[Sáng tác] Ma'gea và những giai thoại về Phép Thuật

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi TKH, 25/6/11.

  1. lehuutri123

    lehuutri123 Dragon Quest Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/3/07
    Bài viết:
    1,350
    cô gái này chắc là cô gái đầu chg 1, chàng thư sinh làm sao biết cô gái rơi ở đâu mà cứu? chắc phải tự lực cánh sinh thôi
     
  2. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    A, giai nhân và quái vật \m/ Có lẽ hai người này sẽ kết nhau và cô gái dắt chàng trai đi diệt con hổ trong người :x Chap sau: hai người ngôi đút thịt sói cho nhau ăn =))
     
  3. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,177
    Nơi ở:
    Another Reality
    ^ trữ tình quá =)).
    Kể ra cô gái này cũng liều thật :-?. Đấu boss mà chẳng mang theo vũ khí hoàng kim hay ma pháp imba nào cả \m/.
     
  4. TKH

    TKH Fire in the hole! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    28/11/04
    Bài viết:
    2,660
    Nơi ở:
    Hồ Chí Minh
    4^ Ờ ờ, ta cũng không muốn tạo ra những nhân vật vô danh trừ con hổ Skarat ra đâu. Gọi 'cô' hoài riết ta cũng chán lắm =))

    2^ Thế ngươi muốn người đẹp tự lực cánh sinh à. Ác thế, hay ngươi có máu S tiềm ẩn :-?

    ^Ngươi đoán đúng một nửa, sai một nửa. Tuyêt chiêu của anh chàng những chap sau sẽ được hé lộ >:)
     
    Chỉnh sửa cuối: 26/6/11
  5. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    Nỏ thần kim qui chưa ép móng rùa \m/
     
  6. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Mình chỉ thắc mắc tại sao giai nhân lại nương tay cho quái vật thế kia :-?
    ------
    Cảnh chiến đấu thật sôi động, hồi hộp và chân thật, mình cảm thấy thực sự nghẹt thở với trận đánh dù nó kéo dài có vài giây khi mà chỉ 1 bạt tai của giai nhân, quái vật đã gãy xương sườn và rơi xuống đám dây leo cơ hội kia.
    ------
    Phía dưới vực thẳm của nơi này là một Paradise chăng?
    (Bên dưới địa ngục là gì? Phải chăng là thiên đường?)
     
    Chỉnh sửa cuối: 26/6/11
  7. TKH

    TKH Fire in the hole! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    28/11/04
    Bài viết:
    2,660
    Nơi ở:
    Hồ Chí Minh
    Quá khứ hận thù

    [spoil]



    Tiết trời mùa xuân thật đẹp. Một bé gái với tóc nâu dẻ và đôi mắt xanh long lanh tung tăng hát vang trên con đường rực rỡ sắc xuân, tay xách một lẵng đầy táo đỏ ngon lành mà người quen gửi cô biếu gia đình. Từ những trái táo thế này, những món bánh táo, những cốc nước ép táo sẽ ra đời dưới bàn tay đảm đang của mẹ cô cho cả nhà thưởng thức.

    Cổng nhà cô kia kìa. Cô dùng thân hình nhỏ nhắn đẩy cái cổng gỗ phủ đầy hoa giấy hồng, miệng cất tiếng gọi mẹ. Nhưng không có ai trả lời cả, và đập vào mặt cô là khỏang sân vườn vằn vện những vệt đỏ tươi như máu. Người cha mà cô luôn thầm ngưỡng mộ, đang nằm ngửa sóng xòai trên sân, trên một vũng máu.

    Quăng cả giỏ táo xuống đất, cô bé chạy lại lay lay thân hình bất động của người cha, hy vọng đây chỉ là một trò đùa. Nhưng không có phản ứng gì cả. Ông chết rồi, bởi 3 vết cào sâu hoắm trên ngực. Những dòng lệ lăn dài trên gò má cô.

    Nhưng cô chưa kịp thổn thức thì đã nghe tiếng la thất thanh của ai đó ở nhà kho sau nhà. Tiếng của mẹ, cô nhận ra tức thì và vội vàng đánh vòng qua ngôi nhà nhỏ, mà mắt cô thóang thấy cảnh đổ nát của vật dụng trong nhà. Nhà kho kia rồi. Bà mẹ, người mà cô thừa hưởng mái tóc nâu và đôi mắt xanh, đang hớt ha hớt hải chạy về phía cô , một cánh tay đầy máu.

    -“Chạy đi con! CHẠY…”, bà không kịp nói hết câu thì ‘Vụt’. Bà ngã xuống, máu tuôn xối xả từ vết thương trên lưng, co giật một lúc rồi cũng nằm bất động như cha cô. Phía sau xác bà, là một con quái vật.

    Một con quái vật với lông đen tuyền vằn vện trắng. Nó đạp trên xác mẹ cô, thè lưỡi liếm máu nhỏ lỏng tỏng trên bàn chân đầy móng vuốt sát nhân của nó. Rồi nó nhìn cô với đôi mắt trắng dã không tròng, tỏ vẻ thích thú khi thấy con mồi mới.

    Chỉ với ánh nhìn độc ác như thế thân thể cô đã rung lên, đôi chân nhỏ bé của cô như bị trói chặt trong đất. Nỗi sợ hãi dâng trào như một sợi thay thòng lọng trắt chặt cổ cô, hkiến cô không sao thở được. Và con quái vật ấy thì cứ chầm chậm tiến tớ nơi cô đứng, giọng cười khùng khục trong cổ họng thi thỏang vang lên.

    Cô quay người toan bỏ chạy, nhưng đôi chân bủn rủn kia níu cô lại và làm cô té ngã và trượt một vết dài trên nền đất tanh mùi máu. Khủya tay và đầu gối cô đầy vết trầy xướt xót xa, nhưng cô vẫn cố gượng dậy và chạy chúi về phía trước. Con ác thú vẫn điềm nhiên tiến bước một cách khóai trá trước một con mồi bị dồn vào đường cùng.

    Quả thật cô không có đường để chạy nữa. Đầu óc rối bời, cô lao luôn vào một ngõ cụt, nơi cha cô luôn chẻ những bó củi mà ông quẩy về sau những chuyến lên rừng. Cô đứng dựa vào tường, thở gấp gáp như cố nuốt lấy không khí, mắt hỏang lọan hết nhìn con ác thú đang áp sát rồi quay qua tìm đường chạy. Nhưng không có chỗ nào để chạy cả. Mắt cô dừng lại ở chỗ cái rìu chẻ củi cắm trên một gốc cây trơ trọi.

    Như người chết đuối với được phao, cô chụp lấy cán rìu. Nhưng cô không nhấc nó nổi. Không phải với sức của một bé gái như cô. Hỏang hốt nhìn con ác thú đang nhún người chuẩn bị phóng tới, cô cắn chặt răng cố hết sức mà nhấc cây rìu lì lợm lên.

    Nó phóng tới và làm ngay một cái tát chết người ngay đầu con mồi, cũng vừa đúng lúc cây rìu thóat khỏi gốc cây. Nhưng đầu rìu quá nặng khiến cô ngã chúi ra phía sau, khiến cú tát ấy chỉ xượt qua cổ họng. Cô thấy rát bỏng nơi cuống hỏng, đau đớn hét lên những tiếng vô thanh và ngã xuống. Những dòng máu của sụ sống đang ri rỉ tuôn ra từ ba vết sẹo ấy, và cô cảm thấy mắt mình mờ dần, và mờ dần vì đau và vì mất máu.

    Rồi cô ngất đi vì chóang, không hay biết tử thần của cô đã bị một đám đông dân làng tấn công, vừa kịp lúc nó dự định xé xác cô ra thành từng mảnh nhỏ. Và cô được cứu.

    Vào cái ngày đẫm máu đó, cô đã mất hết tất cả.

    … Người cha kính yêu, người mẹ hiền từ…

    … Giọng hát mà ai cũng yêu thích lắng nghe…

    … sự hồn nhiên trẻ con của một bé gái yêu đời, cũng đã chết vào ngày nghiệt ngã đó…
    ~~/_\~~

    -‘Cháu muốn học theo ta làm thợ săn? Để trả thù?”, ông chú cô, với bộ râu xuồm xòam lâu ngày không cạo, gầm lên và vò nát tờ giấy ghi những lời cô muốn nói, “Quên chuyện ngu ngốc đó đi!”. Ông kết thúc câu nói bằng cách đóng sầm cái cửa phòng cô lại.

    Kể từ cái ngày đẫm máu đó, cô được chạy chữa và đã thóat khỏi số phận đi nhận phát xét của nữ thần Da’ath. Cô được dân làng gửi cho ông chú cô, người đã tức tốc chạy về khi nghe tin dữ. Rồi ông đem cô về nuôi dưỡng ở một cái chòi nhỏ ven rừng.

    Là một thợ săn có tiếng, ông sống ven rừng săn thú để lột da, lấy thịt bán kiếm tiền sống qua ngày. Gia đình cô không thích ông ấy vì cho như thế là dã man, nhưng… bây giờ ông là thân thích duy nhất của cô. Dù ông thô lỗ, cộc cằn, nhưng cô biết ông là người tốt. Đã bao đêm cô chứng kiến ông uống say, miệng không ngừng nhắc đến tên người anh quá cố của mình. Nhưng tuyệt nhiên, ông không hề nhắc đến chuyện trả thù.

    Và khi cô hỏi về vấn đề này và xin ông hãy dạy cô cách đi săn, cái cô nhận được là một bạt tay trời giáng sau đó là, giọng trầm buồn:

    -“Cháu quá coi thường mạng sống của mình. Hãy ráng sống vì cha và mẹ cháu để họ có thể yên lòng ở kiếp sau”

    Nếu ông ta không chịu dạy, tự cô sẽ học lấy. Cô sẽ tự làm ra cung tên, và học lóm các thợ săn khác. Và cô sẽ giết con ác thú đó cho bằng được.
    ~~/_\~~

    ‘Chát’, lại một bạt tay nữa giáng thẳng vào mặt cô, và ông chú nhìn cô với ánh mắt tức tối nhưng đầy thương cảm. Cạnh cô là xác một con heo rừng mà cô đã cố săn, nhưng nó súyt nữa đã lấy mạng cô nếu không có ông chú râu ria kia can thiệp

    -“Những thứ đồ chơi thế này mà đòi đi săn sao? Cháu quá coi thường nghiệp thợ săn”, ông ta bẻ gãy vụn cây cung được làm vụng về. Cô đã học trộm cách vót cung từ những người thợ mộc sống ven rừng.

    Ngồi xoa xoa gò má sưng phồng do cú tát, và người cũng bị thương lặt vặt đủ nơi do chạm trán với con heo rừng, nhưng cô không bỏ cuộc đâu. Cô sẽ học cho kì được cách đi săn và giết cho bằng được con quái vật đó.

    -“Xem ra, ta có nói gì cũng vô ích”, ông chú thở dài, lấy ra một ít thuốc đắp mà dân đi săn hay dùng trị vết thương, đắp mạnh vào những vết xước trên người cô. Thuốc ăn vào da khiến cô xót lắm, nhưng cô không nhỏ một gịot nước mắt nào cả.

    -“Được rồi, ta sẽ dạy cháu cách đi săn, dù đó giờ ta chưa bao giờ nghe có nữ thợ săn”, ông thở dài ngao ngán bỏ cuộc trước sự cứng đầu cứng cổ giống hệt cha cô, “Nhưng hãy hứa với ta là không được liều mạng. Mạng sống rất quý giá”

    Nghe thật lạ tai khi những lời này xuất phát từ miệng một người thợ săn đã từng giết không biết bao con thú rừng, nhưng cô không quan tâm. Lạ thay, miệng cô không có lấy một nụ cười, dù đây là điều cô đã muốn từ lâu.
    ~~/_\~~

    -“Đây là tất cả những gì còn lại của ông ấy mà chú tìm được”, một người thợ săn, đồng nghiệp với ông chú cô, đặt lên bàn một cây nỏ nhỏ, có thấm chút máu đỏ ở báng nỏ.

    Cô nhận ra ngay đây là cây nỏ nhỏ ông chú vẫn luôn mang theo bên mình, và ông có thể rút ra bắn rất nhanh khi chẳng may bị thú dữ áp sát. Nó đã cứu mạng ông không biết bao nhiêu lần, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng, nó thất bại.

    Tay rung rẩy, cô cầm cây nỏ kỉ vật của chú cô lên, sờ nắn từng chi tiết và áp lên đôi gò má thấm nước mắt. Cây nỏ làm bằng gỗ thô bịt đầu kim lọai, sần sùi nhưng ấm áp hơi bàn tay người chủ quá cố của nó. Cô nhớ lại bỗng nhiên một hôm, ông bảo là sẽ đi săn xa, và sẽ không trở lại trong một thời gian dài. Thật không ngờ đó là lần gặp gỡ cuối cùng giữa cô và ông chú.

    -“Ông ấy có nói với chú là đi săn Hắc Hổ Skarat để trả thù cho anh mình”, người thợ săn ngập ngừng trước cảnh buồn bã, rồ thở dàii nói tiếp, “Và có nhờ chú nhắn lại với cháu rằng: ‘Nếu ta không săn được nó thì không có cách nào cháu săn được. Hãy quên mối thù đó đi và vui sống vì những người đã khuất’”.

    Có lẽ, ông chú không muốn cô phải liều mình rồi bỏ mạng dưới tay Hắc Hổ Skarat, nên đã tự mình đi săn con quái thú đó trước. Nhưng ông đã không thành công.

    Lại lại nó, Hắc Hổ Skarat. Nó ra tay đã sát hại dã man gia đình cô. đã cướp đi cuộc đời hạnh phúc mà lẽ ra cô đã có. Bây giờ, nó lại hại luôn cả chú cô, người thân còn sót lại duy nhất trên đời của cô.

    Lửa hận thù cháy lên trong đôi mắt xanh của cô, khiến người thợ săn ngồi đối diện phải hỏang hồn nhảy giật lùi. Lòng cô như một bản kim lọai được khắc sâu một dòng chữ cháy bỏng duy nhất: Trả thù!

    Nó phảitrả giá cho những tội ác và tang thương mà nó đã gây ra cho gia đình cô. Nếu có bỏ mạng, cô thề nguyền sẽ từ dưới chốn Valas sâu thẳm đào mồ sống dậy và tiếp tục cuộc săn, cho dù sau đó phải hứng chịu những hình phạt nghiệt ngã nhất từ nữ thần Da’ath.

    Hắc Hổ Skarat! Mày phải chết!



    ~~/_\~~

    Những chuỗi kí ức bất tận mơ cứ thế được diên đi diễn lại như một vở kịch không có hồi kết. Có lẽ cả đời cô sẽ cứ mê sảng và chìm đắm mãi trong giấc mơ nhuốm màu sắc đỏ au của sự hận thù thế cho đến lúc chết. Đây là sự trừng phạt của các vị nữ thần dành cho cô vì đã coi thường mạng sống bản thân chăng?

    Nhưng rồi, đến một khỏang khắc nọ, những kí ức ấy ngưng được buổi trình diễn vô tận của nó, để lại cô ở một khỏang không gian đen tối tăm. Cô nhận thức được rằng mình đang ở trong một giấc mơ, và cô muốn tỉnh giấc để còn tiếp tục chuyến đi trả thù của mình.

    Cô thử mở mắt. Hai bờ mi vẫn khép chặt lại, như thể mở ra là một điều chi đó rất xa xỉ. Không bỏ cuộc, cô tập trung sức lực vào đôi mắt, ép buộc chúng phải từ từ mở ra. Hình ảnh lu mờ của thế giới thực bắt đầu tái xuất hiện trong đôi mắt xanh của cô.

    Lưng cô mát lạnh, có lẽ thân thể cô đang nằm trên một tảng đá. Có cái khối nâu nâu gì đó đang chuyển động trước mặt cô, khiến cô phải nheo mắt lại để nhìn rõ hơn. Cảnh vật cứ tỏ dần, tỏ dần, cho đến khi đập vào mắt cô là một… cái mái đầu bờm xờm.

    Hỏang hồn vì tưởng con thú lạ nào đó, cô lập tức ngồi phắt dậy thoi cho nó một quả đấm. ‘Cái con vật’ đó lãnh trọn cú đấm ngay bụng và xiểng niểng quỵ sau, cò cô thì nhăn nhó ôm cánh tay đau rã rời như thể bị ai đó rút mất ống xương. Có lẽ cô bị nứt xương ống tay rồi. Lại còn vết thương cũ do bị gai đâm được dịp lại ứa máu ra.

    -“Vẫn còn có thể đấm đau thế này chứng tỏ cô vẫn còn khỏe chán”, ‘con vật’ đó lảo đảo đứng dậy, và bây giờ cô đã có thể nhìn rõ hơn xem nó là cái gì.

    Áo chòang dài màu nâu gỗ, quần áo đi rừng màu xanh lá cây đậm, mái đầu nâu bờm xờm và mảnh da bịt mắt che mất phần mặt bên phải.

    -“Thấy cô khỏe lại được đôi chút tôi cũng mừng”, anh chàng thư sinh - người cô gặp ở trước quán nhậu hồi trưa, đang nhăn nhó ôm bụng.

    Anh ta ráng đứng thẳng lên, hít hà cho bớt đau, rồi nặn ra một nụ cười méo xệch, bàn tay giơ ra chờ đợi một cú bắt tay:

    -“Xin tự giới thiệu, tên tôi là Za, một pháp sư của rừng Evernight. Còn cô đây là…”

    [/spoil]
     
  8. lehuutri123

    lehuutri123 Dragon Quest Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/3/07
    Bài viết:
    1,350
    chà, k biết sao đọc quá khứ của cô nàng này, tới khúc đội mồ sống dậy chiến đấu mình lại liên tg đến kratos trong GoW nhỉ? Thì ra anh chàng thư sinh kia là 1 pháp sư
     
  9. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,177
    Nơi ở:
    Another Reality
    oh yeah, Ren-Za đã ra tay cứu bạn diễn \m/.
    Cuộc đời của nữ thợ săn này đau khổ thật :(.
    btw, nhiều khả năng tên TKH sẽ dùng sự mất tích của ông chú để troll X_X.
     
  10. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,294
    Kagi thấy tớ đoán chuẩn không? =))

    Như vậy là tớ đoán đúng 2 cái: Quá khứ của cô gái đã đc tiết lộ và cô đã đc chàng thư sinh cứu.
    Cái duy nhất tớ đoán hơi thiếu chính xác một chút là chap này chưa nói tên cô gái =))
     
  11. TKH

    TKH Fire in the hole! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    28/11/04
    Bài viết:
    2,660
    Nơi ở:
    Hồ Chí Minh
    2^ Cứ thấy giống là bắt quàng làm họ là sao :-w

    ^Tương lai tên Gia làm thầy nói được đấy :-"

    --------

    Nữ thợ săn và Người giữ rừng

    [spoil]

    Cô nghiêng nghiêng đầu để quan sát cho kĩ hơn cái anh chàng tự xưng tên là Za này. Anh ta vừa tự nhận mình là pháp sư vùng rừng Evernight thì phải. Cô chưa bao giờ thấy một pháp sư nên không biết họ hình thù ra sao, nhưng ngó cái bộ dạng còm còm, xìu xìu của anh ta thì cô thấy giống một viên quản lý sổ sách kho trói gà không chặt hơn.

    Pháp sư của rừng Evernight, cô nhắm mắt lại và nhớ lại xem ông chú quá cố của cô đã nói gì về những con người này.

    -“Một lũ đạo đức giả, ăn chay trường, không dám giết cả một con kiến, tối ngày đi phá thối phường thợ săn bọn ta”, ông chú lè nhè bên vại rượu khi ông trở về tay không do bị một pháp sư của rừng Evernight ngăn không cho ông săn một con nai.

    Theo những gì cô biết, họ là những con người sống ẩn cư trong khu rừng tối hù mang tên Evernight ở phía Bắc, tự coi mình là 'Người giữ rừng' có trách nhiệm ‘bảo tồn những tạo vật của mẹ thiên nhiên Na’tura’ - nghĩa là bảo vệ rừng và những sinh vật sống trong đó. Điều này làm họ đối nghịch với giới thợ săn, những con người sống bằng nghề giết thú rừng, và đặc biệt họ rất ghét là những kẻ giết chóc chỉ vì coi đi săn là một thú vui tao nhã…

    -“Ờ, cô gì đó ơi”

    … Không ít lần, họ đã dùng những phép thuật kì lạ điều khiển cây cối, muôn thú để ngăn chặn các thợ săn làm công việc của họ. Cho nên khỏi phải nói, pháp sư rừng Evernight và phường thợ săn có mối quan hệ như nước với lửa.

    -“Cô gì đó ơi, mỏi tay quá”, tiếng anh chàng Za cất lên lần nữa cắt ngang mạch suy nghĩ của cô. Mắt cô mở ra và cảm thấy thật buồn cười khi anh ta nãy giờ cứ giơ cánh tay ra chờ cô bắt lấy. Cô nhún vai vì cảm thấy mình không rảnh đến thế.

    Anh chàng rụt tay lại tiu nghĩa, rồi gãi gãi mái đầu bờm xờm của mình, nói: “Thế cô có thể cho tôi biết tên không?”

    Có lẽ nên cho anh ta biết tên cô để bớt đi một cái miệng luyên thuyên. Nhưng trong tay cô không có mẩu giấy và cây bút nào cả, nên cô tính là sẽ dùng ngón tay viết lên nền đất

    -“Sao nói tên thôi mà cô lại cần giấy và bút?”, Za tròn mắt nhìn cô, rồi sực hiểu ra, “Hay là… cô không nói được? Xin lỗi nếu tôi lỡ lời”

    Cô không lấy gì làm phiền lòng cho lắm, vì bây giờ cô đang bận ngạc nhiên. Tại sao anh ta lại biết cô cần đến giấy và bút trong khi cô chỉ nghĩ điều đó trong đầu thôi. Cứ như thể anh ta đọc được ý nghĩ của cô vậy.

    Còn Za cười cười nhìn cô, như thể hiểu cô đang nghĩ gì thật.

    Có lẽ nên làm một thử nghiệm. Cô nghĩ vang trong đầu: “Tôi tên là Mea, nghe rõ không?”

    “Cô tên là Mea, rõ rồi”, anh ta gật đầu, vẻ mặt lại bối ra bối rối khi đôi mắt xanh lơ cứ nhìn xóay vào anh như thể đang chiêm ngưỡng một sinh vật lạ. Có lẽ anh ta không ngờ cô đóan được khả năng của mình nhanh đến thế

    -“Anh có khả năng đọc suy nghĩ của người khác?”, cô hỏi trong đầu mình.

    -“Đại lọai thế”, anh ta gãi đầu, rồi quýnh quáng xua tay, “Nhưng cô đừng lo, tôi chỉ đọc được những gì cô nghĩ thành lời thôi, mấy cái khác thì tôi không nghe được”

    Có lẽ Za từng có kinh nghiệm nghe phải những điều không nên nghe, và sợ cô sẽ nổi giận khi biết anh ta xâm phạm chốn riêng tư bậc nhất của cô. Và tự nhiên cô thắc mắc anh ta có đọc được quá khứ của cô hay không. Nếu có thì… Mea tinh nghịch nghĩ… có lẽ nên đánh cho tới khi anh ta quên mới thôi.

    “Tôi không đọc được quá khứ của cô, tin tôi đi mà.”, rõ ràng Za nghe được ý nghĩ nhuốm màu sắc đe dọa của cô nên đã vội nhảy lùi giơ tay che mặt, miệng rên rỉ, “Tôi vẫn chưa học được cách điều khiển khả năng này, nếu cô không thích thì tôi có thể giữ khỏang cách với cô”

    Điệu bộ hớt ha hớt hải của anh ta khiến cô thóang phì cười, rồi sắc mặc trở lại lạnh lùng như cũ. Ra thế, anh chàng này cần lại gần để nghe được những gì người khác nghĩ. Nhưng khả năng này lại tiện cho cô vì cô không cần phải viết ra những điều mình cần nói.

    Bất giác, như sực nhớ ra điều gì đó, cô ngó quanh quất xung quanh. Cô đang ngồi trên một tảng đá xám bằng phẳng mát lạnh, không quá sâu ở bên trong một cái hang đá tự nhiên, với những thạch nhũ đá nhỏ nước tí tách lên những măng đá nhòn nhọn. Có lẽ ngòai kia đang là ban ngày, nên cô vẫn nhìn được lờ mờ cảnh trí xung quanh dù nó hơi tối.

    -“Đây là đâu?”, cô hỏi anh chàng bằng đường ý nghĩ.

    -“Bên trong một hang đá”, Za thật thà nói

    -“Ai chả biết là hang đá”, Mea quắc mắc nhìn anh ta, cáu kỉnh, “Ý tôi là cái hang đá này ở đâu ? Liệu tôi vẫn còn đang ở trong rừng Kais?”

    -“Ừ thì… cô vẫn bên trong rừng Kais”, Za rụt cổ lè lưỡi.

    -“Tôi nhớ mình đã rơi xuống vực, sau khi đánh nhau với…”, cô ngần ngừ giây lát với hình ảnh Hắc Hổ Skarat trong đầu, rồi quyết định bỏ qua chi tiết đó, “À không có gì, chỉ vô ý rơi xuống vực và nắm phải một dây leo gai”

    -“Cô trúng phải độc chất gây ngủ của dây gai mang tên ‘giấc ngủ của Da’ath’ và hôn mê gần hai ngày trời rồi. Nghe tên ngộ quá phải không, tôi cũng hơi thắc mắc liệu nữ thần Da’ath có thật sự cần ngủ”, Za cố pha trò, nhưng cô không nhếch mép hưởng ứng tí ti nào.

    -“Vậy… anh đã cứu tôi?”, Mea liếc cái mặt tiu nghỉu của Za, giấu một nụ cười thầm, rồi quay qua nhìn cái cánh tay phải quấn băng lọan xạ của cô. Sơ cứu gì mà vụng về quá, thua cả cô lúc nhỏ lần đầu tập sơ cứu với ông chú mình.

    -“Tôi chỉ chăm sóc cô đến khi độc tố tan hết thôi”, anh ta đỏ mặt vì quê do bị cô chê trình độ sơ cứu.

    -“Thành thật cám ơn anh, sau này gặp lại tôi sẽ trả ơn. Nhưng bây giờ tôi phải đi”, cô ngó quanh kiếm túi đồ của mình, hy vọng là Za có nhặt được nó.

    Cô thở phào khi thấy cái túi đồ được móc vào một măng đá gần đó cùng với cây nỏ nhỏ, liền với tay ra nhặt lấy và quàng vào vai đứng dậy. Đến lúc này, cô mới thấy thân thể mình đau nhừ như thế nào. Còn cổ chân trái cô co vẻ như bị bong gân, nhói lên một cái khiến cô quỵ xuống, ép mình giấu không cho nước mắt trào ra.

    -“Tôi nghĩ cô không ở trong tình trạng đi lại được trong rừng đâu”, Za cúi xuống và giơ tay ra tính đỡ cô dậy. Nhưng cô từ chối lòng tốt của anh ta, tự mình nắm một măng đá xám xịt bên cạnh mà gượng đứng lên, rồi dọ dẫm đi cà nhắc ra phía cửa hang.

    -“Cô tính đi đâu?”, anh ta đi lò dò phía sau, hỏi

    -“Không phải việc của anh. Anh đi về đi, đừng theo tôi nữa”, cô thở dốc do vết thương ở chân trái cứ nhói đau theo mỗi cử động của thân thể cô.

    -“Bây giờ đi tìm Hắc Hổ Skarat là tự sát đấy”, anh ta chụp lấy một bên vai cô, và ngay lập tức lãnh ngay một cú đập bằng túi xách đau điếng vào thái dương bên trái.

    -“Anh nói dối. Anh bảo không đọc được quá khứ của tôi, thế tại sao anh biết tôi đi tìm Hắc Hổ Skarat”, Mea hét lên trong đầu mình

    Đến phiên Za quỵ xuống, mặt mày nhăn nhó, tay ôm lấy bên thái dương. Một ít máu đỏ chảy ra từ chỗ bị đánh. Cô đã làm gì thế này?

    Cô vội vàng bỏ túi xách xuống, gỡ bàn tay che mặt của Za ra để xem xét vết thương. Chỉ là một xước nhỏ xíu thôi, nhưng cô cảm thấy hối hận tột cùng vì mình đối xử vô ơn với ân nhân như thế. Tại sao cô có thể kích động đến mất lý trí như thế này? Quá khứ cô đau buồn, nhưng không đến nỗi cô muốn giấu biếng đi cơ mà.

    -“Tôi xin lỗi… thành thật xin lỗi…”, suy nghĩ tràn ngập sự hối hận của cô cứ đứt quãng do phải mở túi lấy băng vải ra và bắt đầu quấn băng sơ cứu. Tự nhiên trong lúc thế này, cô lại nhớ đến cái lần cô bắc ghế để quấn băng cái đầu bị thương cho ông chú vừa mới đánh nhau ở quán rượu.

    -“Cô không có lỗi. Người có lỗi là tôi. Tôi có bị đánh chết hàng vạn lần cũng không bao giờ hết tội”, Za lẩm bẩm gì đó, khiến cô tưởng anh ta mê sảng rồi nên thắt chặt hơn lớp vải băng trước khi thắt gút nó lại. Quả thật cô sơ cứu có nghề hơn anh chàng Za nhiều.

    Rồi cô ngồi dựa vào một măng đá, mắt ngó cái đầu quấn một miếng vải băng trắng có một chấm đỏ máu ngay thái dương, chuẩn bị tinh thần để nghe mọi lời nhiếc mắng, trách cứ của Za. Thà anh ta làm như thế thì cô sẽ thấy lòng thanh thản hơn, nhưng anh ta chỉ làm mặc cảm tội lỗi của cô trầm trọng hơn khi không nói gì cả. Cả hai nhìn lom lom nhau trong cái hang tối tăm ấy

    -“Cô đừng tự trách mình. Không ai thích việc quá khứ của mình bị nhìn lén cả, cho dù nó có tốt đẹp đến đâu.”, cuối cùng anh ta mở lời, xóa tan cái không khí yên lặng nặng nề ấy, “Nhưng tôi cũng xin thề rằng: tôi không có đọc được quá khứ của cô”

    -“Thế tại sao…”, cô ngập ngừng hỏi

    -“Có hai thứ để tôi nhận ra tại sao cô theo đuổi Hắc Hổ Skarat. Thứ nhất là… đôi mắt cô rất đẹp”

    Cô tròn mắt kinh ngạc. Hậu quả của vết thương ngay đầu đây sao?

    -“Đôi mắt cô có màu của bầu trời trong xanh, thế nhưng…”, Za thở dài, “Nó chất chứa đầy sự u uất, hận thù, óan hận. Còn thứ hai… cô có mùi của Hắc Hổ Skarat”

    Cô ngửi thử tay mình. Đâu hôi hám đến mức đó, dù có lẽ cô ngất hai ngày nay rồi chưa tắm.

    -“Pháp sư rừng Evernight được luyện tập để nhận biết động vật thông qua mùi của chúng, cho dù chỉ thoang thỏang. Cô chắc từng bị Hắc Hổ Skarat làm bị thương, nên trên người cô vẫn còn lưu giữ cái mùi đặc trưng của nó”

    Cô nhớ lại là lần đầu tiên cô gặp anh chàng Za này, anh ta đã nhìn thẳng vào mắt cô và hít hít ngửi ngửi.

    -“Bây giờ tôi còn gặp cô ở chốn rừng sâu nguy hiểm thế này, nên tôi kết luận: Cô đang săn tìm con ác thú đó”, anh ta tiếp lời, “Có lẽ cô bị kích động khi nghe tên con thú đó nên mới đánh tôi thôi”

    ‘Nạn nhân’ gì mà cứ bênh ‘thủ phạm’ chầm chập. Mea ngồi im lặng một lúc lâu, suy nghĩ mông lung chi đó, rồi cô bình phẩm: “Pháp sư rừng Evernight sao lắm tài vặt thế nhỉ. Từ phép thuật đến đánh hơi, đọc ý nghĩ”

    -“Đọc ý nghĩ như tôi thì là trường hợp cá biệt thôi. Nói chính xác hơn tôi có khả năng giao tiếp với động vật thuộc hàng.. ờ… khá” anh ta giải thích, “Và con người cũng là… ờ…”

    -“Một lòai động vật?”

    -“Đại lọai thế.”, Za nhún vai. Rồi anh ta ngập ngừng, nói “Cô có thể giận tôi củng được, nhưng tôi nghĩ cô nên quên việc săn tìm Hắc Hổ Skarat đi. Một cô gái tốt như cô không đáng phải chết vì nó”

    -“Anh nịnh tôi đấy à?”, trong bóng tối, Za không thấy gương mặt hơi đỏ lên của Mea. Nhưng rồi giọng nghĩ trong đầu cô chuyển sang giận dữ, tay nắm chặt cây nỏ kỉ vật: “Con quái vật đó giết hại tòan bộ gia đình và người thân của tôi. Nếu không trả được mối thù này thì tôi…tôi…”

    Cô sẽ ra sao nếu không trả được thù? Chính bản thân cô cũng không biết.

    -“Thế thì tôi sẽ đi với cô”, Za bỗng nói một câu bất ngờ khiến Mea sửng sốt.

    -“Anh không cản tôi?”

    -“Có cản thì cô vẫn đi, đúng không? Tôi không muốn bị ăn đòn lần nữa đâu”, Za gãi đầu cười nhăn nhở, “Với lại, tôi cũng có chút việc liên quan đến con thú dữ đó, nên tôi mới ở đây nè. Đi chung nhé?”

    -“Sức anh trói gà không chặt thì đánh nhau với ai? Mea nhìn tướng tá thứ sinh của anh ta mà lòng đầy hòai nghi. Không biết một pháp sư rừng Evernight như anh ta có gì lận lưng không mà xem ra tự tin hơn cả cô

    -“Còn cô bị thương đầy mình như thế thì đánh nhau với ai?”, Za lè lưỡi phản pháo. Anh ta không nỡ để một cô gái bị thương như thế lang thang trong rừng Kais nguy hiểm, dù cô ta đánh đấm tay chân có vẻ - anh xấu hổ thú nhận - chất lượng hơn anh nhiều.

    Cả hai yên lặng nhìn nhau một lúc lâu nữa rồi cùng nhau phá ra cười. Za thì ôm bụng cười, còn Mea tủm tỉm những tiếng cười vô thanh.

    [/spoil]
     
    Chỉnh sửa cuối: 30/6/11
  12. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,177
    Nơi ở:
    Another Reality
    oh yeah, một cặp đối quái dị nữa đã đc ra đời \m/. Họ làm mình nhớ tới một cặp trong Durarara, nhưng thay vì đọc suy nghĩ, cô gái nói chuyện bằng tin nhắn điện thoại \m/.
    Anh Za và anh Ren, mọi người thấy ai hơn ai ? :-".
     
  13. lehuutri123

    lehuutri123 Dragon Quest Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/3/07
    Bài viết:
    1,350
    nếu mình đoán k lầm mỹ nhân Skarat chắc có mối quan hệ k tầm thg với Za.

    theo mình nghĩ Za là 1 mad scientist ah nhầm mad magician. Trong 1 lần thí nghiệm vũ khí sinh học loại mới aka T-virus đã tiêm vào con mèo đen nhà anh, tác dụng của thuốc quá mạnh mẽ đã khiến nó tiến hóa thành hắc hổ, có 1 chút linh trí và đi lòng vòng giết ng`, trong mấy năm trời nghiên cứu anh đã tự tìm là vac xin là G-virus chăng?
     
  14. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,177
    Nơi ở:
    Another Reality
    ^ nếu như cậu nói thì bây giờ con Skarat mọc vuốt dài ơi là dài rồi có một con mắt trên tay rồi :)).
     
  15. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    Med vẫn giữ nguyên ý nghĩ tên Za là con hổ \m/ Mà giờ lại thêm giả thuyết là hắn tạo ra con hổ :-??
    ---------------------------------------------
    Cặp này đẹp đôi đó nhỉ ;)) Hai thái cực, hai lập trường, hai phe trái dấu sẽ hút nhau \m/
     
  16. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,294
    Hi
    Chap này đọc thấy vui ghê ^^

    Mình nghĩ Za chắc sẽ có sức mạnh gì đó và sẽ làm Mea 1 phen ngạc nhiên ;))

    Ký tên: Kẹo Bông.



    Mea là cô gái lạnh lùng và không thích bộc lộ cảm xúc của mình ra
    Sao mà.....tsundere quá =))
    Có nhiều char lạnh lùng và vô tâm với ân nhân của mình hơn nhiều =((

    Ký tên: Phan Thiếu Gia.
     
  17. lastsamurai

    lastsamurai Chuyên viên tâm lý Nhân Viên Y Tế

    Tham gia ngày:
    22/8/05
    Bài viết:
    4,531
    Mình nghĩ thay vì gọi Za là pháp sư thì thấy dùng Druid hợp lý hơn, druid gần gũi với thiên nhiên và cũng :
    Dù trong 1 số games như heroes thì Druid và hunter cứ đi như 1 cặp bài trùng :D
     
  18. TKH

    TKH Fire in the hole! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    28/11/04
    Bài viết:
    2,660
    Nơi ở:
    Hồ Chí Minh
    5^ Oái, giả thuyết virus nghe hơi bị 'khoa học' trong một thế giới của phép thuật đấy, dù ta ko hiểu là T với G là triệt tiêu lẫn nhau hay làm thành 2 con quái vật khác nhau :))

    3^ Za là con hổ, hay kẻ tạo ra con hổ, hay là con hổ tạo ra Za, hay cả hai tạo ra lẫn nhau? >:)

    2^ Hê hê, cám ơn Kẹo nhiều.

    Còn vụ tsundere này có lẽ có thể giải thích bằng việc cô nàng phải gánh chịu một nỗi đau quá lớn, đã thế còn bị mất tiếng nói nên đã hình thành ở cô sự lạnh lùng, khó chịu. Cũng may người ta dù ít nói đến đâu cũng không bao giờ ít nghĩ cả, trừ khi bị mind break \m/

    1^ Mình xây dựng hình tượng pháp sư vùng rừng Evernight đúng là có dựa trên Druid đấy.... Trong game thì Hunter và Druid đi với nhau vì đơn giản họ đều... sống ở rừng, và thường cùng 1 race elf =))

    Nhưng chết nỗi mình chả biết nên dịch Druid sang tiếng Việt ra sao cả. Ông Kagi bảo là Đức Lỗ Y, mình nghe hơi dội vào tai :-?
     
  19. lehuutri123

    lehuutri123 Dragon Quest Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/3/07
    Bài viết:
    1,350
    đức lỗ y là tụi tàu nó phiên âm hán việt ra, nghe cũng k hợp tai lắm. Hay là gọi bằng 1 cái tên mới của cậu đi nhưng có cùng 1 ý nghĩa, chẳng hạn như "người của thiên nhiên" hay gì gì đó.
     
  20. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,177
    Nơi ở:
    Another Reality
    ^ cứ gọi là thần rừng hay VN hơn thì gọi là Gác rừng không công =)).
     

Chia sẻ trang này