[Sáng tác] Ma'gea và những giai thoại về Phép Thuật

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi TKH, 25/6/11.

  1. basaf_13

    basaf_13 Gate gate paragate Moderator

    Tham gia ngày:
    5/2/04
    Bài viết:
    4,664
    Nơi ở:
    Outworld
    Hay và Thú vị đấy :D
     
  2. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    -Chap quá khứ cùa con bé: đối với mình giai đoạn ở với ông chú của Mae có phần cảm động hơn, có lẽ là do ông chú kia thể hiện ra nhiều mặt tâm tư tình cảm của ông với Mae hơn so với 2 nv "cha, mẹ" chỉ được mời vào để đóng vai xác chết kia.... :-9

    Hắc Hổ Skarat này dường như không chỉ có 1 con, mình tự dưng có cảm giác như vậy, nhất là khi biết Mae là người từng du hành đến nhiều nơi khác nhau....
    ---------
    -Chap kết bạn, kết bè:
    Sao cha nội Za ăn nói lịch sự thế nhỉ, người canh giữ rừng đáng lẽ phải phán mấy câu phải nặng nề 1 tí cho 1 kẻ hunter: "đáng đời", "ê mặt chưa, hehe", "đó là hậu quả của kẻ thích việc săn bắn làm niềm vui."

    Nhưng có lẽ Kagi nói đúng, Za là một kẻ đột biến, người ta thường nói khẩu phật thì tâm xà...

    Mình nghĩ có khi Za cũng muốn giúp Mae thật, nhưng khi mọc vằn trên người thì sẽ hết cái hứng thú đó ngay.

    -------

    Riêng Mae, mình thấy cô cũng không hẳn là tsundere, chỉ là cô vốn là người sống tự lực, tự cường từ nhỏ, hơn nữa lại không muốn bất cứ ai can thiệp vào chuyện trả thù của mình nên tỏ ra lạnh nhạt với Za. Nhưng khi có lỗi cô lập tức nhận ngay và tỏ ra thân thiện, tin tưởng với anh chứ không cứng đầu cứng cổ như mấy em tsun...

    -------

    Một lời cuối: truyện này thu hút được cả 2 nv không thường xuyên nhất của box vào luôn rồi kìa, đủ thấy sức thu hút của những truyện mang dáng dấp thần thoại là như thế nào...\^3^/
     
    Chỉnh sửa cuối: 29/6/11
  3. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    LOL =))

    1.Hắn là con hổ \m/
    2.Cứ gọi Tazan cho tiện =))

    Cho nó lên HOT chăng :-?
     
  4. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,294
    Nói chung ta bắt đầu kết em Mea rồi đấy, hy vọng nv này sẽ có hướng đi tốt :x
    Có thể ẻm không nói chuyện, tính tình lạnh lùng hoặc hơi cộc cằn nhưng thái độ hối lỗi thì rất tốt :-*

    ---------- Post added at 20:42 ---------- Previous post was at 20:40 ----------

    Đồng ý luôn \m/
     
  5. lastsamurai

    lastsamurai Chuyên viên tâm lý Nhân Viên Y Tế

    Tham gia ngày:
    22/8/05
    Bài viết:
    4,531
    Bên chúa tể phục sinh thì druid được dịch = tu sĩ :D
     
  6. TKH

    TKH Fire in the hole! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    28/11/04
    Bài viết:
    2,660
    Nơi ở:
    Hồ Chí Minh
    ^5 Cám ơn Basaf đã ủng hộ ^^

    ^4 Hê hê, đó là do ta tóm gọn lại chứ cái gia đình của Mea sợ lấy nguyên bản chắc dài 2-3 trang =))

    Còn việc Za nói năng lịch sự và hơi cù lần vì đó là bản chất của anh ta \m/

    ^Tu sĩ còn là Monk hoặc Priest, nhưng giờ mình quyết định sửa thành "Người giữ rừng Evernight" :D

    ===

    Nàng thợ săn cô độc


    [spoil]

    Ngày hôm đó, cô nàng thợ săn Mea và anh chàng Za - người giữ rừng Evernight đã quyết định đi chung với nhau, chia sẻ cùng một mục tiêu: Hắc Hổ Skarat, con ác thú đang lang thang đâu đó trong rừng Kais sâu thẳm này.

    Mea muốn lên đường ngay, nhưng Za cản lại và khuyên cô nên dưỡng thương một ngày tại cái hang đá này. Anh ta bảo cô sẽ không đi đâu được với cái chân bị bong gân thế này, và nếu chẳng may thú dữ xuất hiện thì cô cũng không thể chống chọi với cánh tay bị thương. Cô thấy cũng có lý, nên dù rất nóng lòng nhưng cũng đành miễn cưỡng nán lại một đêm.

    Mục đích của Mea thì quá rõ ràng: cô muốn con quái vật đó phải chết để trả thù cho cái chết của những người thân của cô. Nhưng vào buổi tối, khi cô hỏi Za – bằng cách suy nghĩ thành lời trong đầu khi ở cách anh ta vài bước chân – về lý do anh đi tìm Hắc Hổ Skarat, thì anh ta chỉ nhún vai:

    -“Ừ thì... nhiều chuyện không hay xảy ra giữa tôi và con thú dữ đó lắm”, nói lập lờ thế xong là anh ta cởi nút áo choàng vải thô nâu gỗ của mình, đưa cho Mea, “Nè, cô lấy áo choàng của tôi đắp cho đỡ lạnh đi”

    Cô lắc đầu ra ý không cần. Lẳng lặng rút ra từ túi đi rừng của cô một cái mền làm bằng vài tấm da sói kết lại – chiến tích kỉ niệm lần đầu tiên cô đi săn thành công dưới sự chỉ dẫn của ông chú, Mea giũ giũ mấy cái làm bay bay những sợi lông tơ. Ánh nhìn của Za từ tiu nghỉu vì bị từ chối chuyển sang hơi khó chịu, không rõ vì lông sói lơ lửng, hay là vì cái mền này làm từ da sói.

    -“Cô là thợ săn à?”, Za thở hắt ra để đuổi bớt sợi mấy lông sói đang chực chui vô mũi.

    Cô khẽ gật đầu. Có lẽ bây giờ Za sẽ không ưa cô, vì suy cho cùng phường thợ săn và những người giữ rừng vốn không hợp lòng lẫn nhau mà. Sao cô lại quên mất điều này chứ

    -“Đừng lo, tôi không ghét cô chỉ vì một tấm da sói đâu.”, anh ta cười thân thiện khi đọc được sự lo lắng của cô, “Thú ăn thịt cũng phải giết con mồi mới sinh tồn được, và thợ săn cũng làm điều tương tự, chỉ hơi khác là để kiếm tiền mà sống. Vả lại...ờ..."

    Cô đặt tấm mền da sói phủ lên phần chân cho đỡ lạnh, đầu nghiêng nghiêng chờ đợi.
    -"Vả lại... tôi không nỡ bỏ một người đẹp như cô ở lại một mình trong rừng, nhất là khi cô bị thương thế này", anh ta nói nhanh, gãi gãi đầu để giấu sự bối rối.

    -"Khéo nịnh nhỉ. Thế chỉ cần những người gặp nạn là các cô gái đẹp, anh sẽ sẵn sàng cứu giúp?", Mea bỗng nổi hứng ghẹo, dù lòng cô cũng thinh thích vì được khen. Anh ta có vẻ thật thà và thẳng thắn, nghĩ gì nói đó.

    -"Không phải...ý tôi là...là...", cái cảnh Za lúng túng như gà mắc tóc, cố nghĩ ra câu trả lời phù hợp khiến Mea phải che miệng để giấu một nụ cười.

    -"Ờ... cho hỏi, cô đang ghẹo tôi phải không?", anh ta bỗng ngớ người ra, mặt đỏ bừng vì quê.

    -"Tuỳ anh nghĩ thôi", Mea ngả mình xuống trên tảng đá phẳng mát lạnh trong hang, kéo tấm mền da sói lên phủ khắp người, để mặc Za dở mếu dở cười.

    Rồi anh chàng thở dài, lẳng lặng đi ra gần cửa hang, quấn mình vào tấm áo choàng và dung túi đô của mình làm gối kê đầu. Chẳng mấy chốc mà anh ta đã ngủ thẳng cẳng, với tiếng ngáy pho pho đều đều

    Còn Mea chưa bước vào giấc mộng vội. Có lẽ vì đã ngủ hơi nhiều trong hai ngày trời do trúng độc chất từ cây 'Giấc ngủ của Da'ath', nên bây giờ cô không buồn ngủ lắm. Cựa mình trằn trọc trong tấm da sói ấm áp, cô quay mặt về phía anh chàng người giữ rừng Za đang đắm mình trong giấc điệp, lòng dậy lên những suy nghĩ.

    Một người đồng chí hướng, đó là điều đầu tiên Mea nghĩ đến. Trong chuyến chu du truy lùng tông tích Hắc Hổ Skarat của mình, đã không ít lần cô bị từ chối khi xin nhờ giúp đỡ ở các thợ săn có kinh nghiệm khác, cho dù cô chỉ hỏi tin tức về con ác thú này. Cũng dễ hiểu, ngay cả những thợ săn lão luyện nhất còn ngán ngại Hắc Hổ Skarat, thậm chí đã bỏ mạng dưới móng vuốt của nó (như chú cô), thì tất nhiên họ sẽ nghĩ một nữ thợ săn chưa chính thức vào nghề như cô sẽ làm nên trò trống gì.

    Cuối cùng, hết chịu nổi những lời khuyên can chân tình, những câu nói dè bỉu vì cô là con gái mà đi làm thợ săn, cô quyết định sẽ tự thân vận động. La cà ở các quán rượu ven làng để hóng hớt tin tức, bỏ ngoài tai những lời chòng ghẹo của những bợm nhậu, tự vệ trước những kẻ háo sắc vồ vập - tất cả những điều này cô điều làm một mình, không một ai chia sẻ gánh nặng.

    Những tưởng không một ai hiểu cô, những tưởng cô sẽ cô độc cho đến cuối cuộc hành trình này, thế mà bây giờ, có một anh chàng cù lần tên Za đã tự nguyện giúp đỡ cô. Dù cô làm mặt lạnh lùng, hay chính xác hơn là không quen thể hiện cảm xúc, nhưng cô thấy lòng vui vui và xúc động lắm.

    Môi cô nở một nụ cười kín đáo khi ngó Za lăn dần vê phía cửa hang, chẳng mấy chốc sẽ lăn ra ngoài luôn. Thật kì lạ khi mà hai người với hai nghề nghiệp đối nghịch nhau, tính cách cũng trái ngược nhau, lại có chung một mục đích là Hắc Hổ Skarat. Không rõ anh ta có việc gì liên quan đến con ác thú đó, nhưng cô không lấy đó làm phiền cho lắm. Có thể cũng như cô đã nổi giận mà phang anh ta khi tưởng quá khứ bị nhìn trộm, anh chàng này cũng có những điều giấu kín trong lòng không muốn nói ra.

    Nghĩ lại chuyện đó, tự nhiên cô thấy cắn rứt lương tâm vì mình bỗng dưng tỏ ra vô ơn thế khi mà anh ta có ý tốt. Chú cô từng nói gì về tính tình nóng nảy của cô nhỉ?

    “Cháu cần phải học cách giữ bình tĩnh trong mọi tình huống, vì đó là cái làm thợ săn chúng ta khác với một con thỏ sợ hãi trốn chạy trong mù quáng,hay một con cáo háo thắng sắp vồ được mồi mà không hề biết mình sắp sa vào bẫy”.

    Nghĩ lại thì thấy không liên quan đến trường hợp này lắm. Và, cô cứ thế nghĩ lan man cho đến khi mí mắt nặng trĩu lại, thì cô nhặt một hòn đá và ném vào kế bên anh chàng Za, người đang sắp sửa lăn ra khỏi cái hang. Anh chàng giật mình tỉnh dậy, dụi mắt ngơ ngác ngó quanh và phát hiện mình đang ngủ sai chỗ.

    Ngó qua cô nàng Mea-thợ-săn, anh cười cười khi thấy cô đang xoay lưng ngủ ngon lành.

    ~~/_\~~

    Sáng sớm tinh mơ, khi mà rừng vẫn mờ sương, nền rừng chưa có ánh nắng yếu ớt rọi xuống, lúc Za đang say giấc nồng thì đã bị Mea khều dậy để khởi hành chuyến đi.

    -“Chậc, còn sớm mà”, anh ta nhăn nhó, nhưng vẫn thu xếp đồ đạc trong cơn ngái ngủ của mình. Có thể anh ta sợ cô sẽ lén bỏ đi một mình lúc anh ta bận ngủ lại chăng?

    Mea đặt chân xuống nền đất, thử nhấn đầu ngón chân xuống. Vẫn còn hơi đau mỗi khi có áp lực, nhưng đã đỡ hơn hôm qua rất nhiều rồi. Tay cô thì vẫn đau kinh khủng, có lẽ bị nứt xương thiệt rồi. Viễn cảnh phải chỏang nhau với Hắc Hổ Skarat với cánh tay quấn băng thế này quả thật ảm đạm.

    -“Cô có thể cho tôi xem tay cô không?”, Za bật tiếng nói làm cô giật mình khỏi nỗi lo lắng của mình. Cô vẫn chưa quen lắm việc ý nghĩ của mình được người khác ‘hiểu’ thấu đáo thế này. Dù thế, cô vẫn giơ cánh tay quấn băng ra cho anh ta xem xét.

    Za đón lấy, và thận trọng nắn nắn để tìm chỗ đau. Nắn đến chỗ cổ tay thì Mea giật cánh tay lại, ôm cổ tay nhắn nhó. Đau chết đi được.

    -“Tôi có thể giúp nó mau lành hơn, nhưng mà…”, anh ta nhìn cô với vẻ buồn buồn
    Za tự nhận mình là pháp sư, nên chắc cũng biết về phép thuật chữa thương. Không đợi anh ta nói hết câu, Mea gật đầu và chìa cánh tay ra lại, hối thúc: “Anh cứ làm đi”

    Thở dài, Za giơ hai bàn tay lên cách chỗ bị thương khỏang một lóng ngón tay, miệng lầm rầm niệm chú. Một luồng sáng xanh lơ dìu dịu hiện ra giữa hai lòng bàn tay, và cổ tay cô được ‘nhúng’ vào bên trong ánh sáng đó.

    Cô muốn thét lên nhưng không được, và vội rụt tay khỏi khối cầu ánh sáng đó. Đau khủng khiếp, cứ như là vết thương ở cổ tay được nhân lên gấp mười lần. Phép thuật trị thương gì thế này?

    -“Đó là điều tôi muốn nói”, anh ta nhìn cô cười buồn, “Tôi chỉ biết phép hối thúc vết thương mau lành chứ không biết phép làm giảm đau để niệm đồng thời. Nó giống như rạch tay mà không dùng thuốc mê ấy”

    -“Không còn cách nào khác sao?”, cái khối cầu ánh sáng xanh lơ vẫn còn lơ lửng giữa hai lòng bàn tay của Za, và nội việc nhìn vào nó cũng khiến cô gai người khi nhớ đến cảm giác đau đớn đó.

    -“Việc ‘ép’ vết thương mau lành bằng phép thuật vốn đã là trái với quy luật tự nhiên của Na’tura, tất phải trả giá”, anh gãi đầu hối tiếc, “Những người giữ rừng khi chữa thương bằng phép thuật cũng không muốn dùng chung với phép giảm đau, cũng vì lẽ đó cho nên…”

    Anh ta bỏ lửng câu nói, nhưng Mea biết ý anh ta là người giữ rừng không có học phép giảm đau vì lý do ‘tôn trọng tự nhiên’.

    -“Điều đó giải thích tại sao anh có vẻ thích bị ăn đòn”, cô gật gù bình phẩm khiến anh ngớ người ra, rồi bỗng nhiên cô hét lên trong ý nghĩ, “Nhưng không đời nào một thợ săn như tôi lại chịu thua một người giữ rừng như anh!”

    Nói rồi, cô nghiến chặt răng lại đút thẳng cánh tay bị thương vào khối cầu đó lại. Cái cảm giác đau đớn như bị hàng ngàn mũi kim châm ấy lại trở lại. Đau đến chảy nước mắt, đau đến nỗi cô không nghe được Za đang hốt hỏang nói gì. Cô phải dùng cánh tay lành lặn để giữ cánh tay bị thương cứ chực chờ muốn thóat khỏi khối ánh sáng xanh đó, còn thân hình cô thì quỵ xuống vì bủn rủn.

    Cứ như thể ngày tận thế của thế giới đang dồn hết vào cổ tay của cô ấy. Nhưng ngày tận thế đó chỉ kéo dài vài phút, và khối cầu ánh sáng đau đớn ấy biến mất, còn Mae rũ người xuống thở hổn hển.

    -“Tiếp nữa, cho đến khi nó lành hẳn đi”, cô nói với Za, dù ý nghĩ rằng cái cảm giác đau đớn ấy sắp sửa quay lại làm cô cảm thấy buồn nôn.

    -“Hết…hơi rồi”, Za nói thều thào, “Phép này…mất sức…lắm…”

    Cô ngó anh chàng và phát hiện ra anh ta cũng đang chống tay xuống đất, thở hổn ha hổn hển. Dù mệt chết đi được, cô vẫn che miệng lại cười. Za cũng lúc đầu thấy quê quê, nhưng sau đó cũng cười theo cô.

    -“Trị thương kiểu ‘chịu thương chịu khó’ này có cái hay là vết thương lành cực nhanh”, sau khi đã lấy lại hơi, Za nói mở đầu, “Có lẽ cô khỏang mai hay mốt là cô lành hòan tòan”

    Anh ta nói hòan tòan đúng. Cái đau ở cổ tay của Mea sau gần như biến mất, chỉ còn chút đau âm ỉ như thể nó chỉ vừa mới bị va nhẹ vào cánh cửa nào đó

    -“Thành thật xin lỗi là lại làm phiền đến anh”, Cô nhìn anh ta với đôi mắt xanh long lanh đầy vẻ biết ơn.

    -“Tôi chỉ muốn chuộc lỗi thôi”, anh ta lầm bầm.

    -“Hả?”

    -“Ý tôi là… tôi chưa thấy cô gái nào kiên cường như cô đấy”, Za bẻ lái chủ đề, “Ngay cả tôi cũng còn thấy ngại khi buộc phải chữa thương theo cách này”

    -“Thợ săn phải kiên cường mới đi săn được. Chú tôi từng nói thế”, cô ưỡn ngực lên tự hào. Rồi chợt thấy hành động này chả giống mình tí nào, cô quay lại vẻ mặt lạnh lùng, cứ như thể chuyện đó chỉ là chuyện vặt

    -“Tại sao cô lại phải gồng mình chịu đau như thế này”, anh ta ngập ngừng, rồi tiếp, “Tôi muốn nói… liệu việc giết Hắc Hổ Skarat có quan trọng đến mức đó không?”

    -“ANH BIẾT GÌ MÀ NÓI?”, Mea gầm lên trong đầu, mắt trợn trừng man dại nhìn Za như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh ta, khiến anh chàng xém nữa té ngửa. Phải bình tĩnh, bình tĩnh, cô tự nhủ như thế, nếu không cô sợ lần này Za sẽ được ‘tặng’ thêm vài vết thương.

    -“Anh không hiểu đâu… Nếu cuộc sống của anh không bị xáo trộn, người thân của anh không bị giết hại bởi con ác thú đó, thì anh sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác của tôi”, Mea cố kềm cảm xúc, và móc tay vào túi đồ của mình, phòng trường hợp cô lại lồng lên muốn đánh anh ta sẽ bị vướng

    -“Tôi hiểu mà”, Za nói.

    -"Anh hiểu ?", cô ngỡ ngàng ngó anh ta

    -“À không… tất nhiên là tôi không hiểu vì tôi không ở trong hòan cảnh đó”, anh ta vội xua tay chữa lại, “Xin lỗi đã nhiều chuyện và dạy đời cô”

    Cô chỉ ngồi im lặng, ngó anh ta lúng ta lúng túng bào chữa. Có vẻ như anh ta đang giấu cô điều gì đó thì phải. Nghĩ lại thì Za xem ra biết nhiều về cô, còn cô không biết tí gì về Za cả.

    -“Cô đói chưa? Để tôi chuẩn bị đồ ăn cho cô”, Za nói xong không đợi trả lời liền lật đật chạy đi túi mình.

    Nói tới đồ ăn thì… bụng Mea kêu lên . May là Za đã đi xa tầm nghe, và đang bận lúi húi lấy thức ăn ra nên không ngóai lại, cho nên anh ta không thấy được vẻ mặt đỏ như quả cà chua của cô.

    [/spoil]

     
    Chỉnh sửa cuối: 2/7/11
  7. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,294
    Càng ngày càng thích Za
    Thứ nhất là nv này rất thẳng thắn đặc biệt khi anh ta bảo Mea là cô gái đẹp
    Thứ hai ta có cảm giác Za khá giống tính cách của tác giả =))

    Từng thấy nhiều kiểu nv trong tâm trí luôn bị ám ảnh bởi sự thù hận như Mea
    Nhưng đa phần là kết cục không có hậu hoặc nv này phải tự mình xoá bỏ nó(Đó là nói đến chuyện nv đó không thể hoặc không có khả năng trả thù :) )

    Còn nếu trả thù đc thì....sau đó Mea sẽ ra sao?
    Bởi vì mục đích sống của cô đến giờ chỉ có mỗi việc trả thù, đúng vậy, chỉ đơn thuần là trả thù mà thôi.......

    Thật sự.....rất tiếc cho những cô gái như Mea
    Họ xứng đáng hưởng một cuộc sống bt và yên ấm như bao thiếu nữ hạnh phúc khác
    Nhưng tất cả chỉ vì cái đó......cái mang tên "thù hận và quá khứ"........
    Những cô gái như Mea cần đc giúp đỡ, không chỉ vì sức mạnh mà còn giúp họ về mặt tinh thần :)

    Để xem câu chuyện này sẽ đi về đâu :-?

    Đang chờ một end mong muốn của story này đây :x
     
    Chỉnh sửa cuối: 30/6/11
  8. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,177
    Nơi ở:
    Another Reality
    Mea đúng là Tsundere thứ thiệt :">. Mà anh Za này học phép chữa thương kiểu gì thế X_X.
    Đúng là bàn phím hư có ảnh hưởng với văn phong của TKH đôi chút, nhưng như thế này thì đc rồi :D.
     
  9. lehuutri123

    lehuutri123 Dragon Quest Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/3/07
    Bài viết:
    1,350
    có mùi drama rồi. ;))

    thật sự, mình rất ấn tg với nv Mea, cô là 1 con ng` đầy nghị lực và quyết tâm, khi đã quyết chí trả thù Skarat thì cô chỉ tập trung vào nó, đó là điều mình thích ở cô, tập trung vào mục tiêu.
     
  10. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,294
    Tớ thì nghĩ nếu truyện này chỉ xoay quanh câu chuyện trả thù của Mea mà không có các yếu tố phụ khác như những khoản tình cảm hay gì gì đó thì câu chuyện sẽ là 1 sự thiếu sót lớn :D
     
  11. lehuutri123

    lehuutri123 Dragon Quest Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/3/07
    Bài viết:
    1,350
    ý mình k phải câu truyện, mà là mục tiêu của Mea, mình thích các nv tập trung vào mục tiêu và cố gắng hoàn thành nó, giữ chính kiến của mình hơn là những nv kiểu typical dễ thay đổi. Chứ nếu câu truyện tập trung và việc trả thù k thì cũng có chút thiếu nhưng mình chỉ nói về nv Mea mà thôi.
     
  12. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,294
    Ừm
    Nhưng có những mục tiêu cần thay đổi để chuyển sang những mục tiêu tốt hơn :D
    Còn trường hợp này thì mình nghĩ con quái vật này cần phải bị tiêu diệt, nó gây quá nhiều tội ác rồi =((

    Mình cũng mong Mea làm nên kỳ tích gì đó để triệt hạ con quái vật này ;;)



    ---------- Post added at 21:38 ---------- Previous post was at 21:31 ----------

    Mình có một giả thiết mặc dù nó hơi kỳ cục
    Con Hắc Hổ Skarat chính là......ông chú 8-} =))

    Ký tên: Kẹo Bông.
     
  13. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    Y chang :D

    --------------------------------------

    Za này đúng là elf thứ thiệt :D Còn Med, lộn Mea chứ :P liệu có dám bắn tên vào ngực Za không ;))
     
  14. bimbopro

    bimbopro T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    23/10/10
    Bài viết:
    535
    Còn nhân vật nào được nhắc tới trong truyện nữa đâu=))
    Mà nghĩ lại có khi vậy thật:|. Vậy thì mình phục tác giả đấy, đâu có ngờ...
     
  15. TKH

    TKH Fire in the hole! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    28/11/04
    Bài viết:
    2,660
    Nơi ở:
    Hồ Chí Minh
    ^Mọi người bàn luận truyện của mình đông vui sôi nổi thế này, bây giờ mình mới hiểu cảm giác của tên Huy bên truyện The Game of Fate của ổng . Cám ơn mọi người nhiều :((

    ===

    Xin đừng quên tôi

    [spoil]

    Bữa sáng đạm bạc trôi qua với bánh lúa mạch khô không khốc chấm nước của Mea, cùng một ít quả tươi mà Za đã tiện tay nhặt luôn khi đang lần theo ‘mùi’ của cô. Không khí có vẻ sôi nổi chút đỉnh khi anh chàng cứ nói cười luôn miệng độc thọai với cô gái câm. Lâu lâu Mea vẫn trả lời vài câu hỏi linh tinh hay chọc quê anh ta (bằng ý nghĩ), nhưng cô không rõ anh ta đang cố làm cô quên buồn hay để cô không rảnh rang đầu óc để hỏi thêm về anh ta nữa

    Mea kết thúc cả bữa sáng lẫn cuộc trò chuyện ‘một chiều’ ấy bằng một quả dâu dại chua chua, rồi đứng dậy đi ra cửa hang và đợi Za. Chân cô vẫn đau âm ỉ, nhưng không đến nỗi quỵ luôn như hôm qua, nhưng có lẽ cô không nên chạy hay cử động đột ngột.

    Lắc đầu ngán ngẩm khi thấy bây giờ Za mới bắt đầu luống cuống thu dọn hành lý, Mea bình phẩm: “Thế này thì chắc chỗ ở anh bừa bộn ghê lắm”

    -“Không có đâu mà, phòng tôi ít đồ đạc lắm”, mặt anh ta đỏ lên vì quê.

    Mất một lúc sau, khi Za vừa nhét hết đồ đạc vào hành lý, cột đại cái áo chòang vải thô của mình vào cổ, thì cũng là lúc Mea sải bước mà đi. Báo hại anh ta chạy theo và vấp va vấp vưởng vài cục đá ven đường. Cuộc rượt đuổi cứ thế tiếp diễn cho đến khi cô nghe tiếng thở hổn ha hổn hển phía sau

    -“Không phải người ta đồn rằng người giữ rừng có sức khỏe hơn gấu sao?”, cô nhếch mép khi dựa người vào một gốc cây, đứng chờ Za lon ton chạy lại. Đàn ông con trai gì sức khỏe yếu xìu thế.

    -“Hồi đó, *hộc* Tôi quá giang *hộc* mấy con gấu hòai nên không quen *hộc* đi bộ”, anh ngước nhìn vào đôi mắt xanh của Mea, chống tay xuống đầu gối thở dốc.

    Mea không biết nên tin về vụ ‘cưỡi gấu’ này hay không, nhưng có lẽ anh chàng cù lần nói thật. Ở với anh ta không lâu nhưng cô cũng bắt đầu ngờ ngợ rằng khi Za nói dối, anh ta sẽ tránh nhìn thẳng vào mắt cô.

    -“Thế giờ tôi kiếm cho anh một con gấu nhé, hay anh muốn một con hươu?”, cô che miệng cười, tay mân mê cây nỏ giấu dưới vạt áo chòang ngắn. Dù chỉ là nói đùa, nhưng đầu óc thợ săn của cô bắt đầu phân tích xem sẽ săn những con thú kể trên như thế nào.

    -“Thôi không cần phiền cô đâu”, Za xua tay. Anh ta cũng bắt đầu lấy lại hơi rồi, “Có kiếm được thì chúng sẽ không dám đến gần tôi đâu”

    -“Hả, lạ thế? Chả phải anh là…”, cô trợn mắt nhìn anh.

    -“Ừ, tôi cũng không biết nữa, chắc tại bọn chúng ghét cái mùi của tôi chăng?”, Za nhún vai, rồi nói vội, “Đi tiếp đi”

    Mea không hỏi nữa, lẳng lặng đi tiếp. Lần này cô đi những bước ngắn hơn để Za còn bắt kịp, thế mà cứ cứ phải nghỉ dọc đường hòai.

    ~~/_\~~​

    Theo đề nghị của Mea, họ nên ở gần nguồn nước để dễ phòng vệ trước thú dữ hơn, và cũng để tiếp tế hai bình da chứa nước cũng sắp cạn của họ. Và Za, tuy nhìn không có vẻ đáng tin cậy tí nào, nhưng bằng kinh nghiệm người giữ rừng của mình, anh ta lần mò theo các lọai cây mọc tụ tập gần nguồn nước. Và cuối cùng thì họ cũng đến tìm được một con suối nước chảy róc rách.

    Một điểm cộng cho anh chàng người giữ rừng đó. Mea nghĩ thế khi vùi cả hai bàn tay vào dòng nước suối mát lạnh, trong vắt kia mà hất nước lên mặt. Đi rừng lâu dài thì việc dùng nước cho công việc rửa ráy là một điều xa xỉ, nhưng cô có thể tạm quên điều đó khi ở bên một nơi nước chảy rào rào như con suối này.

    Hứng đầy nước hai túi da xong, cô quay lại chỗ họ cắm trại, một vạt rừng trống hiếm hoi có thể nhìn thẳng lên bầu trời, ở một nơi phủ đầy tầng tầng lớp lớp những tán cây như rừng Kais cổ kính này. Để ngắm sao ban đêm thì rất tuyệt, nhưng Mea cũng hy vọng là tiết trời mùa thu sẽ không có mưa, không thì khỏi trốn.

    Ở giữa vạt rừng trống những tán cây đó, núp dưới bóng râm để tránh ánh nắng ban trưa rọi thẳng xuống, Za đang hí hóay châm lửa một đống củi với một công cụ rất nguyên thủy: một cành cây xoay tít trên một miếng gỗ khô.

    -“Sao giờ này anh đã đốt lửa trại rồi?”, cô ngó anh như thể thấy một con gà lôi đang nhảy múa.

    -“Hả, không phải là người bình thường luôn đốt lửa trại khi nghỉ chân trong rừng sao?”, anh ta ngỡ ngàng.

    -“Chỉ khi nào trời tối hoặc nướng đồ ăn thì mới cần đến lửa trại”, cô thở dài, “Anh học đâu ra cái quan điểm đốt lửa trại đó thế?”

    -“Từ những trường ca phiêu lưu trong các quán rượu”, không biết lần thứ mấy trong ngày, mặt anh lại như quả cà chua.

    -“Anh vào quán rượu làm gì?”, cũng không biết lần thứ mấy trong ngày, cô ngạc nhiên về cái anh chàng cù lần. Tướng thư sinh ngây ngô như anh ta vô trong những chốn đó thì chắc các con bạc bịp khóai lắm

    -“Tìm tin tức về Hắc Hổ Skarat”, anh ta ngập ngừng nói, lấm lét nhìn Mea. Có lẽ Za vẫn sợ phản ứng của Mea với cái tên đó

    -“Hay nhỉ, tôi cũng la cà các quán rượu, nhưng chưa từng gặp ai như anh cả”, cô nở một nụ cười thật tươi lần đầu tiên, khiến Za há hốc miệng không biết nói gì. Lại thêm một đểim cộng cho anh ta, chỉ vì một nét tương đồng nữa giữa cô và anh.

    Còn Za thì cứ há miệng như thế cho đến khi Mea ném cho anh một quả dâu dại ngay chóc vào miệng. Anh luôn nghĩ Mea là một cô gái đẹp, nhưng anh ta không bao giờ ngờ được cô ấy lại rạng rỡ đến thế khi cô cười.

    Anh muốn Mea với gương mặt tươi cười đó tồn tại mãi mãi, chứ không chỉ thoáng qua một chút để rồi cô lại quay lại vẻ mặt lạnh lùng thù hận cố hữu.

    ~~/_\~~​

    Tối đó, sau khi đi tiếp một quãng đường men theo bờ suối nữa, họ hạ trại. Bên ánh lửa trại bập bùng, Mea ngồi trên một thân cây đổ ngang, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ xem làm sao để đánh bại Hắc Hổ Skarat.

    Qua lần chạm mặt chớp nhóang vài ngày trước, cô nhận ra rằng chỏang nhau tay đôi thì cô không thể nào thắng được, vì sức cô làm sao đọ lại được một con ác thú to lớn, mà lại nhanh nhẹn như nó. Nói như chú cô thì chả khác nào cầm giáo đứng chặn đầu tử chiến với một con bò mộng đang điên tiết lao tới.

    Vậy chỉ còn hy vọng vào các thứ vũ khí tầm xa và yếu tố bất ngờ thôi. Cô chưa biết làm sao để tiếp cận nó mà không bị phát hiện, nhưng cô cần một thứ vũ khí có tầm tấn công xa hơn và uy lực mạnh hơn cây nỏ kỉ vật của mình. Không phải cô chê thứ vũ khí nhỏ nhắn nhưng có ưu thế về tốc độ như cây nỏ nhỏ ấy, nhưng nó lại không thích hợp cho việc phục kích. Ngay cả chú cô khi còn sống cũng chỉ dùng đến cây nỏ khi bị thú dữ áp sát mà thôi.

    Cô tự vỗ trán mình một cái rõ đau. Sao cô ngốc thế, đáng lẽ không nên bỏ cây cung cũ của cô ở lại, chỉ vì nó cồng kềnh quá khổ với cô. Quả thật như nhiều người nói, cô chỉ là một thợ săn thiếu kinh nghiệm, vậy mà đòi đương đầu với một con ác thú mà thợ săn lão luyện nào cũng sợ. Nhưng cô không bỏ cuộc đâu, vì nếu cô muốn thế thì đã bỏ cuộc ngay từ cái lần tự đẽo cây cung đầu tiên của mình rồi. Trên ngón trỏ trái của cô vẫn còn hằn cái vết sẹo mờ kỉ niệm đó do dao vót cắt vào ngón tay, khiến máu chảy xối xả thấm đỏ cả khúc gỗ.

    Chú cô luôn mang theo bên mình một bộ đồ nghề vót cung, và cô cũng thế. Đó là để phòng hờ trường hợp vào rừng mà bị mất vũ khí, thì cô có thể tự làm ra một cây cung tạm để tự vệ. Đây là lúc cô cần đến bộ đồ nghề này.

    Cô lôi từ túi mình ra một cái hộp gỗ cũ nhỏ, mở nắp ra để lộ một ít da lót tay, một cây dao vót nhỏ, một miếng giấy độn cát để mài gỗ và một ít dây nhợ làm từ gân hươu để làm dây cung. Tốt rồi, bây giờ cô chỉ cần tìm một thứ cành cây không quá lớn cũng không quá nhỏ, lại vừa đủ dẻo dai là có thể tạo ra được một cây cung.

    Nhưng có lẽ nên để ngày mai, vì lang thang trong rừng giờ này chả khác nào tự sát. Thế là, cô dọn hết bộ đồ nghề vào trong cái hộp nhỏ rồi cất vào túi, rồi ngó quanh quất. Cô chợt phát hiện ra rằng anh chàng Za đã mất tăm. Tại một gốc cây, cái chỗ lẽ ra anh ta ngồi gật gù thỏai mái cạnh giờ trống trơn.

    Không biết anh ta đi đâu mà không báo? Lỡ anh ta đi lạc trong rừng thì sao? Gì chứ anh chàng đó thì cái gì cũng có thể lắm. Cô mở miệng cất tiếng gọi tên anh chàng. Không có âm thanh nào phát ra cả. Sực nhớ mình không thể nói được với vết thương cũ trên cổ, cô liền nghĩ thật to trong đầu mình :

    -"ZA, ANH Ở ĐÂU!?", và không ai trả lời cô cả, ngòai tiếng gió rừng ban đêm xào xạc qua những tán cây. Cô lại quên mất anh ta chỉ có thể nghe thấy ý nghĩ của cô ở khỏang cách vài bước chân thôi. Trong một thóang, bàn tay cô nắm chặt lại, tự thấy bản thân vô dụng quá.

    Lúc cô đang tính làm một ngọn đuốc bằng củi và vải mồi để dấn thân vào rừng đi tìm anh ta, thì mái đầu bờm xờm quen thuộc ló ra từ một bụi cây, tay cầm theo một chùm hoa màu lam tím.

    -"Nãy giờ anh đi đâu vậy !?", cô nghĩ gần như thét lên trong đầu khiến Za giật mình làm rơi chùm hoa. Nhưng thật tâm thì cô đang thở phào nhẹ nhõm khi thấy hình ảnh quen thuộc của một anh chàng hậu đậu đang luống cuống nhặt lại hoa.

    -"Tôi có bảo là sẽ đi chỗ kia một chút mà", anh ta nhăn nhó khi đang cúi xuống gom lại những cánh hoa lam tím rơi tứ tung trên nền lá rừng khô.

    Mea cũng bước lại hạ người xuống để phụ anh ta. Môi cô nở một nụ cười thầm khi nhớ lại lần đầu tiên họ gặp gỡ cũng là nhặt nhạnh đồ đạc làm rơi như thế này. Rồi, cô gom hết những bông hoa nhặt được rồi ấn vào tay Za, cũng đang đầy những hoa. Nhưng cô vẫn giữ lại một cái, mân mê nhìn nó với vẻ thích thú. Tâm hồn con gái của cô tưởng đã tắt từ lâu bỗng trỗi dậy đôi chút khi nhìn vào cái màu lam tím gợi chút buồn của cánh hoa này.

    -"Hoa Chi Lưu Ly đấy", Za nói trước khi Mea kịp hỏi hoa này là gì, "Nó có nghĩa là ‘xin đừng quên tôi’ trong ngôn ngữ các lòai hoa "

    -"Lãng mạn nhỉ. Thế anh nhặt chúng để làm gì ? Tặng tôi à ?", cô lại nổi hứng ghẹo.

    -"Không… không phải…", Za bối rối gãi đầu quay mặt đi chỗ khác, "Tôi tính dùng nó… ờ… để làm thuốc trị thương cho cô"

    -"Nhưng chẳng phải tay chân tôi đã lành rồi sao ?", cô ngạc nhiên, nhưng tay vẫn không ngừng vân vê xoay xoay cành hoa Chi Lưu Ly.

    -"Tôi nghĩ… cẩn thận vẫn chắc ăn hơn", anh ta cúi gằm mặt nhìn xuống đất, giọng lạc đi.

    Mea biết Za đang giấu gì đó vì anh ta không nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng cô nghĩ chẳng qua anh ta mắc cỡ vì sợ cô chọc ghẹo lòng tốt của anh ta mà thôi. Trước vẻ mặt ngạc nhiên của Za, cô cài bông hoa Chi Lưu Ly đó lên mái tóc nâu dẻ của cô.

    -"Hoa đẹp thế này mà đem đi làm thuốc thì thật là… anh cũng thực dụng lắm đấy", cô cười cười nhìn Za, làm anh ấy đỏ mặt, "Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với tôi thì… ‘xin đừng quên tôi’ nhé"

    -"Tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra với cô đâu, Mea. Không bao giờ", Za nói kiên quyết.

    Cô lại nhìn anh ta bằng đôi mắt xanh thăm thẳm của mình, khấp khởi chờ xem anh ta mặt đỏ lựng vì lời nói hớ. Nhưng trái với cô nghĩ, mặt anh ta không đỏ lại vì mắc cỡ, nhưng con mắt trái màu nâu thì đượm vẻ buồn xa xăm.

    -"Thôi, chắc cô cũng buồn ngủ rồi", anh ta thở dài, "Cô cứ ngủ đi, tôi sẽ gác đêm cho"

    -"Khi nào mệt hãy gọi tôi dậy nhé. Tôi không thích thấy một bầy sói vây quanh trong khi anh đang ngủ khì ra đấy", cô lại ghẹo, nhưng không thấy anh ta chỉ ngồi dựa vào gốc cây, mắt trừng trừng tỉnh táo. Thật khác với Za thường ngày, dù cô chỉ mới đi chung với anh ta có hai ngày trời.

    Cô lại lôi tấm mền da sói của mình ra khỏi túi, và ngả người trên gốc cây mục, tay gác lên trán. Trại mới cũng là ở một vạt rừng trống nhìn thẳng lên bầu trời. Bầu trời đêm thật đẹp, chi chít những ngôi sao mà các học giả đã cố gán ghép chúng vào những hình thù nhất định như chòm sao Kì Lân, chòm sao Đại Bàng... Cô chỉ biết mỗi ngôi sao phương Bắc to đùng để định hướng đi thôi, dù kiến thức này ít khi hữu dụng với thợ săn trong rừng.

    -"Chúc ngủ ngon. À không, chúc tỉnh táo nhé, Za"

    -"Chúc ngủ ngon, Mea. Cầu cho những vì sao của Ia’fa dõi theo cô trong giấc ngủ", Za nhìn Mea kéo tấm mền lên và nằm quay lưng với anh.

    Không gian yên tĩnh nên chẳng mấy chốc Za đã nghe được nhịp thở đều đặn của Mea. Con người quả thật cũng như bao động vật khác, sự yên bình của họ luôn đến trong giấc ngủ. Có lẽ là ngọai trừ anh ra thôi.

    Khi đã biết chắc Mea đã say ngủ, Za lặng lẽ đi ra xa khỏi chỗ lửa trại. Mặc kệ muỗi mòng, anh lấy trong túi ra một cái chày và một cái cối nhỏ, cả hai đều làm bằng gỗ đánh men bóng. Bỏ hết những đóa hoa Chi Lưu Ly vào trong cối cùng với một ít thảo dược khô đem theo bên mình, rừng bắt đầu bang lên nhè nhẹ những nhịp chày liên hồi khi Za giã nát chúng ra. Rồi anh cho vào trong khối hỗn hợp đó một ít nước, miệng lầm rầm một câu thần chú.

    Một làn khói lam tím phụt ra từ trong cối, và anh lấy một lọ nhỏ hứng đầy cái thứ dung dịch lam tím ấy. Anh cất hết đồ đạc vào túi rồi quay về chỗ lửa trại. Tại đây, anh ta lấy cái lọ thủy tinh sóng sánh chất lỏng tím ra ngắm nhìn, rồi mắt buồn bã hướng về chỗ Mea nằm.

    Cô gái ấy đã mất hết tất cả mọi thứ trong cuộc đời mình: gia đình thân yêu, người chú thương cháu, giọng nói và cuộc đời hạnh phúc mà lẽ ra cô phải được hưởng. Tất cả chỉ tại Hắc Hổ Skarat. Nhưng... có thật là mọi tội lỗi là do con ác thú đó gây ra hay không? Anh không thể trả lời, bàn tay nắm chặt lọ thuốc màu tím.

    -"Mẹ Na’tura không bao giờ tha thứ cho ngươi", Za lẩm bẩm. Và đêm đó, anh không ngủ được với những ưu tư không lời giải đáp trong lòng

    [/spoil]
     
    Chỉnh sửa cuối: 2/7/11
  16. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,294
    Giả thiết mới: Za có mối quan hệ gì đó với Hắc Hổ Skarat
    Có lẽ chính anh ta là người.....tạo ra nó chăng? =))

    Và cũng xin cám ơn vì mi đã hiểu lòng ta :((
     
  17. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    Ta phải học hỏi tên TKH này :D Chap ko có tình tiết mới gì mà cũng kéo được 1 chap "xin đừng quên tôi" =))
     
  18. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,177
    Nơi ở:
    Another Reality
    ôi, tập này romantic quá :x. Nhưng nếu như tập này xuất hiện thì 99% tác giả sẽ cho một quả troll anh em :)), phiên bản Romeo & Juliet của The Beauty and the Beast là đây ư ? \m/.
    % nhận định Za là Skarat đã lên đến 99% :">.
    btw, có thể Za/Skarat là một dạng Jerkyl/Hide ư ? \m/.
     
  19. lehuutri123

    lehuutri123 Dragon Quest Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/3/07
    Bài viết:
    1,350
    có điềm drama rồi, lại còn tặng hoa chi lưu ly cơ chứ, chà sao mà mong chap kế thế nhỉ
     
  20. TKH

    TKH Fire in the hole! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    28/11/04
    Bài viết:
    2,660
    Nơi ở:
    Hồ Chí Minh
    Gia^ Lòng ta với lòng ngươi có cùng một cấu tạo cơ thể mà. Đây gọi là "Đồng bệnh tương lân" \m/

    Med^ Ta hơi rầu vì chap này dài hơn dự kiến đấy. Hy vọng chap sau nó sẽ dừng đúng chỗ ta mong :((

    For^ The Monster and the Beast =))

    Kagi^ Cám ơn nhiều XD
     
    Chỉnh sửa cuối: 2/7/11

Chia sẻ trang này