Tổng hợp mọi lời khen ở trên => lời khen của mình ------- Mea ơi, Za ơi, tôi cảm thấy kết tình cảm của hai người rồi đấy nhé, he he he Chỉ còn một kẻ vẫn đang cô đọc ở ngoài cuộc, hắn ta rồi sẽ ra sao? Tiếp tục sống trong dày vò để đền bù tội lỗi của mình hay ngã dưới tay của một trong hai kẻ hắn đã làm khổ cuộc đời họ ? Cái keyboard chết tiệt
Giận hờn [spoil] Không khí rừng Kais buổi sớm tinh khôi thật mát lạnh sau cơn mưa rừng dai dẳng đêm qua. Có lẽ sẽ mất một thời gian khá lâu để thiên nhiên tự mình làm khô đi cái nền đất rừng với thảm lá cây ẩm ướt và những vũng nước mưa đọng dưới rễ cây, với thứ ánh nắng ếu ớt xuyên qua kẽ lá rừng kia. Dưới những tán cây dày đặc đầy tiếng chim rừng kêu ríu rít đón chào buổi sáng, hai người khách bộ hành đi lại trong lặng lẽ, chốc chốc lại dừng lại để kiểm tra những cái cây đặng định hướng đi. Cô gái Mea - Thợ Săn thì vốn bị câm nên không nói được gì, nhưng điều lạ là ngay cả người hay nói năng luyên thuyên như Za – Người Giữ Rừng cũng tuyệt nhiên không nói gì trong suốt chuyến đi. Không phải có gì nguy hiểm đang chờ họ trước mắt, mà chỉ đơn giản là vì họ đang giận nhau. Hay chính xác hơn là có một mình Mea giận , với vẻ mặt chàu dàu đi theo sau anh chàng Za – người mà lúc này đang tính tóan hướng đi ra khỏi khu rừng cổ kính nhưng nguy hiểm này. “Tất cả cũng tại anh chàng cù lần đó”, Mea quạu quọ nghĩ trong đầu, không quên chừa cho mình một khỏang cách an tòan trước khả năng đọc suy nghĩ của Za. Sáng sớm, khi họ vừa thu dọn đồ đạc xong và chuẩn bị khởi hành, tâm trí Mea chợt như bị đóng băng khi câu hỏi cũ quay về. Đi đâu bây giờ đây? Tiếp tục truy tìm Skarat để trả thù cho gia đình cô? Hình ảnh cô bất lực trước con ác thú đó khiến Mea thấy gai người và run rẩy. Nhưng… nếu không đi tìm nó, thì cô còn biết đi đâu? -“Tôi sẽ dẫn cô ra khỏi khu rừng này”, lúc đó Za đang đứng kế cô nên hiểu được cô nghĩ gì. -“Có lẽ thế”, lời nói thân thiện của Za làm tan đi cục băng tảng trong tâm trí cô. Phải rồi, cứ ra khỏi đây trước rồi tính sau. Nhưng cô không thể ngăn lòng lại mà thắc mắc, “Nhưng còn anh?” -“Tôi sẽ ở lại để làm điều mình cần phải làm”, Za nhún vai, mắt ngó thững thờ xa xăm. -“Liên quan đến Skarat phải không?”, Mea biết mình đóan đúng khi thấy anh ta giật mình. Con người này quả thật dễ đóan suy nghĩ ghê. Không hiểu sao, khi thấy Za gật đầu thú nhận chuyện anh ở lại để giết bằng được Skarat, cô thấy lòng xốn xang lắm. Hình ảnh cả người Za đầy vết thương rỉ máu khiến tim cô thắt lại, giọng cô run run, “Thế thì tôi sẽ ở lại cùng anh chiến đấu” -“Không được”, Za quay lại nhìn thẳng vào mắt cô, cương quyết, “Cô đã chứng kiến và sợ hãi trước sức mạnh của nó. Tại sao còn muốn liều mạng?” -“Cái gì không giết được tôi thì chỉ làm tôi mạnh mẽ hơn”, cô cũng nhìn đáp trả anh với ánh mắt pha chút tự ái của một thợ săn, đốp chát lại, “Anh cũng súyt nữa mất mạng đấy thôi” -“Tin tôi đi, thợ săn kinh nghiệm cách mấy cũng không cách nào mà thắng được Skarat”, Za thở dài thườn thượt trước sự cứng đầu đột ngột của cô, “Cô đi về cho rồi” -“Anh biết gì về thợ săn chúng tôi chứ? Và, đi hay ở là quyết định của riêng tôi chứ không phải của anh”, lần này Mea cáu thiệt nên to tiếng. Nói thế chả khác nào chê luôn chú cô – một thợ săn thuộc hàng lão luyện, dù không phủ nhận là ông cũng đã bỏ mạng dưới móng vuốt của Skarat -“Cô… cô thật là...”, anh nhăn nhó, bực mình dậm chân, “Tại sao cả cô lẫn ông thợ săn đó điều thích đâm đầu vào chỗ chết thế này?” -“Ông thợ săn nào?”, Mea trợn mắt ngó anh -“Không… không có gì. Thôi chúng ta đi”, Za lúng túng như gà mắc tóc, rồi quẩy bước đi ra khỏi cửa hang, chấm dứt cuộc cãi vã tưởng chừng không có hồi kết này. Bỏ lại Mea đứng đó lòng tràn ngập câu hỏi. Nhưng lửa giận mới nhuốm trong lòng làm cô không muốn hỏi anh ta tí nào cả, nên chỉ im lặng mà hậm hực mà bước theo. ~~/_\~~ Có lẽ do Za đã quen đi bộ thường xuyên trong rừng nên tuy bị thương, chuyến đi này hai người đi được một quãng xa hơn mọi khi. Dù để ý, nhưng Mea chả có hứng mà khen hay chọc ghẹo gì anh ta cả. Còn về phần Mea thì bộ quần áo bằng da thì lại chưa hòan tòan khô, nên phải vận bộ đồ thôn nữ như hôm qua. Có lẽ do cô không quen mặc hay sao mà cô thấy bộ đồ này vướng víu khiếp, không thể đi được những bước dài. Còn Za với thể lực tốt hơn mọi khi lần này là người phải đợi, và điều này khiến cô thêm cáu. Tới trưa thì như thường lệ, hai người lại dừng chân nghỉ ngơi dưới một cây tùng cao chót vót bị xẻ làm hai ngay giữa, có lẽ do bị sét đánh trong một cơn bão. Thế mà lá cây vẫn mọc xanh ươm ở cả hai bên thân cây, minh chứng cho sức sống mãnh liệt của tự nhiên. Mea chọn một tảng đá xám, lấy tay quệt bớt nước đọng trên đó và ngồi thẫn thờ ngắm cái cây tùng sét đánh đó, miệng uể ỏai nhai phần lương khô ít ỏi còn lại trước khi cô phải chuyển sang sống bằng trái cây rừng. Hình như cô đã lang thang trong khu rừng này cũng gần nửa tháng rồi, và thấy nhớ các món ăn làm bằng thịt ghê. Hay là đi săn vài con thỏ để cải thiện bữa ăn nhỉ? -“Dù sao cũng sắp ra khỏi rừng rồi, đừng sát sinh chi nữa”, tiếng Za xuất hiện đột ngột bên cạnh làm cô giật mình súyt chút nữa làm rơi luôn mẩu bánh lúa mạch đang cầm. Cô quay sang và thấy anh đang đưa cho cô một vài trái táo. -“Ăn chay như anh hiểu gì về tôi chứ? Ờ mà anh cũng có thể hóa hổ mà, ít nhất cũng phải hiểu cho tôi chứ”, không biết đây là lần thứ mấy Mea cau có trong ngày. Không hiểu sao, sự hiện diện của cái anh chàng thường ngày dễ thương này khiến cô bực mình ghê. Dù thế, cô vẫn giật mạnh một trái táo khỏi tay anh chàng và ngồi quay lưng lại. -“Hóa hổ hay không thì tôi vẫn ăn chay mà”, Za gãi đầu bối rối, rồi chợt ngộ ra, “Cô vẫn còn giận tôi à?” -“ Gì cơ? Ai mà dám giận anh chàng hóa hổ nào đó tự nhận mình giỏi hơn cả thợ săn kinh nghiệm nhất chứ”, Mea nhún vai, không thèm quay mặt lại. -“Chậc. Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi mà”, anh thở dài -“Ý anh là tôi đủ ngốc nghếch để không hiểu rằng mọi người đều muốn tốt cho tôi sao?”, cô vẫn không thèm ngỏanh mặt lại, giơ trái táo giờ chỉ còn mỗi lõi, Trái táo này chát lắm, y hệt anh” -“Thôi được rồi, được rồi”, Za chịu thua trước tính gắt gỏng của một cô gái đang giận hờn, “Tôi thành thật muốn xin lỗi Mea vì đã làm cô giận.” -“Chỉ vậy thôi hả?”, Mea giờ mới chịu ngỏanh mặt lại ngó Za một cái -“Thế… cô muốn tôi làm gì mới hết giận đây?”, anh lại gãi đầu -“Thực hiện lời hứa của anh ngay bây giờ đi”, mắt cô long lanh lên như thể mong chờ gì đó -“Lời hứa nào?”, mới nói dứt câu, anh đã hỏang hồn trước ánh mắt tóe lửa của cô, nên vội chữa, “À nhớ rồi. Kể cho cô nghe chuyện của tôi phải không?” -“Có thể lắm chứ.”, Mea cười cười. -“Nhưng cô có thể hứa là sẽ rời khỏi đây sau khi tôi kể xong không?”, lần này Za lại ra vẻ cương quyết – một dáng vẻ mà trong mắt Mea rất ư là đáng ghét. -“Tôi sẽ suy nghĩ lại điều đó”, cô đành nhượng bộ anh chút ít. Nỗi háo hức, tò mò về quá khứ của anh chàng giữ rừng này làm cô quên béng cơn giận của mình. ~~/_\~~ Za đòi kiếm cái gì đó khô khô để lót ngồi, nhưng Mea thấy anh loay hoay lâu quá liền kéo luôn anh ngồi kế cô trên cùng tảng đá mà cô đang ngồi. Giờ nghĩ lại, cô bỗng thấy hơi nóng hai bên gò má, không hiểu sao mình lại làm thế. Rồi cô tự bão chữa rằng thế này sẽ dễ theo dõi xem liệu anh chàng này có bịa ra phần nào của câu chuyện. Còn về phần Za thì ngồi sát bên Mea khiến anh cảm thấy lúng túng, vì ý nghĩ của cô cứ vang lên rõ mồn một cứ như thể cô ấy đang thì thầm vào tai anh. Chưa bao giờ có người nào biết năng lực của anh mà dám ngồi sát bên anh như thế này cả. Huống chi, lại ngồi cạnh Mea, một cô gái xinh đẹp và nóng tính thế này khiến tim anh như đang đánh trống. Nghĩ đến đây khiến anh liếc trộm cô một cái lấy hên và quay qua che giấu vẻ mắc cỡ. Sự im lặng chỉ khiến cả hai cảm thấy thêm ngượng, nên Mea đành mở lời trước: “Kể đi chứ, hay anh tính thất hứa?” Bị hối thúc như thế, phải cố lắm Za mới xua đi được những suy nghĩ lan man đi đâu về đâu của mình. Anh nhắm mắt lại, bắt đầu hồi tưởng. Mea lặng lẽ quan sát anh. Cô biết cảm giác của anh khi tâm trí bơi ngược dòng sông thời gian đầy những mảnh ký ức hạnh phúc và đau buồn của một đời người. Không rõ, Za sẽ muốn bắt đầu câu chuyện đời của anh ở đâu trên dòng sông thời gian nghiệt ngã ấy. Liệu đó sẽ là những tháng ngày hạnh phúc nhất đời anh? Hay chỉ là những chuỗi đau thương bất tận không ngừng? Câu trả lời tự khắc đến khi Za bắt đầu mơ màng kể lại: -“Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu cả, vì câu chuyện đời tôi rất dài và không phải là chuyện vui vẻ gì. Nhưng có lẽ tôi sẽ kể cho cô nghe quãng đời của mình khi tôi còn là một cậu nhóc sống những ngày tháng hòa đồng với thiên nhiên trong rừng Evernight” [/spoil]
Kể xong, Mea kêu: "vào rừng săn hổ nào", đưa mặt trollface trước Za, Za chết ko nhắm mắt Ok Ok, nghiêm túc . đọc xong chap của ngươi ta thấy ta đau đớn thay khi chưa có ai yêu quá . Đơn giản, nhanh gọn .
Hình minh hoạ http://cc8.upanh.com/25.651.32819267.KDE0/fstrangeandbrightnaturedeity2104.jpg ---------- Con hổ Skarat này là cái đinh gì, tại thợ săn hiện đại cạnh tranh với nhau nên đi săn riêng lẻ thôi chứ, nếu như săn theo kiểu ngày xưa, kéo cả chục người, lao trợ lực, bẫy, vực thẳm, lửa, mũi tên tẩm độc...thì hổ skarat = con mèo rừng ------ Đùa thôi : P
@Axe: Có nguyên do tại sao Skarat không dính bẫy thợ săn và không bao giờ bị hội đồng đấy @Med: này thì ngắn Hồi ức người giữ rừng tập sự [spoil] Za, người giữ rừng Evernight, bắt đầu kể với giọng trầm trầm: -“Cái tên thường gây nhiều hiểu lầm, nên nhiều người vẫn hay nghĩ những người giữ rừng Evernight như chúng tôi phải sống cách biệt ở sâu khu rừng Evernight nguy hiểm, nơi ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp những tán lá rừng. Sự thực thì, người giữ rừng chúng tôi vẫn cần nơi có ánh sáng và thuận tiện với giao tiếp với thế giới bên ngòai. Không con người nào có thể sống trong cô độc cả, cho dù có hòa đồng với thiên nhiên đến mấy” -“Anh kể cứ như thể hồi đó anh cô đơn lắm hay sao ấy?”, Mea tủm tỉm cười, rồi cảm thấy mình lỡ lời khi thấy vẻ đượm buồn trên khuôn mặt của Za. -“Cô đã đóan đúng”, Za thở dài khi nhớ đến cái quá khứ không đẹp như mơ ấy, “Phải, tôi lúc nhỏ quả thật là một cậu bé cô đơn sống ở một ngôi làng nhỏ tên Twi’li không xa lắm ven rừng Evernight. Lúc đó, tôi sống chung với một người cha lúc nào cũng bận bịu với công việc giữ rừng, và một cô em họ tên là Ri. Lắm lúc, tôi không rõ cha tôi coi cái gì quan trọng hơn trong mắt ông: đứa con trai lủi thủi ở nhà, hay là đi chu du giữ gìn thiên nhiên” -“Đừng vớ vẩn thế, người cha nào chả thương con”, cái chất giọng buồn buồn pha lẫn chút trách móc đó khiến cô bỗng liên tưởng đến người cha đã mất của mình. Để phá tan không khí ngột ngạt này, cô hỏi, “Thế còn mẹ anh?” -“Mẹ tôi qua đời khi tôi còn rất nhỏ, nên tôi không có nhiều ấn tượng”, Za nhíu mày, dường như đang lục lọi chút kí ức ít ỏi của mình về người mẹ quá cố, “Cha tôi cũng không kể nhiều về bà, chỉ đại khái là bà là một thầy thuốc giỏi về khỏan dùng lá thuốc chữa bệnh, và đã mất trong một lần đi xa chữa bệnh cứu người.” -“Xin lỗi, tôi vô ý quá”, thấy bầu không khí giữa hai người ngày càng nặng nề hơn, cô liền đổi chủ đề, “Tên của anh là Za, còn cô em họ tên Ri. Bộ người giữ rừng nào tên cũng chỉ có một âm thôi à?” -“Đó là một tập tục cổ xưa: những đứa trẻ thuộc dòng dõi người giữ rừng thì khi mới sinh, chỉ được đặt tên một âm tiết”, anh nhún vai, “Đến một độ tuổi nhất định, khi mà đứa trẻ đã chứng tỏ mình đã trưởng thành thì sẽ được người trong gia đình làm một nghi lễ trang trọng gọi là lễ ‘Nối tên’ – nghĩa là sẽ thêm các âm tiết khác vào sau cái tên ban đầu của chúng. Thông thường cũng chỉ thêm một hai âm thôi, nhưng cá biệt có người hứng chí thêm cả chục âm tạo hình những cái tên cực kì khó nhớ, như Ba’rasaodafalurushusafa... gì đó *Cười*” Một phong tục thật kì lạ, thật nghiêm trang và cũng thật... hài hước. Nghĩ đến điều này làm Mea che miệng cười. Nhưng điều làm cô vui hơn là Za giờ cũng đã vui lên được chút đỉnh. Mặc dù cô rất muốn biết nhiều hơn về quá khứ của anh, nhưng nếu anh cứ ủ dột như ban nãy thì cô bứt rứt lắm. Thế là cô vội đánh lạc hướng bản thân. Za lớn tồng ngồng thế này chắc cũng đã có tên trưởng thành rồi. Không biết cái tên đó là gì nhỉ? -“Tôi chưa được làm lễ ‘Nối tên’ nên tên tôi cứ chỉ là ‘Za’ mà thôi”, có lẽ Mea quên béng là anh đang ngồi kế bên cô nên nghe rõ mồn một những suy nghĩ của cô. Và trước khi Mea kịp nói gì an ủi thì anh vội nói, “Nãy giờ tôi cứ lạc đề đi đâu đâu không. Xin được quay lại câu chuyện chính” Gãi gãi đầu cố nhớ xem mình bỏ dở ở chỗ nào, anh tiếp tục câu chuyện với cái giọng trầm trầm ban đầu: -“Tôi nhớ đã nói mình là một cậu bé cô độc. Nhưng tôi nghĩ không phải do mồ côi mẹ từ nhỏ hay cha suốt ngày đi vắng, mà là do cái khả năng đọc ý nghĩ của tôi” -“Không phải khả năng đó thật tiện lợi sao?”, cô tròn mắt. Hình như cô từng nghe nhiều người khao khát cái khả năng hiểu được suy nghĩ của người khác -“Không tiện lợi như cô tưởng đâu”, Za lắc đầu, “Với khả năng này, tôi lúc nào cũng nghe được suy nghĩ của những người đứng gần tôi, và tôi nghiệm ra một điều: họ luôn nói khác với suy nghĩ thật của mình. Ai cũng có điều muốn giấu nhẹm trong lòng và che giấu nó bằng những lời nói dối, nhưng tôi thì lại có thể nghe thẳng tiếng nói nội tâm của họ. Đó là lý do làm tôi không có bè bạn, vì ai mà dám chơi cùng với một thằng nhóc có thể đọc suy nghĩ của mình. *Thở dài* Ngay cả người lớn cùng làng cũng rất ngại tiếp xúc với tôi, trừ những trường hợp chả đặng đừng” Khả năng của anh quả thật là một đặc ân của tạo hóa Ia’fa, những cũng là một lời nguyền. Hồi đó, Mea không rõ cảm giác cô độc như thế nào vì cô cmay mắn có một gia đình yên ấm, hạnh phúc cho đến khi… Lắc đầu để tự xua tan những hình ảnh của qua khứ, cô vỗ vỗ lên mái đầu bù xù của Za, nở một nụ cười: -“Nhưng nhờ khả năng như thế mà anh nói chuyện được với tôi, đúng không nào? Nếu không thì tôi chắc cũng tốn hơn chục cuốn vở để ghi ra những lời muốn nói rồi” -“Cô thật tốt bụng, Mea à. Những cô gái đẹp tôi cũng gặp nhiều, nhưng đẹp người đẹp nết như cô tôi mới gặp lần đầu”, anh khen thật lòng, nhưng cái anh nhận được vẫn là sự đau đớn về thể xác như mọi lần, khi mà Mea bấu móng tay vào đầu anh để che đi vẻ mắc cỡ của mình -“Chậc, cứ lạc đề mãi. Giờ mới thấy khâm phục mấy anh hát rong ở các quán rượu, có thể kể một câu chuyện từ đầu đến cuối dù chả ai nghe”, Za nhận xét, rồi lại tiếp tục kể -“Tôi có nói với cô tôi có một cô em họ tên Ri không nhỉ?”, không hiểu sao, con mắt nâu của Za lại ánh lên vẻ hòai niệm về một điều gì đó rất vui, “Không ai trong làng dám đến gần tôi cả, còn cha tôi thì luôn vắng nhà, cho nên phần lớn thời gian chỉ có tôi và Ri ở nhà thôi. Thật may mắn là, Ri không sợ khả năng của tôi, trái lại cảm thấy rất thích thú vì điều đó. Gọi là em họ, nhưng cô ấy giống một người bạn chân tình hơn…” Bây giờ Za bắt đầu luyên thuyên về cô em họ tên Ri và thời thơ ấu của anh với cô bé, và không hiểu sao lòng Mea dâng lên một cảm xúc khó chịu không thể tả được. Còn Za thì có lẽ do quá hăng say kể nên cũng không để ý là cô đang nghĩ gì, và điều này làm cô rất bực. Và thế là, cô nhắc anh bằng cách véo một thật đau điếng khiến anh la oai óai. -“Lại lạc đề”, Za lầm bầm trong khi xoa xoa ‘vết thương’, rồi tiếp tục, “Nói chung là, nhờ Ri mà tôi cảm thấy cuộc đời bớt cô độc hơn. Cho đến khi… *Lại thở dài*… Dì tôi quyết định đưa cô bé đi xa để học tập dưới sự dẫn dắt của một người giữ rừng nổi tiếng nào đó. Có lẽ bà ấy không tin một người suốt ngày vắng mặt như cha tôi lại có thể dạy dỗ gì cô bé” -“Và bỏ anh ở lại một mình cô đơn giữ chốn rừng không mông quạnh?”, cô không hiểu mình đang tỏ ra thông cảm hay đang chọc Za. Mặc cảm tội lỗi dâng lên khi cô thấy lòng mình nhẹ hẫng đi ở sự kiện buồn này -“Có thể nói là như thế”, Za lại trầm tư khi nhớ đến những ngày tháng trống rỗng nhất của thời thơ ấu, “Ri đi rồi, tôi quả thật không biết làm gì cả, ngòai vài việc nhà lặt vặt và ngồi chờ đợi cha về với một bữa ăn nguội lạnh. Thế là, tôi cảm thấy rất buồn chán, cộ độc nên hay đi lang thang ở ven rừng Evernight, dù ở độ tuổi tôi lúc đó thì trẻ con bị cấm làm thế” -“Anh không sợ mình lạc luôn vào rừng sao?”, Mea nhìn anh với chút thán phục của một cô bé được cha mẹ luôn dựng lên những câu chuyện hãi hùng để cô sợ mà không tự ý bén mảng vào rừng. Giờ thành thợ săn rồi, tự nhiên cô lại thấy buồn cười những nỗi sợ trẻ con đó. -“À, tôi quên kể cho cô nghe là lúc đó tôi là một người giữ rừng tập sự dưới sự dẫn dắt của cha tôi.”, anh cười cười, “Tôi được dạy cho những kiến thức về rừng như định hướng trong rừng, cây thuốc, các phép thuật nhờ cậy tự nhiên… vân vân và vân vân… Không phải khoe, chứ tôi khá tự tin là một không phải một tập sự tồi” Quả là thế thật. Za có thể dựa vào cách cây cối mọc mà tìm ra được nguồn nước, vậy thì việc lang thang trong rừng không phải vấn đề lớn với anh. Còn phép thuật và tài thuốc thang thì cái phép chữa thương kiểu “chịu đấm ăn xôi” và thuốc Lãng quên của anh, cô cũng chứng kiến rồi -“Vả lại, khi ở trong rừng thì khả năng đọc ý nghĩ của tôi được phát huy. Điều này có lẽ làm tôi bớt tủi thân hơn về năng lực của mình”, anh lại cười cười và gãi đầu. -“Anh có thể hiểu được muôn thú nói gì ư?”, Mea lại nhớ đến lời của chú cô khi ông bảo những người giữ rừng có khả năng giao tiếp với muôn thú. -“Thật ra thì, Người giữ rừng chúng tôi không có khả năng đó, vì cơ bản lòai vật không biết nói, nhưng lại là bậc thầy trong việc suy đóan cảm xúc của lòai vật và qua đó, hiểu chúng muốn gì. Chúng cũng biết yêu thương, biết thù hận, biết sợ hãi cho dù những cảm xúc này rất cơ bản chứ không phức tạp như con người”, anh giải thích, cố lựa lời càng đơn giản càng tốt, “Cho nên, cần một thời gian rất dài để có thể đạt đến cảnh giới hiểu cảm xúc muôn thú. Nhưng do có khả năng đọc ý nghĩ, nên coi như tôi bỏ qua được bước này” -“Thế ra anh là người giữ rừng thiên tài à? Nhìn anh tự tin phết”, Mea nổi hứng ghẹo. Cô thích thấy anh mắc cỡ lắm -“Không, chỉ là… ờ thì…”, Za lại bối rối, “…có lẽ tôi may mắn hơn nhiều người ở khỏan này chăng?” -“Kể tiếp đi. Đừng nói anh vào rừng nghe chim sóc tán dóc rồi đi về nhé?”, cô cảm thấy nhìn vẻ mặt lúng túng lựa lời của anh như thế cũng đủ rồi. -“Nói là có thể hiểu được lòai vật nghĩ gì, nhưng cũng phải tiếp cận mới làm được”, anh lại trầm ngâm kể, “Chim chóc thì luôn ở tuốt trên cây nên vô phương trò chuyện, các con thú nhỏ khác thì lại nhút nhát gặp hơi người là trốn biệt. Nhưng có lẽ nhờ thế, việc đi tìm một con thú chịu tiếp xúc với tôi cũng là một niềm vui để khuây khỏa nỗi buồn, dù đôi khi gặp mấy con thú ăn thịt như sói cũng khá nguy hiểm. *Anh nhìn cô, cười tít mắt* có nhớ tôi từng nói là có quá giang một con gấu không? Đó là vì tôi từng quen được một con gấu và áp dụng bài học giao tiếp để nhờ vả nó” -“Thế giờ nó đâu rồi?”, cô tự nhiên muốn có được khả năng giống anh ghê -“Không rõ nữa. Mười mấy năm nay tôi không còn gặp lại nó”, kỉ niệm đẹp thời thơ ấu cứ áng ngữ trong tâm trí anh, và khiến anh thở dài khi quay về thực tại, “Có thể nó đã chết rồi cũng nên”. Phần con gấu cô không quan tâm lắm, nhưng có điều này cô không thể bỏ qua: “Mười mấy năm? Thế bây giờ anh bao nhiêu tuổi vậy?” -“Không rõ nữa. Tôi không bao giờ để ý năm tháng, nhưng có lẽ cũng trong khỏang hai mươi ba mươi gì đó”, anh nhún vai, “Sao cô lại hỏi?” -“Không… không có gì”, cô chối, nhưng vẫn nhìn Za lom lom. Mặt anh trẻ măng, cứ như người cùng lứa với cô ấy. Ý nghĩ cô hay 'thất kính' với một người lớn tuổi hơn mình tự nhiên làm cô xấu hổ quá đi Za ngó cô một hồi đầy thắc mắc rồi quay lại kể: -“Nói chung là, rừng Evernight tuy là một nơi đáng sợ, nhưng tôi thấy mình là chính mình khi ở nơi đấy, cứ như thể tôi sinh ra là để sống ở rừng vậy”, anh dừng một chút hớp miếng nước, rồi tiếp, “Nhưng tôi vẫn khao khát có một người bạn. Một người bạn thật sự sẵn sàng chia sẻ cảm xúc với tôi, chứ không phải bắt tôi hiểu được cảm xúc của nó như những con thú khác. Điều này nghe thật viễn vông, nhưng có lẽ Mẹ Thiên Nhiên Na’tura thương cảm, nên tôi đã gặp được ‘Nó”.” -“ ‘Nó’? Chả lẽ là… “, Mea bỗng có cảm giác không muốn biết nơi mà câu chuyện đời của Za sẽ dẫn dắt cô đến. -“ ‘Nó’ chính là tiền thân của con thú cực kì tàn bạo”, anh nhìn vẻ mặt của Mea, và cảm nhận được cô như thể đang tha thiết xin anh đừng nói ra điều cô đang nghĩ. Nhưng anh cảm thấy rằng, mình phải nói, cho dù cô có hận anh đến đâu: -“Con ác thú mà sau này dân cư ven Evernight luôn gọi nó trong nỗi sợ hãi với cái danh ‘Skar ác’. Lâu ngày, cái chữ ‘ác’ dính luôn vào tên nó và đọc trại đi, tạo nên cái tên Hắc Hổ Skarat” [/spoil]
Za kiểu này già trước tuổi . Dựa theo tình tiết thì: Za chưa làm lễ nối tên do hổ Skarat đến thịt cả làng, và đó là một phần lỗi của Za, nên anh không cần một minh chứng rằng mình đã trưởng thành, dù (có thể) chẳng còn ai sống sót để chứng kiến lễ nối tên của anh . Có thể Za già trước tuổi do tác dụng của việc hoá thành hắc hổ ? .
Cái lễ Nối Tên sáng tạo phết nhỉ? Nhân vật cô em họ Ri sau này có vai trò gì không ta? Hay chỉ là vai phụ? Đoạn cuối bắt đầu tới đỉnh điểm của câu chuyện, chờ xem phản ứng của Mea khi nghe hết câu chuyện Mea vẫn tiềm ẩn bên trong nỗi hận thù với Hắc Hổ nên cô giống như quả bom nổ chậm vậy, có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào
Hết ngay khúc cao trào Ko lẽ -rep hắn -------------------------------- Nhỏ Ri chắc ko phải con hổ Vì con hổ là Ska mà Za lại bảo trời cho hắn gặp, vậy thì ska này vô tình làm bạn với hắn(có năng lực đặc biết luôn) > người yêu Za btw, Ba’rasaodafalurushusafa nghĩa là ta viết ra ta còn không hiểu là mình viết gì Tự nhiên nhớ QĐT :(
chà, có khả năng Za học đc skill biến hổ từ skar, vậy suy ra skar rất có thể là 1 druid chăng? sau đó skar dạy anh cách biến hổ, nhưng vì lí do nào đó skar bị tẩu hỏa nhập ma nên mới thêm chữ ác phía sau? hay là skar đơn thuần là con hổ, còn khả năng biến hình là za tự có, anh chỉ biến thành skar do skar có sức chiến đấu cao
Chap hay, nhưng không rep ! Đơn giản vì mi dám làm trái ý của ta, ha ha ha ha ha ha (thật ra là không rep được T_T) Mình đoán ra rồi : hổ Skarat không bao giờ bị hội đồng là do...có tên giữ rừng chết tiệt tên là Az (anh cùng cha khác ông cố nội với Za) luôn bao che cho nó.
Skar ngày ấy [spoil] Za từng gặp Hắc Hổ Skarat khi còn nhỏ? Skarat là cái tên thật của nó – Skar, ghép với chữ ‘ác’ và đọc trại đi, thế ai là người đặt tên cho nó? Có thể là Za, vì anh ta bảo Mẹ Na’tura đem đến cho anh một người bạn. Vậy ra… con ác thú đó là bạn của anh sao? Điều này có thể có nghĩa là… chính Za là người đã tạo nên con quái vật mang lại nỗi khiếp sợ cho bao người sao? Vậy anh là kẻ ác sao? Nhưng nếu thế… tại sao anh lại truy đuổi nó? Tại sao lại. .. Đôi mắt thẫn thờ nhìn vào cái cây tùng bị sét đánh trước mặt, đầu Mea nhói lên như bị xẻ làm hai giống cái cây đó, rồi bị nhồi vào giữa với hàng lọat câu hỏi lộn xộn không thứ tự trước sau. Nếu có ai nhìn được tâm cang của cô bây giờ thì thấy nó còn rối hơn cả tơ vò. Có lẽ có ngươi như thế chỉ cách cô một bờ vai, và anh ta đang lay lấy lay để cô. -“Mea, cô có sao không? Mea!”, Za gọi lớn, con mắt trái còn lại lo âu nhìn cô như người mất hồn Mea giật mình tỉnh khỏi dòng suy tưởng sau khi bị lắc lư hơn chục lần. Nhưng cô còn giật mình hơn khi thấy Za đứng trước mặt, và bấc giác hất tay anh ra và nhảy giật lùi lại như thể gặp cái gì đó rất khủng khiếp. Nhưng cô nhanh chóng hối hận vì cử chỉ xa khách của mình khi thấy nét mặt bàng hòang của Za. -“Xin lỗi. Chỉ là… tôi hơi mệt thôi” – Cô cúi gằm mặt xuống đất, nhìn cái khúc cây gẫy dưới chân cứ như thể là nguyên nhân của chuyện này Chưa hết bàng hòang, Za mấp máy đôi môi khô khan của mình: -“Cô làm tôi lo lắng ghê lắm đấy, Mea. Tự nhiên dòng suy nghĩ của cô trở nên hỗn lọan đến nỗi tôi…” – Za ngừng một chút để lựa lời thích hợp – “Tôi… không thể phân biệt cô đang nghĩ về cái gì cả, nhưng tôi cảm nhận được cái gì đó rất… không vui” -“Không... không có gì cả đâu” – Cô chối, và bước lùi ra xa và giơ tay ra hiệu cho Za đừng lại gần. Cô cần giữ một chút không gian riêng tư cho bản thân. Mea thật lòng không muốn cho Za biết suy nghĩ của mình lúc này về anh. Có thể cô sợ anh buồn, nhưng có lẽ phần nhiều… cô sợ bản thân bị tổn thương hơn, nếu Za thật sự xác nhận những suy nghĩ nhuốm màu tăm tối của mình. Suy nghĩ một lát, lần này là với sự điềm tĩnh, Mea bước lại gần Za và nói: -“Tiếp tục kể đi. Tối nay tôi sẽ không tài ngủ ngon được nếu không nghe hết tòan bộ những gì cần nghe” Giọng nghĩ cô nghe có phần lạnh lùng hơn mọi khi, nhưng đó là cách cô che giấu cảm xúc thật của mình. Điều gì đến thì sẽ đến thôi, và cô không muốn trách anh khi chưa hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành câu truyện. Nói rồi cô chọn một hòn đá dẹp và ngồi đối diện với chỗ cũ mà hai người đã ngồi, ngòai tầm nghe suy nghĩ của Za nhưng chỉ cần cô nghiêng đầu tới trước một chút là anh có thể nghe được. Thuận tiện nếu cô muốn đặt câu hỏi. Phần Za thì tâm trí anh có vẻ rối bời lắm, khi mà đột nhiên Mea có thái độ xa cách như thế. Bởi thế, anh cứ đứng đó trong sự kiên nhẫn của Mea, cho đến khi đầu óc anh sắp xếp lại các thông tin, thì anh mới chợt nhận ra nguyên nhân vì sao cô trở nên lạnh lùng với anh như thế. Không còn cách nào khác, anh thở dài não nề và ngồi bệt xuống tảng đá kia – vẫn còn vương vấn chút hơi ấm của Mea, và suy nghĩ xem mình đã kể đến đâu rồi. Phải mất một lúc lâu, anh mới bắt đầu lấy lại được sự bình tĩnh cần thiết, để kể lại với một giọng nói phảng phất nỗi buồn, có lẽ là cả từ qua khứ lẫn hiện tại: -“Tôi kể đến đâu rồi nhỉ? À, tới chỗ tôi được mẹ Na’tura ban cho một người bạn. Và phải, người bạn đó không ai khác chính là con vật mà tôi đang săn tìm bây giờ - Hắc Hổ Skarat. Nhưng… hãy tin tôi đi, lúc đó, Skar chỉ là một con thú hiền lành, dù nó là động vật ăn thịt” -“…”, không có tiếng trả lời từ Mea. Ánh mắt xanh của cô nhìn thẳng vào Za, như thể đang chờ xem có điều gì đó giả dối sẽ được anh thêu dệt ra hay không, như ánh mắt lạnh lùng của một vị quan tòa xét xử phạm nhân. -“Tôi còn nhớ như in cái ngày tôi gặp con Hắc Hổ đó. Đó là một ngày tương đối đẹp trời, cha tôi đi vắng vài ngày liền, và tôi quyết định sẽ đi sâu hơn một chút vào rừng Evernight. Như tôi nói, bên trong khu rừng đó rất tối tăm do thiếu ánh sáng mặt trời và đầy những sinh vật kì lạ, ngay cả những người giữ rừng kinh nghiệm nhất cũng tránh vào đó nếu không có việc cần thiết. Nhưng có lẽ hồi đó tôi háo thắng và hơi tự tin quá mức vào bản thân mình, nên tôi đã tự mình dấn thân vào trong đó với một ít hành trang và một cây Mộc Quang Nhĩ – một lọai nấm phát sáng trong bóng tối” -“…”, ánh mắt lạnh lùng của Mea ánh lên chút háo hức. Hồi nhỏ, cô luôn mê tít những câu truyện xưa về các anh hùng dấn thân vào chốn hiểm nguy, và thật không ngờ điều này đã ngấm sau vào máu cô cho đến tận bây giờ. -“Có lẽ do tôi quá ngạo mạn nên bị các nữ thần rừng trừng phạt chăng, nên tôi bị lạc trong đó vài ngày liền. Lương thực nước uống cạn, cây nấm soi đường cũng chết khô, tôi lang thang không phương hướng trong bóng tối của khu rừng âm u đó cho đến khi sức cùng lực kiệt. Khi đang nằm chờ chết thì… có cái đó chuyển động lại gần tôi. Lúc đó đã quá tuyệt vọng rồi, nên tôi không cần biết nó là gì, dùng hết sức tàn mà chụp lấy nó, truyền hết ý nghĩ tha thiết được sống của mình vào nó. Rồi, tôi thấy thân thể nhẹ hẫng đi, còn mặt thì vùi vào một lớp gì đó rất mịn như nhung. Lúc đó tôi mới biết nó là một con thú, nhưng là con gì thì chịu vì không hề có chút ánh sáng” -“Đó là con vật mà anh đang nói tới, đúng không?”, nỗi háo hức nghe chuyện phiêu lưu của cô dâng lên, tạm thời xóa nhòa khỏang cách giữa hai người mà cô đang cố tạo ra. Za gật đầu, mỉm cười khi thấy vẻ mặt tò mò đầy sức sống của Mea, trái với vẻ nghi kị lạnh lùng của cô khi nãy. Không hiểu sao, anh thấy cô rất… dễ thương lúc này. Nhưng nét mặt của anh hơi xịu xuống khi thấy cô nhận ra điều gì đó và rút về chỗ cũ -“Khi nhận ra nó là một con thú, lúc đó tôi tưởng nó tính đem tôi về hang ăn thịt. Cũng đã từng có chuyện người giữ rừng hy sinh một phần thân thể để cứu một con thú đói, nhưng thú thật tôi không gan đến mức đó đâu” - Za bẽn lẽn gãi đầu – “Biết làm sao được, lúc đó tôi quá mệt nên cứ để số phận đưa đi đâu thì đi. Và thật không ngờ… tôi bắt đầu thấy khu rừng đang dần sáng dần lên, đồng nghĩ với việc tôi đang được đưa ra khỏi rừng Evernight. Lúc rừng đủ sáng để quan sát xung quanh, tôi mới nhận con vật đã cứu mạng tôi là… một con Hắc Hổ” -“Skarat từng cứu người?”, cô trợn mắt kinh ngạc, cứ như thể vừa nghe một người giữ rừng kể rằng ăn thịt nai ngon không kém thịt hươu ấy -“Lúc đó, nó không phải là Skarat, mà chỉ là đơn giản là Skar – cái tên mà những người từng được nó cứu đặt cho, hình như nghĩa trong ngôn ngữ cổ là ‘ân nhân’. Và đó không phải lần đầu tiên nó làm điều đó, vì trước đó nó đã cứu vài người đi lạc bằng cách vác họ ra ven rừng rồi thả họ ở đó . Rừng Evernight tăm tối, khắc nghiệt là nơi ở cho những sinh vật kì lạ mà ít khu rừng nào khác có, và Hắc Hổ là một trong số những lòai như thế. Nghe sách bảo chúng cực hiếm, có trí khôn và tình cảm như người, mạnh mẽ gấp đôi một con hổ bình thường, nhưng đặc biệt là chúng không ghét, cũng không hề sợ hãi con người như nhiều sinh vật có trí khôn khác.” -“Thế… tại sao bây giờ…?”, nếu thế tại sao một con vật như thế lại trở nên độc ác, quỷ quyệt như bây giờ. Nét mặt Za lại trở nên u uất khi nghĩ đến nguyên nhân. Anh chỉ thở dài và tiếp tục. -“Sau lần cứu mạng đó, tôi luôn biết ơn con vật này và thường lang thang ven rừng Evernight, truyền ý nghĩ muốn gặp Skar vào từng con thú tôi gặp được với hy vọng một ngày nào đó, Skar sẽ tái xuất hiện. Có lẽ điều đó làm động lòng Mẹ Na’tura, nên Người đã cho tôi gặp lại ân nhân của mình. Từ trong bóng tối sâu thẩm của rừng Evernight, con vật lông đen sọc trắng đó oai vệ bước ra. Trái với điều tôi nghĩ về một con Hắc Hổ, Skar chưa trưởng thành. Nó chỉ lớn bằng một nửa so với hiện giờ thôi.” -“Và… nó đã trở thành bạn của anh?”, Mea không thể giấu nỗi kinh ngạc của mình -“Trong những trường hợp hiếm hoi, người giữ rừng may mắn thì sẽ tìm được một con thú rừng ‘tâm đầu ý hợp’, và họ trở thành bạn tâm giao của nhau. Nhưng… ít có ai, không, dường như không có ai làm bạn được với một con Hắc Hổ như tôi cả” – giọng Za pha lẫn chút tự hào – “Kể tự khi Skar chịu bắt chuyện với tôi, thì nỗi nhớ cô em họ Ri và nỗi cô đơn của tuôi đã nguôi ngoai phần nhiều, cho dù Skar là một con Hắc Hổ. Và nó có vẻ cũng thích tôi, nên thường nằm phơi nắng ở một tảng đá xám ven rừng Evernight mà chờ tôi đến chơi” -“Thế… anh và nó đã làm những gì?”, Mea tò mò hỏi. Nhưng lòng cô thật tình vẫn không thể tin được Skar hồi đó và Skarat bây giờ là cùng một con vật. -“Để bảo vệ bạn tâm giao của mình, người giữ rừng sẽ tìm cách giúp con vật học khả năng tự vệ trước lòai người. Nói ra nghe hơi khó chịu, chứ gần phân nửa thú rừng chết là do bàn tay con người, còn lại thì chết do thiên địch và bệnh tật”, Za trầm ngâm khi nhớ những ngày tháng khi xưa, “Tôi dạy cho Skar cách đối phó với những thứ con người tạo ra để săn thú rừng như phân biệt và tránh né bẫy thợ săn, không bao giờ lại gần một nhóm đông những con người, cách để vô hiệu hóa một tay thợ săn khi chẳng may gặp phải” -“Thế… đó là lý do tại sao mà cánh thợ săn chúng tôi không làm gì được nó?”, Mea nghiến răng ken ken két. Cô nhớ lại những câu chuyện về Skarat: nó không bao giờ mắc bẫy thợ săn, chỉ tấn công những người đi đơn lẻ, và khi cánh thợ săn tập hợp lại thì nó mất biệt. Còn những thợ săn đi một mình như cô và chú cô thì luôn gặp chuyện bất trắc khi đối đầu với nó. -“Xin lỗi”, Za cúi gằm mặt, vẻ mặt hối hận nhiều hơn hối lỗi -“Kể tiếp đi. Dù sao thì tôi cũng hiểu tại sao nó lại giỏi hành hạ người khác như thế”, giọng của Mea đầy trách móc. Za nhìn cô với ánh mắt buồn rười rượi, và lại cất giọng kể trầm buồn -“Đáp lại việc tôi làm, Skar cũng chỉ dẫn cho tôi những tri thức về rừng mà chỉ có thú rừng tinh khôn như nó mới nhận biết được, như cách đối phó với các lọai thú dữ khác nhau… theo phong cách của một con Hắc Hổ. Nó là một con vật tinh khôn, tôi lại có thể hiểu suy nghĩ của nó cho nên điều này diễn ra khá dễ dàng. Khả năng đánh hơi của tôi… cũng là học từ nó đấy.” - anh thở dài, hứng thú kể gần như bị những lời nói của Mea cướp sạch – “Nói tóm lại, thì nó và tôi vừa là bạn, vừa là thầy, vừa là học trò của nhau. Có thể nói đó là những ngày tháng đẹp nhất đời tôi” -“Thế chuyện gì đã làm một con thú ‘hòan hảo’ thế trở nên bạo tàn như bây giờ?”, lần thứ hai Mea hỏi câu này, nhưng lần này có pha thêm chút gì đó mai mỉa. Có cái gì tăm tối đó tưởng như đã nguội lạnh trong lòng cô, hình như đang từ từ nhen nhuốm lên. Giờ đây cô muốn biết về con Hắc Hổ đó nhiều hơn là biết về quá khứ của anh. -“Không phải lỗi của nó đâu, Mea. Hãy tin tôi đi”, Za nhìn thẳng vào đôi mắt xanh mang vẻ gì đó thù hằn của Mea. Vài ngày trước, ánh mắt đáng sợ đó còn dành cho Skarat. CÒn giờ đây, hình như ánh mắt đó đang nhìn anh… như thể anh chính là cội nguồn tội lỗi. Mà có lẽ là đúng thế thật. Và, Mea không thể tin được điều mà Za nói tiếp theo, với vẻ mặt cực kì đau khổ: -“Bởi vì… Skar thật sự… đã chết từ rất lâu rồi” [/spoil]
[spoil]BẤT NGỜ...NGỜ..GỜ...Ở..Ờ...Ơ....[/spoil] Hay lắm Mea, tốt lắm Mea, giỏi lắm Mea, ngồi xa tên Za ra tí nữa, hắn là gay đó ! Chạy trốn đi Mea, đừng quay đầu lại, nhìn thẳng phía trước mà chạy, gặp chướng ngại thì phải bước chân không thuận, nhìn 1 cái cây để làm mốc, tránh hướng đông, nên chạy về hướng Nam XD --------- Mọi người chờ cái quá khứ con hổ hay chuyện tình cảm của hai người này? Xin Poll ! XD
^ Objection . Như vậy Skar mà TKH nói chính là lớp vỏ hiền lành đã chết :P, và từ đó xuất hiện Skarat :P. Vậy cha Za là nhân tố cho việc này . Có khả năng là cha của Za vào rừng, thấy Za đang chơi đùa cùng hắc hổ mà tưởng rằng Skar đang tấn công Za :P, ổng lao vào cứu con trai, tấn công Skar, và ko hiểu vì lí do gì, nó giết ổng rồi trở thành Skarat hiện giờ :P, dù đó chỉ là giả thuyết . Đọc chap này sao mà mình thấy lòng mình buồn rời rợi .
Cứ đúng lúc đoạn gay cấn thì cắt rụp cái Tớ thấy giả thiết của For hợp lý đấy Nguyên do Skar trở nên tàn bạo như vậy chắc chắn 1 phần cũng tại Za
@Axe: Bậy bạ, gay hồi nào. Za với Hắc Hổ... phải là Beastility Không hiểu lắm cái vụ định phương hướng ở trên? Parody của cái gì à @For: giả thuyết của ngươi đúng mà lại sai, sai mà lại đúng. Sai sai đúng đúng, đúng đúng sai sai, ảo diệu vô cùng Không hiểu sao thấy ngươi buồn ta lại vui. Mấy S nổi lên chặng === Btw, cho hỏi nếu một câu chuyện quá khứ có thể làm ảnh hưởng mối quan hệ đang tốt đẹp giữa hai người quen nhau, thì nếu là người đọc trong tình huống đó thì... có dám nghe kể không?