CHAP 43 CÔ BÉ ESMERAL [spoil] Hôm sau, tạm biệt Khalus và mấy người bạn của ông, tụi nó thuê vài con ngựa. Sau khi hỏi đường cẩn thận, tụi nó bắt đầu đi đến Xuaron. Khác với Nucean đầy sông hồ ao đầm, Cayest rậm rạp và âm u cây cối. Chỉ cách Kazagn vài trăm mét, một cánh rừng lớn trải dài từ đông sang tây và con đường tụi nó đi dẫn thẳng vào rừng. Cánh rừng âm u và hiếm hoi ánh nắng, ít muông thú. Con đường xuyên rừng lại rộng thênh thang và bằng phẳng như rất nhiều người qua lại. Cỏ vẻ giao thông ở Cayest không có gì khác là đi xuyên những cánh rừng. Khi đi một quẫng khá sâu vào rừng, tụi nó lại bắt gặp một ngã ba với bảng chỉ đường bằng gỗ. Hướng trái dẫn đến Synn và đi thẳng là tới Xuoron. Sophia chẳng phân vân chút nào khi giục ngựa đi thẳng. -Sao không đi Synn, Suzi ? Mak không kìm thắc mắc mặc dù Sophia đã quyết định trước. -Chúng ta sẽ đến đó sau. Sophia nói không chút nghĩ ngợi. -Nhưng việc cô cần hơn việc tôi. Mak lên tiếng. -Tôi đã quyết đinh rồi, Mak. Anh cứ nghe đi. Sophia nói. -Không cãi Suzi được đâu. Xita giục ngựa đi song song nó và le lưỡi cười. Càng gần tới Xuoron, cây cối khu rừng lớn này thưa dần đi. Đến chiều Xuoron hiện ra giữa cánh đồng cỏ mênh mông. Có lẽ Xuoron là thành phố duy nhất ở Cayest không bị cây cối bao phủ. Xuoronn sừng sững như một ụ mối lớn giữa bãi đất hoang. Tường thành Xuoron vững chắc và có màu nâu nhạt. Khi đến gần nhìn kĩ, Mak mới nhận ra đó là một laoij vỏ cây và nó cứng như đá. -Phải. Đó là một loài cây kì dị ở Cayest. Vỏ cây chúng rắn chắc như sắt thép. Họ dùng làm áo giáp, vũ khí hay tường thành. Tuy không bì được với phương pháp chế luyện sắt của Satage nhưng cũng là loại bậc nhất rồi. -Họ làm cách nào tách vỏ chúng chứ ? -Họ có bí quyết riêng Mak à. Cuộc tìm kiếm ở Xuoron lại đâm vào rắc rối khi chẳng ai dám chỉ đường đến khu rừng tối. Theo dò hỏi, rừng tối là một khu rừng độc lập phía Đông Cayest. Nơi đó tồn tại những sinh vật hoang đường và ghê rợn. Không ai vào đó mà sống sót trở ra. Mọi người đều quá sợ hãi những lời đồn đại nên chẳng ai dám dẫn hay chỉ đường đi cả. -Thôi thì Suzi cứ mặc tôi đi. Mak nói vào bữa tối; -Xita và cô cứ ở đây đi còn tôi sẽ đến đó một mình. -Tôi không làm thế đâu. Đã hứa thì phải làm đến cùng. Sophia lắc đầu. -Nhưng Suzi biết rồi đó. Rừng tối nguy hiểm vô cùng. Nhỡ Suzi có chuyện khi đến gần đó thì sao ? Tôi cũng hứa đảm bảo an toàn cho Suzi rồi. -Mặc kệ mình. Anh không có quyền ngăn cản tôi, Mak. Sophia khó chịu. -Xita, cô nói với Suzi đi chứ. Mak quay sang cầu viện Xita. Nhưng Xita lắc đầu: -Chẳng ai ngăn nổi Suzi đâu. Cứ để cậu ấy quyết định Mak. -Cô không lo cho Suzi sao ? Mak ngạc nhiên. -Tất nhiên là có chứ. Nhưng đồn đại chưa hẳn là đúng mà. Xita nhún vai. -Mak, tôi biết anh lo cho tôi. Nhưng tôi không phải trẻ nít. Nếu nghe thấy nguy hiểm mà tôi đã bước lùi hay tránh đi thì làm sao tôi xứng đáng nữa phải không ? Sophia nhìn nó cầu khẩn. Mak thở dài. Sophia nói đúng. Địa vị cô ấy tuy quan trọng nhưng không thể cứ bảo bọc mãi. Chuyến đi này là thử thách với Sophia thì sao nó lại ngăn cản chứ. Cô ấy cần thực tế. Và rồi Mak chẳng nói thêm câu nào nữa. Sáng ngày hôm sau, khi tụi nó ra khỏi cổng thành Xuoron và tiến về phía Đông thì có chuyện lạ. Một cô bé đôi mắt màu xanh của rừng rậm, mái tóc nâu thắt bím thành những lọn bồng bềnh, áng chừng 13,14t đột nhiên tiến đến chỗ tụi nó hỏi: -Anh chị đến khu rừng tối phải không ? -Sao em biết ? Sophia hỏi. -Em nghe mọi người bàn chuyện hôm qua. Em có thể dẫn đường cho anh chị. Mak vui mừng. Có một người am hiểu thật là tốt. Cả ngày hôm qua mọi người đều lảng tránh và từ chối dẫn đường tụi nó đến khu rừng. -Em không sợ nguy hiểm sao ? Sophia đề phòng. -Không. Cô bé nói. -Vậy em muốn bọn chị trả em bao nhiêu tiền ? Cô bé lắc đầu: -Em không cần tiền. Sophia nhìn cô bé cân nhắc rồi nói: -Chị không tin em. -Sao lại thế chị ? Cô bé lo lắng. -Rừng tối rất nguy hiểm. Vậy mà một cô bé như em lại muốn đến đó, lại không vì tiền bạc. Không ngạc nhiên mới là chuyện lạ. -Cho bọn chị biết lý do em muốn đến đó nào ? Xita hỏi. -Em… ? Cô bé ấp úng. -Bọn chị sẽ đi ngay đó. -Em muốn tìm người thân. Cô bé kêu lên. -Người thân ? Sophia nói. -Người ấy đã đi vào đó và không quay lại. Em muốn gặp lại người đó. Cô bé bắt đầu rơm rớm nước mắt. -Nín đi em. Bọn anh sẽ đưa em đi. Mak nhảy xuống ngựa. -Mak! Sophia kêu lên. -Thôi mà Suzi. Đi thêm một người có hại gì đâu. Với lại cô không thấy cô bé giống tôi sao ? Sophia đắn đo nhìn nó rồi nhìn cô bé kia đang nhìn cô khẩn khoản. Sophia gật đầu rồi nói: -Thì thôi cũng được. Sophia giục ngựa đi trước rồi sực nhớ, cô quay lại hỏi cô bé con đang ngồi cùng Mak: -Mà em tên gì vậy -Dạ, em là Esmeral. [/spoil]
Vậy là Mak và Sophia sắp dấn thân vào nguy hiểm, đến lúc này rồi còn Susi hay Suzi nữa làm gì, để Sophia luôn cho dễ đọc. Mak không muốn Sophia gặp nguy hiểm thì đừng vào rừng là xong, đơn giản. Chuyện tìm lại ký ức thực sự quan trọng ngang với tính mạng của ai đó thật sao? Haiz
CHAP 44 ESMERAL BÍ ẨN [spoil] Cô bé Esmeral tỏ ra là một người dẫn đường tin cậy. Cô bé dẫn bọn nó đi những con đường mà thoạt nhìn chẳng ai nghĩ đó là đường. Len qua những bụi rậm, khuất sau những tảng đá, băng qua những con suối, những con đường như hiện ra từ trong không trung. Bọn nó vô cùng ngạc nhiên về những điều mà Esmeral biết. Cô bé hiểu rõ từng ngọn cỏ lá cây. Cứ như rừng già là nhà của cô bé. Mặc dù hiểu rõ dân Cayest là những người hiểu rừng, nhưng tụi nó vẫn bị bất ngờ, vì dù sao Esmeral còn rất nhỏ tuổi. Nhưng dù dáng vẻ bề ngoài như vậy, cô bé vẫn giúp tụi nó đặt chân đến bìa khu rừng tối vào buổi trưa hôm sau. Khu rừng tối đúng như lời đồn đại. Nó tăm tối không chút ánh sáng nào chen vào được. Đứng ở bên ngoài, chỉ thấy dăm cái cây và bụi rậm, và khi phóng tầm mắt xa hơn, cũng chẳng thể nào xuyên thấu được bóng đêm dày đặc. Bọn nó chần chừ trước khu rừng. Làm sao có thể đi vào trong khu rừng này chứ. -Các anh chị sợ à ? Esmeral hắng giọng. -Không. Sophia nhíu mày; -Chị chỉ nghĩ làm sao đi được trong đó đây. -Có cách chứ. Nhưng bây giờ không phải lúc rồi. Cô bé cười tươi tắn. -Không phải lúc là sao ? Nó hỏi. -Chúng ta phải nghĩ chân khá lâu đó anh. Esmeral nói và tụt xuống ngựa. Tụi nó cũng làm theo vì không còn ý kiến nào khác. -Làm sao để vào đó hở Esmeral ? Xita gạn hỏi. -Em không nói đâu. Nói ra anh chị bỏ em sao ? Esmeral le lưỡi châm chọc Xita. -Esmeral. Bọn anh không làm vậy đâu. Mak lên tiếng. Bọn nó bắt đầu dọn chỗ nghĩ chân. Kiếm những gốc cây làm ghế hay gom củi đốt để sưởi ấm qua đêm, rồi sau khi thấy ổn thỏa cũng là lúc những tia nắng ban trưa dịu hẳn, tụi nó bắt đầu ngồi trò chuyện. Bọn nó hỏi về gia thế của Esmeral. Nhưng cô bé một mực lắc đầu. Mak cũng chẳng lấy làm lạ. Hồi mới quan Sophia cũng thế. Cô ấy cũng lấp lửng về mình. Ai cũng có bí mật cần che giấu. Trời tối dần. Khung cảnh ngày càng thêm hoang vắng và lạnh lẽo. Bọn nó đốt một đống lửa nhỏ. Một lần nữa, Mak lại đỏ mặt vì lời khen ngợi tấm tắc của Esmeral. Tụi nó lại ngồi trò chuyện lặng lẽ. Chủ yếu xoay quanh khu rừng và hy vọng của nó. Liệu con quái thú kia đã chỉ sự thật. Hay lại một trò lừa gạt. Đâu đó trong khu rừng này đang ẩn chứa bí ẩn về thân phận của nó. Mak lại lần nữa dấy lên niềm hy vọng. -Liệu họ có thật không ? Có nói cho chúng ta biết không ? -Minh không chắc lắm. Sophia lặng lẽ nói. -Điều quan trọng là chúng ta vào được kia. Xita nhìn Esmeral. Thấy Xita nhìn mình, cô bé nói ngay: -Em đảm bảo sẽ vào được. -Bộ em là người bọn họ hả Esmeral ? Xita dò hỏi. -Không đâu. Sao em là người của họ được kia chứ. Esmeral kêu lên thảng thốt. -Chị chỉ đoán thôi mà. Xita cười; -Chứ không thì sao em biết được đường vô ? Esmeral nhìu mày rồi cô bé thận trọng nói: -Người ấy đã nói cho em biết. -Đó là ai ? -Em không nói được. Đó là một người cực quan trọng với em. Em phải tìm bằng được người đó. Esmeral cắn môi. -Không tiết lộ chút nào được sao ? -Như anh chị thôi. Anh chị cũng có cho em biết tất cả đâu. Esmeral chợt mỉm cười. -Mọi việc đều có lý do của nó cả. Xita thờ ơ nói. -Anh chị không phải người Cayest đúng không ? Esmeral hỏi. -Sao em lại nghĩ vậy ? Sophia lên tiếng. -Vì anh chị không có mùi như những người ở đây. Esmeral mỉm cười tự mãn. -Em đoán đúng đấy. Hai chị đây là người nucean, còn anh không biết mình là ai. Mak chen vào. -Mak. Sophia lên tiếng cảnh giác. Esmeral không quan tâm đến Sophia. Cô bé nhìn nó: -Vậy ra anh đang đi tìm quá khứ của mình ? Mak gật đầu. -Và anh cho rằng những người trong kia sẽ giúp anh ? -Anh đang mong rằng như thế. Mak khấp khởi nói. -Đừng từ bỏ hy vọng. Nếu không còn hy vọng, sẽ chẳng còn gì nữa. Esmeral chợt lẩm bẩm. -Còn chị thì sao ? Chị là trưởng nhóm đúng không ? Chị vào đó làm gì ? Cô bé quay sang Sophia. -Chị có quyền đi đâu tùy thích. Em không cần để ý. Sophia nói giọng lãnh đạm. -Nhưng chỗ này rất nguy hiểm. Ai lại thích đi vào nơi nguy hiểm chứ ? Esmeral nhìu mày. -Em cần gì quan tâm chứ. Sophia hất cằm nói. -Chỉ là em thấy lạ thôi. Anh Mak có lý do chính đáng. Nhưng anh ấy chỉ theo chị thì sao chị lại muốn vào cùng anh ấy ? -Em đang muốn gì hả Esmeral ? Sophia đứng phắt dậy. -Kìa Sophia. Mak cũng đứng dậy và buột miệng. Nó đã mất cảnh giác. Nó đã gọi đúng tên thật Sophia. Cái tên có vẻ bình thường với đa số mọi người. Nhưng hầu như không phải là tất cả. Esmeral nhìn Sophia chăm chú băn khoăn rồi cô bé ngỡ ngàng nói: -Sophia ? Chẳng lẽ chị là công chúa Sophia của Nucean ? [/spoil]