CHAP 31 TITIMATH VÀ XITA [spoil] Sau ngày hôm đó, Mak nghiễm nhiên trở thành một vị thượng khách của hoàng gia. Mọi người chú ý đến nó, bàn tán về nó, về mối quan hệ lạ lùng giữa nó và Sophia. Mọi người cho rằng nó quá may mắn để được công chúa kết thân. Không ít kẻ lấy chuyện này xì xào, lời ra tiếng vào, nhạo báng, mỉa mai nó. Tất nhiên là họ chẳng dại gì nói thẳng với nó. Nhưng nó rõ mọi chuyện như lòng bàn tay. Đơn giản vì mấy con mèo, lũ chuột và dăm con chim trong vườn hoa trò chuyện rôm rả. Nhưng Mak mặc kệ. Họ có nói gì thì nó cũng chẳng quan tâm. Điều làm nó quan tâm đến nhất bây giờ là Sophia đã nói với nó sẽ khởi hành đến Cayest vài tuần nữa. Nó cực kì vui sướng khi nghe tin đó. Sophia dành hẳn một tuần dẫn nó đi tham quan lâu đài. Lâu đài khá rộng nhưng không đến nỗi mất gần tuần lễ. Sỡ dĩ tốn thời gian như thế vì Sophia luôn bận bịu tiếp khách và học hành. Tất cả các nhà quí tộc lớn, những người cầm quyền ở các thành phố, thị trấn lớn nhỏ đều mang quà đến tặng cô. Sophia luôn có dáng vẻ mệt mỏi khi đến gặp nó. Mak thấy áy náy. Phần vì lo cho sức khỏe của Sophia, phần không muốn cô buồn vì khi hướng dẫn cho nó, cô rất vui. Nó luôn kiếm cớ để cuộc tham quan kết thúc sớm mà không làm buồn lòng Sophia thành ra cuộc dạo chơi đã mất trọn một tuần. -“Sophia này, sao hôm trước khuôn mặt cô lạ quá vậy ?” Mak thắc mắc vào một ngày tụi nó dùng buổi trưa trong khu vườn của cung điện. Xung quanh đầy hoa thơm và cây lạ. Sophia không đáp lời nó. Cô lẳng lặng đến một cái bình đựng nước gần đó, lấy nước vóc lên mặt. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Mak, mái tóc đen của Sophia bắt đầu nhuốm màu vàng óng, khuôn mặt trở nên thon gọn mỹ miều sắc xảo. Cô trở thành cô công chúa kiêu sa như hôm trước. Sophia hất mái tóc vàng óng và hỏi: -“Thế nào hả ?” Mak ngắm nhìn rồi bật cười lớn: -“Thế cái nào mới là thật ?” Sophia cười khúc khích: -“Tôi cũng chẳng muốn vậy đâu. Nhưng đây là cách đánh lừa hữu hiệu đối với những phần tử phản loạn.” -“Một cách hư trong thực, thực trong hư chứ gì.” Nó gật gù rồi nhớ ra; -“Nếu thế thì sao bọn sát thủ nhận biết được cô ?” -“Cha tôi và tôi cũng đang thắc mắc chuyện ấy. Chỉ có người trong lâu đài mới biết thôi.” Sophia cau mày. -“Ý Sophia là có kẻ phản bội trong lâu đài ?” Nó suy đoán. -“Hoàng gia không chỉ đối phó với kẻ thù bên ngoài.” Sophia nói và nhắm mắt. Nước chảy ra từ mái tóc và khuôn mặt Sophia nhưng chiếc váy lụa dài màu vàng của cô không hề thấm nước. Chỉ chốc lát cô công chúa cao sang hôm nọ lại trở lại là cô bạn Sophia mà nó đã từng đi cùng. Trỏ cái bình, Mak hỏi nỗi thắc mắc bấy lâu: -“Nước này là gì vậy ?” -“Anh không biết thật sao ?” Sophia thốt lên rồi nhoẻn miệng cười; -“Xin lỗi.” Rồi cô giải thích: -“Vật này là vật chứa và di chuyển lượng nước khắp Nucean. Cha tôi bảo còn những cái khác lớn hơn và ở một nới bí mật. Chúng chứa lượng nước cả Sancagluda và di chuyển chúng điều hòa. Nếu nước này mà cạn thì thế giới này sẽ chẳng còn.” -“Làm sao lại như thế được ?” Mak kinh ngạc. -“Tôi cũng không rõ. Đó là do nữ thần dạy chúng tôi và chúng tôi chỉ biết nghe theo.” -“Nữ thần nào kia ?” Mak hỏi. -“Tôi không được phép nói về vấn đề này, Mak à. Cái này phải do những người coi đền truyền thụ.” Sophia mỉm cười. -“Vậy mấy cái bình làm bằng gì mà lại ghê gớm thế ?” -“Đó là titimath.” Sophia bật cười nắc nẻ rồi nói; -“Đi với tôi. Có một nơi thú vị anh phải đến.” -=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=- Sophia dẫn nó ra khỏi lâu đài và đi lên một ngọn đồi nhỏ phía tây bắc lâu đài. Trên đỉnh đồi phủ xanh cỏ là một căn nhà nhỏ xíu, đằng trước nhà đầy những bức tượng kì quái. Sophia đẩy của bước vào và Mak há hốc vì khung cảnh trong nhà. Trong căn nhà nhỏ xíu là hàng loạt chai lọ thủy tinh hay pha lê. Những cái bình cao lớn nhỏ, tròn hay dài, đủ kiểu hoa văn lạ mắt cho đến trơn láng. Nước đầy xăm xắp mặt bình và chảy ra lên láng khắp căn phòng biến sàn nhà thành một cái hồ thu nhỏ vuông vức. -“Cẩn thận nhé.” Sophia căn dặn rồi bước đi từng bước trên những tảng đá trắng đặt trong phòng thành một lối đi tới một cánh cửa. Mak dọ dẫm bước theo Sophia đến cánh cửa đó. Căn phòng tiếp theo đầy đủ những dụng cụ của một thợ rèn, kềm búa kẹp và một cái lò than đỏ rực, một người áo choàng ngồi trên một cái ghế gỗ nhìn chăm chăm vào một cái bể với chất lỏng màu xanh lam sôi sùng sục. Sophia đứng phía sau cúi đầu với người đó: -“Chào bác Gorian.” Người đàn ông tên Gorian bỏ mũ trùm và quay lại, là một người đàn ông tóc muối tiêu với đôi tay thô kệch. Ông ta nhìn Sophia rồi lầu bầu: -“Sophia. Hôm nay cháu mới nhớ đến ông già này sao ?” Mak ngạc nhiên. Đây có lẽ là một trong số ít người gọi thẳng tên Sophia thay vì có chữ ‘công chúa’ đằng trước. -“Cháu bận quá bác Gorian. Nguyên buổi sáng nay cháu đã gật đầu hàng trăm lần rồi bác ạ.” Sophia phì cười. -“Có rất nhiều người muốn như cháu đó.” Ông ta cười hề hề. -“Cháu sắn sàng đổi với họ ngay tức thì.” Sophia nói và ngồi xuống cái ghế gỗ khác. -“Hôm nay chắc không phải cháu đến để ca cẩm với bác điều này chứ ?” Gorian nhìn nó. -“Dạ không.” Sophia nhoẻn miệng cười; -“Cháu muốn giới thiệu bạn cháu với bác. Đây là Mak ạ.” Gorian nhìn nó chăm chú. Mak cúi đầu: -“Cháu là Mak ạ.” -“Ra đây là vệ sĩ mới của cháu hả ?” Gorian cười cười. -“Không đâu bác Gorian.” Sophia đỏ mặt lúng túng; -“Cậu áy là bạn thôi.” Mak biết dạo này mọi người luôn gọi nó là vệ sĩ mới của Sophia và nó chẳng mảy may để tâm tới biệt danh này. -“Sao đây Mak ? Nghe nói cậu đã cứu Sophia thoát chết hả ?” -“Dạ, chau gặp may thôi vì bọn kia bỏ đi ạ.” Nó gãi đầu. -“Hừm! Mọi người kháo nhau cháu mạnh mẽ lắm, đánh bại cả chục người cơ đấy.” Gorian hừ giọng. -“Dạ không đâu ạ.” Nó lắc đầu. Gorian nhìn nó rồi nhún vai. Ông tiếp tục quay lại nhìn cái bể xanh. -“Bác Gorian! Bác làm cho Mak một cái vòng tay được không ạ ?” Sophia dè dặt hỏi. Mak giật mình. Sophia muốn tặng titimath chó nó sao. Gorian quay lại nhìn Sophia: -“Ra đây mới là mục đích chính chuyến thăm ông già này phải không ?” Sophia ngó lơ chỗ khác và dùng chân dí dí xuống đất. Mak phì cười và Gorian thì cười ha hả: -“Cháu đúng là cô công chúa tinh ranh, Sophia. Được rồi, ta sẽ cho một cái nhưng cậu ta phải đủ mạnh cái đã.” Sophia hớn hở nói: -“Mak rất mạnh bác à.” Gorian đưa tay ra làm nó cũng giơ tay đón lấy. Ông ta bỏ vào tay nó không phải chiếc vòng mà là một cục đá nhỏ màu xanh thẫm nhiều góc cạnh. -“Nắm chặt nó và điều khiển nước xem sao ?” Mak không biết làm gì vì điều khiển nước không phải sở trường của nó. Sophia nhìn nó gợi ý. -“Anh thử nhấc một vật gì đó lên xem.” Mak nhìn quanh và thấy một cái bình lớn trống rỗng. Nó tập trung ý chí nâng cái bình đó lên. Trong một thoáng, nó thấy cái bình xê dịch thì Sophia kêu lên thất thanh trong khi Gorian sững sờ. Mak mở bàn tay nó ra và kinh ngạc. Hòn đá titimath đã nhuốm đen và vỡ vụn, làn bụi đen mỏng manh bay lên và tan biến. Sophia nắm tay nó xem xét từng mảnh đá và hỏi Gorian đang xăm soi một mảnh vỡ. -“Chuyện gì vậy bác Gorian ? Titimath rất bền mà ?” Gorian ném mảnh đã vào cái bể nước đoạn nhìn nó: -“Theo bác đoán thì chỉ có hai khả năng: Một là Mak có năng lượng bí ẩn mà ta không biết. Hai là năng lượng cậu ấy mang đối chọi với titimath của chúng ta. Vũ khĩ bén còn khó làm mẻ titimath nữa huống chi nó đã vở vụn thế này.” Rồi ông xua tay: -“Cháu về đi Sophia. Ở đây hôm nay là xong rồi.” -“Dạ vâng bác Gorian.” Sophia gật đầu và kéo áo nó ra hiệu đi về. Khi tụi nó ra đến cửa thì Gorian gọi giật: -“Sophia này, nhớ giữ kín việc hôm nay. Không có lợi cho Mak đâu.” Sophia nhìn nó: -“Cháu hiểu mà.” -=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=- Trên đường về lâu đài, Mak và Sophia lặng lẽ theo đuổi suy nghĩ riêng. Mình khác người thật sao. Mak len lén liếc nhìn Sophia. Cô hoàn toàn không để tâm tới nó. Sắc mặt Sophia đầy âu lo và suy tư. Phải rồi. Nó đã rất khác. Nó trò chuyện cùng loài vật. Nó điều khiển vật thể. Nó không hề giống ai trên Nucean này. Chợt Sophia đập tay vào bàn tay của mình nói to: -“Việc này củng cố thêm suy luận của tôi.” -“Sophia nói gì vậy ?” Sophia nhoẻn miệng cười: -“Anh không thuộc về Nucean, Mak à. Anh thuộc quốc gia khác. Cayest chẳng hạn.” -“Viên titimath đó được yểm phép thuật Nucean. Nếu phép thuật của anh là Cayest nó sẽ phản ứng như thế thôi.” Sophia nói thêm. -“Tức là tôi rõ ràng thuộc về Cayest ?” Mak ngẩn ra. -“Tôi mong rằng như vậy. Đừng lo. Chúng ta sẽ sớm khởi hành thôi.” Sophia vỗ vai nó. -=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=- Khi tụi nó gần đến lâu đài, Mak thấy một cô gái đang chạy tới từ đằng xa. Nó không biết là bạn hay thù. Nhưng những cận vệ của Sophia không phản ứng gì nên nó nghĩ cô gái hẳn là người quen Sophia. Những cận vệ của Sophia đã theo tụi nó từ khi tụi nó ra khỏi lâu đài nhưng họ luôn giữ một khoảng cách rất xa. Có lẽ Sophia yêu cầu thế để tụi nó nói chuyện được thoải mái hơn. Mak nheo mắt nhìn cô gái đang dần tiến lại gần. Cô gái trạc tuổi Sophia, chừng 16, 17t. Mái tóc đen xõa ngang vai với nhiều túm tóc xoăn cột thả hai bên bởi những hạt cườm. Đôi mắt xanh lơ sắc xảo. Cô gái nắm lấy tay Sophia mừng rỡ. -“Cậu đi đâu mấy ngày nay thế ?” -“Mình bận.” Sophia cười vui mừng; -“Cậu cũng biết mà.” -“Cho dù có tiệc tùng liên miên thì cũng đến một hai buổi chứ. Thiếu cậu buồn chán chết đi được.” Cô gái kia nói buồn rầu. -“Ai biểu cậu giỏi quá làm chi ?” Sophia che miệng cười. -“Mà cậu nhận quà mình chưa ?” Cô gái hào hứng nói. -“Rồi. Mình thích lắm.”Sophia khen. -“Dĩ nhiên. Mình chọn cả ngày đấy. Mà ai đây ?” Đến giờ cô gái mới chú ý đến nó. -“Để mình giới thiệu: Mak, đây là Xita. Xita, đây là Mak.” Sophia vui vẻ nói. Xita chớp đôi mắt xanh nhìn nó. Rồi ánh nhìn lóe sự tinh nghịch, cô chìa tay ra: -“Chào anh Mak, em là Xita.” -“Chào Xita, anh là …” Nó cũng chìa tay ra. Mak chưa dứt câu thì trời đất đã đảo lộn và “huỵch” một tiếng, nó đã té lăn ra đất. Xita vừa nắm tay nó giật và ném nó một cái đau điếng. Mak chống tay ngồi dậy, nó không cảm thấy tức mà chỉ ngỡ ngàng. Cảm giác này có cái gì rất quen thuộc. Sophia chạy lại bên nó: -“Mak, anh có sao không ?” Rồi cô quay sang trách Xita đang vừa ngạc nhiên vừa cười hì hì tiến lại: -“Chơi gì kì vậy ?” -“Xin lỗi anh Mak. Em tưởng vệ sĩ của Sophia thì phải lanh lẹ và cẩn trọng chứ sao lơ là như vậy được.” Xita cũng giúp đỡ nó đứng dậy. -“Xita! Mak là bạn mình thôi.” Sophia bực mình. -“Tôi không sao đâu Sophia.” Nó nói đỡ cho Xita. Đầu nó lại nghĩ về cảm giác vừa nãy. Thực ra đó là gì. -“Lần sau mình sẽ không giới thiệu bạn cho cậu nếu cậu cứ quăng người ta như thế.” Sophia trách mắng. -“Mình biết lỗi rồi mà.” Xita cúi đầu hối lỗi. Đến lúc này Sophia bật cười và quay sang nó: -“Xita và mình cùng học chung võ thuật và kiếm thuật. Bạn ấy là tay kiếm giỏi nhất trường đó.” -“Mak có học kiếm không ?” Xita hỏi nó. -“Không.” Nó đáp. -“Không sao ? Vậy anh bảo vệ Sophia bằng cách nào ?” Xita tròn mắt. -“Xita, Mak có cách riêng để bảo vệ cậu ấy và .. mình.” Sophia ngập ngừng. -“Hiểu rồi.” Xita cười tủm tỉm; -“Đây là độc quyền bạn chứ gì. Mình cũng không thích đâu. Với mình, con trai không biết chiến đấu, đặc biệt là đánh kiếm thì vô dụng thôi.” -“XITA!” Sophia la lên nóng giận. -“Mình về đây. Mai gặp nhé.” Xita không lý gì đến Sophia. Cô vẫy tay và chạy biến đi khuất dạng. Sophia bực bội dậm chân rồi quay sang nó: -“Anh dừng để tam. Bạn ấy ăn nói tùy hứng nhưng tốt lắm.” -“Tôi hiểu mà.” Mak nói. Bây giờ nó không nghĩ điều gì khác ngoài sự việc lúc nãy. Nó đã từng đánh nhau với ai chăng và cũng bị người ấy ném nó té ngã. Nhưng đó là ai. Sao nó lại không nhớ. [/spoil]
chị Xita này coi bộ khó nhằn dữ, sao mình nghi mai mốt hime sama và Mak đi cayest cô nàng này cũng đi theo quá .
Daleth là quan trong triều thôi Thk "hime sama" là gì vậy Còn chuyện đi theo thì có đó. Hai người là bạn thân mà. Đi chơi ko lẽ đi một mình
cái titimath này là vũ khí dưới dạng trang sức ah? hay là 1 loại trung chuyển và phóng đại ma lực như ma trượng?
Là khoáng chất. Đại loại như mấy viên đã mang năng lượng thôi. Nó hấp thu và chứa năng lượng, cũng có thể phóng đại năng lực. Người nào đeo nó thì nội lực cứ được save vô, khí nào cần lấy ra dùng :P Còn cái bình thì đợi nữ thần TG này giải thích ở một chap xa lơ xa lắc nói chung là chưa viết tới
vậy ra cái này là 1 dạng dụng cụ chứa ma lực nhỉ? ng` đeo sẽ vừa sử dụng ma lực của bản thân vừa có ma lực trong titimath làm dự trữ chăng?
Ơ hơ, Xita mới xuất hiện đã gây ấn tượng xấu rồi. Cá nhân ta không ưa những ai thích dùng so sánh dìm hàng người khác kiểu "ta làm được, ngươi không làm được thì ngươi vô dụng" như cô nàng này. Và ta cũng có cảm giác cô nàng này không phải "khẩu xà tâm phật", mà cố tình gây sự với thằng Mak để làm nó bẽ mặt trước Sophia chứ không có ý tốt lành đi thử tài 'vệ sĩ' của nó. Cũng có thể ta đoán sai, nhưng thôi thì không ai hoàn hảo cả, để xem Mak sẽ gỡ gạc danh dự thế nào
Hôm trước hứng gõ nhanh mà cái Sophia ngắn ngủn Thôi thì 1 ngày 1 chap vậy Cô nàng Xita này thích những người tài giỏi hơn chứ ko dưới mình. Mà ở vương quốc này thì phải luyện kiếm hay phép thuật chứ Với lại nghĩ ngay từ đầu mak đã bị mất ấn tượng khi bị cô nàng quật ngã rồi
CHAP 32 MÓN QUÀ [spoil] Sang ngày hôm sau, khi nó vừa dùng xong bữa sáng thì đức vua triệu nó đến. Đã quen thuộc với đường đi trong lâu đài, Mak đi thẳng đến căn phòng lớn. Khi nó đến nơi, can phòng đây ngươi và đức vua vẫn chưa đến Chẳng ai để ý đến nó vừa tiến vào, mọi người đều mải mê chuyện trò. Trong khi nó còn phân vân chưa biết làm gì thì nghe một người gọi nó. Đó là Daleth. Daleth khẽ nhích người tạo một khoảng trống cho nó trên cái ghế dài. -“Sao cháu đến đây ?” -“Đức vua gọi cháu ạ.” -“Thế à ? Cháu biết vì chuyện gì không ?” Nó lắc đầu. Rồi Daleth không hỏi nữa. Ông quay sang trò chuyện với người phụ nữ bên cạnh. Chẳng mấy chốc câu chuyện trở thành bàn luận về thuế vải triều đình sắp đưa ra. Mọi người vẫn say sưa nói chuyện; về gia đình, tải sản, một đôi câu về kinh tế, chính trị, nói chung là những thứ chẳng liên quan gì đến nó. Mak nhìn quanh căn phòng rồi chú ý đến một ánh mắt nhìn nó khó chịu. Ánh mắt đó xuất phát từ một đứa con trai. Nước da ngăm đen, có lẽ hơn nó vài tuổi, mái tóc dài được cột cao lên sau gáy, khuôn mặt điển trai nhưng sao lại nhìn nó thế chứ. Mak khều Daleth: -“Bác này. Đó là ai vậy ạ ?” -“Ai cơ ?” Daleth quay qua và nó chỉ đứa con trai, lúc này đã quay sang cô gái ngồi cạnh. -“À, đó là Klao, con trai trưởng đội lính bảo vệ hoàng cung. Cũng khá lắm. Có gì không Mak ?” -“Dạ không, cháu chỉ thắc mắc thôi.” Nó lắc đầu. Daleth nghi ngờ nhìn nó nhưng ông không có dịp thắc mắc. Cánh cửa lớn vừa mở, đức vua và Sophia đang tiến vào. -=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=- Mọi người đứng lên để chào đức vua và chỉ ngồi xuống khi nhà vua đã yên vị và cho phép mọi người ngồi. Sophia nhìn quanh phòng và khi thấy nó, cô chào nó bằng một nụ cười. Mak cũng đành trả lễ bằng nụ cười của nó. Liền đó các quan trong triều bắt đầu đứng lên báo cáo tình hình trong nước. Bao gồm lương thực, kinh tế, thuế má, giao thương, quân sự và nhiều lĩnh vực khác. Suốt mấy tiếng đồng hồ, Mak cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ. Nhưng những người khác bên cạnh nó hoặc phía bên kia rất tỉnh tảo. Họ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn đóng góp ý kiến riêng mình. Cha Sophia thì gật gù tán đồng khi có ý kiến hay và thỏa đáng. Đến khi người cuối cùng trong số hai mươi chiếc ghế hoàn tất phần báo cáo của mình thig nàh vua vỗ tay ra hiệu. Những người hầu bước vào với những cái khay chất đầy những ly nước vàng óng ánh. Họ phát cho tất cả những người có mặt, Mak cũng cầm lấy một ly. Thứ nước vàng óng ánh này tỏa ra một hương thơm ngào ngạt. Mak ghé tai Daleth hỏi nhỏ: -“Nước gì vậy bác Daleth ?” -“Một loại rượu quí thường được hoàng cung đãi trong những bữa tiệc.” Daleth thì thầm đáp lại. -“Các khanh!” Nhà vua đứng dậy; -“Tối nay sẽ có một bữa tiệc mừng dịp con gái trẫm, Sophia, chính thức tròn 16 tuổi. Trẫm hân hoan chào đón mọi người đến tham dự. Còn bây giờ, trẫm muốn tất cả chúng ta nâng cốc mừng công chúa nào.” Mọi người đồng loạt đưa ly về phía Sophia và đồng thanh hô lớn. Tiếng hô vang vọng căn phòng. -“Chúc công nương Sophia sinh nhật 16 tràn đầy hạnh phúc và niềm vui.” Sophia nâng ly lên và đáp lễ: -“Đa tạ mọi người. Nào ta cùng cạn ly.” Rồi cô uống cạn cốc mình. Mọi người và cả nó đều đưa ly uống cạn. Vị ngọt cay chảy qua cổ họng nó, nồng nàn mà say đắm. Mak cảm nghĩ chưa có loại nước nào ngon hơn loại này. Mọi người cười nói vui vẻ khi uống xong. Cùng lúc đó, Sophia tiến ra giữa phòng. Cô đứng đối diện với vua cha. Mọi người im bặt. Khẽ nhún mình, Sophia cất tiếng: -“Thưa cha, con muốn xin người một đặc ân.” -“Ồ! Công chúa con ta, con cứ nói đi.” Nhà vua vui vẻ. -“Hàng năm mỗi dịp sinh nhật con đều được tặng một món quà đúng không ạ ?” -“Dĩ nhiên rồi con yêu. Mọi năm con đều dành món quà đó cho người dân. Năm nay là đến lượt con đấy ?” -“Thưa cha, con muốn xin người một trái punu ạ.” Cô cúi đầu. Lời Sophia vừa dứt làm cả khán phòng nín lặng. Căn cứ vào vẻ sửng sờ lẫn kinh ngạc của mọi người, Mak đoán Sophia vừa xin một món cực quí. Quay sang Daleth nó khẽ hỏi: -“Sophia xin gì vậy bác ?” Daleth thì thào: -“Một trái cây cực hiếm ở Nucean, nó sẽ tăng sức mạnh người ăn nó.” -“Ra vậy.” Nó gật gù. Bên trên ngai vàng, sau một thoáng thinh lặng, nhà vua chậm rãi nói: -“Sophia! Con cũng biết là mỗi năm chỉ có 3 quả punu và chúng chỉ dành cho những người có công với vương quốc đúng không ?” -“Dạ vâng.” Sophia đáp khẽ vẫn không ngẩng mặt lên. -“Và con cũng biết. Với trình độ của con, có dùng thêm trái nữa cũng chẳng ích gì phải không ? Con định tặng nó cho ai ?” -“Con…” Sophia lúng túng. Khuôn mặt cô đỏ lên. Nhà vua nghiêm nghị nhìn Sophia rồi nói: -“Cha đoán con định tặng nó cho ai nhưng liệu người đó có muốn nhận không ?” Rồi ông quay sang nhìn nó. Nó đang đứng khuất sau nhiều người và nó cũng không nghĩ rằng đức vua biết nó ở đó. -“Mak! Ngươi nghĩ sao về món quà công chúa định tặng ngươi ?” Mak giật thót người. Cảm giác hàng chục cặp mắt nhìn vào nó. Bất ngờ, sững sờ, ghen ty, tức giận. Như vậy là Sophia đã gọi nó chứ không phải cha cô. Nó bước ra quì gối xuống: -“Tâu hoàng thượng, thần nghĩ thần không đủ vinh dự nhận món quà này. Thần xin đa tạ tấm thịnh tình mà hoàng gia và công chúa đã tiếp đãi thần mấy ngày qua. Đó đã là món quà quí giá nhất dành cho thần rồi ạ. Còn món quà này thần nghĩ nên trao cho người xứng đáng hơn.” -“Trẫm thấy ngươi là một chàng trai rất hiểu biết, Mak à.” Nhà vua hài lòng. Rồi nhìn Sophia ông hỏi: -“Mak đã nói vậy. Còn con thì sao Sophia ?” Sophia mím môi, vẻ bất bình nhưng vẫn lễ phép nói: -“Cám ơn cha, con đã hiểu rồi ạ.” Kết thúc buổi thiết triều, mọi người lục tục ra về và bàn tán xôn xao. Mak bước nhanh để tránh những ánh mắt tò mò lẫn lời ganh ghét dành cho nó. -=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=-=- Buổi trưa khi nó đang dùng cơm trưa thì Sophia tiến vào. Vẫn mặc chiếc váy đầm hồng dài ban sáng, cô nhìn nó buồn bã rồi ngồi xuống gần nó: -“Xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên xin vào buổi sáng như vậy ?” Nó nhăn nhó: -“Sophia! Thật tình tôi không muốn thứ đó đâu.” -“Nếu tôi giấu anh và mang đến như một loại trái cây thường thì làm sao anh biết được chứ ?” Sophia cự. -“Sophia có thể giấu một lần. Rồi những lần sau đó thì sao ? Sophia muốn tôi nghi ngờ mọi loại thức ăn cô mang tới ? Sophia muốn đánh mất lòng tin tôi đặt vào Sophia ? Và chẳng may chuyện gì xảy đến cho tôi khi tôi ăn thứ đó ?” Nó lên giọng. Mặt Sophia tái đi: -“Xin lỗi Mak! Tôi cạn nghĩ quá.” -“Sao Sophia lại làm thế ?” -“Vì tôi muốn tặng anh một món quà sinh nhật ?” Sophia lí nhí nói. -“Sophia này, tôi đã không có ngày sinh nhật rồi. Và tôi cũng chẳng thích quà.” -“Sao được chứ ? Ai ai cũng có ngày sinh và ai cũng thích quà cả. Anh chẳng nói sắp tròn 18 vào dịp này sao ?” Sophia kêu lên. -“Với tôi thì không.” Mak nói. -“Mak này, anh đừng như vậy nữa. Mọi cuộc sống đều cần niềm vui mà.” Sophia khẽ nói. -“Sophia này, cô là món quà tuyệt nhất của tôi rồi.” Mak chợt cầm lấy hai tay Sophia; -“Ý tôi là cô đến với cuộc sống của tôi, tô vẽ màu sắc cho nó. Cô là người bạn đầu tiên của tôi. Cô đã làm cho tôi quá nhiều rồi. Mà tôi chưa làm được gì cho cô cả. Cô đừng làm tôi khó xử nữa.” -“Mak!” Sophia đỏ mặt; -“Có thật anh nghĩ về tôi như thế không ?” -“Thật chứ. Cô là người bạn tốt nhất của tôi đó.” Nó cười vui vẻ. -“Cám ơn anh, Mak.” Sophia mỉm cười sung sướng. -“Mà Sophia này, Cô có thể dẫn tôi đến chỗ cô tập kiếm được không ?” -“Sao đột nhiên anh lại muốn tới đó ?” Sophia chớp mắt rồi cười cười; -“Vì Xita phải không ?” -“Đâu có.” Nó chối. -“Được rồi, lát nữa ta sẽ đi.” [/spoil]
đúng rồi Mak, tới đó khiêu chiến con bé kia và đòi lại danh dự của mình đi. Cơ mà lại 1 anh chàng nữa bị quấy nhiễu vì bạn gái của mình có gia thế quá lớn à?
CHAP 33 TẬP KIẾM [spoil] Sân tập luyện của kinh thành Ocenlanta nằm chếch về phía Đông lâu đài. Đó là một khoảnh đất rộng lớn được bao bọc bằng lớp tường gạch đỏ au cao 3m. Bãi tập đang đày người luyện tập. Ngay giữa khoảng sân, những tay kiếm nam nữ mặc giáp da, lá chắn và khiên thép đang vờn nhau, thủ thế và tấn công. Tiếng kim loại vang lên rộn rã. Tiếng la hét hăng máu đầy phấn khích. Góc phía tây là những tay tập với búa, giáo, chùy hay các loại vũ khí khác. Góc phía đông là hàng bia gỗ tròn cho các tay cung thủ luyện tập cùng với vài tay lao. Những mũi tên không hề sai lệch chút nào. Mak chú ý một nhóm nhỏ túm tụm đằng xa tít góc tường phía bắc với đầy bóng mát của cây xanh. Nơi đó thật khác biệt với không khí chung quanh. -“Họ tập luyện gì vậy ?” Nó chỉ tay thắc mắc. -“À, họ luyện tâm trí ấy mà.” Sophia liếc nhìn rồi tar lời. -“Để làm gì ?” -“Một người lính cần giữ cho đầu óc mình mẫn, tỉnh táo và phán đoán nhanh. Đó là phẩm chất họ cần có trên chiến trường. Chính thế mà nên họ phải luyện ở nơi sôi động thế này chứ.” Sophia cười khúc khích. Mak gật đầu đồng ý rồi hỏi: -“Vậy Sophia luyện phép thuật chỗ nào ?” -“Đó là học viện pháp thuật quốc gia. Xa nơi này lắm. Cũng là nơi đào tạo pháp sư khắp vương quốc.” Sophia nhún vai. -“SOPHIA!” Tiếng kêu làm tụi nó chú ý. Xita đang chạy bổ tới. Mặc một chiếc áo da nhẹ với miếng giáp ngực sắt, tóc xõa ra và cột gọn lại sau lưng, trông Xita vô cùng tươi tắn và xinh đẹp. -“Này, ở đây có ai biết Sophia là công chúa không ?” Nó hỏi nhỏ. -“Chỉ có thầy dạy, Xita và vài người thôi nhưng họ không để lộ đâu.” Sophia hạ giọng; -“Nếu biết tôi là công chúa thì ai dám chém tôi chứ.” Sophia cưởi tủm tỉm. -“Sao giờ mới tới ?” Xita càu nhàu. Sophia nhún vài cười: -“Tối nay nhớ đến nhé.” -“Dĩ nhiên. Mấy ai được đích thân cậu mời chứ.” Xita bật cười. Cả hai tiến lại cái lán gỗ chất đầy vũ khí rút ra hai thanh kiếm sắt mỏng và dài. Trong khi Xita quay kiếm và tung vài đường, Sophia được một người giúp mặc bộ giáp như Xita, cái áo da váy dài che hết đùi và miếng sắt chắn ngực. Sophia tiến ra nói: -“Một hiệp nhé.” Xita xụ mặt: -“Sao ít vậy ?” -“Nếu rã rời vì tập lát nữa sao mình đứng nổi.” Sophia cười. -“Rồi rồi. Một thì một vậy.” Hai cô gái cúi chào nhau. Mak hồi hộp đứng nhìn. Họ sẽ đấu thế nào đây. Nhiều cặp khác cũng bỏ đấu mà xem hai cô gái đánh nhau. Hai cô gái không hề bận tâm đến những ai xem họ thi đấu. Sau khi cúi chào, kiếm được rút ra. Cả hai cô bắt đầu vờn nhau. Trong mắt họ chỉ còn đối thủ của mình. Bất thần, Xita tiến vọt hai bước cực nhanh, mũi kiếm đâm thẳng vào bụng Sophia. Mak hoảng hồn. Nhanh như chớp, Sophia lách người né đường kiếm dũng mãnh ấy đồng thới giơ kiếm gạt đi. Ánh lửa tóe ra khi hai thanh kiếm chạm nhua. Lợi thế tấn công làm Xita lên tinh thần. Cô gái liên tiếp tấn công. Những đường kiếm liên tiếp nhắm vào vai, hông và tay Sophia. Sophia không hề nao núng. Cô nhảy thoăn thoắt, cúi rạp ngừoi trước những đường kiếm hung bạo, đồng thời đỡ gạt những đòn tấn công hiểm hóc. Cứ thế, hai cô gái cuốn lấy nhau, ánh thép loang loáng. Tiếng kêu của họ làm bãi tập chú ý. Họ bỏ dở trận đấu của mình mà quây quần trầm trồ đứng xem. Mak nghĩ đây là cặp đấu hay nhất bãi tập. Thời gian mải miết trôi qua. Sophia vẫn nghiêng về phòng thủ kín kẽ còn Xita kiên cường tấn công. Thỉnh thoảng Sophia lại trả đòn khi tưởng như phần thắng đã nghiêng về Xita, Xita né tránh và thế trận lại cân bằng. Nhưng Xita thật xuất sắc, cô nhẹ nhàng phá vỡ những đòn đánh có thể đảo ngược tình thế đó và ung dung giành lợi thế áp đảo. Rồi với một tiếng kêu lớn trợ oai, Xita đập kiếm thẳng xuống đầu Sophia. Sophia đưa kiếm đỡ nhưng Xita đã lợi dụng áp sát và móc chân cô té ngã. Trước khi Sophia kịp làm gì, mũi kiếm Xita đã chĩa vào cổ cô. -“Thế là cậu nợ tớ một chầu nhé.” Xita vừa mệt mỏi vừa phấn khởi cười. -“Ừ thì một chầu.” Sophia nhoẻn miệng cười, chẳng hề lý gì đến chuyện mình vừa thua. Rồi cô nắm tay cho bạn kéo lên trong tiếng hoan hô vang rộn rã của những người đứng xem. -“Giỏi lắm, Sophia. Cả em nữa, Xita.” Một người đàn ông cao lớn lực lưỡng, râu rậm, đội cái nón sắt che phần lớn trán vỗ vai hai cô gái cười nói. -“Cám ơn thầy ạ.” Hai cô gái cúi đầu nói. -“Hai đứa đều không uổng công ta dạy dỗ.” Ông thầy dạy kiếm gật đầu cười. Sophia nói với Xita: -“Mình phải về rồi. Hẹn gặp lại nhé.” -“Ừ, chào. Lát gặp nhé.” Xita vui vẻ nói. Sophia tiến lại bên nó. Khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi và đỏ, nhưng cô vẫn xinh đẹp và tươi tắn. -“Mak thấy tôi đánh thế nào ?” -“Tuyệt lắm.” Nó khen nhưng nhìn Xita chăm chú. Sophia thấy sự lạ lùng của nó, cô lộ vẻ không vui. Nhưng nó tiến ra và lấy thanh kiếm trên tay Sophia rồi tiến lại Xita, nó nói: -“Xita, chúng ta làm một hiệp chứ ?” Xita quay lại nhìn nó ngạc nhiên trong khi Sophia e dè: -“Mak, anh chưa biết đánh kiếm mà ?” Nó phớt lờ lời Sophia, nó chĩa mũi kiếm về phía Xita như một lời thách đấu. Xita đắn đo rồi rút kiếm ra. Mak để kiếm chúc xuống đất lại và cúi chào Xita. Nó biết Sophia lo lắng cho nó nhưng nó phải làm rõ cảm giác này. Mọi người đã tản mác đi hết nhưng vẫn còn dăm người ở lại. Mọi người đều nghĩ nó là người mới, rằng cuộc đấu này chỉ là việc Xita dạy dỗ lính mới thôi, chẳng có gì đáng xem. Nhưng trong số những người còn đứng lại có Klao, hắn nhìn nó khinh khỉnh. Mak nhìn thẳng vào Xita chờ đợi. Xita nhếch mép cười, có lẽ cô ấy cho rằng nó không đáng cô ra tay trước. Mak thận trọng tiến lên một bước. Rất nhanh, Xita lia ngay một đường kiếm. Nó vùng kiếm đón đỡ. Ánh thép lại chạm nhau. Tay nó rung lên vì sự và chạm. Chớp nhoáng hình ảnh một cô gái nói với nó: Nhanh nhẹn lên Mak. Đừng lờ đờ thế. Kẻ thù không để anh nghỉ ngơi đâu. Xita ra ba chiêu tấn công liên tiếp. Mak lúng túng đỡ gạt. Tay nó tê rần mỗi lần đón đỡ. Mak rít lên, bàn tay nó bổ kiếm xuống. Xita nhanh nhẹn né tránh và lia đường kiếm khi nó đang đầy sơ hở. Chớp nhoáng cô gái cười lớn với nó: Cẩn thận. Đừng ra chiêu bất cẩn. Anh sẽ trả bằng mạng sống đó. Xita cười khanh khách khi nó chống kiếm vì vết thương ngực: -“Dừng tay thôi anh Mak. Anh không đánh lại em đâu.” Nó cáu gắt: -“Còn chưa kết thúc mà.” Và nó tung một đường kiếm cực nhanh. Xita giật nảy mình nhưng cô ứng biến nhanh không ngờ. Cô thụt đầu và quơ một sống kiếm ngang chân làm nó mất thăng bằng. Chớp lấy cơ hội, Xita lướt ra bên trái nó. Trở ngược tay, Xita đập cán kiếm vào trán nó. Mắt nổ đom đóm, bầu trời tối xầm lại, nó ngất đi và vẫn còn nghe văng vẳng tiếng cười của Klao. Trước khi ý thức nó lịm dần, cô gái tiến lại cúi xuống nói với nó: Mak này, cho dù với khả năng chúng ta, chiến đấu chỉ bằng năng lực. Nhưng vũ khí là một thứ hết sức hiệu quả. Nó cực kì mạnh mẽ, nó cho ta cảm giác tự tin khi chiến đấu. Anh cần nắm vững nó. Rồi cô gái bước ra khỏi tâm trí nó. [/spoil]