Wow, cảm động thật đấy . Chắc Trisley từ biệt Froxi rồi sang làm mèo giữ nhà cho Ren . Hic, Froxi cũng có Berserk Mode . Tiếc rằng lão Hans ngủm sớm quá, số của mấy nhân vật villain trong Old Flower xem ra không đc dài lắm .
Trời ơi, tra án hay ho vậy mà không cho KAi vào, lúc đầu tưởng là mấy vụ đánh nhau diệt quái thường, nhưng nếu làm kiểu CSI thì phải cho Kai vào :-Q ----- Nói vậy thôi, hì hì chứ mình không quan trọng chuyện đó đâu. Las Vegas trước chứ, rồi Miami, sau đó mới đến New York :-D
BM của froxi khá là bá đạo Chê imba ta cũng chấp Hai người trên chỉ là hai con tép trong cái biển mênh mông thôi Sau này còn rất rất là nhiều những tên khác để froxi cày lv chuận bị cho final battle chứ Maimi ra đầu tiên mà Tui coi cái đó sớm nhất
Tui k0 biết cái CSI city nào ra trước, nhưng chắc chắn là phiên bản đầu tiên của CSI thì chỉ có tên là CSI : Crime Scene Investigation, sau này đổi tên thành CSI : Las Vegas, nên Vegas đúng ra là bản đầu tiên của CSI
Med cần thông tin gì về Kai cứ nói, chứ người từng làm cảnh sát điều tra như Kai mà chịu thua con nhỏ tóc màu xanh biển này à ? :-J
Med chỉ nghĩ Kai là người sói làm cảnh sát nghỉ hưu thôi :P Vẫn chưa add vô được vụ nào cả Hay cho gợi ý đi btw, dắt tên Ren biến hóa còn nghĩ ra chút ít, dắt Kai theo có khi mắc cống đánh lộn ---------------------------------- Bắt đầu viết về em Melissa
ĐÊM DÔNG [spoil] “ẦM ẦM” Sấm động vang khắp Old Flower. Đám mây khổng lồ trút lượng nước bất tận xuống thành phố. Những cơn mưa thế này không thường thấy ở Old Flower. Đa phần ở thành phố này là những cơn mưa rả rích, có lớn hơn cũng ở mức tầm tã hay đen trời, còn đột ngột và mạnh bạo thế này thật hiếm thấy. Các hàng quán buôn bán, ăn uống ở Old Flower tất bật thu dọn. Người người í ới gọi nhau và lo thu vén chạy mưa. Khách bộ hành vội vã chạy về nhà hoặc nép vào các góc phố hay quán xá ven đường. Quán Satan trở nên đông nghẹt khách. Tôi tất bật chạy từ bàn này đến bàn kia. Những ly sữa nóng, trà, hay ca cao, … liên tục được gọi lên. Nói chung là những thức uống với lượng nhiệt đủ để xua tan cái giá lạnh đêm dông. Tôi lại nghĩ đến loại nước tuyệt hảo mà anh Bruno dành riêng cho tôi. Đó là một loại thức uống nóng bỏng mà mỗi lẫn tôi nghĩ đến nó là lại thấy đê mê. Buồn cái là tôi không được dùng chúng nhiều cho lắm. Nó chỉ là phần thưởng khích lệ cho mỗi “chuyến công tác” của tôi. Giá như tôi được nếm mỗi ngày thì hay biết mấy. Tôi vấp ngã. Cái chân bàn mắc dịch. Nhưng tôi chẳng thể nào mắng nó được. Tôi nhoài người nhưng chỉ kịp chụp ly sữa, còn ly ca cao đã ngoài tầm kiểm soát của tôi. Trước sự hoảng vía của tôi, cái ly chựng lại và trôi bồng bềnh về phía tôi. -Cẩn thận chứ cô phục vụ vụng về. Không mặt nói và lấy cái khay đưa tôi -Cám ơn anh. Tôi lóng ngóng cầm lấy cái khay cùng ba ly nước. -Bruno sẽ trừ lương cô đấy Froxi. Không mặt nói thêm. -Kệ tôi. Tôi cáu vì giọng châm chọc của anh ta, lúc nào anh ta cũng kiếm cớ trêu tôi. Tôi liếc về phía quầy và thấy Bruno lắc đầu cười cười với mình. Tôi quay lại nhìn không mặt tự đắc. -Chậc! có vẻ như Bruno kiếm nhầm phục vụ rồi. Vụng về thế này mà tỉnh như không. -Anh nói gì ? Tôi trừng mắt. -Ý tôi là Bruno thật tài giỏi khi kiếm được cô phục vụ xinh xắn giỏi giang như cô Froxi đây. Hắn lấp liếm khi thấy vẻ đe dọa của tôi. Tôi bật cười vì câu xoa dịu lẫn châm chọc của hắn: -Thôi đi thấm giọng đi. Đừng cản tôi làm việc. -Tuân lệnh cô Froxi. Không mặt nói và lỉnh đi. Và nhanh chóng 1 ly nước đường được đặt ở quầy Bruno. -Đồ kẹo kéo. Tôi thầm cười. 2 giờ sau quán bắt đầu thưa khách mặc dù cơn mưa vẫn nặng hạt. Tuy vậy lượng khách trong quán vẫn khá đông. Cánh cửa quán bật mở. Bóng người xuất hiện cùng tia sét chói rực soi sáng người đó. Một cô gái với chiếc váy đầm dài màu xanh ngọc bích. Cô bước đi đến quầy với vẻ uyển chuyển và duyên dáng, khuôn mặt trắng hồng và mái tóc màu hồng nhẹ đung đưa theo nhịp bước. Điều kì lạ nhất là áo váy cô gái không hề ướt dù trời vẫn mưa tầm tã. Cô gái tiến lại quầy và khẽ vén váy ngồi xuống. Bruno ngắc ngứ: -Stacy! Hôm nay em đẹp quá. Stacy, nữ ma cà rồng, nhoẻn miệng cười: -Cám ơn anh. Cho em 1 ly nhé. Ly martini đỏ như đôi má Stacy được đặt ra trước mặt cô. Bên cạnh cô, ly nước đường bay lên và đổ nước vào khoảng không. -Zack! Có tin gì cho tôi không ? -Không thưa quí cô. Hắn rất giỏi ẩn nấp. Stacy buồn bã nói: -Tôi chỉ còn trông cậy vào an thôi, Zack. -Tôi sẽ cố gắng. Không mặt trả lời. Giữa hai người đó có một hợp đồng bí mật mà tôi không hề biết. Bruno chắc chắn biết nhưng họ đều thuộc tốp người nếu chuyện chẳng quan trọng sẽ không nói ra, mà thông thường tất cả chuyện đó đều quan trọng. Tôi đạt khay trống trên quầy và ngoiod lại gần Stacy. Cô ấy quay sang tôi: -Chuyện gì vậy Froxi ? Tôi chẳng đáp. Mắt quan sát váy áo Stacy và tôi chợt chạm tay vào áo cô ấy. -Cô làm gì vậy Froxi ? Stacy bật cười vì hành động của tôi. -Có lẽ Froxi thích bộ váy của cô. Không mặt pha trò. -Sao cô chẳng ướt tí nào thế Stacy, ngoài trời mưa rất to mà ? Tôi thắc mắc. Stacy cười thích thú vì câu hỏi của tôi: -Vậy cô nghĩ sao Froxi ? -Tôi nghĩ cô không dùng dù và chẳng trú giữa chừng… Tôi nói và nhìn xuống chân cô ấy. Hôm nay Stacy xài một đôi giày trắng đế bằng. -…Cô đã chạy rất nhanh phải không ? -Anh có một cô phục vụ rất thú vị Bruno à. Stacy bật cười khanh khách. -Cám ơn em, Stacy. Bruno lấy một cái ly khác và lau chùi; -Hôm nay nếu em không giải đáp thắc mắc cho Froxi thì em uống chẳng ngon miệng đâu. -Đúng là chủ chẳng nể thì tớ chẳng sợ. Stacy lại cười và cô hấp háy mắt nhìn tôi; -Phải. Tôi chạy từ nhà đến đây đấy. -Đến nỗi mưa chẳng thể nào làm ướt cô saoa? Tôi kinh ngạc; -Đó có phải là thuật phi hành ? Stacy tròn mắt: -Chà, tôi không biết anh có cô phục vụ am hiểu thế này hoặc là tôi nghĩ có người mở lớp dạy thêm về sinh vật. Stacy liếc đôi mắt màu hồng nhìn Bruno, đôi lông mày đen cong vút của cô thật khó cưỡng nhưng Bruno quay đi và huýt sáo vui vẻ. -Đó đúng là phi hành đấy. Cô nghĩ sao Froxi ? Stacy chuyển sang nhìn tôi. Tôi nghĩ sao ư. Tôi rất muốn thử nhưng… tôi nhìn Bruno và anh lắc đầu cười -Stacy không thích thế đâu. Stacy nhướng mắt tỏ vẻ không hiểu, Bruno liền giải thích: -Froxi muốn đấu với em. Ánh mắt Stacy trở nên lạnh nhạt. Cô ấy nói với tôi: -Tôi không thích đánh nhau, Froxi à. Tôi thất vọng vì biết không thể bắt ép Stacy. Tôi vẫn luôn muốn thử sức với Stacy vì tốc độ là thứ tôi chưa đối đầu. Đúng lúc tôi định kiếm cớ để khiêu khích Stacy. Cánh cửa quán lại mở ra, hai người tiến vào. Tôi đứng dậy mừng rỡ. -Melissa! Em đến rồi. -Chị Froxi. Melissa kêu lên vui mừng và chạy lại ôm chầm lấy tôi. Melissa hôm nay thật xinh. Cô bé với mái tóc bạch kim, đôi mắt màu xanh biển như tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương. Hôm nay cô bé mặc chiếc đầm váy xòe ngắn màu trắng, tất chân trắng cùng đôi hài trắng nhỏ xinh với sợi dây chuyền đính viên ngọc trai to đùng trên cổ. Cô bé như một thiên thần nhỏ. Và cô bé không hề ướt bởi một cái dù đen lớn che cho cô bé. Người cầm dù là một gã thanh niên mặc áo khoác da cũ kĩ với mái tóc nâu bù xù. -Anh đến trễ đấy Ren. Tôi trách cứ. -Xin lỗi vì có nhiều thứ phải chuẩn bị nữa. Ren nói. -Tôi bảo để tôi đi đón mà anh không nghe. -Tôi đi đón thì có khác gì cô đâu. Ren bực. -Có tôi thì nhanh và an toàn hơn. -Cô làm như tôi không thể bảo vệ Melissa vậy. Ren nổi nóng -Anh cũng biết đánh nhau sao Ren ? Tôi nhìn gã chế nhạo. -Cô … Ren nóng mặt. -Thôi thôi. Cả hai người đều là bạn tốt của em cả. Melissa can ngăn. Rồi cô bé nắm lấy tay tôi cùng Ren tiến về phái quầy. -Chào anh Bruno. Em đến để thử việc đây. -Quán Satan luôn chào đón em, Melissa. -Chà, anh có nhân viên phục vụ mới à Bruno ? Stacy ngạc nhiên. -Em cứ chờ xem. Bruno cười bí mật. Các ngọn đèn trong quán được tắt bớt chỉ để tập trung ánh sáng vào cái sân khấu gỗ nhỏ. Melissa tiến lên ngồi trên một cái ghế gỗ nhỏ mà Ren nhanh chóng mang ra. Tất cả khách trong quán đều nhìn vào Melissa. Cô bé bắt chéo chân, để tay trên đùi và bắt đầu cất tiếng hát. Cả quán đều lặng đi. Giọng hát cô bé đầm ấm và truyền cảm, lúc thì khoan thai dặt dìu, lúc thì lôi cuốn giục giã, vừa trong trẻo vừa cao vút. Mặc dù không ở dạng nguyên hình, ma lực không có nhưng giọng hát cô bé vẫn có sức quyến rũ làm say mê tất cả những ai trong quán. Ren thì đang lắc lư, đầu ngón tay gõ nhịp trên bàn. Bruno quên hẳn việc lau ly thường xuyên của anh ta. Cái ly đường của không mặt vẫn lơ lửng lưng chừng. Tôi thấy Stacy có vẻ xúc động. Lời bài ca là tiếc thương những gì đã mất và không giữ được vĩnh viễn. Khi Melissa dứt bài ca, không gian vẫn còn im ắng. Và khi cô bé cúi chào, những tràng pháo tay rộn rã vang lên. Bất chợt một vị khách nhào lên sân khấu. Chỉ trong tích tắc, Bruno và Stacy đã chắn trước mặt Melissa đang sợ hãi và một họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu vị khách, giờ hiện ra là một gã mèo rừng. Ren nói lạnh tanhl: -Mày sẽ bể sọ nếu làm điều đó. Gã mèo rừng thúc thủ trước ba vị bảo vệ và bị mời thẳng ra khỏi quán. Dĩ nhiên gã có đe dọa nhưng Bruno đã quen với mấy vị khách thế này rồi. Tôi chứng kiến cảnh Ren ôm Melissa vỗ về trấn an. Gã nhìn tôi dương dương tự đắc. Chẳng qua gã gần sân khấu hơn và trong điều kiện chật chội tôi không thể phát huy hết sở trường của mình. Tôi thầm bực tức. Biết vậy hôm đó để hắn chết đuối dưới sông Everest cho rồi. Khi quán đóng cửa Bruno mở tiệc rượu nhỏ chúc mừng Melissa. -Mừng ngày làm việc đầu tiên rực rỡ của em Melissa. Bruno nâng cốc và tất cả chúng tôi cùng uống cạn. Melissa đỏ mặt sung sướng: -Vậy em sẽ được làm ở đây ạ ? -Hẳn là thế rồi Melissa. Bruno gật đầu. -Anh kiếm đâu ra cô ca sĩ tuyệt với này vậy Bruno ? Stacy hỏi. -À, chuyện này là công của Froxi và Ren. -Lại một vụ đi đêm của cô sao Froxi ? Có thể kể cho tôi nghe không ? Stacy tò mò. Tôi cười khoái chí: -Mọi người kêu kể kìa Ren. Gã doopleganger lúng túng: -Thôi chẳng có gì đâu. -Kể đi anh Ren. Em cũng muốn nghe lại. Melissa cười háo hức. Trước áp lực của mấy cặp mắt, Ren thở dài và nói: -Thôi được rồi, cô kể đi Froxi [/spoil] [video]y8_nv_cWKNA[/video] [video]7EHTmQs4rnI[/video] thk for axetylen
Stacy chắc dùng lăng ba vi bộ để tránh mưa . Oh, lần đầu tiên thấy Ren xuất hiện mà không phải giả dạng cô nàng nào . Con mèo nó trèo lên làm gì thế nhỉ ? . Cool . Liệu có liên quan đến lúc Ren và Froxi gặp Mellisa không ? . Oài, nếu Mellisa làm tại đó, không biết người ta có gọi là "bóc lột sức lao động trẻ em" không ? . btw, chap này hay .
Darren Serie Biết sao ko Vì ấn tượng chap đầu của mi ấy btw, crazyfan mà đoán cái là biết Dĩ nhiên là có btw, mấy sinh vật huyền bí như ông đã nói về sera thì tuổi con nào cũng cả trăm rồi
Parody từ trong Darren Shan Nghĩa là đã từng choảng nhau? Miêu tả nhân vật nữ thì nên tránh những từ ngữ dân dã quá, trừ khi có ý định xỏ xiên chi đó :P Fan cuồng hay là 'mèo thấy cá mắt sáng rỡ' đây?
Froxi:kể đi, Ren, cho anh ly nước lọc Ren:Kể đi, Froxi, cho cô ly thuốc lú của Bruno. Stacy:Mau kể đi, kẻo tôi cho hai người không ăn uống được gì trong hai tháng trời đấy. Bruno: Me do want, too O_o --------- bài hát cho Melissa đây :-D [video]7EHTmQs4rnI[/video]
Vậy là xong vụ bé Mel CÔ BÉ NGƯỜI CÁ(1): ĐI CÂU [spoil] Một chiều mưa lất phất ở Old Flower, gã thanh niên tóc nâu vác cần câu ra khỏi phòng trọ. 1 ngày tuyệt đẹp để lấp đầy giỏ cá, gã nhủ thầm khi nhìn trời. Bà chủ nhà vui vẻ chào hắn. Cũng phải thôi, hôm qua hắn vừa tọng vào cái miệng oang oang của bà ta bằng mớ tiền dày cộp. Hắn không có vẻ gì giàu có lắm so với vẻ ngoài của mình. Tóc nâu bù xù, quần jean, áo thun, khoác ngoài là cái áo cũ kĩ màu nâu nốt. Gã hợp với bộ dàng tên ăn mày hơn là kẻ lắm tiền. Tuy nhiên trình độ ăn mày của gã có thể gọi là thượng đẳng trong đám ăn mày ở Old Flower. Có gọi hắn là vua ăn mày cũng đúng. Gã toàn “xin” tiền của những tay nhà giàu hợm hình, những tay địa chủ bóc lột sức lao động nghèo, những gã tư bản ăn máu và mồ hôi kẻ khác bằng những mánh khóe mà gã, một doppelganger có thể nghĩ ra. Bà chủ nhà vẫy tay khi hắn ra khỏi nhà. Người ta luôn tử tế với những kẻ có tiền. Chẳng bù với những hôm hắn trù trừ việc trả tiền. Hắn không hiểu sao cái phòng nhỏ xíu này lại lấy ngần ấy tiền. Nhưng hắn vẫn vui vẻ trả đủ vì căn phòng này chứa bộ sưu tập tuyệt vời của hắn. Ren thẳng tiến đến sông Everest. Con sông lớn này bắt nguồn từ phía biển Bắc Lorelei, chảy ngoằn nghèo trong lục địa Ashen, cắt Old Flower thành hai phần và tiếp tục xuôi về Nam để về lại Lorelei. Chính vì thế mà lượng cá biển và cá sông ở Everest rất phong phú. Ren đi đến chỗ câu quen thuộc của hắn. Một cái hồ nhỏ do một dòng nhở của Everest tạo ra. Hắn không chia sẽ bí mật nho nhỏ này cho bất kì ai dù là người bạn thân Kai, đơn giản vì hắn coi đây như chốn riêng tư, thiên đường yên bình thư giãn của hắn. Cái hồ nhỏ này nằm khuất sau 1 hàng cây rậm rạp đan xen phức tạp trong công viên Bloom nằm dọc hai bờ sông. Chỉ có hắn trong một lần tình cờ mà phát hiện ra và hắn đã biến nơi này thành thiên đường yên tình với lều, mái bạt, thảm cỏ xanh mướt. Ren móc mồi và quăng câu. 2 giờ sau, cái xô hắn mang theo chỉ lèo tèo dăm con cá bé. Tài nghệ câu của hắn thua kém hẳn người bạn thân. Ren chán nản. Kiên nhẫn không phải đức tính ưa thích của hắn. Ren đặt cần câu xuống và ngã người nằm dài ra bãi cỏ. 1 chiều thú vị để ngon giấc. Cơn mê chảu tới thì “bộp”. Hắn sờ tay lên mặt. Nước à. Trời chỉ âm u và mưa nhẹ. Hắn đã che bạt rồi mà. Nhìn quanh không có gì lạ. Hắn lại nằm xuống. Lần này cẩn thận hơn với chiếc nón nâu cũ che mặt. “Rào” 1 đợt nước đổ ụp vào hắn khiến hắn phải nhảy dựng lên. -Ai chơi kì vậy ? Gã hét toáng lên. Chẳng có gì ngoài khoảng rừng yên tĩnh và mặt nước dậy sóng. Ren tự hỏi cái gì đang phá sự yên bình của hắn vậy. -Hi hi. Tiếng cười khúc khích vang lên đâu đó, của 1 cô gái trẻ. Ren nhìn quanh, vẫn không thấy bóng dáng ai. Cô gái nào đã xâm nhập gia cư hắn thế. -Này! Đây là khu vực cá nhân đấy nhé. Ren nói to; -Tôi yêu cầu cô ra khỏi đây ngay. Đáp lại hắn vẫn là tiếng cười khúc khích, Ren nổi nóng: -Tôi có súng đấy nhé. “Tủm” Tiếng nước xáo động. Ren chạy bổ đến, hắn chỉ kịp thây một cái đuôi cá màu xanh lớn. Cô gái người cá ư. Trên sông Everest này sao. Người cá rất hiếm giao du với người khác. Họ chỉ sống ở những vùng nước sâu và biển Lorelei, cả cái Old Flower rất hiếm người cá. Vậy mà hắn lại bắt gặp 1 người cá ở đây. Liệu đây là sự tình cớ hay sự sắp đặt cảu số phận. ***** Ren đẩy cửa quán bước vào. Quán Satan vẫn rôm rả nhộn nhịp. Cô phục vụ Froxi đang tất bật đi lại giữa các bàn. Dù bận rộn như thế nhưng Froxi vẫn biết hắn vào quán và bĩu môi. Hắn cười thầm. Cô nàng cứ luôn khó chịu với hắn kẻ từ khi biết hắn vào quán chỉ gọi nước lọc. Theo cô nàng, đó là cái tội lớn nhất của hắn. Biết bao món uống hấp dẫn độc đáo của quán mà hắn chỉ gọi nước lọc khác gì bảo quán bán đồ chẳng ra gì, chưa kể hắn còn được Bruno miễn phí. Điều đó khiến Froxi phát bực và “chăm sóc” hắn “đặc biệt” hơn người khác. Hắn nghĩ thế. Vì Zach, gã vô hình, cũng gọi độc món nước đường đấy thôi và cô nàng chẳng càm ràm về chuyện đó. Trái lại còn có phần trò chuyện vui vẻ với hắn nữa chứ. Cô nàng đúng là phân biệt đối xử, nếu cho đó là sở thích của Zack thì hắn cũng có sở thích riêng chứ. Ren tỉnh bơ ngời vào quầy mặc cho vẻ cáu kỉnh của Froxi. Chỉ có Bruno mới có quyền đuổi khách thôi, Froxi à. Froxi không hẳn là sợ, Ren chưa từng thấy Froxi sợ gì. Cô nàng luôn tự mãn với những thành tích đi đêm của mình, những lần đánh nhau với sinh vật kì bí hay nguy hiểm. Dĩ nhiên mấy chuyện đó là do Zack kể hắn biết chứ đời nào Froxi lại nói với hắn và Bruno thì không muốn nói những việc không liên quan đến mình cho dù mình liên can chút ít. Và tất cả những điều đó làm nên một cô phục vụ Froxi xinh đẹp lạnh lùng, duyên dáng khó ưa cộc lốc nhưng rất nể trọng lời nói của Bruno. Ly nước đường bên cạnh hắn đã vơi phân nữa, Zack hỏi: -Có tin gì hay không Ren ? Dạo này anh mất tăm đâu thế ? -Không có gì cả anh bạn à. Ren hờ hững đáp. Những thông tin vụn vặt đối với hắn chẳng phải thứ đáng giá bán. -Vậy vụ gã giám đốc đồ gỗ vừa bồi thường một khoản tiền kết xù vì vi phạm hợp đồng với một gia đình thợ mộc thì sao ? Nghe nói gã thanh niên làm vụ đó đã mất tích. -À, tên giám đốc đó đã nợ gia đình kia lâu rồi. Tôi chỉ đòi nợ giùm thôi. Rồi Ren vỗ vai Zack, trông như hắn đạp tay vào khoảng không: -Đúng là không gì qua mắt được bạn tôi. -Ren à, cậu nên kiếm một việc hay ho làm đi còn hơn theo đuổi mài trò lừa lọc đó. Bruno nói. -Biết sao được ông chủ. Đây là thói quen của tôi. Ren thờ ơ đáp. Phải, gã chỉ là 1 kẻ lừa đảo và muôn đời chỉ là lừa gạt. -Còn khối việc anh có thể làm thay vì lừa gạt, Ren à. Froxi chợt xuất hiện ngay cạnh. -Cô giới thiệu việc cho tôi à Froxi ? Hắn ngạc nhiên. -Phải. Một việc mà anh sẽ có sự ngưỡng mộ của bao người. Cô nàng cười tủm tỉm. -Việc gì thế ? Hắn nghi ngờ. -Làm hề trong rạp xiếc ấy. Anh là kẻ muôn mặt mà Ren. Cô nàng bật cười lớn. -Cô… Ren nóng mặt. -FROXI!!! Bruno lớn tiếng mắng. Cô nàng le lưỡi và ngúng nguẩy bỏ đi. Bruno lắc đầu rồi quay nhìn hắn: -Đừng để bụng nhé Ren. Froxi nói vậy chứ không có xấu tính gì đâu. -Tôi biết mà. Ren thở dài. Đồ vô duyên khó ưa. -À, tiện đây cậu có biết gì về mấy vụ mất tích không ? -Mất tích ? Ren kinh ngạc. -Phải. Tất cả nạn nhân đều là nam. Họ mất tích dọc sông Everest khi họ đi làm, đi học hay đi dạo. Bruno gật đầu. -Có biết ai làm không ? Ren ngập ngừng hỏi và nghĩ đến 1 người. -Bruno cho rằng đó là loài thủy quái nào đó. Tối nay Froxi sẽ đi tìm hiểu. Zack đáp thay. Froxi ư. Ren bàng hoàng. Cô nàng dữ dằn máu lạnh đó mà đi điều tra thì nguy mất. Nếu lỡ Froxi phát hiện ra cô bé và hiểu nhầm thì sao. Cô ta sẽ giết cô bé mất. [/spoil]
Lại thêm một ngày bình thường trôi qua ở quán Satan's Blood, Froxi nhiều chuyện lại sắp đi bem bọn xấu, trước khi đi cô đã hối lộ cả chục tên cảnh sát cùng mấy tên bảo vệ ở nhà ngủ, đừng động đậy gì cả. Bruno thì bị mất quần nên cứ mãi đừng ở quần ba, tội nghiệp . Giống boss cuối :-9
Trừ những người như julien thì mấy bảo hộ khác như dân tập sự chơi ko lại mấy sinh vật huyền bí đâu Về Bruno thì Ta chỉ có 1 cái đầu với hai tay Viết vụ này thì bỏ vụ khác chứ sao Hay ta chuyển sang bruno quăng kai đi nhé