Có chap mới không med.... Gamevn đã 3 ngày lỗi liên tiếp, người ta bảo "bất quá tam..." mai mà còn bị nữa chắc ở nhà nghỉ đẻ luôn
HOA HỒNG XANH(2): CHUYỆN KẸO [spoil] Khu Gravadeta, một trong những khu vực u ấm nhất Old Flower, nơi mà không có con người nào dám lén phén hoặc chỉ có những kẻ chán sống mới đến đây. Khu vực này được bao bọc bởi hai lớp hàng rào sắt biệt lập hoàn toàn với phần còn lại của Old Flower. Tất cả những nhân vật có quyền lực trong hội đồng thành phố đều ra quyết định hạn chế người dân đi lại ở khu vực này vì lý do an ninh. Những người bảo hộ hay tuần tra đều đi ở vòng ngoài. Họ, cũng như tầng lớp lãnh đạo Old Flower, biết những ai sống trong khu vực này. Những căn biệt thự rộng lớn u ám, với nhũng khu vườn đầy cây cỏ vàng lá khô héo, những bức tường xám xịt, những cơn gió lạnh lẽo thổi bay lá vàng làm cho khung cảnh thêm phần thê lương và làm tăng cái màu ảm đạm cho bức tranh khu vực. Nhưng hôm nay bức tranh này lại được điểm một màu tươi sáng. Chính xác hơn là màu áo xanh của một cô gái. Với mái tóc xanh dương bồng bềnh phấp phới theo từng bước chân đều bước, cô gái mặc một chiếc váy ngắn màu xanh lá, chất vải lụa mềm mại với lớp vải mỏng viền ren lót bên trong váy cho thấy đây là bộ quần áo cực kì đắt tiền. Đôi tay cô đang xách hai cái xô đựng đầy những chai martini màu đỏ. Có vẻ như cô gái đang đi giao hàng nhưng giao hàng ở khu vực này thì cô gái quả là người giao hàng không binh thường. Cô gái vừa đi vừa nhìn ngắm những căn nhà. Đâu là căn nhà cô phải đến giữa những căn nhà u tối và đen đúa thế này. Rồi cô gái nhoẻn miệng cười. Cô đã tìm ra căn nhà đó giữa những căn nhà thế này. Thật dễ nhận biết làm sao. Cô gái bấm chuông căn nàh lạ lùng đó. Một căn biệt thự nhỏ vẫn còn giữ được một ít cây xanh. Điều làm nó trở nên khác biệt với những căn hộ xung quanh là nó được tô điểm bởi một lớp sơn hồng. Điều này khiến nó trở nên xa lạ với những ngôi nhà khác và điều đó cũng cho thấy rằng chủ nhân của nó là người lập dị và cô độc. Chờ hồi lâu sau, một cô gái từ trong nhà bước ra. Cô gái mặc một chiếc đầm dài đen tuyền sang trọng, tay áo dài đến tận cổ tay. Cố áo và đuôi váy đều được nhấn nhá bởi những họa tiết ren. Cô gái lại đeo một cái vòng da có một ở khóa nhỏ. Cô gái này có nước da hơi xanh, mái tóc nâu cắt ngắn và đồi mắt màu vàng hổ phách. Trên đầu cô gái lại cài một cái băng đô trắng cho người hầu. Căn cứ vào vẻ ngạc nhiên của cô gái giao hàng thì cô gái này không phải là người cô muốn tìm. -Chào cô. Tôi là Froxi ở quán Satan Blood. Tôi đến giao hàng cho Stacy. Tôi thầm thắc mắc về cô gái này. Cô ta là người hầu hay người thân Froxi đây. -Cô chủ không có đặt hàng chi cả. Cô gái đó nói lạnhg lùng đồng thới xác nhận luôn thân phận của cô ta. -Đây là những thứ Stacy đặt từ 3 ngày trước nhưng không đến nhận. Tôi cười tươi. -Thât vậy chứ ? Cô ta nghi ngờ nhìn tôi. -Thật chứ. Cô vào hỏi cô chủ cô là có Froxi đến gặp thì cô ấy biết liền. -Vậy cô vào đi. Cô hầu gái có vẻ nghi ngại nhưng vẫn mở xích và kéo cửa cho tôi vào. Sau khi tôi vào trong cô ta kéo cánh cửa lại và bấm khóa một tiếng “tách” rõ to. -Sao lại cẩn thận ghê vậy ? Tôi thắc mắc. -Để nếu có chuyện gì xảy ra thì cô cũng không thể chạy dễ dàng được. Cô gái hầu nói. À, cô gái này muốn gây sự đây. Tôi thầm nghĩ rồi nói: -Tôi chẳng ngu dại đến mức vào đây nộp mạng đâu. -Nhưng cô đã vào rồi. Cô hầu gái cười. -Ra cũng dễ thôi. Tôi nhún vai. -Chẳng dễ thế đâu. Cô hầu gái cười lớn. Tôi thấy khóe miệng cô ta lộ răng nanh. -Cô là một con ma cà rồng ? Tôi bất ngờ. Ma cà rồng không hiếm nhưng chúng thường là quí tộc hay giàu có. Còn ma cà rồng làm hầu gái thì tôi chưa thấy bao giờ. -Phải. Và cô điềm nhiên như thế thì cô chẳng phải người thường. Con ma cà rồng nheo mắt; -Cô là người gì vậy ? -Tôi là một loại người đặc biệt. Tôi cười lớn tiếng; -Trông cô không giống mấy ma cà rồng khác ? -À, tôi giống cô chủ hơn. Cô hầu gái nói. Cuộc trò chuyên kết thúc vì đã đến cửa chính. Cô hầu ma ca rồng móc ra một chùm chìa khóa . Lựa đúng chiếc chìa mình cần, cô ta mở cánh cửa gỗ đó. Sự ngạc nhiên hiển hiện trên mặt tôi khi tôi bước vào nhà. Nó quả thật lộng lẫy, không kém ngôi nhà Salin là bao nhiêu. Tường treo đầy tranh, cầu thang gỗ đắt tiền, những món đồ bạc bóng loáng. Nhưng đều làm tôi ấn tượng nhất và cảm thấy buồn cười nhất là chính là màu hồng. Rèm treo, vải phủ bàn màu hồng, khăn cũng màu hồng đến thảm cũng màu hồng. Cô nàng này mê màu hồng quá thế. -Chuyện gì làm cô vui thế ?” Cô hầu chợt nhìn tôi khó chịu. -Nhớ một câu chuyện cười ấy mà. Tôi tảng lờ, có lẽ nụ cười trong bụng tôi đã hiện ra ngoài mặt rồi; -Cô chủ cô đâu ? -Có lẽ cô ấy đọc sách trong phòng. Con ma cà rồng giúp việc dẫn tôi lên lầu và rẽ vào một căn phòng. Khi cô ta mở cửa, tôi nghe tiếng Stacy vọng ra: -Đã bảo là tôi chưa muốn uống trà mà Sichi. -Không thưa cô, có cô này muốn gặp cô. Cô hầu gái giờ tên Sichi trả lời. Stacy ngẩn ra nhìn tôi. Cục kẹo bông giờ đang mặc chiếc váy đầm trắng dài phủ gót, áo ngắn tay và hở cổ để lộ làn da trắng hồng, mái tóc hồng xõa dài xuống tận eo và đôi mắt hồng chớp chớp nhìn tôi: -Froxi, sao cô lại đến đây ? Stacy đặt cuốn sách cô đang đọc xuống cái bàn cô đang ngồi. Tôi nhe răng cười: -Bruno nghe nói cô bệnh nên gửi quà thăm. Tôi giơ hai cái xô đầy rượu lên. Stacy mừng rỡ thoáng qua với khuôn mặt ửng hồng rồi nói: -Bruno thật là … Tôi chẳng bị gì đâu. Tôi tiến lại gần và ngồi lên giường của Stacy. Tôi cứ tưởng đây là phòng ngủ của công chúa cơ. Chiếc giường gỗ chạm trổ tinh vi cầu kì và drap trải giường, chăn gối đều màu hồng. Cái tủ đựng quần áo kia cũng màu hồng nốt và tôi thấy thứ tôi cần thấy. Bộ đầm ngắn màu hồng cô ta hay mặc tới quán. -Phòng cô thích thật đấy Stacy. Tôi tấm tắt khen và nhún nhún vài cái ra chiều thích thú. Stacy khẽ cười: -Thường thôi mà Froxi. Tôi đứng dậy đi thơ thẩn như một kẻ tò mò khi bước vào chốn sang trọng. Tôi đi đến cái tủ quần áo và hỏi bâng quơ: -Sao mấy hôm nay cô không đến quán hả Stacy ? Bruno nhớ cô lắm đó. -Tôi bận Froxi à. Stacy nói rồi nhìn bâng quơ. Đúng như tôi nghĩ. Hễ nhắc tới Bruno là cô nàng lại lơ đễnh và đây là cơ hội cho tôi. Tôi quay sang cái áo xem xét. Mặc dù che đậy kĩ bằng những vết khâu tỉ mỉ nhưng tôi vẫn nhận ra những vết cắt rất ngọt. Do một loại vũ khí sắt bén như kiếm chẳng hạn. 3 ngày trước Stacy đã đánh nhau chăng. -Cô bệnh sao Stacy ? -Không đâu. Bảo Bruno đừng quá lo. Dạo này tôi hơi bận. -Không đâu. Cô là khách hàng thân thiết mà. Chúng tôi phải phục vụ chu đáo tận nhà chứ. Tôi cười; -Tôi về nhé. Stacy hơi ngạc nhiên nhưng không hành động gì: -Sichi, em tiễn cô ấy giúp chị nhé. -Vâng cô chủ. Sichi gật đầu. Tôi theo Sichi xuống lầu nhưng nắm tay cô ấy khi đến ra ngoài của chính: -3 ngày trước có chuyện gì vậy Sichi ? -Chuyện này … Sichi ngập ngừng. -Kể tôi nghe. Tôi muốn giúp cô ấy. Thật ra tôi muốn giúp Bruno cơ. Giúp Stacy là giúp cho Bruno tươi tỉnh lại và anh ấy mà tươi tỉnh thì mới chế cho tôi thứ đó chứ. Thoáng lưỡng lự rồi Sichi kể: -3 ngày trước, cô chủ trở về với áo đầy vết rách. Gạn hỏi mãi cô ấy mới nói có người kiếm chuyện với cô ấy. Tôi rất ngạc nhiên về điều này. Ai lại dám cả gan động vào cô chủ tôi chứ. Tôi không ngờ lại là họ. Tiếng chuông vang lên cắt đứt mạch chuyện. Sichi nhìn ra cổng và tức giận: -Lại là họ. Tôi nhìn theo và không tin vào mắt mình nữa. Hai cô gái ở quán đang đứng đó. Lẽ nào Bruno đoán đúng. Họ đang săn đuổi Stacy sao. -Họ là người kiếm chuyện với Stacy sao ? Hội hoa hồng ? -Cô biết họ sao ? Sichi ngạc nhiên. -Vừa mới đây thôi. Tôi nói; -Họ bức ép Stacy làm sao ? -Nghe nói họ muốn thử sức với cô chủ nhưng cô chủ không chịu đánh nhau. Thành ra cô chủ tránh mặt trong nhà. Không ngờ họ tìm được nhà này. -Phải. Tôi cười châm chọc; -Một con ma cà rồng màu hồng trốn trong một căn nhà màu hồng. Quả là khó kiếm hả. Sichi nhìn tôi khó chịu làm tôi thôi cười: -Họ chỉ cần đánh nhau thử sức thôi phải không ? -Có lẽ vậy. Sichi nhìn họ gật đầu. -Tốt. Cô bảo với họ 2h nữa Stacy sẽ gặp họ ở bãi đất trống trong rừng Kizork. -Sao được ? Cô chủ không đồng ý đâu ? Sichi kêu lên -Chẳng lẽ cô để cô chủ bị chèn ép vậy sao ? Việc này để tôi lo cho. Tôi mỉm cười. Sichi phân vân nhưng trước thái độ cương quyết của tôi, cô ta cũng tiến ra cổng. Tôi móc túi áo lấy ra một ống thủy tinh đựng chất lỏng màu xanh nghĩ thầm. Giờ là lúc cần nó đây. Tôi trở lại phòng Stacy và cô nàng ngạc nhiên khi thấy tôi: -Froxi. Cô chưa về sao ? -Tôi sực nhớ mình quên một thứ. Tôi tiến lại chỗ hai cái xô giả vờ lục lọi. Dĩ nhiên tôi quay lưng về phía Stacy để cô không thấy được tôi định làm gì. Tôi chọn một chai rượu và nhẹ đâm thủng nó bằng một ngón tay. Tôi rót vào nó vài giọt từ cái ống tôi mang theo. Đoạn tôi đứng dậy và cầm cái chai lên sau khi cất cái ống cẩn thận. -Bruno bảo tôi muốn cô thử loại Martini hương vị mới này. -Thật sao ? Stacy mừng rỡ; -Anh ấy chu đáo quá. -Vì cô là khách hàng thân thiết mà. Tôi mỉm cười và rót rượu ra ly cho Stacy. Stacy đón lấy uống không chút nghi ngờ. -Ừm. Không khác gì loại thường nhưng nó rất thơm nồng. “Choang” Chiếc ly rơi xuống đất vỡ toang trong khi Stacy gục xuống bàn. -Cô làm gì cô chủ tôi vậy ? Sichi hét lớn và thoáng chốc cô ta đã áp sát tôi. Lưng và cổ tôi cùng lúc bị hai mũi dao sắt lạnh chĩa vào. Cô hầu gái này quả rất tuyệt. Vẫn thản nhiên, tôi trả lời: -Drebiyen. Cô chủ cô chỉ ngủ vài giờ thôi. -Thật không ? Cô ta nghi ngại hỏi. -Chà, tính mạng tôi trong tay cô mà tôi nói dối được sao ? Tôi cười lớn. -Trông cô đâu có vẻ cửa người có tính mạng bị đe dọa. Sichi cũng cười và thu dao lại. -Thế cơ à ? Tôi cười lớn hơn. -Càng lúc tôi càng thắc mắc cô là người thế nào đó Froxi ? Sichi cúi lại xem xét Stacy. Hơi thở phập phồng của kẹo bông chứng minh lời tôi. Tôi tiến lại chỗ Stacy nhẹ nhàng bế cô ấy lên. Con ma cà rồng này thật mảnh mai. Đôi tay trắng nõn mảnh khảnh này lại có thể bóp đã như bùn, thân hình nhỏ nhắn này( tôi vẫn thường ngầm so sánh mình với Stacy, chúng tôi xấp xỉ ngang nhau nhưng tôi nghĩ mình có chút da thịt hơn và giờ việc này đã được chứng minh, tôi đầy đặn hơn cô ta) lại là kiểu mẫu mà Bruno thích sao, có lẽ anh ta thích các cô gái nhỏ nhắn. Đặt Stacy lên giường, tôi nhẹ kéo chăn bông hồng đắp cho cô ấy. Nhìn Stacy ngủ ngon lành bất giác tôi hôn nhẹ lên má cô ấy. Con ma cà rồng này thật thơm tho, chả trách sao cô ấy lại quyến rũ Bruno đến thế. Sichi nhìn tôi lo cho Stacy bằng sự bàng quang rồi cô ấy hỏi: -Thực ra cô và cô chủ là thế nào vậy Froxi ? -Chúng tôi là đối thủ cạnh tranh. Tôi mỉm cười. Sichi tròn mắt nhìn tôi khó hiểu. Tôi bảo: -Tôi mượn bộ này nhé. Tôi chỉ bộ đầm hồng. -Để làm chi ? Sichi hỏi nhưng vẫn tháo nó cho tôi. -Lát nữa tôi sẽ đi gặp họ. Sichi lờ mờ hiểu ra dự định của tôi, cô thắc mắc: -Việc này nguy hiểm lắm sao cô lại muốn làm vậy ? -Nguy hiểm là nghề của tôi. Tôi bật cười khanh khách và rảo bước khỏi phòng. [/spoil]
Stacy quyến rũ đc cả....con gái cơ à? Cmt hay nhất trong tuần Nhưng rất tiếc phải thông báo cho cậu một tin buồn Froxi không thích đàn ông Mặc dù Froxi coi Stacy là đối thủ nhưng kết của truyện này cô nhận ra mình đã yêu.....Stacy say đắm P/s: Story này ấn tượng lắm, Med à
HOA HỒNG XANH(3): CÁC CÔ GÁI [spoil] Phía nam Old Flower là một khu rừng hoang vắng. Nó được cư dân Old Flower gọi là Kizork. Không ai biết tại sao nó lại có cái tên này chỉ biết từ rất lâu rồi họ đã gọi nó như vậy. Duy chỉ có một điều duy nhất họ nhớ. Phải tránh xa Kizork vì khu rừng này đầy mối nguy hiểm rình rập: những con quái vật, lũ thú khát máu, những tên giết người man rợ lẩn trốn pháp luật, kể cả như vậy thì một khi đã đi vào đó chúng cũng chẳng mà sống trở ra. Nhưng tất cả mọi thứ đó đều được Kizork che dấu trong sự u tối của nó. Ấy vậy mà ở bãi đất trống gần bìa rừng có hai cô gái đó đang ở đó. Đó là hai cô gái. Cả hai vận áo choàng xám nhưng không trùm đầu vì cơn mưa đã tạnh. Cô gái lớn có mái tóc vàng dài óng ả, khuôn mặt cô sắc sảo thông minh. Cô gái nhỏ hơn có tóc đen và có vẻ đang lo lắng. Căn cứ vào cái dáng vẻ cô đi qua lại sốt ruột, tay thì hết ôm vai lại nắm bắt mở ra, miệng lẩm nhẩm những câu dài ngoằn. Sỡ dĩ có thể biết rõ như thế là do ánh trăng sáng vằng vắc đêm nay. -Em có thôi không Debbie ? Chịu hết nổi, cô gái lớn la lên. -Em phải ôn lại chứ chị Eleanor. Debbie nói lại. -Như thế không có tác dụng gì đâu Debbie. Eleanor lắc đầu; -Em cứ như bình thường khi giúp chị là được. -Lúc đó khác chị à. Debbie lắc đầu; -Lúc đó em chỉ hỗ trợ chị thôi. Còn bây giờ em phải chiến đấu một mình đó chị Eleanor. -Cho dù vậy em cũng phải vững vàng chút ít chứ. Trong em cứ như thi thăng hạng vậy. Eleanor bật cười. -Cái này còn ghê gớm hơn thăng hạn nhiều mà chị. Debbie nhăn nhó; -Bây giờ em phải đánh nhau với một con ma cà rồng đó chị. -Thì em cũng phải tự tin vào sức mạnh của mình chứ. Với lại em nghĩ chị để em gặp nguy hiểm sao ? -Cám ơn chị Eleanor. Debbie mỉm cuời rạng rỡ. -Em còn nhỏ mà Debbie. Tương lai hội rồi sẽ là của bọn em. Vì vậy trong lúc bọn chị còn thở, các em phải cứng cáp hơn và va vấp nhiều hơn nữa mới được. -Chị có thấy tạo hóa bất công không ? Debbie chợt buộc miệng. -Sao lại bất công ? -Vì đời sống chúng ta ngắn hơn chúng nhiều. Debbie nói thắc mắc. -Vậy em có hỏi tại sao chúng ta lại sống lâu hơn côn trùng hay động vật không ? Debbie lắc đầu. -Chính là thế đấy Debbie. Tạo hóa rất công bằng với vạn vật. Động vật và côn trùng có đời sống ngắn ngủi nên sô lượng chúng là hằng hà sa số vượt trôi con người chúng ta. Còn lũ kia thì được ưu ái sức mạnh lẫn sự trường thọ nhưng chúng lại bị cầm tù trong bóng đêm và lệ thuộc vào thứ dơ bẩn. Chính vì thế chúng ta mới phải thanh tẩy chúng. Đó là mục tiêu cao cả của chúng ta mà hội đã để ra và cũng là ý nguyện của tạo hóa. -Em hiểu rồi chị Eleanor. Debbie gật đầu. -Tốt lắm và giờ là lúc em thực hiện nó đấy. Eleanor nói và hất đầu về một hướng. Bóng người tiến vào khu đất trống. Con ma cà rồng Stacy với mái tóc màu hồng, đôi mắt màu hồng với bộ đầm lụa liền váy màu hồng thắt dây sau lưng, ống tay áo dài tới khuỷu tay và váy dài tới đầu gối. Tất cả đều có viền ren làm cô ta trở nên kì cục. Eleanor tự hỏi không biết cô ta là loại ma cà rồng gì. Stacy bước vào giữa khu đất cách Debbie mươi mét và nói: -Rốt cuộc các người muốn gì ở tôi hả ? -Chúng tôi muốn chơi với cô một trận. Debbie nói dõng dạc. -Nếu thua các người sẽ để tôi yên chứ ? Stacy hỏi tiếp. -Dĩ nhiên. Debbie bực mình. Hẳn con ma cà rồng này đã nghĩ nó thắng chắc rồi. -Vậy giờ tôi sẽ đánh với từng người hay cả hai cùng lên đây ? Stacy nheo mắt. -Cô sẽ đánh với mình tôi thôi. Debbie tiến ra nhưng giật mình vì tiếng Eleanor; -Khoan đã. -Chị muốn đánh trước Debbie à. Eleanor mỉm cười với Debbie đang há hốc ngạc nhiên. -Nhưng lúc nãy chị bảo … Debbie lên tiếng phải đối. -Em không nghe lời chị sao Debbie ? Eleanor nghiêm mặt làm cô bé không dám hó hé. -Vâng chị Eleanor. Cô bé cụp mắt buồn bã. Rốt cuộc chị ấy cũng giành hết. Eleanor lắc đầu nhìn Debbie buồn bã và thì thầm khẽ: -Lát em sẽ hiểu thôi. Debbie ngạc nhiên vì lời cô chị nhưng cũng vui lòng nhường đấu trường cho cô. Eleanor tiến ra. -Thế nào ? Cô chấp nhận sự thay đổi này chứ ? -Ai cũng vậy thôi. Stacy nói. -Chơi nhẹ nhàng trước nào. Eleanor nói: Eleanor đưa tay ra trước mặt. Từ lòng bàn tay cô dần hiện ra 1 cái chuôi đen rồi dài ra thành một bản kim loại đen dày và mỏng. Giây lát trong tay cô ta đã là một thanh kiếm đen sắt bóng. Stacy bất ngờ. Hóa ra cô ta có thể tự tạo ra kiếm. Cô ta là một ma kiếm sĩ. Hèn gì cô ta lại chẳng mang kiếm. Eleanor và Stacy bắt đầu nhìn nhau. Ra tay trước là lợi thế và cũng là bất lợi. Họ có thể chủ động nhưng cũng dễ khiến đối phương phản công bất thình lình. Quan sát thật kĩ mọi động tỉnh đối phương, tìm ra sơ hở trong lối tấn công mới là kẻ chiên thắng. Nhưng cứ giữ kẻ như thế này thì chẳng đi tới đâu. Eleanor mỉm cười. Thế đâm tới cực nhanh. Eleanor bất thần tiến lên và ra một chiêu đâm kiếm hiểm hóc. Stacy ngã người né tránh và xoay vòng tung cú dá móc phải vào Eleanor bổ tới. Eleanor cũng theo thế tấn công mà ngả người sang trái và cô ta vung kiếm chém đường phạt ngang nhưng Stacy đã bật lùi vè sau. Stacy phóng vọt lên ngay khi chân mình vừa chạm đất. Eleanor không tránh kịp đòn này nên chỉ kịp đưa ngang kiếm đỡ đòn. “Keng” Tiếng kim loại vang lên khi nắm tay Stacy chạm vào bản kiếm. Eleanor nhảy lộn người về phía sau trong khi Stacy đứng thẳng dậy. -Thế là đủ rồi. Chơi thật sự nào. “Phừng” Thanh kiếm trong tay cô ta bốc cháy và thay đổi hình dạng. Nó không còn thẳng tắp và mỏng nữa mà trở nên dày và đỏ rực với những cái móc cong nhọn. Hình dáng của nó bây giờ chẳng khác gì một ngọn lửa và quả nó đang cháy thật. Stacy nhìn vũ khí Eleanor thay đổi không hề sợ hãi nhưng lại có chút e dè: -Nè, chơi thế không công bằng. Trong chiến đấu có công bằng bao giờ đâu. Eleanor cười phá lên; -Cô có răng nanh và móng vuốt còn tôi chỉ có cái này thôi. -Nhưng thứ đó có quá nhiều lợi thế. Stacy kêu lên và thầm nghĩ. Thứ đó có thể đốt cháy quần áo của cô. -Nếu thấy sợ thì chịu thua đi. Eleanor hất cằm; -Trong chiến đấu phải chấp nhận mọi tình thế chứ. Không năn nỉ ỉ oi, cô còn gặp may vì tôi cho biết trước đấy nhé. Hừ, tôi nào sợ cô. Chẳng qua đây là đồ đi mượn thôi. Tôi không muốn làm hỏng nó. Stacy nhìn khúc củi trong tay Eleanor thầm nghĩ. Vả lại nếu dùng năng lực thực sự, chưa chắc cô đã lép vế nhưng như vậy thì lộ mất. Nhận thua thì đời nào cô chịu và tất nhiên Stacy cũng thế. Eleanor đã xông lên. Cô ta vung kiếm chém ngang. Luồng lửa vòng cung bay vụt về phía Stacy. Stacy búng mình nhảy vọt lên. Hai lưỡi lửa tiếp tục nhắm Stacy đang lơ lửng trên không. Cô lộn người và lách mình né chúng đoạn lao vọt tới Eleanor. “Rầm” mặt đất nứt toát và hổng xuống vì ngón đòn đò. Eleanor đã lộn mình ra sau né cú tấn công chết người đó. Stacy vọt lên từ cái hố nông đó. Một cú đấm tay trái vụt tới. Eleanor nghiêng đầu tránh và đáp trả bằng một đường kiếm chém lên. Stacy theo thế rụt tay về và xoay người tung cú đá móc vào đầu Eleanor. Cô ta chỉ kịp đưa cánh tay đón đỡ. “Rốp” Miếng giáp cổ tay Eleanor mốp vào vì lực đá. Cô cảm thấy cổ tay ê ẩm, cứ như vừa đánh tay vào đá cứng vậy. Eleanor mím môi. Cô vung chân đá thẳng mặt vào Stacy khiến con ma cà rồng ngã ngửa ra sau. Eleanor chỉ đợi thế. Cô chống kiếm bật người tung chân đạp vào bụng Stacy. Stacy văng lùi lại. Cái áo đầm hồng in dấu chân của Eleanor khiến cô tức giận. Nhưng Eleanor đã lao tới tung ba nhát đâm liên tiếp. Stacy luống cuống né tránh nhưng những luồng lửa bắn phụt ra làm cháy xém bộ áo của cô và vài ngọn tóc. Lợi dụng lúc đó, Eleanor hét lớn “Ya”, cô đảo kiếm và chém xuống một nhát thật mạnh. Stacy mím chặt môi vì không còn đường né. Con ma cà rồng vung mạnh cánh tay đón đỡ. “Keng” Trong khi Debbie kinh ngạc vì Stacy dùng cánh tay cô ả đỡ lưỡi kiếm Eleanor nhưng lại không hề bị chặt đứt mà trái lại có tiếng như kim loại va nhau thì Elanor mỉm cười. Nghi ngờ của cô đã được xác nhận. Cô khẽ cười nói với Stacy khi cả hai vẫn ở tư thế đó. -Chào Froxi. Tôi tròn mắt ngạc nhiên không hiểu tại sao cô ta lại đoán được thì một luồng gió xoáy từ đâu thốc tới vào giữa chúng tôi hất văng tôi và Eleanor đi. Lúc này cả ba người ở bãi đất hoang đều nhận ra luồng gió xoáy đó là một người di chuyển cực nhanh và đã dùng tay hất văng Eleanor và Froxi. Trong ba người thì chỉ có Debbie cực kì kinh ngạc. Cô bé hết nhìn Stacy lại nhìn người mới đến. Sao họ lại giống hệt nhau như thế này. Cô gái mới đến cũng tóc hồng, đôi mắt màu hồng, diện mạo không khác gì Stacy nhưng thấp hơn chút và nước da lại trắng hồng hơn. Trông hai Stacy chẳng khác gì chị em sinh đôi. Stacy này mặc bộ váy đầm với phần ngực bó dài tới eo có màu đen và những sợi dây cột đan chéo phía trước. Hai ống tay áo ngắn màu trắng phồng ở vai và túm lại ở khuỷu tay với dây lụa nhỏ. Phần váy màu trắng với hai lớp, vải mềm ở ngoài và phần lụa mịn màng ở trong, trong và sau đều viền ren. Con ma cà rồng Stacy này lại có điểm khác biệt là đôi găng bao bọc lòng bàn tay nhưng lại lộ ngón và kéo dài chút ở cổ tay. Nó có màu đen và không biết làm bằng chất liệu gì. Stacy này liếc nhìn Stacy kia và hai cô gái một lượt rồi nói: -Cô quá lắm nhé Froxi. Tôi nhún vai: -Tôi chỉ muốn giúp cô thôi. -Cô mạo danh tôi mà nói muốn giúp tôi sao ? Stacy đanh giọng. -Tôi biết cô không thích đánh nhau nên thay mặt cô tiếp chuyện với họ thôi mà. Tôi cười giả lả. -Hừ. Tôi sẽ nói chuyện với cô sau, Froxi. Stacy hắng giọng. -Đợi đã. Vậy ra kia không phải là Stacy sao ? Debbie kinh ngạc chỉ tay vào tôi. -Cô ấy là cô phục vụ Froxi đó Debbie. Eleanor mỉm cười. Debbie trong mắt ngạc nhiên. Hóa ra là thế. Hèn gì chị Eleanor giành của cô. Chị ấy đã biết đó là Stacy giả. Nhưng họ giống hệt nhau thế mà. -Được rồi. Hai người muốn gì đây ? Stacy lạnh lùng nói; -Bức ép người khác. Quấy phá nhà tôi. Bây giờ lại đánh nhau với bạn tôi nữa. -Vẫn như ban đầu thôi. Chúng tôi chỉ muốn thử sức và chứng thực sự kì lạ của cô. Eleanor nói. -Tôi chẳng cần chứng minh gì cà. Nếu muốn chơi thì tôi sẽ chơi. Stacy hất cằm; -Cả hai cùng lên chứ ? -Không. Eleanr búng tay trái. Thanh kiếm lửa từ tay phải biến mất; -Debbie, lên đi em. Debbie giật mình nhưng cũng chậm rãi tiến ra. Stacy nheo mắt: -Cô bé không sợ chết sao ? -Câu đó nên giành cho cô thì hơn, con ma cà rồng. Debbie cáu giận. -Tốt thôi cô gái nhỏ. Cô sẽ cực kì đau đớn đó. Stacy cười lạnh lùng. -Vững vàng lên Debbie. Eleanor thì thầm với cô bé; -Phòng thủ cẩn thận và tấn công khi cô ta sơ hở. Cả tôi và Eleanor đều lùi vào khu rừng nhường bãi đất trống cho hai đối thủ. Cả hai nhìn nhau gườm gườm. Tuy nhiên mỗi ánh mắt lại khác nhau. Debbie muốn đánh bại con ma cà rồng này còn Stacy nghĩ cô bé không nên dây vào chuyện này. Rồi Debbie chợt chụm hai bàn tay lại trước ngực với ngón trỏ chĩa ra và lầm rầm niệm chú. Quanh cô bé tức thì xuất hiện ba cái khiên hình trái tim với dấu hiệu thập tự trên mặt. Những cái khiên xoay một vòng rồi biến mất. Debbie vung tay. Ba luồng ánh sáng trắng bay vụt ra về phía Stacy. Chúng có hình dạng như những cây thập tự nhưng lại nhọn đầu. Eleanor chặc lưỡi. Stacy lắc mình và biến mất khiến ba mũi ánh sáng đó đâm phập vào mấy thân cây. Tôi thấy chúng tan ra và cái cây đó chẳng tổn hại gì. Đó là phép thuật thanh tẩy. Vô hại với người thường nhưng lại là chất hủy diệt đối với những sinh vật bóng tối như ma cà rồng, như Stacy. Bất giác tôi lại lo lắng. Nếu Stacy có chuyện thì tôi sẽ nói sao với Bruno đây. Stacy xuất hiện phía bên trái Debbie. Cô ta chạy nhanh đến mức chẳng ai thấy được. Tôi thầm thán phục con ma cà rồng này. Debbie vung tay vè phái đó. Hàng chục mũi ánh sáng lại bắn ra và Stacy lại biến mất. Những mũi ánh sáng tiếp tục bắn ra tứ phía theo chiều chạy của Stacy vòng quanh bãi đất trống. Vài mũi bay về phía tôi hoặc Eleanor và tôi cũng như cô ta, lách mình né tránh hoặc núp sau những thân cây. Những mũi thập tự mải miết đuổi theo Stacy nhưng chúng không sao chạm được vào bóng của cô ấy. Stacy chạy vòng quang rồi bất thần ngoặc thẳng vào Debbie. Cô bé hốt hoảng nhưng không tránh được. “Rầm” Nắm đấm Stacy trúng vào một cái khiên làm nó vỡ toang còn cô bé bị văng đi chục bước. Ngay lập tức Debbie vung tay ra trước mặt. Luồng ánh sáng cực lớn thốc vào mặt Stacy. Nhưng Stacy biến mất ngay lúc Debbie vung tay thành ra tôi thấy luồng ánh sáng đó xộc thằng vào đám cây và xuyên qua khu rừng. Debbie lo lắng nhìn con ma cả rồng thoắt ẩn thoắt hiện. Tất cả đòn đánh của cô không bì được tốc độ cô ả. Cô ả đúng là con ma cà rồng nhanh nhất mà cô bé gặp. Nhưng giờ cô cần phép thuật mạnh hơn và lan rộng hơn. Debbie xoay vòng. Hai đầu ngón tay lóe sáng để vẽ thành một vòng tròn hoàn chỉnh. Cô lại đặt tay trước ngực và niệm chú. Vòng ánh sáng phình lên thành một cái vòm cung và bắn ra cực nhanh. Stacy không thể chạy nữa mà phải nhảy lên. Debbie chỉ chờ thế. Cô đưa tay ra và lầm rầm niệm chú. Mặt đất xuất hiện vô sô những hình chữ thập trong vòng tròn nhỏ. Debbie phất tay về phía Stacy. Những vòng tròn sáng rực lên và phóng ra những sợi xích với đầu mũi tên nhọn. Ở trên không, Stacy sẽ không thể nào né tránh. Hàng trăm mũi tên xích nhắm tới Stacy đang lơ lửng. Debbie cười thầm. Lẫn này cô không thoát đâu, ả ma cà rồng. Stacy không hề mất bình tĩnh. Cô nàng uốn mình, vung tay đánh bật tất cả những mũi tên. Đoạn Stacy nhảy xuống một cách duyên dáng với một gót chân chạm đất nhẹ nhàng rồi cả bàn chân và cuối cùng là hai chân. Tuy nhiên ba cặp mắt tròn xoe không vì tư thế ấy mà là kinh ngạc vì làm sao Stacy có thể chạm vào ánh sáng. Điều bí ẩn này chỉ có thẻ giải thích bằng đôi găng tay kia mà thôi. Stacy mỉm cười: -Giờ đến lượt tôi. Và cô nàng biến mất. Trong khi cả ba còn chưa biết Stacy định làm gì thì giật mình vì tiếng một cái cây bật gốc. Cô ta vừa cắm ngón tay mình vào thân cây và nhổ bật nó lên. -Cẩn thận đó Debbie. Eleanor la lên. Stacy vung tay ném cái cây vào Debbie. Cô bé lúng túng, có vẻ như cô bé không thích những đòn tấn công bằng sức mạnh. Debbie xỉa mạnh bàn tay vào cái thân cây lao tời. Tức thì nó bị cắt làm đôi bởi một ánh sáng dọc hình lưỡi liềm. Còn chưa kịp thở phào, một thân cây từ hướng khác lao đến. Debbie cắt đứt nó ngay. Liên tiếp sau đó những cái cây bật gốc từ xung quanh bãi đất tiếp tục bay về phía Debbie. Cô bé luống cuống chống đỡ. -Debbie! Lưới cắt. Eleanor bên ngoài la lớn. Debbie chụm tay lại rồi nhanh đẩy ra hai bên. Xung quang cô bé xuất hiện những cột sáng mỏng dẹt như tờ giấy rồi bắn ra cực nhanh. Những thân cây bị cắt nát ngay lập tức. Khung cảnh trống trải nhưng Stacy đâu. -Debbie! Cẩn thận. Từ trên không, một thân cây khá lớn bổ nhào xuống cô bé. “Rầm” Debbie bị chấn động mạnh. Cô bé té ngã nhưng không suy xuyển gì vì cái khiên thứ hai đã đỡ đòn cho cô. Và nó cùng cái cây nát vụn ra. Stacy hiện ra như một bóng ma cười cười nhìn Debbie đang nằm dưới đất. -Chịu thua chưa cô bé ? -Đừng hòng. Debbie phun tóc khỏi miệng và đứng bật dậy. Cô không thể thua được. Nếu cô thua thì chị Eleanor sẽ nói gì. Liệu cô có còn giữ được chiếc nhẫn mà chị ấy đã đưa. Debbie giơ bàn tay vẽ một vòng tròn trước mặt. Không khí như tờ giấy hiện ra một cái vòng ánh sáng dẹp với những hàng chữ lạ viền quanh và có một chữ thập tự trong cái vòng tròn đó. Debbie hét lên một tiếng và xoay bàn tay cùng cái vòng về phía Stacy. Từ trong vòng tròn bắn phụt ra một trái cầu nhỏ với bốn chữ thập tự xung quanh. “Bùm” Mái tóc tôi bị thổi bay lên. Không còn là ánh sáng thanh tẩy nữa, nó là ánh sáng sát thương. Cảnh vật bắt đầu bị tổn hại. Cây lá cháy xém. Những hố đen lộ ra chi chít. Mặc dù phạm vi nổ chỉ gói gọn trong 1 mét vuông nhưng với cường độ bắn ra dày đặc thế này, sức phá hoại quả không nhỏ. Một quả chợt bay về phía tôi. Tôi thổi cho nó một luồng hơi lạnh. Tức tì nó đóng băng rơi lốc cốc sau lưng tôi và vỡ ra thành vũng nước nhỏ. Tôi thấy Eleanor nháy mắt nhìn tôi cười cười. Còn Stacy, cô nàng không thể làm như tôi nhưng lạng lách và né tránh là sở trường. Chúng tôi còn nghe thấy tiếng đếm của Stacy trong nền âm thanh ầm ầm đó. 36 .. 37 .. 38 .. Cô ta định làm gì vậy. Tôi lại càng thắc mắc hơn khi Stacy chỉ đứng một chỗ né chứ không chạy quanh như hồi nãy nữa. “Bùm” 58 .. “Bùm” 59 .. “Bùm” 60 .. -Bây giờ đến lượt tôi. Tiếng Stacy thật rõ ràng. Hóa ra cô nàng nhường 1 phút tấn công cho Debbie. Trước sự sửng sốt của chúng tôi, tốc độ của Stacy trở nên kinh hoàng. Cô trở thành cái bóng giữa trận mưa những quả bóng và hất trả ngược chúng lại chỗ Debbie. “Đùng” “Đùng” “Đùng” Những tiếng nổ liên tiếp vang lên kèm khói bụi mù mịt. Khi khói tan, khung cảnh hiện ra là Stacy đang nắm cổ Debbie bằng một tay và nhắc bồng lên. Chiếc khiên cuối cùng đã vỡ nát. Debbie hai tay nắm chặt lấy tay của Stacy. -Chịu thua chưa cô bé ? Stacy lạnh lùng nói. -Tôi không thua. Debbie cố nắm tay Stacy bứt ra nhưng cô không thể. Cô đã kiệt lực cả về sức lẫn nội lực. Cô không thể đánh bại được cô ả ma cà rồng này. -Nếu tôi bóp mạnh cô bé sẽ chết ngay tức khắc. Stacy đe dọa. Debbie không muốn thua. Từ khi vào hội, rèn luyện và phấn đấu cho đến khi mình được trao nhẫn, cô đã vui sướng và tự hào biết bao. Cô đã đánh bại biết bao nhiêu sinh vật xấu xa với sự kèm cặp của chị Eleanor. Vậy mà giờ khi đơn độc thế này, cô không thể đánh bại cô ả mà cà rồng này. Cô là đồ phụ trợ thôi sao. Debbie đưa ngón tay chỉ vào mặt Stacy. Ngón tay lóe sáng. Nhưng phản ứng con ma cà rồng cực nhanh. Tia sáng của cô chỉ khiến một cọng tóc đứt lìa. Stacy giận dữ: -Cô đã chọn rồi đấy nhé. Con ma cà rồng bóp mạnh tay. Debbie cảm thấy nghẹt thở. Chỉ vài giây, cô sẽ chết. Sao chị Eleanor không ra tay. Chị ấy đã hứa mà. Hay chị ấy cho rằng cô đã vô dụng nên không cần nữa. Con ma cà rồng này quá mạnh. Cô không thể thắng nổi. Khi lý trí mờ đi, Debbie chỉ còn cảm xúc sợ sệt. Sợ hãi trước một sức mạnh quá lớn. Cô sợ cái chết. Debbie gượng nói thều thào: -Tôi … chịu … thua … Và cô bé ngất đi. Stacy buông tay khiến cô bé rơi bịch xuống đất. Và Stacy vội phòng thủ khi thấy Eleanor từ từ tiến vào. “Lốp Bốp” -Giỏi lắm. Cả hai người. Eleanor vỗ tay khen tặng. -Thật ra cô muốn gì vậy ? Stacy nhìn Eleanor khó hiểu. -Chúng tôi chỉ muốn thử sức mạnh cô thôi. Vì cô làm tôi quá tò mò. Eleanor cúi xuống xem xét Debbie. Cô suýt xoa vì vết tay Stacy trên cổ cô bé rồi đỡ cô bé dậy. -Chúng tôi sẽ không làm phiền cô nữa. Cám ơn nhiều nhé Stacy. Eleanor mỉm cười rồi quay sang tôi; -Froxi này, khi nào chán làm phục vụ thì ghé chỗ tôi chơi nhé. Và nhớ cầm theo thứ này. Eleanor ném cho tôi một vật và tôi giơ tay bắt lấy. Đó là một mặt đeo có hình thanh kiếm. -Tạm biệt nhé Stacy, Froxi. Eleanor mỉm cười vẫy tay chào cả hai chúng tôi nhưng đến tôi cô nàng lại đặt hai ngón tay lên môi tặng tôi một nụ hôn gió. Tôi cảm thấy rợn gai ốc còn Stacy nhìn tôi với vẻ mặt hết sức kì dị. Đoạn cô nàng Eleanor xốc Debbie lên lưng và cõng cô bé quay đi. Bãi đất hoang giờ chỉ còn chúng tôi đứng đó với lòng tràn đầy thắc mắc về những sự việc lạ lùng này. [/spoil]
Giống như như mấy bé ngủ trên giường thôi. Chị-em,mẹ-con,cha-con,... Chưa có người thích hợp thôi Mà hai người này love nhau thì Cho Froxi thích Ren Đọc lại đi. Stacy dùng cái găng tay đó
mình là mình cực ghét mấy nv như debbie đấy nhé, đã k tự lg sức lại còn to mồm, mình mà là stacy là con bé kia k chết cũng bị thg rồi. hì.
^Ây, ai mà chẳng háo thắng, từ trẻ con đến người già, phụ nữ lẫn đàn ông, bê đê hay lưỡng tính..... -------- Nhận xét chap: Froxi đánh chay không mà còn khoẻ hơn thú :-0, cú đá của nó mạnh chắc chỉ thua cú đấm kim cương của bác sĩ... Stacy là ma cà rồng mà toàn chơi đấm với đá như lý tiểu long, lại còn ném cây, ném đá như Hulk, chắc ảnh hưởng từ mấy chap mà "tôi cùng fiona tung nhau quả đấm" Cái con chị chắc chắn còn mạnh nữa, nếu đánh với Stacy thì tan xương nát thịt....hoặc đi luôn nhà của cô nàng. BTW, chung quy thì đây là hình dạng stacy nếu toàn chơi đánh vật lý [spoil][/spoil]
HOA HỒNG XANH(3): CHỊ EM [spoil] Con đường mòn nhỏ dẫn từ Kizork về Old Flower đang có hai bóng người đang đi. Một người mặc bộ đồ trắng đen còn người kia mặc bộ đầm hồng. Trông họ giống hệt như chị em sinh đôi. Từ mái tóc màu hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn cho đến đôi mắt màu hồng kì cục khó ai có thế giống vậy nếu không phải chị em. Điều khác biệt duy nhất ở họ là cô gái đầm hồng cao hơn cô gái đầm trắng đen một chút. Và chỉ có ở vị trí của họ mới hiểu họ chẳng là chị em gì cả. Đi thêm mộ đoạn, cô gái áo trắng đen nói: -Ai hóa trang cho cô vậy Froxi ? Cô gái áo hồng tên Froxi trả lời: -Là Tazana. -Phải cô bạn thần rừng của cô không ? -Ừ đúng vậy. Tôi không hiểu sao hóa trang y hệt thế mà cô ta vẫn nhận ra tôi, Stacy à ? -Có thể là lý do khác. Stacy bật cười; -Để hóa trang không chỉ là diện mạo mà còn là cử chỉ dáng dấp hay thái độ. Tôi gật gù. Phải rồi. Tôi đã giơ tay đỡ kiếm. Ma cà rồng không thường làm thế. Có lẽ vì vậy mà tôi lộ. Nhưng sao cô ta biết là tôi. -Sao cô không sợ ánh sáng hả Stacy ? Tôi thắc mắc tiêp. -Tôi vẫn sợ chứ. Stacy mỉm cười; -Nhưng tôi vẫn đang tập để có thể quen dần với chúng. -Cô có cái găng tay tuyệt nhỉ. Hẳn nó rất đặc biệt. Tôi nhìn đôi găng tay của Stacy háo hức. -Nó giúp tôi có thể chạm vào những phép thuật hữu hình hay một thứ vũ khí sắt bén nào đó. Stacy giơ bàn tay ra cho tôi xem. Nó không hề trầy xướt mà hình như vẫn láng mịn. -Hôm nào cho tôi mượn nhé ? Tôi dụ. -Không. Stacy từ chối. -Sao vậy ? Tôi kêu lên thất vọng. -Cơ thể cô đã là một thứ vũ khí lợi hại rồi Froxi. Stacy nói; -Cô đâu cần đồ chơi nữa. -Nhưng có một món trong tay cũng thích lắm chứ. Tôi mơ màng và dụ; -Hay cô và tôi chơi một trận nhé. Tôi thắng cô cho tôi mượn vài ngày. -Cô không thắng tôi được đâu Froxi. Stacy bật cười khanh khách. -Không thử sao biết được chứ. Tôi bực vì giọng cười khinh thường của cô ta. -Vậy thử nhé. Stacy nói và lắc mình biến mất. -Ê. Tôi kêu lớn và nhìn quang. Con đường mòn chỉ còn mình tôi. -Đằng trước. Giọng Stacy và cú đấm vào mặt tôi. Tôi nghiêng đầu né và vung tay đáp trả. -Phía sau. Cô ta biến măt trước mặt tôi làm cú đánh của tôi vào khoản không trong khi cô nàng thụi vào lưng tôi một cú nhẹ. Tôi xoay người vung tay đáp trả nhưng cô ta lại biến mất. -Lại trước. Cô nàng xuất hiện ngay khi tôi xoay mình và móc vào chân tôi khiến tôi té ngã. Tôi điên tiết khi chưa kịp làm gì thì đã bị ăn đòn liên tiếp. Hơi lạnh bùng phát quanh tôi. Nhưng cô nàng bỗng nhiên nhảy chồm lên người tôi, hai tay Stacy chụp lấy hai tay tôi và kéo lên trên trong khi đầu gối cô ta kẹp chặt lấy đùi tôi. Stacy cười khúc khích vì đè được tôi xuống. Có thể nói cả tôi và cô ta đều cùng đỏ mặt vì tư thế này. -Đừng giận. Nghe tôi nói nè Froxi. Stacy cúi sát mặt tôi cười nói; -Tôi nhanh hơn cô nhiều. Cô sẽ bị an đòn nhiều hơn. Nhưng nếu cô dùng nó, tôi sẽ chẳng thế đến gần cô. Nếu cô đuổi thì tôi chạy và tôi cược rằng cô chẳng chạy bằng tôi đâu. Chúng ta rồi sẽ chẳng ai thắng ai cả. -Đó là lý do cô không muốn đánh nhau với tôi. Tôi nguôi giận đột ngột không hiểu vì lời nói Stacy hay tư thế lạ lùng này. Stacy đứng thẳng lên và chìa tay ra. -Vậy hòa nhé ? -Thôi được. Hòa vậy. Tôi nói và bắt tay để cô ta kéo tôi đứng dậy. Hai chúng tôi lai đi thêm một quãng ngắn nữa thì tôi sực nhớ một chi tiết: -Sao cô tỉnh nhanh vậy Stacy. Thuốc tôi dùng cho cô phải 6h cô mới tình mà ? -Cơ thể tôi kháng thuốc mạnh lắm Froxi à. Tôi thường uống chúng giải khuây mà. Stacy đáp nữa đùa nữa thật. Thật khó tin khi ngày nào cô ta cũng lấy thuốc độc uống giải khuây nhưng tôi chẳng thể phản bác. Stacy nhìn tôi ậm ừ thì cười nói: -Cô mặc cái áo tôi hợp lắm Froxi. -Cám ơn cô. Như thế mới gọi là sắm vai chứ. Tôi nhìn lại bộ áo của mình. Nó dính đất xây sát và cháy xém vài chỗ. Ái chà, cô ta nhắc khéo mình đền đây. Người giàu bao giờ cũng tiếc của. -Tôi sẽ trả cô bộ váy y hệt thế này. Tôi nghĩ đến Salin. Không biết em ấy có bộ như thế này không. -Không cần đâu. Stacy xua tay; -Cô giặt sạch rồi trả lại toi cũng được. -Chi vậy ? Nó cháy rồi mà. Tôi ngạc nhiên. Stacy tiến lại gần tôi đặt tay mò mẫm những vết cháy: -Đây là kỉ niệm để tôi nhớ đến cô Froxi. Cám ơn đã giúp tôi. -Ôi dào, có gì đâu mà. Tôi lắc đầu. -Tôi biết cô làm việc này vì anh Bruno và vì chính cô đúng không ? Stacy mỉm cười. Tôi đỏ mặt: -Làm gì có. Tôi muốn giúp cô mà. -Tôi biết mà Froxi. Không cần ngượng thế đâu. Chúng ta là đối thủ cạnh tranh mà. Stacy bật cưới lớn và chạy vụt đi. Thoáng cái đã mất hút. -Này. Tôi gọi to. -Nhắn với Bruno mai tôi sẽ đến. Giọng Stacy văng vằng lại từ tít đằng xa. Tôi lắc đầu. Đúng là một con ma cà rồng quyên dáng và quỉ quái. Chợt tôi sực hiểu ẩn ý của cô ta lẫn vụ hồi nãy. Cô ta muốn trả đũa vụ cái hôn trên giường của tôi. -Đồ ma cà rồng quái gỡ. Tôi lầm bầm rủa. ********* Trên con đường lộ lót đá dẫn về Old Flower cũng có hai người bước đi. Chính xác hơn là một cô gái lớn đang cõng một cô gái nhỏ. Gió khuya lạnh đìu hiu thổi làm cô gái nhỏ sực tỉnh. Cô mơ màng nhận ra mình đang ở đâu. -Chị Eleanor ? -Em tỉnh rồi à Debbie. Eleanor vui vẻ nói. -Em … Debbie nhớ lại sự việc rồi đột nhiên òa khóc nức nở. -Sao thế Debbie ? Eleanor đặt cô bé xuống và xoay cô bé lại. Debbie không ngừng khóc và lắc đầu. Eleanor dắt cô bé đến một gốc cây lớn ven đường và để cho cô bé ngồi khóc thoải mái. Cô cũng ngồi bó gối với hai tay đặt lên đầu gối và lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Hồi lâu sao khi Debbie thôi khóc thì Eleanor đưa cho cô bé một chiếc khăn tay. -Chị không mắng em sao ? Debbie thút thít. -Sao em nghĩ chị muốn mắng em ? Eleanor nhẹ nhàng nói. -Em đã thua. -Ừ, em đã thua, Debbie à. -Chị không lấy lai nhẫn hay cho em sụt cấp sao ? Em không còn được làm việc nữa ? Debbie bắt đầu ngạc nhiên. -Em đúng là ngốc. Eleanor cười xoa đầu cô bé; -Chị không làm thế đâu. -Em không hiểu ? Debbie ngơ ngác. Chị Eleanor cười nghĩa là mọi chuyện không có gì lớn cả. -Thắng bại không quan trọng Debbie. Quan trọng là những gì ta học được qua một trấn đấu. Vậy em nghĩ gì khi chịu thua cô ta ? -Em thấy mình yếu đuối chị Eleanor à. Cô ta quá mạnh, em không thể thắng và em sợ chết. Debbie rùng mình. -Đó chính là thứ chị muốn em trải qua Debbie. Sợ hãi trước sức mạnh tuyệt đối là thu mà ta cần phải gặp. Có đối đầu nỗi sợ hãi, chúng ta mới kiên cường hơn. Eleanor gật đầu hài lòng; -Những kẻ cứ lao đầu vào sức mạnh lớn hơn mình thì chỉ ngu ngốc như những con thiêu thân. -Vậy em nghĩ gĩ khi cô ta có thể giết em mà lại không ra tay ? -Cô ta không thể giết người ? Debbie suy đoán. -Không, Debbie à. Eleanor bật cười; -Cô ta có thể giết em ngay từ đầu với một cú đâm bằng bàn tay. Em sẽ lủng tim chết ngay tức khắc. -Vậy sao chị lại cho em ra ? Debbie rùng mình sợ hãi. -Vị chị nghĩ cô ấy sẽ không giết em Debbie à. Co ta là một con ma cà rồng tốt. Và đó là điều thứ hai chị muốn nói. Sinh vật bóng tối cũng có nhiều loại. Có những con cùng hung cực ác phải loại trừ ngay nhưng cũng có những người như Stacy kia. Họ thân thiện và hiền lành. Khi tự cho mình quyền phán xét sự sống chết của người khác thì ta phải thật công bằng và thử xét trên lập trường của họ. -Chị biết tất cả mọi thứ sẽ diễn ra thế này sao ? Debbie kêu lên kinh ngạc. -Đúng. Nên chị muốn nhờ cô ấy dạy em hai bài học này. Eleanor nhoẻn miệng cười. -Chị thật tài đó, chị Eleanor. Debbie thán phục. Debbie ngẫm nghĩ rồi thắc mắc: -Còn Froxi ? Chị biết cô ấy giả dạng Stacy từ bao giờ ? -Ngay từ đầu Debbie. Eleanor đột nhiên trầm ngâm. -Nhưng cô ta giống hệt thế mà ? -Chị không nhìn diện mạo Debbie. Eleanor lắc đầu. -Vậy thì nhờ vào cái gì ? -Cử chỉ, thái độ của cô ấy. Stacy này có hứng thú đánh nhau hơn. Eleanor đưa tay lên che miệng cười; -Với lại chị cảm nhận được cái lạnh cô ấy giống y trong quán. Chưa kể Stacy này ánh sáng nhiều hơn bóng tối. -Ôi, chị tinh thật đấy Eleanor. Debbie thốt lên ngưỡng mộ. -Em phải tập dần Debbie. Chúng ta phải biết phân biệt kẻ khác trước khi ra tay. -Làm sao chị biết được điều đó ? -Đó là cảm nhận riêng từng người thôi Debbie. Chỉ có rèn luyện mới có được thôi. -Vậy chị cho rằng Froxi là người gì ? -Froxi … Eleanor lắc đầu; -Có lẽ chỉ số 1 mới biết. -Số 1. Debbie lẩm bẩm; -Chị có bao giờ gặp số 1 chưa ? -Anh ta là một người đáng kinh ngạc Debbie. Eleanor xoa đầu cô bé; -Chưa đến lúc em gặp anh ta đâu. -Em còn 1 thắc mắc ? Debbie chợt cười nói. -Gì vậy em ? -Chị thích Froxi à ? -Làm gì có Debbie. Eleanor bối rối. -Bời vì em thấy chị nhìn Froxi rất kì cục. Cứ như … -Như sao ? Eleanor ngoái đầu hỏi -Như chị muốn sở hữu cô ấy vậy. Debbie nói ra nhận xét. -Chị … Không đâu. Eleanor đứng dậy đột ngột; -Đi thôi Debbie. Debbie ngẩn ra thì Eleanor đã bước đi thật nhanh: -Chờ em với chị Eleanor. Chị chưa trả lời em mà. ********* Tôi đẩy của vào quán. Bruno quay lại: -Stacy .. Rồi anh ta chưng hửng; -Froxi, em làm gì vậy ? Tôi tiến lại quầy ngồi cười với anh ta: -Mới xa nhau có 3 ngày mà anh đã quên em rồi sao ? Em là Stacy đây. -Froxi, đừng đùa kiểu đó. Khuôn mặt và trang phục của em có thể là Stacy nhưng em vẫn là Froxi thôi. Bruno nghiêm mặt. -Sao anh nhận ra em ? Tôi thầm thắc mắc. Hóa trang thế sao ai cũng biết vậy kìa. Bruno cười lớn: -Em đang có khuôn mặt Stacy, mùi Stacy từ quần áo cô ấy nhưng cử chỉ và thái độ của em vẫn là Froxi thôi. À, ra là thế. Có lẽ vì thế mà Eleanor biết. Tôi giơ tay ngửi thử quần áo. Chỉ có mùi thơm tho. Tôi tủm tỉm cừoi với Bruno: -Stacy có mùi gì thế anh ? -Em biết làm chi ? -Để sau này hóa trang tốt hơn. Tôi nói. -Anh không thích em đùa thế đâu. Ai háo trang cho em vậy ? Tazana phải không ? -Anh giỏi thật. Chuyên gì cũng biết cả. Tôi giơ một ngón tay khen ngợi. Bruno lắc đầu: -Không. Chuyện lần này anh không biết gì cả. -Nhưng mà anh đoán đúng đó. Tôi nói và kể lại mọi chuyện. === -Ra là vậy. Bruno gật gù khi nghe xong; -Chí ít thì họ không thể hại hay gây rối Stacy nữa. -Stacy mạnh lắm anh à. Tôi nói. -Em cũng đâu kém gì. Bruno cốc nhẹ lên đầu tôi. -Vậy em có được thưởng không ? Tôi hí hửng nói. -Em đúng là một cô gái xấu tính và cơ hội Froxi. Bruno bật cười lớn nghĩa là tôi sắp có một ly ngon lành. Tôi chống tay đứng dậy: -Em đi ngủ đây. Mai Stacy sẽ ghé quán. Mà anh muốn giặt bộ này không ? Bruno vừa vui mừng vì tin tôi báo thì ngạc nhiên: -Sao em lại nói vậy ? -Vì em phải giặt bộ này trả Stacy. Em nghĩ anh sẽ muốn làm việc này. Nso có mùi Stacy đó. -Hừ. Việc em em làm chứ. Bruno nhăn nhó khó chịu. -Rồi. Rồi. Em làm vậy. Tôi le lưỡi. Khi đi đến sau quầy, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ. -Bruno à, Stacy còn nhắn một câu nữa. -Gì vậy ? Bruno quay lại thắc mắc. -Lại đây. Tôi ngoắc. Bruno tiến lại gần. Khi khoảng cách đủ gần, tôt đột ngột rướn người lên hôn vào má Bruno. -Chúc ngủ ngon anh Bruno. Tôi cười ré lên và chạy vào trong trong khi Bruno sờ tay lên má ngơ ngác. Vậy là 2-1 nhé cây kẹo bông. [/spoil]
Hôm qua đưa ra đủ dẫn chứng lý lẻ để thuyết phục cha TKH là Froxi hun Stacy như cháu hun cô, con hun má... Giờ thì...hết thật rồi -------- Dân võ công, võ bị có khác, dạy nhau cũng phải đem nhau đi bem :-D Froxi và Stacy khéo sau này cùng nhau chạy trốn để cho Bruno với Bác Sĩ bị cắm sừng Còn con Eleanor không biết mê cái gì của con Froxi, thân thể hay tâm hồn (hay thịt) >.< ------- Bruno mãi chỉ là một thằng khờ trừ khi được Johann khai sáng thôi (Sau này sẽ tiết lộ thân phận thật của Johann, hai người này giống nhau đến không ngờ đấy :-9)
Froxi có thể băng hóa tế bào Cứng đến nỗi vũ khí thông thường không đã thương nổi :P Cái này sẽ nói về sau Chứ không dễ bị lụi như bên kia đâu Thế muốn sao Mcr nhào vô chơi chân tay thôi Con nhỏ này lụm đc item hiếm còn muốn gì Yeah Eleanor là một nhân vật med thích Power trận này ẻm chỉ đùa thôi Vẫn vậy mà Chỉ là hai cô gây chuyện chơi Để thêm vô cmt đoán xem :P Johan là thằng quỉ nào
Dạo này tên Med dc cừu non Bông Gòn (a.k.a Kẹo Bông) và lão dê cụ Huy Ngố 'đả thông tư tưởng' về chuyện này, chuyện kia nên những cảnh nóng đang dần dà thấm nhuần vào lối viết của hắn. Có lẽ một Med trở thành một tác gia chuyên về viết về shoujo-ai sẽ ko còn xa nữa đâu Không dừng lại ở đó, ta bỗng có linh cảm ko lành là Med sẽ vượt qua cả giới hạn của shoujo-ai để bước vào một thế giới khác. Một thế giới mà nơi những tâm hồn trong sáng nhất sẽ phải đỏ mặt mà ngất đi Nói nhảm thế đủ rồi. Trận đánh này viết hay đấy, vậy mà ngươi cứ ngại dài dòng này nọ
Thế bọn mi có thích vậy ko MÀ như thế cũng có hứng viết Hở Ý mi là vụ chat hả Never Không bao giờ Stop tại đây Ýta là miêu tả không hay thôi đánh nhau ko thực ấy Nhưng mọi người ủng hộ thế thì vui rồi Còn dài là ta ngại gõ
Sao 5 vụ án mọi người thích vụ nào nhất nhỉ Câu này chắc ko cho forguise vì ta biết hắn thích nhất chap nào