Ôi chu choa, sao tự nhiên con bé Bell lại dễ thương đến thế, nào lại đây, lại đây sờ râu bác sĩ một cái nào !!!! X3 ------ Mối quan hệ thầm lặng giữa vô hình và người dơi, không còn gì để mà phàn nàn cãi cọ nữa
^Thế giới quá khứ nên ta nhét hầm bà lằng nhân vật vô ấy mà Post chương cuối cùng của arc này, chia làm hai phần Bản nhạc buồn của mùa đông (1) [spoil] Tiết trời giá lạnh với những trận gió đông rét mướp thổi những bông tuyết điểm xuyết cho bầu trời hơi xám xịt. Những con đường lại phủ tuyết trắng tinh mặc cho bao lần bị nạo vét bởi bàn tay tê buốt của những người đào tuyết thuê cần mẫn Mặc cho tiết trời giá rét, những dòng người mặc áo ấm, chòang khăn len đủ sắc màu tất tả đi lại trên con đường buổi sớm với những dự tính riêng trong đầu Đó là bộ mặt của thành phố Old Flower khi dân cư đã bắt đầu thích nghi với cái giá rét của mùa đông tuyết trắng. Trái với nhịp sống sôi động ấy, Vô Hình thì chỉ bình thản đi chầm chậm trên những con đường tuyết phủ, thi thỏang sải bước qua những con hẻm dưới mái hiên đã hình thành những thạch nhũ nước đá như chực chờ rơi xuống. Hắn lang thang không mục đích, hay chính xác hơn, mục đích của hắn là giết thời gian. Bị thương như thế, cô bé Bell cần một không gian yên tĩnh để tịnh dưỡng. Cho nên, hắn nói là đi ra ngòai làm việc và nhanh chóng lỉnh đi mất, trước khi ông bác sĩ Siegwelt Orsebész cảm thấy cần phải đuổi khéo hắn. Vậy mà bây giờ khi đã bước chân ra ngòai, hắn cũng chẳng có hứng thú đi làm cái công việc cầm nhầm đồ thiên hạ, mà cứ để mặc đôi chân đưa đi đâu về đâu thì đưa. Khi muốn thời gian đi chậm thì nó sượt qua như thỏ, nhưng khi muốn nó qua nhanh thì nó xứ bò lê bò lết, có lẽ chậm hơn một con rùa. Nhưng rùa bò chậm đến đâu thì cuối cùng cũng đến đích. Cái thời điểm đó là giữa trưa, khi mặt trời đã tìm được cách xượt những tia nắng yếu ớt của nó qua đám mây mùa đông xám xịt, tạo những mảng nắng tương đối ấm áp loang lổ trên nhưng mái nhà và con đường tuyết phủ. Đã đến lúc quay về. Gã nghĩ thế và giương mắt lên xem mình đang ở đâu, và có cảm giác hai hốc mắt của mình đang tối sầm lại. Trước mặt gã là tàn tích ngôi biệt thự của ông Chimes Grandes. * ** -“Ồ, đi làm mới về đó à?”, ông bác sĩ Siegwelt Orsebész, đang ghi chú sổ sách gì đó, ngước con mắt lên nhìn Vô Hình bước vào nhà, giũ bớt tuyết bám trên áo khóac Gã trả lời bằng một cái nhún vai, và tấp vào cái bàn gần lò sưởi đút than đang cháy bập bùng trong nhà. Có sẵn một cốc trà an thần giống hôm qua. -“Tôi mới thay băng cho cô bé”, bác sĩ thông báo với một nụ cười thân thiện, “Có lẽ khỏang ngày mốt thì cô bé sẽ có thể xuất viện” Gã chỉ ngồi lặng thinh trên ghế gỗ, lấy que sắt cời một cục than trong lò sưởi, lật nó lên. Những cục than nóng đỏ ánh hồng thi nhau kêu lách tách, cứ như thể đang mừng giùm cho gã. -“Tôi luôn thích chữa bệnh cho những sinh vật huyền bí. Cơ thể họ luôn là những kì quan của tạo hóa”, ông bác sĩ nói bâng quơ, “Và quan trọng hơn là, họ luôn lành bệnh rất nhanh, cho dù đó là một vết thương đạn bắn” Gã ho sặc sụa khi đang uống cốc trà an thần, và làm rơi cái cốc xuống sàn gỗ nâu bóng. Những tiếng ‘lóc cóc’ phát ra khi cái cốc trà bằng sứ siêu bền đó nảy tưng tưng trên sàn. -“Anh cứ đinh ninh rằng cô bé đó là con người bình thường à?”, ông ta nói với giọng nửa giả vờ ngạc nhiên, nửa chọc quê, “Thế chắc anh vẫn đang nghĩ cô bé chỉ mới khỏang năm sáu tuổi gì đó, đúng không?” Cô bé Bell cũng là một sinh vật huyền bí giống như gã, và điều này làm gã ngạc nhiên vì sự vô tâm vô bờ bến của mình. Nghĩ lại mà xem, cô bé ít làm nũng như những đứa trẻ con lòai người ở cùng độ tuổi, thậm chí có nét lanh lợi hơn tuy sự ngây thơ vẫn còn đó. Và, cứ mỗi khi cô gào lên ấm ức là gã lùng bùng lỗ tai, cứ như thể gã đang đứng cạnh một cái chuông nhà thờ đang rung lên những hồi chuông ngân nga. Đáng lẽ gã phải nhận ra điều này từ lâu rồi chứ, khi cô cứ ngủ vào ban ngày và trở nên năng động vào ban đêm. -“Có lẽ tôi phải nói cho anh biết vài điều cần thiết trước khi tôi có thể cho anh đón cô bé”, ông bác sĩ mắc liếc cái đồng hồ đang dịch dần sang số 12, “Còn giờ thì anh lên ngắm cô bé ngủ đi” * ** Buổi sáng hai ngày sau, cánh cửa căn nhà số 13 đường The Sloth, đồng thời cũng là phòng mạch tư của bác sĩ Siegwelt Orsebész, bật mở. Từ trong bước ra hai người một lớn một nhỏ mà nhìn sơ người ta tưởng là một kẻ bắt cóc con nít và nạn nhân của hắn, mặc dù trông cô bé tóc tím như màn đêm kia cứ tươi cười quấn quít quanh cái gã quấn băng như xác ướp kia. -“Chúc mừng cô bé xuất viện nhé”, ông bác sĩ vẫn vận bộ quần áo giống găngx-tơ của mình nhìn cô bé tíu tít mà cười. -“Dạ, cháu cám ơn bác sĩ nhiều”, cô bé quay lại khoanh tay lễ phép, nghiêng nghiêng mái tóc tím để cảm ơn ông bác sĩ. Còn Vô Hình ngó cô bé, lòng cũng mừng là cô bé đã khỏi hòan tòan và cái dáng vẻ năng động đã quay về với cô như xưa. Nhưng hắn hơi phân vân không hiểu ông bác sĩ Siegwelt này đào đâu ra một bộ quần áo ấm cho trẻ con cho cô bé mặc như thế. Cũng mũ len, khăng chòang cổ, áo len phủ ngòai và , găng len và vớ len giữ ấm. Thêm một đôi ủng đi tuyết nữa. Thật khó tin là vai ngày trước cô còn mặc bộ áo ngủ mỏng manh quấn mềm đi chân trần trên nền tuyết lạnh. Gã cũng ngạc nhiên là chúng rất hợp với cô: cả bộ đều mang màu tím nhạt, như tô điểm thêm cho mái tóc tím thẫm và đôi mắt ánh tím của cô. -“Tiền viện phí...”, hắn mở miệng, suy nghĩ xem sẽ hứa hẹn ra sao để trả nợ nhanh nhất. -“Có quý cô đưa cô bé đến đây trả rồi. Tôi cũng không tốt lành gì mà chữa bệnh miễn phí đâu”, ông ta vừa nói vừa vuốt lại mái tóc của mình, mặc dù ông ta có cẻ sẽ làm không công thiệt nếu gã không có tiền. -“Thế còn bộ đồ…”, gã chỉ cô bé Bell đang tung tăng nhảy chân sáo ra phía đầu con hẻm với trang phục mùa đông màu hồng của mình. -“À, quà tặng Giáng Sinh sớm từ ông già Noel chăng?”, ông bác sĩ húyt sáo ngó lơ đi đâu đó. Gả không hỏi nữa, Và nghe bác sĩ nhắc mới nhớ. Mùa đông đến cũng đồng nghĩa với mùa Giáng Sinh đang đến. Bất giác gã thò tay vào túi áo khóac, mân mê cái gì đó bằng bạc mát lạnh. -“Mặc dù giờ cô bé khỏe hẳn rồi, nhưng nếu cô bé có gì bất thường thì ghé chỗ này ngay”, ông ghé tai dặn dò Vô Hình, “Và lúc đó tự trả viện phí đấy” -“Thế nếu chú quấn băng bị bệnh, cháu dẫn chú ấy đến đây được không ạ?”, Bell reo lên, sau khi đã làm một vòng chân sáo từ đầu hẻm đến cuối hẻm rồi nhảy lò cò trên những dấu chân in trên tuyết trở về. Dù đã biết cô bé không phải con người, nhưng gã không ngờ cô bé tai thính đến mức nghe được những lời ông bác sĩ thì thầm với gã. Không biết cô thuộc lòai gì nhỉ? Đó là câu hỏi lớn mà ngay cả ông bác sĩ cũng lắc đầu chịu thua. -“Được chứ. Dễ thương như cô bé thì lúc nào cũng được đón chào tại phòng mạch nhỏ này.”, ông bác sĩ bông đùa, còn cô cô bé đón nhận lời khen đó với một nụ cười rạng rỡ. -“Thôi về…”, Vô Hình nói gọn lỏn có chút gì đó pha tức tối, và cô bé lập tức bước tới nắm lấy gấu áo khóac gã, cứ như thể sợ gã lại vô tâm đi mất, bỏ cô một mình như gã đã từng làm tại căn hộ của mình. -“Tạm biệt cháu nhé”, Ông bác sĩ vẫy vẫy bàn tay to bản của mình, “Rảnh thì cứ đến chơi” -“Tạm biệt bác sĩ”, cô bé cũng ngóai người lại, vẫy vẫy cánh tay nhỏ nhắn được ủ ấm bởi găng len, “Chúc ngủ ngon” Nhìn cô bé cùng gã quấn băng bước ra khỏi hẻm, ông bác sĩ thắc mắc tại sao lại là ‘Chúc ngủ ngon’. Rồi ông à lên một tiếng. Cô bé là lòai hay ngủ vào buổi sáng. * ** Cuối cùng thì sau hơn nửa tuần lang thang theo đuổi bọn bắt cóc rồi thăm Bell trên giường bệnh, gã có thể trở về căn hộ tồi tàn của mình, thuộc về một căn nhà trọ nổi tiếng có ma. Căn phòng vẫn như xưa: vẫn những bức tường gỗ cũ lủng lổ chổ chừa lối cho những bông tuyết đi lạc vào phòng theo những cơn gió đông, vẫn cái sàn gỗ kêu cót két làm nên danh tiếng ma ám của căn nhà trọ, và vẫn những cửa sổ lắp kính bám bụi bám tuyết mờ mờ tỏ tỏ. Khác biệt duy nhất là cái lỗ to tướng mà Bell dùng để trốn ra ngòai khi bị gã nhốt lúc trước. Gã nhìn cái lỗ đó với vẻ khó chịu và toan lấp nó đi với một cây búa, ít đinh và 2 miếng ván cũ. Nhưng cô bé có vẻ không thích thế nên khi gã đang ước lượng đóng đinh ở đâu thì cô đã giấu béng cây búa đi. Báo hại gã bị buộc phải hứa là để cái lỗ đó yên thì cô mới trả cây búa, được cô lém lỉnh giấu trong một cái lỗ trên sàn. Còn cô có vẻ thích cái chăn bông cũ sút bông mà gã mua chô cô. Với bộ quần áo mùa đông (được tặng sớm bởi ông già Noel?) và cái chăn bông dày thế này, gã hết lo cô bé bị lạnh. Còn gã thì luôn hài lòng với cái áo khóac cũ sờn cộng với cái chăn cũ mỏng của mình, mà gã đã nhét vài túi áo khóac hồi nào không hay sau khi nhặt được nó bay vẫn vơ ngòai đường. Và thế là, cuộc sống như xưa lại trở về, chỉ khác là cô bé đã trở nên thân thiện với gã hơn, luôn quấn quít nói cười bên gã, và thi thỏang phụ gã làm việc lặt vặt. Còn Vô Hình cũng không còn ‘cấm cung’ cô nữa, thỉnh thỏang vẫn dắt cô đi dạo quanh phố vào lúc hòang hôn để cô biết rành về đường xá phòng hờ đi lạc, mặc cho bao ánh mắt ái ngại hay nghi ngờ mà người đi đường dành cho gã (phải đi dạo vào lúc này là vì cô đã quay lại nhịp sinh học cũ của mình tức là ngủ ngày, thức đêm). Vấn đề tiền bạc thì sau khi bị bác sĩ ‘hù’ về vụ viện phí, hắn đi làm ‘đạo chích’ tích cực hơn do phải nuôi hai miệng ăn và để phòng xa luôn thể. Đương nhiên là là gã chỉ hành nghề lúc Bell đang say giấc nồng, nghĩ là từ sáng sớm đến lúc chiều tà. Chỉ hai ngày đánh lẻ theo tiêu chí ‘số lượng bù chất lượng, cho đến khi báo chí ở Old Flower bắt đầu đưa tin về những vụ trộm cắp bí ẩn, thì gã cũng gom góp được kha khá đủ sống qua mùa đông nếu chi tiêu dè sẻn. Cuộc sống như cứ thế tiếp diễn êm đềm, và gã tưởng chừng cô đã quên luôn lời hứa đại của gã trước kia ở bên giường bệnh. Thế nhưng, gã đã lầm. Vào một sáng bình minh chỉ ba ngày sau khi trở về, trước khi đi ngủ, cô bé đang cuộn mình lại như một cái kén trong tấm chăn bông dày, chỉ thò mỗi gương mặt với mái tóc tím của mình ra, ngước đôi mắt ánh tím lên nhìn gã và ngập ngừng nói: -“Chú ơi… cháu…”, cô bé không nói hết và chỉ cúi gằm đầu xuống, cứ như thể nói ra thì sẽ bị từ chối ngay lập tức. Nhưng Vô Hình hiểu chính xác cô bé muốn gì, và gã biết mình không thể trốn tránh được nữa, nên gã nói gọn lỏn: -“Tối nay đi” -“Cảm ơn chú...”, trái với gã tưởng tượng, cô bé không reo lên vui mừng, mà chỉ môi mấp máy thì thầm nói lời cảm ơn. Rồi cô chìm vào giấc ngủ nhanh như mọi khi. Cái cửa sổ phòng gã là ở hướng đông, nếu trời quang đãng có thể nhìn thấy mặt trời chiếu sáng vào lúc bình minh. Gã nhìn cái quả cầu lửa tròn tròn đang nhô ra khỏi đường chân trời, gã không nắm rõ tương lai giữa hắn và cô bé bé sẽ đi về đâu sau khi cái khối tròn tròn kia lặn xuống. Nhưng gã biết chắc một điều: Sau tối nay, cô bé sẽ ghét gã. Rất ghét. [/spoil]
Chậc, đang mở nhạc buồn, đọc chap này xong còn buồn hơn Đang chờ TKH giải thích rõ ràng các mystery đây
Không hiểu sao tkh cứ kể nghèo nhỉ Nhưng nhờ idea này ta lại có thêm 1 vụ Froxi ------------------------- btw,nếu tkh tiếp tục viết thêm chắc hắn toàn đem việc bảo kê mấy bé loli ra kể quá
Chap sau: Vô hình đem Bell bán cho Jack Sparrow, sau đó Jack nhờ Barbossa chở con bé đến làm việc cho tàu người Hà Lan bay
Bản nhạc buồn của mùa đông (2) [spoil] Hòang hôn của mùa đông đang dần hiện hữu trên thành phố Old Flower, với những ánh dương tà trải dài như những vệt mật ong vàng trên những bức tường ẩm ướt đã đóng băng màu trắng đục và những mái nhà lộ một phần mái đỏ loang lỗ trong lớp tuyết trắng. Nhưng cái khỏang thời gian mà đa phần con người trong trang phục mùa đông còn bước tất tả trên những con đường ảm đạm cái màu ngơ ngác của mùa đông, để chóng về với mái nhà ấm cúng, theo Vô Hình thì chưa thích hợp lắm. Thế nên hắn đợi chờ cho cái màu vàng mật ong của ấy yếu ớt dần, để rồi tắt hẳn khi mặt trởi đã say ngủ ở đường chân trời, nhường chỗ cho màn đêm thẫm tím lơ thơ những vì sao và ánh trăng bàng bạc. Vào thời điểm này thì ai nấy đều đã yên vị trong những ngôi nhà ấm áp với lò sưởi, ngọai trừ những công nhân tay chân rã rời làm thêm ca đêm ở các công xưởng, những anh công an nhịp bước chân tuần tra ở những ngỏ đường, và những tay thất nghiệp nát rượu kể lể sự đời tại những quán bar. Có lẽ còn nhiều trường hợp cá biệt khác để không về nhà vào lúc này, nhưng Vô Hình chẳng muốn nghĩ ngợi thêm. Đây là lúc gã phải thực hiện lời hứa. Trên một con đường vắng vẻ khách bộ hành và nhuộm vàng bởi ánh đèn đường kiểu cổ, cô bé Bell với bộ trang phục giữ ấm màu tím nhạt của mình, tay nắm vạt áo khóac của Vô Hình mà lững thững đi kề bên. Tuy không để lộ ra ngòai, gương mặt cô thóang có nét vui vui. Có lẽ vì thế mà cô không để ý rằng cái con người quấn băng kia đang sải những bước ngăn ngắn, như thể muốn kéo dài cuộc hành trình ra. Mà đúng là gã đang có ý đó. Đúng là gã đã hứa sẽ giúp cô bé Bell tìm lại cha cô, nhưng… tìm ở đâu đây một con người đã mất trong một cơn hỏa họan? Nghĩa trang? Nhà xác bệnh viện? Gã còn không biết thi thể ông ta được chuyển đi đâu về đâu, hay đã cháy ra tro rồi cũng nên. Chưa kể, bây giờ trong lòng gã vẫn còn một gút mắc lớn chưa giải quyết được: cô bé không tin cha mình đã chết. Gã dừng chân lại ngay tại ngã tư vắng vẻ, đắn đo không rõ nên rẽ trái hay rẽ phải. Đi về bên trái thì chỉ làm cho cuộc hành trình này kéo dài hơn. Gã có thể cứ dẫn cô đi lòng vòng hòai cho đến sáng, rồi bảo rằng vẫn chưa tìm được, và gã chắc rằng cô bé sẽ thông cảm cho. Nhưng, trong đầu gã vang vọng tiếng ông bác sĩ Siegwelt Orsebész… -“Có điều này tôi muốn nói với anh”, ông bác sĩ ngồi đan tay lại tại bàn làm việc, mắt nhìn thẳng vào mắt gã, “Tôi lo rằng cô bé bị kích động về cái chết của cha mình” Kích động? Trông cô bé năng động và yêu đời đến thế kia mà? -“Anh không tin cũng được, và xin thú thật, tôi cũng không chuyên về tâm lý”, ông ta vẫn nhìn gã không chớp mắt, “Nhưng tôi cảm thấy cô bé quá bất ngờ vì cái chết của cha mình, nên tâm trí non nớt của cô bé đã tự vệ bằng cách tạo ra một ảo tưởng… một ảo tưởng rằng cha cô vẫn còn sống, và đang chờ cô bé đi tìm” Điều đó không tốt hơn là để cô bé chịu đau khổ sao? -“Ảo tưởng như thế là một vết thương của tâm hồn. Nếu không sớm điều trị thì tôi e rằng nó sẽ gây ra nhiều biến chứng tâm lý về sau”, ông bác sĩ thở dài …Và Vô Hình biết mình phải giúp cô bé thóat khỏi cái ảo tưởng ấy. Cho nên dù thực sự không muốn, gã dợm bước qua con đường bên phải, dẫn cô bé đi theo. Đó là con đường dẫn đến một nơi có thể gợi lại ký ức đau đớn của cô bé. Đôi chân của Vô Hình bắt đầu sải những bước dài hơn, nhanh hơn dưới những hạt tuyết rơi lả tả ánh vàng bởi ánh đèn đường. Gã không muốn kéo dài thời gian nữa và muốn đến nơi càng nhanh càng tốt, nếu không… gã sợ rằng mình sẽ đổi ý, và rẽ vào một con đường hòan tòan khác. Còn cô bé Bell lúc đầu hơi bất ngờ vì việc chuyển tốc độ đột ngột như thế, nhưng vẫn vội chạy theo, miệng không phàn nàn gì cả. Dải tường cao ráo quen thuộc hiện ra trước mặt, và lúc này, Vô Hình đột ngột dừng lại, làm cô bé quá đà đâm sầm vào phía sau gã. Xoa xoa mũi với một bàn tay đeo găng len tím nhạt của mình, cô bé quay đầu ngó nghiêng xung quanh, và bất giác đi tới một bước trước khung cảnh quen thuộc. Bức tường này, là nơi mà cha cô từng vác cô trên vai để cô có thể từ bên trong vườn mà quan sát ra ngòai. Một nụ cười nở ra trên môi cô, và điều đó như xát muối trong lòng Vô Hình. Phải, đây là nhà cô. Hay, đã từng là nhà cô. Đó là điều mà trí óc non nớt của Bell nhận ra khi bước qua cánh cổng sắt quen thuộc, nơi mà bác gác dan già hay gật ngủ, và chòang tỉnh dậy mở cửa mỗi khi cô hầu gái đi chợ về. Vẫn khu vườn như một khu rừng nhỏ những cây cổ thụ cao lớn, nơi cô bé nhặt những quả hạt vùi trong đám lá khô rồi đem khoe với cha, vẫn hồ phun nước khi hè về vẫn tỏa ra hơi nước mát lạnh, nơi cô đặt một chiếc lá tươi to bản vào và nghiêng nghiêng đầu quan sát nó xoay tít theo dòng nước. Tất cả đều như xưa, với biết bao kỉ niệm đẹp gắn liền với tuổi thơ của cô Rồi nụ cười của cô tắt đi khi phát hiện có một thứ ‘không như xưa’: ngôi biệt thự làm bằng gỗ lâu năm luôn đứng vững chắc qua mọi thời tiết, nơi đã qua không biết bao năm tháng chở che gia đình ấm cúng của cô, giờ chỉ còn là một tàn tích của thời gian với những cây cột cháy đen nhô lên lởm chởm giữa lớp tuyết trắng thơ ngây nhưng lạnh lẽo. Cả không gian bỗng trở nên im ắng, chỉ còn mỗi tiếng gió đông bỗng thổi tạt qua như ai óan. Vô Hình đứng ngay phía sau cô bé, lòng hy vọng như thế này… đã đủ. Gả không muốn cô bé phải chịu nhiều đau đớn hơn nữa. Thế nhưng… -"Nhà cháu không còn nữa, nhưng ba cháu vẫn còn, phải không chú ?", cô quay đầu lại, , cố nhỏen một nụ cười lạc quan với gã. Trong mắt gã, đó là một nụ cười mếu máo. Lúc đó, gã thật tình chỉ muốn gật đầu, muốn đưa cô ra khỏi cái nơi đau buồn này. Cứ để cô sống trong cái ảo tưởng vô thực ấy biết chừng sẽ tốt hơn. -"Sau khi nghe anh kể xong, tôi đã từng thử gợi ý về cái chết của người cha, và cô bé bị kích động, hét vỡ cả kính", ông bác sĩ lắc đầu khóat tay, "Xem ra tâm lý cô bé bị ảnh hưởng nặng hơn tôi tưởng" Vậy ảo tưởng của cô bé vô phương cứu chữa ư? Thật không trách tại sao người đời luôn miệng nói số mệnh là trò chơi độc ác của thánh thần. "Chưa hết hy vọng đâu, vì dường như cô bé rất tin tưởng ở anh nên chỉ có anh làm được điều này”, ông ta quay lại quan sát hắn, "Tôi không biết anh sẽ chữa cho cô bé như thế nào, nhưng cần nhớ một điều : Hãy vững tâm" Đúng, gã phải vững tâm, cho dù gã phải trở thành một con quỷ trong mắt cô bé. Để một cô bé nhỏ tuổi như thế này đối diện với sự thật tàn khốc là độc ác, nhưng để cô bé sống mãi trong ảo tưởng của chính mình thì là bất nhân. Thế nên, hắn lắc đầu. -"Chú đùa phải không chú ?", giọng run run, cô bé Bell hai tay nắm lấy vạt áo khóac của gã giật giật liên hồi, "Nói với cháu là chú đùa, đi chú." Gã vẫn lắc đầu, và lòng thật sự ngạc nhiên không hiểu vì sao cô bé lại đặt cả niềm tin của mình vào gã như thế. Bỏ vạt áo gã ra, cô bé bước lùi lại và ngước nhìn gã với đôi mắt đẫm lệ. Không gian lại yên lặng trong vài giây, để rồi đột ngột bị phá vỡ bởi một tiếng gào đẫm lệ : -"CHÚ NÓI DỐI ! BA CHÁU CHƯA CHẾT ! BA CHÁU CHƯA CHẾT MÀ !" Đã dự liệu trước tình huống này, gã bịt chặt tai lại, thế mà vẫn cảm thấy chóang váng. Nhiều cửa kính của những ngôi nhà xung quanh hiện trường bị nứt loang lổ, và có một số cái bị vỡ tóac cả ra trước tần số âm thanh kinh khủng này. Cô bé tiếp tục khóc la, và Vô Hình có thể nghe phía xa xa những tiếng đổ vỡ lỏang xỏang, có lẽ là của những vật dụng dễ vỡ trong các ngôi nhà. Trong lòng gã quặn đau và cảm thấy ghê tởm chính bản thân đã làm cho vết thương lòng của cô bé thêm nặng. Rồi tiếng đổ vỡ chấm dứt, chỉ còn lại tiếng khóc thút thít khàn khàn của con nít bị gió đông thổi bạt đi. Cô bé Bell rũ xuống trên hai đầu gối, hai bàn tay không ngừng gạt nước mắt. Đôi găng len tím nhạt của cô thấm đẫm nước mắt, còn mắt thì chắc chắn đỏ hoe. -"Chú nói *hức* dối… ba cháu chưa *hức* chết… Chú nói *hức*… ", cái điệp khúc ai óan, khàn khàn đó cứ lập đi đi lập lại như những lưỡi dao đâm thẳng vào tim gã. Gã không ngờ tâm trí cô bé phản kháng quá dữ dội để bảo vệ cái ảo tưởng của mình. Thật sự thì gã không biết làm gì tiếp theo, và điều này làm gã thấy mình quả thật vô dụng. Bất giác, gã giơ bàn tay quấn băng như muốn dỗ dành cô. -"Tránh ra, tránh xa cháu ra", cô bé gạt phắt tay gã, và nói vừa sụt sịt, "Ba cháu chưa chết. Chú… chú… ĐI CHẾT ĐI" Ba chữ đó như một nhát búa giáng thẳng vào tâm trí của Vô Hình, khiến nó kêu răn rắc rồi vỡ bung ra thành từng mảnh, giống như những ô cửa kính đã bị cô bé làm vỡ. Đầu óc gã rối tung lên, nhức như búa bổ với hàng lọat những suy nghĩ xoắn vặn vào nhau, khiến gã phải hai tay ôm lấy đầu. "Cho tới khi nào cô bé không cần tôi nữa" – Gã nhớ lại lời gã nói với bác sĩ, nhưng bây giờ cô bé muốn gã chết, thế có nghĩa là cô không cần gã nữa. Rồi tâm trí gã cứ kêu lên rèn rẹt, như thể một cuốn phim bị rè. -"Ngươi đã không cứu được con bé", ai đó nói với một cái giọng phụ nữ, tức gào như đay nghiến, nghẹn lại như uất ức, "Biến ngay cho khuất mắt ta. ĐI CHẾT ĐI!" Đó là một mệnh lệnh, và việc của gã là phải tuân lệnh. Thế là, Vô Hình lục túi lấy ra một cái hộp quẹt cũ mà hắn vẫn hay dùng để nhóm bếp, bật lên cái tách. Trời tạm thời ngưng gió, nên ngọn lửa ánh xanh ấy bập bùng lên cao ngút. Và, một tay giữ hộp quẹt, hắn giơ bàn tay quấn băng vào thẳng ngọn lửa. Những lớp băng cũ dễ dàng bắt lửa nên bàn tay hắn rực lửa chỉ sau vài giây. Thật kì lạ là gã không cảm thấy nóng bỏng, mà chỉ nghĩ rằng mình sẽ chỉ còn là một đống tro tàn trong chốc lát nữa thôi. -"ĐỪNG MÀ !", Vô Hình chợt bừng tỉnh lại bởi một tiếng la khàn, và chợt phát hiện tay mình đang phát hỏa. Nhưng chưa kịp làm gì thì gã cảm thấy mình bị thúc thẳng vào bụng một cái đau nhói và té ngửa lên lớp tuyết lạnh, làm văng luôn cái nón. Và ngươi xô gã không ai khác là… cô bé Bell, và cô cũng bị ngã bên cạnh gã. -"Đừng chết mà chú. Đừng chết", cô quỳ bên cạnh, hai hàng lệ của cô rơi lả tả, hai tay cô cầm cái nón len đập lấy đập để vào bàn tay bốc lửa của gã, "Cháu… cháu xin lỗi. Ba cháu chết rồi, chú đừng chết mà" Sẵn đang nằm trên nền tuyết lạnh, gã vùi bàn tay vào tuyết, và lửa được dập tắt ngay. Còn cô bé thì ngồi cạnh sụt sịt do nước mắt, hai mắt đỏ hoe. -"Ba cháu đã chết và bỏ cháu", giọng cô nấc lên khi chính cô phải tự mình xác nhận điều mà cô luôn né tránh, "Cháu xin chú đừng chết và bỏ cháu như ba cháu. Chú hứa đi chú. Chú hứa đi mà" Gã ngồi dậy, và xót xa khi thấy cái nón len và đôi găng len tím nhạt của cô nhiều chỗ đã chuyển sang đen than do lúc nãy cố dập lửa. Mặc cho bàn tay bị đốt rát bỏng, gã giơ tay ngón tay út lên, ra hiệu cho một lời hứa chéo ngón tay. Cô bé Bell vội vàng móc ngón tay út nhỏ nhắn của mình vào ngón tay út to bè của gã, như thể sợ gã sẽ rút lại. Rồi cô vùi mặt vào lòng gã, òa khóc. Gã chỉ ngồi đó, không mở miệng dỗ dành vì muốn để cho cô bé được khóc hết nước mắt. Khóc hết rồi thì sẽ hết buồn thôi, gã nghĩ thế. Cô bé đã tự mình thóat ra khỏi cái ảo tưởng do chính bản thân đặt ra, và cô làm được như thế có lẽ do cô sợ bị bỏ lại một mình, sợ bị cô đơn trên thế gian. Cuộc đời thật bất công, số mệnh thật tàn nhẫn đối với một đứa trẻ như cô. Rồi gã khiến cả hai tàng hình vì có một số người dân tò mò đến xem nguyên nhân của tiếng thét vỡ đồ đạc, và tiếng khóc của trẻ con tại tàn tích của ngôi biệt thự bị cháy. Có lẽ đã đến lúc rời khỏi đây. Còn việc có một câu truyện ma về đứa bé chết cháy được hình thành ở đây hay không thì gã không quan tâm, vì có lẽ cả gã và cô bé không bao giờ quay lại đây nữa. Hai tay bế cô bé vẫn đang khóc thút thít, gã lách khỏi những người dân hiếu kì đang rọi đèn vào bên trong khu vườn, bước vội trên đường cho đến khi khuất tầm mắt thì mới hiện hình lại. Lúc này, cô bé cũng đã bớt khóc, vùng vằng đòi xuống, và gã chiều ý cô. Vừa đặt chân xuống dưới con đường phủ tuyết, thì hai bàn tay nhỏ nhắn của cô lập tức nắm lấy bàn tay bị bỏng của gã, làm gã thóang nhăn nhó. Có lẽ cô quên, cũng có thể cô phạt ‘ngầm’ gã vì đã hù cô sợ chết khiếp cũng nên. Một điều nữa, cô bám rất chặt, như thể sợ bỏ ra là gã sẽ chạy đi đâu đó tự thiêu nữa. Hai bóng hình một thấp một cao cứ thế mà sánh bước trên con đường tuyết trắng nhuộm vàng óng bởi ánh đèn đường. Bấc giác gã ngước nhìn lên bầu trời tím thẫm như mái tóc dài của cô bé, với những vì sao nhấp nháy như đôi mắt cô. Vô Hình ngó xuống nhìn Bell lững thững nhịp bước theo gã, rồi ngước lên nhìn thẳng vào mặt trăng đang treo mình lơ lửng trên màn trời. Mới hôm qua, nó bị khuyết mất một mảng. Còn bây giờ, nó đã tròn vành vạnh một cách hòan hảo. [/spoil]
Không Happy End lắm Nhưng có thể nói là mĩ mãn btw, bộ dưới lớp băng là ko có gì à Cháy hết băng vải là vô hình chết á
2^ x4 post. Ta đi méc mod hốt ngươi ^ Ờm, cám ơn nhé Vụ Vô Hình quấn băng ta nhớ đã giải thích đầu arc này rồi mà ta. Hắn không quấn băng để hù người ta mà là để người ta có thể trông thấy hắn Còn cháy thì nếu bị cháy từ đầu đến chân thì ai chả chết nhỉ
End phải nói là vô cùng ấn tượng Cảm động quá Về khoản miêu tả thì TKH quả là trên tớ một bậc Văn phong chả thua kém gì các nhà văn chuyên nghiệp, nói thật đấy
Rất cảm động nhưng cũng rất...nhột Tuy quen thuộc nhưng vẫn đem một cảm giác buồn lắm, nhất là khi mường tượng đến khu vườn tuyệt đẹp phủ đầy tuyết trắng nhưng đâu đó trơ trọi trong vườn là những tàn tích cháy đen của ngôi nhà thân thương, ấm áp của cô bé Bell. Hạnh phúc ẩn giấu dưới mọi hình dạng của cuộc sống, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là cố gắng tìm nó và san sẻ với mọi người thôi. ------- Mình nói dài dòng và hơi lạc đề nhỉ?
Cmt sâu sắc thế còn gì nữa P/s: Đây là chap hay nhất mà TKH đã viết từ trước tới giờ Nó khiến tớ phải nhớ mãi và luôn xúc động khi mỗi lần nghĩ đến nó
Tự nhiên lục mấy chap cũ ra đọc lại, thấy Bell lúc lớn nói chuyện có cá tính ghê Chờ xem coi quá trình trưởng thành và phát triển tình cảm thiếu nữ của cô bé dơi này đấy, hì hì
Sau cái kết của một câu truyện cổ tích... [spoil] Mọi chuyện tưởng tất cả đã kết thúc ở cái đêm Vô Hình tay trong tay cô bé Bell, mắt nhìn đăm đăm vào vẻ hòan hảo của mặt trăng tròn vành vạnh trong cái đêm tuyết rơi đó. Một kết thúc đẹp như một giấc mơ, một đọan kết có hậu của một câu truyện cổ tích. Thế nhưng, đời không đẹp như người ta tưởng. Đúng là cuộc đời đôi khi hào phóng ban tặng cho những “diễn viên của cuộc đời” những khỏanh khắc đẹp như mơ, để rồi lạnh lùng đánh thức họ dậy với thực tại nghiệt ngã, lấp đầy tâm trí họ với những trở trăn lo tòan của đời thường Sự thật thì cũng không đến nỗi nghiệt ngã lắm, ít ra là đối với Vô Hình. Với bộ trang phục len màu tím nhạt (hơi lấm tấm màu cháy xém ở găng và mũ) và một cái chăn bông dày, hắn không còn lo cô bé Bell bị rét run cầm cập mỗi khi cơn gió đông tinh nghịch thổi lùa vào những khe hở của tấm vách (mặc dù đã được Vô Hình đóng ván lại). Hắn cũng không lo lắng lắm về việc sống sót qua mùa đông, vì cũng đã mua đủ lương thực và kiếm đủ tiền dự phòng qua việc ‘cầm nhầm’ đồ của thiên hạ. Thế vấn đề của Vô Hình nằm ở đâu khi mà nhiều người vô gia cư ngòai kia phải chống chọi với giá rét chỉ với ổ bánh mì cũ cầm hơi, đắp mềm một lớp dày những tờ báo mỏng manh và túi thì không có lấy một đồng xu cạo gió? Vấn đề đó không thuộc về hắn, mà là ở… cô bé Bell, cái cô bé đang ngồi thu lu ở một góc phòng, mắt muốn díp lại nhưng vẫn mở căng đôi mắt ánh tím thóang vẻ mỏi mệt ra, dõi theo từng nhất cử nhất động của hắn. Kể từ cái ngày Vô Hình chơi trò ‘tự thiêu’ bàn tay và cô bé tự mình phá vỡ cái ảo tưởng về người cha đã mất, gã không rõ có nhặt nhầm cô bé nào khác có ngọai hình giống Bell hay không. Đôi gò má xanh xao hóp vô chút đỉnh, trông cô gầy hẳn đi, không phải do thiếu ăn mà là do thiếu ngủ. Gần nửa tuần nay, cô cứ lặng thinh quan sát gã và ngủ rất ít, và nếu có ngủ thì chỉ là những giấc mơ chập chờn, đứt đọan. Cái vẻ nói cười, họat bát của cô có lẽ cũng đã chìm đâu đó trong những giấc mơ như thế này Nếu cô giật mình tỉnh giấc mà không thấy Vô Hình đâu, cô sẽ bắt đầu hốt hỏang dậm những bước chân nhỏ nhắn trên cái hành lang gỗ cũ kêu kẽo kẹt, lao đi tìm gã. Để rồi, khi thấy gã đang bận rộn trong nhà bếp chuẩn bị bữa tối, cô ôm chầm gã và vùi mặt vào áo khóac để giấu những giọt nước mắt chực ứa ra. Có lẽ cô sợ gã bỏ cô lại một mình, Vô Hình nghĩ thế, cho nên dạo này hắn cũng chỉ quanh quẩn ở nhà cho cô bé an tâm. Nhưng, hắn lại nghĩ khi lặng lẽ gọt khoai, cứ đà này thì cô bé sẽ ốm mất thôi. Và hắn thở dài khi nghĩ mình đã tự tạo ra một vết thương tâm hồn khác cho cô bé với cái trò ‘tự thiêu’ kia. Nếu đến cuối tuần này mà cô bé vẫn thế, thì việc làm phiền bác sĩ Siegwelt Orsebész là điều không tránh khỏi * ** Thật ra thì có lẽ không chỉ có một mình cô bé Bell trăn trở. Có lẽ cuộc đời tuy không có sự công bằng nhưng lại có sự cân bằng, nên đã khiến Vô Hình trở trăn chung… cho vui. Những lúc hiếm hoi trong màn đêm tĩnh lặng, khi mà tai gã có thể nghe nhịp thở phập phồng lên xuống của cô bé (nhịp sinh học của cô lại bị rối lọan sau đêm ấy), mắt gã mở thao láo như muốn nhìn xuyên qua bóng tối của căn hộ tồi tàn này. Biết đâu, trong cái bóng tối đen thăm thẳm được hắt sáng chút đỉnh bởi ánh trăng kia, sẽ hiện ra một cánh cửa giống như cánh cửa mà hắn đã gặp trong giấc mơ. Cánh cửa của kí ức. Không có quá khứ, không thân thích, không có cả hình thù lẫn một cái tên, đó là hắn khi phát hiện mình tỉnh dậy trong một căn nhà hoang cũ kĩ, lại có gì đó rất quen nhưng hắn không sao nhớ được. Nhưng hắn không phải người lo nghĩ nhiều về chuyện kí ức bí mất và dễ dàng thích nghi với việc có một lỗ hổng to tướng trong quá khứ của mình. Cứ thế, hắn chắc cũng đã trải qua hơn chục năm sống trôi dạt từ nơi này sang nơi nọ, cho đến khi đến định cư ở cái thành phố mang tên Old Flower này khỏang trăm năm trở về trước. Những con người mà đã từng quen biết và giúp đỡ hắn có lẽ giờ đã ngậm cười nơi chín suối hết cả rồi. Thế mà, chỉ trong vài ngày quen biết cô bé Bell, đã vài lần kí ức của hắn đến rồi lại vụt ra đi, như thể mời gọi, như thể quyến. Như bị bùa mê, cái niềm khao khát tìm lại quá khứ tưởng chừng đã biến mất lại trở dậy. Hắn muốn biết hắn là ai, là cái gì, từ đâu ra, nhưng không hiểu sao, cái hắn muốn biết, muốn nhớ nhiều nhất lại là cô bé tóc nâu dẻ mang nét vương giả bí ẩn kia. Nhắc đến kí ức, hắn lục lại trong đầu xem mình còn nhớ gì nữa không, và kinh hòang nhận ra một điều: mình đang quên dần những kí ức đã chứng kiến trong ‘cánh cửa kí ức’ kia. Những đọan kí ức này có thể ví như những con tàu cập bến không neo buộc gì cả, và tất khắc sóng biển thời gian sẽ lặng lẽ đưa chúng đi. Gã sẽ lại quên, quên đi những gì gã đã nhớ được về cái thân phận của mình, về cô bé bí ẩn kia. Phải ghi lại! Đúng thế, nếu đầu óc gã không làm được cái việc lưu giữ ấy, những trang giấy và một cây bút là thích hợp nhất. Phải ghi chép lại những gì gã còn nhớ ngay bây giờ, trước khi chúng lại trôi đi quá xa, quá tầm với của gã. Lặng lẽ đặt cái mền mỏng tang chắp vá của mình xuống, cố gắng nhẹ nhàng hết sức để không đánh thức cô bé Bell đang say nồng giấc ngủ hiếm hoi của mình, gã rón rén bước tới tủ đồ âm tường đã sút hết một bên cửa, và lôi ra một cái hộp. Lờ mờ dưới ánh trăng, xấp giấy cũ vàng ám mùi mốc meo hiện ra cùng một vài mẩu bút chì ngắn cũn. Đây là thứ gã nhặt được khi đi tham quan căn nhà trọ cũ kì này, và phát hiện nó để trên sàn nhà, ở bên dưới một dây thừng thòng lọng buộc trên xà nhà. Thế là gã đem cất vào tủ phòng hờ khi cần, còn dây thừng kia thì gã lấy buộc đồ. Giờ là lúc xài đến nó. Gã đem xấp giấy đặt dưới ánh trăng để thấy đường viết, đầu óc tập trung vào những kí ức còn sót lại. Hầu hết các kí ức đã phai mờ đến nỗi gã không còn nhớ chính xác chúng nói về cái gì. Lạ thay, có một cảnh gã lại nhớ rõ nhất, nhưng cũng là kí ức làm gã đau đớn nhất. Thế là, gã cầm bút chì lên và bắt đầu hí hóay những đường nét trên mẫu giấy to bảng cũ kĩ. Gã không có nghĩ ngợi gì hơn là việc thể hiện ký ức trên trang giấy. Tiếng lọat sọat khẽ vang trong không gian yên ắng dưới cửa sổ hiu hắt ánh trăng, và gã quá tập trung đến nỗi không để ý cô bé Bell đã vài lần cựa mình. Gã lại quên mất là tai cô bé rất thính, nhưng có vẻ do quá mệt mỏi nên cô không màng mở mắt lên liếc một cái. Gần cả tiếng đồng hồ sau, Vô Hình đặt bút xuống và thở dốc. Vẫn chưa có can đảm nhìn lại ‘tác phẩm’ của mình, gã tự đánh lạc hướng bản thân bằng cách kéo lại tấm chăn bông dày của cô bé, lúc này đã bị cô hất văng qua một bên. Ngủ không chăn giữa trời lạnh thế này dễ bị cảm lắm. Việc gì đến rồi lại đến, Vô Hình rung rung cầm tờ giấy cũ mèm mà mình đã bỏ nhiều thời gian lẫn công sức ra ghi chú lại. Thật tình gã cũng không hiểu mình ghi gì mà mất công dữ vậy. Và gã trố mắt ra. Cái gã đang cầm không phải là một trang nhật ký, cũng không phải một bảng ghi chú, mà là một… -“Anh cũng có tài trong lãnh vực nghệ thuật đấy chứ, chàng vệ sĩ à”, tiếng cô gái tóc màu hạt dẻ trầm trồ Gã giật mình quay lưng lại. Không có ai cả, ngọai trừ cô bé Bell thở phập phồng dưới ánh trăng hắt qua cửa sổ với khung gờ bám tuyết. * ** Cuộc đời luôn lắm những điều bất ngờ giành cho những người đóng vai chính trong chính cuộc đời của họ. Lần trước có ai đó nói gì đó về dân vô gia cư sống đắp giấy báo run rẩy chống chọi sự khắc nghiệt của mùa đông với cái bụng lép kẹp, thì bây giờ Vô Hình và cô bé Bell cũng… nhập ngũ họ luôn. Chính xác hơn là buộc phải làm thế Các sự kiện diễn ra chớp nhóang khiến Vô Hình không thể tin được là mới hai ngày trước, hắn còn đang hí hóay bút chì, còn cô bé thì ngủ chập chờn bên cạnh; còn bây giờ, hắn phải cuốn gói khỏi căn nhà trọ cũ kĩ, mục nát nổi tiếng bị ma ám với giá cho thuê rẻ mạt. Chả là thành phố Old Flower vào mùa đông này không hiểu vì sao xuất hiện lắm chuột. Phải nói là rất nhiều chuột, đến nỗi gần như nhà nào cũng có vài con sống chui rúc trong những lỗ tường, phi thân trên những nóc tủ, thoăn thoắt leo dây điện. Nói chung là ở đâu cũng có chuột viếng mâm cơm, gặm thảm trải sàn. Chỉ có nhà ai may phước nuôi mèo thì may ra thóat được ‘kiếp nạn’ này. Thế thì liên quan gì đến hắn và căn nhà trọ hắn ở? Chính phủ nhận cả đống đơn cằn nhằn từ người dân về nạn chuột, và thế là họ phải thuê những tiểu đội diệt chuột lội tuyết lùng sùng từng ổ chuột để triệt hạ sạch. Nhưng thế vẫn chưa đủ, họ còn khoanh vùng luôn những kiến trúc cũ nát mà họ cho là có ổ chuột bên dưới, tiện tay giật sập luôn vì lý do “mĩ quan thành phố”. Ngôi nhà trọ của Vô Hình cũng vô phước thành mục tiêu. Cho dù ai có đầu óc cũng biết những ngôi nhà cũ kĩ vắng người ở thế này đào đâu ra đồ ăn để có ‘ổ chuột’, thế nhưng lệnh của chính phủ thì ai cũng phải nghe theo. Vô Hình thì không muốn nghe theo, cho nên ông chủ nhà trọ - một ông già bận đồ đen nhỏ thó, cáu kỉnh - lắng nghe giùm. Mở cửa cái rầm khiến Bell giật mình nép sau lưng gã, mắt kinh hãi ngó ông già này khòm lưng đủng đỉnh đi vào trong, thông báo một câu xanh rờn với chất giọng khò khè nghẹt mũi: -“Mai người ta đến giật sập nơi này” Sau câu nói đó, ngày hôm sau, Vô Hình thấy mình tay phải nắm tay cô bé Bell, tay trái nắm một túi hành lý lỉnh kỉnh nồi niêu xoong chảo. Gã ngóai nhìn cánh cửa mục nát của căn nhà trọ cũ kĩ với giá thuê phòng rẻ mạt mà gã là khách trọ duy nhất, rồi thở dài kéo tay cô bé đi. Ít ra ông chủ nhà cũng trả lại cho hắn nửa tháng tiền trọ. Nhiều người nếu đột nhiên lâm vào cảnh ‘mất nhà’ thế này chắc sẽ rối trí mà nghĩ quẫn, nhưng không phải trường hợp của Vô Hình. Nhưng hắn sẽ không đi thuê một căn hộ khác, vừa bị cắt cổ vừa bị hỏi giấy tờ lôi thôi. Hắn biết chỗ mình phải đi ‘Dân vô gia cư, bốn bể là nhà’, hắn từng nghe một ai đó hát lè nhè bên chai rượu của mình như thế. Từng có kinh nghiệm lang bạt nên gã không lo lắng lắm về nhà ở, chỉ cần đủ ấm và có ăn là sống khỏe. Bất giác, gã ngó cô bé ủ rũ nhấc đôi ủng đi tuyết nặng nề, lết thết đi theo sau gã, lòng tự hỏi liệu cô có thích nghi với kiếp sống không nhà này không. Đầu hắn chợt lóe lên một ý tưởng. Có lẽ đủ để cô bé cười trở lại * ** Những con đường phố của Old Flower trông giống hệt mọi khi, vẫn những mái nhà rủ những thạch nhũ băng chực chờ rơi xuống, vẫn những bông tuyết lơ thơ theo chiều gió, vẫn lớp tuyết mịn dày phủ kín đường đi. Hai dáng ngươi một cao một bé ấy in những bước chân trên một trong những con đường như thế và hướng ra phía ngọai ô gần sông Everest. Sông Everest, nơi có cảnh quang đẹp đón hướng mặt trời mọc với những hàng cây thông xanh rì tỏa bóng mát, vốn là một nơi lý tưởng để tổ chức những buổi picnic cùng gia đình hoặc cho những tay câu cá nghiệp dư thử sức. Ít ai biết được cái con sông chưa bị bàn tay con người làm hoen ố cũng là nguồn sống cho bao thế hệ dân vô gia cư sống cách đó chỉ khỏang vài cây số, bởi dòng nước trong lành nơi đây cung cấp cho họ cả nước uống lẫn những thứ tài nguyên có thể ‘ăn được’. Và, nơi đây cũng là nơi giới cảnh sát rất ngán vì đây là ngọai ô có địa hình đồi núi lẫn tình hình địa bàn phức tạp, lại xa tiện nghi thành phố, nên chỉ thi thỏang họ mới chịu leo xe đi tuần một hai tiếng cho có lệ. Vô Hình cũng không có cảm tình với cảnh sát lắm, có lẽ do nghề của hắn, nên dọn về đây là có lý nhất. Nhưng đó không phải là lý do duy nhất hắn chọn nơi này. Nơi ở của dân vô gia cư nhìn từ xa tưởng thuộc của một đại đội nào đó, với hằng hà xa số những lều bạt phủ tuyết làm bằng đủ thứ vật liệu tái chế: vải có, giấy báo có, thùng carton cũng có luôn. Dân sống ở đây cũng được gọi vui là ‘lính đánh thuê’, vì ai thuê gì họ làm nấy, miễn là có tiền và không trái với lương tâm. Những ai không đủ sức đi làm thuê nhưng có chút năng khiếu có thể tự sáng tạo ra những mặt hàng độc đáo, như cái ông cụ đeo đang khắc gỗ ở rìa khu trại kia kìa. Ông cụ này cũng già lắm rồi, tóc bạc phơ, áo quần cũng lôi thôi vá chằng vá chịt, vác một bao lúa mì trên vai thôi cũng đủ để cụ sụm luôn. Nhưng nếu nói về tay nghề điêu khắc thì không ai hơn cụ cả. Những cây muỗng kiểng gỗ với họa tiết sắc xảo, những hình mộc trừ tà với hoa văn độc đáo… đều được hình thành dưới tay cụ. Mà tại sao hắn lại biết rành thế? Tại vì hắn biết ông cụ. Và… -“Phải anh đó không, Xác ướp?”, ông ta đẩy cái kính lão cong gọng lên, ngước mắt nhìn cái mặt quấn băng của Vô Hình với vẻ kinh ngạc. Tiếng kêu của ông cũ khiến những người vô gia cư ngồi gần đó cũng quay lại ngó, và ai cũng há hốc miệng khi thấy hắn. Một số người bỏ dở cả công việc đang làm mà chạy lại tay bắt mặt mừng. Ai cũng ăn mặc luộm thuộm, khá rách ruới với những cái áo ấm sút chỉ te tua, hoặc lủng lỗ chỗ. -“Trời trời, anh trốn đi đâu biệt tích cả năm nay”, giọng một cô gái cảm thán -“Tưởng anh chết đâu rồi chứ”, tiếng ai đó cười ha hả …Phải, mọi người ở đây ai cũng biết hắn. Quen khá thân là đằng khác. -“Ủa, cô bé này là ai thế?”, sự chú ý của mọi người chuyển từ Vô Hình sang cô bé Bell, đang sờ sợ nép mình vào trong áo khóac của hắn, cố giấu mình khỏi những ánh mắt hiếu kì. -“Cô bé là Bell”, hắn trả lời ngắn gọn, “Từ nay sẽ sống cùng với mọi người” Đám đông lại gần để ngắm nghía cô bé kĩ hơn, và vài người bắt đầu lên tiếng bắt chuyện: -“Dễ thương quá đi!”, có tiếng vỗ tay trầm trồ -“Cháu mấy tuổi rồi hả cháu?”, một người trung niên râu phún phín mặc cái áo jacket sút một ống tay áo, đặt hai bàn tay chai sần lên đầu gối, cúi xuống hỏi với vụ cười thật tươi Những lời khen chân tình, những câu hỏi dồn dập đầy sự quan tâm ấy lại khiến cô cảm thấy sợ hãi và trốn hẳn vào áo khóac của gã, nhắm tịt cả mắt lại. Đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô giận giật gấu áo, ra hiệu dẫn cô đi đến chỗ khác tránh xa đám đông Nhưng Vô Hình không kéo cô bé đi khỏi họ, cũng không lên tiếng giùm cô. Gã nhẹ nhàng gỡ cô bé ra, đẩy nhẹ lưng cô, và sau đó chỉ đứng lặng thinh quan sát cô bé bối rối ngơ ngác giữa những ngươi vô gia cư. Những con người nghèo khổ này có thể hơi vồ vập chút đỉnh, nhưng gã biết họ là những con người tốt bụng. Đã đến lúc cho cô bé thấy thế giới này không chỉ gói gọn trong sự hiện diện của gã, hay của cha cô. -“Nhìn xem con bướm thóat kén đẹp chưa kìa”, tiếng của cô bé tóc dẻ nâu ngân nga tập tành triết lý, “Nếu con bướm kia không tự mình phá vỏ, thì nó chỉ mãi mãi là một cái kén xấu xí. Anh nghĩ sao nào?” Gã ngóai đầu lại, và sau lưng chỉ là một cái cây thông cổ thụ với lá kim xanh rì cao chót vót, đứng hiên ngang thách thức cả mùa đông. [/spoil]