[Sáng tác] Quán rượu Satan's blood

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi phanthieugia, 13/4/11.

  1. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    Sửa lỗi chính tả cũng tốt mà :))
    Làm vậy để tác giả edit lại, người khác vào đọc cũng sẽ có cảm tình hơn :D
    Cái chính là chịu khó cmt thắc mắc các chi tiết trong truyện nữa là ổn \m/
     
  2. TKH

    TKH Fire in the hole! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    28/11/04
    Bài viết:
    2,660
    Nơi ở:
    Hồ Chí Minh
    Cái Gamevn này dạo này cà giật cà tang khó post bài quá x-(

    Nếu bị double post thì xin thông cảm nhé :P

    Kẻ tự xưng là chúa tể


    [spoil]

    Bell thấy hơi hối hận cho hành vi “bỏ rơi đồng đội” của mình lúc đó, khi mà cô bé đang bò men theo lối thông gió để tiếp tục con đường đến với chỗ Zack., để Stacy phải “tả xung hữu đột” dưới kia một mình.

    Hy vọng Stacy sẽ không sao, nhưng bây giờ phải tìm Zack trước đã. Sau đó cả 2 sẽ giải cứu cho Stacy sau.

    Bộ đồ gothic màu tím riền trắng mà cô bé thích nhất lại tỏ ra bất hợp tác trong các đường ống thông gió nhỏ hẹp thế này. Nhiều lần lần quẹo ở khúc quanh thì một ít tua ren mắc vào trong những cái bù loong han gỉ, làm cô phải giật mạnh để rồi làm bộ váy rách lỗ chỗ đường viền.

    Bản thân chủ nhân của bộ váy cũng trầy trụa không kém khi lúc th đầu va vào trần của những ngã rẽ trần thấp lè tè, lúc thì phải chịu xước chút đỉnh bò lui lại vì cụt đường.

    Lắm lúc cô cũng quýnh quánh do cảm giác lạc đường, rồi lại cố bình tâm lại mà men theo tiếng nói chuyện của Zack với ai đó mà cô nghe văng vẳng đâu đó trong hệ thống ống thông gió chằng chịt này. Nhưng thật đáng lo ngại khi những câu chữ chắp vá mà đôi tai cô nghe được lại là:

    -“…chết... đau đớn”, một giọng xa lạ

    -“… chưa ngã ngũ đâu”, mười mươi là cái giọng bông đùa của gã vô hình Zack

    Cô bé muốn la lên để Zack biết cô ở đâu lắm, nhưng giọng cô chỉ khò khè những âm thanh lí nhí, do vẫn cổ họng vẫn còn khản đặc sau khi lần la hết ga ở vũ trường ngoài kia. Chỉ còn biết lết đi càng nhanh càng tốt đến cái đoạn ống mà cô đoán Zack đang ở đó

    **
    *​

    Trong ngày hôm đó, ở trường dân lập Corruptawish, ba cuộc chiến đã diễn ra chỉ cách nhau lần lượt khoảng nửa tiếng đồng hồ, cứ như một trò chơi đi cảnh giết trùm

    Bọn lâu la chen nhung nhúc ngoài cổng đang bị xé xác bởi quỷ sứ Bruno và thợ săn ma cà rồng Froxy là diễn ra trễ nhất.

    Sớm hơn chút là là ả “trùm phụ” Fiona trong vũ trường, vẫn đang bất tỉnh trên đống đổ nát của dụng cụ ban nhạc, nhường việc hội đồng cô nàng ma cà rồng ăn chay Stacy cho đồng bọn

    Còn việc tiếp đón “trùm cuối” lại được giao cho kẻ mà cứ hễ đụng giao tranh là dùng chước thứ 36 “Tẩu vi thượng sách”. Thợ săn tin tức Nameless, Zack hay Vô hình, ba cái tên của chung một người, cũng muốn chạy như mọi khi lắm chứ. Để còn tìm Bell nữa

    Nhưng không có đường để chạy trong cái sân đấu kín mít này, đã thế cái gã ma cà rồng đẹp trai tự xưng chúa tể này lại tỏ ra khó ăn quá. Nếu không có khả năng di chuyển lanh lẹ trời cho thì chắc lần tới Bell sẽ chủ động đi gặp hắn hằng năm nhân dịp… tảo mộ.

    Nameless, gỡ và vứt bỏ cặp kính đen đã bị nứt loang lổ ở phần tròng kính, do hứng một đấm nhanh như chớp của gã chúa tể ngay mặt, khi cố áp sát từ một góc khuất. Đau thì đau thiệt, nhưng ít ra hắn không bị xỏ lụi bởi cây kiếm lá lúa nhọn hoắt kia

    -“Lũ con người ngoài kia có câu: ‘Có mắt không tròng’, có lẽ rất thích hợp trong trường hợp của ngươi”, chúa tể khinh khỉnh khi thấy bộ mặt thật của gã vô hình

    -“Ờ thì… ta vốn làm gì có tròng mắt mà có với không’, hắn nhún vai cười nhăn nhở.

    -“Hừm!”, thật là ‘tử tế’ khi mỗi lần gã chúa tể này tấn công đều “Hừm” một tiếng báo trước như thế.

    Nhưng cũng như những lần tấn công trước, Nameless cũng vất vả lắm mới né được phần lớn những cú đâm chọt hiểm hóc, bị xây xát toàn thân bỏi những đường kiếm vô tình (cũng có thể do cố tình cũng nên) để rồi kết thúc bằng một đấm tựa ngàn cân đánh văng ra xa.

    “Tên này đang chơi trò ‘mèo vờn chuột’ với ta’, “ Nameless nghĩ khi quệt máu ở mép, gắng gượng trụ lại trên đôi chân của mình sau cứ đấm đó. Thân thể vô hình quấn băng của hắn có nhiều vết cắt, với những giọt máu lỏng rỉ ra, cũng vô hình nốt, thấm vào lớp băng vải cũ sờn.

    Bị tơi tả như thế không phải vì khả năng vô hình trời phú của hắn bị trục trặc gì đó. Ngay từ đầu trận đấu, Nameless đã tàng hình suốt và cố tấn công gã ta bằng đủ cách, từ hất áo khoác phóng hàng loạt dao găm cho đến tìm cách tiếp cận đủ hướng với một con dao sát thủ thép lạnh bén ngót. Tất cả những vũ khí này đều đã được làm cho vô hình luôn, ngay cả một cái bóng nhỏ xiú trên sàn cũng không có.

    Thế mà gã kia chỉ nhẹ nhàng nhảy qua một bên tránh sạch ám khí, và thẳng tay phản đòn khi Nameless chỉ còn cách vài bước chân là ra tay. Cứ như thể hắn có mắt thần gắn ở trước mặt lẫn sau gáy ấy. Chả lẽ đây là thứ ‘tâm nhãn’ trứ danh mà hắn từng nghe các kíếm sĩ phương Đông từng áp dụng?

    -“Thật đáng thất vọng. Ta đã từng mong một tranh tài hấp dẫn hơn, nhưng có lẽ tài năng của ngươi không hề phù hợp với một trận đánh sống còn”, gã chúa tể lại lấy khăn ra lau cây kiếm lá lúa. Làm như mấy giọt máu vô hình đó dơ lắm vậy

    -“Chúa tể đây thật khó chiều nhỉ”, hắn giơ ngón giữa vô hình ở bàn tay phải ra khiêu khích, “Nếu là thi chạy thì chưa biết mèo nào cắn miểu nào nhé’

    -“Ta sẽ cắt bàn tay phải của ngươi cho hành động láo xược vừa rồi’, gã kia bỗng dưng mặt đanh lại, mắt đỏ ngầu và lao vào tấn công mà không có tiếng “Hừm” báo trước

    Dù bị bất ngờ nhưng cũng may Nameless nhanh trí đá văng một con dao ám khí giấu dưới đế giày, khiến chúa tể do bận né mà đường kiếm chặt lệch chỗ. Không đến nỗi bị chém cụt cả bàn tay phải hay mất ngón nào, nhưng có lẽ cũng không sử dụng được trong một thời gian với vết cắt hơi sâu tới tận lòng bàn tay.

    Cắn răng chịu đau là nghề của hắn, nhưng đây không phải lúc để khoe. Vội vàng né ra xa qua phải và bị gã chúa tể nổi cáu bị dí chạy sát rạt, hắn nghe tiếng gì đó hơi nhức đầu. Ngoái đầu ngó lại thì thấy gã chúa tể nhăn nhó ôm một bên tai, ra chiều đau đớn lắm.

    Cái âm thanh đó… quen quen, sao nó giống y chang cái tiếng mà con bé Bell mỗi lần gặp phải gián hay chuột là la bài hãi lên. Chả lẽ con bé liều mình mà xông vào đây để rồi phải một mình khiêu vũ giữa bầy sói?

    “Chắc không đâu”, hắn tự trấn an thế, bởi biết dù cô bé nhìn loắt choắt thế nhưng Bell khá thông minh và lanh trí, chắc chắn nó sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ trong những tình huống thế này. Có thể là từ Stacy và Bruno chăng?

    Một tiếng vụt xé gió cắt ngang dòng suy nghĩ của Nameless, khiến hắn vội lách sang phải để né đường kiếm chết người đó. Gã chúa tể, với nét mặt vẫn tương đối nhăn nhó có vì đau chi đó, vẫn tiếp tục tấn công bài bản nhưng kém linh hoạt hơn hẳn nên Nameless dễ dàng né đòn hơn so với trước.

    Nhưng dễ né đòn không có nghĩa là dễ ra đòn, khi hắn thử đánh lén từ phía sau thì chúa tể càm thấy nguy hiểm đã dùng kiếm quay rẹt một vòng tròn bao quát xung quanh, xém chút nữa là trúng Nameless. Thôi thì đành lui ra chút để bàn tính cách đối phó

    Chả lẽ cái tiếng thét kia tác động mạnh đến gã kia đến nỗi gã mất luôn vẻ tinh tường ban đầu? Và vì lẽ gì tên này lại có vẻ muốn kết thúc trận chiến càng nhanh càng tốt khi mà nãy giờ gã đang cố duy trì để đùa vui? Ê khoan đã, nghĩ lại giờ mới nhớ ra là tại sao nếu thật sự gã dùng ‘tâm nhãn’ lại có thể phát hiện ngón tay giữa vô hình vô hại của hắn?

    Một cái bóng đèn loé sáng trong đầu óc hắn. Lẻn ra sau chúa tể sau khi tránh được một đòn đâm hiểm hóc nhắm vào tim, hắn chạy đến đống vũ khí ngổn ngang đằng xa, để mặc tên kia lò mò chém gió đằng kia. Quả là gã mất khả năng phát hiện được người vô hình trong lúc này. Trong đống này có lẽ có thứ hắn cần.

    Có lẽ đã phát hiện nãy giờ chỉ đánh vào không khí, chúa tể ngó quanh quất và phóng như bay tới đằng đống vũ khí khi thấy 2 thanh kiếm đang bay lên

    Nhưng trước khi gã kịp đâm chém gì đó thì đã nghe một tiếng rít do kim loại ma sát với nhau và phải vội nhảy lui ôm tai, nhăn nhó vì đau đớn.

    -“Hóa ra ta đoán bậy đoán bạ thế mà lại trúng tùm lum tùm la”, Nameless tự tin hiện hình trở lại thành một kẻ vận áo khoác bị chém tơi tả với cái mũ cao bồi đã rớt đâu đó, để lộ cái đầu quấn băng cùng với cái miệng và 2 hốc mắc trống hoác, đen kịt. Trên tay cầm loại kiếm lưỡi uốn sóng ngoằn ngoèo đang đặt bắt chéo vào nhau.

    -“Ngươi… đã làm gì hả?”, một tay bịt một bên tai, chúa tể giơ tay còn lại chĩa thanh kiếm vào hắn

    -“Một thí nghiệm nhỏ. Ta được biết họ hàng nhà dơi dùng sóng siêu âm để định vị địa hình nên có tai cực thính để nhận phản hồi”, nói rồi Nameless cầm 2 thanh kiếm kề lên nhau và kéo cái rẹt tạo ra một tiếng chát chúa, khiến chúa tể nhăn nhó (cả tên vô hình cũng nhăn nhó vì vết thương bàn tay phải), “Những tiếng động chói tai thế này rất có hại cho những đôi tai như thế. “

    -“Thì sao hả?”, mặt chúa tể biến sắc

    Nameless chỉ cười đểu phớt lờ, “Cho nên ta kết luận: ngươi cũng có khả năng định vị con mồi bằng sóng siêu âm và tiếp nhận chúng. Điều đó lý giải tại sao ngươi lại biết sự hiện diện của cô bé người dơi, đồng sự của ta, vì đơn giản là ngươi đã nghe tiếng sóng dò địa hình từ cô bé. Và…”,

    Hắn tằng hắng lấy hơi, ”…cũng không quá khó hiểu tại sao ngươi lại dễ dàng phát hiện ra hành vi của ta trong trận đâu. Nhỏ xíu như cô bé mà còn làm được trò này thì ngươi nhằm nhò gì”

    -“Hừm, chúa tể như ta thì mấy khả năng vặt vãnh thế này không hề thiếu”, chúa tể ngó lom lom vào 2 thanh kiếm kia vẻ đề phòng

    -“Ồ, ngài giống một chúa tể người dơi hơn là một chúa tể ma cà rồng”, Nameless hờ hững ngó gã ta khè 2 răng đỏ ke, một hành động thực sự thiếu lịch lãm, “Hay nói đúng hơn, một người dơi đã biến thành ma cà rồng”

    Cả không gian yên lặng với không khí thù hằn từ gã “chúa tể” kia

    -“Quả là có óc quan sát và suy luận”, gã ‘chúa tể’ đang cau có bỗng cười lớn khiến người vô hình tròn hốc mắt đen ngòm, “Thật đáng tiếc là ngươi không chịu theo phe ta”

    -“Ồ, thế quả thật ngài chúa tể người dơi?”, hắn phải cẩn trọng. ‘Thứ nhất sợ kẻ anh hùng, thứ hai sợ kẻ cố cùng liều thân’ mà lị

    -“Ta cao quý hơn bọn người dơi tầm thường ngoài kia khi chịu phục vụ dưới trướng đức ngài chúa tể ma cà rồng vĩ đại, nên gọi ta là chúa tể người dơi cũng không sai”, cái giọng và ánh mắt xanh lơ khinh khỉnh đó đã trở lại, “Tên thật của ta là Gray von Hellsong. Và theo lệ thường, ai đã nghe ta xưng tên đều phải chết”

    Nói xong, tên “chúa tể giả” Gray von Hellsong lao tới với kiếm lá lúa bén ngót trên tay. Nameless vội kéo rẹt 2 thanh kiếm một cái để tạo ra thê một âm thanh chát chúa khác. Nhưng lần này thay vì dạt ra xa, Gray cắn răng chịu đau và nhào tới chém gãy cả 2 thanh kiếm của gã vô hình, không quên nắm lấy cổ áo hắn mà ném thẳng vào giữa sân đấu.

    -“Hừm, ngươi tưởng sẽ thắng trận đấu này với trò vặt đó sao”, Gray xoa xoa cái vành tai đau nhừ dậy và tiến lại gần đối thủ “Đúng là nằm mơ giữa ban ngày”

    -“Không hổ danh chúa tể người dơi nhỉ”, Nameless lồm cồm bò dậy với cái lưng đau âm ỉ và bàn tay phải nhức nhối do vết thương, giọng mỉa mai, “Từ lâu trong giới vô nhân, ta đã nghe danh một tên ngươi dơi quý tộc hết thời đi liếm gót giày cho một tên ma cà rồng để đổi lại sự bất tử, nay đã được vinh hạnh gặp”

    -“Ngươi sẽ phải chết trong đau đớn vì lời nó nhục mạ đó. Ta thề tranh danh dự dòng tộc Hellsong”, gã rít lên

    -“Còn ta thề trên cái dòng họ vô hình của ta, dù ta chưa hề biết mặt mũi họ, là trận đấu này vẫn chưa ngã ngũ đâu”, còn Nameless thì vẫn cứ cà rỡn và tàng hình trở lại.

    Khi tên quý tộc hết thời Gray xông vào giữa sân để sớm kết thúc trận đấu, thì cái nắp chắn của ống thông hơi ở phía trên trần sân đấu bỗng dưng long ốc ra, rơi xuống ngay chỗ tên Gray đang trờ tới. Một tiếng loảng xoảng như một dàn nhạc metal hòa ca làm rộn ràng không khí nghiêm túc của một trận đấu sống mái.

    **
    *​

    -“Zack! Zack ơi, anh còn sống không?”, cô bé Bell bay lưng chừng trên không với cái tuốt nơ víc trên tay, và đáp xuống mớ hổ lốn bụi mịt mù bên dưới

    -“Chết rồi cũng nên”, người vô hình đã nhanh trí nhảy giật lùi lại khi nhác thấy cái nắp thông gió rung rinh.

    Cô bé nhanh chóng xác định được hắn ở đâu, dù hắn đã vô hình, và vội chạy lại ôm chầm vào không khí, khóc thút thít và giọng nói thì lí nhí “Tưởng anh chết rồi chứ”

    -“Mới hát hò gì mà giọng khàn khàn thế”, hắn hiện hình để xoa cái mái đầu tim tím của cô bé. Có cần thiết để cô phải liều mạng vì một kẻ như hắn không?

    -“Cô Stacy đang phải đánh nhau ngoài kia. Chúng ta phải giúp…”, cô bé kéo tay hắn về phía cánh cửa thép

    -“Bell! Coi chừng!”, tiếng của gã vô hình gầm lên và kéo mạnh cô bé ra phía sau.

    Một lưỡi kiếm lá lúa xé gió lao tới phía cô bé. Theo phản xạ, Nameless kéo cô bé khỏi sự nguy hiểm đó và hứng trọn cả thanh kiếm vào cái bụng quấn băng. Hắn nhăn nhó quỵ xuống và ràng nhướng mắt lên ngó cái tên quý tộc Gray đang tiến tới với bộ áo vest rách bươm cùng mái đầu bù xù.

    -“Giỏi lắm cô bé. Nhờ cô làm hắn phân tâm mà ta mới có thể đâm trúng một nhát trí mạng như thế vào cái tên vô hình nhanh nhẹn hơn cả khỉ này”, hắn vừa đi vừa vỗ tay, khoái chí thưởng thức vẻ mặt đau khổ và hối lỗi, rươm rướm nước mắt của Bell.

    -“Đừng nghe lời gã! Chạy đi Bell !”, và Nameless bị đá văng qua một bên sau những lời này.

    Bây giờ chỉ giữa sàn đấu, chỉ còn 2 người: cô bé người dơi Bell và gã người dơi tay sai của ma cà rồng, Gray von Hellsong. Một cô bé con với ánh mắt sợ sệt, còn một gã biến chất với cái nhìn tàn ác của thú dữ thấy mồi.

    Trước khi Bell kịp có hành động gì thì cánh tay rắn như thép của gã Gray đã chụp lấy cái cổ trắng ngần của của cô bé, nhấc bỏng cái thân mình bé nhỏ của cô rời khỏi mặt đất

    Thích thú thấy cô bé vẫy vùng giữa không trung, gã nhếch mép cười và bắt đầu bóp mạnh.
    [/spoil]​
     
    Chỉnh sửa cuối: 24/4/11
  3. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,173
    Nơi ở:
    Another Reality
    mình vẫn không hiểu tại sao lúc nào kẻ mạnh cũng thích vờn với con mồi trước khi giết nhỉ X_X. Để cho tác giả cho NV khả năng chống lại cái chết =)).
    Ước gì đc thấy một câu chuyện nơi NV chính vs với trùm, rồi trùm giết thẳng tay mà ko vờn qua vờn lại :-bd.
     
  4. TKH

    TKH Fire in the hole! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    28/11/04
    Bài viết:
    2,660
    Nơi ở:
    Hồ Chí Minh
    Sư tử vờn mồi trước cốt để chúng thấm mệt rồi mới ra tay kết liễu nhằm hạn chế sát thương do những con mồi liều mạng gây ra. Đó là điều tự nhiên

    Những kẻ mạnh hay trên cơ vờn với kẻ yếu cốt để tận hưởng cảm giác: Ta là kẻ mạnh. Và không gì thú vị bằng việc nhìn đối thủ yếu thế hơn nỗ lực trong vô vọng để đánh bại mình. Còn vui thú hơn nữa khi ta cho kẻ yếu chút hy vọng hão huyền chỉ để bóp nát hy vọng đó

    Những việc như thế không chỉ diễn ra trong những trận chiến đâu, nó còn diễn ra xung quanh ta đấy. Như kiểu người thích thú việc nhìn một con chó con nỗ lực cố leo ra khỏi một cái thùng cao hơn nó, và nghĩ chúng thật dễ thương, thực ra cũng là một kiểu chứng tỏ quyền trên cơ của bản thân so với con chó trong vô thức.

    Và, thú vị hơn hết, chính là thấy kẻ yếu nổi điên vờn ngược lại kẻ mạnh :))
     
  5. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,173
    Nơi ở:
    Another Reality
    Không hiểu sao mình coi tài liệu đôi khi lại thấy sư tử chờ trong bụi rậm, đợi con mồi đi qua rồi cho một nhát chí tử :)) . Mình ko thích cái kiểu vồ mồi lắm, vì khả năng xổng là 99% :)). Nếu mình là kẻ mạnh thì gặp NV chính cứ cho hắn một nhát đi đời là xong :)), đỡ phải rắc rối :)).
     
  6. TKH

    TKH Fire in the hole! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    28/11/04
    Bài viết:
    2,660
    Nơi ở:
    Hồ Chí Minh
    Không thiếu kẻ mạnh sẽ thẳng tay giết một kẻ yếu nhưng có tiềm năng trở nên mạnh để trừ hậu họa, nhưng cũng không thiếu kẻ mạnh thích vờn kẻ yếu do chủ quan khinh địch. Các mô típ này cũng phổ biến trong truyện và phim, như Voldemort đích thân đi thịt Harry Potter khi nó còn nhỏ xíu vì lời tiên tri, nhưng khi gặp lại sau cuộc thi cái cốc lửa thì lại vờn qua vờn lại với thằng bé vì lầm tưởng đã làm chủ hoàn toàn cuộc chơi rồi

    Khả năng sổng 99% đó là cách nhìn của đọc giả và của tác giả khi đọc và viết truyện, không phải của nhân vật trong truyện, bạn ạ. Phải tự đặt mình vào nhân vật đó rồi suy nghĩ thì mới hiểu vì sao họ làm thế

    Một quý tộc hết thời như tên Gray này luôn cho mình cao quý hơn mọi thứ khác trừ chính chủ nhân của hắn, và hắn cũng có chút biệt tài mới được chúa tể sử dụng --> Càng kiêu căng và tỏ ra chủ quan khinh địch hơn. Đối với hắn, việc vờn mồi chính là cách thể hiện sự 'vượt-trôi-tự-phong' của hắn, nói nôm na theo dân box thư giãn là 'tự-sướng' :))
     
    Chỉnh sửa cuối: 22/4/11
  7. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    ^
    Chap này thích em Bell rồi đó :x Nghĩ coi nhét vô được cái mystic nào không ta :-?
    ------------------
    Tên lord này ban đầu cứ tưởng hắn có mắt siêu thị :-ss Vũ khí tàng hình mà cũng né được thì địch thị là supermen rồi =)) Hóa ra hắn lại là dơi dỏm =))

    Ông có thấy con mèo nào bắt chuột xong ăn liền ko :))

    \m/

    Vậy viết chap đầu xong chap sau end à :-?? Đúng là ban đầu có khả năng như thế nhưng nên tạo lối thoát cho nv để học dần lên chứ \m/
     
  8. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Hì hì hì, mình biết là "vờn mồi" thì chắc chắn sẽ xảy ra rồi, nhưng mình nghĩ chúa tể ma cà rồng mà "vờn nhẹ" cũng khiến Quỷ sứ Bruno hộc máu rồi, chứ nói chi người vô hình...dùng thùng rác làm ám khí :-d

    Nói là thế thôi chứ mình nghĩ cái kiểu vờn này là để gã chúa tể trình diễn cho nameless sức mạnh của ông ta, kiểu như "thấy ta mạnh, mi sợ hãi, mi quy phục".

    Nhưg gã mcr có nói lúc đầu, năng lực của vô hình rất thú vị, và hiếm, cho nên có lẽ hắn chưa muốn đập thân thể "v àng ngọc" của Zack...

    Nhưng mình nghĩ, có 1 nguyên nhân khiến cho kẻ mạnh đôi khi không giết dc kẽ yếu, như TKH nói đó, khi tương quan lực lượng không đều, bên quá yếu, bên quá mạnh thì hầu hết bên mạnh sẽ "vừa thể hiện sức mạnh, vừa canh bên yếu giở trò, lại vừa chủ quan", bên yếu thì "dùng hết sức, dùng mọi cách, mọi chước, mọi thủ đoạn để thắng" hay nói cách khác là "khó hoá nên hoá khôn"

    :-D
     
  9. TKH

    TKH Fire in the hole! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    28/11/04
    Bài viết:
    2,660
    Nơi ở:
    Hồ Chí Minh
    Người vô hình

    [spoil]


    Bell cảm thấy sự sống đang rời bỏ mình khi bị nhấc bổng lên. và sự hô hấp của cô đang bị chặn đứng

    Cô bé cố gắng đá vào cánh tay của gã người dơi biến chất, nhưng không ăn thua. Cào cấu đến gãy móng tay vào cái bàn tay sần sùi kia đang xiết mạnh vào cổ cô cũng không mang lại kết quả gì khi mặt gã vẫn trơ trơ khoái chí.

    Phản công bằng sóng âm thanh cũng không xong vì cái bàn tay thép kia không cho phép bất cứ tiếng động gì phát ra từ thanh quản của cô. Mà có la lên được lúc này cũng không thể vì cổ họng vẫn chưa hồi phục.

    -“Hừ, mặt cô nhóc khá giống một người ta quen đấy”, tên Gray nới lỏng bàn tay cho cô bé hớp vội miếng không khí, chỉ để xiết lại mạnh hơn.

    Nếu gã vô hình kia còn sống, thì việc hứng kiến cô bé này bị hành hạ đối với hắn có lẽ còn tệ hơn cái chết. Gã nghĩ thế, nên sẽ cho con nhỏ này sống ngoi ngóp lâu hơn. Với lại hắn còn có chút việc cá nhân với nó nữa

    -“Tên hắn là gì nhỉ? À, đúng rồi, Chimes Grandes", gã cười khoái trá khi thấy vẻ sửng sốt trên gương mặt tái xanh vì thiếu không khí của cô bé

    -"Sao… biết… cha tôi ?", ở lần được thả lỏng thứ hai, cô bé vội khò khè hỏi trước khi lại bị bóp hầu bóp họng

    -"Biết chứ sao ko ?", con mắt xanh lơ của hắn bỗng chuyển sang đỏ ngầu hận thù và bóp mạnh, "Nếu hắn không nhiều chuyện đi phanh phui việc ta theo hầu ngài chúa tể cách đây hơn 50 năm, thì có lẽ bây giờ ta vẫn còn yên vị trong giới quý tộc "

    Giẫy giụa vì cú xiết cổ bất ngờ, trong lúc không tự chủ được, đôi cánh dơi màu tím thẫm của của Bell mọc ra và đập cánh điên cuồng theo bản năng sống còn. Nhưng chỉ hoài công.

    -"Tên đầy đủ của cô bé là Belldandy Grandes, đúng không? Ngay cả màu cánh và cái tật thích xía vô chuyện người khác cũng y khuôn cha ngươi", gã nhếch mép búng một cái thật đau ở một bên cánh cô bé, ”Ta quá bận phục vụ ngài chúa tể nên không thể lo tính riêng được, nên quả thật ta rất biết ơn khi ngươi tự dẫn xác đến đây đấy "

    Gã cười tự mãn khi thấy cô bé con đau đớn. Quyền sinh sát hoàn toàn nằm trong tay hắn, chỉ với một cú xiết mạnh là xong đời con bé. Nhưng hắn không thích thế. Mối thù của hắn tưởng chừng đã kết thúc khi cha con bé chết nhảm nhí bây giờ lại được nhen nhóm lại, và hắn muốn cô bé phải chịu đau đớn dài dài mới hả được cơn giận.

    -"Nghe nói cha ngươi chết khi đang cố moi tin tức gì đó. Thật tức cười khi con gái hắn cũng lao vào vết xe đổ đó. Yên tâm đi, ta không giết ngươi ngay đâu…", việc nhắc lại cái chết của cha Bell làm cô bé đau đớn hơn hết.

    …Phải, hãy đau khổ hơn đi, bé con ạ, không chỉ cả về tinh thần…

    Gray chụp cánh dơi đang đập liên hồi của Bell, kéo mạnh về phía sau. Nước mắt cô bé ứa ra vì cơn đau khủng khiếp ở cơ cánh nối với lưng. Cô muốn gào lên, nhưng không thể gào được vì bàn tay sát nhân của Gray. Giờ cô bé không khác gì một con nai nhỏ đang giẫy chết lần cuối trong hàm sư tử

    -"Để ngươi khỏi trốn, ta sẽ không làm ngươi bay được nữa", và gã kéo mạnh hơn nữa, cố xé rách đôi cánh tím mà Bell luôn tự hào là rất giống cha mình.

    Cô bé đau đến mức lịm cả người đi. Đôi tay nhỏ nhoắn của cô rủ xuống, giật giật yếu ớt.

    …Phải, vẫy vùng nữa đi, bé con, hãy đập cánh lần cuối để rồi không bao giờ cất cánh bay lên được nữa…

    Dòng suy nghĩ độc ác của hắn bị cắt ngang khi cái cổ tay nơi đang xiết cổ Bell nhói đau như thể có cái gì đó đâm xuyên. Mà nó đang bị đâm xuyên thật. Bởi cây kiếm lá lúa nạm ngọc bích xanh lơ mà hắn rất thích. Bởi cái kẻ mà gã đã phóng nó đâm lủng bụng trong vài phút trước.

    Do mải mê lo trập trung vào việc trả thù lên cô bé, hắn đã quên béng kiểm tra sự sống chết đấu thủ của mình.

    Và hắn đang đứng cạnh gã từ đời nào mà gã không hề hay, với một tay cầm cây kiếm rỉ máu đen chảy từ vết thương cổ tay của gã.

    Chính hắn, cái tên người vô hình chết dẫm.

    *
    **

    -"Grừ, ngươi còn sống à !?", Gray nghiến răng giận dữ do việc trả thù bị cắt ngang.

    Vứt cô bé Bell đang lóp ngóp chờ chết vào bức tường bọc nhung gần đó cái rầm, khiến cô bé va đầu mạnh và bất tỉnh luôn, gã dùng cánh tay lành lặn đấm thẳng vào mặt tên vô hình, tống hắn bay đi càng xa càng tốt

    -"Lần này ta sẽ chặt nhỏ ngươi ra để ngươi khỏi quấy rầy ta nữa !", gã gào lên sau khi rút thanh kiếm lá lúa khỏi cổ tay và cầm nó bằng tay mặt.

    Khi gã ngoảnh lại thì đã thấy người vô hình, đứng ngất ngưởng, vật vờ đi tới. Có cái gì đó khác lạ ở tên này.

    Khác lạ hay không khác lạ thì cũng phải lao tới chặt khúc, băm viên hắn thì gã Gray mới hả giận được. Gã dừng lại khi tên vô hình lại giở tàng hình muôn thuở

    -"Hừ, cái trò cũ rích", hắn khinh bỉ và nghiến hàm răng ken két. Với một người dơi trưởng thành như hắn thì không cần phải mở miệng la thất thanh mới có sóng siêu âm, nghiến răng nhè nhẹ thôi cũng đủ.

    Rồi gã nghiến thêm vài lần nữa, nghiến mạnh đến nỗi như muốn bứt luôn cả hàm răng ra. Cái vẻ mặt từ tự tin, khinh thường đối thủ của tên quý tộc chuyển sang há hốc miệng kinh ngạc.

    "Hắn đâu ? Cái tên vô hình đó biến đi đâu rồi ?", Gray nghĩ lung khi nhìn quanh quất, hy vọng sẽ bắt được một dấu hiệu khả nghi nào đó

    Dù đôi tai thính của loài dơi mà gã sở hữu vẫn còn đau âm ỉ, nhưng bây giờ cũng hồi phục chút đỉnh, bét ra cũng đã có thể tiếp nhận sóng siêu âm. Chả lẽ gã bị thương nặng hơn mình nghĩ ? Vô lý, nếu thế thì tại sao gã vẫn bắt được tiếng sóng dội lại từ các bức tường ?

    Có một cái gì đó trong không khí căn phòng này làm Gray lạnh gáy. Một cảm giác bất an, một điều gì đó mờ ảo không đoán trước được. Như cái màn sương mù đang hình thành phủ quanh căn phòng này.

    "Sương ? Tại sao lại có sương mù ở đây ?", gã mở lớn mắt kinh ngạc.

    Lớp bụi gây ra bởi tấm chắn ống thông gió đã dịu xuống, nhưng cảnh vật không hề sáng tỏ hơn, trái lại càng mịt mù hơn do một màn sương lạnh kì bí bao trùm cả cung luyện tập này.

    Ngó quanh quất căn phòng mờ sương, nhìn lên cái lỗ trên ống thông gió, rồi liếc một cái qua lối vào, vốn đã bị cánh cửa thép chặn kính. Mọi sự xung quanh vẫn êm ru bà rù. Tai gã cũng không bắt được tín hiệu là đã có ai khác đột nhập vào căn phòng.

    -"…Giết… Giết...", tiếng ai đó âm vang trong màn sương kì lạ, tưởng rất xa, nhưng nghe cũng rất gần. Một điểm kì lạ đến quái gở là Gray không thể xác định được âm thanh phát ra từ đâu

    -"Có giỏi thì hiện hình ra đi !", gã hoảng hốt chém đại vào không khí. Không trúng ai cả ngoài màn sương lững lờ, tách ra dưới những nhát kiếm rồi tự liền lại một cách hờ hững

    -"…Giết… Giết chết kẻ thù…", cái giọng nói đó vẫn xoay vòng đâu đó trong màn sương lạnh giá, chầm chậm đánh thẳng vào cái tâm lý bất an của Gray.

    "Phải đổi chỗ ngay thôi", đó là điều hắn nghĩ. Cho đến khi hắn xác định được gã vô hình đó ở đâu để đối phó thì đứng yên một chỗ chờ chết là hạ sách.

    "…Giết chết kẻ thù…", cái giọng nói đó có vẻ như ở ngay sát gã, khiến gã vội chém tứ tung xung quanh rồi chạy ào vào màn sương.

    Góc căn phòng tường bọc nhung đỏ hiện ra mờ mờ đằng xa. Đây rồi, nếu gã dựa lưng vào cái góc của căn phòng thì sẽ không lo bị đánh lén.

    Nghĩ là làm, hắn vội nép mình vào cái góc tường, rồi dùng sóng siêu âm lần nữa cho chắc ăn. Không có cái gì khả nghi cả, nên gã thở phào, tự cho phép mình nghỉ ngơi trong vài giây.

    Đó là sai lầm chí tử của gã, vì khi ngó xuống đôi giày của mình, gã phát hiện ra có đến 2 đôi. Một đôi hàng hiệu nhìn rất mắc tiền thì tất nhiên là của gã…

    "…Giết chết kẻ thù…", còn đôi giày da sờn cũ phía đối diện kia thuộc về…

    Cái góc tường tưởng bảo vệ được gã phần nào thì hóa ra lại là cái bẫy chặn toàn bộ đường lui. Trong phút hoảng loạn, gã quên béng mọi đòn đánh phản công học được, để làm một phản xạ tự nhiên mà bất cứ ai cũng làm khi có kẻ giơ búa lên chém xuống : đưa tay thuận ra đỡ đòn.

    "…Bảo vệ công nương…", lời nói đó đi kèm với một nhát búa vô tình

    Gray cảm nhận được cái bàn tay phải, vốn gắn liền với hắn từ lúc sinh ra, giờ đã phũ phàng mà bỏ hắn mà đi.

    Một dòng suối máu đen ngòm, nhơ bẩn phun ào ào ra từ cái cổ tay bị chặt đứt của hắn.

    *
    **

    Stacy giờ đã thấm mệt rồi. Mái tóc hồng trải chuốt của cô giờ đã xù hẳn lên , thấm đượm những giọt mồ hôi do vận động nhiều.

    Một dòng ma cà rồng đông như trẩy hội cứ cố chen chúc vào cái hành lang nhỏ hẹp mà cô đang cố thủ bằng mạng sống của mình. Mỗi khi cô đánh văng một tên, làm đổ nhào những kẻ đến sau, thì chúng lại lạnh lùng nắm đầu đồng bọn bị ngất xiủ mà vứt ra ngoài và cứ thế càn vô.

    Nếu lũ này là con người bình thường thì cô có thể thủ thế cả tuần cũng được, nhưng vì là ma cà rồng hết ráo nên việc cô cầm cự được hơn 1 tiếng đồng hồ thế này quả là kì tích. Đỡ cho cô cái bọn này chỉ là ma cà rồng cấp thấp, thuộc dạng ‘đầu óc ngu si, tứ chi phát triển’, đánh đấm chả có chiến thuật gì hết.

    Dựa lưng vào cánh cửa thép lạnh phía sau, nhịp thở cô vẫn đều đặn, nhưng sợ không lâu nữa sẽ trở thành hổn hển. Ngán ngẩm nhìn cái đống lúc nhúc trước mặt, lòng ngạc nhiên vì chưa bao giờ cô nhìn thấy nhiều ma cà rồng đến thế

    "Không biết Bell ra sao rồi ?", Stacy liếc vội lên cái cửa thông gió mở toang, và không quên thẳng tay tiễn một tên lâu la bất lịch sự dám cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

    Tình thế có vẻ vô vọng khi mà sức cô ngày càng tiến đến vạch số 0, còn bọn ngu này thì ngày càng đông và hung hãn theo thời gian. Đúng như con người thường noí : ‘Mãnh hổ nan địch quần hồ’

    Có vài tiếng nổ ở ngoài vũ trường, làm bọn lâu la vội ngó ngược lại. Có cái mùi hăng hắc, khó chịu đối với ma cà rồng đang lan tỏa trong không khí. Mùi tỏi

    Stacy nhăn mặt chun mũi. Tỏi luôn là thứ mà con ngươi mang theo khi nghi ngờ có sự xuất hiện của ma cà rồng. Với những ma cà rồng tu lâu năm như cô thì chúng chỉ là thứ mùi gây chút khó chịu, tương đương mùi thức ăn ôi thoang thoảng đối với con người.

    *Khụ*, *hặc*… nhưng đối với bọn lâu la ngoài kia thì như là mùi thuốc diệt rầy nồng độ cao. Tiếng ho khụ, chửi thề xen lẫn với tiếng sụt xịt dị ứng tràn ngập không gian. Điều đó cho cô chút ít thời gian để dưỡng sức, vì bọn lâu la không dồn dập tấn công nữa

    "Có ai đó vừa mới tấn công vào. Chả lẽ là anh Bruno đến ứng cứu ?", cô thấp thỏm hy vọng ngó ra cái lối vào ngày càng thưa thớt do bị phân tán lực lượng. Tiếng la thét chói tai ngoài kia len lỏi và ập vào tai cô dù cô nàng đang ở tuốt bên trong, như thể có một cuộc thảm sát.

    Một cái hình bóng áng ngữ ngay lối vào. Rất thất vọng vì không phải là Bruno, cô thủ thế sẵn sàng tấn công nếu kẻ kia có ý định đánh nhau.

    -"Stacy đó phải không ?", dưới ánh đèn đỏ ngầu của vũ trường hắt vào bên trong, cái áo choàng xanh dương của người lạ thật nổi bật.

    -"Froxi ?", Stacy hỏi, vẫn thủ thế. Không rõ vì lý do gì mà cô thợ-săn-ma-cà-rồng mắt xanh này lại ở đây vào thời điểm nhạy cảm thế này.

    Làm sao cô quên được trận đấu sống còn kéo dài 3 ngày 3 đêm khi cô ta nổi hứng đi săn Stacy, và cuối cùng chính Bruno phải đích thân ra tay dàn xếp mới yên chuyện.

    -"Đừng xù lông nhím lên thế, hư hết tóc đấy", Froxi cười khanh khách, không rõ nói về sự đa nghi của Stacy, hay là mái tóc hồng đang trong tình trạng xù xì của cô.

    -”Hừ", Stacy yên tâm chút chút, và giơ tay vén lại mái tóc của mình, "Cô đi ngang qua đây, hay anh Bruno nhờ cô đến"

    -"Cả hai", câu trả lời thật bí ẩn như lai lịch của chính Froxi. Thật khó biết là cô ta có thân thiện với Stacy hay không, dù giọng cô nàng không có chút khinh khỉnh khi nói chuyện với cô.

    -"Thế Bruno đâu ?"

    Cô bật ngón cái chỉ ra phía ngoài, " Đang bận dọn dẹp quân tiếp viện ở ngoài kia. Đông như kiến luôn"

    -"Tôi phải ra giúp anh ấy !", Stacy dợm bước thì Froxi đã bước lại gần giang tay ngăn lại.

    -"Anh ấy tự lo được. Hình như cô có người cần được giải cứu mà", giọng cô ta đượm chút lo âu đến kì lạ.

    Stacy chỉ kiềm mình lại, rồi lẳng lặng gật đầu. Chỉ tay vào cánh cửa thép, cô bảo, "Cánh cửa này quá dày nên tôi bị kẹt ở đây"

    Froxi chưa kịp trả lời thì đã nghe tiếng nhao nhao ngoài kia. Bọn lâu la lại chuẩn bĩ đổ vào nữa rồi.

    Rất bình tĩnh, cô nàng giơ cây súng đặc chế của mình và bắn một phát đạn có con tiểu quỷ trắng cưỡi ở trên. Con quỷ cưỡi viên đạn lao thẳng vào khoảng trống ở cái cửa gãy nát, và tạo ra một bức tường băng dày cản địa.

    Quả là ‘Ngoại bất nhập’, nhưng nó cũng đồng nghĩa với ‘Nội bất xuất’. Bây giờ 2 người chỉ còn tiến chứ không lùi được

    -"Bớt được một bọn rách việc", Froxi ngáp dài và tiến lại gần xem xét cánh cửa thép dày keng.

    Mắt cô sáng lên vì hôm nay quả là ngày của cô. Cô lục túi lấy ra một vài viên đạn màu xanh lá có vẻ rất bình thường, vì không con quỷ nào cưỡi ở trên cả.

    "Cô không muốn bị trúng thứ này đâu", cô ta nhìn Stacy cười cười. Mặc kệ nét mặt khó chịu của cô nàng ma ca rồng ăn chay, Froxi nạp đạn vào súng, lùi ra xa và chỉa thẳng vào cánh cửa thép hiên ngang thách thức kia.


    [/spoil]
     
    Chỉnh sửa cuối: 24/4/11
  10. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Coi bộ khi người vô hình mà nghiêm túc thì...có khối kẻ sẽ tránh xa em Bell
    Xin phép đem em Bell qua bên topic OF chính nhé :-D
     
  11. TKH

    TKH Fire in the hole! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    28/11/04
    Bài viết:
    2,660
    Nơi ở:
    Hồ Chí Minh
    ^ Cứ tự nhiên \m/

    Ngoài trận này ra, sắp tới còn thêm trận nữa. Chắc là cứ đánh thế cho đến khi trùm cuối chán quá bỏ xứ mà đi luôn vì biết là chả đến lượt mình =))
     
    Chỉnh sửa cuối: 25/4/11
  12. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Đúng là vậy đấy, trùm cuối bên kia bị bỏ mặc giờ chẳng ai nhớ đến nữa rồi.
    Hình như có 3 con trùm thì phải, sát thủ trong tranh, chúa tể mông (cà rà), ai đó bên route của Froxi :-D
     
  13. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    Trùm đây là thằng Draconis phải không :-?

    Bên Froxi thì còn chưa có trùm :P
     
  14. TKH

    TKH Fire in the hole! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    28/11/04
    Bài viết:
    2,660
    Nơi ở:
    Hồ Chí Minh
    Kẻ điên

    [spoil]

    Nhà quý tộc hết thời Gray đã phạm một sai lầm chiến thuật. Một sai lầm lớn. Đủ để mất đi bàn tay phải.

    Không gì đáng sợ hơn đối với tất cả sinh vật sống có lý trí khi thấy một phần thân thể của mình tách rời khỏi cơ thể ngay trước mắt. Khối kẻ yếu bóng vía, nếu chứng kiến dòng máu nóng hổi tuôn ra từ cái cổ tay đã bị chặt đứt của bản thân, thì có lẽ đã chết vì sốc.

    Gray không phải là kẻ yếu bóng vía, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không cảm thấy đau đớn. Tiếng gào rú thảm thiết vang vọng căn phòng mờ sương. Nếu việc dùng thanh kiếm lá lúa chặt luôn cả cánh tay có thể ngăn cản hay bét ra thuyên giảm cơn đau thốc lên tận óc này, có lẽ gã cũng sẵn sàng làm.

    Nhưng cũng nhờ ‘thí mạng’ bàn tay phải mà gã vẫn còn sống, ít ra là như thế. Nếu không thì cái nhát búa đó đã ngập thẳng vào cái sọ của gã rồi. Nhưng điều đó đang chuẩn bị diễn ra khi tên vô hình giơ cây búa sắc lẻm, vẫn còn nhơm nhớp máu đen của nạn nhân, lên cao lần nữa.

    Dùng chút sức lực còn lại, Gray lao thẳng tới và tông vào đối phương, gạt hắn bước loạng choạng qua một bên. Phải tránh xa tên này ra càng xa càng tốt để còn chăm sóc vết thương nữa.

    Nghĩ là làm, gã chạy hết tốc lực xé màn sương mờ ảo, thi thoảng ngoái đầu lại để quan sát tình hình. Lần thứ nhất và thứ hai, đối phương vẫn còn vật vờ đứng đó. Lần thứ ba, hắn biến đâu mất, như đã tan vào màn sương.

    Đến góc phòng đối diện, Gray quỳ xuống ở chỗ chỉ cách cái góc một khoảng nhỏ đủ để né đòn, và xé toác cái tay áo vest hàng hiệu mà hắn rất thích. Dùng răng giữ cố định một bên, cánh tay lành lặn còn lại nhanh chóng bó cầm máu vết thương hở, chặn đứng dòng máu đang rỉ ra. Chỉ cần còn sống thì có thể ghép lại một bàn tay mới mấy hồi, đó là lợi điểm của một tay-sai-của-ma-cà-rồng

    -“…Giết chết kẻ thù…”
    , cái giọng chết chóc đó vang vọng ở phía bên phải gã quỳ tộc, đi kèm với một tiếng vút xé gió. Tên vô hình đã hiện hình kế bên gã lần nữa

    Do đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nên lần này Gray tránh được việc mất luôn cánh tay trái bằng cách lộn qua bên trái. Gã cũng có dư thời gian để phản công lại.

    Nhanh chóng nhặt cây kiếm lá lúa đặt kế bên, bằng một đường kiếm dứt khoát, hắn chém bay cây búa chết người kia, và chỉa cái mũi nhọn hoắt vào cổ họng tên vô hình.

    -“Chiếu tướng!”, gã gào lên đắc thắng rồi vội đâm thẳng vào yết hầu đối phương, hòng nhanh chóng kết thúc trận đấu.

    Nhưng mũi kiếm không nhúc nhích. Bàn tay quấn băng của tên vô hình đã chụp lưỡi kiếm sát thủ ấy. Hai cái lỗ đen sâu hun hút ở nơi đôi mắt xoáy thẳng vào đôi mắt kinh hãi Gray, còn gương mặt quấn băng hình thành một nụ cười kinh dị. Cứ như lấy ra từ cái bản mặt của một quả bí rợ ma quái nhân ngày Halloween.

    Mất thế chủ động, Gray liền đạp cho hắn một phát để thu hồi lại thanh kiếm. Nhưng tên vô hình chỉ hờ hững thả lỏng mũi kiếm và nhẹ nhàng nhảy ngược lại phía sau né đòn, không quên làm một tràng cười nắc nẻ thường thấy trong phim kinh dị về những gã điên mất trí. Hắn lại ‘tan biến’ vào màn sương.

    Một lần nữa, Gray nghiến răng dùng sóng siêu âm, và lại một lần nữa, Gray đã mất dấu đối phương. Phép thuật quái quỷ gì thế này?

    Hít vào một hơi dài nhưng chưa kịp thở ra miếng nào, cái giọng nói rờn rợn đó lại vang lên:

    -“…Bảo vệ công nương…”
    , ngay từ sau lưng hắn.

    Gã toan nhảy tới để né, nhưng cảm thấy có cái gì đó lành lạnh kề ngang cổ, giống như những con dao mà bọn sát thủ hay dùng để rạch cổ họng

    Gã vội nhảy ngược lại lại phía sau để tông vào kẻ đánh lén. Đó là hành động đúng đắn nhất, và gã cùng tên vô hình ngã chúi về phía sau.

    Nhưng giữ nguyên được cái cổ họng không đồn nghĩa là không bị vết thương khác. Vai gã nhói đau vì một cú đâm ngoắc ngược hiểm ác trượt mục tiêu là tim.

    Cắn răng chịu đau để quay lại tấn công phủ đầu, tên vô hình lại mất tăm. Sau lưng hắn chỉ là màn sương lững lờ vô cảm.

    Gã đứng đó và quan sát nhất cử nhất động của màn ssương mù trải dài mênh mông. Thật cay đắng và mau thuẫn thay vì trước đó một khoảng thời gian không xa, gã là kẻ trên cơ, nắm thế chủ động và muốn vờn với con mồi bao lâu thì vờn.

    Còn bây giờ, gã hoàn toàn lâm vào thế bị động, và chính là con mồi bị vờn, bởi một kẻ mà trước đó là mồi của gã. Giờ gã mới là ‘cá nằm trên thớt’

    Trán gã rịn mồ hôi lạnh, hơi thở hổn ha hổn hển, cánh tay cụt nhức nhối, và bàn tay cầm cái vũ khí tự vệ duy nhất thì run rẩy. Lần đầu tiên trong đời, Gray cảm thấy sợ hãi.

    Còn tên vô hình không cho gã có thời gian để sợ.

    *
    **​

    Cánh cửa thép kiên cố kêu xèo xèo vì đang từ từ rã ra dưới tác dụng của một loại dung dịch xanh lá nhơm nhớp. Trong vòng chưa đầy năm phút, một cái lỗ nhỏ xíu nối với phía cánh cửa đã hiện ra.

    -“Một sinh vật đơn bào có tính ăn mòn rất cao,” Froxi hấp háp đôi mắt xanh, say sưa giải thích, “Tôi tìm thấy chúng ở những khu đầm lầy mà hay có người mất tích…”

    Stacy thì chỉ chăm chú chải chuốt lại mái tóc hồng bằng cây lược ngà mà cô mang theo. Cô cảm thấy lo lắng cho Bruno khi phải ‘một mình chống Mafia’ ở ngoài kia, dù cô luôn an tâm về sức mạnh và khả năng của anh ấy

    Phía sau 2 người nữ là tiếng bọn ma cà rồng lâu la gào rú cố phá vỡ bức tường băng dày đặc ngăn cách chúng và mục tiêu. Có lẽ còn lâu chúng mới tới nơi

    -“Hơi mắc cười là chúng teo lại nhỏ xíu và vô hại khi gặp lạnh, nên có thể dễ dàng nhốt chúng trong những viên đạn cách nhiệt”, Froxi vẫn cười cười nhìn Stacy, “Nhưng khi tiếp xúc với không khí thì chúng tệ hơn cả hơn cả axit đậm đặc nhất. Cô nghĩ sao, Stacy?”

    -“Hả?”, cô nàng giựt mình vì câu hỏi bất chợt, và quan sát cái lỗ trên cánh cửa thép ngày càng to ra dưới sự ăn mòn của đám nhớp nháp màu xanh này.

    -“Đúng là tôi không muốn dính thứ này lên người thiệt”, Stacy nhún vai.

    Ngay cả cú đấm đánh vỡ đá tảng của cô cũng không ăn thua gì với cánh cửa này thì mấy sinh vật này thật đáng gờm lại làm được, đó là lý do thứ nhất. Lý do thứ hai là… trông chúng không được sạch sẽ cho lắm.

    -“Tự nhiên muốn giao đấu lại ghê,” Froxi cười duyên niềm nở, “Hay chúng ta làm một ván ngay tại đây trong khi chờ cánh cửa ‘tan’ ra?”

    -“Ở đây hơi hẹp, nên tôi không nghĩ cô có thể nhảy nhót nhiều như lần trước đâu”, Stacy cất cái lược ngà đi và xõa lại mái tóc bồng bềng của mình, “Với lại, anh Bruno sẽ giận lắm nếu nghe cô làm thế đấy”

    -“Ừm, tôi không muốn chọc anh ta giận đâu”, mắt Froxi vờ mơ màng, “Nhưng tôi biết có khá nhiều người khi giận thì vẻ mặt rất ư là quyến rũ”

    -“Này, này”, Stacy chun mũi khó chịu. Cô không thích nghe những cô gái khác bàn về anh Bruno, đặc biệt là với cái vẻ mơ màng trên mi mắt như thế kia.

    Cánh cửa cứ ‘tan’ ra, còn hai cô gái cứ mải mê nói chuyện để giết thời gian. Dù không phải là tình bạn thân thiết gì cho cam giữa một thợ-săn-ma-cà-rồng và một nữ ma-cà-rồng-từng-là-mục-tiêu, nhưng điều đó không ngăn cản hai người tán dóc. Và chủ đề thì đủ loại trên trời dưới đất, từ Bruno (khiến Stacy có ve hơi cáu chút) đến những câu hỏi thăm xo xỏ bâng quơ.

    Xúc cảm của nữ giới thể hiện qua những cuộc trò chuyện mà lại

    (Còn nam giới thì đang bận đánh nhau ngoài kia và sau cánh cửa)

    *
    **​

    Thời gian tích tắc trôi qua, cuối cùng thì việc hàn thuyên sự đời giữa hai cô gái cũng kết thúc khi cái lỗ trên cánh cửa đã được khoét đủ rộng đủ để một người lọt vô. Không cần thiết phải mở rộng hơn nữa, phòng trường hợp bọn lâu la tràn vào.

    Froxi liền chỉa súng vào đám chất dịch xanh nhớp nháp đang say sưa ‘gặm nhấm’ kia và bắn một phát đạn băng. Hơi lạnh tỏa ra và chạm vào chúng, khiến chúng co rum rúm và teo nhở lại cỡ bằng hột đậu đen.

    -“Tụi này khó kiếm lắm”, Froxi noí khi cúi người xuống, dùng kẹp gắp mấy ‘hột đậu’ bỏ vào một viên đạn thuỷ tinh cách nhiệt, “Nên phải tiết kiệm chút”

    Stacy không trả lời do bận quan sát phía bên kia cánh cửa. Không thấy gì ngoài một màn sương dày lạnh leõ. Bộ bên kia là kho thực phẩm đông lạnh của vũ trường à?

    -“Nào, ta đi thôi”, Froxi, sau công tác ‘tiết kiệm’, liền lách qua cánh cửa thép. Tay cô thủ sẵn trên báng súng, nếu có động là sẽ nhả đạn ngay trong.

    Cả hai cô gái bước vào căn phòng mờ sương đến kì lạ. Bên trong rõ ràng không phải là một kho đông lạnh hay gì đó, mà chỉ đơn thuần là một căn phòng rộng thên thang, với tường bọc nhung đỏ.

    -“Nơi này đủ rộng để làm một ván đấy”, Froxi cười mỉm nhìn Stacy nhún vai, rồi hỏi, “Mà quên, cô đang kiếm ai thế?”

    -“Một cô bé vận đồ tím, và một gã nhìn giống xác ướp”, Stacy ngó quanh quất.

    -“Đằng kia phải không?”, cô thợ săn chỉ ngón tay vào bức tường xa xa phía bên trái. Linh cảm về sự hiện diện sinh vật huyền bí của cô rất nhạy, có phần nhỉnh hơn Stacy.

    Cô nàng ma-cà-rồng không trả lời mà chỉ dợm bước tiến lại gần hơn. Đôi mắt cô nhíu lại theo hướng Froxi chỉ, cố gắng nhìn xuyên qua màn sương, và cuối cùng phát hiện cái bóng nhỏ tim tím ,với đôi cánh lớn, nằm rũ rượi đằng xa. Đúng là Bell rồi.

    Rồi cũng từ xa xa, mắt cô chợt phát hiện hình bóng của một kẻ khác đang chạy hết tốc lực về phía cô bé. Cô không rõ là ai hết, nhưng linh cảm rất bất an. Thế là cô cũng lao về phía trước,

    Càng lại gần mục tiêu thì cô càng thấy rõ cái kẻ đằng kia. Không phải tên vô hình, mà ăn vận giống như một nhà quý tộc gì đó aó rách tả tơi. Điểm lạ là trên người hắn đầy vết thương, bàn tay phải bị cụt được băng bó, mặt mày thì hớt ha hớt hải như bị ma rươt.

    Nhưng điều làm cô lo lắng trên hết, có mùi tanh tưởi, mùi đặc trưng từ dòng máu nhơ nhuốc của những kẻ bán linh hồn cho ma-cà-rồng thoang thoảng trong không khí.

    Vừa chạy vừa ước lượng khoảng cách, cô thấy mình sẽ không tới chỗ Bell trước hắn được. Dù thế, cô cũng cố tăng tốc, tay thì thủ sẵn nắm đấm sẵn sàng cho một trận giao tranh chớp nhoáng.

    Đúng như cô lo sợ, cái tên tay-sai-của-ma-cà-rồng trên đã đến trước Stacy hơn chục bước, và đang rướn tay ra như định chụp cô bé Belll, đang nằm bất động trên sàn. Không kịp rồi.

    Gã kia giương tay ra, rồi đột ngột dùng lại trong không khí khi chỉ cách cô bé chừng một gang tay. Với khoảng cách gần thế này, cô có thể nghe được tiếng thở hổn hển đau đớn của gã. Chắc là đau lắm, khi mà bị một kẻ quấn băng, không rõ ở đâu ra, đâm một nhát chí mạng sau lưng bằng một cây kiếm lá lúa. Gã ngã lăn ra, nằm bất động trên vụng máu đen gớm ghiếc.

    -“Nameless!”, cô nói to, “Anh không sao chứ?”

    Không có tiếng trả lời từ cái kẻ trùm áo khoác bí ẩn đến quen thuộc kia, với gương mặt quấn băng và cái nón cao bồi sờn cũ; cái tên vô hình mà cô đã ‘đặt tên giùm’ là Nameless. Nhưng cô mơ hồ nhận ra có cái gì đó khang khác về hắn khi tiến lại gần, đặc biệt là khi hắn quan sát cô với hốc mắt đen kịt và cái nụ cười trống hoác kinh dị.

    -“Bell, em có sao không?”, cô hạ người xuống, nâng người cô bé lên. Không có tiếng trả lời, nhưng Stacy biết cô bé còn sống khi thấy thấy ngực cô bé phập phồng.

    Cái làm cô lo âu bây giờ là một bên cánh cô bé có vẻ co rúm và gân cánh thì có chỗ đen bầm. Có lẽ do bị thương vì va đập mạnh chăng? Cô không rành lắm về những sinh vật không thuộc về ma-cà-rồng và con người, cụ thể hơn là việc điều trị cho người dơi. Hy vọng Froxi biết.

    -“Froxi, cô có biết cách trị thương cho…”, Stacy ngoái đầu hỏi khi nghe cảm nhận Froxi đang tiến lại gần. Và thật ngạc nhiên cho cô khi thấy cô nàng thợ săn đang chỉa súng thẳng về phía cô. Chả lẽ cô ta tính đánh lén?

    Chưa kịp suy nghĩ gì thì đã nghe tiếng Froxi la lên: “Stacy, cẩn thận sau lưng!”

    Lời cảnh báo đó làm cô quay phắt lại, và thấy Nameless đang… giơ thanh kiếm lá lúa đẫm máu đen lên chuẩn bị chém xuống. Cô vội lách người qua một bên, không quên mang theo thân hình rũ rượi của Bell để né đòn.

    -“Anh điên rồi à!?”, Stacy không thể tin được chuyện vừa mới xảy ra.

    Nhát chém đã hụt mục tiêu, và có tiếng súng khai hỏa sau lưng cô. Đạn lao vun vút nhưng hình như chả trúng ai cả. Quay lại ngó thì không thấy Nameless đâu nữa.

    -“Stacy, đem cô bé ra khỏi đây ngay”, Froxi nói to trong khi nạp lại một loạt đạn mới, chuẩn bị cho một trận đấu mới.

    -“Đừng giết anh ta nhé, Froxi!", cô bé Bell lên và vội chạy đi tìm chỗ an toàn. Hơi khó di chuyển do đôi cánh dơi vướng víu của cô bé.

    -“Yêu cầu hơi khó đấy đấy, thưa tiểu thư”, Froxi nheo mắt tập trung để tìm tông tích của kẻ từ bạn bỗng chuyển sang thù kia.

    Kia rồi, hắn vừa mới hiện hình lên phía sau Stacy, chuẩn bị tấn công lần nữa. Cô giương súng bắn 2 phát. Một phát hất văng khí giới của tên vô hình, còn phát kia thì hắn lùi ra sau né được.

    -“Đối thủ của ngươi là ta nè, tên không mặt kia!”, giọng cô vang vọng cả căn phòng.

    Gã vô hình ngoẹo đầu qua lại với nụ cười nhăn nhở lạnh sống lưng, ngó Froxi chăm chăm bằng 2 hốc mắt vô cảm. Cô không rõ hắn nghĩ gì lúc này, nhưng hắn có vẻ gì đó rất giống…

    Hắn bỗng lột áo khoác ra, cầm một đầu áo và hất về phía Froxi. Linh cảm bảo cô phải né, và cô lao về bên traí, chống 2 tay xuống đất và làm một lộn vòng tuyệt đẹp.

    Có tiếng lập phập ở bức tường nhung phía sau cô. Không có gì ở đó cả, trừ những cái lỗ bỗng hiện đầy trên tường. Những ám khí vô hình.

    Cô đứng dậy thủ thế với 2 cây súng trên tay. Đã từng nghe anh Bruno kể về một tên vô hình làm nghề bán tin tức hay ghé quán chơi, và theo lời ảnh, thì tên này nhát lắm, đụng chuyện là chạy mất dép.

    Còn cái tên đang đứng vật vờ vật vưỡng như một thây ma đằng kia thì không có vẻ gì là nhát cả. Nhìn cái cách hắn cười hăng hắc thế kia thì có vẻ giống một kẻ sát nhân tâm thần hơn.

    Froxi cười thầm. Khách quen của quán Satan’s Blood quả là chả có ai bình thường và tầm thường cả.​

    [/spoil]
     
    Chỉnh sửa cuối: 26/4/11
  15. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,173
    Nơi ở:
    Another Reality
    ^Nameless berserk mode X_X.
    btw, cậu viết hay lắm :-bd. Ngoài ra mình chẳng biết nói thêm gì nữa X_X.
     
  16. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    Ta thích xem mấy chi tiết ngoài lề này lắm :x Hai cô nàng này là cặp thú vị và đến giờ vẫn là hot nhất OLD Flower =))
    ------------------------
    Bell cho ai chưa biết :P
    [spoil][​IMG][/spoil]
     
  17. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,173
    Nơi ở:
    Another Reality
    ^Anima+ =)).
    Hot nhất à ? =)). Chỉ tạm thời là thế cho đến khi mình giới thiệu Rena Macquarrie =)).
     
  18. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    Thì mới có 2 girl liên tục à :P Đâu coi với :))
     
  19. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,173
    Nơi ở:
    Another Reality
    Muốn coi thì hãy coi ở Topic hành quân trong tương lai, dù ko giới thiệu về em ấy nhiều lắm vì ẻm đã ngủm :)). Nhưng chắc chắn là vẫn hơn thằng anh rách nát hay giả gái =)).
     
  20. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    Hết biết :( Đang là người sống việc thật tự nhiên lôi zombie lên :|=))
     

Chia sẻ trang này