Một chút nhấn nhá làm nên duyên con gái. Bé Bell thích chơi trò Bro and Sis với vô hình hơn :-D Cũng dễ thương, như thế này sẽ hợp với cái kiểu nhan nhát của em ý hơn ------- Mình tin câu chuyện khi hai người này gặp nhau chắc cũng chẳng vui vẻ gì, có khi là đau thương. Thôi thì bỏ sau lưng quá khứ, hy vọng vào tương lai, khi em ấy lớn Mời mọi người nghe 1 bài hát cũ mà hay : đối với anh em vẫn là cô bé [video]gvKcDo7Yd_E[/video]
Chưa đến vụ án của brunu và stacy đâu mà vội ------------------------------------------ Sao toàn tóc thế Y chang M-A Bell đúng là em gái nhỏ dễ xương và là nữ chính phần này Cái này thì hết chỗ chê ôm ấp bé dơi xíu xiu trong tay, cánh đập chậm, tim đập thình thịch bé ấy đỏ mặt kìa ------------------------------------------- Mi bỏ Doctor Thanh qua làm cho Diana rồi à
Cám ơn các bạn đã ủng hộ những chương mình viết kể từ khi mình đi đánh lẻ trong cái topic 'Quán rươu Satan's Blood' này :) Cũng nhờ sự những nhận xét nhiệt tình như thế mà mình mới có đủ nghị lực đặng hoàn tất từ đầu đến cuối phần choảng nhau ở vũ trường Trong tương lai xa gần gì đó, nếu có thì giờ thì mình cũng sẽ ráng đóng góp thêm vài phần truyện nhỏ nhỏ liên quan đến 2 nhân vật chính của mình là Bell và vô hình
Kẻ lang thang giữa đêm đông (1) [spoil] Gã rất ghét tuyết. Thật khó tin là mới hôm trước còn nắng ráo tinh tươm, dù thời tiết như thế rất hiếm gặp trong thành phố Old Flower ủ dột với mưa và mưa này; còn bây giờ hãy nhìn xem. Tuyết đâu ra mà lắm thế. Những bông tuyết nhỏ xíu thế kia, nhưng lại đi với số lượng lớn, chỉ trong một đêm thôi, người ta đã thấy chúng phủ trắng xóa trên mọi ngõ ngách, mái nhà và vách tường. Một dấu hiệu của mùa đông đang tới. Ấy thế mà chẳng cản trở được hoạt động của người dân sống ở đây. Trẻ con thì xây người tuyết, rồi thi ném bóng tuyết. Những người lớn lái xe hơi thì miệng làu bàu do tuyết phủ làm ách tắc giao thông. Còn những bà cô già thì thở ra khói, nhưng không quên tán dóc với những bà hàng xóm. Một điểm chung xuất hiện trên những con đường đầy tuyết: ai đi ra đường đều mang áo ấm dày, khăn len quấn quanh cổ, găng tay len phủ kín đôi tay. Họ làm thế vì sợ bị chết cóng giữa cái tiết lạnh ập đến bất ngờ. Nhưng không phải ai cũng có điều kiện, hay đúng hơn là có tiền, như những người vô gia cư sống thất thểu dưới gầm cầu hay trong những ngỏ hẻm tối tăm, chia nhau những tấm chăn rách rưới để giữ chút hơi ấm tàn hòng giữ lại cái mạng mong manh không biết đi đâu về đâu. Gã may mắn hơn họ chút khi ‘tự thân vận động’ được một tấm áo khoác dày, một cái nón cao bồi sờn cũ và một đôi giày đi tuyết, nhưng cái gáy gã vẫn lạnh toát khiến gã rung lập cập mỗi khi trời thổi những cơn gió lạnh. Những lớp vải quấn quanh người trở nên ẩm lạnh do tiết trời mùa đông kết hợp độ ẩm cao vì những cơn mưa triền miên đổ xuống thành phố. Cái rét run người là một trong hai nguyên nhân gã ghét tuyết. Còn nguyên nhân thứ hai thì đang được tạo ra mỗi khi bất cứ ai, tính luôn gã, bước đi trên nền tuyết ẩm. Những dấu chân. Gã không thích cách người đi đường nhìn gã với ánh mắt xót thương lẫn hiếu kì như thể nhìn một người bị bỏng nặng. Phải chi không có tuyết thì gã đã tự tàng hình. Nhưng sẽ có người ngất xỉu nếu chỉ thấy dấu chân mà không thấy người. Loài người thật rách việc. Sẵn đang nói về loài người và cái khả năng tàng hình kia, thì cũng xin giới thiệu luôn: cái gã đó, cũng như gần một nửa dân cư tại đây, không phải con người. Những sinh vật kì bí tưởng chừng chỉ có trong những giai thoại truyền miệng đa phần tập trung tại đây dưới lốt con người, từ ma cà rồng kiêu hãnh, người sói hoang dã, những con ma nhại ảnh muôn mặt cho đến những kẻ không thể xác định mình là loài nào. Gã thuộc vế thứ hai, dù nếu căn cứ theo một bộ phim của loài người, thì gã là Người Vô Hình, đi không thấy bóng, nói không thấy người, chỉ để lại những dấu chân trên tuyết chết tiệt mà gã rất ghét. Cái đáng ngạc nhiên không phải là thành phố này đầy sinh vật huyền bí, mà là cách họ sống hoà hợp với loài người. Đa phần những con người nơi đây không biết sự hiện diện của họ, có chăng là đôi khi một cô gái trẻ mơ màng thắc mắc xem anh chàng hàng xóm đẹp trai kế bên mình uống loại rượu gì sánh đỏ như máu. Một số ít biết được điều này hoặc là sợ mất vía dọn đi chỗ khác, hoặc ‘sống chung với lũ’ với thái độ tích cực lẫn tiêu cực. Một cơn gió rét thổi những bông tuyết đang rơi lả tả vào thẳng mặt hắn, khiến hắn giơ tay quệt những vết ướt ẩm trên gọng kính mát, che giấu đằng sau hai cái lỗ đen sâu hoắm. Lẽ ra gã nên trốn ở căn nhà tạm rách nát, trùm tấm chăn rách tươm bươm quen thuộc và đánh một giấc sâu. Nhưng cái chân gã không chịu ngồi yên, bắt gã lang thang không mục đích trên những con đường, lúc đầu còn nhiều người qua lại, sau tản dần theo thời gian và cuối cùng đường phố không còn bóng người khi trời đã gần khuya. Thế là gần hết một ngày dài dằng dẵng và rét lạnh. Bây giờ có lẽ chỉ còn mình gã tản bộ trên con đường tràn ngập ánh đèn đường tù mù, giữa đêm khuya thanh vắng thế này. Giờ nếu muốn gã có thể quay đầu lại mà về lại cái hốc của mình, nhưng gã chưa muốn thế. Nếu cất công đi ra đường giữa tiết trời giá lạnh thế này thì cũng phải đem cái gì đó về, không phải đồ ăn thì là đồ ngắm. Chân gã dừng lại trước cổng một căn biệt thự thuộc loại khá lẫn về thiết kế lẫn diện tích. Có một cô hầu gái trẻ, cổ quấn khăn choàng ấm xám tro, một tay xách vài cái giỏ xách tay lớn, mà gã đoán là giỏ đi chợ, còn tay run lập cập tra chìa khóa vào ổ mở cửa. Chớp ngay cơ hội này, gã trở nên vô hình và nhanh chóng lách vào ngay khi khi cô gái đẩy cánh cửa rộng ra. Thế là xong bước đột nhập. Để mặc cô gái đứng đó với một gác dan già đang phụ cô xách giỏ, gã băng qua khu vườn phủ tuyết đầy những cây to lớn cổ kính, với một hồ phun nước đóng băng và vài cái băng ghế đá đơn độc. Thật giống một công viên thu nhỏ. Đứng trước một cánh cửa lớn bằng gỗ nâu với họa tiết cầu kì, gã đẩy nhẹ thử. Cánh cửa trượt vào êm ru, thế là gã đi vào trong luôn, và không quên khép lại cánh cửa đằng sau. Thật là thót tim cho gã khi nghe một tiếng ‘cách’ vang lên khi cánh cửa đóng lại. Quang cảnh bên trong ngôi biệt thự cổ kính này nhìn thật là lạ: những hành lang trải thảm tím thẫm khá tối tăm với những cây đèn cầy treo dọc tường, tù mù thắp sáng lối đi. Có nhiều bức tranh trang trí cho tường, nhưng đa phần đều thuộc chủ đề màn đêm và khi hoàng hôn buông xuống. Trái với khung cảnh tăm tối ấy là một sự ấm cúng kì lạ không rõ có phải do những ánh đèn cầy tỏa nhiệt không. Hay là gã đã đi lạc vào nhà của một con ma cà rồng, một sinh vật của đêm đen? Ý nghĩ đó khiến gã chợt rùng người, Ma ca rồng có giác quan tinh nhạy hơn một con người nhiều, lạng quạng là gã sẽ bị phát hiện ngay nếu vô ý đến quá gần cho dù không thể thấy gã. Mặc dù chưa phải tiếp xúc với bất cứ ma cà rồng nào, nhưng ‘tránh voi chả xấu mặt nào’ cả. Thế nhưng, gã lại ghét bỏ cuộc nửa chừng. Chả lẽ đã vào đến đây rồi mà lại ra về với hai bàn tay trắng? Thế là gã tiến tục tiến bước, nhưng lần này cố gắng đi thật êm với những bàn chân nhón gót. Tim gã đập thình thình và giật mình khi nghe tiếng chân chầm chậm âm vang phía sau. Gã vội nép mình vào tường, và hy vọng cái cô hầu gái đang tất tả đi ngang qua, với đôi tay ôm một cái chăn bông, không phải phải là một ma cà rồng làm thuê. Đợi cô gái đi rồi thì gã lại tiếp tục dò dẫm giữa những ánh đèn cầy lúc mờ lúc tỏ, lòng thầm mong mình đừng có nhầm lẫn giữa những đốm lửa này với đôi mắt của một con ma cà rồng nào đó, mà theo gã là đỏ rực như máu. Nhưng gã không lộn gì hết vì chả có ai khác ngoài gã trong dãy hành lang này, ngoại trừ những tiếng chân hối hả nơi xa. “…sẽ tốt cho mày đấy’ – gã nghe tiếng ai đó nói khi đi ngang một cánh cửa, liền áp tai vào nghe lén chơi. Biết đâu là biết được chút gì đó hay ho về ngôi nhà này. “Anh có nói bao nhiêu lần cũng thế thôi.” – tiếng một người đàn ông trầm buồn vang lên, có lẽ thuộc về một người từng trải qua những chuyện không hay ho gì. “Rồi mày sẽ hối tiếc vì sự láo xược này”, cái chất giọng the thé kia, nghe là biết thuộc thành phần bất lương. Điều đáng ngại là có âm thanh cái gì đó bị ngã, mà theo gã đoán là do tên ‘bất lương’ đứng bật dậy làm ngã ghế. Gã nên trốn ngay vì có thể tên kia sẽ đùng đùng nổi giận bước ra cửa ngay. Vừa lúc gã kịp lách vào một khúc quẹo của hành lang, nép sau một bức tượng kì quái, thì cánh cửa mở ra cái rầm. Cái kẻ vừa bước ra, ăn mặc bộ áo khoác lạnh nâu bẩn luộm thà luộm thuộm, dậm chân tức giận lên tấm thảm nhung tím rồi bỏ đi. Cái tiếng chân hậm hực đó cứ tiếp tục vang vọng trên hành lang, hệt như cái tên đó tính dậm lủng luôn sàn nhà. Nhưng cuối cùng nó cũng tắt hẳn, trả lại không gian yên tĩnh cho ngôi nhà Gã ngó bức tượng trước mặt mình, tính xem có nên chôm nó về để chưng chơi cho sang không. Đó là tượng về một người quý ông râu vểnh lịch lãm, choàng một cái aó choàng răng cưa giống cánh dơi, điểm thêm những con dơi bay quanh. Có lẽ là ông cố ông tổ gì đó của chủ nhà này. Hoặc đây chỉ là một khiếu thẩm mĩ kì lạ nào đó về loài dơi mà gã chả muốn cất công tìm hiểu chi cho mệt. Lúc đang bận ngắm nghía, thì gã muốn nhảy dựng lên vì có cái gì đó giật giật gáu áo khoác của gã. Lộ rồi chăng? Hít một hơi dài và ngoảnh đầu lại phía sau. Không có ai đứng sau lưng cả, chỉ có một hành lang hơi tối tăm như con đường gã đã đi qua. Chắc chỉ là một cây đinh vớ va vớ vẩn nào đó lồi ra trên tường móc vào áo khoác của gã thôi. Gã tự cười thầm và ngó xuống tìm cây đinh ‘thủ phạm’. Nhưng điều gã thấy khiến gã muốn nhảy dựng lần thứ hai trong ngày. Chả phải cây đinh nào cả, mà là một bàn tay nhỏ. Nói cho rõ ràng ra, thì cánh tay này thuộc về một thân hình nhỏ xíu chỉ cao đến thắt lưng gã, mang váy ngủ màu tím nhạt điểm thêm chút tua ren, với mái tóc suông dài tím thẫm như màn đêm điểm, đôi mắt thì nhắm nghiền. Một cô bé nhỏ xinh đang gật gà gật gù với tay phải đang nắm lấy gáu áo gã., còn tay kia đang kéo lê theo một con búp bê hình con dơi tím nhỏ. Có lẽ cô bé bị mộng du đi lang thang trong ngôi biệt thự này chăng? Tình huống dở khóc dở cười này làm gã chả biết tính làm sao. Giật mạnh áo khoác thì lỡ cô bé té chúi nhủi xuống sàn thì thấy tội, gỡ nhẹ cái bàn tay nhỏ nhắn kia thì lại sợ đánh thức cô bé và làm rùm beng mọi chuyện lên. Bỏ áo chạy lấy người? Càng không xong, gã sẽ chết rét giữa đêm đông giá rét mất. Trong lúc gã bối rối thì một vị cứu tinh xuất hiện gỡ rối giùm gã. Người đó mặc áo khoác vành bông, để lộ bộ áo vest lịch sự màu đỏ tím nằm bên trong, mái tóc thì có cùng màu với cô bé, cũng tím thẳm nhưng có điểm thêm vài sợi bạc. Đây là cái người có giọng trầm buồn từng trải mà gã đã nghe lén trong căn phòng kia, và gã đoán là cha của cô bé. “Bell! Con gái yêu của ba làm gì ở đây thế?” - ông cúi xuống và lay nhẹ cánh tay cầm búp bê của cô bé tên Bell. “Ba… đấy à?”, cái chất giọng trẻ thơ dễ thương của cô bé thì thầm, tay phải bỏ vạt áo vô hình kia và dụi mắt. “Lại mộng du nữa phải không?” – ông bố cười xòa và xoa mái đầu của cô bé, rồi nhìn đồng hồ đeo tay mạ vàng – “Cũng đến giờ đi dạo rồi” Gã tròn mắt, lòng thắc mắc là ông bố này hết chuyện làm hay sao mà lại đòi dắt con đi dạo giữa đêm khuya lạnh ngắt thế này. Có lẽ cô bé Bell cũng cảm thấy thế “Không…thích…đâu” – cô bé nũng nịu, lắc lắc con búp bê, “Lạnh…lắm” “Thôi nào, con gái yêu của ba. Đêm hôm nay tuyết phủ đầy đường, đẹp lắm”, ông giang một tay quàng qua thân cô bé và nhấc lên, “. Nào, để ba giúp con lựa áo khoác nhé” Cô bé Bell chắc cũng thích ba cô lắm, nên cô im thin thít để người cha bế cô lên mà không dùng dằng lấy một cái. Từ góc nhìn của gã cũng có thể thấy cô bé dường như tỉnh ngủ hẳn, miệng cười chúm chím ra vẻ thích thú lắm. Ông bố, với đưá con gái trên tay, bỗng ngó về phía bức tượng nơi gã vô hình đang đứng làm gã giật thót. Không rõ gã đã giật thót tim bao nhiêu lần kể từ khi bước chân vào căn biệt thự kì cục này rồi. Nào là khung cảnh trong nhà thì tối tăm, rồi ông bố thì có cái sở thích đưa con gái đi dạo đêm khuya. Rồi bây giờ đến lượt ông ta nhìn gã chằm chằm như thể đã phát hiện ra ai đó. Nhưng cũng như những lần thót tim trước, hắn chỉ lo hão. ông bố chỉ ngó vào bức tượng tổ tiên thế thôi, rồi bồng cô bé đi chậm rãi trong hành làng phủ đầy ánh đèn cầy leo lét. Thật kì lạ là ông đi êm ru, không hề có tiếng động nào phát ra cả, trái với cô hầu gái hối hả và tên lưu manh thô lỗ mà gã đã gặp. Hắn đợi ông khuất hẳn vào bên trong bóng tối của hành lang ngôi nhà thì mới cho phép mình thở dài một cái lấy hên. Bây giờ làm gì đây? À nhớ rồi, đi khoắn món gì đó đem về trang trí cho căn hộ tồi tàn của gã, hoặc đem bán luôn cũng được để có tiền cho một cái chăn bông mới. Cánh cửa phòng khách ban nãy chỉ khép hờ, nên gã lách vào để thử xem có gì đáng giá không. Căn phòng khá rộng, có lẽ kiêm luôn phòng ăn với cái bàn dài ngoằng và hàng hàng lớp lớp ghê bành bọc nhung êm ái. Nhưng ở đây chả có gì đáng giá cả, ngoài mấy cái chân nến bằng bạc. Nhìn chúng cồng kềnh quá nên gã không thích, với gã cũng hết đèn cầy ở nhà rồi. Có một gian phòng nhỏ ở cuối phòng khách, và gã tiến lại vặn thử nắm đấm cửa. Cửa khoá và gã cười thầm vì có dịp trổ tài vặt. Lục trong túi ra một cái dụng cụ phá khóa của bọn đạo chích, gã hí hoáy nghịch cái ổ khóa. Chỉ trong vòng một phút, nó kêu cái ‘cách’ cam chịu thất bại,để yên cho gã xoay nắm đấm cửa bước vào trong. Cũng như dãy hành lang ngoài kia, căn phòng tối thui, hên là còn chút ánh sáng hắt vào từ những cây đèn đường cổ điển ngoài kia. Chắc chắn đây là phòng làm việc. Gã biết thế vì căn phòng này có một cái bàn lớn ngổn ngang sách vở và những giấy tờ chi chít chữ. Thêm hai kệ sách lớn ở hai bên nữa, nhưng gã không buồn ngó xem chúng là sách gì. Sách chưa bao giờ là thứ có giá cả, nên gã không quan tâm lắm. Cái bàn làm việc này, theo gã quan sát, chắc có mặt từ thời ngôi biệt thự này được xây dựng nếu dựa vào chất liệu gỗ nâu bóng cũ kĩ nhưng bền chắc này. Theo kinh nghiệm của gã thì chủ nhân của một ngôi biệt thự hay giấu gì đó quý ngay trong ngăn bàn làm việc, nên hắn khám xét nó trước. Đúng như gã đoán, ngay từ ngăn đồ tiên, gã đã thó được một cái hộp nhỏ. Cẩn trọng mở ra, gã thấy bên trong là một cái nhẫn bạc chạm đá thạch anh tím. Dù nhìn nó đã bị mòn theo năm tháng nhưng chắc bán chắc cũng có chút giá trị. Xoay xoay ngắm nghía một hồi, thì bên mặt trong của nhẫn có khắc chữ chìm: “Yêu em mãi mãi – Từ Chimes Grandes” Lòng gã bỗng chùng xuống. Đây là một vật mang giá trị kỉ niệm, và kỉ niệm là kí ức vô giá với một số người, như gã từng nghe. Nhắc đến kí ức thì… gã thở dài, và toan đặt cái hộp nhẫn vào chỗ cũ của nó thì bị một tiếng động cắt ngang [/spoil]
dừng lại, bắt hắn lại, hắn là ăn trộm đó, đạo chích !!!!!!!! ---------- thì ra đó là lý do gã vô hình vẫn ung dung sống phà phà bên trong old flower đầy bọn tư bản hắc ám này, vì gã đi ăn trộm của người giàu chia lại cho tiệm cầm đồ mà.(không thèm giữ phiếu hẹn này chuộc) Bell: ăn cắp là xấu lắm, nghe chưa? Vô hình: Chừng nào có người thấy thì mới sợ, chả ai biết ai là ai, chẳng sợ xấu !!!! :-D
wao, văn phong của cậu hôm nay thay đổi hẳn . Viết hay lắm . Cái này là quá khứ khi gặp Bell thì phải . Nhà nhìn giàu sao tìm hoài không thấy chỗ dấu tiền nhỉ ? .
2^ Tin tức đôi khi cũng do chôm chỉa mà có được đấy ^Ừ, đây là vô hình trước khi hắn làm thợ săn tin tức ^Nhà giàu thì chỗ giấu tiền phải khó kiếm chứ
Kẻ lang thang giữa đêm đông (2) [spoil] "Bùm !" Một tiếng nổ đinh tai nhức óc làm rung chuyển cả căn nhà, khiến gã chao đảo chụp lấy cạnh bàn để giữ thăng bằng. Có cái gì đó vừa nổ trong căn nhà này, gã chỉ biết thế, và chưa kịp định thần lại thì. "Bùm ! Bùm" Thêm hai tiếng nổ nữa nối tiếp nhau, và lần này gã hiểu chuyện gì xảy ra. Căn biệt thự này bị gài chất nổ ! Và bởi ai gã không biết. Có lẽ là cái tên bất lương ban nãy, nhưng gã không quan tâm. Bây giờ phải lo giữ mạng cái đã. Đẩy mạnh cửa ra khỏi phòng làm việc và phòng ăn, trước mặt gã là một cảnh tượng kinh hoàng : cái hành lang tối tăm với ánh nến lung linh mà gã đã dùng để đi vào đây đã trở nên sáng rực lên do một cây xà nhà gỗ bị bắt lửa và rơi xuống. Có vẻ thủ phạm đã rưới chất dễ cháy quanh nhà rồi hay sao ấy. Thế là mất một đường rút. Không còn cách nào khác, gã phóng như bay về phía chỗ hành lang mà hai bố con kia đã đi vào. Không thể biết được nó sẽ dẫn đến đâu, nhưng gã hy vọng sẽ không đi vào ngõ cụt. Căn nhà này làm bằng gỗ cổ thụ, từ sàn nhà cho đến xà nhà, nên dễ dàng trở thành miếng mồi ngon cho Thần Lửa ăn bữa tối ‘ấm cúng’ giữa đêm đông. Gã mới chạy chưa được hai phút thì đã thấy lửa la liếm trên những bức tường và sàn nhà đằng xa và sau lưng. Cứ thế này thì gã cũng thành cái xác chết cháy vô hình mất. Khi chạy ngang qua một căn phòng nhỏ, gã chợt nghe tiếng ai đó khóc. Gã liền nghĩ ngay đến cô bé dễ thương cùng người cha thương con kia. Trong tích tắc, lòng gã như xé làm hai, nửa muốn bỏ chạy đi sống chết mặc bây, nửa thì bảo mở tung cánh cửa kia rồi tới đâu thì tới. Lương tâm của gã thắng, thế là cánh cửa bị đạp bật mạnh vào trong. Đây là một căn phòng chứa quần áo với vô số trang phục trẻ con đủ các mùa treo la liệt trên tường và giữa những cái ngáng áo. Nhưng bây giờ quá nửa đang cháy khét dưới cái lưỡi tham lam của Thần Lửa độc ác. Có một cái xà ngang đã rơi xuống và đè bẹp một loạt quần áo đẹp đẽ, mà có lẽ đều thuộc về cô bé. Nhưng cô bé đâu ? "Dậy…dậy đi mà ba…" - tiếng thút thít ở ngay chỗ cây xà bị rơi, và gã có linh tính rất xấu khi bước vội lại hiện trường. Cái linh tinh xấu đó đã trở thành hiện thực. Trước mặt gã là một cảnh tượng thương tâm : ngay giữa đống quần áo ngổn ngang, đứa bé gái tên Bell khóc thút thít, lay mạnh thân hình rũ rượi cha cô, người đang bị đè bẹp ngay dưới cây xà. Không chần chừ một giây, gã hiện hình chạy lại, đẩy cô bé qua một bên và cố nâng cây xàlên. Gã có thể nghe xương mình kêu răng rắc, cơ bắp thì căng cứng cả lên và cánh tay thì đau nhừ khi cố chống lại quy luật của trọng lực. Nhưng mặc cho gã cố thế nào đi nữa thì không làm cây xà nhúc nhích được tí ti gì. "Anh gì đó… làm ơn", cái chất giọng giọng trầm buồn đó lại vang lên trong đau đớn. Gã lại cố sống cố chết để nhấc cái cây xà chết dẫm này lên, nhưng lại hoài công, phải bước lui thở hổn hển. "Làm ơn… đưa con gaí tôi…rời khỏi đây" - ông nó khó nhọc, còn bàn tay gượng đưa lên, chạm vào mái tóc của cô bé, "Còn con... Mặc kệ ba… Hãy chạy đi… " "…Không có ba… không đi đâu" - cô bé nhất quyết không bỏ tay cha cô ra, và nắm lấy vạt áo khoác gã, giọng van xin, "Chú ơi… cứu ba cháu" Thêm một cây xà bắt lửa và đang chuẩn bị rơi xuống ngay chỗ cô bé, buộc lòng gã phải ra tay giựt ngược cô bé một cú thật mạnh. Tay cô rời khỏi cánh tay mạnh mẽ đã từng bế lên cô lên, cái cánh tay mà sau này cô không còn bao giờ gặp lại nữa. "Xin hãy giúp tôi… chăm sóc Bell cho đến khi…" - ông chưa kịp nói hết câu từ gã thì cây xà đã rơi xuống đánh cái rầm, làm ông mất hút giữa một biển lửa. Căn phòng tràn ngập những mảng bụi lửa bay tứ tán "Không" -cô bé giãy giụa trong cánh tay gã - "Ba nóng mất. Cứu ba đi, chú ơi!" Nhưng gã không thể đáp ứng yêu cầu của cô bé. Dù không hứa hẹn gì với người cha vừa mới quá cố kia cả, nhưng gã thấy mình cần phải thực hiện di nguyện cuối cùng của ông. Thế là, gã kìm chặt thân hình cô bé để cô không giãy thoát được lao ra hành lang trải thảm tím, lúc này đã gần như chìm vào biển lửa. Khói đen lan tỏa vào không khí khiến gã ho sù sụ, và cô bé cũng thế, dù cô không ngừng kêu thét đòi quay lại chỗ cha cô. Gã giơ tay bịt miệng cô bé lại để cô không hít phải quá nhiều khói độc, và lòng tốt của gã được đáp trả bằng một cái cắn đau điếng đượm nước mắt. Trùm áo khoác lên cả thân người như một cách bảo vệ lớp băng dễ cháy quấn quanh thân thể, đồng thời che chắn luôn cho cô bé, gã dùng toàn bộ sức lực băng qua hành lang đầy những thanh xà ngang bốc lửa đã, đang và sẽ đổ sụp xuống. Rất may đây là tầng trệt, nên sau một hồi đánh vòng, cánh cửa chính đã hiện chình ình trước mắt. Nhưng vừa trờ tới thì một cây cột trụ như bị những con rắn lửa quấn quanh đổ ầm xuống trước mặt gã, và lửa từ cây cột phừng phừng cao hơn cả thước. Lối thoát đã bị chặn. Tình thế tiến thoái lưỡng nan là đây. Tiến không được, lùi cũng không xong do cả hai bên đều là bức tường lửa. Sức nóng ở đây thật khủng khiếp, cứ như cả hai đang bị quăng vào một bể rèn nào đó. Gã cảm thấy sức mình đang cạn đi rất nhanh, phần vì nãy giờ phải bế cô bé và chạy hết tốc lực đến đây. Chả lẽ số mình đã tận ? "…Nóng…nóng quá…" - giọng cô bé lí nhí và thở khò khè. Mồ hôi túa ra khiến chiếc áo ngủ của cô ướt đẫm, và gã cảm thấy được rằng cô bé đã yếu đến mức không còn sức mà cào cấu với cắn gã như lúc nãy nữa. Phải liều thôi. Gã nghĩ thế và nhìn cây cột chặn đường thoát. Nó không lớn lắm nhưng ngọn lửa bốc lên thì cao vọi và rất nóng, nếu gã liều mạng nhảy qua thì… Gã liền cúi xuống, đặt cô bé nằm nghiêng lên đầu gối và dùng aó khoác cuốn quanh người cô. Cô quá yếu để phản ứng lại, nhưng thế lại tốt trong những tình huống cần sự hợp tác thế này. Rồi gã bế cô lên, mắt nhìn ngọn lửa trừng trừng và lùi lại lấy đà. Cùng với một tiếng hét, gã phóng tới, dậm châm bật một cái thật mạnh và nhảy qua bức tường lửa, rồi đáp xuống ngay cánh cửa lối thoát. Lớp aó khoác ẩm tuyết quấn quanh đã giúp cô bé phần nào không bị bỏng bởi ngọn lửa. Nhưng gã thì không. Gã đang bốc cháy, hay chính xác hơn là lớp vải băng dễ bắt lửa kia đang phát hỏa. Sức nóng làm gã hoa mắt và gần như hóa rồ. Gã tông cửa, nhưng cánh cửa không khoá nên bị quá đà té chúi nhủi thẳng vào lớp tuyết trước sân vườn và trượt dài. Tuyết, cái thứ mà gã ghét, lại trở thành ân nhân của gã khi giúp dập tắt dần ngọn đang cố lửa bén rễ vào da thịt mỗi khi gã lăn tròn trên lớp tuyết lạnh. Ngọn lửa trên người đã bị dập tắt, nhưng thân thể gã thì đau nhừ do những vết bỏng. Nhiều lớp băng bị cháy nám đen, cái kính râm của gã thì đã rớt đâu đó trên lớp tuyết do cú ngã chúi kia, để lộ hai hốc mắt sâu hoắm. Thế nhưng, sau những hành động liều mình đó, gã không có được một giây nghỉ ngơi nào. Có tiếng còi cứu hỏa vang vọng xa xa, và nếu những người có trách nhiệm hỏi tại sao gã lại ở đây và khám phá ra gã là ai, thì mọi chuyện càng lộn xộn hơn. Phải rời khỏi đây ngay, còn cô bé thì cứ để họ lo vậy Thở hổn hà hổn hể, gã từ chối lời mời mọc của cái nệm êm ái làm từ tuyết lạnh, và tiến lại gần kiểm tra cô bé, đang bị áo khoác quấn quanh như một con nhộng nâu trên lớp giường tuyết trắng. Gương mặt của cô bé chảy dài hai hàng nước mắt, và đôi mắt tím của cô, nhìn gã với một sự trách móc. "Tại sao…chú không cứu ba ?" - cô bé nói sụt sùi, với hơi thở biến thành khói giữa cái trời giá lạnh. Có lẽ không nên đòi lại cái áo lúc này. Gã không trả lời câu hỏi đó, chỉ cảm thấy ruột gan thắt lại còn khoé mắt thì cay cay. Cảm xúc lẫn lộn, không rõ là do thương xót cô bé hay là giận sự bất lực không cứu được người. Khi đang lẳng lặng giúp cô bé đứng lên và trùm lại cái áo khoác quá khổ lại cho đàng hoàng để giữ ấm cho cô bé, gã phát hiện có cái gì đó tim tím rơi ra. Cúi xuống nhặt lên, gã phát hiện là do lúc bối rối khi vụ nổ xảy ra, gã đã ‘bỏ túi’ luôn cái nhẫn thạch anh tím, di vật của ông chủ nhà quá cố, vào túi áo khoác. Có lẽ… đây là cái mà con người, cũng như mọi sinh vật huyền bí khác, gọi là số mệnh. Gã không tin lắm về số mệnh, nhưng cuộc đời phiêu bạt đã đưa gã vào ngôi biệt thự này để cứu cô bé Bell khỏi bị lửa thiêu, và có lẽ số mệnh… đang bảo hắn chăm sóc giùm cô bé, không rõ là bao lâu, nhưng có lẽ đến khi mọi chuyện được sắp xếp êm xuôi. Gã bỏ cái nhẫn vào túi quần, rồi nắm tay cô bé, kéo thử. Chân cô ghị lại và toan bỏ chạy vào căn biệt thự, đang chìm trong biển lửa kia. Gã chụpi lại kịp và buộc lòng phải bế cô lên. Như lần trước, cô giãy giụa đòi xuống với hai hàng nước mắt ngắn dài, nhưng yếu hơn hẳn do đã thấm mệt sau khi đã thoát được tử thần. Rồi gã làm cả hai vô hình. Gã có khả năng lạm mọi thứ hắn tiếp xúc trở nên vô hình, một biệt tài mà gã không rõ có ai khác có được không, và luôn dùng nó để giấu đồ ăn trộm được. Một lý do mà gã không cần phải cởi hết quần áo để hoàn toàn vô hình như trong phim gì đó. Điều này không hề thừa. Khi gã vừa bước ra khỏi cổng thì xe cứu hỏa đã chạy trờ tới. Nhiều người thò đầu ra từ những căn nhà đối diện, mắt lo âu dõi theo những bóng hình mang màu áo cứu hỏa chuyển động trong cảnh tuyết rơi u ám. Để mặc tiếng còi inh ỏi cùng những người lính cứu hỏa làm nhiệm vụ của mình, gã bỏ đi giữa trời giá tuyết, không quên che miệng cô bé lại để khỏi bị lộ. Không ai để ý những dấu chân vô chủ in dấu liên tục trên nền tuyết ngày càng xa hiện trường Lang thang trong đêm đông không bao giờ là ý hay, và gã cảm thấy rét run lên vì không có gì che thân cả. Thế là, gã quyết định đem cô bé về căn hộ tồi tàn của mình, dù sập xệ nhưng vẫn có cái mái để che thân. * ** Thế đấy. Gã rất ghét tuyết. Vì cái lạnh nó mang lại khiến gã run lập cập… Vì những dấu chân nó tạo ra theo bước gã đi… Vì trong một ngày đầy tuyết, một cô bé đã mất cha …[/spoil]
oài, dạo này trình viết truyện của ngươi sao pro thế . Viết rất cảm động và có hồn . Ôi, ngây ngô nhưng có vẻ đớn đau quá :(. Like mạnh . Đến khi lấy chồng ? .
Tên VH trươc đay làm nghề buôn không vốn giờ cũng vậy Chỉ có từ ăn trộm sang bán báo dạo ----------------- Chap phụ này rất hay Tên Vh già hơn bé Bell cả chục tuổi vậy mà bé Bell cứ 1 anh Zack, 2 anh Zack Xem ra VH chăm lo cho em ấy đến ngày vu qui rồi btw, cứu người cứu thì lo cứu đi còn chôm đồ người ta
^Chôm luôn nguyên bé gái ra ấy chứ. Chuyến này chả biết lời hay lỗ đây Còn về tuổi tác thì... chưa chắc hơn nhau có chục tuổi à nha --- Dạo này giờ giấc hơi lộn xộn chút, nên có lẽ sẽ lâu ra chương sau hơn :P
Vô hình khi cởi băng. [spoil][/spoil] ----------- Vào một ngày đông lạnh giá. Gã vô tình (^^) đi lang thang một cách vô định thì vô tình nhìn thấy một cánh cửa vô tình mở ra, lúc đấy trong vô thức gã vô hình bỗng nhận ra chưa bao giờ công việc vô đối của mình lại thú vị đến vô cùng như vậy. Nếu không vào căn nhà đó, gã có cứu được Bell và có trở nên thay đổi? Có vào căn nhà đó hay không, gã vô hình cũng không thay đổi gì mấy. Hắn sẽ mãi là gã vô hình với vô danh, vô tình bị cuốn vào những công việc vô định thôi. :-D
Kẻ trộm giữa mùa đông [spoil] Tuyết lại rơi lả tả, tạo nên lớp phủ trắng tinh ngày càng dày trên khắp những hang cùng ngõ hẻm của thành phố Old Flower. Nhiều người đi đường mang đủ hành trang áo ấm quấn khăn len, ấy vậy mà vẫn thấy rùng mình mỗi khi các bông tuyết lành lạnh theo chân những ngọn gió đông rét mướp lướt qua, phải vội tăng nhịp bước để chóng đến nơi cần đến, để rồi lại rút về căn nhà ấm cúng của mùnh. Còn những người vô gia cư thì sao? Có kẻ đói ở gầm cầu phải đi làm thuê trong cái rét cắt da; có kẻ lạnh phải chen chúc nhau trong những túp lều tự tạo trong công viên và chia sẻ từng tờ báo làm chăn để giữ chút hơi ấm tình người; cũng có những cụ già có lẽ đã cảm thấy quá mệt mỏi với cuộc đời mang một sắc trắng lạnh lẽo như tuyết của mình, nên đã ngủ một giấc sâu thật sâu, nhất quyết không động đậy một ngón tay mặc cho những tiếng kêu gọi thấm đẫm nước mắt của bè bạn xung quanh. Nếu so với những mảnh đời thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội như thế, thì có lẽ gã vô hình nên cảm thấy mình may mắn chán. Hãy nhìn cái ‘hốc’ nhỏ mà gã đang sống xem: một căn hộ bằng gỗ cũ mèm nhưng đủ chắc để không bị những cú hắt hơi làm sập; với bốn vách tường và một mái nhà phủ mạng nhện ,tuy thủng lổ chổ để mặc cho một vài bông tuyết lẻ loi đi lạc vào, nhưng vẫn làm tốt công việc che mưa che nắng của mình Trong căn bếp bỏ hoang ở tầng dưới do hầu như chả có ai dùng đến, gã đang tranh thủ chút hơi ấm đang tàn lụi dần của cái bếp dùng than hồng, với cái nồi súp nhỏ nhặt được gần một túp lều bỏ hoang trong công viên, để nấu bữa sáng. Bỏ thêm một ít khoai tây cắt lát vụng về vào trong nồi, gã khuấy nồi súp cho đến khi khoai đủ nhừ thì liền rút một cánh tay vào trong ống áo khoác và dùng nó như một găng tay cách nhiệt để bắc cái nồi nóng đang hôi hổi lên. Đương nhiên gã không quên với cái tay còn lại lấy vài cái muỗng và chén bát. Trước khi hơi nóng có thể ăn xuyên qua cái lớp vải cũ sườn của ống tay aó khoác, hắn bước vội trong cái hành lang gỗ tối tăm do thiếu ánh nắng lẫn ánh đèn cầy, và tiến thẳng lên căn hộ của gã ở tầng trên. Tiếng gỗ cũ rít lên kẽo kẹt theo từng bước chân của gã như một bản xướng âm ma quái của một căn nhà trọ có tuổi nhưng nổi tiếng bị ma ám này. Một lý do tại sao giá thuê nơi đây rẻ mạt nhưng chả ai dám ở cả. Ngoại trừ gã, kẻ không sợ ma nhưng ma thì chắn chắc sẽ hết hồn khi thấy gã gỡ mắt kính ra. Hắn mở cửa hở ra một chút, lách vào và đóng vội lại ngay. Nhưng có lẽ gã hơi lo xa, vì cái thân hình nhỏ xíu của một bé gái tóc tím vẫn đang ngủ gật gù dựa đầu vào góc tường ,người thì quấn cái chăn mỏng độc nhất của gã thành nhiều lớp đặng giữ ấm. Nhờ cái chăn đó mà gã mới đủ can đảm thu hồi lại cái áo khoác ‘bất ly thân’ của mình, nhưng bù lại gã có cảm giác mình sắp cảm tới nơi rồi sau vài đêm ngủ không trên sàn nhà gỗ lạnh toát. Hắn đặt cái nồi súp nghi ngút khói xuống sàn nhà và vỗ nhẹ trên gò má ửng hồng do lạnh của cô bé. Đôi mắt tím của cô mở he hé ra một cách uể oải, rồi lại khép lại ngay khi thấy gương mặt quấn băng đeo kính râm của gã. Có lẽ cô vẫn không thích thấy mặt gã. Nhưng dù có ghét gã đến mấy thì cái ghét không làm cô no bụng. Gã biết thế, nên chỉ lẳng lặng múc súp nóng vào một cái bát nhỏ, và để cái chén bốc hương nghi ngút trước mặt cô bé. Thế là sau một vài giây phân vân, cô bé chẳng đặng đừng mở mắt ra, vẫn cố không nhìn thẳng vào gã và giơ đôi tay nhỏ xinh đón lấy bát súp nóng. Thoáng liếc gã một cái, có vẻ như một cách cảm ơn không lời, cô múc từng muỗng súp ấm đưa lên đôi môi hơi tai tái sau một đêm lạnh giá. Gã không múc đồ ăn vào bát của mình, mà chỉ lặng thinh quan sát sắc mặt cô bé hồng hào hẳn lên do hơi ấm từ bát súp nóng hổi. Trán cô nhăn lại rồi lại giãn ra vì lý do chi đó, mà gã đoán là do mình nấu ăn vụng quá nên cô chê. Cũng phải thôi, mới hai đêm trước cô bé vẫn còn là một tiểu thư nhỏ trong một ngôi biệt thự đầy kẻ hầu người hạ mà. Nhưng gã lấy làm ngạc nhiên là, cũng như những buổi sáng trước, kể từ khi cô bé đến sống chung với gã trong căn phòng tồi tàn này, khi ăn xong thì cô lại rụt rè giơ cái bát không ra, ra ý muốn thêm bát nữa. Gã biết ý cô nên không ăn vội để phần cô muốn bao nhiêu cũng được, và thế là múc thêm chén nữa đưa cho. Liệu một đứa trẻ có ăn nhiều thế không, hay đơn thuần là do cô bé đói? Gã chịu thua. Sau khi kết thúc chén thứ ba thì nét mặt cô bé nhìn rất mãn nguyện, và cô lại rúc vào tấm chăn mỏng quấn thành nhiều lớp mượn từ gã để giữ lại hơi ấm mà bữa sáng đã mang lại cho cô. Còn lòng gã thì ấm hơn một chút, không rõ vì thấy cô bé được ăn no hay là do cái dòng chảy súp ấm trong cổ họng, khi mà gã kê nguyên nồi súp nhỏ và đổ hết vào cái miệng trống hoác đen ngòm của mình. Vì bị cái nồi che mặt nên gã không thấy cô bé chun mũi ra khi chứng kiến cách ăn uống kì cục của gã. Thế là xong bữa sáng. Gã quẹt miệng vào cái tay áo khoác của mình, và ngó ra cửa số đang bị tuyết phủ mờ mờ, nhìn vào dòng người đi đường mang áo len hối hả băng tuyết mà đi ở ngoài kia, rồi thở dài. Hy vọng đây sẽ là một buổi sáng tốt lành để ‘làm ăn’, vì tuí gã đã hết nhẵn tiền sau hai ngày trời nuôi hai miệng ăn. Có điều gã không yên tâm lắm khi để cô bé ở lại một mình trong căn hộ tồi tàn này. Bởi vì cô luôn tìm cách trốn khỏi gã để đi tìm cha , người đã chết dưới đống đổ nát khi căn biệt thự kia phát hỏa hai đêm trước. Nhưng tại sao cô không tin điều đó ngay cả khi đã tận mắt chứng kiến người cha của mình chìm trong biển lửa? Vì cô là con người, hay vì là trẻ con? Khó hiểu không kém là trông cô bé rất lờ đờ vào buổi sáng nhưng lại năng động lạ thường khi hoàng hôn xuống, làm gã tốn hai đêm ngủ gật gà gật gù áng ngữ ngay cửa để chặn đường trốn của cô. Lúc gã đang bận suy nghĩ thì cô bé nắm vạt áo khoác cũ sờn gã “Chú ơi”, cô lặp lại điều mà cô luôn nói ngay khi chịu bắt chuyện với gã, “Cho cháu đi tìm ba, được không?” Gã lắc đầu, nhưng lại không dám mở miệng nói thẳng thừng rằng cha cô bé đã mất. Làm sao để giải thích cho cô hiểu mà không làm cô đau lòng? Một câu hỏi lớn không lời đáp. Né tránh là thế, vậy mà cô vẫn khóc. Nhìn giọt lệ đang lớn dần trên mi mắt cô mà lòng gã thấy thật xót xa. Nhưng lạ một điều là không như hai ngày trước, khi bị từ chối là cô mếu máo làm ầm lên, với một chất giọng khoẻ kinh người, lan xa đến nỗi những người vô gia đang câu cá trên dòng sông đóng băng, ở cách đó một khu nhà cũng phải giật mình đánh rớt cần câu. Còn bây giờ cô chỉ lẳng lặng bỏ tay áo gã ra, xoay người vào tường và vùi mặt vào cái chăn, đôi bờ vai mảnh khảnh rung lên. Có lẽ cô bé đã hiểu là năn nỉ vô ích nên không đòi nữa chăng? Thật tình thì gã không biết làm sao để dỗ dành cô cả, vì gã chưa từng dỗ dành ai và chưa từng được ai dỗ dành. Nhìn cô bé như thế khiến gã thắc mắc không biết khi còn nhỏ mình có như thế không. Ờ mà hồi nhỏ gã ra sao nhỉ? Ký ức gã trắng tinh như cái bông tuyết nhỏ xíu đi lạc vào trong phòng, bay lờ đờ trước mặt gã. Gã khều trái bóng nhựa nằm lăn lóc trong góc phòng, một thứ gã tiện tay nẫng luôn khi ‘nhập nha’ một cửa hàng đồ chơi, và đặt kế bên cô bé, hy vọng cô sẽ có cái mà chơi và sẽ không buồn vì phải ở lại một mình khi gã phải ra ngoài kiếm chút tiền còm. Trẻ con hay vui đùa với những trái bóng lắm, hay ít ra là gã nghĩ thế khi thấy chúng giành lộn với nhau trái bóng nhựa xanh xanh đỏ đỏ ở công viên vào những ngày đẹp trời hiếm hoi ở cái thành sụt sùi mưa này. Với một tiếng rít két do đóng cánh cửa phòng han gỉ, gã tra chiếc chìa khóa đầy gỉ đỏ vào trong ổ và khoá nó lại với một tiếng cách. Áp tai vào cửa để nghe xem có tiếng động gì bất thường từ cô bé không, gã chỉ nghe tiếng cô bé thút tha thút thít. Lòng gã lưỡng lự lắm, nhưng cả cô bé và gã không thể ăn tuyết mà sống qua ngày được. Cũng không thể đem cô bé theo, phần vì vướng tay vướng chân, phần thì… gã không hiểu sao mình không muốn cho cô bé biết mình kiếm tiền như thế nào. Cho nên, gã đành thở dài bước chân trên cái sàn nhà kẽo kẹt một cách nặng nề, rồi rời khỏi cái nhà trọ tồi tàn này. * ** Thời tiết gần mùa đông ngày càng tệ hơn. Nhiệt độ bên ngoài càng lúc càng xuống thấp, có lẽ đã thấp hơn qua mức không độ. Trên những con đường phủ tuyết trắng tinh tươm, ngoài những khách bộ hành bận rộn với những toan tính riêng của mình, nay còn xuất hiện những người làm công đang hì hục xúc tuyết với độc mỗi chiếc xẻng, một cái áo ấm mỏng và cái mũ bảo hộ để lưu thông con đường tuyết phủ đến ống quyển. Có lẽ họ cần tiền lắm mới phải đi ‘bán sức lao động’ giữa tiết trời cắt da cắt thịt như thế này. Bước nhanh trên những con đường đã được dọn một phần tuyết dưới bàn tay thoăn thoắt của họ, gã cũng hiểu được phần nào cái cảm giác túi tiền rỗng tuếch mà phải lo toan cho từng miếng cơm manh áo đặng sống sót qua mùa đông khắc nghiệt này. Vòng đời của những nhân công xúc tuyết thuê, hay cũng như những kẻ làm thuê khác cứ luẩn quẩn trong cái vòng làm việc cật lực để lấy tiền nuôi thân, đặng có sức khoẻ để rồi phải làm việc cật lực tiếp. Nhưng ít ra những người nghèo như thế sống bằng chính sức lao động của mình, còn gã thì không như thế. Nói cho rõ ràng rành mạch thì, với cái bộ dạng quấn băng như thế thì số người chủ dám thuê gã làm việc đếm trên đầu ngón tay. Và, như đã nói ở đâu đó, gã rất ghét cái ánh mắt xót thương hoặc xa lánh mà người khác dành cho gã mỗi khi họ thảng thốt thấy gương mặt xác ướp của gã. Thế nên, gã từ chối đứng vào hàng ngũ những kẻ làm thuê lương thiện và bước vào một chỗ tăm tối hơn: nghiệp đạo chích. Sống với cái nghề thó của thiên hạ này từ rất rất lâu rồi, khi mà dân có tiền có của bắt đầu đổ về đây sinh sống, nên gã biết rất rành những thủ thuật ‘cầm nhầm’ của giới đạo chích’. Đã thế, với khả năng tàng hình của mình đã nâng khả năng ‘nhập nha’ và ‘nẫng của’ của gã thuộc hàng bậc thầy. Hầu hết các vụ đều trót lọt, trừ những lúc xui xẻo bị bắt quả tang những tay Thánh-hộ-vệ, những kẻ bảo vệ an ninh giữa người và sinh vật huyền bí tại Old Flower. May mắn là gã đều tàng hình chạy thoát được, không thì rắc rối to. Chân gã thoăn thoắt đưa gã một ngã tư đường nơi đã từng chen chúc xe cộ và người qua lại, giờ người thì thưa thớt, còn xe cộ thì chỉ có những chiếc xui xẻo bị mắc kẹt giữa lớp tuyết phủ dày cả tấc, với chủ xe la ó yêu cầu qua điện thoại gửi ngay những thợ đào tuyết tới. Hắn dừng lại tại đây một lúc để quan sát. Xa xa bên trái có lò bánh mì trưng bày những chiếc bánh vàng ươm, thơm phức sau lớp cửa kính, khiến những ai bụng đói trong cái rét lập cập này cũng phải ngoái nhìn nhỏ dãi khi đi ngang qua. Thường những tiệm bán bánh không có nhiều tiền lắm, nên gã bỏ qua. Mé bên phải có một tiệm quần aó ấm với khách khứa đông nườm nượp, đa phần là những bậc cha mẹ đi mua sắm áo leo, khăn quàng cổ để giữ ấm cho con cái họ. Nói đến cha mẹ thì gã lại nghĩ đến hình ảnh cô bé Bell đang phải quấn cái chăn mỏng tang ở nhà, khẽ rung người mỗi khi những ngọn gió rét len vào được trong căn phòng lủng lổ chổ. Thế là, danh sách những thứ cần mua đầu tiên cả gã có thêm một dòng “Đồ giữ ấm cho cô bé con”, sau dòng đầu tiên là “Đồ ăn dự trữ”. Lúc có tiền thì tính thế, còn lúc này thì gã làm lơ cái cửa hàng đông đúc đó vì rất khó thoát thân với lượng người đông đúc như thế. Và mắt gã chấm ngay một cửa hàng bán trang sức ở đối diện cửa hàng áo ấm kia. Vàng và nữ trang luôn đem lại nhiều tiền, và lại rất nhỏ gọn để mang đi. Đây sẽ là ‘con mồi’ của gã. Quẹo vào một con hẻm nhỏ tối tăm và tàng hình, gã đi ra và bước đi sau lưng một quý bà hơi bị phì nhiêu, với áo len đỏ chói cùng khăn choàng da cáo quấn quanh cổ và hàng tá trang sức đắt tiền trên người. Cẩn thận để dấu chân của mình trên tuyết đè chồng lên dấu chân thuộc cỡ bự của bà ta nhằm ‘hợp pháp hóa’ chúng, hắn theo đuôi bà ta, đi vào cửa hàng luôn. Tiệm nữ trang này chắc thuộc loại hàng nhất nhì thành phố nên bên trong rộng rãi cùng hàng hàng lớp lớp những quầy nữ trang. Và quý bà phốp phát kia mới bước vào đã kêu ngay đem ra món đắt tiền nhất với vẻ mặt vênh vênh phát ghét. Người nhân viên nam, có lẽ phải kìm lắm mới không đấm vào mặt bà ta, vội khúm núm đem ra những món hàng thượng hạng nhất mà cửa hàng có được, miệng thì vồn vã nói xuất xứ từng món, dù lòng chắc mẫm bà này chả quan tâm gì ngoại trừ việc nữ trang được nạm kim cương hay đính hồng ngọc. Gã quan sát quý bà kênh kiệu kia hết cầm từng món lên ngắm nghía, ướm thử rồi chê ỏng chê eo, lòng chỉ muốn chơi bà ta một vố cho bõ ghét. Thế là, nhân lúc người nhân viên đang luống cuống chọn ra những món trang sức khác theo yêu cầu của khách hàng, còn quý bà thì bận ngó nghiêng những món khác ở tủ kính kế bên, hắn liền giơ hai tay chạm vào hai món trang sức gần nhất và có vẻ đắt nhất. Người nhân viên quay lại đưa thêm hàng mới, và khi đang gom những món đồ cũ bị chê lại thì trố mắt ra vì thấy mất tiêu hai món. Anh ta nhã nhặn bảo bà ta cho xin lại hai món trang sức đó thì bà ta tím mặt vì giận, và bắt đầu to tiếng nạt nộ. Còn anh ta thì có vẻ như tức nước vỡ bờ, cũng phản bác lại với những lời lẽ không được lọt lỗ tai cho lắm. Lợi dụng việc cãi vả thu hút sự chú ý của mọi người trong cửa hàng, gã cười thầm và nhè nhẹ bước ra đẩy cửa kính. Sức hút của cuộc cãi vả đủ lớn để không ai để ý cánh cửa kêu kẽo kẹt và những dấu chân kì lạ tự nhiên hiện ra trên nền tuyết, đi ngày càng xa cho đến một cái hốc tối nhỏ khác cách xa hiện trường phạm tội hơn nửa dặm. Tại đây, gã hiện hình với hai cái hộp nhỏ trên tay. Giấu chúng dưới lớp áo khoác để không ai vô ý nhìn thấy, gã mở ra để ngắm nghía chiến lợi phẩm của mình. Mội cái chưa một chiếc nhẫn nạm hồng ngọc đỏ như máu bồ câu, có lẽ là hàng bán được giá. Còn cái kia không có vẻ đắt tiền lắm. Hình như nó là một cái kẹp cài tóc hình cánh chim bạc như màu ánh trăng dìu dịu. Không hiểu sao, gã lại nghĩ rằng nó hợp với mái tóc tím thẫm như màn đêm của cô bé. [/spoil]
nếu cứ tiếp diễn thế này thì sau này phải có sự kiện gì xảy ra để Bell gọi VH = anh chứ nhỉ kiểu này thì chăm sóc khác gì cha đâu
^Đối với cô bé thì vô hình sẽ còn kiêm nhiều vai vế hơn chỉ đơn thuần là một người tỏ ra xót thương với một bé gái mất cha Còn về việc gọi 'anh' thì hãy để thời gian (cả trong truyện lẫn ngoài đời) trả lời
^ giam giữ loli là trái luật pháp đấy tàng hình nhé . Chap này hay, coi mà thấy thương cho phận đời vô gia cư (hic, văn phong mi giờ còn pro hơn cả ta (mà ta đâu có pro )) btw, Invisible can cook .