Sao vô hình lại sợ thánh giá Hắn đâu thuộc dạng bóng tối btw, chờ xem bruno và stacy làm gì
3^ Bell của ba má Bell chứ của ngươi hồi nào, hả tên lolicon "trẻ cũng dê, già cũng mê" kia 2^ Ya, Johny Deep 1^ nếu bịị ăn nguyên lựu đạn chói thì ai chả choáng váng, trừ khi đeo kính râm Ta thử không miêu tả ngoại hình nguời lạ để xem cac ngươi có đoán ra là ai ko. Quả nhiên có tên For ko đoán được, còn Med đã đoán đúng
Mình càng ngày càng thấy gã vô hình giống con robot biết yêu hay đại loại :-( Lúc hắn cười điên dại thì lại giống bà cô già.... :-9 Vô hình, vô tính, vô danh... ---------- btw, Mọi người đag nói gì thế :-0 ?
Sát thủ giữa mùa đông [spoil] Cái khoảnh khắc Bell bị tên sát nhân bắn một cách lạnh lùng, chứng kiến thân hình nhỏ nhắn của cô bé đổ gục xuống bất động trên một vũng máu, tâm trí của Vô Hình như đóng băng. Những kí ức xa lạ, cứ như của ai khác chứ không phải của gã, ào ạt ùa về. * ** Một đám đông con người, ăn vận như những người dân thời Trung cổ, gào thét giận dữ xung quanh một khán đài làm bằng gỗ cũ. Hắn không nghe được họ la hét những gì, nhưng rất nhiều gương mặt tỏ ra đằng đằng sát khí, còn lại thì tay chân thì quơ quào như thể phấn khích chờ đời một điều gì đó sắp xảy đến trên cái khán đài. Họ ném tới tấp cà chua thối, trứng ung vào một ai đó trên khán đài Không, đây không phải là khán đài, hắn biết rõ điều đó, mà là pháp trường chuyên dùng để xử trảm, bêu đầu phạm nhân trước công chúng. Hắn thấy bản thân đang hối hả vừa chạy vừa gấp gác xô mạnh đám đông giận dữ qua hai bên để tiếp cận pháp trường. Có lẽ lúc này hắn đã tàng hình nên không thấy ai gây hấn với gã cả. Gã có cảm giác tim gã thắt lại khi chứng kiến nhân diện của người phạm nhân đang quỳ mọp. Đó không phải là những tên côn đồ giết người không gớm tay, không phải những kẻ tội đồ bán nước vì danh vì lợi, mà chỉ là… một bé gái nhỏ nhắn. Một bé gái có nét vương giả mới qua mười mùa xuân xanh, với mái tóc nâu dẻ dài qua thắt lưng hơi rối bù vì lâu ngày không được chải chuốt. Gương mặt xinh xắn, hơi gầy guộc do thiếu ăn của cô bé cúi gằm xuống, cố gắng không cho ai thấy những giọt nước mắt buồn bã đang chực trào ra trên khóe mắt cô, khi phải hứng chịu hàng lọat những thứ mà đám đông ném vào cô, từ chửi rủa cho đến vật thể. Còn thân thể bị trói nghiến của cô hằn lên vằn vện những vết dây thừng trói thô bạo. Vô Hình không thể nhớ được cô là ai và tội lỗi cô đã phạm phải là gì để phải chịu tủi nhục như thế này, nhưng có cảm giác rằng cô bé là một cái gì đó rất đặc biệt đối với gã, và gã chắc chắn một điều: cô bé bị oan uổng. Thế nên trong cái kí ức này, gã đang cố hết sức lực tiến gần đến nơi cô bé đang bị bêu rếu, chắc chắn là để cứu mạng cô. Nhưng đám đông quá đông và phấn khích, đôi gần gã bị xô ngã và bị dẫm đạp, cho dù không ai thấy được gã. Nhưng đau đớn mấy, gã vẫn đứng dậy và tiếp tục nhích lên từng chút một. Nếu gã giết hết những người này để dọn đường thì có lẽ đã nhanh hơn rồi, nhưng gã có cảm giác mình đã hứa là không làm thế nữa. Một kẻ mặc áo thụng đen thêu hình thập tự đỏ chậm rãi bước lên và đứng bên cạnh cô bé. Từng thấy trong một cuốn sách mượn của một người bạn, gã biết tên này là một quan tòa dị giáo chuyên xét xử những kẻ dị giáo và phù thủy thời xa xưa, khi mà thành phố Old Flower thậm chí không nằm trên bản thiết kế của nhà nước. Tên quan tòa cầm một cuốn thánh kinh, nhìn cô bé khinh miệt và bắt đầu đọc một cái gì đó, có lẽ như là ‘tội trạng’ của của cô. Một kẻ đeo mặt nạ đen cũng xuất hiện lên khán đài, với cây đao bén ngót trên tay. Một tay đao phủ Một lần nữa, gã không nghe được đám đông nói gì, nhưng có lẽ họ đều muốn chung một điều: cái chết của cô bé. Đó là điều Vô Hình sẽ ngăn chặn bằng mọi giá, dù phải trả bằng mạng sống. Hay, có lẽ là điều mà gã đã từng mong muốn. Trong một lúc không tự chủ được, gã gào lên cái tên của cô bé, cái tên mà gã hiện tại không tài nào nhớ được. Và cô bé có lẽ cũng nghe được tiếng kêu gọi của gã, nên gương mặt ủ dột của cô sáng rỡ lên, và đứng thẳng lên gọi gã bằng một cái tên, mà gã cũng không thể nghe được hay nhớ được là gì. ‘Vụt!’ Mọi thứ từ đầu đến giờ trong đọan ký ức này là một phim câm không có tiếng, nhưng có một thứ tiếng gã nghe rất rõ: tiếng hạ đao của tên đao phủ. Vì cô bé đứng lên quá bất ngờ nên tên đao phủ chỉ chém trúng phần lưng của cô, một nhát rất sâu. Cô bé đổ gục xuống, với máu loang dần ra thấm đẫm cái áo vải phạm nhân cũ kĩ của cô, rồi tràn ra trên mặt sàn đài pháp trường. Cô đau đớn chống lại tiếng gọi của Tử Thần, cố gắng dùng sức tàn trườn về phía mà cô đã nghe tiếng Vô Hình gọi. Lúc này, Vô Hình đã thóat ra khỏi đám đông để chạy lên pháp trường, nơi cô bé đang kiếm tìm gã. Đến bên cô, tay gã rung rẩy nâng gương mặt chịu nhiều khổ đau của cô bé, miệng há ra toan nói gì đó nhưng không một từ có nghĩa nào thóat ra. Lòng gã rối bời, chỉ âm vang một câu hỏi duy nhất: Tại sao? Tại sao? TẠI SAO? Cô bé nhìn vào cái khỏang không trước mặt mình, nơi mà cô biết chắc chắc là Vô Hình, cười mãn nguyện,và môi cô mấp máy những điều mà gã ước gì gã có thể nhớ lại được. Rồi cô nhắm nghiền mắt lại, tắt thở với một nụ cười nở trên môi. Gã đao phủ lại vung đao lên, có lẽ là theo chỉ thị của tên quan tòa dị giáo muốn lấy đầu cô bé để bêu trước công chúng. Nhưng trước khi đao kịp hạ xuống lần thứ hai, nó đã bị Vô Hình tước lấy. Chỉ với một nhát nhanh như chớp, cả hai thân hình của cả gã đao phủ và tên quan tòa đứt lìa thành hai mảnh. Máu nhuộm thẫm đỏ cả pháp trường, và một phần máu dây vào người Vô Hình, tạo thành một mảng máu hình người lơ lửng trên không. Đám đông sợ hãi, bỏ chạy tóan lọan trước cảnh thảm sát kì lạ ở trên đài pháp trường. Binh lính bao vây khu vực, và họ trố mắt ra nhìn xác cô bé tóc nâu lơ lửng trên không, phía sau là những mảng máu loang lồ trôi nổi. Họ chưa kịp hiểu ra điều gì thì cái mảng máu đó vụt bay tới, thế là người bị mất đầu, người thì cụt tay cụt chân, người thì thủng bụng, rồi lăn ra chết như rạ. Binh lính, bây giờ cũng sợ hãi mà bỏ chạy cùng với người dân, tạo thành một khung cảnh hỗn độn chưa từng thấy. Ở cái nơi tòan mùi máu tanh và màu đỏ chết chóc như thế, những người còn sống sót nghe có tiếng cười của ai đó. Một tiếng cười lạnh tóc gáy, điên dại, tràn ngập sự hận thù như thể của một con quỷ đến từ địa ngục. * ** Giống hệt tiếng cười của Vô Hình ở thời hiện tại. -“Mẹ kiếp, nó sợ quá hóa điên rồi. Để tao tiễn mày luôn thể”, tên Crow cảm thấy nổi gai ốc trước tiếng cười ma quái đó, và bóp cò súng. ‘Đòang’, viên đạn thóat ra khỏi họng súng. Cùng lúc cái thời điểm chết chóc đó, Vô Hình bật dậy, đầu ngọeo qua một bên né luôn viên đạn, rồi dùng cái cánh tay đính đầy những mảnh sứ bén ngót đã cắm vào tay gã trước đó, mà kéo cái rọet vào lên cánh tay cầm súng của gã Crow. Nhiều vết cắt mở miệng vào máu trào ra nhễu xuống sàn kho lạnh lẽo Crow gầm lên đau đớn, và ngay lập tức bị Vô Hình áp sát thụi thẳng vào bụng cầm một mảnh sứ thụi một cái đau rát cắt vào bụng. Gã buộc phải nhảy lùi về phía sau, kinh ngạc là tại sao tên xác ướp này lại trở nên thiện chiến đột xuất như thế, cứ như thể là một ai khác vậy Chân hắn chạm phải cái thân hình bất động của cô bé Bell. Đã từng kinh qua nhiều tình huống sống chết, nên Crow rất tự tin về khỏang ứng biến với những tình huống bất ngờ, như trường hợp này. Thế là gã lôi cô bé lên và chỉa súng vào đầu cô, mặc kệ máu cô rỉ xuống trên cánh tay bị thương của gã “Mày còn manh động thì con nhãi này sẽ…”, Crow chưa kịp nói hết câu thì đã thấy đau xóc óc ở bên con mắt phải. Có cái gì rất bén đó găm vào mắt phải của gã, khiến gã bị mù luôn. Đầu óc chóang váng, gã phải bỏ cô bé ra và nhảy lùi lại, một tay ôm mắt còn tay kia chĩa vào Vô Hình mà bắn liên tiếp. Thật khó để nhắm với con mắt trái còn lại, còn cơn đau bên mắt phải thì cứ xóc thẳng lên não gã Vừa cười điên dại vừa nhảy nhót né đạn, Vô Hình nhảy tới đứng chắn cho Bell và vung tay. Lần này, tay cầm súng cùng một phần ngực của gã rát bỏng, nhưng gã vẫn giữ vững cây súng trong tay mình. Gã phát hiện ra cái thứ ám khí đã làm mù con mắt của mình: một mảnh sứ bén ngót. Cứ như thể gã đang đối đầu với một sát thủ phương Đông mà nghe đồn rất giỏi về ám khí ấy. “Deep, móc súng ra phụ tao!”, hắn gầm gè với cái tên cò Deep, cái tên tay sai chết nhát và có vẻ sắp xỉu đến nơi khi chứng kiến ông sếp của mình thê thảm đến thế. Dù vậy, hắn vẫn luống cuống móc một cây súng lục ra và nhắm mắt nã đại về phía Vô Hình. Crow thấy kì lạ là thay vì né tránh như trước, lần này gã xác ướp chỉ dùng một cái thùng gỗ dày để đỡ đạn. Rồi gã cười thầm khi phát hiện cái thân hình rũ ra của con bé phía sau. Dù điên nhưng cái tên chết bầm kia vẫn ra sức bảo vệ nó. Vậy thì chìa khóa để thắng trận này vẫn là con nhóc đó. Hắn mân mê một thứ ở bên trong áo khóac đen, khóai trá nghĩ đến kế họach tiếp theo mà quên cả đau Khi mà súng của tên Deep chuyển sang ‘Cạch, cạch’, thì nguyên cái thùng gỗ bất ngờ bay vô mặt khiến hắn né không kịp, bị ngã ngửa ra và đập đầu vào một cái ống sắt. Tên tay sai bị lọai khỏi vòng chiến do bất tỉnh nhân sự. Ngay cái khỏanh khắc mà Vô Hình phản công, Crow lao tới và dùng thân hình hộ pháp của mình hất văng gã xác ướp, nhanh chóng chụp cô bé lần thứ hai. Một tay khoanh ngang cổ cô bé, một tay dí cây thánh giá áp sát gương mặt của cô bé. Đối với bọn thế giới bên kia, thánh giá mang một sức mạnh thần thánh đủ để gây bỏng, thậm chí đốt cháy ra tro nếu tiếp xúc quá lâu. “Ngừng ngay lập tức, trừ khi mày muốn mặt con bé này có một vết bỏng hình chữ thập cả đời. Yên tâm là mày có ném ám khí nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng tao đâu”, gã đe dọa qua kẽ răng, và khóai trá khi thấy tên xác ướp khựng lại đôi chút. Hắn không cười như điên như hồi nãy nữa Mọi việc đã nằm trong tầm kiềm sóat, gã tự tin như thế. Bỗng gã nghĩ ra một ‘trò chơi’ thú vị, nên làm rớt một con dao nhíp xuống và đá văng nó đến chỗ Vô Hình, Gã ko ngu dại gì mà vất súng mình cho đối phương. -“Giờ nếu mày tự đâm vào cổ tự sát thì tao thề trên danh dự là tao sẽ để con bé này sống”, rồi gã dõng dạc ra lệnh, và cười thầm “nó phải sống để đem cho tao lại chút tiền đền bù cho con mắt mù này” Vô Hình, không chút do dự, cầm cây dao lên và chĩa mũi dao thẳng vào cổ, chuẩn bị đâm thẳng. và điều này khiến Crow thất vọng. Gã đã mong chờ một sự giằng xé nội tâm, nhưng có lẽ tâm trí một kẻ điên làm hắn không mất nhiều thời gian nghĩ ngợi như thế. -“Đừng…mà…chú…”, tiếng cô bé Bell thều thào, lệ chảy thành dòng trên đôi gò má xanh xao vì thiếu máu của cô. -“Mày câm, con nhãi kia”, Crow nghiến cánh tay lực lưỡng đang giữ cổ cô bé, khiến cô kêu lên một tiếng và lại ngất đi. Và ở đây gã đã phạm một sai lầm: hắn đã lơ là đối phương trong nửa giây. Chỉ với nửa giây ngắn ngủi như thế, mọi thế cờ đều bị lật ngược. Kẻ bị chiếu tướng thành chiếu tướng, kẻ đang thắng thế thành thất thế. Khi Crow kịp tập trung lại về phía Vô Hình thì đã thấy gã xác ướp này áp sát, tay cầm con dao nhíp lụi thẳng vào cổ gã. Theo phản xạ sống còn, Crow giơ tay cầm cây thánh giá lên và hứng trọn một nhát đâm sâu hoắm, đau thấu xương ở ngay bắp tay. Nhưng vết thương không dừng lại chỉ với một vết đâm. Bằng một sức lực mạnh đến khó tin, Vô Hình kéo cái rọet con dao từ ở giữa bắp tay về thẳng phía bàn tay, cắt luôn dây thần kinh vận động ở cánh tay này. Crow gào thét đau đớn khi máu chảy ào ạt ra từ vết thương sâu rộng như thế, còn bàn tay đang cầm thánh giá bỗng chốc bại xụi, làm cái thứ thánh vật đó rơi keng keng trên cái sàn đẫm máu của gã. Cơn đau làm hắn không đủ sức giữ cô bé nữa, và Vô Hình đạp mạnh vào bụng hắn và chụp lấy cô bé đang rơi xuống Vô Hình nãy giờ yên lặng, bây giờ lại cất lên tiếng cười man dại đắc ý sau khi đặt cô bé ở một chỗ an tòan. Tiếng cười sởn tóc gáy át cả tiếng gào rú thảm thiết của tên Crow. Lần đầu tiên Crow thấy sợ hãi, sợ đối phương điên lọan, sợ cho cái mạng sống của mình. Nét mặt điềm tĩnh, tự tin của hắn nhường chỗ cho sự kinh hòang. Nếu tiếp tục đánh nhau thì hắn sẽ mất máu cho đến chết, và hắn không thể đánh nhau với một cánh tay buông thỏng như thế này. Chỉ còn có chạy, chạy càng xa khỏi đây càng tốt. Thế là hắn bóp chặt cánh tay bị thương để cầm máu rồi chạy. Chạy như thể chưa bao giờ được chạy. Cả đời hắn chưa chạy vì sợ thế này bao giờ. Hắn không rõ cái tên điên kia có đuổi theo hay không, nhưng có những tiếng động lỏang xỏang vang dội khắp cả kho, cứ như thể không phải một tên, mà là hàng chục tên truy sát gã. Chắc gã bị ảo giác do mất máu rồi. Rồi cái ánh sáng yếu ớt của cánh cửa kho hiện ra trước mắt gã như ánh sáng cuối đường hầm đen tối. Lúc này, Cái óc hỏang loạn của hắn bỗng lóe lên một ý: bây giờ có lẽ thằng béo Johny đang tiếp ‘khách hàng’ thăm thú kho ẩn, hắn có thể nhờ họ xử lý tên này khi thóat khỏi đây. Họ thế nào cũng trang bị tận răng đề phòng bị có biến. Cánh tay gã với ra, như thể điều đó sẽ làm cho cuộc tẩu thóat của gã đến nhanh hơn. Và rồi, một tiếng ‘vụt’ lạnh lùng kêu lên, 3 ngón tay ở bàn tay giơ ra ấy đứt lìa. Gã xác ướp, nãy giờ đã tàng hình phục săn ở lối ra, hiện hình cười khùng khục. Máu người nhuộm loang lỗ trên những mảng băng quấn quanh người gã, còn bàn tay thì đỏ lòm màu máu nạn nhân. Crow đau đớn ôm bàn tay cụt ngón, kinh hòang lùi lại cho đến khi không còn lùi được nữa, và ngồi bệt xuống do chân đứng không vững. Trong mắt Crow, bây giờ gã Vô Hình này không khác gì Tử Thần đang đến đón gã đi bằng những cách thức tàn bạo nhất, dã man nhất. Sự sợ hãi tinh thần, cơn đau đớn thể xác của Crow đã lên đến đỉnh điểm. Và rồi gã ngạc nhiên là gã bắt đầu cười. Lúc này mà còn cười được, chắc gã cũng hóa điên rồi, giống cái tên xác ướp kia. Có lẽ Vô Hình tuy điên dại nhưng vẫn còn sót chút nhân từ, cho nên hắn lao tới, mũi dao chĩa thẳng vào cổ tên Crow hòng kết thúc nạn nhân nhanh chóng. Nhưng khi mũi dao bén ấy chỉ cách cổ họng nạn nhân chừng một đốt ngón tay thì đã bị một ngón tay của kẻ thứ ba chặn lại: -“Tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra giữa hai người, nhưng thành thật xin lỗi, có người cần cái thứ cặn bã này sống” Người ra tay chặn đòn sát thủ của Vô Hình, cứu nạn nhân khỏi Tử Thần là một thanh niên trẻ, nhưng ánh mắt đen sâu thẳm với vẻ già dặn, từng trải. Anh chàng ăn vận như một chủ quán bar, với ghi-nê trắng, sơ mi đen, cà-ra-vát đỏ. Và có lẽ đây không cũng phải con người bình thường, vì anh ta chặn mũi dao của Vô Hình chỉ với một ngón tay. Vô Hình dậm chân nhảy lùi lại, mắt quan sát đối phương một chốc, rồi bắt đầu tràng cười điên dại quen thuộc của mình. Kẻ mà bênh vực cái tên làm đau người mà gã bảo vệ tức là kẻ thù của gã. Cho nên, kẻ lạ mặt này phải CHẾT!!! [/spoil]
^Bem luôn là tất nhiên rồi. Lý lẽ của kẻ điên: kẻ bênh kẻ thù là kẻ thù Liên quan gì đến ngươi mà cười mím chi khả ố thế. Ngươi sẽ gặp người bạn này sau sự kiện bắt cóc này đấy
Vô hình điên ghê nhỉ Có nên add vô kia ko ta btw, Vô hình là lolicon Stacy này lại ăn chay kiểu Edward(Twilight)
Phản ứng của Vô Hình cũng bt thôi Hắn đang mất bình tĩnh mà Yeah, Vô Hình thật.....kinh dị ---------- Post added at 17:22 ---------- Previous post was at 17:15 ---------- Chap này epic lắm, TKH à Đoạn flashback của Vô Hình hay tuyệt, miêu tả quá tuyệt vời Mà........tội nghiệp cô bé đó quá @TKH: Từ chap này bọn ta bỗng nhiên nảy ra ý tưởng về một story nữa
Mọi người từ nay dẹp cái biệt danh vô hình nhút nhát hay vô hình là tên vô dụng chả biết đánh đấm nữa đi nhé. Hắn ta là tàn bạo nhân quấn băng đấy. --------- Thử tưởng tượng một ngày nào đó, bạn bị cắt cổ bởi gã quấn băng trầm tính, hiền lành mà bạn từng coi thường. Bài học rút ra: Đừng bao giờ đi quá đà !
3^Nói Vô Hình là lolicon cũng đúng, vì hắn từng kinh qua hơn chục em loli rồi Còn người nghĩ Stacy bên ngươi ko imba à? Ta học tập ngươi đấy chứ 2^Đâu, ai bảo Vô Hình đang mất bình tĩnh? Hắn đang loạn trí ấy chứ Chí ít cô bé đó mất đi trên vòng tay của người mà cô bé muốn gặp nhất, âu cũng là phúc trong điều họa :P Chờ xem ngươi thể hiện ý tưởng mới như thế nào nhé 1^ Cái khả năng tàng hình của Vô Hình vốn đã rất hợp để làm sát thủ rồi, nhưng hắn bình thường hiền khô à. Miễn đừng rớ đến Bell, ko thì
Mờ nhà trẻ hay nhà chứa Ý ta ko phải đánh nhau Ta nói stacy uống máu kẻ xấu cơ @gia: một vụ bắt cóc ... hả
Quỷ sứ giữa mùa đông [spoil] Trong cái không gian nhà kho số 9 ẩm thấp, anh chàng lạ mặt tóc bạc giờ tay thủ thế và đứng bất động, quan sát mọi nhất cử nhất động của cái kẻ quấn băng đang một tay che mặt mà cười điên dại kia. -“Tôi là Bruno Buccariatti. Còn anh đây là…”, anh chàng tên Bruno tự giới thiệu, dù biết là hòai công thôi. Mà đúng là hòai công thiệt, vì đáp lại lời giới thiệu lịch sự kia vẫn là một tràng cười điên dại quen thuộc, làm như mọi thứ trên thế gian chỉ là một trò vui. Bruno thở dài. Đánh nhau xem ra khó mà tránh khỏi, dù anh ta không thích mạnh tay với một kẻ mà lý trí không có như thế này. Thế nên phải đánh nhanh rút gọn thôi. Nhưng trước hết, anh phải làm một việc cái đã. Bruno một tay nắm cổ tên Crow đang ngồi bệt dưới sàn, cái kẻ mà đã sợ quá hóa dại và đang cười nấc lên với đôi mắt vô hồn, rồi bóp mạnh cái cần cổ to bè của gã. Thậm chí không kịp giẫy, Crow ngất xỉu chỉ sau một giây ngắn ngủi, và bị Bruno ném thẳng ra phía bên ngòai nhà kho như thể ném một cục bông gòn. Một tiếng ‘thịch’ chắc nịch vang lên ở phía xa xa. Bruno không để tâm là Vô Hình đã biến mất, và giơ cánh tay, tuy không hộ pháp như Crow nhưng có vẻ rắn chắc bội phần, về phía cánh cửa. Như bị một lực hút vô hình và mãnh liệt kéo vào, cánh cửa sắt đóng vào cái rầm. Chút ánh nắng yếu ớt của hòang hôn chiếu vào trong kho đã bị cắt đứt, nhường chỗ cho một không gian u ám, ẩm thấp với những bóng đèn cũ kĩ tỏa sáng yếu ớt. Như thế này sẽ vừa ngăn được gã quấn băng trốn thóat và làm hại người khác, vừa bảo vệ tên Crow, cái thứ mà lẽ ra không đáng được bảo vệ khỏi sự tàn bạo này. Bruno thóang nhăn mặt ghê tởm trước ý nghĩ đó, nhưng anh cần gã sống để làm ‘bằng chứng sống’ cho một việc. Cánh cửa kho vừa khép lại chưa được ba giây thì cuộc chiến đã diễn ra. Bruno chặn đứng được một cú đâm hiểm hóc vô hình từ phía bên sườn trái bằng cách kẹp kẽ ngón tay của mình vào con dao nhíp. Sẵn thế, anh tước luôn vũ khí và đấm thẳng một cú thật mạnh ở nơi mà anh đóan là mặt tên Vô Hình, đánh văng hắn va vào một đống thùng hàng cũ kĩ. Tiếng thùng gỗ rỗng rơi xuống kêu rầm rà rầm rập, và những đợt bụi cứ cuộn lên bay lơ lửng. Bruno lặng lẽ tiến lại gần và quan sát cái đống thùng gỗ, sẵn sàng lao tới đấm tới tấp ở chỗ nào gây ra tiếng động khả nghi hòng kết thúc chóng vánh trận đấu. Đây là cái bẫy ‘âm thanh’ mà anh đã dự tính sẵn khi nấp vòng ngòai và quan sát cuộc chiến giữa gã Vô hình và tên Crow, để rồi phát hiện tên quấn băng này có khả năng tàng hình. Bruno thì không có khả năng phát hiện tàng hình, trừ khi bị áp sát, nên phải áp dụng cách này để làm chủ tình thế. Bất giác, anh lại nghĩ không biết cô ấy sẽ xử trí tình huống này như thế nào nhỉ ? Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu,nhưng Bruno cứ chờ và chờ mãi mà không có tiếng động lọat xọat từ phía đám thùng. Hoặc là tên quấn băng đã ngất đi và trận đánh đã được kết thúc, hoặc là… Bruno bất giác nhận ra một lớp sương giá đang hình thành khi anh đang bận tập trung vào cái đống thùng đằng xa. Không rõ là buổi tối ở biển có sương hay không, nhưng anh có cảm giác khá là bất an. NGAY SAU LƯNG. Linh tính Bruno mách bảo khiến anh lập tức quay người lại và kịp chụp được cánh tay quấn băng, tránh một đòn chí mạng từ gã Vô Hình. Lúc này Bruno mới có dịp quan sát ‘cận cảnh’ nhân dạng tơi tả người mà anh buộc phải đánh nhau : cái mũ cao bồi đã rớt ra để lộ một cái đầu quấn băng chằng chịt, cặp kính đen đã vỡ tròng gãy gọng để lộ một cái lỗ đen sâu hoắm, vô hồn ở nơi lẽ ra phải là mắt trái. Nhưng cái làm Bruno kinh ngạc hơn hết thảy không phải gương mặt của đối phương, mà là vũ khí mà hắn đang cầm lúc này : cây thánh giá bạc đẫm máu. Cũng là một sinh vật huyền bí, Bruno hiểu rõ đối với những kẻ thuộc thế giới bên kia như anh, thì những thứ mang trong mình sự thần thánh, như cây thánh giá bạc này, có thể gây ra những vết thương nghiêm trọng hay thậm chí tử vong. Mạnh mẽ như Bruno và cô bạn của anh còn ngại mó đến những thứ này, vậy mà tên Vô Hình này cầm cái một như thể là một món đồ chơi. Hắn là cái thứ gì thế này ? Mọi thắc mắc có thể để sau, nhưng lúc này phải kết thúc trận đấu đã. Thế là Bruno bẻ tay hắn, khiến hắn phải buông cây thánh giá ra. Nhưng trước khi cái thánh vật này rơi xuống sàn, chân Vô Hình đón lấy nó điệu nghệ như một cầu thủ bóng đá, rồi đá nó thẳng vào Bruno. Theo phản xạ, Bruno bỏ tay đối phương và nhảy lùi lại để né. Cây thánh giá lệch mục tiêu đánh keng vào bức vách gạch phủ rêu của nhà kho, còn Vô Hình nhảy lùi lại và biến mất hòan tòan trong màn sương lạnh giá ngày càng dày. Thả lỏng mọi cơ bắp để nâng cao khả năng cảm nhận của mọi giác quan, đôi tai của Bruno có thể nghe rõ tiếng sóng vỗ rì rào ngòai xa, đôi mắt có thể nhìn rõ từng hạt bụi lơ lửng, còn xúc giác cảm nhận được sự lạnh giá sởn gai ốc của màn sương. Nhưng tuyệt nhiên không có dấu hiệu của ai di chuyển cả : không tiếng bước chân, không một sự sao động trong không gian. Một nghệ thuật tàng hình hòan hảo. ‘Cạch’, có tiếng gì đó vang lên ở bên trái khiến Bruno quay qua thủ thế. Anh ngay lập tức biết mình bị mắc lừa do cùng thời điểm đó, giác quan của anh cảm nhận được sự nguy hiểm từ PHÍA BÊN PHẢI. Nếu là con người bình thường thì không có cách nào phản xạ kịp, nhưng hên là Bruno không phải. Do đó, Vô Hình có vẻ ngạc nhiên khi đôi chân của Bruno quay về phía bên trái, trong khi phần trên cơ thể của anh quay qua phía bên phải gạt đòn tấn công bằng thánh giá của mình. -"Thật không ngờ tôi phải dùng đến chiêu này. Anh đánh cũng khá lắm đấy", Bruno thở dài Một cảnh tượng thật quái đản đang diễn ra : cơ thể Bruno đã tách thành hai phần độc lập, với phần trên cơ thể lơ lửng trên không trung. Cả hai phần được nối với nhau bằng một cái gì đó giống như hai cái lỗ đen vũ trụ mini. Và rồi phần trên đáp lên phần dưới, ghép lại với nhau thành một cơ thể hòan chỉnh như trước đây. Vô Hình chứng kiến cảnh này, ngọeo đầu quan sát một hồi liền cười phá lên điên dại, rồi lại tan biến trong màn sương. -"Không phải khoe nhé, nhưng tôi sẽ kết thúc trận đánh này ngay khi anh hiện ra lần tiếp theo", Bruno nói to vào màn sương, vì anh biết chắc Vô Hình đang lẩn quất đâu đó trong lốt sương mù. Nói là làm, Bruno bắt đầu gồng người lên. Không gian bỗng nhiên chuyển sang âm u một cách kì lạ, và có những tiếng động u u như một nỗi sợ hãi đang âm ỉ len lỏi vào tâm can của người nghe. Cơ thể Bruno đang màu da người trắng nhờn nhợt dần dần chuyển sang đen bóng. Chỉ mộc lúc sau, Bruno biến thành một con quỷ sứ thật sự : Cả thân hình đen bóng với những cổ tự lân tinh trắng kì lạ trên da, đôi mắt trắng dã không con ngươi, mái tóc bạch kim thì có vẻ như mọc dài ra. ‘Đòang’, ‘Đòang’, có tiếng súng ở phía mạn phải của anh, và Bruno ngay cấp kì phát giác cái bóng hình quấn băng của gã Vô Hình đang một tay cầm súng, không rõ từ đâu ra, chĩa vào anh. Anh thậm chí không cần né vì những lỗ đen nhỏ tự hiện ra nuốt chửng những viên đạn đang bay tới. Hắn ta tưởng súng sẽ làm thay đổi mọi việc sao ? Thật nực cười. Việc anh cần làm bây giờ là : Giết chết đối phương. Không phải, là hạ gục đối phương. Có tiếng nói khác văng vẳng trong đầu Bruno, như thể đang cố kiềm cập cái dòng máu quỷ tàn ác đang được dịp trỗi dậy và lưu chuyển trong mạch máu của anh. Ờ thì, hạ gục đối phương vậy, dòng máu đáp trả với lời lẽ bực mình. Vô Hình thậm chí không có thời gian để tan vào sương, do chỉ trong chưa đầy nửa giây, Bruno đã làm cách nào đó, hiện ra ngay trước mặt Vô Hình và tống cho hắn một đấm xiểng niểng vào mặt. Không dừng lại ở đó, hàng lọat những cú đấm và những cái đá mạnh hơn cả búa bổ xuất ra nhanh liên tiếp, khiến hắn chỉ còn cách vừa giơ tay chân ra đỡ đòn, vừa đi lùi lại. Bị đánh tơi tả thế nhưng Vô Hình vẫn cười một cách quái đản, cứ như thể bị ăn đòn bầm dập như thế này là vui lắm. Đến một lúc nào đó, Vô Hình bị dồn vào chân tường, lưng dựa vào một những ống sắt thép hoan gỉ do bị bỏ phế lâu ngày. Nhưng hắn không chạy, mà vẫn cứ chờ đó như thể đang chờ gì đó. Còn Bruno đang say ‘máu quỷ’ nên không phần lý trí của anh không có thời gian để nghĩ về sự việc bất thường này. Và rồi, Bruno cũng cảm thấy chán cái trò ‘mèo đập chuột’ này rồi, nên anh ta nắm cổ Vô Hình nhấc lên, tay còn lại gồng năng lượng cho một cú quyết định vào mặt. Phần Vô Hình thì hắn vẫn cười khùng điên, một bàn tay giấu ra phía sau, nắm sẵn một sợi dây nối đến một thứ gì đó. Cùng thời điểm Bruno xuất đòn quyết định ngay mặt đối phương, Vô Hình giựt dây. Một hiệu ứng đô-mi-nô về tiếng động diễn ra , và mọi kiện hàng bao quanh nơi họ đứng đổ ập xuống. Ánh đèn tù mù của nhà kho, phản chiếu vào cây thánh giá bạc đẫm máu buộc vào một kiện hàng, đang trên đà rơi thẳng vào đầu Bruno. Cú đấm nặng hàng tấn ngay mặt của Bruno khiến Vô Hình bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ, và bị Bruno nắm đầu ném bay ra khỏi cái đống kiện hàng đang đổ sụp này. Và, anh phát hiện ra cái bẫy mà tên quấn băng kia đã gài cho anh hơi bị muộn, chỉ trong cái tích tắc nó cách trán anh chỉ chưa đầy một milimét. Không kịp né rồi ‘Chíu’, tiếng một thứ gì đó bay đến, và đập trúng vào cây thánh giá sát thủ, khiến nó văng đi chỗ khác. Mọi việc còn lại trở nên quá đơn giản : Bruno nhảy vọt ra khỏi chỗ nguy hiểm thông qua những khe hở giữa những kiện hàng đang rơi, để mặc sau lưng những tiếng động chát chúa đinh tai nhức óc của những thanh kim lọai, những thùng gỗ, những kiện hàng dễ vỡ va đập vào nhau. Những đám mấy bụi lại được dịp cuộc lên, như thể đang cố xóa đi một di chứng sau một trận đánh kì lạ giữa một con quỷ sứ và một gã vô hình Trong mộc chốc, Bruno biến trở lại thành Bruno như xưa : ghi-nê trắng, sơ-mi đen và cà-vạt đỏ. Anh nhìn một cách biết ơn ra phía cánh cửa kho số 9 (mà anh đã đóng từ trước trận đánh), bây giờ đã được mở bung ra, để lộ một màn đêm thuần khiết đầy trăng sao tràn ngập mùi muối mặn của biển cả, cùng với sự xuất hiện của một thân hình nhỏ nhắn thuộc về một cô gái. Nếu ai đó ngòai Bruno chứng kiến nhân dạng của cô gái này, ắt hẳn ai cũng đều có một ấn tượng màu hồng về cô ta: nước da trắng hồng, mái tóc màu hồng bồng bềnh trong gió biển. Cả cách ăn vận của cô cũng mang một cái màu nữ tính đó với cái váy đầm màu hồng, chỉ có mỗi đôi giày búp bê của cô là màu đen. Trông cô sẽ thật giống một con búp bê trong tủ kính, nếu đôi mắt ánh hồng của cô không để lộ vẻ hơi đuộm buồn và già dặn cuộc đời. "Cảm ơn em nhiều lắm, Stacy", Bruno bối rối, cảm thấy hơi quê quê vì được ‘cứu bồ’ -"Chẳng qua em dạo này hơi dư nhiều tiền lẻ thôi", cô nàng tên Stacy lắc lắc cái ví hồng của mình để lộ những tiếng leng keng nho nhỏ tạo ra bởi các đồng xu, rồi cười duyên, "Anh nợ em một chai Martin đỏ lâu năm sau vụ này đấy" "Ước muốn của em là mệnh lệnh của kẻ hèn này", Bruno cúi chào kiểu quý sờ tộc, không rõ là chào chơi hay chào thiệt. Có lẽ… cả hai cũng nên. Điều này khiến Stacy cười khúc khích. "Thật không ngờ anh vướng phải đống lộn xộn này. Cũng may em xong việc rồi nên nên qua đây phụ anh, không thì…", Stacy bỏ lửng câu nói quan sát cảnh hỗn độn của nhà kho bằng đôi mắt nhìn thấu bóng tối của mình. Rồi đôi mắt hồng của cô ánh lên vẻ giận dữ, "Thế cái tên Crow hèn hạ đi bắt cóc trẻ con đó đâu rồi ?" -"Hắn đang bận ngắm sao trời ở ngòai kia kìa", Bruno bật cười, chỉ về cái thân hình bất động của tên Crow ở ngòai nhà kho. -"Anh đánh hắn ra nông nổi thế sao ?", cô ngạc nhiên. Trước đó cô có liếc qua tên Crow và thấy những vết thương sâu được tạo ra bởi những vết chém chí mạng. Đây không phải là những cách thức mà Bruno dùng khi đánh nhau. -"Chậc, không phải anh mà là người này nè", Bruno chỉ vào cái kẻ đang nằm vắt thân trên một thùng hàng, "Đánh nhau với tên này mệt phết. Vừa thoắt ẩn thoắt hiện, vừa mưu mô. Hy vọng khi tỉnh lại thì hắn sẽ hết điên, nếu không…", Bruno nhún vai. Stacy không có hứng thú để quan sát kẻ bại trận cho lắm, cho dù kẻ đó đủ sức để khiến Bruno phải lộ nguyên hình mới nắm được phần thắng. Cô có mối lưu tâm khác hơn : -"Bây giờ chúng ta phải làm sao để chuyển bọn trẻ về nhà. Và…", cô nhăn nhó khi nghĩ đến điều mình cần phải nói tếo theo, "Dù em rất muốn thế, nhưng để tên Crow ngòai kia thì thể nào hắn cũng chết do mất máu. Mà hình như anh cần hắn sống" -"Anh quên béng vụ máu me nữa", Bruno gãi đầu. Rồi anh rồi hiến kế : -"Chúng chắc chuyển ‘hàng’ ", anh ta lật đật sửa sai trước ánh mắt khó chịu của cô bạn gái, "À không, chuyển bọn trẻ bằng một phương tiện gì đó, giờ chúng ta chỉ cần lấy nó để…" Anh im bặt khi Stacy giơ tay ra hiệu im lặng, và bất ngờ khi cô nàng nói : -"Ngòai mùi máu tanh tưởi của tên Crow ở ngòai kia, em ngửi thấy mùi máu trẻ con trong kho" Anh nhìn cái bóng của cô nàng vụt đi, len lỏi trong những hành lang nhỏ hẹp của nhà kho mà lòng thán phục. Cô nàng quả là một con ma cà rồng, một sinh vật của màn đêm và của máu. Và đối với anh, cô là… [/spoil]
Tên vô hình này không điên lên mà là chuyển qua dạng "đầu óc không nghĩ đến gì ngoài việc đánh nhau". Tuy nhiên, do chẳng nghĩ gì khác ngoài chuyện đánh nhau nên hắn...mới thua. Đó là lý thuyết...chế của mình. -------- Vô hình tung dải băng của mình để nhặt đồ? Chắc hắn sắp tiến hoá thành Octopus...