[Sáng tác] Quán rượu Satan's blood

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi phanthieugia, 13/4/11.

  1. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    TKH càng ngày càng viết càng khá
    Mà không hiểu sao rất thích hai chap mới nhất nhé :x

    Mà Stacy lại chịu đi chung với Bruno à? Thật thú vị :))
     
  2. TKH

    TKH Fire in the hole! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    28/11/04
    Bài viết:
    2,660
    Nơi ở:
    Hồ Chí Minh
    3^ Bậy, ta dựa vào Negi lúc hắn biến hình ấy chứ. Siêu xây-da gì ở đây :-"

    2^Ờ xin lỗi, ta không miêu tả rõ là khẩu súng là lấy từ tên cò Deep (cả băng đạn cũng thế), còn dây buộc thì... đây là một nhà kho nên dây nhợ thiếu gì =))

    1^Cám ơn ngươi nhiều lắm :((

    Chap sau có lẽ sẽ giải thích rõ tại sao Stacy chịu đi theo Bruno trong vụ này \m/
     
  3. lehuutri123

    lehuutri123 Dragon Quest Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    5/3/07
    Bài viết:
    1,350
    negi biến hình là cả ng` màu đen, có hoa văn, tóc dài ra, mọc đuôi với móng vuốt á?
     
  4. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    Siêu xayda có tóc vàng rực :| Bruno này cấp 1 còn chưa tới =))

    Có gì đâu :-" Nhỏ thương trẻ em nghèo lang thang :>
     
  5. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,171
    Nơi ở:
    Another Reality
    ^ siêu xay da cấp 5 có tóc bạc đuôi bạc, cả thân bạc trắng =)).

    ---------- Post added at 15:15 ---------- Previous post was at 15:02 ----------

    ^ siêu xay da cấp 5 có tóc bạc đuôi bạc, cả thân bạc trắng =)).
     
  6. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Ừ, phải nói là truyện của vô hình ngày càng hay, nhất là từ khi cái quá khứ kia xuất hiện, nó lôi cuốn mình đến nỗi mình đã đọc từng chữ 1 cẩn thận cái đoạn in nghiêng ấy :-((
     
  7. TKH

    TKH Fire in the hole! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    28/11/04
    Bài viết:
    2,660
    Nơi ở:
    Hồ Chí Minh
    Trở về lúc đêm đông

    [spoil]

    Vô Hình thấy mình đi lang thang ở trong một không gian kì lạ. Một màu đen tuyền phủ khắp xung quanh, kéo dài cho đến đường chân trời, nếu trong này vẫn có khái niệm gọi là ‘đường chân trời’. Không gian hòan tòan yên tĩnh, cứ như thể mọi âm thanh nhỏ nhặt nhất, từ bước chân cho đến tiếng thở nặng nề của hắn, đã bị cái bức màn đen u uất này nuốt chửng.

    Chân hắn bước đi trong vô định, không có điểm xuất phát, không có đích đến, thậm chí không có điểm dừng chân nghỉ ngơi. Vô Hình cứ thế mà bước đều bước trên con đường vô hỉnh trải dài cho đến vô tận, lòng trống rỗng không nghĩ suy, không mục đích, không cảm xúc. Có lẽ, hắn sẽ đi, đi mãi, đi nữa với cái tâm rỗng như thế cho đến vạn đời sau, nếu như, không có cái gì làm hắn chú ý. Nhưng hắn đã chú ý đến một thứ.

    Có một cái gì nổi bật ở phía xa xa trên cái nền đen thẩm này khiến hắn giờ đây đã có một ‘đích đến’, và thế là những nhịp chân đưa hắn lại gần. Đó là một cánh cửa bằng gỗ nâu cũ mục với nắm đấm cửa sắt loang lỗ màu hoen gỉ, giống hệt cái cánh cửa phòng hắn trong cái nhà trọ tồi tàn kia. Hắn giơ tay lên và vặn nắm đấm cửa, bất giác mong muốn bên kia cánh cửa là hình ảnh một cô bé tóc tím như màn đêm đang cuộn mình trong tấm chăn mỏng ngủ ngon lành, mặc kệ những bông tuyết rơi ngòai cửa sổ

    Trái với điều mà gã mong đợi, cánh cửa bật mở và một luồng sáng chói lòa ập vào đôi mắt vô hình của hắn, khiến hắn phải giơ tay lên che mặt lại. Qua những kẽ hở của những ngón tay, những ký ức thất lạc đang được trình chiếu như một bộ phim câm, lúc thì vụt qua như bị tua nhanh, lúc thì chậm rãi như cuộc đời.

    …Một người, có vẻ là một hiệp sĩ, với giáp trụ đẫm máu cắm thanh kiếm của mình lên xác một con rồng đen, rồi gục ngã…

    …Một hang động tối đen mù mờ ánh nến, trên những vòng tròn ma thuật ghi đầy cổ tự, một kẻ nào đó giơ bàn tay lên quan sát và tuyệt nhiên không thấy bàn tay mình đâu cả…

    …Một bé gái tóc ngắn hung đỏ đang nhìn về phía hắn với ánh mắt tò mò, trong khi mẹ cô, cũng là một người phụ nữ với tóc đỏ hung, nói với cô bé: “Hắn có thật, nhưng hãy đối xử như thể hắn không có thật”…

    …Một tên vận đồ đen bị đâm chết, cái xác không hồn của gã như bị cái gì đó vô hình kéo lê trên sàn để lại một vệt máu dài, và bị vứt thẳng qua cửa sổ. Tiếng con gái cười khúc khích vô tư ở bên kia cánh cửa, tuyệt nhiên không biết điều gì đang diễn ra…

    …Những thước phim ký ức đang được tua nhanh. Hắn thấy những cô bé, mỗi cô mỗi vẻ khác nhau, chứng kiến quá trình trưởng thành của mỗi cô, từ lúc các cô còn sơ sinh tập đi tập nói, lớn lên với sự ngây thơ của tuổi thiếu niên, rung động đầu đời ở cái tuổi biết yêu và rồi, đội vương miệng khi gương mặt thấm buồn sự trải nghiệm cay đắng của cuộc đời. Hắn chứng kiến hết, nhưng tuyệt nhiên không hé răng lấy một câu chúc mừng đưa ra mỗi khi các cô vui, một lời khuyên khi các cô bối rối, thậm chí giữ yên lặng khi các cô rưng rưng nước mắt. Đáp lại, họ từ lâu lắm rồi coi sự hiện diện của hắn không khác gì không khí: cần thiết nhưng vô ảnh vô hình.

    …”Anh tên gì, hỡi người vệ sĩ vô ảnh kia?”, một cô bé tóc nâu dẻ với nét vương giả, cười khúc khích với cái khỏang không trước mặt mình, nơi hắn đang đứng im như một pho tượng. Và rồi, thật ngạc nhiên, hắn trả lời…

    …Ký ức lại được tua nhanh qua ở ngay cái chỗ hắn muốn được biết nhiều hơn, được nhớ lại nhiều hơn. Nó tua ngày càng nhanh, tua qua cả cảnh qua đời nghiệt ngã cô bé tóc nâu dẻ ở pháp trường. Rồi nó phụt tắt.


    Trước mặt Vô Hình bây giờ là khỏang không gian đen vô tận quen thuộc. Hắn đứng đó như trời trồng, như thể đang mong chờ cánh cửa ký ức bí ẩn kia lại hiện ra. Những ký ức như những mảng ghép thiếu cạnh của một bức tranh ghép hình thiếu mảng ghép, tuyệt nhiên không gợi ra nhiều ý nghĩa gì với gã, ngòai hàng lọat khúc mắc không lời giải đáp.

    -“Chú ơi, cháu muốn đi tìm ba”, có ai đó níu gấu áo khóac hắn. Hắn thấy mình đang ở trong căn hộ tồi tàn của mình, và cô bé Bell đang sụt sịt năn nỉ gã. Không hiểu sao, hắn lắc đầu.

    ‘Đòang’, hắn đột nhiên nhận ra mình đang ở trong gian nhà kho số 9, và một lần nữa, phải đau đớn chứng kiến cảnh Bell bị tên Crow bắn vào vai. Máu cô bé đẫm cả sàn nhà kho lạnh giá, gợi nhớ đến cảnh cô bé tóc nâu dẻ ở pháp trường. Hắn cảm thấy... có cái gì đó đang gào thét trong tâm can, nhưng muốn thoát ra mà xé xác tên Crow

    "Ngươi đã thất bại", tiếng ai đó giáng thẳng vào tâm trí hắn

    *
    **​

    Vô Hình chòang tỉnh dậy, và cảm thấy đầu nhức như búa bổ, còn thân hình ê ẩm, đau nhức như bị kim châm.

    Gã nhăn trán cố nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra. Xem nào, Bell bị bắt cóc, hắn bám đuôi gã Crow đến tận bến cảng Sea Rock, kế họach giải cứu thất bại, Bell bị bắn và…

    Bell !!! Cô bé sẽ chết nếu không được sơ cứu cầm máu kịp thời. Gã toan đứng dậy thì đụng đầu cái cốp vào cái gì đó cứng cứng trên đầu. Cú va đập đó làm đầu óc mụ mị của gã tỉnh trí hẳn, để rồi phát hiện ra một điều kì lạ: hắn không phải ở trong nhà kho, mà là trên… một chiếc xe đang chạy.

    -“Anh tỉnh rồi à”, giọng ai đó cất lên ở phía bên trái Vô Hình. Hắn quay qua thì thấy một anh chàng tóc bạch kim, ăn vận như một chủ quầy bar đang ung dung lái xe.

    -“Nào nào, bình tĩnh lại, tôi không phải kẻ thù.”, anh chàng nhăn nhó bỏ một tay cầm vô-lăng ra để đỡ cú đấm của Vô Hình, “Vả lại, phía sau xe đang có người bị thương và trẻ nhỏ đấy. Lạng quạng đứt bóng cả đám bây giờ”

    Cái từ ‘trẻ nhỏ’ khiến Vô Hình nhòai người ra phía sau và nhìn qua khe bọc lưới nhỏ. Đây là một chiếc xe tải với thùng xe tương đối lớn, có lẽ dùng để vận chuyển gì đó khá nặng. Qua những khe hở của màng lưới, hắn thấy nhiều đứa trẻ khỏang tuổi cô bé Bell cho đến nhỉnh hơn chút đỉnh, trai gái có đủ, đang cuộn tròn ngủ trong những tấm chăn bông cũ kĩ , tựa vào nhau ngủ ngon lành. Ở tuốt phía sau xe, gần cửa xe tải là gã Crow và hai tên tay sai Johny và Deep đang bị trói gô trong cùng một cái bao tải nhựa.

    Nhưng cô bé Bell đâu? Gã như muốn gỡ bung luôn cái khe bọc lưới ra để nhìn cho rõ mọi ngóc ngách, lòng hy vọng cô bé đang ngủ say ở một góc khuất nào đó mà mắt gã không thấy được. Thế nhưng, gã vẫn sợ tình huống xấu nhất: cô bé vẫn bị bỏ lại ở kho số 9 với vết thương đạn bắn kia.

    -“Anh kiếm cô bé bị thương đúng không?”, anh chàng tài xế như đọc được những điều gã đang nghĩ, liền trấn an, “Đừng lo, cô bạn của tôi đã đem cô bé đi chữa trị trước rồi. Cô ấy biết thuật di chuyển tốc hành, nên bây giờ có lẽ cô bé đang được chữa trị tận tình tại một phòng mạch người quen rồi””

    Thấy Vô Hình vẫn nhìn anh với vẻ không tin tưởng gì mấy, anh lôi từ túi ra một cái bi-đông quân đội làm bằng kim lọai, rót vào nắp bi-đông một ít chất lỏng trong suốt và đưa cho vị khách quá giang:

    -“Rượu tôi pha đấy, uống chút để lấy lại bình tĩnh nào”, như để chứng minh đây không bỏ độc điếc gì, anh chàng nhấp môi nốc cái bi-đông rượu rồi khà một tiếng quá đã.

    ‘Bác tài’ không có vẻ gì là người xấu, nên Vô Hình cũng hơi tin. Ngó cái nắp bi đông to bằng bàn tay lòng ngần ngừ đôi chút, hắn nốc đại. Đúng là trong một mùa đông lạnh giá thế này thì không gì bằng một cốc rượu nóng làm ấm cả người lên. Gã ngồi dựa vào ghế xe, cho phép bản thân thả lỏng người ra, mắt quan sát con đường xe đang chạy qua gọng kính vỡ của mình.

    Đã bao lâu rồi kể từ khi gã ngất đi? Khi gã đến kho thì đang là hòang hôn, còn bây giờ con đường trước mặt tối đen do màn đêm đã buông xuống, chỉ có ánh đèn xe tải và vài ngọn đèn đường cách nhau cả thước soi sáng đường đi. Mà cái xe này đi về đâu vậy nhỉ? Liệu nó có về thành phố Old Flower phủ tuyết? Cô bé Bell, theo như lời kể, có lẽ đang được điều trị và dưỡng thương. Hy vọng điều đó là sự thật. Nếu không, có lẽ gã sẽ hận bản thân cả đời.

    -“Có lẽ anh biết rồi, nhưng tôi xin tự giới thiệu: Tôi tên Bruno Buccariatti, chủ một quán rượu nhỏ tên Satan’s Blood trong thành phố Old Flower. Còn anh đây là…”

    Vô Hình nhún vai, tạm quên đi những âu lo. Hắn làm gì có tên mà giới thiệu nhỉ, mà hắn cũng ít nói chuyện với người khác lắm.

    -“Anh có vẻ không thân thiện lắm nhỉ”, Bruno cười ha hả, “Thôi được rồi, nếu anh không thích nói chuyện thì chịu khó nghe tôi nói vậy. Cho đỡ chán ấy mà. Xem nào, nên bắt đầu từ đâu nhỉ. À đúng rồi, đó là khi…”

    Vô Hình vẫn ngồi bắt chéo chân và khoanh tay một cách bất động, mắt vẫn không rời khỏi con đường đầy ổ gà xóc nẩy được soi sáng bởi đèn xe, ra vẻ không quan tâm gì đến câu chuyện mà cái anh tài xế tóc bạch kim này đang kể đều đều.

    Một tuần trước, khi mà trời chỉ mới chớm đông và tuyết vẫn còn chưa rơi, ông chủ quán Bruno đang bận lau ly lau chén gì đó trong cái quán ế khách của mình. Bất thình lình, một người phụ nữ ăn vận bình dân xông vào, túm lấy cô áo ghi-nê của anh và nấc lên:

    -“Con gái tôi, nó…*hức*… nó mất tích rồi. Xin hãy…”, người phụ nữ không nói hết câu, chỉ đổ gục xuống sàn và khóc sụt sùi.

    Nói không phải khoe (nhưng anh ta trông có chút tự hào), quán rượu Satan’s Blood không chỉ là nơi những sinh vật huyền bí đến tìm một không gian riêng cho họ, mà còn là một nút thắt trong mạng lưới tin tức bao trùm cả thành phố Old Flower, mà cách thức thu thập thông tin đến nay vẫn là một ẩn số. Bruno quen biết người phụ nữ này, nên anh đã đuổi khéo hết khách hàng ra và treo biển đóng cửa, rồi lắng nghe cô ta kể lể trong nước mắt.

    Trong khỏang vài tháng gần đây, có những vụ mất tích xảy ra, mà nạn nhân kì lạ thay lại là những đứa trẻ không phải lòai người. Những bậc cha mẹ bị mất con quá đau khổ và tức giận nên đã làm liều, và nhiều lần những kẻ thuộc Thánh Hộ Vệ bảo vệ trị an thành phố lẫn Giới Vô Nhân phải ra tay ngăn chặn họ xới tung cái thành phố này để tìm con.

    Bruno cũng đang điều tra vụ việc này, nhưng đa phần dấu vết đã nguội lạnh. Người phụ nữ mất con trong ngày hôm đó đã cung cấp cho anh một đầu mối tin tức nóng hổi, và qua đó, anh điều tra được rằng: tên Crow Darkfaith, một cựu binh của Thánh Hộ Vệ đã bị sa thải do lạm dụng chức quyền, là đầu não cho một đường dây buôn bán sinh vật huyền bí. Bọn này bắt cóc trẻ con vì biết chúng không có khả năng tự vệ mạnh mẽ như những kẻ trưởng thành…


    Bruno ghì mạnh cái vô lăng, như thể muốn gỡ bung nó ra, lời nói nghiến qua kẽ răng đầy tức giận khi kể đến:

    …Những đứa trẻ bị bắt cóc bị đóng thùng và đem đi xuất khẩu như một món hàng, để bán với giá cao cho những tên khoa học gia bệnh họan, thích mổ xẻ và thí nghiệm trên thân xác kẻ khác, hoặc những tên nhà giàu muốn có một ‘thú kiểng; thuộc lọai độc nhất vô nhị. Tiếc là anh phát hiện việc hơi muộn, nên đã có khỏang hơn chục đứa trẻ sợ rằng vĩnh viễn không gặp lại được cha mẹ nữa.

    Bruno tạm dừng mạch kể mang đầy xúc cảm tội lỗi của mình để lấy hơi, và ngó về phía ba tên thủ phạm đang bị trói gô kia với ánh mắt khinh ghét. Rồi anh tiếp tục:

    Một tội ác tày trời, nhưng phải cẩn trọng vì đụng đến Thánh Hộ Vệ, dù là cựu binh, là phải có bằng chứng, không thì họ sẽ lại vinh cớ này mà kiếm chuyện. Nên cho dù anh muốn vứt tên Crow cho cá biển ăn quách đi cho rồi, anh cần gã sống để làm ‘vật chứng’. Ký ức của hắn sẽ bị moi ra bởi những vị thuật sĩ chuyên nghiệp. Với một kẻ coi mạng người như cỏ rác thì hắn xứng đáng bị đối xử như đồ vật.

    -“Thú thật, chứng kiến anh nổi điên đánh gã Crow tơi tả đến mức gã ngây dại như thế, tôi thấy hả hê lắm”, Bruno bật một ngón tay cái cho Vô Hình

    Kí ức của Vô Hình có cái gì đó lờ mờ cho việc đánh nhau giữa hắn và tên Crow. Đáng kiếp cái gã chết dẫm đó. Và, hắn cũng nhớ mình có đánh nhau với anh chàng Bruno tóc bạch kim này, nhưng chịu thua, không tài nào nhớ diễn biến.

    Rồi, cuối cùng Bruno cũng xác định được địa điểm’ giao hàng’. Anh bất ngờ là tại sao anh không nghĩ đến cái cảng biển Searock vắng hoe này trước. Nhưng, anh lại càng bất ngờ hơn, khi Stacy, cô bạn ma cà rồng của anh (hay của lòng anh cũng nên) đòi tham gia vụ này. Có lẽ, trong thâm tâm, Stacy căm hận những kẻ cướp đi cuộc đời của người khác, nên khi nghe phong phanh vụ này, cô quyết định giúp anh một tay.

    Vô Hình ngáp dài khi anh chàng Bruno này bắt đầu lạc đề và say sưa kể về Stacy thay vì vụ án. Có lẽ, anh chàng này đang tương tư cô nàng ma cà rồng kia. Thây kệ, không phải việc của hắn, khúc sau của vụ việc hắn có thể tự hiểu lấy. Nhưng hắn hơi lo một việc: cô ta là ma cà rồng, còn Bell thì đang đầy máu thế kia, liệu cô ta có…

    Hắn vừa tính hỏi thì nghe xe thắng cái két. Vài tiếng trẻ con ú ớ chòang tỉnh không hiểu việc gì đang xảy ra, và có tiếng khóc sụt sịt bắt đầu vang lên ở phía sau xe. Có lẽ thuốc mê đã tan hết rồi.

    Trước mặt hắn là con đường quen thuộc của thành phố Old Flower. Tuyết vẫn rơi lả tả, phủ đầy những hang cùng ngỏ hẻm của thành phố trăm năm tuổi này. Những ngọn đèn đường lồng kính kiểu cũ bắt đầu tỏa sáng, tạo ra những mảng ánh sáng tròn quanh chân trụ. Những cửa sổ của những ngôi nhà thì đóng kín ngăn gió đông lùa vào, và ánh sáng lò sưởi ấm cúng hắt ra ngòai qua những tấm rèm ngăn cửa.

    -“Chậc chậc, bọn trẻ xem ra tỉnh rồi”, Bruno gãi đầu bối rối, “Anh có thể phụ tôi dỗ… Này, anh đâu rồi?”

    Cái ghế hành khách kế anh trống không, và cánh cửa xe thì mở tung ra, để lạc vào một vài hạt tuyết ngây thơ. Cái tên này, sao hắn trốn nhanh thế nhỉ.

    -“Nếu anh muốn đón cô bé, hãy đến căn nhà số 13 trên đường The Sloth”, Bruno thò đầu ra cửa sổ gọi vóng theo những bước chân hiện ra trên tuyết, đang vội vã chạy đi, bỏ lại phía sau một ông chủ quán rượu đang méo mặt với những tiếng khóc trẻ con ở phía sau thùng xe tải.

    ‘Căn nhà số 13 đường The Sloth’, Vô Hình lẩm nhẩm lại để khỏi quên, chân bước đi trên những con đường phủ tuyết trắng. Không vô định như trong giấc mơ kia, mà đã có đích đến.
    [/spoil]
     
    Chỉnh sửa cuối: 10/6/11
  8. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,171
    Nơi ở:
    Another Reality
    không thể phủ nhận văn phong của tên này kém đc :((.
    btw, ý đồ của tác giả với tên J và D nay lại càng được nối gần hơn ở đoạn văn trên =)).
     
  9. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    Càng ngày càng tò mò về quá khứ của Vô Hình rồi nhé :x

    Đang chờ xem tại sao Bell đang gọi Vô Hình là "chú" mà sau này lại gọi là "anh" :))

    Ngẫm nghĩ lại mối quan hệ giữa Vô Hình và Bell ở hiện tại thì.....không thể nào hình dung đc hai con người này ở trong quá khứ lại thế này, càng nghĩ càng thấy tò mò :x hơn
     
  10. TKH

    TKH Fire in the hole! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    28/11/04
    Bài viết:
    2,660
    Nơi ở:
    Hồ Chí Minh
    2^ Ngươi không thể phủ nhận văn phong ta kém khác nào chê ta :-w

    1^Bị một người lớn dụ dỗ :-"

    Bé Bell từ một nhân vật xài 1 lần giờ trở thành nhân vật chính của cả câu truyện, ngẫm lại thấy tư tưởng người viết thật khó ngờ :))
     
    Chỉnh sửa cuối: 10/6/11
  11. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,171
    Nơi ở:
    Another Reality
    ^ oài, muốn thể hiện nhưng ta ko biết dùng từ :((. Xin lỗi nhé :((.
     
  12. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    Đây là đoạn bắt nguồn từ cái câu: Bảo vệ công nương :))

    Cái này chắc giải thích tại sao hắn vô hình :-?

    Toàn bộ khúc này chỉ thắc mắc tại sao Vô hình cứ theo bảo vệ mấy cô bé loli :-o Không lẽ hồi đó hắn ko bảo vệ được chủ nhân(là một cô bé rất nhỏ) nên giờ cứ làm theo quán tính(giúp các bé loli trưởng thành) :-?=))

    btw, phần này rất hay chỉ có một khúc mắc nhưng đọc xong đã rồi nói cụ thể luôn :P
    PS: xem ra vô hình ngàn tuổi chứ chẳng chơi =))
     
  13. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,171
    Nơi ở:
    Another Reality
    ^ biết đâu có khi còn già hơn cả Bruno luôn thì sao ? =)).
     
  14. TKH

    TKH Fire in the hole! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    28/11/04
    Bài viết:
    2,660
    Nơi ở:
    Hồ Chí Minh
    2^ Câu 'Bảo vệ công nương' nó trải dài trong cuộc đời vệ sĩ của Vô Hình mà :))

    2^ Đâu nào, giao cho hắn bảo vệ ai thì hắn bảo vệ người đó ấy chứ. Chả qua là cái dòng họ mà Vô Hình bảo vệ đẻ ra toàn... loli thì biết tính sao giờ =))

    ^Còn tuổi vô hình thì... hắn lần cuối dc thấy ở một thời đại Trung Cổ, khi mà còn có quan tòa dị giáo chuyên xử phù thủy thì... ngươi nghĩ hắn bao nhiêu tuổi :-"

    Tất nhiên vẫn còn trẻ chán, so với cái em xinh tươi nào đó của ngươi đấy med >:)
     
  15. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    1.Ý ta là cái câu đó xuất phát từ chi tiết hắn là hiệp sĩ :D

    2.Ác thiệt ta :-o Không biết hên hay xui =))

    3.HÀ, em xinh tươi bên ta nhiều lắm chả biết nói em nào :-"
     
  16. Axetylen

    Axetylen C O N T R A

    Tham gia ngày:
    28/1/11
    Bài viết:
    1,840
    Nơi ở:
    Milky Way
    Đời vô hình trải qua biết bao nhiêu cái sinh, cái lão, cái tử của bao nhiêu con người mình đã bảo vệ, đó là một nỗi buồn.

    Những người được vô hình bảo vệ ban đầu có chút tò mò về thân phận của anh chàng vệ sĩ của mình, sau 1 thời gian thì dần quên và coi sự có mặt của hắn như 1 sự thật hiển nhiên. Vô hình bị quên lãng, khi làm 1 kẻ mà người khác không biết đến mình thậm chí là cái tên, đó lại là 1 nỗi buồn khác.

    Chứng kiến sự ra đi cuối cùng của cái dòng họ tưởng như dài bất tận đó, nó còn hơn cả 1 nỗi buồn.

    Nỗi buồn lại chồng lên nỗi buồn, nhìn cái gã quấn băng lặng lẽ đi trong cơn mưa tuyết nhạt nhoà, ta tự hỏi hắn đã bao nhiêu được cười một cách hạnh phúc.

    Bây giờ thì, ít nhất sự hiện diện của hắn không còn là vô hình với mọi người.

    Có ai biết mình đang nói gì không vậy ?
     
    Chỉnh sửa cuối: 11/6/11
  17. medassin

    medassin The Pride of Hiigara

    Tham gia ngày:
    13/3/09
    Bài viết:
    9,250
    Nơi ở:
    12 Casa, OF city
    Hắn có hình trong box Văn học :-?:-o=))=))=))
     
  18. TKH

    TKH Fire in the hole! Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    28/11/04
    Bài viết:
    2,660
    Nơi ở:
    Hồ Chí Minh
    ^Linh tinh quá tên kia :-w

    Thôi post tiếp chap mới :))

    Vị bác sĩ giữa mùa đông​


    [spoil]

    Đường The Sloth, hay còn gọi là con đường của Sự Lười Biếng, nằm trong một khu vực thuộc về tầng lớp trung lưu của thành phố trăm năm tuổi Old Flower. Những ngôi nhà với mái ngói đỏ phủ tuyết ở đây luôn giữ một chừng mực nhất định: không quá cao sang, cầu kì với vật liệu đắt tiền, họa tiết đẹp mắt như nơi ở tầng lớp quý tộc; nhưng cũng không quá tồi tàn, ọp ẹp như khu ổ chuột làm bằnh đủ thứ vứt đi của những người nghèo khổ. Cách sống của dân cư ở đây hòan tòan trái với ý nghĩa của tên con đường: họ siêng năng làm ăn với ước mơ được bước vào ngưỡng cửa của giới thượng lưu, và tìm mọi cách để không bị ‘thụt lùi’ trở vào thế giới hạ lưu.

    Buổi tối ở trên đường The Sloth vắng hoe. Không ai lại muốn bước chân ra đường tuyết rơi lả tả giữa cái trời giá tuyết lạnh căm căm thế này. Tại sao phải hành xác bản thân như thế khi giờ này, họ có thể quây quần ở bàn ăn dùng một bữa tối nhẹ ấm cúng với gia đình, gác mình đọc sách thư thái trên cái ghế nệm đặt cạnh lò sưởi, hay đã tạm gác lại những lo âu, phiền muộn mà ngủ vùi trên cái giường êm ái được ủ ấm bằng than hồng. Với họ, họa có điên mới lang thang ngòai trời vào cái tiết trời thế này.

    Thế mà, vẫn có ‘kẻ điên’ đi lang thang dọc theo con đường The Sloth tuyết ngập đến ống quyển, hai hay kéo sát cái áo khóac cũ sờn lại để kiếm chút hơi ấm trước những trận gió đông giá rét, còn mắt dõi theo những tấm bảng đồng khắc địa chỉ từng nhà. Chân hắn bước thoăn thoắt qua các ngồi nhà mang số 9, số 10, số 11, số 12, và khựng lại ở số nhà thứ 14. Căn nhà số 13, nơi hắn cần tìm, ở đâu vậy cà?

    Vô Hình đứng dựa vào một bức tường đối diện căn nhà số 14, hai bàn tay quấn băng chà sát nhau để tạo ra một chút nhiệt năng sưởi ấm cho lòng bàn tay lạnh cóng. Thở hắt ra khói, hắn nhớ nghe phong phanh rằng con người khi xây dựng những tòa nhà cao tầng, họ tuyệt nhiên không đánh dấu tầng thứ 13 vì sợ xui xẻo. Nếu điều này cũng được áp dụng lên địa chỉ nhà thì… Hy vọng cái anh chàng tóc bạch kim không chơi xỏ hắn để trả thù vụ ‘bỏ rơi đồng đội’ lúc nãy.

    Có lẽ không, vì khi căng mắt quan sát kĩ, Vô Hình để ý có một con hẻm khá hẹp nằm chen giữa hai căn nhà mang số 12 và 14. Tò mò bước lại kiểm tra, mắt hắn mở to khi thấy ở tận cuối con hẻm tối đen, một cánh cửa gỗ nâu bóng với tấm biển đồng khắc số 13 hiện ra mờ mờ dưới ánh đèn tròn gắn trên một bức tường gạch đỏ ẩm thấp phủ những mảng rêu cổ kính. Đây là nơi hắn cần tìm.

    Những bước chân vội vàng như thể đang chạy, chẳng mấy chốc hắn đã đứng trước cánh cửa. Có một tấm bảng nhỏ ghi là

    Phòng mạch tư của bác sĩ Siegwelt Orsebész -
    Chuyên khám và chữa bệnh cho con người

    Những kẻ không nghĩ mình là con người


    Rất là ấn tượng, nhìn sơ sẽ tưởng ngòai những người bệnh thông thường ông bác sĩ này phụ trách luôn những bệnh nhân tâm thần. Hoặc có khi người bị tâm thần là ổng cũng nên. Nghĩ đến đây tự nhiên hắn thấy lo lo vì theo lời tên chủ quầy bar kia, Bell đang được điều trị bởi cái ông bác sĩ này.

    Thôi kệ, tới đâu hay tới đó. Vô hình nghĩ thế khi nhìn cái bức phù điêu hình đầu rồng dữ tợn đang ngậm một cái vòng sắt gõ cửa kia, và giơ tay ra. Nhưng chưa kịp cầm cái vòng lên, thì cánh cửa bật mở, còn hắn theo ‘thói quen nghề nghiệp’ vội nép mình qua một bên, tàng hình, mắt quan sát vị khách vừa bước ra.

    Một cô gái trẻ với ấn tượng màu hồng bước ra: mái tóc hồng dài bồng bềnh như mây, làn da trắng hồng nhưng có vẻ hơi thiếu sức sống, và đặc biệt nhất là đôi mắt ánh hồng. Trang phục thì cũng hồng nốt với váy hồng, có mỗi đôi giày búp bê là màu đen. Nếu cô đứng yên sau một cửa kính, khéo người ta tưởng cô là búp bê kích cỡ người thật cũng nên.

    Hắn giật mình khi cô gái liếc nhìn về mảng tường tối đen mà Vô hình đang tàng hình núp đó. Đôi mắt hồng đượm chút buồn của cô khi nhìn kĩ lại thì có nét gì đó từng trải so với vẻ bề ngòai tươi trẻ. Liệu có phải đây là cô gái ma cà rồng mà tên Bruno kia đã nhắc đến.

    -“Cô bé có vẻ ổn rồi. Nhờ ngài bác sĩ chăm sóc giùm một lúc”, cô ngóai đầu ra sau, nói chuyện với ai đó, “Giờ tôi phải đi giúp một người bạn. Tiền viện phí, tôi sẽ gửi sau”

    -“Bạn trai quý cô phải không?”, có ai đó cất giọng trầm bông đùa. Nhưng đáp lại chỉ là một một dáng hình màu hồng vụt đi khỏi con hẻm, và biến mất trong màn đêm tuyết rơi lơ thơ. Không có dấu giày búp bê nào in lại trên nền tuyết trắng.

    Rồi, từ bên trong phòng mạch, một người đàn ông bước ra, thở dài tiếc nuối khi thấy cô nàng ma cà rồng biến mất. Vô Hình đóan ông này là bác sĩ Siegwelt Orsebész, dù cách ăn vận của ông ta trông giống một tên găng-tơ hơn: không blouse trắng, mà là áo măng tô đen dài quá thắt lưng phủ lên một cái áo sơ mi xám, quần tây cũng một màu đen tuyền. Gương mặt thì vuông vức nam tính, mái tóc đen lơ thơ vài cọng bạc sau gáy cho thấy ông bác sĩ này cũng đứng tuổi. Nhận xét khách quan từ phía Vô Hình: gã bác sĩ này có nét gì đó lịch lãm, từng trải, và những người thế này thường hay được lòng các cô gái trẻ.

    -“Hôm nay quả là một ngày mệt mỏi nhưng đáng đồng tiền bát gạo. Một bé gái dễ thương đi cùng với một quý cô xinh như búp bê đến viếng thăm phòng mạch,” bác sĩ Siegwelt nói khi ưỡn ngực vươn vai để thư giãn xương cốt rồi quay về phía Vô Hình đang nấp, “Anh có nghĩ tôi quả là một bác sĩ may mắn không, hả anh kia?”

    Súyt chút nữa Vô Hình té ngửa. Hắn đã tàng hình và từ nãy đến giờ không hề phát ra tiếng động khả nghi, vậy mà ông bác sĩ găng-tơ này phát hiện hắn cái một. Chả lẽ tay nghề của hắn đã lụt đến mức đó.

    -“Đừng ngạc nhiên thế, tôi không thấy anh nhưng có thể nghe tiếng anh thở. Giác quan tôi nhạy hơn người thường nhiều”, ông bác sĩ chỉ vào tai mình, rồi nhún vai, “Nếu anh có việc chi thì mời vào trong mà nói chuyện. Ngòai này lạnh chết, và tôi chán chữa cảm lạnh cho dân ở đây rồi”

    Nói rồi, ông bác sĩ quay trở lại trong phòng mạch, vẫn để ngỏ cửa mời vị khách vô hình kia vào. Hắn hiện hình trở lại, và miễn cưỡng bước vào. Miễn cưỡng là vì thông thường, hắn tránh xa những ai có thể phát hiện hắn trong lốt vô hình vì sợ bị hỏi lôi thôi, nhưng giờ hắn đã nghe ông ta nhắc đến ‘một cô bé dễ thương’, hắn nghĩ mình không muốn thì cũng phải vào vì chắc mòi đó là Bell.

    Chỉ mới bước chân vào bên trong mà hắn đã cảm nhận được cái lạnh cóng của mùa đông khắc nghiệt đã bị xua đuổi bởi sự ấm cúng của lò sưởi kiểu truyền thống đang cháy bập bùng ở giữa gian phòng mạch. Gọi là ‘phòng mạch’, nhưng bên trong khá rộng so với bề ngang con hẻm chật hẹp, và ngôi nhà này xem ra có nhiều hơn hai lầu, cho nên Vô Hình đóan ông bác sĩ sống và làm việc tại đây luôn. Vô Hình tự nhiên kéo cho mình cái ghế và ngồi xuống trước cái bàn làm việc, mắt đảo một vòng quanh phòng trong khi ông bác sĩ cời than trong lò sưởi.

    Bài trí trong phòng thì rất đúng theo phong cách ‘bác sĩ’: những chai lọ lỉnh kỉnh với ống tiêm, tai nghe tim mạch chất lên xe trượt và một cái kệ đặt ở một góc phòng. Trên tường treo lơ thơ vài bức tranh cảnh trí thường thấy, nhưng hơi bất thường với cái đầu lâu của một con giống khủng long hay rồng gì đó treo chình ình, không rõ để khoe chiến tích hay để dọa khách. Nói chung là không đến nỗi bất thường so với cách ăn mặc của ông bác sĩ.

    Nhưng ấn tượng nhất vẫn là bức tường ở sát bên bàn làm việc, treo đầy những thứ bằng cấp như ‘Chứng chỉ hành nghề được cấp bởi hội Liên hiệp thầy thuốc thế giới’, ‘Chứng chỉ chữa bệnh cho con người và sinh vật huyền bí’, thậm chí cả những thứ danh hiệu như ‘Bạn của giới vô nhân’… được lồng kính và lấp đầy cả một bức tường, chứng tỏ ông bác sĩ Siegwelt này có niềm kiêu hãnh tương đối lớn về bản thân

    -“Niềm tự hào của tôi đó”, tiếng bác sĩ Siegwelt khẳng định điều mà Vô Hình đang nghĩ khi đang kéo ghế để ngồi xuống bàn làm việc, đối diện với hắn. Vô Hình vẫn tiếp tục hờ hững quan sát căn phòng, trong khi ông bác sĩ trừng mắt quan sát vị khách không mời mà đến này

    -“Mặc dù anh quấn băng dày như thế, nhưng người anh không có mùi da bỏng. Và dù lớp băng có dính chút máu và con mắt anh chỉ là một cái lỗ đen ngòm, nhưng anh cũng không có vẻ gì là bị thương cả”, sau một hồi suy tư, ông ta kết luận, “Thế, anh đến đây khám bệnh gì?”

    Xem ra mấy cái bằng cấp không phải chỉ chưng chơi cho sang. Nếu ông bác sĩ này không nói thì Vô Hình cũng chả để ý đến những vệt máu đỏ thấm loang lổ trên lớp băng quấn quanh người. Và, đúng như ông ta nói, hắn trải qua hai trận đánh nhau tưng bừng như thế mà trên người không có vết thương gì nặng cả, dù cả người vẫn còn ê ẩm, đau nhức khi trời trở lạnh.

    -“Cô bé Bell”, gã cất giọng khàn khàn như bị cảm của mình. Ờ mà có lẽ gã gần cảm thật sau cả ngày trầm mình dưới cái lạnh mùa đông thế kia.

    -“Cô bé Bell?”, Siegwelt gõ ngón tay lên trán suy nghĩ, rồi chợt hiểu ra, “Ý anh là cô bé tóc tím dễ thương bị bắn vào vai, đúng không?”

    Gã trả lời bằng một cú gật đầu.

    -“Cô bé mất máu khá nhiều vì vết thương, nhưng may là quý cô tóc hồng kia đã kịp thời đem cô bé đến đây. Chậm chút nữa thì e rằng…”, ông bỏ lửng câu nói và lại ngắm nghía Vô Hình, cố đóan xem quan hệ giữa hắn và cô bé.

    Còn hắn chỉ biết nắm hai bàn tay quấn băng lại, bóp chặt. Lòng hắn hối hận, ray rứt vì súyt chút nữa đã làm cô bé mất mạng. Phải chi hắn đừng kiệm lời như thế, phải chi hắn chú ý kĩ hơn cái lỗ hổng ở góc phòng, phải chi… Hàng chục, hàng trăm chữ ‘Phải chi’ tràn ngập tấm trí hắn

    -“Đừng lo, tôi đã làm một phẫu thuật nhỏ gắp viên đạn ra và truyền máu cho cô bé rồi”, ông bác sĩ vỗ nhẹ lên vai hắn, trấn an, “Giờ cô bé đang nghỉ ngơi ở trên lầu”

    Ông ấn vai Vô Hình ngồi xuống khi thấy hắn nhổm dậy, “Và anh cũng hãy để cô bé tận hưởng sự yên tĩnh một chút nào”

    Thế là hắn chịu ngồi yên, và tâm trí hắn đi lan man khắp nơi, cố tạm thời quên Bell đi. Từ cái lò sưởi lửa bập bùng nhảy múa làm hắn gợi nhớ đến cảnh căn nhà của Bell bị cháy, cho đến cố nhớ lại những ký ức rời rạc mà hắn cóp nhặt được trong giấc mơ kì lạ kia. Hắn cố xâu chuỗi, ghép chúng lại với nhau, nhưng tuyệt nhiên không có ý nghĩa gì với hắn.

    Thời gian chậm chạp trôi qua thôi nhịp tích tắc của đồng hồ, và hắn vẫn ngồi trên cái ghế trước bàn làm việc, như thể đã bị hóa đá với những u tư trong đầu. Hắn cũng không để ý là ông bác sĩ đã rời khỏi chỗ ngồi khi nào, có lẽ là đi thêm than vào lò sưởi, hoặc đi thăm bệnh cô bé Bell. Những tưởng hắn sẽ trở thành bức tượng ‘Người suy tư’ thứ hai trên thế giới, nếu ông bác sĩ không đặt cái cốc làm bằng sành trên bàn nghe cái ‘cạch’ khiến hắn giật mình.

    -“Trà an thần đấy, uống đi cho ấm bụng”, ông ta đưa cái cốc trà khói nghi ngút một mùi hương dễ chịu.

    Cho thì lấy, đó là cách hắn sống ở đời, cho nên hắn đón nhận và uống chầm chậm để không bị bỏng lưỡi. Quả là sau rượu, một tách trà nóng là thứ người ta cần trong một đêm đông giá rét, và hắn cảm nhận được sức nóng lan tỏa trong cơ thể vô hình của mình. Tinh thần hắn trở nên thư thái hơn

    -“Nếu có thể, xin anh vui lòng kể cho tôi nghe việc tại sao cô bé bị thương như thế”, lời yêu cầu đột ngột súyt chút làm hắn bị sặc, “Anh không có vẻ gì là thân thuộc với cô bé cả, nhưng lại không giống người xấu, cho nên tôi đang phân vân có nên để anh đón cô bé hay không”

    Ừ nhỉ, hắn là gì của cô bé Bell đó? Câu hỏi không lời đáp đó lại một lần dấy lên khiến hắn thấy ruột quặn đau. Chả là gì cả, không thân thuộc, không bà con, chỉ là một tên trộm tình cờ làm một việc nghĩa hiệp là cứu cô bé khỏi một đám cháy. Hắn không nghĩ mình có thể thay thế cha cô nuôi nấng cô nên người, khi mà hắn lo cho bản thân sống sót qua mùa đông còn khó khăn. Đã thế, cô còn bị súyt hại chết bởi sự vô tâm của hắn. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu để cô bé lại nơi đây, cho dù nếu ông bác sĩ Siegwelt này không nuôi nấng cô thì ông ta cũng sẽ biết phải làm gì với cô.

    Đầu óc Vô Hình nghĩ một đằng, nhưng không hiểu sao, cái miệng hắn lại kể một nẻo : "Đó là khi…"

    Hắn bắt đầu kể cho ông bác sĩ nghe hòan cảnh giữa hắn và cô bé Bell. Những lời kể ghép lại với nhau như những đọan ống chắp vá vì hắn nói rất gọn và mất khúc do không quen nói chuyện với người lạ, khiến ông bác sĩ phải nhiều lần nhăn trán suy nghĩ xem vị khách này đang nói cái gì. Hắn cứ cứ đều đều mà kể như thế cho đến hết câu chuyện, tuyệt nhiên không đả động phần gã đột nhập vào nhà Bell để ăn trộm, hay những ký ức mà hắn cho là sẽ gây ấn tượng xấu. Không phải hắn trốn tránh trách nhiệm, mà hắn sợ. Sợ mất Bell, khi mà hắn nói ra hết.

    -"Thế tóm lại, cha cô bé mất nhưng cô bé không tin điều đó, và anh chỉ làm cho mọi việc rối tung trở lên, đúng không ?", ông bác sĩ nhìn xóay vào cái hốc mắt của hắn theo thói quen nhìn mắt bệnh nhân mà đóan tâm trạng,

    Bị đóan trúng cái điều mà mình đã cố giấu, hắn chả còn cách nào khác ngòai việc khẽ gật đầu.

    -"Vậy, anh dự tính sẽ thay người cha đã mất mà nuôi nấng cô bé ?"

    Đáng lẽ hắn nên trả lời không, rồi bạo biện ra đủ lý do chính đáng từ chối quyền nuôi dưỡng này, để cho Bell có thể có một cuộc sống tốt hơn. Thế nhưng, hắn lại nói điều hắn cố kìm nén tận đáy lòng :

    -"Cho đến khi cô bé không cần tôi nữa"

    Tiếng cười ha hả của ông bác sĩ xé tan cái không khí ‘hỏi cung’ ngột ngạt này, làm Vô Hình mở to cái hốc mắt đen ngòm ra mà nhìn.

    -"Nhìn anh có vẻ nghèo xác nghèo xơ thế mà đòi nuôi dưỡng một cô bé đang tuổi ăn tuổi lớn", Siegwelt ngưng cười, trở lại cái vẻ điềm tĩnh của mình, "Nhưng thôi, tôi nể anh khỏan đó đấy. Đứng dậy theo tôi nào"

    Nói rồi ông bác sĩ bước về phía cầu thang, còn Vô Hình cũng tò tò đi theo, lòng không hiểu ông ta nể nang gì về cái sự nghèo mà liều của hắn. Rồi hắn chợt nhớ ra : Bell đang nằm dưỡng thương ở trên lầu.

    *
    **​

    Trái với những căn phòng hôi mùi cồn và ồn ào của bệnh viện, phòng bệnh của ông bác sĩ Siegwelt này không khí khá thóang đãng và yên tĩnh, có vẻ là kiểu phòng mát về hạ và ấm về đông, rất hợp để nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Cô bé Bell đang nằm trên một cái giường phủ mền trắng tinh, gương mặt hơi lờ đờ vì thuốc gây mê nghiêng về phía cánh cửa như thể chờ đợi ai đó. Rồi cánh cửa bật mở

    -"Chú đó sao ?", cô thều thào khi thấy bóng hình quen thuộc của Vô Hình, miệng nhỏen một nụ cười tươi.

    -"Cô bé khi tỉnh lại cứ muốn gặp ‘cái chú quấn băng’, mà tôi nghĩ không có ai khác ngòai anh đang quấn băng ở đây", ông bác sĩ bông đùa, rồi bỏ đi sau khi nói, "Thôi tôi để hai chú cháu mấy người yên tĩnh một chút"

    Chỉ còn lại hắn và cô bé trong căn phòng dưỡng thương này. Hắn nhìn cái mái đầu tím của cô bé ló ra khỏi tấm mềm, lòng tự hỏi không biết vết thương của cô bé ra sao rồi, nhưng lại không có đủ can đảm kiểm tra.

    -"Cháu giờ cũng quấn băng giống chú rồi nè", cô bé cười ngây thơ, và giở tấm mềm lên . Vai cô bé được quấn băng vài vòng, và có một đốm máu đỏ ở chỗ có lẽ từng là viên đạn. Sự ngây thơ của cô bé cứ cứa vào lòng hắn như một con dao cạo.

    -"Chú ơi, cháu xin lỗi", hắn bất ngờ khi nghe những lời này. Hắn không xin lỗi cô thì thôi, việc gì cô phải xin lỗi hắn.

    Cô bé ngập ngừng đôi chút lấy hơi rồi nói, "Tại cháu bỏ đi không xin phép mà chú bị những kẻ xấu bắt nạt. Nhưng… nhưng…"

    Giọng cô bé bắt đầu sụt sịt : "Cháu muốn tìm ba cháu…"

    -"Khi nào khỏi sẽ tìm", đó là câu trả lời của hắn. Hắn cũng chả biết mình vừa nói gì nữa

    -"Chú… chịu nói chuyện với cháu rồi", cô bé reo lên. Cũng đúng, ở với cô bé ba ngày thì cả ba ngày hắn câm như hến, cho nên giờ hắn chịu mở miệng với cô thì quả là một kì tích.

    Hai người tiếp tục trò truyện (thật chất chỉ có Bell nói luyên thuyên, còn Vô Hình lâu lâu ậm ừ) cho đến khi cô bé mệt và ngủ thiếp đi. Nhưng hắn không rời khỏi phòng mà vẫn ngồi đó, dùng bàn tay quấn băng to bản của mình nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, và chờ cho đến sáng.

    Đó là vì trước đó, hắn lỡ hứa sẽ nắm tay cô khi cô ngủ. Còn lời hứa giúp cô đi tìm cha thì…
    [/spoil]​
     
  19. forgiuse

    forgiuse The Warrior of Light Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/08
    Bài viết:
    2,171
    Nơi ở:
    Another Reality
    Trà imba =)).
    >:)
    Moe :x.
    Đầu hôm nay hơi bị đau, nên mình ko cmt chi tiết đc =.=". Sr tkh nhé =.=".
     
  20. phanthieugia

    phanthieugia Moderator Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/4/08
    Bài viết:
    14,292
    Chap này không có chỗ nào để chê cả
    Đáng lẽ mi nên trở thành nhà văn \m/

    Miêu tả tâm lý trẻ con rất ấn tượng
    Càng ngày càng thích bé Bell :x

    P/s: Bell ở trong quá khứ đúng là còn con nít nên nói chuyện với Vô Hình ngoan ơi là ngoan :">
     

Chia sẻ trang này