[Sáng Tác] Thế Giới Chết

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi Kong, 16/2/11.

  1. patapon95

    patapon95 Mega Man Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    7/10/11
    Bài viết:
    3,156
    Chủ thớt lâu quá, chừng nào có chap mới đi a @@.
     
  2. BadBoy199x

    BadBoy199x T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    12/6/12
    Bài viết:
    528
    Nơi ở:
    Hà Giang Cỉty
    Truyện hay thế mà drop, chủ thớt bảo có việc bận gì mà dễ đến cả năm rồi chưa xong ấy :8cool_cool:
     
  3. Sieghart

    Sieghart Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    6/7/08
    Bài viết:
    66
    Són mãi mới ra đc 1 chap. Mấy tháng nay mình tiết kiệm tiền mua cái lap mới, giờ sắp đủ. Đây là đứa con tinh thần đầu tiên của mình và mình k0 dám từ bỏ nó. Cám ơn các bạn đã kiên nhẫn :)

    [spoil]Sự Kiện

    Trong cuộc đời của mỗi con người, đều có những sự kiện đáng nhớ, đánh dấu những chuyện khó quên đã xảy ra với họ, đã thay đổi con người họ, tốt hơn hoặc xấu hơn. Đối với một lão già gân như Toản, thì những sự kiện từ trước tới giờ xảy ra đối với ông mà nói, thì thật không gì có thể so sánh bằng cái chuyện đang xảy ra ngay trước mắt. Ghì chặt tay lái, ông đạp lút cán vào cái chân ga, chiếc xe rồ máy đâm thẳng vào một cái xác mặc bộ đồng phục xanh lá cây đang đi lại vất vưởng trước mặt. Đường phố bây giờ tràn đầy những cái xác như thế. Con thì mất tay, con thì lòi cả ruột ra ngoài, con thì chỉ còn lết được với nửa cái thân trên. Ông không biết, và cũng không muốn biết chúng còn sống hay đã chết. Có lúc, Toản lại chạy qua một bãi xe máy nằm vất vưởng bên lề đường, hoặc những chiếc xe hơi khác chạy ngang qua. Mọi thứ đang rất hỗn loạn.

    Chỉ trong vòng một buổi sáng, cuộc đời của ông, và toàn bộ những con người ở cái nước Việt Nam này - không, có thể là cả cái thế giới này - đã bị thay đổi vĩnh viễn. Mọi thứ, mọi lối sống, tư duy, mọi giá trị đạo đức, luân lí, mọi quan điểm đúng sai... dường như đều không còn tồn tại nữa. Chính mắt ông vừa thấy một lũ thanh niên đánh nhau với những cái xác sống, bằng dao rựa, mã tấu và cơn say máu của tuổi trẻ. Toản còn lạ gì cái bọn đấy, lũ thanh niên sức dài vai rộng, nhưng suốt ngày tụ tập ăn chơi chè chén, lại sẵn sàng đâm chém chỉ vì một cái liếc đểu vô tình. Thường ngày chúng nó có bao giờ dám làm như thế ? Có lẽ. Hay đó là nỗi sợ hãi khủng khiếp đã khiến chúng hóa điên, hòa vào cơn say máu từ việc chém giết liên tục khiến cho chúng ánh lên một vẻ man rợ hiếm có. khi tay chúng lia lưỡi đao sắc bén qua cần cổ của những cái xác không hồn. Giờ trông bọn trẻ cũng có nét nào giống lũ Khơ me đỏ mà Toản từng đụng độ ngày xưa vậy. Ôi.... rồi mọi thứ sẽ còn thế nào nữa ?

    "Vậy bây giờ mình đi đâu ?" - Tiếng nói của Nhân vang lên ở ghế bên cạnh, cắt ngang luồng suy tư của Toản.

    "Nghe này" - Toản khẽ rùng mình, nhanh chóng lấy lại tinh thần. Ông lên kế hoạch - "Bây giờ dù cho hai cậu có muốn đi đâu, thì cũng phải đi chung. Trừ phi muốn chết sớm như thằng nhóc lúc nãy."

    Không khí chợt chùng xuống. Chỉ mới mười phút từ khi thằng bé học sinh ấy xuống xe, và ai trong ba người cũng đều biết rằng nó sẽ chết. Ai cũng đã thấy vết máu trên bả vai của nó, có lẽ thằng bé cũng đã biết, nhưng rồi chẳng ai dám nói ra sự thật. Nó chỉ mới mười tám tuổi.

    "Điều quan trọng là phải kiếm một chỗ an toàn để nghỉ trước đã." - Toản chấm dứt không khí im lặng bằng cách tiếp tục.

    "Vậy... mình ghé qua nhà của... cháu đi." - Danh lên tiếng - "Trong khu chung cư Kỷ Nguyên, gần đây lắm ! Chỗ đó mới xây, xung quanh nhiều nhà trống chưa có ai ở. Chắc không có nhiều xác ở đó đâu."

    "Sao, bây giờ hết tôi với bác rồi hả cậu trẻ ?" - Toản châm chọc - "Hồi nãy nói nghe cũng oai lắm mà."

    "Dạ tại... hồi nãy cháu bấn quá." - Danh lí nhí.

    "Không sao, xưng vậy cũng được, vẫn còn hơn một số người." - Toản nhếch mép cười.

    "À thì... lúc đó còn đang tìm cách thoát, thời gian đâu mà lễ với nghi hả bác." - Nhân cũng cười nhẹ, thay cho lời xin lỗi.

    "Thôi được rồi, còn nhà cậu ở đâu, Nhân ?" - Toản cắt ngang trò đùa của mình, quay lại chủ đề chính. Cần phải xác định được điểm đến trước khi cái xe này hết xăng, hoặc là bị đám thây ma ngoài kia chặn đứng.

    "Nhà cháu cũng trong quận này, nhưng xa hơn." - Nhân nói - "Ta sang nhà Danh trước cũng được. Đến đó rồi cháu gọi về nhà hỏi tình hình."

    "Được thôi." - Toản nhún vai - "Nhà của ta cũng gần đây, nhưng xập xệ lắm. Ta chỉ cần ghé lấy ít đồ thôi, qua chỗ hai đứa trước cũng được. Có ai muốn chứa chấp lão già này không ?"

    "Có... chứ." - Danh lên tiếng - "Bác cứu mạng của cháu mà !"

    Nói đến đó, một chiếc xe tải bọc thép sơn màu xanh lá cây sậm chạy ngang qua phía trước mặt, làm Toản phải đạp thắng khiến chiếc xe khựng lại đột ngột. Nhưng dường như chẳng có một chút quan tâm nào với bọn Toản, chiếc xe vẫn tiếp tục chạy, từ bên trong phát ra tiếng loa :

    " THÔNG BÁO : BÀ CON LẬP TỨC VÀO NHÀ ĐÓNG KÍN CỬA CHỜ CHỈ THỊ MỚI ! TUYỆT ĐỐI KHÔNG TIẾP XÚC VỚI NGƯỜI NHIỄM BỆNH. KHI ĐÃ NHIỄM BỆNH HOẶC CÓ BIỂU HIỆN NHIỄM BỆNH PHẢI LẬP TỨC CÁCH LY. CHÍNH PHỦ SẼ SỚM CÓ THÔNG BÁO CHÍNH THỨC. ĐỀ NGHỊ TẤT CẢ NHANH CHÓNG VỀ NHÀ !"

    "Hừm ! Làm như bố mày ngu lắm vậy." - Toản lầm bầm rồi quay sang nói với hai người còn lại - "Nghe thấy gì chưa, về nhà thôi."

    _____________________________________

    Vài tiếng trước

    "Này này, chị bị sao thế !"

    "Ngất xỉu rồi, anh nào đưa xuống phòng y tế nhanh lên !"

    "Để tôi ! Mọi người đặt chị ấy lên lưng tôi, nhanh nào !"

    Tiếng người xôn xao bàn tán vang lên từ phòng kế bên thu hút sự chú ý của cả Ngân và Thư. Hình như có ai đó vừa ngất xỉu, Ngân định bụng sẽ chạy lại tò mò một tí xem sao, dù gì cô cũng nên thăm hỏi tình hình anh chị em trong cơ quan, nhất là khi đang nắm chức phó phòng. Nhưng có một linh cảm không hay nào đó níu chân cô lại. Từ những vụ tai nạn xe cộ, rồi công ty vắng người, rồi anh Quang béo bị bệnh... tất cả mọi sự kiện xảy ra từ sáng đến giờ như đang dần dần xâu chuỗi lại với nhau.

    "Hình như là dịch bệnh gì thật rồi em ạ." - Ngân quay sang nhìn bé Thư, giờ đây đang toát lên vẻ lo lắng.

    "Ý chị là... như dịch cúm hay gì gì á ?"

    "Chị không biết." - Ngân thì thầm - "Nhưng em nhìn xem, mọi người đều đang đổ bệnh hết kia kìa."

    "Thế bây giờ mình làm sao hả chị ?" - Thư hạ giọng - "Xin nghỉ phép hôm nay nhé ?"

    "Có lẽ là..."

    RẦM !

    Á Á Á !!

    Có tiếng đổ vỡ và tiếng la hét vọng lại giữa các hành lang của công ty, khiến Thư giật bắn mình, bám chặt lấy tay cô. Ngân gỡ nhẹ tay con bé ra rồi chạy ra cửa phòng, nhìn về nơi phát ra sự náo loạn đó. Tuy nhiên, cái cô thấy được chỉ là một đám đông đang lộ dần vẻ kinh sợ, đứng kín ở một góc xa hành lang. Ở cuối dãy đó chỉ có phòng y tế.[/spoil]
     
    Chỉnh sửa cuối: 15/8/12
  4. hoanglovely3

    hoanglovely3 Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    22/10/05
    Bài viết:
    17
    CHap mới hay quá . có lap mới rửa đi :D
     
  5. kazunoki

    kazunoki Legend of Zelda Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    21/10/04
    Bài viết:
    1,120
    Nơi ở:
    Khung trời
    chủ thớt đâu rồi, sắm được lap mới chưa, 3 tháng rồi mà chưa thấy có chap mới nhỉ

    - - - Updated - - -

    chủ thớt đâu rồi, sắm được lap mới chưa, 3 tháng rồi mà chưa thấy có chap mới nhỉ
     
  6. Kong

    Kong Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    7/4/06
    Bài viết:
    1,393
    Nơi ở:
    Hell
    mua lap mới không đc, h để dành thêm mấy tháng sắp đủ con desktop rồi.... khổ vãi ạ :-< 3 tháng qua mình có onl đc đâu.
     
  7. nobita2712

    nobita2712 Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    15/11/08
    Bài viết:
    47
    ủa sao mai ko thấy đâu nữa nhỉ
     
  8. sonta

    sonta Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    30/12/12
    Bài viết:
    26
    chủ thớt up tiếp nào. chờ đợi cả gần năm rồi đó
     
  9. Kong

    Kong Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    7/4/06
    Bài viết:
    1,393
    Nơi ở:
    Hell
    [Spoil]Công ty

    "Này... ở yên đây, chị tới xem xem thế nào." - Ngân hạ giọng, nói với con bé đang lẽo đẽo theo sau.

    "Nhưng mà...." - trong mắt Thư ánh lên chút sợ hãi - "thôi cho em theo với."

    Đã quá rõ tính nhát gan nhưng lại tò mò của con bé, Ngân chỉ khẽ im lặng bước tiếp. Đám đông vẫn tụ tập trước cánh cửa phòng y tế đang đóng chặt, đâu đó vang lên những tiếng bàn tán :

    "Cái gì thế ?!"

    "Ối trời ơi, máu kìa !"

    "Này, có ai trong đó không ?"

    "Ai đó vào trong xem thế nào nào !?!"

    Quả thật, trên tấm kính mờ của cánh cửa phòng là một tia máu dài tóe ra theo chiều từ dưới lên. Vừa cố nhón chân lên để nhìn cho rõ, Ngân vừa giơ tay chặn Thư không cho nó bước tới trước.

    "Cái gì vậy chị ?"

    "Máu em ạ. Có vết máu dính trên cửa." - Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng Ngân. Từ nhỏ đến lớn cô đã không ưa máu, nếu không nói là có phần nào sợ cái thứ chất lỏng màu đỏ sền sệt ấy. Cứ tưởng tượng đến cảnh dòng máu ấy chảy ra từ một cơ thể còn thoi thóp, dần dần tước đi sinh mạng của nó là cô lại thấy buồn nôn. Khỏi cần phải nói, Ngân sợ cảnh đứt tay, chảy máu như thế nào, dù là của cô hoặc là của người khác. Cái thứ máu duy nhất mà cô còn chịu đựng được là... từ chu kỳ hàng tháng. Ực, nhắc đến là lại thấy rùng mình.

    Vừa kịp nghĩ đến đó, một tay nhân viên xem chừng gan dạ nhất bước lên phía trước, từ từ kéo cánh cửa kim loại của phòng y tế ra. Ngân chỉ thấy thoáng thấy có hai bóng người đang ở trong phòng, nhưng rồi tiếng la hét thất thanh của đám đông trước mặt đã cho cô biết rằng cái thứ trong đó chả có gì đáng để mà nhìn ngắm cả. Lần lượt từng người, từng người một trong đám lùi lại, tạo một khoảng trống ngay trước cửa phòng. Anh chàng nhân viên khi nãy đã ngã bệt xuống đất, và đang cố lùi ngược ra phía ngoài, toàn thân run lẩy bẩy đến kì lạ.

    Vừa tò mò, vừa hơi sợ sợ, Ngân cố chen lên phía trước để xem chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô cũng chẳng phải chờ đợi lâu, vì cái thứ bước ra theo anh ta đã giải thích hết mọi thứ. Đó là một người, không, một nhân viên của công ty với bộ đồng phục quen thuộc, cả gương mặt hắn cũng thế, Ngân dám chắc là mình đã nhìn thấy tên này vài lần trước đây. Nhưng mà... gương mặt ấy bây giờ không còn có vẻ gì là của người nữa. Đôi mắt hoang dại, thất thần, nước da trắng nhợt nhạt, và khủng khiếp nhất là cái miệng đang há hốc ra, với một thứ chất lỏng chảy nhỏ giọt qua mép. MÁU. Ngân cảm thấy tim cô như ngừng đập đôi chút. Đầu óc cô loạn xạ, tâm trí bắt đầu quay cuồng và liên tưởng đến đủ thứ lý do để giải thích việc tại sao tên kia lại có một cái vòm họng đầy máu như vậy. Nhưng rồi cô cũng chẳng nghĩ được điều gì cho hợp lý, và đôi chân cứ thế tự nhiên bước lùi về phía sau. Cô nghe được tiếng con bé Thư đang khẽ thốt lên kinh hãi ở sau lưng, chắc nó còn sợ hơn cô bây giờ.

    "Cái... cái gì thế này ?" - một vài người thốt lên

    "Này anh kia, anh bị gì thế ?" - có tiếng vang vọng lại từ đám đông. Nhưng đáp lại chỉ là tiếng rên khe khẽ trong cuống họng của tay nhân viên đang đưa đôi mắt vô hồn nhìn đám người phía trước mặt. Rồi hắn cúi xuống anh chàng đang ngồi bệt dưới đất trước mặt mình, cái miệng vẫn há hốc ra một cách vô thức. Từ trong đó rớt ra một vật gì đó màu đỏ.

    "AAAAAAAAAAAAAAAA" - Có tiếng la hét chói tai vang lên từ trong đám nhân viên hiếu kỳ. Ngân cũng nhanh chóng nhận ra cái thứ vừa rơi xuống đất là gì : Đó là một cái tai người. Lập tức, cổ họng Ngân nhợn lên chỗ mì gói vừa ăn sáng nay. Ngay cả mùi nước dùng cũng còn rất rõ. Cô đưa tay bịt lấy miệng để không phải nôn.

    "Chuyện gì vậy chị ? Cái gì vừa rơi ra thế ?" - Thư hỏi, giọng nó ngày càng hoảng loạn, hai tay nó càng bám lấy Ngân chặt hơn.

    "Chạy. CHẠY THÔI EM !" - Ngân nắm lấy bắp tay con bé, kéo mạnh nó lùi về phía sau, trong khi tay nhân viên kia sà xuống đồng nghiệp của mình, cắm ngập hàm răng vào cổ anh ta.[/spoil]

    Tóm tắt lại tình hình tí cho ai đã quên :

    Truyện tạm thời có 6 nv :
    _ Danh, Nhân, Toản : Vừa thoát ra khỏi trường học
    _ Việt : Thoát ra khỏi khu chung cư nơi mình sống, và đang trú chân tại một căn nhà vắng chủ. Nhân vật này mình lỡ cho đi hơi nhanh nên bây giờ sẽ phải đợi cho trùng khớp timeline.
    _ Ngân, Thư : Vẫn đang kẹt ở công ty, nhưng sự kiện này xảy ra trước khi 3 người kia thoát khỏi trường.
     
  10. o0puppyo0

    o0puppyo0 Claude, S.A gang boss Berserker Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    22/4/08
    Bài viết:
    10,368
    Nơi ở:
    Không lòng vòng
    Thích nhất nhân vật Việt vì hiện mình đang sống tại khu tương tự thế :D

    Đang hóng 2 cô gái :(, viết tiếp đi Kong ơi
     
  11. magic_gladiator

    magic_gladiator T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    21/5/04
    Bài viết:
    592
    Nơi ở:
    formed Clicker
    Đã gần 2 tháng trôi qua, chờ đợi là hạnh phúc :D
     
  12. mrkhuonghung

    mrkhuonghung Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    25/1/13
    Bài viết:
    45
    Đợi chờ mòn mỏi mà chưa có chap mới :4cool_confuse:
     
  13. o0puppyo0

    o0puppyo0 Claude, S.A gang boss Berserker Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    22/4/08
    Bài viết:
    10,368
    Nơi ở:
    Không lòng vòng
    Đã 2 tháng rồi sao :7cool_waaaht::4cool_oh:
     
  14. jetmoon

    jetmoon Mr & Ms Pac-Man GameOver

    Tham gia ngày:
    24/11/07
    Bài viết:
    272
    Nơi ở:
    tphcm
    cái này giống walking in the dead lun nà. rùng rợn vãi
     
  15. o0puppyo0

    o0puppyo0 Claude, S.A gang boss Berserker Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    22/4/08
    Bài viết:
    10,368
    Nơi ở:
    Không lòng vòng
    up cho Kong, giữ vững tinh thần để còn sáng tác nhé, motip zombie cũng khá nhiều nhưng pup thích truyện của bạn :X
     
  16. Kong

    Kong Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    7/4/06
    Bài viết:
    1,393
    Nơi ở:
    Hell
    Chap mới đây.

    [Spoil] Công Ty

    "Chị ơi..." - tiếng Thư lại vang lên phía bên cạnh, làm Ngân giật mình rời mắt khỏi trần nhà kho rộng rãi và sáng lóa mà quay lại nhìn con bé. Nó đang khóc.

    "Sao vậy em ?" - Ngân hỏi.

    "Nếu mà... hức..." - Thư nấc lên từng tiếng -"... em không ra khỏi đây được... hức... thì... chị nhắn với..."

    "Nói vớ vẩn !" - Ngân cắt ngang lời con bé - "Mày phải sống ra khỏi đây rồi muốn nhắn ai thì nhắn, chị không có giúp đâu !"

    "Nhưng mà... em bị nó cào rồi mà." - Kèm theo một động tác nghiêng bả vai trái về phía Ngân, Thư kéo nhẹ áo xuống. Trên vai con bé là ba vết móng tay cào, vẫn còn nguyên vệt máu đỏ thẫm. Có lẽ nó bị một trong những "người" lúc nãy cào trúng, trong lúc hai chị em đang chạy trốn.

    "Trước sau gì em cũng... nhiễm." - Rồi Thư lại tiếp tục sụt sịt - "Nếu mà thế... hức..."

    "Nếu nếu cái gì, mày chỉ giỏi nghĩ vớ vẩn !" - Ngân nạt, nhưng vẫn quay sang nắm chắc lấy hai vai con bé, bóp chặt, và cố nói bằng một giọng thuyết phục nhất mà cô có thể - "Mày không có nhiễm đâu, nín đi rồi chị nói cho mà nghe."

    Có vẻ như những lời nói chắc như đinh đóng cột của Ngân đã phần nào tác động được lên Thư. Con bé lại ngoan ngoãn chùi mắt rồi lại tiếp tục ngồi bó gối, ngước đôi mắt to lên nhìn cô. Bất chợt, Ngân cảm thấy có lỗi với con bé vì những lời cộc cằn khi nãy.

    "Nghe chị nói này. Em có thấy là thời gian từ khi nhiễm đến khi phát bệnh rất nhanh không ?"

    "Là sao ? Em không hiểu."

    "Không thấy à ? Từ lúc người bệnh bị nhiễm, rồi phát triệu chứng đi nhé, xong đến lúc lên cơn thì chỉ khoảng năm, mười lăm phút thôi." - Ngân tiếp tục thuyết giảng như một chuyên viên y tế đích thực - "Nãy giờ mình trốn trong này cũng hơn năm phút rồi, mà em có bị gì đâu."

    "Chị nói cũng có lý. Nhưng mà nhỡ... em ủ bệnh lâu hơn người ta, hay là..."

    "Hay hay cái gì ? Em ốm yếu như con cò ma thế này, có mà nhiễm phát bệnh luôn thì có." - Ngân cười, khẽ đẩy nhẹ con bé một cái. Cái câu đùa này cô đã nghe đến phát chán trên mạng internet rồi, nhưng chả hiểu sao lúc này nó lại vui đến thế. Ít ra thì, câu cô vừa nói là thật, hay chí ít là cô nghĩ đó là thật, ngược lại với những lời an ủi trước đó cô nói ra về căn bệnh kỳ lạ này. Sự thật thì, Ngân cũng chả biết gì nhiều hơn con bé cả.

    "Mà... cái đấy là bệnh gì chị biết không ? Sao lại đi... cắn người ?" - Thư ngập ngừng, có lẽ con bé muốn dùng từ nào đó khác thay cho từ "cắn". Nhưng như vậy có lẽ đã đủ rùng rợn với nó rồi.

    "Chị không biết." - Ngân xoa đầu con bé - "Thôi đứng lên giúp chị tìm ít đồ rồi mình còn trốn, định ở đây mãi à."

    "Mình không đợi người đến cứu sao chị ?" - Thư ngạc nhiên.

    "Đợi ma nó đến à ? Điện thoại thì mất sóng, chị với mày đều ở một mình, có ai biết đâu mà tới cứu."

    "V... vâng. Thế mình tìm gì đây chị ?" - Thư loạng choạng đứng dậy, vừa bám vào tường để giữ thăng bằng vừa đưa mắt nhìn khắp dãy nhà kho.

    "Tìm ít dụng cụ với cả đồ phòng thân trước. Trong này cũng chỉ có thế thôi." - Ngân nói bằng một giọng như ra lệnh, cố nhớ lại vị trí các dãy thùng hàng.

    "Em thấy chị dùng cây lau nhà cũng điệu nghệ quá đó chứ, cần gì vũ khí nữa." - Thư khúc khích cười. Con bé đang nhắc lại chuyện mười phút trước khi Ngân vơ bừa lấy một cây lau sàn nhà từ cái xe đẩy lao công, đẩy lùi hai "người" nhiễm bệnh để cứu nó. Mới đó vừa sợ xanh mặt mà bây giờ đã đùa được rồi - Ngân thầm nghĩ.

    Nhà kho không rộng lớn lắm, từ chỗ cửa Ngân và Thư đang đứng có thể nhìn bao quát hết một lượt. Ngân cố gắng nhớ lại những lần cô phải vào đây kiểm hàng cùng với anh Quang béo, những lần cô đứng giám sát toán thợ chuyển hàng vào nhà kho rồi chỉ thị cho họ đặt những thùng hàng đúng nơi đúng chỗ. Cô chạy đến một dãy kệ thép gần đó, kéo ra một chiếc thùng cạc tông to bản. Sau vài giây lục lọi, Ngân quẳng một cái áo khoác cụt tay - loại dành cho thợ sửa chữa công nghiệp - ra sau lưng :

    "Này. Mặc vào đi"

    "Mặc cái này làm gì hả chị ? Xấu thế" - Thư lộ vẻ ngạc nhiên.

    "Mặc để tí nữa còn giắt đồ vào, em định cầm tay hết à." - Ngân bình thản đáp lời, lôi ra thêm một chiếc áo và nhanh chóng khoác lên người. Xong xuôi, cô tiếp tục đi xuống các dãy hàng, và dừng lại ở một kệ có biển "Thiết bị - dụng cụ cầm tay". Cô tiến đến một chiếc thùng nằm phía bên trái, và lôi từ trong đó ra hai cây xà beng móc bằng thép.

    "Cái gì đây hả chị ?" - Thư hỏi.

    "Cái này không có tên tiếng Việt em ạ. Đại khái là giống như xà beng, đầu cong này để cạy, móc các thứ, cái rãnh kia để nhổ đinh. Cái đầu dẹt cũng gần giống thế." - Ngân đeo một cái xà beng vào hông áo khoác, đưa một cái cho Thư. Con bé xuýt xoa :

    "Ui, cứng thế, cái này mà đập ai thì vỡ đầu chứ còn à."

    "Cái đấy để cạy cửa với làm việc khác, con hâm ạ. Đi ra dãy A2 lấy cho chị hai ống thép cỡ năm mươi nhân bốn vào đây, với một đôi găng tay nữa."

    "Ô-kê, đợi em tí." - Vừa thử xoay trở qua lại với chiếc xà beng, Thư vừa tiến ra dãy kệ dài đặt các ống thép xây dựng. Còn Ngân, cô tiếp tục đi qua các dãy hàng mẫu, đến một gian khác. Thứ mà cô cần tìm phải ở đây, không đâu khác được.

    "Ống đây rồi chị ơi." - Tiếng Thư vọng lại từ phía sau.

    "Ờ, chị bên này. Lại đây !" - Ngân đáp.

    Khi Thư kéo lê được cái ống thép dài và nặng đến nơi, thì Ngân cũng đã lắp ráp xong cái máy cắt thép mà cô vừa tìm được. Ngân cắm thử phích điện và bật công tắc, ngay lập tức bánh răng kim loại trên thân máy xoay tít, phát ra một thứ âm thanh réo rắt chói tai.

    "Đưa cái găng tay cho chị." - Ngân nói, đoạn lấy cái găng dày hai xăng ti mét đeo vào tay phải. Có lẽ cẩn thận hơi quá, chỉ là cắt một cái ống thôi mà - Ngân nghĩ - nhưng dù sao bảo đảm an toàn vẫn hơn. Xong xuôi, cô cầm lấy đoạn ống thép, đặt nó vào khuôn kẹp trên thân máy, rồi điều chỉnh vị trí cho phù hợp. Trái với dự tính của Ngân, lúc cô hạ lưỡi cưa xuống, chỉ có một ít tia lửa bắn ra, tiếng réo rắt của lưỡi cưa có to hơn một tí, và cái ống thép nhanh chóng bị cưa làm đôi.

    "Woaaa" - Thư trầm trồ, thích thú nhìn cô cưa nốt cái ống còn lại - "Sao chị biết cách làm hay thế ?"

    "Đây là hàng mẫu, khách đến thì chị với anh Quang dẫn họ xuống xem rồi cho làm thử luôn. Nhìn mãi rồi cũng biết làm chứ sao." - Ngân đáp, đưa tay tắt máy, bỏ đôi găng tay công nghiệp ra rồi cầm hai đoạn ống lên xem xét. Đường cắt rất đẹp, các cạnh tròn cũng không quá sắc, cô đeo hai cái vào hông túi rồi đưa chỗ còn lại cho Thư :

    "Cầm cái này mà phòng thân, đứa nào lại gần thì đánh. Nhưng mà cũng cứng lắm đấy, cẩn thận kẻo chết người ta."

    "Em biết rồi mà." - Thư phụng phịu cầm lấy hai cái ống thép, như thể một đứa con nít muốn làm người lớn nhưng lại bị nhắc nhở quá nhiều - "Thế bây giờ mình đi được chưa ?"

    "Mày nghĩ chị lấy mấy thứ này để chơi à ?" - Ngân ra hiệu cho con bé đi theo, đến cuối dãy nhà kho. Ở đó có một cánh cửa thép to, bị khóa bởi hai ổ khóa thông thường nối giữa mép cửa và bờ tường. Trên thân cửa còn có một ổ khóa dùng thẻ điện từ.

    "Thẻ ra vào thì chị có đây, nhưng mà rắc rối là hai cái ổ này" - Ngân lấy cây xà beng ở bên hông ra, gõ vào cái ổ khóa đánh keng một phát - "Lúc trước nhà kho bị trộm, lúc đầu chỉ có hai cái ổ này thôi, về sau công ty gắn thêm khóa bằng thẻ từ nhưng lại không bỏ hai cái khóa cũ, chả hiểu sao lại thế."

    "Thế cái xà beng này cạy được khóa ra á ?" - Thư hỏi, giọng thắc mắc.

    "Không, con hâm ạ, mình cạy bản lề" - Ngân chỉ vào miếng thép hình chữ nhật bên cạnh tường, chỗ giao với cánh cửa. Có một miếng thép khác dạng bản lề nối vào đấy, kéo dài qua phần cánh cửa, và bị cái khóa móc đè lên - "Đứng dang ra nào."[/spoil]
     
    o0puppyo0 thích bài này.
  17. Kong

    Kong Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    7/4/06
    Bài viết:
    1,393
    Nơi ở:
    Hell
    [spoil]
    Kỷ nguyên mới​



    "Mà sao nhìn bác quen quen nhỉ ?" - Danh hỏi, với tay nắm lấy cán cây gậy bóng chày, còn tay kia khẽ mở cửa xe.

    "Lão già này gác thi phòng cậu đây chứ đâu" - Toản khẽ cười một tiếng - "Thanh niên bây giờ trí nhớ kém quá."

    "Khoan ra khỏi xe đã" - Anh chàng tên Nhân nói - "Em có chắc chỗ này an toàn không đấy ?"

    "Chắc mà" - Nó quả quyết - "Chỗ này đang chuẩn bị thi công, lúc nãy đi vào anh cũng thấy biển cấm rồi đó. Tháng sau người ta định xây thêm siêu thị hay chỗ mua sắm gì đó ở đây nên rào lại hết rồi, chắc sang tuần là đào móng"

    "Ở khu thượng lưu dữ, xuống nhà phát có siêu thị liền" - Toản bước ra khỏi xe, nhưng không đóng cửa lại, mà còn nói với 2 thằng thanh niên - "Khỏi đóng cửa, cứ để nguyên đó."

    "Sao vậy bác ?" - Danh ngạc nhiên

    "Xe hết xăng rồi. Để đó gạ thằng nào ham nhào vô cướp xe cho nó quê chơi" - Toản gật gù - "Giỡn chứ để đó lát chạy xuống khỏi phải mở cửa, vì lát nữa không có rảnh tay đâu, chỉ đem chìa khóa theo thôi"

    "Ý bác là lát nữa mình phải mang đồ xuống chất vào xe sao ?" - Nhân như chợt hiểu ra vấn đề.

    "Khôn ra rồi đó." - Toản đút cái chìa khóa xe vào túi quần - "Lát nữa mà bị con nào đuổi, loay hoay mở cửa không kịp là chết cả nút. Ê nhóc, đưa ta cây gậy coi"

    Vừa lóng ngóng lôi mấy cây gậy bóng chày dư trong cặp ra, Danh vừa vận dụng hết trí nhớ hạn hẹp của mình để mường tượng ra đường đi nước bước trong khu chung cư mà nó sống. Để xem nào, ngay cửa chính bước vào là thấy quầy tiếp tân, phòng bảo vệ + an ninh ở góc phải, bên trái là sảnh chính. Đi vòng bên trái quầy tiếp tân sẽ thấy thang máy, kế bên đó nữa là 2 nhà vệ sinh và lối cầu thang bộ thoát hiểm, với một cánh cửa thông ra cổng sau tòa nhà và một cửa xuống tầng hầm, nhưng từ phía quầy tiếp tân thì đều thấy được hết. Cứ thế, Danh thuật lại chi tiết về nội thất tầng trệt của tòa nhà cho hai người đồng hành nghe. Cuối cùng, nó chốt thêm một câu :

    "Nhà em ở tuốt tầng mười bốn lận, có mười lăm căn, mười căn có người sống, nhưng chắc giờ này họ đi làm hết rồi.

    "Tầng MƯỜI BỐN á ?" - Toản hỏi, nhấn mạnh vào cái chi tiết mà nãy giờ Danh đã cố gắng không đề cập đến, đồng thời hướng ánh nhìn cương nghị của ông lên tòa chung cư cao chót vót - "Vậy phải liều đi thang máy thôi, sức lão chắc chỉ chạy lên được mười tầng lầu, đang đi giữa chừng mà gặp "chúng nó" thì chết chắc."

    "Chân cháu cũng trật khớp, không leo nhiều được" - Nhân nói - "Nhưng liệu có còn điện để chạy không ? Lúc nãy ở trường chả mất điện rồi còn gì."

    "Ta nghĩ là mất điện khu vực đó thôi." - Toản trả lời - "Lúc nãy khi lái ngang ngã tư, cái tiệm điện máy ngoài kia vẫn còn mấy cái tivi đang mở. Mà chân cẳng như vậy, hay là ở đây trông xe đi."

    "Không sao, cháu đi được" - Nhân đứng thẳng dậy, quay sang nó - "Trên nhà em có salonpad hay đại loại vậy chứ ? Có gì lát lên sơ cứu là được rồi."

    "Có. Mẹ em là dược sĩ nên ở nhà không có thiếu thuốc, đủ loại hết."

    "Chắc đi được không ? Vào xe đóng kín cửa nằm xuống sàn cũng được, không "con" nào để ý đâu." - Toản dò hỏi, ánh mắt thoáng lộ vẻ lo ngại.

    "Chắc mà. Mấy chấn thương thế này cháu bị hoài." - Vừa nói, Nhân vừa dạm bước đi mấy bước, có lẽ cốt để chứng tỏ cho hai người còn lại thấy tình hình của mình.

    "Vậy... ta đi thôi chứ ?" - Danh ngập ngừng. Mặc dù quyết định về đây thu lượm đồ đạc đồng thời nghỉ chân ngóng tin tức là do nó đề xuất, nhưng chẳng hiểu sao tòa chung cư trước mặt nó giờ đây trông rất đáng sợ, mặc dù nó vẫn ra vào đây mỗi ngày. Biết đâu toàn thể mọi người trong đó đã thành xác sống rồi thì sao ?

    "Được rồi... Từ đây mình đi vòng ra phía ngoài hàng rào này là tới sân sau. Đi thôi." - Hít một hơi dài lấy bình tĩnh, Danh nắm chặt lấy cán gậy, bước tới trước dẫn đường. Ba người chậm rãi bước về phía tòa chung cư còn mới tinh, vươn lên giữa bầu trời rộng lớn.

    "Đi chậm, cúi người thấp xuống, nói nhỏ, để ý xung quanh, xoay lưng vào nhau" - Toản ra lệnh, đồng thời giọng nói ông nhỏ dần đi. Lúc này ông giáo già đã bước lên dẫn đầu trong đội hình tam giác của bọn Danh. Chả hiểu tại sao những lúc như thế này, trông Toản chẳng có vẻ gì giống một giáo viên cả, từ lời nói đến phong thái của ông đều rất ra dáng một chỉ huy, khiến Danh chỉ còn biết cứ thế mà nghe lời. Phía bên trái nó, Nhân bước đi một cách khá bình thản, có vẻ như chấn thương ở mắt cá không ảnh hưởng lắm đến anh chàng gầy còm này. Thôi kệ, vậy cũng tốt - Danh nghĩ. Chẳng may mà lát nữa anh ta phải cà lết ở sảnh chính với một đống xác chết thì chết chắc.

    Kẹt... kẹt... Cánh cửa khẽ rít lên mấy tiếng khi bị Toản đẩy nhẹ, ông khẽ ló đầu nhìn vào trong mấy giây rồi quay lại nói nhỏ :

    "An toàn. Vào từng người một, Danh vào cuối cùng, giữ cửa, khoan đóng lại." - Nói đoạn đẩy cửa ra rộng hơn và nhanh chóng biến mất vào bên trong. Theo đó là Nhân, anh di chuyển cũng nhanh nhẹn không kém, mặc cho cái mắt cá đang sưng to dần. Sau khi Nhân đã khuất đằng sau cánh cửa, Danh cũng từ từ tiến lại gần, nó dựa lưng vào cánh cửa, người quay về phía khoảnh sân, ngó đầu vào trong. Tầng trệt tòa nhà hôm nay không hiểu vì sao lại không có đèn, chỉ có ánh sáng từ cầu thang thoát hiểm hắt qua cánh cửa chỗ Nhân đang đứng và ánh sáng chiều vàng vọt từ bên ngoài chiếu vào từ phía sảnh chính. Không gian im ắng một cách bất thường, duy ở cách Danh khoảng mười mét có một thân hình đang di chuyển :Toản đã lén đi tới phía trong quầy tiếp tân từ khi nào. Thấy nó đang đứng canh cửa, ông khẽ suỵt một tiếng, ngoắc cả hai thằng lại gần. Chỉ chờ có thế, Danh bước luôn vào phía trong tòa nhà, toan tiến về phía Nhân và Toản, thì bỗng sau lưng nó, cánh cửa không còn được ai giữ bị đẩy về vị trí ban đầu, kêu "Cành" một tiếng. Thường ngày Danh vẫn hay đi cửa này những lúc nó muốn ra sân hóng gió, nhưng chả hiểu sao hôm nay cái tiếng sập cửa nó lại khủng khiếp đến như thế, có lẽ là vì khu sảnh lớn bây giờ đang im ắng đến rợn người. Con tim của nó thót lên một cái, lồng ngực nó lạnh cóng lại, ruột gan quặn cả lên. Bất giác, Danh nắm chặt cây gậy bóng chày hơn, đưa mắt dáo dác nhìn quanh.

    Hừ... hừ... - Có tiếng rên khe khẽ phát ra từ phía sảnh chính. Từ chỗ nó đang đứng, Danh đã có thể thấy một bóng người nằm ở dưới sàn nhà đang ngồi dậy, quay về phía nó. Tiếng rên ngày một lớn hơn, ngày một ma quái và ghê rợn hơn. Giờ đây thứ âm thanh người đó phát ra như là một mớ hỗn tạp xen kẽ giữa tiếng gầm gừ trong cổ họng và tiếng rên thút thít như đang khóc vậy. Ánh nắng chiếu ngược về phía Danh khiến nó không thể nhìn kĩ xem người đó là ai, nhưng cái âm thanh kia thì không lẫn vào đâu được. "Nó" từ từ đứng dậy, rồi bước lại gần Danh, những bước chân nặng nề, xiêu vẹo nhưng càng ngày càng nhanh dần. Bất chợt, một giọng nữ giới nhỏ nhẹ, dịu dàng vang lên bên tai nó :

    "Danh đi học hả em ? Đưa chìa chị giữ hộ cho."
    "Vâng, chị cho em gửi tí năm giờ chiều em về."
    "Về sớm đó, sắp thi rồi đừng la cà lâu quá không chị gọi méc má đó biết chưa !"
    "Méc đi, em mà bị cắt tiền tiêu chết đói chị chịu trách nhiệm nghen"
    "Đói thì qua nhà chị nuôi cho, hihi"

    Nó lắc mạnh đầu. Chị Lam, đúng là chị Lam rồi ! Chính bộ đồng phục lễ tân đó, chính dáng người, kiểu tóc đó, Nhưng sao giờ đây chị trông khác quá vậy ? Chớp mắt, Danh lại thấy hình ảnh của chị : Thường ngày chị hay cười lúc thấy Danh đi ngang qua, ánh mắt đầy tươi vui của người con gái đang tuổi xuân cũng đôi lần khiến nó ngượng ngùng. Vậy mà giờ đây, nước da chị nhợt nhạt, đôi môi khô rướm máu, cặp mắt vô hồn đang mở to trừng trừng nhìn nó. Danh thừa hiểu bây giờ chị đã thành cái gì, nhưng có một phần nào trong nó không muốn tin, và không thể tin vào sự thật đó. Bất chợt, nó lên tiếng :

    "Chị Lam, em đây mà."

    Không có tiếng ai trả lời, đáp lại chỉ là những tiếng gầm gừ ngày một to hơn.

    "Chị ơi, Danh đây..." - Giọng nó run run.

    "Sao chị không nhận ra em"

    "Chị ơi..."

    BỐP !

    Có tiếng xương nứt lẫn trong tiếng gậy gỗ vụt mạnh ngay trước mặt Danh. Không biết từ khi nào, Toản đã lẻn ra sau lưng chị Lam, và giáng thẳng một gậy vào đầu chị. Cả thân người nhỏ bé của chị đổ gục xuống sàn nhà. Đòn đánh như giáng thẳng vào đầu óc đang hỗn loạn của Danh lúc này, khiến nó giật mình loạng choạng lùi lại mấy bước. Danh như thấy ánh mắt của Diệu lúc nhỏ ôm chặt xác thằng bạn trai không chịu bỏ, mặc cho nó và Chuơng can ngăn hết lời.

    Thì ra cảm giác đó là thế này đây.[/spoil]
     
    Chỉnh sửa cuối: 19/7/13
  18. quang5210

    quang5210 Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    21/8/08
    Bài viết:
    1,261
    S ông k up cái này qua bên voz ý... Chắc đông hơn
     
  19. magic_gladiator

    magic_gladiator T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    21/5/04
    Bài viết:
    592
    Nơi ở:
    formed Clicker
    chờ em chờ đến bao giờ, vài tháng ghé qua 1 lần vậy =]]
     

Chia sẻ trang này