Survey tí : Truyện này mình vẫn chưa hoàn thành. Có nên up nó lên facebook, tốc độ cập nhật = với ở đây không Có - Không T_T ?
Mới cách đây mấy ngày có 1 đợt khủng bố và đã được dọn dẹp sạch sẽ. Bây giờ lại thêm 1 đợt thì gọi là lộng hành cũng ko có gì là quá
Định cộng rep cho ae mà sao nó cứ báo bạn đã xài rep trong vòng 24h nhỉ k0 biết có ông nào chơi rep lấy nick mình k0
Chap mới đây, tiếp tục là Nhân [spoil] Quá Trình Chuẩn Bị (2) “Nhìn nè nhóc!” Vừa nhác thấy Nhân bước vào phòng, Toản liền cầm cái chai đang giữ chặt trong tay hươ tới hươ lui miệng cười toe toét nhìn cứ như một đứa con nít vừa tìm ra món đồ chơi ưa thích. Nếu không phải vừa rồi Nhân là nạn nhân của màn tra hỏi với khí thế bức người của ông ta thì dám anh dễ tưởng lầm người đàn ông đang hí hửng với chiếc chai trên tay này là môt người trung niên hiều lành đáng kính lắm. “Chai gì mà ông vui dữ vậy?” Nhân thắc mắc chuyển sự chú ý từ Toản sang cái chai, người như ổng mà hứng chí như vậy thì dứt khoát cái chai này không thể bình thường được. “Chai rượu chứ chai gì? Nom mặt sáng sủa thế mà…” Vẫn giữ nụ cưởi toe toét trên môi, Toản không bỏ qua một dịp châm chọc Nhân, tay khẽ xích sang cho cậu ta thấy nhãn hiệu của cái chai. Nhân không biết tiếng Pháp, thứ duy nhất anh có thể hiểu được khi nhìn vào nhãn hiệu là năm sản xuất. 1975. Một loại rượu hơn 35 năm tuổi, cũng tạm xem là lâu. “ Ông định chuốc rượu đám ngoài kia tới chết à.” Sau một hồi nhìn tới nhìn lui chẳng thấy cai chai có gì đặc biệt, Nhân nhướng mày hỏi. Như không bận tâm với câu hỏi đó, Toản vặn mở nút chai bằng tay không rồi ngửa miệng tu một hơi. “Cũng được”, uống xong Toản gật gù khen rồi một tay giơ lên chìa cái chai hất đầu hỏi Nhân “ Làm ngụm không nhóc?” Nhân định xua tay từ chối nhưng rồi lại chuyển thành chìa tay ra nhận cái chai từ Toản. “Ai biết chút nữa sao, làm ngụm rượu cho nó ấm bụng cũng chẳng chết ai.” Nghĩ thế nên Nhân cũng ngửa cổ tu một ngụm, ai dè hơi rượu vang xộc mạnh lên mũi khiến ngụm rượu chưa kịp trôi xuống cổ họng đã sặc hết cả ra ngoài, luồng rượu cùng với nước bọt của anh bay đến mục tiêu không ai khác hơn ngoài Toản, người đang đứng đối diện. Và trước sự bất ngờ của Nhân, ông ta chỉ khẽ lách đầu sang một bên né, trông đơn giản và nhẹ nhàng cứ như một cái lắc đầu tình cờ trùng hợp vào lúc anh sặc nước, mặc dù cả hai bên chỉ cách nhau có vài bước chân. “Phí của thế.” Mặt hầm hầm Toản giật ngay chai rượu khỏi tay Nhân rồi đóng mạnh nút chai vào.”Cậu có hộp quẹt không?” đặt chai rượu lên bàn xong Toản nhìn Nhân hỏi. “Tôi không hút thuốc.” Nhân vẫn còn thấy khó chịu, cay cay trong lỗi mũi giọng nghẹn nghẹn trả lời.” Mà nãy ông khám chưa biết sao còn hỏi.” “Cho chắc ăn thôi.” Toản cười xòa trả lời. “Ông định làm Motolov cocktail à ?” Nhân khụt khịt lỗ mũi hỏi rồi chỉ chai rượu trên bàn nói tiếp “ Mà có mỗi một chai này thôi sao?” Một thoáng ngạc nhiên lướt nhanh qua mắt Toản rồi nhanh chóng biến mất. Thứ đó cũng khá phổ biến, hiểu biết một tí thì tới giờ mà không đoán ra mới là lạ. Không trả lời câu hỏi đó của Nhân, Toản quay lưng bước lại chỗ mấy bức tranh treo trên tường rồi vén một bức tranh sơn thủy lên, bấm vào cái nút nhỏ giấu trên đoạn thanh tre kẹp bức tranh mà hồi nãy lần mò mãi mới tìm ra được. Bức tường đàng sau bức tranh lập tức tự động lồi ra một chút rồi kéo lên một khoảng dài để lộ ra cái két còn để mở bên trong. “Lại phụ một tay coi, đứng đó nhìn ngó gì nữa nhóc” Toản với tay lấy ra một chai rượu rồi hất đầu ra hiệu kêu Nhân lại cầm. Mặc dù không hiểu sao bỗng nhiên ông ta lại lười tới mức không tự cầm chai rượu bỏ lên cái bàn cách đó không bao xa, nhưng Nhân cũng chẳng rảnh đứng đó mà hạch hỏi tị nạnh. Người ta cứu mạng đến giờ vẫn chưa nói được một câu cảm ơn ra hồn, nếu mà có tí xíu chuyện cũng đôi co thì cũng chẳng đáng sống nữa rồi. “Đó là chưa kể tiết mục hờn giận và phỉ nhổ của mình.” Nhân cười thầm nghĩ, thế nên anh vui vẻ bước đến cầm lấy cái chai trong tay Toản bỏ lên mặt bàn cạnh đấy. Lần lượt Toản cứ thế lấy những chai rượu trong két bằng tay trái rồi chuyền sang tay phải đưa Nhân. Chưa đầy 30 giây sau trong két đã chẳng còn chai rượu nào, Toản khom người rút tay ra rồi bước đến bàn lẩm nhẩm đếm. Bức tranh sơn thủy chẳng còn ai đỡ nên rớt xuống trở lại vị trí cũ che lấp mất cái két bí mật, lập tức Nhân nghe tiếng rì rì khá nhỏ đằng sau bức tranh phát ra. Có vẻ như cơ chế hoạt động của bức tường sau tranh là tự động đóng lại khi bức tranh hạ xuống, hóa ra là Nhân lại nghi oan cho ông ta thêm một lần nữa. “Mà cũng chẳng đáng bận tâm cho lắm” Nhân nghĩ, từ nãy đến giờ Toản đã tỏ ra là một người đàn ông hào sảng, không để ý mấy việc vặt vãnh cho lắm, thế nên Nhân cũng không rảnh quản hết làm gì, ông ta đã không để ý, anh để ý hóa ra lại là dở hơi sao. Nhưng nghĩ thì nghĩ thế, thiện cảm trong Nhân đối với ông ta cũng vì vậy tăng lên vài phần. “ Mà thôi, để sau tính” Nhân lắc lắc đầu xua mấy suy nghĩ đó ra khỏi đầu, hiện tại xem bộ phải dồn hết tâm ý vào đống rượu làm cocktail này rồi. Không thì chút nữa thở cũng chẳng xong, nói gì đến thiện với chả cảm. “Ủa mà ông đang làm gì vậy?” Nhân ngạc nhiên khi thấy Toản đang chắp hai tay trước mấy chai rượu trên bàn lầm rầm khấn vái gì đó. “Không lẽ đang ếm xì bùa mấy cái chai đó ?” Không nén nổi tò mò, anh chậm rãi đứng xích lại gần ông ta hơn cố dỏng tai lên nghe. “… niệm tình tui với ông, xin ông cho tui mượn tạm mấy chai rượu của ông, với phù hộ cho tụi tui tai qua nạn khỏi lần này. Ngày này năm sau mà tui còn sống tui sẽ cúng ông y chang, à không, gấp đôi số rượu này…” Nói xong Toản bái nhẹ mấy chai rượu ba cái rồi huých nhẹ vô Nhân đang đứng kế bên, nói khẽ “ Vái đi, nhìn ngó gì!” Mặc dù không hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng Nhân cũng không phải dạng người bài trừ mê tín một cách cực đoan, với lại có vẻ như người quá cố ở đây là bạn của Toản, và số rượu sắp biến thành cocktail này lại là của ông ta, vậy thì bày tỏ chút lòng thành cũng là điều dễ hiểu thôi. Nghĩ thế nên Nhân cũng bắt chước Toản thành thật vái nhẹ mấy chai rượu. “Chậc” Toản thở dài chép miệng, ánh mắt lóe lên chút tán thưởng đối với thái độ của Nhân, rồi nhanh chóng giấu nó đi khi cậu ta quay mặt qua nhìn ông tỏ ý thắc mắc. “Nãy ra đó chắc cũng thấy 2 ly rượu ngoài kia rồi phải không” Toản hất đầu về phía cửa hỏi. “Vậy ra hai ly đó là của ông với bạn à ? Hèn gì mà ông biết chỗ giấu bí mật này.” Nhân sáng mắt lên nói. “Bậy, lúc đó đang gác thi. Uống cái gì mà uống. Hai ly đó một của hiệu trưởng, chủ mấy chai rượu này nè, còn người kia thì không biết là ai.” Toản gắt nhẹ đính chính trước phán đoán ba trợn của Nhân. Nhân cũng không vừa gì, anh trợn mắt đáp trả tỏ ý bảo “Ông mà không mắc gác thi thì dám cũng chạy xuống đây chứ hiền lành gì.” Không rảnh đứng đó thi trừng mắt với Nhân, Toản quay lại nhìn mấy cái chai một chốc rồi cảm thán nói “Hiệu trưởng trường này mê rượu thì có, mà kiến thức về rượu thì thấp thê thảm, với cả tính tình của ta với lão cũng không hợp nhau, cho nên cũng ít qua lại. Không nghĩ tới lần này muốn sống lại phải nhờ tới mấy chai rượu của lão. Hầy” “Ít qua lại mà sao cho ông biết chỗ giấu két rượu, rồi mật mã mở két nữa?” Nhân thắc mắc hỏi. “Trường này làm gì có ai có diễm phúc đó. Chẳng qua có vài lần ta đi cùng mấy giáo viên khác vào đây được lão mời xã giao vài ly thôi. Mà phòng này nhìn tới nhìn lui không có chỗ nào cất rượu ngoại trừ cái tủ lạnh, mà tủ lạnh thì chẳng có gì. Thằng khờ cũng biết lão cất rượu trong phòng họp, có điều đoán thì đoán thế thôi, làm gì có ai dám vào đây lục lọi. Hôm nay chắc ta là người đầu tiên cả gan phá lệ. Haha.” Toản cười sảng khoái xong rồi giả bộ lấm lét nhìn quanh nói” Lão mà biết thì chắc tụi mình khỏi mong sống sót mà thoát khỏi phòng này. Đó là nếu lão còn sống.” “Cái két đó để mở sẵn lúc ông tìm ra chỗ giấu nó phải không?” Nhân không phụ họa với câu đùa của Toản mà trầm ngâm tí rồi hỏi. “Ừ, mà sao?” “Chắc là hai người đó đang uống rượu tán dóc thì chuyện xảy ra. Ông hiệu trưởng chạy vội vào đây cất chai rượu rồi ra ngoài kia, tưởng là xử lý tí việc rồi quay lại ngay nên không khóa két.”Nhân xâu chuỗi lại các sự kiện rồi nói ra giả thuyết của mình. Dừng một tí, anh nhún vai nói thêm “Thế nên nếu ông ta còn sống thì cho dù là có bỏ trốn chỗ khác, cái két này cũng phải bị khóa lại rồi. Mà hiện tại nó vẫn còn để mở, vậy thì chắc số phận ông ta cũng như đại đa số ngoài kia rồi.” “Chà, ai dè té đập đầu xuống đất lại có chỗ tốt vậy. Đúng là tái ông thất mã, chịu đấm ăn xôi mà.” Toản cười cười cố nặn ra vẻ như đang than thở” Phải mà không đang bị uy hiếp tính mạng thì thiệt ta cũng muốn bắt chước cậu té thử vài cái. “RẦM !” Trong phúc chốc Nhân đã tưởng, theo một cách kì diệu nào đó, có người đã thử té vì nghe theo câu đùa của ông giáo già. Nhưng rồi anh chợt nhận ra tiếng động đó phát ra từ phía ngoài cửa chính.” [/spoil]
Hàng về Hot boy tóc dài Việt đây [Spoil] Chung Cư (1) Việt phóng xe loanh quanh một lúc rồi chạy về nhà. Khi hắn về tới nơi, một khu chung cư tồi tàn ở quận 5 cũng là lúc mọi người đang nghỉ trưa. Hắn chửi thầm: “Lão bảo vệ lại xéo đi đâu rồi? Kiểu này trộm nó không rinh hết xe cũng lạ.” Hắn lủi xe vào một góc rồi bước lên cầu thang, quên đi chuyện ông già giữ xe. Hắn biết lão già ấy hay đi ra ngoài nên lúc nào cũng chọn cho mình một chỗ để khó lấy, nếu thằng nào muốn rinh xe của hắn thì phải dẹp hết đám xe ở ngoài mới rinh được. Thường thì hắn nếu đã về nhà thì không bao giờ ra ngoài cho tới sáng hôm sau nên cũng chả cần phải mất công lấy xe ra làm gì. Nhưng hôm nay thì khác. Phòng của hắn nằm ở cuối dãy hành lang lầu 5, muốn lên phải đi một chặng đường khá dài. Cánh cửa gỗ cũ nát với bản lề rỉ sét làm hắn phải vất vả lắm mới mở được cửa mà không làm hỏng nó. “Chỉ cần đạp mạnh một cái là đổ thì cần gì phải khóa nhỉ? Với lại mình cũng chả có gì đáng giá.” Đôi lúc Việt cũng tự hỏi mình như thế. Nhưng hắn vẫn luôn cẩn thận khóa trái cửa mỗi khi ra ngoài. Đã nghèo mà còn dính cái eo thì… Nhưng quả thật, trong phòng của Việt chỉ có những vật dụng có sẵn là “đáng” để lấy: cái TV 20 inch đen trắng, một cái tủ lạnh nhỏ đời cũ, cái bình thủy, cái giường ngủ bằng gỗ và một cái quạt bàn cọc cạch. Trong mớ đồ ấy thì chỉ có cái giường và cái quạt là của hắn. Tủ quần áo của hắn chỉ có vài ba bộ cùng với vật dụng cá nhân còn tiền thì lúc nào hắn cũng để sát bên người. Lựa chọn một hồi, Việt lấy ra một bộ sáng sủa, tinh tươm nhất, mặc vào. Hôm nay hắn có việc. “Hắt xì “ Việt lại nhảy mũi, lần thứ mấy hắn không nhớ rõ, nhưng nãy giờ cũng hắt xì liên tục gần 15-20 phút rồi. Hắn thò tay định với lấy hộp khăn giấy trên bàn, nhưng chần chừ một chốc rồi lại hạ tay xuống, hôm nay đúng là sinh nhật hắn, nhưng điều đó cũng không có nghĩ là hôm nay có thể thoải mái tiêu xài vung vít một cách vô tội vạ, điều mà hắn chúa ghét. Nghĩ thế nên Việt uể oải đứng dậy rồi bước lại vén màn đi vào phòng tắm- gọi là phòng tắm cho oai thế thôi chứ thật ra cũng chỉ có mỗi cái lu nước và một mảnh kiếng, còn khi nào có nhu cầu thì phải ra mấy chỗ toa lét chung của khu nhà để giải quyết. Lúc đầu thì cũng bất tiện, nhưng một phần thì lâu dần cũng quen, một phần cũng do Việt không phải loại người dễ nản lòng. So với những chuyện hắn đã phải chịu đựng thì bấy nhiêu thật sự cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát cho lắm. Hắn tin rằng, với sự cần cù của mình thì dần dần mọi chuyện sẽ thay đổi, theo một chiều hướng tốt hơn. Việt vốc tay vẩy nước lên mặt, làn nước mát lạnh làm hắn cảm thấy khá hơn một tý. Hắt xì liên tục đương nhiên chẳng phải là một cảm giác dễ chịu chút nào. Mà kể cũng lạ, dạo này hắn cũng vẫn ăn ngủ điều độ, có làm quái gì đâu mà bị cúm nhỉ? “Hay là …”- hắn soi mặt vào chiếc gương được bắt đóng trên bức vách ngang tầm mắt của hắn. “ Vẫn ổn, hồng hào đẹp trai như thường lệ.” Tuy nhiên để bảo đảm thêm tính chắc chắn của sự đẹp trai phong độ, hắn vươn tay lấy chiếc lược cũ mèm rồi lả lướt vài đường trên mái tóc vẫn luôn là niềm tự hào của hắn. Chẳng là hôm nay hắn định dùng buổi sáng lang thang bên ngoài xem có kiếm được chỗ nào nhận làm buổi sáng không. Tạm thời hay lâu dài cũng được tuốt, ít nhất cũng có đồng ra đồng vào, phụ thêm việc hắn đang làm chính là sửa xe. Nhưng sửa xe lương thiện như hắn thì thật khó để có thể kiếm được đủ-chứ chưa nói dư tiền để trang trải cuộc sống với mức giá cả đang ngày một leo thang này. Đó là chưa kể hắn cũng chỉ mới tới khu này chẳng bao lâu, dù muốn dù không cũng phải chịu lép vế trong việc cạnh tranh với những tiệm sửa xe có máu mặt trong khu vực. Bởi vậy nên hắn chỉ làm việc từ chiều tối đến khuya, khi mà đa số các chỗ sửa xe khác đã dẹp tiệm đi ngủ. Thu nhập chẳng bao nhiêu, lại chẳng ổn định, nhưng vẫn tốt hơn là chẳng có gì cả. Tệ hơn nữa là thỉnh thoảng bọn cảnh lại đảo vài vòng quanh chỗ của hắn khiến một số khách hàng tiềm năng dạt đi mất càng khiến cho việc kiếm sống trở nên khó khăn hơn. Hắn chẳng thích thú gì việc đó, nhưng cũng phải công nhận rằng nhờ thế, lũ muốn phá phách việc làm ăn của hắn chẳng bói ra được cơ hội nào, và như vậy thì có được cũng có mất, tạm thời hắn chẳng muốn dính vào thêm tí rắc rối nào cả. Biết làm sao được, hắn mới ra tù thì chẳng có mấy sự lựa chọn. Cẩn thận xem lại ổ khóa xong xuôi, hắn quay bước ra hành lang. Dù rằng nhà hắn cũng chẳng có gì đáng giá, nhưng cẩn thận một tý cũng chẳng chết ai. “Hắt xì !!!” hắn vừa bước được vài bước thì lại nhảy mũi lần nữa. “Lại nữa.”-hắn nghĩ thầm. Nãy giờ sau khi rửa mặt xong rõ ràng đã bình thường trở lại, vậy mà vừa bước ra đường thì lại nhảy mũi tiếp. Thở dài, hắn đứng đó phân vân, không biết nên mặc kệ mà đi tiếp hay quay trở vào trong nhà. Hắn biết rõ một điều rằng ấn tượng ban đầu khi đi xin việc là cực kỳ quan trọng, nếu trước mắt hắn có một thằng vừa trình bày hoàn cảnh vừa nhảy mũi liên tục với bộ dạng thất tha thất thểu thì chính hắn cũng sẽ tống cổ nó ra ngay. Nhưng thật sự ra thì Việt cũng không ngờ cơn nhảy mũi sẽ kéo dài lâu đến như thế, việc khiến hắn bận tâm và phân vân nhất lại là việc khác. Hắn cảm thấy có lẽ sáng nay có vẻ như không phải là buổi thích hợp, ít nhất là sau những gì đã xảy ra. Hắn không mê tín, nhưng hắn tin vào trực giác của bản thân mình. Nếu trực giác bảo sáng nay không thích hợp, thì tức là sáng nay không thích hợp. Và chút phân vân biến mất, hắn lại quay người, tra chìa vào ổ, rồi mở cửa bước vào nhà, ngồi phịch xuống giường. Việt đưa tay lên trán, hắn không thích bị bệnh, cái cảm giác yếu ớt bất lực đó thật là khó chịu. Nhất là đối với một kẻ chẳng thân chẳng thích, chẳng ai quan tâm, chỉ có hắn tự lo cho chính bản thân, thì bệnh quả thật là một thứ khó có thể chấp nhận được. Đấy là chưa kể sẽ phải tốn khối tiền cho nhà thuốc, rồi năng suất làm việc, rồi đủ thứ chuyện… Sau một hồi suy nghĩ hắn đành phải bỏ cuộc, không dám nghĩ tới nữa, chỉ sợ nhức đầu thêm thì mọi thứ chỉ có tệ hơn mà thôi. Hắn tuổi trâu, mà người ta hay nói tuổi trâu thì sức khỏe tốt, ít khi bị bệnh, nhưng đã bệnh thì đừng hỏi. Hắn vốn chẳng phải người hay sợ bóng sợ gió, nhưng cuộc sống cô đơn chỉ có một thân một mình phải tự lo hết mọi chuyện khiến con người ta đôi khi cũng có chút thay đổi. Ngồi thừ người ra suy nghĩ một lát hắn quyết định pha một cốc nước ấm rồi lên giường ngủ. Có thể buổi chiều ngủ dậy hắn sẽ khỏe lại, và tất cả mọi lo lắng bệnh tật này sẽ biến mất. Nghĩ là làm, hắn đứng dậy bước tới cái bếp nhỏ của mình ở góc nhà, lấy một cái cốc rồi đổ nước sôi trong bình thủy vào. Xong xuôi, hắn cầm cốc nước để lên đầu giường, cái giường thì do chính tay hắn đóng ra chứ chẳng phải nhặt từ đâu cả, trong tù hắn cũng học được một số thứ có ích cho bản thân. Nằm vật ra giường, hắn với tay bật chiếc quạt, dự định đánh một giấc cho đỡ mệt rồi lại đi sửa xe . Cọc...cọc...cọc.. Tiếng kêu của cái quạt cũ cũng chẳng làm hắn bận tâm. . Nốc hết ly nước lọc cho ấm bụng, kéo tấm mền rách lên nửa người, hắn dẹp bỏ mọi suy nghĩ rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ êm đềm mà trong suốt thời gian sắp tới hắn chỉ mong được ngủ một giấc như thế. [/Spoil]