[Sáng Tác] Thế Giới Chết

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi Kong, 16/2/11.

  1. Kong

    Kong Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    7/4/06
    Bài viết:
    1,393
    Nơi ở:
    Hell
    Hì hì, còn một số yếu tố nữa Phan à, hy vọng là tớ sẽ thể hiện được trong truyện trong một ngày không xa :">
     
  2. darkmega31

    darkmega31 Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    25/11/09
    Bài viết:
    715
    lên \m/

    up nào bác :-w
     
  3. Kong

    Kong Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    7/4/06
    Bài viết:
    1,393
    Nơi ở:
    Hell
    [Spoil]
    Chung Cư (3)

    RẦM!

    Việt đóng sập cánh cửa lại sau lưng mình. Hắn không dám tin vào những gì mắt vừa nhìn thấy. Mụ chủ nhà rõ ràng là đã bị thương nặng. Nhưng cái gì đã gây ra vết thương đó? Và tại sao mụ ấy lại biến ra như thế?? Bỗng Việt nhớ ra vì quá hoảng hốt đã quên mất tình trạng của cánh cửa. Hắn rời vội khỏi tấm gỗ trước khi nó bị xô đổ từ phía sau. Dưới ánh đèn hình hài của mụ chủ nhà đã hiện rõ, và chỉ càng khiến Việt thêm kinh khiếp. Nước da của mụ đang tái dần đi, và cặp răng trắng nhởn loang lổ màu đỏ của máu càng khiến mụ thêm đáng sợ.

    Từng bước chân loạng choạng mà thực ra rất vững đưa mụ chủ nhà tới chỗ Việt đang đứng. Hắn vớ vội lấy ống tuýp nước lâu nay vẫn để cạnh TV để phòng thân rồi quát lớn:

    “Này! Bà chị đừng có lại gần! Nếu không tôi đánh đấy!”

    Tiếng quát thì to nhưng hai cánh tay Việt thì run lên từng chặp. Hơi thở hắn mỗi lúc một nhanh hơn. Trong khi đó thì mụ chủ nhà vẫn cứ lê bước tới. Còn cách Việt hai bước thì mụ lao tới, hàm răng nhe ra vô cùng dễ sợ. Việt nhào sang bên tránh được, nhưng hắn vẫn bị rơi vào góc phòng. Mụ chủ nhà ngoảnh gương mặt chết chóc sang Việt như để xác định lại vị trí mục tiêu, và rồi lại tiếp tục lê chân đến.

    Việt đã bị dồn vào chân tường. Hắn không dám đánh, vì hắn sợ lại phải rơi vào vòng lao lý trong khi đổi lại chẳng được cái cóc khô gì. Nhưng mụ chủ nhà xem ra không có ý định dừng lại. Mụ hóa điên rồi sao!? Nhưng… dù có điên cũng không thể đi lại với một vết thương trên cổ như thế. Mụ ăn phải cái bả quái gì mà ra thế này!?

    Mụ chủ nhà chuẩn bị tấn công một lần nữa.

    “Đừng… đừng lại đây! Tôi đánh thật đấy !”

    Hai hàm răng va vào nhau phát ra những tiếng lạch cạch trước khi lại há ra cùng với một cú bổ tới của mụ chủ nhà…

    CỐP!!

    Mụ chủ nhà gập người gục xuống sàn với một vết móp trên sọ, còn Việt thở dốc với ống tuýp nước vừa vung xuống. Mụ chết rồi. Hắn đã đập một cú rất mạnh vào giữa trán mụ. Chắc chắn là mụ đã chết…

    Cánh tay phải chậm chạp chống xuống sàn, và mụ chủ nhà bắt đầu chồm lên. Lần này thì chính Việt cũng phải công nhận hắn đã thực sự cảm thấy tay hắn run. Hoảng sợ cực độ, hắn vung ống tuýp nước lên bổ liên tục xuống như chẻ củi…

    CỐP! CỐP! CỐP! CỐP! CỐP!

    Việt dựa lưng vào tường thở hổn hển, tay vẫn không rời ống tuýp nước. Dưới chân hắn cái xác mụ chủ nhà đã nằm bất động, máu tươi loang ra từ cái đầu đã bị hắn đập nát bấy . Song hắn có cảm giác mụ vẫn có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào, và nghĩ thế hắn quên cả mệt lao thẳng ra ngoài hành lang.

    Trái tim Việt tưởng như muốn đóng băng tại chỗ. Đã lại có một gã thanh niên ở hành lang đang đi khật khưỡng đến phòng của hắn. Từ ánh sáng căn phòng hắt ra Việt nhận ra hắn chính là gã thanh niên đã giữ cổ con chó dại hồi chiều. Cũng một cặp mắt trắng dã vô hồn và một cái miệng loe loét máu, nhưng lần này Việt còn phát hiện ra một mảnh áo dính bên mép hắn. Mảnh áo của mụ chủ nhà.

    Việt không có thời gian suy nghĩ nhiều. Hắn không ngần ngại phang ngay một cú vào đầu gã thanh niên và xông qua ngay khi tên kia gục sang một bên. Hắn ba chân bốn cẳng chạy về phía cầu thang. Ở dãy phòng bên kia cầu thang cũng bắt đầu xuất hiện những người mà hắn không nhìn rõ mặt, nhưng có cùng kiểu đi dặt dẹo như mụ chủ nhà và gã thanh niên vừa rồi. Việt càng khiếp sợ hơn nữa, hắn vùng chạy bổ xuống cầu thang. Nhưng đi chưa hết ba bậc hắn đã phải dừng lại. Dưới ánh sáng đang tắt dần của bầu trời hắn nhìn thấy mấy đứa trẻ con dưới chiếu nghỉ. Đứa thì mất tay chân, đứa thì đã cụt cả nửa thân dưới đang bò lê bò lết lên bậc thang kéo theo sau những bộ lòng đang nhoe nhoét máu tươi lẫn chất nhầy. Bộ mặt đứa nào cũng bê bết máu và vô hồn đến man rợ.

    Việt cảm thấy tô phở hồi trưa vừa thốc lên cuống họng hắn một cái. Hắn quay phắt đi ôm miệng và cố nhịn được không nôn ọe trước cảnh tượng vừa rồi. May là hắn vẫn còn đủ tỉnh táo để biết hắn không thể dùng cầu thang được nữa. Nhưng vậy thì chạy đi đâu bây giờ? Chợt hắn nhớ ra: ống nước lớn của khu chung cư được đóng gần phòng hắn. Ngay tức khắc Việt lộn trở về phòng mình. Gã thanh niên hồi nãy đã bắt đầu nhổm lên trở lại. Việt bồi cho hắn một cú đánh nữa rồi nhảy phóc qua về cuối hành lang. Hắn không dám liếc mắt qua phòng mình xem mụ chủ đã chết thật chưa, hay đã lại chồm dậy rồi. Gài chặt chiếc ống tuýp nước vào lưng quần, Việt lộn người qua lan can và bám vào đường ống nước bằng sắt gỉ tụt xuống.

    Cái quái gì đang xảy ra ở cái xó chung cư này thế!? Những suy nghĩ hoảng loạn liên tục chạy qua đầu Việt khi hắn tụt dần theo những gờ đốt của đường ống nước cũ kỹ. Hình ảnh mấy đứa trẻ con dưới chân cầu thang lại hiện lên khiến Việt phải rùng mình. To khỏe như hắn mà bị đứt nửa người chắc cũng đến chết, thế mà mấy đứa kia còn bò lê bò càng được. Nhưng mặt chúng nó tuyệt đối không có vẻ gì là còn sống. Việt chợt nhớ đến mấy bộ phim ma Tàu hồi nhỏ hắn xem lén từ cửa sổ nhà người khác, trước khi bị bắt vào trại mồ côi. Có cái gọi là “cương thi”, tức là xác chết được thầy pháp ếm cho đi lại được như người sống. Bây giờ thì Việt đã đủ tuổi đời để hiểu đó chỉ là phim ảnh, nhưng cái mà hắn đang phải đối mặt đây… hắn thật không thể nghĩ ra điều gì trùng hợp hơn.

    Chân Việt đã chạm đất. Hắn suýt thốt lên thành tiếng trước cảnh tượng đập vào mắt mình. Giữa màn mưa, sân chung cư loang lổ những vũng máu còn tươi. Vương vãi đây đó là những cánh tay, bàn chân, và những mảnh thịt lẫn vải vóc đã bị cắn nát bét. Còn có cả một gã trung niên nào đó đang nằm giữa bể máu chỉ còn độc cái đầu, cổ và phần trên của ngực, trên mặt vẫn hiển hiện vẻ kinh hoàng tột độ. Việt lại phải ôm miệng cố giữ lấy tô phở miễn phí của mình. “Điên rồi! Điên hết mẹ cả lũ rồi!” Việt rủa thầm. Chính hắn cũng đang muốn phát điên lên đến nơi.[/Spoil]

    Đây \m/
     
  4. tuandatle

    tuandatle Samus Aran the Bounty Hunter Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    4/6/07
    Bài viết:
    6,075
    Nơi ở:
    Auburn, WA, USA
    Làm dấu chúa thì người theo đạo vẫn làm mà, cái chị ở chung nhà mình theo đạo trước khi ăn vẫn làm.
     
  5. darkmega31

    darkmega31 Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    25/11/09
    Bài viết:
    715
    ^
    trước khi ăn thì phần lớn ng có đạo vẫn làm bình thường, ý lão ấy là làm cái động tác ấy khi 1 ai đó chết...thực tế thì ng nhà nạn nhân khóc, bà con bàn tán nguyên nhân cái chết (nếu chưa biết), nếu biết rồi thì ngồi kể công(tội) của ng chết=))
     
  6. tuandatle

    tuandatle Samus Aran the Bounty Hunter Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    4/6/07
    Bài viết:
    6,075
    Nơi ở:
    Auburn, WA, USA
    Ờ cái đó thì mình cũng ko biết tại vì ko theo đạo :@)
     
  7. Kong

    Kong Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    7/4/06
    Bài viết:
    1,393
    Nơi ở:
    Hell
    [spoil]
    Chung Cư (4)​


    Phải ra khỏi cái chung cư chết tiệt này, Việt kết luận giữa cơn hoảng sợ. Hắn căng mắt nhìn ra phía cổng khu chung cư. Cổng mở toang hoác dẫn ra con ngõ vắng tanh. Ở bên kia khu nhà có mấy bóng người đang vật vờ đi đi lại lại. Nếu Việt chạy thẳng ra cổng thì sẽ thoát trước khi đám người kia phát hiện hắn. Nhưng rồi Việt bỗng nhớ đến chiếc xe. Nó là tài sản duy nhất có giá trị của hắn, và có nó chạy cũng nhanh hơn. Nghĩ thế hắn lại vòng ra nhà xe ở gần đó.

    Cái nhà xe tối om, mặc dù bên ngoài vẫn chưa tối hẳn. Công tắc đèn lại ở tít khoảng giữa cái không gian chật hẹp này. Lỡ đâu lại có mấy thằng điên như lúc nãy đang chờ sẵn trong này thì sao? Nhưng tiếc của, Việt vẫn cố thu hết can đảm bước vào trong. Hắn lần theo bức tường trong bóng tối, và bỗng nhiên rờ thấy công tắc đèn. Tách một tiếng, mấy bóng đèn dây tóc sáng bừng lên soi tỏ cả nhà xe. Việt khẽ thở phào khi không thấy ai ngoài hắn. Hắn tới chỗ giấu xe của mình và phải vất vả lắm mới lôi được nó ra; lần đầu tiên hắn nghĩ giá mà mình để xe ở chỗ dễ lấy hơn. Chìa khóa xe vẫn nằm trong túi, Việt đắc ý lôi nó ra cắm vào ổ khóa xe. Hắn rồ ga và phóng xe theo con đường hẹp ra cửa nhà xe. Nhưng…

    Một kẻ khác đã xuất hiện ở cửa nhà xe. Tên này đã mất một cánh tay, bộ đồ xộc xệch đầy những vết cắn đỏ máu, và bộ mặt thì y hệt mụ chủ nhà với cặp mắt trắng dã và cái mồm há ra đầy thèm khát. Việt sợ đến tái mặt, nhưng ngồi trên xe máy khiến hắn dũng cảm hơn, hắn tăng ga cho xe phóng thẳng tới. Rầm!! Gã kia bay thẳng vào tường, nhưng chiếc xe của Việt cũng bị giật nẩy lên khiến hắn loạng choạng. Hắn nhanh chóng làm chủ lại tay lái rồi phóng tiếp ra ngoài. Và lần này thì hắn đã phải thốt lên kinh sợ.

    Sân chung cư đã đầy những con người quái đản dặt dẹo, tiếng rên của bọn chúng vang lên hòa lẫn với nhau thành một thứ âm thanh sởn gai ốc. Việt dám chắc trước khi hắn vào nhà xe thì chỗ này chỉ có lác đác vài bóng người. Chẳng lẽ là do hắn bật đèn!? Chết tiệt! Việt tổ lái qua hàng chục những “người điên”, ánh đèn pha của chiếc xe rọi đến đâu khiến hắn kinh hãi đến đó. Toàn là những người hắn biết nhưng không quen ở khu chung cư. Mặc kệ, việc hắn hắn lo. Phải ra khỏi đây đã. Hắn bẻ lái về phía cổng chung cư, nhưng rồi lập tức phải đạp phanh. Cổng chung cư đã bị án ngữ bởi hàng chục người thân hình nham nhở máu me bê bết. Việt biết chắc hắn không thể tông xe qua một đám đông như thế. Chiếc xe sẽ đổ, và bọn chúng sẽ tóm được hắn ngay. Đến giờ dù có tiếc rẻ đến mấy thì Việt cũng đành vứt chiếc xe ra đó. Hắn đã không thể tận dụng nó nữa, giữ nó để làm gì?

    Chiếc xe chổng kềnh vẫn còn nổ máy bình bịch dưới chân Việt. Còn trước mặt hắn đám người ghê rợn đang tiến lại gần. Việt hai tay nắm chặt ống tuýp nước, hoảng loạn vô cùng. Hắn biết bọn chúng muốn giết hắn, muốn cắn xé hắn thành trăm mảnh. Nhưng hắn chưa muốn chết. Hắn có thể không có tương lai, không có hoài bão, cũng chẳng có gì để mất. Nhưng hắn chưa muốn chết!

    CỐP!!

    Một tên vừa lao vào Việt và ngay lập tức bị ăn một ống tuýp nước vào đầu. Việt liếc xéo ra sau thấy hai tên nữa đang nhào tới bèn khéo léo hụp người luồn tới chân bọn chúng để cho chúng ngã đè lên lưng và vùng mạnh dậy hất chúng văng ra. Hắn chiến đấu hoàn toàn dựa vào phản xạ tích lũy qua những năm tháng giang hồ, còn tâm trí hắn thì đã quá sợ hãi rồi. Hắn tung mấy cú đòn nữa đẩy lui đám người quanh hắn rồi cắm đầu chạy về phía cầu thang bên kia, đánh bạt ra tất cả những ai cản đường.

    Việt đã cùng đường, tại sao vẫn bỏ chạy? Chính hắn cũng không hiểu. Có lẽ bản năng sinh tồn của hắn mạnh hơn nỗi sợ chăng? Mặc kệ, hắn đã lên đến tầng hai. Hắn liếc lên tầng ba thì thấy vài “người điên” đã xuất hiện. Không thể lên, cũng không thể xuống, hắn liếc sang hai bên và phát hiện cánh cửa phòng cuối hành lang bên tay trái bỏ ngỏ. Sự vùng lên chiến đấu ban nãy đã tiếp thêm cho Việt chút dũng khí. Lũ chúng mày ỷ đông chứ gì, muốn ăn được ông cũng không dễ đâu nhé! Việt chạy bổ vào trong căn phòng đóng sập cửa lại. Hắn định sẽ cố thủ đến cùng ở đây. Phòng tối om, Việt lần tay tìm công tắc bật đèn. Cũng chẳng khó, vì ở chung cư phòng nào cũng như phòng nào. Và khi bóng đèn đã sáng lên thì…

    Ống nước trong tay Việt rơi đánh coong xuống sàn. Đang lọt vào mắt hắn là cảnh tượng một “người điên” hình như là phụ nữ, đang bò trên cả tứ chi chúi đầu gặm lấy gặm để phần ngực một gã đàn ông xấu số. Gã kia ngửa mặt lên trần miệng vẫn còn mở hoác, mắt trợn ngược, ngực đã bị gặm đi cả xương thành một lỗ lớn, có thể nhìn rõ cả miếng phổi đỏ quạch bên trong.

    Lần này thì Việt nôn thật. Nôn thốc nôn tháo. Thần kinh hắn khó có thể chịu đựng hơn thế này nữa. Lũ người này điên thật rồi!! Nghe thấy động người đàn bà kia ngẩng lên quay ra. Bộ mặt mụ ta là ghê rợn nhất Việt nhìn thấy từ trước đến giờ, vẫn cặp mắt lộn tròng trắng ởn nhưng máu dính đầy mọi chỗ bết cả lên tóc, đuôi hàm trái có một vết rách như bị cắn. Mụ chồm tới, nhưng bản năng chiến đấu một lần nữa cứu Việt khỏi nanh vuốt tử thần. Hắn bật dậy vớ lấy ống tuýp nước bên cạnh đập như giã gạo vào đầu mụ ta. Đến khi mụ đã nằm im hắn mới vừa thở vừa quay nhìn nạn nhân của mụ. Thấy cái búa trong tay gã, Việt đoán hình như gã cũng định “tử thủ” ở đây như hắn. Nhưng rồi hắn chợt nhận ra ô cửa sổ bên cạnh gã. Ô cửa có chấn song một ngang, năm dọc thì ba chấn song đã bị đánh bật gốc. Việt nhìn ra ngoài ô cửa thì thấy một con ngõ bên dưới. Thì ra tên này không nghĩ như Việt, hắn đã cố gắng tìm đường thoát nhưng có lẽ không kịp. Không sao, thì bây giờ đến ta thừa hưởng thành quả của hắn! Việt như chết đuối vớ được cọc, giật cây búa trong tay gã kia phang như điên vào chấn song cửa sổ. Đằng sau hắn tiếng rên rỉ bắt đầu vang lên cùng với tiếng cọt kẹt của cánh cửa sắp rụng bản lề. Chúng nó đang đến rồi! Việt càng đập dữ hơn nữa, cuối cùng dồn hết sức mình đạp mạnh một cái vào hàng chấn song cửa sổ. Hàng chấn song bật tung ra rơi xuống dưới con hẻm. Không bỏ lỡ một giây Việt buông búa cầm lại ống tuýp nước, vũ khí ưa thích của hắn, rồi chồm qua ô cửa. Hắn dám thề đã nhìn thấy gã nạn nhân nằm cạnh cửa sổ đang lườm hắn khi hắn nhảy qua. Hắn đặt chân lên mái bêtông của cửa sổ bên dưới rồi đu người xuống. Ngoài trời mưa rơi tầm tã, nhưng may thay ở con hẻm trước mặt hắn không có một bóng người. Việt chỉ cần biết có thế, hắn co giò chạy như chưa bao giờ được chạy…[/spoil]
     
  8. darkmega31

    darkmega31 Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    25/11/09
    Bài viết:
    715
    mình thề là mình hồi hộp khi đọc truyện này, cái cảm giác mà trước đây íu thấy :((
     
  9. Kong

    Kong Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    7/4/06
    Bài viết:
    1,393
    Nơi ở:
    Hell
    [spoil]
    Lửa (1)


    Ngoại trừ khu vực con đường đổ dốc để xe chạy lên xuống nằm ngay chỗ ra vào được ánh sáng mặt trời chiếu đến, mấy chỗ khác trong tầng hầm đều tối thui. Tiếng rên rỉ của lũ xác sống không ngớt vang vọng giữa các bức tường bê tông của tầng hầm, khí âm hàn bốc lên từ những bức tường, nền đất do mất đi nguồn sáng sưởi ấm từ điện đóm, cộng thêm tử khí từ những xác chết quyện lại với nhau, trong cái ánh sáng leo lét của ngọn lửa nhỏ nhoi phát ra từ chiếc hộp quẹt, chúng như biến thành những thực thể, uốn éo quằn quại trong các tư thế quái dị và chỉ chực chờ giương nanh vuốt của mình ra để lôi linh hồn các nạn nhân xấu số xuống tận đáy sâu của địa ngục.

    “ Thưa ngài, ngoài kia vẫn còn đồng đội đang chiến đấu bán mạng chờ ngài đấy. Ở đó mà lưỡng lự với chần chừ đi”

    “Đồng đội? Lần cuối cùng mày gọi người khác là đồng đội là khi nào ấy nhỉ?” Cũng đã lâu lắm rồi ông mới được- hoặc là bị- trải nghiệm những điều này. Nếu so với trước kia, chẳng hạn như một dạo ông cũng một thân một mình, lọ mọ trong màn đêm của rừng thẳm, thì bây giờ cũng chẳng khác là mấy. Nếu có khác thì lúc đó ông phải lẩn tránh những họng súng vô tình của người sống, còn bây giờ là vòng tay của xác chết mà thôi. Tuy so ra thì họng súng vẫn đáng sợ hơn, nhưng lũ xác chết chẳng biết đau đớn chỉ sống vì hai khát vọng duy nhất là máu và thịt cũng chẳng kém là bao về mức độ nguy hiểm. Đấy là chưa kể cái cảm giác bất cứ khi nào mình cũng có thể biến thành một trong bọn chúng, chỉ biết chìa hai tay ra phía trước với cặp mắt trắng dã vô hồn rồi rên lên ư ử từng hồi thật chẳng dễ chịu chút nào.

    “Mà thôi. Mày nói đúng, không nhanh tay lên thì thằng nhóc kia, hay thậm chí cả mày cũng đừng mong được sống”

    Tự nhủ là vậy, Toản hít một hơi dài rồi trừng mắt xua tan những ảo ảnh trước mặt và suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, cái ông cần làm lúc này là tập trung tìm ra chiếc xe của mình rồi biến khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt. Nghĩ là làm, Toản giơ cao chiếc hộp quẹt trong tay trái lên, tay phải nắm chặt con dao nhỏ rồi dấn bước vào màn đêm phía trước.


    *********


    Nhân đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, hoàn thành xuất sắc hơn cả chính bản thân anh mong đợi. Và giờ đây hiệu quả, à không, hậu quả trước mắt đang làm anh dở khóc dở cười.

    Anh đang bị lũ xác sống bao vây !!!

    Nhân có hai lựa chọn, và nếu anh tính không lầm, thì mười giây là khoảng thời gian tối đa anh có để đưa ra quyết định. Một là trèo lên thân cây ngay bên cạnh và hy vọng Toản sẽ xuất hiện trong một chiếc xe bóng loáng đến đón anh, trong thời gian chờ đợi lũ xác sống sẽ bằng một lý do kỳ diệu nào đó chỉ đứng dưới gốc cây nhìn anh mà không cố tông gãy cái cây. Hai, là phá vây chạy ra khỏi vòng tròn chết chóc đang dần khép kín này trước khi quá muộn, và anh còn tầm 5 giây để thực hiện điều đó.

    Trèo... hay chạy !!!?

    Trong vòng vây lũ xác sống đang khép kín nhanh chóng xuất hiện một vài con nhanh nhẹn hơn lũ chậm chạp còn lại, với hai tay luôn chìa ra phía trước sẵn sàng cho những cú chộp và vồ bản năng, miệng không ngớt rên lên từng tiếng hòa cùng đồng bọn trong một giai điệu nghe như lễ hiến tế đẫm máu của các bộ tộc ăn thịt người, chúng sải bước dài về phía Nhân với ý định rõ rệt muốn chiếm trước những phần ngon lành nhất của bữa trưa trời cho này. Bầu không khí tởm lợm của một hỗn hợp mùi thối rữa của da thịt và mùi tanh tưởi của máu cùng với khung cảnh chỉ tồn tại trong những bộ phim kinh dị mỹ hãi hùng nhất này thừa sức khiến bất cứ người nào cũng đứng tim mà chết chứ chưa cần cái xác nào động tới họ, nhưng Nhân thì đỡ hơn một chút, chỉ một chút thôi. Lý do duy nhất khiến Nhân vẫn chưa chết đứng vì sợ là vì anh rất… sợ, anh sợ chết, và càng sợ chết thì anh lại càng bình tĩnh hơn. Ít nhiều gì thì anh cũng vừa có kinh nghiệm đứng giữa lằn ranh sống chết, so với lúc đó, thì hiện tại vẫn còn tốt chán khi mà anh vừa có cả thời gian vừa có cả lựa chọn.

    Nhân vung tay ném bó gậy trong tay phải vào thẳng mặt "con" dẫn đầu trong cuộc đua lao về phía mình, tuy anh thừa biết chỉ vậy thì chẳng đủ gãi ngứa cho "nó", nhưng cái anh cần là một chút thời gian, và cú ném đã tỏ ra hiệu quả khi buộc nó phải khựng lại một chốc. Vơ vội hai chai rượu bên cạnh, Nhân lần lượt đốt cháy hai miếng giẻ làm bấc buộc quanh cổ chai rồi quẳng mạnh về hai hướng trước mặt. Vỏ chai thủy tinh lập tức vỡ nát ra khi va vào nền đất, rượu bên trong được tiếp xúc với lửa bên ngoài lập tức thổi phừng lên tạo thành hai bức tường lửa nho nhỏ. Dẫu rượu vang chẳng thể nào so được với xăng hay dầu, nhưng giờ không phải là lúc kén cá chọn canh. Nhân một tay giắt chai rượu còn lại vào hông, tay kia cầm chặt lấy bó chân ghế còn lại rồi phóng về phía trước. [/spoil]

    Dạo này tiến độ hơi chậm X_X
     
    Chỉnh sửa cuối: 25/4/11
  10. darkmega31

    darkmega31 Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    25/11/09
    Bài viết:
    715
    lên \m/

    tiếp nào bác :-w
     
  11. Kong

    Kong Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    7/4/06
    Bài viết:
    1,393
    Nơi ở:
    Hell
    hôm qua 4rum lại ăn 502 k0 post đc :-w

    [spoil]
    Lửa (2)


    Mấy năm gần đây kinh tế Việt Nam ngày càng phát triển, đời sống con người cũng khấm khá hơn, mà trường này lại được xây dựng ngay gần khu đô thị mới Phú Mỹ Hưng, thế nên giáo viên đến trường toàn đi bằng xe hơi cũng là điều dễ hiểu. Thế nhưng giò đây điều dễ hiểu đó lại đang khiến Toản vô cùng khó chịu, đầu không ngừng tự rủa thầm chính bản thân mình.

    “Sáng mà không bị kẹt xe vì cái vụ tai nạn giao thông nào đấy thì đã tới sớm đậu xe ở ngoài rồi. Giờ có phải đỡ mất công cẩn thận mò từng bước vào tận trong rồi không… mà khoan… Cớ gì mình phải mạo hiểm đi vào tận sâu bên trong, bao nhiêu đây chiếc xe, chọn đại một chiếc rồi lái ra không nhanh hơn sao”

    Ý nghĩ này vừa thoáng vụt qua đầu, Toản liền lập tức hành động. Ông bước đến chiếc xe cạnh bên, thò tay mở cửa. “Cạch” âm thanh khô khốc vang lên không ngoài dự đoán, ông không tin là mình lại may mắn đến mức chọn đại một chiếc cũng trúng ngay chiếc xe quên khóa. Sau một giây phân vân giữa việc thử vận may với một chiếc khác và quay lại hành trình về xe của mình, Toản quyết định lựa chọn thứ ba, phá khóa chiếc xe trước mặt. Không cần phải bàn về độ nguy hiểm của hai lựa chọn trước, nếu ông có đủ may mắn như thế thì đã chẳng gặp phải chuyện này hôm nay, chưa kể mỗi giây trôi đi thì tính mạng của cả hai người càng bị đe dọa hơn.

    Toản nheo mắt nhìn, tay gõ nhẹ vào lớp kiếng xe, thật khó để nhận rõ đây là loại xe nào dưới ánh sáng leo lét của ánh lửa từ chiếc hộp quẹt, nhưng bấy nhiêu cũng đủ để ông ước chừng loại kiếng xe này có vẻ không chắc chắn lắm.

    “Bụp” chiếc hộp quẹt tắt bỗng tắt ngúm. Bóng tối lập tức lại bao trùm lên tất cả mọi thứ một lần nữa. Gần như đồng thời, tiếng bước chân lê trên nền đất, tiếng rên rỉ, tiếng gió luồng… lại vang lên nghe rõ rệt và sống động hơn bao giờ hết. Bản hòa tấu của địa ngục, giai điệu cầu hồn, hay bất cứ cái tên rùng rợn nào khác, nó đang ngày một lớn hơn, và Toản hiểu điều đó nghĩa là chúng đang tiến đến ngày một gần ông hơn.

    “Mẹ cha nó, sao hết dầu đúng lúc vậy.” Toản rủa thầm, tay không ngừng bật liên tục chiếc hộp quẹt kêu tanh tách. Những tia lửa vô tình chỉ thoáng xẹt lên trong nháy mắt để rồi lại biến mất còn nhanh hơn cả khi chúng xuất hiện, và trong một thoáng vội vã, chiếc hộp quẹt đã vuột khỏi bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Toản, văng lên không trung rồi rớt xuống đất đánh keng.

    “Grào….” Cùng lúc tiếng rên rì vang lên bên tai Toản, một luồng hơi thở mang theo sự lạnh giá đầy thối rữa phả vào sau gáy ông. Hơi thở của Tử thần. Thứ hơi thở mà ông đã bị buộc phải trải nghiệm quá nhiều lần.

    ****************************

    BỐP !

    “Vồ tao này !” - Nhân quật mạnh bó ghế trong tay phải vào đầu cái xác đang lao bổ vào người anh. Dưới chấn động của bó gỗ cứng, cái xác bị mất đà té sấp mặt xuống đất.

    “Grrr…grrr…gào…” - như để sửa chữa sai lầm cú chụp hụt của mình, hoặc là trả thù cho đòn đánh chí mạng vào đầu, cái xác dưới đất vươn tay chộp chân phải của Nhân, đôi mắt đờ đẫn lẫn hàm răng nhầy nhụa đầy những nước dãi đều chăm chăm vào bàn chân phía trước. Thậm chí không có cả thời gian để sợ hãi, Nhân vùng vẫy giật chân ra rồi dậm mạnh xuống lấy đà tiếp tục lao người về phía trước bất kể tiếng phẹt rõ to và cảm giác sền sệt dinh dính nơi khuôn mặt cái xác anh vừa nện gót giày vào.

    “U…u….oa…oaaaa…” - bằng những nỗ lực sức sống mãnh liệt cuối cùng của một xác chết, dẫu bị đạp nát cả khuôn mặt lõm sâu vào tận trong phụt ra cả não, cái xác vẫn cố vươn đôi tay trơ xương đẫm máu níu được chân trái của Nhân, nửa miệng còn lành lặn sót lại không ngừng rên ư ử đắc thắng.

    Đang đà lao đi bỗng bất ngờ bị giật ngược lại, Nhân lập tức mất đà loạng choạng chúi nhủi về phía trước. Một con bên phải vừa trờ tới cạnh bên lập tức chớp thời cơ lao bổ vào với ý đồ rõ ràng muốn chiếm trước những phần tươi ngon nhất của bữa trưa. Trước mắt là mặt đất, sát sườn là tử thần, vây kín cả hai bên không xa bao lăm là đầy những xác chết háu đói, Nhân biết mọi chuyện tới đây là kết thúc.

    “Thôi xong đời! Mong là vậy…” - Nhân nhắm mắt nhủ thầm, cố ép bản thân không liên tưởng hậu quả của mình với các thi thể thối rữa xung quanh - “Chúc ông may mắn nha Toản, và làm ơn nhanh dùm cái” – vài suy nghĩ cuối cùng thoáng qua khi Nhân bắt đầu cảm thấy hơi nóng của mặt đất phả vào ran rát mặt.

    - Rột – sự chuyển động đột ngột của cánh tay phải cùng với âm thanh nó tạo ra kèm theo khiến Nhân bất ngờ, rồi trước khi anh kịp hiểu ra chuyện gì sau khi mở mắt, mọi hình ảnh trước mắt anh bỗng bị lộn ngược lại, kiểu đảo ngược chính bản thân anh vừa trải nghiệm cách đây không bao lâu.

    - Roảng – Nhân khuỵu gối chúi người về phía trước một tí rồi nhanh chóng lấy lại thăng bằng. Anh biết chuyện gì vừa xảy ra nhưng không thể hiểu nổi làm sao nó lại có thể xảy ra, tuy nhiên tiếng động bên trái cũng như tiếng rên ư ử vẫn vang lên xung quanh không cho phép anh có thời gian để tìm hiểu vấn đề đó. Anh lại vừa thoát khỏi tay thần chết, dù muốn dù không, anh vẫn phải tiếp tục bởi chẳng có mấy ai lại muốn đầu hàng số phận cả, nhất là số phận bị cắn nuốt xé xác tới chết bởi một bầy thi thể biết đi cả.

    “Tiếp tục cuộc chơi vậy !” – Nhân nhíu mày rồi liếc sang trái, chai rượu cuối cùng đã vỡ toang như anh nghĩ, còn thi thể bên phải vừa rồi lao vào anh giờ đang loạng choạng tập tễnh ngay sát đằng sau với bó ghế của anh cắm ngập vào giữa cổ. Không phí thêm giây nào nữa, Nhân vùng dậy lao tiếp về phía trước, tay bật lửa chiếc hộp quẹt rồi quẳng nó vào bãi cồn lênh láng trên mặt đất sau lưng. Ngọn lửa lập tức phừng lên tạo thành một bức tường nho nhỏ ngăn cản bước tiến của những thi thể hung hãn phía sau.

    - “Trên cả tuyệt vời! Thú vị, thú vị thật!” – cái cảm giác đó lại lần nữa trỗi lên trong người Nhân khi anh cắm đầu chạy về phía trước. Tiếng tim đập dồn thình thịch nghe rõ mồn một, các cơ bắp trên cơ thể căng cứng lên vì sự hưng phấn tột độ, sự sảng khoái thích thú hưởng thụ… tất tần tật những cảm nhận đó cùng ập đến một lúc. Giờ đây trước mặt Nhân đã là cái cây mà anh nhắm đến từ đầu, tuy cành lá không nhiều nhưng cũng có đủ một số chạc ba và chỗ gác chân để anh trèo lên. Sau lưng Nhân vang lên tiếng lửa cháy phừng phực trên da mặt, tóc tai, quần áo của những cái xác đang cố đuổi theo anh. Nhưng đã quá trễ, khi cái xác gần nhất đến được thành bồn cây thì anh cũng đã yên vị trên một nhánh cây to và vững chắc. Nhân trút hơi thở mệt nhọc, nhìn xuống lũ xác sống đang bốc cháy phừng phừng ở dưới. Những khuôn mặt vô hồn, đầy máu và thịt, vẫn đang hướng lên phía anh đầy thèm khát, chẳng hề để ý rằng cả thân người chúng đang bốc cháy ngùn ngụt. Lửa cháy lan từ con này sang con khác, nhưng cứ mỗi một cái xác cháy đen ngã gục xuống lại có thêm một con nữa bước tới thế mạng.

    Lúc này, Nhân mới biết cái cảm giác mong chờ một ai đó lại khó chịu đến như thế.[/spoil]
     
  12. Kong

    Kong Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    7/4/06
    Bài viết:
    1,393
    Nơi ở:
    Hell
    hụ hụ, k0 ai comment gì à =((
     
  13. Kong

    Kong Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    7/4/06
    Bài viết:
    1,393
    Nơi ở:
    Hell
    chap mới :D
    NV : Danh

    [spoil]
    Phòng Thiết Bị

    “Coi chừng !”

    Từ phía sau lưng Danh, thằng Chương lao lên, đưa chân đạp mạnh vào một cái xác sống đang hướng đôi tay và cái nhìn thèm khát thịt sống về phía nó. Cái xác bị đạp mạnh vào ngực, mất thăng bằng ngã lăn xuống đất, song nó lại lồm cồm bò dậy, miệng vẫn rên rỉ những âm thanh kì dị đến rợn người. Danh nhanh chóng đổi hướng, chạy ra xa khỏi cái cơ thể đẫm máu vô hồn đang loạng choạng đứng dậy để vồ lấy nó. Những cái xác còn lại lập tức đổi hướng quay sang phía nó, và theo một bản năng sinh tồn nào đó, Danh nắm chắc lưng ghế, phang mạnh vào mặt hai con gần nhất làm gãy đôi chiếc ghế gỗ. Đòn tấn công khiến chúng bị văng sang một bên, xô ngã những cái xác bên cạnh. Chỉ chờ có thế, Danh kêu lớn :

    “Ném ghế rồi chạy thôi !”

    Theo lời nó, Chương cũng lấy hết sức bình sinh quăng cái ghế trên tay vào đám xác sống còn lại. Cả lũ ngã đè lên nhau, máu và thịt rơi vãi trên nền gạch, trên quần áo và da thịt những kẻ mới trước đó vẫn còn là những con người hết sức bình thường. Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Danh, nó cắm đầu chạy trước, theo sát đằng sau là thằng bạn đang cùng “vào sinh ra tử” bất đắc dĩ.
    Hai thằng học sinh đang chạy trên một hành lang vắng dẫn ra khu thể thao. Con đường này ngược hướng với cổng chính, nhưng từ cái lớp học Danh đang trốn đến cổng trường lại đầy rẫy những thây ma di động, nên bất đắc dĩ nó mới phải chọn lối xa hơn. Hành lang dẫn đến một căn nhà tương đối lớn, phía cửa có treo bảng “Phòng thiết bị”. Rất may là xung quanh đó không còn bóng dáng một cái xác sống nào. Những con lúc nãy bị hai đứa nó cản đường có lẽ cũng đã bỏ cuộc và lại lang thang tìm kiếm những con mồi khác.

    “Dừng lại đã.” – Danh chợt nảy ra một ý kiến

    “Sao ? Chuyện gì ?” – đáp lại lời nó là tiếng thở dốc nặng nề của Chương. Có lẽ anh chàng không quen với việc vận động đột ngột như thế này.

    “Tôi nghĩ mình nên vào đây tìm vũ khí. Đây là nhà kho của sân thể thao, kiểu gì chả có vài món xài được.”

    “Mà làm vậy có được không, trường của người ta, tự nhiên mình vô lấy đồ…” – Chương ngập ngừng.

    Những lời nói băn khoăn của thằng bạn khiến Danh cũng bối rối đôi chút, nhưng nó sớm trả lời :

    “Mượn tạm đâu có sao, không lẽ giờ tôi với ông tay không ra đấu với mấy cái xác đó. Chừng nào ra khỏi đây được, mình trả lại sau.”

    “Ừ, tui cũng không muốn đấm tụi nó tới chết đâu” – Chương trả lời, ngoái đầu lại nhìn để kiểm tra xem có cái xác chết nào đang lờ đờ theo bước tụi nó không. Rất may là phía sau hoàn toàn yên lặng.

    Danh giơ tay định mở cửa phòng thiết bị, nhưng nó chợt giật lùi lại cảnh giác. Nó đưa tay kéo áo Chương, chỉ vào cái điềm chẳng lành hiện rõ mồn một : có vết máu trên thanh kéo cửa. Hai đứa học sinh hết nhìn nhau rồi lại nhìn vào vệt máu đỏ tươi đã khô lại. Cuối cùng, Danh đưa tay nắm lấy thanh kéo, miệng thì thầm với thằng bạn :

    “Cẩn thận đó”

    Phòng thiết bị khá rộng rãi và ngăn nắp, được phân ra thành từng khu riêng biệt cho các môn thể thao khác nhau. Từng dãy bóng đá, bóng rổ, tạ… xếp gọn gàng trên các kệ sắt. Danh với tay bật công tắc, ánh sáng trắng từ bóng đèn neon tỏa ra khắp căn phòng. Bên cạnh nó, thằng Chương cũng đang trầm trồ, xuýt xoa khen ngợi sự tiện nghi của ngôi trường. Nó vỗ vai Danh, chỉ sang hướng tay phải.

    “Cái này dùng làm vũ khí được nè”

    Danh nhìn theo hướng tay của thằng bạn, đập vào mắt nó là một cái kệ sắt dựng sát tường, trên đó là những cây gậy gỗ xếp thẳng hàng, cây nào cây nấy đều mới và bóng loáng. Nó bước lại gần và nhận ra đây là gậy bóng chày, loại gậy có hình dáng như cái chày vồ, thân dài, thuôn nhỏ lại ở phần cán. Mặc dù bóng chày không phải là môn thể thao phổ biến ở Việt Nam, nhưng nó cũng biết sơ qua chút ít, phần lớn cũng nhờ mấy bộ truyện tranh Nhật Bản mà nó đọc qua. Danh đưa tay cầm thử một cây gậy, biết thì có biết, nhưng đây là lần đầu tiên nó được cầm thử một cây gậy bóng chày thật sự. Đúng như tưởng tượng của Danh, cán gậy thuôn nhỏ, cầm rất vừa tay, lên trên thì to dần ra, đến nửa thân thì bắt đầu thẳng lại theo hình ống. Ở phía cuối cán gậy, người ta đẽo một miếng gỗ tròn xòe ra, có lẽ để không bị hụt tay khi đánh. Nó vung tay thử gậy, tiếng vút xé gió của cây gậy bóng chày đã thay cho lời khẳng định về chất lượng và độ nguy hiểm của nó. Danh lấy hai cây gậy cho vào chiếc túi đeo bên hông, xong cầm trên tay cây gậy thứ ba. Đằng nào thì cái túi giờ cũng trống rỗng, bỏ vài dụng cụ thể thao, à không, vũ khí vào cũng không sao – Danh tự trấn an mình. Bên cạnh nó, Chương cũng lấy cho mình hai cây. Nhìn cái giá gậy đã vơi đi một nửa, lòng Danh như dịu xuống. Ít ra giờ đây nó đã có thể tự bảo vệ bản thân trên con đường ra khỏi ngôi trường này, không phải bỏ chạy trối chết nữa.

    Mải nghĩ ngợi, Danh sực nhớ đến vết máu dính trên cửa. Nó quay một vòng nhìn xung quanh, căn phòng hoàn toàn vắng lặng, nhưng nó vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Danh không phải loại người mê tín, nhưng nó tin vào giác quan thứ sáu của mình. Tay xiết chặt cán gậy, nó thận trọng dò xét khắp căn phòng. Khuất sau một dãy kệ bóng to đùng là một cánh cửa, có lẽ là dẫn vào kho hoặc phòng quản lý. Cánh cửa làm bằng kim loại, phía trên gắn kính, từ ngoài có thể nhìn vào được. Nhưng Danh chưa kịp làm gì thì Chương đã bước lên trước nó, đưa mặt lại gần tấm kính trên cánh cửa :

    “Hình như còn một phòng trong này nữa nè. Để tui coi, hình như là nhà kho…”

    “RẦM !” Câu nói của nó bị cắt ngang bởi một âm thanh lớn phát ra từ phía bên kia cánh cửa làm cả hai đứa giật mình. Thằng Chương hốt hoảng lùi lại, bởi phía bên kia tấm kính là một cái đầu bê bết máu.

    “RẦM !” Cái đầu lại tiếp tục tông mạnh vào cánh cửa, làm tấm kính nứt ra một vết lớn, máu văng ra be bét. Nhưng chừng đó cũng quá đủ để cho Danh thấy qua lớp kính rạn nứt là một người – không, một xác chết sống lại – chừng hơn ba mươi tuổi, đôi mắt lờ đờ vô hồn, đầu nó có một vết thương lớn, có lẽ là từ hai cú va đập khi nãy. Có vẻ như cái xác không biết đưa tay vặn nắm cửa – Danh nghĩ, nó chỉ biết đứng đó tông vào như điên dại, nếu không có lẽ giờ này hai thằng đã thành bữa ăn cho nó từ lâu.

    “Xoảng !”, nghĩ đến đó, cái xác chết đã dùng đầu đập vỡ tấm kính. Nó vươn hai cánh tay thèm khát ra về phía Chương, miệng phát ra những tiếng rên rỉ rợn tóc gáy. Bàn tay phải của cái xác có một vết cắn nham nhở, thỉnh thoảng máu và thịt vẫn từ đó tuôn ra theo từng cử động mạnh của nó. Có lẽ vệt máu trên cửa khi nãy là do “con” này gây ra. Danh rùng mình, bây giờ không phải là lúc để tập làm thám tử. Nó đưa tay kéo vai thằng bạn đứng bên cạnh đang đông cứng vì sợ hãi :

    “Chạy thôi !”
    [/spoil]
     
  14. darkmega31

    darkmega31 Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    25/11/09
    Bài viết:
    715
    rất alf phấn khích:">
     
  15. _lulu_

    _lulu_ Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    7/4/04
    Bài viết:
    122
    Truyện hay quá, tiếp đi bác ơi \m/...
     
  16. Kong

    Kong Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    7/4/06
    Bài viết:
    1,393
    Nơi ở:
    Hell
    Kế

    [spoil]
    Sân Trường Đỏ (1)​


    “Hộc, hộc…”

    Danh tạm dừng chân lại, đứng chống tay vào tường thở dốc. Bên cạnh nó là thằng bạn cũng đã ngồi bệt xuống đất vì mệt. Sau khi cuống cuồng chạy thoát khỏi phòng thiết bị với cái xác chết kẹt sau cánh cửa, mặc dù chả có người – hay cái xác chết - nào đuổi, nhưng hai thằng cứ chạy như điên dại. Chỉ đến khi đôi chân bắt đầu lên tiếng phản đối, và cuống họng như sắp nổ tung, Danh mới tạm dừng chân tại một ngã rẽ của hành lang. Bỗng nhiên cái ý muốn thoát ra khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt lại bừng cháy mãnh liệt trong đầu nó. Danh nhớ lại cái bản đồ nó xem lúc sáng để xác định vị trí của mình. Từ phòng thiết bị, hai đứa nó đã chạy xuống dưới một đoạn dài, như vậy chỉ cần qua khu nhà này là vòng lại được sân trước. Vậy là sắp đến rồi – Danh thầm nghĩ.

    “Sắp tới chưa ?” – Chương hỏi, mặt nó đỏ gay do phải chạy một quãng dài.

    “Qua khu này là tới, theo tôi” – Danh nói, giọng khẽ chút vui mừng. Chỉ cần ra khỏi đây, nó tự hứa, nó sẽ chạy một mạch về nhà trốn thật kĩ, cho đến khi toàn bộ chuyện điên rồ này chấm dứt. Đối với nó thế là quá đủ. Bỗng nhiên lúc này Danh thấy nó lại rất ra dáng lãnh đạo, khi dẫn đường cho thằng bạn mới quen cùng chạy thoát.

    *******

    “Khoan !” – Danh đưa tay ngăn chặn cái sự háo hức của thằng bạn kế bên nó. Trước mặt nó là một cảnh tượng hãi hùng : Trên gốc cây lớn giữa sân chính của trường có một anh chàng cao ráo, gầy gò đang cố sức bám chặt vào cành, còn ở phía dưới là lũ xác sống đang lăm le chực chờ con mồi nhỏ bé kia rơi xuống. Xung quanh gốc cây là một bãi lửa cháy khá lớn. Nhưng có vẻ bọn xác sống này cũng không biết sợ lửa. Chúng vẫn tiếp tục kéo đến bu vào gốc cây mặc kệ cho quần áo, da thịt đang bốc cháy ngùn ngụt. Mỗi một cái xác cháy đen đổ sập xuống là lại có một cái khác tiến tới thế mạng. Ở bên cạnh, Chương cũng đã nhìn thấy sự việc. Có vẻ như hầu hết bọn xác chết trong sân đều đang tập trung sự chú ý vào cái cây, đúng hơn là miếng mồi ngon trên cây, nên chưa có “con” nào phát hiện ra sự có mặt của hai đứa nó. Kéo bạn nấp vào sau một chậu cây cảnh to, Chương khẽ thì thầm :

    “Bây giờ sao đây ?”

    “Để tôi tính. Cổng chính ở ngay đằng kia, nếu mình ráng chạy thật nhanh qua thì có thể thoát được. Nhưng mà…” – Danh ngập ngừng.

    “Ông định nói thằng cha trên cây kia chứ gì ?” – Chương hỏi, tay chỉ về phía anh chàng đang bị kẹt giữa một bầy những sinh vật khát máu.

    “Ừ, bỏ hắn lại thì không phải, nhưng…”

    “Nhưng cứu hắn thì tức là phải đấu với bọn kia, đúng không ?” – Chương hỏi tiếp, lần này câu hỏi đã đánh trúng tim đen của Danh. Đúng là nó đang phân vân giữa một bên là lo bỏ chạy để tự cứu lấy bản thân, một bên là liều chết xông vào bầy xác sống để giải cứu một người mà nó không hề quen biết.

    “Ông nghĩ sao ?” – Danh hỏi ngược lại Chương. Tình huống oái oăm này quả thật nằm ngoài khả năng quyết định của nó, nó không nghĩ mình đủ anh hùng để xả thân cứu người, nhưng cũng không thể hèn nhát đến mức thấy người chết mà không giúp đỡ. Bây giờ lại không phải là lúc để phân vân lựa chọn. Lỡ có “con” nào phát hiện ra hai đứa nó, xong kéo thêm đồng bọn đến, thì chắc chỉ có trời mới cứu nổi.

    “Nhìn kìa.” – theo lời bạn, Danh đưa mắt về phía dưới gốc cây. Nằm lăn lóc trên mặt đất là một mảnh vỡ thủy tinh với một miếng giẻ đang bốc cháy ngùn ngụt – “ông biết cái đó là gì không ?” – Chương hỏi

    “Ờ… cái mô-tô-lốp cốc tai hả ?” – Danh lờ mờ đoán. Trong mấy bộ phim hành động nó từng xem cũng có đôi lần xuất hiện loại vũ khí này, nhưng cái tên chính xác thì nó không nhớ được.

    “Mô-lô-tốp cha nội ơi. Tên chuẩn là molotov cocktail, bom xăng tự chế của Nga đó. Chắc thằng cha kia cũng thuộc loại thứ dữ.” – Chương nói, giọng tỏ vẻ ngầm thán phục.

    “Vậy ông định cứu hắn ta à ?” – Danh đã yên tâm hơn phần nào. Có lẽ anh chàng kia cũng thuộc loại biết chiến đấu, không phải cỡ công tử bột chỉ giỏi ngồi yên kêu cứu và chờ chết. Biết đâu anh ta còn dạy cho mình được nhiều điều hay. Nhưng, Danh lại tự hỏi, liệu có thật sự đáng để cứu anh ta, trong khi cánh cửa dẫn đến lối thoát của Danh chỉ còn cách nó mấy trăm mét.

    “Khoan, để tui tìm cách liên lạc với ổng.” – Chương nói, lục trong túi ra một chiếc gương nhỏ.

    “Đâu ra cái gương vậy ?” – Danh không khỏi ngạc nhiên.

    “Nó gắn trong hộp bút của tui” – Nói rồi, Chương xoay cái gương, cố gắng chiếu ánh sáng mặt trời buổi trưa gay gắt trên đầu hai đứa nó lên kẻ đang kẹt giữa vòng vây của lửa và máu. [/spoil]
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/5/11
  17. DeathKnight1987

    DeathKnight1987 Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    23/6/06
    Bài viết:
    452
    Nơi ở:
    Địa ngục m
    Tiếp bác Kong ơi, vậy chắc là lão Toản KIA rồi, còn lại 3 thanh niên
     
  18. darkmega31

    darkmega31 Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    25/11/09
    Bài viết:
    715
    cái trường gì mà từ trong trường ra cổng tới mấy tram mét thế x_x

    p/s: tiếp đi:">
     
  19. Kong

    Kong Dragon Quest

    Tham gia ngày:
    7/4/06
    Bài viết:
    1,393
    Nơi ở:
    Hell
    [spoil]
    Sân Trường Đỏ (2)​


    Toản cúi người xuống thật nhanh, nhanh tới mức cái lưng già của ông khẽ kêu đánh rắc một cái, nhưng dù gì thì cái giá phải trả cũng quá nhẹ so với việc từ nay về sau chỉ còn biết đi lang thang vất vưởng và xé xác những sinh vật sống còn sót lại trên đời. Trong bóng tối mờ mịt của nhà để xe, tất cả những gì Toản cảm nhận được là có một kẻ đói bụng đang lao tới chuẩn bị màn chào hỏi xã giao không mấy thân thiện đối với ông. Đằng sau lưng Toản, cái xác sống mất đà té về phía trước. Thuận theo đà đó, Toản đưa tay trái lên nắm trúng thắt lưng của cái xác, rồi bằng động tác khẽ nhún người tới trước, ông đẩy nó vào cái cửa kính xe hơi trước mặt.

    RẦM !

    Tấm kính vỡ một lỗ to dưới sức ép cộng dồn từ cân nặng của cái xác sống và gia tốc từ cú vồ hụt của nó. Nhưng tiếng động này không giống với tiếng kính vỡ nát, Toản nghĩ thế. Tay trái vẫn giữ chặt thắt lưng, ông đưa tay phải lần lên tấm lưng bê bết máu của cái xác, nắm chặt lấy cái gáy của nó, kéo cái đầu vô hồn ra khỏi tấm kính cửa xe, rồi lại ấn mạnh vào đó một lần nữa.

    Lần này, Toản không cần phải nghe tiếng kính vỡ nữa, vì hệ thống báo động của chiếc xe đã được kích hoạt. Tiếng còi hụ đinh tai nhức óc vang lên, đèn hậu lẫn đèn pha đều chớp tắt liên tục, ánh sáng tuy không ổn định nhưng cũng đủ giúp cho Toản thấy cái cửa kính đã vỡ một lỗ to. Và đồng thời, ánh sáng đó cũng hiển thị phần nào khuôn mặt của kẻ mà Toản vừa dùng để phá kính xe. Nó đang cố ngoái đầu lại cắn một phát vào tay ông, nhưng bàn tay gân guốc chai lỳ của người giáo viên già đã bóp mạnh vào cần cổ khiến nó không thể thực hiện được ý đồ của mình. Cái miệng nó há ra, đớp đớp mấy cái trong vô vọng, máu và nước dãi từ đó chảy xuống ngực áo.

    Trước mắt Toản chợt sượt qua hình ảnh của một con cọp. Phải, con cọp rừng với vết thẹo trên mắt trái. Đôi mắt đỏ vằn vện của con dã thú khiến cho ai lần đầu đối mặt cũng phải chết cứng vì sợ hãi, đôi mắt căm thù loài người. Ông cũng đã từng ở trong một hoàn cảnh thế này, có khác chăng là bây giờ thay vì cái cần cổ của con cọp nằm trong bàn tay phải của ông, thì giờ là một cái cần cổ người. Cọp, hay xác chết, thứ nào nguy hiểm hơn ? Toản không bao giờ có thể biết được.

    Vẫn nắm chắc hai tay, ông lôi cái xác ra phía đầu xe, ném nó vào một cái xe khác ở phía đối diện. Cách này ngay lập tức có hiệu quả, chiếc xe kia cũng lập tức kích hoạt hệ thống báo động, và ánh đèn pha chớp tắt của nó soi về phía Toản, giúp ông định hình được mọi thứ xung quanh. Khu nhà để xe bây giờ như đang trải qua một cuộc đối đầu giữa hai chiếc xe hơi đối thủ, xen lẫn là những tên khán giả vô hồn thèm khát thịt sống. Vang vọng đâu đó giữa bốn bức tường của nhà để xe, xen lẫn giữa tiếng còi xe hú chớp liên tục, là tiếng gào thét như cầu hồn của lũ xác sống đang lảng vảng nơi đây. Thấp thoát trên bốn bức tường xi măng, là những cái bóng xiêu vẹo, dật dờ.

    Cái xác lúc nãy lồm cồm bò dậy, quay đầu lại về phía Toản. Lại một lần nữa, ông dám thề rằng hình ảnh con cọp đó lại xuất hiện trước mắt ông. Nó đang đứng trên một tảng đá lớn sau cú vồ mồi hụt, cái đầu vằn vện quay lại sau lưng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng vào con mồi. Toản có cảm giác, chỉ cần ông quay mặt đi một giây thôi, điều cuối cùng ông sẽ thấy là cái bàn tay đầy móng vuốt của nó đang tát thẳng vào đầu mình. Ông sẽ hộc ra toàn là máu tươi và văng xuống đất, mắt sẽ hoa lên và đầu óc sẽ quay cuồng, để rồi lĩnh trọn một cú tát nữa vào quai hàm, khiến nó vỡ nát và lệch sang một bên, và cuộc đời đến thế là hết. Ông sẽ mở đôi mắt trừng trừng vô hồn nhìn con dã thú xé xác cơ thể mình ra làm bữa ăn, mồm nó sẽ nhai ngấu nghiến từng mảng thịt của ông.

    Không ! – Toản lắc đầu thật mạnh. Cái xác đang tiến lại gần ông, mặc kệ xung quanh là tiếng còi xe inh ỏi và ánh đèn chớp tắt liên hồi, nó vẫn tiến về phía ông giáo già như thể ông là thứ duy nhất còn sót lại trên đời này. Nhưng nó không phải là cọp. Nó chỉ là một thực thể sống vô hồn với bản năng tìm và giết mọi sinh vật sống. Nó ngu ngốc, yếu đuối và chậm chạp hơn cọp rất nhiều Một bước, rồi hai bước, Toản vẫn bình tĩnh đón nhận kẻ khát máu trước mặt. Khi còn cách ông khoảng hai mét, thình lình cái xác lao bổ về phía trước, nhưng mọi động tĩnh của nó không qua được phán đoán đầy kinh nghiệm của ông. Toản đưa tay trái hất từ dưới lên chụp đúng vào cuống họng của cái xác, khiến nó vùng vẫy hai cánh tay một cách vô thức, thậm chí không thể chụp được cánh tay của Toản. Biết mình đang có lợi thể, Toản đưa tay phải chụp lấy bờ vai của cái xác, chạy tới trước hai bước rồi thuận đà ấn nó vào chiếc xe trước mặt.

    Cái xác lướt trên mui xe và cắm đầu qua lớp kính. Gần như ngay lập tức, nó lại vùng vẫy cố gắng thoát khỏi đó, nhưng mọi cố gắng đều vô vọng : đầu của nó đã xuyên qua tấm kính đến một nửa, nửa hàm trên của nó nằm trong xe, còn nửa hàm dưới lại nằm ngoài. Toản buông hai tay ra, đứng lùi lại khỏi chiếc xe, hít một hơi dài lấy lại sức.

    Toản biết thời gian của mình còn lại không nhiều trước khi ánh đèn và tiếng còi hú lôi kéo toàn bộ lũ xác sống trong cái trường của mình đến đây, ông chạy nhanh lại chỗ chiếc xe vừa phá kính, thò tay qua chỗ kính vỡ mở cửa và chui vào trong. Mất hai giây định thần, Toản cảm thấy hơi hối hận vì hành động bạo lực theo bản năng của mình, nhưng bây giờ không phải là lúc lo đến chuyện đó, vì cái bản năng đó còn đang gầm gừ bên trong ông “phải ra khỏi đây ngay”.

    Toản lục tung mọi ngóc ngách trong chiếc xe để tìm chiếc chìa khóa dự phòng. Có lẽ là hơi ngu ngốc, khi lựa chọn phá kính xe – Toản nghĩ. Với cái bản tính của dân Việt Nam, thì có khi chả bao giờ ông tìm thấy một chiếc chìa khóa thứ hai trong xe. Nhưng bây giờ đã chui vào hang cọp, nếu không nhanh chóng thoát ra, thì hàng chục con cọp vật vờ khát máu sẽ chui vào xé xác ông và giành giật những phần ngon nhất cho cái dạ dày của chúng. Nghĩ vậy, Toản nhanh chóng mở tung mọi ngóc ngách có thể : nắp tấm chắn nắng, cốp đựng tiền lẻ, ở túi bên hông ghế… Và vận may đã mỉm cười với Toản : nằm lẫn sâu trong đống giấy tờ lộn xộn ở cốp xe bên ghế hành khách, là chiếc chìa khóa nhỏ với chuôi nhựa có khắc nổi hình hãng xe ở trên.

    Mừng như vớ được vàng, Toản tra vội chìa khóa vào ổ, đèn vừa bật mở thì cũng là lúc ông đưa tay gạt số, mở phanh rồi đạp ga. Tiếng động cơ xe rồ lên đầy uy lực như tiếp thêm uy lực cho Toản, ông xoay cật lực tay lái, chiếc xe phóng ra khỏi chỗ đậu rồi vòng lên phía con đường dẫn ra cửa.[/spoil]
     
    Chỉnh sửa cuối: 11/5/11
  20. darkmega31

    darkmega31 Mario & Luigi

    Tham gia ngày:
    25/11/09
    Bài viết:
    715
    cái sign game gì thế, phim cũng đc :x
     

Chia sẻ trang này