Sao tôi nhớ lần trước ông bảo truyện sắp hết rồi mà? Còn tầm 5, 6 chap gì đó mà? Tôi cứ tưởng ông viết đc mấy chap mới rồi Hóa ra chưa có ý tưởng cho chap mới à? :( P/s: Tôi cũng đang bí ý tưởng đây, đang thử sức với việc miêu tả những chi tiết đời thường mà sao thấy khó quá
Ý tôi là miêu tả những chi tiết đời thường chứ không phải đi sâu vào thể loại đời thường Tất nhiên vẫn phải dính fantasy vào vì đó là đam mê của tôi
Get thiên về Kiếm hiệp + chút hiện đại wind ta thấy cảm xúc giỏi axe trên ta 1 bậc còn quả đấm và ta chắc ngang hàng
Nghe anh Phan nói truyện này bạn đang hiatus hả?(Trì hoãn vô thời hạn) Mình rất mong có chap mới :) Mượn câu nói của anh Phan mà mình thấy rất ấn tượng
Uhm, cảm ơn bạn. Đang vô thi, bài tập bù đầu, nên cả tháng nay chả viết được cái gì cả. Mọi người thông cảm. :(
16. Kỉ niệm Hơn 1 tiếng trước khi ánh sáng kì lạ và những tiếng thét vang lên trên bầu trời giải vây cho Tràm. Không rõ là nơi nào trong khu rừng. Phàm và Phương đang lò mò tìm đường dưới ánh trăng bàng bạc. -Phương mệt không?-Phàm ngần ngại hỏi. -À không sao, tui đi tiếp được. -Thôi mình nghỉ tí đi.-Nói rồi, Phàm không đợi trả lời đã dừng chân lại, tìm 1 chỗ ngồi xuống. Phương có một cảm giác kì lạ. Trước đây, hiếm khi nào Phàm cãi lại Phương, tự quyết định như vậy. 2 người ngồi cách nhau chỉ 1 mét, nhưng qua một lúc đủ để ăn miếng bánh, 2 người cũng không nói câu nào. Đến khi Phàm đứng lên trước: -Đằng kia hình như có trái cây, để tui kiếm 1 chút về ăn. Lát sau, 2 người đã chia nhau mấy quả táo. -Phàm.-Phương khẽ gọi. -Hả? -….. Phàm nghĩ tại sao mình lại bay đến đây?- Phương ngập ngừng muốn gọi Phàm bằng “ông” nhưng lại thôi. -Nãy Phương có thấy cột sáng không? Ừ, tui nghĩ là nó đó. Nhưng sao tối rồi Phương còn vô trường? Phương thấy như mấy miếng táo vừa nuốt sắp phóng trở lên, nhất thời không biết trả lời thế nào. Không thể nói là mình theo dõi họ được. -Tui quên đồ trong trường, sợ mất nên lén vô tìm.- Phương nhìn xuống đất mà nói. -Ừ. -Còn Phàm? -Cái thằng gì mới chuyển vô lớp với Phương đó. Tên Tường hả? Ừ, tụi tui đi chơi ngang trường, thấy nó leo vô nên tò mò đi theo. Phàm kể qua 1 lượt chuyện hôm trước tại bãi đất, về sự nghi ngờ về sức mạnh của Tường, nên đã tìm hiểu tên tuổi người này. Có điều những phép thuật 3 người Phàm, Tài, Tràm sử dụng là ai chỉ cho thì Phàm không nhắc đến. Phương tuy có thắc mắc nhung cũng không hỏi. Kì thực lúc đó, Tường sau khi nghe lén câu chuyện giữa ông lão kì lạ và thầy Hiệu Trưởng đã nhân đêm tối lẻn vào trường xem là chuyện gì. Không ngờ nhóm của Phàm lại theo dõi mình, và Phương lại theo dõi nhóm của Phàm, chưa kể 2 người nước ngoài cũng đúng lúc lẻn vào để thám thính theo lệnh cấp trên. Kết quả bao nhiêu người đều bị đưa đến khu rừng này. -Trái này dơ quá.-Phàm than. -Hồi nãy mình có đi ngang hồ nước đó. Đem rửa cũng được. Mà nước hắc cũng không sạch lắm, thôi bỏ trái đó đi. -Trái to vậy bỏ uổng quá, có thằng Tài ở đây kêu nó chạy đi 30 giây là xong chứ gì.-Phàm nói, chẳng biết là lẩm bẩm cho chính mình hay là nói với Phương. -Ừ ừ, có ổng ở đây thì khỏe rồi.-Phương mỉm cười đồng ý. -Mà Phàm làm tui nhớ hồi cuối năm lớp 9, lúc tụi mình gây sự với mấy thằng lớp 9-7 bị tụi nó rượt chạy không? Tụi mình chạy tới phòng giám thị ai dè không có ai đó?- Phương tiếp. Phía trên đầu là những táng cây rậm rạp, chỉ đủ cho những tia sáng nhỏ bé giúp hai người nhìn thấy mặt của nhau. Hai người bạn cũ, trong chốc lát đã cùng nhau ôn lại biết bao nhiêu kỉ niệm. -Trời ơi, ông lúc đó lù đù thấy mồ, mấy đứa con gái chọc mà ông cứ ừ ừ riết tụi nó chán luôn.- Phương đến lúc cao hứng, trên đôi mắt nhíu lại vì cười đã chảy cả tí nước mắt. Ừ, tui nhớ rồi.-Phàm cười. 2 người chợt im lặng ngẫm nghĩ, bất giác trong lòng cảm thấy rất dễ chịu. Một lúc sau 2 người đã đứng lên đi tiếp. Họ cứ men theo chỗ nào có vẻ giống đường đi mà tiến tới. Kì thực họ chẳng còn biết phương hướng gì cả. -Chẹp, chắc bây giờ nhà tui lo lắm.-Phương lo lắng. -Nhà tui cũng vậy. Chán ghê. Nhưng họ không phải lo nghĩ quá lâu, bởi một bóng đen đã phóng vọt lên bầu trời, tạo thành hình người trước mặt trăng tròn trĩnh. Cái bóng khẽ rùng mình, chung quanh đã có từng dải màu đen bay đến, thì ra là những đàn chim tỏa ra thứ ánh sáng màu đen kì dị. Liên tiếp có những bóng đen khác bay lên, phóng vô số những tia sáng, tia lửa hay vũ khí về phía bóng đen đầu tiên. Nhưng giữa không trung, bóng đen đầu tiên như ác thần đã đến lúc ăn gan uống máu. Những đàn chim hợp lại thành những lưỡi đao to lớn, lần lượt xé gió bay tới chém vào những bóng đen kia. Những tiếng thét đau đớn xé toạc bầu trời. Có 2 bóng đen đã bị những lưỡi đao khổng lồ đó cắt thành 4 phần. Liên tiếp 2 bóng đen khác bị những đàn chim vây chặt, và từ tiếng kêu la thảm thiết của họ, e rằng họ đang bị những cái mỏ nhọn hoắc của lũ chim mổ vào da thịt. Như là nhục hình dành cho những kẻ báng bổ Thần Linh.
Chào mừng trở lại Lâu đến nỗi bọn tôi gần như tin rằng ông drop truyện rồi đấy Mong chờ mãi Phàm & Phương Scene Đoạn cuối thần bí ghê.........
Cái cách Tràm thu hút sự chú ý của Tường thú vị thật đấy Em này quả là lanh lợi đúng như ta tưởng tượng, dễ thương thật :-*
Tớ đoán là cậu chưa biết sẽ ghép đôi thế nào phải không? Nếu cậu không có dự tính ngay từ đầu thì sau này truyện sẽ dễ mất đi tính logic lắm đó