Dường như sự mệt mỏi ảnh hưởng từ tác giả cho đến nhân vật nhỉ Sự tự ti hờn giận của Như, sự ganh tức lẫn đau lòng của Nhân, sự rối lòng của Châu, cái đứt tay của Trung. Tất cả hòa quyện trong một chap có tên là "chia rẽ" ps: có ai gia nhập fanclub Châu không
Có thể nói tấm này tượng trưng cho Châu khá nhiều trong ý tưởng của mình trừ chuyện............... Châu tóc ngắn và xài nỏ.
Chap này có thể tóm gọn trong các ý chính này: - Polygon - Drama - Đánh ghen - What will happen with Như in future? - Một người ở Light Side sẽ đổi phe...............
Ha ha, điềm xấu, toàn chap chỉ toàn là điềm xấu, rất xấuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu. Bóng ma tội ác đang tràn đến một cách âm thầm, lẩn vào bên tâm hồn những con người tưởng như là đại diện cho công lý, biến tình yêu (Nhân), mơ ước(Như) và niềm kiêu hãnh(Trung) của họ thành thứ tội lỗi dẫn dắt họ đến sự tuyệt vọng sai lầm. Cái ác không chỉ thể hiện qua những kẻ xấu xa, những con quái vật, những thế lực bóng tối, cái ác còn chính là thứ nằm tận rong đáy lòng mỗi con người, là thứ mà đôi khi ta tưởng nó chính là vật thuần khiết nhất. Nó ăn mòn, con người, thiêu đốt họ, làm họ mất tất cả niềm tin vào sự thiện lương, chính lúc đó, F.O.E xuất hiện. [spoil][/spoil]
Chương 16:Báo hiệu của sơn thần [SPOIL]Ta là ai? Giữa trời tròn đất vuông này. Ta từ đâu? Trong nguồn cội của thời gian. Tất cả chỉ là những kí ức mơ hồ, tựa như nhớ mà không nhớ. Ta biết nó nhưng dường như không muốn nhớ về nó. Một thứ gì rất xa xăm. Ta biết. Ta không là chính ta. Ta chỉ nhớ, ta sinh ra để bảo vệ mảnh đất này, đến hơi thở cuối cùng, bỏ qua cả chính bản thân mình. Luôn luôn vậy. Ta luôn chìm trong giấc ngủ, đợi sự yêu cầu trợ giúp từ những người chiến đấu cho nơi đây. Nhưng họ đang mất cảnh giác. Họ chìm trong chính bản thân họ. Họ bị che mắt. Không thấy gì cả. Ta thấy chúng, những kẻ chìm trong bóng tối, di chuyển như rắn độc nhưng cũng dũng mãnh như những con hổ. Chúng không có ý tốt. Chúng xâm phạm nơi đây. Trong những giấc mơ ta cũng thấy chúng. Ta phải thức dậy. Để đánh thức những chiến binh, để vang vọng lại hào khí chiến đấu lại kẻ thù ngày nào. Để tiếng gầm của ta lại vang vọng lần nữa, báo hiệu cho chiến tranh. Những cơn sẽ địa chấn bắt đầu. Theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Bởi vì, dù ta không là chính ta. Nhưng ta vẫn nhớ câu nói của ta. Câu duy nhất ta nói được. “ Ta bất bại trên chính mảnh đất này”. --------------------------------------- Huyền và Trâm đã định cư ở nhà Châu được cả tuần. Châu không hiểu họ định làm gì ở đây. Có lẽ bản tính ham chơi đã ăn sâu vào trong hai chị em này. Họ thay đổi nhiều thứ. Ngôi nhà đã không còn màu sắc ảm đạm nữa, những gam màu tươi sáng ánh lên trên bức tường mới sơn, màu hồng tươi. Bức tường được treo đầy những thứ vớ vẩn mà hai chị em có thể treo được, lộn xộn nhưng vui tươi. Nhưng thứ thay đổi nhất không phải là căn nhà, mà là khu vườn. Giờ đây không ai có thể nhận ra được nó nữa. Không còn những cây cỏ tự nhiên ít màu sắc như trước đây. Giờ căn vườn chỉ toàn hoa là hoa. Từ những thừ sặc sỡ bông hoa hồng đỏ thắm, bông cúc vàng đến những bông hoa vẻ đẹp đơn sơ như hoa lưu ly. Vẫn một sự bố trí lộn xộn, chật trội nhưng ấm áp. Ngay cả Châu cũngthầm tự hỏi co phải sự bố trí này có thật sự lộn xộn hay chỉ do cố nghĩ thế thôi. Tất nhiên khu vườn này sẽ chẳng được như thế nếu không có sự can dự của phép thuật. Nhưng Châu không có thời gian nghĩ nhiều đến thế. Cô đã có đủ thứ phải nghĩ rồi. Mà thực ra cũng chẳng có chuyện gì cả. Nó phức tạp, nhưng không có gì cả. Chính cô cũng không biết cô gặp vấn đề gì. Châu đang ngồi trên chiếc xích đu được tu bổ lại ngắm nhìn khu vườn, tận hưởng giây phút yên bình này. Con mèo hoang đứng ngắm nhìn cô từ trên bức tường cao. Châu suy ngẫm lại chính mình, cái gì khiến cô như thế. Con mèo vẫn quanh quẩn nơi bức tường . Châu tự biết, cô vẫn là đứa trẻ trong chuyện tình cảm, cho dù độ tuổi của cô. Con mèo đã quanh quẩn ở đây hai ba ngày trời rồi. Có lẽ vì vết thương xa xưa đó. À không, mấy con mèo thay nhau quanh quẩn chỗ này cũng khá lâu rồi. Châu tự cảm thấy thua cuộc, cô vẫn không thể biết tình yêu thực sự là gì? Đôi mắt của con mèo quen lắm. Kẻ thua cuộc…………………. Vô hồn, giống như………….. Châu đứng dậy, tỏ vẻ mệt mỏi bước vào căn nhà. Con mèo cũng dợm bước ra chỗ khác. Tiếng nỏ vút lên, Châu quay người lại dùng hết sức của mình bắn một cú bất ngờ nhất. Con mèo không hề trúng tên. Ngay cả với độ linh hoạt của mèo nó cũng không thể né như thế. Nó né giống như những con sói hôm đó, và đó cũng là đôi mắt của những con sói đó. Rít lên tiếng cảnh báo, nó rút lui một cách nhanh trông thấy, như tan biến vào không trung. Thuật triệu hồi, Châu khẽ nghiến chặt răng. Huyền và Trâm nghe động chạy ra. Trước khi họ kịp hỏi bất cứ thứ gì, thì nó xảy ra. Cơn địa chấn rung lên, và một tiếng gầm xa xăm vang lên trong tim họ. Châu quay lại, với ánh mắt nghiêm trọng: - Đi thôi. ---------------------------------------------- Trung đang trên đường về nhà. Chuyện thanh kiếm làm cậu suy nghĩ. Khẽ xem xét cây bút mực bóng loáng trên tay, thứ Như đã ảo hóa để chứa thanh kiếm. Đến giờ cậu mới nhận ra, cậu vẫn chưa sử dụng hết được thanh kiếm. Vẫn có thứ gì đó ngăn cản cậu. Một bóng ma. Nhưng cậu không có thời gian suy nghĩ nữa. Bởi thứ đã gọi Châu. Cậu chỉ mới gia nhập thế giới này. Câu còn qua nhiều thứ phải học về phép thuật . Nhưng lần này tiếng gầm làm cho cậu biết mình phải đi đâu. ------------------------------- Bà Lệ đang loay hoay làm bữa trưa cho cả nhà. Nhưng bà không thể nào yên vị làm được, Kim Anh cứ lẵng nhẵng theo mẹ, khóc rống lên. - Nó…..lại …hức….. đến mẹ ….hức ….ơi! Con ma ……..hức hức. Nó.. cứ muốn………… nói ………..gì đ…..ó. Bà Lệ là một người cực kỳ nhẫn nại với những con ma Kim Anh nhìn thấy, nhưng hôm nay không hiểu sao bà cứ bồn chồn. Tự kìm lại cơn nóng giận, bà định lên tiếng nhờ hai đứa còn lại trông giùm kẻ khóc nhè này. Cả Như lẫn Nhân đều lao vù ra khỏi cửa bất chấp lời gọi của bà. Bà tỏ ra khó hiểu, trước khi đi Nhân kịp quay lại giải thích: - Sơn thần đang gọi. Bà đã biết tại sao mình bồn chồn. --------------------------------------- Trung hì hục leo lên một đỉnh mỏm đá cao trông giống như ở ngọn núi gần chỗ cậu ở. Nhưng nó khác nhiều. Thế giới này vốn khác quá nhiều. Khi cậu đến nơi mọi người đều ở đó. Không ai hỏi tại sao cậu đến trễ, họ chỉ gật đầu chào và hướng lên một bóng dáng đứng trên mỏm đá. Một hình bóng vĩ đại khổng lồ đứng trên đó. Nó to lớn,bốn chân đấy những móng sắc, với cái đuôi dài khẽ vút qua vút lại. Khuôn mặt được che phủ hoàn toàn bởi lớp bờm rậm rạp chỉ để lộ đôi mắt và cai miệng chết người. Cả thân hình vững chắc hằn lên từng đường cơ trên màu đỏ đồng chói mắt lạ thường. Một con sư tử, nhưng vĩ đại hơn nhiều. Nó lại gầm lên lần nữa, kéo theo nhưng cơn chấn động trên cả mảnh đất giả tưởng này. [/SPOIL] Mọi người cho nx nhé
Woa, một chap thật đặc biệt Những câu văn cứ như lời sấm truyền khi một sinh linh cực kì khủng bố xuất hiện. Con sư kì lân này sẽ làm ăn thịt sống hay uống máu tươi đây Chỉ chờ chap kế thôi btw, chờ hình ảnh và video từ atiso
Hà, có hai hình ảnh mình nghĩ đến khi đọc chap này, một là [spoil][/spoil] hai là [spoil][/spoil] Sức mạnh của 'ông ta' là vô địch, một tay có thể đấm chết thần rồng, sự khủng bố tương đương với Titan của thần loại hy lạp vậy. Có khả năng nếu là địch, sẽ khiến cho Châu và nhóm của mình đoàn diệt. [spoil][/spoil] ------- Nếu sai thì sorry nhé : P
Chương 17 : Khúc dạo đầu [SPOIL]Hắn bước qua mảnh đất trống hoác đầy sỏi vụn, ngâm nga một bài ca xa lạ. Bầy sói xám lặng lẽ theo từng bước chân hắn đi. Mặc cho những cơn gió thoảng, những bộ lông của chúng không hề động đậy. Chùng không gầm gừ, không tru chéo, đơn giản chỉ là im lặng một cách bất thường. Đôi mắt tựa như vô hồn chỉ hướng về phía chúng đi. Nếu không nhìn thấy chúng, không ai có thể nhận ra chúng ở đó. Cứ như.......cứ như chúng không hề là vật sống . Dường như chúng sinh ra chỉ để phục vụ cho người trước mặt chúng, kẻ giờ đã dừng lại, hướng đôi mắt thích thú về phía ngọn núi xa, và đổi sang một điệu huýt gió. Những con thú trung thành với hắn khẽ phản ứng khi một bóng đen hiện ra một cách đột ngột bên cạnh hắn. Hắn nhếch mép cười, nhưng không nói gì cả. Hắn đợi kẻ đó nói trước. Người kia cũng không hề tỏ vẻ xun xoe, hắn tự cho phép mình quyền chỉnh trang lại trang phục trước khi cất lời: " Có những dấu hiệu bất thường trong lòng đất, một làn sóng ma thuật cực kỳ đặc hữu mà chúng ta có thể đoán ít nhiều đó là dấu hiệu của Tản Viên Sơn Thần" Hắn chưa đáp lại ngay, những gì kẻ kia nói không hề mới với hắn, hắn cũng cảm nhận được. Hắn đang tự cho mình thời gian để rà soát lại hành động ngay cả khi hắn cho nó là hoàn hảo, như là một thói quen. Người kia cũng tỏ vẻ chờ đợi " So với Zion thì thế nào?". Cuối cùng hắn nói "Cô ta tỏ vẻ không hề quan tâm, có thể cô ta hơi chủ quan, nhưng tôi nghĩ không đáng ngại, những thứ được tôn thờ cổ xưa như bọn chúng luôn có khả năng đánh giá so sánh chuẩn xác hơn chúng ta nhiều" người kia đáp " vậy tại sao Sơn Thần lại không đoán được cô ta mạnh hơn" " Có lẽ biết, nhưng bản năng của những vị thần này là bảo vệ nơi đây, nên cho dù kẻ thù nào tới cũng thế" người kia nhún vai, suy đoán, và rồi bỗng thêm một câu " Zion không chịu giấu đi tung tích, Sun cũng chẳng phải kẻ kiêng dè gì, chúng không sớm thì muộn cũng sẽ đụng độ ngay những kẻ ở đây thôi, nhất là khi cảm ứng của Sơn Thần mạnh như vậy, chúng ta có nên rút họ về đây không" Hắn hướng đôi mắt thú vị nhìn lại " tại sao" Người kia đáp :" vì chúng ta ở đây vì mục đích kiểm ngiệm thứ đó. Giết chóc? Được thôi, nhưng chưa đến lúc, khi mà chúng ta chưa đạt mục đích của ta" Hắn gật đầu " Đúng thế, người đi kéo chúng về đây đi, trận chiến bắt đầu sớm quá, ta thậm chí còn chưa muốn nó diễn ra, vừa gấp mà lại vừa không gấp" Hắn kết thúc bằng mấy câu kỳ lạ, nhưng kẻ kia đã đi rồi, vội vã hơn hắn tưởng Người đó còn có mục đích khác khi tới đây, hắn biết. Hơi rắc rối cho hắn một chút, nhưng hắn có thể giải quyết được. Hắn thông cảm cho kẻ đó,vì tư tưởng của họ giống nhau. Không như Zion ,kẻ không coi bất cứ một ai trong tầm mắt, mọi thứ là rác rưởi và đáng bị xóa bỏ, Sun bị ám ảnh bởi cám giác đau khổ của người khác, giết người chỉ bởi ý thích bản thân, hắn và kẻ đó luôn coi trong tính mạng con người và hạn chế giết chóc nhiều nhất có thể. Nhưng với những kẻ ngáng đường hắn thì không bao giờ hắn có lòng nhân ái. Mỗi người đều có mục đích của mình và những ước vọng nhỏ hơn, đôi khi để thực hiện mục đích lớn cần hy sinh những thứ vụn vặt. Hắn là kẻ sẵn sàng hủy diệt tất cả chỉ để đạt mục đích của mình, trong viêc này cũng vậy. " Không cần thiết phải đánh nhau đến chết, nhưng nếu có nó thì chỉ có thể trách các người xui xẻo thôi" hắn nhẩn nha nói, quay lại nói mình xuất phát Một pháo đài ẩn hiện theo những màn sương phía sau hắn. --------------------------------------------------------------------------------------------------------- Không một dấu hiệu cảnh báo, không hề tỏ vẻ do dự, kẻ đó nhìn đám Châu với một con mắt khinh thường trước khi từ đó bắn ra một luồng sáng chết người. Có rất ít hy vọng đó không phải là mối đe dọa, và nếu như thât vậy thì cũng chẳng còn dư thời gian đâu mà giải thích với dò hỏi. Châu hứng ngay luồng mắt chết người bằng một mũi tên trực diện. Vụ nổ hất văng Châu ra xa cả chục mét, tạt bay cả Như ngã ra một bên. Trung hơi ú ớ trong việc tấn công một cô gái, mặc dù kẻ đó chỉ gần giống như vậy. Mang một thân hình gầy còm in đầy những vết xăm phát sáng, đối mắt trắng dã lên khi phát năng lượng cùng một tông màu với mái tóc dài tới tận chân. Một vị thần, hay đúng hơn một linh hồn tự nhiên hoặc linh thú được thờ phụng cổ xưa của một vùng đất hay giáo phái gì đó, giống như Sơn thần vậy. Châu cũng không thể nhận ra đó là vị thần nào, không nổi tiếng lắm như những kẻ khác, nhưng rõ ràng là kẻ đó đang chứng tỏ một sức mạnh cực kỳ khác biệt với người thường. Kết giới do Trâm và Huyền tạo ra tạm thời không giữ phòng thủ được bao lâu trước nguồn năng lượng không lồ bắn tới, nhưng nó đủ để Châu định thần lại. Gật đầu với Nhân và Như, cô lặn mình theo những đám bụi mù mịt ra bên cạnh kẻ đối địch. Nhân và Như lập tức phối hợp, không được nhịp nhàng cho lắm, và cũng không hiệu quả nhiều, ngọn lửa thì không thể nào tập trung lại thành một dòng năng lượng lớn , và sấm sét thì lại không duy trì lâu được về mặt thời gian. Tia sáng từ mắt cô ta xé nát ngọn lửa của Nhân , hơi khựng lại trước sấm sét của Như, trước khi xé nát mặt đất dưới chân họ. Nhân và Như té nhào, tia sáng lia thẳng vào mặt Như. Trung vung thanh kiếm lên cản tia sáng lại, có vẻ như nó có tác dụng. Hơi ngạc nhiên một chút, nhưng nữ thần này lại tiếp tục gia tăng năng lượng lên ánh mắt. Nó tạo sức ép cực lớn lên Trung. Thanh kiếm bỏng rát đôi bàn tay cậu, cậu gần như sắp buông xuôi nó. Đó là lúc Châu xuất hiện, cây nỏ lóe sáng phóng hàng loạt mũi tên vài yếu huyệt trên người cô ta. Nữ thần này kéo tia sáng từ mắt về cản lại. Châu biết những mũi tên của cô chỉ có một kết cục là gãy vụn trước tia sáng khủng khiếp này từ lúc va chạm vừa nãy. Cô lộn vòng trên không để né hai luồng sáng chết người, tay tạo ấn lệnh ngay khi nhảy lên. Những mũi tên, lập tức bay theo hình ziz zăc né luồng sáng bay thằng vào người nữ thần. Cô ta vung tay bắt lại, chỉ được một vài mũi tên. Nhưng ngay cả những mũi tên trúng đích cũng lập tức nát vụn ra như cám khi đụng vào người cô ta như những mũi tên cô ta bắt được vậy. " Nữ thần có cơ thể làm bằng năng lượng, thảo nào!" Châu lầm bầm vừa đủ để ai cũng nghe thấy. Nhưng ngay khi đó cô cảm nhận được một cảm giác lạnh toát sau lưng. Cô quay người lại vừa kịp lúc đối mặt với hắn. Một con ma cà rồng đúng nghĩa với làn da trắng nhợt, hai chiêc răng nanh dài trong miệng với đôi môi đỏ như thứ hắn uống. Hắn mặc một chiếc áo đuôi tôm kiểu xưa. Và hắn đang vung đôi bàn tay nham nhở của mình vào thẳng người Châu. Cô không kịp phản ứng, quá nhanh, hơn cô nhiều. Cô vẫn kịp thấy hắn cười nham nhở trước khi........................ "Hự" hắn rống lên, thân hình bị hất văng ra xa, Sơn thần trong hình dạng một con sư tử màu đồng đã từ bỏ vị trí quan sát mà lao thẳng vào người hắn, tung một cú táp không lồ. Ngay cả Châu cũng rùng mình trước cú táp đó. Hắn văng ra xa, nhưng không hề tỏ ra đau đớn. Hắn đứng dậy ngay lập tức, cưới khì khì, những vết xước sâu hoắm do sơn thần cào đang lành lại nhanh trông thấy. Châu rùng mình, đó là là khả năng của Châu, sự bất tử. Dĩ nhiên một con ma cà rồng luôn có thể phục hồi rất nhanh, nhưng phải khi uống máu,và nó không nhanh tới như vậy, nhất là khi vết thương đó là do một thứ nằm ngoài thông thường như Sơn thần tạo ra . Đó là lý do hắn có thể sống trong ánh mặt trời. Một con ma cà rống chúa. Nữ thần lập tức phát ra âm thanh tỏ vẽ không hài lòng, tên ma cà rồng nhếch mép, cố tình nói cho bọn Châu nghe thấy" con mồi nhiều thế này người phải chia cho ta một ít chứ" Châu ngưng đọng tinh thần, kẻ địch rất mạnh. Đó là lý do Sơn thần thức giấc. Họ đã sẵn sàng cho tử chiến. Ngay cả Trung chưa chiến đấu bao giờ cũng đang cực kỳ cảnh giác,cậu không để ý rắng có một ánh mắt theo dõi cuộc chiến nãy giờ tập trung vào thanh kiếm của cậu. Đôi bên đã sẵn sàng lao vào nhau. Trước khi............. Nũ thần cùng tên ma cà rồng như nhận được một tín hiệu nào đó, đột nhiên cau mày giận dữ, nhưng lại quay lưng bỏ đi, tên ma cà rồng trước khi đi còn thả lại một ánh nhìn tiêc nuối. Như dợm bước đuổi theo, đúng lúc một lá bùa rơi xuống, không phải của Như. Như lùi lại ngay tức khắc trước khi nó nổ tung toe ra một làn khòi mủ mịt. Châu vung tay bắn một mũi tên lên trời, kéo theo làn khói đi mất. Có vẻ bọn chúng chỉ muốn cản đường. Nhưng chúng thậm chí không hề che đậy dấu vết mình đi, cứ như thách thức Châu tìm ra bọn chúng vậy. Như im lặng , cuối cùng thốt lên một câu " trong số hai kẻ đó không ai biết dùng đạo thuật cả,còn một kẻ thứ ba là đạo sĩ, như chúng ta" Chỉ mới 3 kẻ thôi [/SPOIL] Cố gắng complete bộ này nào, gần kết rồi
Trời, có một chap mà ba kẻ thực lực cực kỳ mạnh mẽ đã xuất hiện và đòi...làm cái gì đó, mình cũng không biết luôn. Còn hai nhân vật ngồi trò chuyện, tiện thể nhắc thêm vài nhân vật giấu mặt khác nữa, đây là...đại chiến. Nhưng tại sao và như thế nào. Cậu thử làm một cái tóm tắt nho nhỏ cho những việc xảy ra sau bữa tiệc được không?
Chương 15: Sau scene với Hoàng , Nhân cãi nhau với Châu ngay ngày hôm sau, một chút miêu tả về nội tâm Như và chuyện Như tặng một chiếc nhân ếm bùa cho Kenvin, Trung phát giác ra một ý niệm ẩn sâu trong TTk khiến cậu không hoàn toàn sử dụng được nó CHương 16: . Một tuần sau bữa tiệc,Châu phát hiện ra những con mèo dùng để do thám, và tản viên sơn thần thức giấc triệu tập bọn họ vì cảm ứng được kẻ thù Chương 17: Nhờ có boss dẫn đường nên Châu đụng độ hai kẻ vừa rồi. Cảnh đầu tiên chính là cảnh nói của hai kẻ thù nhắm giới thiệu phe dark. Làm cai lít phe dark luôn - Nữ thần Zion: Là một sinh vật cổ đại được di giáo tôn thờ như một vị thần. Zion hoàn toàn không có cơ thể sống mà là một khối năng lượng chuyển động có thể phát ra những tia sáng chết người từ mắt, cũng như vô hiệu các đòn đánh vật lý vào người. Zion rất cao ngạo, khinh thường những kẻ yếu đuối hơn mình, coi mọi thứ chỉ là cỏ rác trên con đường cô ta đi. Nhưng cô ta vẫn ý thức được lợi ích của mình và hợp tác với con người khi cần thiết, Chuyến đi đến Vn lần này là một trong những sự hợp tác đó - ma cà rồng Sun Là một con ma cà rồng khác thường. Sun giống như một kẻ bệnh hoạn, coi giết người như một trò chơi, không hế co lòng nhân ái. Có thể lực thậm chí vượt xa cả Châu cùng những đặc tính của loài ma cà rồng, nhưng lại không hề sợ ánh mặt trời. Sun đặc biệt khoái Châu vì cô là người có khả năng phục hồi khũng khiếp như hắn, làm cho chỉ những pháp thuật cực mạnh mới hủy diệt được họ Đạo sĩ Yong Là một đạo sĩ đầy tài năng nhưng nội tâm cũng cực kỳ phức tạp hay có thể nói là cực kỳ phân hóa. Thiện ác bất thường. Sở trường là điều khiển nước. Hai kẻ nói chuyện ờ đầu chap: Tướng và phó tướng đội địch. Và hình như cũng không phải người lạ đâu
Chương trên đánh nhau phê quá nhưng tự nhiên nhảy vào đánh nhau nên không hiểu chi mấy :( Lý ra nên có chap con trâu dẫn đường đi chứ Hợp ko bim