Silent Hill - The Scary Land ! Fanfic !

Thảo luận trong 'Silent Hill Fans Club' bắt đầu bởi NTV Virus X-2, 4/8/05.

  1. Fires

    Fires Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    12/1/04
    Bài viết:
    339
    Thật đáng tiếc là dạo này mình bận quá!! Vốn là SV Kiến Trúc năm thứ 3 rồi, lúc thì rất rảnh rỗi, lúc thì lại bận túi bụi (có chút việc vào là bận ngay) thế nên không thể thường xuyên để tâm mà vừa nghiên cứu game lại vừa hư cấu truyện được!! Và mình cũng mới chỉ có điều kiện chơi hết SH3 thôi, có nhiều nhân vật hay của các bản khác cũng chưa được biết đến nữa...
    Hi vọng trong tương lai không xa, ngoài hư cấu lại nội dung của Silent Hill thì mình sẽ cố gắng vẽ tranh minh họa nữa!! Rất vui vì các bạn đã ủng hộ bài viết của mình, dù sao thì những bài viết đó cũng còn phải chỉnh sửa nhiều lắm!!
     
  2. heomoi

    heomoi Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    9/7/03
    Bài viết:
    246
    Nơi ở:
    Room 312, SAIGON
    bạn Fires viết hay quá,mình phải học hỏi ở bạn nhiều.Mong thiên thời địa lợi giúp bạn mau hết bận để anh em trong box nhanh có truyện đọc nha
     
  3. Fires

    Fires Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    12/1/04
    Bài viết:
    339


    ...6h sáng ngày 17 tháng 3 năm 1997 tại sân bay quốc tế Nigieria... Tôi mở cửa bước ra khỏi khu nhà nghỉ, ánh sáng bình minh dịu dàng khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn, thực hiện một vài động tác vận động ngắn cho tỉnh táo hẳn, tôi bước tới khu nhà ăn của sân bay...
    Khu sinh hoạt công cộng của sân bay được bố trí gắn liền với nhau và cách phi trường gần 100m. Đó là một quẩn thể kiến trúc vừa phải nhưng có sự liên kết rất tốt giữa các khu sinh hoạt: nghỉ ngơi, ăn uống, giải trí, y tế...
    Hướng Bắc là nơi đặt trạm y tế của sân bay, từ đó đi về hướng Đông vài bước sẽ tới được khu giải trí - theo bản chỉ dẫn thì đây là nơi bày các gameshow tự động, và cũng là nơi bày bán đồ chơi, đồ lưu niệm. Còn hướng Tây của khu nhà nghỉ chính là khu nhà ăn - nơi mà tôi sắp sửa đến. Khu nhà ăn rất sạch sẽ, không ẩm thấp như khu nhà nghỉ và trạm y tế.
    Tôi bước và nhà ăn, bên trong đã khá đông người, mặc dù nhà ăn rộng nhưng số bàn cũng đã ngồi gần hết, khu nhà ăn bố trí đa phần là bàn 2 đến 4 chỗ ngồi, bàn 6 đến 8 chỗ không nhiều lắm. Tôi nhìn quanh một lượt, xa ở góc phòng vẫn còn một vài bàn 2 chỗ chưa có người ngồi, tôi lại và chọn cho mình một chỗ ở đó... Tôi gọi một tác cafe nóng và một phần ốp-lết!! Ngồi với tách cafe, tôi lại mông lung nghĩ đến những chuyện đã sảy ra với mình đêm hôm trước. Tất cả những chuyện đó khiến tôi bị ám ảnh, mặc dù có thể nó không tồn tại, nhưng những hình ảnh đó khiến tôi nghĩ rằng nó đang tồn tại ngay trước mắt mình, và tôi như chạy đua với chính số phận của mình vậy. Đặc biệt là hình ảnh của người phụ nữ mặt áo đen đội mũ che mặt, ở bà ta có một cái gì đó khiến tôi vừa an tâm vừa lo lắng, một cảm giác rất lạ mặc dù bà ta chỉ xuất hiện trước mắt tôi trong khoảng thời gian ngắn...
    "Xin lỗi cô, tôi có thể ngồi cùng được chứ!??" - tôi thoáng giật mình nhìn lên, người đàn ông da đen tên Sam đang mỉm cười hỏi tôi... chưa đợi tôi trả lời, anh ta giải thích thêm và hỏi lại lần nữa...
    - Hôm nay do hành khách còn ở lại sân bay hơi đông nên nhà ăn không còn nhiều chỗ, tôi có thể ngồi cùng cô được chứ!??
    - Được!! Mời anh ngồi!!
    - Cảm ơn cô Yun!! - Sam nói rồi ngồi xuống - Đêm qua cô ngủ ngon chứ cô Yun!??
    - À Ờ.. cũng tạm tạm, tôi có gặp ác mộng nhưng mọi chuyện cũng đã ổn rồi...
    - Thế hả!? Đêm qua tôi quay lại trạm y tế tìm cô nhưng không hiểu sao lúc đó cô không ở trạm y tế nữa, tôi thắc mắc là không biết cô đang ở đâu nên đi tìm, tôi quay lại khu nhà nghỉ thì thấy điện trong phòng của cô sáng, cho rằng cô đã khoẻ và tự về phòng nghỉ nên tôi không làm phiền nữa..
    - Anh thật là người chu đáo!!
    - Ồ!! Lại là trách nhiệm thôi mà, chúng tôi luôn phải đảm bảo an toàn cho hành khách nghỉ lại qua đêm tại phi trường...
    - Anh Sam à!! Tôi có việc muốn nhờ anh một chút có được không!??
    - Nếu giúp được thì tôi rất sẵn lòng...
    - Về căn phòng số 101 tại khu nhà nghỉ... anh có thấy điều gì lạ lùng tại đó không!?
    - À... đó là một phòng khách loại kém của nhà nghỉ, thường thì hành khách đi máy bay không chọn phòng ấy, lần này cũng không có khách ở đó, nhưng cách đây vài tháng có một người đàn ông đứng tuổi mang quốc tịch Nhật Bản đã chọn phòng 101. Nhắc lại chuyện này... Người đàn ông đó rất kì lạ theo như nhận định của tôi. Ông ta kì lạ từ dáng vẻ bề ngoài đến cử chỉ, và càng kì lạ hơn đó là một hành khách đã mất tích tại sân bay này, tôi còn nhớ hồi đó do không tìm được tung tích của ông ta nên suýt nữa tôi bị thôi việc tại đây...
    - Chắc là anh biết tên ông ta chứ!??
    - Tất nhiên!! Theo như những gì trên Visa thì tên của ông ta là Takeshi Hiromastu... ông ta không mang theo nhiều hành lí, chỉ có một chiếc va li đã cũ thôi, qua kiểm tra do không thấy hàng cấm nên tôi cũng không tìm hiểu rõ bên trong đó có gì nữa!! Nhưng như tôi đã nó với cô, ông ta có vẻ gì đó rất kì lạ.
    - Kì lạ!??
    - Đúng thế!! Dạo đó tôi còn nhớ chuyến bay của ông ta cũng vì lí do thời tiết nên cũng phải hoãn lại một ngày giống như cô vậy, ông ta đến rồi chọn căn phòng số 101, ông ta ở cả ngày trong đó. Mọi chuyện vẫn sảy ra rất bình thường, cho đến sát giờ bay, do không thấy hành khách như trong bảng thống kê nên tôi phải đi tìm ông ta, tôi đến phòng 101 nhưng ông ta không còn ở trong phòng nữa!!! Tôi không biết lúc đó ông ta đi đâu, nhưng tóm lại là ông ta đã mất tích và đến giờ vẫn chưa hề có tin tức gì...
    - Quả là một điều kì lạ... Không biết có phải thật hay không nhưng tôi cho rằng mình đã gặp người đàn ông này!!
    - Ồ!! Thật vậy sao!? Cô gặp người đàn ông ấy ở đâu!?? Hẳn ông ta rất kì lạ như lời tôi kể chứ!??
    - Đúng vậy!! Tôi cũng không biết đó là sự thật hay chỉ là một yếu tố mang tính ảo giác, mộng mị... Nhưng có vẻ như người đàn ông này đã ghé thăm phòng nghỉ của tôi 2 lần!! Cho dù đó là thật hay mơ thì tôi cũng không ưa gì con người ấy!!! Ông ta nói về những điều không hay đã xảy ra với gia đình tôi trong quá khứ cứ như ông ta là người biết rõ mọi chuyện vậy!!
    - Chuyện này đúng là không bình thường chút nào!! Tôi cũng không rõ được con người ấy như thế nào với cô, nhưng cách mà ông ta xuất hiện rồi biến mất khiến tôi cũng có một vài cảm giác rất mơ hồ về sự tồn tại của con người này... Tiếc là tôi chưa từng tiếp xúc với ông ta nên cũng không thể biết được thực ra ông ta là người như thế nào!!!
    - Ừmm!! Hình như anh cũng là người tò mò đúng không!?? Và người đàn ông đó đã kích thích tính tò mò của anh!??
    - Mọi người ai cũng nói tôi thế!! - Sam mỉm cười đáp lại - Đúng là câu chuyện về người đàn ông mang quốc tịch Nhật Bản kia khiến tôi rất tò mò, nhưng tôi lại cho rằng đó chỉ là sự ham muốn được biết những câu chuyện lạ thôi!!
    - Ngoài những điều đó ra anh còn thấy điều gì khác không!?
    - Không!! Không có gì khác lạ, ngoài một điều là khi tôi kiểm tra lại căn phòng số 101 sau khi người đàn ông kia biết mất thì tôi không thấy căn phòng có vẻ gì đảo lộn so với ban đầu, tức là nó như chưa hề có ai đến ở trước đó, mọi thứ vẫn như cũ, kể cả những thứ rất nhỏ như những chiếc bàn chải đánh răng, những bánh xà bông cũng không hề thay đổi... Ngoài ra thì tôi không biết thêm gì về người đàn ông ấy
    - Dù sao những thông tin của anh cũng rất tốt đối với tôi lúc này... Tôi cho rằng thời gian vừa rồi tôi đã sống ở nhiều thế giới khác nhau, mọi chuyện dường như vẫn hiện rất rõ trong đầu tôi, giống như thực sự tôi vừa trải qua vậy, nếu như đó là những giấc mơ thì cũng là những giấc mơ rất khác với những giấc mơ của tôi từ trước tới giờ!! Và tất cả những điều đó - dường như người đàn ông bí ẩn kia biết rất rõ, cứ như chính ông ta là người ảnh hưởng trực tiếp đến mọi chuyện vậy...
    Sau đó Sam gọi một phần Pancake, chúng tôi cùng dùng bữa sáng và lái câu chuyện sang hướng khác. Sam kể về một số phong tục của đất nước anh, những câu chuyện của Sam cũng giúp tôi nguôi ngoai hơn phần nào...
    Tạm biệt Sam, tôi quay trở về phòng của mình, đi qua phòng 101 bất giác tôi nhìn vào cánh cửa trước phòng như một quán tính, cánh cửa vẫn im lìm đúng như chưa từng có chuyện gì đã xảy ra ở đó. Nhưng có điều gì đó khiến tôi tiến lại gần, cánh cửa không đóng chặt, nếu nhìn kĩ sẽ thấy được điều đó. Trong đầu tôi suy nghĩ thật nhanh rằng: "Tại sao mình không viếng thăm căn phòng này lần nữa?? Biết đâu sẽ có điều gì đó được sáng tỏ nếu mình tìm kĩ hơn trong căn phòng này!!". Nghĩ vậy tôi liền mạnh dạn đẩy cửa, đúng như tôi nghĩ là cách cửa không bị khoá. Tôi bước vào trong và nhìn lại một lần nữa, xem ra mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, vẫn là 2 chiếc giường kê song song với nhau, một bàn nước, 2 chiếc ghế, 1 tủ quần áo, 1 điện thoại bàn... ngoại trừ... chiếc vali trên giường là không còn nữa, rõ ràng trước khi rời khỏi đây tôi không hề cầm theo chiếc vali kia, chẳng biết là nó đã bị ai lấy đi!? nhưng thôi. Việc đó đối với tôi không quan trọng có thể Sam hoặc một nhân viên nào đó đã mang chiếc vali đó đi, hoặc là từ trước tới giờ không hề có chiếc vali nào trong phòng này, tất cả chỉ là sự tưởng tượng của tôi chăng!? Dù sao thì Tôi cũng bắt đầu tìm kiếm, từ trong nhà vệ sinh cho tới phòng ngoài kê hai chiếc giường song song, thậm trí tôi còn mở cả tủ áo ra xem có gì bất thường bên trong hay không!! Tất cả những gì tôi tìm được chỉ là một bản vẽ khác về khu vui chơi giải trí của sân bay và một mẩu giấy nhỏ nữa được chặn bên dưới chiếc điện thoại bàn, nó được viết bằng tiếng Nhật và có nội dung khá khó hiểu: "Không phải mọi cánh cửa đều dẫn ra hai hướng!! Địa ngục hay thiên đàng cũng chỉ cách nhau một cánh cửa. Có những con đường chia ra làm nhiều nhánh, có những lời nói vừa là sự thật vừa là điều dối trá... Tất cả chỉ có ở nơi mang lại niềm vui và tiếng cười cho mọi người!!!". Ở góc dưới bên phải tờ giấy ghi một con số 06... Tuy nhiên những điều ghi trong mẩu giấy chẳng nói lên điều gì, tôi bỏ tấm bản vẽ và mẩu giấy lạ vào túi... Tìm kiếm thêm chút nữa thì tôi bắt đầu thấy chán nản, nghĩ rằng chẳng có gì kì lạ quanh đây và quay lại toan bước ra cửa thì bất chợt chuông điện thoại reo lên sau lưng tôi. Điều đó khiến tôi thoáng giật mình, chẳng có ai ở phòng này, sao chuông điện thoại lại reo nhỉ!?? Tôi lại gần chiếc điện thoại, thận trọng nhấc ống nghe lên và áp vào tai mình... Đợi vài giây không thấy có tiếng ai nói, tôi mạnh dạn lên tiếng trước: "Hello!??" sau 2 giây, ở đầu giây bên kia cất lên một điệu cười rất lạnh lùng kèm theo đó là giọng của một người đàn ông, chẳng là ai xa lạ, chắc chắn đó chính là Takai...
    - Hì hì!! Chào cô gái, cô cũng là người tò mò và tự tiện đấy chứ!??
    - Ông.. Thực sự thì ông là ai!?? Và ông đang muốn gì!?? - tôi ấp úng hỏi lại.
    - Tôi là ai!?? Tôi có cho cô biết thì cô cũng không hiểu được, mà nếu có hiểu thì cô cũng không tin lời tôi nói, rồi cô sẽ tự có câu trả lời cho mình, không quá nhanh để hiểu hết mọi chuyện, nhưng cũng không quá lâu để kết thúc mọi việc đâu!!!
    - ...
    - Cô hãy đi theo sự mách bảo của lí trí, nó sẽ dẫn cô đến nơi cô cần đến để hiểu rõ mọi chuyện. Hẹn gặp lại!!

    Tiếng dập máy khô khốc, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, vẫn chẳng sáng tỏ được điều gì mà lại còn thêm mờ mịt hơn!! Không biết bao giờ thì mọi chuyện mới có thể chấm dứt!?
    Tôi mở cửa bước ra khỏi phòng 101, nhưng ... gì thế này, tôi đang đứng ở bên ngoài, bây giờ mới chỉ khoảng 9h sáng, tại sao trời đất lại tối sầm lại thế kia!?? Tôi ngước lên trời, chẳng có mây, chẳng có mặt trời nắng trói trang, mà cũng chẳng có trăng hay sao, tất cả tối mịt và đỏ lòm lòm, bầu trời lúc này giống như một tấm kính trong suốt bất chợt bị đổ một vũng máu lên vậy... Mọi vật vẫn ở chỗ cũ nhưng bao phủ là một màu đỏ, màu đỏ khiến cho người ta cảm thấy phát điên lên. Tôi lại như lạc vào một thế giới khác, chẳng biết ai đã tạo ra thế giới này?? lại một lần nữa tôi cảm thấy cô đơn trong thế giới ấy, tôi không còn sợ, nhưng lại thấy buồn, tôi muốn khóc nhưng chẳng thể khóc và không biết phải khóc vì điều gì, tôi muốn gào thét nhưng cổ họng của tôi như bị cái gì đó chặn đứng lại... tôi đang thấy mình điên loạn thực sự... tôi nhìn vào chỗ nào cũng chỉ muốn cấu xé, đập phá tất cả!! Nhưng trong một thoáng suy nghĩ, tôi vẫn cố gắng làm chủ bản thân, tôi nhắm 2 mắt lại, cố gắng nghĩ rằng "những chuyện này rồi sẽ qua, tôi cần phải tin vào chính bản thân mình". Tôi bắt đầu từ từ mở mắt ra, vẫn là một màu đỏ âm u, ghê rợn, nhưng tôi không còn cảm thấy quá kích động như trước nữa!! Có điều, bây giờ tôi chẳng biết là mình cần phải đi đâu!!! Xung quanh tôi chẳng có một ai, tất cả mọi thứ bắt đầu mờ ảo dần, đằng sau lưng tôi vẫn là cánh cửa phòng 101, tôi quay lại mở cánh cửa đó với hi vọng mình có thể trở về chỗ cũ, nhưng tôi đã lầm, phòng 101 bây giờ cũng đã thuộc về thế giới này, mọi thứ trong phòng vẫn thế, vẫn là 2 chiếc giường, 1 tủ quần áo... nhưng tất cả đã nhuốm một màu đỏ u ám!! "Bây giờ tất cả đã là địa ngục rồi, nhưng đã có lối vào thì nhất định phải có nơi ra khỏi đó cho dù đó là địa ngục đi chăng nữa!!". Tôi tự nhủ thế và cố suy nghĩ lại.. Tôi nhớ đến mẩu giấy vừa tìm thấy trong phòng của Takai. Những điều ghi trong mẩu giấy ấy liệu có liên quan đến những gì mà tôi đang thấy!?? Một cánh cửa đã dẫn tôi xuống "địa ngục" rồi thì hẳn sẽ có một cánh cửa khác đưa tôi đến "thiên đường". Có lẽ tôi đang ở địa ngục, còn không biết thiên đường sẽ như thế nào!?? Và cánh cửa dẫn đến thiên đường ấy nằm ở đâu tôi cũng chưa thể biết rõ được. Lại còn "những con đường được chia làm nhiều nhánh" nữa..
    Nhưng cứ đứng một chỗ thế này thì chẳng giải quyết được vấn đề gì. Tôi quyết định đi tìm những điều mà mình cho là đúng với một hi vọng không mấy lạc quan... Tôi bắt đầu qua khu nhà ăn, mở cửa bước vào và nhìn quanh, không có gì lạ, mọi thứ vẫn đỏ lòm lòm. Xung quanh các bàn ăn thậm trí vẫn còn những món ăn của khách nhưng không hề có một ai ở đây, cứ như một nơi vừa chịu một sự huỷ diệt, một ngày tận thế vậy. Bất chợt tôi nghe thất một âm thanh lạ tại quầy Bar, điều đó khiến tôi thấy hơi bất ngờ, nhưng tôi vẫn tiến lại gần để xem xem cái gì vừa phát ra tiếng động đó, trên mặt quầy có vài li nước ngọt, rượu bia đang uống dở. Bên dưới mặt quầy là một chiếc máy tính-thu tiền. Tôi cúi xuống đất và nhìn quanh, chẳng có điều gì lạ. Tôi quay ra khỏi quầy Bar và ngẩng mặt lên... Bất chợt(!) &!@^$# tôi phải mất gần 5' mới có thể bình tĩnh được. Trước mắt tôi lúc này có tới 5 "con vật" giống hệt như những "con vật" tôi đã từng gặpt trước đây, vẫn là một cơ thể cao bằng một người bình thường, da xám ngoét trơn tuột, không có tay, đầu chỉ có một cái vòi ngoe nguẩy qua lại. Chúng đang lết dần về phía tôi. Bất ngờ một đứa nhảy xổ vào, dùng cái đầu húc mạnh vào người tôi, cú húc đó khá mạnh, tôi ngã ngửa về phía sau, may thay tôi ngã đúng vào một chồng ghế bằng nhựa nên chỉ ê ẩm nhẹ. Cú huých của con quái vật khiến tôi bắt đầu bị kích động trở lại. Nỗi sợ hãi biết mất ngay sau đó, tôi nhổm dậy, tay quơ lấy một chiếc ghế quầy Bar bằng Kim loại và lấy hết sức mình nện xuống đầu con vật. Nó ngã bịch xuống đất, giãy lên đành đạch, 2 cái chân nó đạp liên hồi, từ cái vòi trên đầu tiết ra cái chất gì nhờn nhờn, tôi tiếp tục giáng những đòn thật mạnh xuống đầu nó, xuống cơ thể nó, con vật quằn quại một vài giây sau thì nó nằm im. Tôi tiếp tục động tác đó với 4 con còn lại... Không biết là vì cú huých của con quái vật khiến tôi mạnh mẽ hơn hay vì chúng quá yếu, nhưng tôi cũng hơi bất ngờ vì hạ chúng dễ dàng như vậy. Tôi nhìn lại nơi mình vừa đến, bàn ghế bị xô đẩy lộn xộn, dưới đất là 5 cái xác của 5 con quái vật, chúng nằm ngổn ngang giữa những bãi nước nhầy nhụa... cảnh tượng thật là tởm lợm. Khi bạn đang thấy hoảng sợ điều gì, bạn được đập phá thoải mái bạn sẽ đở hoảng sợ hơn rất nhiều. Nhưng sau khi sự hoảng sợ đó qua đi tôi bắt đầu bị ám ảnh về những gì vừa trải qua, tôi chưa bao giờ có một hành động quá mạnh và bạo lực đến như vậy!! Phải chăng tôi đã thay đổi?!? Tôi thấy lo sợ về điều đó, có thể cuộc hành trình sẽ còn kéo dài, hoặc cũng chẳng quá dài như tôi nghĩ, nhưng nếu mọi việc cứ tiếp tục diễn ra như thế này, sẽ đến lúc nào đó tôi trở thành một con người vô cảm trước sự đổ máu, tôi sẽ trở nên lạnh lùng trước cái chết của một sinh vật nào đó. Đó có phải là điều quá tàn nhẫn hay không...?!? Tôi ngồi xuống, áp mặt lên đầu gối và khóc, tôi khóc mỗi lúc một to hơn, và tôi khóc thật lớn như muốn quên đi nỗi buồn. Tại sao người ta lại phải thay đổi ....?!?

     
  4. Fires

    Fires Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    12/1/04
    Bài viết:
    339
    Hôm nay lên mạng tự dưng lạnh lạnh lại có hứng viết tiếp. Thực sự là mình có rất nhiều ý tưởng cho câu truyện của mình, nhưng để hệ thống lại cho hợp logic quả là không dễ dàng, hơn nữa khả năng diễn đạt cũng không tốt nên viết ra thành văn rất khó đối với mình. Nếu có một sự góp ý hoặc sự chỉ dẫn chi tiết nào đó có thể câu truyện của mình sẽ hợp lí hơn trong cách diễn đạt.
    Nhưng nếu ai đó có thích câu truyện này của mình thì hãy yên tâm. Mình sẽ hoàn thành nó, bởi vì mình đã nghĩ ra kết cục của truyện rồi!!
     
  5. Fires

    Fires Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    12/1/04
    Bài viết:
    339
    Lúc này tôi đã ở bên ngoài trạm y tế!! Chung quanh tôi vẫn đang bao chùm một màu đỏ quạnh quẽ vô hồn. Tôi đang nhớ lại khoảng khắc lúc mình ở bên trong trạm y tế, từ từ lại gần và đẩy nhẹ cửa bước vào... Trước mắt tôi lúc này khung cảnh không còn u ám nữa, xung quanh không còn bị bao phủ bởi màu đỏ ghê rợn nữa!! Có vẻ như tôi đã tìm đúng nơi cần đến thì phải. Nhưng ... hình như xung quanh đang vào lúc nửa đêm hoặc ít ra thì lúc này trời cũng đã tối rồi. Tôi thoáng ngạc nhiên về điều đó!! Bởi vì mới đây thôi chỉ là 10h sáng. Vậy mà bây giờ thì đồng hồ trên tường của trạm y tế đã chỉ là hơn 22h đêm rồi!! Tôi định thần lại và nhìn xung quanh. Đằng sau lưng tôi là cánh cửa mà trước tôi đã gặp cùng với những giòng chữ được viết bằng máu, giờ đây những giòn chữ ấy không còn nữa. Bên phải chính là dãy hành lang chạy ra hướng Đông - nơi cách đây ít lâu tôi đã chạy trốn con vật với hình thù gớm guốc. Nhưng lúc này tôi không biết là mình cần phải đi đâu!?! Và tôi cho rằng: "Có vẻ như mình vừa mới thoát khỏi địa ngục, như vậy đây chắc là thế giới thực tại. Nếu đã vậy thì mình chỉ cần ra khỏi trạm y tế và quay trở về khu nhà nghỉ là xong...". Nghĩ vậy tôi liền quay lại mở cửa, nhưng ... cánh cửa đằng sau lưng tôi đã bị khoá lại. Giống hệt như lần trước, đây là cánh cửa chỉ có một chìa khoá duy nhất và rất kiên cố!! Tôi hơi giật mình bởi không hiểu tại sao cánh cửa lại bị khoá lại... Nhưng dù gì tôi cũng không mấy lo vì mình đã ở một nơi có cảm giác quen thuộc rồi. Tôi lần trở lại căn phòng số 15 trước đây với hi vọng tìm thấy chìa khoá để mở cánh cửa kia... Thật không may là phòng số 15 cũng đã bị khoá, tôi lần tìm tất cả các phòng còn lại. Nhưng tất cả các phòng bệnh nhân đều đã khoá cả!! Tôi liền chạy thẳng về phía khu nhà kho. Tại đây tôi nghĩ là mình nên tìm một cái gì đó trong khu phòng thí nghiệm... Nhưng cả 3 gian của phòng thí nghiệm đều đã bị khoá cả!! Tôi đã thấy chán nản và toan bước đi thì sực thấy được điều gì đó!! Tôi quay lại nhìn kĩ vào cánh cửa trước phòng thí nghiệm điều chế sinh vật... Có cái gì đó đang phát sáng, rất nhỏ ở ngay trên cánh cửa. Dưới ánh sáng lờ mờ của điện hành lang nên nếu không nhìn kĩ sẽ không thể thấy rõ được!! Tôi liền tìm đến cầu giao để ngắt điện xung quanh hành lang... Đoạn quay về phía cánh cửa phòng điều chế sinh vật... Có một giòng chữ được bôi bằng bột lân tinh phản quang đang tự phát sáng trên cánh cửa... Được viết bằng tiếng Anh với nội dung rằng :"Những điều đẹp đẽ nhất thường có thể bắt nguồn từ những thứ bẩn thỉu và đáng bỏ đi nhất!! Thiên đường sẽ là nơi người ta tìm thấy hạnh phúc nhưng cũng là nơi tội lỗi nhất..." Thật là những điều khó hiểu. Tôi chỉ thoáng nghĩ ngợi về những điều mình vừa đọc được!! Vậy nên tôi tìm lại nơi có cầu giao để bật điện hành lang lên. Nhưng cũng thật quái quỉ. Tôi gạt tới gạt lui mấy lần mà điện không sáng lên nữa!! Và tôi bắt đầu có linh cảm sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra... Tôi lần vào trong túi quần, ở trong ấy vẫn còn chiếc đèn Pin mà tôi tìm được ở một phòng bệnh nhân trước đây... Thật may là nó sáng. Tôi soi chung quanh để tìm xem có gì đó xảy ra không!??
    Thế rồi .... tôi để ý thấy là nãy giờ cửa nhà kho đã được ai đó, hay cái gì đó mở ra rồi. Đó chính là nơi mà trước đây, tôi đã vào và tìm thấy chiếc cầu thang dẫn lên gác thượng của toà nhà này... Trong đó liệu có gì không nhỉ!?? Tôi lần mò lại gần cửa nhà kho, rất thận trọng và từ từ... Tôi hé cửa soi đèn Pin vào trong, bên trong chỉ là những đồ vật dự trữ, và cả những bàn ghế cũ không còn dùng đến nữa!! Chiếc thang thẳng mà trước tôi leo lên thì giờ đã được gập trên cao. Chưa cách nào kéo xuống luôn được!! Tôi đang nghĩ ngợi thì chợt... có một ai đó xô tôi ngã dúi dụi vào trong. Sau đó cửa nhà kho sập lại thật mạnh... Tôi vội choàng dậy, cầm lấy tay nắm mà kéo ra... Nhưng cửa nhà kho cũng đã bị khoá lại... Tôi gọi thật to xem ai đó đang ở ngoài và làm như thế với mục đích gì!?? Thì chỉ nghe thấy tiếng rên nhẹ nhẹ ở bên ngoài, một lát thì hết!! Nhưng cửa nhà kho vẫn khoá, vậy là tôi đã bị nhốt lại ở bên trong...
    Tôi đang ở trong một cái nhà kho của một trạm y tế thuộc một sân bay quốc tế, không rõ đang là mấy giờ, nhưng chung quanh tôi mọi thứ đều tối tăm, và chắc tôi sẽ không thể nhìn thấy điều gì nếu như không có chiếc đèn Pin nhỏ trong tay... Tôi đang nhìn lại xung quanh mình, tất cả những gì tôi thấy được là một đống bàn ghế hỏng ngổn ngang cộng với một đống rác phế thải chưa kịp đem đi cho tiêu huỷ!! Tôi nhìn lên trần nhà ái ngại. Ở đó vẫn còn lỗ hổng và có một chiếc thang để leo lên gác thượng!! Nhưng nó quá cao để có thể với tới, tôi liền nghĩ đến việc sẽ bắc những chiếc bàn ghế đã hỏng kia lên cao hơn để có thể với tới chiếc thang sắt!! Nghĩ vậy là làm vậy. Một lúc thì đống bàn ghế ngổn ngang đã xếp lại cho cao hơn để có thể đứng lên trên!! Tôi thận trọng lay nhẹ cái đống ấy để chắc chắn mình sẽ không sao khi đứng lên trên đó... và bắt đầu trèo lên, thật là bực mình vì khi trèo lên chiếc ghế cao nhất thì tôi cũng chỉ chạm được đầu ngón tay vào chiếc thang sắt, tức là tôi không thể nắm vào nó để có thể leo lên dễ dàng được, nếu muốn đu cả thân người lên chắc sẽ phải nhảy lên một chút!! Nếu ở dưới đất thì tôi chẳng phải suy nghĩ về điều đó!! Nhưng trong tình trạng lúc này - khi tôi đang đứng trên một đống lộn xộn có thể xập xuống bất cứ lúc nào, với chiều cao gần 3m thì đó quả là một chuyện mạo hiểm!!
    Biết làm cách nào được, tôi đành phải phó thác cho số mệnh vậy... Tôi cố gắng bình tĩnh nhất có thể, chiếc đèn Pin trong tay hướng thật kỹ về phía chiếc thang sắt để định dạng, sau đó tôi cho chiếc đèn Pin vào túi quần và lấy đà.... (Hấp) thật may là tay bên phải của tôi đã chụp được bậc cuối cùng của chiếc thang đứng bằng sắt... Tôi thoáng thở phào và đưa nốt tay trái lên nắm lấy bậc thang, cứ vậy và tôi đã có thể leo trên chiếc thang sắt, ngay sau đó thì đống bàn ghế tôi vừa dẫm lên đổ xuống rào rào. Có thể nó đổ xuống sau cú lấy đà nhảy lên của tôi, dù sao thì cũng thật là may mắn!!
    Tôi đã leo được lên đến sân thượng của toà nhà, sân thượng thông với kho bằng chiếc thang sắt mà tôi vừa leo lên, ngoài ra thì đường này không thông tới bất cứ một tầng nào của toà nhà... Tôi lấy chiếc đèn Pin trong túi ra và soi chung quanh... Xem ra sân thượng rộng hơn là những gì tôi thấy bên dưới tầng 1 của trạm y tế!! Trong bóng tối mờ ảo và gió trời táp vào mặt lạnh lẽo, cộng với không gian tĩnh lặng tôi cảm thấy rất rõ điều đó!! Tôi nhìn xung quanh một lượt, tất cả đều rất tối, và chỉ từ chỗ này tôi sẽ khó mà biết được mình cần phải đi tiếp về phía nào, tôi chỉ nhớ là sau khi lên khỏi chiếc thang sắt, đi chếch về phía Tây Bắc một chút là tôi sẽ tới một nơi gắn một chiếc thang sắt khác nối xuống mặt đất, chỉ không hiểu được là chiếc thang đó có thực hay chỉ là một sự tưởng tượng trước đây của tôi nữa!?? Dù sao thì đó là manh mối duy nhất của tôi lúc này, đành phải tin vào điều đó vậy!! Tôi nghĩ thế và làm theo những gì suy nghĩ mách bảo, một lúc thì tôi lần được ra đến bức tường đó!! Quan sát kĩ một chút tôi thấy đúng là có một chiếc thang dẫn xuống, nhưng thật đáng tiếc là nó đã bị gãy từ đoạn nối từ tầng 3 trở xuống của toà nhà này!! Chẳng còn hi vọng gì vào cái thang này nữa, tôi bắt đầu chán nản!! Tôi ngồi xuống đất, dựa lưng vào thành lan can của tầng thượng, mắt ngước nhìn lên trời, chẳng hiểu đây là đâu, bầu trời chỉ có một màu đen thăm thẳm, tôi tắt chiếc đèn Pin đang cầm trong tay đi!! Đó là vật duy nhất có thể phát sáng quanh tôi lúc này, không gian trở nên tối tăm và tôi chẳng có thể nhìn thấy điều gì nữa, tôi nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, xung quanh tôi vẫn tối như vậy!! Một lúc thì tôi đã không thể phân biệt được lúc nào mình nhắm mắt hay mở mắt nữa... Có một người đang gọi tên tôi, nhẹ thôi!! Nhưng cũng như lần trước, do chung quanh đang thật tĩnh lặng nên tôi nghe khá rõ, sợ là mình nghe nhầm nên tôi lại phải lắng tai một lần nữa, quả nhiên tiếng gọi ấy lại cất lên lần nữa, có vẻ tiếng gọi ấy phát ra ở phía bên tay trái của tôi... Tôi ngồi dậy, bật đèn Pin lên và đi về hướng vừa phát ra tiếng gọi ấy, tôi men theo lan can của tầng thượng mà đi, tiếng gọi ấy lại phát ra một lần nữa! Tôi thấy rất quen thuộc, và tôi đã nhận ra đó là giọng của người đàn bà áo đen che mặt tôi đã gặp trước đây, cũng tại trạm y tế này!! Một lúc sau thì tôi đã nhìn thấy người tôi cần gặp, vẫn như lần trước!! Người phụ nữ vẫn mặc một chiếc váy đen kiểu châu Âu cổ điển, đội một chiếc mũ rộng vành có mạng che mặt nên tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của bà ta!! Bà ta đứng ngay tại nơi giao nhau của 2 thành lan can tầng thượng!! Tôi đi chậm lại khi đến gần bà..
    - Chúng ta lại gặp lại nhau? - Người phụ nữ cất tiếng hỏi tôi trước!!
    - Đúng vậy, hân hạnh gặp lại bà!! Có vẻ như lần trước bà bỏ đi hơi vội vã!? - Tôi đang cố tỏ ra thật bình thản, nhưng thực ra trong lòng thấy hồi hộp lắm!!
    - Lần trước chúng ta chưa có nhiều thời gian để hiểu về nhau, nhưng hi vọng sau lần này cô sẽ có cảm tình với tôi hơn!?
    - Tôi cũng hi vọng là như vậy!! Nhưng điều trước hết tôi muốn biết đó là tôi đang ở đâu!? Đó là điều thắc mắc đơn giản nhất, nhưng tại sao đến lúc này tôi vẫn chưa được biết!?? Đây có phải là một giấc mơ?!? Và tại sao tôi lại chỉ mơ những điều lặp lại như thế?!?
    - Con đang sống ở một thế giới thứ 2, đó có thể là một giấc mơ của con, cũng có thể là một sự tưởng tượng, mà cũng có thể đó chính là sự thực!! Xét cho cùng thì sống ở đâu người ta cũng có cho mình một kí ức để tư duy, để điều khiển cơ thể kia mà!! Chỉ cần điều đó thì thế giới nào cũng sẽ là thế giới thực, còn nếu con chỉ sống để nghĩ mà không có cảm giác gì thì thế giới nào cũng chỉ là ảo giác thôi!!
    - Nhưng điều này liên quan đến tính mệnh của tôi!! Làm sao tôi có thể biết tôi sẽ sống hay chết khi cứ lang thang trong nơi này kia chứ!?
    - Sự sống đối với con quan trọng đến vậy kia!?? Cũng đúng thôi! làm một con người thì ai chẳng muốn sống, nhưng sống như thế nào thì chẳng phải ai cũng quan tâm đến!!
    - Bà nói như thế là có ý gì?
    - Có vẻ như con đã bắt đầu chán nản với những gì xảy ra xung quanh mình? Tẩt cả chưa thể kết thúc sớm được đâu! Ta có thể giải thích cho con biết con đang ở nơi nào, nhưng điều đó phỏng có ích gì khi mỗi lúc con lại vô cảm hơn với những chuyện đã xảy ra nhỉ!?
    - Bà cần phải quan tâm đến điều đó làm gì? Bà đâu phải là tôi? Bà đâu thể hiểu được những điều tôi đã trải qua?
    - Con đã trải qua những chuyện gì lẽ nào ta lại không biết được!! Nhưng chỉ có như thế mà khiến con vô cảm, thờ ơ với chính bản thân mình thì chẳng đáng! Nhưng thôi, lần này ta cũng không thể gặp con quá lâu được, tất cả những gì ta có thể giúp con lúc này đó là làm cho con hiểu được: dù chuyện gì có xảy ra tồi tệ nhất, con cũng phải có cho mình một mục tiêu. Và phải luôn nghĩ rằng nhất định và bằng mọi giá sẽ thực hiện bằng được mục tiêu ấy!! Con đã xác định được mục tiêu của mình lúc này chưa?
    - ...


    Người phụ nữ nói rồi bước đi, trong bóng tối, tôi chẳng kịp nhìn xem bà đã đi theo hướng nào nữa, chiếc đèn pin trong tay không đủ rõ để tôi nhìn thấy bà bước đi trong bóng tối!! Vậy là tôi vẫn chưa biết được mình đang ở đâu!!? Nhưng lúc này tôi đã phấn chấn hơn một chút, dù sao thì những điều người phụ nữ kia nói ra cũng giúp tôi tỉnh lại, tôi cần tìm lại chính bản thân mình, mục tiêu trước mắt chính là làm cách nào để ra khỏi nơi này...
    Tôi cầm chiếc đèn Pin nhỏ trong tay, lần theo lan can trên tầng thượng để tìm một lối có thể đi xuống phía dưới!! Đi được một đoạn thì tôi nhìn thấy có một mảng lan can bị vật gì đó đập vỡ, những miếng tường rơi ra đang năm bên cạnh đấy, không biết là cái gì đã đập vỡ được cả một mảng lan can lớn như thế nhỉ?? Tôi lại gần đống đổ nát ấy, dưới ánh đèn Pin lờ mờ, tôi nhìn thấy có một vật gì đang nhấp nháy ánh kim loại trong đống đổ vỡ kia, tôi liền thò tay xuống nhặt lên và xem kĩ thì hoá ra là 1 chùm có 3 chìa khoá, trong ấy tôi nhận ra chiếc chìa khoá cửa chính của trạm y tế này "Thì ra chiếc chìa khoá đã được ai đó đem tới đây, nhưng đó là ai mới được nhỉ??". Tôi cho chiếc chìa khoá vào túi, đoạn đứng dậy quay đi thì bỗng thấy sàn tầng thượng hơn rung lên, rung động mỗi lúc một mạnh, giống như có cái gì đồ sộ lắm đang tiến nhanh về phía tôi vậy!! Thế rồi bỗng dưng tôi có cảm giác cái gì đó đang nhằm vào mình mà bổ xuống, tôi vội nhảy qua trái thật nhanh.... Tức thì một mảng lan can ngay chỗ tôi vừa đứng bị bể xuống rất lớn, giống như bị một vật phang xuống rất mạnh vậy... Tôi hoảng hốt, cầm chiếc đèn Pin lia về phía trước, trong bóng tối lờ mờ hiện ra một thân hình của một sinh vật lạ, cũng giống như một con người nhưng rất to lớn, sinh vật ấy phải cao hơn 2m. Từ đầu tới chân nó được cuốn băng kín mít như xác ướp ai cập, chỉ có những miếng băng bên tay phải là không biết vì sao đã rách tả tơi, để lộ một màu da xám ngoét tối tăm... Tay trái sinh vật kia cầm một đường ống lớn - loại đường ống bằng thép mà người ta vẫn hay dùng để nối các chi tiết kĩ thuật trong mỗi toà nhà cao tầng.... Có thể đó chính là tác giả của đống đổ vỡ kia chăng??? Nhưng dù sao thì nó cũng rất đáng sợ, tôi quay lưng lại và tính chuyện chạy khỏi đó cho thật nhanh... Ngay lập tức sinh vật kia liền đuổi theo tôi. Trong bóng tối, tôi chẳng biết là phải chạy đi đâu cho thoát, cái tầng thượng này dẫu có rộng thì cũng chỉ một vài bước chạy là hết, tôi chợt nhớ tới đường xuống nhà kho, liền lần mò tìm ra chỗ ấy!!! Tôi vội bám vào chiếc thang sắt mà lúc này vừa leo lên để trở xuống dưới nhà kho, khi tôi vừa leo xuống bậc cuối cùng, liền 1 tay bám bậc thang, một tay soi đèn pin xuống để xem có chỗ nào có thể nhảy xuống được hay không!?? Bất chợt cái thang rung lên bần bật. Có vẻ như ở bên trên, sinh vật kia đang tìm cách phá cái thang để tôi rơi xuống dưới, chẳng kịp nghĩ lâu về điều đó!! Chỉ sau 2 lần rung rất mạnh, chiếc thang rời khỏi tường và rơi xuống dưới, tôi chỉ kịp hét lên thật to rồi nhận ra xung quanh bỗng sáng bừng lên và rồi ...
     
  6. Fires

    Fires Donkey Kong

    Tham gia ngày:
    12/1/04
    Bài viết:
    339
    Ùm, lâu lâu rồi không viết bài ở đây, dạo này mình dở hơi quá!! Ý tưởng thì nhiều mà không biết tổ hợp lại ra sao để mà viết ra.
    Mà.. ở đây có ai còn thèm đọc truyện của tui nữa hay không!?? Cho tui vài ý kiến để tui còn hứng mà viết tiếp chứ nhể?!?
    Tự mình viết rồi lại tự mình đọc nghe cũng hơi oải đấy bà con nhỉ!??
    Thôi thì vào viết mấy dòng để củng cố tinh thần, để topic này khỏi rơi rớt và quan trọng nhất là câu tí MP :hug: :p
     
  7. heomoi

    heomoi Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    9/7/03
    Bài viết:
    246
    Nơi ở:
    Room 312, SAIGON
    tui vô đọc nè :hug: :hug: :hug:
     
  8. nthnth

    nthnth Eileen's man Moderator Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    18/7/03
    Bài viết:
    1,178
    Nơi ở:
    Lake View Hotel
    NTH cũng đọc nè, nhưng dạo này bận quá nên ít viết bài trả lời mọi người.
    Cộng tí MP để khuyến khích nhá
     
  9. lonesomeone

    lonesomeone T.E.T.Я.I.S

    Tham gia ngày:
    14/1/06
    Bài viết:
    614
    Này, lâu quá không thấy bác viết thêm, hay là để tui thêm cho một ít, phần kết truyện bác viết nha'
     
  10. PIKEMAN98

    PIKEMAN98 Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    18/5/05
    Bài viết:
    162
    Nơi ở:
    EcchiCity
    ha cái bà Woman In Black đó là mẹ của Yunađúng ko vậy?
     

Chia sẻ trang này