Stories Of Lineage2

Thảo luận trong 'L2's Third Party' bắt đầu bởi MasterDiablo, 12/8/05.

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. MasterDiablo

    MasterDiablo Black Knight

    Tham gia ngày:
    2/1/05
    Bài viết:
    18,615
    Nơi ở:
    Avalon
    Chương 21: Phần kết

    Khi người đàn ông kết thúc câu truyện, nhưng tia sáng đầu tiên bắt đầu le lói xuất hiện trên nền trời tối đen. Đêm dài đã qua đi và bình minh đang tới. Ngọn lửa đã tắt hẳn, chỉ còn lại một đống tro tàn âm ỉ. Người kể truyện châm lại tẩu thuốc và hít một hơi dài trầm tư.

    “Câu truyện của tôi tạm thời dừng lại ở đây. Cùng với thời gian, rất có thể câu truyện sẽ tiếp diễn. Biết đâu, vào một ngày nào đó, tên của những người ngồi đây hôm nay sẽ được tôi nhắc đến trong những câu truyện còn chưa kể.”

    Ánh dương quang bắt đầu ló dạng và tôi có thể cảm thấy một sự hối thúc lạ lùng, dường như một sự kiện vô cùng quan trọng đang xảy đến nơi đây. Phải cố gắng hết sức tôi mới nói lên lời: “Ông là ai? Tại sao ông lại kể cho chúng tôi những câu truyện đó. Và hơn nữa, làm sao ông biết được tất cả những điều ông đã kể?”

    Không nói một lời, người lạ mặt từ từ đứng lên. Càng đứng lên, lão trở nên to lớn! Khi ngồi trông lão chả khác gì một người bình thường, nhưng bây giờ, lão đã biến thành một người khổng lồ, cao đến gần sáu mét, phủ bóng xuống toàn bộ nhóm người chúng tôi. Nét mặt của lão vẫn ẩn kín sau chiếc mũ trùm đầu. Rồi, từ từ, nhẹ nhàng, lão dần dần tan vào hư không. Tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh cơ thể lão mờ dần, đầu tiên là tại các viền ngoài cơ thể, rồi đột nhiên cùng với một cơn gió cuốn lão tan biến đi trong làm bụi mịt mờ.

    Lão không tiết lộ một điều gì vào thời điểm đó, nhưng bây giờ, ngỗi nghĩ lại, tôi cảm giác như mình biết được đó là ai. Việc cải dạng đi lang thang trong thế giới này để kể lên những câu truyện về lịch sử các giống loài chắc chẳng phải là sở thích của những nhân vật đã từng xuất hiện từ thời kỳ sơ khai của trái đất đó sao? Rất có thể đó chính là Người, là vị thần đã sáng tạo ra giống loài thống trị thể giới ngày nay, loài Người.
     
  2. MasterDiablo

    MasterDiablo Black Knight

    Tham gia ngày:
    2/1/05
    Bài viết:
    18,615
    Nơi ở:
    Avalon
    Chronicle I : Harbingers Of War
    (Trình tự các chương không đúng cho lắm, tôi sẽ cố gắng sắp xếp lại mong các bạn thông cảm)
    (Trích từ www.l2vn.com/forum)​



    Chương I: Trận chiến thành Giran


    Nhờ những nỗ lực của đức hồng y giáo chủ Seresin, những hạt giống của lòng tin giữa các dân tộc bắt đầu bén rể, cho dù nó mong manh đến đâu. Tất cả các giống loài đều nhận thấy một dự cảm bất yên báo hiệu một cơn khủng hoảng đang tới gần. Những ngọn lửa chiến tranh đang bao phủ cả thế giới lại bùng lên từ một nơi ít ai ngờ tới nhất. Chiến tranh không bắt đầu từ những vùng biên cương xa xôi hay miền cực bắc giá lạnh, nơi trú ngụ của những quái vật kinh hồn, mà lại bắt nguồn từ giữa lãnh thổ yên bình của loài Người.


    Lịch sử như một thầy giáo nghiêm khắc chỉ biết dạy đi dạy lại những bài học bất biến. Lịch sử đã chứng minh loài Người cũng cần kẻ địch như là không khí và nước uống. Nếu không tìm dược địch thủ, nhất định họ sẽ tìm cách thách thức những kẻ ở xung quanh mình. Từ cái khoảng khắc tôi đọc về thảm hoạ xảy ra tại lâu đài Giran, lời dạy của người thầy duy nhất tôi từng có lại vang vọng bên tai: Bởi vì họ được sinh ra từ những vật thải của các vị thần, bản chất loài người là bẩn thỉu...


    Ngay sau khi ngài đại sứ Elve bước qua cổng lâu đài Aden, lãnh chúa vương quốc Gludio, nam tước Lewin Waldner, bị đánh bật ra khỏi vương quốc của mình. Vị lãnh chúa mới của Gludio chỉ là một kẻ lang bạt không rõ nguồn gốc. Tại vùng Dion, nam tước Ashton cũng phải bỏ ngai vàng lại, chạy trốn đến Aden để lẩn tránh quân phiến loạn. Đoàn quân của hoàng đế Amadeo đã không thể đến kịp để bảo vệ ngôi vị của bá tước do bị một đám lính đánh thuê Ol Mahum chặn đường. Những luật lệ liên quan đến việc công thành thật khắc nghiệt - một thủ lĩnh quân phiến loạn chỉ cần chiếm được thành là đủ điều kiện trở thành người cai trị hợp pháp của cả vùng lãnh thổ. Hoàng đế chỉ có thể chấp nhận kẻ thắng cuộc một khi thành đã sang tên đổi chủ. Đây là một thời kỳ mà loài người phải hết sức cẩn thận đề phòng - những cuộc nổi dậy ở những vùng xa xôi nơi biên thuỳ cũng có thể dẫn tới sự sụp đổ của cả vương quốc. Thế cuộc đang trượt dần vào trong sự hỗn mang - một cuộc chiến quan trọng đang diễn ra tại vùng đất phồn vinh nhất của vương quốc, đánh dấu một bước ngoặt quan trọng cho những gì đã, đang và sẽ xảy tới cho vương quốc loài Người.


    Có rất nhiều sự kiện đáng nghi xảy ra xung quanh trận chiến thành Giran. Trong bối cảnh những lãnh chúa xung quanh bất ngờ đồng loạt bị lật đổ, tại sao bá tước Carmon Esthus lại đi hao phí quân lực trong một cuộc viễn chinh tìm diệt Antharas? Tại sao những kẻ sống sót sau cuộc chiến đó lại lang bạt khắp nơi? Ngài bá tước đã lưu lạc về đâu, và tại sao ngài lại giao quyền cai quản lâu đài cho Leona Blackbird, một cô gái còn chưa từng thể hiện được điều gì quan trọng?

    Tại sao những người lính trên chiến trường đẫm máu vẫn có thể vui vẻ chấp nhận số phận như nó vốn có? Câu trả lời thật rõ ràng đối với Jighart Ein, một người lính đánh thuê đã đi cả quãng đường từ Elmore đến đây để tham dự cuộc công thành, cũng như đối với nàng công chúa trẻ tuổi đang cố sức bảo vệ toà lâu đài mà ngài bá tước gửi gắm. Đối với họ và còn rất nhiều người khác, đó là bởi vì những người báo hiệu chiến tranh (the Harbingers of War) đã đến.

    - Học viên của học viện Hardin và tác giả của Desperion, Hindermith, Order of the Empire, 1640
     
  3. MasterDiablo

    MasterDiablo Black Knight

    Tham gia ngày:
    2/1/05
    Bài viết:
    18,615
    Nơi ở:
    Avalon
    Chương II: Những người báo hiệu chiến tranh: Erika (phần I)

    Doanh trại chuẩn bị đánh thành Giran

    Hố Innadril ngăn cách giữa hai vùng Giran và Innadril. Một vùng đất hoang phế trải dài về phía bắc cho đến Hẻm tử thần, và một dòng sông đầy nước mắt chảy về Nam vào hồ Innadril. Trên đỉnh đồi nằm trên bờ hồ phía đông bắc sừng sững một toà thành hướng ra phía mặt hồ mênh mông.


    Đó là một ngày hè nóng nực, ánh nằng thiêu đốt làn da như ngàn vạn mũi tên. Hào nước bao quanh thành lấp lánh phản chiếu ánh dương quang, nhưng từ những đỉnh núi cao phía bắc người ta có thể thấy những đám mây đen kéo lại, báo hiệu những cơn mưa nặng hạt. Tiếng quạ kêu quang quác vang động thinh không, và cả hai đội quân đều căng lên như cung đã dương, chờ đợi thời điểm bắt đầu trận chiến đang lặng lẽ đến gần.


    Graham chỉ là một lão già bên trong một bộ trang phục hoa lệ, là người đại diện cho lãnh chúa và có phong thái như một gã trọc phú đang đi thăm một cung điện nào đó. Bước vào trong lều, lão vừa đưa tay sửa sang lại xống áo vừa càu nhàu về những ngọn gió đông khắc nghiệt.


    Là một hình ảnh hoàn toàn tương phản, Erika Ken Weber là một cô gài trẻ, mái tóc buộc hờ thả bay theo gió. Sự ồn ã của cô trước trận chiến càng nổi bật hơn khi được đặt cạnh vẻ mặt cau có càu nhàu của Graham. Những ngọn cờ của các clan cắm xung quanh khu trại bay phần phật trong gió như những ngọn lửa hoang. Ở một góc trại, những tay lính đang khui ra những những thùng vũ khí, chia nhau những mũi tên sắc nhọn.


    “Nhờ vào thiện chí và sự đầu tư của đức ngài mà chúng ta sẽ không phải lo lắng gì về mặt hậu cần trong trận chiến này. Chỉ cần những tay lính đánh thuê của các ngươi, những chiến binh hạng hai đó có thể hoàn thành công việc của mình...”

    Graham xì mũi, đưa ánh mắt khó chịu nhìn quanh khu trại. Một clan tham gia trận chiến đang lặng lẽ chuẩn bị. Nhóm người gồm 30 Dark Elve, trang bị những thanh kiếm mỏng sáng loáng và giáp trụ bằng mithril đang ngồi dưới lá cờ in hình một con sói đỏ. Ngồi trước là thủ lãnh của nhóm, một phụ nữ có mái tóc mầu bạch kim lóng lánh.

    “Ngài không cần phải lo lắng. Họ là những tay lính đánh thuê của Hội sói đỏ. Người ta kể rằng vừa mới đây họ đã đánh bại một đội Hiệp sĩ Ưng mã (griffin knight) có thứ hạng cao trong cuộc chiến giữa hai clan.”

    “Oh...Khó tin thật đấy,” Graham trả lời, mắt nhìn chằm chằm một cách thô lỗ về phía nhóm Dark Elve

    “Người ta cũng đồn rằng đám người đó không có sự tự trọng cũng chẳng có lòng cảm thông mà còn mang tiếng xấu về việc rất dễ tức giận và rời bỏ giữa chừng những người đã thuê họ. Cũng mới đây thôi, thành viên của một hội thương nhân tìm cách thuê họ làm việc nhưng kết cục lại bị cắt mất lưỡi. Chắc hẳn gã đó đã lỡ lời.”

    Người phụ nữ Dark Elve đưa mắt nhìn Ericka chăm chú, dường như nhận thấy việc nàng đã liếc nhìn mình. Bằng một cử chỉ lễ độ, Ericka đặt bàn tay phải lên ngực trái và cúi chào. Trái lại, Graham quay ngoắt đầu đi chỗ khác.

    “Thôi, ta đã xem đủ rồi. Hãy về gặp ngài Jighart.”

    “Nếu ngài muốn thế, thưa đức ngài...”

    Trước khi nàng dừng lời, Graham đã quay lưng lại và vội vã đi về hướng lều của vị thủ lãnh quân đánh thuê. Nhìn sau lưng Graham, Erika mỉm cười.
     
  4. MasterDiablo

    MasterDiablo Black Knight

    Tham gia ngày:
    2/1/05
    Bài viết:
    18,615
    Nơi ở:
    Avalon
    Trong số những Hội người Dwarf đang hoạt động, hội Black Anvil (Cái Đe Đen hay Hắc Đe hội ?! - nd) có tiếng về việc sản xuất và vận hành những thiết bị máy móc đặc biệt kỳ lạ. Có tin đồn rằng chính hội Black Anvil đã nhúng tay vào thảm hoạ xảy ra tại vùng Dion, khi lõi của tháp Cruma (Cruma's Core - cũng là một Boss của L2 đó - nd) hoạt động trở lại.

    “Được rối, các anh muốn gì cũng dược. Tôi cũng đã trình bày hết với các anh rối đó”

    Jighart giơ cả hai tay lên và ba người Dwarf đang đứng đó cũng giơ tay. Trên mu bàn tay cả ba đều có xăm hình một chiếc đe mầu đen. Họ liên tục vung vẩy đôi chân ngắn củn của mình trong khi nói và Jighart thỉnh thoảng lại lắc đầu khi nghe họ giải thích điều gì đó. Cuối cùng, người đứng đầu của nhóm Dwarf bắt tay Jighart và cả ba ồn ào ra đi. Erika khẽ ho khan một tiếng và thấp giọng nói:

    “Chúng tôi đến hơi sớm so với kế hoạch nhưng Đức ngài Graham đây thấy rằng việc thanh sát thế là đã đủ, thưa tướng quân”

    Jighart tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng Graham gật đầu khẳng định.

    “Ta đã xem qua một vòng những chiến binh dũng cảm của ngài, thưa ngài Jighart. Tôi đang nóng long chờ đợi kết quả của trận chiến này. Nhưng....”

    Graham dừng lời, đưa mắt liếc nhìn Erika. Nàng khẽ gật đầu “Tôi sẽ ra ngoài kia một lúc”.

    “Không cần,” Jighart nói “Ông cứ nói ra đi. Cô ấy là tay chân thân tín của ta.”

    “Nếu đã vậy thì....” Graham mở miệng, nhưng lại ngập ngừng.

    “Làm sao mà ngài lại có thể đi tin cái lũ người Dwarf đó chứ ?”
    Một nụ cười từ từ lan ra trên gương mặt của Jighart. “Từ trước đến nay tôi chưa từng nhờ vả loài Dwarf như lần này. Nhưng sẽ thật là xúc phạm nếu không chấp nhận họ, do họ luôn luôn thành thực với tôi.”

    Có vẻ đã hài long, Graham bỏ đi mà không hỏi han gì thêm, để lại sau lưng Jighart và Erika.

    “Thực sự là tôi không lấy làm phiền nếu lúc nãy phải đi ra, thưa tướng quân. Nhưng tôi rất biết ơn vì ngài đã coi tôi là một tay chân đáng tin cậy”

    “Chúng ta sẽ phải bàn đến đủ thứ chuyện trong trận đánh này, và sẽ rất phiền toái nếu ta phải giải thích mọi việc cho người này người nọ.” Rồi Jighart nói tiếp, chừng như ông đột nhiên nhớ ra điều gì đó “Mọi việc đều diễn tiến nhanh hơn kế hoạch. Ta nghĩ ngươi đã làm việc rất toàn diện trong việc chuẩn bị hậu cần cho trận này kỹ càng đến từng chi tiết nhỏ nhất.”

    Erika đưa tay chạm nhẹ mái tóc để tỏ lòng khiêm tốn.

    Nàng muốn hỏi thêm về những người Dwarf khi nãy những quyết định ngừng lời vì nàng biết Jighart kiểu gì cũng sẽ tiết lộ. Ông luôn một mình định ra những sách lược quan trọng và chỉ đưa ra những mệnh lệnh cụ thể cho quân lính dưới quyền về những việc cần phải thực hiện. Nàng đã từng nhiều lần phải ngạc nhiên, nhưng giờ đã quen với những mệnh lệnh bất ngờ Jighart phát ra.

    Người phụ nữ Dark Elf đứng đầu nhóm Sói đỏ đang chờ họ khi hai người bước ra khỏi cửa lều. Bà ta tiến lại gần Jighart và đưa tay ra. Sauk hi cúi mình hôn khẽ vào bàn tay mang găng bằng da sekaman, Jighart nói vài lời chào hỏi bằng tiếng Dark Elf, loại ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ đối với Erika. Người phụ nữ Dark Elf nở một nụ cười kỳ lạ nhưng không lên tiếng mà quay trở về nơi đám lính thuộc nhiều chủng tộc khác nhau đang tụ họp. Bà ta có vẻ thích Jighart.

    Những người lính bảo vệ thành đã vào vị trí trên bức tường thành. Đưa một tay lên che mắt, Erika chăm chú quan sát họ. Nàng có thể nhìn thấy rất nhiều người Elf với thân hình mảnh khảnh và nước da sáng màu ngọc trai mà nhiều phụ nử tộc Ruhn phải ghen tị. Một vài pháp sư mặc áo choàng trắng tinh cũng đứng cạnh đó, tay nắm chặt gậy phép.

    “Phải có đến hai mươi cung thủ hoặc hơn nữa đứng trên đó. Phải sẵn sàng chấp nhận hi sinh khá nhiều nhân mạng khi tấn công cổng thành đó”

    “Đừng có lo, Erika,” Graham nói đầy tự tin, “quân lực của chúng chỉ có đến thế là hết. Ta tin chắc rằng lũ chúng nó trước đây chỉ quen cầm cày cuốc, những cây cung đó không thể bù vào sự thiếu hụt quân số của chúng đâu.

    Không nói một lời, Jighart phóng tầm mắt nhìn bao quát đọi quân đứng rải trên tường thành và nhếch mép cười.

    “Leona...Cô ta cũng không tồi đâu”

    Chỉ mới gần đây Erika mới biết đến cái tên đó. Khi nàng biết được tin lãnh chúa Giran đã trao quyền bảo vệ lãnh thổ cho một cô gái chưa đầy hai mươi tuổi, nàng đã cười mà không tin.

    Mặc dù Leona Blackbird đã thống lãnh quân chiến thắng trong nhiều trận đánh, Jighart và Erika đã từng đánh bại những đối thủ đáng gờm hơn nhiều. Tuy vậy, họ cũng không khỏi lo lắng khi có tin đồn rằng Leona được sự bảo hộ của Rồng Lửa Valakas.

    Erika nhanh chóng xua những ý nghĩ về lời đồn đó ra khỏi tâm trí, nàng biết quá rõ về những lời đồn thổi để khỏi phải bận tâm về chúng. Cho dù có thế nào đi nữa, vị tướng đang đứng trước mặt nàng có thể vừa cười vừa hạ sát một đối thủ. Nàng không biết ông đang suy tính những gì, nàng chỉ biết rằng ông sẽ thắng. Nàng tin tưởng vào khả năng lãnh đạo của ông và sẽ chỉ chú tâm vào thực hiện tốt những phần việc được giao phó.

    Đột nhiên, những chiến binh đang căng thẳng bỗng xôn xao lên. Một vài người đứng lên chỉ tay về phía lâu đài với vẻ mặt ngỡ ngàng. Cánh cổng lâu đài kêu lên ken két và mở ra. Từ trong cánh cổng, một chiến binh Elf xuất hiện, phủ bên ngoài làn da trắng bóc là một bộ giáp Elven. đứng trên đôi ủng platinum và dắt ngang lưng là một thanh kiếm dài, anh ta giơ cánh tay phải lên trong một cử chỉ thể liện sự hoà hoãn.

    “Dường như hắn đến để xin đầu hàng thì phải ?”

    Anh chàng Elf đã đi qua chiếc cầu bắc ngang hào và tiến về hướng Jighart và Erika đang đứng, đi từng bước thận trọng và khéo léo. Anh ta lịch sự cúi chào Jighart, do ông là người đứng đầu của đạo quân tân công. Jighart gật đầu chào đáp lễ, nhưng anh ta đã đứng thẳng dậy và lên tiếng:

    “Tôi đến để chuyển lời từ Leona Blackbird, người đại diện của lãnh chúa và là người đứng đầu bảo vệ lâu đài Giran.”

    Anh ta lấy từ thắt lưng ra một cuộn giấy và dùng cả hai tay để mở ra.

    “Hỡi người thủ lãnh và những chiến binh dũng cảm, ta thành thực ngợi khen tính kỷ luật và sự cao thượng của các người. Với tư cách là người bảo vệ thành Giran, ta đề nghị các người hãy bỏ vũ khí và quay trở về. Người chủ sở hữu của toà thành này đã được xác định từ lâu rồi và không có lý do gì để thay đổi điều đó. Dù các người có muốn gì, các người cũng không thể dùng sức mạnh quân sự để chiếm lấy được đâu. Lời tuyên bố này cũng là một lời cảnh báo: nếu các người cứ ngoan cố tấn công, các người sẽ phải chịu một số phận thẳm khốc. Thay mặt Leona Blackbird, thủ lãnh đội quân phòng thủ thành Giran. Hết!”
     
  5. MasterDiablo

    MasterDiablo Black Knight

    Tham gia ngày:
    2/1/05
    Bài viết:
    18,615
    Nơi ở:
    Avalon
    Vẻ mặt nhăn nhúm của Graham tương phản hoàn toàn với nụ cười sảng khoái nở trên gương mặt Jighart.

    Chàng Elf đã đọc xong tờ thông báo và đứng đó, lạnh lùng với gương mặt vô cảm. Cũng giống như những người thuộc các bộ tộc trong rừng mà Erika từng gặp gỡ, anh ta mang gương mặt ẩn dấu toàn bộ suy nghĩ của mình đối với thế giới bên ngoài. Không chớp mắt lấy một lần, anh đứng im chờ nghe lời hồi đáp của Jighart. Hít một hơi dài lấy giọng, Jighart cất tiếng hét vang:

    “Hãy quay trở về và nói với người đàn bà lãnh đạo các ngươi là nếu nàng chịu ngoan ngoãn giao lâu đài cho chúng ta, mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Đó là tất cả những gì ta muốn nói!”

    Toàn bộ khu doanh trại vang tiếng cười chế giễu khi Jighart ngừng lời. Tuy vậy, chàng Elf trả lời ngay lập tức, không thể hiện bất cứ dấu hiệu bực tức nào:

    “Tôi sẽ chuyển lời đến quý cô Leona rằng ngài đã từ chối lời yêu cầu. Xin chào ngài.”

    Anh ta nhanh chóng đi về phía cổng lâu đài, hoàn toàn không phòng bị mặt sau.

    Erika lại bên Jighart.

    “Nếu ngài muốn chọc giận chúng, sao không cắt họng hắn ta và gửi xác hắn về thành?”

    “Giận giữ gì cơ chứ? Tất cả đều là nghi thức chuẩn của một cuộc công thành.”

    “Thật vậy sao? Ngay cả đối với cái ả Leona đó và cũng cần phải giữ lễ nghi ư?”

    Jighart gật đầu.

    “Đó là luật. Mọi hành động đều phải được tiến hành theo đúng nghi thức do toà thành đặt ra. Họ sẽ bảo vệ thành. Chúng ta sẽ tấn công. Bên ta sẽ phải tuyên bố ý định công thành và ngày giờ tấn công. Những kẻ không tuân theo đúng nghi thức sẽ không bao giờ được toà thành công nhận là chủ nhân của nó.”

    “Nhưng như vậy chẳng phải là có lợi hơn cho bên bảo vệ thành sao?”

    Erika ngập ngừng hỏi nhưng Jighart bật cười độ lượng. Dù cho có nhìn từ góc độ nào đi nữa, Erika cũng không thấy có lý do gì mà bên tấn công có thể thất bại trong trận chiến hôm nay. Nàng thở một hơi dài và vươn vai.

    Đột nhiên, một luồng gió mang nặng hơi nước tràn về từ rặng núi phía bắc.
     
  6. MasterDiablo

    MasterDiablo Black Knight

    Tham gia ngày:
    2/1/05
    Bài viết:
    18,615
    Nơi ở:
    Avalon
    Chương III: Những người báo hiệu chiến tranh: Leona (1)

    Từ trên đỉnh toà tháp của thành Giran, Leona nhìn xuống cảnh Vellion quay trở về từ doanh trại của quân tấn công. Chàng hiệp sĩ Elf nhanh chóng trở về và nghiêm trang tuyên bố ”Người thủ lãnh quân đối địch đã từ chối lời yêu cầu của Leona.”

    Leona thở hắt ra khi nghe lời xác nhận điều mà nàng đã biết trước. Nhìn vẻ mặt hơi phẫn nộ của Vellion, nàng tự hỏi liệu anh có phải chịu đựng những lời sỉ nhục từ phía kẻ thù. Nàng nhìn xuống doanh trại trải dài của quân địch bên ngoài tường thành.

    “Vậy là, chúng ta sẽ chiến đấu. Cám ơn vì những nỗ lực của anh, Vellion.”

    Chàng hiệp sĩ lễ độ cúi đầu khiêm tốn.

    “Như đã bàn sáng nay, Vellion, ta muốn anh chỉ huy đám bộ binh. Nếu kẻ địch phá được cổng thành, các anh phải ngăn không cho chúng tiến vào đến thành trong. Bá tước Esthus đã tin tưởng giao việc bảo vệ toà lâu đài này cho ta và ta muốn kẻ địch không thể tiến tới vòng trong của toà thành.”

    “Tôi sẽ cố hết sức mình. Các vị thần sẽ quyết định phần còn lại”

    “Cầu chúc cho các vì sao luôn soi sáng đường anh đi”

    Nhìn chàng hiệp sĩ nhẹ nhàng bước xuống các bậc thang vè khuất dần ra khỏi tầm mắt, Leona lại thở ra lần nữa một hơi dài.

    Chỉ có non nửa quân phòng thủ còn lại trong thành. Thậm chí Cardia de Hestui và những người tin cẩn khác của Leona cũng đã ra ngoài. Kẻ địc đã đột nhiên xuất hiện vào lúc bất ngờ nhất. Có phải do thám của kẻ địch đã trà trộn vào bên trong thành? Nếu thật là như vậy, liệu nàng còn tin được ai?

    Trong giây phút đó, sự nghi ngờ bùng phát và giằng xé tâm can nàng. Nàng, một cô gái bất ngờ bị đẩy vào vị trí lãnh chúa tạm thời của toà thành, phải cố gắng hết sức để đẩy những suy tư dằn vặt đó ra khỏi tâm trí.

    Cơn giận bóp nghẹt nàng như sương mù bao phủ mặt hồ buổi sớm. Tay nàng nắm chặt lan can tháp đến nỗi trắng bệch cả những đốt ngón tay.

    “Tôi sẵn sàng bảo vệ thành, thưa quý cô Leona.”

    Câu nói phát ra từ miệng một người Elf mà từ lâu nàng đã không được nghe tiếng. Quay ngoắt lại, nàng nhìn thấy anh ta trong bộ đồ tế lễ xanh lá cây, bộ đồ mà chỉ có những pháp sư cao cấp dòng Eva mới được mặc.

    “A, Ellik! Cuối cùng anh cũng đã đến!”

    “Tôi thành thật xin lỗi, nhưng chúng tôi gặp sự chậm trễ khi ở Dion.”

    “Đừng có thế. Anh đã nắm đươc...tình cảnh của chúng ta?”

    Ellik gật đầu. “Tôi đã gặp Dubian khi mới đến đây.”

    Hai người đồng chí chậm rãi đi vòng quanh toà thành.

    “Cô biết đấy, kiến trúc toà thành này cũng tương tự như thành Gludio. Cuộc chiến công thành đó diễn ra quyết liệt nhất tại cửa vào của vòng thành phía trong. Đó cũng chính là điểm tử huyệt của vòng phòng vệ lâu đài.”

    “Tôi rất tiếc khi nghe tin Nam tước Waldner đã mất tích. Ông ta là một người tốt. Vẫn chưa có tin tức gì của ông ta ư?”

    Sự im lặng của chàng pháp sư thay cho câu trả lời.
     
  7. MasterDiablo

    MasterDiablo Black Knight

    Tham gia ngày:
    2/1/05
    Bài viết:
    18,615
    Nơi ở:
    Avalon
    Giọng Leona trở nên nghiêm trọng. “Chúng ta không đủ quân để bảo vệ các cổng thành.” Nàng phải cố gắng hết sức để đè nén dòng lệ nóng hổi muốn tràn mi. “Chúng ta có thể làm gì được không?”

    “Các cánh cổng thành chỉ còn vai trò kéo dài thời gian để chúng ta làm hao tổn quân lực địch từ xa được chừng nào hay chừng đó. Ngay khi địch quân phá được cổng thành, cần rút toàn bộ quân vào vòng thành trong.”

    “Đó cũng là những gì tôi nghĩ. Sự thực là, chúng ta chẳng còn lựa chọn nào khác.”

    Ellik gật đầu đồng ý.

    Họ đã quay về trên bức tường thành. Đưa mắt nhìn toàn cảnh bãi chiến trường, Leona dừng mắt trên một ngọn cờ đen thêu hình đầu cừu vàng. “Đó là nơi thủ lĩnh của quân địch đang chờ đợi”, những suy nghĩ đè nặng tâm trí nàng.

    “Tôi đoán rằng người lãnh đạo địch quân cũng nghĩ vậy”

    “Hành động của họ không phải bất cứ một thủ lĩnh hay quân sư nào cũng dám nghĩ dám làm. Ellik à, cuộc chiến vô nghĩa này thực sự là một mối đe doạ đang lớn dần trước mắt chúng ta. Ta nhất định phải tìm cách chiến thắng.”

    Ellik ngẩn người nhìn Leona trong giây lát, một cô gái có tuổi đời chưa bằng một phần mười anh (tộc elf có bí quyết trường sinh mà - nd).

    “Tôi sẵn sàng nghe lệnh cô, Leona.”

    Nàng tiến những bước cương quyết về về hướng những cung thủ và pháp sư, sắp xếp vị trí chiến đấu cho đạo quân của mình. Không lâu sau, khi Leona đang đưa ra những mệnh lệnh chiến thuật cuối cùng cho đội lính bộ binh phòng thủ vòng thành trong, Ellik dẫn một phụ nữ Elf đến trước mặt nàng. Khi hai bên chào hỏi, Leona để ý đến nét mặt thanh tú và suối tóc vàng óng ả của cô ta. Quanh cổ cô là dây chuyền mang dấu hiệu của Eva, nữ thần của mặt hồ.

    Rất nhiều anh lính trẻ ngoái đầu nhìn cô không chớp mắt như lần đầu tận mắt thấy một cô gái Elf bằng xương bằng thịt. Leona châm chọc “Tôi chỉ cần các anh để ý đến những mệnh lệnh của tôi bằng một nửa như vậy”. Toàn bộ đám lính đều cúi gằm mặt xuống đất, đỏ mặt vì xấu hổ. Leona vừa cười vừa ra hiệu cho cô gái Elf theo mình ra chỗ khác trò chuyện.

    “Đây là Luellin, Oracle (xin được giữ nguyên tên của các class - nd) của chúng tôi.” Leona nhận thấy cô gái trước mặt mình có một địa vị rất cao trong xã hội người Elf. Nàng lễ độ cúi đầu chào cô, cố gắng che dấu sự bồn chồn của mình.

    “Trong trận chiến, Luellin sẽ che chở cô với những phép thuật bảo vệ và cứu thương.”

    Leona xua tay “Với quân lực nhỏ bé hiện tại, đội cung thủ và bộ binh cần những phép thuật đó hơn tôi. Chị nên đến giúp Vellion trong việc phòng thủ vòng thành trong. Việc được o bế quá như thế này thực sự là không hợp với tôi lắm.”

    Ellik trả lời, lễ độ nhưng cương quyết. “Cô là người lãnh đạo chúng tôi. Chúng tôi sẽ làm những gì có thể để bảo vệ cô tránh khỏi bị thương tổn. Bảo vệ cô cũng chính là bảo vệ toàn thể những người ở trong thành lúc này.”

    Nhận thấy mình đã nói quá to, anh liếc nhanh về phía đám bộ binh đang cố gắng giả vờ bận bịu với việc chuẩn bị cho cuộc chiến. Anh hạ giọng:

    “Khi cuộc chiến bắt đầu, nơi đây sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn hoàn toàn. Nói thật với cô chứ, tôi căm ghét những cuộc chiến như thế này. Sinh mạng của những con người đã phải chịu quá nhiều đau khổ này, dù đã già hay còn xanh trẻ, đều có thể bị cướp đi trong chớp mắt. Nhưng, mặc dù chúng ta gặp phải điều bất ngờ gì đi nữa, có một điều bất biến: tính mạng của cô phải được bảo vệ đến cùng.”

    Leona ngập ngừng gật đầu không nói.

    Từ ngoài xa vang lên tiếng tù và xung trận. Âm hưởng trầm, dài vang vọng như muốn thúc giục tất thảy mọi sinh linh trong vòng thành Giran đứng dậy chuẩn bị chiến đấu hoặc trốn chạy trước khi quá muộn. Những hồi tù và vang đều, thôi thúc đã đem lại cho quân lính cả hai bên một mục đính mới.

    Trong số họ, rất nhiều người chỉ lát nữa thôi sẽ nằm xuống vĩnh viến, gia nhập hàng ngũ những nấm mồ vô danh trong một nghĩa trang tàn tạ nào đó.

    Những cung thủ trên tường thành bắt đầu lắp tên, hướng về đám quân địch đông kịt dưới chân và dùng hết sức mình kéo căng dây cung. Ánh xanh của soulshot được nạp trộn lẫn với ánh sáng từ những lời chú do các pháp sư phát ra, và cuối cùng, toàn bộ cơ thể của các cung thủ được bao phủ bởi một lớp năng lượng màu vàng kim óng ánh.

    Phía dưới tường thành, từng đội, từng đội 30 người đứng im lìm theo hàng ngũ chờ hiệu lện tấn công. Rồi thì cũng đến lúc các đội trưởng đồng loạt vung gươm ra hiệu và những người lính chiến bắt đầu tiến về phía toà thành theo nhịp trống trận dập dồn xen lẫn với những tiếng hô xung phong man dã.

    Hàng trăm mũi tên xé gió lướt đi, vẽ nên một cây cầu vồng nghiệt ngã trên nền trời hôm ám.

    Trận chiến đã bắt đầu!
     
  8. MasterDiablo

    MasterDiablo Black Knight

    Tham gia ngày:
    2/1/05
    Bài viết:
    18,615
    Nơi ở:
    Avalon
    Chương IV: Những người báo hiệu chiến tranh: Erika (2)

    (Doanh trại chuẩn bị đánh thành Giran)

    Đúng như dự đoán, đội Sói đỏ là nhóm đầu tiên đến được cổng thành. Những chiến binh đó có ý định nhanh chóng phá vỡ cổng nhưng ngay khi toàn bộ đội lính vượt qua hào nước, một đội bộ binh Elf thình lình xuất hiện từ một lối đi bí mật và chặn đứng đường thoái lui của đội Sói đỏ.

    Những người lính mới xuất hiện mặc áo giáp nhẹ, tạo điều kiện cho họ tận dụng tối đa độ nhanh nhẹn và khéo léo của mình. Chàng hiệp sĩ Elf đóng vai trò sứ giả đưa thư đến tay Jighart cũng là đội trưởng của họ. Tránh *****ng độ trực tiếp với đội Sói đỏ, họ đã khéo léo vòng ra đằng sau để đánh tập hậu và chặn đường lui của chúng. Không còn đất lùi, những chiến binh Sói đỏ thây phơi chồng chất dưới làn mưa tên bắn ra từ trong thành. Jighart chỉ cần đưa quân tiếp viện chậm một chút nữa thôi là toàn đội đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

    Chứng kiến cảnh đội quân dầu tiên bị đánh cho thất điên bát đảo, sĩ khí bên tấn công nhanh chóng tụt giảm. Cả thời tiết dường như cũng đổi thay cùng với những sự kiện đang xảy ra dưới mặt đất. Những đám mây dồn ứ lùa về theo gió bắc đã che phủ ánh dương quang, phủ lên toàn bộ bầu trời một mầu hồng sậm của ngọn lửa sắp tàn tro.

    Erika chăm chú quan sát vẻ mặt của Jighart trước những diễn biến của trận đánh. Vẻ mặt ông lúc này như của một người vừa ăn phải một thứ đắng chát vô cùng.

    Nàng không thể giấu sự thất vọng “Thật không thể ngờ được điều này lại xảy đến!”

    Lặng im, Jighart dường như đang đắm chìm trong việc giải mã nhưng toan tính sâu kín trong tâm trí. Erika quyết định cũng sẽ lặng câm quan sát các diễn biến phát sinh.

    Graham đang đứng gần đó thất vọng ra mặt. Lão lầm bầm bực tức và rốt cuộc thì kêu lên.

    “Những tay lính đánh thuê đó đắt tiền lắm đấy! Hãy sử dụng chúng ngay đi, đừng phí phạm quân lực như thế chứ!”

    Jighart tảng lời như không nghe thấy và ra lệnh cho phụ tá.

    “Đội Sói đỏ, rút lui. Cung thủ tiến lên phía trước. Ngắm vào chân quân địch và bắn ba loạt liên châu (burst shot - nd). Sau đó bắn đám cung thủ trên tường thành. Đội Vuốt xoắn (Twisted Claw - nd) chuẩn bị!”

    Những giao liên nhanh chóng đưa mệnh lệnh của Jighart đến các đội lính. Các đội cung thủ chia làm ba nhóm năm người nhanh chóng tiến lên trước. Dưới sự điều khiển của các đội trưởng Hawkeye hoặc Phantom Ranger, họ lắp tên, dương cung và cùng trút tên lên đầu đối phương. Những phát tên bay xé gió và chia ra làm nhiều mũi, đốt cháy mảnh đất dưới chân đội bộ binh Elf. Những người sống sót của đội Sói đỏ và đám quân đã mạo hiểm cứu họ may mắn rút lui kịp thời trước khi phải gánh chịu thêm những tổn thất nặng nề.

    Graham dậm chân thình thịch, bực bội không được để ý đến. Không còn kiên nhẫn được nữa, lão vươn tay ra đập vào lưng Jighart. Ngay lập tức, đôi tai của chú báo đen (black panther của DA đó - nd) đang ngủ dưới chân Jighart dựng đứng lên. Con vật lười nhác vươn mình và chen vào giữa Graham và chủ nhân của mình. Nó dùng vai huých vào chân Graham, khiến lão loạng choạng lùi lại. Vừa vươn cổ cọ mình vào chân Jighart, nó vừa há mồm ngáp và đưa mắt nhìn Graham chán ghét. Graham lặng lẽ lùi ra xa, cơn giận giữ nhanh chóng bị dập tắt. Con báo đen này đã được chính Jighart gọi lên từ thế giới của bóng tối.

    Mặc dù Erika cũng cảm thấy hơi tội nghiệp cho lão, nàng cũng không dấu nổi vẻ sung sướng khi thấy vẻ sợ hãi và sự im lặng đột ngột của Graham.

    Jighart đưa tay vuốt ve đám lông dày óng ả của chú mèo khổng lồ. Chú báo gừ to sung sướng. Cử động vuốt ve dường như có sức mạnh thôi miên đưa Jighart vào một trạng thái lên đồng, ông cất tiếng với một giọng nói xa xăm, thần thánh.

    “Đừng có lo nữa đi, Graham. Ta sẽ dùng đám lính đánh thuê đó sao cho hiệu quả nhất.”

    Jighart đưa tay ra hiệu cho người chạy việc đem lại một chiếc ghế tựa và cất giọng điều khiển.

    “Trận chiến tổng lực vẫn chưa bắt đầu. Tạm thời xin mời ngài hãy ngồi xuống và quan sát trận đánh từ một khoảng cách an toàn.”

    Bối rối ngỡ ngàng, Graham không biết làm gì hơn là ngồi xuống và im miệng.

    Một giọt. Rồi hai giọt. Mưa bắt đầu nặng hạt. Đám mây mù bao phủ bãi chiến trường đã trở thành một cơn mưa tối trời tối đất, nhưng giọt nước theo gió quất vào những gương mặt ám khói và mệt mỏi. Toàn bãi chiến trường trở thành một vũng bùn lầy lội khổng lồ. Mặc cho mưa quất gió gào, tiếng binh khí va chạm trộn lẫn với những tiếng gào hấp hối của người ngã xuống vẫn liên tục vang lên tạo thành một bản hợp xướng vừa rùng rợn vừa bi tráng.
     
  9. MasterDiablo

    MasterDiablo Black Knight

    Tham gia ngày:
    2/1/05
    Bài viết:
    18,615
    Nơi ở:
    Avalon
    Những vệt máu chảy dài từ vai xuống những bắp thị cuồn cuộn trên tấm lưng rộng, lực lưỡng của Sharkdune. Hắn đã sẵn sàng tham chiến.

    Một nhóm gồm hơn 20 chiến binh tinh nhuệ nhất của Sharkdune đang kiên nhẫn ngồi đợi dưới những tấm áo mưa chờ mệnh lệnh. Một tên lính giơ tay đưa Sharkdune tấm áo mưa, nhưng gã không thèm nhìn lại, khoát tay ra hiệu không cần. Chứng kiến hành động đó Erika cảm thấy làm việc dưới quyền Jighart còn tốt hơn làm quân của Sharkdune nhiều.

    "Nếu ngài không mau mau ra lệnh cho chúng tham chiến, rất có thể Sharkdune sẽ vung chuỳ mà xông lên đó"

    Graham lên tiếng, dường như lão cảm thấy đây là thời điểm thích hợp nhất để mở miệng. Lão đang ngồi thưỡn ra trên chiếc ghế tựa do Jighart ra lệnh đem đến, tay dơ cao một tấm giấy dầu che mưa.

    "Gã Orc đó là tay Destroyer đã từng phá tan hoang một làng Taik Orc trong Forest of Mirrors đó”

    "Giết gà đâu cần đến dao mổ trâu. Chưa đến lúc cho Sharkdune ra trận đâu"

    Graham đứng bật dậy: "Thế bao giờ mới là đến lúc chứ?"

    Chẳng hề chớp mắt, Jighart đứng im như một pho tượng sống. Rốt cuộc Graham đành nhún vai, buông mình ngồi phịch xuống ghế, miệng lầm bầm.

    "Cũng như mọi lần, vị lãnh đạo hoàn hảo của chúng ta biết tất caảnhưng không chịu hé môi cho ai biết. Nhưng nếu chúng ta thua…"

    "Chúng ta sẽ thắng." Erika cắt lời lão.

    Tức tối, Graham hầm hầm bỏ đi và biến mất vào khu lều trại. Erika lấy làm mừng là lão đã bỏ đi, cho dù nàng muốn chứng kiến cảnh lão bị đánh cho bõ ghét.

    Mưa sầm sập đổ xuống. Những ánh chớp xé nát bầu trời hướng Tây Bắc, phản chiếu trên nền đất một màu sáng trắng. Tiếng sấm ầm vang như những loạt trống trận thùng thùng từ xa vọng lại.

    "Cơn mưa như trút nước với sầm chớp đì đùng này làm mình nhớ đến một cảnh hùng tráng trong những bài ca của người hát rong" Erika tự nhủ.

    Một người giao liên chạy tới, đứng nghiêm chào Jighart và hét to:

    "Đội Osori đã bị địch quân tiêu diệt. Đội trưởng của đội Sigh of Hag cũng đã hi sinh!"

    "Ở đây bọn ta cũng thấy vậy, đồ ngu!"

    Trước khi Jighart kịp lên tiếng, Erika đã mất bình tĩnh cao giọng hét lanh lảnh và xông về phía tay giao liên. Đội trưởng của những nhóm quân đang chờ lệnh đều quay đầu nhìn về hướng nàng. Nhưng con báo đen của Jighart đã ngăn không cho Erika nói tiếp bằng cách vừa gầm gừ vừa húc nhẹ đầu vào nàng.

    Cuối cùng Jighart cũng cất giọng hỏi:

    "Tình hình quân Elf thế nào?"

    "Ý ngài nói đến bên địch?" Run rấy sợ hãi, tay giao liên cố gắng lắm mới mở được miệng trả lời. "Chúng đã bắt đầu rút lui mặc dù còn một số đang chống cự bên ngoài lâu đài."

    Jighart hé môi cười. "Tất nhiên rồi. Cuộc chơi vẫn diễn tiến theo đúng hướng."

    Ông gọi người lính gác gần đó đem đến một chiếc đèn lồng. Tự tay cầm đèn, ông tiến về hướng bờ hồ và giơ đèn ra hiệu về phía giữa mặt hồ đầy sương. Đột nhiên một ánh lửa bùng lên trong đaámsương mờ như thể trả lời tín hiệu của Jighart.

    Đột nhiên một đợt sóng lớn xô bờ, bắn tung cả những mảnh đá lên bờ núi đối diện doanh trại. Có một cái gì đó đang quẫy liên tục dưới đáy hồ. Giữa tiếng mưa rơi và sóng dồn bỗng vang lên một âm thanh kỳ lạ như tiếng chim kêu quang quác. Rồi âm thanh đó lớn dần chuyển thành tiếng kèn kẹt như đang có hàng trăm cửa gỗ đang đóng mở. Một đợt sóng nữa lại đập bờ và mặt đất oằn mình rung chuyển. Một vật khổng lồ trông như một cột nhà lớn vươn lên xuyên qua đám sương dày. Erika đưa mắt tìm đỉnh cột nhưng nàng chợt nhận ra đó chỉ là một phần của cái gì đó vĩ đại hơn nhiều. Trong khoảng khắc vật đó đã tiến tới cạnh nàng khiến nàng phải quay hẳn lại để nhìn toàn thể vật lạ đó.

    Nàng nhìn thấy một hình bóng gần giống hình người nhưng với đôi tay dài kỳ lạ. Toàn bộ cơ thể nó bị bao phủ bởi bùn đất và rong rêu như thể một con quái vật thời tiền sử bước lên từ dưới đáy hồ sâu. Cơn mưa tầm tã làm trôi dần những rác rưởi trên mình vật lạ. Dưới ánh chớp bừng sáng, Erika nhận diện rõ ràng vật lạ.

    "Một con Golem?"

    Bộ máy khổng lồ đi qua trên đầu họ, tiến những bước dài nặng nề rung chuyển về hướng tường thành.
     
  10. MasterDiablo

    MasterDiablo Black Knight

    Tham gia ngày:
    2/1/05
    Bài viết:
    18,615
    Nơi ở:
    Avalon
    Chương V: Những người báo hiệu chiến tranh: Leona (2)

    Trên tường thành Giran

    Mọi ngôn từ đều trở nên bất lực khi một cảm giác nặng nề trống rỗng bao phủ lên toàn bộ những người tham chiến. Tiếng mưa rơi cũng như tiếng vũ khí chạm nhau bỗng trở nên xa xăm và mơ hồ. Ngay khi vật đó lọt vào tầm mắt nàng, Leona cảm thấy như vừa bị một búa vào đầu choáng váng khiến nàng phải đối diện với thực tế phũ phàng. Một quái vật bằng sắt khổng lồ, cao vượt cả những bức tường thành, đang nghiêng ngả tiến về phía họ. Quân bảo vệ thành rơi vào trạng thái hoảng loạn tột cùng, đứng chôn chân tại chỗ nhìn chăm chăm về phía đó, quên cả nghĩa vụ chiến đấu.

    "Bắn, bắn đi chứ. Đâu cần phải ngắm để bắn trúng một vật to như thế!"

    Ai đó cuối cùng cũng gào lên ra lệnh cho các cung thủ. Giật mình trở về với thực tại, Leona cố gắng giữ bình tĩnh và dương cao ngọn trường thương của mình ra phía trước theo bản năng.

    "Giữ kỷ luật." Nàng lấy hết sức mình hét to.

    "Hãy nghĩ về những đồng đội đã chiến đấu chống lại Antharas và đã nằm xuống vĩnh viễn ! Hãy hành động cho xứng đáng với những hy sinh của họ!" Một chân dẫm lên tường thành, nàng chĩa thẳng ngọn thương về phía con quái vật máy.

    Những sỹ quan là những người đầu tiên có phản ứng, cất tiếng thúc dục quân liên bắn tên và phép thuật. Tuy vậy, tên bắn vào rồi lại bật ra khỏi tấm thân sắt thép của gã không lồ như một bầy ruồi. Những pháp sư phóng ra những quả cầu lửa đỏ rực kéo theo một làn khí nóng, những chỉ để lại được những vết cháy nám mờ nhạt.

    Con golem xám xịt chẳng coi những nỗ lực của họ ra gì, vẫn cứ nặng nề tiến bước đến gần mục tiêu. Khi nó lại gần hào nước vây quanh thành, những xà gỗ đỡ dưới cầu thành cũng chịu sức ép oằn mình kêu ken két đầy đe doạ. Cố gắng lắm mới không thét ra thành tiếng, Leona ra lệnh cho quân lính tiếp tục tấn công.


    Đột ngột gã người máy như người mộng du lao thẳng thân mình vào tường thành với toàn bộ sức mạnh của trọng lượng cơ thể khổng lồ. Leona lảo đảo trên mặt tường thành và ngã nghiêng vào một người phía sau. Anh ta túm chặt nàng và dùng cơ thể mình như một tấm đệm để đỡ cho nàng khỏi ngã xuống.

    Gượng đứng dậy, nàng nhận ra người đã đỡ mình là pháp sư Dubian của Ivory Tower. Áo choàng củậtnh phủ đầy bùn đất từ cơn mưa và mái tóc đẫm nước dính bết trên gương mặt.

    Leona đứng dậy và lại leo lên tường thành, quên cả việc cám ơn người đã đỡ mình. Cỗ máy điên dại từ từ giơ đôi tay khổng lồ và giáng xuống cổng thành. Những phép thuật và tên bắn vào thân nó đều bật tung ra. Một bên tay golem bắt lửa nhưng cũng nhanh chóng tắt ngấm.

    Chán nản, Leona không còn ý chí để thúc giục quân lính nữa. Đưa ánh mắt đờ đẫn nhìn vô định, nàng cảm thấy nỗi tuyệt vọng bao phủ đè nặng lên từng thớ thịt.

    Dubian cất tiếng.

    "Con Golem đó được những người thợ Dwarf thuộc Hội Black Anvils tạo ra. Hãy để ý đến dấu ấn hình chiếc đe đen trên vai nó, đó là biểu tượng của Hội. Nhưng để vận hành một cỗ máy lớn như vậy cần một nguồn lực phi thường."

    Như muốn cắt ngang lời giải thích dài dòng, Leona gắt giọng trả lời.

    "Điều đó thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Cái vật đó sắp san bằng cổng thành. Ta phải tìm cách ngăn nó lại!"

    Đúng lúc đó, toàn bộ toà thành rung chuyển mạnh chưa từng thấy. Nhiều anh lính gục ngã tại chỗ và những pháp sư thì rụng như sung từ trên tường thành. Leona ôm chặt một cột đá trên tường thành bằng cả hai tay, lấy hết sức để giữ mình khỏi ngã. Với mỗi cái vung tay của con golem, những mảnh gỗ dày trong tường thành lại vỡ tan và bay tứ tung khắp nơi.

    Dubian vừa tựa mình vào tường tháp canh vừa kêu to.

    "Kẻ điều khiển con golem chắc chắn là một gã Dwarf thuộc hội Black Anvils. Chúng ta phải tìm được hắn. Nếu ngăn cản được hắn con golem sẽ trở thành một đống sắt vô dụng!"

    Mặc kệ trận mưa tên bay từ phía doanh trại quân địch, Leona vươn nửa thân trên ra ngoài tường thành cố gắng quan sát toàn cảnh trận chiến bên ngoài. Do đám sương mù của mặt hồ, nàng chỉ nhìn thấy một thế giới chìm trong làn sương trắng đục.

    Lại một cú huých nữa vang lên giữa những âm thanh của sự tàn phá khiến mặt cổng thành toác ra những vết nứt. Một luồng sáng loé bất chợt từ phía hồ làm nàng loá mắt. Vừa dụi mắt nàng vừa chạy dọc bờ tường để tìm nguồn gốc của luồng sáng đó.

    Chạy theo nàng, Dubian lẩm nhẩm một lời chú và tạo ra một cột sáng phép thuật. Một sinh vật hình mèo nhưng đi bằng hai chân với đôi mắt to dị thường xuất hiện (phép Summon Meow the Cat - nd). Chàng pháp sư đưa thêm vài mệnh lệnh và sinh vất đó nhảy vọt lên bờ thành, đưa một tay lên che mắt và nhìn chăm chú về hướng mặt hồ. Một lát sau nó quay về và nói chuyện bằng tâm linh với chàng pháp sư.

    "Gã Dwarf đang ở bờ hồ."
     
  11. MasterDiablo

    MasterDiablo Black Knight

    Tham gia ngày:
    2/1/05
    Bài viết:
    18,615
    Nơi ở:
    Avalon
    Leona bật người hành động tức thì :”Mang cho ta một tuấn mã”.
    Nàng vộI vã hường về bậc thạng “Chiến đấu với một đốI thủ mà mình không nhìn thấy chỈ vô ích mà thôi . Phải có ngườI đến tận nơi”
    “Không, làm vậy là quá nguy hiểm” Luellin – Elven Oracle, chưa hề thôt ra câu nào từ đầu trận đánh, đứng chắn đường nàng .
    Nàng thô bạo đẩy anh ta qua một bên và la lên . “Tránh đường cho ta!”
    Luellin hơi lọang chọang , nhưng vẫn kiên quyết không cho Leona vượt qua. Anh nhìn thẳng vào mắt nàng rồI gào lên tuyệt vọng
    “Tính mạng của tôi cũng như nhưng nguờI trong lâu đài này tùy thuộc vào cô !”
    Binh sĩ trên tường thành đưa mắt theo dõi Leona, ủng hộ lờI van xin của Luellin .
    Những giọt mưa lạnh như đá làm ngực vai và cổ nàng nhức buốt . Khi Leona lầm bầm vớI chính nàng “Cung !” , một cung thủ vươn tay ra đưa nàng chiếc cung . Nàng nhanh chóng đi về phía cuốI bức tường thàng phía Bắc .
    “Dubian . Giấy và viết . “
    Hai chàng pháp sư và oracle đi theo sau “Nàng nói đi . Tôi sẽ viết ra những gì nàng nói “
    Leona đến được phía bắc tường thành và cột bức thư đã hòan tât vào một mũi tên . Nàng cố dựa vào trí nhớ để tìm ra một bụI cây phía đông bắc lâu đài và kéo cung . Mũi tên vút đi, vẽ nên hình cánh cung rồI biến mất vào màn sương . Nàng nhìn theo hướng mũi tên một thóang rồI trở lạI phía tây tường thành . Nàng còn nhiều việc phảI hòan tất .
    Vellion dẫn đầu một nhóm hơn hai mươi bộ binh Huam và Elf, giấu mình trong bụI cây nhỏ giữa lâu đài và hồ . Bên phía tấn công hẳn không ngờ phía phòng thủ lạI có một đơn vị tách ra như vậy . Nhóm bộ binh của Vellion xuất phát từ lâu đài qua một cánh cổng bí mật , ẩn mình tạI đây chờ đợi mệnh lênh.
    Đọc xong bức thư cột vào mũi tên, nhóm Vellion lập tức hướng về hồ . Họ lẩn tránh quân đốI phương, lúc bấy giờ chủ yếu tập trung ngay trước cổng lâu đài . Vượt qua phía đông tường thành, họ men theo bờ hồ theo hướng dẫn của Leona . Sương mù đã che chắn việc chuyển quân cho tớI khi nhóm tớI được mục tiêu .

    Họ đã đối mặt với những kẻ tấn công.

    Gã Dwarf đang giữ một cái đèn lồng được che phủ để tránh mưa. Với một thiết bị cơ khí kì lạ, tay kia của hắn rung lên, làm điệu bộ về hướng con golem.

    Vellion nhìn chăm chú vào gã Dwarf. Gã Dwarf quay lại nhìn chàng Elf, đôi mắt mở to ra vì ngạc nhiên và bắt đầu cười lớn.

    Một gã Orc khổng lồ với bộ vuốt bằng thép dữ tợn xuất hiện đằng sau gã Dwarf, gã Dwarf nhanh chóng quay lại trốn sau lưng hắn. Người thủ lĩnh của nhóm bộ binh cũng bước ra, mang trên mình bộ giáp nặng, được trang trí với biểu tượng là một lá vàng.

    Vellion huớng mắt về phía cái hồ trải dài sau lưng gã Orc và thở dài. Anh chậm rãi rút gươm ra khỏi vỏ.
     
  12. MasterDiablo

    MasterDiablo Black Knight

    Tham gia ngày:
    2/1/05
    Bài viết:
    18,615
    Nơi ở:
    Avalon
    Chapter VI: The Harbingers of War - Erika (3)

    Bên bờ hồ Lâu đài Giran

    Từ người của chàng Elf toát ra một sự tàn nhẫn đáng kinh ngạc. Những giọt máu chảy xuống ròng ròng từ lưỡi thanh Elven Long Sword trong khi đối phương bỏ chạy tán mạng. Erika không khỏi ngạc nhiên khi chứng kiến chàng Elf ra tay lấy mạng 6 chiến hữu của mình. Một tên rogue thoăn thoắt trong màn sương mù, bí mật áp sát phía sau chàng Elf, tay hắn nắm chặt cán thanh trủy thủ dài đầy răng cưa.

    Erika nín thở nhìn tên Rogue vung dao ra tuyệt chiêu đoạt mạng (killing blow). Bất ngờ thay, cổ tên Rogue bị cắt thật ngọt và vũ khí của hắn rơi xuống. Một quả cầu sáng ngời, cỡ chừng nắm tay, quay lại chỗ chàng Elf (tuyệt chiêu summon storm cubic - nd). Chàng vẫn đứng im như tượng, trừ đôi mắt, đảo liên tục tìm mục tiêu mới. Tia nhìn vô cảm ấy chợt dừng lại ở Erika, người ẩn kín trong sương mù nhất.

    “Đến đây nào.”

    Thanh kiếm vươn ra, từ người chàng Elf tỏa ra một luồng hào quang mờ ảo. Bọn lính lăm lăm vũ khí tiến đến, nhưng chợt cảm thấy cơn say máu đã được thỏa mãn, (Elf dùng phép Charm – nd) dẫu rằng trước đó đồng đội của chúng có ngã xuống và bị đánh tan tác trên chiến trường cũng không làm chúng chùn bước trước kẻ thù.

    “Hãy cẩn thận!” Ngay khi những lời ấy bật khỏi môi nàng, Erika chợt nhận ra mình không còn ẩn trong sương mù nữa. Nàng đang cũng tiến đến chàng Elf kia, chỉ với thanh trủy thủ đáng thương trong tay.

    Từng tên lính đánh thuê ngã gục dưới lưỡi kiếm của chàng Elf. Erika cố gắng định thần cưỡng lại ma lực đang lôi cuốn đôi chân mình. Nàng chỉ có thể làm được vậy trong khi chàng Elf đã tiến đến bên gã Dwarf đồng minh. Khi chiêu kết kiễu sắp được chàng Elf tung ra, nàng chợt thấy thấp thoáng trong sương mù gã Destroyer Sharkdune. Sharkdune vung búa hất tên Dwarf văng xuống hồ tránh khỏi nguy hiểm…
     
  13. MasterDiablo

    MasterDiablo Black Knight

    Tham gia ngày:
    2/1/05
    Bài viết:
    18,615
    Nơi ở:
    Avalon
    Sharkdune rút ra cặp song đấm Jamadhr khi chàng Elf lùi lại. Một tiếng kêu xung trận lạ lùng, nửa như thét, nửa như hát, vọng ra từ sâu bên trong tên Orc. Thanh kiếm của chàng Elf loang loáng chém xuống cổ Sharkdune, nhưng gã nhanh nhẹn khép cặp vuốt thép chặn lưỡi kiếm lại. Quả cầu nhỏ bay quanh chàng Elf rực sáng khi nó lao vào ngực gã Orc. Gã Orc vội lui lại né rồi nhanh chóng trở thế công. 6 chiếc vuốt của Jamadhr vun vút lóe ra những tia chớp. Chàng Elf cũng không hề nao núng, thoắt đỡ thoắt né những đón tấn công hiểm hóc kia.

    Khuôn mặt chàng Elf lạnh như tiền còn cánh tay của gã Orc cứ như có dát vảy rồng, đầy những vết chém, và cứ mỗi lần gã ra đòn thì máu tươi lại phun ra vương vãi trên đất.

    “Không xong rồi,” Erika thầm nghĩ. Nàng nhặt cây cung của một tên xạ thủ đã chết và một mũi tên nằm lẫn trong bùn. Nàng nâng cung nhắm bắn chàng Elf. Nhưng gã Orc và chàng Elf di chuyển quá nhanh nên nàng không tài nào theo kịp. Biết chắc là mình sẽ không làm tên Orc bị thương nặng, nàng mạnh dạn buông tên.

    Mũi tên vút vào giữa hai chiến binh, làm Sharkdune phải dừng đòn tấn công. Chàng Elf chẳng thèm để tâm đến nàng, nhân cơ hội liền trả đòn. Sharkdune trụ tấn, vung Jamadhr giáng trả. Hai thanh vũ khí chạm nhau, tung tóe những tia lửa. Tiếng kim loại rít lên và trượt lên nhau khi hai bên cùng dồn hết sức, cặp song kiếm của chàng Elf và cặp song đấm của gã Orc dính cứng vào nhau. Chàng Elf bất thần khéo léo trở cán kiếm, rút thanh kiếm của mình khỏi gọng kềm của cặp Jamadhr, đâm xuyên lớp găng tay da gã Orc.

    Máu chảy ướt đẫm những chiếc vuốt Jamadhr của Sharkdune. Những sợi dây đeo tay đứt rời ra, loang loáng máu. Một chiếc Jamadhr của gã Orc chợt rơi ra khỏi tay gã, đánh thịch xuống đất, nặng nề và vô dụng.

    Erika thét lên và lao về phía chàng Elf, để rồi nhận lấy một nhát kiếm chính xác đến kinh người. Erika cảm nhận được lưỡi kiếm vút qua những lọn tóc của mình khi nàng thụp người xuống và lăn tròn trên đất. Sharkdune bất thần vung chiếc Jamadhr còn lại đâm tới. Chàng Elf không hề nao núng, một kiếm đỡ, một kiếm lia vào sườn gã Orc. Gã rống lên đau đớn. Erika bật dậy ngồi khuỵu gối rồi búng mạnh người.

    “Chết!”
     
  14. MasterDiablo

    MasterDiablo Black Knight

    Tham gia ngày:
    2/1/05
    Bài viết:
    18,615
    Nơi ở:
    Avalon
    Nàng dồn hết sức vào thanh trủy thủ, đâm thủng lớp giáp Mithril, xuyên vào da thịt, xuyên qua cả xương cốt, và cuối cùng lấy mạng của chàng Elf.

    Chàng Elf từ từ gục xuống. Khi chàng khụyu gối xuống, mỗi nỗi buồn lạ lùng tràn ngập gương mặt chàng. Đôi mắt chàng khẽ mấp máy và thế là chàng gục hẳn xuống đất.

    Quay sang Sharkdune, nàng thấy gã đang lặng thinh nhìn xác kẻ thù. Máu chảy ra từ chỗ gã bị chàng Elf đâm, nhưng vết thương không nặng lắm. Gã Orc cởi chiếc Jamadhr còn lại ra, vứt xuống hồ.

    Erika tự hỏi không biết gã Orc có tức giận vì nàng đã xông vào tấn công đối thủ của hắn hay không. Nàng đứng lặng trong chốc lát rồi tiến đến bên gã. Đặt tay lên vai gã, nàng nói một cách có chủ ý.

    “Chắc lúc nãy hắn cũng không muốn lấy mạng anh.”

    Sharkdune nhìn nàng gay gắt. Ánh mắt hắn thể hiện sự băn khoăn. Erika quay mặt đi mà không hiểu vì sao.

    “Tôi xin lỗi.”

    Sharkdune tiến đến mép hồ, nơi tên Dwarf mà gã vừa cứu mạng đang băng bó vết thương. Tên Dwarf đang cầm một thanh vũ khí cao gấp đôi hắn. Sharkdune nắm lấy thanh vũ khí ấy, xoay tít trên không rồi nhìn thẳng vào Erika.

    “Chiến thắng!”

    Gã nói như thể đó là một bản tuyên ngôn được khắc trên đá, rồi cất tiếng cười vang. Erika cũng mỉm cười. Rồi nàng tiếp tục suy nghĩ về cuộc chiến.

    “Dường như lâu đài chống trả quyết liệt hơn ta tưởng. Vẫn còn khá nhiều quân thù.”

    ***

    Một tên Dwarf ngồi trên cành cây gần khu trại, miệng ngậm chặt tẩu thuốc. Hắn đưa một vật thon dài hình trụ lên mắt rồi nhìn về phía bờ hồ.

    “Tên thợ máy dường như vẫn còn sống,” một giọng nói vang lên gần gốc cây.

    Tên Dwarf bỏ thiết bị kia xuống và nhìn về phía tiếng nói. Một gã Human đang đứng cạnh gốc cây.

    “Mi nói gì?” Tên Dwarf hỏi.

    “Tên thơ máy điều khiển con golem dường như vẫn còn sống.”

    Tên Dwarf vừa cười sảng khoái vừa dùng ngón cái nhồi thêm thuốc vào ống tẩu. Những ngón tay của gã, vốn đã chai sần từ lâu do công việc rèn đúc, không hề cảm thấy nóng bởi lớp tro đang cháy.

    “Nói vậy thì thật là ngốc lắm,”

    “Sao? Sao vậy?” Gã Human hỏi dồn.

    “Thế tại sao lại phải đu đưa một chiếc đèn lồng trong lúc vận hành một con golem?” Gã Dwarf rít một hơi dài, chậm rãi nói. “Và tại sao bọn Orc lại lấy cái thiết bị ấy khỏi tên Dwarf? Nặng quá à?”

    Gã Human trợn tròn mắt nhìn ra phía bờ hồ như không dám tin.

    “Thế… tại sao Sieghardt lại dùng chiếc đèn lồng?”

    “Vì hắn là một con cáo già. Chỉ cần một nhúm lửa, hắn đã dụ được những chiến binh tinh nhuệ nhất của kẻ thù vào chỗ chết.”

    “Nhưng đồng thời cũng phải mạo hiểm mạng sống của tên thơ máy vận hành con golem…”

    Tên Dwarf thở dài. “Chỉ có kẻ thù mới cho là ánh đèn phát ra từ chỗ ẩn nấp của người vận hành con golem thôi – một sai lầm mà Sieghardt đã đoán trước và dự tính hết. Kẻ thù đã phải trả giá cho sự ngu ngốc của bọn chúng.”

    Tên Dwarf nhảy xuống khỏi cành cây. Tên Human vội đưa tay đón hắn, nhưng tên Dwarf đẩy gã ra, như muốn nói hắn không cần ai giúp.

    “Cuộc thử nghiệm đã hoàn toàn thành công.”

    Tên Human gật đầu tán đồng.

    “Ta cho là mi sẽ ca ngợi thành công này với những người đã bỏ tiền đầu tư chế tạo nó.” Gã thợ rèn của Hội Chiếc Đe Đen mỉm cười mãn nguyện.
     
  15. MasterDiablo

    MasterDiablo Black Knight

    Tham gia ngày:
    2/1/05
    Bài viết:
    18,615
    Nơi ở:
    Avalon
    Chapter VII: The Harbingers of War - Leona (3)

    Bên trong lâu đài Giran, nơi Phòng niệm

    Nơi hành lang phía sau phòng đặt ngai vàng, không khí thật căng thẳng. Chỉ còn lại 10 chiến binh, gồm cả Leona. Nàng tự hỏi không biết trong số họ còn được mấy người đủ sức cầm vũ khí khi thời khắc đó đến.

    Tổn thất thật quá sức nặng nề, và tình cảnh hiện tại thật quá khắc nghiệt. Nếu họ có thể ngăn chặn thủ lĩnh của lực lượng xâm lược chiếm lấy quyền điều khiển quả tim của lâu đài – Thánh vật (Holy Relic) – thì họ sẽ chiến thắng. Nhưng các lực lượng của Sieghardt quá mạnh. Chúng đã tràn vào sân và phá tan cửa trong lâu đài. Giờ đây chúng đang tiến thẳng đến Thánh vật, và lối đi duy nhất đến đó là ngang qua khúc hành lang này, nơi nhóm Leona đang trấn giữ.

    Leona không thể không cảm nhận được tình thế hiểm nghèo của nhóm tàn binh của mình. Nàng e rằng thương tích và kiệt sức sẽ làm họ gục ngã ngay cả trước khi họ có cơ hội đối mặt kẻ thù. Một số trong nhóm rút về đây tử thủ vì trung thành, trong khi một số khác trong nhóm do tình thế cuộc chiến đẩy về đây. Phía sau Leona, Oracle Luellin vẫn còn đứng đó. Nhưng Dubian đã lạc mất trong cuộc hỗn chiến. Và tin báo Vellion đã hi sinh khiến toàn quân choáng váng.

    Thậm chí trong khi nàng đang xem xét tình hình, Leona nhận thấy mình cũng đang chảy máu. Luellin dang tay định dùng phép heal nhưng Leona ngăn nàng lại.

    “Hãy dành sức cứu người khác.”

    Những binh sĩ đã ra sức bảo vệ họ còn bị thương nặng hơn nhiều. Luellin cố hết sức để chữa cho họ.

    Tiếng vũ khí chạm nhau chan chát được thay thế bởi tiếng những bước chân thoăn thoắt vang vọng. Kẻ thù đã tiêu diệt sạch sẽ những nhóm kháng cự cuối cùng bên ngoài. Leona giơ kiếm lên. Các binh sĩ tạo thành một vành đai phòng ngự quanh Leona. Quân thù xuất hiện ở khúc quanh và Leona lấy hết tàn lực thét lớn.

    “Vinh quang cho Giran! Tấn công!”
     
  16. MasterDiablo

    MasterDiablo Black Knight

    Tham gia ngày:
    2/1/05
    Bài viết:
    18,615
    Nơi ở:
    Avalon
    Làn song quân thù thứ nhất gục ngã bởi loạt thương. Cuộc đột kích của địch bị bẻ gãy và các chiến binh Leona giữ vững trận địa. Một tên Orc kềng càng xông vào cuộc hỗn chiến, trong tay lăm lăm cây giáo Glaive khổng lồ. Leona hoài nghi liệu gã này sẽ xoay trở như thế nào trong không gian chật hẹp đông đúc nơi hành lang này. Nhưng nàng phải kinh hoàng nhìn gã Orc phá tan vành đai phòng ngự.

    “Nguy hiểm! Lui lại!”

    Leona đẩy các binh sĩ lui ra và xông vào xáp chiến với tên Orc, bất chấp bàn tay ngăn cản của Luellin.

    Thanh giáo của tên Orc chém tung thịt da và đập nát cả bức tường granite. Máu và đất đá bay đầy không khí. Phân nửa lực lượng còn lại của nàng nằm la liệt trong đống đổ nát. Một làn sóng quân thù lại tràn lên sau cú đánh của gã Orc.

    Leona ra lệnh rút lui về Phòng niệm (Relic Chamber). Họ đứng thành một vòng tròn, bảo vệ Thánh vật, trong khi quân thù siết chặt vòng vây quanh họ. Leona có thể thấy giờ phút thất bại đã điểm.

    Leona chậm rãi nhìn quanh. Thậm chí trên tầng hai bao quanh phía trên căn phòng cũng đã chật cứng bọn xạ thủ đối phương. Những mũi tên đang nhắm thẳng vào họ tất cả đều lập lòe ánh lửa xanh dương (đã nạp soulshot – nd). Đây đó khẽ vang những câu hiệu lệnh đanh gọn.

    “Dừng tay.”

    Những tên lính đang đứng chật kín lối vào khẽ dãn ra và Sieghardt Ein bước vào, theo sau là con báo đen của hắn. Hắn nhìn tên Orc và nói.

    “Sharkdune. Vẫn còn vài lực lượng kháng cự ở phía đông trong lâu đài.”

    Gã Orc không nhúc nhích.

    “Ở đây không còn việc của ngươi nữa. Ả đã mất hết ý chí chiến đấu rồi.”

    Gã Orc không hề rời mắt khỏi Leona.

    “Sharkdune!”

    Gã Orc quay lưng đi khỏi Phòng niệm.

    Sieghardt lướt mắt qua những xác chết rồi dừng lại ở cô gái đang lăm lăm thanh kiếm. Hắn cười khẩy thật nhẹ.

    “Lâu quá không gặp, Công nương Leona. Hay trong tình cảnh này tôi phải gọi nàng là Chỉ huy Leona?”

    “Sieghardt.”

    “Thật tệ khi lần này hai ta lại phải đối đầu như kẻ thù.”

    “Chẳng có gì phải tiếc về điều đó.”

    Sieghardt nhíu mày và nhìn lần nữa vào cô gái trước mặt. Tóc nàng đẫm mồ hôi, da nàng đầy vệt máu.

    “Dù chinh chiến đã làm nàng tả tơi đến thế này nhưng nàng vẫn xinh đẹp như đêm chúng ta ở bên nhau nơi tòa thành bỏ hoang.”
     
  17. MasterDiablo

    MasterDiablo Black Knight

    Tham gia ngày:
    2/1/05
    Bài viết:
    18,615
    Nơi ở:
    Avalon
    Leona tấn công Sieghardt. Hắn duyên dáng bước tránh. Hắn rút kiếm đỡ nhát chém kế tiếp. Và thế là ngay lúc ấy trong phòng lại bùng nổ hỗn chiến.

    Luellin liếc nhanh về phía Sieghardt và bắt đầu niệm phép, nhưng con báo của hắn đã chồm tới nàng. Quá kiệt sức nên nàng không kịp tránh né. Con báo vồ nàng ngã xuống sàn, đè chặt nàng bằng cặp vuốt khổng lồ. Nàng vung gậy trong tuyệt vọng, nhưng con báo đã hất văng cây gậy đi. Con báo cắn ngập cặp nanh vào cổ họng Luellin. Nàng lịm đi, chiếc áo xanh da trời của nàng thấm đỏ máu nàng.

    Leona nghe tiếng kêu cuối cùng của Luellin, nhưng cũng chẳng kịp có thời gian cho cảm xúc. Nàng chỉ còn lại một mình. Nàng biết nàng đang bị bao vây, nhưng nàng chỉ một mực chăm chăm tấn công Sieghardt.

    Vì một lí do nào đó, hắn phản ứng trễ trong giây lát. Mũi kiếm của nàng sượt qua thái dương hắn. Máu chảy dài xuống má Sieghardt.

    Nín thở, Leona nhận thấy lính của Sieghardt không còn chú ý đến nàng.

    Chúng bắt đầu nhốn nháo rồi đổ gục xuống đất từng tên một. Chỉ đến lúc đó nàng mới nhận thấy trong không khí phảng phất một thứ ánh sáng dịu nhẹ màu tím đang lơ lửng một cách bất thường xung quanh những tên lính bất tỉnh. (chắc là phép sleep – nd). Cùng lúc đó bọn xạ thủ đang nhắm bắn nàng từ trên tầng hai bị tấn công bởi một sinh vật kỳ lạ có hình thù giống một con mèo (phép Summon Cat - nd)

    “Leona! Lối này!”

    Dubian Tháp Ngà xông vào Phòng niệm cùng một Elder Elf. Một quả cầu lửa xuất hiện trong tay nàng và lao thẳng về phía Sieghardt. Một tiếng nổ dữ dội vang lên và thân hình tên Dark Avenger bốc cháy dữ dội. Sieghardt khoanh tay che đầu lộn vòng tròn trên đất. Con báo đen của hắn lao nhanh về phía vị phù thủy người Elf. Dubian thét lên và gục xuống.

    Leona chạy đến bên Dubian. Sieghardt, lúc này đã dập tắt ngọn lửa, chắn đường nàng lại. Lưỡi kiếm Leona chan chứa căm hờn nhắm thẳng đầu tên Dark Avenger. Nhưng hắn lại đỡ được.

    Bất ngờ, một làn ánh sáng đỏ bùng lên dưới chân hắn. Những dây leo ma quái màu đỏ quấn chặt hai chân hắn khiến hắn không nhúc nhích gì được (phép root – nd).

    Vị Elder niệm phép xong liền gọi Leona. Nhưng Leona lại chạy đến bên Dubian. Dubian đang dùng cây gậy phép của mình chặn giữa miệng con báo, cố đẩy cặp nanh sắc nhọn của nó ra. Con báo ngã lăn ra đất, miệng còn ngậm chặt cây gậy. Dubian bật dậy. Một ngọn lửa trắng bùng lên bên người nàng và đánh thẳng vào con báo thật mạnh. Con báo bị một làn khói đen nuốt chửng rồi biến mất hẳn – trở về cõi âm ty, nơi đến của nó.

    Khi Leona ôm lấy Dubian, nàng chợt thấy một tên lính đang ngủ của Sieghardt bắt đầu nhúc nhích. Sẽ không lâu trước khi toàn quân hắn tỉnh dậy.
    Trước khi rời khỏi Phòng niệm, Leona quay đầu lại nhìn gã Dark Avenger. Cặp mắt hắn bừng lên khi hắn mỉm cười.

    “Tạm biệt, Leona Blackbird.”

    Leona biết hắn đang mong nàng đáp lại bằng một xúc cảm gì đấy. Nàng không hề có ý định làm hắn thỏa mãn. Nàng bỏ đi mà chẳng hề nói tiếng nào.
    Leona, Dubian và vị Elder bỏ chạy ngang qua đoạn hành lang ngổn ngang xác chết…
     
  18. MasterDiablo

    MasterDiablo Black Knight

    Tham gia ngày:
    2/1/05
    Bài viết:
    18,615
    Nơi ở:
    Avalon
    Chapter VIII: The Harbingers of War – Epilogue
    (Hồi kết Chronicle 1)

    Những đám mây đen trước đó đã đổ mưa như trút xuống Giran dần tan biến. Sieghardt, thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê, tụ tập cùng đám chiến binh trước Thánh vật của lâu đài Giran. Bọn lính hướng cặp mắt ngờ vực về phía Graham khi gã bước vào phòng, đúng lúc Sieghardt đang nghe báo cáo tình hình.

    “Bọn lính phòng thủ đều đã chết hoặc bỏ chạy. Còn một số ít tiếp tục kháng cự đây đó trong lâu đài, nhưng sẽ sớm bị tiêu diệt.”

    Graham vỗ tay và bước đến bên Sieghardt. Hắn đặt tay lên vai gã Dark Avenger.

    “Ngài thật là phi thường! Quả thật phi thường! Đây là một chiến thắng toàn diện, Ngài Sieghardt!”

    Sieghardt mỉm cười khiêm tốn và nhìn Graham. Graham bước đến bên Thánh vật trước khi thong thả tiếp lời.

    “Lãnh chúa hẳn sẽ rất vui. Lúc đầu đã có một số chuyện hiểu lầm, nhưng chúng chẳng là gì nữa sau chiến thắng vĩ đại này. Tôi chắc chắn sẽ kể hết cho Lãnh chúa nghe về những vất vả của Ngài.”

    “Liệu ngài có cần phải làm phiền Lãnh chúa không?”

    Sieghardt đứng cạnh Graham và im lặng chiêm ngưỡng thánh vật. Nó có hình dáng một người phụ nữ đứng trên một cái bệ ngọc. Đây không phải là một bức tượng bình thường. Nó sẽ ban quyền lực tối thượng cho kẻ nắm giữ nó, chủ nhân của vùng Giran trù phú.

    “Thật kỳ lạ.”

    Graham trố mắt, như thể muốn hỏi Sieghardt muốn nói gì.

    “Nhìn nó theo hướng này…”, gã Dark Avenger cởi găng tay trái, ngước nhìn Thánh vật rồi bước lại gần hơn.

    Graham nhanh chóng co tay thủ thế. “Gì thế?” hắn cười âu lo và nói. “Ngài Sieghardt, công việc của ngài chấm dứt ở đây.”

    Sieghardt mỉm cười không nói.

    “Thôi không đùa nữa nhé. Ngài cứ lấy luôn phần của tôi. Ngài muốn lấy bao nhiêu cũng được. Nhưng phải chờ đến khi Lãnh chúa niệm xong tên mình khắc lên Thánh vật đã, như chúng ta đã thỏa thuận ấy.”

    Sieghardt thả tay phải xuống bên đùi và lại tiến lên. Đó là một động tác hết sức bình thường, như thể rút khăn tay ra lau mồ hôi. Nụ cười vẫn không tắt trên môi gã, khi đầu của Graham đã rơi xuống đất. Sieghardt tra gươm lại vào vỏ, lưỡi kiếm không dính một giọt máu.

    “Ta đã trở nên thân quen với giọng nói nhì nhằng của lão. Không còn được nghe nó nữa chắc ta sẽ buồn lắm.” Bọn thủ hạ cười ầm ĩ.

    Sieghardt nhẹ nhàng đặt tay lên Thánh vật. Bức tượng và những viên ngọc bắt đầu đỏ lên và chiếu sáng. Ánh sáng lan truyền sang cánh tay Sieghardt và như thẩm thấu vào người hắn, và thế là hết. Tất cả mọi người trong khu vực nhận biết rằng lâu đài đã đổi chủ.

    Sieghardt và đám tùy tùng bước ra ngoài. Trong phòng đặt ngai vàng đã trải sẵn một tấm thảm vàng. Ở đầu kia là một chiếc bàn dát vàng. Trước bàn là tấm huy hiệu hoàng gia màu xanh thẫm. Bên dưới chiếc huy hiệu ấy là một cái bệ đỏ và giá đỡ, tạo thành hình cái đầu một con sói. Gần ngai vàng là bọn người hầu và viên thị thần phục vụ chủ nhân lâu đài.

    “Ngươi có muốn nói gì không?”

    Viên thị thần khẽ mỉm cười và lắc đầu không nói.

    Sieghardt chậm rãi bước đến ngai vàng và ngồi xuống. Hắn tựa cằm lên bàn tay trái và gác chân lên. Thỏa mãn, hắn mỉm cười. Viên thị thần cùng đám người hầu trong lâu đài thi lễ ra mắt với vị chủ nhân mới của lâu đài.

    ***

    Khoảng 20 chiếc thùng gỗ nằm vương vãi trong một căn phòng ở tầng hai lâu đài Giran. Erika Ken Weber phủi bụi trên chiếc thùng cuối cùng rồi mở nắp ra xem. Chỉ có mớ dụng cụ làm vườn cũ nát.

    Erika kêu lên và đập nát chiếc thùng với tất cả sức mạnh của mình. Nàng kiểm tra lại mớ vật dụng trong chiếc thùng; sau một lát nàng thở dài chán nản và bỏ ra khỏi phòng.

    Vật nàng cần tìm đã biến mất.

    Nơi lối hành lang, các xác chết vẫn nằm la liệt, địch ta lẫn lộn. Nàng bước tránh các xác chết rồi dừng bên cửa sổ. Bên ngoài nàng thấy bọn lính đang reo hò chiến thắng vang dội.

    Nếu vật nàng chưa thể tìm thấy vẫn còn nằm trong tay kẻ thù thì nàng phải rời khỏi lâu đài trước khi sang năm mới. Các liên minh của nàng cũng vậy.

    Erika lắc đầu và quay sang các chiến hữu.
     
  19. MasterDiablo

    MasterDiablo Black Knight

    Tham gia ngày:
    2/1/05
    Bài viết:
    18,615
    Nơi ở:
    Avalon
    SoLoCoCo2011 thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Chia sẻ trang này