Đây là up lên để mọi người xài chứ không để những người tự xem là giỏi rồi sử dụng.Mục đích ,ý nghĩa của nó tôi đã nói rõ ở trên rồi,hiểu được hay không tùy sức mỗi người,không thể gượng ép được. Nó không phải là tool & cũng không cần phải xin lỗi vì tôi không phải tác giả & cũng không hâm mộ chương trình này.Đơn giản chỉ vì nó bị hiểu sai tôi up lên phải nói cho rõ ý của tác giả thôi. Nếu tôi up nhầm topic của Ankarus thì xin lỗi.
Oài, mình chỉ nói lên quan điểm của mình là nghệ thuật thì không nên dùng tới sự trợ giúp của tự động thôi. Xin lỗi là vì mình cho là đã có lời nói không phải với bạn. Bạn đừng trách nhé.
Bài về thôi của Ankarus đã nghe từ trước rồi, giờ đọc lại vẫn thấy hay :) Còn bài của bạn kia thì mới đọc lần đầu, mình thích ý nghĩa của nó lắm. Anw, không hiểu sao, mỗi lần làm thơ là mình vội, có lẽ vì thế mà không đưa được cảm xúc vào trong thơ. Có ai biết làm sao mà sửa không?
Chà, cái này thuộc về cảm tính rồi, có lẽ bạn vội muốn cho ra tác phẩm sớm chăng? Bạn có thể chăm chút & đầu tư cho bài thơ hơn, nghiền ngẫm & hiệu chỉnh nhiều lần đến khi ưng ý rồi hãy đăng lên, đó cũng là một cách. Đêm đông nhớ người Đông này có rét giống đông xưa? Phố vẳng người qua ngọn gió lùa Thêm áo mà lòng thêm giá lạnh Vai buồn chợt buốt dưới hiên mưa Giấc không thành, quá nửa đêm rồi Trở dậy nhìn quanh chợt thấy tôi Soi bóng mình qua làn khói mỏng Thấy gì, ngoài nỗi nhớ khôn nguôi? Hiu hắt làn khuya không chút mây Phương trời cách biệt một cơn say Biết đâu nơi ấy người cô quạnh Như ngọn gió buồn không muốn lay Hoa rụng tàn hương còn sót lại Người đi kỷ niệm có cùng mang? Ngoài sân thôi lạnh đêm gần tắt Một đóa trà mi nở muộn màng. Cổ Dã Tử - Bài này mình làm đã lâu nên cũng không nhớ rõ thời điểm.
Mấy bài của bác đọc lúc nào cũng hay, giàu cảm xúc. Thơ hay! Phải chăng tôi vẫn yêu người? Phải chăng người vẫn mỉm cười với tôi? Phải chăng dẫu đời chia đôi Tình tôi vẫn mãi, ngàn năm đợi người ..... Finalbaby.... Có ai cho em ý kiến về bài này đi. Vd như cần sửa chỗ nào để hay hơn .v.v. . Thanks trước
Hàng năm, cứ vào mùa đông thì những cánh chim lại lũ lượt kéo về phương Nam Tuy vậy, vẫn có một cánh chim mòn mỏi bay ngược về phương Bắc xa xôi và lạnh giá Cánh chim ấy mang theo một linh hồn về với những vì sao yên bình Cánh chim phương Bắc Mỗi mùa đông qua, đều có một cánh chim nhỏ bé Lặng lẽ bay qua trước cửa nhà, như một vết sáng con Thỉnh thoảng mẹ tôi chỉ đến và nói "Kìa, kẻ du mục phương Bắc Đang mỏi mệt tìm kiếm một giấc ngủ tại quê hương!" Và trẻ nhỏ chợt buột miệng than trách "Chao ôi sao ngốc thế! Quê hương là đây, cớ gì phải bỏ xứ mà đi!" Mẹ xoa đầu cười, và nói "Đâu phải ai muốn thế, Nhưng con tạo xoay vần ai biết được ngày mai, Chỉ cần trong tim con vẫn nhớ đến quê hương Là phương trời kia từng in bước chân con trưởng thành!" Tôi lặng nghe và tự hỏi "Lại một câu chuyện cổ tích chăng?" Thật thú vị, nhưng quên ngay khi Thần Mơ bước đến Và ngày mai tôi lại hỏi "Mẹ ơi, cánh chim kia là gì?" Và nay nữa, lại một mùa đông dài đã trôi đi Cánh chim nhỏ bé có còn chao liệng trước cửa nhà Nhiều năm qua rồi, tôi chẳng còn biết nữa Có lẽ nó đi theo đứa bé ngày xưa, chẳng phải tôi chăng? Mà ở nơi rất xa rất xa này, nào tôi có thể thấy Cánh chim nhỏ nhoi của một chân trời yêu thương?! Tôi ngồi đây, trong cô đơn và tĩnh lặng Nhịp nhàng bấm những phím kỷ niệm và yêu đương Bản đàn không dây dìu dặt vang lên, dù chẳng ai thấy Chỉ mình tôi với sợi nhớ đã úa màu cỏ dại Ước gì có mẹ tôi ở đây với những tháng ngày cổ tích Và tôi có thể hỏi "Sao cánh chim chẳng trở lại với con?" Bỗng hắt bóng một bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi Như mẹ vẫn làm, mỗi khi tôi hỏi một câu ngốc ngếch Giật mình, ngoài khia khung cửa hẹp Sau vết khép hờ, một vệt sáng con "Mẹ ơi, có phải cánh chim kia mẹ đã gửi cho con?" Hỡi cánh chim ngược dòng kia ơi, hãy đến với ta Và mang ta đến nơi của những vì sao phương Bắc xa xôi Để ta có thể lặng ngắm thế gian này, với những linh hồn nhỏ nhoi Tìm kiếm ánh sáng giữa những quân cờ của bóng tối Và ai nghe tiếng ngựa buồn hí vang từ phương Nam vọng tới Chúng đánh thức những Nữ Thần mang tên Chó Sói Khoác áo choàng, lặng lẽ tìm vật hiến tế của tự nhiên Và ở đó, ta mày mò những chương sách mang tên Số Phận Và tên ta, như bao kẻ khác, viết bởi hoa và cát của sa mạc Ta dặm bước, xoay từng vòng lịch sử đã nghìn năm Những nét vẽ hiện lên, pha màu bởi êm đềm và bất hạnh Ngựa hí vang trời, đứa người về Vực Thẳm Tử Thần Thuyền kia vỡ tan, hòa kẻ lênh đênh tan trong sóng biển Và bao góa phụ kia, ngồi gẩy tro tàn nơi xó bếp Thầm nghĩ đức lang quân đã quên họ chốn vàng bạc xa hoa Có cánh chim chao liệng trời cao kia đã thấy hết Nó mang kẻ xa xứ trở về với những bến bờ thân thương Kẻ tự do bỗng rơi một giọt nước mắt buồn Ta muốn chân ta dẫm sóng bạc đầu, tay ta thấm màu đất núi Lồng ngực căng tràn những luồng gió của thảo nguyên Nhưng rất xa rất xa, vẫn có người đang chờ đợi Ta biết làm sao đây, biết làm sao đây?!
Thơ cũ Vô tình lật tìm trang cũ Chợt nhìn thấy vết mực nhòa Trên dòng thơ buồn anh viết Gửi người trong buổi chia xa Màu mực phai như màu mắt Hay màu của giọt nhớ thương Ươm vào trong từng trang giấy Chữ yêu xem mãi chưa tường Câu thơ ngâm hoài chưa thuộc Như mình chưa hiểu được nhau Như trăng khi tròn khi khuyết Như trần gian chốn nhiệm màu Giật mình gập trang lưu bút Ngày xưa kỷ niệm tràn về Em là suối nguồn thác ngọn Ru hồn anh thuở đam mê. Cổ Dã Tử SG 18-9-08
Khi người đàn bà khóc, và làm thơ Tặng Mai ... Tất cả những người phụ nữ làm thơ ai cũng tự nhận mình là đàn bà[*] Có đôi khi, buồn, nhưng chẳng nói. Người đàn bà-em dại khờ khóc hoang hoải trong tim, một mình. Khi những người đàn bà khóc và làm thơ Những yếu mềm của nước mắt tức tưởi chết trong những vần thơ rồ dại của khổ đau Khi những người đàn bà làm thơ và khóc Nụ cười là niềm vui trên nét mặt Hỉ, nộ, ái, ố ... bị chết mòn dưới ánh nhìn kiêu ngạo của người đàn bà chẳng-còn-yêu. Có những đêm, người đàn bà-em làm thơ khóc cho một người đàn bà-khác Lưới tình mỏng như tơ Ai sa? Ai gỡ? Hồn thơ sầu, điên dại Ai trách? Trách ai? Có đôi khi người đàn bà trong em, lại khóc. 7.5.09 [*]: Thơ người ta.
Mưa này! mưa xin hãy cứ rơi ta khuya thắp nến tìm đời bên hiên vô tình hứng giọt hữu duyên hay con bướm lạnh đậu chìm dấu xưa thôi đêm sót chút mộng thừa cũng xin làm kẻ về đưa lối trần ai qua lẻ một bước chân giày in nửa dấu bụi in nửa đường nụ chưa hoa đã lụy hương đèn thôi rớt lệ còn buồn trên tay đời ai cũng một đêm ngày giật mình ngoảnh lại còn ai, ai còn? người xin như chiếc chồi non làm cây hữu ý… Cổ Dã Tử SG 1-5-09
Tỳ Bà “Tôi nằm mơ thấy Em Tôi ngủ Cặp mắt, bờ môi – quá diệu kỳ…”(1) Tỳ Bà hỡi! Cung đàn sao lạnh quá Tiếng châu rơi vỡ nát mâm ngọc rồi Sợi tơ huyền chen phím sầu rung vội Gảy giùm Ta khúc mê muội một đời Cười lên nào, khóc lên nào! Em hỡi Tiếc gì đây, thôi gót mộng trang đài Em ngọc ngà – Ta nửa đời hoang dại Lỡ lầm nào cho hương lửa phôi phai Thời con gái, Em – trăng cài lên tóc Suối nguồn mơ cho Ta trải diệu kỳ Ôi vô ý! Tựa đêm huyền Em khóc Giọt lệ thầm trong khóe mắt mê ly Em đài các – Ta là người lữ khách Cát bụi vờn manh áo nhuộm phong trần Em đừng hỏi, Ta kiếp này câm lặng “Mộng anh hùng, tan dưới lệ giai nhân”(2) Vương phi hỡi! Hồ Cầm còn ai oán Ta hận mình, hận luôn cả nghìn thu Trời ly biệt đau lòng chia bóng nhạn Vó ngựa biên cương thôi đã khuất bụi mù Sợi tơ chùng! Phải chăng là mệnh số? Sao phím sầu vương mãi điệu vong tình Em nghe chăng Ta chết từng hơi thở Hồn chìm dần trong cõi mộng u minh Ôi! Ly rượu độc, Em rót đầy ảo vọng Chuốc Ta say mê mải một kiếp người Ly rượu vong tình, Ta mời nhau lần cuối Cạn đêm này! Vũ trụ hóa hư không… Cổ Dã Tử SG 28-2-09 (1) Bài này làm sau khi nằm mơ thấy người yêu cũ. (2) Câu này mượn nguyên văn của một người bạn.
Tự ám Thả một viên xúc xắc! Mặt này cho nỗi nhớ. Mặt này cho đơn côi. Mặt kia cho nụ cười. Mặt kia rơi nước mắt Xúc xắc có khi nào chỉ là trò may rủi Chỉ giản đơn thôi là một cuộc vui tròn? Gieo xúc xắc Gieo cả những giọt sầu Gieo cả những cô đơn Gieo hi vọng cho tháng ngày nông nổi Gieo nỗi nhớ cho tim mềm bớt vội Cho tháng ngày dài khỏi lần lữa trôi qua... Bài thơ lấy cảm xúc từ "Viên xúc xắc mùa thu" của Hoàng Nhuận Cầm.
Mị Cho một người cũ ... Chập chờn giữa tỉnh và mê, thấy mình lạc giữa trời xa lạ, giữa Hà Nội của anh, giữa Paris của anh. Những nơi đó, hẳn thuộc về anh mà chẳng thuộc về em. Giữa những tĩnh mặc của phố cổ Hà Nội giữa những ánh đèn hoa lệ của thành phố Paris, có góc nhỏ nào dành tặng riêng em? Khi em nhớ về anh, là tím đẫm những khoảng trời Thu Hà Nội; những phổ cổ dài lững thững bên hàng cây trứng cá; những tán cây quanh năm chẳng bạc đầu; những con đường đi nhiều đến nỗi quên cả tên tuổi; có những tiếng suýt xoa vì rét khi đông về, từng ngón tay anh lèn qua tay em - ấm nóng. Khi em nhớ về anh, là những phố Paris choáng ngợp sắc đèn, những khối kiến trúc kì vĩ, những góc quảng trường mà em chẳng thể nhớ tên; những vòm hoa tím chạy dài bên balcon nhà đối diện; những gam màu sặc sỡ, một thời, anh bảo chỉ dành tặng - riêng em. Có khi nào, dù chỉ một chút thoáng qua thôi, hai năm qua, xen giữa những đêm chong mình bên sách vở, có khi nào, anh nhắc đến tên em? Có khi nào, giữa những sắc màu êm, của năm tháng, của dư âm tình yêu cũ, anh chợt viết nỗi nhớ em trên vần thơ để ngỏ? Có khi nào, có chợt khi nào không? Có khi nào, ... chắc chẳng khi nào đâu. Em chỉ mị em giữa tình yêu đã chết. Chỉ nhức nhối vết thương lòng ngày cũ, khi gió trở trời và lòng thấy đơn côi. Hỡi người dấu yêu ơi, Cho em gọi tên anh bằng Nỗi nhớ! Cho em gọi tên anh bằng Kỉ niệm! Và sẽ mãi đến khi nào, em mới có thể gọi tên anh bằng Quá khứ, người ơi ? 03-07-2008, 04AM35 Mình mới bảo với syvil hôm qua, là nhờ có Ankarus và topic này, mình tìm lại được rất nhiều bài thơ rơi vãi, vứt vạ vật lung tung ở những ngóc ngách - xó xỉnh trong vài năm qua. :-*
Trăng Trăng ngọc Trăng ngà Trăng lẩn đâu Trăng ơi Trăng hỡi vội chi nào Trăng hãy vì Ta mà sáng lại Trăng đừng le lói suốt đêm thâu Trăng biết Ta buồn nên lặng im Ta ngồi trong gió, gió qua thềm Trăng còn gắng rọi lòng ai nữa Thêm nát lòng nhau mấy nỗi niềm Trăng cứ lửng lơ, cứ lửng lơ Trăng này Ta hỏi có bao giờ Ta đưa tay với Trăng rơi mất Trăng ngủ ao nhà, Ta ngủ mơ Trăng có buồn không, có buồn không Ta buồn muốn đứt mấy tơ lòng… Cổ Dã Tử SG 11-3-09
Ankarus à, Ankarus! Ta trong lúc giải khuây đi kiếm truyện tranh tình cờ lại trôi dạt vào đây. Chẳng là dạo này bận thi cử quá nên chẳng thường gặp lão được. Lão cũng sắp thi cử rồi nhỉ? Ta chỉ mấy hôm nữa là xong thôi, ta và lão thế nào cũng sẽ gặp lại nhau. Bài này của lão ta rất thích, cả bài của ta viết cũng lấy cảm hứng từ bài này, vậy thì tiện đây đưa lên như khi nó vừa mới được viết ngay trên blog của lão vậy Rằm tháng Hai Trăng lọt qua song rọi phím đàn Ai Tư khúc ấy hận miên man Lòng này biết gửi cùng ai nhỉ Chẳng hiểu vì sao mắt lệ tràn Trăng khóc một mình trong đêm thâu Lệ trăng ta uống lại thêm sầu Còn ai nhớ đến lời hẹn cũ Bụi bặm phong trần biết được đâu! Đêm nay trăng lại đến làm chi Đã trễ mất rồi cuộc chia ly Trăng đến vỗ về người ở lại Hay trăng theo gót kẻ ra đi Trằn trọc nửa đêm mới biết rằm Vì ai trăng sáng mãi bao năm Giờ này có lẽ người say mộng Hay cũng như Ta gác tay nằm Nguyệt Sinh (Rằm tháng Hai -2009) Ta vẫn còn nhớ bữa đó bài của lão và của ta cùng viết vào đêm Rằm , bài của lão viết trước bài của ta lấy cảm hứng từ đó mà viết ra, việc ấy cũng diễn ra như lão là người dẫn dắt ta đến với Thơ vậy những ngày tháng ấy thì Nguyệt Sinh này sao có thể quên được. Bấy lâu nay ta lo việc thi cử nên không thường onl trò chuyện với lão được, Thi Tâm cũng khác xưa tự nhiên lão lại làm ta cảm thấy muốn làm Thơ, nhưng để chừng nào ta và lão gặp nhau rồi mình cùng liên cú hoặc xướng họa nhá . Cũng sớm gắp lại thôi mà
Hehe, tui cũng biết lão bận thi nên không gọi làm phiền đến, khi nào thi xong thì hẹn ra gặp mặt trà nước đàm đạo chơi. Bài của lão tui cũng thích lắm đấy
Mới làm được bài hát nói, mang qua quán của lão góp vui Ái Nhân – Viết cho Ngọc Chẩn Mưỡu: Hỏi người quân tử phương xa Mộng trăng thuở trước giờ đà nơi đâu* Ngày qua tháng lại trôi mau Tóc mây thiếp đã ngả màu tuyết sương Hát nói: Vài lời muốn nhắn vầng trăng khuyết Gửi tới người đạp tuyết tìm mai Chốn phòng khuê giọt lệ ngắn dài Lược gương biếng chải ai nào có biết Tàn giấc mộng trăm năm cách biệt Tỉnh cơn mơ vạn dặm chia ly Theo lời gió nước người đi Riêng để lại sầu bi vạn mối Tháng tháng năm năm tình này chẳng đổi Vẫn ngóng chờ mỗi tối trăng lên Lòng ai chẳng biết có bền * Hai câu của Ngọc Chẩn viết, dựa vào đó lấy cảm hứng viết nên bài hát nói này tặng cho Ngọc Chẩn
Ta đọc hết mấy bài của lão , cảm thấy thích nhất là "Về thôi" Lẽ ra đã mạo muội ghé vào quán lão thì cũng nên để lại đôi vần thơ làm quà , nhưng mong lão thứ lỗi cho hiện giờ ta chưa làm đc , đành khất lão lúc khác vậy
@NS: Tui mù tịt thể hát nói này @Cò: Hehe, cảm ơn bạn có lòng, khi nào có cảm hứng đề thơ thì ghé chơi --- Ly khách "Giày cỏ, gươm cùn, Ta đi đây" Tiêu dao cho thỏa tháng ngày này Rồi một sớm nào lòng chợt thấy Tường bích ngày xưa chẳng còn đây Hoặc một tối nào không còn nhớ Khế nợ đời người vẫn trên tay! Bởi khi rong ruổi mãi quên đường Giang hồ lưu lạc chốn tha phương Nghiêng bầu phong nguyệt trên tay dốc Lơi túi càn khôn quẳng dặm trường Trên đồng sáo mục ngân da diết Mà kẻ phong lưu chẳng nhớ nhà Bao lâu rồi nhỉ người du tử Sao còn hát mãi khúc du ca Ai người ly khách vừa hôm trước Đã thành lữ khách ngày hôm nay Vết chân trên nền phong sương cũ Giọt bụi thời gian chẳng lấp đầy Ôi con cá trắng vượt trùng khơi! Bơi quanh hố giếng của cuộc đời Đi rong trong cõi vuông tròn đó Là cuộc phiêu bồng trong thoắt hơi Ly khách! Ly khách! Không trở lại Con đường đá sỏi khóc ướt vai Khi người tỉnh giấc trên mộ vắng Thiên thu như một tiếng thở dài Ta đâu muốn học thói quên đời Cũng vì tham thú nên rong chơi Ai hay ba cõi là vô tận Giày cỏ, gươm cùn, cứ đi thôi. Cổ Dã Tử SG 9-4-09 - Giày cỏ, gươm cùn, ta đi đây: Hành Phương Nam - Nguyễn Bính
Độc Mã Hành Ngựa phi vạn dặm, ngàn vạn dặm Ngút ngàn ngút ngàn đích biệt tăm Ngựa phi vạn dặm, ngàn vạn dặm Trăng ơi rong ruổi đã mấy năm? Ngựa phi đường xa, ơi đường xa Áo ai đã lấm bụi quan hà Rẽ lúa hương đồng gieo lá mạ Bước chân muôn lối đâu là nhà? Ngựa phi và hí những đêm trường Lạnh lùng cô độc, khúc tang thương Có nhớ khi xưa cùng trăm tướng Một lộ thần binh giữa chiến trường Ngựa phi phi mãi, biết về đâu? Chim bay mỏi cánh biết chốn nào? Có hay truân chuyên đời bao mẫu? Ai thương ai nhớ một nỗi sầu? Ngựa phi vạn dặm, ngàn vạn dặm Cổ cây hoa lá đã trăm năm Ngựa phi từng dặm, buồn thăm thẳm Bước độc còn ai để nhớ nhung? Ngựa đi đi mãi, hướng chân trời Có buồn có nhớ, tuổi đôi mươi Cất vó tung bay ngày nắng mới Tung tăng bên chốn những tươi cười Ngựa buồn lẻ bước, bước còn không Lặng lẽ đi về chốn chiều song Nhớ bóng chiều vàng ngàn giấc mộng Lệ khô có chảy nhớ người mong? Ngựa kia dừng bước, một buổi chiều Mãi mãi đứng lại chốn tiêu diêu Bên cầu đá nhỏ, nụ hàm tiếu Có người đã về chốn thương yêu... Đặt tên cho vui, chứ ko đáng được gọi là 1 khúc hành Dù sao Ly Khách là 1 chủ đề ta cũng rất thích...