Mưa Tôi chở em trên xe già cũ kĩ Lướt nhanh qua những con phố đang mưa 1 cảm giác thật giống ngày xưa Giống cái ngày mà ta còn thơ bé Giống như khi đôi ta còn con trẻ Em và tôi đùa ngịch dưới cơn mưa Rồi cùng nhau hát những khúc say xưa Những khúc hát giờ tôi không nhớ nổi Những khúc hát chỉ nhớ là nguồn cội Để cho tôi giờ đây đã có em Tôi chở em trên con phố nhá nhem Nhưng mặt đường thì lại vàng nhấp nhoáng Vấp phải đá xe tôi như loạng choạng Rồi lại cân bằng vì sau đã có em Tôi muốn hét to để họ lại mà xem Tôi đang chở 1 thiên thần bé nhỏ Dù trời tối sẽ nhìn em không rõ Nhưng họ sẽ trầm trồ khi thấy dáng em thôi Tôi chở em và nhìn phía xa xôi Mặc cho mưa rơi vào tôi ướt đẫm Tôi ghìm phanh và cố đi thật chậm Để giây phút này sẽ daì mãi không trôi Để cho em sẽ ở mãi sau tôi Sẽ ôm tôi như bây giờ thật chặt
Tự sự mùa thu (Lương Thiện Thanh) Xin đừng gõ cửa Vào trái tim em Xin đừng nhắc nhở Nắng thu thật vàng Và trời xanh thắm Và gió lang thang... Em yêu những gì Cho mình biết sợ Em sợ những gì Cho mình bão giông Gương mặt mùa đông Trái tim mùa hạ Giấu trong băng giá Ngàn lời yêu thương Giá được vấn vương Cùng bao nỗi nhớ Giá được trăn trở Nỗi buồn chia xa Giá được là hoa Cho anh hương sắc Xin anh đừng nhắc Mùa thu lại về!
Hò hẹn với Tháng Tư Le Petit Café chiều nay vẫn chẳng có hoa Loa Kèn Dù tháng Tư đã về bên cửa Thoáng những lời thì thầm rất nhẹ Giao mùa, nhiều nắng hay mưa? Bạn nhắn cho ta, kể những chuyện vu vơ Về những con đường chạy dài bóng xà cừ mùa lá đổ Có nắng nhuộm vàng con phố cổ Hoa loa kèn xuống phố đợi mùa sang Chiếc xích đu nằm mãi góc balcon Chiều nay chẳng đôi nào ghé qua ngồi nữa Lặng lẽ thở dài có những điều còn chưa ngỏ Vậy mà người chẳng về qua. Le Petit Café chiều nay vẫn chẳng có hoa Loa Kèn ... và có lẽ chiều mai cũng thế Có điều gì dường như mắc nợ Với những lời tình tự của tháng Tư?
Lâu quá không được nghe thơ của anh Cố Dã Tử. Thèm quá!!! Đã lâu lắm rồi khách chẳng qua Chim chẳng buồn hót trước hiên nhà Hoa đêm khép lá,ôm ký ước Dặm bước đường xưa, chỉ còn ta! Finalbaby
ồ, tớ vẫn thi thoảng ra vào topic xem thơ, nhưng time này ít sáng tác lắm, và vì 1 số lí do cảm tính riêng nên chỉ post lên blog cá nhân thôi.
Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu Nhưng không phải yêu nhau, mà là yêu người khác. Anh sẽ nắm tay một người con gái khác Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác... Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em Anh rồi cũng chẳng còn ghen, Những chỗ không anh, em diện màu áo mới. Tại đường phố đông người Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau. Có thể một ngày em mặc áo cô dâu Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh... Giông bão đi qua ô cửa màu xanh Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ Về bữa cơm,về ngôi nhà và người em yêu hơn cả Như anh nghĩ về vợ mình,về hạnh phúc bền lâu. Có bao nhiêu sao sáng trên đầu Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa... Em nghe lại những bản tình ca Vẫn dịu dàng,vẫn thiết tha như thế Vẫn say mê như chưa hề cũ Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau?
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn ...Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc Tôi chờ người đến với yêu đương Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng Dải đường xa vút bóng chiều phong Và phương trời thẳm mờ sương cát Tay vít giây hoa trắng chạnh lòng Người ấy thường hay vuốt tóc tôi Thở dài trong lúc thấy tôi vui Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi Thuở đó nào tôi đã hiểu gì Cánh hoa tan tác của sinh ly Cho nên cười đáp: Màu hoa trắng Là chút lòng trong chẳng biến suy Đâu biết lần đi một lỡ làng Dưới trời đau khổ chết yêu đương Người xa xăm quá, tôi buồn lắm! Trong một ngày vui pháo nhuộm đường Từ đấy thu rồi, thu lại thu Lòng tôi còn giá đến bao giờ Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ Người ấy, cho nên vẫn hững hờ Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời Ái ân lạt lẻo của chồng tôi Mà từng thu chết, từng thu chết Vẫn giấu trong tim bóng một người Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa Nhưng hồng, tựa trái tim tan vỡ Và đỏ như màu máu thắm pha Tôi nhớ lời người đã bảo tôi Một mùa thu trước rất xa xôi Đến nay tôi hiểu thì tôi đã Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu Gió về lạnh lẽo, chân mây trắng Người ấy sang sông đứng ngóng đò Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng Trời ơi, người ấy có buồn không? Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ Tựa trái tim phai, tựa máu hồng.
Giấu . Em giấu giọt nước mắt Sau nụ cười trinh nguyên ...Em giấu những lời nguyền Sau lời ru rất khẽ Giấu bóng mình đơn lẻ Trong biển người mênh mông Em giấu nỗi chông chênh Trong tận cùng hơi thở Giấu cả những ước mơ Trong tim mềm con gái Em giấu những dại khờ Trên bóng dáng vai anh Em giấu giọt nắng hanh Giữa mùa rơi đầy lá Giấu những ngày vội vã Giữa những đợi-chờ-mong. Em giấu đoạn song song Cho em - Người không ngược Cược với cả cuộc đời Em giấu mình trong anh. Cược với cả cuộc đời Ta giấu mình trong nhau. -Hoàng Yến Anh-
Trốn Có thể là em không trốn được đâu ...Cho dù rằng em vẫn thường lẩn trốn Bởi lý trí không thể nào sai khiến Trái tim người vẫn thường nghĩ về đâu. Nghĩ về đâu ta có nghĩ về nhau Để nỗi nhớ bớt đi phần mong nhớ Để lòng ai bớt đi phần trăn trở Và thế là em chẳng trốn nổi anh. Đến lúc này vẫn chẳng thế nào quên Anh – em cứ tưởng là quên dễ lắm Em cứ nghĩ xa đi là quên hắn Chẳng còn gì để nhắc đến nhau. Anh, giờ này anh ở tận nơi đâu Có tin rằng bây giờ em vẫn nhớ Không thể nói nhớ anh từng hơi thở Nhưng lúc buồn em chẳng thể nào quên. Anh không là giấc mộng của từng đêm Cũng không thể là niềm vui nào cả Bởi một lẽ xa anh – xa quá Biết nghĩ gì khi nhớ về anh. Anh – anh là cái gì đó rất mong manh Có thể tan đi trong lúc em hạnh phúc Nhưng người ta không vui trong mọi lúc Khi em buồn là lại nhớ về anh
^ Bạn này copy từ đâu thì ghi nguồn chứ... Chuyện của ngày bắt đầu từ đêm Chuyện của ngày bắt đầu từ đêm Và đêm ấy lại như bao đêm khác Đêm dịu dàng và vang tiếng nhạc Đêm ru hồn và những mộng mơ. Nhưng đêm ấy,khác những đêm qua Đêm kỳ lạ hòa tan màu sắc Đêm trầm mặc giữa những ngày dày đặc Và là đêm của đêm mà thôi. Vẫn biết sáng mai khi nắng thức dậy rồi Đêm lại chìm vào trong giấc ngủ Ngày sẽ từ bỏ đêm ủ rũ Để vui cùng những ngày vui hơn Đêm lặng im,đêm sẽ chẳng giận hờn Vì cuộc sống vẫn luôn là như thế Đêm chỉ ước một ngày đến trễ Để đêm vẫn mãi được là đêm...
Cái bài "Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn" thực ra là " Hai sắc hoa ti-gôn" tác giả là TTKH. Có thể xem tại đây : http://vnthuquan.net/tho/tho.aspx?id=1031&thisi=TTKH&AspxAutoDetectCookieSupport=1
Em ♥ Em qua tôi, tóc mây, tóc mây, Tà áo trắng bay, em ngượng ngùng Ánh mắt em sao xao xuyến thế Làm tim tôi lỡ nhịp mất thôi... Em tóc bím, lá me còn Nụ cười sương sớm vướng trên môi Em là ai? Sao yêu kiều quá! Em có biết, tình tôi thức dậy rồi? Này cô gái, tia nắng sớm mai Cùng tôi đi tới nơi ấy nhé! Nơi có người con trai đang đợi Lúc em mệt, gửi em một bờ vai! -Bút Chì Nhỏ-
Cứ mỗi độ thu sang Tim lại thấy rộn ràng Bươm bướm bay đầy ngõ Lòng chợt bừng hân hoan Em về qua lối đấy Nhớ ghé lại thăm anh Hoa đã nở trên cành Xin dành cho em đó Xạo ghia ta, ha ha
CHỜ Ta chờ xuân, xuân hoài ko đến Để đông dài hát khúc cô đơn Tuyết mãi buồn bên khung cửa sổ Lắm đêm dài rét buốt than van Rượu này ta hãy uống cho say Rồi chợt tỉnh tự hỏi lời đắng cay.... Đông chờ xuân đến, xuân chẳng sang Ta chờ người đến, người xa mãi Mắt nhắm, môi nhạt, sầu thao thức Ngồi đếm giọt lệ sớm hao gầy... Chờ, ta vẫn chờ người, ngu ngơ Đợi, ta mãi đợi trong thương nhớ Dẫu biết người không bao giờ đến Dẫu biết người đã lãng quên ta Dẫu biết đời chẳng là mộng đẹp Trải đầy gai hoa hồng quyến rũ Dẫu biết chờ người là điên dại Mà sao vẫn cứ chờ trong mơ Mong có ngày người - ta găp lại Sẽ trùng phùng giấc mộng xa xưa....
cầu Khi nắng mai thức dậy Vớt vài giọt nắng hanh ta cho lá trên cành ăn từng tia hi vọng Khi ta còn trong mộng Sẽ cho người giấc mơ để ra cõi bơ vơ để người không còn ước Đôi khi ta lạc bước vào thế giới hoang vu có rất nhiều mây mù lan trên đầu xám xịt đường tối tăm mù mịt ta cầu một lối ra nhưng chỉ thấy quỷ ma Đưa ta vào cõi chết.
Hoa Hồng Xứ Khác Là em đoá hồng nơi xứ khác Nụ cười khiến lòng tôi ngẩn ngơ Vẫn biết yêu em là trắc trở Mà sao tim tôi vẫn mộng mơ Tôi là hòn sỏi buồn hiu quạnh Lăn qua đời với những chiêm bao Trạm dừng chân có bao giờ đủ Thân mệt mỏi có khi nào dừng Tim tôi ngỡ chẳng còn lần nữa Chẳng còn rung động bất cứ ai Gặp em giữa trời mây tuyết trắng Yêu mắt xanh yêu làn da trắng Mái tóc vàng óng ả ban mai Gặp em tôi quyết định dừng lại Cuộc hành trình của những yêu đương Bỗng chốc tôi thấy nó tầm thường Tình cảm tôi đã từng trước đó Nay qua, mai lại với người dưng Em , đoá hồng nơi xứ khác Còn tôi là hòn sỏi vô danh Nhìn em tôi thấy mình xa lạ Như mục tử nằm mộng chiêm bao Có chăng lần này tôi thức dậy Thấy em trước ngưỡng của đời mình Em cười , em nói đôi khi ấy Đời tôi nở hoa , như sống dậy Sau cơn mê lạc lối yêu đương Em ơi ! đừng trách tôi tầm thường Khi em là người tôi thầm thương ( nhớ ) Thương em nhiều tôi đâu dám nói Tương tư hòn sỏi không liên tiếng Sỏi là đá sao bì với hoa Nụ cười em khoắc khoải bao la Sưởi ấm tim tôi đang lạnh giá Mặc dù em và tôi xa lạ Kỉ niệm rồi có lúc phôi pha Chỉ xin em đừng nh ìn tôi xa lạ Mà khép kín tâm hồn tim em Vì em là hoa hồng xứ khác Để ý gì hòn sỏi cô đơn Thang ngày qua tôi thầm thương nhớ Bóng hình ai cứ mãi quay cuồng Trong cơn mê tìm em không gặp Lặng bước chân lầm lũi không về Thực tại có làm tôi hạnh phúc Khi mà người vẫn hoài ngây thơ Cho tôi bao tháng ngày khổ sở Ôm mộng buồn gói trọn chiêm bao Ước gì tôi là một vì sao Dõi theo từng bước em mong đợi Nụ hôn của em có còn mới ? Trao tôi- nơi hòn sỏi cô đơn Mộng ước bỗng tan thành mây khói Giây phút cảm nhận bờ môi em Trời đất quay cuồng không lối thoát Nhân gian xô bồ tôi không cam Nụ hôn sầu em có hiểu thấu Hơi thở gấp em không nói gì Chỉ cười , nụ cười em vẫn vậy Đáng yêu sao bờ môi ngày đó Vẫn dịu dàng , êm ái trao tôi Tôi như người mộng du thức tỉnh Chẳng biết đâu thật đâu là mơ Hòn sỏi buồn có còn hiu quạnh Khi đoá hồng nguyện kiếp ở bên Dù mơ hay thực đi chăng nữa Giây phút này sống mãi mà thôi Ngày chiêm bao cho ta nằm mộng Khi thức tỉnh tìm thấy lối ra Bỗng chốc em buông tay từ bỏ Mùi tóc vương vấn mãi nơi này Tôi đuổi theo nhưng sao không kịp Em vẫn chạy , chạy mãi không dừng Tôi chạy theo miệng không ngừng gọi Tên em , tên em vẫn lặng thinh Phút chốc bóng hình em vụt mất Còn lại ảo ảnh khuyết màn sương Vị ngọt bờ môi em trao vội Tôi ngập ngừng miên man nhìn lại Ảo ảnh có bao giờ buông tha Tự hỏi giữa muôn trùng sương khói Đây là mơ quen thay ảo mộng Hay ảo tưởng che lấp chiêm bao Người mộng du có bao giờ tỉnh Mộng đêm hè sao đỗi xanh xao Là thực tại hay là giấc mơ !?! T.O 17-5-2010 "...Trong cơn mê ta thấy Nước mắt lòng ai rơi Như cơn đau lần cuối Cơn mưa sao đau xót Mưa khóc hay ta khóc ? Ngêu ngao niệm khúc buồn Người lữ khách đêm khuya..."
Chạm vào quá khứ Quá khứ đau Phết màu cho quá khứ Quá khứ khóc Đem chính ta chìm vào trong quá khứ Quá khứ yên. Bài này ý tứ bắt nguồn từ một lần chat yahoo vu vơ, cũng không dám gọi hẳn đây là thơ, chỉ là một cái gì đó na ná , và bài này cũng cách đây 1 năm rồi.
Thấp thoáng thời gian Gió lên theo thuyền,nắng ra khơi Buồm rộng căng ngang,đón mặt trời Phá làn sương mỏng,chim tung cánh Thấp thoáng mầm xanh,bật lá non Trưa buồn yên ả,thanh bình quá Nắng tràn kẽ lạ,rớt sân oi Tiếng con tranh trách kêu gọi bạn Mấy chị gà mơ thủng thỉnh chơi Nắng xế chiều rơi,đổ lá vàng Bếp nhà ai tỏa khói chiều loang Sàn sàn mấy chú choai choai trống Khệnh khạng lên chuông ,bóng dần tan Cánh cò chở gió trong đêm vắng Chở cả hồn tôi lẫn ước mơ Giữa đêm tối lạnh ,trăng còn ngủ Có thấy đường về ,cây xác xơ.