đã khuya rồi em ngồi đếm sao… một ông sao sáng… hai ông sao sáng… ba ông sáng sao… đất nước một sao nhưng em ạ! Ta toàn chơi năm sao nhà hàng năm sao… khách sạn năm sao… du lịch năm sao… diễn viên ngôi sao… ca sĩ siêu sao… tất nhiên đại tướng cũng năm sao đất nước chỉ một sao ta ngồi giữa đêm xoa cằm đầy râu tự làm chiết dza thi sĩ ta bèn nghĩ… Ta không sao Cũng chả sao Ta có sao Cũng không sao Eureka! Eureka! Eureka! lời một bài hát teen -Đỗ Trung Quân- :P ông này viết haizz ghê.
Anh đi tìm em, vâng anh đã đi tìm Đến tận chân trời cùng bao lời muốn ngỏ Em ở đó nhưng chẳng sao bày tỏ Vì trái tim người đã vội vã quay lưng...
Hận kẻ hơn người giơ mắt toét Đưa mõ tinh khôn dọa yếu hèn Uất ức căm thù ta huỵch toẹt Để ngươi phải bỏ thói ho hen Thân ta tuy hạn nhưng dũng khí Mắt ta tuy chậm nhưng tinh tường Trước mắt nhịn nhục chịu bại tướng Để muôn nghiệp sau thành bá vương Trong mắt ta, ngươi là đồ tể Nhãn cầu ta gắn chặt căm thù Ta với ngươi, hổ và báo Kẻ chúa tể, người thanh tao Vui cho ngươi suốt kiếp hầu cận bên Tay không bưng chén rựu bên ngọn nến Ta đây luôn âm thần tự mai thân Nhịn nhục nhiều năm chịu uất hận Tâm hồn vướng bận, ta chạy đi Mang dũng khí hiên ngang với trời núi Đem niềm mơ ước chạy dưới mưa Bay thục mạng qua một lùm tre nứa Để cố phải được một đích đến Khi nào còn mưa, ta còn ta.... *** Giải tỏa những uất hận trong cuộc sống
Khóc Tự thuở mới ra đời ta đã khóc. “Là tôi đấy, tôi vừa được sinh ra.” Tiếng khóc ấy làm ấm lòng mẹ cha Làm bõ công những tháng ngày chờ đợi. Lúc nửa đêm, giật mình dậy ta khóc Trẻ con thôi, nào có biết gì đâu, Rằng cha mẹ thức trắng cả đêm thâu Tay quạt mát, miệng ru ta giấc ngủ. Lên năm tuổi, tiếng khóc ta đã khác. Khi đòi quà, khi mếu máo vì đau. Nước mắt lăn trên khuôn mặt trắng phau, Những khi muốn mọi người chiều theo ý. Khi ta khóc, ta vô cùng có lý Vì trẻ con, được quyền khóc cơ mà ? Và người lớn sẽ chiều ta hết mực. Để nụ cười lại nở trên môi ta. Rồi mười tuổi, ta có khóc nữa đâu. Ta nghĩ rằng chỉ trẻ con mới thế Cả khi đau, vẫn nghiến răng mặc kệ. Mải vui chơi, chẳng vướng bận điều gì. Mười lăm tuổi, ta tập tành yêu đương. Rồi thoáng chốc, mối tình đầu tan vỡ Chỉ thấy lòng sao cứ như nghẹn thở, Mà nước mắt thì nhất định không rơi. Mười tám tuổi, ta hiểu thêm về đời. Về cuộc sống, về gánh nặng đầy vơi. Bao nỗi lo, bao nhọc nhằn bươn chải. Một lần nữa, nước mắt ta lại rơi. Ta khóc cho công lao của mẹ hiền. Cho những đêm không được giấc ngủ yên. Cho nhọc nhằn, gian khổ Người phải chịu. Để cho ta mải rong chơi triền miên. Ta khóc cho những chan chứa yêu thương Dần phai nhạt do dòng đời đưa đẩy. Những buồn vui một mình nào ai thấy Dần mờ đi theo bộn bề lo toan. Nước mắt ơi, ta hỏi mi là gì ? Mà giải thoát bao đắn đo suy nghĩ Bao muộn phiền, đau đớn của riêng ta Ta giấu kín, chỉ một mình ta biết. Nước mắt ơi, mi chả là gì đâu. Khóc cho hết, lại trở về thực tại Với những điều ta còn chưa hiểu thấu. Những hoài bão, ước mơ giữ trong đầu. Rồi một ngày, ta nói với chính ta “Xác đã lớn, sao chẳng chịu khôn ra ? Thời gian nhìn vậy mà nhanh lắm Trẻ không chịu sống, há đợi già ?” Gạt nước mắt, gói ghém lại hành trang Sải chân bước, dõng dạc và đường hoàng Ta tìm đến những chân trời xa lắm Nơi chân lý đang chờ được mở mang. Hứa với lòng, phải cật lực chăm chỉ Luôn cố gắng, bất kể có chuyện gì Để tìm ra ý nghĩa của cuộc đời Để biết rằng mình sống không uổng phí. Để một ngày nước mắt lại tuôn rơi. Nhưng lúc ấy ta sẽ khác, người ơi. Nước mắt ta sẽ rơi cho hạnh phúc. Cho lặng thầm những cảm xúc đầy vơi. _______________________________ Lần đầu post thơ, anh em chém nhẹ
Nếu ngày mai, anh không còn sống nữa. Em còn vui không, còn cười đùa? còn cái giọng cười khúc khích lạ cho anh bao ngày yêu thiết tha hay em lại buồn,sầu, thê thảm lại cả ngày, ủ rủ nằm trong chăn chẳng ra ngoài, vết thương lòng còn đó mẹ nói gì, em cũng chẳng muốn ăn... Ừ, em đau, anh biết mà anh mất đi, em không buồn cũng lạ nhưng em ơi, em còn cả cuộc đời còn anh đây, giờ chẳng là gì cả... Trong một phút nhớ em anh chợt nghĩ nếu ngày mai anh chết thì ra sao ngày hai đứa tóc bạc ngồi bên nhau tới lúc đó cũng chỉ là mơ ước. Nhưng anh muốn em hứa với anh một điều ngày còn bên nhau, em hãy vẫn cứ yêu nhưng nếu lỡ một ngày anh không còn nữa Hãy quên anh, như ta chưa từng yêu... Anh em muốn topic sống động hơn thì nhận xét đi Anh không biết khi nào anh sẽ chết
Tôi sống ở thành đô Nơi ruộng vườn chật hẹp Nơi toàn là xe máy Nơi động cơ muôn vàng Tôi sống ở thành đô Nơi lòng người chật hẹp Nơi gian ác bao trùm Nơi “một chùm” người xấu Tôi sống ở thành đô Nơi cao tầng sắp mọc Khói mịt, bệnh dễ mang Công trường đang gây hại Tôi sống ở thành đô Nơi “mĩ quang đô thị” Nơi đầu độc con người Nơi người người “mơ ước” Tôi muốn về miền quê Tiếng gọi của muôn loài Muôn vạt rừng xanh thẳm Tán lá xanh mát hoài Tôi muốn về miền quê Nơi người người lương thiện Nơi gióm giềng nghĩa tình Nơi tính tình đáng quý Tôi muốn về miền quê Nơi gió thổi tuôn tràng Âm thanh lũy tre làng Xào xạt trong cánh lá Tôi muốn về miền quê Nơi tâm hồn ổn định Nơi không bận, không buồn Nơi không bài, không vở Lại nhớ ông nhớ bà Nhớ ruộng vườn yêu dấu Nhớ đồng đất thân thương Nhớ cái mương nho nhỏ Lòng chợt thấy bồi hồi Ôi tôi yêu miền quê.......
Giá như sống thêm một chút thôi Có thể thấy thêm được niềm vui Giá như chậm lại không bước vội Biết đâu tìm được tình yêu rơi Giá như làm được người ta cười Sẽ chẳng ai khóc ngày thu vơi Giá như không vô tình bước vội Sẽ chẳng phải quên nhau một đời Giá như chậm lại không nông nổi Sẽ chẳng phải tìm lời nói dối Giá như nhẹ nhàng bớt cái tôi Sẽ bớt làm đau thêm mọi người Giá như chỉ là giá như thôi Ssông sẽ mãi chảy về trên trời Hãy sống nhẹ nhàng đừng bước vội Để lệ "giá như" đừng tuôn rơi
Xa xa kia trên những cánh đồng xanh Là mặt trời là mây gió đất vàng Là Tổ quốc là vùng trời giữ mãi Là hồn ta gắn chặt với quê hương Hỡi bọn thủ ác, hỡi kẻ ngoại xâm Hỡi đất Trường Sa lòng ta bất diệt Đừng nghĩ vì bay tay không bày tiệc Chẳng vì ta đây không đánh mày đi Việt Nam ơi, đất nước ơi Đất nước thân thương bài ca bất diệt “Dòng máu lạc hồng, giống rồng tiên Dòng máu đỏ tươi chảy trong tim mình” Đoàn kết, đại đoàn kết Đất nước ta ơi, những con người Cùng chung phấn đấu giành giữ nước Giữ phần hồn ta, giữ đất trời....
Từng nghe : Hưng Đạo Vương ba lần thắng Nguyên-Mông, toàn thế giới quả chưa từng có. Tướng Nguyên Giáp đánh một trận Điện Biên, nên trang sử chấn động địa cầu. Lại nghĩ : Thời loạn lạc, bầy con mọn đói khổ nhọc nhằn, hô một tiếng nhất tề dấy quân, Buổi thanh bình, lũ dân đen sống thuở an nhàn, nào nhớ đâu công lao giữ nước. Đầu tắt mặt tối, buôn thúng bán bưng, cặm cụi làm ăn chỉ mong ngày ba bữa cơm no. Đèn sách quanh năm, súng đạn chưa rờ, học ngày học đêm chỉ muốn được cái nghề cái nghiệp. Ngờ đâu phường chó má ngoại bang, thấy đảo xa thè lưỡi liếm mép, Biết đâu lũ ngựa trâu đế quốc, trông biển gần giở thói hung hăng. Trong thì mị dân, ngoài thì láo xược, ngang nhiên bắt bớ ngư thuyền, Trước thì bảo một, sau lại họa mười, âm thầm sai quân chiếm đóng. Mở miệng tuôn lời nói cú diều, tự tung hô tưởng thế là hay. Liếc mắt đưa cái nhìn rắn rết, mưu thâm độc lại cho là giỏi. Nhìn tàu nó hiên ngang đi lại, muốn lặn ra đục đáy khoét sàn, Trông cờ nó tung bay phấp phới, thèm giật xuống tẩm xăng châm lửa. Hiềm nỗi rằng mỗi thời mỗi khác, chước bạo lực nay không tiện sử ra. Chỉ hận không gặp ngoài trận tiền, để tự tay giết hết cha ông nó. Chợt nhớ : Tự ngàn xưa ông cha đánh giặc, lúc nào cũng ở thế dưới cơ. Biết khôn khéo xoay chuyển binh thư, một địch mười đánh đâu thắng đó. Mấy ngàn năm tao dựng nước lập non, cũng từng ấy năm bay lăm le dòm ngó. Mấy trăm lần bay kéo binh kéo tướng, cũng từng ấy lần bay đại bại cúp đuôi. Hiềm một nỗi thân phàm kiếp tục , không dám bàn những chuyện cao xa, Nay trước mắt giặc nó khoa trương, há lại chẳng đưa vài lời mọn. Biết nhục nào hơn nỗi nhục mất nước ? Nhưng lửa nào bằng khói lửa biên thùy ? Đành chịu tiếng nhún nhường, uốn ba tấc lưỡi, dù lòng dạ bồn chồn không đặng. Đành bỏ chín làm mười, lấy chữ kìm lòng, dù ruột gan bứt rứt không yên. Trông về phương Bắc lửa giận bừng bừng, đêm nằm ngủ những mong trời sáng. Ngó ra biển Đông lòng đau day dứt, tới bữa ăn chẳng muốn nuốt cơm. Lại căm mình tài hèn sức yếu, ôm mối nhục biết chừng nào nguôi. Chỉ mong được góp chút công lao, nếu giang sơn phen này cần đến. Hỡi ơi, Sao không sinh buổi loạn lạc binh đao, thà bỏ xác chốn biên thùy khói lửa Hơn sống cảnh chướng tai gai mắt, nhìn nó trêu mà không thể làm gì ? Thành phố Hồ Chí Minh 7/6/2011 Tự sáng tác. Chủ đề hơi nhạy cảm tí, mod thấy k0 ưa del dùm em.
ở trên lầu buồn đâu đâu nhìn rầu rầu lệ rơi mau đau đau ---------- Post added at 22:03 ---------- Previous post was at 21:56 ---------- Hỏi rằng người có yêu ta Cớ sao lại thấy xót xa trong lòng Hỏi người người có biết không Lâu nay ta vẫn thầm mong dáng người Người đi người nói người cười Ta đây ghi ảnh nhớ lời trong tim Cuộc đời nào phải cuốn phim Mà sao bỗng thấy... nỗi niềm trào dâng Mở lời lời lại... bâng khuâng Ngẩn ngơ chiếc bóng... lâng lâng dáng người Nào đâu là bởi thẹn lời Phải chi... đừng ... quá ... sự đời trớ trêu Giàu nghèo cách trở tim yêu Thôi nay đành thả ráng chiều... trôi xa...