Chưa thấy do chưa có duyên thôi Nghe mẹ mình kể hồi xưa hồi xưa bã từng thấy 1 bóng ma áo trắng trên nóc nhà bã sợ quá gọi 1 người ra xem, người kia xem cũng sợ quá chạy vào nhà đóng cửa ko dám ra. Nghe kể mà phát sợ, ai nghĩ sao thì nghĩ
thần hồn nát thần tính thôi, 1 cái áo trắng vào ban đêm cũng làm cho mấy cậu nhát vía sợ chết khiếp chưa gặp ma bao giờ
^ Ông ngoại tui ở dưới quê gặp hoài, có điều ổng ko sợ. Có lần đi về ban đêm, thấy cả một bóng trắng lủng lẳng ngồi trên cây gần đường đi ổng cũng lặng thinh đi qua . Còn dì tui có lần đi soi còng ban đêm rọi đèn pin vào đám dừa nước thấy một đống đỏ hỏn, bả sợ quá bỏ chạy thục mạng, đạp cả gai chảy máu quá trời mà ko biết đau ^^". Nhớ có lần nằm ngủ, tự dưng giữa đêm giựt mình thức dậy, nằm trằn trọc ko ngủ được. Lúc đó tỉnh như sáo, đành nằm nghĩ lan man thì tự dưng ở đâu một tràng cười dài, lớn vang lên, nghe mà ớn lạnh, gai ốc nổi khắp người. Tui liền hỏi mẹ tui nằm phía trên có nghe thấy gì ko, bả bảo ko có. Đêm đó ám ảnh nằm mãi mới ngủ được...
Khu nhà kho ở Giáp Bát - Hà Nội - cty dược liệu TW I cũng có ma đó . Ma còn chạy vượt rào với người cơ, vui lắm . Ai đến kiểm chứng coi
nghe mấy cái này cũng ớn thật Có ai biết cái vụ cánh đồng ma của người chăm ko nhỉ, đâu đó miền trung thì phải, chả nhớ nổi ..... Nhớ mang máng là từ cái thời VN mình xuống lấy đất của Campuchia ấy , rồi làm gọn cả 1 làng người chăm ... ko biết đúng ko, ai nhớ dẫn chứng hộ cái.
Ghê quá dzậy . Nhưng mà mấy vụ này coi chơi thôi , ko nên tin . Vì tin thì sẽ thành thật ( cái này hồi trước đọc ở đâu ý nhểy )
mấy pác nếu có đi thám hiểm nhà ma thì gọi cả bọn đi chung cho đỡ sợ, đi riêng lẻ mất công lại bị hù thì chỉ còn nước xách dép chạy tối nay đi rình ma trong trường đê ... mấy pác cho em bí kíp tại vì đi chỉ có 3 đứa thôi àh
Mình tin là có thật đây mẹ mình yếu bóng vía nên bị nhập thường xuyên,ông nội và bà nội mình vừa mất cũng nhập vào mẹ mình.Bác mình mất trong khi hành quân cũng nhập vào nữa.Lúc nhập vào mặt mẹ mình khác lắm,mắt nhắm nghiền,mặt cũng hơi giông giống người nhập.Chưa kể hồi bác mình nhập còn hút thuốc đến tóp cả má,2 3 hơi là hết sạch điếu thuốc ( kiểu hút của bộ đội ngày xưa ấy) .Nói thật hút thế người nghiện hút còn thấy khó nói chi mẹ mình không biết hút .2 tháng trước bà nội mình mất,lúc đưa ra nghĩa trang quê : nghĩa trang con mèo,ninh hiệp,Hà nội.Mọi người quên không thắp hương cúng thổ địa nghĩa trang,bà về mẹ mình mắng té tát,sợ lắm.Dấu hiệu đặc trưng trước khi bị nhập là đau đầu,mệt kiểu sốt nặng và nếu không biết cách hỏi vong thì vong cũng không về đâu,cứ làm sốt như vậy.Nhưng sau khi vong đi thì thấy rất thoải mái,buôn bán cũng phát đạt hơn
chưa gặp ma,mà bị bóng đè thì nhiều,ta thích bị bóng đè lắm,lúc vùng đc ra thấy khoan khoái cả người.
Mềnh là mềnh chỉ sợ ma sống chứ không sợ ma chết . Ma chết có thật thì nó hù dọa lấy le thôi ... cùng lắm là dỡ người chiều chiều đứng nhìn cột điện cười 1 mình . Còn ma sống nó không có hù nó mà làm 1 nhát là mình thành ma chết ngay ...
kinh dị nhỉ , mình nghe nói Đà Lạt là đất dưỡng thi cứ đêm đi vào khu mộ hoang là cảm tưởng ai đó thở vào tai mình xong cười , có đứa bạn kể giữa đêm có cô gái mặc áo đỏ ngồi vặt cỏ trước mộ hoang xong cười khúc khích , lúc đến gần soi đèn pin thì thấy 1 đống xương , chả hiểu của người hay súc vật bị đào lên ( chắc là trộm mộ ):)