Tưởng ông mang quần vào xong bị vây ở trong và chết luôn chứ nhỉ ? Hóa ra là lúc vào khai phá Moria vẫn đưa dân vào ở tồn tại 1 thời gian à ? Vì thấy Gimli quảng cáo ông ấy quá trời như kiểu nó cường thịnh lắm
Lời cùa Glóin: "That was nigh on thirty years ago. For a while we had news and it seemed good: messages reported that Moria had been entered and a great work begun there. Then there was silence, and no word has ever come from Moria since." (hình như mình post cái này một lần rồi) @gdqt: anh em vẫn hóng bài của bác đấy
Bác gdqt đưa hộ link Trận Minas Tirith lên trang đầu giúp mình nhé, thanks ^^ http://forum.gamevn.com/showthread....Trich-Tu-Silmarillion&p=22908076#post22908076
Dịch tiếp chương 4 của The Two Tower: Chương 4 Treebeard Trong khi đó, hai hobbit đi với tốc độ nhanh nhất có thể trong khu rừng âm u và rậm rạp, men theo dòng suối về hướng tây và đi lên phía dốc của những triền núi, càng ngày càng vào sâu trong Fangorn. Nỗi sợ hãi bọn Orc tan dần trong họ, và họ chùng nhịp bước lại. Một cảm giác ngột ngạt khó hiểu chiếm lấy họ, như thể không khí quá loãng hoặc quá tù để thở. Rốt cục Merry dừng lại. ‘Ta không thể tiếp tục như thế này,’ cậu thở dốc. ‘Tớ muốn có một chút dưỡng khí.’ ‘Phải kiếm nước uống bằng mọi giá,’ Pippin nói. ‘Tớ đang khát khô đây.’ Cậu trèo lên một rễ cây cổ thụ mọc uốn xuống suối, cúi mình và lấy tay vốc nước. Nước trong và mát lạnh, cậu uống nhiều ngụm. Merry làm theo. Nguồn nước làm hai cậu tỉnh trở lại và dường như phấn chấn hẳn lên. Họ ngồi một lúc bên bờ suối, vung vẩy đôi chân đau, và ngó nghiêng những cái cây đứng im lìm chung quanh, tầng tầng lớp lớp đến hút tầm mắt ở mọi hướng trong ánh sáng mờ. ‘Chắc là cậu vẫn chưa lạc đường chứ ?’ Pippin nói, ngả lưng vào một thân cây to. ‘Cùng lắm thì ta có thể men theo dòng chảy này, dòng Entwash hoặc cậu muốn gọi là gì cũng được, và quay trở lại lối cũ ta vào.’ ‘Ta có thể, nếu chân chúng ta còn hoạt động,’ Merry trả lời ; ‘và nếu ta được thở tử tế.’ ‘Ừ, tất cả chỗ này đều thật tối tăm và đậm đặc,’ Pippin nói. ‘Nó làm tớ nhớ đến căn phòng cũ trong Đại Dinh thự của họ Took, trong Động Lớn ở tận Tuckborough : một phòng rất rộng, nơi đồ đạc không xuy chuyển và không được thay mới từ bao đời nay. Họ nói Già Took sống ở đó trong nhiều năm, cụ ấy và căn phòng cùng già đi và hao mòn đi cùng nhau. Kể từ khi cụ ấy mất cách đây một thế kỉ, căn phòng không bao giờ đổi mới nữa. Già Gerontius, kị của tớ, có sửa qua nó một chút. Nhưng thật không là gì so với cảm giác già cỗi của khu rừng này. Hãy nhìn những đám địa y lòng thòng, lê thê và râu ria rậm rịt này ! Có vẻ phần lớn các cây đều phủ đầy những lá khô rách bươm không bao giờ rụng. Lộn xộn quá đi mất. Tớ không thể tưởng tượng mùa xuân ở đây sẽ như thế nào, nếu xuân mà có đến, chắc cũng khó lòng dọn dẹp được đám này.’ ‘Nhưng hẳn Mặt trời cũng thỉnh thoảng chiếu vào đây,’ Merry nói. ‘Nó khác hẳn với rừng Mirkwood mà bác Bilbo mô tả, về cả hình thù và cảm giác. Cái rừng đó thì đen thù lù, và đầy những vật hắc ám. Khu này thì chỉ tù mù thôi, và toàn cây là cây. Không thể tưởng tượng có con thú gì sống ở đây, hoặc tạm trú ở đây.’ ‘Không, không cả hobbit nữa,’ Pippin nói. ‘Và tớ không khoái cái ý nghĩ phải đi xuyên rừng đâu. Không có một chút thức ăn nào trong hàng trăm dặm, tớ chắc thế. Lương khô dự trữ của ta còn bao nhiêu ?’ ‘Ít lắm,’ Merry trả lời. ‘Chúng ta đã bỏ trốn mà không mang theo gì, trừ mấy túi lembas để dành, còn thì ta đã bỏ lại hết.’ Họ nhìn vào chỗ bánh thần còn lại: những mẩu bánh vỡ đủ cho năm ngày tằn tiện, đó là tất cả. ‘Không chăn không chiếu,’ Merry nói. ‘Tối nay ta sẽ cóng đây, dù là đi hướng nào.’ ‘Thế thì ta nên chọn hướng luôn bây giờ,’ Pippin nói. ‘Chắc rạng sáng rồi đấy.’ Vừa khi ấy, họ nhận ra một tia nắng vàng xuất hiện sâu trong khu rừng: những mảnh mặt trời đột ngột rọi qua được tán cây. ‘Xin chào!’ Merry nói. ‘Hẳn là Mặt trời đã nấp trong mây khi chúng ta đang đứng dưới bóng cây, rồi bây giờ nó ló ra; hoặc là nó đã lên cao đủ để chiếu qua một khoảng trống nào đó. Chỗ đó không xa đây, hãy đi tới thử xem sao.’ Nơi đó xa hơn là họ nghĩ. Mặt đất dốc lên, và càng ngày càng cứng như đá. Họ càng đi, ánh sáng càng tỏ hơn, chẳng mấy chốc họ thấy một vách đá trước mặt: vách của một quả đồi, hoặc là một chân núi sót lại của rặng núi ở đằng xa. Không có cây cối gì mọc trên đó, và ánh mặt trời đang chiếu ngập tràn trên mặt đá. Cành nhánh của những cây mọc ở chân vách chìa ra ngay đơ, như thể đang chúng đang muốn vươn tới nắng ấm. Phần rừng lúc trước nhìn u ám và tiều tụy thì ở đây lấp lánh màu nâu nhựa sống, với vỏ cây xám mượt mà như da láng. Những thân cây ánh lên màu xanh dịu như cỏ non : mùa xuân sớm, hoặc là viễn cảnh về mùa xuân đang về trên lá. Trên mặt vách đá, dường như có một đường thang tự nhiên, tạo ra bởi sương gió và đá nứt, vì nó khá nhẵn và gập ghềnh. Lên cao nữa, gần ngang hàng với ngọn cây của rừng, có một hốc đá ăn vào vách. Không có cây gì mọc ở đó ngoài chút cỏ dại ở rìa đá, và một gốc cây già chỉ còn lại hai nhánh còng: trông như hình dạng của một ông lão xương xẩu đang đứng đó, hấy háy trong nắng ngày. ‘Ta lên kia đi!’ Merry phấn khởi nói. ‘Hít thở một chút và ngắm cảnh.’ Họ trèo lên và bò lên vách đá. Nếu cái cầu thang là nhân tạo, thì nó dành cho những bàn chân to hơn và đôi chân dài hơn chân hobbit. Họ quá nôn nóng đến nỗi quên cả sự lành lại kì diệu của những vết cắt và vết thương lúc bị bắt, quên cả việc sinh lực họ đã tràn trề trở lại. Cuối cùng họ đã lên đến được rìa của hốc đá, gần đến chân của cái cây cụt; rồi họ đứng dậy và nhìn quanh, quay lưng lại quả đồi, hít thở thật sâu và nhìn về phía đông. Họ thấy rằng mình mới chỉ đi được ba, bốn dặm trong rừng: những ngọn cây trải dần trên dốc xuống đến đồng bằng. Ở đó, ngay ven rừng, những cột khói đen cao cuồn cuộn bốc lên trời, uốn lượn và bay về phía họ.* ‘Gió đang đổi chiều,’ Merry nói. ‘Gió lại thổi về đông rồi. Trên này thích thật.’ ‘Ừ,’ Pippin đáp lời; ‘nhưng tớ sợ rằng chỉ được một thoáng thôi, rồi mọi thứ sẽ xám xịt trở lại. Tiếc thật! Khu rừng già cỗi lởm chởm này trông thật khác dưới ánh mặt trời. Tớ tưởng gần như đã thích nó.’ ‘Tưởng gần như đã thích Khu rừng! Tốt! Tử tế hiếm có đấy,’ một giọng lạ vang lên. ‘Hãy quay lại để ta nhìn kĩ gương mặt các cậu. Ta tưởng gần như đã không ưa hai cậu, nhưng không nên hấp tấp. Quay lại nào!’ Một bàn tay to với đốt ngón tay đầy bướu đặt lên vai của mỗi cậu, quay người hai cậu lại nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực. Rồi hai cánh tay lớn nhấc bổng các cậu lên. Hai hobbit thấy mình đang đối diện với một khuôn mặt lạ thường bậc nhất. Khuôn mặt nằm trên một cơ thể giống như Người, gần giống cả Quỷ núi, rất to lớn, cứng cáp và cao ít nhất mười bốn phút, với một cái đầu cao, và dường như không có cổ. Nó được bọc trong lớp vỏ cây màu xanh xám, hoặc là được ngụy trang, khó có thể phân biệt rõ. Dù sao hai cánh tay, không xa cơ thể lắm, không có nếp nhăn nhưng được phủ một lớp da nâu mịn màng. Mỗi bàn chân rộng có bảy ngón. Phần dưới của khuôn mặt dài có một chùm râu xám rậm rạp lê thê, rễ râu gần như cành cây, còn chỏm râu thì mảnh và rêu phong. Nhưng vào lúc này, hai hobbit chỉ chú ý đến cặp mắt sâu thẳm đang nhìn họ dò xét, chậm rãi và nghiêm nghị, nhưng rất sắc bén. Cặp mắt có màu nâu và hơi ánh lục. Sau này, Pippin vẫn thường cố miêu tả lại ấn tượng ban đầu của cậu về đôi mắt ấy. ‘Ta cảm thấy như có một cái giếng rộng ở đáy mắt, chứa đầy kí ức năm tháng và những suy tư trầm ngâm, điềm tĩnh; nhưng bề mặt đôi mắt thì lấp lánh lên hiện tại: như mặt trời chiếu rọi trên lớp lá ngoài của một cây cổ thụ, hoặc chiếu trên gợn sóng lăn tăn của một cái hồ sâu. Tôi không chắc lắm, nhưng có cảm tưởng như đó là một thứ gì vừa lớn lên vừa ngủ gật trên mặt đất, hoặc như là một thứ gì ở giữa mái vòm và chỏm lá, giữa lòng đất sâu thẳm và trời cao, đột nhiên tỉnh giấc và soi xét bạn với sự thận trọng mà nó vẫn tự soi xét mình trong cả quãng đời đằng đẵng.’ ‘Hrum, Hoom,’ giọng nói trầm như tiếng kèn gỗ đang rì rầm. ‘Kì quặc thật đấy! Không nên hấp tấp, đó là phương châm của ta. Nhưng nếu ta mà nhìn thấy hai cậu trước khi nghe thấy giọng nói – ta thích giọng nói của các cậu: nhỏ nhẹ và dễ chịu, nó làm ta liên tưởng đến một điều mà ta không thể nhớ ra nổi – nếu ta mà nhìn thấy các cậu trước khi nghe được giọng các cậu, thì ta đã tưởng là bọn Orc và đã giẫm bẹp hai cậu trước khi biết mình nhầm lẫn. Các cậu rất kì quặc, thật vậy. Cành và rễ ta ơi, kì quá!’ Pippin không còn cảm thấy sợ hãi, mặc dù vẫn rất kinh ngạc. Dưới cái nhìn của cặp mắt ấy, cậu cảm thấy một sự hồi hộp đầy tò mò, chứ không phải là một sự e ngại. ‘Xin hỏi, ông là ai?’ cậu nói. ‘Và ông là… loài gì vậy?’ Một cái nhìn lạ lùng lướt qua đôi mắt già nua, gần như là sự cảnh giác; cái giếng sâu hút đóng lại nơi đáy mắt. ‘Hrum, nào,’ giọng nói trả lời; ‘à, ta là một Ent, hoặc thiên hạ vẫn gọi ta như thế. Phải, đúng là từ Ent. Ta thuộc Loài Ent, cậu có thể gọi như vậy trong cách nói của cậu. Một vài kẻ thì đặt tên ta là Fangorn, những kẻ khác thì đặt tên Treebeard. Cứ gọi Treebeard là được.’ ‘Ent?’ Merry hỏi. ‘Đó là loài gì vậy? Nhưng ông tự gọi tên ông là gì ? Tên thật của ông cơ ?’ ‘Nào, nào!’ Treebeard trả lời. ‘Hoo! Kể ra thì dài lắm. Đừng nên hấp tấp. Ở đây ta là người hỏi. Cậu đang ở trong vùng đất của ta. Cậu là loài gì nhỉ, ta tự hỏi? Ta không thể xếp loại cậu cho đúng. Các cậu cũng không nằm trong danh sách cổ mà ta được học khi còn trẻ. Nhưng đó là thời xưa, xưa lắm rồi, biết đâu đã có thêm danh sách mới. Xem nào! Xem nào! Cái danh sách như thế nào ấy nhỉ? Học tri thức về Muôn Loài đi thôi! Đầu bảng là bốn giống người tự do: Tiên, những đứa trẻ đầu tiên trong lứa; Người Lùn hay đào bới, nhà họ thường tối thui; Ent sinh ra từ đất, già cỗi như núi đồi; Con Người, kẻ phàm trần cưỡi ngựa; Hm, hm, hm. Hải ly loài xây cất, nai hoẵng giống chạy nhanh, Gấu thích săn ong, lợn lòi thì hiếu chiến, Chó ngao luôn đói mồi, thỏ rừng thường sợ hãi… Hm, hm Đại bàng trên đỉnh núi, bò gặm cỏ dưới thung Hươu mang sừng to, diều hâu nhanh bậc nhất Thiên nga loài trắng muốt, rắn rết giống lạnh lùng,.. Hoom, hm; hoom, hm. Rồi tiếp theo thế nào nhỉ? Room tum, room tum, roomty toom tum.. Một danh sách rất dài. Nhưng dường như không có chỗ của các cậu trong đó!’ ‘Chúng tôi luôn bị bỏ ra ngoài các danh sách cổ, và các câu chuyện cổ,’ Merry trả lời. ‘Nhưng loài chúng tôi tồn tại khá lâu rồi. Chúng tôi là hobbit.’ ‘Có nên viết thêm một dòng vào danh sách không nhỉ?’ Pippin nói. ‘Hobbit người nhỏ bé, đào lỗ xây thành nhà. Đặt chúng tôi vào trong bộ tứ, bên cạnh Con người (Loài Người Cao lớn), và ông sẽ có danh sách hoàn chỉnh.’ ‘Hm, không tồi, không tồi chút nào,’ Treebeard nói. (Còn nữa) Người dịch: proudfoot @gamevn Ảnh minh họa: sưu tầm
[video=youtube;cHjt9Q00sp4]https://www.youtube.com/watch?v=cHjt9Q00sp4[/video] Cái đoạn này Aragon hát có lời eng ko mấy bác ? dịch sang tiếng Việt là gì vậy ?
Elvish Et Earello Endorenna utulien Sinome maruvan ar Hildinyar tenn' Anbar-metta English Out of the Great sea, to Middle-earth I am come In this place I will abide, and my heirs, unto the ending of the world. Tiếng Việt Từ Ngoài Đại Dương đến tận chốn Trung Địa ta đã đến nơi này và sẽ tồn tại, và dòng dõi của ta, cho đến ngày tàn của thế giới.
Cảm ơn bác proudfoot đã dịch chương 4 này. Trong chương này có cái bài này Học tri thức về Muôn Loài đi thôi! Đầu bảng là bốn giống người tự do: Tiên, những đứa trẻ đầu tiên trong lứa; Người Lùn hay đào bới, nhà họ thường tối thui; Ent sinh ra từ đất, già cỗi như núi đồi; Con Người, kẻ phàm trần cưỡi ngựa; Hm, hm, hm. Hải ly loài xây cất, nai hoẵng giống chạy nhanh, Gấu thích săn ong, lợn rừng thì hiếu chiến, Chó ngao luôn đói mồi, thỏ rừng thường sợ hãi… Hm, hm Đại bàng trên đỉnh núi, bò gặm cỏ dưới thung Hươu mang sừng to, diều hâu nhanh bậc nhất Thiên nga loài trắng muốt, rắn rết giống lạnh lùng,.. Có bài hoản chỉnh ko bác ?
Bài hoàn chỉnh nghĩa là giáo sư Tolkien phải liệt kê tất cả các loài động vật à? Giáo sư không giỏi Sinh học đến mức đấy đâu List trên sau này chỉ được thêm hai câu cho hobbit thôi.
mình rất thích những bài thơ hay bài hát của Tolkien sáng tạo ra. Đặc biệt là bằng tiếng Elves đc phiên dịch hết ra tiếng Việt. Có bài Aragon hát về Luthien và Beren hay lắm mà trong phim có mỗi 1 đoạn. Bài full ai có ko
Đây này, http://www.youtube.com/watch?v=eMfF5fjC-LY. Không chịu search gì cả Bài này chỉ là bài chuyển thể từ bài thơ thành bài hát thôi, bài thơ thật nó dài hơn nữa.
Tiếp chương 4, chương này dài quá mà cụ Treebeard lại nói chuyện cà rầm, dịch mãi ko xong Chương 4 Treebeard ‘Hm, không tồi, không tồi chút nào,’ Treebeard nói. ‘Viết như vậy đi. Ra là các cậu sống trong lỗ, hử? Nghe có vẻ rất hợp cảnh hợp tình. Nhưng ai bắt đầu gọi các cậu là hobbit? Không giống một từ của tiên cho lắm. Những từ cổ đều do các Tiên đặt ra: họ là những người khởi xướng.’ ‘Không ai gọi chúng tôi là hobbit cả; tự chúng tôi gọi nhau như thế,’ Pippin trả lời. ‘Hoom, hmm! Nào nào! Đừng vội vã! Các cậu tự gọi mình là hobbit? Nhưng cậu không nên kể với người ngoài chứ. Nếu không cẩn thận, cậu sẽ buột miệng nói tên thật của mình ra đấy.’ ‘Chúng tôi không giữ kẽ gì về chuyện đó cả,’ Merry nói. ‘Thật đấy, tôi mang họ Brandybuck, tên tôi là Meriadoc Brandybuck, mặc dù mọi người đều gọi tôi là Merry.’ ‘Còn tôi họ Took, Peregrin Took, tôi thường được gọi là Pippin, hay thậm chí Pip.’ ‘Hừm, ta thấy các cậu thật đúng là những gã hấp tấp,’ Treebeard nói. ‘Ta rất vinh hạnh được các cậu tin tưởng, nhưng ban đầu các cậu cũng không nên quá cởi mở. Có rất nhiều Ent, cậu biết đấy, ngoài Ent ra còn có những loại nhìn giống Ent nhưng không phải là Ent, như cách cậu nói. Ta sẽ gọi hai cậu là Merry và Pippin nếu các cậu thích – tên hay đấy. Còn ta, dù thế nào đi chăng nữa, sẽ không nói tên thật của ta cho hai cậu nghe, chưa đâu.’ Một cái nhìn kì khôi nửa ranh mãnh, nửa hóm hỉnh nhá lên với một ánh xanh lục trong đôi mắt của ông ta. ‘Một lý do trong số đó, là tên ta đọc lâu lắm: tên ta cứ lớn lên theo thời gian, và ta đã sống qua một quãng thời gian rất, rất dài; thế nên tên của ta giống như một câu chuyện vậy. Những cái tên thật nói lên sự tích của kẻ mang tên trong ngôn ngữ của loài ta, Tiếng Ent cổ, cậu có thể gọi như vậy. Đó là một thứ ngôn ngữ duyên dáng; nhưng nói được chuyện gì trong ngôn ngữ này cũng đều rất mất thời gian, vì chúng ta không bao giờ nói chuyện gì bằng tiếng của chúng ta, trừ phi chuyện đó xứng đáng được nói ra bằng một thời gian dài, và được lắng nghe.’ ‘Nhưng bây giờ,’ cặp mắt ông ta trở nên linh hoạt và ‘tức thời’ hơn, con ngươi nhỏ lại và chuyển thành sắc bén, ‘chuyện gì đang diễn ra? Các cậu đang làm gì ở đây? Ta có thể nghe và thấy (và ngửi và cảm nhận được) rất nhiều chuyện đang xảy ra, từ đây, từ a-lalla-lalla-rumba-kamanda-lindor-burúmë * này. ( * 'Quả đồi' trong tiếng Ent – ND ) Xin thứ lỗi: đấy là một mẩu trong cái tên mà ta đặt cho chỗ này; ta không biết những thứ tiếng khác gọi nó bằng từ gì: nó là chỗ mà chúng ta đang đứng, cậu biết đấy, nơi mà ta đứng nhìn ra vào mỗi buổi sáng trong lành, nơi ta nghĩ về Mặt trời, về đồng cỏ bên ngoài cánh rừng, về đàn ngựa, về mây mù, và nghĩ về dòng chảy của thế gian. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Gandalf đang trù tính điều gì? Và những burárum,’ ông ta tạo ra một âm thanh trầm rền trong cổ họng giống như một nốt nghịch trên đại phong cầm - - ‘những tên Orc, và gã Saruman trẻ tuổi ở Isengard? Ta muốn biết tin tức. Nhưng đừng vắn tắt quá.’ ‘Đang xảy ra rất nhiều chuyện,’ Merry nói, ‘và ngay cả nếu chúng tôi cố vắn tắt, thì cũng sẽ rất lâu mới kể xong. Nhưng ông bảo chúng tôi không nên hấp tấp. Chúng tôi có nên kể cho ông nghe chuyện gì ngay không? Liệu có khiếm nhã không, nếu tôi hỏi rằng ông sẽ làm gì với hai chúng tôi, và ông ở phe nào? Và ông quen biết Gandalf chứ?’ ‘Có, ta biết Gandalf: vị pháp sư duy nhất thực sự quan tâm đến cây cối,’ Treebeard nói. ‘Các cậu biết ông ấy?’ ‘Vâng,’ Pippin buồn bã nói. ‘Ông ấy từng là một người bạn lớn, và là người dẫn đường cho chúng tôi.’ ‘Thế thì ta có thể trả lời câu hỏi kia của cậu,’ Treebeard nói. ‘Ta sẽ không làm gì với các cậu, ngay cả nếu ý cậu là ‘làm gì hai cậu’, mà chưa được các cậu đồng ý. Chúng ta có thể cùng nhau thực hiện một số việc. Ta không biết gì về các phe. Ta đi đường riêng của ta; có thể là chung đường với các cậu trong một chốc. Nhưng cậu vừa nhắc đến Thày cả Gandalf, như thể ông ấy ở trong một câu chuyện vừa kết thúc.’ ‘Vâng, quả có thế’ Pippin buồn rầu nói. ‘Câu chuyện thì vẫn đang tiếp diễn, nhưng Gandalf thì đã ra đi khỏi câu chuyện.’ ‘Hu, khoan khoan!’ Treebeard nói. ‘Hoom, hừm, à, ờ.’ Ông dừng lại, nhìn hai hobbit hồi lâu. ‘Hoom, ah, ta không biết nên nói gì. Kể tiếp đi!’ ‘Nếu ông muốn nghe tiếp,’ Merry nói, ‘chúng tôi sẽ kể, nhưng sẽ lâu đấy. Ông có muốn đặt chúng tôi xuống không? Liệu ta có thể cùng ngồi đây dưới ánh mặt trời, khi vẫn còn nắng ấm? Ông hẳn đã mệt vì phải nâng chúng tôi suốt.’ ‘Hm, mệt? Không, ta không mệt. Ta không dễ bị mệt. Và ta cũng không ngồi đâu. Ta không dễ, hừm, không dễ mà gập người lại được. Nhưng nào, Mặt trời đang sắp khuất. Hãy rời chỗ này - - cậu gọi cái này là gì ấy nhỉ ?’ ‘Đồi ?’ Pippin rụt rè. ‘Rìa? Bậc?’ Merry thêm vào. Treebeard đăm chiêu nhắc lại từng từ. ‘Đồi. Phải, chính nó. Nhưng đó là một từ hấp tấp cho một thứ đã đứng đây từ thuở ban đầu. Không sao. Ta hãy rời khỏi đây, đi thôi.’ ‘Chúng ta đi đâu đây?’ Merry hỏi. ‘Tới nhà của ta, một trong những ngôi nhà của ta,’ Treebeard trả lời. ‘Có xa không ạ?’ ‘Ta không biết. Cậu có thể cho đó là xa. Nhưng có ảnh hưởng gì?’ ‘À, ông thấy đấy, chúng tôi đã mất hết đồ đạc,’ Merry nói. ‘Chúng tôi còn rất ít lương thực.’ ‘Ô! Hm! Cậu không cần lo về chuyện đó,’ Treebeard nói. ‘Ta có thể cho cậu uống một thứ sẽ giữ cho cậu xanh tươi và mọc cao lên trong một thời gian dài. Nếu chúng ta quyết định giã biệt thì ta có thể đặt hai cậu ở bất cứ chỗ nào mà các cậu muốn, bên ngoài vùng đất của ta. Đi thôi!’ Treebeard nhấc bàn chân rộng lên, rồi nhấc tiếp chân kia, và bước về phía rìa của hốc đá, tay vẫn nắm hai hobbit một cách nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, mỗi tay một cậu. Những ngón chân như rễ cây bấu lấy mặt đá. Rồi ông ta đường bệ đi xuống từng bước một, thận trọng và khoan thai, xuống dần đến nền đất của Khu rừng. Ngay khi xuống đến nơi, ông ta bắt đầu sải những bước dài qua các rặng cây, vào sâu trong khu rừng, luôn đi gần dòng suối, và tiến đều đặn lên những dốc núi. Nhiều cây như đang ngủ gà gật, chúng không để ý đến Treebeard hay bất cứ sinh vật nào đang đi ngang qua, nhưng một số cây rung lên, có những cây giương cành lên khỏi đầu ông ta khi ông ta đi qua. Trong khi đó, Treebeard vẫn vừa bước đi vừa tự nói chuyện trong một tràng âm thanh ngân nga như tiếng nhạc. Hai hobbit im lặng hồi lâu. Thật lạ là họ cảm thấy an toàn và khoan khoái, họ đang có rất nhiều chuyện để suy nghĩ và băn khoăn. Rốt cục, Pippin đánh bạo cất tiếng hỏi. ‘Thưa ông Treebeard,’ cậu nói, ‘tôi có thể hỏi ông một điều được không? Tại sao Celeborn lại cảnh báo chúng tôi không được đi vào khu rừng này? Ngài ấy nói, chúng tôi không nên mạo hiểm dính líu vào nó.’ ‘Hừm, ông ta nói thế à?’ Treebeard gầm gừ. ‘Ta có thể nói cùng câu đó, nếu cậu đi đường kia. Đừng mạo hiểm dính líu vào khu rừng Laurelindórenan ! Tiên vẫn thường gọi nơi đó như vậy, nhưng ngày nay họ đặt tên ngắn hơn : họ gọi nó là Lothlórien. Có thể họ đúng : khu rừng ấy dường như đang lụi dần đi chứ không lớn lên. Thời xưa nó từng là Vùng đất của Thung lũng Vàng Ca hát. Thời nay nó là Hoa Mơ mộng. Ah ! Nhưng đó là một nơi kì quặc, không phải là chỗ để ai cũng đi vào được. Ta ngạc nhiên vì các cậu ra khỏi đó được, nhưng ta còn ngạc nhiên hơn vì các cậu đi vào đó được : không có người lạ nào đi vào được từ nhiều năm nay. Một vùng đất kì quặc. Như vậy đó. Nhiều kẻ đã đến đây để hoài cổ. Phải, họ đã đến, để hoài cảm. Laurelindórenan lindelorendor malinornélion ornemalin *,’ ông tự ngâm nga. (* Thung lũng có ánh sáng vàng, vùng đất trong mơ, nơi cây hoa vàng ca hát - ND ) ‘Nơi đó đang lùi lại vào sau thế giới, ta đoán thế,’ ông nói. ‘Cả chốn này, và những chốn bên ngoài Cánh rừng Vàng, không nơi nào còn như thời Celeborn còn trẻ. Dù sao thì: Taurelilómëa-tumbalemorna Tumbaletaurëa Lómëanor *, họ thường nói như vậy. (* Khu rừng bóng cả-thung lũng sâu hút, Vùng đất ảm đạm – ND ) Nhiều thứ đã đổi thay, nhưng có những điều thì vẫn vậy.’ ‘Ý ông là gì?’ Pippin hỏi. ‘Điều gì vẫn vậy?’ ‘Cây cối, và các Ent.’ Treebeard đáp. ‘Chính ta cũng không hiểu hết những chuyện xảy ra, nên ta không thể giải thích cho cậu hiểu. Vài kẻ trong số chúng ta vẫn đúng là Ent, vẫn sống theo lối của Ent, nhưng nhiều kẻ thì đã buồn ngủ, và biến thành cây, như cách cậu nói. Tất nhiên, phần lớn các cây thì vẫn là cây, nhưng có nhiều cây đã tỉnh giấc. Vài cây thì tỉnh hẳn, vài cây thì, à, ờ, dần biến thành Ent. Vẫn xảy ra suốt đấy. Khi điều đó xảy ra với một cái cây, đôi khi nó sẽ có một quả tim mục. Không phải do chất gỗ: ý ta không phải thế. Đấy, ta biết vài cây liễu già tốt bụng ở bên dòng Entwash, họ ra đi lâu rồi, than ôi! Họ ruỗng hết rồi, mục ra thành từng mảng luôn, nhưng họ rất trầm lặng và ăn nói nhã nhặn như đám lá non. Nhưng có vài cây ở thung lũng phía dưới núi, chúng nói năng như chuông đồng, và tâm địa thì rất xấu. Bệnh đấy có vẻ đang lây lan. Trong vùng này vẫn có vài nơi nguy hiểm. Vẫn có vài vết đen.’ ‘Ý ông là, như Khu rừng Già ở tít phía bắc?’ Merry hỏi. ‘Phải, phải. Đại khái thế, nhưng còn tệ hơn. Ta không nghi ngờ gì về một cái bóng của Sự Hắc ám Khủng khiếp vẫn đang nằm ở phương bắc, và những kí ức tồi tệ được truyền lại. Nhưng có những vùng đất trũng sâu hoắm mà Sự Hắc ám chưa từng rời đi, và cây cối ở đó còn già hơn cả ta. Dù sao, chúng ta đã làm tất cả những gì có thể. Chúng ta giữ cho người lạ và những kẻ liều mạng tránh xa khu rừng; chúng ta dạy dỗ và huấn luyện, chúng ta bước đi và nhổ cỏ. Chúng ta, những Ent già, là những kẻ chăn cây cối. Số chúng ta còn sót lại rất ít. Người ta nói: cừu thường mến người chăn, người chăn thì mến cừu; nhưng tình cảm này đến chậm, và bọn họ không sống lâu. Nhưng với Ent và cây cối thì nhanh hơn và thân thiết hơn, chúng ta cùng bước đi theo năm tháng. Vì Ent cũng giống như loài Tiên: không hứng thú với bản thân họ bằng loài Người, mà hứng thú hơn với các giống loài khác. Tuy thế, Ent lại cũng giống như Người: hay thay đổi hơn là các Tiên, và nhanh chóng thích nghi hơn, cậu có thể nói vậy. Hoặc tốt hơn cả hai loài kia: vì Ent vững chãi hơn và chú tâm được lâu hơn. Một vài bà con thân thích của ta giờ đây trở nên giống như cây, chuyện gì to tát lắm mới có thể khuấy động họ; họ chỉ nói chuyện rì rầm. Nhưng vài cái cây trong đàn của ta thì lại nhanh chân nhanh tay, chúng có thể nói chuyện với ta. Các Tiên đã khởi xướng chuyện này, tất nhiên: họ đánh thức cây cối dậy, tập cho chúng nói năng, rồi họ học cách nói của cây. Họ luôn muốn chuyện trò với mọi vật, các Tiên già đó. Nhưng rồi Sự Hắc ám Khủng khiếp đến, và họ bỏ đi về Biển cả, hoặc trốn vào những thung lũng xa xôi, họ sáng tác bài hát về những ngày không bao giờ còn được thấy lại. Không bao giờ nữa. Phải, phải, ngày xửa ngày xưa tất cả đều chỉ là một cánh rừng: từ đây cho tới Rặng núi Mặt trăng, chỗ này thì là Cực Đông của rừng. Thật là những ngày sảng khoái! Thời đó, ta có thể bước đi và ca hát cả ngày, không có tiếng động nào khác ngoài tiếng của chính ta vang vọng trên những quả đồi hun hút. Các khu rừng khi đó đều giống với rừng ở Lothlórien, nhưng rậm hơn, cường tráng hơn, trẻ trung hơn. Và hương vị của không khí! Ta thường dành ra một tuần chỉ để hít thở.’ (Còn nữa) Người dịch: proudfoot @gamevn Ảnh minh họa: sưu tầm
Ặc ặc giờ bắt đầu có sở thích làm sub . Làm được vài cái, các bạn vào ủng hộ. http://subscene.com/u/761381
chương mới thích nhất đoạn cụ Treebeard đề cập tới Celeborn và Lothlorien, đoạn này trong phim ko đề cập. " Khu rừng ấy dường như đang lụi dần đi chứ không lớn lên " có ring nenya mà sao lại lụi đi nhỉ ?
Nhân vật tom trong phần 1 của truyện là ai mà khi fordo đưa chiếc nhẫn ông ta không bị hề hấn gì hết vậy , không lẽ ông ta là thần có sức mạnh hơn cả chúa tể bóng tối ờ mordon
Do power của Sauron ngày càng mạnh lên bao vây lấy cả rừng, nhất là từ Dol Guldur đang đe dọa hủy diệt mọi thứ
tôi tưởng Dol Guldur đã bị Galadriel dùng Nenya hủy diệt ở the hobbit rồi chứ bác ? - - - Updated - - - Nhân vật Tom đó bạn xem ở page 1 chủ thớt có đề cập đấy. Ông ấy xuất hiện ở trung giới trước khi Melkor tới kia. Cũng là dạng siêu đẳng nhưng ko thuộc về giới thiên đường Valar Maiar