Turin không mua ngựa thì đằng nào cả nhóm cũng phải đi 3 ngày đường. Nếu thế thì Alatar chốt lại mua nỏ để bắn cho sướng, không mua ngựa nữa. Cả nhóm có mỗi con ngựa của Camomhail. Nhờ chú ngựa này thồ giúp 5 ngày lương thực, cộng thêm 3 ngày lương thực mỗi người tự mang, vậy là vừa đủ 8 ngày để về gặp Strider. Mọi chuyện thu xếp xong xuôi, cả ba người bạn lên đường về phương nam
Tiếp bản dịch The Lord of the Rings: The Two Towers Chương 10 Giọng nói của Saruman Họ đi qua một đường hầm đổ nát và đứng lên một đống đá, nhìn dõi vào mặt đá đen của Orthanc và nhiều khung cửa sổ của nó, một mối đe dọa vẫn hiện hữu ở đó trong cảnh tiêu điều. Nước đã rút gần hết. Đó đây còn lại những ao hồ u ám, bị che phủ bởi bọt váng và rác rưởi; nhưng phần lớn vòng thành rộng lớn đã trụi lủi trở lại, một vùng hoang vu đầy bùn nhớt và đá lởm chởm, rỗ lốm đốm các hố đen, và rải rác những cột kèo xiêu vẹo nghiêng ngả như người say rượu. Ở vành của cái lòng chảo đổ vỡ, nằm ngổn ngang những ụ đống lớn và những mảng dốc, như thể một bãi đá cuội bị cơn bão ném đi; và xa xa là thung lũng xanh tươi vương vít chạy lên tới con hẻm dài giữa những cánh núi tối tăm. Ngang qua vùng đất hoang tàn, họ thấy những kị sĩ đang phi tới; những người này đến từ phía bắc, và đã tới gần Orthanc. ‘Gandalf kìa, cả Théoden và quân lính của ngài nữa!’ Legolas nói. ‘Ta hãy tới gặp họ.’ ‘Đi cẩn thận!’ Merry nói. ‘Có những tấm ván lỏng lẻo có thể lật nghiêng và trút anh xuống hố, nếu anh không thận trọng.’ Họ men theo lối còn sót lại của con đường dẫn từ cánh cổng vào tới Orthanc, đi chầm chậm, vì các phiến đá lát đường đều rạn nứt và trơn trượt. Các kị sĩ, nhìn thấy họ đang tới gần, liền dừng lại dưới bóng của vách đá và đợi họ. Gandalf phi lên phía trước để đón họ. ‘Xem nào, Treebeard và ta đã có một cuộc thảo luận thú vị, và đã lên kế hoạch,’ ông nói, ‘chúng ta đều đã hưởng sự nghỉ ngơi mà chúng ta rất cần. Giờ thì ta phải tiếp tục thôi. Ta hy vọng các bạn của cậu cũng đã ngơi nghỉ và lấy lại sức lực?’ ‘Chúng tôi đã nghỉ,’ Merry nói. ‘Cuộc thảo luận của chúng tôi bắt đầu và kết thúc trong khói thuốc. Dù sao thì chúng tôi cảm thấy đỡ thù hằn Saruman hơn lúc trước.’ ‘Vậy sao?’ Gandalf hỏi. ‘Ta thì không. Ta có một nhiệm vụ sau chót trước khi khởi hành: ta phải thăm viếng tạm biệt Saruman. Có thể là nguy hiểm và vô ích; nhưng ta vẫn phải làm. Những ai muốn có thể đi cùng ta – nhưng hãy cẩn trọng! Và đừng đùa giỡn! Đây không phải lúc.’ ‘Tôi sẽ đi cùng,’ Gimli nói. ‘Tôi muốn được thấy lão ta và xem lão ta có giống ông hay không.’ ‘Làm sao anh thấy được, Thày cả Người Lùn?’ Gandalf nói. ‘Saruman có thể biến thành giống ta trong mắt anh, nếu lão thấy cần thiết. Liệu anh có đủ khôn ngoan để phân biệt thật giả? Được, chúng ta sẽ xem, biết đâu đấy. Lão ta có thể ngại không muốn xuất hiện trước con mắt của nhiều kẻ khác nhau. Nhưng ta đã nói với các Ent để họ rút ra khỏi tầm nhìn, nên có thể ta sẽ thuyết phục được lão lộ diện.’ ‘Có những mối đe dọa gì?’ Pippin hỏi. ‘Liệu lão có bắn chúng ta, và phụt lửa ra từ cửa sổ; hoặc là lão sẽ ếm bùa lên chúng ta từ xa?’ ‘Khả năng cuối dễ xảy ra nhất, nếu cậu cứ vô tư xông tới cửa nhà của lão ta,’ Gandalf nói. ‘Nhưng không thể biết được lão sẽ làm gì, hoặc cố làm gì. Một con thú hoang bị bao vây là một con thú nguy hiểm cho người đến gần. Và Saruman có những quyền thuật mà cậu không thể đoán được. Hãy cẩn thận với giọng nói của lão ta!’ Giờ đây họ đã tới chân tháp Orthanc. Nó đen thẫm, và mặt đá ánh lên như có nước. Mặt tháp nhiều góc cạnh với những gờ sắc nhọn như thể chúng vừa được mài giũa. Một vài đường rạch, cùng những đốm rạn nhỏ như hoa tuyết ở gần chân tháp, là tất cả những dấu vết mà cơn thịnh nộ của các Ent để lại. Ở mặt đông, khép góc giữa hai mảng trụ, là một cánh cửa lớn, cao lên khỏi mặt đất, trên nó là một cửa sổ nứt vỡ, mở ra trên một ban công rào sắt. Dẫn lên tới ngưỡng cửa là một cầu thang rộng với hai mươi bảy bậc, được tạc từ đá đen cùng loại không biết bằng kĩ xảo gì. Đây là lối vào tháp duy nhất, nhưng có rất nhiều cửa sổ cao được cắt thành những khung sâu hút trên bức tường cheo leo: chúng nhòm ra xa như những con mắt nhỏ trên mặt sừng dựng đứng. Gandalf và nhà vua xuống ngựa ở chân tháp. ‘Ta sẽ đi lên,’ Gandalf nói. ‘Ta đã từng tới Orthanc, và ta biết mối nguy phía trước.’ ‘Ta cũng đi lên,’ nhà vua nói. ‘Ta già rồi, và không còn sợ mối nguy nào nữa. Ta muốn được đối mặt với kẻ thù đã gây hại cho ta biết bao nhiêu. Éomer sẽ đi cùng ta, và sẽ thấy rằng đôi chân già nua của ta không chùn bước.’ ‘Tùy ý ngài,’ Gandalf đáp. ‘Aragorn sẽ đi cùng ta. Những người khác hãy đợi chúng ta ở chân cầu thang. Họ sẽ được nghe và thấy đủ, nếu có chuyện gì để mà nghe hoặc thấy.’ ‘Không !’ Gimli nói. ‘Legolas và tôi muốn được nhìn gần hơn. Mỗi chúng tôi là đại diện duy nhất ở đây của giống loài chúng tôi. Chúng tôi sẽ đi theo sau ông.’ ‘Vậy thì đi nào,’ Gandalf nói, rồi ông trèo lên từng bậc thang, Théoden đi cạnh ông. Các kị sĩ Rohan ngồi bồn chồn trên lưng ngựa, ở hai phía của cầu thang, và lo lắng nhìn lên ngọn tháp hùng vĩ, e sợ không biết chuyện gì sẽ xảy đến với chúa công của họ. Merry và Pippin ngồi ở bậc thang dưới cùng, cảm thấy mình nhỏ nhoi và không an toàn. ‘Nửa dặm nhớp nháp từ đây tới cánh cổng !’ Pippin lầm bầm. ‘Ước gì tớ có thể chuồn lại chỗ đồn canh mà không bị ai để ý. Mình tới đây làm gì ? Họ không cần tụi mình.’ Gandalf đứng trước cánh cửa của Orthanc và lấy gậy đập cửa. Nó vang lên một tiếng động trống rỗng. ‘Saruman, Saruman !’ ông hô to lên bằng một giọng ra lệnh. ‘Saruman, hãy ra đây !’ Không có tiếng trả lời hồi lâu. Rốt cuộc, cửa sổ ở trên cánh cửa mở ra, nhưng không ai trông thấy gì ở khung cửa tối đen. ‘Ai đó ?’ một giọng cất lên. ‘Ngươi muốn gì ?’ Théoden giật mình. ‘Ta biết giọng nói này,’ ông nói, ‘và ta nguyền rủa cái ngày mà ta lần đầu tiên nghe thấy nó.’ ‘Hãy đi gọi Saruman ra đây, nếu ngươi đã trở thành kẻ hầu của lão ta, Gríma Lưỡi Rắn !’ Gandalf nói. ‘Và đừng lãng phí thời giờ của chúng ta.’ Cửa sổ đóng lại. Họ chờ đợi. Đột nhiên, một giọng khác cất lên, trầm và du dương, nghe như thể có bùa mê. Những ai lắng nghe giọng nói đó mà không để tâm, thì khó có thể nhớ ra là nó nói cái gì ; và nếu họ có nhớ ra, thì họ cũng băn khoăn, vì họ chẳng còn tâm trí nào nữa. Phần lớn, họ chỉ có thể nhớ được là thấy rất khoan khoái khi nghe giọng nói đó, những gì nó nói đều có vẻ thông thái và hợp lý, và trong lòng họ cảm thấy muốn được đồng ý ngay lập tức để mình cũng trở nên thông thái. Khi những người khác cất lời, giọng họ dường như trở nên thô lỗ và chói tai khi so với giọng nói này ; và nếu ai dám nói ngược lại giọng này, thì người nghe sẽ cảm thấy giận dữ với kẻ đó, dưới ảnh hưởng của bùa mê. Với vài người, câu thần chú chỉ có tác động khi giọng này đang nói trực tiếp với họ, còn khi nó nói với người khác thì họ mỉm cười, giống như những người đã biết mánh mỉm cười khi thấy kẻ khác bị gạt. Với nhiều người, chỉ âm thanh của giọng nói này cũng đủ để mê hoặc họ ; nhưng với những kẻ bị giọng nói khuất phục, thì câu thần chú vẫn có ảnh hưởng kể cả khi họ ở xa, họ sẽ luôn nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ đó thì thào và thúc giục. Nhưng không ai là không chịu tác động, không ai có thể ngoảnh mặt trước những khẩn cầu và mệnh lệnh của giọng nói này mà không cần một ý chí lớn, chừng nào chủ của giọng nói này vẫn còn muốn yểm bùa lên nó. ‘Thế nào ?’ giọng đó đang hỏi dịu dàng. ‘Tại sao các anh lại phải quấy nhiễu giấc ngủ của ta ? Các anh không để ta yên cả đêm lẫn ngày chăng ?’ Âm điệu giống như lời của một trái tim tử tế đang đau buồn vì những tổn thương không đáng có. Họ nhìn lên, kinh ngạc, vì họ không nghe thấy tiếng động nào khi lão hiện ra, và họ đang thấy một hình bóng đứng trước chấn song, nhìn xuống họ : một ông già, khoác một chiếc áo choàng lớn không rõ màu, vì mỗi khi họ chớp mắt hoặc ông ta chuyển động thì nó lại đổi màu. Ông ta có khuôn mặt dài, trán cao, cặp mắt đen sâu thẳm khó lòng mà nhìn thấu, mặc dầu nó đang mang một cái nhìn nghiêm trang và độ lượng, với đôi chút mệt mỏi. Râu tóc ông ta bạc trắng, nhưng có những vệt đen ở quanh miệng và tai ông ta. ‘Giống, và cũng không giống,’ Gimli lẩm bẩm. ‘Nhưng nào,’ giọng đó lại nhẹ nhàng nói tiếp. ‘Ít ra ta cũng biết tên hai người trong số các anh. Gandalf, ta biết ông quá rõ để có thể nhầm tưởng rằng ông đến đây tìm viện trợ hay tư vấn. Nhưng còn ngài, Théoden, Chúa tể vùng Mark của Rohan, mà ta có thể nhận biết nhờ phục trang cao quý của ngài, hơn nữa nhờ vẻ oai nghiêm của Dòng dõi Eorl. Hỡi người con đáng kính của Thengel Ba lần Nổi danh ! Sao ngài không tới đây từ trước, như một người bạn ? Ta luôn mong được gặp gỡ ngài, vị vua hùng mạnh nhất của vùng đất phía tây, đặc biệt là trong những năm tháng sau này, gặp ngài để cứu ngài khỏi những lời khuyên dại dột và ác hiểm đang vây quanh ngài ! Có muộn quá chăng ? Bất chấp những tổn hại mà ta đã phải chịu, trong đó lính Rohan góp phần gây ra, chao ôi ! ta vẫn muốn cứu ngài, và đưa ngài thoát ra khỏi sự sụp đổ không tránh khỏi đang đến gần, nếu ngài vẫn tiếp tục đi trên con đường này mà ngài đã chọn. Thực sự chỉ có ta mới có thể giúp ngài lúc này mà thôi.’ Théoden mở miệng như sắp nói, nhưng ông không nói gì cả. Ông nhìn lên khuôn mặt của Saruman mà cặp mắt đen đang khoan thai nhìn xuống ông, rồi ông nhìn sang Gandalf ở bên cạnh ; ông có vẻ lưỡng lự. Gandalf không tỏ thái độ gì, ông đứng yên lặng như tượng đá, như một kẻ đang kiên nhẫn đợi một hồi lệnh chưa tới. Thoạt đầu, các Kị sĩ xôn xao, thì thào ủng hộ những lời của Saruman ; rồi họ cũng lặng im, như thể những người bị phù phép. Đối với họ, dường như Gandalf chưa bao giờ ăn nói kính cẩn và hợp lẽ với chúa công của họ như thế. Lúc này, họ cảm thấy cách cư xử của Gandalf với Théoden luôn có vẻ cộc cằn và kiêu ngạo. Một bóng tối trườn lên trái tim họ, nỗi sợ trước một hiểm họa lớn : ngày tàn của vùng Mark mà Gandalf đang đẩy họ vào, trong khi Saruman đứng bên cửa thoát, tay giữ cánh cửa nửa khép nửa mở để một tia sáng vẫn lọt vào. Một sự im lặng nặng nề bao trùm. Kẻ đột nhiên phá vỡ sự im lặng, là Người Lùn Gimli. ‘Lời lẽ của lão pháp sư này ngược hết rồi,’ chàng gầm lên, nắm chặt lấy quai rìu. ‘Trong ngôn ngữ của Orthanc thì ‘viện trợ’ có nghĩa là phá hủy, ‘cứu giúp’ có nghĩa là giết chóc, rõ như ban ngày. Nhưng bọn ta không tới đây để van nài lão.’ ‘Yên nào !’ Saruman nói, và trong một khoảnh khắc thoáng qua, giọng lão trở nên kém phần ngọt ngào, một ánh chớp lóe lên trong mắt lão rồi biến mất. ‘Ta chưa đề cập tới anh, Gimli con trai của Glóin ạ,’ lão nói. ‘Quê nhà anh ở rất xa đây, anh cũng không có liên quan gì đến chuyện rắc rối của vùng đất này. Nhưng anh đã bị lôi kéo vào chuyện, không phải do tự anh muốn, thế nên ta sẽ không buộc tội anh vì những gì anh đã tham gia vào – tất nhiên đó vẫn là những chiến công can trường, ta không nghi ngờ gì. Nhưng mong anh hãy để ta nói nốt với Đức Vua của Rohan, láng giềng của ta, và từng là bạn ta. Ngài định nói gì, hỡi Vua Théoden ? Ngài sẽ dàn hòa với ta chứ, với những trợ giúp mà kiến thức của ta sau nhiều năm trường có thể mang lại ? Chúng ta có nên hội ý cùng nhau trong những ngày đen tối này, cùng mang thiện ý tu sửa những hư hại đã gây ra, để cả hai vùng đất của chúng ta sẽ đơm hoa kết trái trở lại tươi tốt hơn xưa?’ (Còn nữa) Người dịch: proudfoot @gamevn Ảnh minh họa: sưu tầm
Bác nào tổng hợp lại file word dùm mình đc ko :( Mình ko có thời gian online nhiều, muốn in ra giấy a4 để đọc cho tiện
Hix hết đúng đoạn hay. Bác proudfoot ơi post tiếp đi, hóng quá. Để coi Saruman có chết như trong phim ko ?
Tớ post vào mỗi weekend, trong tuần bận lắm ko dịch được @ silipden1102 & DarkSlayer: cứ sau vài chương tớ lại tổng hợp vào file pdf, bạn đừng lo. File word bản dịch chương 1-2 tập The Two Towers (do duyk11 dịch) File word bản dịch chương 2-5 tập The Two Towers (do proudfoot dịch) ================== Alatar, Camomhail và Turin đã đi được cả ngày đường, không biết đến Barrow-downs chưa nhỉ? Đấy mới là chỗ làm mình thấy ghê rợn nhất trong LOTR
Sorry các nhà phiêu lưu, cuối tuần vừa rồi khá bận. Dù gì thì các ngài cũng đang trong hành trình 3 ngày đường Hơn một ngày đi bộ, cảnh vật dần thưa thớt. Những nông trại và bãi chăn thả của cư dân làng Bree dần bị thay thế bởi những bụi cây hoang và những đồng cỏ vắng lặng. Rồi thỉnh thoảng họ trông thấy những tháp canh đổ nát, những lâu đài rêu phong - dấu tích của vương quốc Arnor cổ xưa đã chìm vào quên lãng. Khi trời sẩm tối, họ thấy mình ở trong một con đường nhỏ xuyên giữa hai ngọn đồi có nhiều tảng đá cao dựng đứng, không khí ma quái có thể cảm nhận được trong tiếng gió rít qua thung lũng. Sương mù đột nhiên kéo tới dày đặc, trong khoảng cách hơn một mét không thấy được mặt nhau. Nhóm phiêu lưu sẽ làm gì, đi tiếp hay ngủ lại qua đêm? Nếu đi tiếp thì đi như thế nào ( ai cầm đuốc, ai đi trước đi sau), nếu dừng lại thì chọn chỗ nào ( trên con đường dưới thung lũng hay lên đồi).
Đêm xuống rồi đó các vị ! Tối nay chúng ta sẽ ngừng lại hay đi tiếp ? Hiện chúng ta đang rất gần với Tyrn Gorthad. Tôi đã đọc rất nhiều về miền đất phản trắc này trong những kho thư tịch ở Lindon. Sư xấu xa ẩn trong đất, trong sương mù và trong những sinh vật nơi đây...Nghỉ đêm ở đây không hắn là lựa chọn khôn ngoan nhưng chúng ta không biết gì về thứ ẩn trong làn sương kia, những thây ma không yên nghỉ của người Dúnedain trong những ngày xa xưa hay bọn Barrow Wights ghê tởm của Witchking... Camomhail cảm thấy khó chịu vì nơi này, nhưng nó là con đường nhanh nhất mà họ phải đi. Anh nghe những tiếng chó hoang hú đâu đó trong sương, tiếng gió thổi qua các nhánh cây mang theo hơi thở của cái gì đó mục rửa lâu lắm rồi. Cố đô của Cardolan không phải là một nơi tốt lành gì sau sự sụp đổ của Anor xa xưa. Anh nhớ về những kiến thức trong những ngăn tủ ở Lindon, về những người đã bước qua chốn đáng nguyền rủa này. Giờ đây những kiến thức đó thật hữu ích
Mà khoan cho tôi hỏi, phía Nam của vùng đất của người Hobbit đâu có phải là vương quốc Anor của người Númenor, đó là phía Bắc chứ, GM xem lại map đi
Turin vừa được hồi sinh chưa thuộc lịch sử vùng Eriador rồi Có lẽ chàng nhầm với vương quốc Arthedain, hoàn toàn nằm ở phía Bắc xứ Shire. Arnor là vương quốc cổ xưa hơn, bao phủ toàn bộ vùng Eriador, sau này bị chia cắt thành 3 vương quốc thừa kế Arthedain, Cardolan và Rhudaur. Chúng ta đang ở trong đất của Cardolan.
Camomhail có vẻ biết nhiều về vùng đất này nhất, mời Camomhail cầm đuốc đi trước Tráng sĩ Turin cầm kiếm đoạn hậu nhé, ta đi ở giữa. Ba người chúng ta hãy đi thật sát nhau, chốn này dễ lạc lắm, mà hễ lạc là y như rằng sẽ có tai họa. Chúng ta đi chếch về phía bên phải, tránh cái cửa ở giữa ra.
Vậy tiến lên nào, mọi người cầm sẵn trên tay một cây đuốc và đi cẩn thận. Không biết điều gì sẽ ẩn trong những làn sương khủng khiếp này...
Cả nhóm chỉ có một cây đuốc, nên Camomhail cầm đi trước dẫn đường, Alatar theo sau, và Turin đoạn hậu. Chàng pháp sư Elf vừa bước đi vừa lục lại trong tâm trí những kiến thức đã đọc về vùng đất này. Thế giới có thể lãng quên nhiều thứ, nhưng trí nhớ vĩnh hằng của người Elf thì không. Chàng nhớ lại câu chuyện được ghi trong một cuốn sách cổ xưa, về nhà vua Araval của vương quốc Arthedain, trong những nỗ lực gầy dựng lại vương quốc Arnor đã cử những người Dúnedain can trường nhất đến sống tại vùng đất này. Nơi đây họ đã gặp phải những nỗi kinh hoàng bí ẩn - những bóng ma đáng sợ không thể bị tiêu diệt. Chúng tan biến trong ánh sáng ban ngày và tránh xa những ngọn lửa, nhưng chúng trở lại vào ban đêm, lẫn trong màn sương mù, gieo rắc nỗi sợ hãi và sự lạnh lẽo. Những người Dúnedain lần lượt gục ngã hoặc mất hết lòng can đảm, cho đến ngày họ buộc phải rút đi. Nghĩ tới đây Camomhail chợt thấy lo lắng các bạn đồng hành của mình. Quay đầu lại, chàng thấy, mờ ảo trong màn sương, có hai bóng đen lơ lửng đã tới cạnh Turin và Alatar từ lúc nào. Hai người kia vẫn cắm cúi bước đi từng bước nặng nề. Một cánh tay dài chià ra từ mỗi bóng ma, chạm vào mục tiêu của chúng, truyền đi hơi lạnh và sự sợ hãi. Turin và Alatar check Phép thuật. Từ 4 trở xuống: bất tỉnh ngay lập tức. Từ 8 trở xuống: không thể dùng kĩ năng / phép thuật, mọi hành động bị giảm hiệu quả đi một nửa ( ví dụ di chuyển chậm hơn một nửa, tấn công yếu đi một nửa). Từ 12 trở xuống: không thể dùng kĩ năng / phép thuật. Hiệu ứng sẽ kéo dài khi nào còn bị bóng ma chạm vào người, và chỉ kết thúc 10 phút sau khi không còn bị chạm.
check Phép thuật: 2D6 => 8 Hic! Alatar cảm thấy trong người lạnh cóng, các giác quan bắt đầu mờ dần. Lão bước đi chậm chạp như trong một giấc mơ.
Camomhail lập tức ném cây đuốc về phía Tulrin, hơi ấm của ngọn lửa xuyên qua cái bóng khiến nó như tan biến. Một tiếng rít dài vang vẳng và cái bóng kia xuất hiện ở lại một khoảng xa, mờ nhạt hơn hẳn. Không để phí một giây, vị pháp sư niệm chú : -Với cổ ngôn của lửa, ta ra lệnh cho sức nóng và ánh sáng của lửa tuân theo ý ta, Command Fire ! Từ ngọn đuốc, những lưỡi lửa bốc lên cao chờn vờn trong không khí, hơi nóng và ánh sáng như xua tan sương mù trong mộng phạm vi nhỏ. Camomhail điều khiển một luồng lửa cháy lan trên đất lao đến thiêu hủy thứ đang bám lấy Alatar, một luồn khác cũng cháy xeo xèo lao nhanh đến thứ còn đang tụ lị. Một tiếng xèo xèo vang lên cùng một tiếng rít xé màn đêm, những hình bóng kia dần dần tan biến, trên nên đất còn lại những tàn than đỏ hồng do ngọn lửa lan qua đề lại bốc khói mù mịt. Cầm lấy cây đuốc và châm nó lên thêm một lần nữa, Camomhail nói : -Một đêm dài sắp tới rồi đây
Turin check phép thuật : 2d6 =>`10 - 2 = 8 Turin cảm thấy trong người khó ở hơn, di chuyển mệt mỏi hon, có lẽ là ăn đồ ăn bị trúng thực do không quen chứ không phải do bóng ma chết tiệt kia
Làn sương lạnh lẽo và ma quái khiến cho Alatar quên mất cả khả năng pháp thuật của mình, điểm Pháp thuật của lão thực chất đã là +6 lúc nghỉ ngơi ở Bree. => check pháp thuật lúc trước là 8 + 6 = 14 : vẫn đánh đấm di chuyển ra phép bình thường được Hú hồn! Lão vẫn thường cà lăm và đãng trí như thế trong những lúc nghiêm trọng. Tổng kết lại về Alatar cho dễ nhớ: 4đ lên level: 2đ tăng chỉ số Pháp thuật 2đ học thêm phép Blinding 50 đồng tiền thưởng: mua nỏ + 2g lưu huỳnh (Lão xài hết nhẵn cả tiền lẫn điểm. Tính lão xưa nay vẫn bốc đồng như vậy.) Chỉ số - Cận chiến: 2 + 2 (kiếm mới) = 4 - Bắn xa: 1 ( nỏ, dùng 2 lần) - Phép thuật: 4 + 2 = 6 Các phép của Alatar: Bảo vệ (5), Tốc độ (5), Thu phục (6), Cầu lửa (6), Blinding (7) Pháp thuật Alatar thiên về cháy nổ và ánh sáng, thế nên lão mới có biệt danh "Darkness slayer"