Có bác nào biết cái nhạc sound track trong đoạn nhóm người lùn ăn bữa tối ở rivendell ko ? Cái đoạn nhạc mà mấy con elves maid nó thổi sáo với gẩy đàn trong phim ấy [video=youtube;ovKDk7ZaXSw]http://www.youtube.com/watch?v=ovKDk7ZaXSw[/video]
Tiếp bản dịch The Lord of the Rings: The Two Towers Chương 10 (tiếp) Giọng nói của Saruman Théoden vẫn chưa trả lời. Không ai biết được là ông đang đấu tranh với cơn giận hay là sự hoài nghi. Éomer lên tiếng. ‘Chúa công, hãy nghe thần !’ chàng nói. ‘Giờ đây ta đã thấy sự nguy hiểm mà ta được cảnh báo lúc trước. Liệu chúng ta có phi từ chiến trường thắng lợi tới đây để đứng chiêm ngưỡng một lão già lừa đảo với lời lẽ như mật ngọt ? Con sói mắc bẫy cũng sẽ ăn nói với bầy chó săn như vậy, nếu nó có thể. Thực là, lão ta có thể giúp gì chúa công cơ chứ ? Tất cả những gì lão muốn là thoát khỏi tình cảnh này. Liệu ngài có đàm phán với một kẻ móc nối phản bội và sát nhân ? Xin hãy nhớ đến Théodred ở trận Khúc cạn, và nấm mồ của Háma ở Helm’s Deep !’ ‘Nếu nhắc đến những lời lẽ tẩm độc, chúng ta nên nói gì về ngươi hả con rắn non ?’ Saruman nói, ánh chớp giận dữ trong mắt lão giờ càng lộ rõ. ‘Nhưng thôi nào, Éomer, con trai của Éomund !’ lão tiếp tục với giọng nói đã dịu lại. ‘Mỗi người đều có vai trò riêng. Đảm lược trong chiến trận là phẩm chất của ngươi, và ngươi đã được vinh danh xứng đáng. Chúa công chỉ đâu, ngươi hãy đánh đó, và thế là đủ. Đừng can thiệp vào những chuyện chính trị mà ngươi không hiểu thấu. Nhưng có lẽ, nếu ngươi lên ngôi vua, ngươi sẽ thấy rằng cần chọn đồng minh thật cẩn trọng. Không nên xem thường tình bằng hữu của Saruman và quyền lực của Orthanc, bất kể có mối bất bình nào kéo tới, dù là thực hay ảo. Ngươi đã thắng chỉ một trận đánh chứ không phải cả một cuộc chiến, và đã thắng với một sự trợ giúp mà ngươi sẽ không có lần nữa. Lần sau, biết đâu Bóng tối của Khu rừng sẽ giáng xuống chính đầu ngươi : chúng là một thứ thất thường, vô tri vô giác, và chúng không ưa Con người chút nào. Nhưng, hỡi chúa tể của Rohan, liệu ta có đáng bị gọi là kẻ sát nhân, chỉ vì những người lính đã dũng cảm hi sinh trong trận đánh ? Nếu ngài khai chiến một cách vô ích, vì ta không hề muốn can qua, thì dĩ nhiên sẽ có thương vong. Nhưng nếu vì vậy mà ta bị gọi là kẻ sát nhân, thì cả Dòng họ của Eorl cũng vấy máu tanh ; vì họ đã vào ra rất nhiều cuộc chiến, và đã giết hạ rất nhiều kẻ dám chống đối. Tuy thế họ vẫn hòa hoãn về sau với vài kẻ trong số đó, vì động cơ chính trị. Vua Théoden, ta xin nói rằng : chúng ta hãy nên giữ hòa khí và tình bằng hữu với nhau, ngài và ta ? Quyết định nằm trong tay hai chúng ta.’ ‘Ta sẽ có hòa bình,’ rốt cục Théoden đã cố gắng cất nên lời. Vài Kị sĩ reo lên vui mừng. Théoden giơ tay lên. ‘Phải, ta sẽ có hòa bình,’ ông nói bằng một giọng rành mạch, ‘ta sẽ được hòa bình, khi ngươi và tất cả những công trình của ngươi bị quét sạch, cả công trình của vị chúa tể hắc ám mà ngươi định giao nộp chúng ta cho hắn. Ngươi là một tên dối trá, Saruman, và là một kẻ dụ dỗ xấu xa. Ngươi đang chìa tay ra cho ta, nhưng ta chỉ nhìn thấy móng vuốt của Mordor trong đó. Tàn bạo và hung ác ! Nếu như cuộc chiến của ngươi là có nghĩa, tất nhiên không phải thế, vì dù ngươi có khôn ngoan gấp mười lần thì ngươi cũng không có quyền gì cai trị đất đai của ta như ngươi muốn – ngay cả nếu cuộc chiến của ngươi có nghĩa đi chăng nữa, thì ngươi nói gì về đám lửa thiêu ở Westfold và những đứa trẻ nằm chết ở đó ? Bọn ngươi đã chặt nát thi thể của Háma trước cổng Hornburg, sau khi anh ta tử trận. Khi ngươi treo thây trên cửa sổ cho đám quạ của ngươi rỉa xác, ta sẽ có được hòa bình với ngươi và Orthanc. Không lấy gì làm nhiều cho Dòng họ của Eorl. Ta chỉ là một hậu duệ kém cỏi của những vị tiên vương oai vũ, nhưng ta không cần phải liếm tay ngươi. Hãy cầu xin ở chốn khác. Nhưng ta e rằng giọng nói của ngươi đã mất đi sức thuyết phục rồi.’ Các Kị sĩ ngước nhìn Théoden như những kẻ choàng tỉnh từ trong giấc mộng. Giọng của chúa công họ nghe chát chúa như một con ưng già bên cạnh giọng êm ru của Saruman. Nhưng Saruman lại đang mất bình tĩnh và tức điên lên. Lão nhoài người ra lan can như thể muốn nện cây gậy lên Nhà vua. Với vài người, họ như đang trông thấy một con rắn cuộn mình chuẩn bị tấn công. ‘Quạ rỉa xác !’ Lão rít lên, và họ rùng mình vì sự đổi giọng gớm ghiếc. ‘Lão già lú lẫn ! Cơ ngơi của dòng họ Eorl chẳng qua chỉ là một cái chuồng lợp rạ, nơi những tên kẻ cướp ăn uống trong cảnh hôi thối, và con cái của chúng lăn lộn trên nền chuồng giữa bầy chó ! Chính bọn chúng mới đáng lên giá treo cổ từ lâu. Nhưng thòng lọng đang tròng tới rồi, thít dần thật chậm nhưng thật chắc. Cứ treo thây đi nếu ngươi muốn !’ Giọng lão đổi đi khi lão dần lấy lại tự chủ. ‘Không biết tại sao ta lại phải nhẫn nhịn nói chuyện với ngươi. Ta đâu cần ngươi hay đám ngựa của ngươi, thần tốc lúc đánh cũng như thần tốc lúc bỏ chạy, Théoden Chủ Ngựa. Ngày xưa ta đã tặng cho ngươi một địa vị mà công trạng và trí khôn của ngươi không xứng. Hôm nay ta lại đem tặng ngươi một lần nữa, để cho những kẻ bị ngươi dẫn lầm đường có thể thấy rõ sự lựa chọn. Nhưng ngươi đáp lại ta bằng sự khoác lác và lời lăng mạ. Được thôi. Hãy quay về với túp lều của ngươi ! Nhưng còn lão, Gandalf ! Ít nhất ta cũng thương thay cho lão vì sự hổ thẹn này. Làm sao lão có thể dung được một lũ đồng hành như vậy ? Lão rất kiêu hãnh, Gandalf – và không phải là không có lý, vì lão sở hữu một trí tuệ cao quý và một tầm nhìn sâu rộng. Lúc này đây lão không muốn nghe lời khuyên của ta sao ?’ Gandalf cử động, và nhìn lên. ‘Có chuyện gì mà lão chưa nói hết trong lần trước chúng ta gặp nhau ?’ ông hỏi. ‘Hoặc giả, lão muốn rút lại lời nào chăng ?’ Saruman chững lại. ‘Rút lời ?’ lão nói đăm chiêu, có vẻ như không hiểu. ‘Rút lời ? Ta đã ráng khuyên nhủ lão vì lợi ích của bản thân lão, nhưng lão không hề lắng nghe. Lão kiêu hãnh và không muốn bị ai chỉ bảo, vì tự lão cũng rất thông thái. Nhưng lần đó lão đã nhầm, ta tin là thế, lão đã ngoan cố hiểu sai thành ý của ta. Ta e rằng, vì ta cố thuyết phục lão quá, nên ta đã mất bình tĩnh. Và ta thực sự hối hận về điều đó. Vì ta không có chút ác tâm nào với lão, ngay cả bây giờ đây ta cũng không hề, dù lão đã quay lại với một lũ đồng bọn man dại và ngu dốt. Làm sao ta có thể có ác tâm ? Chẳng phải hai chúng ta đều là thành viên của một hội cổ xưa và tối cao, hội ưu tú nhất của Middle-earth ? Tình bạn giữa chúng ta sẽ có lợi cho cả hai ta. Ta có thể cùng nhau trau dồi, để hàn gắn lại thế giới hỗn mang này. Hãy hiểu nhau, và bỏ những kẻ hèn kém ra khỏi tầm suy nghĩ của chúng ta. Hãy để bọn chúng đợi hai ta cùng quyết định. Vì lợi ích chung, ta sẵn sàng bỏ qua chuyện quá khứ, và đón chào lão. Lão không muốn thảo luận với ta sao ? Lão không muốn đi lên đây ?’ Nỗ lực cuối cùng này của Saruman có quyền thuật khá lớn, không ai ở trong tầm nghe mà không bị xao động. Nhưng lúc này, câu thần chú đã khác đi. Họ dường như đang lắng nghe lời quở trách trìu mến của một vì vua tốt bụng với một quan cận thần lầm lỗi nhưng được yêu quý. Họ như bị khóa ở bên ngoài, họ đang nghe trộm trước cửa : như những đứa trẻ hư, hoặc như những người hầu ngờ nghệch đang nghe lỏm cuộc đàm đạo cao diệu của chủ nhân họ, và đang tự hỏi nó sẽ ảnh hưởng đến đời họ ra sao. Hai ông lão kia được đúc từ cái khuôn siêu việt hơn họ : khả kính hơn và thông tuệ hơn. Hai người đó bắt tay với nhau là việc không thể tránh khỏi. Gandalf hẳn sẽ đi lên tháp, để bàn thảo những công chuyện sâu xa mà họ không hiểu nổi trong căn phòng cao của Orthanc. Cánh cửa sẽ đóng lại, và họ sẽ bị bỏ lại ở bên ngoài, bị gạt sang một bên, phải đứng chờ được giao việc hoặc chờ hình phạt. Ngay cả trong tâm tưởng của Théoden, ý nghĩ đó cũng bắt đầu hình thành, như một cái bóng nghi ngờ : ‘Ông ấy sẽ phản lại chúng ta ; ông ấy sẽ đi lên tháp – chúng ta sẽ thua.’ Rồi, Gandalf phá lên cười. Ảo ảnh tan biến như một làn khói. ‘Saruman, Saruman !’ ông nói trong khi vẫn cười. ‘Saruman, lão đã chọn nhầm nghề. Đáng nhẽ lão phải là anh hề trong cung mới đúng : kẻ kiếm miếng ăn, và cả danh vị, nhờ việc nhại lại bộ tịch của các công hầu. Ah, ta ư !’ ông dừng lại, tự tận hưởng câu nói giễu của mình. ‘Hiểu nhau ? E rằng ta nằm ngoài tầm hiểu biết của lão. Nhưng ta thì hiểu lão quá rõ vào lúc này, Saruman. Ta nhớ rõ những luận điểm của lão, và hành vi của lão, rõ hơn là lão tưởng. Lần trước ta tới thăm lão, lão là tên cai ngục cho Mordor, và lão định tống ta tới đó. Không đâu. Vị khách nào phải chạy trốn bằng đường mái nhà thì sẽ do dự gấp đôi trước khi quay trở lại bằng đường cửa chính. Không, ta không nghĩ là ta sẽ vào tháp. Nhưng Saruman, hãy nghe đây một lần cuối ! Lão không muốn tự đi xuống sao ? Thực tế đã chứng tỏ rằng Isengard không kiên cố như lão vọng tưởng. Có thể nhiều thứ khác cũng thế, mặc dù lão vẫn đang tin vào chúng. Không tốt hơn sao khi thử rời chỗ một lúc ? Để đi tìm những điều mới mẻ hơn, biết đâu đấy ? Nghĩ cho kĩ, Saruman ! Lão không muốn tự đi xuống sao ?’ Bóng tối lướt qua khuôn mặt Saruman, rồi nó trắng bệch ra. Trước khi lão ta kịp che giấu cảm xúc thật, họ đã nhìn thấu được qua lớp mặt nạ, sự khổ não của một tâm trí đang hoài nghi, căm ghét bị nhốt nhưng lại khiếp sợ phải rời khỏi chỗ ẩn náu. Lão lưỡng lự một giây, mọi người đều nín thở. Rồi lão cất tiếng, giọng lão lạnh lẽo và nhức óc. Lòng kiêu ngạo và hận thù đã xâm chiếm lão. ‘Ta có đi xuống không hả ?’ lão nói chua chát. ‘Liệu một người tay không tấc sắt có đi xuống để tiếp chuyện bọn cướp đang đứng ngoài cửa ? Ta có thể nghe rõ các ngươi từ chỗ này. Ta không phải thằng ngốc, và ta không tin ngươi, Gandalf. Chúng không đứng lộ diện ở đây, nhưng ta biết bọn quỷ cây mọi rợ đang nấp ở đâu, theo lệnh của lão.’ ‘Kẻ phản bội thì luôn luôn ngờ vực,’ Gandalf nói ngán ngẩm. ‘Nhưng lão không phải sợ mất mạng đâu. Ta không định giết lão, hoặc làm hại lão, lão sẽ biết nếu lão thật sự hiểu ta. Và ta cũng có đủ pháp lực để bảo vệ lão. Ta đang cho lão cơ hội cuối cùng. Lão có thể rời khỏi Orthanc, tự do – nếu lão muốn.’ ‘Nghe hay đấy,’ Saruman mỉa mai. ‘Rất giống với cung cách của Gandalf Xám : chiếu cố và ân cần. Ta không nghi ngờ gì là lão sẽ thấy Orthanc rất tiện nghi, và sự ra đi của ta sẽ có lợi cho lão. Nhưng sao ta lại muốn ra đi ? Và lão có ý gì khi nói ‘tự do’ ? Hẳn là phải có điều kiện chứ, ta chắc vậy ?’ ‘Lý do tại sao lão lại muốn ra đi, thì lão có thể tự nhìn thấy từ cửa sổ,’ Gandalf đáp. ‘Những lý do khác sẽ đến trong suy nghĩ của lão. Thuộc hạ của lão đã bị triệt hạ và phân tán ; láng giềng của lão đã biến thành kẻ thù ; thậm chí lão đã lừa cả tên chúa tể mới của lão, hoặc lão đã cố gắng lừa hắn. Khi con mắt của hắn rọi tới đây, nó sẽ là con mắt ngầu đỏ thịnh nộ. Nhưng khi ta nói ‘tự do’, ý ta đúng là ‘tự do’ : thoát khỏi mọi ràng buộc của xiềng xích hay mệnh lệnh ; đi tới bất cứ đâu mà lão muốn, ngay cả tới Mordor, nếu lão thích thế. Nhưng trước hết lão phải giao nộp Chìa khóa Orthanc và cây gậy của lão cho ta. Chúng sẽ là vật làm tin cho ứng xử của lão, và sẽ được trao trả lại cho lão, nếu sau này lão xứng đáng.’ Khuôn mặt Saruman tím lại và méo mó đi vì tức giận, một ánh đỏ lóe lên trong cặp mắt của lão. Lão cười điên dại. ‘Sau này !’ lão hét lớn, và giọng lão dội lên thành một tiếng gào. ‘Sau này ! Phải, khi mà ngươi đã có cả Chìa khóa của Barad-dûr, chắc thế ; rồi cả vương miện của bảy vì vua, và bó gậy của Ngũ Pháp sư ; khi ngươi đã tự mua cho bản thân một đôi hài rộng hơn cỡ mà ngươi đang đi lúc này. Một kế hoạch mới khiêm nhường làm sao. Ngươi không cần sự giúp đỡ của ta trong bất cứ bước nào của kế hoạch ! Ta còn chuyện khác phải làm. Đừng làm ra vẻ khờ khạo. Nếu ngươi muốn thương lượng với ta, thì hãy đi đi, và quay trở lại đây lúc nào ngươi tỉnh táo hơn, khi ngươi còn có cơ hội ! Và đừng mang theo mấy tên hạ lưu khố rách áo ôm đang theo đuôi ngươi. Chúc vui !’ Lão trở gót đi khỏi bao lơn. ‘Saruman, quay lại đây !’ Gandalf nói bằng một giọng ra lệnh. Trước sự kinh ngạc của mọi người, Saruman quay người lại, như thể bị lôi đi trái với ý muốn của lão, lão từ từ trở lại hàng lan can sắt, dựa vào nó và thở khó nhọc. Mặt lão nhăn nhúm và co quắp lại. Tay lão túm chặt lấy cây trượng nặng nề như móng quặp. ‘Ta chưa cho phép lão đi,’ Gandalf nói nghiêm khắc. ‘Ta chưa nói xong. Lão đã trở thành một kẻ ngốc, Saruman ạ, và đáng thương hại nữa. Đáng nhẽ lão có thể quay đầu thoát khỏi sự điên rồ và cái ác, đem lại lợi ích cho người khác. Nhưng lão đã chọn ở lại gặm nhấm ngày tàn của mưu đồ lão. Cứ việc ở lại ! Nhưng ta cảnh báo lão : lão sẽ không dễ gì mà ra khỏi Orthanc được nữa. Trừ phi cánh tay dữ tợn của các Ent túm lấy lão. Saruman !’ ông kêu lên, và giọng ông vang vọng lên đầy quyền uy. ‘Hãy nhìn xem, ta không phải là Gandalf Xám mà lão đã phản bội. Ta là Gandalf Trắng, trở về từ cõi chết. Lão không còn màu sắc gì nữa, và ta phế lão ra khỏi hội cũng như khỏi Hội đồng.’ Ông giơ tay lên, và nói chậm rãi trong một giọng rành rẽ lạnh lùng. ‘Saruman, cây gậy của lão sắp gãy.’ Một tiếng rắc vang lên, và cây gậy gãy rời ra trong tay Saruman, đầu gậy rơi xuống chân Gandalf. ‘Đi đi !’ Gandalf nói. Saruman kêu to lên, ngã xuống sàn và bò đi mất. Đúng lúc đó, một vật nặng tỏa sáng văng từ trên xuống. Nó sượt qua thành bao lơn, ngay lúc Saruman vừa rời đi, rồi rơi xuống gần ngay đầu của Gandalf, đập lên bậc cầu thang mà ông đang đứng. Lan can sắt rung lên tanh tách. Bậc cầu thang rạn vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ lấp lánh. Nhưng quả cầu thì vẫn nguyên vẹn : nó lăn xuống cầu thang, một quả cầu pha lê mà tâm rực lên ánh lửa. ‘Tên đánh lén hèn hạ !’ Éomer la lên. Nhưng Gandalf không cử động. ‘Không, không phải Saruman ném vật này xuống,’ ông nói, ‘cũng không phải do lão ra lệnh thế. Nó rơi xuống từ một cửa sổ ở phía cao hơn. Một cú ném giã biệt của Thày cả Lưỡi Rắn, ta chắc thế, nhưng hắn ném trượt.’ ‘Hắn ném trượt, có thể là vì hắn không quyết định được hắn ghét ai hơn, ông hay Saruman,’ Aragorn nói. ‘Có thể lắm,’ Gandalf nói. ‘Hai tên đó sẽ không dễ chịu gì với nhau khi bị nhốt chung : chúng sẽ cắn xé nhau bằng ngôn từ. Nhưng hình phạt này thích đáng lắm. Nếu Lưỡi Rắn mà sống sót ra khỏi được Orthanc, thì đó sẽ là phần thưởng mà hắn không đáng nhận.’ ‘Hây, anh bạn, đưa nó cho ta ! Ta đâu có bảo anh nhặt nó,’ ông kêu lên, quay ngoắt lại và thấy Pippin đang đi lên cầu thang, chậm chạp như thể mang vật gì đó rất nặng. Ông vội đi xuống để gặp cậu hobbit và cầm quả cầu đen từ tay cậu, rồi bọc nó lại trong vạt áo choàng. ‘Ta sẽ canh chừng nó,’ ông nói. ‘Nó không phải là một vật mà Saruman muốn ném đi, ta đoán vậy.’ ‘Nhưng lão ta có thể còn ném những vật khác nữa,’ Gimli nói. ‘Nếu cuộc thương lượng đã kết thúc, thì ta hãy rời đi thôi, trước khi đá lại dội xuống.’ ‘Thương lượng đã kết thúc,’ Gandalf nói. ‘Đi thôi.’ Họ quay lưng lại cánh cửa của Orthanc, và đi xuống. Các kị sĩ hân hoan nghênh đón đức vua, và cúi chào Gandalf. Câu thần chú đã hết tác dụng : họ đã nhìn thấy lão ta bị triệu hồi, và bò đi. ‘Nào, xong chuyện rồi,’ Gandalf nói. ‘Giờ ta phải tìm Treebeard và kể lại cho ông ta nghe diễn biến.’ ‘Hẳn cụ ấy cũng đoán được chút gì ?’ Merry hỏi. ‘Liệu cuộc thương thuyết có khả năng ngả theo hướng nào khác không ?’ ‘Khó lắm,’ Gandalf trả lời, ‘dù mọi chuyện chỉ trong gang tấc. Nhưng ta có lý do để cố thử ; có lý do khoan nhượng và có lý do không. Thứ nhất, Saruman đã cho thấy rằng pháp thuật trong giọng nói của lão đang nhụt đi. Lão không thể cùng lúc làm một tên bạo chúa và một vị quân sư. Khi mưu đồ đã chín, nó không còn là bí mật nữa. Lão đã mắc bẫy, lão cố nhử từng nạn nhân một, trong khi những người còn lại lắng nghe. Ta đã cho lão một lựa chọn cuối cùng, một lựa chọn khá êm đẹp : từ bỏ Mordor và kế hoạch riêng của lão, chuộc tội bằng cách giúp đỡ chúng ta khi cần. Lão biết chúng ta cần gì, không ai rõ hơn lão. Lão có thể giúp chúng ta rất nhiều điều. Nhưng lão đã chọn cách từ chối, và giữ lại quyền lực của Orthanc. Lão sẽ không phục vụ, mà chỉ muốn chỉ huy. Giờ đây lão sống trong nỗi khiếp đảm với Mordor, thế mà lão vẫn mơ được cưỡi trên cơn bão. Tên ngốc khốn khổ ! Lão sẽ bị nghiền nát một khi quyền lực ở phía Đông vươn tay tới Isengard. Chúng ta không thể phá hủy Orthanc từ bên ngoài, nhưng Sauron – ai biết được hắn có khả năng gì ?’ ‘Còn nếu Sauron không thắng ? Ông sẽ làm gì với lão ta ?’ Pippin hỏi. ‘Ta ? Không làm gì cả !’ Gandalf đáp. ‘Ta sẽ không làm gì lão ta cả. Ta không mong cai trị ai. Lão ta sẽ trở thành cái gì ? Ta không biết. Ta thật buồn phiền rằng bao nhiêu thứ từng tốt đẹp ở trong ngọn tháp đó giờ đã thành thối rữa. Dù sao, mọi chuyện không phải là quá tệ với chúng ta. Sự chuyển vận thật kì lạ ! Lòng căm hờn lại chính là con dao hai lưỡi ! Ta đoán rằng, kể cả nếu ta có vào được tháp, khó có kho báu nào ở Orthanc lại quý giá bằng thứ mà Lưỡi Rắn vừa ném xuống đây.’ Một tiếng rít the thé vang lên, rồi đột ngột im bặt, từ một cửa sổ mở ở trên cao. ‘Có vẻ Saruman cũng nghĩ vậy,’ Gandalf nói. ‘Ta hãy đi khỏi hai tên bọn chúng !’ Họ quay trở lại cánh cổng đổ nát. Họ còn chưa đi khỏi cổng vòm, thì từ bóng tối của đống gạch đá nơi họ đã đứng, Treebeard cùng một tá Ent khác sải bước đi tới. Aragorn, Gimli và Legolas sững sờ nhìn các Ent. ‘Đây là ba người bạn đồng hành của ta, Treebeard,’ Gandalf nói. ‘Ta đã kể về họ, nhưng ông chưa gặp họ.’ Ông giới thiệu tên từng người một. Cụ Ent Già nhìn họ thật lâu và kĩ càng, rồi nói chuyện với từng người một. Cuối cùng, cụ quay sang Legolas. ‘Vậy là cậu đã đi từ tận Mirkwood tới đây, anh chàng Tiên thân mến ? Nó từng là một khu rừng rất tuyệt.’ ‘Nó vẫn tuyệt,’ Legolas trả lời. ‘Nhưng không đến mức mà chúng tôi, những kẻ sống ở đó, lại không muốn chiêm ngưỡng những cây mới. Tôi rất mong mỏi được tới thăm Rừng Fangorn. Tôi mới chỉ đi qua bìa rừng, và lúc đó tôi không muốn quay lại.’ Đôi mắt Treebeard lấp lánh lên thích thú. ‘Ta hi vọng cậu sẽ được toại nguyện, trước khi những rặng đồi già đi,’ ông nói. ‘Tôi sẽ tới, nếu tôi đủ may mắn,’ Legolas nói. ‘Tôi đã giao kèo với anh bạn của tôi, rằng nếu mọi chuyện ổn thỏa, chúng tôi sẽ cùng nhau đi thăm Fangorn – nếu ông cho phép.’ ‘Bất cứ Tiên nào tới cùng cậu cũng đều được chào mừng,’ Treebeard nói. ‘Anh bạn này của tôi không phải là Tiên,’ Legolas nói. ‘Đây là Gimli, con trai của Glóin.’ Gimli cúi rạp mình chào, cây rìu tuột ra khỏi thắt lưng chàng và rơi rổn rảng. ‘Hoom, hm ! Ah, nào,’ Treebeard nói, nhìn Gimli đầy ác cảm. ‘Một Người Lùn, kẻ mang rìu ! Hoom ! Ta rất sẵn lòng với các Tiên ; nhưng cậu đòi quá rồi. Thật là một tình bạn kì quặc !’ ‘Có thể là kì quặc,’ Legolas đáp, ‘nhưng chừng nào Gimli còn sống thì tôi sẽ không tới thăm Fangorn một mình. Chiếc rìu của anh ấy là dành cho bọn Orc chứ không phải cho cây cối, hỡi Fangorn, chủ nhân của cánh Rừng Fangorn. Anh ấy đã chặt bốn mươi hai đầu Orc trong trận đánh.’ ‘Hoo ! Nghe xem !’ Treebeard nói. ‘Chuyện có vẻ khá hơn đấy. Nào, việc gì phải đến thì sẽ đến; và không cần vội để thúc chúng đến. Nhưng bây giờ chúng ta phải tạm chia tay thôi. Ngày sắp tàn, Gandalf đã nói rằng các cậu cần rời đi trước khi đêm xuống, và Chúa tể vùng Mark đang nóng lòng muốn quay về cung điện.’ ‘Đúng, chúng ta phải đi, ngay bây giờ,’ Gandalf nói. ‘Ta e rằng ta cần mang theo hai cậu gác cổng của ông. Nhưng chắc ông sẽ xoay xở được mà không cần họ đâu.’ ‘Chắc ta xoay xở được,’ Treebeard đáp. ‘Nhưng ta sẽ nhớ hai cậu. Chúng ta đã trở thành bạn bè thật chóng vánh đến mức ta nghĩ là ta trở nên hấp tấp mất rồi – có thể là ta đang trẻ lại. Nhưng, họ là những sinh vật mới mà ta được thấy sau một thời gian dài, rất dài dưới ánh Mặt Trời hay Mặt Trăng. Ta sẽ không quên họ. Ta đã bổ sung loài họ vào trong Danh sách Đầy đủ. Các Ent sẽ học thuộc nó. Ent sinh ra từ đất, già cỗi như núi đồi, Khát uống nước suối nguồn, bước sải khắp nơi nơi, Hobbit loài nhỏ bé, háu đói và hay cười Chúng ta sẽ mãi là bạn chừng nào cây cối còn thay lá. Bảo trọng ! Nhưng nếu các cậu nghe được tin tức gì trong vùng đất tươi đẹp của các cậu, vùng Shire đó, hãy báo cho ta ! Cậu biết ta muốn nói gì đấy : tin tức hoặc phong thanh về các Ent-vợ. Hãy tới tận nơi gặp ta nếu các cậu có thể !’ ‘Chúng tôi sẽ tới !’ Merry và Pippin nói đồng thời, và hai cậu vội quay đi. Treebeard nhìn họ, và im lặng hồi lâu, lắc đầu tư lự. Rồi ông quay về phía Gandalf. ‘Vậy là Saruman không chịu ra ?’ ông hỏi. ‘Ta cũng nghĩ thế. Tâm địa hắn mục ruỗng như một Huorn Đen. Dù sao, nếu ta bị đánh bại và tất cả cây cối của ta bị tận diệt, ta cũng sẽ không ra chừng nào ta còn một hố đen để nấp vào.’ ‘Không,’ Gandalf nói. ‘Nhưng ông không mưu đồ thôn tính thế giới với đoàn cây của ông, và không mong hạ hết những sinh vật khác. Còn lão ta, Saruman ở lại để nuôi dưỡng lòng thù ghét và dệt lại những mạng lưới của lão. Lão vẫn giữ Chìa khóa của Orthanc. Nhưng không được để lão ta trốn thoát.’ ‘Không đâu ! Ent sẽ trông chừng việc đó,’ Treebeard nói. ‘Saruman sẽ không đặt chân ra khỏi vách đá mà không được ta cho phép. Ent sẽ canh giữ lão.’ ‘Tốt lắm !’ Gandalf nói. ‘Ta cũng hi vọng thế. Giờ thì ta phải đi thôi, và phải xử lý những chuyện khác, dù sao cũng bớt được một mối lo. Nhưng hãy cẩn thận. Nước đã rút. Ta e rằng chỉ đặt người gác quanh tháp không thôi là chưa đủ. Ta tin chắc rằng có những đường hầm ở dưới Orthanc, và chẳng mấy chốc Saruman sẽ muốn chuồn đi mà không bị ai để ý. Nếu ông không ngại khó, ta mong ông hãy trút nước trở lại ; và cứ trút, cho tới khi Isengard trở thành một cái ao tù, hoặc cho tới khi ông phát hiện các lối thoát bí mật. Khi tất cả các đường hầm bị ngập nước, và các lối thoát hiểm bị bít, Saruman sẽ phải ở lại trên ngọn tháp và nhìn qua cửa sổ.’ ‘Hãy giao cho các Ent !’ Treebeard nói. ‘Chúng ta sẽ lục soát toàn bộ thung lũng từ đầu chí cuối và lật từng viên sỏi lên. Cây cối sẽ trở lại sống ở đây, cây già, cây dại. Chúng ta sẽ đặt tên nó là Rừng Gác. Sẽ không có một con sóc nào tới mà ta lại không được báo. Hãy giao cho các Ent ! Cho tới thời gian dài gấp bảy lần thời gian hắn hành hạ chúng ta, chúng ta sẽ không ngừng canh giữ hắn.’ (Hết chương 10) Người dịch: proudfoot @gamevn Ảnh minh họa: Sưu tầm =================== Trong truyện thì vai trò của Saruman chưa kết thúc tại đây, lão chết ở mãi những chương về sau, và theo một cách khác. Đó là một trong những điểm khác biệt lớn nhất giữa phim và truyện. @ bạn battle2: Tập 2 The Two Towers gồm 2 quyển: Book Three: 11 chương Book Four: 10 chương
"Có lẽ chúng ta nên dừng chân nghỉ đêm thôi nhỉ? Người ngựa đã đi cả một ngày đường mệt nhọc rồi. Vả lại, trong trời đêm mù mịt như thế này, ta e rằng có đi tiếp cũng lạc thôi. Ta đề nghị chúng ta nhóm lửa trên con đường dưới thung lũng, ngay trước mặt kia kìa, nơi trống trải không có tảng đá nào. Ta có một linh cảm không tốt về mấy tảng đá này, tốt nhất là không nên lại gần chúng," Alatar nói.
Hai bóng ma tản ra trước ngọn lửa của Camomhail. Chúng lẫn vào trong màn sương, cất lên những giọng cười quái gở. Nhóm phiêu lưu biết rằng chúng vẫn đang lởn vởn xung quanh, nhưng chưa vội tấn công. Màn sương càng lúc càng dày đặc hơn. Tốc độ của nhóm chậm hẳn đi vì phép thuật trên người Turin. Khi thấy Camomhail bắt đầu loay hoay nhóm lửa, bọn Barrow-wight biết không thể nào chờ lâu hơn được nữa. Một đám lửa lớn là thứ chúng ít mong đợi nhất. Chúng sẽ tấn công với những gì có sẵn. Một làn gió lạnh lùa qua thung lũng, và tiếng cười của chúng mỗi lúc một lớn hơn. Rồi từ rất gần xung quanh, có những tiếng bước chân. Alatar nhận ra ngay kẻ thù mới. Đó là những zombie - các xác chết được gọi dậy bằng những phép thuật đen tối từ những khu rừng nhiệt đới của phương Nam xa xôi. Chúng khá chậm chạp, nhưng luôn được gọi với số lượng lớn. Trong tầm nhìn hạn hẹp của họ, 4 zombie đã xuất hiện, mỗi tên hướng đến một người, tên còn lại hướng đến chú ngựa đang lồng lộn lên vì sợ hãi. Zombie: HP 10. Tấn công +1.
Trời, có cả zombie nữa sao! Sau khi nhận ra pháp thuật của mình còn nguyên vẹn, và cơn mụ mị vừa rồi chỉ do nỗi sợ trong bản thân lão gây ra, Alatar sôi sục hẳn lên. Không đợi cho con zombie tiến lại gần, lão xông thẳng tới nó, tay kiếm tay gậy! check cận chiến: 2D6 => 6 + 4 = 10 -1 = 9 Con zombie chỉ còn nằm thoi thóp dưới đất @_@ Lão không đếm xỉa đến nó nữa mà định quay sang cứu chú ngựa. 5 ngày lương thực của cả nhóm... đâu ít ỏi gì.
Điểm yếu của Zombie là gì ? Lửa, ánh sáng và tốc độ chậm chạp. Camomhail dùng cổ ngôn của ngựa khiến nó bình tĩnh lại và sẵn sàng tung vó đá và dậm bất kì tên nào tới gần. Anh giương cung lên và rút một mũi tên gắn lông chim đỏ nâu ra. Với khoảng chách quá gần và tốc độ di chuyển như vậy, một đứa bé người Elf mười tuổi cũng có thể dễ dàng bắn hạ chúng Anh bắn vào tên đang tiến về phía mình 2D6 = 11+2 = 13. Vèo, mũi tên bay vút cắm vào đầu thây ma và khiến hắn ngã quị.
Do Turin vẫn còn chịu ảnh hưởng của phép thuật, mũi tên trượt khỏi đầu mà chỉ trúng vào cổ. Gã zombie bật té, sau đó vẫn lồm cồm bò dậy và tiếp tục tiến tới. Tên còn lại đã tới gần Flint - chú ngựa của cả nhóm. Flint hoảng sợ lồng lên, và do không có ai giữ dây cương, phi nước đại đi mất. Chú ngựa và 5 ngày lương thực biến mất vào màn sương. Bọn Barrow-wight quyết định tung ra đòn cuối cùng. Một cơn gió lớn nổi lên, mạnh đến mức làm cho những kẻ phiêu lưu loạng choạng mất thăng bằng. Cây đuốc trên tay Camomhail vụt tắt. Ba người không đứng cách nhau quá 2 mét nhưng giờ đây không còn nhìn thấy gì nữa. Trong bóng tối, Turin nghe thấy tiếng bước chân ngày càng lớn, còn Camomhail và Alatar cảm thấy không khí lạnh tóc gáy như thể có ai đã tới sát bên...
Alatar không dám sử dụng phép Cầu lửa hay Blinding, sợ vô tình gây thương tích cho hai người bạn. Lão hô lên: " Camomhail, Turin, các anh cùng lên tiếng nhé, để chúng ta biết vị trí của nhau. Tốt nhất là 3 chúng ta hãy đứng chụm lại giữ thế thủ mai hoa, xây lưng lại nhau và quay mặt ra ngoài." Lão chúc mũi gươm xuống và tiến từng bước về phía có tiếng Camomhail cùng Turin đáp lời.
Tình hình có vẻ tệ hơn so với những gì Camomhail tiên liệu ! Nghe loáng thoáng giọng Alatar kêu mọi người hô tên trong gió. Quá nguy hiểm vì những thứ đáng nguyền rủa của Carn Durn có thể sử dụng điều này. để đánh lừa chúng ta rơi vào bẫy của chúng. Touch of Wight sẽ tồi tệ hơn nếu nó chạm vào người quá lâu. Con ngựa lồng lên trong tay của vị pháp sư vì nó cảm nhận được một sự nguy hiểm cực lớn qua bản năng. -Chết tiệt, dùng Blinding Light lúc này là sáng suốt nhất, nhưng có vẻ hơi nguy hiểm vì một mặt nào đó nó sẽ làm lóa mắt mọi người xung quanh. Ít ra đỡ tệ hơn là bị rút đi sưc sống và chìm trong giấc ngủ vĩnh viễn với những lời nguyền rủa mãi vang vọng bên tai. Theo trí nhớ của anh, mọi người đứng cách mình chỉ một mét. Nếu cách ra họ thêm một chút nữa là đủ an toàn để thi triển. Anh chầm chậm lùi về phía sau nhẹ nhàng, làn sương càng lúc càng lạnh. Chỉ một chút nữa thôi là được !
Turin tiếp tục gương cung dù anh cảm thấy không khỏe và bắn bằng hết sức mạnh, mũi tên bay xé gió cắm vào đầu của tên zombie, check bắn cung : 2d6 => 8 + 2 = 10.
Mũi tên thứ hai cuối cùng đã trúng đích, cắm xuyên qua hốc mắt. Gã zombie quỵ xuống, không cục cựa nữa. Tên còn lại, sau khi dọa Flint chạy đi mất, quay sang chồm lên người Turin. Chàng chiến binh đưa cây cung lên đỡ, rồi mất thăng bằng ngã ngửa xuống đất, nhưng tay vẫn giữ không để đối phương chạm được tới mình. Alatar và Camomhail cùng quờ quạng bước lui trong bóng tối, nhưng càng lúc càng xa nhau hơn. Rồi mỗi người chợt cảm thấy làn hơi lạnh ngay sau lưng mình, rồi một cánh tay vô hình rét buốt luồn từ phía sau lưng, xuyên qua lớp áo giáp, xuyên qua da thịt, chạm vào cột sống. Họ biết tình thế đã thực sự nguy cấp. Chỉ trong khoảnh khắc nữa thôi cổ họng họ sẽ lạnh buốt, lưỡi sẽ cứng lại và không thể nào dùng thần chú để tung ra pháp thuật. Và chỉ một khoảnh khắc sau đó nữa ma thuật sẽ lan ra khắp người và họ sẽ bất tỉnh. Cơ hội sống sót chỉ còn đếm bằng giây.
"Chính là lúc này ! " Camomhail thấy hơi lạnh ngày càng áp sát vào mình và đủ biết rằng mình đã đi đủ xa để thi triển phép thuật, -Ánh sáng của ngày, ánh sáng của đêm, hãy lan tỏa và xua tan bóng tối, Blinding Light ! Từ cây trượng tỏa ra ánh sáng cường độ mạnh như ai đó bất ngờ đốt một tá pháo hoa trong đêm tối. Ánh sáng trắng thuần khiết lan tỏa khắp mấy mét xung quanh. Những hình bóng đen nhẻm như tan biến trong ánh sáng cùng một tiếng ré kéo dài vang vọng giữa không trung. Ánh sáng khiến bóng tối lộ nguyên hình và tình hình thực sự còn tệ hơn nữa : lũ zombine bám riết lấy phía Turin và Alatar, bọn barrow wight thì lởn vởn quanh mọi người với những âm thanh chết chóc. Ánh sáng bất ngờ khiến một số tên Barrow Wight tan biến, một số khác thì dạt ra, Touch of Wight dần mất đi hiệu quả, mọi người tỉnh táo trở lại.
Khi vừa thấy không gian nhá sáng, Alatar biết ngay là Camomhail đang thi triển phép Blinding. Lão nhắm ngay mắt vào, kẻo ánh sáng chói lòa kia sẽ làm mù con mắt già nua của lão. Trong tình thế nguy cấp này, mọi giác quan trên người đều rất đáng quý... Lão đã biết hai người bạn đang đứng ở đâu, nhờ nguồn sáng của Camomhail và tiếng Turin đang bắn cung vật lộn với bọn zoombie. Lão quay mặt về phía không có họ, và ráng hết sức tung ra một câu thần chú cuối cùng trước khi toàn thân ớn lạnh. "Cầu lửa phá đêm đen!" Check pháp thuật: 2D6 = 4 + 6x2 = 16 Bùa ma khiến cho câu thần chú không còn mạnh như lão muốn, nhưng nhờ khả năng pháp thuật tăng cao sau Bree, lão đã phóng ra một vầng lửa chói lòa sấm sét. Nhiều thây zoombie nổ tung và bắn lên trời!
Những bóng đen tan biến trong ánh sáng chói lòa, và các thây ma oằn mình dưới ngọn lửa. Màn sương mù dần tan đi mất, và đêm đen yên tĩnh trở lại, chỉ còn sót lại đó đây vài đốm lửa của trận chiến vừa diễn ra. Nhóm phiêu lưu nghỉ chân, cảm thấy pháp thuật ma quái không còn ảnh hưởng lên mình nữa. Nhìn chung họ đã vượt qua được Barrow-down không thiệt hại gì, trừ việc chú ngựa Flint đã bỏ chạy đi mất. Dù sao thì họ vẫn còn lương thực cho 3 ngày đường, đủ để đến mục tiêu. Mặt trời ló dạng, rọi sáng con đường về phương Nam vẫn còn trải dài phía trước.
"Turin, hai ta không mua ngựa thế mà lại hay, có mua thì chúng cũng sẽ chạy mất tiêu " ================= Tập vừa rồi của American Horror Story cũng có đề tài zombie. Chắc tại đang Halloween