Camomhail ngắm nhìn bãi chiến trường, khói vẫn bốc mù mịt vì những phép thuật lửa. -Hên là chúng ta chỉ mới ở ngoài rìa của vùng đất đáng nguyền rủa này, tôi không thể tưởng tượng là ban đêm ở giữa Barrow Down thì sẽ ra sao. Về phần con ngựa thì có lẽ no vẫn an toàn, tôi đã dùng cổ ngôn bảo nó tự lo cho mình và quay về với chúng ta vào sáng mai. Nếu không tôi sẽ sai chim đi tìm nó. Giờ thì nghỉ ngơi nào mọi người. Vậy là đã an toàn !
Sau khi nghỉ ngơi và tỉnh dậy vào giữa trưa, cả nhóm tiếp tục cuộc hành trình. Con đường qua Barrow-down đã bỏ hoang nhiều năm, cỏ dại mọc um tùm, nhưng nó vẫn còn dấu vết của một con đường huyết mạch chạy suốt từ bắc xuống nam khi xưa, nối liền hai vương quốc Arnor và Gondor. Những tảng đá lát đường vững chãi đã nằm đó hơn 1000 năm, nhắc về một thời những chuyến xe của người Dúnedain tấp nập qua lại. Giờ đây thỉnh thoảng chỉ có các Ranger phương Bắc đi qua nơi đây, và họ luôn phóng ngựa để vượt khỏi Barrow-down trước khi trời tối, không bao giờ dám dừng lại nghỉ đêm. Một ngày đường nữa, và trước mặt họ là một ngã ba lớn. Thẳng về phương Nam là Tharbad, một thị trấn cổ bỏ hoang có cây cầu lớn bắc qua dòng sông Greyflood, và xa hơn nữa, con đường dẫn về Isengard. Nhánh rẽ về phía Tây hướng về vùng Southfarthing của xứ Shire - nơi họ đang hướng tới. Con đường ở đây có dấu vết được chăm sóc hơn, bởi vì thỉnh thoảng vẫn có những thương nhân xuôi theo con đường này về phía Nam, mang về những câu chuyện kì lạ của những thảo nguyên bát ngát và những chiến binh trên lưng ngựa. Không còn xa nữa sẽ đến Sarn Ford. Cả nhóm cắm trại nghỉ chân. Trước khi mặt trời lặn, tin vui tới: Con chim Camomhail cử đi đã tìm thấy Flint, chú ngựa trở về và hoàn toàn lành lặn cùng với đầy đủ lương thực trên lưng. Họ cảm thấy hành trình phía trước trở nên dễ chịu hơn nhiều.
"Tốt, thế là ta lại có thể đánh chén no nê, cảm ơn anh bạn Camomhail. Lão già này cứ thiếu đói là chân run, mắt mờ ^^ " ========================== GM bỗng nhiên rất nhân đạo, chắc là báo hiệu một thử thách kinh hoàng ở phía trước
Ngày cuối cùng của hành trình hướng tới Sarn Ford. Họ đã đến gần, có thể đến đích lúc giữa trưa. Nhưng vừa đi được một đoạn, cả nhóm thấy trên con đường phía trước có một thân người nằm sấp trên mặt đất không động đậy. Theo tư thế nằm, có vẻ anh ta đang trên đường đi ngược lại với họ, đến đây thì gục ngã.
bạn sưu tầm được những thông tin hay quá! mình xem lại phim này 2 lần rồi nhưng vẫn hồi hộp như xem lần đầu vậy!
"Camomhail, anh có y thuật hơn người, nhờ anh tới xem thử kẻ phía trước kia có vấn đề gì. Turin đi cùng Camomhail nhé, hai anh nên cẩn thận là hơn, vùng đất này ngày càng có nhiều biến cố. Ta sẽ đứng quan sát sau hai anh khoảng 10m, để đề phòng bất trắc.
Camomhail tiến lại quan sát người nằm trên đất. Anh thận trọng ngồi xuống và chạm vào anh ta, vẫn còn ấm và một hơi thở rất nhẹ. Xem ra người này còn sống. Lật anh ta lại, có nhiều vết thương trên người như vết cào xé, vết bỏng rộng và một vết chặt ngay ngực phải, máu vẫn còn chảy từ những vết thương. Xem ra anh ta giữ được mạng là một điều kì diệu. Trước tiên là phải cứu anh ta đã rồi hỏi xem điều kinh khủng gì mà anh ta đã gặp phải
Camomhail hình như có phép Chữa thương, thử cố cứu người này xem sao? Nhìn tư thế nằm của anh ta thì có thể là anh ta bị thứ gì đó đuổi giết từ hướng Shire tới đây. Ta thật không hiểu vùng Shire dạo này có kẻ nào nguy hiểm lai vãng? Chúng ta rất cần thông tin của người này.
Người đang nằm vận một chiếc áo trùm màu xanh xám, với một nút cài hình chiếc lá bằng bạc trước ngực. Camomhail dễ dàng nhận ra đây là một trong những Ranger phương Bắc - những đồng đội của Strider. Vết thương sâu và rõ ràng được gây ra bởi ma thuật mạnh hơn những gì thường xuất hiện quanh vùng này. Dùng hết mọi phép thuật hồi phục, Camomhail cuối cùng cũng giúp người bị thương hồi tỉnh. Anh ta thều thào: "Kị sĩ đen ... Mordor ... Đêm hôm qua..." Mordor! Đó là lý do tại sao ma thuật trên vết thương mạnh tới như vậy. Chúng sẽ dần dần lan ra, ăn mòn hết cơ thể. Chàng có thể giữ cho người này sống lâu thêm vài ngày, nhưng chỉ có Rivendell mới có thể cứu được anh ta. Turin phát hiện ra rất nhiều vết chân ngựa đuổi theo người ranger xấu số tới đây, rồi quay lại hướng bờ sông. Hiểm nguy đang rình rập phía trước.
Tôi không biêt phải nói điều gì, nguy hiểm phía trước có vẻ là rất khủng khiếp ! Ta không nghĩ chúng ta sẽ đối mặt với bọn Black Rider đáng nguyền rủa của Mordor ngay lúc này ! Mọi người nên chuẩn bị tinh thần đi, chúng là nỗi khiếp sợ khủng khiếp từ khi sự sụp đổ của Anor và những lần bóng tối lan tràn miền bờ tây này. Tôi sẽ làm hết cách tôi có thể để cứu anh ta, nhưng tôi nghĩ sẽ nhờ đến sự giúp đỡ của Rivendell hay Mithlon. Lord Elrond và Lord Cirdan đều rất giỏi và uyên bác, nhưng chúng ta sẽ phải đi về phái trước thôi. Tôi sẽ nhờ quạ đem thư báo tới bến Grey vì con đường phía tây có vẻ ít nguy hiểm hơn cho một người bị thương nặng như vậy. Tôi cũng sẽ gửi tin báo về bọn bộ Chín để đề phòng việc các nhóm ra đi gặp phải chúng. Không biết điều gì chờ chúng ta đây
Tôi nghĩ rằng chúng ta nên bỏ đường lớn, men theo đường rừng mà đi để tránh lũ hiệp sĩ và tìm đường đến Rivendell, như vậy có thể an toàn hơn
Nhiệm vụ chính của chúng ta là đi về phía nam chứ không phải là quay về phía Rivendell ngay lúc này. Có vẻ như Strider đoán trước rằng có thứ chúng ta phải đối mặt và tìm hiểu. Nó ảnh hưởng lớn đến toàn bộ cả vùng này. Phải tiến tới !
Chặng đường phía trước còn nhiều chông gai. Cả nhóm nhận ra rằng tốc độ đi bộ đã khiến mình đến trễ một đêm, và một điều khủng khiếp đã xảy ra với các ranger ở Sarn Ford. Tiếp tục tiến về phía trước hay quay về Rivendell để cứu người bị thương, những kẻ phiêu lưu đang đứng trước một lựa chọn khó khăn.
1. Glamdring, Orcrist và Sting Cả 3 thanh kiếm đều được người elf Noldor của kinh thành Gondolin rèn nên. Glamdring Được rèn cho đức vua Turgon của thành Gondolin vào Kỷ Thứ I. Ở Kỷ Thứ I nó chỉ được dùng đến đúng 2 lần, Turgon sử dụng nó trong trận chiến Vô Vàn Nước Mắt (Nirnaeth Arnoediad) và trận chiến cuối cùng dẫn đến Sụp Đổ của Gondolin (Fall of Gondolin). Nó đã thất lạc hơn 6000 năm, rất kỳ diệu khi vẫn còn tồn tại qua trận chiến War of Warth . Trận cuối cùng tiêu diệt Morgoth, nói chung là long trời, lở đất, vật đổi sao dời . Trận chiến đã nhấn chìm hầu như hoàn toàn lãnh thổ Beleriand. Cho đến khi Gandalf tìm được nó cùng thanh Sting và Orcrist trong hang động của bọn troll. Gandalf tiếp tục sử dụng nó cho đến khi cuối cùng nó được cất giữ trong kho báu của Minas Tirith. Cách duy nhất để giải thích sự tồn tại của 3 thanh kiếm sau trận chiến War of Wrath là chúng đã được đưa ra khỏi lãnh địa Beleriand trong khoảng thời gian 43 năm sau khi Gondolin sụp đổ và trước khi kết thúc Kỷ Thứ I. Nó bị chiếm đoạt bởi một trong những con rồng flightless (không bay được), thuộc hạ đắc lực của Morgoth trong trận chiến ở Gondolin. Con rồng đó sau này được biết nhiều hơn với tên gọi Scatha. Sau khi chạy về hướng đông cùng với chiếm lợi phẩm của Gondolin kể cả các thanh kiếm Glamdring, Sting và Orcrist, con rồng Scatha đã làm hang trên đỉnh đồi phía nam vùng Ered Mithrin (Dãy Núi Xám). Khoảng năm 2000 của Kỷ Thứ 3, Scatha bị Fram một thủ lĩnh của người Rohan giết chết. Tuy nhiên người lùn đã vào cuộc và tranh giành kho báu (Vì trong kho báu đó nhất định có nhiều báu vật của người lùn). Người lùn đã giết chết Fram và chiếm lấy nhiều báu vật kể cả những thanh kiếm của Gondolin. 700 năm sau, những thanh kiếm này được sử dụng trong trận chiến giữa người lùn và bọn Orc nhầm trả thù cho cái chết của vua Thror trong trận chiến Battle of Nanduhirion (Trận Thorin lấy nhánh cây sồi làm khiên, từ đó có biệt hiệu Thorin Khiên Sồi). Glamdring và Orcrist đã giết chết vô số tên orc, từ đó chúng rất sợ hai thanh đó (Thể hiện qua phản ứng của chúng khi trông thấy chúng). Nhiều năm sau trận chiến, những người lùn sở hữu chúng di cư đến Lindon sinh sống. Vào thời kỳ Fell Winter (Một mùa đông kéo dài và cực lạnh) của năm 2911, họ bị bọn troll vùng Ettenmoors đột kích, và cuối cùng những thanh kiếm này bị rơi vào tay 3 con troll như đã thấy trong The Hobbit. Orcrist Orcrist là thanh kiếm của Thorin Oakenshield. Nó được người elf thành Gondolin rèn. Bọn orc rất khiếp sợ thanh kiếm này. Giống như thanh Glamdring và Sting, nó được tạo ra bởi các thợ rèn elf vào thời kỳ Eldar Days (Thời kỳ huy hoàng của Eldar a.k.a Kỷ Thứ Nhất). Những thanh kiếm này sẽ phát ra ánh sáng mát lanh một khi bọn Orcs đến gần, do đó sẽ cảnh báo người mang chúng mối nguy hiểm đang gần kề. Nó cùng với thanh Glamdring của vua Turgon là một cặp, Orcrist được các tướng thân cận của đức vua Turgon sử dụng. Theo quyển “Sách Về Những Câu Chuyện Đã Thất Lac” và quyển "Sự Sụp Đổ của Gondolin" thì "Thủ lĩnh Eglamoth của Nhà Cánh Cung sử dụng một thanh kiếm cong". Nếu hình dáng của Orcrist trong phim là đúng thì ta có thể suy đoán chủ nhân đích thực của thanh Orcrist. Khi lâu đài của vua Turgon sụp đổ, Gondolin chìm trong biển lửa, Eglamoth đã thoát thân cùng với Tuor và Idris. Nhưng sau này ông đã tử trận trong trận chiến với bốn người con còn lại của Feanor vì sự tranh chấp viên ngọc Silmaril trên bến cảng của Cửa Khẩu Sông Sirion. Sting Được Bilbo sử dụng sau khi được tìm thấy trong hang động của bọn troll. So với người elf thì nó nhỏ bé như một con dao, nhưng với người Hobbit bé nhỏ như Bilbo thì nó như một thanh kiếm. Bilbo đã trao thanh kiếm lại cho cháu trai trước khi Frodo lên đường đến Mordor huỷ diệt Chiếc Nhẫn. Là một vũ khí của Gondolin, Sting có thể dễ dàng cắt đứt lưới nhện của bọn cháu chắt mụ nhện Ungoliant, bao gồm con nhện gian ác Shelob và lũ nhện khu vừng Mirkwood. Sting có khả năng phát ra ánh sáng mát lạnh một khi bọn Orc đến gần. Nhưng duy chỉ có Sting mới chắc chắn được miêu tả phát ra ánh sáng màu xanh, hay lấp lánh ánh xanh ở mép kiếm. 2. Narsil Narsil là thành kiếm oai lực được vua Elendil người Dúnedain sử dụng trong suốt trận chiến giữa Đồng Minh và Sauron ở cuối kỷ thứ II. Thanh kiếm được rèn ở Kỷ Thứ I bởi một người lùn tên gọi Telchar. Telchar là một thợ rèn lừng danh nhất thành Nogrod. Nó cho là có năng lực siêu phàm vì có khả năng làm tổn thương xác thịt của Chúa Tể Hắc Ám Sauron. Nó có thể xuyển thủng bất cứ loại áo giáp nào. Thanh kiếm này cùng với thanh Angrist là một cặp. Thanh Angrist được Beren dùng để cắt lấy một viên Simaril trên vương miện của Morgoth. Có nhiều khả năng thanh Narsil ban đầu thuộc về Maglor một trong những người con của Feanor, sau đó nó được truyền lại cho Elros vốn là anh em song sinh của Elrond và là đức vua đầu tiên của Numenor. Tên của thanh kiếm Narsil được phối hợp từ hai từ Anar ( Mặt Trời) và Isil (Mặt Trăng). Nó được nổi tiếng sau khi Elendil sử dụng nó trong trận chiến cuối cùng giữa Liên Minh và Mordor. Narsil đã bị gãy khi Elendil và Gil-galad chiến đấu với Sauron. Isildur con trai của Elendil đã nhặt phần còn lại của thanh kiếm, dùng nó cắt lấy tay của Sauron và hạ được hắn. Isildur mang những mảnh vỡ của thanh kiếm về lại quê hương. Nhưng trên đường đi Isildur bị giết vào năm thứ hai của Kỷ Thứ Ba. Mảnh vỡ của thanh kiếm được Ohtar bảo vệ. Ông ấy mang chúng đến Rivendell và sau này truyền lại cho vị vua tiếp theo Valandil con trai út của Isildur. Thanh kiếm được truyền lại cho dòng dõi đế vương Anor của người Dúnedain phương bắc. Chủ nhân cuối cùng của nó là Aragorn, con trai Arathorn. Nguồn: http://lotr.wikia.com/
Trong phim mình thích thanh Glamdring nhất. Gandalf cầm Glamdring chém orc ngọt như chém chuối Anduril cũng đẹp nhưng xuất hiện trong phim muộn quá, ko xem được nhiều. @ lalasatalin : zombie đấy là trong game thôi, không phải trong truyện đâu.
"Bản thân ta muốn tiếp tục đi về vùng Shire," Alatar nói, "theo như dấu chân ngựa này thì có thể mọi người ở đó đang gặp nguy hiểm. Ta muốn tìm hiểu xem bọn Kị sĩ Đen có chuyện gì mà lại xuất hiện ở tận nơi xa xôi này. Người bị thương cần phải đến Rivendell ngay để Lord Elrond chữa trị, nếu không sẽ khó toàn tính mạng. Theo ta thì nên tặng con ngựa cho anh ta, rồi chỉ đường cho anh ta đến Rivendell. Hiểm nguy hiện giờ nằm ở trước mặt chúng ta, chứ không phải ở hướng Rivendell. Lương khô ăn đường trên chú ngựa thồ, cũng tặng anh ta luôn (mỗi người chúng ta giữ đủ lương 3 ngày). Ta sẽ tặng chiếc nỏ lưu huỳnh cho anh ta để phòng thân (thế là Alatar mù bắn xa vẫn hoàn mù bắn xa). Camomhail có thể sai chim chóc báo tin về Rivendell để họ cử người ra đón anh ta, phòng khi có sự gì bất trắc. Turin, ta đề nghị anh chia một nửa số tiền vàng cho Camomhail để bù đắp lại con ngựa cho anh ta Tiền ta đã mua nỏ hết rồi.
Sau quá trình tìm hiểu thì mình có 1 số câu hỏi Khi Arda mới hình thành vào có dạng hình tròn và có 1 hòn đảo ở giữa là Almaren Vậy thì khi Almaren xụp đổ thì Trung địa bi tách ra làm hai phần và kết nối bởi cánh đồng băng phải không? Dãy núi sắt đã tồn tại đầu tiên khi cõi Arda hình thành đúng không? Aman có phải là Undyinc Land trong map ở #1 không?
Bản dịch tiếp theo của The Lord of the Rings: The Two Towers. Chương 11 Palantír Vầng dương đã chìm xuống sau cánh núi dài phía tây, khi Gandalf và những người bạn đồng hành, cùng nhà vua và những Kị sĩ của ông, tiếp tục lên đường từ Isengard. Gandalf để Merry ngồi sau ông, và Aragorn cưỡi ngựa cùng Pippin. Hai thị vệ của nhà vua phóng nhanh trước mọi người, và biến mất khỏi tầm mắt về phía thung lũng. Những người còn lại từ tốn theo sau họ. Ent xếp hàng chỉnh tề ở cánh cổng như một dãy tượng, cánh tay họ vươn cao, nhưng họ không gây tiếng động nào. Merry và Pippin ngoái nhìn lại, khi họ đã đi được một đoạn xuống con đường uốn khúc. Trời vẫn còn chút nắng, nhưng bóng tối đã loang dài trên Isengard: đống tàn tích xám xịt chìm vào đêm đen. Treebeard đứng đơn độc ở đó, như một gốc cây cụt cổ thụ: hai hobbit nhớ lại buổi gặp gỡ đầu tiên của họ với ông, trên thềm đá tràn nắng ở nơi xa, gần bìa rừng Fangorn. Họ đã tới cây cột của Bàn Tay Trắng. Cây cột vẫn sừng sững, nhưng bàn tay đá đã bị đập xuống và vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Ngay giữa con đường, ngón tay trỏ dài ngoẵng của nó nằm trắng nhờ trong hoàng hôn, móng tay đỏ sậm lại thành màu đen. ‘Các Ent không bỏ qua chi tiết nào cả!’ Gandalf nói. Họ phi tiếp, và trời tối dần trong thung lũng. ‘Liệu chúng ta còn đi lâu nữa trong đêm nay không, Gandalf?’ sau một lát, Merry hỏi. ‘Tôi không biết ông cảm thấy sao khi có một tên khố rách áo ôm loắt choắt ngồi lúc lắc phía sau; nhưng tên khố rách áo ôm này đã mệt lử rồi và không muốn lúc lắc thêm nữa, hắn muốn được nằm nghỉ.’ ‘Vậy là cậu đã nghe thấy lão ta nói?’ Gandalf hỏi. ‘Đừng để lời lão ta ám ảnh cậu. Hãy thấy mừng vì giờ đây không còn những miệng lưỡi độc địa nhắm vào cậu. Lão ta rất để ý đến hai cậu. Nếu điều này làm cậu thấy hãnh diện, thì ta có thể nói rằng, vào lúc đó, lão ta để tâm tới cậu và Pippin hơn là tới đám còn lại chúng ta. Các cậu là ai, đến đây bằng cách nào, và tại sao; cậu biết những gì; liệu có phải cậu đã bị bắt, và nếu thế, làm sao cậu trốn thoát được trong khi toàn bộ bọn Orc bị triệt hạ - đó là những câu đố nhỏ làm nhà thông thái Saruman rối tung lên. Một câu nhạo báng của lão ta nên được coi là một lời khen, Meriadoc ạ, nếu cậu thấy vinh hạnh vì được lão ta quan tâm.’ ‘Cảm ơn!’ Merry nói. ‘Nhưng cũng thật vinh hạnh được ngồi lúc lắc sau yên ngựa của ông, Gandalf ạ. Vì, ít nhất thì, ở vị trí đó ta có thể hỏi lại một câu đến lần thứ hai. Liệu chúng ta còn đi lâu nữa trong đêm nay không?’ Gandalf phá lên cười. ‘Một cậu hobbit khó đỡ! Tất cả các Pháp sư nên có một hai hobbit ở bên cạnh, để dạy cho họ tính kiên nhẫn và để chỉnh trang họ. Cậu thứ lỗi, nhưng ta đã tính đến cả những chuyện nhỏ nhặt này. Chúng ta sẽ phi ngựa thêm vài giờ nữa, thong thả thôi, cho tới cuối thung lũng. Ngày mai chúng ta sẽ đi nhanh hơn. Khi chúng ta mới tới, chúng ta định phi thẳng từ Isengard về cung điện của nhà vua ở Edoras trên đồi cao, hành trình cũng phải vài ngày. Nhưng chúng ta đã nghĩ lại và đổi kế hoạch. Giao liên đã phi trước tới Helm’s Deep để báo rằng nhà vua sẽ quay lại đó vào ngày mai. Ngài sẽ phi ngựa từ đấy cùng nhiều lính tráng của Dunharrow, men theo đường mòn giữa những rặng đồi. Từ nay trở đi, hãy tránh đi quá hai hoặc ba người công khai trên thảo nguyên, dù là đêm hay ngày.’ ‘Ông lúc thì quá tốt, lúc thì đánh đố!’ Merry nói. ‘Tôi e rằng tôi chưa tính đến gì khác ngoài chuyện đánh giấc của tối nay. Helm’s Deep là cái gì, và ở đâu? Và những chuyện còn lại nữa? Tôi không biết chút gì về vương quốc này.’ ‘Thế thì cậu nên tìm hiểu một chút đi, nếu cậu muốn nhận thức được chuyện gì đang diễn ra. Nhưng đừng hỏi ta, và đừng vào lúc này: ta đang có quá nhiều chuyện khẩn cần suy nghĩ.’ ‘Được thôi, tôi sẽ quấy rầy anh chàng Người Sải bước lúc ta hạ trại đốt lửa: anh ta đỡ bẳn tính hơn ông. Nhưng chuyện giữ bí mật này là gì? Tôi tưởng chúng ta thắng trận rồi chứ.’ ‘Phải, chúng ta thắng, nhưng chỉ là một chiến thắng ban đầu, và nó lại làm tăng thêm nguy hiểm cho chúng ta. Có một mối liên hệ giữa Isengard và Mordor mà ta chưa thăm dò được. Ta không biết chắc bọn chúng truyền tin cho nhau như thế nào, nhưng rõ ràng là có. Con Mắt của Barad-dûr sẽ sốt ruột săm soi Thung lũng Pháp sư, và nhìn về phía Rohan. Nó thấy được càng ít thì càng tốt cho ta.’ Con đường uốn mình trong thung lũng và chầm chậm lùi lại trước họ. Dòng Isen đang chảy qua trên thềm đá, khi gần khi xa. Đêm xuống từ những dãy núi. Sương mù đã tan hết. Gió lạnh thổi tới. Mặt trăng sắp đầy chiếu rọi bầu trời phía đông bằng ánh sáng nhợt nhạt buốt giá. Bờ vai núi bên phải họ thoải dần xuống dãy đồi trọc. Bình nguyên rộng lớn mở ra xam xám trước mắt họ. Rốt cục, họ dừng cương. Rồi họ rẽ lối, rời khỏi đường cái và phi ngựa trên mặt cỏ êm của cao nguyên. Họ đi về phía tây được chừng một dặm, và tới một rãnh núi. Nó mở ra hướng nam, dựa vào triền Dol Baran tròn trịa, ngọn đồi cuối của dãy phía bắc, chân đồi xanh rờn và chỏm đồi phủ những bụi thạch nam. Triền của rãnh núi mọc đầy dương xỉ bờm xờm từ năm ngoái, mà búp lá xuân còn chưa mở vì mới nhú lên khỏi lòng đất ngát hương. Họ hạ trại dưới những bụi gai rậm rạp của bờ dưới, khoảng hai giờ trước lúc nửa đêm. Họ nhóm lửa trong một khoảng trũng, giữa những cụm rễ của một cây táo gai xum xuê, cao như cây thân gỗ, xù xì vì cao tuổi, nhưng tốt tươi trên từng phiến lá, chồi non căng mẩy đầu cành. Họ đặt lính gác, hai người một lượt. Những người còn lại ăn uống rồi ngả lưng trong lớp áo choàng và chăn. Hai hobbit nằm riêng ở một góc, trên một đám dương xỉ già. Merry đang gà gật, nhưng Pippin dường như đang bị tò mò thôi thúc. Dương xỉ dưới lưng cậu lách cách và sột soạt khi cậu trở mình liên tục. ‘Có chuyện gì thế?’ Merry hỏi. ‘Cậu nằm phải tổ kiến à?’ ‘Không,’ Pippin đáp, ‘nhưng tớ chẳng thấy an tâm. Tớ tự hỏi, tớ không được ngủ trên giường đã bao lâu rồi?’ Merry ngáp dài. ‘Tự xòe ngón ra đếm đi!’ Merry nói. ‘Nhưng chắc cậu biết chúng ta đã rời Lórien được bao lâu rồi chứ?’ ‘Ôi, chỗ đó!’ Pippin đáp. ‘Ý tớ nói là một chiếc giường thật sự, trong một căn phòng ngủ thực sự.’ ‘Thì, Rivendell vậy,’ Merry nói. ‘Nhưng tối nay, tớ ngủ đâu cũng được.’ ‘Cậu gặp may, Merry,’ Pippin khẽ khàng nói sau một hồi lâu. ‘Cậu được cưỡi ngựa chung với Gandalf.’ ‘Vậy thì sao?’ ‘Cậu có moi được tin tức gì, hay câu chuyện gì từ ông ấy?’ ‘Có, kha khá. Nhiều hơn bình thường. Nhưng cậu nghe thấy phần lớn chúng mà: cậu ở rất gần, và Gandalf không hề nói thầm. Nhưng cậu có thể cưỡi ngựa chung với ông ấy ngày mai, nếu cậu nghĩ là cậu có thể moi được nhiều hơn thế - và nếu ông ấy chịu.’ ‘Đổi chỗ à? Tốt! Nhưng ông ấy rất kín tiếng, phải không? Chả khác gì xưa.’ ‘Còn phải nói!’ Merry đáp, tỉnh ngủ ra một chút, và bắt đầu tự hỏi xem cậu bạn đang băn khoăn điều gì. ‘Ông ấy đã trưởng thành ra, hoặc đại loại thế. Ông ấy có thể vừa tốt bụng hơn lại vừa dè dặt hơn, vui vẻ hơn và nghiêm nghị hơn, tớ nghĩ thế. Ông ấy đã thay đổi, nhưng chúng ta không có cơ hội để biết rõ, chưa đâu. Cứ nhớ lại đoạn cuối cuộc đối đầu với Saruman mà xem! Nên biết rằng, Saruman từng là trưởng bối của Gandalf: lãnh đạo của Hội đồng, chả biết là hội đồng gì nữa. Lão ta từng là Saruman Trắng. Bây giờ thì Gandalf mới là Pháp sư Trắng. Gandalf bảo Saruman tới, thì Saruman phải tới, rồi lão ta bị tước gậy ; Gandalf bảo lão ta đi, thế là lão ta phải đi !’ ‘Hứ, Gandalf mà có thay đổi gì, thì là ông ấy càng ngày càng kín như bưng !’ Pippin cãi lại. ‘Chẳng hạn như quả cầu pha lê đó. Ông ấy có vẻ rất khoái chí về nó. Ông ấy biết hoặc đoán được điều gì đó về nó. Nhưng ông ấy có kể cho chúng mình nghe không ? Không có lấy một từ. Thế nhưng tớ mới là người nhặt được nó, tớ cứu nó khỏi lăn xuống hồ nước. Hây, anh bạn, đưa nó cho ta – thế là xong. Tớ tự hỏi nó là cái gì. Nó có vẻ rất nặng.’ Giọng Pippin chùng xuống như thể cậu đang nói chuyện với chính mình. ‘Này !’ Merry nói. ‘Té ra là cậu đang băn khoăn chuyện đó. Nào, anh bạn Pippin, đừng quên những gì Gildor nói – câu mà Sam hay trích dẫn : Đừng xen vào chuyện của các Pháp sư, vì họ rất tinh vi và nóng nảy.’ ‘Nhưng chúng ta đã phải dây vào đám Pháp sư cả mấy tháng nay rồi,’ Pippin nói. ‘Tớ muốn có được chút thông tin, xứng với những hiểm nguy mà ta đã gặp. Tớ muốn được nhòm quả cầu đó một chút.’ ‘Đi ngủ thôi !’ Merry nói. ‘Cậu sẽ có thông tin, không sớm thì muộn. Pippin thân mến, không có anh chàng Took nào hơn nhà Brandybuck về độ tọc mạch đâu ; nhưng cậu nghĩ xem, đây có phải lúc không ?’ ‘Được rồi ! Tớ chỉ nói với cậu là tớ muốn nhòm cục đá đó, có hại gì? Tớ biết là tớ không lấy nó được, ông già Gandalf ôm nó khư khư như gà mái ấp trứng. Nhưng cậu cũng chả hơn gì khi bảo tớ là không-lấy-được-thì-đi-ngủ-thôi !’ ‘Hơ, tớ còn nói gì khác được nữa ?’ Merry hỏi. ‘Xin lỗi, Pippin, nhưng cậu thật sự nên đợi đến sáng. Tớ cũng sẽ tò mò như cậu mong thế, sau bữa sáng, và tớ sẽ giúp cậu bằng bất cứ cách nào để vòi vĩnh các Pháp sư. Nhưng tớ không chống mắt lên nổi nữa. Tớ mà ngáp thêm là rách cả mang tai đấy. Chúc ngủ ngon !’ Pippin không nói gì thêm. Cậu nằm yên, nhưng còn lâu mới ngủ ; và tiếng Merry thở đều đặn trong giấc ngủ chỉ vài phút sau khi nói chuyện chẳng làm cậu thấy buồn ngủ hơn. Ý nghĩ về quả cầu đen càng lớn lên trong đầu cậu khi chung quanh yên ắng. Pippin cảm thấy một lần nữa trọng lượng của quả cầu trong tay cậu, và trông thấy lại một lần nữa cái tâm màu đỏ bí ẩn mà cậu thoáng nhìn lúc trước. Cậu trở qua trở lại, cố gắng nghĩ đến chuyện khác. Cuối cùng, cậu không nhịn được nữa. Cậu ngồi dậy và nhìn xung quanh. Trời khá rét, cậu quấn áo choàng quanh người. Vầng nguyệt chiếu sáng lạnh lẽo và trắng nhợt xuống lòng thung lũng, những bụi cây in bóng đen thẫm. Những hình hài đang ngủ ở khắp xung quanh cậu. Không thấy hai người lính gác đâu : có lẽ họ đang ở trên đồi, hoặc ẩn mình trong cụm dương xỉ. Bị thôi thúc bởi một ý muốn mà cậu không hiểu nổi, Pippin rón rén bước tới nơi Gandalf đang nằm. Cậu nhìn ông. Vị pháp sư có vẻ đang ngủ, nhưng mi mắt không khép hẳn : đôi mắt ông ánh lên dưới hàng mi dài. Pippin vội bước lùi lại. Nhưng Gandalf không cử động gì, và cậu hobbit lại thấy bị thôi thúc, không hẳn do bản thân cậu. Cậu trườn tới từ phía sau đầu ông. Ông quấn chăn, áo choàng phủ lên trên ; và ngay cạnh ông, ở giữa cánh tay gập lại và sườn bên phải của ông là một món gì đó cộm lên, một thứ hình tròn được bọc lại trong một mảnh vải tối ; hình như bàn tay ông mới để tuột vật này xuống đất. (Còn nữa) Người dịch: proudfoot Ảnh minh họa: sưu tầm
Mọi người qua 1 đêm đã ra được quyết định chưa ? Hành trình sẽ còn rất dài phía trước, nhanh lên nào ! Nó đó bạn, cái tên Undying Land là của các lòai khác dùng để miêu tả chốn này, nơi của ánh sáng và người Elf cao quí nhất sinh sống không có tuổi thọ