Ta đã chọn đi tiếp về Shire rồi đấy, còn ý anh bạn Turin thế nào? Anh thích xông pha cùng ta và Camomhail, hay muốn tới Rivendell cùng với chàng Ranger lạ mặt? Theo thiển ý của ta thì trong hoàn cảnh nguy hiểm hiện nay, ko nên tách nhóm một chút nào.
OK vậy, ta đồng ý đi tiếp về Shire đấy, mọi người cùng lên đường nào (dù rằng ta nghĩ rằng đi về Rivendell để lấy them thông tin thì vẫn tốt hơn nhiều)
Sau khi Camomhail ra lệnh cho ngựa Flint chở gã ranger xấu số về hướng Rivendell, cả nhóm lại tiếp tục lên đường. Phía trước là con sông Brandywine, Sarn Ford là một chỗ lội nơi con dòng sông mở rộng ra, nước chảy chậm lại và chỉ sâu tới xấp xỉ đầu gối. Trên bờ sông bên này, họ nhìn thấy 3 người chết, và thấp thoáng ở bờ bên kia 5 hoặc 6 nữa - tất cả đều mang màu áo choàng xanh xám của các ranger phương Bắc. Những kẻ phiêu lưu bắt đầu lội xuống sông. Nước ấm vào buổi sáng, nhưng cảnh tượng hai bên bờ sông không khỏi khiến họ rùng mình. Tới giữa dòng, bất ngờ Camomhail dừng lại. Đôi mắt tinh nhanh của người Elf luôn giúp chàng nhận ra những sự lạ trước tiên. Và chỉ thoáng chốc sau cả hai người kia cũng thấy. Một kị sĩ trên con ngựa đen, chiếc áo choàng đen phủ kín khuôn mặt, không biết xuất hiện tự lúc nào, đứng yên như tượng trong hơi sương lành lạnh của buổi sáng. Hắn ngồi hơi khom người về phía trước, tư thế không thể hiện sự kiêu hãnh, nhưng toát ra vẻ đáng sợ của một người luôn lao về phía trước. Hắn ngồi đó im lặng như thể đang quan sát ba người đang vượt qua sông, cho dù đến Camomhail cũng không thể trông thấy đ6oi mắt đôi mắt của hắn trong bóng đen bên dưới chiếc mũ trùm. Turin, với thói quen của một chiến binh, quay nhìn kiểm tra phía sau, và thấy hơi thở của mình ngừng một nhịp. Một gã kị sĩ khác giống như gã kia cũng đã xuất hiện từ bao giờ trên bờ sông phía Đông, trên con đường mà họ vừa đi qua. Hắn cũng đang đứng yên không cử động. Và từ lùm cây bên đường, một kị sĩ nữa tiến ra, con ngựa đi thong thả từng bước một. Hắn tới gần bạn của mình, và như chợt nhận ra 3 kẻ phiêu lưu dưới sông kia, hắn cũng lại dừng ngựa quan sát. Một kị sĩ trước mặt, hai ở sau lưng, nước sông cao tới gối, Alatar cảm thấy không thoải mái chút nào. Lão cũng chợt nhận ra nơi đây không hề có tiếng chim chóc. Không khí chết chóc bao trùm.
Alatar cảm thấy bị một nỗi sợ buốt giá xâm chiếm. Chân tay lão run rẩy một cách khó hiểu, và trong đầu lão vang lên một giọng nói dường như không phải của chính lão: "Quỳ xuống! Nằm rạp xuống! Hãy bò lê lết và la hét lên!" Lão cố gắng định thần và dùng ý chí của một kẻ phiêu lưu từng trải át đi tiếng nói kia. Việc quan trọng nhất bây giờ là phải qua sông, và lên bờ an toàn. Trong những lần lang thang tới phương Đông, lão đã được dạy rằng tấn công lúc kẻ địch qua sông là một chiêu tấn công rất nguy hiểm. Lão nháy mắt ra hiệu cho hai người bạn, rồi, lẩm nhẩm nhớ lại phép thuật mới học, đợi khi ba người lội tới gần bờ, lão vung cây trượng và hét lớn: "Blinding Flash! Ánh sáng Istari che mắt mọi kẻ thù!" Rồi, nhắm chặt mắt, lão và ba người bạn lao về phía bờ Tây theo hướng Shire, nhắm tới một điểm trên bờ không quá gần tên Kị sĩ Đen. Lão không biết phép thuật này có tác dụng gì với hắn hay không, nhưng ít ra nó cũng sẽ làm con ngựa đen hoảng loạn và mất phương hướng.
Bản dịch tiếp theo của The Lord of the Rings: The Two Towers. Chương 11 (tiếp theo) Palantír Gần như nín thở, Pippin bò tới gần hơn, từng bước một. Sau cùng, cậu quỳ xuống. Rồi cậu len lén thò tay ra, chầm chậm nhấc món đồ đó lên : nó không hoàn toàn nặng như cậu tưởng. ‘Rốt cục, có thể đây chỉ là một mớ đồ vặt,’ cậu nghĩ, với một cảm giác nhẹ nhõm lạ kì ; nhưng cậu không đặt vật đó xuống. Cậu đứng đó một lát, ôm chặt lấy nó trong lòng. Thế rồi, một ý tưởng đến trong đầu cậu. Cậu rón rén đi khỏi, kiếm một hòn đá khá to, rồi quay trở lại. Lúc này, cậu đang nhanh chóng tháo miếng vải ra, bọc nó quanh hòn đá và quỳ xuống, đặt nó trở lại trong tay của pháp sư. Cuối cùng, cậu nhìn vào vật mà cậu vừa gỡ vải che. Chính là nó : một quả cầu pha lê nhẵn thín, giờ đây đen tuyền vô hồn, nằm trơ trụi trước đầu gối của cậu. Cậu nâng nó lên, cuộn nó vào trong áo choàng, rồi quay nửa vòng để trở lại giường của mình. Cùng lúc đó, Gandalf cử động trong giấc ngủ, và lẩm bẩm vài từ : hình như đó là một thứ ngôn ngữ lạ ; tay ông lần ra và túm lấy hòn đá bọc trong vải, rồi ông thở dài và không động đậy nữa. ‘Mình là một thằng ngốc !’ Pippin tự thì thầm. ‘Mình đang tự lôi bản thân vào một rắc rối kinh khủng. Trả nó lại chỗ ngay !’ Nhưng cậu thấy đầu gối mình đang run lẩy bẩy, và cậu không dám lại gần vị pháp sư để lấy hòn đá đó ra. ‘Mình sẽ không thể nào đặt vật này vào chỗ cũ mà không đánh thức ông ấy,’ cậu nghĩ, ‘cho đến khi nào mình bình tĩnh lại. Thôi thì mình cứ dòm nó một phát đã. Tất nhiên không phải ở chỗ này !’ Cậu lẩn đi, rồi đến ngồi trên một mô đất xanh không xa giường của cậu. Mặt trăng nhòm xuống qua rìa của khe núi. Pippin ngồi co gối, quả cầu nằm giữa hai đầu gối. Cậu cúi gập người xuống nhìn vào nó, như một đứa trẻ háu đói đang cúi xuống một bát thức ăn, trong một xó nhà khuất khỏi mọi người. Cậu dỡ áo choàng ra khỏi quả cầu và ngắm nó chăm chăm. Không khí dường như đặc quánh và bất động chung quanh cậu. Ban đầu, quả cầu đen thẫm như hạt huyền, ánh trăng loang loáng trên bề mặt nó. Nhưng rồi, một tia sáng mờ dần lóe lên trong tâm quả cầu, nó giữ ánh mắt của cậu lại, khiến cậu không thể nhìn sang hướng khác. Bên trong quả cầu dường như mau chóng bị lửa lấp đầy, quả cầu đang quay vòng, hoặc là ánh sáng bên trong nó đang xoay tròn. Bất thình lình, ánh sáng phụt tắt. Cậu há hốc miệng và cố vật lộn; nhưng cậu vẫn đang cúi gập người xuống, bấu lấy quả cầu bằng cả hai tay. Cậu cúi xuống, cúi xuống nữa, cho đến khi người cậu cứng lại ; miệng cậu lẩm bẩm không lời trong một lúc. Rồi, với một tiếng hét tắc nghẹn, cậu ngã ngửa ra và nằm im. Đó là một tiếng hét nhức óc. Lính gác xô tới từ phía bờ sông. Cả khu trại lập tức xôn xao. ‘Té ra tên kẻ cắp đây !’ Gandalf thốt lên. Ông vội vàng ném chiếc áo choàng phủ lên quả cầu đang nằm đó. ‘Sao lại là cậu, Pippin ! Thật là một diễn biến tai hại !’ Ông quỳ xuống bên người Pippin : cậu hobbit nằm ngửa không động đậy, đôi mắt trợn trừng vô hồn hướng lên trời. ‘Quỷ tha ma bắt ! Xem cậu ta đã gây ra chuyện gì – cho bản thân cậu ta và cho tất cả chúng ta ?’ Gương mặt vị pháp sư cau lại phờ phạc. Ông cầm lấy tay Pippin, và cúi xuống nhìn gương mặt cậu, lắng nghe hơi thở của cậu ; rồi ông đặt tay lên trán cậu. Cậu hobbit rùng mình. Mắt cậu nhắm lại. Cậu la lớn và ngồi dậy, hoang mang nhìn vào tất cả những gương mặt nhợt nhạt dưới ánh trăng đang vây quanh cậu. ‘Không phải dành cho ngươi, Saruman !’ cậu thét lên bằng một giọng the thé yếu ớt, co rúm người lại khỏi Gandalf. ‘Ta sẽ cho người tới tìm ngay lập tức. Ngươi có hiểu không ? Nói xem !’ Rồi cậu vùng vẫy cố đứng dậy để bỏ trốn, nhưng Gandalf đã nhẹ nhàng giữ cậu lại một cách chắc chắn. ‘Peregrin Took !’ ông nói. ‘Tỉnh lại đi !’ Cậu hobbit chùng người lại và ngã phịch xuống, trong khi níu lấy tay pháp sư. ‘Gandalf !’ cậu bật khóc. ‘Gandalf ! Thứ lỗi cho tôi !’ ‘Thứ lỗi cho cậu ?’ pháp sư hỏi. ‘Trước hết, hãy nói ta nghe cậu đã làm gì !’ ‘Tôi, tôi cầm lấy quả cầu và nhìn vào nó,’ Pippin lắp bắp, ‘rồi tôi nhìn thấy những thứ làm tôi sợ. Tôi muốn bỏ đi, nhưng tôi không thể. Rồi… hắn đến, hắn tra hỏi tôi ; hắn nhìn tôi, đó là tất cả những gì tôi có thể nhớ.’ ‘Chưa được,’ Gandalf nói nghiêm khắc. ‘Cậu đã thấy những gì, và đã nói chuyện gì ?’ Pippin nhắm mắt lại run rẩy, nhưng không nói gì. Họ đều yên lặng nhìn chăm chăm vào cậu, trừ Merry quay đi hướng khác. Nhưng vẻ mặt Gandalf vẫn nghiêm nghị. ‘Nói đi !’ ông nhắc lại. Pippin cất tiếng bằng một giọng thì thào lưỡng lự, rồi giọng cậu dần trong trở lại và có thần hơn. ‘Tôi nhìn thấy bầu trời đêm, và tường thành cao vòi vọi,’ cậu nói. ‘Và những vì sao bé xíu. Mọi thứ có vẻ xa lắc và đến từ quá khứ, nhưng cũng rất rõ ràng và khắc nghiệt. Rồi những vì sao lúc ẩn lúc hiện – chúng bị che khuất bởi những thứ có cánh. Tôi nghĩ là những thứ rất lớn ; nhưng trong quả cầu chúng trông như những con dơi đang lượn quanh tháp. Tôi nhớ là có chín con. Một con bay thẳng về phía tôi, nó càng lúc càng to hơn. Thật khủng khiếp – không, không ! Tôi không thể nói gì được. Tôi cố chạy thoát, vì tôi nghĩ nó sẽ bay ra khỏi quả cầu ; nhưng khi nó choán hết toàn bộ tâm quả cậu, nó biến mất. Rồi hắn tới. Hắn không nói ra lời. Hắn chỉ nhìn thôi, và tôi hiểu lời hắn. ‘‘Vậy là ngươi đã trở lại ? Tại sao lâu rồi ngươi chưa báo cáo cho ta ?’’ Tôi không trả lời. Hắn hỏi : ‘‘Ngươi là ai ?’’ Tôi vẫn không trả lời, nhưng nó đã khiến tôi thấy rất đau đớn ; hắn thúc tôi, thế nên tôi trả lời : ‘‘Một hobbit.’’ Thế là, đột nhiên hắn có vẻ như nhìn thấy tôi, và cười vào mặt tôi. Điệu cười tàn bạo. Nó giống như những nhát dao chém vào người tôi. Tôi vùng vẫy. Rồi hắn nói : ‘‘Đợi đấy ! Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi. Bảo Saruman rằng món ngon này không dành cho hắn. Ta sẽ cho người tới tìm ngay lập tức. Ngươi có hiểu không ? Nói xem !’’ Rồi hắn nhìn tôi hau háu. Tôi sợ rằng tôi đang vỡ ra thành từng mảnh. Không, không ! Tôi không thể nói gì thêm. Tôi chẳng thể nhớ gì được nữa.’ ‘Nhìn ta !’ Gandalf nói. Pippin nhìn thẳng vào mắt ông. Vị pháp sư yên lặng nhìn dõi vào cậu trong chốc lát. Rồi gương mặt ông giãn ra, và một nụ cười thấp thoáng. Ông dịu dàng đặt tay lên đầu Pippin. ‘Được rồi !’ ông nói. ‘Đừng nói gì thêm ! Cậu chưa bị tổn hại gì. Không có sự dối trá nào trong mắt cậu, như ta đã e sợ. Nhưng hắn chưa nói chuyện lâu với cậu. Một thằng ngốc, nhưng cậu vẫn còn là một thằng ngốc thật thà, Peregrin Took ạ. Nhiều kẻ khôn ngoan hơn có thể đã làm điều dại dột hơn khi gặp tình huống tương tự. Nhưng nhớ lấy ! Cậu đã được cứu thoát, và cả bạn bè cậu cũng vậy, chủ yếu là nhờ may mắn, như người ta vẫn nói. Cậu đừng hi vọng có lần thứ hai. Nếu hắn tra hỏi cậu thêm, về chuyện này chuyện kia, hầu như chắc chắn là cậu sẽ kể hết với hắn ta những gì cậu biết, và sẽ khiến tất cả chúng ta thảm bại. Nhưng hắn đang quá nôn nóng. Hắn không chỉ muốn thông tin : hắn muốn tóm được cậu, thật mau lẹ, để hắn có thể xử cậu trong Tòa tháp Hắc ám, từ từ theo ý hắn. Đừng rúm người lại ! Nếu cậu định xen vào chuyện của các Pháp sư, thì cậu nên chuẩn bị tinh thần cho những việc như thế. Nhưng nào ! Ta thứ lỗi cho cậu. Hãy yên lòng ! Câu chuyện đã có thể tồi tệ hơn thế.’ Ông nhẹ nhàng nâng Pippin dậy và đưa cậu trở lại giường ngủ. Merry theo sau, và ngồi xuống bên cạnh cậu. ‘Hãy nằm nghỉ một lát, nếu cậu có thể, Pippin ạ !’ Gandalf nói. ‘Hãy tin ta. Nếu cậu lại cảm thấy ngứa tay, hãy kể ta nghe ! Những tật như thế có thể sửa được. Nhưng dù sao, cậu hobbit thân mến, lần sau đừng có nhét đá tảng vào dưới cánh tay ta ! Giờ, ta để hai cậu ngồi với nhau.’ Thế là Gandalf quay lại với những người kia, họ đang băn khoăn đứng bên quả cầu đá của Orthanc. ‘Tai ương đến vào đêm khi ta ít ngờ nhất,’ ông nói. ‘Ta đã thoát hiểm trong gang tấc.’ ‘Cậu hobbit thế nào rồi, Pippin đó ?’ Aragorn hỏi. ‘Ta nghĩ là giờ đây mọi chuyện sẽ ổn,’ Gandalf đáp. ‘Cậu ta không bị tra hỏi lâu, và hobbit có một sức hồi phục kì diệu. Kí ức, hoặc là nỗi kinh hoàng của sự việc này, sẽ mau chóng tan biến. Quá mau là đằng khác. Aragorn, liệu anh có thể giữ quả cầu Orthanc này và canh chừng nó ? Đó là một nhiệm vụ hung hiểm.’ ‘Thật sự hung hiểm, nhưng không phải với tất cả mọi người,’ Aragorn đáp. ‘Có một kẻ có quyền chính đáng sở hữu vật này. Vì chắc chắn đây là quả cầu palantír mà Orthanc có được từ kho báu của Elendil, do các vị Vua của Gondor để lại đây. Thời khắc của tôi sắp đến. Tôi sẽ giữ nó.’ Gandalf nhìn Aragorn, và rồi, trước sự ngạc nhiên của mọi người, ông nhấc quả cầu đã bị che phủ lên, và cúi mình khi ông đưa nó ra. ‘Hãy nhận lấy nó, thưa ngài !’ ông nói, ‘như một điềm báo rằng những vật khác cũng sẽ được trả lại. Nhưng nếu ta có thể khuyên anh trong việc sử dụng đồ vật riêng của dòng họ anh: đừng dùng nó vội – chưa nên ! Hãy cẩn thận !’ ‘Đã có lúc nào tôi hấp tấp hoặc không cẩn thận, tôi, người đã chờ đợi và chuẩn bị trong ngần ấy năm trời ?’ ‘Chưa lúc nào. Vậy nên, chớ vấp ngã ở chặng đường cuối,’ Gandalf trả lời. ‘Nhưng ít nhất, hãy giữ bí mật về vật này. Anh, và tất cả những người khác đang đứng đây ! Cậu hobbit, Peregrin, càng không được biết nó đang nằm ở đâu. Những ý muốn tai ác có thể lại xâm chiếm cậu ta lần nữa. Vì, chao ôi ! cậu ta đã cầm nó và nhìn vào nó, việc này đáng nhẽ không bao giờ nên diễn ra. Đáng nhẽ cậu ta không được chạm vào nó lúc ở Isengard, và đáng nhẽ ta phải nhanh tay hơn khi đó. Nhưng tâm trí ta lúc ấy đang tập trung vào Saruman, và ta không đoán ngay ra Quả cầu Đá đó là gì. Ta cũng mệt mỏi nữa, và trong khi ta nằm nghĩ ngợi về nó, ta đã ngủ thiếp đi. Giờ thì ta đã biết !’ ‘Phải, không nghi ngờ gì nữa,’ Aragorn nói. ‘Rốt cuộc chúng ta đã biết được mối dây liên lạc giữa Isengard với Mordor, và nó vận hành ra sao. Giải thích được khá nhiều chuyện.’ ‘Kẻ địch của chúng ta có những quyền lực thật lạ lùng, và những sự yếu kém cũng lạ lùng !’ Théoden nói. ‘Nhưng, như người ta vẫn nói : gậy ông đập lưng ông.’ ‘Chuyện như vậy đã xảy ra khá nhiều,’ Gandalf nói. ‘Nhưng lần này chúng ta gặp may một cách lạ thường. Biết đâu đấy, ta đã được cậu hobbit này cứu thoát khỏi một sai lầm nghiêm trọng. Ta vốn đã cân nhắc xem có nên tự tay thăm dò Quả cầu Đá để coi nó dùng làm gì. Nếu ta mà làm thế, thì ta đã lộ diện trước hắn. Ta chưa sẵn sàng cho một thử thách như thế, nếu quả thật có lúc nào ta phải đối diện với thử thách này. Nhưng ngay cả nếu ta đủ sức để rút ra khỏi cuộc tra hỏi, việc hắn thấy ta cũng sẽ rất tồi tệ - chưa đến lúc, thời khắc chúng ta có thể lộ diện vẫn chưa đến.’ ‘Tôi nghĩ, thời khắc đó đang đến,’ Aragorn nói. ‘Chưa đâu,’ Gandalf nói. ‘Chúng ta vẫn cần tận dụng thoáng chốc nghi ngờ hiện nay của hắn. Kẻ Địch rõ ràng đã nghĩ Quả cầu đang ở trong Orthanc – sao không chứ ? Thế nên hắn tưởng là cậu hobbit bị giam trong đó, bị Saruman tra tấn và bắt nhìn vào quả cầu. Trí óc hắc ám của hắn hẳn đang âm vang giọng nói và hình ảnh gương mặt cậu hobbit, và đang chứa đầy tham vọng : sẽ phải mất một lúc hắn mới nhận ra sai lầm. Chúng ta phải tận dụng thời cơ này. Chúng ta đã quá lề mề. Ta phải đi ngay. Vùng phụ cận của Isengard không phải là nơi để nấn ná. Ta sẽ phi ngựa trước, ngay lúc này, cùng với Peregrin Took.’ ‘Ta sẽ giữ Éomer và mười Kị sĩ,’ nhà vua nói. ‘Họ sẽ xuất phát cùng ta vào sớm ngày. Những người còn lại có thể đi cùng Aragorn, chừng nào họ quyết định được.’ ‘Tùy ý ngài,’ Gandalf đáp. ‘Nhưng hãy phi hết tốc lực tới đường khuất giữa những rặng đồi, rồi tới Helm’s Deep !’ Đúng lúc đó, một bóng đen trùm lên họ. Ánh trăng vằng vặc dường như bị che phủ. Vài Kị sĩ thét lên, và nằm rạp xuống, lấy tay che đầu, như thể đang đỡ một đòn giáng từ trên xuống : một nỗi khiếp sợ mù lòa và cơn giá lạnh chết chóc xâm chiếm lấy họ. Họ rúm người lại và nhìn lên. Một hình thù giang rộng đôi cánh bay lướt qua mặt trăng như một đám mây đen. Nó chao nghiêng và bay về hướng bắc, nhanh hơn bất cứ cơn gió nào ở Middle-earth. Những vì sao mờ dần trước đôi cánh đen. Nó đã bay mất. Họ đứng lên, bất động như hóa đá. Gandalf nhìn lên trời, cánh tay mở ra và buông thõng, bàn tay ông nắm chặt. ‘Nazgûl !’ ông kêu lên. ‘Sứ giả của Mordor. Cơn bão đang tới rồi. Các Nazgûl đã vượt qua Dòng Sông. Đi thôi, đi thôi ! Đừng đợi tới bình minh ! Đừng để kẻ bay nhanh phải đợi người đi chậm. Phi ngựa lên !’ (Còn nữa) Người dịch: proudfoot Ảnh minh họa: sưu tầm
Camomhail thấy Alatar ra tay trước, liền nắm tay Turin và lao tới trước. Đám Ringwraith đáng nguyền rủa này khó lòng đẩy lui. Chỉ còn một cách là mở đường xông ra tiến về phía trước. Ánh sáng chói lòa của Blinding Flash vừa mờ đi thì tất cả ngựa của bọn black rider đều rống từng tràng và như mất điều khiển. Những sinh vật của bóng tối không ưa thứ ánh sáng mạnh mẽ như thế này. Chúng hoảng loạn lồng lên và lao xuống nước vì mất phương hướng, một số khác thì phóng đi về một phái nào đó. Bọn black rider mất kiểm soát trong một thời gian. Mọi người hối hả chạy đi về phía trước. Lúc này cần phải tìm thêm viện binh cũng như làm rõ xem còn bao nhiêu ranger còn sống. Một tia hy vọng mong manh. Nhưng bọn black rider có vẻ như đuổi theo sau, tiếng vó ngựa vang vọng
Ánh sáng cũng làm lóa mắt những kẻ phiêu lưu, nhưng họ không nao núng mà vẫn nhanh chóng lội qua sông. Họ nghe tiếng ngựa hí ở trước mặt. Đúng như Alatar đoán, có vẻ nó đang hoảng loạn. "Dù sao cũng là 3 đánh 1 trước khi hai tên kia kịp vượt sông" - Turin nghĩ. Khi cả nhóm lên tới bờ, người ướt sũng vì cuộc lội sông, họ không thấy tên Kị sĩ đâu cả. Dấu chân ngựa in trên con đường dẫn về xứ Shire. Quay đầu nhìn lại, hai gã Ringwraith kia cũng đã phi ngựa, nhưng theo hướng ngược khỏi con sông, xa khỏi nhóm phiêu lưu. Chúng dừng lại, nhìn về phía con sông như đang đánh giá tình hình, rồi quay đầu phóng nhanh trên con đường phía Đông, và biến mất khỏi tầm nhìn.
"Chúng ta phải nhanh chóng đuổi theo tên Kị sĩ Đen này, xem hắn có mưu đồ gì ở vùng Shire. Vả lại, hai tên kia rất có thể đi gọi viện binh, chúng ta hãy tiến xa khỏi chỗ này. Nếu kịp đến Shire, ta có thể đưa lực lượng đông đảo quay trở lại đây an táng cho các Ranger đã chết. Ta e rằng, trước mắt ba chúng ta không thể làm gì cho họ được."
công nhận bái phục các bác thật, truyện khó đọc như vậy mà các bác đọc được, lại còn tóm tắt ra được nữa chứ... mà các bác cho em hỏi, hết the hobbit thì ông phù thủy nâu Radagast đi đâu mà ko thấy xuất hiện trong LOTR vậy à
Chúng ta nên ngầm theo dõi, lẫn tránh nếu được, chờ khi bọn chúng đi khỏi thì trở lại khám nghiệm các Ranger đã chết, có lẽ sẽ rút ra được 1 điều gì đó
Vậy chúng ta cứ quan sát ! Bây giờ là ban ngày bọn chúng sẽ không thê làm gì nhiều. Mọi người kiên nhẫn vậy ! Tôi sẽ cho chim thị sát ở vùng lân cận đây, bờ Brandywine đầy người Hobbit, hy vọng là họ không sao !
Camomhail cử chim bay đi, và Turin lặng lẽ vượt lên trước xem tình hình. Không khí vắng lặng bao trùm, không giống như những gì thường xảy ra ở xứ Shire. Các ngôi nhà của người Hobbit đóng kín cửa, và đường phố không một bóng người. Con đường phía trước rẽ trái hướng về cây cầu nhỏ ở Willowbottom, và rẽ phải hướng về đầm lầy Overbourne. Chú chim Camomhail cử đi cho biết gã kị sĩ đã vượt khỏi cây cầu Willowbottom và biến mất về phương Bắc.
Bản dịch tiếp theo của The Lord of the Rings: The Two Towers. Chương 11 (tiếp theo) Palantír Ông lao tới, vừa chạy vừa gọi Shadowfax. Aragorn chạy theo ông. Ông đi về phía Pippin và lấy tay nâng cậu dậy. ‘Lần này cậu phải đi cùng ta,’ ông nói. ‘Shadowfax sẽ cho cậu thấy sự thần tốc.’ Rồi ông chạy về chỗ ngủ của ông. Shadowfax đã đứng sẵn ở đó. Vắt túi hành lý nhỏ chứa tất cả vật dụng của ông lên vai, vị pháp sư nhảy lên lưng ngựa. Aragorn đỡ Pippin và đặt cậu vào trong vòng tay của Gandalf, quấn áo choàng và chăn quanh người cậu. ‘Tạm biệt! Hãy theo ta thật nhanh!’ ông hô lên. ‘Shadowfax, khởi hành !’ Chú chiến mã hất đầu lên. Chiếc đuôi tung bay của chú khẽ quất trong ánh trăng. Rồi chú phi về phía trước, lướt nhanh trên mặt đất, và vút đi như một cơn gió bắc thổi tới từ núi. ‘Một đêm đẹp đẽ và thanh bình !’ Merry nói với Aragorn. ‘Có kẻ thật là may mắn. Gã không muốn ngủ, và gã muốn được cưỡi ngựa chung với Gandalf – cầu được ước thấy ! Thay vì bị hóa đá và đặt ở đây để răn đe hậu thế, nhìn gã xem.’ ‘Nếu cậu là kẻ đầu tiên chạm vào quả cầu đá của Orthanc, chứ không phải là Pippin, liệu việc gì sẽ xảy ra ?’ Aragorn hỏi. ‘Cậu có thể sẽ còn làm điều tồi tệ hơn. Ai biết được ? Nhưng giờ đây thì số cậu phải đi với tôi rồi, e là thế. Ngay bây giờ. Hãy đi sửa soạn, và mang theo tất cả những gì mà Pippin để lại. Nhanh lên nhé !’ Shadowfax lướt như bay trên thảo nguyên, không cần roi câu và không cần ai chỉ lối. Chưa đầy một giờ, họ đã tới Khúc cạn của dòng Isen và vượt qua nó. Nấm Mộ của các Kị sĩ và những cây thương lạnh lẽo lui lại xám mờ sau lưng họ. Pippin đang hồi phục lại. Cậu thấy ấm áp, nhưng ngọn gió đang thổi vào mặt cậu khá buốt. Cậu đang ở cùng Gandalf. Nỗi kinh hoàng của quả cầu đá và bóng đen gớm guốc che phủ mặt trăng dường như đang ở rất xa, như những thứ bị bỏ lại trong làn sương mờ của dãy núi hoặc trong một giấc mơ xa xăm. Cậu hít một hơi thật sâu. ‘Tôi không biết là ông cưỡi ngựa lưng trần, Gandalf ạ,’ cậu nói. ‘Ông không hề dùng yên cương gì cả !’ ‘Ta không cưỡi ngựa theo kiểu Tiên, trừ với Shadowfax,’ Gandalf nói. ‘Nhưng Shadowfax không chịu yên cương đâu. Cậu không cưỡi Shadowfax : nó chở cậu đi thì đúng hơn. Nếu nó chịu chở, thì thế là đủ. Nó sẽ đảm bảo là cậu vẫn ở trên lưng nó, trừ phi tự cậu nhảy vào không trung.’ ‘Nó có thể phi nhanh chừng nào ?’ Pippin hỏi. ‘Nhanh như gió, nhưng rất êm. Tiếng vó mới nhẹ làm sao !’ ‘Nó đang phi như một chú ngựa có thể phi nhanh nhất,’ Gandalf trả lời. ‘Nhưng thế này chưa phải là nhanh đối với nó. Đất ở đây hơi dốc lên, và gồ ghề hơn so với phía bên kia sông. Nhưng hãy nhìn Rặng núi Trắng đang tiến lại gần dưới ánh sao! Đằng xa là đỉnh Thrihyrne như những mũi giáo đen. Không lâu nữa chúng ta sẽ tới ngã rẽ, và đến Thung lũng Deeping, nơi trận đánh đã diễn ra hai đêm trước.’ Pippin yên lặng trở lại trong một lát. Cậu nghe thấy Gandalf đang hát khẽ, lẩm bẩm những đoạn thơ ngắn trong nhiều ngôn ngữ, trong khi những dặm đường trôi qua dưới chân họ. Sau cùng, vị pháp sư hát lên một bài mà cậu hobbit nghe được lời : câu được câu chăng vẳng đến tai cậu trong làn gió thốc : Những con thuyền cao vút, và những vị vua cao lớn Ba lần ba Điều gì mang họ tới từ mảnh đất chìm Trên biển cả bao la ? Bảy vì sao và bảy quả cầu Cùng một cây trắng sáng lòa ‘Ông đang nói gì, Gandalf ?’ Pippin hỏi. ‘Ta chỉ đang điểm lại trong tâm trí vài Khúc hát Tương truyền,’ pháp sư trả lời. ‘Hobbit, ta nghĩ rằng họ đã quên những khúc hát này, ngay cả với những kẻ từng biết đến chúng.’ ‘Không, không phải tất cả,’ Pippin nói. ‘Và chúng tôi có những khúc hát riêng của dân chúng tôi, mà chắc là ông sẽ không hứng thú lắm. Nhưng khúc này thì tôi chưa nghe bao giờ. Nó nói về cái gì – bảy vì sao và bảy quả cầu ?’ ‘Nó nói về palantíri của những Vị Vua Cổ Đại,’ Gandalf trả lời. ‘Đó là cái gì ?’ ‘Cái tên đó có nghĩa là vật nhìn xa. Quả cầu đá của Orthanc là một trong số đó.’ ‘Vậy thì nó không phải do, do’ – Pippin lưỡng lự - ‘do Kẻ Địch tạo ra ?’ ‘Không,’ Gandalf đáp. ‘Cũng không phải do Saruman. Nó quá tầm kĩ nghệ của lão, quá cả tầm của Sauron. Những palantíri tới từ Tây phương xa khuất, từ Eldamar. Tộc Noldor đã làm ra chúng. Có thể chính là Fëanor đã tạo nên chúng, trong những ngày xa xưa đến nỗi thời gian không thể tính bằng năm. Nhưng không thứ gì mà Sauron không thể sử dụng cho mục đích xấu xa của hắn. Thương thay cho Saruman! Quả cầu này đã gây nên sự sa ngã của lão, giờ đây ta đã hiểu. Nguy hiểm thay, những phương tiện cao siêu hơn những thứ mà chúng ta thường dùng. Nhưng lão ta vẫn là kẻ có tội. Lão ngốc! Giữ nó bí mật, rồi dùng nó mưu lợi riêng! Lão chưa từng nói một lời nào về nó cho bất cứ ai trong Hội đồng. Chúng ta còn chưa suy nghĩ đến số phận của những palantíri từ Gondor trong cuộc chiến tương tàn của vương quốc đó. Con Người hầu như đã lãng quên chúng. Ngay cả ở Gondor, chúng là một bí mật mà chỉ vài kẻ biết; ở Arnor chúng chỉ được nhắc tới trong những bài hát tương truyền giữa các Dúnedain.’ ‘Con Người cổ đại dùng chúng làm gì?’ Pippin hỏi, thấy vui và ngạc nhiên vì được trả lời cho biết bao thắc mắc, cậu tự hỏi sẽ được như thế trong bao lâu. ‘Để nhìn thật xa, và để trao đổi ý nghĩ với nhau,’ Gandalf nói. ‘Bằng cách đó, họ sẽ canh giữ và thống nhất dài lâu vương quốc Gondor. Họ đặt những Quả cầu ở Minas Anor, ở Minas Ithil, và ở Orthanc trong vòng thành Isengard. Quả cầu chính, đứng đầu trong số chúng, nằm dưới Mái vòm các Vì sao ở Osgiliath trước khi nó sụp đổ. Ba quả cầu khác nằm ở phía xa phương Bắc. Trong cung điện của Elrond, họ kể rằng chúng nằm ở Annúminas, ở Amon Sûl, và Quả cầu của Elendil nằm ở Rặng đồi Tháp nhìn về Mithlond trong Vịnh Lune nơi những con thuyền xám neo đậu. Mỗi palantír đều hồi đáp lẫn nhau, nhưng tất cả palantír ở Gondor đều mở cho tầm nhìn của Osgiliath. Giờ thì, nếu quả cầu ở Orthanc trường tồn theo cát bụi thời gian, hẳn nó vẫn ở yên chỗ đó. Nhưng một mình nó không thể trông thấy gì nhiều trừ vài hình ảnh rời rạc của những việc xa xôi hoặc những ngày dĩ vãng. Nó rất hữu ích cho Saruman, không nghi ngờ gì; nhưng lão ta có vẻ chưa vừa lòng. Lão nhìn sâu và sâu hơn nữa vào trong nó, cho đến khi lão thấy Barad-dûr. Thế là lão rơi vào tròng ở đó! Ai biết được, những Quả cầu Đá đã mất của Arnor và Gondor nằm vùi ở đâu, hoặc trôi sông trôi bể nơi nao? Nhưng ít nhất có một quả đã rơi vào tay Sauron và bị sử dụng cho mục đích của hắn. Ta đoán rằng đó là quả cầu của Ithil, vì hắn ta chiếm được Minas Ithil từ rất lâu rồi và biến nơi đó thành một chốn hắc ám: nó đã trở thành Minas Morgul. Dễ dàng đoán ra rằng cái nhìn tọc mạch của Saruman đã bị sập bẫy và bị túm lại nhanh chóng như thế nào; rằng, kể từ đó, lão ta đã bị dụ dỗ từ xa, và bị dọa dẫm khi thuyết phục không ích gì. Tiểu nhân lại gặp tiểu nhân, diều hâu dưới móng đại bàng, nhện sa lưới nhện! Ta tự hỏi, đã bao lâu rồi lão ta bị ép buộc phải tới trước quả cầu pha lê để trình diện và nghe lệnh; và quả cầu của Orthanc đã bị Barad-dûr điều khiển tới mức, trừ phi có một ý chí thép, bất cứ ai nhìn vào đó đều sẽ bị nó tóm gọn tâm tưởng và tầm nhìn. Và nó biết cách thu hút người ta làm sao! Ta lại không biết điều đó chăng? Ngay cả lúc này đây, lòng ta đang mong mỏi được thử sức với nó, muốn xem ta có thể giành lại nó từ tay hắn và hướng nó về theo ý ta, để nhìn qua mặt biển bao la và con sóng thời gian dõi về phía Tirion Tươi Đẹp, để chiêm ngưỡng tài trí và kĩ năng của Fëanor đang tạo tác, khi cả Cây Trắng và Cây Vàng đều đang trổ hoa!’ Ông thở dài rồi im lặng. ‘Già má tôi biết trước những điều này,’ Pippin nói. ‘Tôi đã không ý thức được mình đang làm gì.’ ‘Ồ có chứ, cậu có ý thức được đấy,’ Gandalf nói. ‘Cậu biết là cậu đang làm sai và cư xử ngu ngốc; và cậu tự bảo mình như thế, dù rằng cậu không nghe. Ta chưa kể với cậu tất cả những điều này, vì ta cũng mới hiểu ra trong lúc chúng ta đang phi ngựa, nhờ chiêm nghiệm những chuyện vừa xảy đến. Nhưng nếu ta có kể với cậu sớm hơn, thì khao khát của cậu cũng không vì thế mà giảm đi, hoặc dễ dập tắt hơn. Ngược lại thì có! Không đâu, lửa đau nhớ lâu. Cậu sẽ ghi nhớ tâm niệm không nghịch lửa nữa.’ ‘Phải đấy,’ Pippin đáp. ‘Ngay cả nếu cả bảy quả cầu đang nằm phơi trước mặt tôi, tôi cũng sẽ nhắm mắt lại và đút tay vào túi áo.’ ‘Tốt!’ Gandalf nói. ‘Ta cũng mong thế.’ ‘Nhưng tôi muốn biết – ’ Pippin lại bắt đầu. ‘Xin tha cho!’ Gandalf thốt lên. ‘Nếu giảng giải có thể làm cậu bớt thấy tò mò, thì chắc từ nay đến cuối đời ta chỉ trả lời câu hỏi của cậu cũng hết thời giờ. Cậu còn muốn biết gì nữa?’ ‘Tên của tất cả các chòm sao, của tất cả những sinh vật sống, và toàn bộ lịch sử của Middle-earth, của Thiên đường và Biển Địa đàng,’ Pippin cười to. ‘Chứ sao! Không bớt một chút nào! Nhưng tối nay tôi không vội. Vào lúc này tôi đang băn khoăn về cái bóng đen bao trùm. Tôi nghe thấy ông đã la lên “sứ giả của Mordor”. Đó là gì vậy? Nó làm gì ở Isengard?' ‘Đó là một Kị sĩ Đen cưỡi điểu, một Nazgûl,’ Gandalf đáp. ‘Nó có thể đã bắt cậu mang tới Tòa tháp Hắc ám.’ ‘Nhưng, nó bay đến không phải để bắt tôi chứ?’ Pippin lắp bắp. ‘Ý tôi là, nó không biết rằng tôi đã…’ ‘Dĩ nhiên là không,’ Gandalf trả lời. ‘Từ Orthanc đến Barad-dûr xa hơn hai trăm dặm lý thẳng đường chim bay, và ngay cả một Nazgûl cũng phải mất vài giờ mới bay tới được. Nhưng Saruman chắc chắn đã nhìn vào quả cầu kể từ lúc cử bọn Orc đi, và ta tin rằng, nhiều ý nghĩ sâu kín của lão đã bị đọc được nhiều hơn lão tưởng. Một sứ giả đã được cử đến để điều tra xem lão đang làm gì. Sau những chuyện xảy ra tối nay, một sứ giả nữa cũng sẽ đến ngay, ta đoán vậy. Thế là Saruman sẽ phải chịu cú kẹp cuối cùng của cái kìm mà lão đã đút tay vào. Lão không còn tù nhân nào để giao nộp. Lão không còn Quả cầu Đá để theo dõi, và không thể hồi đáp hiệu lệnh. Sauron sẽ càng tin rằng lão đang giam giữ tù nhân và từ chối không dùng đến Quả cầu Đá. Kể cả lão có khai thật với sứ giả thì cũng không ích gì. Vì, dù Isengard bị tàn phá, nhưng lão vẫn ở yên ổn trong Orthanc. Vậy nên, dù lão muốn hay không, trông lão vẫn có vẻ như một tên phản chủ. Thế mà lão lại từ chối hợp tác với chúng ta, chỉ vì muốn tránh chính chuyện đó! Ta không thể đoán được lão sẽ làm gì lúc cùng đường. Ta nghĩ, lão vẫn còn đủ quyền năng để chống chọi lại Chín Kị sĩ chừng nào lão còn ở trong Orthanc. Lão có thể gắng chống chọi lắm. Biết đâu lão sẽ cố bẫy các Nazgûl, hoặc ít nhất là đâm chết con quái điểu mà chúng cưỡi. Trong trường hợp đó, Rohan hãy canh chừng đàn ngựa của mình! Nhưng ta không thể biết mọi chuyện sẽ kết cục thế nào, lành hay dữ cho chúng ta. Có thể là dự định của Kẻ Địch sẽ bị đảo lộn, hoặc bị trì hoãn vì cơn lôi đình của hắn với Saruman. Nhưng cũng có thể là hắn sẽ biết rằng ta đã tới đó và đứng trên bậc thềm của Orthanc – với những hobbit đứng sau ta. Hoặc rằng một hậu duệ của Elendil vẫn sống sót và đi cùng ta. Nếu Lưỡi Rắn không bị bộ giáp Rohan đánh lừa, gã sẽ nhận ra Aragorn và danh hiệu của anh ta. Ta rất lo ngại điều đó. Nên chúng ta đã phi đi ngay – không phải bỏ chạy khỏi hiểm nguy, mà là lao đầu vào hiểm nguy hơn nữa. Mỗi bước sải của Shadowfax càng đưa cậu tới gần Vùng đất Bóng tối, Peregrin Took ạ.’ Pippin không đáp lời, nhưng túm chặt áo choàng lại, như thể một cơn ớn lạnh đột ngột chiếm lấy cậu. Vùng đất xám mờ lướt qua dưới chân họ. ‘Nhìn kìa!’ Gandalf nói. ‘Những lũng núi Westfold đang mở ra trước mắt chúng ta. Tại đây, chúng ta trở lại với con đường phía đông. Khoảng tối đằng kia là miệng Thung lũng Deeping. Aglarond và Thạch động Lấp lánh nằm ở đó. Đừng hỏi ta về cái tên này. Hãy hỏi Gimli, nếu cậu gặp lại anh ta, và cậu sẽ lần đầu tiên nhận được một câu trả lời dài hơn cậu mong muốn. Cậu sẽ không thấy thạch động trong chuyến đi này. Nó sẽ mau chóng lùi xa.’ ‘Tôi tưởng ông sẽ tới Helm’s Deep!’ Pippin nói. ‘Ông đang đi đâu vậy?’ ‘Tới Minas Tirith, trước khi nó ngập trong biển chiến tranh.’ ‘Ôi! Nơi đó bao xa?’ ‘Dặm nối tiếp dặm,’ Gandalf trả lời. ‘Gấp ba lần từ đây tới lâu đài của Vua Théoden, và lâu đài đó cách đây hơn trăm dặm về hướng đông, theo đường sứ giả của Mordor bay. Shadowfax phi theo đường bộ dài hơn. Kẻ nào sẽ tới trước? Chúng ta sẽ phi cho tới lúc ngày lên, còn vài giờ nữa. Rồi, khi đó, ngay cả Shadowfax cũng cần nghỉ ngơi, trong một hốc núi nào đó của rặng đồi: ta hi vọng là tại Edoras. Hãy ngủ đi nếu được! Cậu có thể sẽ thấy ánh rạng đông đầu tiên trên mái lầu vàng của cung điện dòng họ Eorl. Và sau hai ngày nữa, cậu sẽ được thấy bóng màu tím của Đỉnh Mindolluin và ngọn tháp của Denethor trắng ngà trong nắng sớm. Đi nào, Shadowfax! Phi tới, chiến mã quả cảm, hãy phi như cậu chưa từng được phi! Giờ đây chúng ta đang đến mảnh đất nơi cậu sinh thành, nơi cậu biết từng gốc cây ngọn cỏ. Phi tới! Thần tốc là hy vọng!’ Shadowfax hất bờm và hý vang lên, như thể một hồi kèn lệnh đang triệu chú tới chiến trường. Chú lao vút về phía trước. Lửa hừng hực dưới vó câu, đêm sạt qua trên đầu. Pippin thiếp dần đi và có một cảm giác kì lạ: rằng cậu và Gandalf đang ngồi yên trên lương tượng một chú ngựa đá, trong khi thế gian lướt qua dưới chân cậu với tiếng gió ào ào. – Hết Quyển III – Người dịch: proudfoot Ảnh minh họa: sưu tầm
Yên tâm, mình sẽ dịch đến hết bộ, có điều ở trên mới chỉ là quyển III của Hai Tòa Tháp, còn quyển IV nữa (cả bộ gồm 3 tập, mỗi tập chia làm hai quyển).
Hai anh bạn Camomhail và Turin nghĩ sao, ta có nên theo hướng câu cầu Willowbottom mà đuổi theo tên Kị sĩ Đen không?