chủ thớt có thể giúp mình biết Aragorn và Arwen yêu nhau khi nào không Trong phim được mỗi đoạn gặp nhau lúc Frodo bị thuơng, còn bạn gì ở đây dịch cũng chỉ nói đến đoạn Aragorn phải ra đi sống c/s du mục
Bài về Aragon và Arwen ngày trước có bạn dịch rồi đó. Bạn chịu mò lại mấy page. Mình chỉ nhớ là Aragon yêu Arwen hồi 25 hay 30 gì ấy ko nhớ. Lúc đấy mẹ Aragon và Aragon còn sống ở Rivendell, Arwen lúc đấy mới chuyển từ Lothlorien về thăm cha
Tiếp tục bản dịch The Lord of the Rings: The Two Tower :) TẬP 2 Hai Tòa Tháp QUYỂN BỐN Chương I Thuần hóa Smeagol ‘Chà, cậu chủ, chúng ta đang mắc kẹt chứ chả chơi,’ Sam Gamgee nói. Cậu đứng so vai chán nản bên cạnh Frodo, và nheo mắt ngó vào bóng tối. Đó là đêm thứ ba kể từ khi họ bỏ Hội Đồng hành mà đi, họ chỉ biết đến thế: họ gần như không còn đếm nổi những giờ leo trèo và di chuyển chậm chạp giữa những dốc đá khô cằn của rặng Emyn Muil, thỉnh thoảng lại nhận ra rằng họ đang đi vòng lại nơi mà họ đã qua lúc trước. Tuy vậy, nhìn chung thì họ vẫn tiến đều về phía đông, cố gắng men theo rìa ngoài của cụm đồi vặn vẹo kì cục này chừng nào họ còn theo được. Nhưng họ luôn luôn gặp phải những mặt núi phía ngoài dựng đứng, nhăn nhúm nhìn xuống đồng bằng bên dưới, cheo leo đến không vượt qua nổi, phía sau mép lô xô của chúng là những đầm lầy thối rữa xám ngoét, nơi không có bóng dáng sinh vật nào, dù chỉ là một cánh chim. Hai cậu hobbit đang đứng trên bờ miệng một vách đá cao, trơ trụi và trống trải, chân vách chìm trong sương mờ; cao nguyên đội mây trôi giạt nhô lên sau lưng họ. Một cơn gió lạnh thổi tới từ phía Đông. Đêm đang xuống trên vùng đất không hình thù trước mặt họ; sắc xanh nhợt nhạt của chúng đổi dần sang màu nâu ủ rũ. Xa xa về bên phải, dòng Anduin vốn lấp lánh theo từng đợt nắng rọi trong ngày, nay đã chìm vào bóng tối. Nhưng mắt họ không nhìn quá Dòng Sông, không nhìn lại phía Gondor, phía bạn bè họ, phía đất đai của Con Người. Họ nhìn chăm chăm về phương đông và nam, nơi đêm đang lan tới, nơi có một dải màu đen lơ lửng, như dãy núi xa xăm của một làn khói bất động. Thỉnh thoảng, một ánh đỏ ở xa lóe lên nơi bầu trời giáp ranh mặt đất. ‘Đúng là nan giải!’ Sam nói. ‘Đó là nơi chúng ta không muốn dính dáng đến nhất trong những chốn mà ta từng được nghe, và cũng chính là nơi chúng ta đang cố tiến lại gần! Và là nơi mà kiểu gì ta cũng không thể đến được. Hình như ta đã đi sai lối hết rồi. Ta không thể đi xuống; mà nếu có đi xuống được, thì vùng đất xanh bên dưới kia cũng chỉ là một bãi lầy dơ dáy, tôi cam đoan đấy. Phù! Cậu có ngửi thấy mùi của nó không?’ Cậu khịt mũi trong gió. ‘Có, tớ ngửi thấy nó,’ Frodo nói, nhưng cậu không cử động, đôi mắt cậu vẫn nhìn chằm chằm về phía cái dải đen và ánh lửa lập lòe. ‘Mordor!’ cậu lẩm bẩm trong hơi thở. ‘Nếu mình phải tới đó, mong rằng mình có thể đến thật nhanh và chấm dứt mọi sự!’ Cậu rùng mình. Cơn gió lạnh cóng và nặng trĩu một mùi mục rữa buốt giá. ‘Chà,’ cậu nói, rốt cục cũng đổi hướng nhìn, ‘nan giải hay không thì ta cũng không thể đứng đây cả đêm. Ta cần tìm một nơi kín gió hơn, và lại hạ trại; có thể ta sẽ tìm được đường trong ngày mới.’ ‘Hoặc là một ngày nữa, rồi ngày nữa,’ Sam lẩm bẩm. ‘Hoặc ngày đó không đến. Ta đã đi sai lối.’ ‘Tớ cũng tự hỏi,’ Frodo nói. ‘Tớ nghĩ, số của tớ là phải đi tới vùng Bóng tối đằng kia, thế nên kiểu gì cũng có đường. Nhưng thiện hay ác sẽ đón ta? Ta có hy vọng trong sự cấp tốc. Trì hoãn chỉ có lợi cho Kẻ Địch – thế mà tớ lại đang bị trì hoãn ở đây. Có phải ý chí của Tòa tháp Hắc ám đang dắt lối chúng ta? Tất cả những lựa chọn của tớ hóa ra đều lầm. Đáng lẽ tớ nên rời Hội Đồng hành từ sớm hơn nhiều, và trèo xuống từ phía Bắc, mé đông của Dòng Sông và của dãy Emyn Muil, rồi vượt qua phần đất rắn của Đồng bằng Giao tranh cho tới những đường hẻm đi vào Mordor. Nhưng giờ đây, tớ và cậu không thể đơn độc tìm đường trở ra, bọn Orc thì đang rình rập ở bờ đông. Mỗi ngày trôi qua là một ngày quý báu bị lãng phí. Tớ thấy mệt, Sam ạ. Tớ không biết nên làm gì nữa. Ta có đồ ăn gì còn sót lại?’ ‘Chỉ có, cậu gọi chúng là gì nhỉ, à lembas, cậu Frodo. Cũng còn kha khá. Nhưng dù thế nào đi nữa, có còn hơn không. Khi tôi gặm chúng lần đầu tiên, tôi không hề nghĩ là sẽ có ngày tôi mong được đổi món. Nhưng lúc này tôi đang mong thế: một mẩu bánh mì thường, và một vại bia – nửa vại thôi cũng được – sẽ ngon ra trò. Tôi đã xách theo cả bộ đồ nghề nhà bếp từ lần hạ trại trước tới đây, có được tích sự gì đâu? Không có gì để nhóm lửa, mà cũng chẳng có gì để nấu, một ngọn cỏ cũng không!’ Họ quay ra và đi xuống một hõm núi đá. Mặt trời ở hướng tây đang chìm vào trong mây, đêm xuống rất nhanh. Họ cố ngủ trong tiết đông giá, trở mình qua trở mình lại, trông một cái hốc giữa những mũi đá lởm chởm mòn vẹt; ít ra họ cũng được che chắn khỏi ngọn gió đông. ‘Cậu có trông thấy chúng nữa không, cậu Frodo?’ Sam hỏi, khi họ đang ngồi co ro lạnh cứng, miệng trệu trạo nhai bánh lembas trong cái xám xịt buốt giá của buổi sớm. ‘Không,’ Frodo đáp. ‘Tớ không nghe và không thấy gì cả từ hai đêm rồi.’ ‘Tôi cũng không,’ Sam nói. ‘Grrr! Cặp mắt đó khiến tôi sởn gai ốc! Nhưng có thể là chúng ta đã thoát được hắn, tên lẩn lút khốn kiếp. Gollum! Tôi sẽ cho hắn một cú gollum vào họng, nếu tôi mà túm được cổ hắn.’ ‘Tớ mong là cậu không bao giờ cần phải làm thế,’ Frodo nói. ‘Tớ không biết hắn lần theo chúng ta như thế nào; nhưng có lẽ hắn lại mất dấu ta lần nữa, như cậu nói. Trên vùng đất khô cằn trơ trụi này, ta không để lại nhiều dấu chân hay vết mùi, kể cả đối với cái mũi đánh hơi của hắn.’ ‘Tôi hy vọng là thế,’ Sam nói. ‘Tôi ước gì ta có thể thoát khỏi hắn vĩnh viễn!’ ‘Tớ cũng vậy,’ Frodo đáp, ‘nhưng hắn không phải mối lo chính của tớ. Giá như ta có thể ra khỏi mớ đồi này! Tớ căm ghét nó. Tớ cảm thấy bị phơi trần ở hướng đông, bị ghim lại ở đây mà không có gì ngoài những dặm sình lầy chắn giữa tớ và Bóng tối đằng kia. Có một Con Mắt ở đó. Đi thôi! Ta phải tìm cách trèo xuống.’ Nhưng ngày hôm đó dần trôi qua, và khi chiều sắp tắt, họ vẫn loay hoay dọc sống núi và không tìm được đường thoát. Thỉnh thoảng, trong sự câm lặng của miền đất hoang đó, họ cảm giác đang nghe thấy những âm thanh khẽ ở đằng sau, một hòn đá rớt, hoặc tiếng bước chân tưởng tượng gieo đen đét trên đá. Nhưng khi họ dừng lại và lắng tai nghe ngóng, họ không nghe thấy gì nữa, không gì ngoài ngọn gió đang thở dài trên những gờ đá – nhưng ngay cả âm thanh đó cũng gợi cho họ nghĩ đến tiếng thở rít khe khẽ giữa hai hàm răng sắc nhọn. Cả ngày hôm đó, họ vật lộn trèo trên sống núi ngoài của rặng Emyn Muil đang hướng dần về phía bắc. Dọc theo bờ miệng của nó, một dãy đá rộng lô xô chằng chịt trải ra, thỉnh thoảng lại bị cắt ngang bởi những đường rãnh dốc thẳng xuống hẽm núi sâu hoắm trên mặt vách đá. Để tìm được đường giữa những khe nứt ngày càng sâu hơn và thường xuyên hơn này, Frodo và Sam phải đi trệch về phía tay phải, cách xa khỏi rìa núi, họ không nhận ra rằng họ đã đi xuống được vài dặm một cách chậm chạp nhưng đều đặn: chỏm của vách đá đang hạ dần xuống vùng chân núi. Sau cùng, họ phải tạm dừng. Sống núi ngoặt về phía bắc và bị một hẽm núi sâu hơn rạch ngang. Ở mé bên kia, nó lại trồi lên, đột ngột cao thêm nhiều sải: một vách đá lớn xám nhờ lù lù trước mặt họ, cắt thẳng đứng xuống như bị dao vạt. Họ không thể tiến thêm được nữa, họ phải quay sang phía đông hoặc phía tây. Nhưng phía tây sẽ chỉ đưa tới nhiều trì hoãn và vật lộn hơn nữa giữa tâm của rặng đồi, phía đông thì dẫn họ tới vách đá ngoài cùng. ‘Không còn cách nào khác, Sam ạ, phải bò xuống cái rãnh này thôi,’ Frodo nói. ‘Xem nó dẫn tới đâu.’ ‘Một cú trượt ghê người, tôi đánh cược đấy,’ Sam nói. Hẽm núi hóa ra dài hơn và sâu hơn họ tưởng. Khi đang trèo xuống, họ bắt gặp chút cây cối còi cọc và gân mấu, những cây đầu tiên mà họ nhìn thấy từ nhiều ngày nay: phần lớn là cây dương xoắn, thỉnh thoảng có cây linh sam. Nhiều cây đã chết và rỗng hốc, bị gió đông gặm tới tận lõi. Thời xưa, trong những ngày ôn hòa hơn, hẳn đã có một bụi cây rậm ở trong hẽm núi, nhưng giờ đây, không còn có cây nào nữa sau khi họ đi được năm mươi thước, mặc dù vẫn có những gốc cụt già nua rải rác trên khắp bờ miệng vách đá. Hẻm núi chạy dọc theo rìa của dãy đá phay, đáy hẻm lổn ngổn đầy đá vỡ và xiên xiên dốc xuống. Khi họ rốt cục tới được chân hẻm, Frodo cúi xuống và nhoài người về trước. ‘Nhìn kìa!’ cậu nói. ‘Hẳn là ta đã trèo xuống được kha khá, hoặc là cái vách đã tụt xuống. Trông nó thấp hơn hẳn lúc trước, và có vẻ dễ trèo hơn nữa.’ Sam quỳ xuống bên cạnh Frodo và miễn cưỡng ngó qua rìa núi. Rồi cậu ngước lên nhìn vách đá cao sừng sững phía bên phải họ. ‘Dễ trèo hơn!’ cậu càu nhàu. ‘Phải, tôi chắc rằng trèo xuống bao giờ cũng dễ hơn trèo lên. Ai không bay được thì nhảy xuống!’ ‘Vẫn sẽ là một cú nhảy ghê gớm đấy,’ Frodo nói. ‘Khoảng, chừng’ – cậu đứng một lát ước lượng bằng mắt – ‘tớ đoán là chừng mười tám sải. Không hơn.’ ‘Thế cũng đủ lắm rồi,’ Sam nói. ‘Ugh! Tôi ghét nhìn từ trên cao xuống. Nhưng nhìn thế vẫn còn đỡ hơn là trèo đấy.’ ‘Cũng thế thôi,’ Frodo nói. ‘Tớ nghĩ là ta nên trèo từ đây, và ta nên thử luôn. Nhìn xem – đá ở đây khác với ở mấy dặm về trước. Nó có nhiều chỗ trượt và vết rạn.’ Quả đúng là vách ngoài không còn dốc đứng, nó nghiêng xuống ra mé ngoài một chút. Nó trông như một bức lũy lớn hoặc một cái đê chắn biển đã bị dời nền nên vặn vẹo và lộn xộn, bỏ lại những kẽ nứt lớn và những đường gờ chênh chếch đôi khi rộng như một cầu thang. ‘Nếu ta định thử cố leo xuống, ta nên bắt đầu luôn thôi. Trời đang tối sớm. Tớ nghĩ là sắp có bão.’ Hình thù mờ nhạt màu khói của dãy núi ở hướng Đông đã chìm vào màu đen sâu thẳm đang vươn những cánh tay dài ra phía tây. Có tiếng sấm động ở đàng xa đưa lại theo chiều gió nổi. Frodo khịt mũi ngửi không khí và nhìn lên bầu trời đầy nghi ngờ. Cậu buộc chiếc đai lưng quanh áo choàng và thắt chặt lại, rồi sửa bọc hành lý nhẹ trên lưng; cậu bước về phía gờ núi. ‘Tớ sẽ thử,’ cậu nói. ‘Được lắm!’ Sam rầu rĩ nói. ‘Nhưng tôi trèo trước.’ ‘Cậu?’ Frodo hỏi. ‘Điều gì làm cậu thay đổi ý định và muốn trèo xuống?’ ‘Tôi chưa hề thay đổi ý định. Nhưng phải thế thôi: kẻ nào dễ trượt chân hơn thì trèo xuống trước. Tôi không muốn ngã đè lên cậu và hất văng cậu ra – không có lý gì phải giết cả hai người vì một cú ngã.’ Trước khi Frodo kịp cản cậu, Sam ngồi xuống, thả chân xuống bờ vực, quay người lại, bàn chân quờ quạng tìm chỗ để bấu vào. Khó lòng có việc gì cậu từng chủ tâm làm lại dũng cảm hơn thế, hoặc điên rồ hơn thế. ‘Không, không! Sam, cậu cả ngốc!’ Frodo la lên. ‘Chắc chắn cậu sẽ tự giết bản thân nếu cậu cắm đầu leo như thế mà chưa quan sát kỹ xem sao. Quay lại đây!’ Cậu túm lấy Sam phía dưới nách, và kéo cậu ta lên. ‘Nào, chờ đã và hãy nhẫn nại!’ cậu nói. Rồi cậu nằm ra mặt đất và chúi về phía trước, nhìn xuống: nhưng nắng đang tắt rất nhanh, mặc dù vầng dương vẫn chưa lặn. ‘Tớ nghĩ là ta có thể xoay xở được,’ chẳng mấy chốc cậu cất tiếng. ‘Dù thế nào đi nữa, tớ cũng làm được; và cậu cũng thế, nếu cậu giữ bình tĩnh và leo theo tớ một cách cẩn trọng.’ ‘Tôi không biết làm sao cậu có thể quả quyết như vậy,’ Sam nói. ‘Bằng cách nào! Cậu không thể thấy đáy trong thứ ánh sáng này. Nhỡ cậu leo xuống đến một nơi mà chẳng có chỗ nào để đặt chân hay đặt tay?’ ‘Thì lại leo lên, tớ nghĩ thế,’ Frodo nói. ‘Nói thì dễ lắm,’ Sam phản đối. ‘Tốt hơn hết là chờ đến sáng, khi nắng soi rõ hơn.’ ‘Không! Tớ sẽ không chờ chừng nào tớ còn có cách,’ Frodo nói với một thái độ kịch liệt lạ lùng. ‘Tớ căm ghét từng giờ, từng phút ở đây. Tớ sẽ thử leo xuống. Cậu không được theo cho tới khi nào tớ quay lại hoặc gọi cậu.’ Ngón tay bấu lấy mép đá của cái vực, cậu từ từ đưa người xuống, cho tới khi cánh tay cậu đã gần căng ra, chân cậu tìm thấy một cái gờ. ‘Xuống được một bước!’ cậu nói. ‘Và cái gờ này rộng ra về phía bên phải. Tớ có thể đứng đó mà không cần bám. Tớ sẽ -’ giọng cậu đứt quãng đột ngột. Bóng tối hối hả đang tăng tốc và xô tới từ hướng Đông, nuốt chửng bầu trời. Một tiếng sấm khô khốc nứt vỡ ngay trên đầu họ. Tia chớp chói lòa giáng xuống rặng đồi. Rồi một luồng gió thốc tới, và lẫn trong tiếng gió gầm, một tiếng thét the thé chói tai. Hai hobbit đã từng nghe thấy thứ tiếng như vậy ở xa xa phía Đầm Lầy, khi họ đi khỏi Hobbiton, và nó đã làm máu họ đông cứng, ngay cả trong vùng rừng của xứ Shire. Ở đây, nơi đồng không mông quạnh, nó còn gây khiếp sợ hơn nữa: nó xuyên qua người họ như những lưỡi dao lạnh buốt của sự kinh hoàng và tuyệt vọng, khiến cho tim ngừng đập, mũi ngừng thở. Sam ngã úp mặt xuống. Frodo bất giác bỏ tay bám ra và đưa tay lên che tai ôm đầu. Cậu chao đảo, trượt chân, và tuột xuống với một tiếng kêu rền rĩ. Sam nghe thấy tiếng cậu và cố hết sức bò ra mép vực. ‘Cậu chủ, cậu chủ!’ cậu gọi. ‘Cậu chủ ơi!’ Cậu không nghe thấy tiếng đáp. Cậu run bắn toàn thân, nhưng rồi cố định thần, và lại gọi: ‘Cậu chủ!’ Cơn gió như lùa giọng cậu ngược vào trong họng, nhưng khi nó qua đi, thổi dọc hẻm núi và cuốn lên trên rặng đồi, một tiếng hô đáp lời văng vẳng tới tai cậu: ‘Ổn cả, ổn cả! Tớ ở đây. Nhưng tớ không thấy gì hết.’ Frodo gọi vọng lên bằng một giọng yếu ớt. Thực chất cậu không ở xa lắm. Cậu đã trượt nhưng không ngã, và chân cậu nẩy xuống một gờ đá rộng hơn ở cách dưới đó vài thước. May thay mặt đá tại đây đủ vát, và gió đang thổi dí cậu vào vách, nên cậu không lật nhào xuống. Cậu đứng vững lại một chút, áp mặt vào đá lạnh, cảm thấy tim mình đập thình thịch. Hoặc là đêm đã xuống đen đặc, hoặc là mắt cậu không còn nhìn thấy gì. Chung quanh cậu tối như bưng. Cậu tự hỏi có phải mình đã bị đâm mù. Cậu hít một hơi thật sâu. ‘Quay lại đây! Quay lại đây!’ cậu nghe thấy tiếng Sam vọng tới từ màn đen ở phía trên. ‘Tớ không thể,’ cậu trả lời. ‘Tớ không thể nhìn được. Tớ không thấy chỗ bám nào hết. Tớ chưa thể di chuyển được.’ ‘Tôi nên làm gì đây, cậu Frodo? Tôi làm gì được đây?’ Sam la lên, nhoài người ra xa chông chênh. Tại sao cậu chủ lại không nhìn thấy gì? Trời đang nhá nhem, rõ là thế, nhưng không đến nỗi tối hẳn. Cậu có thể trông thấy Frodo ở phía dưới, một hình hài xám trơ trọi đang đứng dán vào vách đá. Nhưng cậu ta ở xa ngoài tầm với của bất cứ bàn tay cứu giúp nào. (Còn nữa) Người dịch: proudfoot Ảnh minh họa: sưu tầm
Tớ cũng kịp đi xem The Hobbit Desolation 4 lần rồi 3 lần đi một mình xem 3D, một lần bao gái thì xem 2D cho đỡ tốn xiền. Mấy cảnh trong Erebor phải xem 3D mới thấy ngợp vì độ kì vĩ của vương quốc trong lòng đất.
xem cái đoạn quần nhau với thím rồng đã không chịu được... cả cái đoạn Gandalf vật nhau với Necromancer nữa cơ mờ phim này mà xem 2D thì còn gì là phim nữa bác, cố mấy chục nữa thui mờ
[video=youtube;VlXvQRXUL2E]http://www.youtube.com/watch?v=VlXvQRXUL2E [/video] Lord cắt mất khúc Elrond nói chuyện vs Galadriel ở CarasGaladhorn tiếc quá X(
Tiếp tục bản dịch The Lord of the Rings: The Two Tower TẬP 2 Hai Tòa Tháp QUYỂN BỐN Chương I (tiếp theo) Thuần hóa Smeagol Có một tiếng sấm nổ nữa; rồi mưa tới. Nước mưa trút xuống xối xả như một tấm màn che, lẫn với mưa đá, đập vào vách lạnh buốt. ‘Tôi sẽ trèo xuống chỗ cậu,’ Sam kêu lên, mặc dù cậu chẳng biết như thế thì có giúp được gì không nữa. ‘Không, không! Đợi đã!’ Frodo gọi lại, giọng đã khỏe hơn. ‘Tớ sẽ sớm tỉnh ra thôi. Tớ đã cảm thấy khá hơn một chút. Đợi đã! Cậu không thể làm gì nếu không có dây.’ ‘Dây!’ Sam thốt lên, tự nói to với bản thân một cách phấn khích và nhẹ nhõm. ‘Chà, mình đáng bị treo lên dây để trừng phạt cho sự đần độn này! Mày chỉ là mít đặc thôi, Sam Gamgee: Ông già vẫn thường bảo mình thế, từ này đích thị là của ông. Một sợi dây!’ ‘Đừng huyên thuyên nữa!’ Frodo la lên, cậu đã đủ tĩnh tâm lại để cảm thấy vừa buồn cười vừa bực mình. ‘Ông già nhà cậu bảo sao cũng được! Có phải cậu đang muốn nói là cậu có một sợi dây trong túi? Nếu thế thì lấy nó ra đi!’ ‘Phải, cậu Frodo, nó ở trong đám hành lý của tôi. Tôi đã mang theo nó cả trăm dặm rồi quên khuấy nó đi mất!’ ‘Thế thì nhanh lên, và thả một đầu dây xuống đây!’ Sam nhanh chóng cởi quai hành lý và lục tung nó lên. Ở đáy túi, đây rồi, một cuộn dây xám bạc do Tiên ở Lórien làm ra. Cậu ném một đầu dây xuống cho cậu chủ. Bóng tối có vẻ đã ra khỏi cặp mắt của Frodo, hoặc là cậu đang nhìn thấy trở lại. Cậu có thể trông thấy sợi dây xám thòng xuống, và cậu thấy nó có ánh bạc mờ mờ. Giờ đã có một điểm sáng trong bóng đêm để tập trung cái nhìn, cậu cảm thấy đỡ chóng mặt hơn. Hơi ngả người về phía trước, cậu buộc đầu dây quanh hông, rồi nắm lấy sợi dây bằng cả hai tay. Sam lùi lại và chống chân bằng một gốc cây cụt cách rìa núi chừng một hoặc hai thước nhỏ. Nửa trườn lên, nửa được kéo lên, Frodo đã lên khỏi rìa núi và nằm vật ra mặt đất. Tiếng sấm rền ở đằng xa, và mưa vẫn rơi nặng hạt. Hai hobbit bò trở lại hẻm núi; nhưng nó cũng không giúp họ được mấy. Nước mưa chảy dọc xuống hẻm núi; rồi nó tụ lại thành một dòng lũ tuôn tung tóe trên đá và phun ra trên vách núi như cái máng xối của một mái hiên lớn. ‘Tớ mà còn ở dưới đó thì đã bị chết lụt rồi, hoặc bị nước cuốn trôi đi,’ Frodo nói. ‘May mắn biết chừng nào là cậu lại có sợi dây!’ ‘Giá như tôi nhớ ra nó sớm thì còn may hơn,’ Sam đáp. ‘Chắc cậu còn nhớ họ đã để những cuộn dây vào trong thuyền, lúc chúng ta khởi hành ở vùng đất tiên. Tôi thấy thích quá, nên tôi lấy một cuộn và xếp vào trong túi. Mọi việc dường như đã từ vài năm trước. “Nó có thể có ích trong nhiều dịp đấy,” một vị nói, Haldir hoặc là một trong số bọn họ. Và anh ta đã đúng.’ ‘Tiếc là tớ không nghĩ đến việc mang theo vài cuộn nữa,’ Frodo nói, ‘nhưng tớ rời bỏ Hội Đồng hành khá gấp và luống cuống. Giá như ta có đủ dây, ta có thể dùng nó để trèo xuống núi. Cuộn dây của cậu dài bao nhiêu?’ Sam từ từ tháo cuộn dây ra và lấy sải tay để đo: ‘Năm, mười, hai mươi, ba mươi thước lớn, khoảng chừng đó,’ cậu nói. ‘Ai mà tin được!’ Frodo thốt lên. ‘A ! Phải đấy!’ Sam nói. ‘Tiên thật là một giống tuyệt vời. Sợi dây trông khá mảnh, nhưng rất chắc ; sờ vào thì êm như sữa. Vừa gọn, lại nhẹ như tơ. Đúng là một giống loài tuyệt vời!’ ‘Ba mươi thước lớn!’ Frodo nói trong khi ước tính. ‘Tớ nghĩ là đủ đấy. Nếu bão tan trước khi đêm xuống, tớ sẽ leo thử.’ ‘Mưa đã gần tạnh rồi,’ Sam nói, ‘nhưng cậu chớ có mạo hiểm một lần nữa trong ánh sáng nhá nhem, cậu Frodo! Và tôi vẫn chưa hoàn hồn sau tiếng thét trong gió đó, không biết cậu thế nào. Nó giống như là tiếng của một Kị sĩ Đen – nhưng vọng trên không trung, như thể hắn đang bay. Tôi nghĩ, tốt nhất ta nên trú trong cái khe này cho đến sáng.’ ‘Còn tớ thì nghĩ là tớ sẽ không nấn ná thêm một lúc nào nữa ở trên cái rìa núi này, khi cặp mắt của Vương quốc Hắc ám đang nhìn dõi qua những đầm lầy,’ Frodo nói. Thế là cậu đứng dậy, và đi xuống đáy khe núi lần nữa. Cậu nhìn ra. Bầu trời đang quang trở lại ở phương Đông. Viền bão đã vén lên, ướt nhẹp và tả tơi, cơn giông tố chính đã nghiêng cánh chao qua rặng Emyn Muil, nơi những ý nghĩ tăm tối của Sauron bao trùm một chốc. Rồi nó chuyển hướng, dội mưa đá và sấm chớp lên Thung lũng dòng Anduin, tung bóng tối của nó với nguy cơ chiến tranh lên Minas Tirith. Rồi, hạ thấp xuống rặng núi, thu thập lại những cơn lốc xoáy dữ dội, nó từ từ trải ra trên Gondor và ngoại vi Rohan, cho đến khi ở xa xa các Kị sĩ trên thảo nguyên trông thấy những mũi tháp đen của nó chuyển động sau mặt trời khi họ phi ngựa về hướng Tây. Nhưng ở nơi đây, trên hoang mạc và những đầm lầy nặng mùi, bầu trời xanh thẫm của buổi chiều tà đang mở ra một lần nữa, vài ngôi sao nhạt nhòa xuất hiện như những lỗ hổng trắng trên tấm trướng treo trên vầng trăng lưỡi liềm. ‘Thật tốt là tớ đã nhìn lại được,’ Frodo nói và hít thở sâu. ‘Cậu biết không, có một lúc tớ tưởng là tớ đã bị mù rồi. Mù do tia chớp, hoặc do thứ gì đó tệ hơn. Lúc đó tớ không trông thấy gì cả, không bất cứ vật gì, cho tới khi sợi dây xám dòng xuống. Nó dường như tỏa sáng bằng cách nào đó.’ ‘Trong bóng đêm, quả là nó trông như bạc sợi,’ Sam nói. ‘Tôi chưa từng chú ý đến điều này, mà tôi cũng chưa lấy nó ra ra lần nào kể từ khi tôi xếp nó vào túi. Nhưng nếu cậu quyết tâm trèo xuống, cậu Frodo, cậu sẽ dùng nó như thế nào? Ba mươi thước lớn, hoặc cứ cho là mười tám sải: đó chỉ là ước đoán của cậu về độ cao vách núi thôi.’ Frodo nghĩ một lát. ‘Sam, buộc chặt nó vào gốc cây kia!’ cậu nói. ‘Tớ nghĩ, lần này cậu sẽ được thỏa nguyện leo xuống trước. Tớ sẽ dòng cậu xuống bằng dây, và cậu chỉ cần dùng bàn chân bàn tay để đỡ người khỏi mặt đá. Mặc dù, nếu cậu chống được vào cái gờ nào đó để tớ đỡ nặng thì càng tốt. Khi cậu xuống xong, tớ sẽ theo liền. Tớ thấy bình tĩnh trở lại rồi.’ ‘Được lắm,’ Sam nói nặng nhọc. ‘Nếu phải thế, thì ta làm luôn!’ Cậu cầm cuộn dây lên và buộc nó chắc chắn quanh gốc cây cụt gần rìa nhất; rồi cậu buộc đầu dây kia quanh hông. Cậu miễn cưỡng quay người lại và chuẩn bị leo xuống khỏi mép vực lần thứ hai. Nhưng mọi chuyện hóa ra không tệ như cậu tưởng. Sợi dây dường như khiến cậu vững tâm, mặc dù cậu phải nhắm mắt lại vài lần khi cậu nhìn xuống phía dưới chân. Có một đoạn khó khăn, khi vách núi dốc đứng và không có một cái gờ nào cả, nó thậm chí còn bị hõm vào; thế là cậu trượt chân và bị treo đong đưa một lúc trên sợi dây bạc. Nhưng Frodo dòng cậu xuống rất chậm rãi và đều tay, cuối cùng cậu đã đến nơi. Cậu sợ nhất là sợi dây sẽ hết khi cậu còn đang ở lưng chừng, nhưng té ra vẫn còn một khúc dài trong tay Frodo khi cậu chạm đáy và gọi lên: ‘Tôi xuống đến nơi rồi!’ Giọng cậu vọng lên nghe rõ mồn một, nhưng Frodo không thấy được cậu; chiếc áo choàng tiên màu tro của cậu lẫn vào trong ánh trời chập choạng. Frodo leo xuống lâu hơn cậu. Frodo tròng dây quanh hông, nó cũng được buộc chắc ở trên, và cậu đã thu ngắn nó lại để nó có thể kéo cậu lên trước khi cậu xuống đến đáy; cậu không muốn bị rớt xuống, và cậu không tin tưởng hẳn vào sợi dây xám mỏng mảnh như Sam đã tin. Nhưng có hai chỗ mà cậu phải hoàn toàn phó thác cho sợi dây: khi mặt vách nhẵn thín khiến cả những ngón tay hobbit mạnh mẽ không có chỗ bấu, và các gờ ở cách xa nhau. Tuy thế, rốt cục cậu cũng xuống đến nơi. ‘Chà!’ cậu reo lên. ‘Ta đã làm được! Chúng ta đã thoát khỏi rặng Emyn Muil! Tiếp theo là gì nhỉ, để tớ nghĩ. Biết đâu ta lại sắp mong được đi trên mặt đá rắn.’ Nhưng Sam không trả lời: cậu đang mải nhìn lên vách núi. ‘Mít đặc!’ cậu nói. ‘Cả thộn! Cuộn dây đẹp đẽ của mình! Nó đang bị buộc vào gốc cây trên kia, và ta thì đang ở dưới đáy. Ta đã để lại một lối xuống thật thuận tiện cho tên Gollum lẩn lút đó. Thậm chí ta có thể dựng cả biển hiệu để báo ta đang đi hướng nào! Tôi cứ nghĩ rằng mọi sự có vẻ khá dễ dàng.’ ‘Nếu cậu nghĩ ra được cách nào để ta vừa dùng sợi dây, vừa lấy lại nó lúc này, thì cậu cứ việc chuyển cái tên “mít đặc” sang cho tớ, hoặc bất cứ biệt danh nào mà Ông già gọi cậu,’ Frodo nói. ‘Cứ trèo lên và tháo dây ra, rồi lại trèo xuống đi, nếu cậu thích!’ Sam gãi đầu. ‘Không, tôi chả nghĩ ra được cách nào, cậu bỏ quá cho,’ cậu ta nói. ‘Nhưng tôi không muốn bỏ sợi dây lại tẹo nào, thật thế.’ Cậu mân mê đầu dây và giật nhẹ nó. ‘Thật khó để chia tay bất cứ thứ gì mà tôi mang từ vùng đất tiên đến đây. Có khi nó lại được chính tay Galadriel bện cũng nên. Galadriel,’ cậu lẩm bẩm và gục đầu buồn bã. Cậu ngước lên nhìn và kéo dây một lần chót như để giã biệt. Hai cậu ngạc nhiên không để đâu cho hết, khi sợi dây tuột xuống. Sam ngã sóng soài, và sợi dây dài màu xám trượt xuống trên người cậu. Frodo cười vang. ‘Ai buộc dây đó nhỉ?’ cậu trêu. ‘May là nó đã giữ chắc được chừng ấy thời gian! Cứ nghĩ đến lúc tớ đã phải phó mặc bản thân cho cái nút buộc của cậu!’ Sam không cười. ‘Tôi có thể không giỏi leo trèo, cậu Frodo ạ,’ cậu ta nói bằng một giọng tổn thương, ‘nhưng tôi biết rõ về dây dợ và nút thắt. Gia truyền trong nhà tôi, cậu có thể nói vậy. Ông nội tôi, rồi đến bác Andy, anh cả của Ông già tôi, bác ấy có một xưởng bện dây ở Tighfield trong nhiều năm. Và không ai có thể thắt cái dây quanh gốc cây chặt hơn tôi, trong vùng Shire hoặc ngoài vùng Shire.’ ‘Thế thì sợi dây hẳn đã bị đứt khi chà trên rìa đá, tớ nghĩ vậy,’ Frodo nói. ‘Tôi cược là không phải!’ Sam nói bằng một giọng còn tổn thương hơn nữa. Cậu đứng lên và kiểm tra đầu kia của dây. ‘Nó không bị đứt. Một vết sờn cũng không!’ ‘Nếu vậy, tớ e rằng chỉ có thể là cái nút,’ Frodo nói. Sam lắc đầu và không trả lời. Cậu tư lự lần sợi dây trong tay. ‘Cậu đoán thế nào cũng được, cậu Frodo,’ cuối cùng cậu ta nói, ‘nhưng tôi thì cho rằng sợi dây tự tháo ra – khi tôi gọi nó.’ Cậu cuộn nó lại và trìu mến xếp nó vào túi. ‘Dù gì thì nó cũng xuống đây rồi,’ Frodo nói, ‘và đó là điều cốt yếu. Nhưng giờ ta phải nghĩ xem làm gì tiếp theo. Đêm sắp xuống rồi. Các ngôi sao mới đẹp làm sao, và Mặt Trăng nữa!’ ‘Chúng làm ta thấy phấn chấn hơn, phải không?’ Sam nói và ngước lên nhìn. ‘Chúng là tiên đấy. Theo một kiểu nào đó. Và Mặt Trăng đang đầy lên. Không thấy chú ta từ một hai tối nay trong tiết trời mây mù. Chú ta đang bắt đầu chiếu sáng trưng đấy.’ ‘Phải,’ Frodo đáp. ‘Nhưng trăng sẽ chưa tròn trong vài ngày tới đâu. Tớ không nghĩ là ta nên thử vượt đầm trong ánh trăng khuyết.’ Dưới ánh đêm đầu tiên, họ khởi hành cho chặng tiếp theo của cuộc hành trình. Sau một lát, Sam ngoái nhìn lại đoạn đường mà họ đã đi qua. Miệng hẻm núi chỉ còn là một vết khía đen trên vách đá mờ mờ. ‘Tôi thấy mừng là ta đã lấy lại cuộn dây,’ cậu nói. ‘Ta sẽ đánh đố được tên cướp đường. Hắn cứ việc thử bàn chân bẩn thỉu đen đét của hắn trên đám gờ đá đó.’ Họ dò dẫm bước đi khỏi ngoại vi của vách núi, giữa một vùng hoang vu ngổn ngang sỏi đá xù xì, ướt và trơn trượt sau trận mưa to. Mặt đất vẫn dốc xuống tuồn tuột. Họ chưa đi được một quãng xa lắm thì bắt gặp một khe nứt lớn đột ngột mở toác ra đen ngòm trước chân họ. Nó không quá rộng, nhưng vẫn quá tầm để nhảy qua trong ánh nhập nhoạng. Họ cảm giác có thể nghe thấy tiếng nước chảy lục ục trong lòng nó. Nó uốn về phía tay trái của họ, hướng về bắc, quay trở lại rặng đồi, và chặn đường của họ ở hướng đó, ít nhất là khi đêm vẫn còn. ‘Tốt hơn hết là ta hãy thử đi vòng lại phía nam men theo vách đá, tôi nghĩ vậy,’ Sam nói. ‘Biết đâu ta lại tìm được một xó núi, hay một cái hang cũng nên.’ ‘Tớ cũng nghĩ vậy,’ Frodo đáp. ‘Tớ mệt lả rồi, tớ không cho rằng mình có thể bò toài giữa đống đá này cả đêm – dù rằng tớ ghét bị trì hoãn. Tớ ước gì ta có một con đường rõ ràng trước mắt: nếu được thế thì tớ sẽ đi theo cho đến khi gãy chân mới thôi.’ Họ men theo chân núi lởm chởm của rặng Emyn Muil không hề dễ dàng hơn. Sam cũng không tìm thấy xó xỉnh hay hốc núi nào để trú: chỉ có những dốc đá trơ trụi bị vách núi cau mày nhìn xuống, cái vách lại đang nhô lên, cao hơn và thẳng đứng khi họ quay trở lại. Cuối cùng, rệu rã, họ ngồi phịch xuống đất dưới bóng của một tảng đá nằm không xa chân vách đứng là bao. Họ ngồi tụm lại đó một lúc, rầu rĩ trong đêm lạnh lẽo, trong khi giấc ngủ chiếm dần lấy họ mặc dù họ làm hết sức để chống lại nó. Vầng trăng đã mọc cao và tỏa rạng. Ánh trăng mỏng manh sáng trắng rọi trên mặt đá và tràn trề trên thành vách núi buốt giá nhăn nheo, biến bóng đêm rộng lớn lù lù thành một màu xám nhạt ớn lạnh với những hình thù đen ngòm. ‘Chà!’ Frodo nói, đứng lên và quấn áo choàng chặt hơn quanh mình. ‘Sam, cậu ngủ đi một lát, lấy chăn của tớ nhé. Tớ sẽ đi lên đi xuống để canh gác.’ Đột nhiên, cậu sững lại, ngồi thụp xuống và nắm lấy cánh tay Sam. ‘Cái gì vậy?’ cậu thì thào. ‘Nhìn vách đá đằng kia kìa!’ Sam nhìn lên và thở rít vào qua kẽ răng. ‘Ssss!’ cậu nói. ‘Chính là hắn đấy. Là Gollum! Mèo vờn chuột! Thế mà tôi tưởng mình đã đánh đố được hắn bằng cái đoạn leo núi! Nhìn hắn xem! Như một con nhện gớm guốc đang bò trên tường.’ (Còn nữa) Người dịch: proudfoot Ảnh minh họa: sưu tầm
Lịch sử người Elf Bài viết này tập trung kể về cuộc thiên di của những tộc Elf lớn, và sự hình thành các vương quốc Elf xuất hiện trong The Lord of the Rings và The Hobbit ( Rivendell, Lothlorien, Mirkwood). Bài viết sẽ không đi sâu vào các sự kiện xảy ra trong Niên đại thứ Nhất, vốn đã được kể chi tiết trong The Simarillion. Sự hình thành, và Cuộc du hành vĩ đại về Valinor Thuở sơ khai, thế giới chưa có mặt trời mặt trăng. Khi Những đứa con đầu tiên của Illuvatar sắp thức giấc, các vị thần gấp rút gắn những ngôi sao lên bầu trời, để người Elf khỏi phải chìm trong bóng đêm. Người Elf thức giấc, và nhanh chóng nảy sinh tình yêu đặc biệt với ánh sao, thứ ánh sáng mà họ cho là êm dịu và thuần khiết. Melkor, chúa tể hắc ám đầu tiên, sớm biết về sự tồn tại của họ. Những truyền thuyết đầu tiên của người Elf kể về một kị sĩ ma quái bắt cóc những người đi quá xa vào rừng. Những người mất tích bị mang về Utumno và bị tha hóa thành Orc - những kẻ thù hung hãn nhất của người Elf về sau này. Orome - Kẻ săn bắn, vị thần của rừng cây - sớm nhận biết chuyện đang xảy ra. Thần mời ba đại diện của người Elf tới thăm Valinor, và dùng họ để thuyết phục người Elf lên đường về Valinor. Phần lớn dân Elf tham gia vào chuyến đi - sau này được gọi là Cuộc du hành vĩ đại. Tuy nhiên cũng có một số người ở lại, được gọi là các “Avari”. Những người này sống xa về phía Đông vùng Trung Địa, và lịch sử của họ ít khi được biết tới. Một nhóm Elf trên đường đi đã dừng chân ở dãy núi Misty Mountains, sống trong những khu rừng và thung lũng đầu nguồn dòng sông Anduin. Một số Avari cũng đến nhập chung với họ. Những người này sau này được gọi là Silvan Elf hoặc Wood Elf ( Elf Rừng). Họ lập nên những lãnh địa sau này trở thành vương quốc ở Mirkwood và Lothlorien. Một nhóm khác đi xa hơn, và dừng chân ở rìa phía tây của vùng Trung Địa - vùng đất Beleriand. Họ được gọi là Sindarin Elf ( Elf Xám). Những người này có nhiều liên hệ với Valinor hơn, và vì thế họ thông thái và cao quí hơn các Silvan Elf. Sau khi vùng Beleriand bị nhấm chìm xuống biển vì cuộc chiến trong Niên đại thứ nhất, những Sindarin Elf sống sót di chuyển về phía Đông. Một số người giành được quyền lãnh đạo các lãnh địa Silvan Elf: Thrainduil ở Mirkwood và Amber ở Lothlorien. Những người Elf vượt biển đến sống ở Valinor trở thành những người hùng mạnh, thông thái và cao quí nhất. Họ bao gồm 3 nhóm chính: Vanyar, Noldor, Teleri. Những cuộc chiến ở Trung Địa, và sự suy vong Sau một thời gian bị giam cầm ở Valinor, Melkor được thả ra. Hắn hãm hại vua của người Noldor Elf và cướp lấy 3 viên châu báu Simarillion. Quá tức giận, vị hoàng tử Noldor kế vị trái lệnh các vị thần, giết hại người Teleri Elf, cướp thuyền dẫn người của mình đuổi theo Melkor về vùng Trung Địa - kẻ mà giờ đây họ nguyền rủa bằng cái tên Morgoth. Mặt trời và mặt trăng được tạo ra, Loài Người thức giấc, Niên đại thứ Nhất bắt đầu. Trong 500 năm người Noldor liên kết với người Sindarin Elf và con người, đánh nhau với chúa tể hắc ám. Cuộc chiến kết thúc khi Morgoth bị các Valar bắt giữ và giam cầm vĩnh viễn, nhưng toàn bộ vùng Beleriand bị nhấm chìm xuống biển, người Noldor và Sindarin Elf thiệt hại phần lớn dân số. Một số theo các Valar về Valinor, một số ở lại Trung Địa và dựng nên các vương quốc mới. Niên đại thứ Hai, người Noldor Elf Trung Địa sống trên những vùng rộng lớn ở Lindon và Eregion. Vương quốc Eregion của người Elf, Moria của người Dwarf, Numenor của loài người từng có mối quan hệ thân thiết với nhau, tạo nên những ngày huy hoàng của Niên đại thứ Hai. Tuy nhiên một Chúa tể hắc ám mới xuất hiện. Sauron, vốn là một chỉ huy của Morgoth, đã lừa những người Elf của Eregion giúp hắn tạo ra những chiếc nhẫn. Với ma thuật của chúng, hắn làm tha hóa loài người, chia rẽ người Elf với người Dwarf, xây dựng cho mình một căn cứ riêng ở Mordor, tập họp các bộ lạc Orc. Sau một cuộc chiến dài hơi, Sauron tiêu diệt vương quốc Eregion. Những người Noldor Elf sống sót rút vào một thung lũng hẻo lánh, dựng nên Rivendell. Sau khi Numenor của loài người sụp đổ, những người sống sót quay về vùng Trung Địa dựng nên 2 vương quốc Arnor và Gondor. Họ liên kết với người Elf ở Lindon, Rivendell, Mirkwood, Lorien, người Dwarf ở Moria, lập một liên minh lớn chống lại Sauron. “Cuộc chiến của liên minh cuối cùng” - sau này nó được gọi như vậy - kéo dài 7 năm, khiến cho dân số người Elf càng sụt giảm thảm hại. Sau cuộc chiến, Elrond trở thành chúa tể Rivendell, và Galadriel cai trị Lothlorien. Niên đại thứ Ba bắt đầu. Thế giới đã bị tha hóa bởi cái ác, nhưng nhờ sức mạnh của ba chiếc nhẫn, Elrond và Galadriel vẫn duy trì được lãnh địa của mình phù hợp cho người Elf sinh sống. Cuối Niên đại thứ Ba khi Sauron cố quay lại, người Elf vẫn cố gắng tham gia vào các trận chiến nhưng với lực lượng có hạn - không quá vài ngàn người mỗi lần. Khi chiếc Nhẫn chúa bị phá hủy, sức mạnh của ba chiếc nhẫn Elf cũng biến mất. Những người cuối cùng lên tàu về Valinor hoặc biến mất dần trong những cánh rừng. Thế giới dần dần hoàn toàn thuộc về loài người.
Hôm nay đi dạo sách cũ phát hiện 1 cuốn Return of The King giá 30k, có ai muốn hốt ko nè ? Tại tính mua lần nguyên set nên cố kìm hãm sự sung sướng lại
cũng vì thời gian phim quá ngắn không thể kể chi tiết được nên bác thấy sự việc đơn giản hóa 1. Frodo cầm nhẫn vài tháng là quá lâu r, bác không thấy Boromir mới đi cùng hội cũng hơn tháng (còn không cầm nhẫn) mà đã nảy sinh lòng tham vô đối r 2. Gollum rất muốn cướp nhưng mà 2 ông Hobbit to cao hơn nó, Frodo lại còn có thanh Sting, Sam thì lúc nào cũng kè kè trông coi, cướp chỉ có hỏng việc thôi 3. Gollum không hề biết mục đích Frodo đến Mordor là gì, đến phần phim 3, khi mà vừa thoát hỏi hang nhện, Frodo mới nói cho Gollum rằng sẽ huỷ nhẫn thì Gollum không thể kiềm chế lao vào bóp cổ Frodo và bị Frodo đẩy xuống vực 4. Vì lí do 3 cộng thêm việc cảm động trước tấm lòng với Frodo nên Gollum mới tốt bụng vậy bạn ạ
Tại viết ko rõ làm nên bác hiểu nhầm . Có bác quote tui trả lơi ở page trước là Gollum biết, tui mới so sánh Frodo và Gollumn. Frodo mất 4 tháng đẫ quý cái nhẫn, Gollum toi mấy trăm năm nếu biết trước là đi hủy nhẫn thì sao ko cản cho được. Anw, thanks, coi lại phần 3 đúng đoạn đó rùi.
Mỗi lần đọc (lại) lịch sử người Elf mình lại thấy nó sầu thảm vô đối. Trong Silmarillion hầu như chẳng có chuyện nào của người Elf kết thúc có hậu cả. Ngọc Silmaril thì bị cướp, vua thì bị giết, nội tộc thì đâm chém lẫn nhau, Gondolin thì bị thiêu trụi, cháu chắt phản bội cha chú, hết Melkor đến lừa rồi lại Sauron đến lừa, orc thì đẻ ra đàn đàn lũ lũ, elf thì càng sống lâu càng chán đời
vậy mấy bác cho hỏi là sau sự kiện của Lotr thì bộ truyện cũng kết thúc à???? ý mình lá sau khi phá đc nhẫn chúa, và cá elf cuối cùng rời khỏi trung địa thì còn sự vụ gì nữa ko ??? mà còn dwarf thì sao?? họ sống chung với con người à???
Tự đi lên khám phá sẽ thấy thú vị hơn đó ! - - - Updated - - - Cho tới ngày cuối của thế giới, khi Morgoth trở về từ bóng tối kéo đến đại chiến hủy diệt thế giới và tất cả mọi giống loài cùng hát bài ca sáng thế một lần nữa