█ The Silmarillion - The Lord of the Rings █ The Rings of Power (29/08/2024)

Thảo luận trong 'Phim ảnh' bắt đầu bởi gdqt, 20/10/12.

?

7 Kỳ Quan Trung Địa

  1. Pillars of the Argonath

    17.9%
  2. Isengard

    14.4%
  3. Barad-dûr

    9.5%
  4. Minas Tirith

    60.2%
  5. Menegroth

    5.0%
  6. Gondolin

    14.4%
  7. Moria (Khazad-dûm)

    18.4%
  8. Khác

    3.5%
Multiple votes are allowed.
  1. proudfoot

    proudfoot Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    26/1/13
    Bài viết:
    249
    Nơi ở:
    Hobbiton
    Tiếp bản dịch The Lord of the Rings: The Two Towers.

    TẬP 2
    Hai Tòa Tháp

    QUYỂN BỐN

    Chương II (tiếp theo)
    Vượt Đầm Lầy



    [​IMG]


    ‘Nhưng đấy là từ thời đại trước hoặc xưa hơn nữa,’ Sam nói. ‘Người Chết không thể thật sự nằm bập bềnh ở đó được! Liệu đây có phải là một quỷ thuật sinh ra từ Vùng đất Hắc ám?’

    ‘Ai mà biết được? Smeagol không biết,’ Gollum trả lời. ‘Cậu không thể với tới họ, không thể chạm vào họ. Chúng ta đã thử một lần, phải, báu vật ạ, tôi đã thử một lần; nhưng không thể nào với tới họ được. Chỉ là những bóng hình trước mắt, có lẽ thế, không phải là những vật để chạm vào. Không, báu vật ạ! Tất cả đã chết.’

    Sam nhìn hắn ghê tởm và rùng mình lần nữa, cậu nghĩ rằng mình đoán được tại sao Smeagol lại cố với tới những tử thi. ‘Chà, tôi không muốn nhìn vào họ đâu,’ cậu nói. ‘Không bao giờ nữa! Ta có thể đi khỏi đây ngay lập tức không?’

    ‘Phải, phải,’ Gollum nói. ‘Nhưng chậm thôi, thật chậm. Hãy thận trọng! Nếu không, hobbit sẽ ngã xuống đó và nhập hội với Người Chết, rồi thắp lên những ngọn lửa ma trơi của riêng họ. Đi theo Smeagol! Đừng nhìn vào ánh lửa!’

    Hắn bò về phía bên phải, lần tìm một lối đi vòng qua cái hồ. Họ đi theo sát phía sau, khom lưng, thường xuyên dùng đến tay giống như hắn. ‘Chúng ta sẽ hóa thành ba Gollum nhỏ quý báu đi thành hàng mất thôi, nếu ta cứ tiếp tục như thế này,’ Sam nghĩ.

    Cuối cùng, họ đến được phần đuôi của cái hồ đen, và họ vượt qua nó, một cách đầy nguy hiểm, trườn bò hoặc nhảy từ bụi cỏ nổi bất trắc này sang bụi cỏ khác. Họ thường bị loạng choạng, đáp bằng tay xuống làn nước hôi tanh như một hầm chứa phân, cho đến khi họ nhuốm bùn và bẩn nhơ nhớp cho tới tận cổ, và người này bốc mùi trước mũi người kia.

    Sau một hồi lâu, khi đêm đã về khuya, họ tới được phần đất nền rắn trở lại. Gollum rít khẽ và lẩm bẩm gì đó với bản thân, nhưng có vẻ là hắn khá hài lòng: bằng một cách bí ẩn nào đó, bằng một cảm giác pha trộn của xúc giác và khứu giác, của kí ức mông lung về những hình thù trong đêm, hắn dường như biết được chính xác hắn đang ở đâu, và biết chắc về lối đi phía trước.

    ‘Ta đi tiếp thôi!’ hắn nói. ‘Hobbit tử tế ! Hobbit dũng cảm ! Rất, rất mệt, dĩ nhiên rồi ; chúng ta cũng mệt, báu vật ạ, tất cả chúng ta đều mệt lử ra. Nhưng chúng ta cần đưa cậu chủ ra khỏi đám lửa lừa lọc đó, đúng, đúng vậy, chúng ta phải làm thế.’ Cùng những lời này, hắn lại đi tiếp, gần như là phi nước kiệu, hướng về một lối ngách dài giữa hàng lau sậy cao vút, và họ cố vấp váp đi theo hắn nhanh nhất có thể. Nhưng ngay sau đó, hắn đột ngột dừng lại, đánh hơi không khí một cách nghi ngại, rít lên như thể hắn thấy bực bội hoặc tức giận trở lại.

    ‘Chuyện gì thế ?’ Sam hiểu nhầm những động thái này và càu nhàu. ‘Việc gì phải khụt khịt ? Mùi thối gần như đánh quỵ ta, kể cả khi ta bịt mũi. Ngươi bốc mùi, cậu chủ bốc mùi ; cả khu này bốc mùi.’

    ‘Phải, phải, và Sam cũng bốc mùi !’ Gollum đáp trả. ‘Smeagol tội nghiệp ngửi thấy hết, nhưng Smeagol ngoan ngoãn không nói gì. Gã chỉ giúp cậu chủ tử tế. Nhưng không phải chuyện đó. Không khí đang chuyển động, sắp có thay đổi. Smeagol đang băn khoăn, gã không thích chút nào.’

    Hắn lại đi tiếp, nhưng càng lúc càng bồn chồn, và thỉnh thoảng hắn lại đứng thẳng lên, vươn cổ cò ngó về phía đông và phía nam. Trong một chốc, hai hobbit không nghe được hoặc cảm nhận được điều gì đang làm phiền hắn. Rồi, bất thình lình, cả ba sững lại, cứng người lắng nghe. Với Frodo và Sam, hai cậu dường như nghe thấy văng vẳng lại một tiếng thét dài rền rĩ, chói tai, mỏng đét và độc địa. Họ run bắn lên. Cùng lúc đó, họ có thể bắt đầu nhận thức được sự khuấy động của không khí ; nó trở nên rất lạnh. Họ đứng đó, căng tai nghe ngóng, và nghe thấy một tiếng động như gió thổi tới từ xa. Ánh sáng tờ mờ đang chập chờn, tối dần rồi tắt hẳn.

    Gollum không cử động. Hắn đứng run lẩy bẩy và lắp bắp một mình, cho đến khi một cơn gió thốc tới họ, thổi gầm gừ và xuỵt xoạt trên dặm đầm lầy. Đêm đỡ tối hơn, đủ sáng để họ có thể thấy, hoặc gần như thấy, những mảng sương trôi dạt không hình thù, cuộn xoắn trên đầu họ và lướt qua họ. Họ nhìn lên, và thấy mây mù đang rẽ ra ; rồi, cao cao về phương nam, mặt trăng lấp lánh ló ra, trôi trên những vạt mây tơi tả bay bay.

    Trong thoáng chốc, quang cảnh khiến cho hai hobbit phấn chấn lên đôi chút ; nhưng Gollum rúm người lại, lẩm bẩm nguyền rủa gã Mặt Trắng. Rồi Frodo và Sam, trong khi đang mải nhìn trời và hít thở sâu làn khí trong lành, hai cậu nhìn thấy nó : một đám mây nhỏ bay tới từ rặng đồi đáng ghét ; một bóng đen đến từ Mordor ; một hình thù lớn có cánh và mang điềm gở. Nó lướt ngang mặt trăng, rồi bay đi về phía tây với một tiếng hét kinh hồn, với một tốc độ bỏ lại cả làn gió đằng sau.

    Họ ngã về phía trước, oằn người trên nền đất lạnh giá một cách vô thức. Nhưng cái bóng khủng khiếp đã chao cánh lượn trở lại, bay thấp hơn nữa, ngay trên đầu họ, đôi cánh ghê rợn của nó quét qua lớp không khí thối rữa của đầm lầy. Rồi nó đi mất, bay về phía Mordor với tốc độ của cơn thịnh nộ của Sauron ; đằng sau nó, cơn gió gầm lên xa dần, để lại Đầm Lầy Chết ảm đạm và trơ thếch. Vùng đất hoang trần trụi đến hút tầm mắt, trải tới tận dãy núi đầy đe dọa đằng xa, đang lấm tấm ánh trăng chập chờn.

    Frodo và Sam đứng dậy, giụi mắt, như những đứa trẻ thức giấc sau cơn ác mộng và nhận thấy màn đêm quen thuộc vẫn đang buông trên thế gian. Nhưng Gollum nằm im trên mặt đất như thể hắn đã bất tỉnh. Họ đánh thức hắn khá khó khăn, trong một chốc hắn không chịu ngẩng mặt lên mà quỳ thụp về phía trước bằng khuỷu tay, che đầu lại bằng hai bàn tay to bẹt dí.

    ‘Ma Nhẫn !’ hắn rên rỉ. ‘Ma Nhẫn cưỡi điểu ! Báu vật điều khiển bọn chúng. Chúng thấy tất cả, tất cả mọi thứ. Không chuyện gì có thể giấu được chúng. Ta nguyền rủa gã Mặt Trắng ! Và chúng kể hết mọi sự cho Hắn. Hắn nhìn thấy, Hắn biết được. Ach, gollum, gollum !’ Cho tới tận khi mặt trăng đã chìm vào phía tây, tít sau Tol Brandir, hắn mới trở dậy hoặc cử động trở lại.

    Kể từ lúc đó, Sam nghĩ rằng cậu cảm thấy một sự thay đổi trở lại trong Gollum. Hắn xun xoe và ra vẻ thân thiện hơn ; nhưng Sam ngạc nhiên bắt gặp vài cái nhìn bất thường trong mắt hắn, nhất là khi hắn nhìn Frodo ; và hắn càng ngày càng quay lại cung cách ăn nói cũ của hắn. Sam còn có một mối lo âu khác đang lớn dần. Frodo dường như rất mệt mỏi, mệt mỏi đến mức kiệt quệ. Cậu ta không nói năng gì, quả thực cậu ta gần như không mở miệng nói bao giờ; cậu ta không ca thán, nhưng cậu ta bước đi như một người vác nặng, mà gánh nặng cứ đầy lên mãi; và cậu ta lê bước theo họ, càng ngày càng chậm hơn, đến nỗi Sam thường xuyên phải bảo Gollum dừng lại để đợi cậu chủ đằng sau.


    [​IMG]


    Thực chất, với mỗi bước về phía cánh cổng của Mordor, Frodo thấy chiếc Nhẫn trên sợi dây chuyền quanh cổ mình càng trở nên nặng nề. Cậu bắt đầu cảm thấy nó như một quả cân thật sự, đang kéo cậu xuống đất. Nhưng cậu còn bị Con Mắt ám ảnh hơn nữa : cậu tự gọi nó như vậy. Không chỉ lực kéo của chiếc Nhẫn khiến cho cậu rúm người lại và bước đi lom khom. Con Mắt : cảm giác kinh khủng tăng dần về một tâm trí thù nghịch đang tung ra một quyền năng lớn để xuyên qua mọi mây mù, mọi mặt đất, xuyên qua xương thịt, hòng nhìn thấu cậu : để ghìm chặt cậu dưới cái nhìn chết chóc của nó, cậu trần trụi và không thể nhúc nhích. Tấm màn ngăn cách cậu với nó trở nên mỏng mảnh, thật yếu ớt và mỏng mảnh. Frodo biết đích xác cái tâm trí đó đang nằm ở đâu : đích xác như thể một người nhắm mắt có thể biết mặt trời đang nằm hướng nào. Cậu đang đối mặt với nó, và quyền lực của nó đang thình thịch trên trán cậu.

    Gollum có lẽ đang cảm thấy một điều tương tự. Nhưng hai hobbit không thể đoán được chuyện gì đang diễn ra trong quả tim khốn khổ của hắn, giữa áp lực của Con Mắt và sự cám dỗ của chiếc Nhẫn ở ngay kề, cùng với lời hứa vẹo vọ được nói ra trong nỗi sợ của xiềng xích lạnh buốt : Frodo không nghĩ gì đến chuyện đó. Đầu óc của Sam thì bận rộn lo cho cậu chủ, cậu không chú tâm cả đến đám mây đen đang phủ lên trái tim cậu. Cậu để Frodo đi trước cậu, và theo dõi chăm chú từng cử động của cậu ta, đỡ cậu ta khi cậu ta trượt ngã, và gắng động viên cậu ta bằng những lời vụng về.

    Khi ngày rốt cuộc đã lên, hai hobbit ngạc nhiên khi thấy rặng núi đáng ngại đã gần lại hơn trước rất nhiều. Không khí giờ đây sáng sủa hơn, lạnh hơn, và mặc dù vẫn ở xa, dãy tường thành của Mordor không còn là một đám mây đen đe dọa bên rìa của tầm nhìn nữa, mà đã trở thành những tòa tháp đen ngòm quắc mắt nhìn xuống vùng đất hoang buồn thảm. Dặm đầm lầy sắp kết thúc, lụi dần vào những tảng than bùn tàn dư và những mảng bùn khô rộng rạn nứt. Vùng đất phía trước dâng lên thành những dốc dài thoai thoải, cằn cỗi và không khoan nhượng, về phía sa mạc trước cánh cổng của Sauron.

    Khi ánh sáng xám vẫn còn, họ ngồi co ro dưới một tảng đá đen như những con trùng, lo sợ rằng mối kinh hãi có cánh sẽ bay qua và do thám họ với con mắt độc ác của nó. Phần còn lại của chặng hành trình là một cái bóng của nỗi sợ đang lớn dần, mà kí ức không tìm ra thứ gì khác để nương tựa. Họ trầy trật trên vùng đất nhọc nhằn không lối thêm hai đêm nữa. Không khí dường như trở nên chát chúa đối với họ, và tràn đầy một mùi hôi gay gắt khiến mũi họ tắc nghẹn và miệng họ khô rang.

    Cuối cùng, vào buổi sáng thứ năm kể từ khi họ đi với Gollum, họ dừng lại một lần nữa. Trước họ, thẫm lại trong rạng đông, dãy núi vòi vọi vươn cao thành những nóc nhà trời bằng mây khói. Những đèo ngang khổng lồ và rặng đồi vỡ vút ra từ chân núi, điểm gần nhất chỉ cách họ khoảng mười hai dặm. Frodo hãi hùng nhìn chung quanh. Dù Đầm Lầy Chết và những truông đất khô cằn Không người có dễ sợ đối với cậu, thì vương quốc trước mặt cậu mà ánh ngày đang dần soi tỏ còn đáng ghét hơn nữa. Ngay cả ở cái Hồ Tử Thi vẫn có ảo ảnh của mùa xuân xanh sắp sang ; nhưng ở đây, cả xuân lẫn hè đều không màng quay trở lại. Ở đây, không có sinh vật nào cả, thậm chí một bụi kí sinh trên rêu mục cũng không. Những vũng ao tù bị tro tàn và bùn nhão bít lại, trắng và xám nhờ nhợ, như thể rặng núi đã nôn mửa những cặn bã trong ruột nó xuống vùng đất. Những ụ cao đầy đá vỡ và sỏi bột, những đống đất to cháy xém và nhiễm độc đứng xếp hàng bất tận như một nghĩa địa bẩn thỉu, chầm chậm hiện hình trong ánh ngày miễn cưỡng.

    Họ đã tới vùng hoang tàn trước Mordor : một công trình trường tồn cho những lao động hắc ám của đám nô lệ của nó, trường tồn cả khi ý đồ của nó đã trở thành hư không ; một mảnh đất nhơ bẩn, bệnh tật đến mức không thể lành lại – trừ phi Biển cả tràn vào và gột sạch nó. ‘Tôi cảm thấy thật buồn nôn,’ Sam nói. Frodo không đáp lời.

    Họ đứng đó một lát, như những người sắp rơi vào giấc ngủ chập chờn ác mộng, họ cố cưỡng lại nó, dù họ biết rằng ngày chỉ đến sau đêm dài. Ánh sáng mở rộng ra và đanh lại. Những hầm hố tắc nghẹt và những gò đống nhiễm độc càng trở nên rõ ràng và gớm guốc hơn. Mặt trời lên cao, trôi giữa những đám mây và những làn khói dài, nhưng ngay cả ánh nắng cũng ô uế. Hai hobbit không hoan nghênh gì thứ ánh sáng này ; vì nó có vẻ không thân thiện, nó làm lộ họ trong khi họ không xoay xở gì được – những hồn ma nhỏ bé rúc rích đi lang thang giữa những đống tro tàn của Chúa tể Hắc ám.

    Quá mệt để đi tiếp, họ tìm một nơi để nghỉ lại. Họ ngồi xuống một lát, không nói năng gì, dưới bóng của một đống xỉ ; nhưng khói độc rò ra từ đó, tuồn vào cổ họng họ và khiến họ ngạt thở. Gollum là kẻ đầu tiên đứng lên. Hắn nhỏm dậy, phun phì phì ra và chửi rủa, rồi bò đi khỏi bằng tứ chi, không nói gì hoặc ngó ngàng gì đến hai hobbit. Frodo và Sam bò theo hắn, cho tới khi họ đến một cái hố rộng gần như tròn vành, bờ hố cao ở hướng tây. Nó rất lạnh lẽo và chết chóc, một hầm rác hôi thối với đám bùn nhầy nhợ nhiều màu đọng dưới đáy. Họ rúm người ngồi trong cái lỗ kinh khủng đó, hy vọng rằng nó sẽ chắn cho họ khỏi tầm nhìn của Con Mắt.

    Ngày chậm chạp trôi qua. Cơn khát cháy dày vò họ, nhưng họ chỉ dám uống vài giọt từ bầu nước mà họ đã rót đầy ở cái lạch, giờ đây họ nhớ lại, cái lạch và rãnh núi dường như là một nơi thanh bình và đẹp đẽ. Hai hobbit thay phiên nhau canh gác. Thoạt tiên, mặc dù rất mệt, cả hai đều không thể ngủ được ; nhưng khi mặt trời ở đằng xa đang lặn xuống những đám mây trôi chầm chậm, Sam ngủ thiếp đi. Đó là phiên Frodo gác. Cậu ngả lưng xuống bờ dốc của cái hố, nhưng cảm giác gánh nặng trên người cậu không vì thế mà giảm bớt. Cậu trông lên bầu trời điểm khói, và nhìn thấy những hình thù kì lạ, những bóng đen cưỡi ngựa, những gương mặt từ quá khứ. Cậu mất ý thức về thời gian, lúc mơ lúc tỉnh, cho tới khi cậu mụ mẫm đi.

    Sam đột nhiên thức giấc, cậu nghĩ rằng nghe thấy tiếng cậu chủ gọi. Trời đã tối. Không thể là tiếng Frodo gọi cậu, vì Frodo đã say ngủ, và đã trượt xuống gần đến đáy hố. Gollum ở gần cậu ta. Trong chốc lát, Sam nghĩ rằng Gollum đang cố đánh thức Frodo, nhưng rồi cậu nhận ra không phải vậy. Gollum đang tự nói chuyện. Smeagol đang tranh luận với một ý nghĩ nào đó trong đầu hắn, giọng hắn ở ý nghĩ kia rin rít và kèn kẹt hơn. Một ánh sáng xanh lục và một ánh tái nhợt thay phiên nhau trong mắt hắn, khi hắn đang nói.

    ‘Smeagol đã hứa,’ ý nghĩ đầu tiên nói.

    ‘Phải, phải, báu vật ạ’ có tiếng đáp lời, ‘chúng ta đã hứa : sẽ bảo vệ Báu vật, không để Hắn chiếm được nó – không bao giờ. Nhưng nó đang tiến gần lại Hắn, mỗi bước một gần. Bọn hobbit sẽ làm gì với nó, chúng ta tự hỏi, phải, chúng ta tự hỏi.’

    ‘Tôi không biết. Tôi không thể làm gì. Cậu chủ đang giữ nó. Smeagol đã hứa sẽ giúp đỡ cậu chủ.’

    ‘Phải, phải, hứa sẽ giúp đỡ chủ nhân : chủ nhân của Báu vật. Nhưng nếu chúng ta trở thành chủ nhân thì chúng ta có thể tự giúp mình, mà vẫn không thất hứa.’

    ‘Nhưng Smeagol đã nói rằng gã sẽ rất ngoan ngoãn. Hobbit tử tế ! Cậu ta tháo sợi dây tàn tệ ra khỏi chân Smeagol. Cậu ta ăn nói tử tế với tôi.’

    ‘Rất, rất tốt, phải không báu vật ? Hãy thật ngọt ngào, ngọt ngào như cá tươi, với chính chúng ta. Không làm hại đến cậu hobbit tử tế, tất nhiên rồi, không đâu.’

    ‘Nhưng Báu vật đang nắm giữ lời hứa của chúng ta,’ giọng Smeagol phản đối.

    ‘Thế thì đoạt lấy nó,’ giọng kia nói, ‘và tự ta hãy nắm giữ nó. Rồi chúng ta sẽ là chủ nhân, gollum ! Hãy bắt tên hobbit kia, tên hobbit xấu xa ngờ vực kia, bắt hắn phải bò lê, phải, gollum !’

    ‘Không hại đến cậu hobbit tử tế chứ ?’

    ‘Ồ không, nếu chúng ta không muốn thế. Nhưng dù sao, hắn ta vẫn là một Baggins, báu vật ạ, phải, một Baggins. Một tên Baggins đã đánh cắp nó. Hắn tìm thấy nó mà không nói gì, không một từ nào. Chúng ta căm ghét lũ Baggins.’

    ‘Không, không phải cậu Baggins này.’

    ‘Baggins nào thì cũng vậy. Tất cả những kẻ nắm giữ Báu vật. Chúng ta phải có nó.’

    ‘Nhưng Hắn sẽ thấy, Hắn sẽ biết. Hắn sẽ đoạt nó từ tay chúng ta !’

    ‘Hắn thấy. Hắn biết. Hắn nghe thấy chúng ta lập một lời hứa ngu ngốc – trái lại lệnh Hắn, phải. Hãy đoạt lấy nó. Bọn Ma Nhẫn đang truy tìm. Phải đoạt lấy nó.’

    ‘Không phải để đưa cho Hắn !’

    ‘Không đâu, cưng ạ. Nghe này, báu vật : nếu chúng ta có nó, chúng ta có thể chạy trốn, ngay cả trốn khỏi Hắn, phải không ? Biết đâu chúng ta lại trở nên hùng mạnh, mạnh hơn cả Ma Nhẫn. Chúa tể Smeagol ? Gollum Đại Đế ? Ngài Gollum ? Được ăn cá mỗi ngày, ba bữa một ngày, cá tươi từ biển lớn. Gollum Quý báu ạ ! Phải đoạt lấy nó. Chúng ta muốn có nó, chúng ta muốn có nó, chúng ta muốn có nó !’

    ‘Nhưng bọn chúng có tận hai thằng. Chúng tỉnh giấc rất nhanh, chúng sẽ giết ta mất,’ Smeagol than thở trong nỗ lực cuối cùng. ‘Không phải lúc này. Chưa đâu.’

    ‘Chúng ta muốn có nó ! Nhưng’ – rồi một quãng lặng dài, như thể một ý nghĩ mới xuất hiện. ‘Chưa đâu, hả ? Có lẽ là chưa. Mụ ta sẽ giúp. Mụ ta có thể, phải.’

    ‘Không, không ! Không phải cách đó !’ Smeagol rên rỉ.

    ‘Phải thế ! Chúng ta muốn có nó ! Chúng ta muốn có nó !’

    Mỗi lần ý nghĩ thứ hai cất tiếng, bàn tay dài của Gollum lại chầm chậm rờ tới, lần về phía Frodo, rồi rụt ngay lại khi Smeagol nói. Cuối cùng, cả hai cánh tay, với những ngón tay dài cong queo và co quắp, tiến về phía cổ cậu ta.


    [​IMG]


    Sam nằm yên, như bị cuộc đấu khẩu này thôi miên, nhưng cậu theo dõi từng cử động của Gollum trong khi đang nhắm hờ mắt. Trong đầu óc đơn giản của mình, cậu đã tưởng rằng cơn đói thông thường, sự thèm khát được ăn thịt hobbit là những hiểm nguy chính yếu đến từ Gollum. Lúc này, cậu nhận ra rằng không phải như vậy : Gollum đang cảm thấy tiếng gọi khủng khiếp của cái Nhẫn. Hắn là Chúa tể Hắc ám, dĩ nhiên rồi ; nhưng Sam tự hỏi Mụ ta là ai. Một đồng sự xấu xa nào đó mà tên khốn này đã kết giao trên chặng đường lang thang của hắn, cậu nghĩ vậy. Rồi cậu quên ngay chuyện đó, vì cuộc đấu khẩu đã kéo dài quá lâu, và bắt đầu trở nên nguy hiểm. Tứ chi cậu nặng chình chịch, nhưng cậu cố hết sức tỉnh dậy và ngồi lên. Một điều gì đó cảnh báo cậu rằng nên thận trọng và không để lộ ra rằng cậu đã nghe lỏm được cuộc tranh luận. Cậu thở hắt ra thật to và ngáp rõ dài.

    ‘Mấy giờ rồi ?’ cậu hỏi với giọng ngái ngủ.

    Gollum để lộ ra một tiếng rít dài giữa hai hàm răng. Hắn đứng dậy một lát, căng thẳng và đầy đe dọa, rồi hắn sụp xuống, ngã bằng cả tứ chi xuống và bò lên miệng hố. ‘Hobbit tử tế ! Sam tử tế !’ hắn nói. ‘Những cái đầu say ngủ, phải, cái đầu say ngủ ! Để Smeagol ngoan ngoãn thức canh hộ ! Nhưng trời tối rồi. Hoàng hôn đã tới. Đến lúc lên đường.’

    ‘Đúng lúc quá !’ Sam nghĩ thầm. ‘Và cũng đến lúc phải chia tay ngươi thôi.’ Nhưng cậu tự hỏi nếu lúc này thả Gollum ra thì có bớt nguy hiểm đi chút nào không. ‘Nguyền rủa hắn ! Mình mong hắn chết sặc cho rồi !’ cậu lẩm bẩm. Cậu loạng choạng đi xuống hố và đánh thức cậu chủ.

    Khá lạ là Frodo cảm thấy khỏe khoắn hơn. Cậu đã nằm mơ. Bóng đen hắc ám đã nhường chỗ cho một cảnh tượng tươi đẹp hơn trong giấc mơ của cậu, trên vùng đất bệnh tật này. Cậu không còn nhớ gì về cảnh đó, nhưng nhờ nó mà cậu cảm thấy tươi tỉnh và nhẹ nhõm hơn. Gánh nặng đã đỡ đè lên cậu. Gollum đón chào cậu như một con chó vui mừng. Hắn cười khúc khích và nói huyên thuyên, bẻ ngón tay dài răng rắc, và cào cào đầu gối cậu. Frodo mỉm cười với hắn.

    ‘Đi nào !’ cậu nói. ‘Ngươi đã dẫn đường cho chúng ta rất tốt và rất trung thành. Đây là chặng cuối rồi. Hãy đưa chúng ta tới Cánh cổng, và ta sẽ không yêu cầu ngươi đi xa hơn. Đưa chúng ta tới Cánh cổng, và ngươi có thể đi đâu tùy ý – miễn là không tới chỗ kẻ địch của chúng ta.’

    ‘Tới Cánh Cổng, hử ?’ Gollum nói rin rít, có vẻ ngạc nhiên và sợ hãi. ‘Tới Cánh Cổng, cậu chủ bảo thế. Phải, cậu ta bảo thế. Smeagol ngoan ngoãn làm theo lời cậu chủ, ồ, phải rồi. Nhưng khi chúng ta đến gần, chúng ta sẽ thấy thứ sắp thấy. Quang cảnh sẽ không đẹp chút nào. Ồ không ! Ồ không !’

    ‘Ngươi, đi thôi !’ Sam nói. ‘Đi luôn cho xong chuyện!’

    Trong hoàng hôn đang buông xuống, họ bò toài ra khỏi cái hố và chậm chạp len lỏi qua vùng đất chết chóc. Họ chưa đi được bao xa thì lại cảm thấy một lần nữa nỗi sợ hãi đã từng đến với họ khi bóng đen có cánh lướt trên đầm lầy. Họ dừng lại, nép mình trên mặt đất bốc mùi gớm ghiếc; nhưng họ không trông thấy gì trên bầu trời tối ảm đạm phía trên, và mối đe dọa nhanh chóng qua đi, rất cao trên đầu họ, có thể là đang vội vã trong một sứ mệnh khẩn cấp từ Barad-dûr. Sau một lát, Gollum nhỏm dậy và bò về phía trước, lẩm bẩm và run bắn.
    Khoảng một giờ sau nửa đêm, nỗi sợ lại đến với họ lần thứ ba, nhưng lần này có vẻ xa xôi hơn nữa, như thể nó bay cao trên cả những đám mây, hối hả hướng về phía Tây. Tuy vậy, Gollum không thể kiềm chế nổi cơn hoảng loạn, hắn tin rằng họ đang bị săn đuổi, rằng họ đã bị lộ.

    ‘Ba lần!’ hắn khóc rên lên. ‘Ba lần là một lời hăm dọa. Chúng cảm thấy được ta đang ở đây, chúng cảm thấy được Báu vật. Báu vật là chủ nhân của chúng. Ta không thể đi xa hơn theo lối này, không. Không ích gì, chẳng ích gì!’

    Những lời ân cần và dỗ dành không có tác động với hắn nữa. Chỉ cho tới khi Frodo cáu kỉnh ra lệnh cho hắn và đặt một tay lên chuôi gươm thì Gollum mới chịu ngồi dậy. Rốt cuộc, hắn gầm gừ đứng lên, rồi đi trước họ như một con chó vừa bị đánh.

    Họ loạng choạng đi tiếp trong thời khắc cuối mệt mỏi của buổi đêm, và cứ đi trong im lặng cho tới khi một ngày mới của nỗi sợ lại tiếp tục đến, đầu họ cúi xuống, không trông thấy gì, không nghe thấy gì ngoài tiếng gió đang rít lên trong tai họ.


    - Hết chương II -
    Người dịch: proudfoot @gamevn
    Ảnh minh họa: Sưu tầm


    ==============================

    Link file pdf của bản dịch Quyển trước luôn để ở đầu Trang 1 của topic, trong bài post của bác gdqt.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23/2/14
  2. redd3diem

    redd3diem Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    28/9/10
    Bài viết:
    37
    Hôm trước đang đọc dở trận mInas Tirith , hôm nay quên mất là ở page số bao nhiêu rồi, ai cho lại cái link đấy nhỉ :D
     
  3. proudfoot

    proudfoot Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    26/1/13
    Bài viết:
    249
    Nơi ở:
    Hobbiton
    Chỉnh sửa cuối: 23/2/14
  4. redd3diem

    redd3diem Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    28/9/10
    Bài viết:
    37
    à,ừ , quên mất :)) hôm nay đọc lại thì thấy trong truyện tả trận Minas Tirith tàn khốc , man rợ hơn hơn trong phim
     
  5. proudfoot

    proudfoot Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    26/1/13
    Bài viết:
    249
    Nơi ở:
    Hobbiton
    Nếu nói về fanpage facebook thì hồi trước hình như cũng có 1 trang rồi, cũng do mem nào đó trong topic giới thiệu:

    Theo mình thì ko nên lập nhiều facebook quá, chỉ nên có 1 trang chung,
    cộng đồng Tolkien ở VN ko phải là đông.
    Nhưng trang nào thì trang, admin phải là fan Tolkien thực sự và cần thường xuyên post bài :4cool_hungry:
     
    Chỉnh sửa cuối: 9/3/14
  6. redd3diem

    redd3diem Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    28/9/10
    Bài viết:
    37
    Ừ, đúng đấy , nhưng fan page hội yêu chúa tể nhẫn này đông member đấy chứ , để mình liên hệ với họ xem
     
  7. gin-1994

    gin-1994 Baldur's Gate Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    10/7/09
    Bài viết:
    41,947
    bản phác thảo sơ bộ của mình cho cái đồ án trên trường :d
    [spoil][​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG][/spoil]
     
  8. proudfoot

    proudfoot Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    26/1/13
    Bài viết:
    249
    Nơi ở:
    Hobbiton
    Trông đẹp phết nhỉ.
    Ảnh đầu tiên là Thranduil à?
    Con rồng nhìn hơi nhí nhảnh :D
     
  9. redd3diem

    redd3diem Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    28/9/10
    Bài viết:
    37
    Trông con rồng buồn cười quá :)))
     
  10. lastsamurai

    lastsamurai Chuyên viên tâm lý Nhân Viên Y Tế

    Tham gia ngày:
    22/8/05
    Bài viết:
    4,531
    Bạn cần tham khảo từ art book của phim không thì hẹn cafe mình cho bạn mượn xem qua, biết đầu có thêm ý mới
     
  11. gin-1994

    gin-1994 Baldur's Gate Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    10/7/09
    Bài viết:
    41,947
    thanks :d, bạn mình nó cũng có cuốn ảtbook phần 1 rồi, có lẽ sẽ mượn nó :))
    btw, con rồng do vẽ ẩu vì sắp trễ h, nếu làm đàng hoàng thì có lẽ sẽ nghiêm túc hơn =))
     
  12. legol

    legol Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    19/11/13
    Bài viết:
    13
    Trang này ai làm admin vậy, chẳng thấy đăng bài mấy, quảng cáo rầm rộ lên chứ bác
    Nói chung là chúa nhẫn thì thằng con trai nào chả thích
     
  13. lastsamurai

    lastsamurai Chuyên viên tâm lý Nhân Viên Y Tế

    Tham gia ngày:
    22/8/05
    Bài viết:
    4,531
    Sau sự xuất hiện của Thranduil thì số fan nữ cũng tăng đột biến và chưa dừng lại sau các phần hobbit
     
  14. proudfoot

    proudfoot Mr & Ms Pac-Man

    Tham gia ngày:
    26/1/13
    Bài viết:
    249
    Nơi ở:
    Hobbiton
    Tiếp bản dịch The Lord of the Rings: The Two Towers:

    TẬP 2
    Hai Tòa Tháp

    QUYỂN BỐN


    Chương III
    CÁNH CỔNG ĐEN ĐÓNG CHẶT


    Chặng đường của họ tới Mordor đã kết thúc trước khi một ngày mới lại lên. Dặm đầm lầy và hoang mạc đã ở sau họ. Phía trước họ, in bóng thẫm trên nền trời nhợt nhạt, một dãy núi hùng vĩ nhô cao đầu đầy hăm dọa.

    Phía tây Mordor, vùng đất tăm tối của Ephel Dúath, Rặng núi Bóng đêm trải ra, và về phía bắc, những đỉnh chóp đứt gãy và sống núi khô cằn của rặng Ered Lithui xám nhờ như tro. Nhưng ở nơi hai dãy giáp ranh, tạo nên một tường thành lớn bao quanh đồng bằng Lithlad và Gorgoroth thê lương, quanh biển hồ Núrnen khắc nghiệt ở chính giữa, hai dãy núi xòe những cánh tay dài về hướng bắc; và có một hẻm núi sâu ở giữa những cánh núi này. Đó là Cirith Gorgor, Hẻm Ma ám, cửa ngõ đi vào vùng đất của Kẻ Địch. Những vách đá cao hạ dần xuống ở hai bên, và từ miệng hẻm chìa ra hai rặng đồi dốc đứng, trọc lốc và đen đúa. Đứng trên chúng là Răng nanh Mordor, hai tòa tháp sừng sững. Thời xa xưa, sau khi Sauron bị đánh bại và tháo chạy, Người Gondor đã xây nên hai tòa tháp này vào thời thịnh trị của họ để đề phòng hắn âm mưu quay lại lãnh địa cũ. Nhưng Gondor dần suy tàn, và binh lính ngủ quên trên chiến thắng, hai tòa tháp bị bỏ hoang trong nhiều năm trời. Rồi Sauron quay trở lại. Giờ đây, hai tòa tháp canh đổ nát đã được tu sửa lại, chứa đầy quân binh, và luôn được đặt dưới một sự canh phòng cẩn mật. Đó là những mặt đá có lỗ hổng đen nhòm về phương bắc, phương đông tây, và mỗi lỗ hổng chứa đầy những con mắt không bao giờ nhắm lại.

    Chắn ngang miệng hẻm núi, Chúa tể Hắc ám đã xây nên một bức lũy đá từ vách bên này sang vách bên kia. Giữa lũy là một cánh cổng đơn bằng sắt, và trên bức tường có lỗ châu mai của nó, lính gác đi qua đi lại không ngớt. Dưới rặng đồi ở hai bên, vách đá bị khoan thành muôn vàn hang hốc: cả tổ Orc chui nhủi trong đó, chỉ chờ lệnh là túa ra như bầy kiến đen xông trận. Không kẻ nào có thể đi qua lối Răng nanh Mordor mà không cảm thấy bị chúng nghiến lại, trừ phi kẻ đó được chính Sauron triệu kiến, hoặc biết mật khẩu để mở Morannon, cánh cổng đen của vương quốc hắn.

    Hai hobbit tuyệt vọng nhìn tòa tháp và bức tường thành. Ngay từ xa, trong ánh sáng tờ mờ, họ đã có thể trông thấy chuyển động của đám lính đen ngòm trên mặt thành, và đội tuần tra trước cổng. Hai cậu nằm và ngó ra từ sau rìa của một hố đá trũng dưới cái bóng vươn dài của dãy đèo ngang cực bắc của Ephel Dúath. Từ chỗ hai cậu nấp cho tới cái chóp đen của tòa tháp gần nhất chỉ khoảng một phu-lông theo đường chim bay, bay trong bầu khí nặng trĩu này. Một làn khói mảnh lượn lờ quanh chóp, như thể lửa đang cháy âm ỉ trong quả đồi bên dưới.


    [​IMG]


    Ngày đã tới, và vầng dương đờ đẫn hấp háy trên sống núi vô hồn của rặng Ered Lithui. Rồi bất thình lình, những hồi kèn chói tai cất lên: chúng vọng tới từ tòa tháp canh, và có tiếng kèn đáp lại từ những đồn chốt xa ẩn náu trong rặng đồi; xa hơn nữa, mơ hồ nhưng trầm đục và bất tường, chúng dội tiếng trong vùng đất trũng sau tiếng tù và mạnh mẽ và tiếng trống lệnh của Barad-dûr. Một ngày mới kinh khủng của sợ hãi và nhọc nhằn lại đến với Mordor; lính canh đêm bị triệu về trong những hầm ngục và phòng tối của chúng, trong khi bọn lính gác ngày, dữ tợn với những cặp mắt hiểm độc, chúng hành quân tới vị trí. Ánh thép lấp loáng trên mặt thành.

    ‘Chà, đây rồi!’ Sam nói. ‘Đây là Cánh cổng, và tôi thấy có vẻ như chúng ta không thể tiến thêm được. Nếu Ông già mà trông thấy tình cảnh của tôi lúc này, hẳn ông sẽ có vài lời hay ho. Ông thường nói rằng tôi sẽ gặp một cái kết tồi tệ nếu tôi không dè chừng. Nhưng giờ đây, tôi không nghĩ rằng mình sẽ được nhìn lại ông nữa. Ông ấy sẽ không còn cơ hội để giễu Sam, ta bảo rồi mà: càng đáng giễu hơn. Tôi sẽ để ông ấy mắng mỏ thỏa thích chừng nào ông ấy còn sức, nếu tôi có thể thấy lại gương mặt già nua của ông một lần nữa. Nhưng tôi sẽ phải gột rửa ra trò để ông ấy nhận ra được tôi.’

    ‘Tớ cho rằng ta không cần hỏi đường đâu. Ta không thể tiến thêm – trừ phi ta xin bọn Orc cho đi quá giang.’

    ‘Không, không!’ Gollum nói. ‘Không ích gì. Ta không thể tiến thêm. Smeagol bảo vậy. Gã bảo: chúng ta tới Cánh cổng, rồi chúng ta sẽ thấy. Và chúng ta đang thấy đây. Ồ phải, báu vật ạ, chúng ta đang thấy. Smeagol đã biết là các hobbit không thể tiến thêm bằng lối này. Smeagol đã biết trước.’

    ‘Thế thì ngươi dẫn chúng ta đến đây làm cái ôn dịch gì?’ Sam gắt, cậu chẳng còn lòng dạ mà cư xử công bằng trong lúc này.

    ‘Cậu chủ đã bảo thế. Cậu chủ nói: dẫn chúng ta đến Cánh cổng. Thế nên Smeagol đã ngoan ngoãn nghe lời. Cậu chủ thông thái đã bảo thế.’

    ‘Ta đã nói vậy,’ Frodo nói. Gương mặt cậu nghiêm nghị và khắc khổ, nhưng kiên quyết. Người cậu lem bẩn, mặt cậu phờ phạc, má cậu tái đi vì mệt, nhưng cậu không còn co vai nữa, ánh mắt cậu rất mạch lạc. ‘Ta đã nói vậy, vì ta định tìm đường vào Mordor, và ta không biết đường nào khác. Thế nên ta sẽ tiến vào lối này. Ta không yêu cầu ai phải đi vào cùng ta.’

    ‘Không, không, cậu chủ!’ Gollum thốt lên, cào cào vào người cậu, có vẻ rất đau khổ. ‘Lối đó không ích gì đâu! Không ích gì! Đừng mang Báu vật tới cho Hắn! Hắn sẽ ăn thịt tất cả chúng ta, nếu Hắn có được nó, Hắn sẽ ăn thịt cả thế giới.
    Hãy giữ lấy nó, cậu chủ tử tế, và hãy đối tốt với Smeagol. Đừng để Hắn chiếm được nó. Hoặc cậu đi khỏi đây, đi tới những chỗ đàng hoàng, và trả lại nó cho Smeagol nhỏ bé. Phải, phải, cậu chủ: hãy trả lại nó, hử? Smeagol sẽ giữ nó an toàn; gã sẽ làm nhiều việc thiện, nhất là với các hobbit tử tế. Hobbit hãy trở về nhà. Đừng đi tới Cánh cổng!’

    ‘Ta được chỉ thị phải đi vào vùng đất của Mordor, và ta sẽ đi,’ Frodo nói. ‘Nếu chỉ có một lối này, thì ta sẽ đi lối này. Chuyện gì phải đến sẽ đến.’

    Sam không nói gì. Vẻ mặt Frodo khiến cậu hiểu rằng nói gì cũng vô ích. Và thực ra, ngay từ đầu cậu đã chẳng hy vọng gì nhiều vào việc này; nhưng cậu là một hobbit lạc quan, cậu thường không cần lắm tới hy vọng, chừng nào cậu chưa phải nghĩ tới tuyệt vọng. Lúc này đây, họ sắp tới cái kết nghiệt ngã. Nhưng cậu đã đồng hành với cậu chủ suốt cả chặng đường, đó là mục đích chính của cậu, và cậu sẽ tiếp tục đồng hành. Cậu chủ sẽ không đi vào Mordor một mình. Sam sẽ đi cùng cậu chủ - và họ sẽ bỏ lại Gollum bằng mọi giá.

    Tuy nhiên, Gollum không, chưa, có ý định rớt lại. Hắn quỳ mọp trước chân Frodo, vặn vẹo tay và nói rin rít. ‘Không phải lối đó, cậu chủ!’ hắn khẩn nài. ‘Có một lối khác. Ồ, phải, đúng thế. Một lối khác, tối hơn, khó tìm hơn, bí mật hơn. Nhưng Smeagol biết đường. Để Smeagol dẫn cậu đi!’

    ‘Một lối khác!’ Frodo nói nghi ngờ, nhìn xuống Gollum với ánh mắt dò xét.

    ‘Phảii! Phảii, đúng thế! một lối khác. Smeagol đã tìm ra nó. Hãy đi xem lối đó còn ở đấy không!’

    ‘Ngươi đã không nhắc đến một lối khác.’

    ‘Không. Vì cậu chủ không hỏi. Cậu chủ không nói cậu muốn gì. Cậu chủ không nói cho Smeagol tội nghiệp nghe. Cậu chỉ nói: Smeagol, đưa ta tới Cánh cổng – rồi tạm biệt! Smeagol có thể đi khỏi rất ngoan ngoãn. Nhưng bây giờ cậu lại nói: ta phải đi vào Mordor bằng đường này. Thế nên Smeagol rất sợ hãi. Gã không muốn đánh mất cậu chủ tử tế. Và gã đã hứa, cậu chủ bắt gã hứa, hứa sẽ giữ Báu vật được an toàn. Nhưng cậu chủ đang đưa nó tới trước Hắn, đưa thẳng tới Bàn tay Đen, nếu cậu chủ đi lối này. Nên Smeagol phải cứu cả hai, và gã nghĩ tới một lối khác, từ lâu lắm rồi. Cậu chủ tử tế. Smeagol ngoan ngoãn, luôn luôn giúp cậu.’

    Sam cau mày. Nếu ánh mắt mà có thể dùi lỗ được, thì chắc cậu đã dùi vài lỗ vào người Gollum. Tâm trí cậu đang đầy ngờ vực. Dáng điệu Gollum hoàn toàn có vẻ thật tâm đau khổ và lo lắng muốn giúp Frodo. Nhưng Sam đã nghe lỏm được cuộc tự nói chuyện của hắn, cậu khó lòng mà tin được rằng gã Smeagol bị quản chế có thể thắng lý gã kia: dù sao thì Smeagol đã không có tiếng nói cuối cùng trong cuộc đấu khẩu. Sam đoán rằng Smeagol và gã Gollum kia (mà trong đầu cậu gọi là gã Lẩn lút và gã Thối tha) đã đình chiến và tạm bắt tay với nhau: cả hai gã đều không muốn Kẻ Địch đoạt được chiếc Nhẫn, và đều không muốn Frodo bị bắt, đều muốn giữ cậu trong tầm mắt lâu nhất có thể - hoặc lâu nhất chừng nào gã Thối tha vẫn còn có cơ hội được chạm đến ‘Báu vật’ của gã. Thật sự có một lối khác để vào Mordor hay không, Sam thấy nghi ngờ.

    ‘Và không gã nào trong hai gã biết được cậu chủ định làm gì, đó là một điều tốt,’ cậu nghĩ bụng. ‘Nếu gã mà biết rằng cậu Frodo định hủy tiệt Báu vật của gã đi, một lần và mãi mãi, mình cuộc là sẽ sớm có phiền toái với gã. Dù sao, gã Thối tha kia rất khiếp sợ Kẻ Địch – và gã chịu lệnh của Hắn, hoặc đã từng chịu lệnh – chắc gã thà giao nộp chúng ta còn hơn là bị bắt quả tang giúp đỡ chúng ta; hơn là để Báu vật của gã bị nung chảy, có lẽ thế. Ít nhất là mình nghĩ vậy. Và hy vọng cậu chủ cũng sẽ cân nhắc chuyện này cẩn thận. Cậu ấy tinh khôn chả kém ai, nhưng cậu ấy từ tâm quá, bản chất cậu ấy là như vậy. Không Gamgee nào có thể đoán được cậu ấy sẽ làm gì.’

    Frodo không trả lời Gollum ngay. Trong khi những mối ngờ lướt qua cái đầu chậm chạp nhưng sắc bén của Sam, Frodo đứng nhìn dõi ra về phía vách đá tối tăm của Cirith Gorgor. Cái hố trũng mà họ đã nấp nằm bên sườn một quả đồi thấp; ở một khoảng cao hơn, một thung lũng như cái hào nằm giữa nó và dãy đèo ngang ngoại vi của rặng núi. Nền đen của tòa tháp canh phía tây đứng trong màn sương của thung lũng. Dưới ánh sáng ban ngày, có thể thấy rõ những con đường tụ về Cánh cổng của Mordor, xám xịt và bụi mù; một con đường uốn khúc về phương bắc; một con đường khác thu dần về hướng đông trong làn sương lơ lửng quanh chân núi Ered Lithui; một con đường thứ ba đi về phía cậu. Nó đột ngột ngoặt qua tòa tháp, tiến vào một khe núi hẹp và đi qua không xa dưới cái hố trũng mà cậu đang đứng. Nó rẽ về phía tây, bên phải cậu, men theo vai núi, rồi đi khuất về phương nam vào trong bóng tối sâu thẳm đang che phủ cả mặt tây của Ephel Dúath; sau tầm mắt của cậu, nó đi tiếp vào vùng đất hẹp giữa rặng núi và Dòng Sông Lớn.

    Trong khi đang dõi nhìn, Frodo nhận ra rằng có một sự xáo trộn và chuyển động lớn trên đồng bằng. Dường như có cả một đạo binh đang hành quân, dù phần lớn họ bị khuất sau đám hơi thối và khói tỏa dạt tới từ đám đầm lầy và hoang mạc phía xa. Nhưng đó đây, cậu bắt gặp ánh loang loáng của mũ trụ và mũi thương; trên mặt đất bằng cạnh những con đường, cậu có thể thấy nhiều kị sĩ đang phi trong đội hình. Cậu nhớ lại cảnh tượng mà cậu thấy từ xa trên đỉnh Amon Hen, chỉ vài ngày trước, mà giờ đây nó dường như đã từ nhiều năm trước. Và cậu biết rằng sự hy vọng đã dấy lên trong lòng cậu trong một giây phút sôi nổi chỉ là hão huyền. Hồi kèn không cất lên để nghênh địch, mà để nghênh đón. Đó không phải là cuộc tấn công vào Chúa tể Hắc ám từ binh lính Gondor, trỗi dậy như những bóng ma báo thù từ những nấm mồ danh dự đã bị vùi lấp từ lâu. Mà đó là Con Người của những tộc khác, từ vùng Eastlands rộng lớn, tập hợp theo lệnh triệu từ Chúa tể của chúng; những đạo binh đã hạ trại trước Cánh cổng của hắn từ đêm, và nay tiến vào để tăng thêm thanh thế vốn đang dâng cao của hắn. Frodo dường như đột nhiên nhận thức được đầy đủ sự nguy hiểm của nơi họ đang đứng, đơn độc, trong ánh ngày rạng dần, ngay gần mối đe dọa khổng lồ này, cậu nhanh chóng kéo chiếc mũ áo choàng xám mỏng mảnh lên che đầu, và bước xuống rãnh núi. Rồi cậu quay về phía Gollum.

    ‘Smeagol,’ cậu nói, ‘ta sẽ tin tưởng ngươi thêm một lần nữa. Thật ra thì ta cũng cần phải thế, và dường như số mệnh của ta là phải nhận sự trợ giúp từ ngươi, vào lúc mà ta ít trông đợi nhất, và số mệnh của ngươi là phải trợ giúp ta mặc dù ngươi đã dõi theo ta từ rất lâu với mục đích xấu. Cho đến giờ, ngươi đã tỏ ra xứng đáng, và ngươi đã giữ đúng lời hứa. Giữ đúng lời, ta thật sự nghĩ vậy,’ cậu nói thêm và liếc nhìn về phía Sam, ‘vì đã hai lần chúng ta nằm trong tay ngươi, và ngươi đã không làm hại đến chúng ta. Ngươi cũng đã không tìm cách đoạt lại vật mà ngươi vẫn tìm kiếm từ ta. Biết đâu lần thứ ba lại càng tốt hơn thế! Nhưng ta cảnh báo ngươi, Smeagol, ngươi đang gặp nguy.’

    ‘Phải, phải, cậu chủ!’ Gollum nói. ‘Nguy to ấy chứ! Xương cốt Smeagol đang run hết lên khi nghĩ đến nó, nhưng gã không bỏ chạy. Gã phải giúp cậu chủ tử tế.’

    ‘Ta không định nói về mối nguy chung của tất cả chúng ta,’ Frodo nói. ‘Ý ta là một mối nguy cho mình bản thân ngươi. Ngươi đã thề trên thứ mà ngươi gọi là Báu vật. Hãy nhớ lấy! Nó sẽ ràng buộc ngươi với lời hứa; nhưng nó cũng sẽ tìm cách bóp méo lời hứa để hại ngươi. Ngươi đang bị nó bóp méo rồi. Ngươi vừa để lộ ra cho ta thấy, một cách ngu ngốc. Ngươi nói Trả lại nó cho Smeagol. Đừng bao giờ nói lại lời đó! Đừng để ý nghĩ đó lớn lên trong đầu ngươi! Ngươi sẽ không bao giờ có lại nó. Nhưng sự khao khát có nó sẽ phản lại ngươi và đưa ngươi tới một kết cục tồi tệ. Ngươi sẽ không bao giờ có lại nó.
    Vào lúc cùng đường, ta sẽ phải đeo Báu vật vào tay, Báu vật từng chi phối ngươi từ lâu lắm rồi. Nếu ta ra lệnh cho ngươi lúc ta đang đeo Báu vật, ngươi sẽ phải phục tùng, dù ta có bắt ngươi phải nhảy từ vách đá xuống hay quăng mình vào biển lửa. Và ta sẽ ra lệnh như thế. Nên hãy cẩn thận, Smeagol!’

    Sam nhìn cậu chủ tán thành, nhưng cũng đầy ngạc nhiên: cậu chưa từng thấy vẻ mặt và giọng điệu của cậu chủ như vậy bao giờ. Sam từng luôn cho rằng lòng tốt của Cậu Frodo thân mến cao quá, đến nỗi có hơi mù quáng. Dĩ nhiên, cậu vẫn có một lòng tin mâu thuẫn nhưng kiên quyết rằng Cậu Frodo là một người khôn ngoan nhất trên thế gian (có thể trừ ra hai ngoại lệ là Bác Bilbo Già và Gandalf). Gollum, theo cách của hắn, và dễ lầm hơn vì hắn chỉ biết sơ họ, cũng mắc lỗi tương tự khi nhầm lẫn giữa lòng tốt và sự mù quáng. Dù sao đi nữa, lời nói vừa rồi làm hắn luống cuống và kinh hãi. Hắn nằm rúm dưới đất và không nói được gì ngoài cậu chủ tử tế.

    Frodo kiên nhẫn đợi một lát, rồi cậu nói tiếp, đỡ nghiêm khắc hơn. ‘Thôi nào, Gollum hoặc Smeagol tùy ngươi, hãy kể ta nghe về lối đi kia, và hãy cho ta biết, nếu được, có hy vọng gì ở lối đó không, đủ để chứng minh là ta cần phải từ bỏ cái lối mặc định này. Ta đang vội.’


    [​IMG]

    (Còn nữa)
    Người dịch: proudfoot @gamevn
    Ảnh minh họa: Sưu tầm
     
    Chỉnh sửa cuối: 2/3/14
  15. lehmanbear

    lehmanbear Kỹ sư gọi bưởi Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/12/10
    Bài viết:
    17,619
    Bắt đầu đọc thì đọc từ đâu hả bác?
    Đọc cái post 1 xong chẳng nhớ dc mấy, em muốn đọc bộ LotR trước thì mua sách nhã nam có nên ko?
     
  16. lastsamurai

    lastsamurai Chuyên viên tâm lý Nhân Viên Y Tế

    Tham gia ngày:
    22/8/05
    Bài viết:
    4,531
    https://www.facebook.com/hashtag/lotr?source=feed_text
     
  17. choidep123

    choidep123 Fire in the hole!

    Tham gia ngày:
    16/1/12
    Bài viết:
    2,938
    Nơi ở:
    Middle Earth
    Nếu không thích việt hóa tên nhân vật thì không nên mua,đọc english còn đỡ ức chế hơn
     
  18. lehmanbear

    lehmanbear Kỹ sư gọi bưởi Lão Làng GVN

    Tham gia ngày:
    12/12/10
    Bài viết:
    17,619
    Em đọc dc TA thì em đã ko hỏi:9cool_pudency:
     
  19. redd3diem

    redd3diem Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    28/9/10
    Bài viết:
    37
    Uhm, bên fan page ít post bài quá , có lẽ là do họ bận. Quả thật là muốn phân bổ thời gian để làm hết được mọi việc là không dễ.... nhưng rồi cũng phải đẩy mạnh PR lên thôi. Trang thegioiTolkien có một loạt bài mới đây, mọi người vào xem rồi PR giúp mình.

    http://thegioitolkien.wikia.com/wiki/Main_Page
     
  20. redd3diem

    redd3diem Youtube Master Race

    Tham gia ngày:
    28/9/10
    Bài viết:
    37
    Vậy thì đọc cũng được đấy, trừ 1 số đoạn với tên riêng dịch kiểu Hán Việt nghe không quen thì còn đâu đọc cũng hay lắm, dù gì thì đọc tiếng Việt là tiếng mẹ đẻ thì nó vẫn vào hơn mà lại lên cả khả năng viết của mình nữa. Có 2 phần rồi đấy, mỗi người hình như tầm 80k, cũng chả đắt đâu mà. Toàn người đi làm rồi, so ra thì chả đáng bao nhiêu.
     

Chia sẻ trang này