bài nóng hổi về Cirdan và Glorfindel đây mọi người , những nhân vật người Elves thời xưa phải công nhận là rất hay đấy. http://thegioitolkien.wikia.com/wiki/Glorfindel http://thegioitolkien.wikia.com/wiki/Cirdan
Dìm hàng Glorfindel ko thể chịu được đùa, đầu tiên tưởng Glorfindel trong phim là ông này cơ, ít ra là trông cũng chấp nhận được hơn. Xong sang Hobbit thì lại thà đưa Lindir vào chứ không đưa Glorfindel :/
Chắc không đâu, vì nếu muốn đưa vào thì đã để người ra tiếp đón gandalf ở Rivendell là Glorfindel rồi chứ không phải là Lindir. Cirdan thì càng không , quá già
Tiếp bản dịch The Lord of the Rings: The Two Towers, đoạn này Sam khá phũ với Gollum, hắn ghét Sam cũng phải ^^ TẬP 2 Hai Tòa Tháp QUYỂN BỐN Chương IV (tiếp theo) CHUYỆN GIA VỊ VÀ MÓN THỊT THỎ HẦM Sam gom những nhánh dương xỉ khô nhất lại thành đống, rồi đi lần theo bờ đất để thu thập một bó những cành cây và gỗ vụn ; cành tuyết tùng rơi từ cái cây ở trên đỉnh đã cho cậu một mớ củi khá tốt. Cậu cắt bỏ ít cỏ ở chân của bờ đất ngay bên ngoài bụi dương xỉ, rồi tạo thành một hố nông và đặt củi vào trong đó. Cậu vốn khéo tay với đá lửa và bùi nhùi, nên chẳng mấy chốc cậu đã nhóm được một ngọn lửa nhỏ. Nó hầu như không tạo khói, nhưng tỏa ra một mùi dễ chịu. Cậu đang cúi người che đám lửa và nuôi lửa bằng những thanh củi chắc hơn, khi Gollum quay trở lại, cẩn thận bưng hai chiếc xoong và lẩm bẩm một mình. Hắn đặt xoong xuống, rồi đột nhiên nhìn thấy Sam đang làm gì. Hắn rít khẽ lên một tiếng the thé, có vẻ hắn vừa giận dữ lại vừa sợ hãi. ‘Ach ! Sss – không!’ hắn kêu lên. ‘Không ! Hobbit ngớ ngẩn, ngu ngốc, phải, ngu ngốc ! Không được làm thế !’ ‘Không được làm gì ?’ Sam ngạc nhiên hỏi. ‘Không được nhóm lưỡi lửa đỏ gớm guốc này,’ Gollum vẫn rít lên. ‘Lửa, lửa ! Rất nguy hiểm, phải, đúng thế. Nó thiêu đốt, nó giết chóc. Và nó sẽ khiến kẻ thù đến đây, phải, thế đấy.’ ‘Ta không nghĩ thế,’ Sam đáp. ‘Ta không cho rằng kẻ thù sẽ thấy, nếu ngươi không nhóm bằng củi ướt và khiến nó bốc khói mù mịt. Nhưng kể cả nếu kẻ thù thấy, mặc kệ chúng. Dù thế nào thì ta cũng sẽ mạo hiểm một phen. Ta sẽ ninh hai con thỏ này.’ ‘Ninh thỏ !’ Gollum ré lên bất mãn. ‘Phá hỏng món thịt tươi ngon mà Smeagol đã để dành cho cậu, Smeagol ốm đói tội nghiệp ! Để làm gì cơ chứ ? Ninh để làm gì, hở hobbit ngu ngốc ? Thỏ non, thỏ mềm, thỏ ngọt lịm. Ăn đi, ăn chúng đi !’ hắn vồ lấy con thỏ ở gần nhất đã được lột da và đang nằm cạnh đống lửa. ‘Nào, nào !’ Sam vội nói. ‘Mỗi người một kiểu riêng. Bánh mỳ của chúng ta làm ngươi hóc, thì thịt thỏ sống khiến ta hóc. Nếu ngươi đưa thỏ cho ta thì nó đã thuộc về ta, ta có thể nấu thế nào tùy ý nếu ta thích nấu, rõ nhé. Và ta quả là thích nấu. Ngươi không cần xem. Đi đi và bắt một con khác mà ăn theo kiểu ngươi – ở nơi nào đó kín đáo và ngoài tầm mắt của ta. Như vậy thì ngươi sẽ không phải nhìn thấy ngọn lửa, còn ta không phải nhìn thấy ngươi, và cả hai chúng ta sẽ được khoan khoái. Ta sẽ đảm bảo cho đám lửa không gây khói, nếu điều đó làm ngươi yên tâm hơn.’ Gollum vừa rút đi vừa càu nhàu, và bò vào trong bụi dương xỉ. Sam bận rộn với hai cái xoong. ‘Thứ mà hobbit cần với món thịt thỏ,’ cậu tự nói chuyện, ‘là chút lá thơm và rau củ, nhất là khoai – rồi bánh mỳ nữa. Lá gia vị thì chúng ta dễ chừng có thể kiếm được.’ ‘Gollum!’ cậu dịu giọng gọi. ‘Quá tam ba bận. Ta cần thêm ít lá.’ Gollum thò đầu ra khỏi bụi dương xỉ, nhưng cái nhìn của hắn không hề thân thiện hay tỏ ra muốn giúp đỡ. ‘Chỉ cần vài lá nguyệt quế, một nhúm ngải đắng và cỏ xạ hương là ổn, trước khi nước sôi,’ cậu nói. ‘Không !’ Gollum trả lời. ‘Smeagol không vui chút nào. Và Smeagol cũng không ưa các loại lá mùi. Gã không ăn cỏ hay rễ củ, không đâu báu vật ạ, trừ phi hắn ốm meo mốc hoặc sắp chết đói, Smeagol tội nghiệp.’ ‘Smeagol sẽ phải nhúng nước nóng khi nồi nước này sôi, nếu gã không làm theo những gì được yêu cầu,’ Sam đe. ‘Sam sẽ dí đầu gã vào nồi, phải, báu vật ạ. Và ta sẽ bắt gã phải đi tìm cà rốt và củ cải, cả khoai nữa, nếu giờ đang là mùa. Ta cược là có rất nhiều món hay ho mọc hoang ở vùng đất này. Ta sẵn sàng đánh đổi nhiều thứ để lấy nửa tá khoai.’ ‘Smeagol sẽ không đi, ồ không báu vật ạ, lần này thì không,’ Gollum rít lên. ‘Gã rất sợ sệt, và gã rất mệt, còn hobbit này thì không tử tế, không tử tế chút nào. Smeagol sẽ không bỏ công khó nhọc đi tìm rễ cây và cà rốt và – khoai. Khoai gì, báu vật, khoai gì hở?’ ‘Khoai – tây,’ Sam nói. ‘Món khoái khẩu của Ông già, và một món tốt hiếm có để lấp đầy dạ dày rỗng. Ngươi sẽ không tìm thấy đâu, nên không cần phải khó nhọc. Nhưng hãy làm một Smeagol ngoan ngoãn và mang lá gia vị về cho ta, ta sẽ nghĩ tốt hơn về ngươi. Không những thế, nếu ngươi sửa đổi hạnh kiểm, và giữ vững nó, một ngày nào đó ta sẽ nấu khoai tây cho ngươi ăn, thật đấy: cá rán giòn và khoai tây chiên, do S.Gamgee phục vụ. Ngươi sẽ không thể cưỡng lại được.’ ‘Có chứ, chúng ta sẽ cưỡng lại được. Phá hỏng món cá tươi, làm nó cháy xém! Đưa cá cho tôi ngay bây giờ, cậu cứ giữ lại đám khoai tây chiên buồn nôn!’ ‘Ôi, ngươi thật là hết thuốc chữa,’ Sam nói. ‘Đi ngủ đi!’ Cuối cùng, cậu cũng tự tìm được những thứ mà cậu muốn; nhưng cậu không phải đi xa lắm, không đi khuất khỏi nơi mà cậu chủ vẫn đang nằm ngủ. Sam ngồi đăm chiêu chăm đụn lửa trong một lát, cho đến khi nồi nước sủi bọt. Ánh sáng ban ngày rạng dần, không khí trở nên ấm áp; làn sương sớm tan khỏi mặt cỏ và cành lá. Chẳng mấy chốc, món thịt thỏ được cắt thành miếng đã sắp sôi trong xoong với chùm lá gia vị. Thời gian trôi qua, Sam bắt đầu gà gật. Cậu để nồi thịt tự liu riu trong gần một giờ, thỉnh thoảng lại lấy dĩa xiên thử, và nếm nước hầm. Khi cậu thấy món thịt đã nhừ, cậu nhấc xoong ra khỏi lửa, và bò tới chỗ Frodo. Frodo mở hé mắt khi Sam đứng cạnh cậu ta, rồi cậu ta tỉnh dậy khỏi giấc mơ: lại một giấc mơ hiền lành và không nhớ nổi về hòa bình. ‘Xin chào, Sam!’ cậu ta nói. ‘Không nghỉ ngơi à ? Có chuyện gì chăng? Mấy giờ rồi ?’ ‘Vài tiếng quá bình minh thôi,’ Sam đáp, ‘và gần tám rưỡi theo giờ Shire, có lẽ thế. Nhưng không có chuyện gì đâu. Tuy vậy, tôi cũng chưa gọi thế là ‘‘ổn’’ : không rau, không hành, không khoai. Tôi có ít thịt hầm cho cậu đây, và nước súp nữa, cậu Frodo. Ráng ăn nhiều. Cậu phải húp bằng cái cốc của cậu vậy, hoặc húp thẳng từ xoong, khi nào nó nguội bớt. Tôi không mang theo cái bát nào, hoặc đồ gì tử tế cả.’ Frodo ngáp và duỗi chân tay. ‘Đáng nhẽ cậu nên nghỉ ngơi thì hơn, Sam,’ cậu ta nói. ‘Và nhóm lửa cũng hơi nguy hiểm ở vùng này nữa. Nhưng tớ quả thực thấy đói. Hmm ! Tớ đang ngửi thấy thì phải ? Cậu hầm cái gì thế ?’ ‘Một món quà từ Smeagol,’ Sam trả lời : ‘một cặp thỏ non ; mặc dù tôi nghĩ là Gollum đang tiếc rẻ đấy. Nhưng không có gì để nấu kèm cả, trừ ít lá lẩu.’ Sam và cậu chủ ngồi sát bụi dương xỉ, xì xụp ăn món thịt hầm từ cái xoong, dùng chung cái dĩa cũ và chiếc thìa. Họ tự thưởng cho mình nửa chiếc bánh elf mỗi người. Đó là cả một bữa tiệc. ‘Wheew ! Gollum này !’ Sam gọi và khẽ huýt sáo. ‘Thôi nào ! Đổi ý vẫn còn kịp đấy. Còn một ít trong nồi, nếu ngươi muốn nếm thịt thỏ hầm.’ Không có tiếng đáp lời. ‘Oh, chà, tôi đoán là hắn đã chuồn đi kiếm thứ gì cho bản thân hắn. Ta ăn nốt vậy,’ Sam nói. ‘Rồi cậu phải ngủ chút đi,’ Frodo nói. ‘Cậu đừng đi chỗ khác trong lúc tôi ngủ đấy nhé, cậu Frodo. Tôi chưa tin tưởng hắn lắm. Gã Thối tha – ý tôi là gã Gollum xấu tính, nếu cậu hiểu – vẫn còn hiện diện rất nhiều trong hắn, và gã đang trỗi dậy. Tôi không biết liệu hắn có muốn thít cổ tôi vào lúc này hay không. Tôi và hắn đang không được hòa hảo cho lắm, và hắn không hài lòng về Sam, ồ không báu vật ạ, không hài lòng chút nào.’ Họ ăn nốt, rồi Sam đi ra dòng suối để rửa nồi niêu. Khi cậu đứng lên để quay về, cậu nhìn ngược lại bờ dốc. Vào lúc đó, cậu thấy mặt trời đã mọc thoát ra khỏi đám sương khói, hoặc bụi mù, bóng tối, hoặc thứ gì đại loại thế, giăng ở hướng đông, và mặt trời tỏa ra những tia nắng vàng xuống cây cối và trảng cỏ xung quanh cậu. Rồi cậu để mắt đến một cuộn khói mảnh xoắn ốc màu lam hơi xám, hiện rõ lên trong ánh nắng, bốc lên từ một bụi rậm phía trên cậu. Cậu kinh hãi nhận ra rằng đó chính là khói từ đụn lửa nấu bếp của cậu, mà cậu đã quên không dập đi. ‘Không xong rồi ! Không ngờ nó lại hiện rõ ra như thế !’ cậu lẩm bẩm, và bắt đầu vội vã quay trở lại. Đột nhiên cậu dừng bước và lắng tai nghe. Cậu vừa nghe thấy tiếng huýt sáo, hay là không nhỉ? Hay đó là tiếng của một loài chim lạ ? Nếu là tiếng huýt sáo, thì nó không tới từ hướng Frodo. Đó, lại có tiếng nữa từ một hướng khác ! Sam bắt đầu chạy hết tốc lực lên dốc. Cậu nhận ra rằng một cành củi nhỏ khi cháy đến khúc cuối đã bén lửa vào nhánh dương xỉ ở bên cạnh đụn lửa, và đám dương xỉ cháy lan ra khiến cho thảm cỏ âm ỉ bắt lửa. Cậu vội giậm chân cho tắt lửa, tãi tro ra, và phủ cỏ đất lên cái hố. Rồi cậu đi rón rén về phía Frodo. ‘Cậu có nghe thấy một tiếng huýt sáo, và một tiếng nữa giống như lời đáp không ?’ cậu hỏi. ‘Vài phút trước. Tôi mong rằng đó chỉ là tiếng chim, nhưng thực ra không giống lắm : ai đó đã bắt chước tiếng chim thì đúng hơn, tôi nghĩ vậy. Và tôi e rằng đám lửa của tôi đã bốc khói. Giờ, nếu tôi ẩu đoảng mang phiền phức tới cho chúng ta, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Có lẽ cũng chẳng có cơ hội mà tự tha thứ nữa !’ ‘Yên nào!’ Frodo thì thào. ‘Tớ nghĩ là tớ nghe thấy tiếng nói.’ Hai hobbit buộc túi hành lý nhỏ lại, chuẩn bị sẵn sàng để bỏ trốn, rồi họ bò vào sâu trong bụi dương xỉ. Ở đó, họ núp mình lắng nghe. Không nghi ngờ gì nữa, có tiếng nói. Những giọng nói trầm và bí mật, nhưng ở khá gần, và đang tiến đến gần hơn. Rồi đột nhiên, có một giọng nói ở ngay cạnh họ. ‘Đây! Đây là nơi mà khói bốc lên!’ giọng đó nói. ‘Chúng ở ngay đây thôi. Trong bụi dương xỉ, không nghi ngờ gì. Ta sẽ quây chúng lại như thỏ trong bẫy. Rồi ta sẽ tra ra được chúng là loài gì.’ ‘Phải, và chúng biết những gì nữa!’ một giọng thứ hai nói. Bốn người đàn ông sải bước tới cùng một lúc từ các hướng khác nhau. Bỏ chạy hoặc ẩn nấp không còn có tác dụng gì nữa, Frodo và Sam nhỏm dậy, quay lưng lại nhau và rút thanh gươm nhỏ ra. Nếu hai hobbit kinh ngạc vì những gì họ nhìn thấy, thì kẻ vây bắt họ dường như còn kinh ngạc hơn. Bốn Con Người cao lớn đứng đó. Hai người cầm trong tay cây giáo có mũi rộng và sáng. Hai người cầm cung lớn, cao gần bằng họ, với ống tên lớn có mũi tên dài, lông đuôi tên màu lục. Cả bốn người đều đeo kiếm bên mình, họ ăn vận màu lá và màu đất với nhiều tông khác nhau, để có thể bước đi trên trảng cỏ của Ithilien mà không bị phát hiện. Tay họ đi găng xanh, gương mặt họ được che kín và trùm mũ màu lục, chỉ để hở cặp mắt, những đôi mắt rất tinh và sáng. Frodo nghĩ ngay đến Boromir, vì những Người này khá giống chàng về vóc dáng và y phục, và trong cách họ nói chuyện. ‘Ta không tìm thấy những gì mà chúng ta đang tìm,’ một người nói. ‘Nhưng nhìn xem chúng ta đã tìm được gì?’ ‘Không phải Orc,’ một người khác nói, buông chuôi kiếm ra, người này đã nắm lấy chuôi kiếm khi anh ta nhìn thấy thanh Sting ánh lên trong tay Frodo. ‘Elf?’ người thứ ba lưỡng lự hỏi. ‘Không! Không phải Elf,’ người thứ tư nói, người cao nhất, và có vẻ là trưởng nhóm của họ. ‘Elf không đi lại trong Ithilien vào thời nay. Và các Elf rất đẹp đẽ đáng ngắm nhìn, dân gian nói vậy.’ ‘Ý anh là chúng tôi không đẹp như Elf, theo tôi hiểu,’ Sam nói. ‘Cảm ơn, tử tế lắm. Và khi nào các anh bàn cãi xong về chúng tôi, có thể các anh sẽ cho tôi biết các anh là ai, và tại sao các anh không để cho hai khách bộ hành mệt nhoài được yên.’ Người cao lớn trong bộ áo màu lục phá lên cười cả quyết. ‘Ta là Faramir, Đại úy của Gondor,’ anh ta nói. ‘Nhưng vùng đất này không có khách bộ hành: chỉ có thuộc hạ của Tòa tháp Hắc ám, hoặc là của Tòa tháp Trắng.’ ‘Nhưng chúng tôi không thuộc về cả hai,’ Frodo nói. ‘Và chúng tôi quả thật là khách bộ hành, bất kể Đại úy Faramir có nói thế nào đi nữa.’ ‘Thế thì hãy mau khai báo danh tính của các người, và mục đích của các người,’ Faramir nói. ‘Chúng ta còn nhiều việc, và đây không phải là lúc, hoặc nơi chốn, để chơi đố hoặc thương thảo. Nào! Kẻ thứ ba trong hội của các người đâu?’ ‘Kẻ thứ ba?’ ‘Phải, gã lẩn lút mà chúng ta đã nhìn thấy khi hắn đang vục mặt vào cái hồ ở dưới kia. Hắn có bề ngoài khá dơ dáy. Một chủng loại do thám của bọn Orc, ta đoán thế, hoặc một sinh vật thuộc về chúng. Nhưng hắn đã lẩn trốn được khỏi bọn ta nhờ mánh lới nào đó.’ ‘Tôi không biết hắn đang ở đâu,’ Frodo đáp. ‘Hắn chỉ là một gã đồng hành mà chúng tôi tình cờ gặp trên đường; và tôi không chịu trách nhiệm về hắn. Nếu các anh bắt gặp hắn, hãy nương tay với hắn. Đưa hắn, hoặc chỉ cho hắn tới chỗ bọn tôi. Hắn chỉ là một sinh vật lang thang khốn khổ, nhưng tôi cũng trông chừng hắn trong một quãng thời gian. Về phía chúng tôi, chúng tôi là Hobbit của vùng Shire, xa về phía Tây và Bắc, sau rất nhiều dòng sông. Tên tôi là Frodo, con trai của Drogo, đi cùng tôi là Samwise, con trai của Hamfast, một hobbit đáng kính trọng giúp việc cho tôi. Chúng tôi đã đi một chặng đường dài – từ Rivendell tới, hoặc Imladris như nhiều người vẫn gọi.’ Tới đây, Faramir giật mình và bắt đầu chú tâm hơn. ‘Chúng tôi có cả thảy bảy người đồng hành: một người đã ra đi ở Moria, chúng tôi rời khỏi những người còn lại ở Parth Galen phía trên thác Rauros: trong số đó có hai cậu thuộc loài chúng tôi; một Người Lùn, một Elf, và hai Con Người. Đó là Aragorn; và Boromir, anh ấy nói rằng anh ấy tới từ Minas Tirith, một thành phố ở phương Nam.’ ‘Boromir!’ cả bốn người đều kêu lên. ‘Boromir con trai của Lãnh chúa Denethor?’ Faramir hỏi, một cái nhìn nghiêm nghị lạ lùng hiện ra trên gương mặt anh ta. ‘Các cậu đi cùng anh ấy? Đây quả thật là một tin đáng chú ý, nếu cậu nói đúng. Những kẻ lạ mặt nhỏ bé, cậu nên biết rằng Boromir con trai của Denethor là Thống đốc Tối cao của Tòa tháp Trắng, và là Thượng Tướng của chúng tôi: chúng tôi cần anh ấy biết chừng nào. Vậy thì các cậu là ai, và các cậu liên quan tới anh ấy ra sao? Nói nhanh lên, vì Mặt trời đang lên cao!’ ‘Anh có biết những lời sấm ngôn mà Boromir mang tới Rivendell không?’ Frodo hỏi. Đi tìm Thanh gươm Đã gãy Ở Imladris xa xôi ‘Quả thực là những lời đó!’ Faramir kinh ngạc nói. ‘Nếu cậu biết những lời này, đó là một bằng chứng rằng cậu đang kể sự thật.’ ‘Aragorn mà tôi nói tới lúc trước, chính là người mang Thanh gươm Đã gãy,’ Frodo nói. ‘Còn chúng tôi là những Halfling mà câu sấm nhắc đến.’ (Còn nữa) Người dịch: proudfoot @gamevn Ảnh minh họa: Sưu tầm
History of Middle Earth cái này do fan làm coi cũng thấy hay hay https://www.youtube.com/watch?v=_WZaJksx6dE
Mình sẽ type một số chương của phần The hobbit do NXB hội nhà văn do dịch giả Nguyễn Nam dịch cách đây 11 năm. Do cho mượn môt số quyển nên sẽ bắt đầu từ tập 2 trước, còn lại sẽ post sau. Phần 2 do NXB đã sửa lại cách dịch 1 chút là viết nguyên văn tên và phụ lục cách đọc phía dưới CHƯƠNG 4 : TRÊN VÀ DƯỚI NÚI [video=youtube;BEm0AjTbsac]http://www.youtube.com/watch?v=BEm0AjTbsac[/video] Có nhiều con đường để đi qua Dãy Núi Mờ Sương, và đã có nhiều người thử vượt núi theo những con đường đó. Đó là những con đường đầy lọc lừa và phản trắc, chỉ dẫn tới những ngõ cụt hay những hiểm họa chết người; những hẻm núi nơi đây như luôn bị phù phép bởi đủ loại ma thuật hắc ám và đầy nguy hiểm. Nhửng người Dwarf và gã Hobbit, theo lời khuyên sáng suốt của Elrond, lại nhờ vào trí nhớ và sự hiểu biết của Gandalf, đã chọn được đúng đường để tới đúng hẻm núi cần vượt. Nhiều ngày dài dằng dẵng đã trôi qua, họ đã cách Chốn Nương Thân nhiều dặm. Đoàn lữ hành vẫn mãi miết leo lên cao mãi. Lối mòn nay thật khó đi và nguy hiểm, đường quanh co khúc khuỷu, đơn điệu và dài như bất tận. Ngoảnh nhìn lại, khách lữ hành vẫn còn nhìn thấy vùng đất họ vừa rời khỏi xa mờ dưới chân mình. Xa, xa mãi trời Tây, Bilbo biếtvùng đất xanh tươi và yên ả của mình nằm nơi đó, nơi xứ sở của an bình và trật tự, nơi có cái lỗ hobbit an lành và ấm cúng của gã. Gã rùng mình. Trời đã đổ lạnh trong vùng núi, gió hú từng cơn trong các khe đá. Những tảng đá, bị mặt trời ban ngày làm tan tuyết dưới chân , thỉnh thoảng lại sụt rơi theo sườn dốc. Hòn thì rơi sau lưng, hòn khác lại bay vù qua đầu như tên bắn. Trời đêm giá lạnh, khó chịu, không ai dám hát hay cười to tiếng vì tiếng vọng trong vùng núi nghe thật quái dị. Sự im lặng như chết ấy chỉ đôi khi bị phá vỡ bởi tiếng róc rách của những dòng suối, tiếng rít của gió và tiếng đá nứt. "Đã qua chính hạ rồi,"-Bilbo buồn bã nghĩ, "bạn bè mình chắc đang mùa gặt cỏ và pinic. Bpọn họ chắc sẽ thu hoạch kịp vụ mùa và hái quả trước khi mình tới được bên kia dãy núi." Những người khác trong đoàn cũng rầu rĩ chằng kém , mặc dù khi từ biệt Elrond trong một ngày chính hạ, ho đã từng hào hứng nói tới việc vượt qua đèo trên dãy núi mù sương và rồi sẽ cùng cưỡi ngựa vượt qua vùng Viễn Địa. Họ mơ tới cảnh tới được bên cánh cửa bí mật nơi Núi Lớn, mà biết đâu lại chả đúng vào dịp trăng tròn thứ nhất của mùa thu, "may ra lại đúng vào ngày Durin nữa". Chỉ có Gandalf im lặng lắc đầu. Những người Dwarf đã không léo hánh tới những nẻo đường này từ bao năm nay, nhưng riêng vị pháp sư thì vẫn qua lại hoài hoài. Hơn ai hết, ông biết, những thế lực hắc ám và quỷ thuật đã trở nên cường thịnh trong Vùng Đất Hoang Dã, từ khi bọn Rồng xua đuổi con người ra khỏi nơi đây; và bọn quỷ núi Goblin nữa, chúng cũng đã âm thầm lấn chiếm đất này sau thảm bại ở vùng mỏ Moria. Ông biết, ngay cả những kế hoạch được suy tính kỹ càng của các pháp sư phe bạch đạo, hay của những người bạn quyền năng như Elrond cũng có thế đổ bể, nhất là khi bạn phải đuong đầu với những tai họa khôn lường ở vùng ven Miền Đất Hoang Dã. Gandalf quá đủ thông minh để hiểu những chuyện này. Pháp sư biết tai họa có thể xảy ra bất kỳ phút giây nào. Ông chẳng dám mơ tới một chuyến đi bình an qua vùng núi lớn trùng điệp có đỉnh nhọn hoắt và cao chất ngất nay-nơi không thuộc quyền trị vì cùa bất cứ vị vua nào. Nhưng may thay vẫn chưa có chuyện gì nguy hiểm. Mọi chuyện vẫn an lành, cho tới một ngày kia, khi đoàn người gặp một cơn giông-còn dữ dội hơn cả một cơn giông, đó là trận chiến của các tia sét. Chắc bạn cũng biết, những cơn giông dữ dội và khủng khiếp ra sao khi tràn từ trên núi xuống, bao phủ mọi thung lũng ven sông; nhất là khi hai cơn giông gặp nhau và đụng độ. Thật kinh hoàng táng đởm khi nghe sấm chớp lúc trời đêm. Những cơn giông tràn tới từ hai phái Đông Tây rồi xáp lại giao chiến. Chớp giáng vào đỉnh núi, các tảng đá run rẩy, tiếng rú rít, tiếng đổ vỡ xé rách thinh không., tràn xuống và vang vọng trong các hang động và hố thẳm; bóng tối bị cắt nát vụng bởi tiếng ồn bạo liệt và những tia sáng chói lòa. Bilbo của chúng ta quả chưa từng tháy hay mường tượng ra thứ gì kinh khủng như vậy. Bọn gã đang đứng trên một khoảng đất hẹp trên cao tít, nơi có một đầu dốc thẳng xuống thung lũng mờ nhạt bên dưới. Cả bọn nấp trú dưới một phiến đá qua đêm; riêng gã Hpbbit ẩn mình dưới tấm đệm lót, toàn thân run rẩy. Khi thò đầu ra trong một ánh chớp giật, gã Hobbit tội nghiệp thấy bọn Khổng Lồ Đá Tảng đã hiện ra và chơi trò vác đá chọi nhau, Đứa tung đứa hứng rồi chúng giang tay ném những tảng đá lớn vào bóng đêm, tiếng cây gãy, tiếng đá vỡ nghe như trời long đất lở. Gió, rồi mưa kéo nhau tới; gió đã đẩy mưa rồi từng thác nước ào ào đổ xuống khắp tứ bề, phiến đá che đầu đã hoàn toàn vô dụng. (còn tiếp-mới 1/3 chương)
Cảm ơn lastsamurai nhiều nha p.s: Hôm bữa địch dịch sub cho phim mà lại bận việc nên không dịch được. Hẹn lại năm sau dịch phần cuối
Vậy tớ lại đặt gạch hóng tập 3 và sub của bác vậy. Tập 3 nhiều chi tiết quan trọng, xem sub của bác tớ mới yên tâm
Trong chốc lát, khách lữ hành đã ướt thấu tận xương; những con pony cũng đứng cúi đầu, đuôi sũng nước kẹp giữa hai chân, vài con hí lên vì kinh khiếp. Bọn Bilbo nghe tiếng cười hố hố, tiếng gào của bọn khổng lồ vang dội khắp các triền núi lớn. "Thế này không được đâu !", Thorin nói. "nếu bọn ta may mà không nhiễm lạnh hay bị nước cuốn trôi thì cũng đến làm bóng đá cho bọn khổng lồ mất." "Được thôi, nếu lão biết đường nào tốt hơn thì dẫn tụi ta tới đó."- Gandalf đáp, pháp sư cũng buồn bực và không vui vẻ gì khi giáp mặt với bọn khổng lồ. Họ quyết định cử Fili và Kili đi trước tìm một chỗ trú chân tốt hơn,. Hai gã này vốn thính tai tinh mắt và là những gã trẻ nhất trong đám Dwarf., trẻ hơn mấy lão kia đâu khoảng 50 tuổi, nên thường được phân công các nhiệm vụ tương tự (các gã Dwarf thấy phái Bilbo đi chẳng được tích sự gì). "Ai tìm thì sẽ thấy", Thorin nói với gã Dwarf trẻ giọng dạy bảo. Bạn biết đấy, thường thì ta sẽ tìm thấy thứ gì đấy, nếu ta cố công , nhưng thứ ta tìm được nhiều khi chẳng phải thứ ta cần tìm. Điều này được minh chứng ngay đây. Trong giấy lát, Fili và Kili đã bò quay trở lại, tay bám vào các tảng đá trong gió lớn. "Bọn tôi đã tìm được một cái hang khô ráo", hai gã thông báo, "ngay bên khúc ngoặt kia kìa; có đủ chỗ cho cả người và ngựa." "Các anh đã xét kỹ hang rồi chứ ?" Pháp sư hỏi. Ông biết các hang động trong núi hiếm khi bỏ không. "Vâng, vâng, kỹ rồi!" cả hai đều vội vã đáp, dù mọi người đều biết họ chẳng có thời gian đâu mà xét kỹ càng - họ đã quay lại quá nhanh."Hang không lớn đâu và cũng không ăn sâu vào núi". Đó là mối nguy hiểm tiềm tàng trong các hang động : bạn không biết hang ăn sâu tới đâu, có lối ngầm nào ẩn khuất hay không, mà biết đâu lại chẳng có vài ba con quái thú đang chực sẵn bên trong. Nhưgn vào lúc khó khăn này, tin tức của Kili và Fili có vẻ cũng lạc quan. Cả đoàn cùng nhỏm dậy, chuẩn bị chuyển chỗ. Gió vẫn hú hét từng cơn, sấm chớp vẫn vang rền, còn đoàn người bận rộn tìm đường và dắt những con poni sang nơi trú mới. Đi được chưa bao lâu, họ thấy một mỏm đá lớn đâm chắn ngang đường. Lui lại một chút, khách lữ hànhh tìm thấy một mái vòm thấp ăn vào lòng núi. Mái vòm khá nhỏ, bọn Poni phải dỡ hết yên cương và hành lí mới vào lọt. Bước vào mái vòm, khách lữ hành sung sướng nghe gió mưa gào thét bên ngoài, họ thấy an tâm, chẳng phải sợ hãi bọn khổng lồ và những hòn đá tảng của chúng. Chỉ riêng pháp sư là chưa hết e ngại,. Ông rọi sáng cây gậy (giống như lần trước ở nhà Bilbo, chắc bạn còn nhớ) và trong ánh sáng chập chờn, đoàn người dò xét mọi ngóc ngách. Đó là một động đá có kích cỡ vừa phải, không quá lớn và cũng trông không có gì bí ẩn. Sàn động khô ráo, nhiều hốc trông cũng khá tiện nghi. Ở một đầu động có khoảng trống nhỏ, đủ chỗ cho bọn poni. Lũ ngựa đứng trong góc (sung sướng vô ngần với việc đổi chỗ này) người bốc hơi và nhai rào rạo trong túi cỏ. Oin và Gloin muốn nhóm lửa ngay chỗ cửa để hong quần áo, nhưng Gandalf đã gạt phắt. Các gã Dwarf đành trải đồ ướt trên nền, lấy đồ khô trong túi hành lí để thay. Sau đó, khi đã giường êm nệm ấm, họ lấy tẩu thuốc ra và bắt đầu thả khói. Gandalf buôn ra những vòng khói thuốc đủ màu , chúng bay lên nhảy múa dưới vòm động, giải khuây cho những người ngồi quanh. Cả bọn trò chuyện râm rang, bàn cãi xem mình sẽ dùng phần của cải được chia để làm gì (dĩ nhiên là khi họ đã đạt được kho báu; mà trong cơn cao hứng này , họ thấy kho báo cũng chẳng còn xa). Rồi từng người , từng người một, họ chìm vào trong giấc ngủ. Bạn biết không, đó là lần cuối họ còn được dùng đến lũ poni, hành lý, túi đồ, công cụ cùng bao thứ khác họ đã mang theo.
Có thím nào chơi cái này không [video=youtube;nbyxmz0s_fk]https://www.youtube.com/watch?v=nbyxmz0s_fk[/video] [video=youtube;BgT1FGQ2JBg]https://www.youtube.com/watch?v=BgT1FGQ2JBg[/video] [video=youtube;GCAlAjnQdno]https://www.youtube.com/watch?v=GCAlAjnQdno[/video] [video=youtube;X51fFTOwKr0]https://www.youtube.com/watch?v=X51fFTOwKr0[/video]
Không cần đâu máy tầm 5,6tr là chiến được rồi Chỉ có Rome II TW mới ra nên cần cấu hình khủng hơn tý thôi
Hình mình chụp hồi còn chơi Game đó cũng mấy năm rồi, cấu hình không đòi hỏi nhiều, nhưng bây giờ chơi vẫn rất sướng. Đánh Gondor mức Very Hard thì cực phê, hết hơi với bọn Mordor và Harad.
Tiếp bản dịch The Lord of the Rings: The Two Towers TẬP 2 Hai Tòa Tháp QUYỂN BỐN Chương IV (tiếp theo) CHUYỆN GIA VỊ VÀ MÓN THỊT THỎ HẦM ‘Tôi cũng thấy thế,’ Faramir tư lự nói. ‘Hoặc tôi thấy điều đó là có thể. Còn Tai ương của Isildur là gì?’ ‘Điều này được giữ kín,’ Frodo đáp. ‘Khi đến thời, nó sẽ được tiết lộ, không nghi ngờ gì.’ ‘Chúng tôi cần biết rõ hơn,’ Faramir nói, ‘và cần biết tại sao các cậu lại đi xa đến vậy về phía đông dưới bóng tối đằng kia của –,’ chàng chỉ tay và không nói tên. ‘Nhưng không phải lúc này. Chúng tôi đang bận. Các cậu sắp gặp nguy hiểm, và hôm nay các cậu sẽ không thể tiến xa hơn trên đường hoặc trong rừng. Sắp có vài cú đòn lớn ngay gần đây trước khi hết ngày. Rồi sẽ là cái chết, hoặc là chuyến rút chạy gấp về dòng Anduin. Tôi để hai người lính ở lại để trông chừng các cậu, vừa giữ mạng cho hai cậu vừa tiện cho tôi. Người khôn không tin vào gặp gỡ tình cờ trên đường ở vùng đất này. Nếu tôi trở lại, tôi sẽ nói chuyện với hai cậu nhiều hơn.’ ‘Tạm biệt!’ Frodo nói và cúi người chào. ‘Dù anh nghĩ thế nào thì chúng tôi vẫn là bạn của tất cả những ai đối đầu với Kẻ Thù Duy Nhất. Giá như nhiệm vụ của tôi cho phép thì chúng tôi sẽ đi cùng anh, nếu những halfling chúng tôi có thể hy vọng trợ giúp gì cho các anh, những người can trường và mạnh mẽ như các anh. Mong rằng ánh sáng luôn ngời lên trên thanh kiếm của anh!’ ‘Halfling là những người thật lịch lãm, dù cho họ là ai đi nữa,’ Faramir đáp. ‘Tạm biệt!’ Hai hobbit lại ngồi xuống, nhưng họ không nói gì với nhau về những suy nghĩ và nghi ngại của họ. Đứng gần họ, dưới bóng che lốm đốm của cây nguyệt quế lá thẫm, là hai người lính gác. Hai người này thỉnh thoảng lại bỏ khăn che mặt ra cho đỡ nóng, vì ngày đang oi dần, và Frodo thấy rằng họ là những kẻ khôi ngô, da hơi tái, tóc đen, cặp mắt xám, gương mặt buồn rầu và kiêu hãnh. Hai người nói chuyện với nhau bằng giọng nhỏ nhẹ, ban đầu thì dùng Ngôn ngữ Chung, nhưng theo lối cổ của ngày xưa, rồi họ đổi sang dùng ngôn ngữ của riêng họ. Frodo lắng nghe, và ngỡ ngàng nhận ra rằng họ đang nói tiếng Elf, hoặc một thứ tiếng rất giống thế; cậu nhìn họ ngạc nhiên, vì giờ đây cậu biết rằng họ hẳn là những Dúnadan phương Nam, thuộc dòng dõi của các Lãnh chúa Tây phương. Một lát sau, cậu thử nói chuyện với họ, nhưng họ trả lời chậm rãi và cân nhắc. Họ nói tên mình là Mablung và Damrod, binh sĩ của Gondor, và họ cũng là Ranger của vùng Ithilien; vì họ là hậu duệ của cư dân Ithilien thuở trước, khi nó còn chưa bị tàn phá. Quan Nhiếp chính Denethor đã chọn ra một đội biệt kích từ những người như vậy để bí mật vượt sông Anduin (vượt bằng cách nào hoặc ở khúc nào thì họ không tiết lộ) nhằm quấy phá bọn Orc và những kẻ địch khác có mặt giữa rặng Ephel Dúath và Dòng Sông. ‘Từ đây tới bờ đông của sông Anduin là khoảng mười dặm lý,’ Mablung nói, ‘và chúng tôi ít khi đi quá xa như vậy. Nhưng chuyến này chúng tôi có một nhiệm vụ mới: chúng tôi tới để mai phục đám Người Harad. Quỉ tha ma bắt chúng đi!’ ‘Phải, đám Southron đáng nguyền rủa!’ Damrod nói. ‘Người ta nói ngày xưa Gondor có hiệp ước với những vương quốc của tộc Harad ở vùng Viễn Nam ; dù rằng hai bên chưa bao giờ hòa hảo. Hồi đó biên giới của chúng tôi ở tít tận phía nam, quá cả cửa sông Anduin; và Umbar, vương quốc gần nhất của bọn họ công nhận sự thống lĩnh của nước tôi. Nhưng thời đó qua rồi. Hai bên đã không giao thiệp gì với nhau từ nhiều đời nay. Gần đây, chúng tôi nhận được tin rằng Kẻ Thù có đi lại với bọn chúng, và chúng đã ngả về phía Hắn, hoặc là quay lại với Hắn – chúng thực ra luôn hướng về Hắn – như nhiều tộc khác ở phía Đông. Tôi không nghi ngờ gì rằng số phận của Gondor đang đếm từng ngày, và tường thành của Minas Tirith cũng sắp tận thế, khi mà sức mạnh và dã tâm của Hắn lại lớn đến vậy.’ ‘Nhưng dù sao, chúng tôi sẽ không ngồi yên để mặc Hắn muốn làm gì thì làm,’ Mablung nói. ‘Bọn Southron đáng nguyền rủa đang hành quân trên những con đường xưa để nhập hội với các đạo quân của Tòa tháp Hắc ám. Phải, trên chính những con đường mà người Gondor mở mang. Và chúng tôi biết được rằng bọn chúng hành quân khá lộ liễu, vì chúng tưởng chủ nhân mới của chúng hùng mạnh đến nỗi chỉ bóng rặng đồi của Hắn cũng đủ để che chở bọn chúng. Chúng tôi tới để cho chúng thêm một bài học. Chúng tôi được báo về một lực lượng hùng hậu của bọn chúng đang hành quân về hướng bắc, vài ngày trước. Theo tính toán của chúng tôi, một trung đoàn trong số chúng sắp đi ngang, khoảng trước trưa, ở con đường phía trên kia kìa, nơi nó trổ lối qua đèo. Con đường có thể qua, nhưng bọn chúng thì không ! Chừng nào Faramir vẫn còn là Đội trưởng. Hiện anh ấy chỉ huy tất cả những vụ mạo hiểm này. Nhưng anh ấy được phù hộ, hoặc là số phận dành cho anh ấy một kết cục khác.’ Cuộc nói chuyện tắt dần trong sự nín lặng nghe ngóng. Mọi thứ có vẻ im lìm và cảnh giác. Sam đang khom người bên rìa của bụi dương xỉ và nhòm ra ngoài. Với cặp mắt hobbit tinh tường, cậu thấy nhiều Con Người ở chung quanh. Cậu có thể nhìn thấy họ đang đi lần lên những triền dốc, đơn lẻ hoặc thành hàng dài, ẩn vào trong bóng của các lùm cây, hoặc trườn bò, lẫn vào nền cỏ và cành lá với y phục xanh nâu của họ. Tất cả họ đều che mặt và trùm đầu, tay đi găng, được vũ trang giống Faramir và những người đồng hành của chàng. Chẳng bao lâu họ đều đã đi khỏi và biến mất dạng. Mặt trời lên cao cho tới khi nó ở gần phía Nam. Bóng tối co lại. ‘Mình tự hỏi gã Gollum chết tiệt đó đâu rồi ?’ Sam nghĩ trong khi cậu lùi trở lại vào trong bóng râm sâu hơn. ‘Gã rất có thể sẽ bị đâm xuyên vì bị tưởng là Orc, hoặc bị lão Mặt Vàng nướng chín. Nhưng mình đoán rằng gã có thể tự lo lấy thân được.’ Cậu ngả lưng bên cạnh Frodo và thiếp đi. Cậu đột nhiên thức giấc, cậu nghĩ mình nghe thấy tiếng tù và. Cậu ngồi dậy. Đang là chính ngọ. Hai người lính đứng căng thẳng trong tư thế sẵn sàng dưới bóng cây. Bỗng nhiên, tiếng tù và thổi váng lên ở phía trên, không nghi ngờ gì, từ trên đỉnh dốc. Sam nghĩ mình nghe thấy âm thanh hò la cùng những tiếng kêu hoang dại, nhưng khá xa, như thể nó tới từ một hang động khuất nẻo. Rồi, ngay lúc đó, tiếng giao đấu nổ ra ở gần đấy, ngay trên chỗ họ nấp. Cậu có thể nghe rõ tiếng loảng xoảng rổn rang của thép mài trên thép, tiếng chát chúa của kiếm bổ trên mũ sắt, tiếng trầm đục của đao đập vào khiên ; tiếng người đang thét lác inh ỏi, và một tiếng hô sang sảng Gondor ! Gondor ! ‘Nghe như hàng trăm thợ rèn đang vận đe búa cùng lúc,’ Sam nói với Frodo. ‘Tôi không muốn họ đến gần thêm chút nào.’ Nhưng âm thanh tiến lại ngày một gần. ‘Họ đang đến !’ Damrod la lên. ‘Nhìn kìa ! Vài tên Southron đã phá vòng vây và bỏ chạy khỏi con đường ! Chúng chạy lối kia ! Người của ta đuổi theo chúng, Đội trưởng đang dẫn đầu họ.’ Sam nôn nóng muốn được nhìn rõ hơn, cậu ra đứng cùng hai người lính. Cậu lẻn đi lên một chút vào trong cây nguyệt quế lớn hơn. Trong chốc lát, cậu thoáng nhìn thấy những người da ngăm đen mặc đồ đỏ đang chạy xuống dốc cách cậu một quãng, rồi những chiến binh vận đồ xanh rượt theo sau và chém hạ chúng. Bất thình lình, một kẻ ngã xuống ngay trên rìa của bờ đất mà họ đang nấp, lọt qua lớp cây mảnh dẻ, và lao sầm xuống gần như trên đỉnh đầu họ. Xác hắn ta mắc lại trong một bụi dương xỉ cách đó vài bộ, mặt úp xuống, lông đuôi mũi tên xanh thò ra từ cổ hắn dưới lớp cổ áo màu vàng. Áo ngoài màu đỏ của hắn bị rách tơi, phần áo giáp ngực bằng những tấm đồng thau gối lên nhau bị chẻ nứt, những bím tóc đen tết dây vàng ướt sũng máu. Bàn tay nâu sạm của hắn vẫn nắm chặt chuôi của một thanh gươm mẻ. Đó là lần đầu tiên Sam chứng kiến một trận đánh giữa Con Người với Con Người, và cậu không thấy thích cho lắm. May mà cậu không phải nhìn thấy khuôn mặt kẻ đã chết. Cậu tự hỏi, hắn ta tên gì và từ đâu tới, liệu hắn có thật sự ác độc không, hay là lời hăm dọa hoặc dối trá nào đã dẫn hắn ta vào cuộc hành trình xa khỏi quê hương; và liệu hắn ta có mong được ở lại nhà trong yên bình – tất cả những suy nghĩ này vụt hiện lên rồi nhanh chóng bị xua khỏi tâm trí cậu. Vì ngay khi Mablung bước về phía cái xác, thì có những tiếng động mới. Những giọng la lớn và hò hét rất to. Giữa mớ hỗn độn đó, Sam nghe thấy một tiếng gầm rống hoặc tiếng kèn đồng nhức óc. Rồi tiếng thình thịch và huỳnh huỵch, như những thanh cọc khổng lồ đang đóng vào đất. ‘Coi chừng ! Coi chừng !’ Damrod hét lên với đồng đội. ‘Cầu cho các Valar làm nó chệch hướng ! Mûmak ! Mûmak !’ Trong sự kinh ngạc hãi hùng, và cả sự phấn khích hồi lâu, Sam trông thấy một hình hài vĩ đại lao ra khỏi trảng cây và chạy xuống triền dốc. To như một ngôi nhà, thậm chí to hơn ngôi nhà, đối với cậu nó như một quả đồi di động phủ màu xám. Có thể sự sợ hãi và sững sờ đã phóng to con vật trong mắt cậu hobbit, nhưng loài Mûmak của tộc Harad quả thực là một loài thú đồ sộ giờ đây không còn tồn tại ở Middle-earth nữa ; hậu duệ sau này của nó chỉ là một gợi nhớ về vẻ kì vĩ và uy nghi của nó. Nó bước tới, thẳng về phía những kẻ đang đứng nhìn, rồi đi chệch sang bên trong tích tắc, lướt qua họ chỉ cách vài thước nhỏ, làm mặt đất dưới chân họ rung chuyển : chân nó to như thân cây, cặp tai như hai lá buồm xòe ra, chiếc vòi dài uốn lên như một con rắn khổng lồ chuẩn bị cắn mổ, đôi mắt nhỏ đỏ ngầu hung dữ. Cặp ngà cong lên như hai chiếc sừng bị buộc dây vàng và lấm tấm máu. Bộ yên cương đỏ vàng rách bươm và lòng thòng quanh nó. Những thứ trông như tàn dư của một công sự thực thụ nằm trên lưng nó đang phập phồng thở, những thứ này đã bị vỡ ra khi nó điên tiết lao qua rừng cây ; và trên cổ nó vẫn lủng lẳng một hình thù nhỏ xíu – xác của một chiến binh dũng mãnh, một kẻ phi thường trong Tộc Da Thẫm. Con vật to lớn ầm ầm bước tới, nó đi lung tung trong cơn thịnh nộ đui mù, qua những ao hồ và lùm bụi. Mũi tên sượt qua và bật ra khỏi làn da dày gấp ba lần bình thường hai bên sườn nó. Người của cả hai phe bỏ chạy trước nó, nhưng nó bắt kịp nhiều người và xéo họ xuống đất đen. Nó mau chóng đi khuất trong khi vẫn gầm rống và nện bước. Sam không bao giờ biết được chuyện gì sẽ xảy ra với nó : liệu nó có chạy thoát được và lang thang trong vùng hoang vu cho tới khi nó chết đi nơi đất khách quê người hoặc bị sa bẫy; hay là nó cứ lao như thế ra tận Dòng Sông Lớn và bị làn nước nuốt chửng. Sam hít một hơi thật sâu. ‘Đó chính là Oliphaunt !’ cậu nói. ‘Té ra Oliphaunt có thật, và tôi đã được tận mắt thấy một con. Thế mới là đời chứ ! Nhưng sẽ không ai ở quê nhà tin lời tôi cả. Chà, nếu mọi chuyện đã xong, tôi sẽ ngủ một lát.’ ‘Cứ ngủ đi khi cậu còn ngủ được,’ Mablung nói. ‘Nhưng Đội trưởng sắp trở về, nếu anh ấy không bị thương; và lúc anh ấy về chúng ta sẽ khởi hành ngay. Chúng ta sẽ bị truy đuổi khi Kẻ Thù biết tin về vố này của chúng ta, sẽ không lâu đâu.’ ‘Vậy các anh hãy đi thật khẽ!’ Sam nói. ‘Đừng phá hỏng giấc ngủ của tôi. Tôi đã cuốc bộ cả đêm rồi.’ Mablung phá lên cười. ‘Tôi không nghĩ là Đội trưởng sẽ để cậu ở lại đây đâu, thày cả Samwise ạ,’ chàng nói. ‘Nhưng cậu sẽ sớm biết thôi.’ Hết chương IV Người dịch: proudfoot @gamevn Ảnh minh họa: Sưu tầm
Có mình đây, nhưng lâu rồi không vô, game dễ crash quá hôm nào cài lại Giờ phe Dale và Silvan Elf có skin mới ăn theo phim rồi đó !
Tiếp bản dịch The Lord of the Rings: The Two Towers, đoạn này khá buồn: TẬP 2 Hai Tòa Tháp QUYỂN BỐN Chương V CỬA SỔ ĐÀNG TÂY Dường như Sam mới chợp mắt vài phút, cậu thức dậy và thấy rằng trời đã xế chiều, Faramir đã quay lại. Chàng dẫn theo nhiều người khác; thực chất tất cả những binh lính sống sót sau trận đột kích đều đang tập hợp ở triền núi gần đó, hai hoặc ba trăm quân. Họ ngồi thành một hình bán nguyệt rộng, Faramir ngồi giữa hai cánh, trên mặt đất, trong khi đó Frodo đứng trước chàng. Quang cảnh nhìn lạ lùng như một phiên xử tù binh. Sam bò ra khỏi bụi dương xỉ, nhưng không ai chú ý đến cậu, thế nên cậu đứng vào cuối hàng người, nơi cậu có thể nhìn thấy và nghe rõ những gì đang diễn ra. Cậu lắng tai và quan sát chăm chú, sẵn sàng xông ra cứu viện cậu chủ nếu cần thiết. Cậu có thể trông thấy gương mặt Faramir lúc này đã gỡ bỏ mặt nạ: gương mặt nghiêm nghị và uy nghi, một vẻ khôn ngoan sắc sảo ẩn sau ánh nhìn xét hỏi của chàng. Đôi mắt xám điềm tĩnh quan sát Frodo với chút nghi ngờ. Sam sớm nhận ra rằng Đại úy không thấy lời khai của Frodo thuyết phục ở vài điểm: cậu đóng vai trò gì trong Hội Đồng hành xuất phát từ Rivendell; tại sao cậu lại bỏ đi khỏi Boromir; và cậu đang đi tới chốn nào. Đặc biệt, chàng thường quay trở lại vấn đề Tai ương của Isildur. Rõ ràng là chàng thấy Frodo đang che giấu chàng điều gì đó rất quan trọng. ‘Nhưng chính là lúc các Halfling xuất hiện thì Tai ương của Isildur sẽ tỉnh giấc, theo như lời sấm ngụ ý,’ chàng nhấn mạnh. ‘Nếu cậu là Halfling được nhắc đến trong lời sấm, thì chắc hẳn cậu phải mang vật đó, bất kể nó là thứ gì, tới Hội đồng mà cậu vừa kể, rồi Boromir nhìn thấy nó ở đó. Cậu có nhận không?’ Frodo không trả lời. ‘Vậy đấy!’ Faramir nói. ‘Ta muốn cậu nói rõ hơn; vì chuyện gì liên quan đến Boromir thì cũng là việc của ta. Một mũi tên orc đã bắn hạ Isildur, chuyện xưa thường kể. Nhưng tên orc thì nhiều vô kể, và Boromir xứ Gondor sẽ không coi một mũi tên lẻ như thế là dấu hiệu của Số mệnh. Cậu có giữ vật đó không? Cậu nói là nó được giữ kín; nhưng có phải là chính cậu chọn giấu kín nó?’ ‘Không, đó không phải là lựa chọn của tôi,’ Frodo đáp. ‘Vật đó không thuộc về tôi. Nó không thuộc về bất cứ người phàm nào cả, dù là tầm thường hay quyền thế; dẫu rằng, nếu ai có thể tuyên bố quyền sở hữu với nó, thì người đó là Aragorn con trai của Arathorn, người mà tôi đã nhắc đến, kẻ dẫn đầu Hội Đồng hành của chúng tôi kể từ Moria cho đến thác Rauros.’ ‘Tại sao lại là anh ta, mà không phải là Boromir, hoàng tử của Đô thành mà gia tộc Elendil đã lập nên?’ ‘Vì Aragorn là dòng dõi trực hệ, cha truyền con nối, của chính Isildur, con trai của Elendil. Và thanh kiếm mà anh ấy mang chính là thanh kiếm của Elendil.’ Tiếng xì xào kinh ngạc nổi lên trong khắp đoàn người. Một kẻ hô to: ‘Thanh kiếm của Elendil! Thanh kiếm của Elendil đang tới với Minas Tirith! Tin tuyệt vời!’ Nhưng gương mặt của Faramir vẫn bất động. ‘Có thể lắm,’ chàng nói. ‘Nhưng một tuyên ngôn trọng đại như thế cần phải được công bố và kiểm chứng kĩ càng, nếu vị Aragorn này có đến Minas Tirith. Anh ta, hoặc bất cứ thành viên nào trong Hội Đồng hành của cậu, chưa hề đến đô thành khi ta khởi hành sáu ngày trước.’ ‘Chính Boromir đã chấp thuận tuyên bố đó,’ Frodo đáp. ‘Thực ra, nếu Boromir có ở đây, anh ấy sẽ trả lời tất cả những câu hỏi của anh. Vì anh ấy đã tới thác Rauros nhiều ngày trước đây, và anh ấy định đi thẳng tới đô thành, nên nếu anh trở về thì anh có thể gặp anh ấy và biết câu trả lời. Anh ấy biết vai trò của tôi trong Hội Đồng hành, cả Hội đều biết, vì tôi được ngài Elrond của Imladris chỉ định trước toàn thể Hội đồng. Vì sứ mệnh đó mà tôi tới vùng đất này, nhưng tôi không được phép tiết lộ cho bất cứ ai ngoài Hội Đồng hành. Tuy nhiên, những ai coi mình đối đầu với Kẻ Thù thì sẽ không cản trở sứ mệnh này.’ Giọng nói của Frodo rất kiêu hãnh, bất kể cậu có cảm giác thế nào trong lòng, và Sam thấy tán đồng; nhưng nó vẫn không thuyết phục được Faramir. ‘Vậy đấy!’ chàng nói. ‘Cậu bảo ta đừng can dự vào chuyện của cậu, bảo ta quay về nhà và để cậu yên. Boromir sẽ kể mọi chuyện, khi anh ấy về đến nơi. Khi anh ấy về đến nơi, cậu nói vậy! Cậu có phải là bạn của Boromir?’ Hình ảnh Boromir tấn công cậu trở lại sống động trong ký ức của Frodo, và cậu thoáng lưỡng lự. Cặp mắt Faramir đang quan sát cậu càng trở nên đanh thép hơn. ‘Boromir là một thành viên can trường của Hội Đồng hành,’ sau một hồi Frodo đáp. ‘Phải, tôi là bạn của anh ấy, về phần tôi.’ Faramir mỉm cười khắc khổ. ‘Vậy thì cậu có buồn không nếu biết Boromir đã chết?’ ‘Tôi sẽ rất buồn,’ Frodo nói. Rồi cậu nhận ra cái nhìn trong mắt Faramir, và cậu sững lại. ‘Chết?’ cậu hỏi. ‘Ý anh là anh ấy đã chết, và anh biết điều đó? Anh đang cố bẫy lời ăn tiếng nói của tôi, và đang vờn tôi? Hay là anh đang dụ tôi tiết lộ bằng một tin giả?’ ‘Ta thậm chí sẽ không dụ Orc bằng tin giả,’ Faramir đáp. ‘Vậy thì làm sao anh ấy lại chết, và tại sao anh biết được? Anh nói là chưa ai trong Hội Đồng hành đến được đô thành lúc anh xuất phát.’ ‘Làm sao anh ấy lại chết, thì ta tưởng người bạn và người đồng hành của anh ấy có thể kể cho ta biết.’ ‘Nhưng anh ấy còn sống khỏe mạnh khi chúng tôi rời đi. Và tôi vẫn nghĩ rằng anh ấy còn sống. Dẫu rằng thế gian này đầy rẫy hiểm nguy.’ ‘Phải, chúng đầy rẫy,’ Faramir nói, ‘bao gồm cả sự lừa lọc.’ Sam càng ngày càng sốt ruột và trở nên tức giận với cuộc đối thoại. Những lời cuối cùng này làm cậu không thể chịu nổi, cậu nhảy bổ vào giữa vòng người và chạy đến bên cạnh cậu chủ. ‘Cậu thứ lỗi, cậu Frodo,’ Sam nói, ‘nhưng kéo dài như thế là quá đủ rồi. Anh ta không có quyền nói năng với cậu như vậy, sau những gì mà cậu đã phải trải qua, vì lợi ích của anh ta và những Người cao lớn này, cũng như vì lợi ích của mọi người khác.’ ‘Nghe này, Đại úy!’ cậu đứng thẳng trước Faramir, tay chống nạnh, và nhìn chàng ta như thể cậu đang dạy dỗ một nhóc hobbit khi gã trả lời ‘chày cối’ trong lúc cậu tra hỏi gã về vụ đột nhập vườn quả. Có vài tiếng xì xào, nhưng cũng có những nụ cười nở trên khuôn mặt của binh sĩ xung quanh đang đứng nhìn: cảnh tượng Đại úy ngồi trên mặt đất, đọ mắt với một hobbit trẻ đang đứng giang chân và xù lông cáu kỉnh, là một điều mà họ chưa từng thấy. ‘Nghe này!’ cậu ta nói. ‘Anh đang lái đến chuyện gì? Hãy nói cho xong trước khi tất cả bọn Orc của Mordor phát hiện ra chúng ta! Nếu anh nghĩ là cậu chủ của tôi ám sát Boromir rồi bỏ chạy, thì anh lẩm cẩm thật rồi; nhưng cứ nói thẳng ra đi cho xong! Rồi cho chúng tôi biết là anh định xử lý thế nào. Nhưng thật đáng tiếc là những kẻ vẫn cho rằng mình chiến đấu chống Kẻ Thù lại không thể để yên cho những kẻ khác chiến đấu theo kiểu của họ. Hắn ta sẽ vừa lòng lắm đấy, nếu hắn có thể thấy anh lúc này. Có khi hắn lại nghĩ là hắn có đồng minh mới ấy chứ.’ ‘Kiên nhẫn nào!’ Faramir nói nhưng không giận dữ. ‘Đừng cướp lời cậu chủ của cậu, người chín chắn hơn cậu rất nhiều. Và ta không cần ai phải cảnh báo về những hiểm họa của chúng ta. Ngay giữa những gian nguy như vậy, ta vẫn dành ra chút thời gian để cân nhắc một vấn đề khó cho đúng đắn. Nếu ta mà hấp tấp như cậu thì có lẽ ta đã xử chết hai cậu từ lâu rồi. Vì ta được lệnh giết hết những kẻ nào có mặt ở vùng đất này mà không được phép của Chúa tể Gondor. Nhưng ta không giết người hay muông thú khi không cần thiết, và ngay cả khi cần thiết ta cũng không thích thú gì việc đó. Ta cũng không xét hỏi vô ích. Vậy nên cứ an tâm. Hãy ngồi bên cậu chủ của cậu, và giữ yên lặng!’ Sam nặng nề ngồi xuống với khuôn mặt đỏ bừng. Faramir quay lại với Frodo: ‘Cậu hỏi tại sao ta lại biết rằng người con của Denethor đã chết. Tin tức của tử thần có rất nhiều cách bay. Đêm tối thường mang tin đến cho người thân, người ta nói. Boromir là anh trai của ta.’ Một thoáng buồn lướt qua trên gương mặt chàng. ‘Cậu có nhớ thứ gì đặc biệt mà Tướng quân Boromir đeo trong số quân trang của anh ấy không?’ Frodo nghĩ ngợi chốc lát, cậu e sợ một cái bẫy nữa, và tự hỏi cuộc nói chuyện này sẽ kết cục ra sao. Cậu đã chật vật lắm mới giữ được chiếc Nhẫn khỏi cú giật ngạo mạn của Boromir, cậu không biết mình sẽ thế nào giữa bao nhiêu người như vậy, giữa bao chiến binh mạnh mẽ. Dù vậy, cậu cảm thấy trong lòng rằng, Faramir tuy có dáng dấp giống Boromir nhưng tính tình lại đỡ kiêu căng hơn, vừa vững vàng hơn lại vừa khôn ngoan hơn. ‘Tôi nhớ là Boromir đeo một cây tù và,’ cuối cùng cậu đáp. ‘Cậu nhớ đúng lắm, đúng như một người đã thật sự gặp anh ấy,’ Faramir nói. ‘Thế thì có thể cậu nhớ được trong đầu nó trông như thế nào: một cây tù và lớn làm từ sừng bò hoang của phương Đông, bịt bạc và khắc những cổ tự. Chiếc tù và đó được đeo cho người con trưởng trong gia tộc chúng ta từ nhiều đời nay; và người ta nói rằng nếu chiếc tù và được thổi lên trong nguy cấp, ở bất cứ nơi nào trong địa phận từ ngày xưa của vương quốc Gondor cổ, thì tiếng của nó ắt sẽ được nghe thấy. Năm ngày trước khi ta lên đường chuyến này, nghĩa là mười một ngày trước đây, cũng vào giờ này, ta nghe thấy tiếng thổi từ chiếc tù và đó: nó có vẻ đến từ hướng bắc, nhưng nghe xa xăm, như thể nó chỉ là một tiếng vọng trong trí óc. Cha ta và ta, chúng ta nghĩ rằng đó là điềm dữ, vì chúng ta không có tăm hơi gì của Boromir kể từ khi anh ấy khởi hành, và không lính biên ải nào thấy anh ấy đi qua. Đêm hôm sau, rồi đêm thứ ba, một điều lạ lùng xảy đến với ta. Ta đang ngồi bên bờ sông Anduin, trong bóng tối màu xám dưới vầng trăng non nhạt nhòa, ta ngắm dòng nước chảy muôn đời; và đám lau sậy xào xạc buồn bã. Chúng ta vẫn thường quan sát những bờ nước gần Osgiliath như thế, nơi kẻ địch của chúng ta đang phần nào chiếm giữ và xuất quân từ đó để quấy nhiễu đất đai của chúng ta. Nhưng tối hôm đó, cả thế gian ngủ yên lúc nửa đêm. Rồi ta nhìn thấy, hoặc dường như ta thấy, một con thuyền trôi trên mặt nước, lấp lánh xám nhạt, một con thuyền nhỏ có hình dáng kỳ lạ với mũi thuyền vút cao, và không có ai chèo lái nó. Sự kinh ngạc trùm lấy ta, vì một ánh sáng mờ bao quanh con thuyền. Nhưng ta đứng dậy và đi tới mép sông, rồi bắt đầu lội xuống nước, vì ta bị nó thu hút. Thế rồi, con thuyền quay về phía ta, giảm nhịp trôi lại, và lướt từ từ qua trong tầm tay của ta, nhưng ta không dám nắm lấy nó. Nó ngập khá sâu trong nước, như thể chở nặng, và khi nó trôi dưới tầm nhìn của ta, ta thấy dường như khoang thuyền chứa đầy nước trong, và ánh sáng hắt lên từ nước; nằm giữa làn nước là một chiến binh đang yên nghỉ. Một thanh kiếm gãy đặt trên đầu gối anh ấy. Ta thấy người anh ấy bị nhiều vết thương. Đó chính là Boromir, anh trai ta, nằm chết. Ta biết giáp trụ của anh ấy, thanh kiếm của anh ấy, gương mặt thân yêu của anh ấy. Duy nhất một vật không ở đó : cây tù và. Duy nhất một vật ta không biết : một chiếc đai lưng đẹp đẽ, như được làm bằng lá vàng kết lại, đeo quanh hông anh ấy. Boromir ! Ta kêu lên. Tù và của anh ở nơi nao ? Anh đang đi đâu vậy ? Ôi Boromir ! Nhưng anh ấy đã đi mất. Con thuyền xoay lại theo dòng nước và lấp lánh trôi đi mất vào trong màn đêm. Đó dường như là một giấc mơ, nhưng lại không phải là mơ, vì không hề có lúc tỉnh mộng. Và ta không nghi ngờ gì rằng anh ấy đã chết và đã trôi từ Dòng sông ra Biển.’ Còn nữa Người dịch: proudfoot @gamevn Ảnh minh họa: Sưu tầm