sáng thức dậy ngáp dài một cái rồi nghiêng mình ngáp phát thứ hai lại thẳng lưng ngáp tiếp cho oai ngáp xong xuôi thì mò đi đ-ái cắm môi điếu thuốc cho đỡ sái miệng lầm nhầm: hút nốt sẽ cai thôi kệ đời, miễn sao sảng khoái đằng nào chả... hai-không-một-hai
Sáng thức dậy đành rằng ngáp Cớ sao cả buổi cứ ngáp hoài Rằng tâm tư đang sầu não Lại thêm công việc chẳng đến tay Loay hoay tay lại tìm đến thuốc Ngáp ngáp châm châm rồi lại ngáp Tà tà tan buổi ngót hai bao......
Bên tàu có ông Khuất Nguyên Việt Nam ta có Quảng Nguyên Tử BÒM ! Một thân ôm vạn tấn Bom Bê káp anh nói tốt hơn Kát pờ Gêm Vi en có Hồng Sư Tuy rằng quy ẩn nhưng dư âm còn Bờm đỏ oai chấn vô vàn Bất phục vạn kiếp bạo tàn lắm thay Lắm kẻ bị hắn chém tay Lắm kẻ bị hắn chém bay cả người
Làm thơ đừng để mặt cười Ở đây cả thảy chục người năm vuông Sếp vui chẳng biết ,nhưng buồn Coi chừng sếp tức xổng chuồng thì nguy
Ba Tê nay đã ặc minh Múa đao cũng giỏi bắm chym cũng tài Thằng nào chém đại vài bài Có ngày lên đảo chẳng hoài siêu sinh
Bởi thế đừng nói linh tinh Dạo này các sếp hay rình ra tay Ai mà phát biểu hay hay Các sếp lại chém thẳng tay rồi cười
Thì đã bố cáo từ đầu Chính trị nhạy cảm từ lâu đứng ngoài Ai mà cố ý làm sai Các sếp có chém cãi đài kiểu chi?
Thôi thôi đổi chủ đề đi Bàn lên bàn xuống có gì mà ham Buổi tối chả có gì làm Lên đây đọc thấy phát nhàm, bó tay. P/s: Page này chả có gì hay Spam qua page mới thớt này khỏi trôi
Thư giãn quả chốn anh tài Hết mu đến bưởi hết gà lại rau Thức đêm ngồi nhổng phao câu Hết oanh tạc mod lại câu thêm bài P.s : Pây nì chẳng có gì lo Mặc cho bây đá mặc cho bay nhè Ba(sa) ta ngồi nhậu bên hè Chờ cho đông đủ ta khè 1 phen
Ngày mai đại lễ nghìn năm Dân đi chơi phố cả trăm nghìn người Đua nhau chụp ảnh vui cười Chúc mừng Hà Nội đã mười trăm năm Ngày mai đại lễ nghìn năm...
xin ghi lại bài thơ nẫu hứng của mình vừa nãy khi thua để làm kỉ niệm Đã bao nhiêu ngày, đêm thức trắng Bày mưu tính kế tựa chu du Cớ sao ông trời còn sinh Lượng Để cuộc chơi này thua thảm thương
Trải qua một cuộc bể dâu, Sư Vương giờ phải về hầu Sư Nương. Nghe đâu vợ quánh trọng thương Giờ đang chữa bệnh rối xương bên Tàu. Phong thần đã dịu nỗi đau, Chen trên bạch cốt một màu cỏ xanh. Ba Tê tiếp bước đàn anh Vài ba năm nữa cũng thành "sợ vơ" Dê xồm cũng hóa nai tơ: "Gái là cái đếch, anh thờ mình em" Bà con chống mắt mà xem....