khuyên chủ thớt nên đọc về lịch sử War trc khi viết ngay cả IF viết tiểu sử cho hero cũng cẩn thận ko động chạm xung đột với lịch sử War nữa là ....
thằng lich king là nhân vật mình tạo ra chứ không hề có trong Dota vì 1 lý do:Sen có lead là Furion ,Scourge có lich king mà chỉ biết ngồi 1 chõ.vậy mình thêm lich king vào cho nó cân 2 teamabaddon sẽ có mặt nhưng sẽ vào khoang 8 chap tới Phần 3: Second Way Xuyên qua rừng đêm.... Qua những tán lá Qua những rặng cây Vẳng tiếng thú hoang Tiếng hoa Tiếng gió... Và không tiếng người Đất đen... Lạnh.... Một cơn gió lạnh đi qua cũng là lúc Terro nhìn lên bầu trời. Mây mù đã che khuất bầu trời, khiến cho anh không thể cảm nhận cái thú vui kia lần cuối. "Lần cuối ư" Terro nhớ lại.... INTERLUDE -Sao? Cậu bé Terro quay mặt lại, con bé ấy vẫn theo cậu từ lúc đó tới giờ. Thân thể cậu đầy máu, máu không phải của cậu, cậu không hề bị thương. Những vệt máu còn nóng khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cậu cũng phải dè chừng lùi một bước. Nhưng con bé vẫn đi theo cậu, nó cúi mặt xuống, nó không nói gì cả. Nó theo cậu từ ngôi làng chết chóc kia, ngôi làng bị bệnh dịch của Lich king tàn phá, tất cả mọi người đều trở thành Undead, những sinh vật sống sót cuối cùng cũng bị những người đã chết kéo theo. Mùi máu đấy, hấp dẫn cậu... một thợ săn quỷ. Terro vẫn chưa được chứng nhận chính thức, chưa hề trải qua lễ đổi mắt - nghi thức bắt buộc với một Demon Hunter - nhưng cậu có thừa đủ khả năng của người trong nghề, giống như gen vậy. Con bé ấy... Nó không dám lại gần cậu. Terro ngoảnh mặt lại, nhìn vẻ mặt tội nghiệp đáng thương đó, cậu chợt có ý nghĩ sẽ chế giễu nó. Rồi nó sẽ buông ra những lời châm chọc để gợi lại nỗi đau của nó... sẽ thú vị lắm... -Cám ... ơn.... Nó ngẩng mặt lên.... Hôm ấy... trăng rất sáng Năm ấy, Terro tròn 14 tuổi. INTERLUDE OUT Terro dừng lại, anh đang ở giữa khu rừng đen. Khu rừng đã chết theo một nghĩa nào đó, chỉ còn lại phần xác trơ trơ của nó ở đây. Nói đúng ra, khu rừng này hoàn toàn không có lnh hồn. Anh không dừng bước, vì anh không quên mục đích đầu tiên của mình đến đây... Tay đưa về phía sau, rút ra cặp TwinBlade màu bạc của mình... Terro cắm thẳng nó xuống đất: -Thương thuyết! Terro nói như thế với khoảng rừng trước mặt. Chợt im lặng Khu rừng chợt im lặng một cách đáng sợ. Bước chân của Terro ngừng lại đồng nghĩa với việc khu rừng rơi vào trạng thái tĩnh hoàn toàn, không tiếng động, không ánh sáng. Nhưng Terro vẫn không động đậy. Rồi bóng ma ấy xuất hiện. Đó là một bộ xương di động, theo đúng nghĩa của nó. Áo choàng màu tím trùm hờ lên cái khung xương, được giữ bởi một cái khung vô hình, chiếc đầu lâu lộ ra và cháy hừng hực một ngọn lửa màu xanh lá cây. "Hắn" điềm tĩnh bước ra từ giữa đêm tối, như từ một thế giới khác, thân thể nhỏ con không che giấu được luồng năng lượng khổng lồ trong người hắn. -Lich King đang chờ ngươi. Terro không nói gì. Anh lẳng lặng bước theo bộ xương như một cỗ máy. -À, ngươi hãy mang theo vũ khí. Đến lúc đấy ngươi sẽ cần dùng đến nó. Và cứ thế, hai bóng đen xuyên qua khu rừng. Cho tới khi bóng tối bao trùm lấy họ. ============================================== -Đó là tất cả những gì tôi nhận được. Rexxar từ tốn kể lại câu chuyện. Những người xung quanh vị BeastMaster này không ai bình tĩnh như ông. Magina buột miệng: -Anh ấy, dường như có thỏa ước trước với Lich King? Furion không nói. Ông là một trong ba người biết sự thật về việc Mirana bị trùng lời nguyền của Lucifer, nhưng những gì ông kết luận không thể nói ra ngay tại đây. Mirana sợ khi phải nghĩ đến chuyện Terro rời bỏ Senitel.... nhưng... -Ta không nghĩ thế - Rexxar điềm tĩnh. - Lich King có tai mắt ở khắp nơi, hơn nữa ma thuật của hắn có thể giúp hắn biết được mục đích của Terro. Nhưng cũng không loại trừ khả năng Terro đã có giao ước trước với hắn. Chúng ta đều biết rằng ... Rexxar không nói thêm. Ông nhìn Furion với đôi mắt ái ngại... Ông chưa từng thấy vẻ mặt này của vị Prophet bao giờ, có một điều gì đó lẫn lộn trong đấy. Ông đang chờ đợi một tin, bất cừ tin gì có thể khiến cho ông thoát khỏi tình trạng này. Vị vua của muông thú ngẩng mặt lên trời, nhìn ra cửa sổ. Ông dường như nhận ra điều gì từ bầu trời xanh ấy. Một con chim đại bàng sà xuống bục cửa, ngay trước mặt Rexxar... -Có tin mới.... =========================================== Terro đứng thẳng, vũ khí của anh vẫn dắt sau lưng, và hiển nhiên anh cũng không có ý định dùng nó như lời bộ xương kia. Trước mặt anh là trung tâm của chết chóc, của bệnh dịch... và sức mạnh. Hơi lạnh tỏa ra một cách đầy kiêu ngạo từ chiếc ngai băng giá và từ con "người" ngồi ở trên khiến Terro khó thở đôi chút. Vị Death Knight tối cao nhìn xuống dưới, ánh mắt đầy phán xét... -Terroblade, con trai của Great Prophet Fuion... Terro gật đầu. Anh không quá nổi tiếng nhưng ít ra cũng đủ gây chút ấn tượng để Lich King nhớ tên. -Ngươi tới đây để trao đôi? Vậy ngươi định trao đổi gì? Terro nói, giọng không chút cảm xúc: -Mạng sống của Mirana Nightshade, lấy linh hồn của tôi. Lich King cắm thanh gươm xuống lớp đá dưới ngai vàng. Hắn bỏ vũ khí tại đấy, bước xuống từng bậc một. Mỗi bước đi của hắn lại gần Terro, anh lại cảm thấy một nấc nữa tới cái chết. Và bước cuối cùng, hắn đối mặt với anh. Cặp mắt của hắn tựa như ngọn lửa xanh nuốt chửng lấy linh hồn anh: -Ta được lợi gì từ cuộc đổi chác này? Terro nhìn hắn, không nói gì. Ngọn lửa trong mắt Terro đột nhiên bùng lên, nhưng là ngọn lửa đỏ đối lập với ngọn lửa của Lich King, đẩy ngọn lửa xanh ấy ra khỏi linh hồn đang bị ăn mòn, và tấn công lại Lich King. -Thú vị lắm. Ta chấp nhận. Lich King nói một tiếng đơn giản, nhưng cùng lúc đó toàn bộ năng lượng trong người Terro bị triệt tiêu. Hắn quay lại về phía ngai vàng của hắn, ra hiệu... -Lucifer.... Terro đưa ánh mắt đang bốc cháy của mình về phía kẻ mới tới. Nhưng anh không biểu lộ cảm xúc gì thêm.... -Thu lại lời nguyền với Pirest of the moon.... Lich king nói mấy câu đơn giản với Doom, nhưng điều đó cũng chứng tỏ cuộc đổi chác đã xong bước đầu tiên. -... sau khi vị khách này đồng ý ở lại. Terro không bất ngờ lắm. Lich King chưa hoàn toàn tin tưởng anh. Hắn chắc chắn phải áp dụng lời nguyền sang cơ thể anh, để anh mãi mãi trung thành dưới trước Scourge. Ở sâu dưới ngục tù băng giá. Nơi cái lạnh phá hủy tất cả, giết chóc tất cả, kể cả những cá thể mạnh mẽ nhất. Hắn ở đấy, hắn vẫn tồn tại.... Không, hắn buộc phải tồn tại... Lời nguyền trói buộc hẳn vào sự sống làm hắn không thể chết. Thân thể hắn vẫn bốc cháy, năng lượng ma quỷ vẫn chạy trên những nét vẽ dọc thân thể hắn. Dải băng màu đen bịt quanh hốc mắt chứa đầy lửa địa ngục. Kẻ phản bội đáng sợ nhất Illidan Stormrage
hiện giờ mình chưa phải đi làm nên tranh thủ làm được chap 4.Dự kiến trong ngày hôm nay sẽ có chap 6 Phần 4: Betrayer meets Betrayer Mười ngàn năm... Lâu hơn bất thứ gì một đời người có thể trải qua... Mười ngàn năm... Nó chưa kết thúc? Thân thể hẵn buông thõng xuống đất, hai cánh tay đầy những vết nứt được móc vào những sợi xích khiến cơ thể không nằm xuống được. Những táng bẳng xung quanh, dưới chân và hai bên trơn tuột khiến hắn không thể nào bấu víu để có thể đứng vững, vì vậy hắn buông thõng người xuống. Hơi lạnh lại tàn phá dữ dội hơn vào cái thân thể đang căng cứng ấy, len lỏi qua những lớp thành trì dày đặc và tấn công vào tâm linh... ngày qua ngày.... Hắn vẫn chịu dày vò như thế. Terro cúi đầu xuống nhìn hắn... hắn dường như đã chết, nhưng vẫn còn sinh khí tỏa ra từ người hắn. Hắn không phải là một Undead, nhưng hắn cũng không hẳn là người sống. Hắn có một sợi dây khác, bền chắc hơn gắn linh hồn hắn vào thân xác hắn... Và sức mạnh của hắn.... Terro nhấc bàn tay lên... -Chuẩn bị đi, Terroblade Giọng nói đầy uy quyền nhắc nhở anh hãy sẵn sàng. Giọng nói ấy không hiểu vô tình hay hữu ý hướng cả vào cái thân xác tàn tạ kia. Thân xác ấy, như có kích thích, chợt tỉnh dậy. "Nó" nhấc cái đầu nặng nề với cặp sừng trên trán về phía kẻ vừa nói: -Tên đầy tớ của... Ne'Zul, ngươi vẫn... không hiểu sao? Hắn không thế nói hết những điều hắn nghĩ, băng giá từ không trung đã phủ kín lên môi, khiến nó không thể cứ động được. Terro im lặng chứng kiến toàn bộ sự việc trên, anh và "hắn" chỉ cách nhau vài gang tay ngay từ khi bắt đầu... Cái thân xác ấy chợt giật nảy lên như bị một luông điện chạy qua người, rồi lại gục xuống... thở dốc. Vị Death Knight kia quay lại phía Terro: -Terroblade, ta đi thẳng vào vấn đề nhé: Lấy đôi mắt của ngươi ra! Terro khẽ rùng mình. Con mắt là nơi dẫn nhập trực tiếp các nguyên tố từ bên ngoài vào thẳng linh hồn của mình, trong đó, bao gồm cả linh hồn quỷ. Anh nghiến răng... một trong những nguyên tắc trở thành Demon Hunter... Một tiếng động khô khan vang lên, hai trái thủy tinh cầu đã nằm trên bàn tay đỏ lòm của Terro. Anh đã dự tính chuyện này xảy ra ngay từ khi anh nhìn thấy "hắn". Anh không còn nhìn thấy gì nữa, nhưng anh nghe thấy tiếng cười mãn nguyện của vị chúa tế băng giá.... -Ngươi dũng cảm hơn những kẻ trước đây .... Ta hi vọng ngươi sẽ được đền đáp. Anh nghe thấy tiếng gì đó sốt soạt.. tiếng xé vải... Arthas đang lấy dài bẳng bịt mắt của hắn... Anh cảm thấy nó sắp đến, cũng như hơi thở yếu ớt nhưng nóng một cách đáng sợ của hắn... -Yewelian Diaxa... Dixinope maxilaia... Co-rup Maiyax! ...... Trong căn phòng tối đó, những quầng lửa xanh bốc lên và cháy rực... bao trùm lấy hai kẻ phản bội... ... INTERLUDE Có những ước mơ không bao giờ thực hiện được Có những ước mơ từ ngày bé thơ... Nó vốn đẹp như tâm hồn của nó. Cậu bé ấy... Cậu muốn trở thành một vị anh hùng. Cậu sẽ cứu những người không thể cứu được. Cậu sẽ đi tìm nụ cười từ những người bất hạnh. Cậu sẽ cứu họ.... Và tất cả sẽ vui vẻ... Họ sẽ hạnh phúc. Nhưng... Cậu làm được gì? Tất cả mọi người hạnh phúc ư Điều đó không bao giờ... "Rầm!" Thân cây gãy đổ. Bàn tay màu tím run run, nó ứa máu... hiển nhiên cậu đau.. nhưng nỗi đau ấy.... Cậu không làm được gì. Ngay cả với người cậu yêu mến Cậu... "Ngươi quá yếu đuối" -.... Cậu hiểu điều ấy từ lâu rồi... Cậu đưa bàn tay vẫn đang chảy máu lên trước mặt. Cậu tự hỏi... INTERLUDE OUT Terroblade mở mắt ra... Hắn ngạc nhiên là mình vẫn có thể sử dụng đôi mắt này được, nhưng rồi nhanh chóng hiểu rằng thân thể hắn lúc này không hẳn là thân thể hắn. Vùng đất hắn đang đứng bản thân nó không có thật. Từ nơi hắn đứng tới đường chân trời đều phủ một màu xanh u ám, những chiếc sọ quỷ vương vãi khắp nơi, không cái nào giống cái nào... Anh cúi xuống, nhặt hai chiếc lên xem xét: Chủ nhân của chúng chết cách nhau khá lâu, điều đó.... Terro cười nửa miệng. Đúng như anh đoán. -Ngươi thấy thế nào? Nhãi nhép. Ở nơi những chiếc sọ quỷ tập trung nhiều nhất, có một kẻ đã tập hợp chúng lại, đặt chúng lên nhau. Những con quỷ mạnh mẽ và đầy lòng kiêu hãnh luôn tự tin về bản thân giờ chỉ là nơi lót chân cho kẻ ấy. Chúng được lắp ghép một cách đầy nghệ thuật và rùng rợn trở thành một chiếc ngai... nó nổi lên giữa khung cảnh hoang tàn và bầu trời lạnh lẽo chỉ để chứng minh một điều... Kẻ thống trị... -Illidan Stormrage... Terro đưa mắt lên, giọng nửa cung kính, nửa khinh bỉ. -Tên hạ đẳng đó chưa bao giờ hiểu. Ở thế giới này, không linh hồn nào có thể đánh bại được ta. Illidan ngồi điềm nhiên, một tay chống lên thái dương một cách thờ ơ. Tay kia của hắn đang mân mê một chiếc sọ khác, còn khá mới, những tảng thịt còn chưa rơi hết từ cái đầu tội nghiệp ấy.... Hắn làm điệu bộ như thở dài, và ... -Đỡ lấy, nhóc con. Hắn ném mạnh quả cầu ấy về phía Terro. Anh hơi bất ngờ, đưa tay lên đón lấy, nó có vẻ quá đơn giản... nhưng. Ngay lúc anh chạm tay vào nó, anh cảm thấy điều bất thường: Cái đầu lâu quá nặng! Nó bay không quá nhanh, nhưng nếu nó có khối lượng như hai con voi gộp lại thì anh không thể giữ nó lại dễ dàng được! Cả thân hình bỗng chốc bị đảy về phía sau, Terro đưa chân ra chống đỡ cơ thể không bị đổ xuống. Quán tính khủng khiếp đẩy cơ thể anh chạy về phía sau gần chục mét. -Ha.... a...! Terro không kịp thở. Illidan vẫn ngồi điềm nhiên như không.... Hắn lấy làm thích thú tựa như đây là sở thích vờn con mồi của hắn. -Ngươi đã hiểu ra chưa. Đồ nhóc con.Người không thể nào thắng được ta đâu Terro đưa hai tay về phía sau lưng.... vũ khí của anh vẫn còn nguyên, đến giờ anh mới hiểu lý do tại sao bộ xương kia lai nói đến lúc anh cần dùng chúng... -Twinblade? Demon Hunter xuống cấp đến mức phải đầu quân cho quỷ từ khi nào thế? GIọng nói ngạc nhiên, pha chút khinh bỉ hướng về phía Terro. Nhưng anh không trả lời... lưới dao bắt đầu sáng lên, chứng tỏ năng lượng của Terro đã dồn vào chúng... Illidan vẫn chống tay lên trán như thế... và hắn chớp mắt. "Keng!" -.... Không thể! Terro không tin được vào mắt mình nữa. Lưỡi dao của anh bị bàn tay trần của Illidan chặn. Illidan đưa bàn tay kia lên.. một tia sét màu xanh trắng đánh thẳng vào lồng ngực của Terro, thiêu cháy cả năng lượng và sự sống của anh... -... Illidan nhướn mày. -Thú vị. Ngươi học điều này từ các Blade master à? Trước mặt Illidan... một Terroblade khác xuất hiện.... -Đó là sức mạnh của riêng tôi... Khả năng tạo ảnh ảo. Tôi là một Illusioner. Terrro hít một hơi dài. Anh nèm cặp đao song sinh về phía Illidan.... Hắn nhìn tất cả từ Terro bằng con mắt của kẻ ngoài cuộc, tựa như tất cả những điều đó không liên quan đên hắn.... tất cả, trừ thanh đạo. Cặp Twinblade tự động chuyển hướng, rơi ngay sát chân hắn như bản năng của chúng. -Cặp đao này vốn là của ông. Illidan! -Cám ơn, nhóc. Hay ta phải gọi ngươi là cháu? -Điều đó có thay đổi được gì không? -Ta sẽ cho ngươi chết nhanh gọn hơn... Illidan đáp, giọng vẫn không có cảm xúc. Nhưng hắn... đã bắt đầu nhìn thẳng về phía Terroblade. trận chiến bắt đầu
Cậu có biết Lich King là thằng nào ko? Đã nói đọc lịch sử trc đi rồi viết fic, bóp méo thế này ko nuốt nổi cái fic
lich king là arthars kết hợp với ne'zul..mình chỉ thêm mỗi sự việc thằng lich king vào thôi còn lại vẫn theo Dota. còn việc thằng furion có con thì mình viết tiếp lịch sử thôi
cái này bên vnb là ending dreams ra tới chap 29 rồi. @king101: ông muốn post ở đây ít nhất phải hỏi ý kiến tác giả bên vnb trước chứ
nhanh hộ cái để mình tổng hợp ebook đi dao khắp diễn đàn khác yên tâm là vẫn có tên nick của bạn và nguồn gamevn.
@lockon: cái này là mình có tham khảo của bên gamethu.như ở trên mình đã nói là mình có chỉnh xửa bổ sung hoặc viết mới
theo như mình dc biết thì Magina bị mù, vậy tại sao trong truyện này lại có cảnh Magina mắt long lên vì tức giận nhĩ
Hay đấy ! Tiếp tục phát huy nèo ! Mỗi chap cho 1 cái ảnh minh họa gì đấy vào nhìn có vẻ bắt mắt hơn :) ! Biết đâu lại nổi tiếng cũng nên ấy chứ !
cái này trong truyện mình đang viết thì magina chưa trở thành demon hunter nên vẫn còn có mắt (mình dựa trên nguồn gamethu viết nên có rất nhiều chi tiết như bên gamethu)
Phần 5: The Gate of Soul INTERLUDE Một khi ngươi đã trở thành quỷ dữ... Sẽ không bao giờ ngươi trở lại thành người Ngươi sẽ có sức mạnh Và sự nguyền rủa.... Ngươi có thể tự hào Trước ánh mắt khinh bỉ của thiên hạ... Magina đưa ánh mắt từ những dòng đầu của quyển sách cổ màu nâu nhạt. Quyển sách được anh cất giấu rất lâu nhưng chỉ dám dừng lại ở trang đầu tiên,quyển sách đã hướng dẫn anh trở thành 1 Demon Hunter đầy quyền lực Cậu không đủ dũng khí để mở tiếp... Quyển sách này bản thân là một lời nguyền cho bất cứ ai đọc nó... Một khi đã bắt đầu, ta sẽ không thể từ bỏ... Cậu đưa ngón tay vào bìa sách cũ... ngón tay cậu khẽ đặt vào trang thứ hai, nhưng chưa thể lật sang. Một khi cậu đọc nó.... Ngươi đã sẵn sàng chưa? Trang thứ hai của quyển sách chỉ gọn lỏn một chữ như thế. Nhưng nó là câu hỏi đánh giá quyết tâm của người đọc nó. Magina dừng lại... "Ngươi quá yếu đuối" Cậu nhớ lại lời "hắn" nói. Nhưng liệu cậu còn lựa chọn khác không? Cậu đã chứng kiến nhiều Demon Hunter bị xã hội ruồng bỏ và chết trong cô đơn... liệu ... "Một tên yếu đuổi như thế không thể có tư cách bảo vệ người khác." Magina lắc đầu một lần nữa. Tại sao những lời nói ấy gắn chặt vào trong óc cậu mặc dù cậu không muốn nhớ? Tại sao cậu lại phải trở thành một con quỷ bị chính bạn bè và những người thân yêu xa lánh... chỉ để đoạt lấy sức mạnh... Cậu sẽ chiến đấu bằng chính sức mạnh vốn có, dù phải chết.... "Đồ ngu... mày mãi mãi chẳng làm gì nên hồn nếu chỉ biết đâm đầu vào chỗ chết" -Im đi! Đồ .... Magina tự hét lên với bản thân. Cậu không thể tiếp tục được.... Điều này quá sức chịu đựng của anh. Phải, một kẻ như cậu không thể chịu được nỗi cô đơn. Cậu không thể sống như Terro, tất cả những gì cậu muốn là mọi người có thể hạnh phúc, nở nụ cười... "Magina, bảo vệ cô ấy" Kẻ ấy... chẳng phải là một người cậu mơ ước sao? INTERLUDE OUT Trong thế giới ảo liên kết tâm linh giữa Terro và Illidan, cuộc chiến thực sự chưa bắt đầu nhưng kết quả của nó đã được định sẵn. -Tôi thua cuộc. Terro nói gọn lỏn. -Sao? -Tôi không phải là một người phi thực tế. Tất cả những kĩ năng tôi học được là từ thanh Twin Blade này, sẽ là một sự giễu cợt nếu tôi có thể chiến thắng chủ nhân thực sự của nó bằng những kĩ năng ấy. -Cậu biết điều đó từ khi ta chạm vào thanh gươm, phải không? Illidan cười, vẻ mặt của hắn như đang diễn tả một nụ cười. -Twinblade là vũ khí của DemonHunter, nó không làm hại chủ nhân đích thực của nó ngay cả khi nó phải trở về cát bụi. Thanh Twinblade sẽ vỡ tan nếu tôi cố gắng dùng nó để giết ông. -Ta biết điều đó chứ, cậu bé. -Illidan đổi cách xưng hô - Ta chỉ thắc mắc, tại sao cậu lại có chúng,có phải là của cha cậu không? Terroblade không trả lời, hoặc vì anh không biết trả lời thế nào.... Đó không hẳn là một kỉ niệm đẹp. -Có vẻ ta hỏi hơi thừa, nhưng ta nghĩ đến lúc cậu phải đi rồi. Good night baby.hắn nói với một nụ cười nham hiểm Lời nói của hắn lúc này đồng nghĩa với cái chết... Trong thế giới ảo được tạo nên bởi linh hồn này chết có nghĩa là biến mất, hoàn toàn biến mất, nó khắc nghiệt hơn nhiều so với "chết" thực tế. Terro hiểu điều này, anh đã tìm cách để sống sót, nhưng tính cách và sức mạnh của con quỷ trước mặt anh không nằm trong tính toán... trừ khi... Terro chợt hiểu -Illidan! Ông đang vội gì chăng? Illidan không nói, dải băng bịt mặt theo ngọn gió ... hắn tấn công! INTERLUDE Kẻ cai trị của ngai vàng băng giá đứng trước căn phòng tối. Những ngọn lửa xanh từ căn phòng đó không ngừng thoát ra tựa như nguồn năng lượng vô tận của tên Demon Hunter kia. Nguồn năng lượng đó liên kết trực tiếp với Kil'Jaden... kẻ thù của hắn. Bản văn tự máu khiến chính hắn, Kil'Jaden không thể cắt đứt nguồn liên hệ giữa hắn và Illidan, vì vậy giữ lại Illidan cũng có nghĩa là làm suy yếu sức mạnh của hắn. Nhưng Arthas không chỉ muốn thế... tính cách của một vị vua đồng nghĩa với khát khao chiếm đoạt... Hắn sẽ có sự phục vụ của sức mạnh ấy. -Doom... Con quỷ ấy vẫn đứng yên, hắn như một con chó trung thành chờ vị vua của hắn sai bảo. -Cuộc chiến linh hồn... ta sẽ làm cho Terro chiến thắng. Ngươi hãy chuẩn bị đi.Quên mất hãy chuẩn bị ngay nghi lễ summon Lord Of Avernus Tên Doom lặng lẽ gật đầu... những ngọn lửa xanh trong phòng ngày càng thoát ra dữ dội hơn. Vị vua của The Scourge nắm lấy chuôi gươm bị nguyền rủa... một lần nữa. Thanh gươm sáng lên, nó có thể đánh thức.. nhưng cũng có thể dìm một linh hồn vào giấc ngủ mãi mãi... INTERLUDE OUT Terro nhày lùi lại... 5 tia sáng sượt ngay ngực anh! Đây là trận chiến thuần túy về sức manh. Cặp song đao Twinblade trở nên vô dụng vì nó từ chối tấn công người sử dụng nó. Tuy nhiên, trong tình cảnh hiện này thì Terro yếu hơn rõ rệt, anh hiếm khi sử dụng tay không trong các trận chiến, trong khi Illidan đã giết sạch những kẻ thách đấu tại đấu trường linh hồn này bằng tay không. Anh chỉ phòng thủ, anh biết tấn công đồng nghĩa với tự sát... nếu như suy đoán của anh chính xác, anh sẽ có cơ hội....thắng Hai tay Terro liên tục vung sang ngang, hạ xuống, đưa lên để đỡ những móng vuốt sắc nhọn từ tay Illidan, chân anh nhanh chóng đưa anh khỏi những vùng nguy hiểm khỏi năng lượng tàn phá từ quầng lửa Illidan... Nếu nói cho chính xác, anh đang sử dụng kế thứ ba mươi sáu của ông tổ binh pháp -Đứng lại! Ngươi không thể trốn tránh mãi được! Illidan đang mất dần sự kiên nhẫn vốn cố. Mỗi bước hắn truy đuổi, Terro lại cảm thấy sức mạnh ấy yếu đi một bậc. Nó không còn bỏng rát như lúc đầu, nhưng vẫn quá mạnh để anh có thể trực tiếp đối phó. Cho dù linh hồn hắn mạnh đến mức nào, nhưng cơ thể của hắn không thể dung nạp được sức mạnh ấy, bản thân linh hồn không cảm thấy, nhưng chính cơ thể sẽ phát tán năng lượng ấy ra để làm giảm áp suất vào hệ cơ của nó... nhưng... Nó sẽ kết thúc lúc nào? Terro bắt đầu thấm mệt. Năng lượng anh sử dụng đã đến mức cực hạn. Cuộc rượt bắt đã kéo dài suốt vài tiếng đồng hồ mà kẻ trước mặt anh vẫn chưa có dấu hiệu kiệt sức. . Anh hụt hơi, anh cảm thấy không đủ sức để chạy trốn, nhưng dừng lại cũng có nghĩa là thất bại. Đó không phải là mục đích của anh khi tới đây. Và.... Anh nhìn thấy cơ hội! Illidan lỡ đà, hắn bị vấp phải một chiếc đầu lâu do chính hắn tạo ra. Khoảnh khắc ấy không dài, nhưng nó quá đủ để Terro sử dụng. Trong phần trăm giây ấy, anh áp sát Illidan và tấn công vào phần cơ thể không phòng bị của hắn... bằng tất cả năng lượng còn lại của mình. -Ta nghĩ ngươi sẽ thông minh hơn thế... Giọng nói ấy đánh thức Terro! Anh quá nóng vội. Anh hiểu điều đó ngay từ lúc tay anh chảm vào phần ngực của hắn... bàn tay ấy lập tức bị dính lại, bị một ngọn lửa đen bao trùm, và liên tục lún sau vào. -Cá.... Terro ngẩng lên nhìn cái bóng to lớn màu đen đang chuẩn bị nuốt chửng mình.Transform! Những quầng lửa bao trùm lấy Illidan và biến hắn trở thành một con quỷ thực sự.... -Ta có lời khuyên cho ngươi... cậu bé. Đừng hi vọng vào những điều không bao giờ xảy ra... Illidan nắm lấy tay của Terro, nhấc bổng anh lên như một con gấu bông nhỏ... cặp mắt của hắn thiêu đốt lấy tất cả, nó làm bùng lên nỗi sợ từ nơi sâu thẳm nhất.... "Tạm biệt.. Illidan!" Một tiếng nói quen thuộc vang lên trong không gian linh hồn... Cùng lúc ấy... -Ill? Ông... ? Terro nhìn đối thủ của mình. Illidan bị vây bởi những tia sét từ chính cơ thể hắn! Những tia sét khóa chặt thân thể làm cho hắn quỵ xuống dưới đất, hai chân quỳ xuống. Bàn tay màu đen không còn đủ sức giữ lấy Terro nữa, nó thả ra và bùng cháy, nó teo tóp lại... Con quỷ màu đen trở lại bản chất như cũ ... Illidan không thể thở được, ánh mắt điên dại kia nói với anh điều đó. Và....hắn biết là do arthars ======================================= Tiếng nổ lớn vang lên trong căn phòng đầy hơi lạnh... Những nguồn năng lượng ào ạt thoát ra khỏi khe cửa, tựa như có một cơn bảo lớn xuất hiện bên trong. Nhưng tất cả những nguồn năng lượng ấy dừng lại khi chạm phải bức tường án ngữ chúng: Thanh gươm Frostmourne thu hút tất cả chúng lại, thanh gươm chỉ đơn giản cắm vào cánh cửa bằng đá cẩm thạch, tạo thành một kết giới khổng lồ. Chính kết giới ấy phong tỏa hoàn toàn năng lượng của Illidan và làm cho hắn kiệt sức trong khoảng khắc ấy. Lich King gật đầu, cảnh cửa lớn mở để lộ một căn phòng phủ đầy hơi nước và khói xanh... Doom không nói gì, hắn tiến vào như đã định... Trong làn khói xanh ấy, cơ thể kẻ thua thua cuộc sẽ vĩnh viễn tan vào cát bụi, như chưa từng tồn tại. Cơ thể không có linh hồn chống đỡ không thể kháng cự lại sức ăn mòn của thử lửa màu xành này, vì vậy công việc của Doom được chỉ thị rất đơn giản: "Nguyền rủa kẻ còn sống!" -Chúa tể đã đúng.... Giọng tên Doom khàn khàn dội đi trong căn phòng tối thành một thứ âm điệu khó nghe. Hắn đưa tay nhấc bổng thân thể đang nằm dài trên mặt đất, nhấc bổng lên trước mặt... -Chào mừng đến với The Scourge... Terroblade. Lời nguyền của quỷ.
Phần 6: Defense of the Acient Furion vẫn ngồi đó, lăng im dõi theo từng cử động của cậu ta.... Nét mặt ông điềm tĩnh... ông vô cùng điềm tĩnh với tư cách của một vị thống lĩnh, một vị tổng chỉ huy. Ngay từ khi ông được chọn làm Great Prophet, ông đã hiểu ông không còn là chính ông. Ông phải vứt bỏ mọi cảm xúc...vứt đi mọi tình cảm, vứt đi tất cả để dẫn dắt tộc Night Elf Ông coi mọi sinh mạng là bình đẳng Nhưng... Tại sao... ông lại đau đớn như thế? Và tại sao, ông lại có cảm giác quen thuộc như thế về một người ? -Terro... Ông nuốt những tiếng đó vào trong cổ họng. Sâu trong trái tim, ông luôn muốn chặn bước chân nó lại, ông phải nói với nó... Ông đã mất một người con.... Nhưng... Có điều gì trong ông mách bảo: Cậu bé ấy, đã trưởng thành... INTERLUDE 10000 năm trước Furion ngôi trầm ngâm... cuộc chiến định mệnh của người Night Elf sắp bắt đầu. Chỉ vài giờ nữa, ông và những người bạn chiến đầu sẽ có thể không còn trên cõi đời này. Tất cả chỉ vì hắn... -Illidan Stormrage.... Kẻ phản bôi... Furion đã tin cậy hắn, nhưng hắn đã phản bội lại người Night Elf.. và phản bội chính anh trai của hắn. Cơn khát ma thuật và sức mạnh vĩnh cửu đã khiến cho Illidan không còn như xưa. Ông căm ghét hắn, nhưng tận sâu trong tim, ông cảm thấy đáng tiếc cho hắn... Tiếng gõ cửa điềm đạm làm cắt mạch suy tư của ông. Tiếng gõ cửa với phong cách quen thuộc này khó có thể nhầm lẫn.. "Không thể..." - Fuion giất mình khi nghe thấy giai điệu ấy. -Anh trai, anh không ngại tiếp em một ấm trà chứ? -.... Trong giây phút ấy, ông gặp lại một người cũ.... Illidan Stormrage. =================================== Furion điềm đạm rót nước ra hai cốc. Ông chỉ có nước trắng, cuộc chiến này không phải là nơi thích hợp cho việc thưởng thức trà đạo. Illidan ngồi trên ghế, thản nhiên quan sát người anh trai. Hắn lấy ở chiếc túi bên hông ra một cái túi nho nhỏ, tung về phía người anh trai... -Manizia, em nghĩ em không nhớ nhầm.... Furion đưa tay bắt lấy, đó là loại ưa thích của ông. Thật khó có thể tưởng tượng được rằng chỉ vài giờ trước kia, chính hắn đã thông báo cho Azshara về kế hoạch phá hủy hồ nước vĩnh cửu của ông.... -Cậu tới đây làm gì... Ông cố nói giọng kiên định, nhưng khiến cho bất cứ ai nghe cũng cảm thấy sự thân mật trong ngữ điệu với người em trai. Illidan đưa tay lấy một cốc trà, nhấp một chút: -Anh pha nhạt quá, có thể thêm một ít trà chứ? Em nghĩ là em mang đủ. Illidan có vẻ muốn đưa cuộc đối thoại theo ý của hắn. Nhưng hắn thậm chí còn không quan tâm đến lời nói của Furion ... Và... -Về chuyện em làm... anh trai - Illidan nói như đó không phải là chuyện của hắn - Em sẽ không bao giờ hối tiếc.phép thuật là sức mạnh.có phép thuật chúng ta sẽ thông trị cả thế giới này "Rầm" Tiêng đập bàn vang lên. Furion đã thực sự giận dữ. Tất cả những câu nói ấy tập trung lại tại hai chữ: "TẠI SAO!!!" Illidan nhấp tiếp một ngụm nữa... Rồi hắn, nhìn thẳng vào mắt người anh trai như lời phán quyết: -Anh hiểu rõ điều đó mà... anh trai. Furion giật mình... Ông chợt nhận ra, điều ông đang cố gắng tự lừa dối. -Azshara sẽ không bỏ qua cho tất cả những gì anh làm đâu, Furion. Bà ta sẽ trả thù tất cả băng cái chết và sự diệt vong, đừng nghĩ rằng anh sẽ đem đến tương lai tươi đẹp cho dân tộc bằng kế hoạch ngu xuẩn ấy!Bà ta sẽ giết Tyrande.Anh không hiểu sao? Illidan nói đúng với phong cách của hắn. Ngữ điệu của hắn như hạ nhục tất cả những người nghe hắn nói... -Em.... Illidan vẫn nhìn thẳng vào Furion, lập trường của anh không đổi... -Tiêu diệt Azshara... nếu anh có thể. Hoặc, anh sẽ chết. Furion cảm thẩy một tia sét ngang tai.... Đúng... phả hủy hồ nước, điều đó đồn nghĩa với việc tạo ra một vụ giải phỏng năng lượng cực lớn, hay chính xác hơn là một vụ nổ, có thể kết liễu Azshara và đạo quân High Elf của bà ta.... -Nhưng tất cả những người đi theo ta sẽ khó có thể sống sót. -Đừng quan tâm đến sự sống của rác rưởi, anh trai. Hoặc bọn chúng, hoặc tất cả sẽ chết. Illidan đứng lên, hắn muốn chấm dứt cuộc đối thoại ở đây, trong khi Furion đang tức giận... -Dừng lại.. Illidan Furion nói với một Illidan đang quay lưng bỏ đi... -Đừng quan tâm, em sẽ ra tay nhẹ nhàng với quân của anh. Và một điều này nữa.... Furion cảm thấy chua xót khi nghe những lời nói từ chính em trai mình. -Đỉnh Hyjal... Đó là tất cả những gì em trả lại cho người Night Elf... Furion có nói những lời gì đó, nhưng Illidan không còn nghe thấy. Hắn đã bỏ đi rất xa rồi.. INTERLUDE OUT -Thưa Great Prophet! Giọng nói bên cạnh làm cho Furion giật mình. Ông đã không ngủ suốt mấy đêm. Ông không muốn ngủ, vì mỗi lần như thế giấc mơ ấy lại quay lại với ông, đặc biệt khi trận chiến này đến gần... -Liệu ngài có ổn... -Ồ không sao, ta đã ngủ suốt mười ngàn năm, nên mất ngủ vài ngày không ảnh hưởng gì. Mọi việc thế nào? Thunderwrath. Vị Knight với mái tóc vàng kim và khuôn mặt thiên thần nhìn vị Prophet với vẻ nghi hoặc, nhưng anh không thắc mắc thêm. -Tất cả đã sẵn sàng. Mọi việc chỉ đợi ngài ra lệnh...Trong hôm nay thôi,chúng ta hoặc chúng sẽ chết.chúng ta không đủ lực lượng để cầm cự hết ngày hôm nay.cuối ngày, chung sẽ được tiêp viện thêm 10 vạn xác chết nữa.chúng ta nên đánh thẳng vào căn cứ của chúng và tiêu diệt lich king Furion dường như không để ý đến câu trả lời ấy nữa. Ông đã biết từ trước. Ông ngẩng đầu lên bầu trời... Những áng mây trôi... Bầu trời xanh... Những khu rừng luôn tràn đầy sự sống Những nụ cười Những gì mà ông tin tưởng Lý tưởng của ông Giấc mơ của ông ... Furion nắm chặt chiếc gây gỗ, chiếc quyền trượng tượng trưng cho phép thuật và quyền lực của người Night Elf... -Tất cả sẽ chấm dứt trong ngày hôm nay... ================================================== Ở bên kia của chiến tuyến, những binh đoàn xác chết đang cất lên những tiếng rú chết chóc. Nó có vẻ không hợp lắm với không khí ra trận, nhưng đối với chúng điều đó như một bài ca ra trận... Bên cạnh ngai vàng băng giá, ta có thể nhận ra một người. Dù anh đã biến đổi nhiều, đôi cánh của quỷ dữ giang rộng sau lưng và cặp sừng trên trán, nhưng Terroblade vẫn không thể nhầm với một ai khác... Trong vài năm qua, anh đã trở thành một trong những con quỷ mạnh mẽ nhất của The Scourge... là sự kinh hoàng cho những gì lọt vào tầm mắt anh... từ xưa, bây giờ và tận mai sau, anh sẽ mãi mãi phục vụ Lich King, trung thành và mù quáng.... Lich King đưa thanh gươm Froustmounre lên bầu trời... Nhứng áng mây đen trên bầu trời giằng xé nhau như một bầy ngựa điên. Mặt đất và rừng cây bị màu đen và cái chết bao phủ, kéo dài tới tận con sông lớn, ngay trước mảnh đất được sự linh thiêng của cây thần sự sống... Đến những giây phút cuối cùng, thế giới sẽ đón chào một vị tân vương: Arthas Menethil! Một lần nữa, thanh gươm này báo hiệu một sự kiện trọng đại xảy ra.... Terro vẫn không nói gì. Anh vẫn lạnh lùng như mọi khi. Tất cả khung cảnh xung quanh đối với anh như làn nước lặng... nhưng sâu trong tim, anh cảm thấy phấn khích khi thời khắc này đến... -Vậy, sau ba năm, cậu đã hoàn toàn phản bội lại dân tộc, và quay lại dùng sức mạnh để dày xéo chính họ... Vậy, cậu cảm thấy thế nào? Terro? Giọng nói đó quá quen thuộc với Terro, nó hướng về phía anh, nhưng nó không phải từ Lich king, mà nó phát ra từ chính trong trái tim của anh... -Không thể tuyệt hơn.... Anh đáp lại, cùng nụ cười nửa miệng xảo quyệt ấy. -Ha ha... ta không thể nào nhầm được từ giấy phút ta và cậu gặp nhau. Cậu giống ta ngay từ khi cơ thể cậu còn chưa thành hình. Giọng nói ấy ... của một kẻ phản bội khác.... Illidan Stormrage
Phần 7: Walking through memories INTERLUDE Lửa... Lửa cháy khắp nơi.... Đau quá.. Tôi đau đớn Tôi nghe thấy những tiếng đau đớn Nóng quá.. Tôi.. Tôi muốn sống. ... Có lẽ tất cả bạn bè tôi đều muốn sống Nhưng ngọn lửa đã thiêu rụi tất cả Họ... Và tôi cũng sẽ chết. Xin... .... Tôi mở mắt Tôi không bao giờ quên được hình ảnh ấy... Một con người. Cậu ấy đưa thân thể đã cháy xém của tôi trên cánh tay của cậu ấy. Tôi còn nhớ mãi khuôn mặt ấy.... ... -Magina, xử lý tất cả đi. Đừng để sót lại bất kì con nào! - Tiếng một kẻ khác từ xa... Cậu bé ấy quay sang nhìn tôi, có vẻ cắn rứt. .... Tôi... Không muốn... chết.... Vậy.... ... Tôi cố nhìn cậu ấy như đang cầu xin tha mạng.... "A..." Xung quanh tôi tối om. Tôi cảm thấy mình bị nhét vào một cái gì đó. Tôi không biết nữa, nhưng tôi cảm thấy yên tâm... dù xung quanh tôi đen, nhưng tôi biết, mình đã được bảo vệ. INTERLUDE OUT Cô gái ấy mở đôi mắt nặng nề ra... Cô ấy không thể cử động được nữa. Toàn thân cô gái ấy bị trói chặt bởi những sợi dây xích bằng bạc. Cơ thể cô chùng xuống, nhưng không ngã xuống đất được vì chúng đã khóa cứng người cô. Đôi cánh dơi màu đen bị buộc chặt lại và bị những cái đinh sắt đâm xuyên qua. Xung quanh cô gái, những vết máu khô xen lẫn dòng máu nóng đang chảy... cô đã chịu hành hạ thế này đã không biết bao nhiêu lâu. Cô có được bảo vệ như khi ấy nữa không? Cô muốn khóc, nhưng cơ thể quá suy kiệt để khóc, cô gục đầu xuống trong nỗi thất vọng... -Cô bé? Cô có đau lắm không? Một giọng nói dịu dàng vang lên trong căn phòng tối.... Cô giật mình khi nghe tiếng đó. Nó nghe thật ấm áp, nhưng nó thật rùng rợn... Cô muốn lùi lại khỏi hắn, nhưng không thể cựa quậy... Hắn tới gần cô, hắn đưa bàn tay đầy mùi máu và lãnh lẽo của hắn lên mặt cô, vuốt nhẹ mái tóc không còn được chăm sóc của cô... Cô nhắm mắt lại để không còn nhìn thấy hắn, nhưng... -Ky...aaaaaaa Ngay lúc hắn chạm vào cô, cơn đau trong người cô lại xuất hiện. Thứ chất độc bọn chúng "tặng" cô khiến cơ thể cô bị ăn mòn từng ngày, từng ngày nhưng không thể giết cô. Nó bào mòn niềm tin và trí nhớ, chỉ đẻ lại ký ức là nỗi đau đớn cô phải gánh chịu. Nhưng cơn đau đó chợt dịu dần, dịu dần... -A... a ... Lần này, cô gái ấy mở mắt. Cô một lần nữa không thể tin được, nhưng trong lúc cô còn nhìn rõ, cô có thể nhận ra được khuôn mặt ấy.... -Anh... thực sự ... Cô ấy chợt ngất đi, nhưng bằng vẻ mặt và đôi mắt nhắm bình yên, cô ấy thực sự tin rằng mình đã được bảo vệ. Bóng đen ấy bước ra khỏi căn hầm tối đen ấy. Anh vẫn lạnh lùng như mọi khi, những người xung quanh không thể đoán biết anh nghĩ gì, anh định làm gì... Cũng đơn giản thôi, đó chỉ là một cỗ máy giết người của Lich King, anh không có suy nghĩ và cảm xúc riêng... Nhưng sự thật, anh có những điều đó, nhiều hơn họ nghĩ... -Bước đi chuẩn xác đấy, Terro. Tiếng nói trong đầu anh lại một lần nữa vang lên. Terro không trả lời, đơn giản suy nghĩ của anh và của kẻ tồn tại song song với anh từ lâu đã là một. ================================================== = Hắn không thể nghỉ ngơi được.... Có cái gì khiến cho hắn không thể nghỉ ngơi, như thể định mệnh bắt hăn phải sống dậy và hoàn thành tiếp nhiệm vụ của hắn... Nhưng Hắn bất mãn. Đó là câu truyện từ ngày xưa, khi một kị sĩ mang dòng máu hoàng tộc bị cướp lấy ngai vàng từ chính những người mà mình yêu quý. Hắn đã yên lặng chấp nhận họ, hắn có thể không nhận ra rằng hắn tốt đến mức có thể tha thứ cho những gì họ gây ra cho hắn, hắn có niềm vui với cái gia đình nho nhỏ ấy... Nhưng... hắn đã bị ám sát!? Đó là một ngày mưa. Một ngày mưa nặng hạt... hắn vẫn có thể cảm giác được, không, chỉ là nhận thức được điều gì đã xảy đến với hắn khi thân thể đã chết của hắn bị "chúng" vứt ra ngoài nghĩa trang, như thể đó chỉ là một đống rác. Hắn... Không còn tin ai nữa. "Keng!" Thanh gươm hắn luôn mang theo người khóa lại cơn gió sau lưng hắn. Cơn gió đó không thể nhận ra đối với người thường, nhưng kinh nghiệm bị ám sát một lần là đủ đối với hắn. Chiếc đầu lâu đỏ rực, những tia lửa trong mắt như muốn thiêu rụi kẻ trước mặt hắn. Hắn vung thanh kiếm xuống như thể muốn chém đứt đôi cả tòa nhà mà tên ám sát đứng sau lưng.... Thanh kiếm cong của tên ám sát đã kịp khóa hắn lại. Tên ám sát sử dụng một cặp song kiếm kì lạ.... nó hơi giống hình lưỡi liềm nhưng được cách điệu để có thể móc sâu vào da thịt kẻ thù. Những lưỡi gươm thẳng có thể đón đỡ những đòn tấn công của chúng, nhưng cái mấu của chúng được được thiết kế để chạm tới mục tiêu dù thân kiếm có bị khóa. Chỉ tiếc là lần này, đối tượng của tên ám sát lại không hề có chút da thịt nào. Tên ám sát không thể tấn công bất ngờ, hắn buộc phải chuyển thành tấn công nhanh. Thân thể kì dị của hắn uốn éo liên tục, lách giữa các đường kiếm của vị vua bất hạnh kia một cách khó tin, hắn tấn công liên tục vào những yếu điểm của ông, thành thạo như hắn biết rõ chính ông vậy. -Thế là đủ rồi! Vị vua hờ kia nổi giận. Hắn vung thanh gươm lên cao một lần nữa... Đường kiếm này không thể né tránh, bản thân đường kiếm này ẩn chứa bao nhiêu đau đớn của cuộc đời ông... Tiếng va chạm mạnh vang lên.. hai thanh gươm cong bị gãy đôi, nhưng cánh tay giữ chúng đã bỏ chúng lại để thoát thân. Tên sát thủ như một cơn gió lẩn vào bóng đêm dày đặc biến mất... Vị vua hờ kia dừng lại... Ông không kịp nhận ra kẻ thù, cuộc tấn công quá chóng vánh. Ai muốn ông chết nhất ngay vài giờ trước khi cuộc chiến bắt đầu? Trong đầu ông lập tức suy nghĩ đến những kẻ liên quan, nhưng tất cả đều có thể... ông chưa bao giờ tin tưởng ai, luôn coi những người xung quanh là kẻ thù... Có một tia sáng màu vàng đập vào mắt ông... Ông cúi xuống, đưa bàn tay chỉ còn lớp xương khô và nhặt lấy vật ấy. Vật hình tròn bằng kim loại ấy... nó toả ra hơi lạnh đặc trưng của nó... một đồng tiền vàng của Lich King... -Ta không thắc mắc đâu, đồ nhóc con. Sự đau đớn khi bị phản bội lại một lần nữa trỗi dậy trong thâm tâm của hắn... Trong mắt hắn, lúc nào những kẻ mà mọi người cảm thấy tin tưởng nhất lại khiến hắn nghi ngờ nhất, "King" Leoric bóp nát đồng tiền vàng còn vương hơi lạnh ấy...
Phần sau GOndar chết chú j nhạt toẹt ông toàn copy paste sang mà lỗi chính tả còn không thèm sủa Mod close topic cho rồi