thưa bạn.trong cả truyện của mình gondar sẽ không chết Phần 8: The Bounty Hunter Hắn đang đứng đợi một mình trong đêm tối. -... Cho đến hôm nay... hắn chấp nhận làm tất cả chỉ vì tiền. Hắn không quan tâm đến nguồn gốc của chúng, hay những kẻ nào thuê hắn. Những ánh sáng vàng lấp lánh ấy làm hắn mù quáng, mỗi một con mồi bị giết đồng nghĩa với việc những đồng vàng lấp lánh ấy lại làm nặng thêm túi của hắn. -... Hắn lấy trong túi ra một vật gì đó nho nhỏ, trái với tưởng tượng của mọi người về hắn... vật đó quá đơn sơ, mộc mạc và không có công dụng gì. Thông thường tất cả những đồ vật mà một sát thủ mang theo luôn là những thứ hữu dụng, nhưng với vật này.... -... Một chiếc trâm hình con bướm nhỏ màu hồng... Hắn nhìn trân trân món đồ đó một lúc với một đôi mắt không hề có chút cảm xúc nào. Chiếc trâm vẫn nằm yên trên tay hắn, nó không hề thay đổi, và cũng không thay đổi... -... Hắn thở rất nhẹ, hơi thở mà một sát thủ cần có. Hôm nay hắn đến đây không phải đề ám sát, mà là để nhận tiền. Trong tất cả các phi vụ hắn thực hiện, hắn chưa bao giờ có cảm giác kì lạ như lần này. Nó chỉ nên gọi là đánh lén chứ không nên gọi là ám sát, và yêu cầu của người ấy khiến cho cuộc tấn công này càng kì lạ hơn.... nhưng Hắn bất an. Hắn có một linh tính xấu về ngày hôm nay. Về cánh cổng đang đóng im lìm kia có thể mở ra bất cứ lúc nào. Hắn không sợ chết, từ lâu cuộc sống đã không còn quan trọng đối với hắn nữa. Nhưng... -Guh... Cánh cổng mở ra, người thuê hắn trong bộ trang phục kín mít, một tấm áo khoác màu đen rộng... Tên đó không nói gì, nhưng những tiếng tiền vàng lách cách báo cho hắn biết tên đó thực hiện đúng giao kèo. "Xoẻng" Một bọc lớn tiền vàng bọc trong một cái túi làm bằng da dê được đặt lên bàn... Hắn không cần phải xem lại, vì cái tai hắn được cấu tạo đặc biệt để nhận biết âm thanh dạng này. Theo thông lệ cũ... hắn cầm lấy đống vàng, và nhẹ nhàng rút lui. Không chào hỏi, không ám hiệu cũng như .... -Công việc tốt lắm, Bounty Hunter. Cái giọng lạnh lẽo đánh vào tai hắn. Hắn dường như đã nghe âm thanh này ở đâu đó... Như một phản xạ, hắn quay đầu lại nhìn kẻ giấu mặt. -Ta khá ấn tượng với cách làm việc của anh... Nhưng ta tự hỏi, tại sao anh chịu làm tất cả những việc này? Hắn gật đầu... hắn thận trọng trả lời câu hỏi bằng giọng bình thường nhất có thể. -Đó là bí mật nho nhỏ của tôi. Xin lỗi vì tôi không thể trả lời... Hắn dứt điểm cuộc đối thoại tại đấy, rồi bỏ đi nhanh chóng mà không ngờ mình đã phạm phải sai lầm lớn... Sau lưng hắn, trong căn phòng nhỏ, kẻ bí ẩn kia vẫn ngồi bất động. INTERLUDE Cơn mưa này không dừng lại... Nó đã bắt đầu từ ba ngày trước Nó chưa có dấu hiệu kết thúc Thành phố nhỏ này chưa bao giờ là một nơi dễ chịu về thời tiết, từ bão cát tới những trận mưa nặng hạt là vị khách bộ hành nơi đây. Ngôi làng kì dị này chưa bao giờ là một nơi hiếu khách, nhưng nó lại chào đón những kẻ vãng lai tới đây một cách niềm nở. Ngôi làng kì lạ, nhưng đơn giản để hiểu, những người dân làng khác biệt nhau về tên gọi, nhưng về bản chất chỉ chia ra làm hai loại người: dân thường và sát thủ. Cơn mưa ấy không dừng lại... Đã bảy ngày trôi qua. Ngôi làng chưa bao giờ phải chịu đựng một trận mưa lớn đến thế. Người ta thậm chí còn tự hỏi nó có dừng lại không? Những con đường đã ngập đến bụng, đến cổ, tràn vào những ngôi nhà cũ nát. Mọi người đi sơ tán khá đông, họ chuyển về phía cao hơn của ngôi làng, nơi mực nước dâng tới chậm hơn... Cậu bé Gondar, may mắn, sống ở đấy. Buổi đêm ngày mưa thứ chín, cậu... -SA*#$!À!!WR#!R... Cậu vừa đi vừa chửi... Con đường sặc sụa bởi nước dâng tới bụng cậu. Hai tay cậu đưa lên cao ngang ngực để khỏi làm ướt thêm đống thực phẩm cậu mua được tại làng bên. Vừa đói, mệt lại lạnh, chân cậu tê cóng và người cậu dầm dề toàn nước.... Thế đấy, cậu nhìn lên trời, cơn mưa này không thể kết thúc. -Xin lỗi chú... Một giọng nói lí nhí ở góc phố, cậu nghe thấy một giọng phụ nữ đang hỏi gì đó ở đó. Cậu không bận tâm lắm về những việc không phải của mình, nhưng dù gì thì nó nằm trên đường đi... -... nhà ông Phill Condiac được không ạ? "Chậc" Gondar tò mò ngoái cổ lại. Cái gã nông dân hơn cả nông dân ấy chẳng mấy người để ý tới, và giao thiệp cũng chẳng nhiều... Dễ hiểu khi nhìn thấy người kia lắc đầu khi nghe hỏi.. Hắn đi thêm vài bước nữa... Hắn ngoái cổ lại... Cái bóng nhỏ ấy đang đứng bối rối giữa cơn mưa, hẳn nó không biết đi đâu, làm gì... Giữa biển nước này. Trời lúc này đã tối, con đường cũng không có nhiều người... -Ê Gondar đột ngột gọi, hắn không ngờ cái bóng kia lại giật bắn mình lên một cách thái quá như thế... Tự dưng hắn thấy có chút hứng thú... -Đi cùng ta, thằng nhóc. Chúng ta đi chung đường đấy. Hắn có thể tưởng tượng được cái bóng kia mừng thế nào khi nghe thấy hắn nói. Nó cố gắng chạy tới, nhưng bị vấp phải một vật gì đó trong biển nước, té xuống một cách tội nghiệp.... Gondar nhìn nó, phì cười... -Cám ơn... anh... Giọng nói lí nhí, nhưng khàn đặc. Hẳn nó đã đứng dưới mưa rất lâu rồi. Tự dưng Gondar cảm thấy tội nghiệp cho nó... Và cứ thế... họ bước đi trong đêm tối, giữa một biển nước. -... -... Cả hai im lặng một lúc lâu.... Cái nơi mà Gondar định vị là "nhà của lão Phil" giờ chỉ là một bãi đất trống... Chính xác hơn, là một bãi nước, nổi lềnh bềnh những mảnh mà khi tỉnh táo mà ghép lại, chúng có vẻ giống một ngôi nhà... Cậu hơi sững người, nhưng cậu biết - thậm chí cậu không cần quay sang nhìn - cái bóng nhỏ kia đang chực òa khóc. Hiển nhiên, nó còn chỗ quái nào để đi đâu... đêm tối và nước ngập, còn điều gì có thể tệ hơn? Tự dưng trong đầu cậu có một ý nghĩ ngu xuẩn... -Nhóc, nhà anh ở gần đây. Có lẽ có phòng trống cho mày đấy... Cái bóng nhỏ ấy giật mình như thể vừa nghe thấy điều gì kinh khủng lắm. Nó òa khóc... -... Cái quái gì thế? Một sát thủ đã phá lệ mời một kẻ lạ vào nhà... Thực ra chính xác là một sát thủ tập sự, nhưng đó cũng là phá lệ. Gondar ngẫm lại cậu nói của mình. Cậu chẳng thấy nó có gì gọi là đáng sợ trong đó... -Thôi nào! Mày không bị đứt dây thần kinh ở đâu đấy chứ? Hay mày muốn nằm ôm cây gỗ mà trôi lềnh bềnh tối nay Cái bóng nín lại, nhưng vẫn e dè... -Em... em... Giọng nói đã bớt khàn đặc... Và Gondar chợt nhận ra mình đúng là một thằng ngu... Cái bóng nhỏ kia bỏ chiếc mũ trùm đầu của mình ra, đó không phải là một thằng nhóc nhỏ con. Đơn giản chỉ vì kích thước không thể bằng một người khác giới, cô bé ấy vẫn cúi đầu nhìn Gondar Hôm ấy, Gondar bước vào tuổi 18. INTERLUDE OUT Kẻ bí ẩn kia vẫn ngồi trong căn phòng đợi Gondar đi khuất. Hắn đang đợi một kẻ khác. Hắn ngồi quay lưng về phía cánh cửa, tựa như hắn biết "kẻ ấy" sẽ không xuất hiện từ đó. Hắn đã luôn im lặng trong mắt mọi người, nhưng hắn không phải là không giao tiếp. Bản thân cơ thể hắn tồn tại hai linh hồn khác nhau, nhưng chung mục đích. Hai kẻ nguy hiểm giống nhau cả về tính cách lẫn cách hành xử trở nên đặc biệt nguy hiểm khi chúng gặp nhau, và hiểu nhau... Người hắn đợi đã đến... Một bóng ma xuất hiện, nó đi xuyên qua căn phòng bằng gỗ tựa như đó không phải là thứ tồn tại trên đời. Nhưng khác với tên sát thủ vừa nãy, nó đặc biệt cung kính với hắn... Nó quỳ xuống trước hắn... -Tôi đang đợi chỉ thị của ngài, Illidan Stormrage... Kẻ bí ẩn bỏ lớp mũ trùm đầu ra. Hai chiếc sừng quỷ lộ ra cùng khuôn mặt quen thuộc... -Spectre... tên Bounty Hunter đã bị thương, cô hiểu nhiệm vụ chứ? Bóng đen ấy gật đầu, cung kính chào người chủ của cô... nụ cười nửa miệng xuất hiện trên khuôn mặt Terrorblade. . ___________Auto Merge________________ . Phần 9: The Bounty Hunter (2) Hắn chạy đi trong đêm tối Những chiếc hoa đêm rơi... Hắn không quay đầu lại Những bông hoa vẫn rơi Hắn không hối tiếc... Hắn không hiểu Nhưng hắn vẫn tiếp tục.... Nhưng... Gondar dừng lại... vết thương trên ngực anh khiến cho hắn xuống sức nhanh hơn mọi khi. Hắn phân vân, không phải vì vết rách trên ngực, mà vì những điều hắn không thể trả lời... Túi tiền vàng vẫn dắt bên hông và kêu lích kích... nhưng hắn tự nhủ lại câu hỏi của người ấy: "Nhưng ta tự hỏi, tại sao anh chịu làm tất cả những việc này?" Đó là mục đích của hắn sao... có thật hắn làm những việc này vì tiền? Hắn đã tự nhủ điều đó không biết bao nhiêu lần... nhưng.... Nó như một lời nguyền dai dẳng đối với hắn... -A.... Những mảng mây đen đi qua để lộ ra bầu trời đêm... ánh trăng chiếu vào khuôn mặt khắc khổ hốc hác của hắn... Khuôn mặt đã biến dạng không biết bao nhiêu lần bởi những vết thương không được quan tâm chữa trị theo đúng cách của nó... Hắn không quan tâm lắm đến việc đấy... đôi mắt vô cảm ấy lại nhìn trăng... sững sờ. Hắn trở thành một sát thủ từ đấy INTERLUDE Đêm đấy... trăng cũng đẹp như thế này Gondar đã từ bỏ gia đình mình... cậu đã rời bỏ nghề sát thủ đeo bám đời cậu và gia đình cậu. Cậu chập chững như một đứa trẻ mới bước vào đời, cậu cầm những lưỡi cày theo kiểu võ sĩ đạo, cậu dựng một căn nhà có tính thẩm mỹ của một cái chuồng heo, và cậu sẽ có một cô vợ xinh đẹp.... Cậu mỉm cười và luôn nghĩ rằng... "Ta sẽ bảo vệ nó"... Nhưng.. đêm đó... Trăng cũng đẹp như thế... Trăng đẹp đủ để khiến người ta phải khóc khi nhớ về nó Nhưng mặt trăng ở rất xa... Bầu trời trong, chỉ để lại trong màu xanh của bóng tối những khoảng trống.... Ngày hôm nay... Đêm dù dài nhưng cũng sẽ kết thúc Và khoảnh khắc cuối cùng sẽ phải đến Cậu ấy ngồi yên, đôi mắt đăm đăm, nắm tay cô ấy, như níu kéo lại những phút giây ấy... -Gondar... đây... Giọng nói của cô ấy không còn rõ ràng nữa Cậu cũng thế... Gondar thì thầm điều gì đó, nhưng cậu không thể cất tiếng, không khí lạnh ùa vào cổ họng cậu làm cho cậu tê cứng. Những bông hoa đêm rơi... Những bông hoa rơi nhẹ nhàng trong đêm, tựa như tiếng thở nhẹ của cô gái... Nhưng mỗi cánh hoa rơi như dồn cậu lại vào trong đêm tối Không... -Anh sao thế... vẻ mặt này không giống người mà em biết... Tại sao điều đó lại diễn ra như thế? Và tại sao nó lại bắt đầu? Nếu đã bắt đầu... Tại sao? -Không có gì, anh chỉ muốn kiểm tra lại vài điều... Khi em khỏi bệnh, chúng ta sẽ lại đi thăm những luống hoa em đã trồng, những thảo nguyên bao la của loài hoa, em yêu quý chúng, phải không? -Vâng, những bông hoa ấy... Giọng nói của cô như đang tắt dần, nhưng đôi mắt cô vẫn chứa chan niềm hạnh phúc... -... em không thể chăm sóc chúng... ... -Đừng lo, anh sẽ giúp... Nhưng ... Gondar như muốn nuốt những từ anh nói... "Đừng để căn bệnh ấy đánh gục em..." Anh nuốt những từ ấy vào trong tim... Cô gái mỉm cười... cô đưa cánh tay yếu ớt lên như muốn ôm lấy Gondar một lần nữa... Cánh tay cô yếu lắm... không thể nhấc lên cao hơn... -Gondar.... anh hãy.... đưa em đi... Gondar cảm thấy khô rát ở cổ họng... Anh lồng bàn tay xuống, bế cô lên nhẹ nhàng... Cô nhẹ quá... Điều đó làm anh muốn khóc, nhưng nước mắt anh không thể chảy lúc này... vào những giây phút cuối cùng... ... Anh bước đi trong đêm... Anh không biết con đường mình đi.. Những ngọn gió thổi thật ấm ấp, anh cảm thấy nó như những tiếng thì thầm của người con gái trong tay anh... Nhưng... Thực sự bầu trời đêm bắt đầu có những bông tuyết.... Những bông tuyết như những vật thê sống thật sự Anh có quá nhiều điều để nói.... Nhưng anh chọn im lặng... Để giữ lại khoảnh khắc bình yên ấy -Gondar.... Cô gái yếu ớt thì thầm vào tai anh. Gondar sững lại trước một nơi mà anh chưa bao giờ đặt chân tới, nhưng anh biết rất rõ nó.... -Hm... Căn nhà lớn bằng đá cẩm thạch được xây từ nhiều thế kỉ trước. Nó vẫn im lìm như thế từ bao lâu rồi... nó vô cảm trong con mắt của anh... Bản thân anh không tin vào nó, nhưng... -Gondar, anh có thể... Gondar khẽ đưa tay lên miệng cô gái ... -Julia... em có muốn làm vợ anh không... Cô gái khóc.... Tiếng chuông nhà thờ ngân vang, và cô gái nhắm mắt lại.... đợi hơi chút hơi ấm từ bờ môi anh... Trong giây phút cuối cùng ấy... -Xin lỗi Gondar... em có thể... sẽ ngủ rất lâu... đấy... Cô vẫn nghĩ như thế.... Default Phần 9: The Bounty Hunter (2) Hắn chạy đi trong đêm tối Những chiếc hoa đêm rơi... Hắn không quay đầu lại Những bông hoa vẫn rơi Hắn không hối tiếc... Hắn không hiểu Nhưng hắn vẫn tiếp tục.... Nhưng... Gondar dừng lại... vết thương trên ngực anh khiến cho hắn xuống sức nhanh hơn mọi khi. Hắn phân vân, không phải vì vết rách trên ngực, mà vì những điều hắn không thể trả lời... Túi tiền vàng vẫn dắt bên hông và kêu lích kích... nhưng hắn tự nhủ lại câu hỏi của người ấy: "Nhưng ta tự hỏi, tại sao anh chịu làm tất cả những việc này?" Đó là mục đích của hắn sao... có thật hắn làm những việc này vì tiền? Hắn đã tự nhủ điều đó không biết bao nhiêu lần... nhưng.... Nó như một lời nguyền dai dẳng đối với hắn... -A.... Những mảng mây đen đi qua để lộ ra bầu trời đêm... ánh trăng chiếu vào khuôn mặt khắc khổ hốc hác của hắn... Khuôn mặt đã biến dạng không biết bao nhiêu lần bởi những vết thương không được quan tâm chữa trị theo đúng cách của nó... Hắn không quan tâm lắm đến việc đấy... đôi mắt vô cảm ấy lại nhìn trăng... sững sờ. Hắn trở thành một sát thủ từ đấy INTERLUDE Đêm đấy... trăng cũng đẹp như thế này Gondar đã từ bỏ gia đình mình... cậu đã rời bỏ nghề sát thủ đeo bám đời cậu và gia đình cậu. Cậu chập chững như một đứa trẻ mới bước vào đời, cậu cầm những lưỡi cày theo kiểu võ sĩ đạo, cậu dựng một căn nhà có tính thẩm mỹ của một cái chuồng heo, và cậu sẽ có một cô vợ xinh đẹp.... Cậu mỉm cười và luôn nghĩ rằng... "Ta sẽ bảo vệ nó"... Nhưng.. đêm đó... Trăng cũng đẹp như thế... Trăng đẹp đủ để khiến người ta phải khóc khi nhớ về nó Nhưng mặt trăng ở rất xa... Bầu trời trong, chỉ để lại trong màu xanh của bóng tối những khoảng trống.... Ngày hôm nay... Đêm dù dài nhưng cũng sẽ kết thúc Và khoảnh khắc cuối cùng sẽ phải đến Cậu ấy ngồi yên, đôi mắt đăm đăm, nắm tay cô ấy, như níu kéo lại những phút giây ấy... -Gondar... đây... Giọng nói của cô ấy không còn rõ ràng nữa Cậu cũng thế... Gondar thì thầm điều gì đó, nhưng cậu không thể cất tiếng, không khí lạnh ùa vào cổ họng cậu làm cho cậu tê cứng. Những bông hoa đêm rơi... Những bông hoa rơi nhẹ nhàng trong đêm, tựa như tiếng thở nhẹ của cô gái... Nhưng mỗi cánh hoa rơi như dồn cậu lại vào trong đêm tối Không... -Anh sao thế... vẻ mặt này không giống người mà em biết... Tại sao điều đó lại diễn ra như thế? Và tại sao nó lại bắt đầu? Nếu đã bắt đầu... Tại sao? -Không có gì, anh chỉ muốn kiểm tra lại vài điều... Khi em khỏi bệnh, chúng ta sẽ lại đi thăm những luống hoa em đã trồng, những thảo nguyên bao la của loài hoa, em yêu quý chúng, phải không? -Vâng, những bông hoa ấy... Giọng nói của cô như đang tắt dần, nhưng đôi mắt cô vẫn chứa chan niềm hạnh phúc... -... em không thể chăm sóc chúng... ... -Đừng lo, anh sẽ giúp... Nhưng ... Gondar như muốn nuốt những từ anh nói... "Đừng để căn bệnh ấy đánh gục em..." Anh nuốt những từ ấy vào trong tim... Cô gái mỉm cười... cô đưa cánh tay yếu ớt lên như muốn ôm lấy Gondar một lần nữa... Cánh tay cô yếu lắm... không thể nhấc lên cao hơn... -Gondar.... anh hãy.... đưa em đi... Gondar cảm thấy khô rát ở cổ họng... Anh lồng bàn tay xuống, bế cô lên nhẹ nhàng... Cô nhẹ quá... Điều đó làm anh muốn khóc, nhưng nước mắt anh không thể chảy lúc này... vào những giây phút cuối cùng... ... Anh bước đi trong đêm... Anh không biết con đường mình đi.. Những ngọn gió thổi thật ấm ấp, anh cảm thấy nó như những tiếng thì thầm của người con gái trong tay anh... Nhưng... Thực sự bầu trời đêm bắt đầu có những bông tuyết.... Những bông tuyết như những vật thê sống thật sự Anh có quá nhiều điều để nói.... Nhưng anh chọn im lặng... Để giữ lại khoảnh khắc bình yên ấy -Gondar.... Cô gái yếu ớt thì thầm vào tai anh. Gondar sững lại trước một nơi mà anh chưa bao giờ đặt chân tới, nhưng anh biết rất rõ nó.... -Hm... Căn nhà lớn bằng đá cẩm thạch được xây từ nhiều thế kỉ trước. Nó vẫn im lìm như thế từ bao lâu rồi... nó vô cảm trong con mắt của anh... Bản thân anh không tin vào nó, nhưng... -Gondar, anh có thể... Gondar khẽ đưa tay lên miệng cô gái ... -Julia... em có muốn làm vợ anh không... Cô gái khóc.... Tiếng chuông nhà thờ ngân vang, và cô gái nhắm mắt lại.... đợi hơi chút hơi ấm từ bờ môi anh... Trong giây phút cuối cùng ấy... -Xin lỗi Gondar... em có thể... sẽ ngủ rất lâu... đấy... Cô vẫn nghĩ như thế.... INTERLUDE OUT Gondar nhìn những đồng vàng lấp lánh trên tay mình... Hắn sống vì chúng sao? Hay... Hắn đi tìm câu trả lời? Hắn nhớ ngày đó, hắn đã từng hối hận khi từ bỏ nghiệp sát thủ .... Những đồng tiền này lẽ ra đã có thể cứu mạng cô ấy... Nhưng... Tại sao? Gió chợt nổi lên mạnh... không gian xung quanh tối sầm lại như một bức rèm tối che kín mắt trăng. Gondar không giật mình, nhưng hắn lúng túng... Hắn cảm giác cái chết có thể đến bất cứ lúc nào trong không gian đen tối này... -Spectre... Đôi mắt hắn rực sáng lên khi ngửi thấy mùi thù hận... Một bóng đen tử thần bay lên từ dưới nền đất chết Hắn rút hai thanh gươm vẫn dắt bên hông ra, mắt không rời khói bóng đen ấy... ================================================== ================== Bên ngai vàng băng giá, hắn vẫn ngồi đó điềm tĩnh và lạnh lẽo. Hắn phục vụ vị chúa tể của băng giá, như lời nguyền hắc ám găm vào linh hồn của hắn... Hắn không có ý niệm riêng của bản thân... Hắn là nô lệ của Lich king... -Terrorblade... Giọng Lich king mệt mỏi... Cuộc chiến thực sự ở trước mắt, hắn chỉ còn một bước ngắn nữa để trở thành vị vua tuyết đối của lục địa Kalimdor xưa. Hắn tự tin vào sức mạnh của the Scourge đến mức gần như không quan tâm đến trận chiến... Những đoàn quân ô hợp sẽ không đủ sức gượng dậy ngay từ trận đánh đầu tiên... Hắn không hứng thú... -...Con dơi kia sao rồi? Terror trả lời với một ngữ điệu đều đều, vô cảm: -Tôi đã trục xuất linh hồn của nó... Về những việc còn lại.... Lich king không nhìn về phía Terror, hắn đưa bàn tay lên ngang ngực, miệng niệm những câu chú cổ xưa.... -Giữ lấy... Terrorblade nhận lấy quả cầu băng giá trong suốt được tạo nên... Hắn nhìn vào tâm quả cầu ấy... khối băng trong suốt đang giữ một vật gì đó tối đen như mực mà mắt thường không thể nhìn thấy.... một linh hồn... -Linh hồn của Nữ hoàng đau đớn... Queen Of Pain... Lich king không trả lời, điều đó tương tự như đồng ý. -... mọi chuyện còn lại... ta để cho ngươi thu xếp... Terror gật đầu một cách máy móc... "Ta cũng nghĩ như vậy, Arthas" Phần 10: Unlife to loss Gió vẫn thổi như làn nước suối Gió đi qua đại ngàn, qua những khu rừng xanh tươi Gió hát bên những chiếc lá ngàn năm Cậu ấy đưa tay lên cảm nhận, những luồng không khí quen thuộc lướt qua các kẽ ngón tay... Cảm giác này khiến cậu nhớ lại. Những sợi dây giác quan từ đầu ngón tay báo cho cậu, những mảng gỗ sần sùi và cũ kí khẽ mân mê trên tay. Tán cây khẽ nói... Nó mừng rỡ đón chào người bạn lâu năm, chào đón đứa con trở lại. “.. Fw... ...” Âm thanh vang tới từ rất xa. Cậu ngoảnh mặt lại về nơi ấy, vành tai nhọn hơi động đậy, âm thanh của một mũi tên mạnh mẽ đang bắn xuyên qua rừng cây làm cậu xao động. Đưa tay lên cột lại dải băng bịt quanh mắt, cậu tĩnh tâm... một tia chớp màu tím đưa những hình ảnh của cậu biến mất giữa không gian. ================================== Gondar thở dốc, vết thương của hắn đang loang rộng, những vết máu trải dài trên mặt đất cùng mùi thịt thối thu hút tên chó săn kia đuổi theo. Hắn vẫn chạy, đôi chân lẽ ra không thể sử dụng được nữa của hắn như theo bản năng lập trình sẵn, vẫn mải miết đạp xuống mặt đất, nâng cái thân hình be bét máu. Nhưng, cái gì cũng đến giới hạn của nó, hai chân Gondar bản thân nó không còn cảm giác, nay không còn cả năng lượng để di chuyển, đổ gục xuống đất như một tảng thịt. Áp lực đến gần làm Gondar cảm thấy tức thở, “vật ấy” không gây ra tiếng động gì, nhưng khi người ta tiến gần đến cái chết, họ bỗng dưng nhạy cảm hơn... nhất là đối với vật gây ra cái chết đó. “Hà... mình chưa bao giờ giữ lời cả... “ Đó là điều hắn nghĩ. Có lẽ đến giây phút cuối đời ước muốn của hắn cũng khó có thể thành hiện thực.“Đời” của một sát thủ không dài, cha Gondar chết khi nào, có lẽ hắn cũng không rõ... Chỉ nhớ rằng khi cậu còn rất bé, một người bạn của cha cậu đã kể lại cho cậu điều ấy... Nhưng... Bounty Hunter vọt lên không... Hắn lẽ ra đã không còn chút sức lực nào... cơ thể hắn đã không còn cảm giác, thậm chí tâm trí hắn giờ đây trống rỗng... tất cả những gì còn lại hắn làm dường như là vô thức... “Bập” Gondar không còn cảm nhận được cánh tay phải của hắn nữa, hắn chỉ mơ hồ cảm giác nó đã tách rời khỏi cơ thể. Một dải máu dài bị kéo đi bởi cơn gió tanh hôi lướt qua người Gondar... A... Gondar trấn tĩnh... đó chỉ là một con mèo rừng lướt qua, giác quan nhạy bén của hắn lúc này khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi cả những vật gì nhỏ nhất. Hắn thở nhẹ hơn mặc dù tim vẫn đập không ngừng, vết thương càng toác ra rộng hơn... Đến lúc này, hắn mới nhận ra con dao màu đen của Spectre vẫn còn cắm lại trên lưng cùng dòng máu đã gần khô. Tiếng lá cây lạo xạo, có lẽ vẫn là một con thú rừng nào đấy. Gondar tự nói với mình, đồng thời cắn chặt một khúc gỗ, đưa tay rút mạnh con dao cắm ở lưng. Từ vết thương cũ, máu lại rỉ ra, một dải băng có tẩm lá thuốc được buộc lại sơ sài nhằm cầm máu lại. Đến giờ có lẽ hắn đã tạm yên tâm.... ... Hai mắt trống rỗng... Một cơn đau thắt xuất phát từ trái tim. Những mạch máu như bị một bàn tay bóp ngẹn lại... Trước mặt hắn là một con quỷ toàn thân đẫm ướt máu, con mắt đỏ ngầu hoang dại, hai chiếc răng trắng nhởn nhô ra từ bộ mặt đầy lông lá đang nhìn chằm chằm vào Gondar thèm khát... “Choang!” Hai tay bắt chéo lại, thanh gươm cong tạo thành một vòng tròn bảo vệ Gondar. Hắn không tin vào mắt của mình, con quỷ kia chỉ dùng hai bàn tay trần đánh vào lưỡi gươm, nhưng không hề thua kém. Gondar bị đẩy bật ra, hai mắt hoa lên vì đau đớn: Cơn đau trong trái tim dồn dập theo mỗi nhịp đập, nay như bị toác ra làm hai. Vung thanh đao sang thân cây bên cạnh để giữ cho thân hình không bị trượt xa, tên sát thủ Bounty Hunter ngẩng mặt nhìn đối thủ của mình... Cái miệng hắn đỏ ngầu, đang liếm láp những giọt máu nóng của con mồi trước mặt tựa như một món đồ khai vị. Nhưng... Khi ánh mắt của “vật ấy” quét sang phía Gondar, hắn cảm thấy rõ hơn bao giờ hết cái chết đang cận kề. “Có điều gì đó không ổn” Có điều gì mách bảo hắn điều đó... Bàn tay trái còn một chút cảm giác của hắn quờ quạng trong không khí, năm ngón tay khép lại khi chúng tiếp xúc với cái cán gỗ quen thuộc. Gondar đợi một đợt tấn công tiếp theo từ đối thủ. “Vật ấy” lặng một lúc như thể đang tận hưởng cái thú vui mèo vờn chuột, và... Gondar nghiến răng, thanh gươm của hắn tạo thành một tấm khiên, áp lực khủng khiếp dồn vào làm cơ thể vốn đã quá tải của hắn như muốn vỡ tan ra. Nhưng... “không thể”... Gondar biết cái gì xảy đến với mình, chỉ đó điều hắn chưa tin được điều đó... Cánh tay trái của hắn không còn dính liền cơ thể hắn nữa: Nó đang nằm trên mặt đất. Máu càng tuôn ra mạnh hơn mỗi bước hắn di chuyển, dường như mỗi chuyển động đều trở thành một nhát dao đâm vào cơ thể... Gondar ngừng lại giữa khoảng đất trống, tức thở và chờ chết, chờ cho cái bóng màu đỏ lao tới lấy đi mạng sống. Gió ... Rừng cây tách ra như để tránh đường cho cơn gió ấy... Cơn gió không hề chạm phải một vật cản gì cho dù nó trôi giữa khu rừng rậm rạp mà thậm chí ánh sáng không thể chạm tới đáy. Những chiếc lá và thân cây tự động dạt sang hai bên để cơn gió mạnh mẽ ấy xuyên qua như thể nhường đường cho một cô gái xinh đẹp... Gondar cảm thấy nó lướt qua ngang vai, qua cái vai trống không mát lạnh, và rồi nó đi thẳng tới “vật ấy”... Con quỷ màu đỏ khựng lại, hắn đưa con mắt đỏ man rợ xuống lồng ngực... Phần 11: Stranger like me Bầu trời tối đen như mực Nó đen và sâu thẳm khiến những con mắt tinh tường nhất cũng không thể dõi qua Những ánh sao đêm le lói, cố sức xuyên qua lớp mây dày đặc trong vô vọng. Những kẻ sống trong màn đêm ấy, chúng ta không thể nhận biết, không thể hiểu họ. Vì vậy, chung ta tự gán cho họ những gì xấu xa nhất, tội lỗi nhất Đơn giản vì chúng ta không thể thấy họ. Những người sống trong bóng đêm cũng không thể hiểu nhau Có thể họ ở rất gần, nhưng không thể nhìn thấu được bộ mặt người bên cạnh Họ tồn tại vì điều gì? Căn phòng tối tăm, phủ đầy bởi những linh hồn ai oán chết chóc... Khoảng rừng đen, và linh hồn mang sức mạnh của quỷ phiêu bạt... Đôi cánh đen bao bọc thân thể, giấu đi bản thân Bàn chân nhanh nhẹn của ánh sáng bỏ lại những câu chuyện phía sau Cặp sừng cong, dài và đấy chướng khí, tượng trưng của quỷ dữ Đôi mắt đã mù, được quấn bởi một dải băng mỏng, dấu hiệu của việc bắt tay với demon. Hai người cùng chung dòng máu, tâm tính trái ngược... Nhưng đi vào tận đáy tâm hồn, nơi sâu nhất của trái tim. Bọn họ.... Không hề khác nhau... Spectre trở về trong im lặng. Căn phòng hắc ám và kinh tởm ngay cả đối với loài quỷ, nhưng nó lại là chốn linh thiêng của Terror Blade, người chủ của cô. Spectre, được biết đến như linh hồn báo thù phiêu bạt từ xa xưa, cô vốn nằm dưới sự điều khiển của Warden Majev Shadowsong, nhưng vì một nguyên nhân nào đó, sự liên kết quyền lực của họ bị đánh mất, và chuyển sang tay của Illidan Stormrage - kẻ hiện giờ đang tồn tại bên trong Terrorblade. Cánh cửa đóng im lìm và lạnh lẽo như cõi chết, nhưng cô vẫn cảm giác thấy nhịp đập của trái tim bên trong, điều cô chờ đợi... -Vào đi, Spectre... Nghe những lời đó, Spectre dạm bước. Cô không mở cửa, thân thể cô như một chiếc bóng, được cấu tạo bằng màu đen của cái chết. Cánh cửa như một tấm màn bằng khói, để Spec bước xuyên qua nhẹ nhàng. Cô đảo mắt trong căn phòng, hướng về nơi tối nhất và lạnh nhất, người đang gọi cô đứng khuất phía sau đôi cánh của chính anh, tự che giấu bản thân bởi vẻ bề ngoài quỷ dữ của mình. -Cô để hắn thoát? Spec khẽ gật đầu, cô sẵn sàng chịu sự trừng phạt từ anh. Một khoảng lặng, không có một âm thanh hay cảm xúc gì được bộc lộ, khoảng trống giữa họ giống như một khoảng chân không trống rỗng... Đến cuối cùng, cô mới lên tiếng: -Tôi xin chịu phạt, thưa chủ nhân... Anh ta nói, giọng bàng quan như không nghe thấy: -Vì chuyện gì? Đừng quá lo, Spec, ta đã dự tính được điều này... -Ngài đã thả... hắn? Anh ta không nói gì, điều đó có nghĩa là “Đúng thế”....Cuộc đi săn của Blood Seeker đã bắt đầu. .............................. Blood Seeker là một con quỷ khát máu... Không hắn, nó là kẻ sống bằng máu, cách hắn sống, như bao nhiêu loài khác chỉ là cách sinh tồn. Đó không đơn giản là sở thích. Đó là lời nguyền của Blood Seeker, giống loài bị nguyền rủa.... Blood Seeker khựng lại, cặp mắt đỏ của hắn rời khỏi con mồi, quét qua lồng ngực, nơi một mũi tên bằng bạc đang cắm sâu vào trong... Ánh trăng tỏa ánh sáng tràn ngập khu rừng Bầu trời cao và trống trải như để nổi bật lên thứ ánh sáng huyền ảo ấy Ánh trăng của thần Elune... Cô gái ấy, thân hình mảnh dẽ và kiều diễm, mái tóc dài lấp lánh như làn nước nhẹ tô điểm cho khuôn mặt thánh thiện.... Bên cô, là một con hổ màu trắng, to lớn và mạnh mẽ, nhưng nó cúi xuống bên cô đầy thuần phục như một con mèo bên cạnh chủ của mình... Sự tương phản mạnh mẽ ấy khiến ta cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn trong cô gái, dưới vẻ bề ngoài xinh đẹp. -Blood Seeker, hôm nay là ngày chết của ngươi! Câu nói chưa dứt, ba mũi tên đã bay ra khỏi chiếc cung gỗ ngàn năm. Blood cố gắng tránh né, nhưng mũi tên bạc còn cắm trong lồng ngực làm hắn di chuyển khó khăn, kết quả là ba mũi tên găm thẳng vào vai, đầu gối và ổ bụng hắn một lúc. Không để con quỷ khát máu kịp hồi phục, con hổ trắng đã vồ tới, cái miệng rộng đầy răng ngoác ra có thể nuốt trọn cả đầu Blood vào trong. Nhưng mọi việc không diễn ra quá dễ dàng như thế... Blood, hắn hiểu điều gì sẽ đến với hắn sau mỗi giây chần chừ, hai bàn tay đầy máu nhổ một lúc 4 mũi tên ra khỏi cơ thể, rồi để mặc máu cứ tuôn ra, hắn lao thẳng vào địch thủ. Điều này làm chính Mirana bất ngờ. Trong chốc lát, cả hai bên đã áp sát nhau, cô gái lập tức chuyển vũ khí, tay phải cầm chặt lấy mũi tên, thay vì bắn ra thỉ sử dụng nó như một mũi giáo nhỏ hướng thẳng về phía Blood... “Phập!” Một dải máu màu đỏ tuôn ra... Mirana không bị thương, cô và con bạch hổ đáp xuống nền đất cứng, nhưng bộ mặt cô tái lại: Blood, miệng đầy máu tươi, đang hồi phục với một tốc độ quái dị: Những vết thương trong ổ bụng và cánh tay đã liền lại... Đồng thời, tiếng thịt rơi xuống mặt đất một cách khô khan: con Bạch hổ của Mirana khuỵu xuống đất, máu đỏ loang khắp bộ lông trắng của nó, vết thương rõ ràng là bị một bộ răng sắc lẻm cắn xé một cách thô bạo... Mirana buộc phải đứng xuống đất, vũ khí trong tay cô là một chiếc cung tên, không phù hợp với đánh cận chiến. Tốc độ của Blood khiến cho những mũi tên của cô không thể đuổi kịp... Một thoáng phân tâm, con quỷ biến mất khỏi tầm mắt của Mirana. Giật mình trong giây lát, cô gái chỉ kịp cúi xuống khi nghe tiếng gió rít ngay phía sau, kịp thời tránh khỏi đòn chí mạng nhưng đồng thời dải băng buộc tóc bị tạt bay khỏi đầu. Nín thở, cô nhảy thật nhanh, đồng thời xoay người giữa không trung đáp trả bằng một mũi tên khác... Blood coi nó như không, hắn lao thẳng vào như không có chuyện gì, đưa tay chộp lấy mũi tên. Một thoáng sợ hãi hiện ra trong mắt Blood: Mũi tên như làn khói, nó xuyên qua bàn tay của Blood như sương mù. Hắn quẹo đầu lại, nhưng không tránh khỏi một vết cắt dài từ mi mắt đến tận mang tai. Lố đà, hắn bị trượt ngã, nhưng nhanh chóng bật dậy ngay trước khi 2 mũi tên khác kịp bay tới. Mắt long lên vì tức giận, nhưng Blood không thể liều mạng thêm lần nữa... hắn bật ra xa, giữ một khoảng cách an toàn trước đối thủ và đợi thời cơ tấn công... Hai cặp mắt nhìn về phía đối thủ của mình, cả hai đều bất động, bất kì cử động nhỏ nào trước cũng có thể phải trả giá bằng cả sinh mạng của mình.... “Phập!” Hai mắt của Blood hoa lên, một cái gì đó sắc lẻm đã chia thân thể hắn làm 2 phần bằng nhau. Trước lúc chết, hắn chỉ có nhận biết được có một tia sáng màu tím lóe lên.... Và tại đó, nơi Blood vừa đứng, xuất hiện một kẻ kì lạ với dải băng quấn chặt đôi mắt mù. Cậu ta sử dụng cặp song đao bán nguyệt, biểu tượng cho sự nguyền rủa và ghẻ lạnh sẽ theo cậu và những kẻ như cậu suốt cuộc đời... Cậu đứng trước đó, trong khi cô gái còn đang bất ngờ trước kẻ lạ mặt. Cô hơi lùi lại, thậm chí bàn tay sắn sàng rút cung tên bất cứ lúc nào: -Hỡi tên Demon Hunter kia, ngươi làm gì tại vùng đất linh thiêng này? Và đó là lời đầu tiên cô nói...
Phần 12: Crystal Dreams Cậu chưa bao giờ hối tiếc Lời nguyền sẽ đeo bám cậu ta ngay từ giây phút cậu mở quyến sách ấy Có thể cậu sẽ không được đi trên con đường đầy ánh sáng và hoa hồng Có thể cậu sẽ phải chịu sự ghê tởm của mọi người Nhưng... Đó có phải là điều cậu mong muốn? Cậu đã tự hỏi thế không biết bao nhiêu lần Và cuối cùng, khi tất cả những gì tốt đẹp bỏ lại cậu phía sau Cậu vẫn không hối tiếc... Cậu ta im lặng trước câu nói đầy tính xã giao của Mirana, và cho dù không nhìn thấy gì, cậu vẫn cảm thấy sự xa lánh ngay từ phía người con gái ấy. Cậu bước tới một bước... cô cũng lùi lại, thậm chí mũi tên đã được giương sẵn, như thể cậu không khác gì so với tên Blood Seeker kia. -... Cậu đi lướt qua cô, và hướng về con người khốn khổ đang nằm bẹp dưới gốc sồi, hơi thở chỉ còn thoi thóp... -Anh thế nào? Cậu chọn Gondar để hỏi, không hẳn vì cậu quan tâm. Cậu đơn giản chỉ muốn tránh mặt cô ấy. Trong khi đó, Mirana ở bên cạnh gần như xấu hổ vì mình quên mất việc giúp đỡ Bounty Hunter, thận trọng lại gần... -Xin lỗi thưa Demon Hunter, nhưng có lẽ tôi sẽ thích hợp để chạy chữa cho anh ta hơn anh... Bây giờ anh ta phải được đưa đi bệnh xá càng nhanh càng tốt... Cậu quay về phía cô, dưới dải băng cũ kí như ẩn chứa một cái nhìn đầy tha thiết nhưng cũng đầy mặc cảm... -Bằng cái gì, thưa cô Mirana? Tôi không nghĩ con hổ què chân của cô có thể đưa được hai người đi đâu. Mirana quay lại, quả đúng với tình trạng này, con hổ kia chỉ là một cục thịt to xác. Vết thương tuy không quá nghiêm trọng nhưng cũng khiến nó đứng không vững. “Demon Hunter” bí ẩn kia đưa tay đỡ lấy Gondar, và từ từ nhấc lên... -Nhưng anh không biết đươ... -Tôi đã có vinh hạnh ghé qua nơi này rồi... Cậu ta trả lời nhanh như cố gắng không để giọng nói của Mirana xâm nhập thêm vào trái tim mình... Đặt Bounty Hunter lên vai, một tia sáng lóe lên, ”Demon Hunter” ... Biến mất... ------------------------------------ Spectre im lặng trong đêm, cô cảm nhận được sự thay đổi của không khí trong căn phòng... Viên ngọc màu đỏ ở giữa phòng lóe sáng, một dòng điện màu đỏ chạy và tan trong viên ngọc, tạo thành một làn khói kì quái. -Blood Seeker chết rồi... Terror Blade nói, giọng điềm tĩnh, trong khi Spectre gần như giật mình khi nghe thấy anh nói. Nhưng vẫn với âm điệu như không có chuyện gì xảy ra, anh ta tiếp tục: -Tên Bounty Hunter cũng vậy... ------------------------------------ Cậu ta dừng lại đột ngột... Nét mặt cậu hơi biến sắc, những gì cậu vừa được nghe làm cho những gì cậu biết gần như bị đảo lộn. Gondar nằm trên tay cậu, hắn như đơn giản chỉ chìm vào một giấc ngủ bình yên, những gì hắn gửi gắm lại cho kẻ xa lạ kia khiến cho hắn thanh thản trước khi chết... -Anh ta ... Phía sau, Mirana đã theo kịp cậu. Cho dù cô đã quen với khu rừng này, nhưng khó có thể theo kịp tốc độ của “Demon Hunter”, cho dù cậu ta có thêm một người trên tay. -Chết rồi, vết thương quá nặng. Tôi không nghĩ anh ta có thể sống được cho dù được cứu sớm hơn. Cho dù cố gắng hạ giọng, nhưng cậu vẫn khó có thể giấu được nỗi buồn trong đó. Mirana, cô nhận ra điều ấy, phụ nữ đôi lúc nhạy cảm hơn người ta nghĩ, nhưng cô cảm thấy nghi ngờ. Trong mắt mọi người, Demon Hunter là những kẻ bán linh hồn cho quỷ, bọn họ trao đổi linh hồn theo một cách bí mật để đối lấy sức mạnh, nhưng đồng thời cũng mất dần đi bản ngã của chính mình, bị hắc ám hóa... Vì vậy, ranh giới giữa họ và loài quỷ cũng trở nên rất mong manh, Illidan Stormrage là ví dụ điển hình cho những kẻ ấy. Trong lúc cô còn suy nghĩ, thì cậu ta bất chợt đi tiếp -Khoan đã, anh mang cậu ta đi đâu? Cậu không trả lời thêm, chỉ đơn giản đưa cái xác tội nghiệp ấy đi vào rừng, ít ra với một tốc độ vừa phải để cô gái lắm mồm đằng sau có thể đi theo... Cảm thấy không có kết quả cho dù mình có hỏi thêm, Mirana im lặng đuổi theo sau, vì dù sao cô cũng có trách nhiệm với những người chết tại khu rừng này.... Và cứ thế, họ khuất dần vào sau những tán cây... ------------------------------------- Khó thở.... Những giọt máu nóng rỉ ra từ những lỗ chân lông,. Run rẩy... Hơi lạnh như những cây kim đâm vào những khớp xương của cô Cô gái gần như khóc trong sợ hãi Nhưng cô đã quên mất, cách phải khóc là như thế nào Cô quên mất ý niệm về thời gian Cô không còn nhớ được tên mình Cô mất đi cả cảm giác đau đớn Nhưng... -A... Cô ngẩng mặt lên, sự vui sướng chợt xuất hiện trong đôi mắt cô. Nhưng cùng lúc, cảm giác đau đớn đột ngột quay lại khiến cho cô gần như ngất lịm đi thêm lần nữa... Cô không sợ! Bàn tay kia nhẹ nhàng đưa lên khuôn mặt cô... nó ấm áp và dịu dàng làm làm cho những gì cô phải trải qua nhẹ như một giấc mơ... Và... Cô thiếp đi trên bàn tay ấy. Thực tế, bàn tay ấy lạnh lẽo và mang lại nhiều chết chóc hơn bất kì bàn tay nào. Những gì cô cảm nhận được chỉ là tưởng tượng, nhưng ít ra nó cũng khiến cô có thêm chút hi vọng... Chủ nhân của bàn tay ấy, Terror Blade, nhìn người con gái mang đôi cánh dơi ngủ gục trên tay của mình, trên môi nở một nụ cười kín đáo. Cầm trên tay một viên ngọc đã chuyển thành màu đen sậm, anh từ từ rút ra trong đó một luồng khói, nó cô đọng trên không và hợp lại như một giọt thủy ngân bay lơ lửng trên không. -Queen Of Pain, cái tên ấn tượng ấy. Ta chỉ tiếc cho ngươi là đã chọn sai thời điểm để xuất hiện trên thế giới. Bàn tay của Terror nắm lại, nén những luồng không khí xung quanh thành một quả cầu khiến giọt thủy ngân uốn éo một cách kì lạ. Dường như nó đang đau đớn, như một vật có linh hồn. Terror thở mạnh, năm ngón tay bóp chặt giọt thủy ngân màu đen, những khớp ngón tay kêu lên răng rắc, miếng vải bọc quanh cổ tay đứt phựt: Từ trong giọt thủy ngân kia, hàng ngàn tia máu đỏ lòm không hiểu từ đâu, phun ra như suối cùng một tiếng rít ai oán... Terror thả lỏng, giọt thủy ngân vẫn còn rỉ máu, nhưng sắc đen đã dịu, nó chuyển dần sang màu vàng xanh, và cho đến khi nó trong veo như thủy tinh: Linh hồn của nữ hoàng đau đớn đã bị trục xuất, những gì còn lại trong đó chỉ thuần túy là sức mạnh kinh hoàng của bà ta. Nhìn vật thể lung linh trên tay, Terror không thể giấu được sự mãn nguyện. Anh ta quay về phía người con gái đáng thương kia. -Akasha, đó có phải tên của ngươi không... Cô gái đã ngủ thiếp từ lâu, nhưng má cô đỏ lên khi nghe thấy tiếng gọi... Terror nhấc giọt thủy ngân, giờ đã chuyển thành không màu, trong vắt, đưa vào miệng của cô gái... -Từ bây giờ, linh hồn ngươi là của ta, hãy mang nỗi khiếp sợ đến tất cả những gì cản đướng ta, Queen Of Pain. Làn khói màu xanh, mỏng xuất hiện trong căn phòng ngục tối tăm, nỗi sợ thực sự đã xuất hiện... Đồng thời, trên đỉnh của Frozen Throne, nơi Lick King ngự trị, một cơn đau đầu khẽ thoáng qua... Phần 12: Crystal Dreams Cậu chưa bao giờ hối tiếc Lời nguyền sẽ đeo bám cậu ta ngay từ giây phút cậu mở quyến sách ấy Có thể cậu sẽ không được đi trên con đường đầy ánh sáng và hoa hồng Có thể cậu sẽ phải chịu sự ghê tởm của mọi người Nhưng... Đó có phải là điều cậu mong muốn? Cậu đã tự hỏi thế không biết bao nhiêu lần Và cuối cùng, khi tất cả những gì tốt đẹp bỏ lại cậu phía sau Cậu vẫn không hối tiếc... Cậu ta im lặng trước câu nói đầy tính xã giao của Mirana, và cho dù không nhìn thấy gì, cậu vẫn cảm thấy sự xa lánh ngay từ phía người con gái ấy. Cậu bước tới một bước... cô cũng lùi lại, thậm chí mũi tên đã được giương sẵn, như thể cậu không khác gì so với tên Blood Seeker kia. -... Cậu đi lướt qua cô, và hướng về con người khốn khổ đang nằm bẹp dưới gốc sồi, hơi thở chỉ còn thoi thóp... -Anh thế nào? Cậu chọn Gondar để hỏi, không hẳn vì cậu quan tâm. Cậu đơn giản chỉ muốn tránh mặt cô ấy. Trong khi đó, Mirana ở bên cạnh gần như xấu hổ vì mình quên mất việc giúp đỡ Bounty Hunter, thận trọng lại gần... -Xin lỗi thưa Demon Hunter, nhưng có lẽ tôi sẽ thích hợp để chạy chữa cho anh ta hơn anh... Bây giờ anh ta phải được đưa đi bệnh xá càng nhanh càng tốt... Cậu quay về phía cô, dưới dải băng cũ kí như ẩn chứa một cái nhìn đầy tha thiết nhưng cũng đầy mặc cảm... -Bằng cái gì, thưa cô Mirana? Tôi không nghĩ con hổ què chân của cô có thể đưa được hai người đi đâu. Mirana quay lại, quả đúng với tình trạng này, con hổ kia chỉ là một cục thịt to xác. Vết thương tuy không quá nghiêm trọng nhưng cũng khiến nó đứng không vững. “Demon Hunter” bí ẩn kia đưa tay đỡ lấy Gondar, và từ từ nhấc lên... -Nhưng anh không biết đươ... -Tôi đã có vinh hạnh ghé qua nơi này rồi... Cậu ta trả lời nhanh như cố gắng không để giọng nói của Mirana xâm nhập thêm vào trái tim mình... Đặt Bounty Hunter lên vai, một tia sáng lóe lên, ”Demon Hunter” ... Biến mất... ------------------------------------ Spectre im lặng trong đêm, cô cảm nhận được sự thay đổi của không khí trong căn phòng... Viên ngọc màu đỏ ở giữa phòng lóe sáng, một dòng điện màu đỏ chạy và tan trong viên ngọc, tạo thành một làn khói kì quái. -Blood Seeker chết rồi... Terror Blade nói, giọng điềm tĩnh, trong khi Spectre gần như giật mình khi nghe thấy anh nói. Nhưng vẫn với âm điệu như không có chuyện gì xảy ra, anh ta tiếp tục: -Tên Bounty Hunter cũng vậy... ------------------------------------ Cậu ta dừng lại đột ngột... Nét mặt cậu hơi biến sắc, những gì cậu vừa được nghe làm cho những gì cậu biết gần như bị đảo lộn. Gondar nằm trên tay cậu, hắn như đơn giản chỉ chìm vào một giấc ngủ bình yên, những gì hắn gửi gắm lại cho kẻ xa lạ kia khiến cho hắn thanh thản trước khi chết... -Anh ta ... Phía sau, Mirana đã theo kịp cậu. Cho dù cô đã quen với khu rừng này, nhưng khó có thể theo kịp tốc độ của “Demon Hunter”, cho dù cậu ta có thêm một người trên tay. -Chết rồi, vết thương quá nặng. Tôi không nghĩ anh ta có thể sống được cho dù được cứu sớm hơn. Cho dù cố gắng hạ giọng, nhưng cậu vẫn khó có thể giấu được nỗi buồn trong đó. Mirana, cô nhận ra điều ấy, phụ nữ đôi lúc nhạy cảm hơn người ta nghĩ, nhưng cô cảm thấy nghi ngờ. Trong mắt mọi người, Demon Hunter là những kẻ bán linh hồn cho quỷ, bọn họ trao đổi linh hồn theo một cách bí mật để đối lấy sức mạnh, nhưng đồng thời cũng mất dần đi bản ngã của chính mình, bị hắc ám hóa... Vì vậy, ranh giới giữa họ và loài quỷ cũng trở nên rất mong manh, Illidan Stormrage là ví dụ điển hình cho những kẻ ấy. Trong lúc cô còn suy nghĩ, thì cậu ta bất chợt đi tiếp -Khoan đã, anh mang cậu ta đi đâu? Cậu không trả lời thêm, chỉ đơn giản đưa cái xác tội nghiệp ấy đi vào rừng, ít ra với một tốc độ vừa phải để cô gái lắm mồm đằng sau có thể đi theo... Cảm thấy không có kết quả cho dù mình có hỏi thêm, Mirana im lặng đuổi theo sau, vì dù sao cô cũng có trách nhiệm với những người chết tại khu rừng này.... Và cứ thế, họ khuất dần vào sau những tán cây... ------------------------------------- Khó thở.... Những giọt máu nóng rỉ ra từ những lỗ chân lông,. Run rẩy... Hơi lạnh như những cây kim đâm vào những khớp xương của cô Cô gái gần như khóc trong sợ hãi Nhưng cô đã quên mất, cách phải khóc là như thế nào Cô quên mất ý niệm về thời gian Cô không còn nhớ được tên mình Cô mất đi cả cảm giác đau đớn Nhưng... -A... Cô ngẩng mặt lên, sự vui sướng chợt xuất hiện trong đôi mắt cô. Nhưng cùng lúc, cảm giác đau đớn đột ngột quay lại khiến cho cô gần như ngất lịm đi thêm lần nữa... Cô không sợ! Bàn tay kia nhẹ nhàng đưa lên khuôn mặt cô... nó ấm áp và dịu dàng làm làm cho những gì cô phải trải qua nhẹ như một giấc mơ... Và... Cô thiếp đi trên bàn tay ấy. Thực tế, bàn tay ấy lạnh lẽo và mang lại nhiều chết chóc hơn bất kì bàn tay nào. Những gì cô cảm nhận được chỉ là tưởng tượng, nhưng ít ra nó cũng khiến cô có thêm chút hi vọng... Chủ nhân của bàn tay ấy, Terror Blade, nhìn người con gái mang đôi cánh dơi ngủ gục trên tay của mình, trên môi nở một nụ cười kín đáo. Cầm trên tay một viên ngọc đã chuyển thành màu đen sậm, anh từ từ rút ra trong đó một luồng khói, nó cô đọng trên không và hợp lại như một giọt thủy ngân bay lơ lửng trên không. -Queen Of Pain, cái tên ấn tượng ấy. Ta chỉ tiếc cho ngươi là đã chọn sai thời điểm để xuất hiện trên thế giới. Bàn tay của Terror nắm lại, nén những luồng không khí xung quanh thành một quả cầu khiến giọt thủy ngân uốn éo một cách kì lạ. Dường như nó đang đau đớn, như một vật có linh hồn. Terror thở mạnh, năm ngón tay bóp chặt giọt thủy ngân màu đen, những khớp ngón tay kêu lên răng rắc, miếng vải bọc quanh cổ tay đứt phựt: Từ trong giọt thủy ngân kia, hàng ngàn tia máu đỏ lòm không hiểu từ đâu, phun ra như suối cùng một tiếng rít ai oán... Terror thả lỏng, giọt thủy ngân vẫn còn rỉ máu, nhưng sắc đen đã dịu, nó chuyển dần sang màu vàng xanh, và cho đến khi nó trong veo như thủy tinh: Linh hồn của nữ hoàng đau đớn đã bị trục xuất, những gì còn lại trong đó chỉ thuần túy là sức mạnh kinh hoàng của bà ta. Nhìn vật thể lung linh trên tay, Terror không thể giấu được sự mãn nguyện. Anh ta quay về phía người con gái đáng thương kia. -Akasha, đó có phải tên của ngươi không... Cô gái đã ngủ thiếp từ lâu, nhưng má cô đỏ lên khi nghe thấy tiếng gọi... Terror nhấc giọt thủy ngân, giờ đã chuyển thành không màu, trong vắt, đưa vào miệng của cô gái... -Từ bây giờ, linh hồn ngươi là của ta, hãy mang nỗi khiếp sợ đến tất cả những gì cản đướng ta, Queen Of Pain. Làn khói màu xanh, mỏng xuất hiện trong căn phòng ngục tối tăm, nỗi sợ thực sự đã xuất hiện... Đồng thời, trên đỉnh của Frozen Throne, nơi Lick King ngự trị, một cơn đau đầu khẽ thoáng qua... INTERLUDE Cô ấy vẫn luôn nở nụ cười ấy -... -Em đã đi tới nơi nào thật xa chưa? Cô ấy quá yếu để có thể đi xa, Gondar biết điều ấy. Đối với cô, thế giới đẹp nhất khi bầu trời xanh và những cánh chim có thể sải cánh bay giữa thế giới bất tận ấy... Cô cũng muốn giống như chúng... Cô sẽ khỏe lại thôi... Từ lúc nào, những câu nói của Gondar khiến cô luôn tin như thế. Và cho dù sức khỏe mỗi ngày một mất đi, cũng như những hơi thở đang yếu dần, cô vẫn một mực cho rằng mình đang khỏe lại. -Em chưa đi, nhưng thế giới... có gì ... anh? Gondar cười, nhưng anh quay mặt đi trước khi nước mắt trào ra... -A... Cô đưa bàn tay yếu ớt quàng lên cổ Gondar, hơi thở của cô đứt đoạn... -Em tưởng tượng rằng, sẽ có một vùng đất toàn hoa. Và một cánh đồng hoa... Tay Gondar đưa lên ngực, nắm lấy bàn tay mảnh dẻ kia, nắm chặt như thể anh sợ nó sẽ tan vào không khí bất cứ lúc nào nếu anh ngơi tay... Họ im lặng... Những cơn gió của đêm đen thật ấm áp Nó mang tiếng chim hót của rừng xanh và tiếng kêu của bầy linh dương bên thảo nguyên bất tận... Không khí nhẹ, ẩm ướt, nặng trĩu như bám vào trong mắt khiến cảnh vật nhòe đi... -Em hãy hứa... Gondar lên tiếng, anh muốn nói nhứng điều này từ tận đáy lòng.... Cô gái vẫn im lặng, hai cánh tay yếu ớt buông dần bờ vai Gondar... -Chúng ta sẽ cùng ngắm cánh đồng hoa ấy.... Sẽ có một ngày ... -Em hứa... còn anh thì sao.... Họ nói như vậy, giống như ngày mai, hai người bọn họ sẽ đi tới nơi ấy.... -Anh hứa. Em sẽ .... Những lời của Gondar vỡ tan, ngẹn lại trong tim.... Hai cánh tay buông thõng xuống, nhưng được cánh tay ghì chặt của Gondar làm cho nó không bị đổ xuống. Cánh đồng hoa bất tận ấy .... sẽ có một ngày.... -------------------------------------- -Đẹp quá.... Mirana sững sờ khi cô bước tới vùng đất này. Nó thường được nhắc đến trong những câu truyện ước mơ, nhưng có lẽ chưa ai hình dung được vùng đất này thực sự ra sao: Bầu trời xanh, cao và trong vắt, chạy nối với đường chân trời thành một dài trắng bạc của những bông hoa Crystal Dreams. Đó là một vùng thảo nguyên rộng lớn, không có điểm bắt đầu và điểm kết thúc, chỉ có những cơn gió đem những cánh hoa trắng phối với nhau thành một thế giới riêng biệt cách xa với bên ngoài... -Đây là vùng đất của Gondar.... Anh ta đã làm việc cả đời cho điều này. Khi tên demon hunter đó đặt gondar xuống mộ,hắn bỗng thấy ngón tay của gondar khẽ động đậy.Không biết chuyện gì đang diễn ra, DH nắm chặt cặp twin blade còn mirana nắm chặt cây cung của mình, sẵn sàng phản ứng với bất cứ chuyện gì .Gondar như vừa thức giấc sau một giấc ngủ dài,hắn từ từ ngồi dậy.Gondar không chỉ là 1 kẻ chỉ biết kiếm tiền mà hắn còn là 1 tên trộm khét tiếng.Từ ngày đầu làm kẻ săn tiền thưởng , hắn đoán một lúc nào đó điều này cũng xảy ra nên đã thó trộm vật hộ mệnh của roshan(ghê thật)Hắn không thể chết trước khi thực hiện được mong ước của cô ấy
có roshan sao không solo luôn với spec đi nhỉ, có gì thì town về cũng được mà..... truyện cũng hay thật:)........
Phần 13: Anti-mage’s messenger -Dừng lại, Illidan.. Ông mở cánh cửa vừa bị đóng lại một cách phũ phàng. Bóng Illidan vẫn phía trước ông, ông có thể đuổi theo... Ông đưa tay định níu lấy người em trai của mình, nhưng càng cố gắng, cánh tay của ông càng xa dần... Không... Không phải Illidan đang chạy xa khỏi ông Chính ông đang đi xa khỏi cậu ấy... A.... Ông ở đấy, bất lực nhìn đôi cánh màu đen xuất hiện trên lưng của Illidan. Cậu đã chuyển sang một vùng đất khác, một thể giới khác mà ông mãi mãi không thể đặt chân đến.... -Thưa tộc trưởng! Tiếng người nào đó gọi ông, phân tâm, ông quay mặt lại, những người đằng sau nhìn ông với một ánh mắt ái ngại. Cái danh vị của ông không cho phép ông làm như thế... -Great Prophet...! Furion giật mình... A... Ông mở mắt, chợt nhận ra mình đang mơ. Ở bên cạnh ông, người phụ tá Rhasta nhìn ông đầy lo lắng... -Ngài có sao không, thưa Great Prophet? Hình như ngài gặp phải ác mộng. Furion thấy một giọt nước chảy xuống mặt, ông đổ mồ hôi hơi nhiều so với nhiệt độ trong phòng. -Không sao cả, Rhasta. Ta đã thiếp đi bao lâu rồi? Rhasta nhìn Furion, giọng nói có phần rụt rè -Ngài nên nghỉ ngơi. Đã hai hôm nay ngày không ngủ, chúng ta không thể chỉ làm việc mà không nghỉ ngơi... -Ta đã ngủ bao lâu rồi? - Furion sốt ruột hỏi. -Đã hai tiếng .... -Mấy giờ rồi? -đã 5 giờ sáng,sir Ông bóp trán, thực sự những diễn biến xảy ra liên tục mấy ngày qua trên chiến trường làm ông không thể chợp mắt. Chưa kể, cả những cuộc họp vô nghĩa mà hội đồng tối cao bày ra chỉ với mục đích nịnh bợ lẫn nhau khiến ông bực mình không thể chịu đựng được. Nếu không vì lực lượng quân đội mà họ cung cấp thì ông đã đá văng họ từ lâu. -Có chuyện gì xảy ra trong lúc ta đang ngủ không? Furion hỏi. Ông cần kiểm soát tất cả những điều nhỏ nhất xảy ra quanh ông. -Thưa ngài, có một tên Demon Hunter xông vào đòi gặp ngài. Chúng tôi đã đuổi hắn đi rồi... Furion biến sắc. Những lời nói của Rhasta như tiếng trống ngay bên tai ông.. -Cái gì! Hắn hiện giờ đang ở đâu? Rhasta bối rối không biết trả lời thế nào... Lão phù thủy tộc Troll có vẻ muốn giấu điều gì đó với Furion. -Trả lời ta. Rõ ràng và rành mạch đi Rhasta! Furion sốt ruột. Nhưng ông không phải đợi lâu để có lời giải đáp, một tiếng động lớn ở ngay ngoài tiền sảnh đã chỉ ra vị trí của vị khách ấy. Rhasta biến sắc, lão còn lắp bắp chưa kịp nói gì thì Furion đã đùng đùng thi thẳng ra phía ngoài, nơi vụ hỗn loạn đang xảy ra. Trước mặt ông, một cảnh tượng đầy quen thuộc, chỉ khác ở chỗ xung quanh vị khách này, những tên lính gác đang nằm lăn lóc, rên rỉ... Ở phía chính giữa, “vị khách” của ông đang ngồi ở giữa, trên một bộ bàn ghế hiếm hoi còn nguyên vẹn, rót một tách trà. Cảnh tượng này khiến Furion có chút bàng hoàng, nhưng sắc mặt và giọng nói không đổi, ông nói với người khách lạ: -Một ngày tốt lành, Demon Hunter. Ngài có hẹn trước không? Cậu ta ngẩng đầu lên. Cậu cảm nhận được áp lực quen thuộc từ ông, áp lực của một nhà lãnh đạo vĩ đại khiến mọi người thán phục. Cậu đứng lên, nghiêm trang, khẽ cúi đầu xuống thực hiện một cử chỉ quen thuộc mà cậu vẫn làm ba năm về trước: -Tôi, Demon Hunter Anti-mage đến để hợp tác. ........................................... Khỉ thật! Mirana chạy xuyên qua khu rừng, trong đầu cô lúc này là một cảm giác phức tạp giữa sự hoang mang và tò mò. Gã Demon Hunter bí ẩn kia biến mất ngay trước khi cô định mở lời, nhưng tệ hơn là, theo cô quan sát, hắn đang hướng thẳng về phía bản doanh của Senitel. “Hắn không hề giống các Demon Hunter khác”. Khả năng của kẻ bí ẩn này nằm ngoài tầm hiểu biết của cô. Cô đã từng nghe về tốc độ di chuyển của những tên thợ săn khát máu này, nhưng cái cách mà tên này di động, nên nói là di động, vì hắn thậm chí còn không đi qua những điểm mà hắn lẽ ra phải đi qua, hắn đột ngột biến mất ở điểm này và xuất hiện ở xa phía sau! Nhưng hơn hết, cô cảm thấy có điều gì quen thuộc ở hắn.... hắn có phong cách rất giông một người quen của cô .Ngay từ lúc hắn quay lưng lại và đưa tay chào tạm biệt, cô đã nhớ đến người ấy. Người ra đi 3 năm về trước.... ..................................... Furion điềm đạm lấy một chiếc ghế gãy từ trong đống tan hoang mà Anti Mage gây ra. Lập tức, những nhánh cây mọc lên tạo thành một chiếc chân ghế hoàn chỉnh, vững chãi hơn cả chiếc ghế cũ. Ông đặt lại gần phía bàn uống trà, rót tiếp một cốc nước khác mời vị khách của mình. Nhưng, trước khi Anti Mage kịp mở lời, ông đã nói: -Chúng tôi có một thông lệ: Không hợp tác với bất kì Demon Hunter nào. Vì vậy, tôi mong anh sẽ đi ngay sau khi dùng trà. Anti - mage cúi đầu, cậu đã dự tính trường hợp này trước khi đưa nó vào mục “các tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra”. -Tôi mong ngài sẽ nghe tôi nói, những gì sắp tới đây không chỉ liên quan đến quyền lợi của tôi, mà còn ảnh hướng lớn đến Senitel. Furion khẽ gật đầu. Hai người bọn họ hiểu nhau... Anti mage biết rằng giữa đám quân phế vật đang nằm lăn lóc kia, chỉ cần một kẻ mở miệng nói về buổi nói chuyện này, Furion sẽ gặp không biết bao nhiêu là rắc rối. Furion, tuy còn cân nhắc, nhưng ông không thể không quan tâm trước những lời này của Anti mage. -Scourage đã hoàn tất việc triệu hồn nữ hoàng đau đớn Queen Of Pain...và Lord of Avernus -Không thể! Furion đột ngột nói! Ông không thể tin được vào tai mình... Queen Of Pain chỉ có thể được triệu hồi khi kí sinh tại duy nhất một loài vật: Quỷ dơi. Nhưng trong một chiến dịch nhiều năm trước, hang ổ cuối cùng của loài dơi này đã bị thiêu rụi.... Còn Abaddon,chính tay ông đã phong ấn hắn vào 1 nơi bí mật mà chỉ mình ông biết.làm sao chung có thể tìm ra đươc? -Ta lấy gì để tin cậu, nhất là với cái cách đến thăm độc đáo này? Furion nói ngược hẳn với những gì đang suy tính trong đầu. Ông không biến sắc, cũng không thay đổi âm độ. Hơn nữa, ông muốn lái cuộc trao đổi này theo hướng có lợi với mình hơn.... Phía bên kia của chiếc bàn nhỏ, Anti mage đang uống một tách trà, tiếp tục câu chuyện: -Tốt hơn là ông nên tin tôi. Sự thực việc the Scourage chuẩn bị cho việc triệu hồi này tôi đã biết trước. Nhưng việc bọn chúng triệu hồi thành công, tôi mới chỉ vừa được biết cách đây vài tiếng.. -Tôi không hiểu ý ông. - Furion muốn biết thêm về nhân vật này. Anti mage nhìn người phía trước. Cậu cảm thấy đau lòng khi nói chuyện với người cha của mình như thể nói với ai đó xa lạ... Trở thành một Demon Hunter có nghĩa là trở thành một kẻ khác, một khi họ đã lựa chọn nghề này, đồng nghĩa với việc mọi người xem họ là ma quỷ. Người ta sợ sức mạnh đến từ bóng tối của các Demon Hunter, họ đơn thuần nhìn vào đôi mắt rực cháy, những giọt máu đen và ngọn lửa xanh cháy rực từ họ, mà chưa bao giờ nghĩ đến việc họ đã phải hi sinh thế nào. -Gondar, tôi lấy làm ngạc nhiên vì anh ta có thể hồi sinh. Tôi vinh hạnh được ông ấy tiết lộ một số câu chuyện đời thường về con trai ngài, Terror Blade. Nếu theo đúng thời gian, Queen Of Pain đã đến với thế giới này được ba giờ. Anti mage nói như không phải chuyện của mình. Vùng đất này không hiếm kẻ rùng mình khi nghe thấy cái tên ấy, ngay cả khi họ chỉ nghe kể về nó từ những câu chuyện được lưu truyền... Furion trầm ngâm, trong khi thực tế bao nhiêu lo lắng cứ xuất hiện dồn dập trong đầu ông. Hơn nữa, tên Demon Hunter này đến hẳn cũng không chỉ để báo tin...và hơn nữa, hắn khiến ông thấy 1 cảm giác rất thân quen -Ông cần điều gì từ chúng tôi? Nếu đúng như tôi đoán, ông muốn chiếm lấy sức mạnh của Queen Of Pain, nhưng không thể làm một mình. Nếu vậy, thưa Demon Hunter Anti mage, tôi... Cậu cười khan, ngắt lời Furion bằng mấy chữ đơn giản: -Tiếc là đó không phải điều tôi muốn. Tôi muốn cứu cô ấy.Cô ấy đã bị lich king nguyền rủa và phải đi theo hắn mãi mãi.Lời nguyền chỉ có thể được giải nếu.....chúng ta tiêu diệt được lich king.
À à xin lỗi có đuọc chi tiết anj trộm của rs hay thật trong truyện thật bh sẽ chết bạn cho anh ta sống lại ù cũng hay đấy nhung tôi thấy bh về vói Julia làm nên 1 câu truyện tình đẹp hon nhiều. bạn sủa nhu thế không thấy đuocj tình cảm sâu đậm của bh vói Julia. Bh gần nhu đã hoàn thành tâm nguyện rồi anh nên vê vói nguoif con gái anh yêu đi thôi
Phần 14: Turn on the light Hai dải mây đen trắng Hai luồng gió thổi ngược Hai tính cách đối lập Một con người Mỗi khi người ta nói “đêm” ở vùng đất này, điều đó có nghĩa là bóng tối thực sự. Không phải kiểu mờ mờ tranh tối tranh sáng như khi mặt trăng khuyết le lét chíêu xuống mặt đất, và thỉnh thoảng mấy ngôi sao chớp tắt trên không. “Đêm” tại đây là tối, tối mịt, cả bầu trời lẫn mặt đất hòa lại thành một khối đen kịt. Bóng tối khiến người ta không thể tồn tại, nhưng nếu hi vọng và vinh quang không thể tìm thấy ở vùng đất của ánh sáng, người ta phải dấn thân, đi xuyên qua vùng đất này... Terror Blade đi ra, những vết máu loang trên người đã được lau sạch để không ai nhận ra chiến tích hắn vừa làm. Vẻ mãn nguyện biến mất, bộ mặt anh quay lại trạng thái một bức tượng bằng sắt không cảm xúc. Anh bước qua dãy hành lang không có ánh sáng, nhưng có hay không cũng không quan trọng, anh không nhìn bằng mắt từ lâu rồi... -Ra đi, Lycan, ngươi thừa biết không thể giấu mặt trước ta... Terror nói với vẻ như gặp một người bạn cũ, nhưng giọng nói có pha lẫn sự khinh thường với một kẻ hạ cấp... Từ trong bóng tối, hai đốm sáng lập lòe hiện lên, đôi mắt của Lycanrope, đôi mắt của thú săn mồi nhìn Terrorblade như ý nói hắn có thể đưa anh xuống địa ngục ngay bây giờ. -Illidan, ngươi chỉ là kẻ sống tạm bợ trong cơ thể ấy. Đừng quên sức mạnh của ngươi là do ai ban cho. Nên nhớ, ngươi chỉ là một kẻ tôi tớ rẻ mạt của chúa tể bóng tối Kil’Jaden. Terrorblade - Illidan cười khẩy... Lycan không hề biết bản chất của sự liên kết sức mạnh giữa Illidan và chúa tể bóng tối... Nhưng theo cách khác, chính Terror - Illidan lại cần sự nghi hoặc ấy... Anh im lặng không trả lời như để xác nhận câu nói của Lycanrope... -Con ma nữ ta đem đến đâu?- Lycan chuyển chủ đề. Hắn không phải là dạng khoái giao tiếp. Ý của hắn là: “Con ma nữ mà ta đem đến cho ngươi, ngươi xử trí ra sao rồi...” Terror chỉ ngón tay về phía cuối đường hầm... Bình thản đáp: -Ta đã thả nó ra hai phút trước. Ngươi đến hơi chậm để thấy cảnh nó biến mất giữa không khí... Lycan trợn mắt. Hắn đã mất hai năm rình mò chờ đợi để tóm con dơi này, con dơi quỷ duy nhất còn tồn tại để nữ hoàng đau đớn Queen Of Pain có một “vật chủ”, vậy mà... -Ngươi ! Lycan hai tay giữ chặt lấy cổ của Terror, cơ căng phồng lên, hơn lúc nào hết hắn muốn giết chết anh. Có vẻ như bị tấn công bất ngờ, Terror bị ấn chặt vào tường... -Đồ ngạo mạn láo toét, ngươi đừng tưởng ngươi có thể làm gì tùy thích. Nên nhớ ta là kẻ giám sát ngươi, cái giống đầy tớ hèn mọn như ngươi... Terror đưa tay lên, cánh tay của Lycan vấn siết chặt như gọng kìm, thậm chí nó còn siết chặt hơn như thể muốn giết chết Terror! Nhưng không giống như kẻ đang đối diện với cái chết, thậm chí anh còn nở nụ cười giễu cợt: -Giống bốn chân chạy theo chủ như ngươi không có tư cách nói chuyện với ta. Lycanrope không thể kiềm chế! Cơ thể hắn biến đổi! Những sợi lông dài, thô mọc tủa ra từ cơ thể! Những ngón tay mọc lên những cái vuốt sắc như dao, đồng thời các cơ căng phồng lên khiến chúng trở thành một bàn chân của thú săn mồi. Mõm của Lycan dài ra, cái mũi thẳng biến dạng Đôi mắt vốn đã thuộc loài dã thú, giờ chuyển thành sắc xanh quái dị của loài quỷ. Một tiếng gầm vọng suốt dãy hành lang đen tối. Lycan biến mất, thay vào đó là một con sói khổng lồ đang vồ lấy Terror Blade: -Ta cho ngươi cơ hội cuối để rút lại lời nói của mình! Những cái răng trắng nhởn đe dọa Terror, cái miệng khổng lồ có thể ngoạm lấy đầu Terror bất cứ lúc nào. “I’m the Soul of My Twin Blade” -Huh? Terror đang nói những câu từ quái lạ... Trong khi Lycan càng siết chặt hơn cánh tay “Demon is my body, and Devil along with my blood” “Hắn điên rồi!” Lycan nhìn chăm chăm Terror, “Never feeling life or dead” Bỗng chốc, bản năng của loài dã thú đánh thức Lycan, hắn cảm thấy hơn lúc nào hết, hắn đang nằm trong ranh giới của sự sống chết. Một cẳng chân đang giữ lấy cơ thể Terror buông ra, đánh mạnh vào ngực anh. Những móng vuốt đâm vào ngực như định móc lấy trái tim của Terror. “Yet, those hands that create many pains” Những móc vuốt cảm nhận được trái tim đang đập của Terror. “So as I pray to my whole, I call my ultimate force” Lycan gầm lên một tiếng khủng khiếp, máu chảy trong huyết quản hắn nóng hơn bao giờ hết, móng vuốt đã chạm vào trái tim của Terror chợt ngừng lại... “SUNDER” INTERLUDE Illidan thở dốc, cơ bắp của anh co giật, căng phồng và đỏ rực lên như thể chỉ cần một tác động nhỏ cũng làm nó vỡ nát.... Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là hắn không còn đáng sợ. Cái nhìn của hắn nhìn Terrorblade chẳng khác nào người đang đau đớn vật lộn là anh, còn Illidan đang chuẩn bị ra đòn dứt điểm vậy. Terrorblade không phải là kẻ nhát gan, và càng không phải là kẻ ngu ngốc. Khung cảnh xung quanh mờ dần, thế giới của linh hồn do Illidan tạo ra đang tan biến chứng tỏ hắn không còn đủ ma thuật để duy trì thế giới này. Nhưng... -Đứng lên đi, ông chú... Terror đưa tay về phía Illidan trong sự ngạc nhiên cực độ của hắn. Illidan cố gắng lùi ra xa khỏi anh, giống như một phản xạ trên chiến trường... “Crack” Illidan biết cảm giác ấy... một cẳng chân của hắn đông cứng lại và vỡ vụn ra. Hắn không còn đường lùi, nhưng đến giây phút cuối cùng, hắn vẫn không đánh mất đi sự cao ngạo của mình. Chỉ đứng bằng một chân và đôi cánh giang rộng, Illidan nhìn về phía Terror, cười lớn: -Ha! Ha ha.... Xem ra hôm nay không phải ngày của ta. Nào chú nhóc, ta ban cho ngươi ơn huệ là kẻ kết liễu Illidan Stormrage, hãy làm cho ta chết xứng đáng với cái tên ta mang. Hai cái nhìn chạm nhau, Terror bước tới thêm một bước như thăm dò đối thủ, rồi bất ngờ, chậm và dứt khoát, anh nói: -Tiếc rằng, tôi không phải là kẻ thích vinh quang. Illidan ngạc nhiên, như không hiểu nghĩa của câu ấy. -Cái gì? -Ngay từ khi bắt đầu, tôi đã không có ý định giết ông. Toi sẽ chẳng được lợi gì từ việc này, thậm chí tôi sẽ vĩnh viễn là nô lệ của Lick King Arthas. Ông thừa biết tôi không thích điều ấy giống như ông. -.... -Tôi không chỉ cần sức mạnh của ông. Tôi cần chính bản thân ông giúp sức trong cuộc chiến này! Illidan cười lớn hơn, như thể đó là câu chuyện buồn cười khủng khiếp -Ha ha ha, ngươi khá lắm nhóc, nhưng ngươi biết linh hồn của ta mạnh đến mức nào không. Ngay cả cơ thể ta cũng không chịu đựng được linh hồn ấy, chỉ có nhứng nét vẽ của Kil’Jaden mới giúp ta duy trì cân bằng được sức mạnh. Chẳng nhẽ ngươi tin vùng đất linh hồn bé xíu của ngươi có thể chứa được sức mạnh của cả ta và ngươi? Terror không nói thêm, anh dừng lại và đưa tay lên bầu trời. Khoảng trời u ám mây kia chợt lộ ra những luồn sáng mạnh mẽ. Những bức tường ảo trong thế giới của Illidan biến dần đi, vỡ tan như bọt bong bóng để lộ ra một khoảng không bao la như khoảng không vũ trụ.... Không, nó chính là vũ trụ... -Đây là thế giới linh hồn của tôi... Thế nào, ông đồng ý chứ? Illidan sững lại, và cười lớn. Hôm nay, không phải là ngày của Illidan, mà là ngày của Terror-Illidan... ................. Từ căn phòng lạnh giá, Lich King mở cánh cửa đón chào tên đầy tơ mới của hắn, kẻ mà linh hồn mà hắn làm chủ. Chỉ có một chuyện hắn không biết: Terror đang có hai linh hồn... INTERLUDE OUT Anti mage bước ra khỏi tiền sảnh lớn, khuôn măt cậu lặng đi trong thất vọng. Niềm hi vọng ít ỏi của cậu giờ tắt ngấm... mặc dù ngay từ đầu cậu đã hiểu điều ấy không bao giờ diễn ra. “Rất tiếc, chúng tôi không thể giúp anh” Anti mage nhớ lại... Phải rồi, không có lý gì cha lại đem cả quân đội để cứu một con dơi quỷ được. Và không có lý gì ông lại tin tưởng một tên Demon Hunter hạ đẳng như mình. Cậu im lặng bước đi khỏi nơi mà cậu lớn lên, chậm chạp và vô vọng. Trong khoảnh khắc, tất cả những gì đã trải qua, cũng như những gì cậu mong ước như một cuốn phim quay chậm xuất hiện trong đầu cậu. -A.... Anti mage ngẩng mặt lên bầu trời, cảm nhận được những giọt nước lạnh rơi xuống.. Cậu đứng sững trong cơn mưa. Ngày ấy cũng trong cơn mưa này, một cậu bé tưởng rằng đời chỉ toàn hoa hồng đã bỏ đi để kiếm tìm sức mạnh của mình, vậy bây giờ cậu có điều gì? Sức mạnh của anh có thể làm được điều gì? “Ngay cả lúc này, ta vẫn luôn là kẻ để người khác bảo vệ” Nhưng... Anti mage sẽ không quay lại, cậu không thể bảo vệ được tất cả mọi người, nhưng ít nhất cậu cần bảo vệ được những gì quan trọng với cậu. Cơn mưa nặng hạt dần, những kí ức nhạt nhòa dần, Anti mage siết chặt cánh tay.. -Akasha, cô hãy đợi, tôi sẽ cứu cô. -Đồ đần độn, cậu đi tự tử thì có. Anti mage giật mình quay lại, anh biết người này... Hắn là một trong những kẻ anh không ưa nhất từ khi anh biết đi, hắn thô lỗ và hoang dã nhất mà anh từng biết. Đó là kẻ trưởng thành trong hoang dã: Rexxar. -Ngươi có quyền gì để nói điều ấy. Ta không có lý do để ở lại đây. Bằng một cử chỉ thân thiện bất ngờ, Rexxar bước tới và vỗ vào vai cậu... -Magina, cậu đã trưởng thành hơn. Ha ha, ai ngờ thằng nhóc công tử bột nhát gan ngày nào lại trở thành một chiến binh dũng mãnh thế. Ấy, đừng đi, ta đã nói hết đâu, ta biết cậu không muốn để lộ thân phận lúc này, ta cũng chả cần để bụng chuyện ấy... Anti mage há hốc mồm vì ngạc nhiên, mừng vui và lo sợ. -Ông biết tôi! Tại sao, ngay cả cha tôi còn không thể nhận ra tôi. Rexxar vểnh mũi tự hào. -Cái mùi của cậu ta không thể nhầm lẫn được,cái mùi của rừng cây,cậu bé ạ. Ha, không phải tự nhiên mà ta xuất hiện ở đây hôm nay đâu, cậu cũng biết là ta ghét mấy chỗ hội họp tụ tập này. Magina - hay Anti mage chợt có một thiện cảm bất ngờ với kẻ này. Hắn thô lỗ nhưng lại đáng tin cậy một cách kì lạ. -Ông sẽ giúp tôi chứ? - Giọng đầy hi vọng, Magina kể lại câu chuyện của mình với Furion. Rexxar chăm chú nghe từng lời, vừa suy nghĩ đăm chiêu. Cái vẻ mặt này thực sự không hợp với khuôn mặt và thân hình hắn chút nào... -Được đấy cậu nhóc. Ta không thể hứa với cậu, nhưng cũng khuyên cậu đừng sốt ruột. Furion có thể chưa tin tưởng cậu vì không biết cậu là Magina, nhưng ông ấy không thể không tin ta. Tốt hơn hết... Rexxar nói một chập, đồng thời hắn búng ngón tay gọi một con chim nhỏ. Nó đậu lên ngón tay của Rexxar một cách ngoan ngoãn... -... cậu hãy giữ lấy con chim này. Nó tự biết tìm ta ở đâu khi cậu cần liên lạc. Từ giờ cậu là một thành viên ẩn mình trong Senitel. Nhớ lấy điều đó. Và một lần nữa ta nhắc lại: Đừng manh động khi thời cơ chưa đến!Cậu sẽ là 1 vũ khí bí mật của chúng ta trong cuộc chiến này .................................................. .................... Terrorblade bước tới trước ngai vàng băng giá. Hắn là một trong số ít những cận thần được Lick king tin tưởng, nhưng đồng thời cũng là kẻ ít gây được thiện cảm nhất trong nội bộ Scourage. Một phần, sức mạnh của hắn vẫn là điều bí ẩn khi chưa có một ai sống sót để chứng kiến cách hắn chiến đấu... Thậm chí những kẻ may mắn nghe được lời đồn về hắn cũng chỉ làm tình hình rối thêm khi trong một ngày người ta có thể thấy hắn ở ba bốn nơi... Đồng thời, sự im lặng và vô cảm đến đáng sợ của Terror làm bọn chúng hiểu tốt hơn hết là tránh xa anh nhanh càng tốt. -Cô ả thế nào? - Lich king hỏi chiếu lệ, hắn luôn hiểu Terror hoàn tất nhiệm vụ. Terror không cần trả lời, vì ngay khi lời nói Lick King - Arthas vừa dứt thì một bóng đen hiện ra từ giữa khoảng không: Một cô gái xinh đẹp trong bộ cánh dơi quỷ, hơi độc và những luồng khói đen tỏa ra từ cô báo hiệu sự chết chóc, cặp sừng nhỏ nhô lên từ trán biể hiện sức mạnh tuyệt đối, cơ thể bay bổng nhẹ nhàng như sương khói cùng đôi cánh quỷ dài và mảnh khiến ta không thể nghi ngờ về khả năng di chuyển. -Ngươi tên gì - Lick king hỏi, giọng như lưỡi dao đâm vào tâm tưởng của kẻ mới đến, đồng thời như một bài kiểm tra sức mạnh cô. -Queen of Pain, nữ hoàng của sự đau đớn, từ nay tôi là đầy tớ của ngày, thưa Lich King. Giọng nói cô trong trẻo nhưng đầy đau khổ. Bản thân nó là một nỗi buồn vô hạn.... Vị chúa tể của Frozen Throne gật đầu, hắn ưng ý với món hàng này... Nhưng... -Kel’Thuzard... Cái tên này làm Terror buộc phải ngẩng đầu lên nhìn. Từ trong ngai vàng băng giá, một bộ xương trắng lạnh lẽo bay lên, mờ mờ như khói và kết tinh thành một thực thể lơ lửng, được nâng đỡ trên không bởi hơi lạnh... Hắn xuất hiện bên cạnh Lick king Arthas như thể hắn đã ở đó hàng thiên niên kỉ... -Leoric, chúng ta có bao nhiêu quân ở chiến tuyến trung tâm. “Leoric” ngẩng đầu, hắn cố gắng tránh cái nhìn trực tiếp với Arthas, như thể chỉ cần sơ sẩy một chút là hắn bị cái nhìn ấy soi thấu tâm tưởng. -Không còn nhiều, thưa ngài. Chúng ta chỉ còn đủ sức trụ tại đó cho tới hết đêm mai. -Tốt.... - Arthas nói trái ngược hẳn với tình hình thực tế - Ta cũng cần chỗ để rèn binh tướng. Ta ra lệnh cho Venom, Queen Of Pain, và Lick Kel’Thuzard lập tức khởi hành tới vùng chiến tuyến. Riêng Queen Of Pain, nhiệm vụ của ngươi là ám sát, hãy săn lùng lũ mông muội của Senitel và đón chào chúng tới The Scourage bằng cái chết. Cuộc họp diễn ra nhanh chóng như thường lệ. Khoảng khắc kết thúc trận chiến đã đến gần... ................................................ “Đúng như ta đoán, Terror” Tiếng cười của Illidan xuất hiện trong đầu Terror, chỉ có điều không trở thành nụ cười trực tiếp của Terror trên khuôn mặt lạnh lẽo của anh...
Phần 15:The hour after the war Không có điều gì tuyệt đối Gió và mây Tình yêu và thù hận Tất cả đều chỉ là những khái niệm mà người ta gọi là cảm xúc Nhưng một điều như thế có nên tồn tại trên đời Anh ta vẫn sẽ tíêp tục Anh ta đã bỏ lại trái tim phía sau Vứt nó vào trong sự hỗn loạn của địa ngục, trui rèn nó, biến nó trở thành một vật gần như vô cảm. Nhưng… Tại sao…. Bốn phía đều là bóng tối tĩnh mịch…. Không có nỗi sợ hay niềm vui, không có những thực thể tồn tại hay cảm xúc tại nơi này…. Nơi ấy, chỉ có một màu đen vĩnh viễn…. Nhưng cô không tỏ ra khiếp sợ… Vùng đất ấy Là nơi cô thuộc về… Spectre và bóng đêm luôn song hành với nhau kể từ khi nó sinh ra. Cô chỉ đến với thế giới này theo lời triệu hồi của Warden Majev Shadowsong, bản thân cô lẽ ra không có cảm xúc… Nhưng… Cảm giác này là gì…? -A… Spec mở mắt ra, tiếng bước chân quen thuộc đang trở lại. Sau cánh cửa ấy, một áp lực quen thuộc từ anh ta… Áp lực khiến mọi người phải xa lánh, nhưng trong mắt cô, áp lực ấy chỉ là lá chắn bao bọc để che giấu sự cô độc của riêng anh… Cánh cửa mở và Terror bước vào. Anh chưa từng là một kẻ nói nhiều, phần lớn những mệnh lệnh Spectre có thể nghe được từ chủ của mình là từ những ngón tay ra hiệu… Cô đã quen với điều đó, nhưng riêng hôm nay, có những chuyện cô cần chính người chủ của mình giải đáp… -Cô còn thắc mắc chuyện đó ư, Spectre? Terror đột ngột hỏi. Điều này nằm ngoài dự đoán của Spectre, cô cảm thấy bất ngờ, lóng ngóng một lúc… Terror không để ý đến những hành động đó ,nhưng anh cũng biết Spec bất ngờ thế nào … -Queen Of Pain… có phải cô nghĩ việc thả cô ta khiến chúng ta mất đi một đồng minh. Spectre trấn tĩnh hơn. Câu nói của Terror không hàm ý gì sâu xa hơn là khiến cô có thê tin tưởng vào quyết định của anh. -Thưa ngài, xin lỗi đã mạo phạm. Nhưng quả thật, tôi không thể hiểu quyết định ấy, chúng ta đã mất quá nhiều công sức để đánh lừa Arthas và chiếm lấy sức mạnh của Queen of Pain, vậy con dơi Akasha ấy, tại sao… -Tại sao ta đặt nó dưới quyền sai khiến của Arthas, phải không? Vì ta đã biết trước hắn sẽ làm gì… Chúng ta không chỉ có một đồng minh … Anh vén tấm màn đen ở phía sau của căn phòng. Tấm màn đã cũ và nặng đến mức mọi người có thể nhầm với một bức tường…. Có lẽ, đây là lần đầu tiên tấm màn này được sử dụng. Sau tấm rèm là một khung trời khác, một khoảng mây đen bị tách ra để lộ một tia sáng nhỏ nhoi chiếu đến cái ban công bí mật này… -Ngài … - Không thể ngừng lại được, Spectre buột miệng…. Terror không trả lời. Anh nhìn về phía tia sáng leo lét ấy, hi vọng và trầm ngâm… cho đến khi mây đen lại che khuất tia sáng hiếm hoi tại vùng đất này, anh mới quay trở lại hình ảnh lạnh lùng vốn có… -Cuộc chiến chuẩn bị bắt đầu. Đi thôi, Spectre INTERLUDE Pain…. Pain…. Pain… Máu vẫn chảy trong trái tim hắn… Nhưng, vết thương quá sâu làm hắn không thể thở một cách bình thường. Hắn không hiểu chuyện gì xảy ra trong khoảnh khắc ấy Cũng như cái thế giới khủng khiếp hắn lạc vào… Trong khoảng khắc ấy… Hắn có cảm giác như sức mạnh của mình hoàn toàn biến mất, và đến khi tỉnh lại, hắn nhìn thấy vết thương mà mình đã gây ra cho kẻ địch trên ngực mình. …. Lycanrope tựa lưng vào thân cây. Những tiếng răng rắc vang lên khi bản thân gốc cây cũng không thể chịu được sức nặng cơ thể hắn. Nhưng kì lạ rằng, hắn không thể chết ngay cả trong tình trạng thể này… Chính xác thì… Mạng sống của hắn lẽ ra không còn là của hắn…. -Terror, ngươi, khá hơn ta nghĩ…. Lycan đã nói vậy. Cho đến giây phút cuối cùng, hắn vẫn luôn là kẻ tôn thờ sức mạnh. Hắn tin vào sức mạnh và những cuộc chiến, hắn phục vụ những kẻ mạnh hơn và chà đạp lên những kẻ yếu hơn. Sự tôn trọng đối với Terror xuất phát từ cách mà anh chiến thắng hắn quá dễ dàng. ”-Chưa đến lúc ta giết ngươi….” “-Tại sao… ha… ngươi đã hoàn toàn thắng… “ Hắn không nhận được một câu trả lời nào. Nhưng hắn biết, từ giây phút hắn chấp nhận được sống, cuộc sống này cũng không còn thuộc về hắn. Lycan thở dốc, một bụm máu nghẹn lại ở cổ chực thoát ra… “Máu không thể để phí hoài” Lycan nhớ lại, đồng thời nuối trôi bụm máu ở cổ, khiến nó chạy ngược vào trong cuống họng, tanh và đắng chát. -Sẽ có một ngày, món nợ giữa chúng ta phải trả đủ… Terror… INTERLUDE OUT Phía bên kia của thế giới… nơi những khoảng rừng xanh đối nghịch với vùng đất đen chết chóc… Gió vẫn thổi nhẹ ấm áp Bầu trời vẫn trong và xanh vô tận. Cậu đã đi một con đường dài, có thể không có điểm bắt đầu và điểm kết thúc, nhưng cậu biết mục đích của cậu. -Kết thúc tất cả những việc này! Ngay từ khi bắt đầu, mục đích của Magina là như thế Sức mạnh của quỷ, sức mạnh của sự ruồng bỏ, đó là cách một Demon Hunter phải sống. Cậu biết điều đó từ trước khi mở quyển sách Cậu biết điều đó khi trở thành một Demon Hunter…. Nhưng có một điều cậu không thể hiểu…. Cậu không thể trả lời câu hỏi ấy… cũng như hành động ấy … Nhưng, ngay từ khi bắt đầu, cậu đã biêt phải kết thúc chuyện này thế nào. Tiêu diệt Arthas, kết thúc kỷ nguyên bóng tối đang dần xâm chiếm lấy vùng đất này. Cho dù cậu bị ruồng bỏ hay khinh ghét… Nhưng…. “A, tao quên mất, đến bữa trưa rồi!” Ha… Tự dưng hình ảnh ấy hiện lên trong đầu cậu…. Cái gì qua đã qua, nhưng nó vẫn tựa như còn ở đó…. Nó vốn đã ở đó Những gì đang diễn ra hiện tại chỉ là tiếp diễn của ngày hôm qua, có thể nói, chúng ta đang sống vì những gì đã qua… Ba năm…. Nhưng chỉ một ngày…. Và kí ức, bắt đầu trở lại, như một cuốn phim quay chậm trong đầu Magina – Anti mage . ___________Auto Merge________________ . Three years ago .... Đã bắt đầu rồi sao..? Mặt biển lặng, trời trong... Những cơn gió ngừng thổi Nhưng nó không tạo cảm giác yên bình... Những cơn gió không thổi, nhưng không khí lại nặng nề đến tức thở Cũng như mặt biển, phía dưới sâu sự lặng lẽ ấy là những đợt sóng ngầm sẵn sàng xé xác tất cả những tàu bè ở phía trên... Câu biết điều đó Vùng biển này là một phần lịch sử của người Night Elf Nhưng trái với cây thần linh thiêng, đây là vùng đất dành cho quỷ dữ Những kẻ bị cho là lạc lối, là bán linh hồn cho quỷ sẽ tới đây để bắt đầu nghi thức Không hẳn vì bắt buộc Nhưng nếu muốn đạt được sức mạnh tối đa, mục đích đầu tiên khi quyết định trở thành Demon Hunter thì vùng biển lặng này là nơi lý tưởng nhất. .... Nó là một thánh địa... Đi qua vùng biển lặng, nhưng Magina lái con thuyền đi lắt léo như thể trong một mê cung Cậu biết, chỉ cần một chút sơ sẩy, con thuyền của cậu sẽ bị nuốt chửng xuống tận đáy biển, nơi có bao kẻ đã nằm lại. Những kẻ trở thành Demon Hunter nổi danh, phần lớn trong số họ là người Night Elf hoặc Blood Elf, đơn giản bới vì họ nắm giữ kỹ năng chế tạo la bàn ma thuật. Những chiếc la bàn sẽ chỉ rõ lối đi an toàn trên những vùng biển nguy hiểm, tuy nhiên, ngay cả khi có chiếc la bàn, nó cũng đòi hỏi một lượng lớn ma thuật từ người sử dụng nó. Không hẳn là một lượng ma lực xuất ra lớn cùng một lúc, mà năng lượng điều hòa để giữ cho la bàn ổn định mới là một vấn đề lớn... May mắn cho Magina, cậu đặc biệt có năng khiếu trong việc này. Con thuyền đi lắt léo trên mặt biển lặng như thể đi qua một mê cung... Đưa mắt lên bầu trời, khoảng trời rộng và bất tận khiến cho cậu nhẹ nhõm... không khí bỗng nhẹ nhàng hơn, và những cơn gió bắt đầu thổi nhẹ Phía cuối chân trời, ánh bình mình ló dạng, nó như một đốm lửa làm sáng bừng cả không gian trước mặt Khung cảnh này, có lẽ là một món quà đền bù cho những Demon Hunter, kẻ sẽ chịu số phận cô độc giữa đồng loại...những kẻ bị mọi người khinh ghét. Magina đưa thuyền chậm lại, khi cậu bắt gặp những mảng kiến trúc kì lạ trôi nổi giữa biển. Những lâu đài cổ và rêu phong, nhưng lại không có móng cắm xuống đất. Bản thân nó nổi trên mặt biển như những tảng băng trôi... Có lẽ trước đây rất lâu, nó được xây dựng trên đất liền. Nhưng một sự kiện bí ẩn đã khiến vùng này chìm trong biển nước, những gì giữ lại những phế tích này là một phần sót lại của năng lượng sau sự kiện ấy... Nơi đây từng là nơi Saregas bị chôn vùi... Là nơi mà Demon Hunter đầu tiên ra đời... Những điều gì đáng ra ngày hôm qua, chưa bao giờ kết thúc. Đắm mình trong những suy nghĩ miên man, Magina khẽ thở dài khi nghĩ đến những gì sẽ đến sắp tới. Cậu nhắm mắt lại một lúc, nhưng nét mặt kiên quyết và trái tim sắt đá khiến cho anh tiếp tục. Cậu đã chọn con đường này.. Cậu giật mình... Có vật gì đó lạo xạo trong đống hành lý mang theo... -A, sao ta có thể quên mất.... Magina chợt nhớ ra, cậu nhấc cái hộp và đống đồ đạc bao phủ trên, để lộ ra một cái lồng nhỏ và thô, có vẻ như chiếc lồng đó là tác phẩm từ một bàn tay không được khéo léo lắm... -Chào nhóc Akasha. - Magina cười, nói với con dơi nhỏ đang thu mình trong lồng. Hai cánh của nó rũ xuống, và được băng lại, có vẻ như vết thương dạo nọ chưa thể chữa lành. Nó không thể nói, dĩ nhiên, nhưng hai mắt của nó để lộ vẻ vui thích khi nhìn thấy anh chàng ngốc nghếch kia. -Đến đây là an toàn rồi. Có lẽ ta cũng nên để chú mày ra chơi một lúc Biển ở đây thật tuyệt, ai mà biết chứ. Magina vừa nói, vừa mở lồng cho con dơi con tập tễnh bám vào tay mình. Nó còn yếu để có thể tự cất cánh bay, những vệt lông bị cháy vẫn chưa mọc lại như cũ nhưng các vết thương, trừ đôi cánh, gần như khỏi hẳn. Đặt con dơi lên vai, Magina tìm một địa điểm để cập vào bờ... Vùng đất của những phế tích lớn hơn cậu nghĩ. Tuy nhiên, từ xa khó có thể phát hiện ra nó bởi lớp khói mờ ảo bao quanh. Lớp khỏi mỏng, nhưng xuất hiện quanh năm khiến ngay cả những người dân vùng này cũng không biết đến sự tồn tại của thành phố này. Họ cũng không dám bén mảng tới, khi ma thuật ảnh hưởng sâu tại đây làm cho những loài sống dưới biển trở nên hung hãn và to lớn dị thường. Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cậu cũng tìm được một vùng đất khô ráo và sạch sẽ, có thể nghỉ qua đêm... Cậu muốn bắt đầu ngay công việc, nhưng sự thận trọng cần có khiến cậu cẩn thận hơn. Cậu biết nơi này còn ẩn chứa nhiều nguy hiểm hơn những gì viết trong sách, và ngay cả khi nắm rõ những điều đó, đây vẫn chưa bao giờ là một nơi an toàn. Tất nhiên, một vùng đất được xem là nơi huấn luyện cho các Demon Hunter làm sao có thể an toàn, ngay cả đối với các chiến binh thực thụ nhất.nhưng đây chỉ là 1 kẻ chân ướt chân ráo mới bắt đầu học cách để trở thành 1 Demon Hunter Đặt xong những viên đá năng lượng để cảnh giới, Magina nằm bệt xuống một khoảng đất trống... Cơ thể cậu đã rệu rã sau khi lang thang trên biển trong nhiều ngày. Cảm giác đặt chân xuống mặt đất thậm chí xa lạ với cậu đến nỗi phải mất một lúc cậu mới làm quen được... Nhắm mắt lại, cầu cần nghỉ ngơi để bắt đầu một chặng đường mới... -.... Mặt biển lặng lẽ, nơi nó luôn lặng lẽ như thể là một nơi trú ẩn tuyệt vời đối với những kẻ săn mồi... Sự yên bình luôn đánh lừa con người, nó có thể mang lại cái chết bất chợt cho những người bên cạnh... Mặt biển không hề xao động... Nó không hề xao động ngay cả khi “nó” bắt đầu chuyển động. Đầu tiên, chỉ là một vài cái vẩy cá nhô lên, sau đó là một khuôn mặt gớm ghiếc lộ ra và nhìn chằm chằm vào còn mồi quý hiếm. Nó không rời mắt khỏi miếng mồi đang ngủ say, tự nhiên như thể đây là vùng đất của mình... Ít ra, chúng không cho phép điều đó. Loài Naga đã thống trị nơi này hàng ngàn năm kể từ sau cuộc chiến với Archimode với người Night Elf kết thúc. Chúng không sinh sổi nảy nở một cách lộ liễu, nhưng âm thầm tiêu diệt tất cả những kẻ xâm hại đến lãnh thổ của chúng. Có lẽ vì thế, các Demon Hunter trải qua khóa huấn luyện ở đây luôn lừng danh và mạnh mẽ.... Họ thường phải đối mặt với nguy hiểm mọi lúc, ngay cả trong giấc ngủ của mình, và dĩ nhiên không phải lúc nào họ cũng cảnh giác cao độ với chúng. Con thủy quái to lớn trườn lên bờ, cái thân đồ sộ của nó lướt nhẹ không một tiếng động qua những phiến đã. Lớp rêu dày khiến cho những chuyển động của chúng ôm sát lấy mặt đất và nhanh lẹ như một con rắn. Trên tay chúng luôn cầm một cái đinh ba to phù hợp với cơ thể, sắc xanh từ đầu lưỡi chứng tỏ sự sắc bén của chúng - những món vũ khí từ đáy biển sâu. Magina vẫn đang ngủ, cậu ngủ bình thản như không có chuyện gì xảy ra, ngay cả khi con quái vật đến gần.... Nó nhìn con mồi từ khoảng cách hai bước chân, cho dù nó không có chân cụ thể để chứng thực điều đó, nhưng từ đây, một cú xiên có thể tiễn cậu về chầu trời.. Và... -Grao!!! - Con quái thú hét lên. Một vật thể tròn và đen sì tấn công hắn, nó đã đậu sẵn sau lưng của con thủy quái và xé ngay một mảng thịt to tướng ngay trong khoảng khắc quan trọng. Oằn mình vì đau đớn, con quái thú chuyển mục tiêu tấn công. Tuy nhiên, cái vật thể tròn tròn bay bay kia nhanh nhẹn tránh khỏi tầm với của nó, rồi đột ngột bổ vào khi có kẽ hở... Con quái vật tức điên lên ,nhưng tất cả những gì nó có thể làm là quờ quạng trong không khí và gào thét... -Ham chơi quá đấy Akasha... Magina tỉnh dậy, có vẻ anh còn chưa tỉnh ngủ hẳn.... Rồi nhìn về phía cảnh tượng quái dị kia: Con quái thú to sụ người be bét máu, đang bị một con dơi bé xíu vờn đi vờn lại mà không khỏi bật cười: -A... Tao xin lỗi, có lẽ đến giờ ăn trưa rồi. Con thủy quái kia như chợt nhớ ra mình đã bị lộ. Xét cho cùng, chúng cũng không quá thông minh để sợ hãi, vì vậy vẻ bình thản của vật mà nó tưởng là con mồi không làm hắn run sợ. Magina phủi lại cái quần độc nhất đang mặc trên cơ thể, nắn những khớp xương răng rắc khởi động... Và... Trong bỗng chốc, con thủy quái nhận ra ai là con mồi... Trong bỗng chốc, con thủy quái hiểu ai là kẻ săn mồi... Nhưng đã quá muộn... Bàn tay trần của Magina đâm xuyên qua miệng, và đâm thẳng vào óc của nó... Nó thậm chí có thể cảm nhận được những ngón tay đang ép lại trong đầu... -Vĩnh biệt... .... Magina, vừa quay những miếng thịt vừa mới xẻ ra, vừa nhìn con dơi đang nhai rau ráu khẩu phần cậu chia... Nó đã lành hẳn, và thông minh nữa. Nó lớn hơn, và đáng ra theo nghĩa của một con dơi, nó phải xấu xí... Tuy nhiên, cậu không cảm thấy thế, một phần có thể do cậu đã quen với sự hiện diện của nó... Trong một cuộc tàn sát loài dơi quỷ của người Night Elf, cậu đã lén giấu một con con, khi không đành lòng giết chết con thú đang quằn quại trong đau đớn này... -A... Gió đổi chiều.... Khung cảnh như ngày xưa... Nhưng nếu ngày xưa, đó là cảnh bình minh, thì đây là cảnh mặt trời lặn... Đã chiều tối từ khi nào, nhưng cậu đã ngủ gần như nguyên một ngày nên không cảm nhận được điều đó. Cảnh mặt trời chim dần xuống nước làm cậu bồi hồi, đồng thời kí ức ngày đầu tiên đặt chân đến đây cũng trở lại. -Đã gần hai năm rồi - Magina đưa tay lên như thể đếm số ngày đã qua... Bàn tay chai sạn và chuyển màu vì nhiễm ma thuật nơi đây, cậu đã trưởng thành nhiều kể từ ngày đấy ,nhưng điều đó vẫn chưa có ý nghĩa gì. Cái ngày ấy sắp đến... Còn mười ngày nữa, thủ tục trở thành Demon Hunter sẽ bắt đầu! Magina nhìn về phía ánh mặt trời đang lặn như thể đây là lần cuối cậu được trông thấy nó, ánh mắt cậu rạo rực quyết tâm, giọng nói của của cậu tóat lên hi vọng... -Terror Blade, sẽ có một ngày anh phải trả giá cho những việc mình làm.-Magina nói với một quyết tâm không gì có thể lay chuyển nổi.giọng cậu đầy vẻ phẫn nộ
Demon Trainer Có thể nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất Vùng đất này là nơi các Demon Hunter có thể trú ẩn trong thời gian luyện tập, tránh khỏi sự dòm ngó cũng như tấn công từ bên ngoài. Nhưng điều đó không có nghĩa họ được an toàn tuyệt đối Chỉ là, trong quá khứ chưa từng xảy ra điều ấy. Phần lớn các Demon Hunter khi đến đây chưa hề có danh tiếng, và cũng không có nhiều người sống sót trở về tại vùng đất này. Những kẻ thù của họ, một phần vì ái ngại sự nguy hiểm, một phần tin chắc họ sẽ không thể quay về. Vượt qua dòng nước chảy ngầm là một chuyện Một điều khác quan trọng hơn, quá trình trở thành Demon Hunter được giữ bí mật, nhưng việc liên kết linh hồn với quỷ bản thân nó đã là một sự mạo hiểm tính mạng. Nếu như liên kết với một linh hồn quá yếu đuối, bản thân Demon Hunter sẽ không có thêm sức mạnh và thậm chí còn yếu đi, nhưng ngược lại một linh hồn quá mạnh mẽ và bất phục có thể tước đoạt luôn cơ thể của Demon Hunter ấy... Đó là lý do.... Thực sự, hai năm sống trên đảo nổi chỉ là bước chuẩn bị ban đầu. Thử thách khắc nghiệt nhất sẽ được bắt đầu sau 777 ngày sống sót... Để hoàn tất chứng chỉ của mình, Demon Hunter ấy sẽ bắt đầu nhiệm vụ đầu tiên: Săn quỷ .... Magina lặng người, khung cảnh hoang tàn từ sau lần Illidan trở lại đây khiến anh hơi lo lắng: Cánh cổng đã sụp đổ, nhửng tảng đá chất chồng lên nhau chặn kín lối vào hang động. So với ngày xưa, nơi này có lẽ còn nguy hiểm hơn trước... May mắn thay, những tảng đá lớn và chắc chắn không bị vỡ, tạo thành một lối đi khác nhỏ hơn, và có thể đưa cậu tới nơi cần đến. Không suy nghĩ nhiều, cậu nhanh nhẹn trườn xuống, những tảng đá trơn tuột kéo tuột cậu vào bên trong... ..... INTERLUDE Săn mồi là bản năng của loài sói Đối với một loài thú ăn thịt, đó không chỉ là một công việc thường ngày, đó là lẽ sinh tồn của chúng. Không săn được con mồi đồng nghĩa với việc bị đào thải Kẻ này sống thì kẻ khác phải chết Đó là quy luật Tuy nhiên... Với một kẻ không quan tâm đến cái chết, hắn còn quan tâm đến điều gì khác Thú vui Hắn không quan niệm săn mồi như một cung cụ để kiếm sống, mà coi nó như một thú vui cho cuộc đời vốn quá nhàn hạ của hắn... Hắn say mê sự bất ngờ và khoái trá gặm nhấm nỗi sợ hãi của con mồi Hắn có thể chờ rất lâu, rất lâu cho một cuộc đi săn, nhưng một khi hắn ra tay, không ai có thể chạy thoát..... Con mồi lần này cũng vậy... Hắn có thể quá yếu để hắn tận hưởng khoái cảm giết chóc... Vì thế, hắn quyết định chờ đợi Con mồi của hắn đang lớn dần từng ngày... Lẳng lặng bám theo, không một dấu hiệu, không một tiếng động, Lycanrope luôn giữ một khoảng cách cần thiết với vật săn... Hắn tự dồn nén ham muốn của bản thân để tạo sự kích thích mãnh liệt hơn. -Ngươi luôn là một kẻ khó hiểu... Lycanrope. Chính vị chúa tể của hắn, Kil’Jaden cũng đã nói như vậy. Bước tới thế giới này từ lời thỉnh cầu của Illidan, kẻ đang nương nhờ thân của một tên phản bội khác tộc Night Elf, hắn gần như hành động độc lập, thỉnh thoảng chỉ liên hệ với nhau bằng vài ba câu ngắn ngủi. Lycan có một thông lệ: Không bao giờ nói chuyện với kẻ thấp kém hơn hắn... Hắn khâm phục những kẻ mạnh hơn nhưng đồng thời cao ngạo một cách ngứa mắt với kẻ bề dưới. -@#$@#, tên vô dụng ấy... Hắn đã nghĩ như thế ngay từ lần đầu trông thấy anh ta. Hắn không tin cơ thể “ốm yếu” và trống rỗng sức mạnh kia có thể làm được gì. Hắn thậm chí không cảm nhận hơi thở khi nói chuyện với gã nô lệ của chúa tể Kil’Jaden.... Hắn làm việc này là cho chúa tể... Hắn luôn nghĩ như vậy. Hai năm ròng kể từ ngày phát hiện ra “nó”, hắn đã đợi để con mồi có thể đủ lông đủ cánh, phát triển với đầy đủ sức mạnh.... Hắn biết, thời điểm ấy sắp tới... Con sói màu tím phóng qua lẹ làng, không một tiếng động, trèo lên những tảng đá trơn, và chui vào lỗ hồng nhỏ ... -Kha kha... mùi máu nóng... Cuộc đi săn bắt đầu INTERLUDE OUT -Hah... Xem ra, không đơn giản như mình nghĩ.... Magina nấp vào trong một góc tường, một tay ôm lấy cánh tay đã gãy của mình. Anh không thể thở mạnh, khi những con thú săn mồi vẫn còn đang lởn vởn xung quanh.. Bọn quỷ này không giống như những con Naga yếu ớt bên ngoài, điều đó lý giải cho đống xương trắng rải khắp các con đường của hang động.chúng quá mạnh! “Như trong sách thì một Demon Hunter phải tìm một con quỷ làm đối tác, và nó phải đủ mạnh. Nhưng xem ra không có sinh vật nào ở đây có thể gọi là yếu được.” - Cậu chửi thầm thằng nào viết nên cuốn sách này không ghi một dòng lớn lưu ý ở đây.... Bên cạnh cậu, chú dơi nhỏ Akasha đang liếm láp những vết thương của chủ, rồi ngọ nguậy đầu như không hiểu tại sao những vết máu ấy không biến mất... Hành động này khiến cho cậu cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Lấy cánh tay còn lành lặn xoa lên cái đầu lông lá, cậu như tự an ủi chính mình... -Không sao đâu, chỉ do ta quá chủ quan thôi. Nói như vậy, nhưng cậu không hề chủ quan. Ngay từ lúc bước vào động này cậu đã hiểu mình cần phải làm gì, chỉ có điều.... “Crack” Magina nghiến răng, cậu cảm thấy một điều gì đó không ổn phát ra trong không khí. Những giọt nước ẩm ở đang rớt từ trên xuống cũng bị lực hút ấy làm biến dạng, trôi về một phía... -Cái quái gì thế? - Magina đứng lên, khi cậu cảm thấy tức thở. Rõ ràng không khí đang bị kéo về một phía. Nhưng còn một lực khác kéo cậu ngược lại, ra khỏi vùng ảnh hưởng của lực hút đó: Chú dơi con đang cắn lấy áo cậu, cố gắng lôi đi như thể nó biết trước được nguy hiểm đang xảy ra... Cậu nhảy đi.... .... ..................... .................................. Một vụ nổ khủng khiếp Nó bắt nguồn từ việc không khí bị nén lại thành một điểm, cho đến khi đến giới hạn cực điểm, ma thuật khiến nó nóng lên đột ngột khiến cho ngay cả những hạt nguyên tử không khí cũng phải vỡ tan ra, đủ sức cuốn phăng một khoảng rộng lớn. Magina gào lên kinh hoàng, cậu đang ở giữa khoảng không, việc không có gì bám víu tránh cho cậu bị ảnh hưởng trực tiếp từ vụ nổ, nhưng đồng thời nó cũng cuốn cậu bay đủ xa để cậu chỉ là một đống thịt nhầy nhụa khi chạm đất trở lại. Tiếc rằng nơi đây không đủ khoảng trống để cuốn cậu xa đến thế. Nghiến răng vì đau đớn, cậu cảm nhận được những bức tường gạch, cảm nhận được từng nếp nhấp nhô của chúng như hàng trăm con dao nhỏ xíu đâm vào cơ thể. Mắt mờ đi, cảm giác mất dần, tai cậu vẫn có thể nghe được tiếng gạch vỡ trên đường bay của mình... INTERLUDE Cô mở mắt.... Cô không cảm thấy đau đớn... Không... Ngay cả những cảm giác nhỏ nhất cô cũng không cảm nhận được.. Không gian chỉ là một màu đen... Đó là điều cô phải đối mặt Cô sẽ phải đối mặt..... Cô cũng không buồn nữa, nhưng... Có cái gì đó lăn trên má Nó nhẹ và xốp, nhưng thật nóng. Tại sao cô chưa chết như những chị em cùng vào sinh ra tử với cô? Họ đã chấp nhận số phận, tại sao chỉ có cô là chối bỏ nó... Cô mong ước... Cô khao khát... khao khát trả thù cho các chj em của cô Và không phải đợi lâu, cô bỗng nhẹ bẫng và linh hồn tách khỏi cơ thể, không gian trong phòng chợt sáng bừng lên ... Nhưng... Những xác chết ngổn ngang, những tảng đá nhọn như dao cắm xuống xuyên qua lớp da màu tím, tựa như một cái bẫy chông khổng lồ. Những khuôn mặt không còn cảm xúc, những nụ cười đã tắt.... -A a a !!!!!!!!!!!!!! Chuyện gì.... Những hình ảnh đột ngột hiện chơp nhoáng…. Những điều vốn chỉ là kí ức, nhưng cũng là hiện tại. ….. Dừng lại…. Những nụ cười… Dừng lại…… “-Cậu nên cho một chút vị chua vào món này, sẽ ngon hơn đấy” Dừng lại…. “-He he, tóc cậu sẽ rối khi đi nhanh, để mình thắt bím cho…” “-Cậu có thể thử chiếc áo này không…” Không…. Nó vẫn chưa bao giờ biến mất. “-Có lẽ, chúng mình sẽ hát một bài ca….” Ơ….. Bài ca cuối cùng họ hát vào đêm ấy… Khi tất cả chìm vào bóng tối…. ! ! !! ! ! !! Clang!! ! Clang!!! Một chuỗi tiếng động lớn làm cô gái thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Nó ở ngay sát đây… Vụ nổ ấy. Chạy thật nhanh về phía vụ nổ, tay với lấy bộ tiêu chĩa ba treo trên tường, cô định hình tình huống xấu nhất có thể xảy ra… Tuy nhiên, hiện trường mù mịt khói làm cô không thể thấy được gì….tuy nhiên, sức mạnh ma quái trong đó khiến cô lùi lại, thận trọng…. -A… Một vật đen nhỏ lao ra từ đám khói, bay thẳng vào chỗ cô với tốc độ một mũi tên… Một cái miệng há ra, những cái răng lẽ ra đã cắn ngập vào da thịt thì chỉ có thể làm rách một mảng trên chiếc áo choàng, cô gái lùi lại tránh, đồng thời vung ngược tay, đánh mạnh vào cái vật thể kì lạ vừa tấn công… nó bật ngược trở lại đúng nơi nó xuất phát, nhưng trông thảm thương hơn. Đưòng bay của con vật nhỏ vô tình tạo thành một lỗ hổng, đủ rộng để cô có thể nhìn xuyên qua lớp bụi dày. -Đây là… Cô sững lại một lúc, trong đám bụi có một người, im lặng trong vũng máu….một tên demon hunter cấp thấp INTERLUDE OUT