chiều nay mình sẽ up lên 2 chap mới.bây giờ mình đang bận viết hoàn chỉnh nốt. còn về việc làm thành cái ebook thì mình định là khi viết xong thì làm luốn thể sẽ có pé es thân yêu của mình xuất hiện
Phần 25: Pain… Tiếng gió rít trong đêm Lặng lẽ lướt qua khu rừng đêm, hít thở luồng không khí gấp gáp qua sống mũi, hai bóng đen không gặp phải bất kì trở ngại gì… Bầu trời đen kịt,hứa hẹn một cơn bão khủng khiếp sắp tới Một thời gian ngắn nữa thôi…. Những hạt mưa đâm xuyên qua tầng lá dày, để từ đó lại tan thành hàng trăm giọt nước nhỏ như bụi. Không khí ẩm ướt, và gió lạnh như những mảnh thuỷ tinh cứa vào da thịt Nhưng thực tế, cậu ta không cảm thấy điều đó Vì lửa đang cháy trong trái tim cậu -Não ông có bị sao không, Lycan? Magina đã thay đổi cách xưng hô với Lycan, nhưng thái độ của cậu vẫn không thay đổi… cậu thậm chí còn không thèm che giấu sự khinh bỉ trong giọng nói… -Ha… Chỉ có lũ chuột cống mới khoái chui nhúc cửa sau. Hắn khịt mũi… Lycanthrope luôn là như thế Bỏ ngoài tai những lời nhận xét và sống theo ý thích của hắn… Thật kì lạ là đến bây giờ hắn vẫn có thể sống sót.. Nhưng nếu xét về khía cạnh khác, hắn thừa đủ tự tin làm những điều đó.Và sự tự tin của hắn ko phải là ko có cơ sở. Đơn giản… -…. Magina cảm thấy lạ…. Cho dù quãng đường họ chọn quá trống trải, nhưng dường như không có bất kì một con Ghoul nào cản đường… Cậu định cất tiếng hỏi, nhưng tiếng cười mỉa của Lycan khiến cậu đổi ý… -Tốt thôi, cứ làm những gì ông muốn, Lycan… Hai bóng đen thẳng tiến tới Frozen Throne, bằng tốc độ của gió và ánh sáng… …………………………………………� �….. INTERLUDE Đã bao nhiêu lâu rồi Ta đã có thể ngủ yên chưa? Có lẽ… Từ ngày ấy, mỗi đêm giấc mơ này lại đến với ta…mỗi khi đôi mắt ta nhắm lại, và dằn vặt trái tim ta. Thời gian trôi đi khiến người ta quên mọi điều Nhưng giọng nói và hơi thở của những kẻ ấy luôn đeo bám, giống như nó đang thực sự diễn ra bên cạnh ta Để làm gì? Cho dù là đại diện cho công lý, mang theo sức mạnh của ánh sáng, nhưng những gì ta có thể làm… Chỉ là thu dọn… Phải, thu dọn tàn tích của cuộc chiến. Chối bỏ những người đang cầu xin sự cứu giúp… Ta không thể làm gì hơn thế… Ta bị phản bội bởi chính những gì ta tin tưởng Tin tưởng vào nụ cười sẽ nở trên môi những người mà ta giúp đỡ… Ta muốn họ hạnh phúc…. Nhưng… Bàn tay lẽ ra mang lại nụ cười, nay trở thành bàn tay lạnh lẽo, tàn nhẫn … dập tắt sự yên ấm dưới mỗi mái nhà… “Cám… ơn ngài… Arthas…” -… Ngươi… Tại sao ngươi lại cám ơn ta? Không... Ta cúi xuống, nâng thi thể của những người đã chết… nụ cười của họ khiến ta không thể tha thứ cho mình. Đây không phải là những gì ta mong muốn Không, tuyệt đối không phải. -Mal’Ganis!!! Ngươi sẽ phải trả giá! Ta thề sẽ giết ngươi, cho dù ngươi có lẩn trốn tới nơi tận cùng của thế giới!!! Những ngọn lửa cháy rực rỡ trong đêm Thiêu rụi tất cả Những gì hào nhoáng,đẹp đẽ của thành phố ấy Nay… Chỉ còn là tro bụi… ………… Băng giá vẫn phủ kín vị chúa tể ấy…. Những luồng hơi lạnh xâm nhập vào trí óc, nhưng nó có thực sự lạnh? Có lẽ không, vì anh đã từng cảm nhận cái lạnh ấy, lạnh hơn bất kì điều gì khác. Lần đầu tiên sau bao nhiêu lâu, thành phố này mới trở nên im lặng đến như thế. Nhưng đó không phải là sự im lặng của yên bình Bao trùm lấy thành phổ này, giờ chỉ còn lại nỗi buồn,sự chết chóc.Và đau thương… Những cái xác bị đốt cháy khét lẹt, nhồi nhét lại vào một cái hố lớn để tránh dịch bệnh lây lan nhiều hơn… -… Ha ha…. Dịch bệnh ... Thứ ấy không thể xâm phạm vào các Paladin, vì họ được che chở bới ánh sáng của thần linh.Nhưng những cá thể được gọi là công lý ấy đã làm được gì để cứu lấy người dân? Ôm khư khư lấy cái thứ danh hiệu ấy, anh thực sự có cái gì? Tự hào? Danh vị? Hay… Nỗi đau đang chiếm trọn trái tim này? Thật ngu ngốc… Arthas nằm ngửa lên bãi cỏ, bãi cỏ vẫn xanh và mượt mà… nó không bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến tàn khốc này. Bầu trời thật trong, và cao Không có một gợn mây, chỉ có những vì sao lấp lánh trong đêm… Điều gì tồn tại nơi ấy? Tại thứ ánh sáng kia? Cho dù nó thật đẹp, nhưng đến giây phút cuối cùng, đó vẫn chỉ là thứ để nhìn ngắm… Anh chợt cảm thấy điều gì đó… Nó trái ngược với tất cả những gì anh tin tưởng, và một vết rạn bắt đầu hình thành trong tim anh… Cho đến nhiều năm về sau… Cho đến tận bây giờ… Quãng thời gian ấy vẫn trở lại… Mỗi lần, vị đế vương ấy nhắm mắt. INTERLUDE OUT Phụ lục: Dreams Of The King -… Có cái gì đó quấy rối giấc ngủ của anh… Thật phiền phức. Ôm chặt hơn cái gối, Arthas bỏ ngoài tai tiếng gọi léo nhéo bên tai anh. -Arthas, dậy mau đi! Tiếng gọi ngày một giục giã hơn khiến anh khó chịu. Ai trên đất nước này dám gọi tên anh trực tiếp như thế? Quơ lấy cái gối và đôi mắt vẫn chưa mở ra, Arthas bịt nó vào tai mình… -… Có cái gì đó Không phải “cái gì đó”, mà là một đống nước lạnh cóng đổ thẳng xuống giường, nơi vị hoàng tử trẻ tuổi của chúng ta đang say giấc. Cần phải đề cập thêm là vào mùa đông, việc này chẳng dễ chịu chút nào… -Guahhh!!! Ai, tên nào… Mở đôi mắt nặng trịch của mình, đoạn sau của câu anh đang nói đột ngột bị đứt đoạn…. Người bạn thời thơ ấu của anh… Và cũng là… -Thế nào, tỉnh dậy chưa? -…. Ngồi vắt trên cửa sổ, bộ áo chùng đạo mạo của phù thuỷ được cắt xén, tỉa tót một cách tinh nghịch… Vẻ đẹp không thể che giấu, như những giọt sương nhẹ nhàng của buổi ban mai Ánh sáng mặt trời đi qua, khiến cho khuôn mặt ấy ngời sáng như một thiên thần Tinh khiết như băng giá... Jaina Proudmore...Phụ lục : Dreams Of Kings (tiếp) Giấc mộng băng giá Giấc mộng của quá khứ Giấc mộng của tuổi trẻ.... Họ có cùng một điểm khởi đầu. Yên lặng trong băng giá vĩnh cửu, bao phủ bởi sương khói và bóng đêm u ám, khó ai có thể ngờ rằng vị chúa tể bóng tổi kia đã từng là một Paladin được nhiều người kính trọng... Vị hoàng tử của Lordareon... Arthas... -Nhanh chân lên, Jaina! Trước khi lũ Undead kia chiếm đóng thành phố này. ... Anh ta đã từng là một Paladin như thế Một chiến binh đại diện cho ánh sáng, một vị vua của thế giới tương lai Anh ta có tất cả, danh vọng và lý tưởng Tin vào ánh sáng, điều ban cho anh ta sức mạnh và lẽ sống. Thứ ánh sáng ấy đã từng sống trong tim anh... Crang!!! Crang! Crang! Crang! Những âm thanh của chiến trường... Mỗi khi cây búa vung lên, tiếng xương gãy và những con Ghoul rạp xuống... Anh chiến đấu vì thần dân của mình... -Tốt lắm, Arthas. Cậu đã đến kịp lúc Kịp lúc ư? Không hẳn đâu, vì anh đâu thể cứu vãn được điều gì Nhìn những người xung quanh ngã gục xuống, rên xiết vì dịch bệnh của Lich King, có điều gì đó xuất hiện trong trái tim vị Paladin trẻ ấy. Nhưng đó đơn thuần chỉ là sự đau đớn và bất lực.... Dầu vậy,niềm vào lý tưởng của mình, muốn tất cả mọi người hạnh phúc của anh vẫn không thay đổi, cho đến ngày ấy. -A.. Cậu nhóc,con có thể cho ta xem chiếc vòng của con được không? Cậu bé người nhỏ thó, có phần còi cọc so với tuổi nhìn Arthas, sự vương giả của vị hoàng tử ấy khiến cậu ngại ngùng... Run run tháo chiếc vòng bện bằng cỏ đeo trên ngón tay, cậu cúi đầu xuống khi đưa cho anh... -Coi nào, không có gì phải xấu hổ cả. Con là một cậu nhóc rât khôi ngô, vì vậy hãy luôn ngẩng đầu lên... Arthas cúi xuống bên cậu bé, vén mái tóc đen rối bù, lộ ra vầng trán cao.... -Lớn lên, con sẽ rất đẹp trai đấy, và hơn thế, cái vòng này do con tự làm phải không? Cậu nhóc rụt rè gật đầu. Cậu đã bớt e dè hơn trước mặc dù lưỡi cậu vẫn cứng đơ không nói được gì. -Cậu nhóc à,con rất khéo tay đó.... - Vị hoàng tử trẻ ấy nhìn chiếc vòng bằng cỏ được quấn rất kĩ, chứng tỏ cậu nhóc đã phải rất kiên nhẫn để làm ra nó. Mặt cậu đỏ lên... Arthas lại xoa lên đầu cậu nhóc, nở một cười rõ tươi, sự hồn nhiên kì lạ xuất hiện trên khuôn mặt góc cạnh của anh... -Cháu... cháu có thể đẹp trai... được như chú không? - Cậu nhóc hơi ngẩng lên nhìn anh Một câu hỏi bất ngờ. Arthas cười lớn -Quên điều đó đi nhóc ạ. Không ai qua được ta về khoản đấy đâu. ................ Vị vua của băng giá vẫn chìm trong hồi ức Hồi ức mà mỗi khi nhắm mắt, lại trở về trong anh Arthas ngày xưa và Lich King bây giờ đã từng là một con người, nhưng bây giờ.... Họ chỉ giống nhau ở điểm bắt đầu.... Lich King đã là Lick King, cho dù muốn thay đổi quá khứ, anh cũng không thể trở lại Arthas của ngày hôm qua -... -.... Arthas sững sờ... Vị hoàng tử trẻ không thể tin nỗi quang cảnh diễn ra trước mắt... -Điều này... Arthas ... Jaina Proudmore bên cạnh anh, giọng run run... Đội quân Undead đã chiếm thành phố ấy. Chỉ trong một vài ngày ngắn ngủi, thành phố đã chìm vào trong bóng đêm. Nơi từng là vùng đất phồn hoa đô hội nay nồng nặc mùi xác thối và máu.... -Đừng để chúng tiến sâu hơn! Jaina, cô hãy báo với Uther, ngay lập tức. Tôi sẽ cầm chân chúng ở đây. Anh ta luôn như thế. Năng nổ, sẵn sàng đối mặt vơi mọi thử thách, chấp nhận phần khó khăn về mình. -Nhưng.. Ar.. -Đi mau! Hay cô muốn tất cả chúng ta chết ở đây! Vị hoàng tử ấy quát lên. Khí chất của một vị vua thể hiện trong câu nói khiến Jaina không thể trái lệnh. Nữ pháp sư ấy vội vàng town về gặp Uther. -Anh em, thiết lập thế trận phòng ngự. Chúng ta sẽ vất vả đấy ................. Tiếng băng vỡ.... Lớp băng bao bọc lấy vị chúa tể bỗng có một vết nứt dài... Không phải do tác động của bên ngoài, nó xuất phát từ chính tâm hồn của vị chúa tể cô đơn ấy. Vết nứt thẳng, và sâu Và... Nó dẫn thẳng từ trái tim Arthas. “Ta đang bảo vệ điều gì?” -Vật gì thế, Arthas? Giọng nói dịu dàng bên cạnh anh. Trận chiến đã kết thúc, đội quân tiếp viện đã tới kịp lúc, ngay khi Arthas không thể chống đỡ thêm.... Những “xác chết” đã “chết” Một điều nghe thật điên rồ... Bị bệnh dịch của Lich King hành hạ, đến khi chết, những người ấy vẫn không thể có tự do thực sự... -Vật này ư? Đó là một chiếc vòng cỏ, một chiếc vòng đơn sơ được bện lại một cách tỉ mỉ và kiên nhẫn.... Nhưng Arthas đã mân mê nó rất lâu rồi... Chiếc vòng của cậu bé... Chiếc vòng từ cánh tay của một Undead.... Ánh sáng rực rỡ nơi anh thuộc về.... Đã bắt đầu xuất hiện những mảng tối của bóng đêm... Có thể Jaina không để ý, hoặc do anh cố tình quay mặt đi, nhưng một giọt nước mắt dài đã chảy trên má của vị Paladin trẻ tuổi ấy. Và 1 vết cắt đã hằn sâu vào trái tim bao dung của anh. Phụ lục: Dreams Of King (tiếp) Bầu trời chuyển màu Những mảng mây đen phủ bóng đêm u ám lên khoảng không vốn chỉ có ánh sáng và màu xanh Những cơn gió bắt đầu xuất hiện, giống như tâm hồn vốn bình lặng ấy bỗng dưng xao động.... Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, trái tim sắt đá vốn không biết đau dã cảm nhận được đau đớn Vết thương không phải từ một nơi nào xa lạ gây nên, vết thương xuất phát từ chính sâu trong trái tim,huỷ hoại tâm hồn ấy.. Hối tiếc? Phải... Anh không nên trở thành một con người như thế.... Cơn bão ấy đang đến Không sớm,không muộn, thời điểm ấy cuối cùng cũng đến -Uther, với tư cách là vị vua tương lai, ta ra lệnh cho ông.... ..... Anh đã không kiểm soát được bản thân Chứng kiến cảnh những người dân phải chết lần thứ hai, trở thành nô lệ của Lich King..... Nó giống như vết thương cũ chưa kịp lành.... -Lúc này, cậu chưa phải là vua, Arthas... Ha ha.. Ông ta bỏ đi... Không bao giờ để ý đến anh, hẳn lúc này trong mắt ông, vị hoàng tử trẻ giống như một tên nhóc không hiểu sự đời... Nhưng, đó không phải là những gì anh quân tâm lúc này “Ta phải ngăn chặn điều ấy xảy ra” Nhưng.... Một ý nghĩ điên rồ xuất hiện trong Arthas.. .................................................. .. Hơi thở lạnh dần Trái tim của Lich King vẫn đang đập, cho dù tâm hồn của Arthas không còn toàn vẹn như trước Nó đã chịu quá nhiều vết thương Được gây ra từ chính những điều anh tin tưởng Nhưng.... Arthas ấy đã thay đổi? Những gì diễn ra trong Death Knight này, không ai có thể hiểu Ngay cả Kel’Thuzard, kẻ làm hoen ố tâm hồn anh Cho đến giây phút cuối cùng, Arthas chỉ tin tưởng vào những điều không có thật Anh muốn tất cả mọi người hạnh phúc Vậy... Tại sao? ......................................... Máu ở khắp nơi Khung cảnh yên bình của thành phố mới vài giờ trước còn nhộn nhịp, giờ chìm trong biển máu Không quay mặt lại phía sau, nhưng anh vẫn cảm nhận được những gì anh gây ra Cái chết và nỗi đau.. Thực sự, điều anh đang làm không phải là là cứu giúp người khác Anh chỉ chối bỏ họ Tiêu diệt những cá thế nguy hiểm, để cho phần lớn những người khác có thể sống, đó là nhiệm vụ thực sự của một Paladin... Có thể, một vài lần anh đã cứu người khác khỏi cái chết cận kề Tuy nhiên, đó chỉ là một điều rất rất nhỏ, so với những gì “công lý” ấy gây ra Không thể chịu đựng được những tiếng rên rỉ phía sau lưng, Arthas phớt lờ chúng như thể chúng chưa từng tồn tại... -Cám ơn ngài... Arthas.. A... Tại sao... “Undead” đang “chết” dần trong tay của Arthas đã nói như thế Anh đã làm điều gì? Đó là... Những người anh phải bảo vệ.... -Sao ngươi lại....? “Cám ơn ta....” Câu hỏi ấy không bao giờ có lời giải đáp Cho tới khi... Chàng Paladin trẻ tuổi ấy lần đầu tiên cảm thấy hối tiếc... Vì chính con đường mình đang đi... .................................................. .... Các khớp ngón tay rung lên Những tiếng nổ khủng khiếp, tiếng kim loại và tiếng gào thét xung quanh ngai vàng băng giá không làm Lich King bận tâm Y đang sống trong hồi ức của chính mình Nắm chặt thành FrostMourne trên tay, thanh gươm bị nguyền rủa ấy giống như đã thuộc về anh từ rất lâu trước đó Nó không cần phải có một lời nguyền để làm hoen ố tâm hồn của anh Nó không đủ sức. -Ngài đã nói gì ,Arthas? Lich King đã nói điều gì? Giọng của con dơi quỷ, Mal’Ganis kích động... hắn vẫn tin tưởng tuyệt đối vào vị chúa tể của hắn.... -Ông ta ư? Ông ta nói: Hãy kết liễu ngươi.... -Cái.... Thanh gươm Frost Mourne đã kết thúc mạng sống của Mal’Ganis trước khi hắn có thể nói hết câu... Kết thúc mọi chuyện.... Phải chăng đó là những gì Arthas mong muốn? Vết thương vẫn còn đó, cũng như câu hỏi của Arthas không có lời giải đáp Anh vẫn sẽ chiến đấu, và tiêu diệt các “Undead”.. Nhưng... xét cho cùng họ là những người dân đã chết của anh. Và nếu điều này tiếp diễn, nỗi đau trong trái tim chàng Paladin ấy sẽ không bao giờ kết thúc.. Anh giống như một tên nô lệ phục vụ cho “công lý”, không khác gì những Undead kia... Nếu như thế... Anh chiến đấu vì điều gì? Thanh gươm băng giá trong tay của chàng Paladin đã nói điều ấy Điều đang diễn ra, trong sâu thẳm trái tim của anh... “Ngươi không phải phải hi sinh vì họ thêm, Arthas.... Hãy chọn con đường riêng của ngươi” ........ ..................................... .................................................. ....................... End of Phụ lục. Chap 26: The Light,the Dark and the Dragon Đôi mặt nặng nề hé mở.. Băng giá và bóng đêm đã cố tình giấu đi nỗi buồn tồn tại bên trong Nhưng hơn lúc nào hết, đôi mắt cương uy nghi ấy đã thay cho lời nói Lớp băng khổng lồ phủ quanh Lich King vỡ tan Phía sau lớp bụi băng, tiếng rít của gió như gầm lên Arthas đưa tay lên, chậm rãi... Clang!!!! Thanh gươm khổng lồ của Sven bị đánh bật ra, ngay khi chạm vào thanh Frost Mourne. Sức mạnh của Rogue Knight đẩy Arthas vào sâu trong băng, nhưng lực phản lại cũng đẩy anh ta xa hơn chục mét. -Ha ha... ngươi khá đấy, Arthas... – Sven cười thích thú.... -..... Chậm rãi đứng lên, lớp không khí xung quanh đột ngột thay đổi... Hơi lạnh bùng lên cùng vị chúa tể băng giá sau giấc ngủ dài... Arthas nhanh chóng nhận ra tình thế của mình... Những ánh mắt căm hờn, phẫn nộ Sự thù hận và khao khát trả thù Sự trừng phạt của ánh sáng... -Vậy ra, dó là kế hoạch của các ngươi ... – Lich King nói giống như đang nói về một ai khác... -Đền tội đi Arthas, vì tất cả những gì ngươi đã làm! - Tiếng Chen gầm lên... _For Kalimdor!!! _For Lordareon!!! –Những tiếng gào thét trong đoàn quân Lich King phớt lờ sự hiện diện của những người xung quanh. Thanh gươm Frost mourne sáng lên theo hơi thở của anh... tiếng Arthas gầm lên như một tia lửa điện xé nát không gian: -Đến lúc tỉnh dậy rồi,hỡi sứ giả của băng giá và chết chóc! Tiếng đất nứt ra... Không, đó là lớp băng khổng lồ phía dưới, nơi sinh vật khổng lồ mang tên Saphiron đang nằm ngủ Những cái xương nhọn hoắt đâm lên ngay dưới chân, con rồng tỉnh giấc theo tiếng gọi của Arthas Chỉ có 2 từ duy nhất để miêu tả chính xác sinh vật này: Bóng tối và sự lạnh lẽo. Con FrostWyrm trong truyền thuyết,cơn ác mộng cuối cùng mà một người có thể gặp phải.... -Có lẽ, các ngươi chưa hiểu, sợ hãi thực sự là gì - Chậm rãi nói, từ trên lưng con rồng khổng lồ, Arthas quét ánh mắt xuống những kẻ dưới chân, như một vị quan toà sắp đưa ra lời tuyên án cuối cùng.... -Hãy cho chúng biết thế nào là băng giá vĩnh cữu! – Arthas khoát tay Con rồng nhe nanh ra,từ trong cồ họng của nó cuộn lên những luồng khí băng giá,tỏa hơi lạnh qua từng đốt xương… Breath Of Thanatos! .................................................. ............... -Cái gì thế? Magina giọng lạc hẳn đi, con rồng khổng lồ xuất hiện ở cuối đường chân trời không thể không khiến anh chú ý... -Saphiron, con thú cảnh của Arthas. Ngươi không cần quan tâm đến con vật vô dụng ấy. Tập trung vào đối thủ của ngươi, và tới Frozen Throne càng sớm càng tốt! Lycan khinh khỉnh, trong mắt hắn dường như con quái vật khổng lồ ấy không tồn tại.... -.... Chặn ngang con đường họ đi... Leoric đứng đó, như một bức tường thành không thể công phá.
@kinges: cái này hình như là tác phẩm của ông secret bên box gamethu và box vnb. nếu đúng là vậy thì làm ơn ghi cái nguồn còn nếu là bạn tự viết thì thôi, nhưng tôi đọc thấy 90% giống của ông secret
sory các bạn vì lâu nay mình bận quá.không có thời gian lên forum nhiều.h mình post luôn 3 chap Chap 26: Hunter Style Lặng lẽ đến Lặng lẽ đi Như một cơn gió,không để lại bất kì điều gì, giống như người ấy chưa từng tồn tại trên đời Có thể thời gian sẽ xoá nhoà những kí ức, và những điều tưởng chừng như không thể quên sẽ bị lãng quên Nhưng, ngay lúc này... Điều đó không quan trọng Cô muốn gặp anh Cô có thể đánh đổi tất cả,chỉ để gặp lại anh Ước mong thời gian quay lại, cô tự nhủ với bản thân rằng mình sẽ có thể thay đổi mọi thứ Nhưng... cho dù điều ấy có xảy ra, liệu cô có thể thay đổi được tương lai? Và, anh có trở lại như ngày xưa? Cô biết đó chỉ là một giấc mơ, không bao giờ xảy ra Nhưng, nó khiến cho người khác phải nuối tiếc Có người nói, khi chúng ta ước mơ và hi vọng, điều ấy sẽ thành hiện thực Chính vì thế, cô chưa bao giờ ngừng cầu nguyện, cho dù quá khư không thể thay đổi, cô vẫn muốn anh trở lại ngày xưa. Một cơn gió thổi qua, và hơi lạnh thấm vào làn da trắng như tuyết của cô,làm nó chợt ửng hồng.Cô hơi co người lại. Nhưng nó không thể nào lạnh hơn trái tim cô lúc này Có gì đó ấm và ươn ướt chảy trên má cô, trong vô thức cô gọi cái tên ấy... Cô gái ôm lấy con dã thú lớn lên cùng cô như muốn kìm nén tình cảm mà bấy lâu nay cô vẫn luôn gìn giữ,và kìm nén. -Terror, anh... “Ở đâu....” Cô ngừng lại, nuốt những tiếng ấy vào trong lòng. Cố gắng quên đi những hình ảnh xuất hiện trong kí ức, cô ngẩng lên nhìn bầu trời... -Mirana... có phải cô đang nghĩ đến anh ấy... phải không? .... Mirana không trả lời Sự im lặng của cô che giấu một cách vụng về những điều cô suy nghĩ “Anh ấy....” Cô thầm nghĩ... -Cho đến giây phút cuối cùng, anh ấy vẫn luôn như thế ... Giọng nói kia.... -Majev, chị có tin rằng .... Bây giờ, tới lượt Warden ấy im lặng.... Và không hẹn, cả hai hướng về phía con rồng khổng lồ đang giương cánh trên bầu trời: Saphiron.... .................................................. .............. Clang! Clang! Clang! Clang! Thanh gươm khổng lồ của Leoric vung lên, ngay cả cơn gió do nó tạo ra cũng tạo ra áp lực xé nát da thịt. Thanh BloodOrchid – Huyết Lan Kiếm – một trong những thanh Ma kiếm được lưu truyền qua nhiều thời đại,có sức mạnh không hề thua kém FrostMourne…Nó duy trì sự sống cho kẻ sử dụng nó,nhưng bù lại kẻ đó phải cung cấp cho nó một lượng máu đều đặn,nếu không cái giá phải trả sẽ là máu của chính kẻ đó…BloodOrchid có thể hút cạn máu của nạn nhân / chủ nhân của nó đến giọt cuối cùng,nhưng kẻ đó lại không thể chết,mà phải tiếp tục sống,tiếp tục phục vụ nó trong nỗi đau bị bòn rút sự sống từng ngày… Thật ghê tởm. Đôi mắt của tên chiến binh điên dại ấy đỏ ngầu, như muốn nuốt chửng tất cả phía trước hắn. Nhưng, cho dù hắn có cố sức bao nhiêu đi chăng nữa, tốc độ của hắn vẫn là quá chậm để bắt kịp đối thủ. -G ... Graww!!!! Lách khỏi lưỡi gươm khổng lồ của Skeleton King, ngay lập tức Magina trả đòn, thanh Twin Blade gọt thẳng vào phần sơ hở của địch thủ ... Tệ thật Nơi này quá hẹp... Cho dù lưỡi kiếm khổng lồ của Skeleton King khó có thể phát huy hết tác dụng ở đây, nhưng Magina cũng không thể phát huy lợi thế tốc độ của mình. Kẹp giữa hai tảng núi lớn, không có cách nào khác có thể vượt qua con đường độc đạo ấy ngoài việc đánh bại tên chiến binh điên dại này. Anti Mage nghiến răng... Cậu cảm thấy sốt ruột hơn bao giờ hết. Những đòn tấn công của cậu không có tác dụng, bộ xương của hắn giống như một tảng đá lớn... thậm chi nó còn không làm xước hắn. Hơn thế.... -Đồ xảo quyệt, Lycan. Ta sẽ không tha cho ngươi nếu chúng ta còn gặp mặt – Magina nghĩ. .... Bây giờ cậu mới hiểu lý do tại sao con sói già xảo quyệt ấy đưa cậu đi theo : chỉ để làm mồi nhử.... Hắn đã nhanh chóng vượt qua cứ điểm này và tiến thẳng tới Frozen Throne. Xét về góc độ này, hắn thực sự nhanh. Hơn thế nữa, dường như Leoric cố tình bỏ qua hắn... giống như... -Thằng nhóc, tập trung vào trận đánh! Tiếng gầm của Leoric... Một thoáng phân tâm, hai cánh tay của Magina tê rần, hai thanh gươm chạm vào nhau nhưng chỉ duy nhất Demon Hunter trẻ tuổi bị đánh bật ra. Thanh kiếm của Leoric phát ra những tia sáng đỏ, không báo hiệu điều gì tốt đẹp cho đối thủ của hắn.... Hai người cách nhau khoảng chục mét… Đối diện nhau, giữa họ hoàn toàn là khoảng không -Ha, xem ra ngươi không mạnh như ta nghĩ. Đáng ra ta phải đấu với hai tên các ngươi một lúc -.... Vậy ra.... Tiếng cười của Leoric vang khắp khe núi.. Cầm chắc thanh Twin Blade trong tay, Magina quyết định tung hết sức vào trận đánh này Đáng ra, anh cần phải để lại một chút sức lực cho cuộc chiến cuối cùng với Lich King Nhưng, nếu không vượt qua được Skeleton King, tất cả chỉ là vô nghĩa.... -Ta không định dành hết sức cho ngươi, Leoric. Nếu như ngươi muốn tránh khỏi cái chết, tốt nhất hãy đứng sang một bên! Giọng của Magina thay đổi. Những ngón tay siết chặt hơn vào vũ khí của mình. Anh muốn kết thúc cuộc chiến càng sớm càng tốt. Trong khoảnh khắc ấy... Không gian như ngừng lại Những tiếng sấm sét rền rĩ nãy giờ đột ngột im bặt Chỉ có hơi lạnh bao trùm Nhưng, ai là kẻ bất ngờ? Không chỉ Magina, mà ngay cả Leoric cũng bị bất ngờ vì sự thay đổi đột ngột của không khí này... Bầu trời tối sậm lại, và những cuộn mây trên trời vần vũ lại như những con ngựa điên toan xé toạc bầu trời. Không, không chỉ bầu trời Tất cả những gì thuộc về không gian, ngay cả những sinh vật cũng tháo chạy, cây cối đổ rạp xuống sợ hãi..... -Cái.... Cái gì thế này? Những lằn ánh sáng màu đỏ hiện lên ở phía cuối chân trời Không dừng lại ở đó, những lằn đỏ khổng lồ như những con rắn chuông lan rộng ra cả một khoảng không rộng lớn. Ở tâm điểm của nó, con rồng khổng lồ Saphiron đang giang rộng đôi cánh chết chóc “Breath Of Thanatos” – Magina thầm nghĩ. -Không còn thời gian để đùa đâu, Leoric. Hãy phân định thắng thua chỉ trong một đòn. Cậu gần như mất bình tĩnh... Và như để trả lời cho câu nói đó, Leoric đưa thanh gươm lên cao, ngang ngực và chĩa thẳng về phía Magina... Hai hốc mắt rực lửa, tên chiến binh điên kia quyết định đồng ý với lời đề nghị của Demon Hunter. Sẽ khó khăn.... !!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!! Ầm! Một tia sét đánh thẳng xuống cái cây gần đó,làm thân cây nứt ra làm đôi một vệt dài,hai nửa ngả hẳn xuống đất. Lẫn trong tiếng sét là những tiếng gầm khủng khiếp của cả hai Ánh sáng màu bạc nhá lên Thân hình khổng lồ của Leoric lao qua, đồng thời Magina nhảy vọt tới... hai cái bóng lao xuyên qua nhau... Mặt đất rung chuyển Tiếng đá nứt và tiếng kim loại va chạm rít lên, những tia sáng cắt nhau với một tốc độ kinh hoàng. Tiếng gió giật giống như ở tâm của cơn bão khổng lồ. Khoảng cách giữa hai người khác xa lúc đầu Tốc độ khác xa Sức mạnh khác xa Và những gì còn lại cũng khác xa hoàn toàn... Nếu Magina là hiện thân của tốc độ, thì Leoric giống như một con quái vật đầy sức mạnh Nhưng, nếu muốn giải quyết tất cả trong một đòn, thì đó không phải là điều quyết định. Khoảnh khắc cuối cùng trước khi hai thanh gươm chạm nhau, một tia sáng từ một góc độ bất ngờ vô định bay tới... -..... Những gì đã diễn ra giống như chưa từng diễn ra... Hai kẻ vẫn đứng hiên ngang, chỉ có điều đã đổi chỗ đứng cho nhau Đến lúc này, họ biết sức mạnh của họ là khác nhau. Cuộc chiến đã phân định kết quả... Magina đứng, không quay lưng về phía sau nhìn đối thủ. Cũng giống như chính Leoric…Họ đang đợi kẻ gục ngã trước… “Crack!” Một thanh Twin Blade vỡ tan ra làm từng mảnh.... Máu phun ra từ người Magina, một vết chém dài đã vạch lên ngực anh... Chống chân xuống đất, giữ cho cơ thể mình khỏi đổ gục, chàng Demon hunter trẻ tuổi thở một cách khó khăn... Cuộc chiến đã kết thúc... nhưng Skeleton King quay đầu lại,cái đầu lâu của hắn nhe răng ra nở một nụ cười trông thật khó coi... Nhưng sâu thẳm trong hốc mắt chứa đựng bóng tối của hắn như có 1 tia nhìn thật hiền lành và nhẹ nhàng về phía đối thủ... -Ha ha... vậy.... ta thua rồi... “Mana void” Cơ thể Leoric vỡ nát...Những đốt xương như không còn gì nối kết.Chúng rơi xuống,rồi bỗng vỡ tan thành tro bụi...Chỉ còn đó chiếc vương miện.Và thanh kiếm BloodOrchid.Những luồng sáng đỏ dọc trên thân kiếm đột nhiên lóe lên,rồi lịm dần,lịm dần,và tắt hẳn đi.Giờ trông nó chỉ như một thanh kiếm bình thường. Dường như Leoric đã cố hết sức để nói câu này... Hắn đã thua, và không hối tiếc...Hắn đã mong muốn được chết không biết bao thế kỷ nay rồi,bởi hắn đã quá mệt mỏi với cơn đói ngày càng mãnh liệt của BloodOrchid.Cuối cùng,hắn cũng đã được giải thoát... Lấy bàn tay giữ vết thương, Magina nghiến răng chịu đau.... Vết thương mới đè lên vết thương cũ thấu đến tận xương tuỷ của tên Demon Hunter này... Magina nhặt thanh TwinBlade còn lại lên,hướng về phía chân trời, và dường như.. Cậu chưa có ý định dừng lại...một tia sáng lóe lên... Blink!!! Chap 27: First Attack Không khí ngày càng lạnh thêm… Bầu trời đen và những dải mây cuồn cuộn như một vòi rồng khổng lồ bao phủ vùng trời The Scourge Những cuộn khói màu xanh ma quái, lơ lửng trên không trung khiến cho bầu không khí càng thêm ngột ngạt, khó thở Gió bắt đầu thổi mạnh Cái bóng khổng lồ của con quái vật che phủ mặt đất, giống như bóng ma của loài quỷ dữ đang ăn mòn sự sống phía dưới nó... Hơi nước đông lại.... Đôi cánh tử thần kia giang rộng, tiếng rít trong từng cơn gió nó tạo ra giống như một bản nhạc du dương chết chóc... -Đó là... Knight trong bộ áo choàng vàng kim sững sờ trước cảnh tượng này... con rồng băng nổi bật giữa nền trời u ám, giống như một vị thần đang định đoạt sinh mạng cho những kẻ dưới đất. Không chỉ có anh, tất cả những người có mặt đều sững lại trước sự xuất hiện đột ngột của nó. Con rồng của vùng đất băng giá Con rồng mang linh hồn của quỷ Con rồng báo hiệu cái chết... Saphiron... Arthas vẫn nắm chặt thanh gươm trong tay, bộ áo giáp rung lên, toả ra những cuộn khói xanh lục... Và rồi... Bầu trời thay đổi... Những vòng tròn mang hoa văn màu đỏ xuất hiện, kèm theo nó là luồng năng lượng khổng lồ tăng mạnh, dồn dập ... những tia sét trắng chạy ngang dọc nền trời như báo hiệu một cơn bão khổng lố sắp ập đến... Một ma thuật cổ đã đi vào cơn ác mộng của mỗi người sau cuộc đại chiến năm xưa… Breath Of Thanatos! -Chào mừng đến với cõi chết, Sentinel… INTERLUDE Cuộc chiến đã kết thúc Một cách chóng vánh... hai đấu sĩ đã quyết định phân thắng bại chỉ trong một chiêu.... Nhưng, những vết tích còn lưu lại phía sau giống như một cuộc chiến giữa hai đạo quân lớn. Những cây cột đá gẫy đổ, những vết nứt khổng lồ lún sâu vào trong lòng núi.... ngay đến lớp không khí cũng đặc quánh lại thành một lớp màn bụi dày... Leoric, vị vua của quá khứ, chiến binh cao ngạo đã thua trong cuộc đối đầu với Anti Mage: Magina, con trai của Furion. Cái chết lần thứ hai này khiến người ta hoài nghi, hơn nhiều lần so với cái chết đầu tiên của hắn... Hắn vốn dĩ không thể chết một cách như thế. Từ trong lớp đất đã, những mảnh xương vỡ vung vãi, khó có thể nhận ra chiến binh điên cuồng lúc trước... nó.... .... Gió thổi Những hạt bụi bốc lên.... Sự im lặng đột ngột được xáo động Những cơn gió, không hiểu từ nơi nào xuất hiện, cuốn bụi đá lên không trung theo 1 quỹ đạo kỳ lạ ... Thanh BloodOrchid đột ngột rít lên những tiếng rợn người,và từ những hoa văn in trên thân kiếm,máu tuôn ra ồ ạt. Và chảy tràn lên lớp tro bụi phía dưới... Áp lực không khí thay đổi... .... Từ điêu tàn và cát bụi, một hình hài quen thuộc được hình thành... Không, nói một cách chính xác, nó một lần nữa... Thanh BloodOrchid ngừng rít.Máu cũng ngừng chảy… Nhưng nó đột ngột sáng rực lên.Hơn bao giờ hết,thứ màu sắc của chết chóc tỏa ra rực rỡ “Rivive” Một bàn tay xương xẩu xuất hiện trong không gian, nắm lấy chuôi của thanh gươm đang cắm trên nền đất, và lớp bụi bao quanh, tạo thành một bộ khung đứng thẳng… -Ha... Ngài đã tỉnh lại... Một giọng nói khác, rít lên trong không khí... nó kèn kẹt như tiếng gió thổi qua hộp sọ vậy. Dường như, “hắn” đã ở đây từ rất lâu, chờ đợi giây phút vị vua quá cố hồi sinh... Phía sau giọng nói bí ẩn đấy, một con quỷ khác hiện ra... nó không khác Leoric, đều là những bộ xương di động... Tuy nhiên, vẻ khoằm khoằm và rúm ró của nó khiến ta liên tưởng đến những tên đạo chích lén lút... Leoric tái sinh... Skeleton King lắc trục cần cổ, tiếng các khớp kêu lên răng rắc rợn người... hắn bình thản nói giống như vừa trải qua một giấc ngủ trưa -Ngươi đến trễ, Clinkz. Cho ta biết tình hình bên trong... Bộ xương kia có tên gọi Clinkz... -Về phần tôi, “cái đuôi” của ngài đã được xử lý. Còn tên Demon Hunter và Lycantrope đang tiến thẳng tới Frozen Throne, chúng sẽ tới đó trong ít phút nữa thôi. -Pugna đâu? – Leoric đảo mắt, tìm kiếm tên tay sai của mình. -Hắn đang đợi ngài ở cuối con đường. Kế hoạch của chúng ta sẽ tiếp tục như thế chứ, thưa King Leoric? Hắn gài thanh gươm bên hông, đứng thẳng dậy... cơ thể đã hoàn toàn được tái tạo lại sau cuộc chiến... -Hãy theo đúng như những gì đã định.... INTERLUDE OUT “Breath Of Thanatos” !!! Đất trời rung chuyển Từ cổ họng Saphiron,một luồng khí xanh lét được phun ra…Nó lan ra trông thật chậm rãi,nhưng tốc độ thì lại thật khủng khiếp.Như bạn đứng nhìn 1 cơn lốc xoáy chầm chậm tiến đến trong vô vọng bởi không thể chạy thoát khỏi nó vậy…Luồng khí ấy đổ ập xuống những chiến binh Sentinel…Những tiếng gào thét vang lên,rồi chợt như tắt nghẹn đi.Phải rồi,bởi Hơi Thở Thần Chết làm cho huyết mạch vỡ tan bởi sự thay đổi nhiệt độ đột ngột,cái lạnh đến nhanh tới mức máu trong người không kịp đóng băng… “Mass Repel, Necrominon”-OmniKnight hét lên,từ cây búa của anh,hai con warlock nhỏ xuất hiện,một luồng sáng xanh nhanh chóng lan tỏa,phủ lên người của những chiến binh Sentinel….Tuy nhiên hơi lạnh thấm xuyên qua cả lớp bảo vệ kia,tiếp tục triệt hạ những nạn nhân tội nghiệp của nó 1 cách nhanh chóng…OmniKnight cau mày.Ngay lúc đó,Lina đã tới sau lưng anh tự bao giờ.Cầm trong tay một viên bảo ngọc kỳ lạ,cô giơ lên,khẽ lẩm nhẩm: “Linken’s Sphere”!!! Một quầng sáng màu xanh ngọc bích tỏa ra từ viên đá,đẩy lui hơi thở chết chóc kia…Cô khẽ quay sang Omni,đắc ý “Tôi đã biết là hắn sẽ gọi Saphiron lên mà”. Con rồng khẽ ngừng lại,nó có vẻ ngạc nhiên.Rồi,ngay lập tức,nó lại nhe răng ra,gầm lên những tiếng khủng khiếp.Saphiron ngửa mặt lên trời rồi khạc ra 1 quả cầu băng xanh lét.Quả cầu bay thẳng lên trên cao,vượt qua mấy tầng mây,rồi đột ngột,nó vỡ tan,giải phóng 1 luồng năng lượng khổng lồ Từ trên trời,những hạt mưa đông cứng lại thành hàng vạn thanh gươm băng giá xé nát mặt đất, những gì nó gây ra tương đương với sự tàn phá của một đội quân khổng lồ Nhưng, đó chưa phải là tất cả... Đó chỉ là “chiến trường”, có nghĩa những gì phía sau nó còn khủng khiếp hơn nhiều lần. Arthas vẫn chưa thực sự tấn công. -Mọi người, tự bảo vệ mình đi!!! Tiếng Holy Knight hét lên.... Đội quân của ông, những con thú đã che chắn cho Chen và những người khác, nhưng chúng không thể ngăn chặn hết những mũi kiếm băng đang ào ào đổ xuống. Họ cần phải phản công... Nhưng.... Tiếng kêu khan, đã có nhiều người đã ngã xuống, họ không thể chống lại sức tàn phá ấy... Không khí căng thẳng đến tuột cùng, nhưng Chen vẫn im lặng.... giống như đang chờ đợi một thời cơ phản công. -Lũ sâu kiến, các ngươi không đáng để ta ra tay... Saphiron...Vờn thế là đủ rồi đấy.Kết thúc chúng đi! Arthas cười khỉnh... nhưng tiếng nói của anh giống như đâm thẳng vào mãng nhĩ, nhức nhối vô cùng... Đưa cánh tay lên một cách chậm rãi, Lich King ra lệnh cho con rồng của mình... -Death Nova !!! Con rồng gầm lên Một quả cầu xanh từ trong cổ họng nó vọt ra, tấn công đội quân Senitel... Tất cả sự vật ngừng lại khi quả cầu năng lượng ấy đi qua. Và cùng lúc... vị tướng già đưa cánh tay ra hiệu cho Knight áo vàng trẻ tuổi bên cạnh, Purist Thunder Wrath giữ chặt cây búa của mình.. “HAND OF GOD!” “GUARDIAN ANGEL!” Những luồng ánh sáng từ bầu trời rọi xuống Nó xé tan đám mây, tan chảy băng giá, và khiến những vết thương lành lại... Những quả cầu màu vàng kim, được tạo ra bởi năng lượng thuần khiết, bao bọc lấy từng người, chống lại mọi tác hại xung quanh... Những thiên thần trong hình hài vô định xuất hiện che chắn cho hết thảy mọi người… Luồng băng giá ập đến vô tình tạo thành lớp sương mù bao phủ, bảo vệ cho những kẻ bên trong. Trong khung cảnh hỗn loạn ấy Những tia sáng xé tan không gian, giống như những ngôi sao băng. ... Một vận tốc khủng khiếp Những những tia sáng bạc như thế, gần như bay tới con rồng băng trong cùng một thời điểm.... Đó là những mũi tên Không, từ “mũi tên” không thể miêu tả hết vận tốc của nó Những gì lao tới Saphiron có thể so sánh với một khẩu súng máy tối tân nhất do Goblin chế tạo, nó vượt qua giới hạn vốn có của một cung thủ. Năm mươi mũi tên tất cả... Chúng có thế xé tan cả đá, nhưng... “Clang!! Clang!! CLa... Clang!!: -Không thể như thế, chúng không có tác dụng sao? - Windrunner sững người... Nó không gây tổn hại gì tới Sapphiron... Những tia sáng chạm vào lớp vảy con rồng, rồi bật ra như thể đó là những hòn sỏi nhỏ... Không hẳn... Chúng không chạm tới lớp vảy rồng... -Gr… Hai đường gươm.... Thanh gươm khổng lồ của Sven đột ngột xuất hiện, cũng như anh xuất hiện giữa không gian. Anh đã đứng ở trên lưng của Saphiron từ khi nào, tấn công Arthas bằng tất cả sức mạnh của mình... Không chỉ thế, khoảng khắc anh tấn công, một tia sét khổng lồ giáng thẳng xuống Lich King, hợp lại thành một khối năng lượng mạnh mẽ. “Fuh...” Tiếng kim loại va chạm Cho dù thanh Frost Mounrne nhẹ hơn thanh gươm khổng lồ của Sven nhiều lần, nhưng chính Rogue Knight mới là người bị đẩy lùi.... Những tia sáng màu xanh như rạch nát không gian tóe ra Có bao nhiêu ma lực trong cơ thể của Arthas? Ngay cả khi trải qua trận đấu khốc liệt với Soul Keeper trong Thế Giới Linh Hồn, triệu hồi rồng Saphiron, Arthas vẫn có thể giao đấu trực diện với Sven- chiến binh thần thánh. Thanh ma kiếm như một sinh vật đang di chuyển trong không gian, tấn công, khoá đòn, và đánh bật thanh gươm khổng lồ như thể nó làm bằng một tờ giấy mỏng. -..... Sven chững lại... để lộ sơ hở chết người... Những khớp ngón tay đã bị hơi lạnh khoá cứng khiến anh không thể cầm chắc thanh gươm của mình… Nhưng khi hai cặp mắt chạm nhau, Arthas không hề nhận ra sự sợ hãi từ trong mắt Sven, mà thay vào đó... Y nhìn thấy lửa. Thanh Frost Mourne đột ngột quay về phía sau,ngay lập tức một bức tường băng hình thành giữa không gian ngăn ngọn lửa phượng hoàng bay tới... -Sven!!! - Tiếng Lina, cô gái tiếp tục tung ra một quầng lửa khác về phía Arthas... Và như để trả lời, Rogue Knight lập tức bật dậy, tay phải đang nắm giữ Frost Mourne không thể rút lại để bảo vệ Arthas, lưng của vị Death Knight hoàn toàn trống trải. “Clang!” -... Gì thế này... Một thanh gươm khác ở trong tay Arthas... Nó có giống như bản sao của Frost Mourne, nhưng được tạo ra bởi băng giá... -Tập trung hoả lực, tấn công Saphiron! Tiếng hô phía dưới đất. Đồng thời, một tia sáng màu bạc khác, giống như một quả đại pháo khổng lồ bắn tới Cho dù lớp vảy của con rồng chắc chắn đến thế nào, chúng sẽ phải chịu một thiệt hại đáng kể nếu hứng trọn mũi tên này... Cùng lúc, tia sét khác lại xé tan không gian, đánh thẳng vào con rồng băng. -Tóm được rồi.... Tiếng Sven gầm lên... Ngay lúc Arthas bị phân tâm, thanh gươm khổng lồ của Sven đã bổ xuống đỉnh đầu... cùng lúc với khoảnh khắc mũi tên kia chạm tới con rồng băng... Nhưng... Tất cả những gì chạm vào con rồng đều bị đẩy tung ra, và nảy ra như thể chúng không là gì cả. Ngay cả lưỡi gươm của Sven cũng vậy, bị kẹt cứng giữa không gian, trước khi có thể chạm vào Arthas.. Chúng bị một luồng không khí vô hình ngăn lại, và đóng băng tất cả những gì bước vào lãnh thổ cua chúng.... -Cỏ vẻ, người bị tóm là ngươi, nhóc con... Arthas đưa thanh gươm, chuẩn bị hạ sát Sven trong khi Lina đang bị bao bọc bởi một bức tường băng khác... Cơn gió lạnh thổi qua... “Nether Swap”!!! Sven biến mất... Thay vào đó, là một hình bóng mờ ảo, giống như một linh hồn xuất hiện, ngay tại nơi Rogue Knight vừa đứng... -Ngươi.... – Death Knight hơi sững người, trong giây lát ấy, kẻ mới xuất hiện giơ vũ khí của mình,trông như 1 mặt trăng khuyết với viên ngọc ở giữa lên,một quả cầu năng lượng hình thành... -Nhận lấy sự trả thù của ta ... Arthas! – Linh hồn đó nói, giọng cô như tiếng vọng từ một nơi xa xăm... Bức tường khác được hình thành... Quả cầu năng lượng cũng được phóng ra... Tiếng băng nút.... Arthas buộc phải lùi lại trước sức công phá của nó... -Ta kêu gọi sức mạnh của nữ thần Elune.... Một giọng nói thánh thót cất lên Từ một góc độ khác, khuất sau tất cả ... Arthas khựng lại, tiếng nói ấy bỗng thu hút sư chú ý của hắn... Từ khoảng cách hai trăm năm mươi mét, cô gái trong bộ đồ màu tím giương cây cung của mình lên, những hạt bụi sáng như ánh trăng bọc lấy đầu mũi tên... Cô ta sẵn sàng ... Cây cung, và mũi tên không khác gì những thứ lúc trước, và ngay cả nó bắn trúng Saphiron, nó cũng không thể gây ra thiệt hại gì đáng kể... Vậy, đáng ra sẽ không có nguy hiểm gì từ nó... .... Cái gọi là “mũi tên” có điều gì bất thường Nó dường như, không phải là một mũi tên... “Grawwww” Như cảm thấy sự nguy hiểm,Saphiron gầm lên và phun ra một luồng băng giá khổng lồ về phía cô gái… -Elune’s Arrow! -!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Khoảng khắc ấy... Tất cả tiếng động đều ngừng lại Không một điều gì khác, ngoại trừ sự im lặng và ánh sáng huyền diệu của mặt trăng... Mũi tên sáng rực lên,xé tan luồng khí lạnh Và cắm thẳng vào cổ họng con rồng băng giá Saphiron chựng lại Trong giây lát Rồi,nó quay lại nhìn Lich King…Ánh mắt tràn đầy sự căm hận và chết chóc thường trực của nó dịu lại…Nó rên khẽ lên những tiếng cuối cùng như lời tạm biệt chủ nhân – ân nhân của nó…Những tia sáng từ bên trong người nó tỏa ra,chiếu qua những hốc xương… “Bùm” Một đời căm hận Một đời giết chóc Phục vụ mà không hề oán thán Nó biết ơn y Nó yêu y Chỉ có y mới có thể làm chủ nhân của nó Chỉ có y là người ra lệnh cho nó Nó nhắm mắt lại Rồi mở ra Sao…vẫn đen tối thế này ??? Ầm !! Ầm !!! Ầm!!! Những tiếng nổ rền vang không gian Bầu trời rực lửa, con rồng băng vỡ thành từng mảnh, giống như nó bị tàn phá từ trong xương tuỷ. Mũi tên của Mirana có ẩn chứa sức mạnh kì lạ... Nó giống một quả bom hơn là một mũi tên... Lớp vảy bảo vệ của Sapphiron, có thể đánh bật ngay cả những tác động mạnh nhất và cả những tia sét khổng lồ, không thể chống chọi được mũi tên của cô... Fissure-ES gầm lên và giáng cây cột totem của mình xuống đất, tạo nên một đường thẳng dài chắn ngang đàm creep và arthas Tiếng Arthas gầm lên... Anh không thể tin được sự việc đang diễn ra. Đứng trên lưng con rồng đang vỡ vụn trong không trung, những ngọn lửa từ đó trùm lấy cơ thể Lich King.Sven và Lina nhanh chóng rời khỏi đó. Con rồng rơi xuống đất,ngọn lửa bùng lên đẩy lùi tất cả mọi người xung quanh Trong ngọn lửa… Arthas đứng bên cái đầu quá khổ của con rồng,khẽ xoa lên mặt nó…Y không nói một câu gì…Con rồng rên lên yếu ớt… Nó nhìn y Rồi nhắm mắt lại “Vĩnh biệt” –Arthas nhắm mắt lại – “Ta sẽ trả thù cho ngươi”........ Tiếng vỡ của mặt đất.... Những tiếng nổ nhỏ lách tách của bụi lửa, con rồng khổng lồ nằm yên, những gì còn lại của nó là những mảnh vụn đang bốc cháy... Nhưng.. Từ trong biển lửa ấy, có một giọng nói xuyên qua tất cả, như có thể giết chết những linh hồn đang lắng nghe nó... -Ta đã đánh giá thấp các ngươi.. nhưng đừng mong có thể sống sót lâu hơn... ‘.................’ ‘..........................................’ Khí lạnh đột ngột... Những gì xảy ra sắp tới... Lùi lại mấy bước, có điều gì đó mách bảo họ... Cái chết đang đến gần