Nếu ko chỉ slice of life thì thử kiểu nội dung dị dc ko? Tóm tắt đại ý: Main là một cậu bé lớn lên ở vùng quê, nhưng lớn lên thì trở thành một kỹ sư giỏi ở thành phố. Trải qua một số biến cố đặc biệt cậu được ứng cử thành thị trưởng thành phố(hoặc chức tương đương). Khi vừa bắt đầu con đường chính trị thì cậu cũng nhận ra sự thật rằng bố mẹ ko phải là bố mẹ ruột của mình, và bị truy sát bởi một kẻ đến từ tuơng lai. Nhờ sự giúp đỡ của 2 người bạn đặc biệt mà cậu sống sót, nhưng lại đến gần một bí mật lớn hơn rằng cậu là hạt giống người ngoài hành tinh gửi tới để "xử lý" Trái Đất, và phải chọn lựa hoặc hoàn thành nhiệm vụ hoặc ko dc trở về "phi thuyền mẹ"(cậu ko thể chết, nhưng ko dc trở về PTM thì còn ko bằng chết). Trên đường về thăm bố mẹ nuôi để xin ý kiến thì bị 1 trong những người bạn đặc biệt phản bội, lộ ra hắn thực sự là người giám sát mà PTM gửi tới. Theo lý thuyết thì main được lập trình để ko nhận thức dc gốc gác cũng như nhiệm vụ của mình, cho tới khi dc "kích hoạt". Việc này giống như là tự uống thuốc lú amnesia để mất trí nhớ tạm thời, rồi đọc lại mảnh giấy hướng dẫn trước khi uống để lấy lại ký ức. Nên theo như tính toán của PTM thì sau khi kích hoạt main phải hoàn thành nhiệm vụ mà ko có ý định phản bội. Nhưng vì lý do "nào đó" mà main trì hoãn, và bị "người giám sát" truy sát. Trớ trêu là kẻ đến từ tương lai lúc đầu chưa chết, kì thực lại cứu ngược main, và lại lộ thân phận thật của kẻ đến từ tương lai này là ai. Sau khi hiểu rõ mọi sự tình một cách sáng suốt: tại sao phải xứ lý TD, PTM và người ngoài hành tinh là ai, hay về 2 nguời bạn đặc biệt...v.v.v. main đưa ra quyết định cuối cùng... Features của truyện này chủ yếu là người đến từ tương lai, người ngoài hành tinh, và kết quả đầu ra thay đổi khi dữ liệu đầu vào thay đổi, giống như việc "không thể biết trước dc tương lai". Còn nhiều ý tưởng nữa nhưng gần đây tự dưng trong đầu lại có ý tưởng này, trước còn có ý tưởng làm game dạng turn base tactic side scrolling về màn đấu trí giữa 12 bệnh nhân tâm thần với chính phủ...., mà ngâm dấm lâu bỏ luôn.
Uhm, mình cũng đọc qua thì thấy cũng ở mức ổn, tuy nhiên thì ko biết bạn có thể xây dựng bản phác cho truyện của mình ko (phác thảo dạng người que-stick man) dưới 20 trang, nói chung làm sao vừa xúc tích vừa tiết kiệm ít trang nhất càng tốt ^^ Với cả nếu có skype thì càng tốt :Đ
Bác có ý tưởng hay chọn được cốt truyện của ai chưa Không thấy bác nói gì nên tưởng bác đánh chìm topic rồi chứ
Có 2 3 bác nhưng 1 bác thì bận chưa thấy phản hồi mấy. Một bác thì cốt truyện hơi phức tạp + tương lai quá. Mục tiêu của mình: Cốt truyện nhẹ nhàng, đơn giản, sáng tạo + thể loại Slice of life.
Spoiler Lá lìa cành là vì gió cuốn đi... hay là vì cây không giữ lại? Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó, điều đầu tiên... hãy yêu người đó trước đã. [spoil]Cây Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ một cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với 5 cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có một người tôi rất mến, rất mến nhưng lại không có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài, không có một ngoại hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường. Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương, thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không ngỏ lời với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi yêu nhau rồi, những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy sẽ tan vỡ. Một phần tôi lo tin đồn về các mối quan hệ tình cảm của tôi sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi. Vì thế tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Cô ấy đã ở bên cạnh tôi suốt 3 năm và luôn nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác. Tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó. Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói: "Cứ tự nhiên" trước khi chạy đi. Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn 1 tiếng. Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy, cô ấy chắc chắn không phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy và cô ấy đã nhìn tôi với ánh mắt thật sự ngỡ ngàng. Khi đó, tôi không buồn quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái mình. Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy. Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy. Sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi muốn chia tay. Còn cô ấy cũng nói cho tôi là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một người rất tốt, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài. Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi. Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc. Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì tôi, khi tôi không chịu hiểu cảm giác của cô ấy? Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái tin nhắn được gửi 10 ngày sau đó, nó nói: "Lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại?". Lá Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm. Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, nhưng không phải bạn trai mà chỉ là bạn bình thường. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình không thể có, sự ghen tỵ. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. Sau đó 2 tháng họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác. Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi. Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao lại đau khổ như vậy? Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết ước muốn của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được. Bởi vậy tôi không thể mở lời. Mặc dù vậy, tôi vẫn muốn được ở bên anh ấy, quan tâm, chăm sóc và yêu anh ấy. Tôi hy vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi. Cũng giống như việc đợi điện thoại của anh ấy mỗi đêm và mong anh ấy gửi tin nhắn cho mình. Tôi biết cho dù bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Do đó tôi đã chờ anh ấy 3 năm. Thật là một quãng thời gian dài và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm. Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi một tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi. Anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn. Cuối cùng tôi đã rời cành cây và cái cây cũng chỉ cười mà không hề giữ tôi ở lại. Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại? Gió Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khoảng một tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó, một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trưởng. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô. Còn khi anh nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy rạng rỡ. Từ đó, nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy. Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy có gì đó trống vắng. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình. Hôm ấy, đội trưởng cũng không tới. Tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngoài và nhìn thấy anh đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười. Tôi liền viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy. Một thoáng ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi, cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy, rồi đi. "Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu". "Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây". Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thoại của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phải là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng, tôi đã công khai tình cảm của mình với cô ấy không dưới 20 lần. Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi. Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. Tôi hỏi cô ấy: "Em đang làm gì vậy, sao em ko nói gì hết?"; Cô ấy nói: "Đầu của em đau lắm"; "Hả?"; "Đầu em đau lắm". Cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng... và từ hôm đó... chúng tôi hẹn hò với nhau.Vậy lá rời cây là vì gió cuốn đi... hay vì cây đã không giữ lá lại? [/spoil] [theo SVVN] cái này hay này. cũng tính vẽ cái này, nhưng chắc để thêm vài truyện ngắn nữa rồi vẽ cho nó đẹp.
Nc là bh bác vẫn chưa ưng thật cái cốt truyện nào đúng ko. Bác thử đưa ra mấy cái oneshot mà bác muốn làm giống giống thế đi để mọi người biết mà nghĩ cốt truyện. Với cả bác có chọn truyện nào, truyện nào ko đc thì cũng nói rõ ra tại sao đc sao ko, bao giờ liên hệ làm việc... Anh e nhiệt tình bỏ xừ mà chả hiểu bác tính thế nào nên cũng nản. Spoiler: Anyway something like this? A boy falls in love with a girl. Unable to confess, he is gifted with by a deus ex machina with the girl's phone number. Never minding the strange area code, he immediately calls her, and is overjoyed to find out that she has a crush on him as well. But, the next day, when he recounts the previous day's confessions to the girl, she only looks at him with a perplexed expression. After some investigation, he finds out that the girl he called is not the same girl he fell in love with. In fact, she doesn't exist in this universe at all. She is the girl's alternate universe counterpart, who has fallen in love with the MC's own AU self, who too is blissfully unaware of her crush. Hijinks ensue as the two strike up a deal to give each other their darkest, most private secrets in order to equip the other with the weapons they need to conquer the heart of their other selves. While the two chase their respective loved ones, DRAMA ensues as they begin to fall in love with each other instead and question the NATURE of LOVE.
Uhm, một phần lỗi do mình. Mình thì thực sự muốn có 1 truyện kiểu thế này http://truyentranh8.net/Yotsuba-chap-1 Đơn giản. nhẹ nhàng, vui nhộn. Xem cảm thấy giải trí là ok.
Sol kiểu yotsuba thì ko khó ở khoản cốt truyện mà khó ở kịch bản xây dựng nhân vật với tình huống. Cái thể loại này the daily life of... này chủ yếu có tý kinh nghiệm sống là chém đc hết thôi. Vd như bác làm thiết kế đồ họa: 1 nhân viên thiết kế mới ra trường xin việc vào 1 cty thiết kế nổi tiếng. Nhưng anh ta ko ngờ rằng môi trường làm việc của mình lại là một nơi quái gở với đồng nghiệp + sếp quái thai. Nhưng cũng tại đó a ta tìm được tình yêu đích thực của mình. Oneshot đầu tiên là giới thiệu nv khi bắt đầu vào công ty. Tạo 1 tình huống để nvc muốn tìm liên lạc với nữ chính nhưng ko làm đc. Sau đó nhờ sếp với đồng nghiệp kia mà xin đc số của nữ chính. Cốt truyện kiểu sol thường là rất chung chung ko có gì đặc biệt, với cả thiên về nhân vật tương tác với nhau hơn nên để tạo ra tình huống hay và thu hút người đọc khá là khó. Nếu vẫn tính làm oneshot kiểu này thì bác nghĩ ra 1 cái chủ đề (designer, sinh viên học sinh...) rồi sẽ có dàn í kịch bản ngay thôi.
Uhm, theo mình thì mục đích đã vẽ truyện là để nhiều người đọc, thu hút càng nhiều view càng tốt. Thể loại hợp lý nhất có lẽ là đề tài sinh viên. THeo mình là truyện sẽ xoay quanh những phức tạp và thú vui của Đại học. Cả những câu chuyện về tính non nớt và dễ bị lừa của dân ta nữa Có thể mỗi one shot sẽ nói về 1 câu chuyện. Ngoài ra có truyện này (cùng tác giả Yotsuba) cũng rất hay, thể loại 4 khung: http://truyentranh8.net/Nu_Sinh_Trung_Hoc__Azumanga_Daioh/ Nếu làm kiểu này cũng ổn. Từa tựa thế nhưng câu chuyện khai thác vào mảng sinh viên VN bết.. Nói chung, mình muốn truyện đánh vào những thứ mà nhiều người biết nhưng chưa hay ít được nhắc tới trong các phương tiện giải trí, vui nhộn hài hước, dễ share và truyền tải cho nhau.
Nếu thế thì có lẽ là nên vẽ theo kiểu 4 khung 4koma là đơn giản nhất. Đọc nhanh, dễ share facebook. Đã xác định được bối cảnh rồi thì quay lại cái format. Bác muốn vẽ kiểu manga đen trắng hay comic màu. Tuỳ vào thể loại mà độ phức tạp sẽ khác nhau. Thêm nữa là xác định được thế rồi thì bác phác ra thiết kế nhân vật sinh viên nam nữ chung chung xem. Đằng nào cũng lấy đấy làm nền. Edit: xác định thế này thì trước hết cần xây dựng được nhân vật. Các tình huống nó sẽ tự xoay quanh các nhân vật này. Bác nào có ý tưởng về nhân vật quái quái hay hay thì đưa ra xem.
Quay lại từ đầu xác định rõ rang mình muốn vẽ gì đã rồi hẵng tính đến kịch bản cốt truyện đã nhé One shot theo dạng 1 chapter = 1 trang thì có 2 loại 1 là comic strip (vd cyanide and happiness) là dạng không có format cụ thể, nghĩ ra cái joke gì là cứ thế chia khung ra vẽ. Thể loại này hợp với kiểu muốn bày tỏ thái độ của mình với 1 việc gì đó, không cần phải phát triển nhân vật 2 là manga 4koma, dựa vào 4 khung tranh theo dạng đề thực luận kết (mở đầu - triển khai - cao trào - kết thúc). Dạng này phù hợp với kiểu hài của dân Nhật là dung punchline - tsukkomi nên chưa chắc là đã hợp với truyện việt nam. Các nhân vật trong 4koma thường có archetype khá rõ rang và dựa vào cái archetype này để phát triển tình huống hài. Còn lại là dạng oneshot thường 20 30 trang manga / comic / webtoon bt. Bh nếu bác muốn vẽ chủ đề là các vấn đề trong trường đại học thì nên chọn vẽ kiểu 4koma. Khó hơn cái comicstrip khoản nhân vật và joke nhưng dễ tạo ra một cái kịch bản chung kết nối toàn bộ hơn. Thành ra dù chỉ là 1 trang 1 chap nhưng vẫn phát triển nhân vật được. Còn nếu muốn vẽ 20-30 trang oneshot thì phải có một cái cốt truyện gì đấy. Viết truyện kiểu yotsuba trông thế thôi chả dễ đâu.