Đùa chút cho đời thêm đẹp thôi mà. Viết típ nè Nói 30', tui khát khô cả cổ họng, nhưng lấy nước đâu ra bây giè chẳng lẽ. Tui nhìn cai xác dính đầy máu của con mụ ý tá. "Thôi, mình ko phải là Quỉ hút máu". Theng xăng pha nhớt nhìn cái mặt bí xị của tui, no hỏi : -khát nước đúng ko? - Sao ông biết hay vậy? - Nói suốt 30 phút 20 giây, tần suất 75 từ 1 phút ,à không, 76 mà không khát mới lạ - Nói nhìu, ông có nước ko? Thèng xăng pha nhớt lườm tui một cái sắc như dao rồi đưa ngón tay thành hình chữ V Biết tính thàng này, tui ướm thử: - 2 USD Nó lắc đầu, chẳng lẽ thằng khốn này nó lấy - 20 USD Chưa hết, nó còn tính công bảo vệ tui và nhìu nhìu thứ khác nữa." Thằng này đúng là loại vắt cổ chày ra nước, keo kiệt thiên hạ vô đối. Cầu cho mi ế vợ. We^n, nó là xăng pha nhớt thì lấy vợ kiểu gì? Trường hợp thèng này đúng là bó tay 100%" thằng xang pha nhớt cắt đứt dòng suy nghĩ của tui bằng một câu nói đơn giản, dễ hiểu nhưng khó nuốt. - Tổng cộng là 3000 USD Và tui lại xiuuuuuuuuuuuuuuuuuuu? Hôm nào Heo mọi viết típ đi, viết 1 mình cũng buồn
Ko ai viết típ ah`, hơi bị chán. Vậy để mình viết típ Tôi mở mắt ra, một luồng ánh sáng chói chang chĩa thẳng vào mắt tôi, tôi vội đưa tay che mắt ( chói mắt wa'). Một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt. Thèng xăng pha nhớt! Nó nhìn tôi, tôi nhìn lại nó rồi tôi sờ lên đầu mình. Lại thêm một cục u! Thằng quỉ sứ, sao nó cứ nhằm đầu tôi mà táng thẳng tay thế hả trời. Tôi lầm bầm: không hiểu kiếp trước mình nợ nần gì nó mà lại .... . Không ngờ thèng xăng pha nhớt nó nghe thấy, nó nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng khủng khiếp. Tôi sợ quá, im luôn. Giờ mới để ý đến nó, thèng xăng pha nhớt đang ngồi trên một tảng đá, cây rìu trên tay, sẵn sàng cho mọi trận chiến. Đằng sau nó là một cây côn sắt dài chừng 2m, buộc luôn vào người nó. Thằng này không học Kung-fu thì chắc cũng là đại ca trong giang hồ. Tui buột miệng hỏi nó - Tên ông là gì? - Vô danh - Là sao? - Tức là không tên đó. Trông mặt mũi cũng thông minh sáng sủa mà sao đầu óc tối như hũ nút á. - Thôi đi, tui ko cãi nhau với ông, ông biết bây giờ mình đang ở đâu ko? - Ko - Thế ông ngôi nãy giờ để làm gì? Nó không nói gì, chỉ lẳng lặng lấy một khẩu Killer7 từ trong túi áo và vứt xuống gần chỗ tui. Khẩu súng cướp cò và thế là một lọn tóc đẹp tuyệt vời của tui đã bị xén đứt. Chắc tui xỉu mất nhưng tui đã ko xỉu được vì no đã nâng tui dậy, ko cho người tui kịp cham đất. Phè, ai viết cùng tui với ,viết 1 mình buồn lém
Tui bù lu bù loa lên, nó ko nói gì có lẽ do buồn cười wa'. Sau đó, nó đứng dậy, bỏ đi ko nói một lời, tui sợ quá lẽo đẽo theo đuôi nó. Chúng tôi đi đến một hành lang dài tối om. Thèng xăng pha nhớt nó lấy ra mấy cái đèn pin, đưa cho tui hai cái, những cái còn lại nó buộc vào người. Thế là sáng! có đèn rồi, đỡ sợ hơn hẳn nhưng khi tui vẫn thấy có cảm giác gì đó rất lạ. Có ai đó đang đến gần. Tui ko phải đợi lâu, ai đó đã đến thật, nhưng ko phải di chuyển trên nền nhà mà là trên trần nhà. Hai con quái vật đó dùng 2 cánh tay lực lưỡng của mình bám vào trần nhà và đu như Tazan đu cây. Thèng xăng pha nhớt kêu ki ai một tiếng rồi xông đến đập cây côn sắt của nó vào đầu một con, con quái đó vỡ đầu, rơi xuống cái bịch như trái mít rụng con còn lại cũng cùng chung số phận với con kia, nhưng mà nó dai hơn, vẫn cố lê lết đến gần chỗ tui, tui sợ wa' chĩa thẳng khẩu killer 7 về phía nó bắn như vãi đạn khiến thèng xăng pha nhớt vội ngăn cản nhưng không kịp, tui đã bắn hết đạn của khẩu killer 7. Tuy con quái kia đã có một giấc ngủ chì nhưng bây giờ không biết lấy đạn ở đâu. Thèng xăng pha nhớt chán quá, vứt cho tui một cây katana sắc lẻm. Tui nhìn cây kiếm, thấy nó tỏa ánh sáng lạnh, chém thử vào tường xi măng để lại mấy vệt sâu hoắm mà lại ko mất sức nhiều. Thanh katana của thèng xăng pha nhớt đúng là bảo kiếm. Ko hiểu cái áo choang to tướng của nó còn chứa nhưng cái gì nữa đây? Hình ảnh THE TERMINATOR hiện ra trong óc tui khiến tui cười to, một thằng cơ bắp cuồn cuộn, súng ống khắp người, một tay cầm khẩu 6 nòng, một tay cầm quả katana, kính đen, thấy động là bắn + quăng lựu đạn như điên, gặp thứ gì cứng đầu cho ngay quả cối mà lại nói eo éo và tính toán chi li như con gái. Thật ko thể tin được, nhưng bây giờ thì tui đã gặp một thứ gần như thế. Thế giới đúng là lắm chuyện lạ kì
Chúng tôi đã đi rất lâu, nhưng cái hành lang cứ như dài ra theo bước chân, đồng hồ thì nhảy loạn lên, các kim quay loạn xạ, la bàn cũng vậy. Tôi không biết mình đã đi được bao lâu, chân tôi mỏi nhừ, các cơ bắp kêu gào đòi nghỉ ngơi, thế mà thèng xăng pha nhớt Steven( tên nó tự đặt) vẫn bước đi phăm phăm, không thèm ngoái lại đến một cái. Cuối cùng tôi không chịu nổi bàn ngồi xuống đất ăn vạ. - Hu hu hu hu - Cái gì thế? - hu hu, tui mỏi chân quá rồi mà ông chẳng thèm để ý gì cả. hu hu - Này, mỏi chân thì phải nói chứ - Không nói mà biết mới hay chứ. - Cùn quá bà, thôi được rồi, nghỉ chân một lát Tôi mừng húm, vội vàng kiếm một chỗ sạch, ngồi xuống. Thèng xăng-pha nhớt cười giả lả, hỏi tui: - khát không? - Có, ông có ah`? Đang định nói tiếp, bỗng dưng tôi im bặt, thằng này còn lâu nó mới cho không, mà bây giờ mình không một xu dính túi. Đành chịu vậy - Chỉ có 5 USD thôi mà - Ko - 2 USD - ko - 1 USD - Miễn phí thì tôi uống. Không thì thôi - Tham lam wa'(?). Thôi, bà không uống thì tui uống Nó cầm chai nước tu ngon lành làm tui tức nổ đom đóm. Đã thế, nó lại còn quay sang nhìn tôi, cười cười. Thật không thể chịu được. Tui định xông tới giành chai nước, nhưng lại nhớ đến võ công của nó. Léng phéng ăn một nhát côn là hỏng đời. tui chán wa', chui vào một góc ngồi như 1 con cún. Một lúc lâu sau, chắc nó thấy tội nghiệp tui, nó móc ra một chai nước khác có dán mấy cái nhãn " Lavie tuyệt vời càng tuyệt vời hơn", " 95% cơ thể bạn là nước"," Kim Ngưu chính hiệu con Trâu Vàng". Không biết nó cho mình cái thứ nước gì nữa. Tui nhìn nó đầy nghi ngờ, nó cười đểu, bảo tui nhát không dám uống. Bốc lên, tui giật phắt chai nước, làm luôn một ngụm. - Ặc ặc ặc ( Rất chi là hàm xúc)
+Hic! Tên xăng pha nhớt thì tui không biết nhưng rõ ràng cô gái kia là chỉ Heo rồi , mà Lonesoneone là nam hay nữ vậy ( Nữ thì không có gì còn nếu nam thì ..."tôi" trong truyện này là nữ đó ). +95% cơ thể bạn là nước , quảng cáo thế này Heo không uống là sáng suốt, con người ta có 70% là nước nay đôn lên dữ hóa ra là Waterman à !!!!! +Mình sẽ hợp tác với cậu , yêu cầu của tớ chỉ là cho Heomoi là nhân vật nữ còn tên xăng pha nhớt là Banda . +Ý mà bối cảnh này ở đâu vậy mà nhân vật có vẻ toàn sài USD không à ta ! +Đây là truyện hài mà bạn tả tên xăng pha nhớt cứ như tên bán vũ khí trong RE4 quá , nhưng như vậy mới vui !
Tui tỉnh dậy, thấy cả một dàn sao bay quanh đầu, nhe răng cười khè khè, nào là Ronaldo, Ronaldinho, Robecto Carlos, Beckham... nói chung là cả một tá. Thèng xăng pha nhớt (Steven) cười khặc khặc, hỏi: - Sau khi đã dùng xong sản phẩm của công ti chúng tôi, bà cảm thấy thế nào? -Oẹ -Hàm súc nhỉ, nói rõ hơn xem nào. -Oẹ, vừa đắng, vừa cay vừa hôi lại còn lờ lợ. Oẹ oẹ oẹ. Cái thứ nước gì vậy? - Thuốc thánh đền Bia - Vậy ông là... - Là gì? - Đó là một bí mật của phụ nữ chúng tôi, hifi thì đừng có xen vào. - Ặc Nó bị tui nói cho đau hết cả người, cứng họng chỉ cảm thán được một tiếng rùi im luôn. Tui mải cười, không để ý có mấy con quái trông như mấy em bé đỏ hỏn đang bò đến gần. Tí nữa thì tui dính đòn của nó nếu thèng Steven không kéo kịp tui. Tui quay lại nhìn, cả một đám đông lúc nhúc toàn là baby. Trông chúng thật ghê rợn, toàn thân đỏ hỏn, dòi bò tứ tung, vài con còn cầm bình sữa đủ loại mút mút. Nào là Dielac, Grow, Vinamilk... , Bọn này mà đụng vào người mình thì hỏng hết áo. Lạy chúa, amen, lạy thánh Ala, Nam mô a di đà phật, thiệt là hú vía. Thèng xăng pha nhớt xông vào làm thịt bọn baby, nó vũ lộng cây côn sắt che kín toàn thân, côn ảnh rợp trời, gió không chui lọt. Võ công thèng xăng pha nhớt này đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hoá. Cứ 1 lần cây côn sắt bổ xuống, quật ngang, quật dọc là lại có vài em baby đi về với chúa. Nhưng nhân lúc thằng kia đang mải múa côn, mấy con babi bò đến gần phía tui. Tui lập tức cầm lấy cây katana của thèng xăng pha nhớt, múa lên vài đường rồi thét lên với mấy con baby đó: - Giơ tay lên không tao bắn ah` nha! Nhưng tụi nó mù không sợ kiếm mà cứ cố xông lên liều chiến. A, mày liều chiến với bà ah`? Tui lia cây katana vài đường, lập tức mấy con baby đó đứt làm đôi (One-Hit-K.O). Gớm, gươm sắc vãi Cuối cùng thì lũ baby cũng bị tiêu diệt đến con cuối cùng nhưng tui với thèng xăng pha nhớt cũng mệt phờ, người dính đầy máu. Hu hu, thế là đi toi cái áo mới mua gồi. Tui dựa lưng vào lưng thèng xăng pha nhớ, nghỉ ngơi. Nhưng chưa được bao lâu, lại có tiếng lao xao cả ở hai đầu hành lang. Khi cái thứ gây ra tiếng "lao xao" đó đến gần thì tui biết là sắp được xem bộ phim "Tắm máu" part II - Ặc, baby one moreeee time. - Eh! Eh! Thèng xăng pha nhớt kều kều vai tui, nó nói: - Chạy hay đánh đây. - Tui không biết đâu, mệt lém rùi, hu hu hu - Vậy thì tui sẽ mở đường máu, nhớ chạy cho lẹ đó. - Uh`, tui biết rùi. Nó đứng dậy, kéo tui đứng theo. Bất chợt, nó lao vào đám baby, tung ra một chiêu thần sầu quỉ khốc - Mãn thiên côn ảnh. Chiêu này đựoc tung ra với sức mạnh khai thiên quan địa dễ dàng mở ra một con đường máu theo nghĩa đen. Tui và nó lao đi, nhưng được một lúc thì bọn baby lại tụ lại, lần này còn đông hơn trước. Đường nghẽn, không chạy được. Giờ chúng tôi lại bị bao vây. hic hic. - Hm. Bà bám chặt vào tui đấy nha'. - Để làm gì? - Tui sẽ tung chiêu kết thúc lũ này. Nói rồi, bám chắc vào đó Nó gồng người lên, chân giậm nứt cả sàn bê tông. Đoạn, nó vung hai tay lên - Phong Sơn Nộ Những luồng gió xoáy không hiểu từ đâu cuốn bay hết bọn baby, thèng xăng pha nhớt xoay tay ý như trong phim chưởng, tui không hỉu để làm gì nhưng kinh wa', những đống xương thịt bị cuốn vào vòng lốc xoáy giữa 2 tay nó và trở thành một quả cầu thịt. Nó vung tay, quả cầu thịt bắn đi với tốc độ kinh hồn. Trên đường đi, nó còn cuốn theo những con baby khác và dọn sạch hành lang. Cuối cùng, quả cầu thịt nổ tung làm thủng một lỗ lớn trên tường hành lang, từ cái lỗ đó có những tia sáng leo lét chiếu ra. Tui mừng húm, vội kéo thèng xăng pha nhớt chạy lại chỗ đó. Bỗng, một luồng ánh sáng chói chang loé lên, tui thấy một cảm giác rất lạ trong người. Và thứ cuối cùng tui cảm nhận được trước khi ngất đi là: - MÁU! (Vì một vài lí do nhất định, tui sẽ viết ít buồn cười hơn và tập trung hơn vào vấn đề kinh dị. ( Thực chất là bị ông anh họ comment nhìu wa'. Ai muốn liên hệ thì addnick yahoo của tui + anh họ tui asddhgl3@yahoo.com hay flaming_full123@yahoo.com) ( Cái nì là của anh họ tui) Tôi tỉnh dậy, thấy mình đang ở trong một căn phòng sáng choang, một chiếc tivi đang bật chương trình dự báo thời tiết. Tôi vội vàng chạy đến, thấy ngày ghi ở góc màn hình là 13/6/1993 " Thật vô lí, tôi đang ở đâu đây?" Tôi chắc chắn cái ngày tôi gặp ai đó, một người rất giỏi võ là 20/3/2001. Lạ thật, tại sao tôi lại không nhớ gì về anh ta? Anh ta là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Tại sao tôi không nhớ gì cả? Tôi đang cố hồi tưởng lại thì cánh cửa bật mở, một người đàn ông đi vào, ông ta trông rất đạo mạo trong bộ com-lê cắt rất khéo màu xám. Ông mỉm cười với tôi, và hỏi tôi: - Cô là người mới đến? Giọng ông ta rất ấm áp, giống như cha tôi. Nó có một thứ mị lực nào đó khiến tôi gần như không thể làm chủ bản thân. - Vâng! Ngài là ai? - Chào mừng cô đến Silent Hill. Xin tự giới thiệu, tôi là mục sư Kain, còn cô? - Heo mọi, thưa cha. (Feather, cố mà nhớ cái tên này cho tui nhá') - Ồ, cái tên thật độc đáo. Thế con đã có việc làm chưa? - Thưa cha, chưa. - Con nên tìm một công việc, tiền bạc không quan trọng( Cái này thì mình ko nghĩ thế), quan trọng là niềm vui của công việc và có thể giúp ích cho mọi người con ạ. Ah`, ta quên mất, ta có món quà nhỏ này cho con Rồi cha Kain đeo vào cổ tôi một sợi dây chuyền có gắn cây thập giá bạc. Cha ông tồn hỏi tôi: - Thế nào Feather? - Đẹp lắm cha ạ. - Ta cũng hi vọng là con sẽ thích nó. Cái này do sơ Maria chọn đấy. Mục sư mở cửa phòng.Tôi gần như có thể thấy được một vầng hào quanh toả ra từ người ông. Tôi nhìn lầm chăng? Nhưng lúc đó, một thứ ánh sáng chói chang tràn vào và tôi lại một lần nữa chìm vào bóng đêm. - Này dậy đi Feather, dậy đi. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Tôi mở mắt ra, Steven đang ở bên cạnh tôi, anh ta cố đánh thức tôi dậy. - Tôi tỉnh rồi Sten - Chúa ơi, tôi lo cho cô quá, cô làm sao thế? - Tôi khoẻ mà, không sao đâu. Chỉ là tôi ngủ một chút thôi mà - Vừa nãy cô kêu những tiếng lạ lắm, nào là vâng thưa cha, lại còn gọi tôi là ngài nữa chứ. Ồ, cái gì trên cổ cô thế này? Một sợi dây chuyền bạc. Tôi cầm sợi dây chuyền lên xem xét cẩn thận. Nó đúng là sợi dây mà cha Kain đã đeo vào cổ tôi, dù hơi bẩn và mờ đi. MỌI NGƯỜI CHO BIẾT CẢM TƯỞNG VỀ ĐOẠN NÀY NHÉ. NẾU KHÔNG THÍCH THÌ TUI SẼ LẠI VIẾT KIỂU CHẾ NHƯ TRƯỚC
dù rất thích đọc hài nhưng LONE viết theo hướng này tui an tâm hơn chụt chụt í cho hỏi sao để Feather(Heather) hay vì đọc Feather có âm giống Fear(nỗi sợ)??
Vì cả 2 lí do Thôi, viết típ đây. Lúc khác sẽ viết típ cái truyện hài và post lên sau. Sợi dây chuyền đã mờ đi, mất hẳn cái vẻ bóng loáng mà tôi đã từng nhìn thấy. Tại sao tôi lại thấy những thứ đó? Nơi này thật là ma quái. Bất giác, tôi nhìn quanh căn phòng. Nó có một cái tivi cũ kĩ đã vỡ màn hình, bức tường rêu phong đầy mùi ẩm mốc và cánh cửa gỗ cũ kĩ đã mất tay nắm bị mối xông lỗ chỗ. Căn phòng này không có cửa sổ, nhìn ra ngoài tôi chỉ thấy màn sương dày đặc che khuất mọi ánh mắt tò mò. Tôi hỏi Steven: - Anh có biết đây là đâu không? - Tôi không biết, nhưng có lẽ ta nên tìm cách thoát khỏi đây. - Vậy ta đi thôi. - Cô đã khỏe hẳn chưa? - Rồi. Nào, đi thôi. Steven kéo tôi dậy, anh ta vừa định đẩy cửa bước ra ngoài thì cánh cửa gỗ sụp xuống để lộ một tấm bảng vẽ nguệc ngoạc dòng chữ đỏ như máu: " SILENT HILL" - Vậy đó, nơi đây là Silent Hill. - Sao anh biết? - Tôi, ah` tôi chỉ đoán thế. Thôi, ta đi tiếp chứ Tôi cảm thấy Steven đang giấu tôi một điều gì đó nhưng vẫn đi theo anh ta. Hai chúng tôi len lỏi trong lớp sương mù dày đặc. Cái thứ sương quỉ quái, nó không cho chúng tôi bất kì một cơ hội nào để xác định phương hướng rõ ràng. Đã vài lần tôi và Steven đâm đầu vào một cái ngõ cụt sâu hun hút rồi lại phải mất công đi ra. Càng lúc, tôi càng thấy bất an, một thứ gì đó đã len lỏi qua lớp sương mù dày đặc ở đây và nó khiến tôi lạnh gáy. Thật quỉ quái!
Một lúc sau, tôi cảm thấy mình càng đi càng chậm, cứ như cái thứ sương mù đó đang níu chân tôi, tôi vội nhìn xuống. Không có gì. Steven thấy tôi chậm lại, hoi: - Cô làm sao thế? - Tôi không biết, hình như có cái gì đó kéo chân tôi lại - Tôi có thấy gì đâu. Thôi, đi tiếp Tôi lẳng lặng bước theo anh ta, một lúc sau, trời sáng lên một ít, sương mù bớt dày đặc hơn và tôi nhận ra mình đang đứng trước một ngôi nhà cũ kĩ, đổ nát. Đến gần hơn, tôi đọc thấy trên tấm bảng trước cửa dòng chữ đỏ: BrookHaven Hospital. Steven cũng nhìn thấy và anh ta nói chúng tôi nên vào trong tìm một vài thứ thuốc dự phòng. Nhìn cái phế tích trước mặt, tôi không nghĩ là trong đó còn một thứ thuốc gì. Tôi nói suy nghĩ của mình với Steven nhưng anh ta cương quyết vào, tôi bắt buộc phải đi theo. Chúng tôi vào trong bệnh viện, vẫn chưa có gì khả nghi. Đến khi tôi và Steven đến phòng chứa thuốc thì tôi bỗng thấy một bóng đen vụt qua. Tôi hoảng sợ kêu lớn, Steven quay lại, hỏi: - Có chuyện gì vậy? - Tôi thấy có thứ gì đó ở ngoài. - Để tôi ra xem Anh ta bước ra hành lang, nhìn quanh rồi lại trở vào, có lẽ anh ta không thấy gì. Quả đúng vậy, vừa mới đóng cửa lại, anh ta đã nói tôi nhìn thấy ảo ảnh, chẳng có thứ gì ngoài đó. Mong là như thế. Bất giác, tôi sờ tay lên sợi dây chuyền, tôi thấy nó càng lúc càng nóng. Hoảng sợ, tôi vội tháo nó ra khỏi cổ và để xuống cái bàn gần đó và cùng Steven quan sát nó thật kĩ. Cây thành giá và tượng chúa đã trở nên sáng choang, đôi mắt của chúa đỏ rực. Khói bốc nghi ngút từ đó. Steven biến sắc, nhợt nhạt, mồ hôi vã ra như tắm, anh ta thốt lên: - MA QUỈ :devil:
Tôi ngạc nhiên, quay qua hỏi: - Ma quỉ? - Đúng, tôi nghĩ chúng ta nên biến khỏi đây thật nhanh. Anh ta nói trong tiếng thở hổn hển. - Thế thuốc thì sao? - Kệ, đi nhanh lên. hai chúng tôi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, nhưng bên ngoài có lẽ còn tệ hơn, làn sương mù lạnh giá đã dày đặc hơn trước, nó có ở khắp nơi, bao trùm lấy chúng tôi khiến tôi có một cảm giác mơ hồ, nó không hẳn là sợ hãi, mà còn giống như cảm giác bồi hồi khi trở về một nơi thân quen. Steven chạy, anh ta kéo tôi theo. Tôi chạy theo anh ta mà cảm giác như mình đang bay lơ lửng, chân không chạm đất. Cuối cùng, chúng tôi thấy một ngôi nhà có ánh đèn le lói, Steven kêu lên một tiếng mừng rỡ rồi kéo tôi chạy thục mạng vào đó. Trong nhà, mọi thứ đều cũ kĩ và đều phủ một lớp bụi dày đặc. Trên cái bàn đã mục ở giữa phòng khách, một người mặc áo đen đã bạc màu, đang cặm cụi giữ cho cái bếp lò sáng bằng cách ném những mẩu gỗ, giấy vào đó. Chúng tôi đến gần, ông ta nghe thấy tiếng bước chân và ngước lên. Tôi thật không tin nổi vào mắt mình, người đàn ông đó chính là vị linh mục tôi đã thấy trong giấc mơ. Ông không còn dáng vẻ oai nghiêm lúc trước, thay vào đó là sự mệt mỏi, già nua và những dấu tích của thời gian hằn rõ lên mặt. Vị linh mục, hay cha Kain nhìn tôi, ông cười khan vài tiếng và nói, giọng nói thều thào của một người đang hấp hối: - Cuối cùng, cô... cũng đã...đến. - ... - Ta nhớ ta đã gặp cô cách đây 10 năm, lạ thật, từ đó đến giờ cô vẫn không thay đổi gì cả. Hãy lại gần đây, ta có một thứ muốn trao cho cô. Tôi tiến lại gần, vị linh mục già đưa chô tôi một quyển sách nhỏ bìa da màu trắng. Rồi đột nhiên, thân xác ông biến thành những chùm sáng nhỏ và bay đi mất. Trong phòng chỉ còn lại tôi, Steven và cái bếp lò đang cháy leo lét
Sự biến mất, không... tan biến của vị linh mục khiến tôi rợn tóc gáy, tôi quay sang phía Steven, nhưng anh ta chẳng có vẻ vì là nhìn thấy chuyện đó. Chẳng biết từ lúc nào, anh ta đã nhóm được cái lò sưởi ở góc phòng và bây giờ, ngọn lửa ấm áp đang reo vui tí tách khiến không khí trở nên bớt dễ sợ hơn. Anh cũng kiếm được một chai rượu và hai cái cốc. Chúng tôi lặng lẽ rót thứ rượu sóng sánh đỏ từ trong chai ra. Steven một ngụm lớn, còn tôi chỉ nhấp thử. Sau khi uống, anh ta duỗi thẳng người, khoan khoái đưa ra nhận xét: - Champane chính hiệu, ủ gần 100 năm. Tôi chưa bao giờ từng nghĩ mình lại được uống thứ rượu này. - Này Steven. - Gì? - Lúc ở bệnh viện ấy mà, tôi có nghe anh nói về ma quỉ. Ma quỉ gì vậy? Anh ta có vẻ ấp úng thấy rõ. - Chẳng có gì đâu, quên chuyện đó đi, Feather. Rõ ràng là anh ta đang giấu tôi điều gì đó về thị trấn này. Tôi tiếp tục gặng hỏi: - Chuyện đó là chuyện gì? - Cô không nên biết, chuyện đó không hay đâu. - Nhưng tôi muốn biết! Nào, nói đi Ste, nói đi. Anh ta nghiêm mặt lại, với lấy chai rượu và uống thêm một cốc nữa rồi mới hỏi tôi: - Cô chắc chứ. Báo trước là không có gì hay ho đâu đấy. Tôi nói, giọng quả quyết: - Chắc chắn - Được, vậy tôi sẽ kể cho cô nghe một phần. Anh ta dừng lại một lúc, rồi bắt đầu kể: - Đây là Silent Hill, cái này thì chắc cô biết. Tại đây đã diễn ra những điều hết sức khủng khiếp. Cô biết không, đây là một thị trấn bị nguyền rủa. Vào những năm 1830, khi những người da đỏ bản địa bị xua đuổi khỏi mảnh đất này, họ đã để lại lời nguyền cùng một lũ quái vật. Lũ quái vật này, tiếc thay không có hình dạng xác định, chúng nhập vào những xác chết, làm cho biến dạng và điều khiển những xác chết đó. Rồi, một tổ chức thần bí ra đời với cái tên The Order. Chúng muốn dùng sức mạnh của lũ quỉ để thực hiện những mưu đồ của chúng. Nhưng một phần là do sự cuồng tín ngu ngốc của những kẻ đó. Cô có tin là chúng coi một con quỉ như vị chúa không? - Thật ghê tởm, nhưng tại sao anh lại biết những điều này. Anh ta nói lấp lửng: - Tôi đã nghiên cứu về chúng. - Vậy tại sao chúng ta lại ở đây? Anh ta nhấp một ngụm rượu rồi mới trả lời tôi: - Có thể là do định mệnh, những cũng có thể là do con quỉ đã đụng chạm gì đó vào dòng chảy thời gian và tác động đến một số chuyện. - Dòng chảy thời gian? - Cái này tôi có nói chắc cô cũng không hiểu. Để sau đi. Những kẻ ở đây tin rằng khi con quỉ đó được sinh ra, nó sẽ kiểm soát mọi thứ và ban cho chúng nhiều lợi lộc. Nhưng không phải bao giờ cũng vậy. Cách đây 100 năm, tức là năm 1905, con quỉ đó đã được một người phụ nữ tên là Misela sinh ra, sau đó nó ăn thịt bà ta và một vài thành viên của The Order và rồi bị ông cố tôi tiêu diệt. Bây giờ tôi sẽ làm như ông cố tôi, tiêu diệt con quỉ đó. Nhưng có lẽ tôi sẽ tiêu diệt nó vĩnh viễn thay vì cứ để nó dai dẳng thế này. Anh ta nói giống như thể đó là một chuyện không thể dễ dàng hơn và đưa một ngón tay lên cổ, lướt nhẹ một cái. Tôi hỏi, giọng hơi mỉa mai: - Anh làm gì để tiêu diệt nó? Steven chẳng nói gì mà chỉ nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy ý nghĩa. Tôi quả thực không hiểu kẻ ngồi đối diện với mình là cái loại gì, hoặc là một kẻ điên, hoặc là một kẻ quá tự tin vào khả năng của mình. Nhưng dù sao thì anh ta cũng đã chứng tỏ bản lĩnh của mình nên tôi, nói chung là không tin hẳn nhưng cũng nửa tin nửa ngờ. Steven nhìn thấy ánh mắt dò xét của tôi, anh ta quay mặt đi và nhìn quanh căn phòng một cách chậm rãi, tưởng như không bỏ sót một chi tiết nào. Được một lúc, Steven đứng dậy và đi quanh căn phòng, bụi bay mù mịt theo những bước chân của anh ta khiến tôi phải kêu lên: - Ngồi im đi, Ste - Cô có thấy lạ không? - Lạ? - Cái sàn nhà, sao nó có nhiều bụi thế nhỉ. Tôi cười ( một cách ngờ nghệch) và nói: - Chắc lâu rồi không ai quét dọn. Anh ta phì cười và nói: - Đồ ngốc, dù có đến 20 năm người ta không quét dọn cũng chẳng thể có nhiều bụi thế này, mà chắc chắn chỉ 5 năm trước thôi, thị trấn này vẫn có người. Cô có để ý màn sương đó không? Nó là lá chắn bụi rất hữu hiệu đấy. Trừ phi...trừ phi... có cái gì đó người ta đã cố giấu trong phòng này, nhưng rõ ràng là kẻ đó không được thông minh cho lắm vì đây là sai lầm hết sức sơ đẳng. - Có lẽ thế ! Anh ta suy nghĩ một lúc rồi bảo tôi: - Cô với tôi cùng tìm, có thể thứ đó có ích. Anh ta mở cửa phòng, tiếng ken két của cái bản lề chắc đã rỉ gần hết nghe thật ghê rợn. Steven dùng cái áo choàng của mình hất hết thứ bụi trong căn phòng ra ngoài cửa rồi đóng chặt cánh cửa lại. Trên mặt sàn bây giờ đã lộ ra một dấu ấn. Nó trông như một cây thánh giá, nhưng lại có màu đỏ và những vệt đen xung quanh. Ở giữa là một cái lỗ nhỏ trông như hình cây thánh giá. Vừa nhìn đến cái lỗ đó, tôi đã nảy ra một ý định. Tôi cầm lấy cây thánh giá mà linh mục Kain đã đưa, ấn nhẹ vào cái lỗ đó. Có tiếng lách cách rồi cây thánh giá chìm sâu xuống dưới sàn. Một mảnh giấy da nhỏ, rách nát bắn lên. Steven chụp lấy và vội vàng đọc những chữ viết trong đó. - ( Hãy đi qua ngọn lửa xanh, ngươi sẽ đến được nơi ngươi cần đến. Hãy để lửa thanh tẩy tâm hồn mi và mi sẽ được đến với). Chán thật, chỗ này bị mất rồi. Anh ta lật mặt sau tờ giấy và thấy một số một nho nhỏ ở góc trái. Steven chán nản nhét mảnh giấy vào trong túi áo và thử nạy mấy tấm ván sàn lên. Quả nhiên, ở dưới đó có một bộ máy nhỏ, và cây thánh giá của tôi đang nằm ở chính giữa. Steven gỡ nó ra và đeo lên cổ tôi. Anh ta nói, vẻ hờ hững:: - Có vẻ cây thánh giá này có một quyền năng bí ẩn. Cô đeo nó để phòng thân nhé. "Chắc chắn cây thánh giá nhỏ kia là chìa khoá khởi động. Nhưng nó có ý nghĩa gì?" Khi lò sưởi đã gần tàn, những mẩu than hồng đã được ủ dưới một lớp tro. Tôi nằm dài trên chiếc ghế, còn Steven thì nằm thẳng xuống sàn, bất kể dơ bẩn. Đột nhiên, có tiếng gõ cửa. Những tiếng cạch...cạch đều đặn như những nhát búa gõ vào tâm trí tôi. Tôi lay Steven dậy, anh ta choàng tỉnh, vớ lấy cây gậy thép rồi từ từ bước ra mở cửa. Anh ta còn chưa kịp nhìn ở ngoài là ai thì một cú đấm mạnh mẽ đã đục một lỗ lớn trên cánh cửa, chui qua đó là một bàn tay thô lở loét, bốc mùi hôi thối trông thật khủng bố. Cái bàn tay đó quờ quạng như cố nắm lấy rồi rầm một tiếng, cánh cửa đã bị kéo văng ra ngoài và hiện trước mặt chúng tôi là một tên khổng lồ có thân người đầy những vết lở loét. Theo bản năng, tôi nhìn vào mặt gã. Thật kinh tởm! Đó không phải là mặt người! Khuôn mặt tên khổng lồ đó béo múp míp, đầy những vết sẹo và vết khâu dọc ngang. Kinh hãi nhất là một mắt và miệng nó đã bị khâu kín lại, chỉ để hở ra một con mắt to thô lố, trắng dã và hình như nó đã lồi hẳn ra ngoài, thao láo nhìn chúng tôi. Tôi cảm thấy có cái gì trào lên trong cổ họng rồi nôn thốc nôn tháo ra sàn nhà. Khi nhìn thấy tên khổng lồ, Steven cũng sững người mất vài giây, rồi anh ta lùi lại vài bước, thủ thế. Tên khổng lồ lở loét rống lên như một con bò rồi lao thẳng về phía Steven ( May quá, nó không để ý đến mình) Steven chọc thẳng cây gậy thép vào bụng tên khổng lồ kia, nhưng chẳng khác nào gãi ngứa cho nó. Bằng một cú đập cực mạnh, con quái vật đó đã hất tung anh lên, rồi dùng một tay nắm lấy chân Steven khiến anh ta bị treo lơ lửng trước miệng nó. Nó từ từ há miệng, một mùi hôi thối nồng nặc lan ra khắp căn phòng, cái miệng nó, eo ơi đỏ lòm và đầy những cái răng trắng ởn, sắc như dao cạo. Tôi thoáng rùng mình khi nghĩ đến cảnh Steven rơi vào trong cái miệng đó. Có lẽ anh ta cũng thấy thế nên đang dùng hết sức, đánh như mưa vào đầu con quái vật. Sau một cú đánh mạnh mẽ, cái mắt còn lại của tên khổng lồ bị đánh bay xuống sàn, kéo theo một mớ dây nhợ lòng thòng bét be máu. Nó còn dãy dụa một lúc mới nằm im. Con quái vật điên lên vì cú đánh của Steven, nó đưa anh ta vào gần miệng hơn và sẵn sàng nhai sống anh ta. Thấy Steven gặp nguy, tôi lao đến và đá mạnh vào bụng tên khổng lồ . Nhưng cũng chắc khác nào đá vào một tảng đá cuội. Đột nhiên, như có một tia chớp loé lên trong đầu tôi. Tôi vội tháo cái dây chuyền trên cổ ra và dùng cây thánh giá đeo trên ấy đâm thẳng vào người con quái vật. Cây thánh giá không có mũi nhọn mà đâm vào người nó ngọt xớt, bất kể lớp da dày cui chắc đạn bắn không thủng. Một tia sáng loé lên từ chỗ đâm, rồi tiếp theo là nhiều tia sáng khác, tên khổng lồ ú ớ vài tiếng rồi đổ gục xuống, thân xác tan thành một bãi bèo nhèo như một đống phân hôi thối. Một điều may mắn nữa là tôi và Steven đều không bị dính cái thứ ấy vì cả hai chúng tôi đã tránh kịp. Tôi cây thánh giá, nó không hề bị dính bẩn, chỉ có điều tượng chúa trên đó đã đen thêm một chút và ngay lúc đó, tôi không có cách nào tẩy sạch đi được. Steven bước đến gần chỗ tôi, huýt sáo theo một điệu gì đó khá vui tai. - Có vẻ cô đã cứu tôi, Feather. Quả thực, lúc đó tôi hơi bị bất ngờ. ...Nhưng dù sao thì cũng cảm ơn. - Vậy là huề nhé. Steven hơi sững người nhưng cũng nhanh chóng đáp lại: - Ừ, huề. ( Câu truyện này có rút ra từ cái truyện hài viết trước, các bạn chỉ cần chú ý đến những chi tiết kinh dị, bỏ qua 60% hài và 10% chưởng Tàu ở trong đó " Chắc cái này hơi khó") Hai chúng tôi nhanh chóng rời khỏi ngôi nhà của vị linh mục, vì nếu chúng tôi ở lại đó thì thế nào cũng bỏ mạng vì mùi thối của cái đống bèo nhèo trong phòng càng lúc càng đầy uy lực. Quả thật, màn sương của cái thị trấn này có ma lực, nó bóp nghẹt thần kinh người ta, nó truyền cái hơi lạnh vào tim phổi, bào mòn sự tỉnh táo và lòng dũng cảm. Nếu không có Steven đi bên cạnh, bây giờ chắc tôi chết hoặc phát điên mất rồi. Trong màn sương lạnh giá và đáng sợ này, bàn tay ấm áp của anh khiến tôi có thêm dũng khí để bước đi trên con đường của mình. Có lẽ sau này... nếu thoát ra khỏi cái thị trấn đáng nguyền rủa này... tôi sẽ... Bây giờ, tôi đã có một vũ khí mới, tôi đã cột cây thánh giá vào một cây gỗ dài chừng một mét và chuyện này đã nâng cao đáng kể sức mạnh của cây thánh giá với bọn quái vật quanh đây. Nhưng không hiểu sao mỗi lần tiêu diệt những con quái vật đơn lẻ chúng tôi gặp trên đường đi, cây thánh giá lại đen hơn một chút. Và quả thật, đôi lúc mệt mỏi, tôi nghe như có tiếng gọi từ một nơi xa xăm.
Những lúc đó, tôi giật mình quay lại đằng sau, chẳng có ai mà thường chỉ là một màn sương dày đặc tựa như cõi âm ty đang mở cửa đón chào. Những lúc đó, tôi cảm thấy như có một thứ mị lực lôi kéo tôi quay đầu lại và chạy ra xa khỏi Steven. Nhưng thường thì tôi kìm lại được vì biết đó là con đường chết. Một lần, khi tôi vừa dùng cây gậy thánh giá của mình tiêu diệt một con quái vật trông như một con thằn lằn có đầy những cái gai quanh người. Lớp da của nó cứng như đá, cây gậy thép của Steven gần như chẳng có tác dụng gì. Tôi chỉ dùng cây gậy thánh giá, đâm vào người nó một phát, thế là nó như biến thành những làn sương và tan vào trong màn sương mù dày đặc xung quanh. Đột nhiên, lúc đó cái mị lực kia trở nên mạnh mẽ lạ thường, nó kéo tôi, bắt tôi chạy về phía sau. Nhưng một bàn tay to lớn, ấm áp đã kéo tôi lại. Cái mị lực đột nhiên biến mất. Trước mặt tôi hiện ra khuôn mặt của Steven, anh ta hỏi tôi: - Cô làm sao vậy? Không muốn sống nữa à? - Có cái gì đó... khiến tôi làm như thế. Anh ta trố mắt nhìn tôi: - Cái gì? - Nó như một thứ tiếng gọi từ nơi xa xăm vậy. Steven nghiêm mặt lại và kéo tôi chạy vào một căn nhà nhỏ gần đó. Như mọi căn nhà khác trong cái thị trấn này, căn nhà này cũng chẳng hề có bóng người nhưng lại có những vệt đen khá lớn trên tường, trên trần và ở khắp trên các thứ đồ vật. Steven nhìn quanh rồi nhận xét: - Phong cách lập dị. Rồi anh ta bắt đầu "thẩm tra" tôi: - Bây giờ cô có thấy gì lạ không? Có thấy tiếng gọi nào nữa không? - Hoàn toàn không. - Thế cô có nhớ đã tiếp xúc với vật nào khả nghi hay một thứ gì đó khả nghi không? - Thứ khả nghi nhất ở đây chính là lớp sương mù và cả tôi và anh đều tiếp xúc với nó đến phát chán rồi còn gì. - Ừ, nhưng điều đó không có nghĩa là lớp sương mù này lại tác động đến cô hơn tôi. - Thế thì chẳng có gì cả. - Không ư? Lúc đó, tôi thực sự chẳng thấy có gì khả nghi, nhưng một lúc sau, tôi nhớ đến sợi dây chuyền. - Sợi dây chuyền của tôi, nó...nó càng lúc càng đen lại. - Đen lại như thế nào? Steven hỏi, giọng hơi hốt hoảng. - Sau mỗi lần tiêu diệt một con quái vật, nó lại đen thêm một ít. Steven giật lấy sợi dây chuyền và ném mạnh nó xuống sàn. Đó là một hành động ngu ngốc. Từ trong bức tượng chúa nhỏ xíu đính trên mặt dây chuyền, một bóng đen vụt ra. Cái cuối cùng tôi thấy là một hàm răng trắng ởn, sắc bén. Đâu đó có tiếng gọi : " Feather! Feather!" Liền sau đó là bóng đêm. Hết phần 1 Phần 2: Sự khởi đầu mới. Chương 1: Khách lạ Martin Gonzalez đang lái chiếc xe của mình, một chiếc Cadilac màu vàng nhạt cũ kĩ, lớp sơn đã bong gần hết ở một số chỗ và bám đầy bụi đất. Anh ta đã đi gần 100 km để đến thị trấn trong tờ quảng cáo du lịch: Silent Hill. Martin lái xe đến gần một tấm biển cũ kĩ nằm ở vệ đường. Anh ta ghé mắt ra và trông thấy dòng chữ : Silent Hill, 10 km Theo như tờ quảng cáo thì đây là một thị trấn nhỏ yên bình bên hồ Toluca. " Cái tên thật kì lạ" Tờ quảng cáo cũng giới thiệu thêm một vài điều về Silent Hill như đó là một nơi rất tuyệt để quên đi những nỗi đau, xoá nhoà quá khứ và sẵn sàng cho một sự khởi đầu mới. Lúc đọc tờ quảng cáo, Martin nghĩ đây là một nơi tuyệt vời để quên đi quá khứ tội lỗi của mình. Nhưng có điều, anh ta không để ý đến một điều: Tờ giấy đã ố vàng và năm ghi trên đó là 1993, trước khi anh ta nhìn thấy nó...12 năm. Đường đến Silent Hill khá tốt và vắng vẻ nên Martin lái với tốc độ cao, gần 100 km/ h. Trong vòng 5 đến 6 phút, anh đã đi đến một thị trấn nhỏ. " Có lẽ chính là đây" Martin lái xe vòng quanh, nhưng không gặp ai cả, thậm chí còn không có cả đèn đường. Martin chán nản định rời khỏi thị trấn thì bất chợt, có ánh đèn leo lét từ trong một ngõ nhỏ. Martin ra khỏi xe và tiến về phía có ánh sáng. Anh đi hết cái ngõ thì gặp một khách sạn nhỏ, khá cũ nát và ánh đèn từ trong đó toả ra. Anh đẩy cửa, đi vào trong. Hoá ra ánh đèn phát ra từ cái đèn dầu cũ kĩ trên tay một ông già có vẻ là chủ khách sạn. Tiếng động cơ xe đã đánh thức ông ta và bây giờ, trước mặt Martin là một ông già trong bộ đồ ngủ sọc ca-rô, một tay giơ cao cây đèn, một tay lăm lăm một khẩu súng săn đã cưa nòng. Martin đưa tay che mắt, ánh sáng mạnh không tốt cho mắt anh. Ông già là người cất tiếng trước: - Cậu là ai? - Ông có thể để thấp cái đèn xuống một chút không? Ông già làm theo. - Tôi... chỉ là một khách du lịch. Tôi thấy một tờ quảng cáo về thị trấn này. Martin móc trong túi quần Jean ra tờ quảng cáo du lịch và đưa nó cho ông lão. Ông ta xem tờ quảng cáo và hạ khẩu súng xuống, nói bằng một giọng khác dễ nghe hơn hẳn lúc nãy ( đó có vẻ là bản năng nghề nghiệp) - Phòng 13, 50 xu một đêm. Cái giá khá rẻ, nhưng có lẽ cũng phù hợp với một cái khách sạn loại này. Martin không hỏi gì thêm rồi nhận lấy chìa khoá từ tay ông lão. Anh nhìn chiếc chìa khoá. Nó bằng đồng, hơi rỉ xanh ở mép nhưng số khắc trên đó vẫn còn rõ. " Số 13? Có vẻ không may mắn !" Martin bước khỏi cầu thang, đập vào mắt anh là một hành lang dài, sâu hun hút và tối om. Có vẻ ông chủ khách sạn không quan tâm đên việc làm ăn. Martin phóng tầm mắt ra xa hơn, trên trần, dưới sàn và trên hai bức tường loang lổ những vệt đen và những điểm đen lốm đốm. Martin e ngại nhìn dưới chân, không biết nếu anh đi trên cái hành lang này thì nó có sụp không đây? May mắn là phòng số 13 nằm ở ngay gần cầu thang về bên phải, chỉ cách một phòng vệ sinh và phòng số 6. Martin cũng không để ý lắm đến điểm này và đi lướt qua nó, đến phòng 13. Anh tra chìa vào ổ khoá và vặn lách cách. " Chó chết, ổ khoá rỉ hết rồi" Nhưng với nhiều cố gắng thì Martin cũng đã mở được cửa phòng. Anh đẩy cửa bước vào, không để ý đến vài cái đầu thò ra từ cửa những căn phòng khác. Chương 2: Căn phòng số 13. Martin nhìn quanh căn phòng, cũng khá sạch sẽ,điện nước đàng hoàng. Là một người khá tiết kiệm, anh ta cảm thấy thật may mắn với giá thuê rẻ mạt ở đây. Nếu ở Chicago thì ít nhất cũng phải 5 đô một đêm. Martin đi rửa mặt, thay quần áo rồi nằm vật ra giường. Anh nằm, hay tay bắt chéo để lên đầu. Anh nhớ lại quá khứ của mình. Năm năm tù giam là một khoảng thời gian quá lớn cho việc đánh vỡ mặt một thằng khốn kiếp, khi Martin ra trại, ở nhà chẳng có ai vui mừng đón anh mà chỉ có nền nhà đầy bụi bặm và một lá thư li hôn trong góc nhà đã bị mối xông. Anh nhớ lại cảm giác lúc đó, cảm giác tuyệt vọng và trống rỗng. Cái cảm giác ấy đã theo đuổi Martin trong suốt 3 năm cho đến khi anh đọc được tờ quảng cáo về Silent Hill. " Hi vọng mình có thể quên" Chợt, dường như có một bóng trắng bay xuyên qua căn phòng. Martin bật dậy, thủ thế. Từ trong cái tủ quần áo kê đầu giường, có tiếng chế giễu: - Karate à? Cũng có dáng đấy. Martin thét lớn: - Ai đó? Ra đây đi. Kẻ ở trong tủ quần áo nói, nhẹ nhàng: - Được rồi. Và một cái gì đó màu trắng, trong suốt đi xuyên qua cánh cửa tủ ra trước mặt Martin. Anh kinh hãi ngã ra sàn. Trước mặt anh, một kẻ mặc cái áo da rách nát dài đến chân, gương mặt buồn bã. Toàn thân hắn trong suốt, lấp lánh. " Thằng xăng pha nhớt" Đùa thôi. " Một con ma" Con ma cười buồn bã, nó hỏi: - Thế nào? Còn muốn xem nữa không? Martin sợ hãi lùi lại, anh không hiểu cái gì đang diễn ra ở đây. Mồ hôi của anh đổ ra như tắm và một nỗi khiếp sợ lạnh lẽo tràn ngập trong tâm trí Martin. Anh hỏi, giọng khản đục: - Ngươi...ngươi là cái gì vậy? Cái bóng trắng trả lời: - Ngươi không thấy sao? Ta là một con ma. - Trên thế giới không có ma. - Nhưng ở dưới thì có. Martin sợ hãi giơ ra cây thánh giá trong túi áo. Con ma nhìn thấy cây thánh giá, nó như điên lên và lao tới, đánh văng cây thánh giá ra khỏi tay anh. Martin đành đứng im chờ chết. Chợt, có tiếng động ngoài hành lang, con ma dỏng tai lên nghe và từ từ biến vào trong cái tủ áo, trước khi biến mất hoàn toàn, nó nói: - Chúng sắp đến đó. Chuẩn bị đi nhé Và biến mất luôn. Martin ngồi bệt xuống sàn, cố trấn an mình. " Chỉ là ảo ảnh, chỉ là ảo ảnh thôi" Nhưng tiếng đập cửa rầm rầm rõ ràng không phải là ảo ảnh. Martin vội nhặt cây thánh giá, đeo lên cổ và bẻ một miếng gỗ sàn. Tiếng gõ cửa không dồn dập như trước mà lại đều đều, như tiếng đồng hồ của thần chết. Martin đứng rình bên cạnh cửa, sẵn sàng tung một cú đập vào kẻ xâm nhập. Nhưng một lúc sau, tiếng gõ cửa thưa dần rồi tắt hẳn, Martin nghe có tiếng giày đinh gõ lộp cộp trên hành lang. Martin thở phào, nghĩ rằng mình đã an toàn. Nhưng sau đó, lại có tiếng chân, nhẹ nhàng tiến đến gần chỗ anh. Martin đổ mồ hôi lạnh, anh lại ra đứng rình bên cạnh cửa. Kẻ bí hiểm đó không vào mà dạo đầu cho sự kinh hoang của Martin bằng một phát súng. Liền sau tiếng súng nổ là hai cái lỗ trên cánh cửa, một cái lỗ suýt nữa đã ở trên người Martin. Anh vụt nhớ lại khẩu súng săn cưa nòng của lão chủ khách sạn. Ít người biết là một khẩu súng săn đã cưa nòng sức công phá còn mạnh hơn một khẩu tiểu liên. Martin đưa tay lên ngực, nắm lấy cây thánh giá và khẽ cầu nguyện. Anh chỉ mong ước được biến khỏi cái thị trấn kinh hoàng này. Có tiếng rắc rắc vang lên từ cái cửa, liền sau đó là một bàn tay mò vào. Martin vội dùng hết sức, đập thật mạnh vào cái bàn tay đó. Nó lúc lắc vài cái rồi rơi phịch xuống sàn, máu tuôn ra be bét. Martin vội bật đèn, nhưng nó không sáng, hiển nhiên là điện đã bị cắt. Anh chửi thầm trong bụng rồi bật cái đèn pin luôn mang bên người. Dưới ánh đèn, thứ máu chảy ra từ cái bàn tay màu...xanh. Martin vội vàng kê những thứ đồ nặng trong phòng vào cánh cửa, rồi chạy vào toa-let. Anh định đập vỡ cái gương để kiếm vài mảnh thuỷ tinh sắc nhọn. Martin nhìn thoáng mình trong gương và anh sững sờ khi thấy trên tấm gương là một khuôn mặt đã biến dạng khủng khiếp như bị tạt axit, trên trán là con số: 13. Anh đập vỡ tấm gương, nhưng trên những mảnh vỡ lớn, khuôn mặt biến dạng đó vẫn hiện ra và ngày càng trở nên kinh hãi. Martin nôn thốc nôn tháo ra sàn nhà. Tiếng đập sầm sầm vào cửa khiến cơn buồn nôn của Martin dừng lại đột ngột. Anh nhanh chóng tạo cho mình một cây giáo bằng cách kết hợp cây gỗ và mảnh thuỷ tinh to nhất. Martin bước ra ngoài. Anh nhìn vào cánh cửa phòng, chốt chặn duy nhất giữa anh với những thứ kinh hãi ngoài kia. Bây giờ, nó đã bị đục thủng vài lỗ lớn và cứ sau mỗi cú đập, nó lại rung lên bần bật, có thể bật ra bất cứ lúc nào. Martin xông tới, đạp văng cánh cửa phòng và xông ra ngoài hành lang, khua loạn xạ cây giáo tự tạo. Anh chạy vắt giò lên cổ đến chỗ cầu thang, đu người xuống và tông thẳng vào cánh cửa khách sạn. Martin may mắn bước qua khỏi cánh cửa trước khi một tiếng súng khô khốc vang lên. Viên đạn bắn hụt càng khiến Martin chạy nhanh hơn. Anh đã ra đến ngoài ngõ. Trong ánh đèn pin, Martin sững người khi nhìn thấy chiếc xe, vật duy nhất có thể giúp anh thoát khỏi nơi này đã bị... đập nát. Nhìn chiếc xe bẹp dúm, biến dạng và xây xước lung tung mà Martin quặn cả bụng. Anh vội chạy đến gần, thò tay vào ghế sau và lấy ra một khẩu Shotgun. Thói quen đem súng theo người của Martin xuất phát sau khi anh ra tù. Kẻ mà anh đánh vỡ mặt là một tên trộm mò vào nhà anh. Chỉ vì không có súng mà Martin bắt buộc phải đánh nhau với tên trộm. Cú đấm của anh khiến hắn ta chết sau đó vài ngày vì xuất huyết não. Quan toà, một kẻ có lẽ đã được đút lót tuyên án anh 5 năm và đồng thời phá vỡ luôn hạnh phúc gia đình anh. Nếu có súng... có lẽ Martin đã dễ dàng vô hiệu hoá tên trộm bằng cách bắn vào chân hắn. Suy nghĩ này đã khiến thói quen mang theo súng của Martin bắt đầu. Martin lấy hộp đạn, bỏ đạn vào, mở chốt an toàn và bỏ hết những viên đạn còn lại vào trong túi áo. " 50 viên, có lẽ sẽ đủ " Việc đầu tiên Martin muốn làm là kiếm đường chuồn khỏi thị trấn Silent Hill, nhưng một lớp sương mù kì lạ đã phủ xuống khiến Martin chỉ có thể nhìn được trong khoảng cách 3 mét xung quanh. Quá khỏi ba mét đó là một màn sương dày đặc. Martin biết mình không thể rời khỏi đây vì anh đã đi qua khá nhiều ngã rẽ trước khi vào cái khách sạn quái quỉ kia gần 2 tiếng trước. Tất nhiên, Martin vẫn nhớ đường, từ cửa vào thị trấn, đi thẳng, rẽ trái, rẽ trái, đi thẳng, rẽ phải rồi lại rẽ phải. Nhưng với màn sương dày đặc này, anh biết những điều đó gần như chẳng có ý nghĩa. " Có lẽ mình phải kiếm một chỗ trốn" Có tiếng chân bước đằng sau Martin, anh quay lại và thấy một người đàn ông cao to đang cầm một cây gỗ khá lớn. Ông ta nhìn chằm chằm vào Martin nhưng màn sương đã ngăn cản anh nhìn rõ khuôn mặt ông ta. Martin tiến đến gần, định chào hỏi vài câu thì thứ nằm trên cổ người đàn ông khiến anh kinh hãi. Thứ đó không thể gọi là cái đầu, nó chằng chịt những vết sẹo, vết vá. Mắt và miệng ông ta có vẻ đã bị khâu lại, và chỗ đáng lẽ là mũi chỉ còn là một cái hốc nhỏ phát ra hơi thở khò khè hôi thối. Và trên chỗ đáng lẽ là tóc, lại xuất hiện những thứ trông như những con giun màu nâu, uốn éo. Một cơn buồn nôn lại trào lên trong cổ họng Martin, anh cố kiềm chế và giơ súng lên, bắn thẳng vào đầu thứ quái thai trước mặt. Viên đạn làm thủng một lỗ lớn trên đầu thứ trước mặt Martin. Nó ngã xuống gây nên một tiếng động khá lớn. Martin nhìn kĩ hơn cái xác trước mặt, những con giun trên đầu nó càng lúc càng to và cái xác càng lúc càng nhỏ lại. Martin hiểu ra, bọn giun đang rút hết da thịt của kẻ này. Anh cầm cái giáo tự tạo đâm loạn vào lũ giun, chúng bục ra và từ thân chúng chảy ra một thứ nước nhờn màu tím tanh tưởi. Martin chạy khỏi chỗ chiếc xe, trên đường chạy anh vấp phải một cái nắp cống và ngã lăn ra đất. Martin lồm cồm bò dậy, mở nắp cống, chui xuống dưới rồi đóng nắp lại. Anh ngồi thu lu dưới cống một lúc, im lặng chờ đợi. Anh chờ một khoảng thời gian lâu không biết bao nhiêu thì nghe có tiếng bước chân rộn rã ở trên mặt đất, kèm theo đó là tiếng người cười nói xôn xao. Tò mò, Martin khẽ kéo nắp cống lên một chút và liếc ra ngoài khiến một vài tia nắng lọt vào trong. Martin ngạc nhiên đến sững cả người khi nhìn khung cảnh bên ngoài. Ánh nắng chan hoà toả khắp nơi, nghĩ chừng có thể ra được, Martin đẩy cái nắp cống lên và trèo ra. Vừa ra khỏi cái cống hôi thối, định kiếm đường chuồn đi thì Martin nghe thấy tiếng: - Đứng yên! Một chiếc xe cảnh sát từ phía tiệm tạp hoá gần đó phóng vù đến trước mặt anh. Một cô gái tóc vàng, mặt khá xinh xắn miệng phì phèo điếu thuốc lá đột ngột chĩa khẩu súng lục vào người Martin, ra hiệu cho anh bỏ khẩu Shotgun xuống và giơ hai tay lên đầu. Martin miễn cưỡng làm theo và tự trấn an mình. " Có lẽ mình đã bị ảo giác, mặt trời thế này, làm gì có thứ gì kinh hãi". Cô gái bước ra từ xe cảnh sát, còng tay Martin lại và kéo anh vào trong xe. Martin định phản ứng nhưng cô ta đã ấn mũi súng sâu hơn vào bụng anh khiến anh không dám làm gì. Cô ta gần như rít lên: - Đứng yên, không tôi buộc lòng phải bắn nát " cái đó" của anh đấy. Martin nghĩ thầm: " Một cảnh sát điển hình đây" và ngoan ngoãn bước vào trong xe. Chương 2: Đêm kinh hoàng Chiếc xe cảnh sát đưa Martin đến một ngôi nhà lớn, cũ kĩ với bức tường gạch đỏ rêu mốc có gắn một cái bảng lớn in dòng chữ màu đen: Sở cảnh sát Silent Hill ( Silent Hill's Police Department) Martin bị giải vào trong một cách tàn nhẫn, bị lột hết quần áo và được thay một bộ áo tù kẻ sọc đen và vàng. " Như một con ong vậy" Cuối cùng, anh bị giải đến một căn phòng xấu xí, không có cửa sổ, tường sơn màu xám xịt. Tại đó, anh bị ấn xuống ghế và bị một chiếc đèn chiếu thẳng vào mặt. Martin đưa tay che mắt, nhưng bị một cảnh sát khoá tay lại. Martin cúi mặt thấp xuống, cũng ổn. Một khuôn mặt già khú, nhăn nheo hiện ra trước mặt Martin. Đó...đó chính là lão chủ khách sạn. Ngạc nhiên, Martin hỏi: - Ông làm gì ở đây? - Tôi là thanh tra Wenx, tôi phụ trách vụ của anh. - Nhưng ông là ông chủ khách sạn. - Anh bị mất trí sao? Một cảnh sát hỏi Martin và nói tiếp: Đây là thanh tra Wenx, giám đốc sở cảnh sát Silent Hill. Martin hỏi: - Thế tôi bị bắt vì tội gì? - Đêm qua, anh đã bắn vào Benie, chủ tiệm tạp hoá. May mà ông ta không chết và bây giờ, hãy nói cho tôi biết lí do tại sao anh lại bắn ông ta? Martin không tin vào tai mình, rõ ràng hôm qua anh bắn một con quái vật hình người và anh còn tận mắt nhìn thấy lỗ hổng lớn trên mặt nó. Chẳng lẽ anh bị ảo giác thật. Martin không chắc lắm, mọi cái đều rất thật. Trong anh bắt đầu thoáng hiện cảm giác mâu thuẫn mơ hồ. Những lời của ông thanh tra cứ như dạo qua đầu Martin, không để lại chút gì. Trong suốt buổi thẩm vẫn, Martin giữ một vẻ lờ đờ, vô hồn và hoàn toàn không trả lời bất kì câu hỏi nào của ông thanh tra. Sau 5 tiếng đồng hồ liên tục, ông ta chán nản và ngoắc tay ra hiệu cho hai cảnh sát phía sau Martin. Họ xốc anh lên, kéo đi và ném vào một phòng giam có chấn song bằng sắt. Martin vẫn giữ vẻ vô hồn đó cho đến khi đêm xuống. Đến đêm, đầu anh bắt đầu những toan tính chạy trốn. Martin ngồi phân tích lại kĩ càng những sự việc đã xảy ra. Rõ ràng con ma là có thật, nó đã đánh văng cây thánh giá trên tay anh xuống còn gì, và còn cái thứ quái thai mà Martin đã bắn nữa, không có một con người nào sống nổi với một vết thương như thế. Chợt, Martin hiểu ra mình đang ở đâu. " Một vùng đất của quỉ dữ" Khi cái bóng đèn cuối cùng vụt tắt, màn đêm bao phủ tất cả và Martin bắt buộc phải nhận thấy rằng, một thứ rêu màu đỏ đang bắt đầu xuất hiện trên các bức tường. Rất nhanh, chúng gần như bao phủ các bức tường, không khí bắt đầu nồng lên mùi ẩm mốc và một màn sương kì quái lại một lần nữa buông xuống, che phủ mọi thứ. Martin sờ lên những chấn song bằng sắt, anh kinh hãi khi thấy chẳng có chấn song nào ở đó cả. Martin chạy khỏi sở cảnh sát, trên đường đi anh giẫm phải những thứ gì đó nghe lạo xạo nhưng Martin không để ý. Khi ra đến bên ngoài, Martin quay đầu lại. Đập vào mắt anh là một căn nhà bị phủ kín bởi một thứ rêu màu đỏ. Cái bảng in dòng chữ nằm chỏng trơ dưới đất, rỉ sét lung tung. Martin lại định chạy đi, nhưng anh chợt nhớ là anh không có cả một con dao nhỏ. Anh chặc lưỡi rồi quay lại sở cảnh sát. Có lẽ lũ quái vật đó vẫn chưa đến đây vì nếu chúng đến thì anh đã tiêu từ nãy chứ không sống được đến bây giờ. Trong sở cảnh sát, Martin để ý kĩ hơn mọi thứ xung quanh, mong tìm được một thứ vũ khí gì đó. Và anh cũng khám phá ra thứ lạo xạo dưới chân anh vừa nãy chính là... những bộ xương người. Cái cảm giác buồn nôn đáng ghét lại trào lên, Martin cố kìm nó xuống và tiếp tục lần mò trong bóng đêm. Anh vớ được một cây đèn pin và thử bật nó lên. Lần thứ nhất, không được. Lần thứ hai, cũng không được. Martin chán ghét ném cái đèn xuống sàn. Ơn chúa, nó đã sáng trở lại. " Thế mà người ta bảo bạo lực không có tác dụng" Ánh sáng của cây đèn pin soi rọi một khoảng không gian khá rộng xung quanh. Thật kinh hãi, trong căn phòng là những bộ hài cốt nằm chỏng trơ khắp mọi nơi, trên bàn, dưới đất, trên ghế và một bộ hài cốt còn bị cắm trên cây cột chống bằng đá đã gẫy. Martin lục lọi trong những bộ hài cốt và tìm thấy vài thứ hữu ích: Một con dao nhỏ, một cái bật lửa và một cây thánh giá nhỏ. Martin chặc lưỡi, như thế vẫn chưa đủ. Anh biết là sở cảnh sát nào cũng có kho để cất giữ vũ khí, và với tình cảnh bây giờ của Martin, một khẩu súng thôi cũng giúp anh rất nhiều. Martin đi sâu hơn và lục lọi khắp nơi, nhưng vẫn chưa tìm thấy cái kho khốn kiếp đó. Cuối cùng, nhờ nghe thấy một tiếng động lạ ở một chỗ rẽ mà Martin đã tìm ra được kho vũ khí. Martin bỗng thấy những thứ gì đó trông như những con mắt khổng lồ, màu đỏ, có lông tơ mịn bao quanh đang bay lượn. Chúng nhìn vào anh, Martin chợt thấy người đờ đẫn, nhưng vẫn cố bước đi được. Anh cố đi đến cuối hành lang. Nhưng càng lúc bước chân anh càng nặng nề, giống như anh đang bị hoá đá dần vậy. Bằng một cố gắng tuyệt vọng, Martin đã đi được đến cuối hành lang. Anh thò tay định vặn cửa nhưng... " Khốn kiếp, rỉ hết rồi" Cánh cửa đã bị rỉ đến mức không thể mở ra. Martin quay lại, những con mắt vẫn bay lượn và nhìn chằm chằm vào anh. Bằng cái nhìn tuyệt vọng, Martin cố mở mắt nhìn lại cõi đời lần cuối. Một chút ý niệm ham sống mãnh liệt của ai đó đã đánh thức con ma trong tủ quần áo. Nó nhanh chóng xác định ra vị trí của kẻ phát ra ý niệm đó và bay hết tốc lực đến chỗ đó. Nó chẳng lạ gì cái thị trấn này, mười năm, đó là khoảng thời gian quá đủ để nó thông thuộc từng ngõ ngách. Chỉ có những chỗ được bảo vệ bằng quyền lực của tà ma thì nó không vào được, dù nó là một con ma. Nhưng nó mà một con ma tốt, nên không làm sao qua được phong ấn của quỉ. May cho Martin, sở cảnh sát không phải là một nơi bị phong ấn.
Con ma tìm thấy Martin đang bị tấn công bởi những con mắt bay lượn. Nó xông vào, đánh tan hết những con mắt và bay lơ lửng trước mặt anh. Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, cuối cùng, Martin cũng tỉnh lại. Anh nhìn thấy con ma đang lơ lửng trước mắt và những con mắt còn đẫm máu nằm trên nền gạch đã hoen ố. Rất nhanh, anh biết con ma này đã cứu mình. Bằng một giọng nhát gừng, Martin cảm ơn nó: - Dù ngươi... là gì đi nữa thì cũng cảm ơn. Con ma không nói gì, nó nhìn anh một lúc rồi biến mất. Martin đứng dậy, anh nhận thấy cánh cửa vào kho vũ khí đã được mở. Có lẽ con ma đó đã làm việc này trong khi anh đang hôn mê. Martin vào trong kho và kiếm được nhiều vũ khí. Phải mất gần một tiếng để sắp xếp lại, bây giờ thì " mình trông chẳng khác gì kẻ huỷ diệt". Thực vậy, với hai khẩu súng lục hai bên hông, một thanh kiếm Nhật sau lưng, hai tay nắm chắc hai khẩu tiểu liên, quanh người quấn nhiều băng đạn và lựu đạn cộng thêm kính nhìn ban đêm có chức năng dò tia hồng ngoại, đèn pin và vài thứ lương khô. Martin đã sẵn sàng chiến đấu để thoát khỏi cái thị trấn này. " Cái vụ trang bị là do tui rất ức chế trước cảnh nhân vật luôn luôn thiếu trang bị để xông lên liều chiến với lũ ma, nhưng có lẽ sẽ thêm vài yếu tố huyền bí vào chứ không thì từ game kinh dị thành game bắn súng như SSam thì chít" Martin bước ra ngoài, chào đón anh là một con chó khá to, lông đen bóng. Thoạt đầu, anh cứ tưởng nó là một con cho đi lạc, nhưng khi nó nhìn anh, Martin thoáng thấy cặp mắt đỏ ngầu của nó và cái lưỡi dài một cách vô lý cứ nhễu nước miếng xuống đường thì... Đoàng! Đoàng! Đoàng! Ba phát súng khô khốc vang lên, con chó nằm vật ra đất, giãy giụa một lúc rồi nằm im luôn. Martin chạy đến cổng của thị trấn mà không gặp trở ngại gì, nhưng trước mặt anh, không phải là một cái cổng như lúc trước anh đi vào mà là một vực thẳm sâu hun hút, tử khí bốc lên dày đặc. Martin đành quay lại. Anh giở tấm bản đồ ố vàng mà anh tìm thấy trong sở cảnh sát ra, thị trấn có hai lối vào. Một lối đã trở thành vực sâu, còn một lối là đi xuyên qua một khu rừng thưa, còn lại thì toàn là rừng rậm mà Martin không đời nào muốn vào đó. Bỗng, con ma trong cái tủ quần áo lại hiện ra, vẫn trong suốt, rách rưới và sáng lung linh trong ánh đèn, nó nói với Martin: - Muốn chạy khỏi thị trấn phải không? - Đúng, ngươi biết đường à? - Chỉ có một cách là tiêu diệt con quỉ, lời nguyền sẽ được giải tạm thời, cuộc sống lại bắt đầu và ngươi có thể thoát ra. - Con quỉ? quỉ nào? - Con quỉ kết tinh của những lời nguyền rủa lên mảnh đất này. Ta đã nghĩ là ta có thể tiêu diệt nó, nhưng mà... - Ngươi thua phải không? - Còn hơn thế, linh hồn ta bị mắc kẹt ở đây, mãi mãi không được siêu thoát nếu như không tiêu diệt được con quỉ đó hoàn toàn. Nếu như trước đây độ 2 ngày, có một con ma hiện ra và nói với Martin về những điều này, anh chỉ đơn giản cho là mình đã bị ảo giác. Nhưng những điều đã xảy ra khiến Martin phải có một cái nhìn khác hơn về tất cả mọi chuyện. Anh đề nghị: - Tại sao chúng ta không ngồi nói chuyện một lát nhỉ? - Được thôi. Hai người, không một người và một ma leo lên một chỗ đất cao, Martin gầy một đống lửa và ngồi xuống nghe con ma kể lại chuyện của nó. - Ta là Stain Makas, gia tộc của ta đã từng một thời sống ở mảnh đất này và cũng là gia tộc đầu tiên rời khỏi đây. Ông cố của ta, Mikha Makas là người đầu tiên tiêu diệt con quỉ, nhưng chỉ là tạm thời. Sau đó thì có vài lần, nhưng đều là người khác tiêu diệt. Cách đây hơn 20 năm, cha ta trong một chuyến đi khảo cổ ở địa phận của người da đỏ, đã khai quật được một thánh vật linh thiêng, đó là Cây gậy linh hồn ( Staff of Soul). Nó là then chốt cho nghi lễ thanh tẩy. Cách đây 10 năm, ta đến đây và gặp một cô gái tên là Feather, ta đã nghĩ là cô ta có thể giúp ta thực hiện nghi lễ thanh tẩy, nhưng con quỉ đã ám cô ta và biến thân xác cô ta thành nơi trú ẩn của mình. Nghi lễ thanh tẩy trở nên vô tác dụng, sức mạnh của nó bị đẩy ngược lại khiến linh hồn ta bị tách khỏi thể xác và bị mắc kẹt ở đây, trong cái thị trấn đáng nguyền rủa này. - Vậy làm sao để tiêu diệt con quỉ? Tiêu diệt cả cô gái và nó luôn à? - Đó không phải là cách hay. Ngươi thấy đó, những thứ ngươi đã giết chỉ là bọn cấp thấp. Với bọn cấp cao hơn, súng đạn gần như không có tác dụng, chỉ có những sức mạnh huyền bí mới giúp được ngươi. Trong mười năm ở đây, ta đã nghiên cứu rất nhiều và phát hiện ra rằng nghi lễ thanh tẩy cần một thứ nữa ngoài 4 thánh vật và Cây gậy linh hồn. - Thứ gì? - Người da đỏ ở vùng đất cha ta tìm thấy Cây gậy linh hồn gọi đó là Stewakak. Nghĩa là ánh sáng từ một nơi rất cao, theo Thiên chúa giáo thì đó là ánh sáng thiên đường ( Light of Heaven). Nếu có nó, nghi lễ thanh tẩy sẽ phát huy hết sức mạnh và đánh tan những lời nguyền tồn tại trong cái thị trấn này hàng thế kỉ nay. - Vậy làm sao để tiêu diệt con quỉ? Martin hỏi với vẻ sốt sắng. Con ma, hay linh hồn mắc kẹt của Stain ( Steven) tỏ ra thất vọng thấy rõ, nó hỏi: - Thế ngươi không có ý tiêu diệt hoàn toàn lời nguyền sao? - Tôi đâu có điên, tôi chỉ muốn thoát khỏi đây thật nhanh thôi. - Nhưng... nếu ngươi chỉ muốn thoát ra thì ta sẽ không chỉ đường cho ngươi. Nếu có sự giúp đỡ của ta, đảm bảo ngươi sẽ tốn rất ít thời gian. Còn không... ngươi thấy vừa nãy rồi đó... Sau câu nói lấp lửng, con ma nhìn chằm chằm vào Martin với vẻ gian thương hiếm thấy. Martin cũng thấy là mình phải có sự giúp đỡ của con ma. Nhưng nhìn ánh mắt gian thương của nó, anh thấy hơi lo trong ruột. Nhưng dù sao thì... Sau một vài phút suy nghĩ của Martin, hợp đồng đã được kí kết. Martin giúp linh hồn của Stain hay Steven tìm lại được thân xác, thanh tẩy lời nguyền và nó sẽ giúp anh thoát khỏi Silent Hill. Sau khi kí hợp đồng, Martin hỏi: - Này, ma, ta gọi ngươi là gì? - Stain hoặc Steven cũng được. - Được, vậy ta gọi ngươi là Stain. - O.K Martin và Stain cùng rời khỏi sở cảnh sát. Họ nhắm tới một đích đến là bệnh viện BrookHaven. Chương 3:Bệnh viện BrookHaven. Trên đường đi, Martin hỏi Stain: - Này, tại sao ngươi không tự làm những việc đó? - Có nhiều thứ ta không thể chạm vào hay cầm nắm. Dù sao ta cũng là một con ma. - Thế sau khi chúng ta kết thúc chuyện này, ngươi sẽ trở thành người hả? - Không chắc lắm, khi thể xác xa rời linh hồn quá lâu thì mối liên hệ sẽ dần mất đi. -... Martin chạy chầm chậm theo một con đường nhỏ, màn sương càng lúc càng trở nên dày đặc khiến anh không thể nhìn quá 2 m dù có cái đèn pin. Đến lúc này, Martin mới thấy mình đã quyết định đúng. Không dưới chục lần, con ma dùng năng lực của nó, dò ra vị trí những thứ quái vật đi lang thang gần Martin, và anh chỉ việc bắn hoặc chém. Một lúc lâu sau khi tiêu diệt một tên khổng lồ, giống với loại mà Stain đã từng tiêu diệt, họ đã đến bệnh viện BrookHaven. Bệnh viện BrookHaven hiện ra như một toà nhà hắc ám, những bức tường đen xỉn, hàng rào nghiêng ngả, những ô cửa sổ trống không. Trông cái bệnh viện này hệt như một con quái vật khổng lồ có nhiều mắt. Nó đã thay đổi nhiều từ sau lần cuối cùng con quỉ được tổ chức The Order gọi là vị chúa bị tiêu diệt. Vừa bước vào phạm vi bệnh viện, Martin đã cảm thấy ớn lạnh, sức lực của anh cứ như đang bị rút đi. Con ma Stain cũng nhận thấy, nó liền bảo Martin đi ra khỏi phạm vi bệnh viện. Rất nhanh chóng, sức lực của Martin đã tỉnh lại. Con ma theo thói quen gãi gãi cái đầu của nó khiến cánh tay chui hẳn vào trong. Nó sực nhớ ra. - Ta quên mất, người mà vào đây sẽ bị hút sinh lực, ngươi cần kiếm một thứ để vào đây. - Thứ gì? Martin hỏi sẵng - Một thanh kiếm, một thanh kiếm bằng bạc... . Nó chỉ nhỏ bằng bàn tay thôi. - Ngươi biết chỗ chứ? - Biết. Đi theo ta. Con ma bay đi khá nhanh khiến Martin chạy theo muốn hụt hơi. Cuối cùng, họ đến một căn chòi nhỏ, đổ nát. Con ma chỉ cho Martin một cái nắp hầm, anh lật nắp lên và nhìn thấy một cầu thang bằng đá dẫn xuống lòng đất. Martin đi xuống khá sâu, hiện ra trước mắt anh là một thánh đường dưới lòng đất. Khắp các bức tường, treo đầy những cây thánh giá và trên sàn la liệt những bức tượng chúa Jesus. Sức mạnh của con quỉ có lẽ vẫn chưa lan được đến đây. Ở giữa thánh đường là một bức tượng chúa bằng cẩm thạch, không tì vết. Con ma Stain nói thầm: - Ở chỗ bức tượng chúa to nhất ấy. Martin đến gần bức tượng, từ đâu đó có tiếng nổ rồi một viên đạn găm xuống nền gạch sát chân anh. Rồi tiếp theo là tiếng thét của một người phụ nữ : - Đứng yên! Martin quay đầu lại nhìn con ma, nó nói một cách buồn bã: - Rất tiếc, ngươi phải trải qua thử thách, không có chọn lựa đâu.