Thêm nào thêm nào Người ta nói gì ở các đám tang Thật ngạc nhiên là trên đời này người ta sưu tập không thiếu thứ gì, nào tem, nào bướm, rồi thì bưu thiếp cũ,... Tất cả những cái đó đã trở thành hiện tượng bình thường đến nỗi chẳng còn ai ngạc nhiên về những bộ sưu tập như thế. Bản thân tôi không thuộc loại người này, nhưng tôi quen cũng khá nhiều các nhà sưu tập. Bây giờ tôi kể cho các bạn nghe về người có bộ sưu tập độc đáo - phải nói là có một không hai trên đời này. Nhà sưu tập ấy đã có tuổi, trước kia làm giáo viên, nay đã nghỉ hưu. Năm nay ông ta có lẽ cũng ngoài bảy mươi, và theo đuổi cái bộ sưu tập ấy cũng hơn 40 năm rồi. Cái thú của ông ta là, đem máy ghi âm đến những đám tang, và ghi lại những chuyện người ta nói với nhau ở đó, tất nhiên không để ai biết. Vậy là ông ấy đã thu thập được, chắc cũng phải đến hàng ngàn cuộn băng như thế. Gần như ngày nào cũng vậy, ông đều đi dự 1 hay 2 đám tang nào đó, vất vả y như người làm việc vậy. Mỗi sáng tỉnh dậy ông đều mở ngay báo ra xem những tin cáo phó, và lựa chọn nơi mà mình sẽ đến. Ông ta không quan tâm là ngày hôm ấy ngươi ta sẽ chôn cất một chính khách quan trọng hay chỉ là người nông dân không tên tuổi. Tất nhiên, trông số những cuộn băng của ông cũng có cả những người nổi tiếng. Tôi tin là bộ sưu tập của ông ta là duy nhất trên thế giới. Tiếc là tôi chỉ được nghe một số băng, thật thú vị biết chừng nào khi nghe những câu chuyện như vậy, những chuyện khiến ta phải suy nghĩ về tính cách con người. Tôi quyết định ghi ra đây cho các bạn một trong số các cuộn băng và tôi mượn được của nhà sưu tập. Vậy thì chúng ta hãy xem người ta nói gì ở các đám tang... ------------------------------------------------------------------------------ -- Trời đất ạ ! Thời tiết tệ quá, mưa thối cả đất cát ra ! -- Mưa không đã may, đây lại còn rét bỏ mẹ nữa chứ ! -- Ông bạn đáng kính của chúng ta quả là khéo chọn thời tiết để chôn mình ! -- Hí hí hí ! -- Thánh Ala biết rõ, ông ấy chủ tâm chọn ngày này đấy ! Thật đúng là trêu tức chúng ta, vừa mưa vừa rét... -- Mà sáng nay trời đẹp lắm cơ, vừa đến nghĩa trang là trời đổ mưa ngay ! -- Phải, không biết ông ta còn chơi xỏ bọn mình cái gì nữa đây ! -- May mà ông lại mang theo ô nhỉ . -- Tất nhiên, tôi là bạn lâu năm của ông ấy mà. Đã bao lần ông ấy lừa tôi rồi nên tôi phải đề phòng. Ngay cả khi ông ấy không chết tôi vẫn mang theo ô, để phòng xa !... ( Tiếng cười ngày một to hơn...) -- Đừng nói thế ! Ông ấy vẫn thương chúng ta đấy thôi. Nếu ông ấy chết đúng hôm có bão tuyết hay lũ quét thì sao ?! -- Đừng tưởng bở, đấy là ông ấy lo cho bản thân đấy thôi. Nếu là hôm bão tuyết thì chắc chẳng có ai đi đưa đám... Tôi thì nhất định tôi không đi ! -- Ông nói phải đấy. Sáng nay thức dậy tôi thấy toàn thân mỏi nhừ. Vậy mà vợ tôi bảo tôi chuẩn bị đi đưa đám ngay. Tang với tiếc gì ?! Có khi đám tang của chính tôi chưa chắc tôi đã đi ! Vậy mà bây giờ tôi lại ở đây... ( Lại có tiếng cười... ) -- Ông chịu khó thật đấy. -- Chuyện ! Tôi ngại là ngại gia đình ông ta. Chả nhẽ lại để người ta bảo : " Bạn thân mà không đi đưa tang ! ". -- Chứ còn gì nữa. Anh xem con rể của ông ta xem, mắt cứ như đèn pha quét vào đám đông, để xem ai đến ai không đến ! -- Đâu chỉ con rể, anh nhìn bà vợ ông ta kia kìa. Cầm khăn giả bộ lau nước mắt, nhưng mắt thì đang săm soi các hàng chữ trên vòng hoa để xem ai gửi đến ! -- Lúc này mà họ còn nghĩ vậy được, thật không hiểu nổi... -- Lạnh quá ! Khéo cảm lạnh mất. Sau khi khấn xong tôi có thể chuồn khỏi đây một cách thanh thản. -- Tôi cũng thế, vào nhà thờ xong có lẽ tôi cũng phải chuồn thôi... ------------------------------------------------------------------------------- ------------------------------------------------------------------------------- -- Này bà ơi, bà đã xem cái phim đang chiếu ở rạp kia không ? -- Xem rồi, chả hiểu nó nói cái gì ! -- Thế à, vậy mà báo chí tâng bốc lên tận giời ! -- Nhưng tôi lại thích ! -- Hình như phim Ý thì phải ? -- Không, phim Mĩ đấy ! Có điều người Mĩ quay phim ở Ý ! -- Tôi định đi xem hôm nay đây. Nhưng đã đến đây tiện đường tạt vào đám tang một tí. Đưa đám ông ta đến trưa xong thì ra xem phim ! -- Thế thì chờ tôi nữa, tôi đến chia buồn với vợ con ông ta đây. Xong chúng ta cùng đi... -------------------------------------------------------------------------------- -------------------------------------------------------------------------------- -- Ông biết lão ta để gia tài cho ai chưa ? -- Chắc là thằng con trưởng... -- Chà ! Số nó đỏ thật !... -- Có gì mà may. Bà vợ lão ấy mới thật là may mắn. -- Vì sao cơ ? -- À, bây giờ bà ta đã thoát nợ. Bà ta phải chịu đựng thằng cha này hơn 30 năm rồi ! -------------------------------------------------------------------------------- --------------------------------------------------------------------------------- -- Anh biết không, hắn ta còn nợ tôi một khoản lớn. Hắn bảo ngày kia sẽ trả, thế mà hôm nay đã " tử " rồi ! -- Thế thì anh đòi những người thừa kế ấy... -- Nhưng phải có giấy biên nhận đấy, anh có không ? <một giọng khác xen vào -- Không, hắn vay bằng lời thôi, chẳng giấy tờ gì cả. -- Thế thì anh " toi " rồi ! -- Chết mẹ ! Thằng khốn kiếp ấy nó thoát nợ rồi ! --------------------------------------------------------------------------------- ---------------------------------------------------------------------------------- -- Cầu thánh Ala, vậy là ông bạn thân mến của chúng ta đã qua đời ! -- Anh thân với ông ấy lắm à ? Ông ấy cũng tốt đấy chứ. -- Thì có ai bảo ông ấy là kẻ xấu đâu. Chỉ phải cái háo sắc ! Ôi anh không biết đâu, các bà các cô cùng cơ quan với ông ta cô nào cũng " bị " hết ! Anh thấy cô tóc vàng kia không, chồng cô ta phát hiện ra đôi này đang " họp " lúc giữa trưa trong phòng riêng của giám đốc! Anh ta đuổi ông này chạy khắp phòng, đến nỗi ông này phải trốn chặt trong cái tủ tài liệu ghi " Xảy ra hoả hoạn phải cứu cái tủ này trước tiên ", thế mới thoát đấy ! -- @%$#%&^$^$$%#$$@#@$# ! -- Nghĩa là sao ? -- Không nên nói xấu về người đã chết ! -- Hừ ! Lúc còn sống nói thì bảo đơm đặt bịa chuyện, chết rồi nói thì bảo có tội, vậy thì nói lúc nào đây ? --------------------------------------------------------------------------------- ................................... Cuộn băng đến đây là hết. Bạn biết những gì người ta thường nói ở các đám tang rồi chứ.... Có lần tôi hỏi ông giáo già ấy tại sao ông lại sưu tập mấy cuộn băng này.... Ông ấy thở dài và trả lời : -- À, tôi làm thế cũng vì bản thân tôi thôi. Tôi nghe đi nghe lại chúng, rồi nghĩ làm sao để khi mình chết đi không bị giống như bất kì cuộn băng nào nữa. Và tôi đã nghĩ ra, tôi sẽ tự mình đi tới ngôi mộ, tự đào huyệt chôn mình, nằm đấy trút hơi thở cuối cùng. Đó là mong ước cuối cùng của đời tôi. Cái chết đẹp nhất là cái chết không mang lại cho ai lo lắng, phiền muộn,... Thú thực là tôi cũng chưa hiểu hết những lời này của ông ấy... -- Anh có biết tôi rút ra được chân lý nào trong những cuốn băng kia không ? -- Chân lý nào ? -- Con người ta chết trong cô đơn. .......... Đã lâu tôi không gặp ông giáo già ấy nữa, và đột nhiên vừa rồi, trên trang của một tờ báo tôi thấy ảnh ông. Tấm ảnh được in ở mục Tìm người nhà, bên dưới có mấy dòng chữ : -- " Thông báo tìm người nhà. Một ông giáo già... bỏ nhà đi từ mười hôm nay không thấy về ! " THE END +++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ Một đêm khủng khiếp Làm sao tôi có thể ngờ được rằng lại có ngày mình phải hầu toà bởi các Quốc Vương và Hoàng Đế. Các bạn có lẽ đã nghe nói về Hoàng đế Ai Cập Faruk, người đã bị chính thần dân của mình đuổi khỏi vương quốc. Bà vợ của quốc vương không sinh được cho ông những đứa con trai, thế là bà bị ông ruồng bỏ. Và quốc vương Iran phế truất hoàng hậu của mình cũng vì lí do như vậy. Nhân chuyện đó tôi bèn viết một bài châm biếm về các số phận của các bà hoàng, đôi khi cũng hẩm hiu như thế nào. Vì tôi chẳng còn viết về đề tài nào được nữa. Nếu viết về những vấn đề trong nước thì không được rồi, còn nếu viết về những đồng bào của tôi thì chắn chắn chẳng bao giờ được in ! Tôi mà viết những gì đại loại thế cũng sẽ được mời ra toà ngay ! Chính vì vậy tôi đành viết về các hoàng hậu, quận chúa nước khác. Ai ngờ được, cả hai bà hoàng hậu đều đâm đơn kiện tôi ra toà ! Các vị đại sứ của họ ở Ăngcara gửi công hàm cho Bộ Ngoại Giao nước tôi, rằng họ cực lực phản đối, tuyên bố bài báo của tôi có thể là nguyên nhân khiến mối quan hệ giữa hai nước xấu đi. Thế là vụ việc được khởi tố, và tôi bị đưa ra toà xét xử. - Anh đã xúc phạm đến Quốc Vương và Hoàng Hậu ! - Không ! Tôi không xúc phạm ! - Anh xúc phạm ! - Tôi không... Chúng tôi mặc cả với nhau rất lâu tại toà, nhưng cuối cùng tôi đành chấp nhận 6 tháng tù. Tôi rất muốn biết người dân Ai Cập có hay tin tôi bị ngồi tù vì cựu hoàng đế của họ không... Câu chuyện tôi kể cho các bạn dưới đây xảy ra vào thời gian tôi bị ngồi tù đó. Tình cảnh trong tù của tôi thật là bi đát. Dù xoay sở thế nào tôi cũng không có nổi một xu, không có ai đến thăm và gửi quà cho tôi cả. Nhưng bị tù như tôi người ta chỉ giễu cợt, thậm chí có người ghen tức vì tôi chỉ bị có 6 tháng : - Sáu tháng ! Có thế mà cũng ca cẩm ! Anh cứ xoay người sang trái, rồi xoay sang phải là hết 6 tháng ngay ! Mà đúng thế thật ! Vì khi ngồi tù, mỗi lần muốn xoay mình anh sẽ làm thật chậm rãi. Quay sang phải là mùa hè, sang trái đã là mùa đông. Bởi 4 mùa trong tù còn có thể trôi qua theo cách nào khác được nữa ? Mọi chuyện kể ra cũng không đến nỗi tệ quá, duy chỉ có điều là tôi không có tiền mua chè và thuốc lá. Thỉnh thoảng Hội Chữ Thập Đỏ cũng vào phân phát thức ăn, và anh chỉ việc cầm thìa chạy theo anh Chữ Thập Đỏ. Nhưng ở ngoài vợ con tôi đang đói, Chữ thập đỏ không thể cứu trợ họ được. Tôi tự thầm trách mình : " Đúng là đáng đời, lão già ngu ngốc, tự dưng dính đến mấy ông hoàng, bà chúa ! ". Bỗng tôi nghe được tin : nếu tôi xin lỗi người ta sẽ trả tự do cho tôi. Tôi suy nghĩ : " Không ! Chuyện đã đến mức này thì cứ mặc kệ, tôi sẽ không xin lỗi gì hết ! ". Thế là tôi cương quyết ngồi tù đến hết thời hạn. Đấy, các bạn thấy chưa, tôi dũng cảm kiên cường thế đấy ! Nhưng mà, chà ! Thời buổi này người ta đâu có coi lòng dũng cảm ra cái quái gì ! Thế là tôi phải tìm cách làm việc, phải viết báo, rồi gửi người quen đến các tạp chí. Các bài báo của tôi không kí tên, nhưng qua giọng văn người ta vẫn nhận ra tác giả là tôi. Thế nên một hôm ông cai ngục cho gọi tôi đến. Ông ta là người tốt, đã có 2 đứa con, chúng đang đi học tại trường trung cấp... Ông ta bảo các bài báo của tôi có thể làm ông ta bị liên lụy, có thể ông sẽ bị chuyển về một tỉnh lẻ, và như thế việc học hành của mấy đứa con sẽ bị dở dang... - Anh hãy thương mấy đứa con tôi ! Tôi xin anh ! Lạy thánh Ala ! Tôi biết thương con ai đây : con tôi hay con ông cai ngục ? Thôi được, tôi sẽ thương mấy đứa con ông ấy vậy, nhưng còn mấy đứa con tôi thì ai thương đây ? Phải thú thật với các bạn rằng tôi vẫn phải thương mấy đứa con tôi trước ! Vì thế tôi vẫn tiếp tục viết. Người ta bắt đầu tìm cách ngăn chặn các mối liên hệ của tôi với bên ngoài. Nhưng ngăn cách mấy thì những bài báo của tôi vẫn tiếp tục xuất hiện. Các vị sếp toà, thanh tra, tất nhiên bắt đầu điều tra. Có một ông cảnh sát đến gặp tôi, và hỏi tôi làm thế nào chuyển được các bài báo ra ngoài. Tôi bàn hỏi lại ông ta, làm thế nào mà dao găm và hêrôin vẫn tuồn được vào trong tù ? Bởi nếu đám tù nhân có cách nhận được vũ khí và ma tuý từ ngoài vào thì tôi cũng có cách chuyển các bài báo ra ngoài. Ông cảnh sát cười rất hồn nhiên, còn tôi thì bị chuyển vào biệt khám ngay hôm ấy ! Người ra nhốt riêng tôi vào một buồng, chắc là để ngăn chặn các mối liên hệ của tôi. Họ chỉ cho phép tôi ra ngoài vào những ngày thăm viếng, sau đó lại khoá chặt phòng giam lại. Với lại, chả mấy ai đến thăm tôi, mà có thăm thì cũng toàn đến tay không. Mà các bạn cũng biết đấy, cả ngày thui thủi không có người nói chuyện thì chán đến chừng nào. Nhất là với những người thích nói chuyện như tôi thì thật là địa ngục. Suốt ngày đi đi lại lại trong buồng, xin ra ngoài đi vệ sinh, rồi bị nhốt trở lại... Tôi thử bắt chuyện với viên cai ngục nhưng hắn không trả lời. Hắn cứ im lặng quan sát buồng giam, cài then sắt kêu loảng xoảng rồi bỏ đi. Tôi đến chết vì cô đơn mất, giá người ra đưa thêm 1 người vào ở chung, cho dù là một tên ăn thịt người cũng được, miễn là có người để nói dăm ba câu. Tôi phải sống như thế đúng 5 tháng, còn 1 tháng nữa là mãn hạn. Đúng ngày đó tôi có người đến thăm. Anh ta mang cho tôi không biết bao nhiêu thứ : nào thuốc lá, nào nho, nào dưa hấu, dưa bở, xúc xích, pho mát, mứt hoa quả,... Căn phòng của tôi bỗng chốc biến thành cửa hàng thực phẩm. Tôi chén một bữa thoả thích, rồi nhét làn thức ăn vào gầm giường, khoan khoái nghĩ thầm chỗ thức ăn đấy cũng đủ cho tôi cả tháng. Bây giờ chỉ cần có người để nói chuyện... Đêm đến. Trong buồng bắt đầu lạnh. Tôi ngồi xuống tấm phản, choàng chăn dạ lên vai và bắt đầu làm thơ. Bỗng có tiếng khoá kêu lách cách, tiếng cửa sắt mở rin rít, rồi có 2 người bước vào. Viên cai ngục buông thõng một câu : - Tên này sẽ ở đây ! < nói rồi hắn bỏ đi luôn Vậy là cuối cùng tôi không phải sống một mình ! Thật hạnh phúc quá ! - Mời anh ngồi ! < tôi nói và bắt đầu quan sát gã mới đến Trời ơi ! Hắn mới khủng khiếp làm sao ! Ngắn ngủn, béo mập, trông như người vuông, lúc hắn đi người cứ lắc lư như con bò vừa ăn no. Hắn hoàn toàn không có cổ, cái đầu vuông như mọc thẳng ra từ thân người. Cặp mắt ti hí của hắn đảo đi đảo lại, rồi nhìn chằm chằm vào người tôi. - Cầu thánh Ala ! < giọng hắn ồm ồm, rè rè " Lại trời ! May quá ! Hắn biết nói, nghĩa là dù sao vẫn là người ! " - Ngồi đi, < tôi mời hắn lần nữa > Thế bạn bị vào đây vì tội gì vậy ? - Tớ " thịt " một thằng lợn ! < hắn đáp, nhìn tôi với ánh mắt khiến tôi gai hết người - Thế ... tên... tên bạn là g..gì ? < tôi lắp bắp Hắn đáp cụt ngủn : - Benlin Tatgi. - Đừng buồn, ông Tatgi ! - Đừng gọi tớ là " ông ", tớ cáu đấy ! - Thôi được, anh Tatgi ! - Đừng gọi tớ là " anh ", tớ điên tiết lên đấy ! - Thế chuyện xảy ra ở đâu ? < tôi cố đổi đề tài câu chuyện - Ở nhà thương điên... " Càng ngày càng gay go hơn... " - Tôi nghĩ thầm, bắt đầu thấy lạnh xương sống. - Vào thời gian nào vậy ? - Cũng một đêm thế này... < hắn ra vẻ nhớ lại > Tớ bóp cổ thằng đó, thế là bị tóm vào đây. - Ai - ai - ai ... ! < tôi buột miệng kêu lên - " Ai - ai - ai " cái gì ?... < hắn lại nhìn tôi - À không, ấy là tớ muốn nói bạn làm thế là tốt, cầu thánh Ala cho cậu lúc nào cũng gặp may ! Thú thực tôi chưa bao giờ muốn làm bạn với một kẻ giết người như hắn. Tôi nghĩ thầm : " Chết mình rồi, làm thế nào cho hắn vui vẻ lên đây ? " : - Nhưng nguyên nhân là tại làm sao ? - Hôm ở nhà thương điên đấy là ngày thăm viếng. Thằng con lợn ấy được người nhà tiếp tế cho một tảng xúc xích, hắn nhét ngay xuống dưới gối. Trông thấy thế là tớ nổi điên, có ai tiếp tế cái gì thì phải bỏ ra cho mọi người cùng ăn chứ ! Thế là đang đêm, lúc hắn ngủ tớ bóp cổ hắn ! - Ông Tatgi này, ông làm thế là đúng lắm ! À này, ông có ăn xúc xích không, có cả bơ và nho đấy... - Đã bảo đừng gọi tớ là " ông ", tớ cáu đấy... - Xin lỗi, anh Tatgi ! - Có muốn tớ điên tiết lên không ? Tôi vội đem xúc xích ra cho hắn, nghĩ thầm " Chúa ơi, con phải cư xử thế nào bây giờ ? "... - Nghĩa là, chuyện xảy ra ở nhà thương điên ? - Phải. - Kể cũng ngạc nhiên đấy ! - Ngạc nhiên cái gì ? - Tớ thấy cậu là người hoàn toàn bình thường ! Sao lại phải vào nhà thương điên nhỉ ? - À, lúc đầu tớ bị giam ở trại này đây. Ở đây tớ đã giết một thằng, thế là bị đưa vào nhà thương điên. - Ai - ai - ai ... ! < tôi sợ đến toát mồ hôi hột > Thật là bất công ! Thế cậu giết thằng cha ấy vì lí do gì ? - Thằng cha ấy được người ta đem cho một hộp mứt. Tớ theo dõi, thấy hắn nhét ngay vào gầm giường. Cứ thấy cảnh đấy là tớ sôi máu, có gì phải bỏ mọi người cùng ăn ! Thế là đợi đến đêm xuống, lúc hắn vừa ngủ, tớ " thịt " luôn. - Cậu làm thế là rất đúng ! Nói rồi tôi vội mang ngay lọ mứt trong làn ra : - Cậu nếm thử đi ! Chúng tôi im lặng. Tim tôi đập thình thịch. Nếu tôi gọi người đến cứu chắc chắn hắn sẽ thịt tôi trước khi người ta kịp đến... - Sao người ta lại có thể tống một người như cậu vào xà lim được nhỉ ? Thật không thể tưởng tượng nổi.... - Tớ giết một thằng trong khám nên mới bị tống vào xà lim... - Thế chuyện xảy ra thế nào ? - Chả thế nào cả... - Nghĩa là cậu đã làm đúng ! Cầu thánh Ala cho cậu đủ sức làm những chuyện công bằng ! À mà xin lỗi hỏi cậu một câu, thế cậu giết thằng cha ấy vì chuyện gì thế ? - Vào ngày thăm viếng người nhà đem cho hắn một quả dưa hấu, thế là hắn... - Nhét ngay vào gầm gường... ?! < tôi buột miệng - Sao cậu biết ? < hắn liếc cặp mắt ti hí nhìn tôi - À không, ấy là tớ đoán vậy thôi.... - Điên lên, ban đêm lúc hắn ngủ tớ cho hắn " tiêu " luôn ! Tôi vội đem hết dưa hấu và dưa bở trong làn ra. - Cậu cứ ăn tự nhiên, đừng khách sáo. Thử nghĩ xem, đời thật bất công ! Tử tế như cậu mà bị tống vào tù ! - Ở ngoài tớ giết một thằng, nên bị người ta tống giam. Tớ và hắn sống chung một phòng. Có một hôm hắn được bà cô gửi cho hộp pho mát, hắn nhét ngay xuống gầm giường, thấy cảnh ấy tớ lại sôi gan,... - Rồi chờ tới khi hắn ngủ, cậu đã... - " Thịt " hắn ! Nhưng sao cậu biết ? - À, vô tình thôi... Cậu đừng để ý... Trời ơi ! Tôi làm sao sống với tên ăn thịt người này đến sáng mai đây ! Chắc người ta cố tình đưa thằng điên này vào buồng tôi để hắn kết liễu tôi đây... Suốt 5 tháng sống đói khổ, được hôm có người tiếp tế thì lại... Tôi đã định ăn dè đến cuối tháng đến khi được thả... Cả đêm hôm trước tôi viết báo nên mắt bây giờ díp lại. Nhưng nếu tôi thiếp đi thì thằng cha kia sẽ " thịt " tôi ngay... Nếu hắn tấn công thì biết làm sao đây ? Tôi sẽ lấy cái làn chụp vào đầu hắn, sau đó chùm thêm cái chăn vào... Rồi chúng tôi sẽ quần sau đến sáng... Không ! Tôi làm sao đủ sức cầm cự với hắn đến sáng được !... Tôi bèn đưa cái chăn cho hắn : - Cậu đi ngủ đi ! - Tớ không buồn ngủ, cậu ngủ trước đi ! Hắn không chịu ngủ ! Thế này thì nguy to rồi... Tôi hơi ngả lưng xuống và bắt đầu đề phòng mọi chuyện. - Tổng cộng tớ " thịt " có 4 thằng, thế mà bị tống vào tù ! Trong chiến tranh người ta giết cả nghìn người mà có ai kết tội ai đâu... Đằng này vẻn vẹn có 4 đứa, thế mà cũng bị tống vào tù ! Hắn kể lể một lúc rồi hỏi tôi : - Thế cậu vì sao lại phải vào đây ? Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu tôi. Phải tìm cách thoát khỏi tình huống này... : - Tớ... tớ ấy à... À phải, tớ th...thịt một thằng ! - Vì chuyện gì cơ ! - Chẳng vì chuyện gì cả... thích lên là tớ " thịt ", có thế thôi ! - Chỉ đơn giản thế thôi ?! - Sao lại đơn giản có thế ! Lúc đầu tớ " thịt " thằng bố của hắn... thằng con lợn này xông vào cứu... thế là tớ " thịt " luôn cả 2 đứa ! Đôi mắt hum húp của Tatgi bắt đầu mở to : - Thế cậu giết bố hắn vì chuyện gì ? - Chả vì chuyện gì cả ! Tớ đang điên tiết lên và nghĩ là phải " thịt " một thằng cha nào đó, thế là tớ " thịt " ! - Chỉ thế thôi !? - À quên : lúc đầu tớ " thịt " mụ già, tức là mẹ thằng kia, sau đó đành phải cho nốt lão chồng mụ về chầu giời... - Thế cậu giết mụ già vì lí do gì ? - Chẳng vì lí do gì cả ! Nhìn mụ, tớ điên tiết lên và nghĩ phải " thịt " mụ thôi, thế là tớ " thịt " ! - Thế tổng cộng cậu " thịt " bao nhiêu người rồi ? - Khoảng mười lăm, hai mươi gì đấy... tớ cũng không nhớ rõ... - Lạy thánh Ala ! Thế thì cậu làm cả cuộc chiến tranh rồi còn gì ! Benlin Tatgi lùi dần vào góc phòng, mắt trợn ngược nhìn tôi. Từ đó cho đến sáng, để cố chống lại cơn buồn ngủ, tôi ngồi bịa thêm những chi tiết mới... Khi trời vừa rạng, Tatgi lấy tay đấm đấm vào cửa sắt. Viên cai ngục đến. Hai người thì thầm chuyện gì đó với nhau, rồi tôi thấy viên cai ngục dẫn hắn đi. Lúc ấy tôi mới thở phào nhẹ nhõm ! ++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ Ôi quê hương ta ! -- Nếu cậu tin những gì tớ sắp kể đây, thì hãy coi tớ là người đã chết ! < Êmin nói Chúng tôi liếc nhìn anh ta. Viên coi tù Darư chắp tay sau đít, hắn nhìn chúng tôi ra vẻ muốn nói rằng hai tay hắn đã đắp nên mấy ngọn đồi kia. Hắn hỏi lại : -- Thế bây giờ thằng nào đang ngồi kia mà tán phét ? Cậu phải cảm ơn trời đất mới phải, có nhiều người cơ cực hơn chúng ta nhiều. Vui lên đi, còn cái xác là may rồi ! -- Đâu có được thế hả ông bạn < anh ta phản đối >, không ai có thể khốn nạn hơn tôi được. Phải khẳng định rằng tớ không còn tồn tại nữa. Thậm chí ngay cả khi tớ đang ngồi đây thì tớ cũng đã chết rồi ! Có thể cậu không tin... Chúng tôi bắt đầu lo sợ, chẳng nhẽ anh ta lại lên cơn điên bất chợt... Êmin ngừng một lúc rồi tiếp tục nói : -- Lần đầu tiên tớ biết mình không còn trên đời này nữa, là năm tớ 12 tuổi. Lúc đó ở quê tớ không có trường công lập. Thế là nhà nước quyết định xây một cái trường công ở đấy, và bố tớ muốn tớ đi học ở đó, thế là ông cầm tay tớ dắt đi. Ngài hiệu trưởng đòi bố tớ đưa giấy khai sinh của tớ... -- Chúng tôi chưa khai sinh cho cháu < bố tớ nói > , hay ông lấy giấy của tôi vậy ! Tất nhiên là không được. Ở trường cũ tớ học không cần giấy khai sinh.... Bố tớ cứ thích tớ học trường mới. Thế là phải cầu cứu đến phòng giấy tờ của huyện. Bố tớ viết cái đơn xin người ta làm khai sinh. Một thầy ký nhận đơn, rồi rút ra một đống sổ sách, luc mãi mới thấy phần ghi về bố tớ... -- Ông là Rêsit ? < thầy ký hỏi -- Dạ phải ... Thầy ký lần sách đọc những thông tin về bố tớ : -- Rêsit... sinh năm 1897... ở quận Đêghi, phố Tavaga... Năm 1911 lấy vợ là Khagiê, sinh con trai là Êmin... Phải vậy không ? -- Đúng ạ < bố tớ đáp > Bây giờ tôi muốn làm khai sinh cho thằng Êmin, cho cháu nó đi học trường công. Thầy ký nhìn bố tớ đầy nghi ngờ : -- Lạy thánh Ala, khai sinh gì cơ ? Con ông chết lâu rồi còn gì ! -- Ấy chết, sao ngài nói vậy ? < bố tớ sửng sốt > , cháu nó đây, đang đứng cạnh tôi đây mà ! Thầy ký đọc lại mấy hàng chữ trong sổ : -- Ông là Rêsit ? -- Đúng, Rêsit. -- Bố ông là Mêmét ? -- Điều ấy cũng đúng. -- Ông lấy vợ là Khagiê, sinh con là Êmin ? -- Hoàn toàn đúng. Bây giờ tôi muốn khai sinh cho thằng Êmin ấy đây < bố chỉ tay vào tớ. Thầy ký nhíu đôi mày lại : -- Thế là thế nào ? Mọi cái đều đúng, mà riêng chuyện thằng Êmin chết lại sai ? Sổ ghi nó đã chết, làm sao làm khai sinh được ? Tớ khóc oà lên. -- Nín đi ! < bố tớ bảo > , có phải sổ ghi chết là mình phải chết đâu mà sợ. -- Nhưng thầy ký bảo con chết rồi, hu hu... -- Kệ thầy ấy, cứ nghe bố nói là đúng ! -- Sổ đã ghi là không có bao giờ sai ! < thầy ký lí sự > ,đã ghi là y như thực. Ông có âm mưu gì chăng ? Tôi không làm đâu, ai lại cấp khai sinh cho người đã chết rồi. Bố tớ rụt rè hỏi : -- Âm mưu là thế nào kia ạ ? Chúng tôi có làm gì đâu... -- Nhà các ông bao giờ cũng lắm chuyện lắm. Ông muốn mặc cả với nhà nước để đổi người chết thành người sống hả ? Tráo trở thật ! -- Vậy xin hỏi ông, cháu nó chết lúc nào cơ ? < bố tớ hỏi lại Thầy ký liếc vào sổ : -- Đại chiến thế giới thứ nhất nó bị đi lính. Năm 1915 hi sinh ở Nacal. Có giấy báo tử của đại đội số 312 / 85... Bố tớ nổi cáu : -- Ông nói cái quái gì thế ? Ông xem lại sổ xem, tôi lấy vợ 1911 cơ mà. -- Phải < thầy ký đáp > , có ghi lấy vợ năm 1911... -- Thế thì, cứ cho rằng thằng Êmin được sinh vào ngày tôi cưới đi, thì năm 1911 nó mới có 4 tuổi. Trẻ con 4 tuổi làm sao đi lính rồi chết trận được ! Thầy ký bối rối, lão nhìn tớ, nhìn bố tớ, quay sang nhìn sổ, nhìn bố tớ, rồi lại nhìn sổ... Cuối cùng lão kết luận : -- Thằng Êmin nhà ông sinh năm 1896. Vậy là nó chết năm 19 tuổi ! Bố tớ nói như hét : -- Con tôi sinh năm 1896 ! Thánh Ala phù hộ cho ông, ông xem lại tôi sinh năm nào xem ! -- Ông sinh năm 1897 < lão nói -- Ông chớ có nói xằng, hoá ra tôi lại đẻ sau con tôi 1 năm cơ đấy ! Mấy thầy ký khác cùng phòng bước lại, nhưng không ai biết đằng nào mà lần... -- Sổ đã ghi thế thì chịu. < thầy của tớ bảo thế > ,có lẽ có nhầm lẫn ở đâu đó, nhưng chưa biết chỗ nào ? -- Thưa các thầy, < bố tớ hỏi mọi người > , có ai ở đây đẻ sau con mình 1 năm không ? Một thầy sửng cồ : -- Đừng có lôi thôi ! Người chết, chúng tôi không cấp giấy khai sinh, thế thôi ! Thế là bố con tớ kéo nhau lên gặp ông trưởng phòng khai sinh kể lại đầu đuôi. Ông trưởng phòng theo bố con xuống chỗ mấy cuốn sổ cái. Hai bên cùng xem lại hồ sơ. Cuối cùng ông ta dứt khoát : -- Hẳn là thế này rồi. Vợ ông nhiều tuổi hơn ông, bà Khagiê này là một quả phụ. Bà có con riêng là Êmin. Thằng con ghẻ Êmin này hơn ông một tuổi, nhưng sổ vẫn ghi cho ông là bố. Tớ khóc rống lên. -- Im đi, con < bố tớ giận dữ nói > , ai là người biết rõ bố của con, ta hay là sổ ? Ngài trưởng phòng kính cẩn nói : -- Sao ông nói lạ thế ? Rành rành là vậy còn gì nữa ! Dù bố tớ không biết đọc biết viết, nhưng ông không phải hạng người dễ đầu hàng. Ông trưởng phòng đọc trong sổ : -- Khagiê... con gái ông Bêkha... sinh năm 1904... Bố tôi hỏi vặn lại : -- Vậy theo ông, vợ tôi sinh năm 1904, còn thằng Êmin sinh năm 1896 chứ gì ? Ông có bao giờ thấy con ra đời trước mẹ nó tám năm không ! Theo cuốn sổ ấy thì tớ đẻ trước bố tớ 1 năm và trước mẹ tớ 8 năm. Bố tớ lấy mẹ tớ năm lên 8 tuổi, đẻ ra tớ được 15 năm rồi mới làm lễ cưới !... Các thầy ký và ông trưởng phòng xúm quanh cuốn sổ, tất cả đều trầm mặc tư tưởng. Bỗng ông trưởng phòng nghĩ ra : -- Thế thì thế này : Trước khi lấy ông bà Khagiê đã lấy một người chồng khác. Người chồng cũ ấy có đứa con riêng là Êmin, thằng con ghẻ này hơn bà Khagiê 8 tuổi. Khi chồng chết, bà không bỏ rơi cậu con riêng mà vẫn nuôi nó đến khi lấy ông Rêsit. Thấy chưa, vậy là thằng Êmin hơn mẹ kế nó 8 tuổi và hơn bố dượng nó 1 tuổi ! -- Đúng thế ! Chỉ có thể là như vậy ! < các thầy ký đồng tình > -- Quỷ thật ! < bố tớ phát cáu > , vợ tôi lấy tôi năm 8 tuổi, vậy mà trước đó còn lấy 1 đời chồng nữa ! -- Hẳn là thế, làm sao khác được. Nếu nhà ông giải thích được đúng hơn thì xin mời ! Tớ lại khóc oà lên. -- Làm gì mà gào lên thế con ? < bố tớ an ủi > , Thôi, về trường cũ mà học, thế là xong. Nhiều năm sau, khi tớ lớn lên, lại có chuyện. Người ta bắt tớ đi lính. Làm sao người chết còn đánh nhau được ? Nhưng bố con tớ không làm người ta hiểu ra. Bọn cảnh sát tóm được tớ, lôi đến bàn tuyển quân. Bố tớ đi theo giải thích : -- Bẩm ngài, cháu nó chết thật rồi ạ ! Nếu nó còn sống thì đã được cấp giấy khai sinh... Chưa nói hết câu lão đội trưởng đã gào lên : -- Cái gì ! Muốn giấu thằng này khỏi quân dịch à ! Đứng lù lù đây mà dám bảo chết rồi ! Lão lôi cổ tớ về đơn vị ngay tuýt suỵt.... ( Trục trặc kĩ thuật ! Rất xin lỗi các bạn, phần cuối truyện này tớ sẽ post sau vậy ! )
Thanks , truyện đầu tớ chưa đọc . tiếp truyện này - QC quá hay Chiếc gương kỳ diệu Tại nhà Ðavút Xêiuva, chủ hãng buôn các đồ nhập khẩu có tổ chức một bữa cơm khách. Trong số những người được mời có giám đốc nhà băng “Labát” cùng người vợ trẻ và cô em vợ to béo của ông ta; nhà chính khách Khanda Iátma, một trong những nhân vật “bảo thủ hạng nhất” của chúng ta, cùng đức phu nhân không có con của mình; nhà đại điền chủ kiêm thu tô Mêđêni cùng cô thư ký có đôi mắt hạt nhãn là nàng Ipêch; nhà buôn Hátgi Ôxman Barua, một thương gia cỡ lớn của tỉnh Ađăng chúng tôi, cùng cô nhân tình là nàng Phưxtưca. Từ chiếc máy thu thanh, tân khách bỗng nghe thấy giọng một phát thanh viên nói : - Thưa quí vị thính giả! Ðến đây chúng tôi xin tạm ngừng chương trình nhạc cổ điển Thổ Nhĩ Kỳ tối nay. Bây giờ mới quý vị nghe buổi phát hành thường kỳ “Những phát minh mới” Thuyết trình buổi này là một chuyên gia nổi tiếng, kỹ sư Mếchki Makinétgi. Bà vợ trẻ của ngài giám đốc nhà băng Labát nhăn mặt : - Sao tôi ghét giọng cái thằng cha này thế! Nhà buôn Ôxman năn nỉ : - Van bà! Xin bà cho phép chúng tôi được nghe cái mục này. Tuần trước anh ta đã nói về cách làm bông bằng giấy đấy. Trên máy thu thanh, kỹ sư Mếchki Makinétgi bắt đầu câu chuyện : “Thưa quý vị! Trong lúc chúng tôi bắt đầu buổi phát thanh hàng tuần “Những phát minh mới” này, thì tại thành phố Nguyên tử ở bên Mỹ người ta cũng bắt đầu khánh thành một nhà máy nguyên tử mới, hoạt động theo chương trình “Nguyên tử phục vụ con người”. Từ nhà máy này, những tia sáng nguyên tử sẽ được phát đi khắp thế giới. Phát minh mới về năng lượng nguyên tử này sẽ là một sự kiện kỳ diệu làm chấn động toàn nhân loại. Khi tia sáng nguyên tử chiếu vào các tấm gương soi ở bất kỳ nơi nào trên trái đất, thì lập tức tất cả những hình ảnh đã được soi vào gương, kể từ lúc nó được chế tạo đến nay, sẽ lần lượt tái hiện trên mặt gương. Chẳng hạn, nếu ở nhà quý vị có một tấm gương mà quý vị đã dùng từ 20 năm nay, thì khi gặp tia sáng nguyên tử này chiếu vào, hình ảnh của tất cả những người đã soi vào gương từ 20 năm nay sẽ nối tiếp nhau xuất hiện lại trên mặt gương. Các cuộc phát thí nghiệm tới nay đã hoàn tất và đã cho những kết quả mỹ mãn. Như vậy, nhờ phát minh mới này, quý vị có thể được sống lại tuổi thơ, được nhìn lại tuổi thiếu niên hay ôn lại những kỷ niệm thời yêu đương của mình. Từ sau 9h sáng mai, xin quý vị nhớ đứng ra trước gương!” Bà vợ trẻ của viên giám đốc nhà băng Labát vỗ tay : - Trời ơi! Tuyệt quá! Ở nhà tôi có chiếc gương tôi đã soi từ hồi bé. Vậy là ngày mai tôi sẽ được xem lại cả một quãng đời của tôi. Khách khứa rời phòng ăn sang phòng khách, tụm lại thành từng nhóm, bắt đầu bàn tán sôi nổi về cái phát minh mới kỳ diệụ Khanda Iátma, nhà chính khách bảo thủ hạng nhất, ghé vào tai nhà thu tô Mêđêni thì thầm : - Ông bạn ạ! Thế thì cái phát minh mới này quả là kỳ diệu! Nó sẽ giúp ta nhớ lại nhiều sự kiện đã quên. Có một lần ở đồn cảnh sát tôi bị người ta nện cho một trạn nhừ tử, ông tha lỗi cho cách nói hơi thô tục của tôi... Lúc chuồn được khỏi đó, tôi lập tức đến ngay phòng giám định y khoa để xin giấy chứng nhận là bị đánh, rồi mang ra tòa kiện. Nhưng các ông ở tòa chẳng thèm xem xét kẻ nào đã đánh tôi, mà rồi không hiểu thế nào họ lại kết luận là chính tôi đánh tôi mới tức chứ! Nhà thu tô bảo : - Nhưng mà bác Khanda ạ. Chuyện ấy có liên quan gì với chuyện cái gương nàỷ - Ấy chết! Liên quan quá đi chứ lại! Vì lúc tôi bị đánh, tôi nhìn thấy trên đường có treo một cái gương. Bây giờ thì mọi việc sẽ được khám phá ra hết. - Ừ phải - Mêđêni hưởng ứng - Còn tôi thì nhờ những chiếc gương thần kỳ này tôi sẽ phải vớ được ít nhất là bốn, năm vạn bạc. - Làm thế nào mà vớ được? - Có gì đâu! Ở nhà tôi có một cái tủ gương. Và chuyện tôi một dạo dan díu với con gái lão Kaliavi là cô ả Antưguyn thì chắc bác đã biết rồi. - Chuyện ấy thì ai mà chả biết! - Lão bố nhất định không chịu gả con gái cho tôi, còn cô ả thì cũng quên phắt ngay những tình cảm của mình. Nhưng giờ thì không xong với tôi đâu! Lão ta sẽ phải gả con gái cho tôi và tôi sẽ trở thành triệu phú cho mà coi! - Nhưng ông định làm cách nào mới được chứ? - Tôi và cô ả Antưguyn đã từng ân ái với nhau bao nhiêu lần ở nhà tôi, ngay trước cái tủ gương ấy. Sáng mai tất cả những cảnh yêu đương ấy sẽ diễn lại trong gương. Tôi sẽ mang cái gương đó cho lão Kaliavi xem, ông hiểu chưa? Thế là lão ta sẽ phải gả con gái cho tôi, bằng không thì phải chuộc lại cái gương ấy. - Thế lão ta không chịu thì sao? - Thì càng hay! Tôi sẽ mang cái gương ấy cho mọi người xem. Hay không kém gì xem hát ấy chứ! Và tôi sẽ thu được ối tiền! Hoan hô những cái gương kỳ diệu! Vợ nhà buôn hàng nhập khâu to nhỏ với ả nhân tình của ngài Hátgi Ôxman là Phưxtưca : - Tôi vẫn không sao quên chàng được! - Chị bảo ai? Kaplan ấy à? - Ừ, Kaplan ấy! Thế mà chàng thật chóng thay lòng đổi dạ. Nhưng thôi, ngày mai tôi sẽ đứng ra trước gương để được sống lại những giây phút êm đềm với chàng. - Tôi cũng phải trả thù lão già nhà tôi mới được! Tôi sẽ đưa gương cho hắn xem, để hắn thấy rằng hồi tôi mới quen hắn, tôi còn trẻ và xinh đẹp như thế nào! Thế mà bây giờ, chắc chị biết đấy, hắn ta đã chán tôi rồi. Tất cả bọn đàn ông đều thế cả! Khách khứa ai nấy đều sung sướng khi bàn tán về cái phát minh mới. Cô nàng Phưxtưca luôn mồm nói : - Ước gì chóng đến ngày mai nhỉ! Cô em vợ béo nục nịch của viên giám đốc nhà băng phụ họa thêm : - Vâng, ước gì chóng đến ngày mai! Em thấy sốt ruột quá! Trời ơi, những kỷ niệm thời quá khứ của em! Tuổi thanh xuân của em! Người thì mơ ước được gặp lại trong gương hình ảnh người mẹ đã khuất của mình, người thì muốn được thấy lại thời thơ ấu. Bỗng ngoài cửa có tiếng chuông, rồi một vị khách mới bước vào. Ðó là Sakháp Giênabétđia, một bác sĩ phụ khoa nổi tiếng. Mặt ông ta tái nhợt như người chết. - Có chuyện gì vậy, bác sĩ? Anh bị ốm hay sao thế? - Vị chủ nhà hỏi. Viên bác sĩ lắp bắp : - Các vị không nghe nói gì cả à? Các vị không biết tin gì hay sao? - Tin gì cơ, anh Sakháp? Có tin không hay à? - Ðài phát thanh vừa nói xong mà! Ngày mai, nhờ việc phát minh ra tia sáng nguyên tử nên tất cả các gương sẽ hiện lại toàn bộ những hình ảnh từ trước đến nay! Thế mà các vị không hay biết gì cả hay sao? Mọi người bật cười ngạc nhiên : - Thế thì tuyệt quá chứ sao, hả bác sĩ? Bác sĩ Sakháp kêu lên một cách chán ngán : - Trời ơi! Té ra các vị mất trí cả rồi! Ðoạn ông kéo phái nam giới sang một phía. - Cái phát minh mới này đúng là giết tôi. Trong phòng mổ của tôi, trước bàn mổ, chắc các vị cũng biết đấy, có một tấm gương lớn. - Thế thì sao? - Thế thì chết tôi chứ còn sao nữa! Các vị còn chưa hiểu hay sao? Tất cả những vụ phá thai, nạo thai và còn nhiều chuyện khác nữa sáng mai thế là vỡ lỡ hết cả... Ðám các ông lo lắng nhìn nhau. - Ừ nhỉ, bỏ mẹ thật! - Thế mà mình không nghĩ ra! - Nếu thế thì ê mặt quá nhỉ! - Thậm chí phải nói đó là tội ác mà bọn mình đã... Ấy chết, xin lỗi, nghĩa là tôi không có ý nói thế... Nghe các ông xì xào to nhỏ, đám các bà cũng đâm nhốn nháo. Bà vợ ông Ðavút Xôinva rên rỉ : - Hạnh phúc gia đình tôi, cuộc sống êm ấm 20 năm nay của vợ chồng tôi thế là hết! Ngày mai chồng tôi sẽ biết hết mọi chuyện. Ðầu tiên là chuyện với một tài xế của ông ấy, rồi sau là với một tài xế khác... Tất cả sẽ diễn ra trước gương... Cô nàng Phưxtưca than thở : - Thì ai mà ngờ được có ngày những cái gương kia lại làm vỡ lở mọi chuyện... - Còn tôi thì sáng nào cũng lục túi, lấy cắp tiền trong ví ông ấy... Sáng nào cũng thế... Lúc ông ấy còn đang ngủ... Ðến bây giờ ông ấy vẫn chưa hay biết gì. Nhưng ngày mai thì thôi... ông ấy sẽ biết hết. Ngài Hátgi Ôxman cứ lẩm bẩm một mình : - Lẽ ra mình không nên dan díu với con hầu gái ấy. Mẹ kiếp! Ðúng là ma dẫn lối quỷ đưa đường!... Những tiếng kêu “trời” vang lên mỗi lúc một to. Sau đó không khí trong phòng lại im lìm như chết. Bỗng giọng nói ồm ồm của bác sĩ Sakháp phát tan bầu không khí im lặng : - Thưa các vị, chả lẽ các vị vẫn chưa tin rằng cái phát minh mới này, cái thứ gương kỳ diệu này sẽ làm tan vỡ hạnh phúc của chúng ta hay sao? - Không, không... Ðúng là những cái gương này sẽ giết tất cả bọn ta! Viên bác sĩ nói tiếp, dằn từng chữ : - Thế là rõ rồi! Những chiếc gương bị tia sáng nguyên tử chiếu vào sẽ phá vỡ hết trật tự xã hội. Khắp phòng lại nhao nhao cả lên : - Ðúng thế! Nhưng chúng ta biết làm gì được!? - Ðối phó cách nào bây giờ? - Có cách gì cứu vãn được không nhỉ? Ông bác sĩ tuyên bố : - Chỉ có một cách thôi, là phải đập vỡ hết các tâm gương đi! Ngài Mêđêni đế thêm : - Thế chưa chắc, phải nghiền vụn chúng ra mới được! Cô thư ký có đôi mắt hạt nhãn, có giọng nói thỏ thẻ, cũng lên tiếng : - Phải cho vào cối mà giã thành bột ấy! Rồi khách khứa giải tán ai về nhà nấy. Suốt đêm hôm đó trong thành phố đâu đâu cũng vang lên tiếng kính vỡ. Người ta thi nhau bỏ gương vào cối mà giã. Sáng ra những người phu hốt rác sửng sốt trước một cảnh tượng chưa từng thấy: khắp nơi chà nào cũng ngổn ngang những đống gương vỡ, phố xá thì tràn ngập bụi kính. Ðúng 9h sáng, giọng người phát thanh viên vang lên trong tiếng nhạc : “Xin quý vị lưu ý: Loại gương soi tốt nhất thế giới là gương mang nhãn hiệu “Kỳ diệu”. Dùng gương này quý vị có thể nhìn thấy ảnh của mình chỉ những lúc nào quý vị soi vào nó mà thôi! Xin quý vị nhớ cho nhãn hiệu của nó là “kỳ diệu”... Gương “kỳ diệu”...” Trong vòng một ngày chủ hãng gương “Kỳ diệu” đã trở thành triệu phú!
Mấy quyển này có lẽ phải ra hiệu sách cũ... Phần tiếp thep của truyện " Ôi quê hương ta " ( Trục trặc kĩ thuật ! Rất xin lỗi các bạn, phần cuối truyện này tớ sẽ post sau vậy ! ) ( Phần tiếp theo đây rồi ! Các bạn theo dõi tiếp nhé ! ) ... Thực ra tớ lại thấy mừng khi bị bắt đi lính. Như thế nghĩa là tớ vẫn còn sống, lạy thánh Ala ! Rồi cũng đến lúc mãn hạn. Bạn bè tớ được giải ngũ hết cả, còn riêng tớ không được cấp giấy cho về. Làm sao lại cho một thằng như tớ xuất ngũ được ? Muốn xuất ngũ phải có giấy nhập ngũ đã chứ, mà tớ lại không có cái giấy ấy. Đơn vị tớ gửi đơn lên quan quân ngũ xin giấy cho tớ. Chưa đầy 1 tháng sau đã có giấy báo về ! Nó ghi : " Người mà các anh đòi xin giấy đã hi sinh năm 1938 khi hành quân ở Đécxim !" -- Người ta nhầm đấy < tôi nói với ngài chỉ huy đại đội > , không phải tôi chết ở Đécxim, mà là chết năm 1915 ở Nacal cơ ! Tốt nhất là ngài về hỏi phòng khai sinh, ở đó có đầy đủ số liệu... Tớ đã mất bao công sức để chứng minh rằng mình còn sống, không làm thế thì không xuất ngũ được. Cuối cùng người ta cấp cho tớ 1 tờ giấy, nói rằng tớ đã mãn hạn quân dịch và được thả về. Về đến nhà, tớ mới biết rằng bố đã mất... Nhưng ông ấy còn món nợ ngân hàng 15 000 đồng chưa trả. Mà tớ thì lại là người nối dõi tông đường duy nhất, tớ đành phải gánh nợ. Mấy ông phán ở sở tài chính không lúc nào để tớ yên. Tớ luôn miệng phân bua : -- Các ông ơi, tôi có còn sống đâu ! Ông nào không tin cứ đến phòng khai sinh mà hỏi, nếu vẫn không tin thì đến phòng quân vụ. Người chết rồi thì làm sao trả nợ cho bố được ! -- Anh không phải con trai ông Rêsit hay sao ? Muốn trốn nợ hả.... -- Không, tôi nào có trốn. Nhưng tôi chết thật rồi mà !... Chà ! Làm sao có thể giải thích như vậy được ! Cuối cùng họ bảo : " Thế nào thì anh cũng phải trả nợ cho cha ! ". Tớ định cứng đầu không trả, nhưng họ bảo chưa trả hết nợ thì không được thừa kế tài sản. Bố tớ còn lại 1 ít ruộng, 1 căn nhà và 1 cửa hàng,... Tớ bèn vay tiền trả nợ, định bụng sau này được thừa hưởng gia tài sẽ trả sau. Nhưng đến lúc làm thủ tục thừa kế thì lại khác hẳn, vì phải cần giấy khai sinh ! -- Anh chết rồi làm sao thừa kế gia tài được ? Chưa kể anh còn chết trước bố anh nữa ấy chứ ! < người ta tuyên bố thế đấy... Tớ bèn bảo họ : -- Thôi được, nhưng tôi đang đứng trước mặt các ngài cơ mà ! Người thật sống sờ sờ ra chứ có phải tượng gỗ đâu. Tôi còn tòng quân mười mấy năm nữa cơ... -- Những cái đó chẳng nghĩa lý gì ! < lão nhăn mặt >, Trước pháp luật anh là kẻ đã chết. -- Nhưng tôi đã chết đâu ! < tớ cố cãi -- Không chết, nhưng coi như chết ! Tớ đâm đơn kiện lên toà, thuê cả luật sư nữa. Trước toà, đại diện gia bộ tài chính phản bác đơn kiện của tớ. Vì đại diện cho ngân khố quốc gia, lão ta khẳng định rằng vì tớ đã chết nên không được thừa kế tài sản. Luật sư của tớ nói tớ còn sống, còn lão ta cứ khăng khăng bảo tớ đã chết. Họ cãi nhau tùm lum cả lên. Luật sư của phòng tài chính đưa ra những giấy tờ hợp thức đến nỗi, suýt nữa tớ cũng phải đồng ý và thừa nhận rẳng tớ chết thật rồi ! Không chứng minh được mình còn sống, tớ thua vụ kiện đó và không được thừa kế. Thiếu giấy khai sinh tớ không sao tìm được việc làm. Nợ nần ngập cổ, túng quá tớ đành làm liều. Cả đời tớ có làm chuyện gì xấu đâu, thế là chỉ đến lần ăn trộm thứ tư tớ đã bị bắt. Tớ bảo : " Này mấy ông, sao lại bắt tôi ? Tôi chết rồi cơ mà ! " -- Thằng khốn này ! Ăn trộm còn già mồm. Tán như ranh mà dám kêu là chết rồi ! < cảnh sát bảo thế Sự thể là như thế đấy. Mày muốn đi học: người ta bảo mày chết rồi. Lúc quân dịch: được sống, nhưng lúc mãn hạn thì mày lại chết. Trả nợ cho bố: sống sờ sờ ra đấy, lúc hưởng gia tài: mày có sống đâu. Nhưng khi cần bỏ tù thì mày lại sống... Thôi rồi, còn 3 ngày nữa là tớ ra tù rồi, tớ sẽ lại không còn sống trước pháp luật nữa ! Viên coi ngục thổi còi, đã đến giờ tù nhân vào khám. Chúng tôi cũng đứng lên. -- Anh bạn này... < Êmin nói >, trước pháp luật chúng ta không sống, nhưng sống liệu đã được ích gì ? Cái chính là đất nước phải hùng cường. Quê hương ta vạn tuế, còn chúng ta sống hay chết cũng được !