Nói thì dễ hơn làm Mi chơi game đương nhiên là rất dễ Nhưng mi nên nhớ cho rằng đây là truyện chữ. Truyện chữ nó khác với game, phim hay truyện tranh. Với game hay phim thì có khó chi đâu việc miêu tả khung cảnh hay trang phục lẫn biểu hiện nhân vật, đối với truyện tranh cũng vậy, chỉ việc vẽ ra thôi. Độc giả xem bằng mắt thì có thể hiểu hết tất cả rồi Còn đây lại là truyện chữ, thưởng thức nó thì nhớ dùng trí tưởng tượng cho Còn về nv yếu đuối thì mi cứ ngẫm đi, nv trong game thì bit quái gì là sợ chết. Dù con thú to khủng vật vã cỡ nào thì cũng chỉ nằm trong cái máy tính mi thôi. Char có chết thì chỉ việc save exit là xong. Còn đây là truyện, mi nên nghĩ nó còn một yếu tố tâm lý nhân vật nữa, cái đó trong game ko có đâu
mới gỡ mấy cái ngòi nổ . Ai thích thì tham gia, kg thích thì đừng vào, vào quăng shit là chết nhé, chỉ xóa và nhắc nhở 1 lần
Chap 7 Xâm nhập [spoil] Ánh sáng nhập nhòe lay lắt dưới cơn mưa nhỏ. Nó đang tạo ra một vùng sáng lớn nhưng không thể nào xuyên nổi cái hốc đen ngòm phía sau. Trước mặt tôi là hang quỉ, nơi tăm tối u ám nhất khu đầm lầy tối, nơi đây đang giam cầm Lio, người bạn thân nhất của tôii. Dẫu chưa biết Lio sống chết ra sao nhưng tôi tin rằng cô ấy vẫn ở trong đó, chờ đợi tôi đến. Tôi cố thu mình lại sau bụi cây, một con quỉ lùn nhỏ đang đi đi lại lại trước cái cửa hang đen ngòm. Một tên canh cửa đang làm nhiệm vụ cảnh giới cho lũ quỉ bên trong. Tôi nghĩ và rón rén rút mũi tên từ ống tên đeo sau lưng. Tôi nâng nhẹ cây cung gỗ, đặt tên vào dây và giương cung. Tôi cần một, chỉ một lần mà thôi. Tôi phải dứt điểm tên quỉ kia chỉ với một mũi tên duy nhất, để hắn không thể nào đánh động bọn bên trong được. Liệu tôi có làm được không. Lio! Tôi nghiến răng và thả dây cung. “Tưng” Tiếng dây cung căng lại đi kèm với tiếng sột soạt khi mũi tên tẩm độc xé gió vạch lá lao đi. Tiếng động làm tên quỉ giật mình ngó nghiêng nhưng đã muộn. Tử thần lao ra từ một bụi cây và chụp lấy cổ họng hắn. Tên quỉ lùn chỉ kịp khặc lên một tiếng rồi gục ngã. Tôi ngỡ ngàng trước tình cảnh này, có lẽ thần may mắn đang ở bên tôi chăng. Tôi cẩn trọng bước ra khỏi chỗ nấp và đi về phía cái hang. Khi đến gần, sự hắc ám của nó làm tôi e dè nhưng nhìn xác tên quỉ nhỏ bê bết trong vũng máu làm tôi thêm dũng khí. Tôi có thể làm được. Nhất định mình sẽ gặp cậu Lio. Thắt gọn lại sợi dây vãi buộc áo, tôi rón rén bước qua màn đêm tăm tối của cái cửa động. Khung cảnh bên trong hang làm tôi há hốc mồm. Tôi đã nghĩ rằng với một nơi hắc ám như thế này thì trong đây hẳn là một nơi tối tăm. Tôi đã lầm kinh khủng. Hang quỉ không tối, nó sáng sủa một cách kì ảo. Những ngọn đuốc lập lòe được gắn chặt vào tường soi rọi từng mảng sáng lớn. Tôi có thể nhận ra những mảng rêu xanh mốc trên vách hay trần hang ẩm ướt; những con chuột bé tí chạy hối hả khi nghe tiếng động và kinh hoàng hơn nữa khi có những thứ tôi không muốn thấy lại hiển hiển trước mắt tôi như lời khiêu khích hay cảnh báo rằng tôi đang sai lầm, đang hành động như một con người nông nổi dại dột, chúng là những xác chết. Nhiều, rất nhiều sự chết chóc ở quanh đây. Những cái xác từ đàn ông cho đến phụ nữ, từ trẻ em cho đến cụ già, tất cả những vị khách bộ hành xấu số chẳng may sa chân vào khu đầm lầy đều chung số phận nằm chõng chơ nơi đây để mà cơ thể vừa là bữa ăn thịnh soạn của quỉ, vừa là ngôi nhà hạnh phúc của giòi bọ ruồi nhặng. Có cả những bộ xương khô trắng hếu, bể nát hay vấn vương vài miếng thịt đỏ lòm máu. Lũ tàn ác, tôi căm phẫn nghĩ. Và tôi đã không kiềm được cảm xúc của mình khi thấy một cái xác. Đó là một cô gái trẻ, mái tóc dài rũ rượi che trọn khuôn mặt, quần áo rách bươm xơ xác, thân thể cô ấy đã bị lũ quỉ cắt vài miếng khiến cả người cô đỏ lòm máu. Dã man hơn nữa, chúng đã cột hai tay cô và treo lên một cây cột gỗ cao. Bằng sự căm hận, tôi đã lao lên. Hai con quỉ đang canh xác cô gái cũng rít lên khi thấy tôi. Một tên bỏ mạng ngay tức thì khi mũi tên phẫn nộ của tôi cắm phập vào đầu nó. Tên con lại rút dao găm loang loáng đấu tay đôi với mũi giáo của tôi. Rồi bằng một sự nhanh nhẹn, tôi dùng thân giáo ngáng chân nó té ngã và đâm một nhát chí tử vào ngực nó. Máu bắn ra bám lấy người tôi. Hôi thối nhưng tôi chẳng quan tâm. Tôi nhẹ nhàng cắt dây mang cô gái xuống. Dù biết việc này là vô ích, cô gái kia đã chết rồi, nhưng tôi vẫn lặng lẽ làm. Tôi muốn cô gái được an nghĩ nhẹ nhàng. Sắp xếp cô gái nằm lại ngay ngắn ở một nơi cách xa xác hai tên quỉ lùn, đặt ba viên đá phía trên đầu cô gái với hy vọng cô ấy sẽ thanh thản ra đi, tôi lại đứng dậy tiếp tục dấn thân vào hang quỉ. Lần mò theo vách hang lạnh lẽo, tôi bắt đầu nhận ra hệ thống hang này chằng chịt và như không hề có điểm dừng. Đôi ba lần tôi đụng độ kẻ thù. Những con quỉ lùn canh gác đi lẻ tẻ, những con dơi quỉ hút máu đu bám trên trần hang thấp lè tè. Dù chật vật và khó khăn nhưng tôi vẫn thanh toán được chúng, không hề có sự trợ giúp từ Warriv, chỉ có mình tôi. Dường như mỗi lần một địch thủ ngã xuống, sức mạnh và dũng khí của tôi lại tăng lên. Tôi can đảm và tự tin hơn. Những đòn thế nhanh hơn và thuần thục hơn. Tôi biết phải đánh làm sao để kè thù phải khuất phục. Và để làm được những điều như thế này, tôi thầm cảm kích Warriv, anh ta đúng là thầy giỏi. Dừng chân nghỉ lại ở một hóc tối, tôi thầm suy tính. Cái hang này thật quái quỉ và vô tận, tôi không chắc sức mình có thể đến được điểm cần đến hay không. Tôi vẫn chưa gặp Lio mặc dù đã gặp hàng chục cái xác trên đường đến chỗ này. Và điểm đáng sợ nhất của chuyến đi vẫn chưa bắt đầu. Tôi nhớ lại những lời căn dặn của bà lang Akara. Tiếng nước nhỏ giọt thấm qua trần hang như lời bà ta đang thì thầm với tôi ngày đây vậy. (còn tiếp … ) [/spoil] ps: lại có nhã hứng
Chap 7 Xâm nhập (2) [spoil] OoOoO -“Nghe đây Merami, nếu cô không gặp bạn cô trên đường tiến sâu vào hang thì cô nên cầu nguyện cho bạn cô không rơi vào ba chỗ hiểm địa trong hang quỉ đi. Vì đã ở những nơi đó, cái chết là điều không tránh khỏi. Hơn thế nữa, lại là cái chết thảm khốc.” -“3 nơi hiểm địa ?” Tôi lặp lại. Bà làng già gật đầu. -“Phải. Hang quỉ ghê gớm nhưng tựu trung lại có ba thế lực trấn giữ nơi đó. Một là bọn quỉ đến từ địa ngục; lũ quỉ nhỏ hung hãn và những tên pháp sư quỉ hắc ám; chạm mặt chúng chỉ có đau đớn và cái chết. Hai là lũ nhím gấu, thứ được nuôi dưỡng bởi xác thịt của những kẻ lạc lối, hung hăng và dai sức. Và cuối cùng là thứ xấu xa nhất, linh hồn quỉ dữ, kẻ thống trị hang quỉ.” Linh hồn quỉ dữ ? Tôi thấy rợn người như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. -“Linh hồn quỉ dữ.” Giọng bà già trở nên siêu thoát; “Người ta nói chúng là thứ tồi tệ nhất. Và đâu đâu cũng có chúng, chúng không hề có hình dạng cụ thể, chỉ biết chúng là hiện thân của bạo ác dã man. -“Vì đâu bà biết tất cả chuyện này ?” Tôi thắc mắc hỏi. Nếu tất cả những người vào hàng quỉ đều chết thì những chi tiết này ở đâu ra. -“Này! Cô bảo ta bịa chuyện à ?” Bà làng già quát lớn. -“Không! Không có ạ!” -“Ta là Akara, kẻ thông thái nhất khu đầm lầy.” Bà cao giọng nói; -“Nhưng thứ ta nói với cô là sự thực, ta có người làm chứng cho việc đó.” -“Vậy người đó đâu ?” -“Ông ta hiện không còn ở đây nữa.” Sau câu nói đó, bà lang già rơi vào trạng thái lặng thinh. Có lẽ người đàn ông đó là một người rất quan trọng với bà OoOoO “Tong!” Một giọt nước rơi xuống trán làm tôi bừng tỉnh. Hang quỉ vẫn hư ảo ánh sáng lờ mờ. Tôi không được nghĩ ngợi nhiều nữa. Dù kẻ thù có hùng mạnh tới đâu, tôi cũng phải vượt qua tất cả để đến với Lio. Tôi dùng cây giáo của mình để đứng dậy và tiếp tục tiến bước sâu vào bên trong. Càng đi, tôi cảm thấy con đường ngày càng dốc xuống. Có lẽ bây giờ tôi đã cách mặt đất cả chục mét rồi. Hang quỉ dường như là con đường đi xuống địa ngục vậy. Tôi dừng bước. Không phải vì có chướng ngại mà là con đường đột ngột chia hai lối. Trái và phải, đâu là lối dẫn tôi đến chỗ Lio, đâu là con đường thẳng xuống địa ngục. Trái hay phải, hai ngã rẽ của số phận. Tôi đã từng nghe ai bảo thế này: nếu cuộc đời bạn đứng trước hai ngã rẽ thì đứng nên đi về bên trái mà hãy đi về bên phải. Tôi không biết điều đó đúng hay sai nhưng tôi sẽ thử một lần. Bước chân tôi liền rẽ vào con đường bên phải. Con đường bên phải sáng sủa hơn hẳn. Có lẽ do có nhiều đuốc treo hơn và cũng ồn ào hơn. Chỉ mất vài phút tôi đã nghe tiếng âm thanh chí chóe rin rít, thứ tiếng không lẫn vào đâu được của bọn quỉ. Tôi thận trọng rón rén bước lại gần khu đất ồn ào đó. Nép mình sau những tảng đá lớn, tôi thập thò quan sát khung cảnh trước mắt. Quỉ. Quá nhiều con quỉ. Trên một mảnh đất trống trải hiếm hoi trong hang, lũ quỉ lùn đang tụ tập và hò hét. Có độ chục con quỉ lùn nhỏ, vài con chạy lăng xăng, mấy con lại bu quanh một đám lửa bếp cháy đỏ và nhai xương rao ráo. Tôi không thể nhận ra xương người hay xương loài vật. Nhưng ở phía xa chúng, có những cái lồng gỗ. Lồng không trống trơn mà có những cái xác người vương vãi. Tôi nghiến răng tức giận. Khu đất không chỉ có bọn quỉ con. Hai tên quỉ pháp sư ngồi trên hai tảng đá lớn vừa gặm xương vừa trò chuyện bằng tiếng the thé lẫn khàn khàn. Tôi biết mình ở đâu. Một trong những nơi hiểm địa mà bà lang già bảo. Tổ quỉ của khu đầm lầy, chúng quá đông mà tôi chỉ có một mình, làm sao tôi có thể chọi nổi. Tôi cảm thấy mình bất lực. Có lẽ tôi đã hành động nông nỗi như Warriv nói. Không. Không phải như vậy. Bàn tay tôi nắm chặt ngọn giáo. Tôi đang làm việc đúng đắn. Tôi sẽ quét sạch chúng, lũ rác rưởi trên thế giới này. Chò dù chỉ có một mình, tôi cũng phải tiền lên. Tôi rút tên sau vai và nhắm bắn. [/spoil]
có 1 vài lỗi : -lỗi chính tả -dấu câu sai vài chỗ -hành động ko phù hợp với tình huống , ví dụ như đoạn cuối "Bàn tay tôi nắm chặt ngọn giáo" mà cuối cùng lại "Tôi rút tên sau vai và nhắm bắn" nói chung là truyện nội dung hay nhưng để ý 1 số lỗi nhỏ thế chắc sẽ hay hơn nữa