^ Mấy cái game tiếng Nhật hồi xưa không biết tiếng thì chủ yếu là "trâu mò " thôi. Chơi riết thì nhìn những chữ quan trọng cũng hiểu được nó có nghĩa gì. Nội dung đối thoại có thể không hiểu chứ quest thì mò từng câu coi có từ nào giống xong nói chuyện tới nói chuyện lui cả làng tới khi được thì cũng qua. Như cái Ganbare Goemon ở trên nó cũng có cái quest đòi đi tìm nguyên liệu nấu ăn để đổi thẻ thông hành thì phải. Lúc nó nói chuyện nó có hiện list nguyên liệu, hồi đó chép lại ra giấy xong đi mò chỗ nào có mấy chữ đó mua rồi cũng qua.
cái ganbare 3 làm gì có Q đó, có mỗi cái Q là... đi mua thẻ thông hành ở cái shop á ơm nào đó trong thành.. Hồi xưa cả quán tịt ở chỗ này 1 tháng ko biết làm cách nào để qua..
Spoiler Hồi xưa chơi ba cái Game tiếng Nhật thì chủ yếu là mò thôi, gặp chỗ nào bí quá thì chỉ còn cách là vào từng nhà, chọn từng mục đến khi qua được chỗ bị chặn thôi. Chơi trò nào nhiều người chơi còn đỡ vì thằng nào chơi qua nó chỉ lại cho, trò nào chỉ có mình chơi thì đúng là khóc ra máu. Như cái trò này Ninja Loạn Thị này cứ mỗi khi trả bài kiểm tra (đoạn 7:30) là nản, phải đúng 7/10 câu, chơi đi chơi lại biết bao nhiêu lần, nhớ số, nhớ mặt chữ...Cả quán Game chỉ có mỗi mình phá đảo.
Giữ nút đánh rồi nhấn xuống - lên hoặc trái - phải thôi, nhân liên tục làm gì cho mỏi tay Mà game này hình như sau này có bản 2 tên là Guardian gì đó, game thùng đánh rất sướng tay
Cái mà hồi đó mấy quán điện tử hay có là Goemon 2, bản này thì mua thẻ thông hành trong shop, có map bí mật là lâu đài ăn chơi. Còn cái Goemon ở trên là Goemon 4. Bản này cái quest lấy thẻ phải đi mua nguyên liệu về chế biến thành cái món gì đó. Bắt buộc phải nhớ tên Bản này hiểm 1 chỗ là cái yêu cầu món cần nấu nó thay đổi mỗi lần mình mua đồ sai thì phải. Nên không chơi theo kiểu loại trừ được mà bắt buộc phải nhớ đúng tên nguyên liệu. Bản 4 điều khiển được thêm con nhỏ kunoichi, nhảy nhót chạy chọt cũng vui hơn.
^ Chuẩn ý mình quá đi . Trc ghiền Tsubasa vãi, chơi đi chơi lại mấy bản hack bên topic box game Thể thao . H chỉ ước nó làm tiếp...
Goemon thì thấy bản thằng mập hoá nhỏ, con tóc xanh biến cá... là hay nhất! ^^ Mà tìm đường cũng khoai chết mịa, có đoạn phải nói chuyện với thằng hà bá, mà muốn nói với nó phải chờ ban đêm và mua dưa leo. Thú thực là hồi có bộ truyện của nó mới biết cách qua màn = ="
KAGE hay sao nhỉ, cũng chả nhớ lâu lắm lắm lắm rồi ấy. Mỗi lần chơi Kunio-Kun mà bộ chạy đua ấy là cười nhiều hơn chơi Nhỏ chơi NES vs Arcade là nhìu
Điện tử băng hồi đó có trò Donal Duck ấn tượng kinh khủng. nhớ lúc đầu chơi ko biết, sau đc ông anh chỉ cho mỗi vòng có một nơi bí mật để lấy bản đồ kho báu. sau đó mò tung các nơi để tìm chỗ bí mật, cảm giác mò ra một chỗ thật là cực khoái tột đỉnh và nhớ hồi đó chỉ có trò Captain Tsubasa II là có thể save game được khi tắt băng tắt tivi luôn. ghi lại chục kí tự nhật rồi lần sau đánh vào y hệt, nhờ thế mới lớp 3 mình đã cận 5 độ
cái vịt donan kho báu đó quá hiểm luôn, gần gần kiểu như rockman về sau này( trong khi nó chỉ cùng thời cái bản rockman thường 12) thường phải đi lại 2 lần mới đủ