ôi nhắc đến chuyện chó mèo lại thấy tội lỗi lắm . Hồi mình bé cũng nuôi 1 con chó. Nó ở nhà mình từ lúc mình còn chưa sinh ra cơ. Chó ta, đen, cái , tên Mích ko đẹp nhưng yêu nó lắm đi đâu cũng có nó, vẫy tay là nó chạy đến , như hình với bóng ấy, đi học về lại thấy nó ra đón. Rồi chả hiểu thế nào, bé có biết suy nghĩ đek gì đâu, bà giúp việc tự nhiên 1 hôm kể về bệnh dại cho mình, kể tường tận chi tiết bị dại ntn, ra làm sao, sùi bọt mép, giẫy đành đạch ... đại loại là rất kinh khủng T___T , mình nghe xong đâm ra hắt hủi con chó. Nhìn thấy nó lại cứ lảng lảng đi, nó đến gần lại cứ sợ, ko dám đến ôm nó. Một lần cố gạt bỏ cái sợ đấy đi rồi vẫy tay gọi nó lại, nó thấy thế vui lắm chạy đến gần. Ko hiểu tại sao mình ko thể quên được lời bà giúp việc, thấy nó chạy đến gần sát chân, mình hoảng lại chạy 1 mạch ko quay đầu xuống bếp, quay lại nhìn nó thì thấy nó đứng yên, ngơ ngác không hiểu gì ấy h type mấy dòng này cảm giác tội lỗi lại ùa về * mắt đang rơm rớm đây . Rốt cuộc là 1 ngày , sáng đi học, nó chạy theo mình đến tận cổng trg`, mẹ phải xua nó về. Đến chiều về nhà thì ôi thôi, chả thấy nó đâu nữa . Lúc đấy cũng chỉ tiếc tiếc 1 tí, ko biết khóc thương đau buồn cho nó đâu , giờ nghĩ lại sao mà mình khốn nạn thế vẫn vui vẻ bt kể cả khi mấy hôm sau biết tin nó ăn phải bả r` chết ở ngoài đường . H lớn r`, biết nghĩ lại thấy buồn lắm, day dứt lắm ấy H tớ muốn nghĩ lại những kỉ niệm đẹp với nó mà ko được, ít lắm vì lúc nào nghĩ về nó, lại chỉ nhớ đến cảnh mình đối xử lạnh lùng với nó thôi Muốn sửa thì h đã muộn từ lâu r` Bạn chủ topic cố lên nhé :(
Hồi trước cũng nuôi chó nhưng nhà chật,1 hôm đi học về không thấy nó đâu.hóa ra bà già bán rồi.Buồn 5'.Cầm tiền bán con chó mà không biết làm gì.Nhưng dù sao thì...mình cũng thích thịt chó
Nhà mình ko có duyên chó mèo: Con thứ 1 trắng toát, mắt xanh, bị bố mình cho vào bồn tắm. Lạnh quá chết mất tiêu. Con thứ 2 màu đen thì đi mất. Con thứ 3 cũng đẹp, cũng trắng, mắt 2 màu. Nó đi đâu mấy hôm rồi về với một cái bụng bầu . Sau đó lại đi mất. Con thứ 4 là con mèo con của con mèo kia. Nó trông xinh, bé bằng lòng bàn tay. Thế rồi một hôm, đi học về nghe tin sét đánh: nó bị ghế đổ vào đầu chết. Mèo bé bằng lòng bàn tay mà ghế rơi vào đầu thì các huynh tỉ biết thế nào rồi đó. Sau hôm đó buồn mất một tháng. Bạn thân ko trả lời, bố mẹ cãi nhau, chẳng còn mèo để chăm sóc, cảm giác như mất mọi thứ vậy. Con thứ 5 thì vừa về hôm đầu tiên đã đi mất, mình còn chưa kịp ngắm. Hồi tết năm ngoái cũng được bác trưởng tộc cho một con chó. Nó rất là khôn nhưng chưa kịp quen nhà thì đi mất. Chắc bị... rồi. :( Con chó này toàn bị cho vào cùng một ổ với con mèo thứ 3 kể trên nên hay cãi nhau. Mà xem 2 con giành chỗ cũng thật thư giãn.
có lẽ huynh đài chưa bao giờ có 1 con vật cưng trong nhà. năm tại hạ lớp 4, cô tại hạ cho nhà 1 con chó Bắc Kinh lông vàng rất đẹp tên Misa, lúc đó nó được 8 tháng. tại hạ rất thích động vật, nên ngày nào cũng vuốt ve nó. lúc đầu nó còn lạ nhà lạ chỗ, cứ chui rúc dưới gầm tủ, dần dần rồi cũng ngo ngoe bò ra, làm quen rồi đùa giỡn với tại hạ. ngày nào đi học về tại hạ cũng ôm nó ra vật lộn, rồi lại dắt nó ra đường, hai anh em chạy đua, thừơng là nó thắng mỗi lúc giỡn với nó tới lúc nó hứng chí lên thì tự nhiên lại chạy loăng quăng khắp nhà, rồi lâu lâu chạy ra đớp một miếng, rồi lại chạy, xong một hồi mệt quá nằm phè ra thè lưỡi thở hồng hộc như ngựa lúc đó nó sẽ rất thích nếu có ai đem đến cho nó ít nước. tại hạ thích nhất là ôm đầu nó rồi lắc qua lắc lại hai bên thật nhanh, xong bỏ ra, thể nào anh chàng cũng điên tiết lên mà nhào vào vật lộn với tại hạ, đôi khi hai tay tại hạ vằn vện vệt đỏ do dấu răng, nhưng ko bao giờ chảy máu, dù sao thì như vậy cũng đủ để má la :) thằng em này của tại hạ đặc biệt thích gãi tai và gãi lưng, mỗi lần gãi mà nó phê quá, thế là cái chân sau nó giật giật như kinh phong, miệng thì rên ư ử ư ử, mép trên cũng cà giật, thỉnh thoảng lại còn sùi cả bọt mép, trông cứ như sắp chết đến nơi tại hạ thậm chí còn ăn chung ngủ chung với nó, vì nhà giữ nó sạch lắm, vả lại tại hạ cũng thích như vậy lên cấp 3, trường lớp, bạn bè, lại phải học thêm, hầu như thời gian ở nhà toàn là ngủ, còn thì luôn ở bên ngoài, tại hạ cũng ít quan tâm đến nó. nó cũng già. răng nó rụng từ từ, và lông thì cũng bạc dần. nó cũng chẳng còn năng động như xưa, trong những lần chơi đùa hiếm hoi của hai đứa. chỉ một chốc mà nó đã thở ko ra hơi. rồi nó cũng bệnh thường xuyên hơn, nó ho khục khặc mãi, và ói, và bụng bì phình lên. ở nhà má và bà chị họ chở nó đi bác sĩ. những ngày đó nó chẳng ăn uống gì nhiều, nằm một chỗ chèo queo. cuối năm lớp 12, sau một ngày đi học về, tại hạ như thường lệ đến góc cầu thang nó hay nằm để vuốt ve an ủi thằng em già của mình, nhìn thấy nó nằm trong vũng máu. máu từ trong mũi, miệng và lưng nó chảy ra, thành vũng, và nó nằm thoi thóp ở đó. tại hạ biết thế là xong, ngày cuối cùng của thằng em khác loài gắn bó với cả gia đình cả 8 năm trời. tại hạ đã khóc, khóc rất nhiều, khóc cả vài tiếng đồng hồ. bây giờ nhắc lại cũng ko kìm nổi nước mắt. có lẽ đối với một số người thì súc sinh vẫn chỉ là súc sinh, chỉ theo mình vì mình cho nó ăn, nhưng thực tế, tại hạ vẫn luôn cảm nhận được tình yêu của nó đối với mỗi thành viên trong gia đình tại hạ. mỗi lần nó đòi ăn, mỗi lần nó làm nũng, đùa giỡn, cạ đầu vào người mình đòi vuốt ve, có đôi khi lại giận hờn vì bị đánh do ko ngoan, tất cả đều là những thể hiện của tính cách riêng biệt, của tình cảm. đó ko phải chỉ là một con chó, đó là một cá thể, một thành viên đặc trưng trong gia đình.
-naz đến giờ ko muốn nuôi con nào nữa bởi naz nuôi cặp nào thì bọn nó cũng lớn lên, béo mập cho lắm rồi chả đẻ con :( (mặc dù ngày nào 2 đứa cũng phịch nhau...) -chó thì từ ngày nhà bị giải tỏa mất 1 mớ đất thì ko nuôi chó nữa
Ông này, phê rồi. Chó, hay các loài động vật cũng có thể mắc bệnh vô sinh chứ. Hơn nữa, thời kì động dục của loài vật cũng khác nhau. Ví dụ : mèo cái là 6 tháng, mèo đực là > 1 năm. Nên hiện tượng này thì làm sao mà đòi đẻ được
Vi chia buồn cùng chủ topic nha. Vi mới nuôi 1 con chó gióng Đức đc 6 tháng nay rồi. Mới ban đầu khi mua về nó đái bậy nên Vi ghét lắm, định cho nó đi; nhưng bây giờ nó dễ thương cực kỳ nên Vi thương nó 1 như đứa con của mình. Vi đặt bé gái của Vi tên Angel vì nó hiền như 1 thiên thần. Gặp người lạ thì cứ nằm xuống đưa 4 chân lên trời cho người ta vuốt bụng. Mỗi khi Vi đi làm về thì bé cứ chạy nhanh trước mặt Vi, rồi nằm xuống đứa 4 chân lên trời. Nhiều khi mệt Vi ko thèm cuối xuống vuốt bụng nó, nó lại đứng lên, chạy theo Vi rồi nằm xuống trước mặt tiếp, cứ làm đi làm lại cho đến khi Vi vuốt bụng nó mới thôi. Mỗi tối nó phải nằm trên bụng của Vi nó mới chịu ngủ. Hiền & dễ thương cực kỳ luôn. Vi cho mọi người coi hình đứa con gái của Vi nè
Tội nhỉ nhưng biết làm sao bây giờ khóc mãi cũng vậy thôi thôi bác cứ hằng đêm cầu nguyện cho linh hồn thú cưng của bác sớm siêu thoát là ổn thôi mà.
Ùh tội nghiệp quá. Tui có con chó bị giật kinh phong cho đến chết mặc dù rất cố gắng nhưng ko thể cứu nổi, rất buồn!! Nhưng cậu phải xem lại, khóc gì mà dữ vậy? Coi bộ yếu đuối lắm nhe.
hồi trước mình nuổi 1 con mèo mun đen xì mắt xanh lè...hơn 7 năm thì nó đi đâu mất tiêu ko về nữa ::( nó cực kì khôn và yêu người...mỗi khi ai đi đâu về nó ra đón...mình yêu quí nó hơn cả em trai...đến nỗi ngủ cũng ngủ cả nó luôn T___T anyway...blah blah... chia buồn với chủ topic T___T
Mình ghét nhất ăn thịt chó, thịt mèo thì ko thích.... Mình cũng từng nuôi chó, cũng quý, cũng buồn khi nó bị chết, nhưng ko lâu...chắc tại mình con trai...hơi vô tâm Tớ có 1 ng bạn, con gái, rất thân, rất quý, cũng đau buồn khi con chó của mình ra đi, nhớ ngày nó chết, thỉnh thoảng nhớ đến nó lại khóc....mình ko làm gì được, thực sự chỉ muốn giúp người ta có thể quên đi những chuyện buồn như thế để vui vẻ. Ko biết chủ topic làm những gì để quên được nó
3 con mèo nhà tớ cũng lần lượt bị trộm mất nè :( Con nào cũng nuôi hơn năm , béo trục béo tròn , cả ngày chỉ ăn với ngủ và chạy quanh nhà . Mình hay cho nó nằm trên người , trên giường , nhiều lúc lông rơi lả tả lại đuổi nó xuống . Buổi tối xích nó ở trong bếp , cu cậu kêu gào đòi thả ko đc chỉ còn cách nhìn mình từ trong đấy ra . Mẹ mình về cách nhà 20' nó cũng biết . chạy ra tận đầu ngõ cùng vê . Khôn vậy mà mấy thằng trộm nó bắt chớ . Buồn mà ko làm gì được , thỉnh thoảng thấy con mèo nào là nhớ đến mèo nhà mình
Buồn thì buồn thật nhưng khóc lóc làm gì bạn ơi, đi kiếm con cún khác xinh xắn về nuôi cho vui cửa vui nhà thôi @Naz: Hài quá , nhà tớ có con mèo cái một năm 3-4 lứa .
chó của mình có chạy ra đường rồi lụm tiền đem về cho mình nữa ::( 1 lần 1000 , 1 lần 500 . nó đi hoang với con chó gần nhà, đẻ ra 2 lần đc 2 lứa mạnh khỏe mà đẹp nữa. ba ghét nuôi chó nên cho ráo ::( 1 lần đang chơi net thì chị chạy ra bảo về xem con chó bị thế nào. hớt hải chạy về thì thấy nó nằm mở mắt thao láo giữa đường, người cứng đơ, lo xanh xám mặt mày, gọi ba chở đi thú y thì chườm đá với chích cho nó, từ từ nó lỏng người ta, nhưng đi đứng vẫn yếu, sang vài ngày thì lại chạy đc nó thích rờ trán vuốt cằm, lâu lâu nổi sung lại cắn cái đuôi của nó rất sợ nước nên người cũng bị ghẻ ::( nhưng thương lắm 1 ngày đẹp trời nó bị bắt mất, để lại mấy đứa con ............................
sau khi đứa em tinh thần của tại hạ chết thì nhà cũng chẳng nuôi con gì nữa, sợ nó lại có chuyện rồi lại buồn, nghĩ cũng đúng, nuôi nó thương yêu nó nhiều như vậy mà thấy nó đau nó chết thì cũng thiệt là khó chịu :( @ Stuwolf : mấy con chó con nhà lão có master skill của con chó mẹ ko
rồi cũng cho hết ráo tức cười lắm, đang ngồi trên ghế salon, nó chạy về nhãy cái ào lên ghế ngồi thở, miệng ngậm tờ 1000 .
may mà hồi đó chưa có đồng xu, nếu ko thì ko biết nó nhặt cách nào con nhà tại hạ có tuyệt chiêu 'lạy nằm', vừa nằm vừa lạy, chuyên đi xin ăn đầu làng cuối xóm