Đọc hết 10 trang thấy nhiều đồng chí quan niệm gái đẹp là phải đi với giàu hay đẹp trai thì khá là sai lầm. Tiền chỉ cần vừa đủ, mặt chỉ cần nhìn kô giống đầu trộm đuôi cướp, quan trọng là phải dẻo mỏ, con trai yêu = mắt, con gái yêu = tai, trước giờ các cụ vẫn nói thế. Ông anh họ tớ, đi làm lái xe buýt thôi, nhà phải đi thuê, cơ mà vẫn cưới đc 1 cô vợ xinh xắn, nhà mặt phố, bố làm to đấy
nếu đấy là do anh họ của chú hên thôi . nhưng nói j thì nói thấy chú nói cũng có lý . con trai cần có tài ,tài ăn nói chút mà dù sao vẫn thấy đẹp trai có lợi lắm . mình bị em nó bỏ đi theo thằng khác đẹp trai hơn đấy dù mình ăn nói k tệ, lại vui tính , hoc hành cũng khá , mặt cũng đc ,chỉ mỗi tội đẹp trai k bằng thg kia :( :(
Những đứa con gái như thế không xứng đáng để chúng ta phải bận tâm. Con người ta sống với nhau vì tình nghĩa, cứ lấy mấy cái bề ngoài ra làm thước đo để làm gì. Ai chả biết xã hội vốn bất công, có người này thì có người kia, con trai xấu khổ 1, nhưng con gái mà xấu thì họ khổ 10 đấy
Thế cái clip kia là to hay dài Thế là tớ biết lý do cậu ko quan tâm đến gái đẹp rồi. Theo quan niệm này thì con gái bây h hầu hết ko xứng đáng để chúng ta quan tâm,vì thế nên chúng ta hãy cố gắng quan tâm các em ấy 1 chút.
hôm bữa có bác nào làm cái phân tích chí lý lắm... tiêu chuẩn của con gái/ phụ nữ là thế này : + 15-18t : đẹp trai, nhà giàu, học giỏi, có củ + 19 - 23t : nhà giàu, đẹp trai , có củ +24-30t : nhà giàu , có củ +30-40t : có củ ....
Đọc bài đầu của topic, thấy chủ topic rất giống mình những năm trước và mới đây luôn, 2 tuần trước. Luôn có mặc cảm ngoại hình. Mình từ năm lớp 8 đã nổi mụn, vì không biết dưỡng nên càng lúc vết thâm và sẹo càng nhiều -> không thể chữa được, từ đó sinh ra mặc cảm. Rồi từ mặc cảm đó sinh ra cảm giác ganh tỵ với bạn bè và dẫn tới nhiều hậu quả sau này: hiểu lầm, cãi nhau. Lên cấp 3, mình sống vất vưởng như một cái bong mờ nhạt trong lớp, bao nhiêu tật xấu và khuyết điểm càng lúc càng nhiều: ganh tỵ, ích kỷ, lười học, mập ( 85kg )… dù bản chất mình rất hiền. Nói thiệt là từ đó tới giờ mình toàn thích đơn phương thôi, chả tỏ tình với ai cả. Mọi chuyện có lẽ vẫn vậy cho tới khi 1 người bạn mình quen trên GVN thấy hình này và nói: Nhìn Leon già quá nhỉ, như 30 ấy, mình hơn Leon mà nhìn trẻ hơn. Cảm giác lúc đó bực tức lắm, không muốn thua kém ai cả. Thế là bắt đầu thay đổi: giảm cân trước tiên. Trong năm 2008 mình giảm từ 85kg còn 73kg, hiện nay còn 63kg, 1m73. Sau khi du học từ Úc về lại VN nghỉ 3 tháng ( 12,1,2/2009), cô bạn thân nói mình “ Leon à, cậu sắp 20 rồi, ko lo đi trị sẹo mụn và vết thâm đi, muốn ế hay sao?”, lời nói của cô ấy nguyên gốc rất khó nghe nhưng mình tin cô ấy muốn mình tốt thôi. Thế là lúc còn ở VN bắt đầu đi trị sẹo mụn vết thâm, khi qua Úc lại mình vẫn tiếp tục mang thuốc qua điều trị. Lúc này xảy ra một chuyện, một người bạn nói xấu sau lưng mình rằng mình không biết cách ăn mặc… Mình tình cờ biết và quyết tâm thay đổi cách ăn mặc: tự xem báo tạp chí, tự phối đồ và tự mua đồ ( lâu nay toàn nhờ cô và mẹ dắt đi ). Tháng 7 vừa qua mình có về VN chơi 5 tuần thì nhận thêm góp ý về tóc tai rồi tính cách này nọ… Cô bạn hồi xưa lại tiếp tục góp ý bằng những lời nghe qua rất bực bội “ Giờ Leon đã thay đổi nhiều, nhưng mà Leon nên biết rằng bản thân cậu ko phải đẹp tự nhiên, nhìn bình thường thôi, nếu tớ cho điểm cho cậu 6. Nhưng nếu cậu tìm được cho mình phong cách style riêng thì có thể cậu lên 7”. Cô ấy nói đúng, mình không có style nào cả vì bản thân mình còn không tự tin vào mình nữa. Những chuyện quá khứ đã ám ảnh mình, dù gương mặt h sẹo mụn có bớt, h nhìn được hơn hồi xưa nhưng so với những người đẹp bẩm sinh, mình có là cái gì? 2 tuần vừa qua khi qua lại Úc, mình bị trầm cảm. Mình nghĩ rất nhiều về bản thân, tại sao mình ko nói chuyện hay, tại sao mình không đẹp như người ta, tại sao tới h mình vẫn ở hội độc thân? Tại sao người ta có thể quen bạn gái xinh… Rất nhiều chuyện làm mình nghĩ và ganh tỵ lại xảy ra, mình ganh tỵ mọi người… Nhưng rồi, những người bạn đã giúp mình hiểu ra rằng: mình hãy cứ là mình, mình có thể thay đổi và mình có những điểm mà người khác không có, phải cười lên mà sống. Thế là mình bắt đầu thay đổi một lần nữa… Ra đường mình khá tự tin, ok, mình không đẹp tự nhiên như người khác, ko nói chuyện hay nhưng mình sẽ cố gắng để bù lại những điểm này và sửa chữa, thay đổi… Cười lên, không tim bật khóc...
:) Hãy lấy những ưu điểm khác của mình để bù cho khuyết điểm. Mình phải biết mình mạnh điểm nào, yếu điểm nào, để từ đó khai thác thế mạnh, và hạn chế show điểm yếu. Mình kô đẹp, nhưng lại nói chuyện có duyên, thông minh ( cái này gái nói ), hiểu chuyện, nên mấy bạn gái cứ thích mình đấy thôi.
đối với tôi được sống chết cõi đời này đã là một sự may mắn rồi ngoài ra tôi éo cần cái gì khác cả có cũng được mà ko có cũng xong
chân lý sống của mình đây sao về mình thì kg có gì để nói đẹp trai có xế nhưng bạn gái thì.... giờ mới thấm thía cái câu con gái yêu = tai vào lớp thì ngồi im 1 chỗ hết giờ thì về riết rồi mấy đứa con gái trong lớp coi như kg có mặt khổ thế đấy ...
Nhiều lúc cũng muốn đấy chứ,mà do mặc cảm :( sợ người khác nhìn mình rồi xấu này xấu nọ nên cứ lặng thinh cuối lớp,1 năm lên bảng được 10 lần là may :(,đi chơi cũng đếch đứa nào thèm rủ ,hết giờ xách xe đi về,mặc cảm :(
trời ! như thế chịu gì nỗi, chủ động kết bạn đi, đừng sợ xấu này xấu nọ ,tui nó chưa chắc gì đẹp hơn bạn mà so sánh làm gì. Bạn cứ im lặng như thế đứa nào dám ại gần chắc nhìn bạn hình sự wa nên...... .
Thì vài đứa xung quanh tớ cũng quen mà hình như hời hợt quá riết rồi đâm ra im luôn toàn nc với nhau xem như kg có mặt mình,tủi thân vãi :(,lớp cũng có vài đứa con gái nhìn mình với ánh mắt lạ lạ riết rồi kg hiểu mình ntn
Mặt mình mụn nên ngại đám đông lắm , đã thế cứ mỗi sáng dậy là mặt lại nổi thêm mụn , đã thế dưới lưng cũng bị nhưng nhẹ .... 2 ngày nữa hết dùng thuốc bỏ hẳn luôn , phó mặt mọi thứ kô sử dụng thuốc nữa xem 1 năm sau như thế nào Anh leo kenshin biết trang nào chỉ cách ăn mặc cho người có gương mặt mụn đầy kô
ăn mặc che cái thân chứ có che cái mặt đâu, với lại cái mặt là cái để người ta ngắm......trừ khi đeo khẩu trang đi suốt đường thôi